XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình cổ đại - Tam sinh tam thế, Thập lý đào hoa

Trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chương 3:

Thiếu phụ này rất bất hạnh


Đi tới lui ở chỗ rẽ mà cha con Dạ Hoa vừa biến mất, ta nhìn trái ngó phải, chợt phát hiện ở hướng bắc, có một cô gái ăn mặc trang nhã trang điểm đơn giản đang rảo bước về phía ta.

Ta nheo mắt nhìn hồi lâu, sung sướng phát hiện, ngày hôm nay chắc chắn là một ngày cực kỳ đặc sắc mà lại như mộng ảo.

Người con gái đó tuy bước đi vội vã, tuy bụng rất to nhưng tư thế vẫn rất nhẹ nhàng uyển chuyển. Ta lấy chiếc quạt Phá Vân nâng lên nâng xuống, suy nghĩ xem nếu như quạt từ trái qua phải một cái, liệu có thể quạt thẳng nàng ta từ Đông Hải đến Bắc Hải hay không. Nhưng vừa liếc thấy chiếc bụng to đó, cuối cùng lại mềm lòng cất chiếc quạt đi.

Đến trước mặt ta, nàng ta quỳ phục xuống.

Ta nghiêng người bước qua một bên, không muốn nhận một lạy kia, nàng ta lại đi bằng đầu gối qua với dáng vẻ vô cùng thống thiết đau khổ.

Ta đành phải dừng lại.

Nàng ta nhìn ta, mắt đẫm lệ, bề ngoài chẳng có gì thay đổi, khuôn mặt tròn trĩnh trông càng bầu bĩnh, mềm mại hơn năm vạn năm trước rất nhiều. Hình như những người đang mang thai đều béo lên như thế.

Ta ngẫm nghĩ mãi, thần tiên đời nay rốt cuộc coi mình hạc xương mai là đẹp hay coi béo tròn mũm mĩm mới là đẹp, nghĩ mãi mà không ra, cho nên chỉ còn cách tự nhắc nhở mình chớ nhắc đến chuyện thể hình, chớ nhắc đến chuyện thể hình, để tránh nói ra điều gì làm mất thể diện.

Mấy vạn năm chưa gặp, tuy rằng ta vẫn còn ôm chút oán hờn với nàng ta, nhưng rốt cuộc vẫn là bậc trưởng bối, nàng ta lại hành lễ chu toàn, ta cũng không thể để mất phong độ được.

Đôi mắt nàng ta vẫn sáng lấp lánh như sao, mắt ầng ậc nước ngẩng lên nhìn ta, làm ta lạnh buốt cả sống lưng, rồi mới đưa tay gạt lệ mà nghẹn ngào: “Cô cô”.

Cuối cùng ta cũng không kìm được, đành mở miệng: “Thiếu Tân à, sao ngươi lại béo như thế này?”.



Nàng ta ngây ra, gò má bỗng đỏ ửng, tay phải vỗ nhè nhẹ lên cái bụng đang nhô cao, có chút gì đó bối rối, ngập ngừng đáp: “Thiếu Tân, Thiếu Tân…”.

Ngập ngừng hồi lâu, đại để cũng hiểu là những lời vừa rồi của ta cũng chỉ là màn chào hỏi mà thôi, chứ không phải thực sự muốn hỏi nàng ta vì sao lại béo thế, lại vội vàng vàng phủ phục thi hành đại lễ với ta, nói: “Vừa nãy, vừa nãy, có một trận cuồng phong từ hoa viên này khiến đất bay, nước chảy ngược dòng, Thiếu Tân, Thiếu Tân nghĩ có lẽ là do quạt Phá Vân, có lẽ là cô cô, nên vội vàng chạy tới xem sao, quả nhiên, quả nhiên…”. Vừa nói nước mắt đã lưng tròng.

Ta không biết vì sao nàng ta lại rơi nước mắt, có điều cũng không thấy ghét.

Quạt Phá Vân từng là món đồ chơi mà ta cho nàng ta, khi đó vết thương của nàng ta mới lành, luôn có cảm giác không được an toàn, ta bèn cho nàng ta quạt Phá Vân, còn dặn dò: “Nếu như có kẻ dám bắt nạt ngươi, hãy lấy chiếc quạt này ra quạt hắn, chỉ cần quạt một cái là hắn sẽ bay ra khỏi Thanh Khâu”. Tuy rằng chưa bao giờ thực sự dùng tới, nhưng nàng ta vẫn coi chiếc quạt là bảo bối, lúc nào cũng mang theo bên mình, nhưng khi đi khỏi động Hồ Ly, nàng ta đã bỏ nó lại.

Thực lòng mà nói, loài mãng xà phàm có thể tu thành nữ nhân thì không thể xinh đẹp mê hồn. Nhưng Thiếu Tân là ngoại lệ, có lẽ vì ngay từ khi còn nhỏ đã bị ức hiếp quá nhiều, cho dù đến Thanh Khâu dưỡng khỏi vết thương thì nàng ta vẫn chỉ là con chim sợ cành cây cong. Khi đó, phóng tầm mắt khắp Thanh Khâu, ngoài ta và tứ ca ra, chẳng có ai có thể lại gần nàng ta. Đến lão Mê Cốc có mấy vạn thiếu nữ mê đắm chủ động chào hỏi nàng ta, nàng ta cũng trốn tránh.

Cho đến một ngày, mối tình của tiểu mãng xà âm thầm hé nở, nàng thêu một chiếc túi thơm để tặng tứ ca ta, gửi gắm mối tâm tình trong đó. Nhưng đáng tiếc là cái tên đầu gỗ đó lại đem túi thơm tặng lại cho Chiết Nhan, sau khi ra về còn tìm riêng Thiếu Tân, hớn hở khoe rằng Chiết Nhan rất thích hoa văn của chiếc túi thơm đó, nhưng màu sắc lại không đúng ý của lão ta, có thể giúp lão ta thêu một chiếc túi mầu ngó sen, hoa sen được không? Vành mắt Thiếu Tân liền đỏ lên.

Từ đó về sau, Thiếu Tân lại càng cẩn thận, yếu đuối hơn nữa.

Tiếp sau đó, là nàng ta cùng Tang Tịch trốn đi, Tang Tịch từ hôn với ta.

Thực ra đến giờ ta vẫn không hiểu, tiểu mãng xà luôn khiếp sợ năm đó sao lại không có chút phòng bị nào với Tang Tịch, cuối cùng còn cùng hắn trốn đi.

Tứ ca nói: “Điều này vẫn còn phải nghĩ sao, đến nửa phần là Tang Tịch nhìn thấy Thiếu Tân xinh đẹp trẻ trung, nhất thời mê đắm tâm loạn, nên mới lấy gậy đánh cho Thiếu Tân ngất đi, cho vào bao tải gai rồi vác lên vai chạy đi”.

Khi đó tứ ca đang cùng Chiết Nhan soạn một cuốn sách, tên là “Thiên mở đầu khảo chứng về tình sử các vị thần viễn cổ”.  Lúc đó huynh ấy đang viết tới phần có chủ đề là những tình yêu bắt đầu từ việc cướp người bắt đi.

Ta ngẫm nghĩ một hồi, suy cho cùng đây cũng là suy luận rút ra từ nền tảng chuyên ngành, nên cũng cho là đúng.

Cảnh ấy tình ấy, ta vốn có thể phẩy tay áo mà đi, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Thiếu Tân là lại mềm lòng. Bên cạnh vừa hay có một chiếc ghế đá, ta hít một hơi thật sâu, ngồi xuống: “Mấy vạn năm ta chưa ra khỏi Thanh Khâu, lại chẳng ngờ lần này có thể gặp được cố nhân. Không có chuyện thì chẳng đến điện Tam Bảo, Thiếu Tân, ngươi đã biết ta không muốn gặp ngươi, lại cứ quỳ trước mặt ta, ắt là có điều muốn cầu xin ta, ta với người chủ tớ ở cùng nhau, ngày ngươi xuất giá ta cũng không chuẩn bị chút gì làm của hồi môn, lần này vừa hay để bổ sung. Ta bằng lòng thực hiện một ước muốn cho ngươi, nói đi, ngươi muốn gì?”.

