Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Cô vợ bỏ trốn - Chương 7

Full | Lùi chương 6 | Tiếp chương 8

Năm năm sau

Minh Hạ vừa xuống máy bay, liền không ngừng quan sát bốn phía, muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu.

Cô đã rất lâu rồi chưa trở về Nhật Bản, có lẽ cũng khoảng… năm năm đi? Năm năm trước, cô về Đài Loan học đại học, trong thời gian học, cô làm việc ở một đơn vị chữa bệnh nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô hợp tác với mấy người bạn tốt mở công ty Thiên Thu. Nghiệp vụ của công ty Thiên Thu bao gồm đầu tư tài chính, dịch vụ bảo quản và dịch vụ y tế. Cuộc sống của cô bề bộn nhiều việc, căn bản không còn thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Từ sau khi trở về Đài Loan, cô luôn ở lại Đài Loan học tập, mẹ thỉnh thoảng sẽ trở về thăm cô, giống như cô cùng Nhật Bản nơi này hoàn toàn không có liên quan; hoặc là, nên nói, cô vì không muốn mẹ khó xử nên mới không trở về Nhật Bản nữa.

Cô rất hưởng thụ, cũng rất quý trọng mọi thứ có được ở hiện tại, đặc biệt là những người bạn luôn ở bên cạnh cô, ủng hộ cô. Cô có thể thoải mái tự do làm bất kỳ chuyện gì mà mình muốn, sống cuộc sống mình muốn, trở lại làm một Minh Hạ chân chính, so với thời gian sống ở Nhật, cô bây giờ trải qua mỗi ngày không có gánh nặng, càng thêm tự do.

Lần này nếu không phải không ngăn được ‘Thế công nhu tình’ của các đồng nghiệp đồng thời cũng là bạn tốt của cô, bị buộc phải đến Nhật Bản công tác, xem ra một khoảng thời gian dài nữa cô cũng không trở về.

Đối với nơi này, thì ra cô còn có một chút tình cảm. Cũng đúng, cho dù ai sống ở nơi này năm năm, cũng không khỏi lưu luyến, huống chi cô chỉ là người bình thường. Chỉ là không đích thân đứng ở trên mảnh đất này, thì tình cảm ẩn giấu kia chắc là sẽ không tràn ra.

"Hằng Sở, là tớ đây, ừ, tớ đến Nhật Bản rồi…" Cầm lấy hành lý đơn giản, Minh Hạ gọi điện thoại cho bạn thân kiêm đồng sự báo bình an, đột nhiên nhìn thấy có người đi về phía cô, "Đúng rồi, có người sẽ đến đón tớ sao?"

"Có a!" Hạ Hằng Sở ở đầu kia điện thoại tiếp tục nói: "Có chuyện gì không ổn sao?"

Cô nghi ngờ nhìn về phía người tới, "Cậu biết bối cảnh của đối phương không?" Bình thường tới đón người đều là nhân viên công ty chứ? Nhưng mà người vừa tới là vệ sĩ mặc âu phục màu đen đen điển hình a!

"Biết a, cậu thấy được tới Thần Điền tiên sinh tới đón cậu rồi sao? Bọn họ không phải Xã Hội Đen a, chỉ là vệ sĩ mà thôi, cậu yên tâm, tiền của những người này là sạch sẽ, không thành vấn đề!"

Minh Hạ tùy ý đáp lại, rồi cúp điện thoại, vội vã chào hỏi đối phương.

"Xin hỏi anh là Thần Điền tiên sinh phải không?"

"Cô là?" Nhìn thấy người tới cũng không phải người lúc đầu trong tài liệu, Thần Điền Vũ có chút ngoài ý muốn, từ trên xuống dưới đánh giá người phụ nữ không tính là xinh đẹp nhưng thanh tú động lòng người trước mặt.

Cô gái này, tại sao lại thấy quen mắt như vậy?

Nghe được tiếng Anh rất nặng khẩu âm Nhật Bản của đối phương, cô liền nhức đầu, "Tôi họ Kiều, là đại diện của công ty Thiên Thu, rất vinh hạnh được biết anh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Người đàn ông này nhìn cô bằng ánh mắt gì vậy?

