Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về Hạc Lâm ập đến.
Ánh đèn trong hành lang chợt tối, rồi lại sáng lên rất nhanh, chiếu rọi hai cái bóng đan xen vào nhau lên tường.
Cô gái xinh xắn bị nam sinh cao to đè hôn trong góc.
Anh nhẹ nhàng ngậm cánh môi của hô, hút chút vị ngọt trên người cô.
Có lẽ khi nãy họp lớp cô ăn kẹo mềm trái cây, nên trong miệng trừ mùi rượu nhàn nhạt ra, còn có một vị ngọt trong veo.
Khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Hạc Lâm chỉ thăm dò trên bờ môi cô, không dám hôn sâu.
Nhưng loại cảm xúc hai cánh môi chạm vào nhau lại cảm thấy chưa đủ, anh kiềm chế khiến sau lưng hóa cứng, máu sôi sùng sục trong cơ thể, vẫn không nhịn được cạy mở môi cô chui vào.
Cô nhóc căng thẳng khẽ “ô” một tiếng.
Hạc Lâm đồng thời vươn tay ra ôm ngang lưng cô, không cho cô lùi bước.
Đầu lưỡi của anh và cô cùng quấn quít với nhau, Tạ Liễu Liễu không nhịn được khẽ run lên. Cô chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với người khác, cho dù khi biết mình thích Hạc Lâm, cô cũng chỉ ảo tưởng đến việc nắm tay, ôm anh.
Vành tai và tóc chạm vào nhau như thế, cảnh trao đổi nước bọt với nhau, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì vậy cô vô thức muốn tránh.
Nhưng cô càng trốn, Hạc Lâm càng từng bước đuổi theo không buông tha.
Cuối cùng không thể lui được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh hôn.
Cũng may không đầy một lát, Hạc Lâm liền nới lỏng môi cô, buông tha cho cô.
Đầu anh chôn sâu vào bờ vai cô, lưng hơi cong lại, âm thanh đè nén, giống như đang cười.
Tạ Liễu Liễu bị anh hôn đến thần chí hỗn độn, tay chân như nhũn ra, thật lâu mới lên án anh: “Lúc nãy cậu nói nếu tớ trả lời thì sẽ không hôn tớ mà…”
“Ừm.” Hạc Lâm lại thoải mái thừa nhận, cánh tay ôm chặt cô, mặt dày nói: “Tớ nhịn không được.”
“...”
Tạ Liễu Liễu chưa từng chứng kiến dáng vẻ vô lại như thế của anh, vừa tức giận, vừa cảm thấy hơi lạ.
Nhưng dù sao cũng không thể ở trong đây nữa, khi cô trở về thì đã hơn 10 giờ, thật sự nếu không vào nhà, chắc chắn sẽ khiến cho cha mẹ nghi ngờ.
Tạ Liễu Liễu duỗi tay đẩy anh ra, kêu lên: “Tớ phải về rồi…”
Nhưng tiếc là không đẩy ra nổi, Hạc Lâm thoáng thẳng người, nâng gương mặt cô lên hôn xuống lần nữa.
Thấp giọng nói: “Hôn thêm một lát nữa.”
...
Khi Tạ Liễu Liễu về đến nhà thì đã qua 11 giờ tối.
Cha Tạ và mẹ Tạ đang ngồi trên sofa xem ti vi, đang chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn về phía cửa vào, chỉ thấy Tạ Liễu Liễu đeo cặp da đứng đó thay giày.
Mẹ Tạ thở phào một cái, cha Tạ hỏi: “Liễu Liễu đi đâu họp lớp thế con, sao về muộn vậy?”
Cha Tạ: “Ca hát cũng tốt, ca hát có thể tăng tình cảm với nhau.” Ông căn dặn, “Nhưng sau này đừng về quá muộn, cha mẹ sẽ lo lắng.”
Tạ Liễu Liễu gật đầu đồng ý.
Cũng may là sau đó cha mẹ cũng không hỏi nhiều.
Tạ Liễu Liễu thay giày xong thì vội vàng nói một tiếng “Con đi làm bài tập”, sau đó không quay đầu lại chui vào phòng mình.
Để lại cha Tạ và mẹ Tạ nhìn nhau, tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ.
Đứa nhỏ này, đêm hôm khuya khoắt còn làm bài tập gì?
*
Bài tập của Tạ Liễu Liễu là - -
Trở về phòng để cặp da lên ghế xoay, lấy điện thoại di động ra, click mở trang trò chuyện weixin với Hạc Lâm. Nhập từng chữ từng chữ vào trong.
Liễu Liễu không ăn ve sầu: Tớ về nhà rồi.
Cô cảm thấy Hạc Lâm có chút kỳ quái, rõ ràng hai người họ ở cùng một tầng lầu. Lúc nãy anh còn nhìn cô vào nhà, vậy mà chẳng mấy chốc lại đòi cô trở về phải gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng nói gì đây chứ?
Tạ Liễu Liễu vừa nhắm mắt lại, lại nhớ đến cảnh anh hôn cô trong hành lang.
Chặt chẽ, dây dưa, không vùng khỏi được.
Khuôn mặt cô ửng đỏ lên, làm gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo càng thêm có vẻ mềm mại.
Môi lưỡi tê dại, là hậu quả bị người khác hôn quá lâu.
Tạ Liễu Liễu nghĩ lúc đầu Hạc Lâm sẽ không hôn môi, quấn lấy cô hôn một lát, liền vùi đầu thở trên cổ cô.
Hơi thở nóng hổi phun trên da cô. Rõ ràng ngốc gần chết, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Cô càng nghĩ càng loạn... Cuối cùng chỉ chọn một câu an toàn nhất rồi gửi qua.
Cũng không lâu lắm, nhận được tin trả lời của Hạc Lâm.
HE: Chú dì có mắng cậu không?
Liễu Liễu không ăn ve sầu: Không có.
Suy nghĩ một lát, Tạ Liễu Liễu lại ngồi bên mép giường bổ sung thêm.
Liễu Liễu không ăn ve sầu: Nhưng cha tớ bảo sau này tớ không được về muộn như thế nữa.