Nàng ta chỉ đờ đẫn nhìn ta: “Thiếu Tân đoán cô cô sẽ giận, nhưng, nhưng tại sao cô cô không muốn gặp Thiếu Tân?”.

Ta sửng sốt vô cùng, sau khi sửng sốt lại thoáng nghĩ, ở hoàn cảnh của ta lúc này, không thể vui vẻ mà gặp nàng ta, nhưng thực tình cũng có thể tha tội. Nhưng mà, làm thế nào để có thể nói ra một cách vừa hàm súc, vừa nhã nhặn rằng ta không muốn gặp nàng ta thực ra là do giận lây người khác, đó cũng lại là một vấn đề.

Còn chưa đợi được câu trả lời của ta, nàng ta lại lê gối đi lên hai bước, vội vàng nói: “Cô cô chưa bao giờ gặp Tang Tịch, cô cô cũng nói là sẽ không thích Tang Tịch, cô cô và Tang Tịch có thành hôn cũng sẽ không vui vẻ gì. Tang Tịch thích Thiếu Tân, Thiếu Tân cũng thích Tang Tịch, cô cô mất đi Tang Tịch thì vẫn còn có thể có được người tốt hơn, Dạ Hoa Quân chẳng phải tốt hơn Tang Tịch trăm lần, nghìn lần sao? Dạ Hoa Quân còn là Thiên Quân tương lai. Nhưng Thiếu Tân, Thiếu Tân mất đi Tang Tịch, thì, thì chẳng còn gì hết. Thiếu Tân ngỡ rằng, Thiếu Tân ngỡ rằng cô cô là vị thần tiên thấu hiểu đại nghĩa, cô cô sẽ giận Thiếu Tân vì không nói câu nào mà đã tự ý rời khỏi Thanh Khâu, chứ tuyệt đối, tuyệt đối không giận chuyện Thiếu Tân và Tang Tịch thành hôn. Cô cô, cô cô không phải luôn hy vọng Thiếu Tân có thể đường đường chính chính sống trên đời sao?”.

Mấy vạn năm không gặp, tiểu mãng xà năm nào đã trở nên mồm mép như vậy rồi. Tạo hóa thật thần kỳ, thời gian còn thần kỳ hơn cả tạo hóa.

Ta lật lại quạt Phá Vân, tẩn mẩn sờ vào mặt quạt, rồi hỏi nàng ta: “Thiếu Tân, ngươi hận những kẻ đồng tộc ức hiếp ngươi trong bụi lau năm xưa chứ?”.

Nàng ta nửa nghi hoặc nửa hoang mang, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Ngươi cũng biết rằng, thực ra trong số họ có một số người, không hẳn muốn ức hiếp ngươi, chỉ là nếu như họ đưa tay ra bảo vệ, che chắn cho ngươi, thì họ cũng sẽ bị ức hiếp, cho nên họ chỉ còn cách theo những kẻ mạnh nhất đi ức hiếp kẻ yếu nhất là ngươi?”.

Nàng ta lại gật đầu.

Ta chống má nhìn nàng ta: “Ngươi có thể tha thứ cho những kẻ bị ép phải ức hiếp ngươi không?”.

Nàng ta cắn răng, lắc đầu.

Vòng vo một hồi như vậy, cũng coi như đã diễn tả được những suy nghĩ trong lòng, ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ và an lòng, đến giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi mấy phần: “Đã như vậy, Thiếu Tân, ngẫm người mà suy ra mình, ta không muốn gặp ngươi, thực ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi. Ta là một nữ thần, phải tu luyện mười mấy vạn năm mới lên đến bậc thượng thần, cho thấy rằng tính cách và nhận thức thấp đến mức thảm hại, thực sự không thể coi là thần tiên thấu hiểu đại nghĩa, ngươi đã quá khen rồi”.

Nàng ta bỗng mở to mắt nhìn ta.

Một mỹ nhân như vậy, ta nhất thiết phải làm cho nàng ta kinh hãi như thế, bản thượng thần đang làm điều ác đây, làm điều đại ác đó mà…

Nhưng khi ta cúi đầu nhìn xuống chân mình thì cũng không khỏi mở to mắt.

Cục bột nhỏ vốn đã chịu rời khỏi hoa viên bỗng không biết từ đâu chui ra đang khẽ nắm lấy chân váy ta, trên khuôn mặt trắng bóc là vẻ mặt cực kỳ không đồng tình: “Sao mẫu thân lại nói mình không phải là một vị thần tiên thấu hiểu đại nghĩa, mẫu thân chính là vị thần tiên thấu hiểu đại nghĩa nhất gầm trời cuối đất này”.

Ta im lặng hồi lâu, thực sự chẳng biết làm thế nào, hỏi nó: “Ngươi là Thổ Hành Tôn(*) hả?”.

(*) Thổ Hành Tôn: Một nhân vật trong “Phong Thần diễn nghĩa”, là đại đệ tử của Cù Lưu Tôn - thần tiên phái Ngọc Hư. Thổ Hành Tôn thân hình nhỏ bé, bản lĩnh cao cường, nhờ thuật độn thổ mà được phong làm thần (ND).

Nó ngẩng đầu nhìn cây san hô phía sau lưng ta mà bĩu môi.

Trong bóng râm của cây san hô, Dạ Hoa bước ra, vẻ mặt khác xa khi nãy, khóe môi còn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Dạ Hoa không biết, cô nương đây chính là thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu”.

Ta choáng váng, hai tiếng “cô nương” cất lên làm toàn thân ta nổi hết da gà. Còn hắn ta vẫn điềm nhiên như không.

Ta vỗ vỗ lên trán: “Lão thân không thiên vị bên nào, lớn hơn Dạ Hoa Quân chín vạn tuổi, Dạ Hoa Quân cũng nên theo thân phận mà gọi lão thân một tiếng cô cô đi”.

Hắn nửa cười nửa không: “A Ly gọi nàng là mẫu thân, ta lại gọi nàng là cô cô, ầy, Thiển Thiển, đây là đạo lý gì vậy?”.

Nghe thấy hai tiếng “Thiển Thiển(*)”, ta lại càng choáng hơn.

(*) Trong văn hóa xưng hô của người Trung Quốc, chỉ có người cực kỳ thân thiết hoặc người yêu mới được gọi láy tên. Ở đây Dạ Hoa gọi Bạch Thiển thân mật như vậy mới khiến Bạch Thiển vừa sửng sốt lại vừa ngại ngùng (ND).

Thiếu Tân nhìn bọn ta, vẫn im lặng không lên tiếng.

Hoàn cảnh này khiến ta hơi bối rối. Đã mấy vạn năm nay ta chưa từng có thứ cảm xúc này, giờ đây đã được đích thân nếm trải, bỗng thấy cảm động mơ hồ một cách không đúng lúc.

Ta thở dài một tiếng chuyển chủ đề: “Ngươi nói lý lẽ với ta, vậy cha con ngươi trốn sau cây san hô đó nghe bao nhiêu chuyện riêng tư, rốt cuộc là có lý lẽ gì?”.

Người lớn không có phản ứng gì, kẻ nhỏ thì lập tức tụt từ đầu gối ta xuống, vội vàng chỉ vào con đường nhỏ phía sau cây san hô biện hộ: “Con và phụ quân không cố ý nghe trộm, phụ quân nói mẫu thân đang đuổi theo chúng con, cho nên mới từ con đường bên kia rẽ sang. Đi tới gần mới nhìn thấy vị phu nhân này và mẫu thân đang nói chuyện, chúng con đành phải tránh đi”.

Nó nhìn ta nơm nớp: “Mẫu thân, người đuổi theo bọn con, có phải vì không nỡ rời xa A Ly, muốn cùng A Ly và phụ quân về Thiên Cung phải không?”.

Ta cảm thấy suy luận này của nó quả thực quá phi thực tế, đang định lắc đầu, thì kẻ làm phụ quân kia lại gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, mẫu thân đúng là không nỡ rời A Ly”.