Thấy Minh Hạ lễ độ mười phần, tiếng Nhật lại lưu loát như vậy, Thần Điền Vũ vừa suy nghĩ vừa tiến lên một bước hỏi thăm: "Tiếng Nhật của cô Kiều vô cùng tốt, chẳng lẽ đã từng sống ở Nhật?" Cô ấy cũng họ Kiều. . . . . .

"Đúng vậy, khi trước từng sống ở đây một thời gian." Cô không ngại nói cho anh ta biết, dù sao cũng không phải chuyện rất đặc biệt.

"Kyoto sao?" Thần Điền Vũ buột miệng xong, lập tức giật mình thấy chính mình quá hấp tấp, lập tức bổ sung nói: "Tiếng Nhật của cô Kiều mang theo chất giọng Kyoto."

"Đúng vậy." Chẳng lẽ ngay cả chất giọng cũng nghe ra được sao?

"Chắc là sau trung học mới quay về Đài Loan đi?" Anh ta hơi hưng phấn hỏi.

Minh Hạ nhạy bén nhận thấy được sự kỳ lạ của đối phương, "Chẳng lẽ bộ dáng của tôi cũng nói cho anh biết sao?" Mặc dù cô giữ vững nụ cười, nhưng trong lời nói đã vô tình bày tỏ địch ý của cô.

Thần Điền Vũ tự biết lỡ lời, cũng khơi dậy khí thế vô hình của cô, điều này càng khẳng định nghi ngờ trong lòng anh ta.

"Cô Kiều, tối mai công ty chúng tôi tổ chức một party nhỏ, chiêu đãi một vài vị khách hàng quen biết, tổng giám đốc của chúng tôi cũng sẽ xuất hiện, hi vọng cô nể mặt tham gia."

"Nếu không đi, sẽ có tổn hại tới kế hoạch hợp tác của chúng ta sao?" Minh Hạ thu hồi sự không vui, lễ phép hỏi.

"Không sai."

"Được rồi, dù sao ngày kia tôi mới về Đài Loan, đi một lát cũng không sao." Nếu những hoạt động xã giao mang tính thương mại này khó có thể từ chối, vậy thì coi như là thay công ty đi tạo dụng một chút quan hệ đi.

Kiều Minh Hạ chậm rãi rời khỏi sân bay, Thần Điền Vũ đi theo phía sau, tầm mắt thủy chung đều dừng lại trên người cô.

Đêm khuya thanh vắng, Tịch Mộc Thức Minh ngồi trên ghế sofa thoải mái, nhàm chán uống rượu, lẳng lặng chờ đợi cấp dưới đồng thời cũng là bạn tốt tới chơi.

Anh thật tò mò, tin tức tốt trong miệng Thần Điền Vũ là gì, cũng rất muốn biết tại sao cậu ta luôn luôn chững chạc, hôm nay lúc nói chuyện lại giống như vô cùng kích động.

"Tứ thiếu gia, biểu hiện của Lưu Mỹ hôm nay có tốt không?" Người phụ nữ quyến rũ thân thể trần truồng ở trong phòng đi qua đi lại, có bộ dáng đầy say mê sau khi buông thả dục vọng.

Anh không đáp lời, dường như người phụ nữ kia là người vô hình.

Người phụ nữ thân hình đẹp thướt tha đi về phía anh, thuận thế đem thân thể tiến sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, "Lưu Mỹ còn muốn."

Gò má đỏ bừng nhộn nhạo một mảnh xuân sắc, lại khiến anh chán ghét. Anh từ trước đến giờ luôn ghét loại phụ nữ lòng tham không đáy này!

"Trên bàn có chi phiếu, cầm rồi đi đi!"

"Tại sao?" Tròng mắt Lưu Mỹ không hề mang vẻ kiều mị nữa, cô ta khó có thể tiếp nhận yêu kiều kêu lên: "Tứ thiếu gia, anh không phải là rất thích em sao? Còn để cho em ở bên anh suốt một tuần lễ mà!" Cô ta cho là, Tứ thiếu gia để vị hôn thê qua một bên không quan tâm, mỗi đêm ở cùng cô ta, là bởi vì anh rất yêu thích cô ta!

"Tôi lại nói lần nữa, cầm chi phiếu rồi đi đi."

Ánh mắt hung ác của anh giống như phát ra năng lượng vô hạn, chỉ liếc qua cũng đã khiến Lưu Mỹ kinh hồn táng đảm.

