Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Cám ơn em đã quay lại nhìn anh - trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chương 5: Mượn gần mà nói xa


Ngày hôm sau Lâu Nghiêu Nghiêu dậy thật sớm, đêm qua cô hưng phấn quá độ, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, sau đó cầm sách đọc một lúc, mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Tuy rằng ngủ không nhiều, nhưng cũng không bị mệt mỏi do ngủ không đủ giấc, cả người thần thanh khí sảng, tinh lực tràn đầy. Sau khi rửa mặt xong, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi trước bàn trang điểm xem thời khoá biểu.

Là sinh viên năm hai, cô bây giờ vẫn phải đi học, tuy nhiên nếu không phải điểm danh bài chuyên ngành thì môn học bình thường cô cơ bản sẽ không đi, ở trên thời khoá biểu nhìn nửa ngày, lại nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, hôm nay là ngày mười hai tháng sáu, Chủ nhật, không có tiết, ngày mai cũng không có môn gì quan trọng, có thể trốn học, nhưng sáng thứ ba có môn bắt buộc của chủ nhiệm.

Xác định hai ngày này đều có thể ở nhà, Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng định ra hành trình hai ngày này.

Cô muốn đi đón Tần Chí!

Đây là kế hoạch mà cô đã nghĩ từ đêm qua, vì muốn cho Tần Chí một sự vui mừng, vì thế, cô cố ý nhịn xuống không gọi điện cũng không gửi tin nhắn cho Tần Chí.

Về phần thời gian Tần Chí trở về? Cô tuy rằng không biết nhưng có thể đoán, bởi vì cùng Lâu Thanh Thanh cãi nhau ngã xuống cầu thang, sau đó bị cha răn dạy, cùng cha ầm ỹ một trận, cô trốn ở nhà hờn dỗi hai ngày, mãi đến khi Tần Chí trở về, cầm lấy quà của Tần Chí tâm tình đang oán giận mới chuyển tốt, lúc đó trời còn chưa tối, nhưng không bao lâu sau dì Lưu liền đến gọi bọn họ ăn bữa tối.

Cho nên, lúc Tần Chí đến nhà cô đại khái là năm đến sáu giờ chiều, từ nhà cô đến sân bay phía nam mất một giờ, vậy Tần Chí xuống máy bay khoảng bốn giờ chiều, hoặc hơn kém một giờ.

Ở trong lòng tự khen chính mình thông minh, Lâu Nghiêu Nghiêu thay áo ngủ, đi xuống lầu ăn bữa sáng. Hiện tại mới bảy giờ kém, Phương Hi Lôi cùng Lâu Viễn Chí đã ngồi ở dưới lầu xem báo, nghe thấy tiếng bước chân cô xuống lầu, Phương Hi Lôi nhìn thoáng qua, Lâu Viễn Chí đầu đều không có nâng một chút. Hai vị bảo mẫu ở phòng bếp làm bữa sáng, Lâu Thanh Thanh cầm một cái khăn lau lau bàn, ánh mắt của Lâu Nghiêu Nghiêu từ bên cạnh lướt qua, chạy đến phòng bếp đi gọi cơm.

Chỉ chốc lát sau, phòng bếp liền truyền đến tiếng Lâu Nghiêu Nghiêu làm nũng, một hồi muốn ăn cái này, một hồi muốn ăn cái kia, yêu cầu rất nhiều, hai bảo mẫu tính tình cũng rất tốt đều đồng ý.

Lâu Thanh Thanh cúi đầu, yên lặng lau bàn. Người nhà trầm mặc dùng bữa sáng, Phương Hi Lôi cùng Lâu Nghiêu Nghiêu nói hai câu, liền cùng Lâu Viễn Chí đi làm, về phần Lâu Viễn Chí? Người đàn ông keo kiệt này từ đầu tới cuối đều không nhìn qua Lâu Nghiêu Nghiêu liếc mắt một cái, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không thèm để ý.

Lâu Thanh Thanh tranh dọn bàn, lại tranh rửa bát, hai vị bảo mẫu cũng không ngăn cản cô ta. Hai người đã sống nửa đời người có chuyện gì chưa từng trải qua, loại người nào mà chưa từng gặp, ánh mắt người già thường rất tinh, không nói đến người mẹ, không có khả năng nuôi con, còn không để ý thể diện tương lai của nó, trộm sinh đứa nhỏ diễn trò cho ai xem? Các bà không phải Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn chuyện càng xa hơn càng thấu đáo hơn, dụng tâm kín đáo của mẹ Lâu Thanh Thanh, các bà sao lại nhìn không thấu?