Cục bột nhỏ vui mừng reo lên một tiếng, hoan hỉ nhìn ta, ánh mắt lấp lánh: “Mẫu thân, vậy khi nào chúng ta quay về Thiên Cung?”.

Dạ Hoa đáp thay: “Ngày mai sẽ quay về”.

Cục bột nhỏ lại vui mừng reo lên tiếng nữa, tiếp tục hoan hỉ nhìn ta, mắt càng sáng lấp lánh hơn: “Mẫu thân, phải về nhà thôi, đã lâu như vậy người chưa về nhà, có phải cảm thấy rất vui không?”.

Lần này Dạ Hoa lại không tiếp lời nữa.

Ta nghe thấy mình cười khan “ha ha” hai tiếng, nói: “Rất vui”.

Trước sau ta chẳng có nổi cơ hội để giải thích rõ, vừa nãy ta vội càng đuổi theo, là do chỉ muốn họ nhân tiện dẫn ta ra khỏi khu vườn quỷ quái này. Nháy mắt đã ra thế này, tuy rằng rối lung tung beng nhưng khác đường mà vẫn cùng một đích.

Từ khi Dạ Hoa xuất hiện, Thiếu Tân vẫn câm lặng quỳ dưới đất, trong ánh mắt ngước nhìn Dạ Hoa thi thoảng xuất hiện những tia phẫn nộ, bất bình.

Năm đó nếu như Tang Tịch không từ hôn, thì thái tử Thiên Quân ngày nay chắc chắn không đến lượt Dạ Hoa. Nhưng nhân quả nhân quả, Tang Tịch gieo nhân nào, thì sẽ gặt quả ấy. Ta chẳng qua lửa cháy đổ thêm dầu, trên cái quả lớn đó của hắn, góp thêm một chút giận dữ vô hại mà thôi, coi như là tu dưỡng tốt vậy.

Lúc sắp đi, ta đặt lại chiếc quạt Phá Vân vào tay Thiếu Tân, nói với nàng ta: “Ta chỉ cho ngươi một ước muốn, trở về suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc muốn xin ta điều gì, nghĩ xong thì tới Thanh Khâu tìm ta, có chiếc quạt này Mê Cốc sẽ không cản ngươi nữa”.

Cục bột nhỏ nhìn chiếc quạt đó đầy vẻ tiếc nuối, mắt hau háu, nói: “Con cũng muốn”.

Ta xoa xoa đầu nó: “Vẫn còn là trẻ con, mang đồ vật có tính sát thương làm gì”.  Rồi tiện tay lấy một viên kẹo từ trong tay áo ra, nhét vào miệng nó.

Cảm giác về phương hướng của Dạ Hoa quả thực rất tốt, điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc.

Đến lối ra của hoa viên, ta âm thầm tính toán, cùng Dạ Hoa xuất hiện trong yến tiệc của Đông Hải chắc chắn không phải là cách làm thông minh, cho nên mới vẫy tay áo mà từ biệt hắn ta. Cục bột nhỏ lập tức diễn bộ dạng đau lòng còn hơn cả chết. Ta cực kỳ khó xử, chỉ còn cách làm trái lòng mình mà an ủi nó: “Bây giờ thực sự ta có chút chuyện cần phải làm, ngày mai nhất định sẽ đến gặp cha con ngươi”.

Cục bột nhỏ cũng hơi hơi hiểu lý lẽ, tuy vẫn không vui nhưng miệng vẫn méo xệch, ngoắc ngoắc tay với ta.

Dạ Hoa đứng bên cạnh cười nói: “Thiển Thiển không phải nàng sợ cùng hai cha con ta vào dự yến sẽ bị đàm tiếu gì đó chứ?”.

Ta hơi chột dạ, cười ha ha: “Dạ Hoa Quân cả nghĩ rồi”.

Hắn cười càng lúc càng tươi, dáng vẻ này có vài phần giống với phong thái của Mặc Uyên năm xưa.

Ta bị nụ cười ấy làm cho ngơ ngẩn một hồi, khi phản ứng lại được thì hắn đã nắm tay ta, khẽ nói: “Hóa ra Thiển Thiển cũng biết, ta và nàng vốn có hôn ước, thực sự thì đâu cần tránh hiềm nghi gì”.

Đôi tay hắn thon dài, đẹp đẽ, chẳng ngại ngần nắm lấy tay trái của ta, dáng vẻ dịu dàng, cử chỉ phóng khoáng. Thần thái của hắn giờ đây không hề giống với vị thần quân lạnh lùng khi gỡ dải băng trắng của ta xuống.

Trong lòng ta cảm xúc lẫn lộn, nghĩ rằng thế đạo ngày nay, thanh niên nam nữ đã có hôn ước đại để đều đùa cợt như thế, cớ sao đến trường hợp của bản thượng thần ta lại đặc biệt đến vậy. Tuy cũng đã làm ra chuyện phong lưu như thế này, nhưng cứ nghĩ đến khi ta sống trên cõi đời chín vạn năm thì hắn mới chỉ từ trong bụng mẹ chui ra, thực sự không khỏi có cảm giác, ta cùng hắn thân mật chính là đang phạm tội. Nhưng nếu rút vội tay ra thì chứng tỏ rằng ta không đủ độ lượng. Suy nghĩ tới lui, ta giơ tay phải lên chạm vào tóc hắn, tình sâu ý nặng than rằng: “Năm xưa khi ta và nhị thúc của ngươi đính hôn, ngươi hãy còn chưa ra đời, nháy mắt thôi, cũng đã lớn như thế này, đúng là bóng câu qua cửa, bãi bể nương dâu, năm tháng đúng thực là không tha ai cả”.

Hắn ngây người ra, ta thuận thế thu hai tay về, lại gật đầu với hắn một cái nữa, rồi cứ thế quay người bước đi.

Nào ngờ rằng nơi nơi trong cuộc sống đều có niềm vui bất ngờ, ta mới đi ba bước, Đông Hải Thủy Quân lẫm liệt uy nghi vừa nãy còn ở trong đại điện đã chầm chậm từ trên trời hạ xuống, tựa như một chiếc cột gỗ màu tím hồng, cắm sừng sững trước mặt ta, quát một tiếng “dừng bước”.

Hai tiếng “dừng bước” của hắn ta quả thực hết sức vô duyên vô cớ, con đường duy nhất đã bị hắn ta đứng chặn mất, đừng nói là bản thượng thần đang hóa thành hình người, dù có hóa thành con muỗi thì cũng khó mà len qua nổi.

Ta lùi về phía sau hai bước, thốt lên khen ngợi tự đáy lòng: “Thân pháp Thủy Quân giỏi lắm,  bước thêm hai bước là lão thân bị ngươi chèn chết rồi”.

Gương mặt vuông chữ điền của hắn đỏ rực như san hô, vái Dạ Hoa một cái, lại cung kính hỏi han cục bột nhỏ hai câu, rồi mới quay người nhìn ta, khuôn mặt đậm vẻ sương gió, đôi mắt hổ rưng rưng nước mắt: “Không biết bản quân đắc tội với vị thần tiên nào, mà trong ngày vui của bản quân, vị đó đã thổi bay mất hoa viên của bản quân”.

Giây phút đó ta toát mồ hôi, hóa ra đã bị bại lộ.

Dạ Hoa đứng bên cạnh nhìn buồn bã, không ngừng đưa tay lên vuốt vuốt mái đầu óng mượt như tơ của cục bột nhỏ.

Thực ra, cùng lắm ta chỉ được coi là tòng phạm, nhưng sau khi cục bột nhỏ gọi ta một tiếng mẫu thân, ta không thể khai ra nó được. Chuyện xấu hổ này chỉ có thể tự ta chịu mà thôi. Nhưng ta thực sự tò mò, rốt cuộc sao hắn ta có thể phát hiện phong cách thiết kế của khu vườn là do ta làm xáo trộn? Im lặng một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, ta bèn hỏi hắn.

Đông Hải Thủy Quân tức tới nỗi phùng mồm trợn mắt, tay chỉ vào ta, người run lên một hồi, lát sau bình tĩnh lại mới nói: “Ngươi, ngươi, ngươi thực quá vô lại, san hô tinh trong vườn nhà ta tận mắt nhìn thấy, trận cuồng phong vừa nãy là do một tiểu tiên mặc áo màu xanh lục gây nên, ngươi muốn chối là chối được sao?”.