Trong câu nói đều là sự trách cứ anh khiến mình ở lại quá lâu trong hành lang.
Nhưng Hạc Lâm giống như không hiểu được ý của cô, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục trả lời.
HE: Được, sau này tớ sẽ cố gắng rút ngắn thời gian hôn một chút, để cậu về nhà sớm.
Liễu Liễu không ăn ve sầu: ...
Tạ Liễu Liễu không ngờ anh mặt dày như thế, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát để điện thoại xuống vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, cha mẹ đều đã ngủ. Tạ Liễu Liễu đứng trước bàn sách lau tóc, thuận tiện nhìn di động.
Trên đó có một tin Hạc Lâm gửi tới, vào lúc cô đi tắm không lâu.
HE: Nhãn hiệu kẹo tối nay cậu ăn là gì thế?
Tạ Liễu Liễu không rõ chuyện gì, gửi dấu “?” qua.
HE: Nếm lên rất ngọt.
Tạ Liễu Liễu cho rằng anh muốn ăn, nên không hỏi nhiều, vào trong lịch sử taobao tìm link mua kẹo, sao chép lại, chia sẻ qua cho anh.
Cũng không lâu lắm, app trên điện thoại hiện ra một tin nhắc nhở.
Có người mua đồ cho cô, trùng hợp là loại kẹo mà cô mới gửi qua cho Hạc Lâm. Cô mở ra, bên trong có đủ loại hương kẹo trái cây, có nho, đào, cam và dâu tây, vân vân.
Tạ Liễu Liễu hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì di động tiếp tục nhận được tin nhắn của Hạc Lâm.
HE: Lần sau tớ muốn ăn vị cam.
Tạ Liễu Liễu: “...”
? ? ?
Cuối cùng Tạ Liễu Liễu cũng hiểu anh nói “ăn” là có ý gì, sau khi tắm xong vệt ửng đỏ vất vả lắm mới lắng xuống thì giờ lại bừng đỏ lên.
Cô mãnh liệt gõ chữ.
Liễu Liễu không ăn ve sầu: ... Vô lại!
HE rất nhanh đã trả lời: Hửm?
HE: Tớ có nói gì sao?
HE: Hay là cậu nghĩ đến điều gì rồi?
Liễu Liễu không ăn ve sầu: ...
Cái người này, sao trở nên xấu tính rồi.
Tạ Liễu Liễu chôn đầu vào chiếc giường mềm mại, lỗ tai không khống chế được càng ửng đỏ lên.
Tim cô đập rất nhanh, có nơi vì anh mà trở nên mềm mại và tê dại. Rõ ràng biết Hạc lâm đang chọc cô, nhưng vẫn không nhịn được xấu hổ.
Cũng may Hạc Lâm biết da mặt cô mỏng, không tiếp tục trêu chọc nữa. Mà đổi sang đề tài khác.
HE: Có biết tại sao hôm tớ vừa mới chuyển vào đã tặng cậu một bịch kẹo không?
Liễu Liễu không ăn ve sầu: Tại sao?
Hạc Lâm ở bên kia khẽ nở nụ cười, sau đó dựa vào đầu giường. Anh kể lại cảnh lần đầu gặp Tạ Liễu Liễu, kể cả Tạ Liễu Liễu cùng mẹ nói chuyện ăn kẹo hay uống sữa, cái nào có thể cao ở trong nhà, cô nhỏ giọng nhẹ nhàng oán trách, “Con có uống sữa thì cũng không cao lên đâu.”
Sau đó cô ngồi xổm ở dưới lầu, mặc áo khoác rộng thùng thình không hợp với dáng người kiên nhẫn cho mèo ăn.
Cô híp mắt, khoan khoái lại thỏa mãn nói với một con mèo: “Đừng khách sáo.”
Cho dù có đang buồn hay ngột ngạt hơn nữa,
Cũng mãi mãi đáng yêu dịu dàng như thế.
...
Hạc Lâm nói xong, đưa điện thoại di động về bên môi, thong thả ghi âm lại câu nói.
“Tạ Liễu Liễu, tớ thích thấy cậu cười.”
Anh nói, khẽ dừng lại, “Tớ muốn có thể thấy cả đời.”
Chương 26: Lực tự chủ
Hôm nay Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm trò chuyện cho tới khi rất khuya.
Sáng hôm sau rời giường, người cô hơi choáng váng.
Sao tự dưng lại quen nhau rồi?
Rõ ràng trước ngày hôm qua, cô còn tính sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa.
Nhưng Hạc Lâm dồn ép quá, cô không cẩn thận đã nói ra lời thật lòng.
... Chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.
Tạ Liễu Liễu đứng trước bồn rửa tay, thở dài một hơi thật sâu.
Mẹ Tạ Liễu Liễu bảo cô xuống lầu mua bữa sáng, cô rửa mặt xong thì thay áo hoodie màu xanh nhạt rồi đi ra ngoài.
Nhà bên cạnh yên ắng, không có tiếng của ai cả. Hôm qua Hạc Lâm có nói sáng hôm nay phải đến tiệm hoa giúp mẹ của anh, có lẽ sáu bảy giờ tối mới về.
Vì vậy Tạ Liễu Liễu không có gánh nặng gì trong lòng, trên chân mang đôi dép bông in hình chú mèo màu hồng nhạt.
Quần short jean thoải mái giấu vào phía dưới áo, làm lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn.
Mặc dù cô không cao, nhưng hai chân rất thẳng.
An phận đứng bên cạnh tay vịn, xương cân đối, trắng nõn làm lóa mắt.
Tạ Liễu Liễu duỗi tay đè chốt đóng cửa của thang máy, đang chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên có một đôi tay từ bên ngoài đưa vào ngăn cản cô.
Hạc Lâm từ ngoài cửa chen vào thang máy, lấy mũ hoodie trên đầu xuống, không coi ai ra gì đứng bên kia thang máy.
Thang máy đi xuống, anh nghiêng đầu nhìn về phía bên người Tạ Liễu Liễu.