Cô ta không dám nhiều lời, lập tức mặc quần áo tử tế, cầm chi phiếu rời đi. Chọc giận Tứ thiếu gia của Tịch Mộc gia, cô ta cả đời cũng khỏi cần ở Nhật Bản lăn lộn tiếp nữa rồi!

Tịch Mộc Thức Minh tiếp tục uống rượu Whisky, không muốn vì loại phụ nữ này mà ảnh hưởng tâm tình. Phụ nữ, chỉ cần có thể giải quyết dục vọng của anh, ai cũng giống nhau, không đáng cho anh để ý.

Dù sao, người có khả năng nắm giữ trái tim anh cũng không có ở đây rồi.

"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ đi vào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, giống như phát hiện chuyện gì rất hiếm lạ.

"Cho dù tôi cho phép cậu tự do ra vào chỗ của tôi, cậu cũng nên thông báo trước với tôi một tiếng." Tịch Mộc Thức Minh để ly rượu xuống, đứng lên."Đến tột cùng có tin gì tốt?"

"Nhất định là một kinh hỉ khiến Tứ thiếu gia không tưởng tượng được." Anh ta khẳng định nói.

"Kinh hỉ? Còn có chuyện gì có thể khiến tôi vui mừng đây?" Tịch Mộc Thức Minh châm chọc nói.

Anh đi trở về phòng ngủ, coi thường mùi tình dục còn lưu lại, tiện tay cầm một cái áo sơ mi khoác vào, sau đó đi trở về phòng khách, lấy ra một cái ly khác, rót rượu cho Thần Điền Vũ.

Thần Điền Vũ vội vàng uống một hớp, liền khẩn cấp thông báo : "Minh Hạ tiểu thư đã trở lại!"

Xoảng! Ly rượu từ trên tay anh trượt xuống, thủy tinh vỡ vụn đầy đất, rượu văng khắp nơi.

"Cậu nói lại lần nữa!" Tịch Mộc Thức Minh gần như mất khống chế nắm cổ áo của Thần Điền Vũ.

Anh nghe lầm rồi sao? Cái tên mà năm năm qua anh đã cố ý quên đi, cuối cùng lại đột nhiên nhảy vào trong cuộc sống của anh!

"Minh Hạ tiểu thư trở về Nhật rồi, cô ấy đã trở lại!" Phản ứng của Tứ thiếu gia quả nhiên rất giống như anh dự liệu, là giật mình cùng vội vã như vậy.

Tịch Mộc Thức Minh giống như trấn định buông tay, nội tâm lại như có gió lốc quét ngang qua, "Cậu nhận lầm người rồi!"

"Tôi nhận ra được cô ấy, cậu chủ có nhớ không? Hôm cô ấy đi, tôi từng thấy qua cô ấy rồi." Ngày đó khiến anh khó quên như vậy, anh sẽ không nhận lầm người.

"Cậu tuyệt đối là nhận lầm người, cô ấy sẽ không xuất hiện ." Năm năm rồi, nếu cô muốn trở về thì đã sớm xuất hiện.

"Tôi nhớ được cô ấy, giống như cậu chủ vẫn chưa từng quên cô ấy vậy."

Minh Hạ tiểu thư có một loại khí chất đặc biệt, không phải là vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, mà là cái loại cảm giác thoải mái giống như nước chảy, làm người ta không thể quên, mà cô ấy đã gắt gao bắt được trái tim của Tứ thiếu gia.

Ngày đó cô tiêu sái rời đi, lòng của Tứ thiếu gia cũng giống như rời đi theo cô. Năm năm qua, Tứ thiếu gia im lặng không đề cập tới chuyện của Minh Hạ tiểu thư, sống và làm việc giống như bình thường, tinh thần nhiệt tình lúc làm việc càng không ai sánh bằng, nhưng anh biết, Tứ thiếu gia giống như chỉ còn lại thể xác, không có tình yêu mà con người cần có.

"Tại sao?" Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên cười như điên, giống như khó có thể tiếp nhận thành trì tâm lý từ từ dựng nên trong năm năm trong nháy mắt lại bị phá hủy mất.

"Tại sao cô ấy bây giờ mới trở về?" Khi anh tự cho là tâm đã tê liệt, khi anh sắp cùng người khác kết hôn thì cô lại trở về.