Ta cúi đầu nhìn lại chiếc áo màu xanh đang khoác trên mình, lại ngẩng đầu nhìn cục bột nhỏ mặc áo màu xanh sẫm đang nắm tay Dạ Hoa, bất giác hiểu ra. Hai chữ tiểu tiên mà san hô tinh kia nhắc đến, e rằng Đông Hải Thủy Quân đã hiểu nhầm thành nghĩa khác. Một bên nói tướng mạo, còn một bên lại hiểu thành phẩm cấp. Cục bột nhỏ là con trưởng của Dạ Hoa, cháu của Thiên Quân, phẩm cấp đương nhiên rất cao. Mà dáng vẻ của ta lúc này quả thực không ra dáng một thượng thần. Đông Hải Thủy Quân muốn chỉ hươu làm ngựa(*), ngang ngược bất chấp mạng người, âu cũng có thể lượng thứ được.

(*) Chỉ hươu làm ngựa: xuất xứ từ Sử ký, Tần Thủy hoàng bản kỷ. Tương truyền Triệu Cao mưu đồ giết vua soán vị, để thử xem trong quần thần có vị đại thần nào sẽ theo hắn ta, bèn dắt một con hươu đến trước mặt Tần Nhị Thế, nói rằng là ngựa. Tần Nhị Thế không tin, Triệu Cao bèn hỏi các đại thần. Các đại thần không dám trái ý Triệu Cao đều nói là ngựa, còn ai dám trái ý Triệu Cao thì nói là hươu. Sau này, những đại thần nói là hươu đều bị Triệu Cao hại chết. Người ta dùng thành ngữ “chỉ hươu làm ngựa” để hình dung một người không phân biệt phải trái, đen trắng lẫn lộn (ND).

Việc này vốn là do ta sai. Đông Hải Thủy Quân khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, mở tiệc đầy tháng ăn mừng, tuy rằng ta nhận được thiệp hồng do hắn gửi đến mời làm khách, nhưng lại đem vận xui đến cho nhà người ta. Hắn ta tưởng rằng ta cố chối tội, ta lại không hề muốn chối, nhưng kẻ không biết thì không có tội, ta tuyệt đối không thiếu hiểu biết như hắn.

Đông Hải Thủy Quân đã không còn thể nhẫn nại hơn, vành mắt chực rách ra.

Ta nhớ kỹ lại mỗi lần Hồng hồ ly Phượng Cửu khai tội đều diễn bộ dạng phục tùng, liền bắt chước y như vậy, bèn cúi đầu cụp mắt, nói: “Thủy Quân dạy rất phải. Tiểu tiên hàng ngày canh giữ rừng đào mười dặm, lần đầu ra ngoài đã gây nên cơ sự này, làm mất hứng của Thủy Quân, cũng làm mất thể diện của thượng thần Chiết Nhan, tiểu tiên xấu hổ vô cùng, xin Thủy Quân hãy trừng phạt thật nặng”.

Dạ Hoa khẽ liếc nhìn ta một cái, sóng mắt dập dềnh.

Ta nghĩ rằng nếu như phải mất mặt, thì làm Chiết Nhan mất mặt vẫn còn hơn làm cha mẹ ta mất mặt.

Năm xưa, khi ta và tứ ca còn nhỏ dại, vẫn chưa hiểu chuyện, khi làm loạn bên ngoài vẫn thường mượn oai của Chiết Nhan. Nếu như làm chuyện gì tồi tệ đi chăng nữa, thì cùng lắm Chiết Nhan cũng chỉ mỉm cười, còn nếu như đến tai cha mẹ ta, thì chắc chắn đám lông hồ ly của chúng ta sẽ bị nhổ hết.

Đông Hải Thủy Quân sững sờ nhìn ta: “Vậy vị thượng thần ở rừng đào mười dặm không phải là, không phải là…”.

Hắn ta nín thở nghiêm mặt, vẻ mặt hết sức nghiêm trang nhã nhặn, rốt cuộc cũng nể vì Chiết Nhan. Thế nên ta cảm thấy, tên Thủy Quân mặt vuông chằn chặn này thực ra vẫn là một kẻ thực thà.

Mà người thật thà đều là bảo bối. Ta móc viên dạ minh châu to bằng trái bí ngô non ra, lại lấy kèm một bình rượu ủ đã lâu đặt vào tay hắn ta, thở dài, nói: “Thủy Quân còn chưa tin? Việc này cũng chẳng thể trách được Thủy Quân. Quân thượng nhà ta quả thực mấy vạn năm rồi chưa từng tiếp đãi vị tiên khách nào. Lần này là nhờ thượng thần Bạch Thiển của nước Thanh Khâu đến làm khách ở rừng đào, chẳng may mang bệnh, vì đã nhận thiếp của Thủy Quân trước đó, lại không muốn thất hứa với Thủy Quân, nên mới phái tiểu tiên tới Đông Hải. Đây là Thập Nguyệt châu, chính là quà chúc mừng của thượng thần Bạch Thiển; còn đây là rượu hoa đào do chính quân thượng nhà ta cất được, quân thượng còn dặn dùng nó để chúc mừng Thủy Quân. Nhưng chẳng ngờ lần này tiểu tiên lại gây ra họa lớn, thực sự, thực sự…”.

Ta muốn sụt sùi khóc lóc, nước mắt còn chưa kịp dồn đến khoang mắt thì gã Đông Hải Thủy Quân đó đã vội vàng khuyên nhủ: “Tiên sứ đường xa tới đây, không nghênh đón chu đáo là sơ xuất của tiểu thần, đó chẳng qua chỉ là một khu vườn, thế này cũng coi như sáng sủa hơn một chút, tiên sứ cứ tùy ý đến điện trước, cùng nhau cạn một ly nhé”.

Ta từ chối cả trăm lần, thì hắn nhiệt tình cả nghìn lần.

Dạ Hoa bước qua, cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay ta nói: “Chẳng qua chỉ là uống một ly rượu, tiên sứ quá khách sáo làm gì”.

Trán ta toát mồ hôi, chỉ vào cánh tay phải bị Dạ Hoa tóm rất chặt, nói với Thủy Quân: “Kỳ thực, tiểu tiên lại là nam giả nữ”.

Đông Hải Thủy Quân trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới ngắc ngứ nói: “Thực là mối tình đoạn tụ(*) sâu sắc”.

(*) “Đoạn tụ” có nghĩa là cắt tay áo, bắt nguồn từ câu chuyện về Đổng Hiền thời Tây Hán. Đổng Hiền vốn được Hán Ai Đế sủng ái, phong làm thái tử xá nhân. Có một lần, Đổng Hiền gối đầu lên tay áo của Hán Ai Đế ngủ, hoàng đế không nỡ đánh thức Đổng Hiền, bèn cắt tay áo của mình để đứng dậy. Người đời sau dùng từ “đoạn tụ” - cắt tay áo để chỉ những mối tình đồng giới (ND).

Cứ tưởng rằng nói là đàn ông với đàn ông sẽ có thể tránh được hiềm nghi, nào ngờ thần tiên ngày nay cũng hiểu biết rộng đến vậy, lần này bản thượng thần ta quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tiếng nhơ.

Chương 4:

Làm thế nào để chia uyên rẽ thúy


Đông Hải Thủy Quân đi trước dẫn đường, cục bột nhỏ một mình run run đi giữa, Dạ Hoa nắm tay ta đi sau cùng.

Chẳng qua ta chỉ nói dối một câu, câu nói dối này chủ yếu là để bảo vệ cục bột nhỏ, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy mà lại đối đầu với ta, quả thực là làm người ta phát điên lên.

Ta cũng chẳng thèm giữ  phong thái của bậc thượng thần, dứt khoát dùng pháp thuật để tách ra khỏi hắn. Hắn mỉm cười một cái, cũng dùng pháp thuật để chặn ta lại.