Tạ Liễu Liễu không nghĩ tới giờ này anh còn ở nhà, đôi mắt đã sớm vì kinh ngạc mà trợn tròn.
Không phải nói buổi sáng phải đến tiệm hoa sao?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Hạc Lâm nâng khóe miệng, nhẹ nhàng cười: “Biểu cảm này là sao thế, không vui khi nhìn thấy tớ à?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, giải thích: “Không phải...” Cô chỉ là...
“Nghĩ rằng tớ đến tiệm bán hoa rồi?”
Hạc Lâm nói thay cô.
Tạ Liễu Liễu gật đầu liên tục.
Hạc Lâm thấp giọng nói: “Vốn định đi rồi.” Nhưng mà anh chậm rãi đến bên cạnh Tạ Liễu Liễu, cúi thấp người cọ gò má cô, giải thích nói, “Nhưng muốn nhìn thấy cậu cái đã.”
...
Hôm nay Hạc Lâm cũng mặc áo hoodie màu xanh thẫm, từ xa nhìn vào giống như mặc đồ cặp với Tạ Liễu Liễu.
Mấu chốt là hai người còn đeo một sợi dây đỏ.
Đi ở trên đường, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác, Tạ Liễu Liễu sợ bị người quen của mẹ bắt gặp, nên tăng tốc đi về trước, thoáng chốc quay đầu lại, liền thấy Hạc Lâm vẫn không nhanh không chậm đi sau lưng cô, không hề tự giác chút nào.
Tạ Liễu Liễu dừng bước, cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: “Không phải cậu định đến tiệm hoa sao? Sao còn đi theo tớ chứ?”
Hạc Lâm thản nhiên: “Đường đến tiệm hoa cũng là đường này.”
Tạ Liễu Liễu liền không có cách ngăn cản anh, cùng anh đến cửa tiệm ăn sáng.
Đầu bếp bán đồ ăn sáng là một ông cụ 67 tuổi, có lẽ rất quen thuộc với Hạc Lâm, khi trông thấy anh và Tạ Liễu Liễu tới, ông cười tít mắt hỏi thăm: “Hôm nay dẫn em gái cùng tới đây à?”
Hạc Lâm nắm tay Tạ Liễu Liễu, kiên nhẫn nói: “Không phải, đây là bạn gái của cháu ạ.”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Ông cụ không hỏi gì nhiều nữa, chỉ ngầm hiểu cười một cái.
Ra khỏi tiệm ăn sáng, mặt Tạ Liễu Liễu vẫn đỏ bừng.
Hạc Lâm đưa cô đến dưới lầu tiểu khu, đưa đồ ăn sáng đã mua xong cho cô. Vốn định chào tạm biệt với cô, nhưng trong lòng Tạ Liễu Liễu chột dạ, không nghe hết lời anh nói, nhận lấy túi đồ to xong thì quay người vào bên trong tầng lầu.
Cũng may Hạc Lâm tay mắt lanh lẹ, ôm vai cô kéo đến trước mặt.
Anh khom người kề sát bên tai cô, vẻ thờ ơ vào sáng hôm nay bộc lộ ra rõ rệt, nặng nề lên án nói: “Tạ liễu Liễu, hôm qua là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau.”
Tạ Liễu Liễu: ?
Đồng thời dừng giãy giụa lại.
Hạc Lâm tiếp tục: “Hôm nay là ngày tình yêu cuồng nhiệt.”
“...”
Anh: “Cậu không thể lạnh nhạt với tớ như thế.”
Tạ Liễu Liễu thật vất vả mới tiêu hóa hết lời anh nói, phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ hồng kháng nghị: “Tớ không có lạnh nhạt với cậu…”
Cô nói: “Chỉ là trong tiểu khu có rất nhiều người mẹ tớ quen biết, tớ sớ bị họ trông thấy, nói với cha mẹ tớ.”
Tuy nói cha Tạ và mẹ Tạ đều là người sáng suốt, thiện lương, nhưng con gái yêu đương trong lúc học cấp 3, vẫn không được cho phép.
Không biết Hạc Lâm có nghe lọt lời cô hay không, vẫn ôm cô như cũ.
Tạ Liễu Liễu nghĩ anh còn đang tức giận, nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc thương lượng nói: “Vậy chờ tối cậu trở về thì gặp lại được không…”
Trời sinh cô là người hướng nội, có trời mới biết cô nói ra câu này có bao nhiêu khó khăn. Nhưng khi vừa nói xong, cô quay người lại, bèn trông thấy Hạc Lâm khẽ cong đôi mắt, nhìn cô cười.
“...”
Tạ Liễu Liễu lập tức hiểu được, mình lại bị lường gạt.
Cô xấu hổ phồng má lên, máu xông lên lỗ tai, không ngó ngàng gì nhấc chân hung hăng đạp Hạc Lâm một cái, xoay người chạy vào trong thang máy.
Để lại Hạc Lâm đứng tại chỗ, cúi đầu sung sướng cười khẽ.
*
Tạ Liễu Liễu vừa mới về nhà không lâu, liền nhận được tin weixin của Hạc Lâm gửi tới.
HE: Tối nay gặp mặt, chúng ta đã hẹn rồi đấy.
Tạ Liễu Liễu không để ý tới anh, đặt bữa sáng lên bàn cơm, định vào phòng gọi cha mẹ đến ăn sáng. Nhưng di động lại vang lên một tiếng, cô mở ra, vẫn là của Hạc Lâm.
HE: Buổi tối đừng mặt bộ sáng hôm nay nữa.
HE: Liễu Liễu, lực tự chủ của tớ rất kém.
Chương 27: Tiết học cuối cùng
Buổi tối hôm đó, Tạ Liễu Liễu vẫn theo lời xuống dưới lầu gặp Hạc Lâm.
Bọn họ ở vườn hoa đã từng luyện tiếng Anh thật lâu.
Hạc Lâm ôm cô vào trong ngực, hai chân mở ra tùy ý chống đất, cằm dưới gối lên cổ cô, giọng nói trầm thấp thong thả kể lại cuộc sống ở trường chuyên tỉnh trước kia.