Anh đã từng cho rằng, chính mình cuối cùng có một ngày có thể lợi dụng người phụ nữ khác để quên đi cô gái nhẫn tâm kia, để cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh. Cho nên, anh không kháng cự các buổi xem mắt do trưởng bối thay anh sắp xếp, không phản đối việc đính hôn với một cô gái mà ngay cả hình dáng thế nào anh cũng không nhớ nổi. Tất cả, cũng là vì muốn chính mình tin rằng cô đã không còn tồn tại.

Hiện tại, cô đột nhiên trở về, bảo anh nên làm gì đây?

Hắn còn nhớ rõ ràng, năm năm trước sau khi cô quay về Đài Loan, hoàn toàn không có tin tức. Vốn định thừa dịp nghỉ hè đi Đài Loan thăm cô, nhưng sau khi dì Úy biết được, lại tới nhà anh, quỳ trên mặt đất cầu xin anh đừng quấy rầy con gái bà, lý do là không muốn làm cho Minh Hạ vì anh mà ở trước mặt những người trong tộc không ngóc đầu lên được.

Rất buồn cười, anh đã từng cảm thấy lý do này vô cùng buồn cười. Bọn họ yêu nhau có lẽ thật sẽ rước tới những lời ong tiếng ve, nhưng anh tuyệt đối có lòng tin, có thể chống cự tất cả những người và sự việc ngăn cản anh, dù sao anh và cô một chút liên hệ máu mủ cũng không có, hơn nữa ba thương Minh Hạ như vậy, nhất định không phản đối cô đi theo anh, cái gì mà gia tộc không cho phép chứ, ai sẽ quản được anh?

Nhưng mà nhìn thấy người phụ nữ trung niên có khuôn mặt rất giống Minh Hạ  kia, ở trước mặt anh nước mắt rơi như mưa, đau lòng cầu xin anh, anh giống như nhìn thấy người khóc là Minh Hạ, anh đột nhiên mơ hồ rồi.

Một khắc kia, anh phát hiện bản thân luôn luôn quá cường thế, cho nên đối với bất cứ chuyện gì cũng không sợ, nhưng đối với cô mà nói, cũng không giống như vậy. Cô khi còn nhỏ đã ở ngôi nhà này, cô độc sinh tồn, lo lắng có rất nhiều ánh mắt giám thị cô, mỗi lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, khiến trong lòng cô bị áp lực rất lớn, mà chính anh lại không ngừng đòi lấy tình yêu từ cô, kết quả lại trở thành thủ phạm ép cô rời đi.

Nếu như anh lại đi tìm cô, cô sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn sao? Anh không nên như vậy! Cho nên anh ngăn cản chính mình bận tâm tới cô, không đi tìm cô, để cho hai người sống thật yên ổn ở hai quốc gia khác nhau. Có lẽ, chuyện này đối với cô là tương đối tốt đi!

Thần Điền Vũ không ngờ phản ứng của Tứ thiếu gia kịch liệt như vậy, đi theo bên cạnh cậu chủ bảy năm rồi, anh ta cơ hồ chưa từng thấy qua thời điểm Tứ thiếu gia có bộ dạng mất khống chế như thế này.

"Minh Hạ tiểu thư trở về, có lẽ là bởi vì cô ấy muốn trở lại thăm Tứ thiếu gia cậu!" Anh thừa nhận, năm đó phu nhân đã thành công khi chọn lựa thế công bằng nước mắt với Tứ thiếu gia, tuy nhiên nó lại gây đau khổ cho Tứ thiếu gia, "Cô ấy không chết, Tứ thiếu gia ngài không thể lại lừa gạt bản thân rằng cô ấy đã chết!"

"Tôi thà rằng cô ấy thật sự đã chết rồi!" Ánh mắt của Tịch Mộc Thức Minh có vẻ vô cùng phức tạp, giống như thống hận, giống như tuyệt vọng, lại giống như vui sướng không giống với lời nói. Anh lại cầm lấy một ly rượu khác, rót cho mình đầy ly rượu.

"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ cướp đi ly rượu, không để cho Tịch Mộc Thức Minh liên tục rót rượu mạnh vào miệng, "Nhưng cô ấy không chết, cô ấy thật sự đã trở lại, cô ấy là đại biểu của công ty hợp tác lần này!"