Suốt dọc đường ta và hắn đấu lẫn nhau, hắn ỷ thế nên chẳng thèm kiêng dè, còn ta thì chốc chốc lại dè chừng động tĩnh của Đông Hải Thủy Quân phía trước nên phân tâm, đến cuối cùng vẫn là thảm bại.

Trước đó không lâu tứ ca từng nói với ta rằng, thế đạo ngày nay thực sự kém xa thời các thần tiên thượng cổ năm nào, chúng tiên chỉ biết tiêu dao tự tại cả ngày, tiên thuật chẳng thịnh, đạo phong suy đồi, thực khiến người ta đau lòng khôn xiết. Chẳng ngờ đạo pháp của Dạ Hoa lại tinh thâm đến mức này, đúng là “tiên thuật chẳng thịnh” ông nhà nó, “đạo phong suy đồi” con bà nó ấy chứ.

Đông Hải Thủy Quân quay đầu lại, bồi thêm một nụ cười, hai mắt vẫn nheo nheo nhìn ta và Dạ Hoa tay trong tay: “Quân thượng, tiên sứ, phía trước đã là đại điện rồi”.

Cục bột nhỏ reo lên một tiếng, khéo léo chạy đến nắm lấy cánh tay còn trống của ta, ra điệu bộ trang trọng uy nghiêm cháu trai của Thiên Quân.

Nếu đặt vào vị trí của ta hiện giờ là vị thứ phi đang ở tại Thiên Cung của Dạ Hoa thì xếp hàng như vậy quá hợp tình hợp lý, không có gì là quá đáng cả.

Ngày hôm nay, khi bái biệt Chiết Nhan, đáng nhẽ nên bảo lão bói cho ta một quẻ. Có lẽ hôm nay chính là ngày xung khắc với ngày sinh tháng đẻ của ta.

Cánh cửa bằng vàng bằng ngọc đó đã hiện ra trước mắt, đầu của thượng thần ta lúc này có chút nhói đau.

Thần tiên trong đại điên đều mỏi mắt chờ khai yến, Dạ Hoa vừa lộ diện, họ bèn quỳ sụp xuống thành hai hàng, mở một lối đi ở giữa, đi thẳng tới vị trí của chủ nhân. Đợi ba người chúng ta an vị, hô vang một tiếng, rồi đều nhập tiệc. Bây giờ mới bắt đầu khai yến.

Vị thần tiên ngồi gần chúng ta đi qua mời rượu. Mời Dạ Hoa trước rồi mới đến mời ta, nói: “Thật may mắn lần này được diện kiến Tố Cẩm nương nương, đúng là vinh hạnh của tiểu thần…”.

Dạ Hoa ngồi bên cạnh nâng chén, nhưng bộ dạng như đang đùa giỡn. Cái vai mà ta phải sắm mới lúng túng ngại ngùng làm sao.

Đông Hải Thủy Quân mặt mày trắng bệch, cố ra hiệu cho vị thần tiên tự coi mình may mắn kia.

Ta thực sự không thể chịu được nữa, bèn cười hì hì với ông ta, nói rằng: “Tiểu tiên thực ra chỉ là muội muội bị lạc đã nhiều năm của Dạ Hoa Quân, nay làm việc ở chỗ thượng thần Chiết Nhan”.

Động tác uống rượu của Dạ Hoa khẽ khựng lại, rượu trong chén sánh ra ngoài mấy giọt.

Đông Hải Thủy Quân nhìn ta hoang mang.

Vị thần tiên đến dâng rượu đó lúc này trông như nuốt phải con nhặng chết, đứng cầm ly rượu đã rót đầy tiến không được mà thoái cũng chẳng xong, mãi hồi lâu mới lắp bắp: “Tiểu thần mắt kém, xin tự phạt một ly, tự phạt một ly”.

Ta cười hiền từ, đương nhiên chẳng coi là thật, cũng uống cùng ông ta một chén.

Phía dưới tiệc tùng nhộn nhịp, hồ ly ta vốn tai rất thính, trong tiếng đưa cốc chạm chén, đã loáng thoáng nghe thấy lời bàn tán: “Hôm nay chưa được gặp cô cô, đáng tiếc quá đi mất, nhưng lại được thấy tiên sứ này của thượng thần Chiết Nhan, cũng không đến nỗi ấm ức. Các vị xem, hôm nay cô cô không đến, liệu có phải là do biết Dạ Hoa Quân và Bắc Hải Thủy Quân cùng đến dự yến, vì thế…”.

Một người nói: “Lời này của tiên hữu không phải không có lý, lần này cô cô thất hẹn, thượng thần Chiết Nhan lại phái một tiên sứ đến dự yến, trong này chắc có ẩn tình chi đây. Các vị nên biết rằng, tính khí thượng thần Chiết Nhan cổ quái, lần này có lẽ trách Đông Hải Thủy Quân chưa bao giờ gửi thiếp cho ông ấy”.

Một người khác gật dù: “Có lý có lý, lạ là vị tiên sứ này của thượng thần Chiết Nhan lại là muội muội của Dạ Hoa”.

Lại có người nói: “Ta vẫn nghi ngờ vị tiên sứ này có thực là muội muội của Dạ Hoa Quân hay không? Ta đã nhậm chức ở Thiên Cung bao năm nay chưa từng nghe thấy Dạ Hoa Quân có muội muội”.

Lại một người nữa nói: “Vừa nãy tiên hữu chẳng nhìn thấy sao, Dạ Hoa Quân nắm tay tiên sứ đó thôi. Xem ra chuyện huynh muội cũng có vài phần đáng tin”.

Ta nghĩ, nếu lúc này Đông Hải Thủy Quân tuyên bố tiệc tan, thì đám thần tiên này sẽ vui tới mức khoa chân múa tay mất, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh thanh vắng để bàn tán sôi nổi một phen. Nhưng bây giờ họ lại phải khổ sở ngồi trên bục cao nhẫn nhịn, chỉ thi thoảng mới ghé tai thì thầm được một hai câu, hẳn là rất khó chịu, khổ sở biết bao.

Ta thở dài hai cái, rồi tự uống một chén. Không ngờ Dạ Hoa lại nhăn mày: “Tửu lượng nàng vẫn cao như thế, cẩn thận uống nhiều quá lại say”.

Ta cực kỳ coi thường, loại rượu này của Đông Hải Thủy Quân tuy cũng có thể coi là quỳnh tương ngọc dịch, nhưng nếu đem so với rượu do Chiết Nhan cất thì chẳng qua cũng chỉ là nước lã mà thôi. Cũng chẳng buồn đếm xỉa tới hắn ta, dù gì cũng chẳng còn thể diện, chỉ hận số phận bản thượng thần ta chẳng ra gì, hôn ước đã buộc ta và hắn thành một đôi.

Tiệc đến giữa chừng, ta cảm thấy tẻ nhạt vô cùng, chỉ muốn mau mau ăn xong bữa cơm này, để về động Hồ Ly đánh một giấc.

Đúng lúc đó, Đông Hải Thủy Quân vỗ tay ba cái “bộp bộp bộp”.

Ta cố gắng tỏ ra vui vẻ, thì nhìn thấy một bầy vũ nữ thướt tha bước vào điện, trên tay người nào người nấy đều cầm một chiếc quạt lụa, ăn mặc mát mẻ vô cùng. Trong lòng ta rất hiếu kỳ, lần này chẳng là mừng thọ Đông Hải Thủy Quân, chỉ là tiệc đầy tháng của một đứa trẻ sao còn cần ca vũ trợ hứng làm gì?

Tiếng nhạc dập dìu vang lên. Ta cứ việc với lấy bình rượu gần nhất.

Năm xưa có lần may mắn bị Quỷ Quân Kình Thương bắt trói đến cung Đại Tử Minh của hắn giam mấy ngày. Đám vũ nữ ca nương ở cung Đại Tử Minh, thanh lệ có, mà tao nhã có, diễm lệ ngời ngời cũng có. Bất đắc dĩ phải giả bộ ân cần với họ dăm ba ngày, trong cõi bốn bể tám cõi chẳng có vũ nữ nào có thể làm vừa lòng ta.

Liếc sang nhìn Dạ Hoa bên cạnh, hắn vẫn dửng dưng như không.