Anh báo cáo từng việc, cuối cùng không nói lời nào. Tạ Liễu Liễu ở trong ngực anh không an phận khẽ động, muốn đi lên lầu, cánh tay siết chặt cô càng thêm chặt hơn, anh cúi đầu kề sát lỗ tai cô, vừa dịu dàng vừa uể oải dỗ dành nói: “Đừng nhúc nhích, tớ chỉ muốn ôm cậu thôi.”
“...”
Tạ Liễu Liễu lập tức bế tắc.
Chỉ có thể ngoan ngoãn tùy anh ôm.
Cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, bầu trời đầy sao rực rỡ, Hạc Lâm vẫn không có ý định buông tay.
Tạ Liễu Liễu ngồi đến thân thể cứng ngắc, cơn buồn ngủ nổi lên, còn phải đề phòng anh cứ hôn cô. Cô ngửa đầu, nhắc nhở hỏi: “Cậu ôm tớ như vậy không thấy mệt sao?”
Hạc Lâm thản nhiên: “Không mệt.”
Tạ Liễu Liễu: “Tại sao thế?”
Hạc Lâm liền cố ý ước lượng cân nặng của cô, đưa tay bóp má cô, hỏi: “Cậu nghĩ mình nặng bao nhiều hả?”
Anh: “Anh trai Hạc Lâm của cậu không giống cậu, mỗi ngày đều vận động, chút sức lực ôm cậu thế này không thành vấn đề.”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Tạ Liễu Liễu không nghĩ tới anh còn nhớ cách xưng hô này, đưa tay che miệng anh, tố cáo nói: “… Không cho cậu học theo cách nói chuyện của mẹ tớ.”
Hạc Lâm cúi đầu cười, hỏi: “Vậy tớ phải nói thế nào đây? Tớ rất mệt, nhưng không muốn cho cậu về… hay tớ không phải là anh trai Hạc Lâm của cậu?”
“...”
Rốt cuộc, Hạc Lâm cũng không nói với Tạ Liễu Liễu.
Anh không mệt, không phải là vì thể lực tốt.
Mà là vì ở cùng một chỗ với cô.
Rất trễ cũng không tính là trễ.
Nhiều mệt mỏi cũng không được xem là mệt mỏi.
- - Những người khác không hề có loại ma lực này.
*
Tạ Liễu Liễu về đến nhà, đã là hơn mười một giờ đêm.
Cha Tạ và mẹ Tạ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bởi vì trước khi đi cô có nói đến nhà bạn chơi, nên cha mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò cô ngủ sớm một chút liền vào phòng.
Ngày hôm sau, cha mẹ Tạ Liễu Liễu không có ra ngoài.
Tạ Liễu Liễu không có cơ hội gặp mặt với Hạc Lâm, bèn ở trong phòng làm bài tập hết một ngày.
- - Thỉnh thoảng gửi một hai tin weixin cho Hạc Lâm.
Sáng thứ hai, cô ngồi xe bus đến trường giống như bình thường.
Hạc Lâm đến còn sớm hơn cô.
Thời gian lên lớp vẫn không có gì khác biệt, mỗi ngày đều đọc bài vào sáng sớm, tập thể dục, đi học, tan học.
Kết thúc tiết tự học tối thì trở về phòng ngủ rửa mặt rồi đi ngủ.
Tạ Liễu Liễu cảm thấy ngày tháng như thế trôi qua rất nhẹ nhàng.
Duy chỉ có Hạc Lâm hình như dễ dàng bộc lộ bản tính hư hỏng trước mặt cô hơn.
Trước kia anh có thói quen đem chân dài chiếm lấy bàn phía dưới của cô, từ sau khi bị cô nói qua một lần thì không còn đụng chạm nữa.
Bây giờ Tạ Liễu Liễu không chỉ một lần nhấn mạnh đừng để người trong lớp họ phát hiện mối quan hệ của bọn họ, nhưng anh vẫn không nhịn được thân thiết với cô.
Vào học thì sờ đầu cô, tan học thì nhéo mặt cô, thỉnh thoảng vào lúc không có ai còn gọi cô là “cô dâu nhỏ”.
Những việc này đều bỏ đi, vậy mà anh còn nhân dịp cô nhờ anh chỉ đề tiếng anh, gục đầu xuống bàn lộ ra đôi mắt màu nâu sẫm, nói: “Cậu hôn tớ một cái đi.”
“...”
Tạ Liễu Liễu không tiện phát cáu, sẽ nhỏ giọng kháng nghị: “Bây giờ là lớp tự học.”
Hạc Lâm liền ngồi thẳng lên, nhận lấy sách bài tập từ trong tay cô, đồng ý nói: “Vậy cho thiếu trước.”
Anh nói: “Đây là đề thứ 24 cậu nợ tớ.” DiendanLEEEQuuuyyyDoonn#@
Còn có một lần, trong lúc học, cửa sổ bên hành lang không đóng cửa, gió thổi làm rèm cửa sổ cứ bay phất phới.
Tạ Liễu Liễu duỗi tay đè nó xuống, nhưng nó lại bị thổi lên nhiều lần ngăn cản tầm mắt cô.
Cô không nhìn thấy bảng đen phía trước, định bảo Hạc Lâm đóng cửa sổ giúp, nhưng Hạc Lâm đang đeo tai nghe hết sức tập trung làm đề vật lý.
Cô gọi anh mấy tiếng, anh không trả lời.
Tạ Liễu Liễu đành phải tự lực cánh sinh, nhón chân lên ra sức đóng cửa sổ.
Khi ngón tay vừa sắp chạm vào bệ cửa sổ, Hạc Lâm đột nhiên tháo tai nghe xuống, trầm thấp gọi cô một tiếng: “Liễu Liễu.”
“Hả?”
Tạ Liễu Liễu quay đầu lại, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, thì Hạc Lâm đã duỗi tay ôm lấy đầu cô lặng lẽ hôn lên.
Môi anh rất mỏng, mang theo nhiệt độ mát lạnh. Nhẹ nhàng hút môi cô từng chút từng chút, nhưng không dám thâm nhập vào.