Trên đời thật có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như không phải công ty muốn khai thác thị trường Đài Loan, tìm công ty Thiên Thu hợp tác; nếu như không phải anh ta tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn đến sân bay đón người, cũng sẽ không thể gặp được Minh Hạ tiểu thư đã lâu không lộ diện.

"Nếu như người phụ nữ kia không phải cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cậu biết tay!"

"Bảo đảm sẽ không để cậu chủ thất vọng!"

Hôm nay trời sáng khí trong, gió nhè nhẹ thổi, thật là thoải mái. Cô thích nhất là thời tiết như vậy, đáng tiếc ở Đài Loan, đầu mùa hè thì thời tiết đều ẩm ướt nóng bức, bây giờ về đến Nhật Bản, vừa lúc có thể hưởng thụ một phen.

Minh Hạ sáng sớm đã ra khỏi khách sạn, một mình đi dạo trong thành phố yên tĩnh. Cô không tự chủ đi đến một công viên nhỏ.

Chỉ thấy màu hồng đầy đất, giống như trải thảm đỏ mở ra một con đường hạnh phúc, chờ đợi người hạnh phúc đi qua.

Minh Hạ từ trên mặt đất nhặt lên một cánh hoa rơi, tỉ mỉ vuốt ve. Cô không tự chủ được hồi tưởng lại đủ mọi chuyện trong quá khứ, nhớ lại người đàn ông đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong sinh mệnh của cô.

Sau khi về Đài Loan, cô luôn bận rộn nhiều việc. Cuộc sống của cô chỉ có bạn bè cùng công việc, cố gắng sống cuộc sống không gánh nặng như trong lý tưởng, cô gần như không rảnh suy nghĩ đến những người và việc khác. Huống chi, thế giới tình cảm của cô dường như cũng không thể dung nạp một người đàn ông khác…

Cho rằng che giấu rất khá, thuộc về trí nhớ thời niên thiếu, thì ra thoáng cái là có thể được giải phóng ra ngoài.

Tịch Mộc Thức Minh, một người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa sợ, tại sao cô nhất định không quên được anh? Tại sao lại đối với anh còn có nỗi nhớ nhung không nên có?

Thấm thoát đã năm năm trôi qua, cô của bây giờ, cảm giác lo lắng do dự đã phai nhạt, những chuyện ngày trước nghĩ không ra, cũng buông ra không ít rồi. Ít đi trói buộc vô hình của gia tộc, ít đi những thứ xưng hô cùng thân phận luôn nhắc nhở quan hệ của bọn họ, cô đã không còn sự dè dặt thời niên thiếu, có thể thản nhiên nhớ lại tình yêu hết sức lông bông thuộc về thời niên thiếu của bọn họ.

Nếu như tất cả có thể lựa chọn lại lần nữa, nói không chừng cô có thể vào cùng một con đường trầm luân, bởi vì đối phương là anh…

Cô tự giễu cười cười, cười mình rất lý tưởng hóa. Cô bây giờ, ngay cả dũng khí lại đi tìm anh cũng không có, có thể nào còn tự mình nghĩ những thứ này có thể hay không?

"Đã nhiều năm như vậy, nói không chừng anh ấy đã quên một nhân vật nhỏ bé như mình rồi, cần gì đột nhiên nghĩ đến anh ấy chứ?" Cô không khỏi lầm bầm một mình, giống như muốn thuyết phục bản thân. Thế giới của người đàn ông kia muôn màu muôn vẻ như vậy, anh sao lại tốn thời gian đi nhớ một người mà anh ghét chứ? Anh ấy bây giờ khẳng định được không ít phụ nữ ưu tú coi trọng đi!

Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu  ngọt ngào mà chua xót đắng cay…

Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu  ngọt ngào mà chua xót đắng cay…

Một người đàn ông cao lớn tuấn tú dừng chân ở cạnh cửa công viên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thiên hạ đang ngồi trong rừng.

Tịch Mộc Thức Minh từ khách sạn luôn đi theo cô tới tận đây, trong lòng cảm giác giống như con thuyền trôi nổi bất định trong cơn bão táp giữa đại dương mênh mông, hiện tại anh cuối cùng cũng có thể ngắm cô thật kĩ rồi.