Cục bột nhỏ chợt than thở: “A, là vị tỷ tỷ này”.

Nhìn theo ánh mắt nó, ta nhìn về phía giữa điện, giữa bầy ca nương mặc áo trắng trông như những cánh sen trắng muốt là một thiếu nữ mặc áo vàng. Thoạt nhìn thì thiếu nữ đó không có điểm gì đặc biệt, nhưng nhìn dung mạo và dáng vẻ có vài phần giống với Đông Hải Thủy Quân.

Ta khó cưỡng được quay lại nhìn Đông Hải Thủy Quân mấy cái.

Đông Hải Thủy Quân ho một tiếng, bối rối cười nói: “Chính là xá muội”. Rồi lại tiến lên trước một bước đến bên cạnh cục bột nhỏ, “Tiểu thiên tôn biết xá muội ư?”.

Cục bột nhỏ nhìn ta một cái, ấp a ấp úng: “Có biết, có biết”. Rồi lại lập tức xua tay kiên định lập trường, “nhưng bản tiên tôn không quen nàng ấy”. Nói xong lại liếc trộm phụ quân nó một cái.

Vị xá muội đó của Đông Hải Thủy Quân lúc ấy đang ngước mắt ngóng nhìn Dạ Hoa Quân đang ngồi bên cạnh ta, ánh mắt tha thiết mà câm nín, bi thương lại xen lẫn vui mừng.

Dạ Hoa vẫn nâng ly rượu không hề cử động, chớp mắt lại biến thành một vị thần quân lạnh lùng như lần đầu ta gặp.

Đây chẳng phải giống như lời bài hát sao? Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình?  Thiếu nữ đa sầu đa cảm gặp phải lang quân lạnh lùng, thiếp sẵn lòng làm dây leo quanh cây, cớ sao lòng chàng sắt đá, thiếp nào có tội tình gì?

Ta hài lòng gật đầu, vẫn là một màn kịch hay, tự mình rót một ly rượu. Đang lúc cao hứng nhất thì tiếng nhạc bỗng bặt thinh, vị xá muội đó của Đông Hải Thủy Quân hướng về phía Dạ Hoa lạy một cái, rồi cùng với đám vũ nữ nhẹ nhàng rút lui.

Dạ Hoa quay đầu sang nhìn ta, nửa cười nửa không: “Sao tiên sứ lại có vẻ thất vọng như vậy?”.

Ta sờ sờ lên da mặt, cười ha ha một tiếng: “Vậy sao?”.

Lại hơn một canh giờ trôi qua, vừa hay tiệc tan, ai về nơi của người ấy, Dạ Hoa lại đẩy cục bột nhỏ vào lòng ta: “A Ly do nàng chăm nom trước đã, ta đi chút việc rồi sẽ về”.

Thần tiên các lộ vừa hay chắp tay cáo biệt, còn một mình ta đứng ngơ ngác, hắn thì đến bóng cũng chẳng thấy tăm hơi.

Sự tỉnh táo do bị mấy chuyện phiền phức này ép trong suốt mấy canh giờ đột nhiên tắt ngóm, ngực ta toát mồ hôi lạnh, hắn không phải tính toán đến mấy lời nói với cục bột nhỏ của ta chứ, chẳng nhẽ thực sự kéo ta lên Thiên Cung sao?

Nghĩ đến đây, cục bột nhỏ mềm mềm trong tay ta ngay lập tức biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Ta vội vội vàng vàng chạy ra đại điện. Lúc này đây, mau mau tìm ra cha của cục bột nhỏ để đem trả lại nó mới là việc làm đúng đắn nhất.

Hỏi mấy tùy tùng, nhưng chẳng một ai nhìn thấy Dạ Hoa Quân. Ta chỉ còn cách rẽ mấy khúc quành, hỏi xem xá muội của Đông Hải Thủy Quân nay đã bay về chốn nào.

Dáng vẻ vội vàng ban nãy của Dạ Hoa, giữa sự thờ ơ ẩn hiện sự thân thiết, giữa sự xa cách hàm chứa sự thân tình, với thần thái ấy, dựa theo kinh nghiệm trăng gió mà ta đã từng thấy suốt mười mấy vạn năm qua, thì chắc chắn là đi gặp giai nhân rồi.

Một tiểu tùy tùng chỉ về phía xa xa, đó là hướng hậu hoa viên của Thủy Tinh cung Đông Hải.

Ta kéo cục bột nhỏ đứng ở cửa hoa viên, hết sức sụt sùi.

Nên biết rằng bản thượng thần tuổi tuy đã cao, nhưng thực ra lại chẳng có cảm giác gì về phương hướng, đi vào thì dễ, nhưng lại không biết có thể ra hay không, nên tốt nhất là đứng ở cổng chờ.

Cục bột nhỏ lại không chịu, giơ nắm đấm nhỏ làm bộ dạng hung hãn: “Mẫu thân không chịu đi vào chia uyên rẽ thúy, phụ quân sẽ bị cái cô công chúa Mậu Thanh đó cướp mất đấy”. Rồi lại ôm trán làm bộ đau khổ: “Tự cổ chí kim hậu hoa viên chính là nơi thị phi, tại nơi đây biết bao tài tử đã bị giai nhân mê hoặc đến nỗi bỏ lỡ tiền đồ, chịu khổ cả đời”.

Ta choáng váng trong chốc lát, rồi lắp bắp hỏi nó: “Cái, cái, cái này là ai dạy ngươi?”.

Cục bột nhỏ ngây ra: “Ba trăm năm trước, một ngày nọ có một tiểu tiên mới thăng thiên tên là Thành Ngọc, Thiên Quân tổ gia gia phong cho hắn hiệu là Nguyên Quân, chính là do hắn nói cho con”.

Ngừng lại một lát, vò mái đầu, nó hoang mang hỏi tiếp: “Lẽ nào không phải như thế?”.

Ta thầm nghĩ trong giây lát, cảm thấy những lời vị Thành Ngọc Nguyên Quân này nói thực sự chẳng sai, một người giỏi như vậy, sau này nhất định phải kết giao mới được.

Cục bột nhỏ dứt khoát kéo tay áo ta, bướng bỉnh lôi ta đi vào trong vườn hoa.

Nó nhỏ bé là vậy mà ta cũng không phản kháng nổi, chỉ đành khuyên bảo: “Phụ quân con thanh xuân tráng kiện, còn Mậu Thanh kia, công chúa Mậu Thanh kia cũng là thiếu nữ đương thì, trai gái đương xuân nhớ nhung nhau cũng là lẽ thường tình, hai người họ đã kết uyên ương, ta và con lại muốn đi chia uyên rẽ thúy, vô duyên vô cớ phá vỡ nhân duyên của người ta, thực sự là tạo nghiệt. Con và công chúa Mậu Thanh đó cũng không phải là thâm thù đại hận không thể hóa giải, cớ sao phải phá hoại nhân duyên của nàng ấy mới cam lòng?”.

Có lẽ câu sau cùng của ta quá nặng nề, cục bột nhỏ miệng liền méo xệch, ta vội vàng an ủi nó, nào là thơm, nào là ôm, nó mới bình tĩnh lại, nghẹn giọng nói: “Nàng ta tuy từng cứu con một lần, nhưng con cũng đã cảm tạ nàng ta tử tế, thế mà nàng ta lại tự cho rằng từ đó về sau đã có vị trí khác trước mặt phụ quân, mỗi lần phụ quân dẫn con đến tiểu trang của mẫu thân ở núi Tuấn Tật, nàng ta lại đến đó quấy nhiễu, thật là đáng ghét!”.

Ta không nhịn nổi bèn dạy dỗ nó hai câu: “Ơn cứu mạng sâu như bể, chỉ nói một câu cảm ơn là xong sao?”.

Nếu như nói một câu cảm tạ mà có thể an lòng thì nay ta đã tiêu dao không biết bao lần, chỉ cần nhớ đến tình cảm hòa hợp viên mãn khi ta và người ấy làm thầy trò, hẳn sẽ không nhiều tiếc nuối như thế này.