Đúng lúc này, rèm cửa sổ lại bị gió thổi lên lần nữa, bao lấy cơ thể của hai người, cũng ngăn đi ánh mắt của hơn ba mươi người trong lớp.
Cho đến khi gió lặng, Hạc Lâm mới thong thả buông môi cô ra.
Anh nâng khóe miệng cười, lông mày khẽ nhướng lên, nói: “Trả cho tớ một đề trước.”
Sau đó duỗi tay, dễ dàng đóng kín cửa sổ lại.
Mà Tạ Liễu Liễu đã sớm vùi sâu vào trong khuỷu tay, không dám để người khác nhìn thấy hai gò má ửng hồng của cô.
Dương Khoan ngồi phía sau không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong rèm cửa sổ, nhưng có thể chú ý tới hai bên tai ửng đỏ của cô gái, và vẻ cực kỳ ngượng ngùng khẽ véo cánh tay Hạc Lâm, nhưng lại bị anh bắt lấy đan xen mười ngón tay vào nhau.
Bạn ngồi cùng bàn nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Dương Khoan: “Ăn thức ăn cho chó.”
...
*
Ngày cứ không nhanh không chậm trôi qua, mặc dù Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm cũng không nói rõ, nhưng đa số bạn trong lớp đều biết họ quen nhau rồi.
Không có ai đi nói mấy chuyện này với giáo viên, bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Thỉnh thoảng sẽ có người rất hâm mộ Tạ Liễu Liễu.
Nhưng trước kia Tạ Liễu Liễu chưa bao giờ quen người khác, có một số chuyện cũng không biết phải làm sao mới đúng.
Cô cảm thầy gần như mỗi giây mỗi phút đều ở cùng với Hạc Lâm. Trong trường thì ngồi cạnh nhau, về nhà thì là hàng xóm, có rất ít thời gian tách ra.
Nhưng như vậy có tốt thật không? Có ảnh hưởng gì tới bọn họ không?
Đôi lúc Tạ Liễu Liễu sẽ băn khoăn.
Đặc biệt là Hạc Lâm thích cô nhưng cũng không hề giấu giếm trong trường.
Thỉnh thoảng anh sẽ dẫn cô lên sân thượng lầu học ngắm cảnh đêm;
Có lúc sau khi kết thúc tiết tự học tối, trên đường đưa cô về ký túc xá sẽ khom người hôn trộm cô;
Có lúc khi cô tới kỳ nên khó chịu, anh sẽ từ chối lời mời chơi bóng rổ của bạn bè, mà đến căn tin mua cho cô một chai đồ uống nóng, đặt trên bụng cô khẽ xoa nói: “Liễu Liễu không đau, tớ thương nè.”
Mỗi khi thế này, lòng Tạ Liễu Liễu cũng sẽ rối rắm.
Cảm thấy Hạc Lâm quá đối xử tốt với cô.
Nhưng lại sợ mình sẽ ảnh hưởng đến học tập và xã giao bình thường của anh.
Cho nên có một số việc đều cố gắng không làm phiền tới anh.
Nhưng Hạc Lâm giống như gắn camera vào người cô, mỗi khi cô trốn anh, anh vẫn có thể tìm chính xác vị trí của cô, bỏ xuống tất cả mà đến với cô.
Có một lần học tiết thể dục, lúc Tạ Liễu Liễu đánh bóng chuyền không cẩn thận bị trầy da cổ tay, chỗ khớp xương sưng lên rất to.
Cô đến phòng y tế lấy dầu hoa hồng của cô giáo, ngồi trên bậc thang sân vận động xoa lên từng chút từng chút.
Cũng không biết tại sao Hạc Lâm tìm được tới đây, ngồi bên cạnh cô, nhận lấy chai dầu thuốc trong tay cô đổ ra lòng bay, giúp cô xoa bóp nhẹ nhàng.
Làn da cô non mịn, nên chỗ bị thương càng làm người khác nhìn thấy mà đau lòng. Khiến người khác không dám dùng sức.
Vì vậy Hạc Lâm rất tập trung, dáng vẻ nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện rất quan trọng.
Tạ Liễu Liễu lén quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không có ý tức giận, mới cẩn thận tò mò hỏi: “Sao cậu biết tớ ở đây?”
Anh bôi thuốc xong, để chai dầu thuốc ở một bên, mở rộng hai chân ra nói: “Ủy viên thể dục nói cho tớ biết.”
Ủy viên thể dục của lớp bọn họ là một cô gái, vừa rồi chính cô ấy cùng đến phòng y tế với Tạ Liễu Liễu.
Tạ Liễu Liễu khẽ “à” một tiếng.
Hạc Lâm hỏi: “Tại sao bị thương lại không nói cho tớ biết?”
Tạ Liễu Liễu nhìn chằm chằm cổ tay sưng đỏ của mình, chần chờ nói: “Tớ cảm thấy không nghiêm trọng lắm…”
Hạc Lâm: “Không nghiêm trọng thì không thể cho bạn trai biết à?”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Lúc này Tạ Liễu Liễu mới phát hiện anh rất nghiêm túc, cô dịch người sang cạnh anh, đưa hai tay nâng gò má anh lên, nhẹ nhàng hôn một cái nói: “Cậu đừng tức giận mà.”
Trong hoảng hốt hình như cô nghe thấy tiếng thở dài của Hạc Lân, sau đó anh ôm Tạ Liễu Liễu ngồi lên đùi anh, nâng cằm cô hôn xuống.
Thời gian hôn lần này cũng dài hơn những lần trước.
Cho đến khi Tạ Liễu Liễu vô lực mềm oặt trước người Hạc Lâm, anh mới chầm chậm buông cô ra.
Chuông vào học ở trước lầu vang lên, báo hiệu vào tiết tiếp theo.
Tạ Liễu Liễu chống bả vai Hạc Lâm ngồi dậy, định trở về học. Nhưng Hạc Lâm lại ôm eo cô nói: “Ở lại một lát đã.”
Tạ Liễu Liễu ngồi thẳng người, nhìn vào mắt anh nói: “Cậu không về học sao?”