Anh khẳng định, chính là cô! Tóc của cô vẫn dài như vậy, gương mặt vẫn ngây thơ vô hại lại tràn đầy thông minh, trên người mặc bộ váy áo màu lam, vẫn giống hình ảnh cô gái nhỏ chiếm cứ trái tim anh. Cô đã hoàn toàn trưởng thành, tăng thêm hương vị phụ nữ thành thục. Mà bộ dáng của cô, cơ thể của cô, giờ phút này quả thật giống như cây kim cứu mạng, lần nữa châm vào, khiến sự nhiệt huyết ngưng đọng đã lâu của anh cùng với trái tim sắp không thể đập lại lần nữa sống lại.

Cô đối với anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Chẳng qua là từ xa nhìn cô, vậy mà cũng làm cho lòng anh có cảm giác kích động như vậy. Thấy cô, anh bây giờ nên coi như đây là một giấc mộng, sau đó rời đi sao?

Không thể nào! Tâm tình như vậy, anh không thể lại trải qua lần thứ hai. Bất luận như thế nào, lần này cô đã trở lại trước mắt anh, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho chuyện này lặp lại lần nữa. Anh sẽ không tiếc mọi thứ để đem cô đoạt lại vào tay.

Minh Hạ đang nhắm mắt, trước mặt chợt có một bóng râm to lớn lay động, cô lập tức mở mắt ra, thấy được người đàn ông không thể nào xuất hiện ở đây, người đàn ông vừa xuất hiện trong đầu cô.

Là anh? Từng tia nghi hoặc, trong lòng cô bắt đầu nổi lên cơn lốc xoáy, quấy rối sức phán đoán của cô.

Đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông thiết tha nhìn cô chăm chú, hơn nữa sắc bén không cho phép cô trốn tránh.

"Em cuối cùng cũng trở về!"

Không sai, là giọng nói này không sai, thanh âm vừa thâm trầm uy nghiêm, lại thân thiết dịu dàng, chỉ có anh mới có.

Nét mặt của cô lo sợ không yên, một bộ dạng vô cùng hoảng sợ, vô thức muốn co cẳng chạy, muốn thoát khỏi tình cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Tại sao lại có thể như vậy? Anh sao lại xuất hiện ở đây? Mới vừa rồi anh rõ ràng chỉ ở trong đầu cô nha!

Tịch Mộc Thức Minh tiến lên ngăn lại cơ thể chuẩn bị né ra của cô, ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cô.

Qua lâu như vậy rồi mà cô còn chưa dứt bỏ thói quen xấu làm cho anh thống hận này, vẫn thích dùng cách chạy trốn để giải quyết vấn đề? Chẳng lẽ cô không biết, trốn tránh cũng không làm biến mất mọi thứ giữa bọn họ sao?

"Minh Hạ, đừng trốn tránh nữa, anh sẽ không để cho em chạy trốn lần thứ hai!" Anh khàn khàn nỉ non bên tai cô.

Đầu óc cô đang rơi vào u mê không biết phản ứng ra sao, lại theo bản năng kêu lên: "Anh tư…"

Một tiếng gọi xa cách của cô cơ hồ làm anh sụp đổ, "Hôm nay sau năm năm, em vẫn còn gọi anh như vậy?" Vết thương trong lòng anh giống như lại nứt ra, có chút đau…

Anh ôm rất chặt, khiến cô thiếu chút nữa hít thở không thông. Tại sao? Anh là nhớ nhung cô sao?

Anh không chút nghĩ ngợi, lần nữa cuồng nhiệt nặng nề hôn cô, sau đó, hai mắt anh che kín tia đỏ căm giận, nhưng lại âm lãnh cười, "Nói cho anh biết, có người đàn ông nào sẽ hôn em gái của mình như vậy không? Sẽ đụng chạm vào cơ thể của em gái mình không?"

"Đừng nói nữa!" Cô chống tay trước ngực anh, đôi mắt bắt đầu ngưng tụ những giọt nước mắt, lại khiến cho anh càng buộc chặt cánh tay cứng như sắt, đem cô ép chặt hơn vào trong lòng mình.

"Không thể tùy theo em!" Lại còn nghe theo cô ấy được sao? Anh chính là quá nuông chiều cô, mới để cho cô có cơ hội rời khỏi anh.

Cô không giãy giụa nữa, trong lòng đã biết tác phong của anh là không cho phép cự tuyệt.