Cục bột nhỏ tự kiểm điểm trong giây lát ngắn ngủi, rồi lại lập tức giậm chân, nói: “Nàng ta không chịu an phận, rõ ràng biết phụ quân đã có thê thất mà lại cứ bám lấy phụ quân. Nàng ta ở phòng của mẫu thân, dùng đồ nấu bếp của mẫu thân, còn đến cướp phu quân của mẫu thân”.

Ta nhìn lên trời xanh, chợt nghĩ đến khuôn mặt giống Mặc Uyên như in như tạc của Dạ Hoa, trong lòng cảm khái vô cùng.

Điều này cũng chẳng trách nổi nàng Mậu Thanh đó, bản thượng thần nhìn khuôn mặt ấy đã mấy vạn năm, đến nay mới có thể giữ nghiêm được. Một cô gái bình thường mà có thể nghiêm túc giữ đúng thân phận trước khuôn mặt đó, thực sự là có chút khó khăn. Còn như núi Tuấn Tật ở Đông Hoang trở thành tài sản của Tố Cẩm từ lúc nào thì ta cũng có đôi chút nghi hoặc, bèn hỏi một câu, cục bột nhỏ liền nói tất tần tật ra.

Nó nói năng lung tung lộn xộn, ta nghe câu được câu chăng nhưng cũng hiểu được đại khái.

Hóa ra mẫu thân của cục bột nhỏ này không phải là thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa Quân, mà lại là một người phàm trần. Đến nay trong tẩm điện của cục bột nhỏ vẫn còn treo bức họa của người đó, áo xanh, dải lụa trắng băng ngang mặt, chính là hình dáng của ta lúc này. Ba trăm năm trước, không biết vì duyên cớ gì, người phàm trần đó sinh hạ ra cục bột nhỏ rồi gieo mình xuống Tru Tiên đài. Ta đã từng nghe qua về Tru Tiên đài đó, thần tiên nhảy xuống thì mất sạch tu vi, người phàm nhảy xuống thì chắc chắn là ba hồn bảy phách tiêu tan bằng sạch.

Cục bột nhỏ chưa hề biết đến điều này.

Người phàm trần đó trước khi lên Thiên Cung đã từng sống ở núi Tuấn Tật. Dạ Hoa Quân phong ấn lại căn nhà năm xưa nàng ấy từng ở trên núi, mỗi năm đều dẫn cục bột nhỏ đến ở đó mười ngày nửa tháng.

Ta thực sự bội phục sự can đảm của Dạ Hoa Quân, những chuyện xưa ân oán tình thù chốn cung đình lại không giấu cục bột nhỏ dù một chút, chẳng nhẽ hắn không sợ tạo nên bóng đen tâm lý cho con trai hay sao?

Một ngày vào hơn một trăm năm trước, một mình cục bột nhỏ đang bắt thỏ chơi trong khu rừng trên núi, linh khí của nó đã dẫn dụ một con yêu xà. Con yêu xà chỉ biết đó là đạo đồng của một nhà nào đó, muốn dùng tiên khí hộ thân của cục bột nhỏ để tẩm bổ, chuẩn bị ăn nó. May mà công chúa Đông Hải là Mậu Thanh dự hội Đạp Thanh trên núi Tuấn Tật bắt gặp nên đã cứu nó, theo sự chỉ dẫn của nó đã đưa nó về căn nhà nhỏ trên núi. Căn nhà đó vì đã bị phong ấn, nên người ngoài không nhìn thấy được, nhưng cục bột nhỏ vì cảm cái ơn cứu mạng của ân nhân là công chúa Mậu Thanh, nên đã để lộ thân phận, dẫn nàng ấy vào nhà uống trà. Uống trà xong, khi công chúa Mậu Thanh chuẩn bị cáo từ thì đột nhiên Dạ Hoa Quân trở về, trong khoảnh khắc ấy, nàng công chúa Mậu Thanh đã trúng phải tiếng sét ái tình với Dạ Hoa Quân. Dạ Hoa không muốn nợ ân tình với công chúa Đông Hải, bèn cho nàng công chúa này một ước nguyện. Một trăm mười mấy năm nay, Mậu Thanh dường như luôn trú tại Tuấn Tật ở Đông Hoang, hễ cha con Dạ Hoa đến, nàng ta bèn giặt quần áo, nấu cơm, làm bánh cho hai người. Một công chúa lại chịu làm những công việc của nô bộc, Dạ Hoa cảm thấy không ổn, nhưng nàng công chúa ấy lại im lặng cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ vô cùng: “Đây chính là tâm nguyện của thiếp, xin quân thượng tác thành cho thiếp”. Dạ Hoa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc nàng ta.

Đương nhiên ở trên chỉ là những lời kể phiến diện của cục bột nhỏ. Xem ra Dạ Hoa Quân cũng là một kẻ đa tình, rất khó nói là chưa từng động lòng trước một người thấu hiểu lòng người như công chúa Đông Hải.

Bất giác ta cảm thấy trống rỗng, Dạ Hoa sống tới giờ cũng chưa đến năm vạn tuổi mà đã gây nhiều nợ tình đến vậy, thực là một nhân tài.

Khi bản thượng thần năm vạn tuổi thì vẫn đang còn làm gì?

Thần sắc cục bột nhỏ hết sức phức tạp, nhìn ta muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Ta nghiêm nghị nói: “Là đàn ông thì không được tỏ ra ấp a ấp úng, hễ không chú ý là co rúm lại như thế, có gì muốn nói cứ thoải mái mà nói ra đi”.

Nó nước mắt vòng quanh chỉ chỉ vào ta: “Dáng vẻ hờ hững của mẫu thân, liệu có phải là trong lòng đã có người khác, không cần A Ly và phụ quân nữa không?”.

Ta sững người câm nín. Tuy Dạ Hoa và ta đã có hôn ước, nhưng chẳng qua mới chỉ là lần đầu quen biết, thực sự khó mà nói là hờ hững hay không hờ hững”.

Cục bột nhỏ lại lùi về phía sau hai bước, tay bưng mặt, điệu bộ bi thương, nói: “Cha sắp lấy mẹ kế, mẹ sắp lấy dượng, thân phận A Ly quả thực đúng với tên gọi, quả nhiên chẳng được nếm trải cảnh đoàn viên, sẽ phải một mình cô độc, cha mẹ đều không cần A Ly, A Ly đành sống một mình mà thôi”.

Ta bị tiếng gào khóc của nó làm cho kinh hãi tâm can.

Mẫu thân của nó năm nào đã vứt lại con trai, gieo mình xuống Tru Tiên đài, nó tuy tuổi còn nhỏ nhưng tất nhiên trong lòng sẽ chất chứa những tâm tư như thế. Bây giờ kết vào tim phổi, e là sẽ không tốt.

Ta vội vàng tươi cười ôm lấy nó: “Ta đã là mẫu thân của con thì tuyệt đối sẽ không bỏ con”.

Nó lại trách móc ta: “Nhưng người không cần phụ quân. Người không cần phụ quân, mà phụ quân lại sắp lấy cô Mậu Thanh đó, phụ quân mà lấy cô Mậu Thanh đó thì sẽ sinh ra một đứa con khác rồi sẽ không cần A Ly nữa”. Nói đoạn nước mắt lại tuôn như mưa.

Ta thấy thật đau đầu, để không làm nó thất vọng chỉ còn cách giả bộ ngọt ngào, cắn răng cắn lợi mà nói với nó rằng: “Phụ quân của con là tim là gan của ta, là mật ngọt bảo bối của ta, sao ta có thể rời xa người ấy”.

Nói xong tự mình cũng thấy phát run.

Cục bột nhỏ cực kỳ hài lòng, ôm lấy chân ta tiếp tục lôi ta đi vào trong hoa viên.

Ta chẳng còn cách nào, đành để cho nó lôi đi, lòng thầm mong Dạ Hoa Quân lần này đừng có trong hoa viên, ta đỡ phải diễn trò chia uyên rẽ thúy.

Còn nếu như không may, bản thượng thần đã sớm biết lần này hắn đi gặp gỡ giai nhân, Dạ Hoa Quân kia, hôm nay ta phá hoại nhân duyên của ngươi thì chẳng qua cũng chỉ muốn con trai ngươi được vui vẻ, ngươi chớ nên trách ta.