Hạc Lâm thấp giọng: “Là lớp tự học.”
Ngụ ý, không đi cũng được.
Tạ Liễu Liễu lại không an tâm, hỏi tiếp: “Không phải cuộc thi toán của cậu sắp bắt đầu rồi sao? Tớ cùng cậu lên làm đề nhé.”
Ngón tay Hạc Lâm khẽ vuốt nước bọc dưới cằm cô, nói: “Làm xong hết rồi.”
Tạ Liễu Liễu: “Vậy hai bộ đề thi tổng hợp tự nhiên mới phát vào buổi sáng thì sao? Thầy nói ngày mai phải nộp đấy.”
Hạc Lâm: “Quá đơn giản, không muốn làm.”
“...”
Tạ Liễu Liễu bị từ chối hai lần, cũng hơi cáu kỉnh. Cô đột nhiên nghiêm mặt nhìn chằm chằm Hạc Lâm nói: “Hạc Lâm, cậu như thế không tốt đâu.”
Hạc Lâm nhếch môi, không biến sắc nói: “Chỗ nào không tốt hả?”
Tạ Liễu Liễu ra vẻ nghiêm trọng: “Cậu không thể lún sâu vào yêu đương.”
Ánh mắt cô gái lấp lánh, vẻ mặt đầy sự kiên quyết.
Nhưng Hạc Lâm lại cúi mắt, cười khe khẽ. Anh hỏi: “Tớ phải làm thế nào đây?”
Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một lát, “Lúc trước cậu đã hứa với tớ, sau này sẽ cố gắng học tập, để những người từng coi thường cậu đều sẽ phải hối hận.” Cô đề nghị, “Nếu không thì chúng ta đánh cược đi, nếu như học kỳ này cậu không thể thi được hạng nhất nữa, thì học kỳ sau chúng ta sẽ giảm bớt thời gian ở bên nhau.”
Cô cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt, lòng tràn đầy mong đợi Hạc Lâm đáp lại.
Nhưng Hạc Lâm lại nắm chặt eo cô, cùng mặt đối mặt với cô, nhìn vào mắt cô nói: “Tạ Liễu Liễu, nếu như tớ muốn đánh cược, thì sẽ không đánh cược một học kỳ đơn giản như vậy.”
Tạ Liễu Liễu không hiểu, ngã vào bẫy của anh hỏi:
“Vậy đánh cược bao lâu?”
Mỗi đợt kiểm tra sau này, Hạc Lâm cũng không để rớt mất vị trí hạng nhất.
Mà Tạ Liễu Liễu cũng ở quanh vị trí top 20 toàn khối.
Thời gian dần trôi đi, tuần hoàn luân phiên.
Thời gian giống như từng mũi kim lượn lên lượn xuống.
Cuối cùng cũng đến ngày thi đại học, mọi người đều quẳng bớt gánh nặng, chuẩn bị tiến về phía trước.
Kết thúc kỳ thi đại học, như cơn mưa đầu mùa vừa tạnh.
Ngày có kết quả, có người cầm micro đến trường tư nhân Minh Đức phỏng vấn thủ khoa ban khoa học tự nhiên, hỏi anh tại sao đạt được thành tích xuất sắc như thế.
Gương mặt tuấn tú của chàng trai sau ống kính, nụ cười trong trẻo. Anh suy tư một lát rồi nói: “Phải cảm ơn bạn gái của tôi.”
Phóng viên hỏi tại sao.
Anh thú nhận nói: “Tôi từng có thời gian rơi vào bế tắc, chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn ấy.”
Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh hư hỏng, khi ai ai cũng tránh xa anh,
Chỉ có cô đối xử chân thành với anh, ấm áp mềm mại.
Trên con phố quán bar, cô nắm tay anh trong đêm khuya,
Đã đủ để anh nhận định hạnh phúc trong anh, đó chính là cô.
- -
Ngày hôm đó ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi lên hai người.
Hạc Lâm ôm Tạ Liễu Liễu, đối mặt với câu hỏi “đánh cược bao lâu” của cô, anh khẽ cọ chóp mũi cô, trịnh trọng nói: “Đánh cược cả đời.”
Ngoại truyện: 1m57 và 1m87
Còn chưa kết thúc năm hai thì Hạc Lâm đã cao tới 1m87.
Mà Tạ Liễu Liễu vẫn giậm chân tại chỗ cao 1m57.
Mỗi lần cô và Hạc Lâm ra ngoài, người xung quanh đều dùng ánh mắt hứng thú nhìn bọn họ.
Giống như người Hạc Lâm nắm tay không phải là bạn gái anh, mà là một cô nhóc bị dụ bắt bên nhà hàng xóm.
Mà Tạ Liễu Liễu quả thật không khác lắm.
Gương mặt cô vẫn non nớt xinh xắn như trước, không khác gì lúc học cấp ba.
Cho dù cô học trang điểm thế nào, thì vẫn trông như một cô nhóc chưa vị thành niên.
Tạ Liễu Liễu rất buồn rầu.
Thỉnh thoảng cô và Hạc Lâm dạo phố mua quần áo, Hạc Lâm đối mặt với vấn đề bọn họ có phải là anh em hay không của nhân viên, anh còn có thể xoa đầu cô, hùa theo nói: “Đúng thế, chị có số đo cho em gái của em mặc không?”
Tạ Liễu Liễu: “…”
Sao bọn họ thành anh em rồi hả? Rõ ràng là người yêu mà!
Song, Tạ Liễu Liễu sẽ không kháng khị, chút chiều cao này cũng không thể nào thay đổi được.
Cô không thể ép Hạc Lâm vì cô mà trở nên lùn xuống, giống như cô không thể cao lên 10cm trong một đêm.
Không thể thì không thể, nhưng cố gắng thì vẫn có thể.
Vì thế cô bắt đầu sử dụng thời gian ngoài giờ học đăng ký các đội nhóm, tham gia vũ đạo, cầu lông, yoga… Chính là hy vọng mình có thể cao thêm một chút.
Một cm cũng được mà.