Cô hai mắt đẫm lệ làm anh đau lòng, "Gặp anh thật sự đau khổ như vậy sao?"

Cô dứt khoát vùi đầu vào trong lồng ngực dày rộng vững chắc của anh, không để cho anh nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của cô, một hồi mới lắc đầu, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: "Anh vẫn cố chấp như vậy sao?"

"Em vì sao vẫn thích khóc như vậy?" Trời mới biết anh rất ghét bộ dáng cô khóc, mỗi lần nhìn thấy tâm tình đều rất kém.

Cô ngẩng đầu, hơi nhíu đôi mày thanh tú, có chút oán thán  trả lời: "Bởi vì anh vẫn hung dữ như vậy, nói chuyện hung hăng dọa người, em thật sự không muốn nhìn thấy anh." Gặp lại anh, tâm tình của cô rất mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa lo buồn.

"Không cho phép, cho dù em lại chạy trốn, anh cũng nhất định có thể lại bắt em trở về, đừng dùng suy nghĩ không chính đáng với anh." Bây giờ cô tự chui đầu vào lưới, cũng đừng nghĩ anh lại để cho cô chạy thoát.

"Em hiểu rõ." Cô không nhịn được cười. Anh tiền nhiều thế mạnh, muốn tìm cô thật sự rất dễ dàng, nhưng nếu anh muốn bắt lấy cô như vậy, tại sao năm năm trước lại không hành động?

Tịch Mộc Thức Minh hài lòng với câu trả lời của cô, vùi mặt vào trong mái tóc của cô.

Cảm giác này thật tuyệt, tuyệt đến độ khiến cho anh mê muội. Đáng chết, anh chính là không kháng cự được cô. Thanh âm trầm khàn bán đứng sự cương nghị của anh. Anh hỏi ra vấn đề mà anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không cơ hội, "Tại sao bây giờ mới trở về?"

Minh Hạ liền thoáng giật mình, không biết trả lời như thế nào. Nguyên nhân quá nhiều, nhưng lại mơ hồ đến mức không nói ra được.

"Sao anh tìm được em?" Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại anh.

Cho dù thế lực của anh lớn thế nào đi nữa, cô vừa mới đến Tokyo được một ngày, không thể nào đã bị anh phát hiện. Lại nói, cô cũng không tin những năm gần đây anh vẫn tìm cô, đợi cô xuất hiện.

"Em cho rằng mình có thể len lén ra vào Nhật Bản, mà không bị anh phát hiện sao? Em quá coi thường anh đi!" Anh không muốn nhiều lời.

"Anh thật sự hận không thể tự tay giết chết em cho rồi !" Anh thật hận, tại sao cô không trở lại sớm một chút? Lần này vẫn là bởi vì công việc mới trở về. Anh hận sự nhẫn tâm cùng thái độ đà điểu của cô, càng hận chính mình tại sao lại không quên được cô.

Minh Hạ biết anh hận cô, nhưng cũng không thể tất cả đều trách cô a! Cô vẫn không thể quên, ở Nhật, quan hệ của bọn họ là "Anh em", tình cảm anh em không thể đi quá giới hạn, cô phải có tự giác này.

"Buông em ra, em muốn đi về." Còn ở lại, cô sợ mình sẽ dao động mất.

"Về khách sạn hay là Đài Loan?" Lúc này nơi đây, anh không muốn buông cô ra, anh nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm.

"Em lần này là đi công tác." Cũng không phải trở lại tìm anh như anh nghĩ.

"Đây rốt cuộc là câu trả lời gì hả?" Tịch Mộc Thức Minh nhíu lại mày kiếm, nhất định muốn cô chính miệng nói cho anh biết.

"Nói chuyện hung dữ như vậy làm gì! Em không có thời gian, xin lỗi không tiếp được rồi !" Cô mang tâm tư rối loạn vội vàng đẩy anh ra, bước nhanh rời khỏi công viên, để lại một mình anh đứng dưới tàng cây.

Anh không đuổi theo, dù thế nào đi nữa anh đã nắm giữ được hành tung của cô, cô trốn không thoát!

Nụ cười nhạt đã lâu không thấy lại trở về trên mặt anh, anh cảm thấy năm năm tức giận kia đã từ từ cách xa anh.

Full | Lùi chương 6 | Tiếp chương 8

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