Đi vòng qua cổng chào đã thấy trong mái đình tinh xảo phía không xa, một người đàn ông mặc áo bào đen tuyền, im lặng khoanh tay đứng, đó chính là Dạ Hoa. Thiếu nữ áo vàng ngồi bên cạnh cũng chính là công chúa Mậu Thanh.

Bản thượng thần đâu có đoán nhầm, hắn quả nhiên là tới đây gặp giai nhân.

Cục bột nhỏ giật giật tay áo ta: “Mẫu thân, người mau ra sân đi”.

Nó háo hức muốn diễn kịch đây. Đầu ta tê buốt, suy nghĩ xem phải khai màn như thế nào mới hay.

Trong những người ta quen thì chỉ có đại ca Bạch Huyền là người có nhiều nợ hoa đào nhất.

Mỗi lần đại tẩu xử lý những đóa hoa đào đó của đại ca đều dùng thủ đoạn gì nhỉ?

Ta cố nhớ lại một lượt.

Đầu tiên là ánh mắt, ánh mắt phải thật lạnh lùng, dò xét đóa hoa đào đó từ trên xuống dưới, nhìn mỹ nhân như nhìn một cây cải thảo.

Tiếp đó là giọng nói, giọng nói phải lấp lửng, đối với chủ sự phải nói câu này: “Người lần này ta thấy rất tốt, nếu như phu quân thực sự thích thì sẽ thu nhận nàng ta, ta cũng có thêm một muội muội nữa”.

Đó đều là lấy lùi để tiến.

Đại ca tuy nhiều lần “gặp dịp góp vui”(*) nhưng đối với đại tẩu thì vẫn một lòng không đổi, không thể không có đại tẩu, nên chiêu này vô cùng hiệu nghiệm. So sánh như thế, tình cảnh của ta và đại tẩu lại có chút khác biệt.

(*) Ý chỉ gặp ai có tình ý với mình thì vẫn đáp lại (ND).

Ta đắn đo hồi lâu, cục bột nhỏ đã vội vàng bước lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt phụ quân nó, nói: “Hài nhi bái kiến phụ quân”.

Dạ Hoa khẽ nheo mắt, lướt qua cục bột nhỏ rồi nhìn thẳng vào ta.

Ta chỉ còn cách mặt dày bước tới, thi lễ qua loa rồi kéo cục bột nhỏ từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên đầu gối nó, lại ôm lấy nó tìm chỗ ngồi xuống cạnh mỹ nhân.

Ánh mắt của Dạ Hoa phía sau lưng ta thật dữ dội khiến toàn bộ động tác của ta trở nên ngượng ngập, khó coi.

Công chúa Mậu Thanh đó chủ động lên tiếng: “Tỷ tỷ là…”.

Ta cố gắng làm ra vẻ “ngoài cười nụ trong khóc thầm”, xoa xoa khuôn mặt của cục bột nhỏ: “Đứa trẻ này gọi ta là mẫu thân”.

Nàng ta dường như bị sét đánh trúng.

Trong lòng ta vô cùng xấu hổ. Công chúa Mậu Thanh này dáng dấp cũng không đến nỗi, tuy còn kém xa công chúa Lục Tụ của Nam Hải nhưng cũng có thể coi là một mỹ nhân. Nàng ấy với ta không thù không oán, lần này ta làm vậy thực là không phải đạo.

Lòng ta hết sức xót thương nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn hết vai này, tiếp tục “ngoài cười nụ trong khóc thầm” nói: “Quang cảnh hiện giờ mây đen ngợp trời, tiếng gió hắt hiu, thật khiến người ta không khỏi nảy sinh thi hứng. Muội muội nói xem có phải như thế không?”.

Còn Dạ Hoa thì dứt khoát khoanh tay dựa cột đình đứng bên cạnh nghe ta nói hươu nói vượn.

Cục bột nhỏ chẳng hiểu gì hết, cứ đờ đẫn quay đầu sang nhìn ta. Ta cụng đầu vào trán nó cười nói: “Trời cao xanh xanh, đồng nội mênh mang, một cành hồng hạnh muốn vượt tường”. Rồi lại nhìn công chúa Mậu Thanh, nói: “Muội muội, có đúng với cảnh này không?”.

Nàng ta cũng ngây ra, phút chốc hai hàng lệ nóng hổi từ khóe mắt trào ra, “phịch” một tiếng đã quỳ xuống trước mặt ta: “Nương nương bớt giận, Mậu Thanh, Mậu Thanh không biết là nương nương phượng giá, Mậu Thanh vạn lần chẳng dám làm muội muội của nương nương. Mậu Thanh chỉ là thầm ngưỡng mộ quân thượng, chứ không hề dám mong mỏi quân thượng ban cho Mậu Thanh điều chi. Lần này huynh trưởng sắp gả Mậu Thanh cho Tây Hải, nhị vương tử của Tây Hải đó lại là, lại là con nhà quyền quý nhưng hư hỏng. Vì ngày thành hôn đến gần, Mậu Thanh chẳng còn cách nào khác, biết được quân thượng mang theo tiểu thiên tôn đến Đông Hải dự tiệc, nên mới bày ra hạ sách ca múa để được gặp mặt. Mậu Thanh chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp được làm nữ tỳ theo hầu quân thượng, tuyệt đối không có ý khác, xin nương nương tác thành cho”.

Hóa ra là như vậy, thương tâm biết bao, làm lay động lòng người biết bao, ta cơ hồ nước mắt tuôn rơi lã chã. Vốn nghĩ rằng Thiên Cung rộng lớn như thế, nên để cho nàng ta một góc nào đây, rồi lại nghĩ đây thực ra vẫn là chuyện nhà của Dạ Hoa Quân. Nếu nàng ta không phải một tấm tình sâu nghĩa nặng chẳng thẹn với trời đất như thế thì đòn hờn ghen này của ta sẽ chẳng ngại ngần mà giáng xuống. Còn giờ đây thực sự là chẳng thể làm nổi. Chuyện tình yêu vốn chẳng thể viện tới đạo đức, đúng sai mà phân định, cục bột nhỏ vẫn còn bé thơ, sau này có thể dốc lòng dạy bảo chứ ta quyết không thể giúp vua Trụ làm điều bạo ngược như thế này. Nghĩ đến đây bèn không kìm nổi thở dài một tiếng, ôm lấy cục bột nhỏ toan bỏ đi.

Cục bột nhỏ ra vẻ ấm ức níu chặt lấy mỹ nhân, nói: “Mẫu thân, người vừa mới nói phụ quân là tâm can của người, là mật ngọt bảo bối của lòng người. Người khác đến cướp phụ quân, người lại để mặc nàng ta cướp đi, người nói lời mà không giữ lấy lời”.

Ta tự gây phiền phức, choáng váng vô cùng.

Dạ Hoa nửa cười nửa không, tiến lên phía trước chặn đường đi của ta, nắm lấy một lọn tóc của ta, từ tốn nói: “Ta là tâm can của nàng?”.

Ta cười khan hai tiếng ha ha, lùi lại phía sau một bước.

Hắn lại bước tới gần một bước: “Ta là bảo bối của nàng?”.

Ta cười càng khô khốc hơn, lại lùi ra sau hai bước.

Hắn dứt khoát dồn ta kẹt cứng trong một góc đình: “Mật ngọt bảo bối của nàng?”.

Lần này đến cười khan ta cũng không cười nổi, khóe miệng đắng ngắt, bản thượng thần lần này tạo nên oan nghiệt gì đây?

Ta nhắm chặt mắt lòng cương quyết: “Ngại chết đi được, chàng chẳng phải sớm biết rồi sao, sao lại lừa người ta phải nói ra, đúng là xấu chết đi được”.

Cục bột trong lòng ta khẽ rung rung, Dạ Hoa phía trước cũng khẽ rung rung.

Nhân lúc bọn họ còn đang đờ đẫn ta đẩy cục bột nhỏ về phía mỹ nhân rồi vứt bỏ lớp áo giáp, lủi đi thật mau.

Bản thượng thần lần này thực quá khổ sở.

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