Nhưng hậu quả của việc đăng ký quá nhiều đội nhóm chính là Tạ Liễu Liễu không có thời gian hẹn hò với Hạc Lâm.
Hai người họ vốn học hai khoa khác nhau, Tạ Liễu Liễu là khí tượng học, Hạc Lâm là kiến trúc. Mặc dù cùng một trường, nhưng bình thường cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Chỉ có buổi tối và chủ nhật là có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bây giờ liên tục một tuần đã không thấy bóng dáng nhau.
Nhưng mỗi lần Hạc Lâm hỏi cô đang làm gì, thì cô vẫn do dự không nói.
Có một lần Hạc Lâm trực tiếp hỏi bạn cùng phòng của Tạ Liễu Liễu, sau khi biết gần đây cô thường tập cầu lông trong phòng thể dục, anh liền trốn tiết tự học tối đến tìm cô.
Khi đó Tạ Liễu Liễu đang cùng một người khác luyện đánh cầu lông với nhau, tế bào vận động của cô không tốt, mỗi lần cầu lông luôn có thể hoàn mỹ lướt qua cây vợt của cô. Cô chạy tới chạy lui xung quanh nửa sân cầu lông, chưa đầy một lát đã mệt đến mức cả mặt trắng nõn đều hồng lên.
Nhưng cô vẫn không chịu thua.
Phải biết rằng trước kia rõ ràng cô ghét thể dục nhất, lớp thể dục chính là khổ hình với cô.
Vì Hạc Lâm mà kiên trì đến bước này thật sự không hề dễ dàng.
Khi Hạc Lâm tới, Tạ Liễu Liễu đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.
Cô uống đồ uống mua ở máy tự động, vừa đấm nhẹ hai cánh tay mỏi nhừ, vừa nhìn người khác đánh cầu lông.
Nam sinh cùng đánh với cô là đàn em năm nhất, hình như cũng là khí tượng học. Chiều cao bình thường, khoảng 1m75.
Nhưng trong mắt Tạ Liễu Liễu 1m8 và 1m7 không có gì khác nhau, tất cả đều rất cao là được.
Nam sinh đi đến bên cạnh cô, hình như muốn bắt chuyện. Nhưng thấy Tạ Liễu Liễu ngoảnh mặt làm ngơ, liền khẽ ho một tiếng, chủ động hỏi: “Tớ nghe nhóm trưởng nói cậu cũng ở khoa khí tượng học, sao trước giờ vẫn chưa thấy cậu thế?”
Tạ Liễu Liễu ngẩng đầu lên, nhìn nam sinh. Có lẽ nam sinh này nghĩ cô là sinh viên năm nhất, khóe miệng cười nhạt, không biết có phải thường xuyên bắt chuyện với nữ sinh hay không, mà giọng điệu và cử chỉ rất tự nhiên.
Nhưng kiểu Tạ Liễu Liễu không giỏi ứng phó nhất chính là người tự làm quen thân thiết thế này, cô lặng lẽ dịch sang bên cạnh, trả lời: “Tôi học ở tòa Sùng Minh.”
Đại học S có rất nhiều tòa học, tòa Sùng Minh là một trong những tòa đó. Đặc biệt dành cho học sinh năm hai, năm ba của khí tượng học và thiên văn học làm thí nghiệm.
Nam sinh nghe vậy, quả nhiên lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Chỗ đó không phải là tòa học cho sinh viên năm hai, năm ba sao? Sao các cậu có thể học ở chỗ đó thế?”
“Ừm.” Tạ Liễu Liễu hờ hững, chỉ vào mình nói, “Tôi năm hai rồi.”
Nam sinh: “…”
Nam sinh không ngờ được cô gái đáng yêu dịu dàng thế này sẽ là đàn chị, kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao bây giờ mới vào đội nhóm…”
Tạ Liễu Liễu thẳng thắn: “Vì để cao.”
Vì để khi đi cùng với Hạc Lâm sẽ không đến mức quá chênh lệch.
Cô nguyện ý làm những chuyện mà trước giờ mình chưa từng làm.
Hình như cậu ta còn có điều muốn hỏi, nhưng Tạ Liễu Liễu đã nhìn thấy một hình bóng thon dài cao thẳng đứng ở cửa, cô vội đứng lên trước, hô lớn về phía bên kia:
“Hạc Lâm.”
Hạc Lâm mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn tới khuỷu tay, làm lộ ra một cánh tay tráng kiện.
Anh tùy ý để một tay vào trong túi, ánh mắt lười nhát nhìn sang bên này.
Anh mặc đồ gì cũng trông rất đẹp, khi tất cả nam sinh đều chỉ biết mặc áo thun, áo polo, thì anh đã học cách mặc áo sơ mi như một người trưởng thành.
Tạ Liễu Liễu đi đến cạnh anh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hạc Lâm vươn tay xoa đầu cô, vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai, không trả lời hỏi: “Tại sao đến nơi này tập cầu lông?”
Tạ Liễu Liễu khựng lại, không lên tiếng. Một lát sau mới úp úp mở mở nói: “Em đột nhiên muốn học.”
Hạc Lâm nói: “Muốn học thì anh có thể dạy em.”
Mỗi năm thành tích thể dục của anh đều là A+.
Cô muốn học cái gì thì anh đều có thể dạy cô.
Nhưng Tạ Liễu Liễu vốn lén tập sau lưng anh, sao có thể cho anh biết chứ?
Nếu anh phát hiện mục đích của cô chỉ vì để cao, có phải sẽ chê cười cô không?
Tạ Liễu Liễu tuyệt đối sẽ không nói. Vì thế cô dịch mũi chân tới lui, dối lòng nói: “Anh rất cao, đánh với anh sẽ rất mệt.”
Hạc Lâm nghe xong, không nói gì cả.
Anh ngước mắt nhìn cậu trai có chiều cao trung bình ở sân cầu lông, con ngươi thâm thúy, đưa tay nắm tay Tạ Liễu Liễu, thản nhiên đi ra ngoài.
Tạ Liễu Liễu có thể cảm giác rõ Hạc Lâm không vui lắm.
Anh dẫn cô đến căn tin trường ăn cơm tối xong, lại đến siêu thị mua cho cô nước trái cây và kẹo, rồi tiễn cô về ký túc xá.
Bình thường anh sẽ nắm tay cô tản bộ trong trường, hoặc đến phòng tự học kiểm tra học tập của cô, nhưng hôm nay lại để cô về sớm.
Tạ Liễu Liễu hơi bất ngờ, đồng thời nắm ngược tay anh, hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không?”
Hạc Lâm không trả lời. Cô chủ động suy đoán, “Là vì em không nhận điện thoại của anh sao? Lúc nãy em đánh cầu lông, không nghe thấy, em không có cố ý…”
Hơn nữa sau đó không phải cô đã trả lời anh rồi sao?
Rõ ràng anh còn nhận máy!
Nhưng lúc đó anh không có nói sẽ đến tìm cô, cũng không hỏi cô ở đâu.
Có phải anh không thích cô đánh cầu lông không?
Tạ Liễu Liễu suy nghĩ lung tung, còn Hạc Lâm đã dừng bước, dịch người đến trước mặt cô, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: “Quan hệ giữa em và nam sinh kia tốt lắm à?”
Tạ Liễu Liễu sửng sốt, mới phản ứng kịp người anh nói là nam sinh cùng đánh cầu lông với mình. Lắc đầu, giải thích nói: “Không phải, hôm nay là lần đầu tiên em nói chuyện với cậu ấy.”
Hạc Lâm nói: “Bạn cùng phòng của em nói mỗi tối em đều đánh cầu lông chung với cậu ta.”
Tạ Liễu Liễu: “…”
Hạc Lâm: “Đánh cầu lông với cậu ta còn tốt hơn đánh với anh?” Nếu không thì sao cô có thể cứ bỏ rơi anh hết lần này đến lần khác chứ.
Tạ Liễu Liễu há to mồm, muốn nói không phải.
Vốn dĩ cô không thích cầu lông, cũng không quen nam sinh đó.
Nhưng không lẽ giải thích là cô vì anh nên muốn cao sao?
Cô gái không nói lời nào, mắt Hạc Lâm càng tối hơn.
Anh buông tay cô ra, giả vờ bước đi.
Tạ Liễu Liễu càng nghĩ rằng anh hiểu lầm, lập tức đi lên nắm chặt tay áo anh, chôn mặt sâu vào phía sau lưng anh.
“Không có tốt bằng lúc ở bên anh.” Cô nhấn mạnh.
Cô bị ép nên phải nói từng chút lo lắng của mình ra.
Giọng nói cô gái mềm mại, giống như chồi non được cơn mưa phùn sau xuân giội tưới, ngọt ngào ẩm ướt, từ từ thấm qua một lớp vải.
Sống lưng Hạc Lâm đều đã nhiễm một luồn nóng khe khẽ.
Cô nói xong, vẫn ôm eo Hạc Lâm không buông.
Hạc Lâm cúi mắt nhìn hai tay ôm chặt mình phía trước, khóe miệng thầm nâng lên, thấp giọng hỏi: “Tại sao lúc nãy không nói thẳng với anh?”
Tạ Liễu Liễu chỉ lộ ra một đôi tai đỏ bừng, ghé vào trên lưng anh, rầu rĩ nói: “… Bởi vì rất mất mặt.”
Lo lắng quá thấp nên không xứng với bạn trai.
Sao cô có thể nói ra loại lý do này chứ.
Nhưng Hạc Lâm không hề kiêng dè trái tim mỏng manh của thiếu nữ, khẽ cúi đầu nở nụ cười.
Anh xoay người, dùng ngón tay búng trán cô, trách cứ nói: “Liễu Liễu ngốc.”
Tạ Liễu Liễu giơ tay che đầu.
Anh cúi người xuống, con ngươi màu nâu sẫm trong bóng tối cùng đối diện với cô, vừa chuyên chú vừa vô cùng nghiêm túc.
Anh: “Anh làm nhiều quyết định đúng đắn như thế mới có thể gặp được em, lại hao hết tâm cơ theo đuổi em, em nghĩ những việc đó anh chưa từng nghĩ đến hay sao?”
Tạ Liễu Liễu không hiểu.
Hạc Lâm nói: “Anh thích em, không cần người khác nghi ngờ. Giống như lúc trước em tiếp cận anh, cũng không tin vào những lời đồn đãi trong trường.”
Anh nói xong, thấy Tạ Liễu Liễu vẫn không có phản ứng, nhéo mặt cô nói: “Bảo bối của anh cũng không biết mình xuất sắc thế nào đâu.”
Anh: “Lúc nãy là anh đang ghen đấy.”
Sau chuyện này, không còn có người bộc lộ biểu cảm kỳ lạ khi nhìn thấy Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm cùng chung một chỗ.
Bởi vì tất cả mọi người có thể cảm thấy được, khi chàng trai đối mặt với cô gái thì chỉ có quyến luyến và tình cảm nồng nàn.
Đó là mối quan hệ không ai có thể chen chân vào.
Tạ Liễu Liễu vì chương trình học bận rộn, cũng dần dần rút khỏi phần lớn đội nhóm.
Chỉ ở lại đội cầu lông.
Hai tháng sau, trường tổ chúc cuộc kiểm tra sức khỏe cho năm nhất và năm hai.
Tạ Liễu Liễu hoàn thành tất cả các mục kiểm tra, hăng hái từ khoa khí tượng học chạy sang hàng cuối cùng của khoa kiến trúc, nhảy đến trước mặt Hạc Lâm.
Cô giơ ngón trỏ và ngón cái lên, giơ qua đỉnh đầu, biểu diễn cho Hạc Lâm xem: “Hạc Lâm, em cao lên 0,5cm rồi.”
Người xung quanh quay đầu nhìn bọn họ.
Hạc Lâm cúi đầu cười, thuận thế ôm cô vào ngực mình.
Anh đặt cằm dưới lên đầu cô, bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, không coi ai ra gì hôn xuống gương mặt cô, “Vậy sao? Để anh đo thử nào.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!