Về phần Lâu Thanh Thanh giúp đỡ làm công việc nhà, thật đúng là xem chính mình là đại tiểu thư? Làm chút việc nhà liền giống như bị ủy khuất to lớn lắm? Đây không phải muốn chứng minh hai người họ vô dụng sao? Gặp phải chủ tử tính tình không tốt, nhất định cho các bà đội một cái mũ ngược đãi “Khách “.

Bất quá, chủ nhân Phương Hi Lôi nói, cô ta muốn làm thì cứ để cho cô ta làm, trước sau không có người buộc cô không đúng sao? Chờ Lâu Viễn Chí vì cô xuất đầu, không khỏi quá ngây thơ rồi.

Dì Lưu cùng dì Lục nhàn nhã cắn hạt dưa, vừa bồi Lâu Nghiêu Nghiêu nói chuyện phiếm, vừa xem phim nhiều tập, ba người ngồi ở trên sô pha nói nói cười cười, không khí vô cùng ấm áp.

Lâu Thanh Thanh cắn răng rửa bát, nghe tiếng hoan hô cười nói bên ngoài, tức giận đến gan đều sắp hỏng : Hai bà già không biết điều!

Vài cái bát, Lâu Thanh Thanh rửa sạch cũng mất khá nhiều thời gian, lúc đi ra, xương sống thắt lưng đau đến rút gân.

Suy nghĩ của Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không tâm tư đi quản, cô vội vàng cùng hai vị bảo mẫu nói chuyện phiếm, lại nói, cô đã muốn có một đoạn thời gian chưa thấy qua các bà, từ khi dì Lưu được con đón đi dưỡng lão, dì Lục một mình ở lại thấy cô đơn, không lâu sau cũng được con đón đi. Kỳ thật theo tuổi của hai người thì sớm nên về hưu, nhưng ở Phương gia công tác thoải mái, trừ bỏ hằng ngày mua đồ cho một ngày ba bữa, thì vệ sinh trong nhà có lao công theo giờ tới dọn, Lâu Nghiêu Nghiêu đi học, hai người còn có thể thay phiên về nhà ở một hai ngày, vậy nên người nhà hai người cũng không phản đối họ làm công việc này, thứ hai cũng là luyến tiếc con bé Lâu Nghiêu Nghiêu mà họ nhìn lớn lên từ nhỏ này. Ở trong trí nhớ của Lâu Nghiêu Nghiêu, người thương cô, thứ nhất là ông ngoại, thứ hai là Tần Chí, thứ ba chính là hai vị bảo mẫu, mẹ Phương Hi Lôi xếp hạng thứ bốn.

Cho nên, cảm tình không thể không tốt.

Bồi hai bà xem tivi tới trưa, ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một hồi, hai giờ Lâu Nghiêu Nghiêu liền rời khỏi nhà chạy tới sân bay.

Lâu Nghiêu Nghiêu từng làm hộ chiếu, nhưng chưa bao giờ lái xe, bởi vì cô quá lười, không nhớ được đường, cũng ngại mệt, lại nói, xảy ra sự việc kia, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xe có chút sợ hãi, vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy sẽ có thanh thép bay đến.

Nhưng lúc này, không ngồi xe chẳng lẽ không đi? Lâu Nghiêu Nghiêu tự mình làm công tác tư tưởng một lúc lâu, mới run rẩy thân thủ gọi xe taxi. Lâu Nghiêu Nghiêu đem địa chỉ nói lên, liền ngồi cứng người không nói, đại khái nhìn sắc mặt Lâu Nghiêu Nghiêu quá khẩn trương, lái xe trêu đùa nói: “Cô gái, đi sân bay đón bạn trai à?”

Lâu Nghiêu Nghiêu hơi bị dời đi lực chú ý, có chút ủ rũ trả lời: “Còn chưa phải bạn trai.”

Lái xe nhìn qua phản quang kính, còn muốn tiếp tục nói gì đó làm cho cô gái này đừng khẩn trương như vậy, kết quả ánh mắt của Lâu Nghiêu Nghiêu chính nghĩa ngăn cản anh ta: “Lái xe tiên sinh, mời anh cẩn thận lái xe, không cần cùng tôi nói chuyện!”

Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu thần sắc cùng ngữ khí đều nghiêm túc, lái xe cũng liền không nói chuyện, hảo tâm bị coi thành chuyện xấu.

Chờ một giờ sau, thân thể của Lâu Nghiêu Nghiêu đã cứng đến mất đi tri giác, trong ánh mắt quái dị của lái xe mà run run bước xuống.

Lấy ra di động trong túi xem thời gian, ba giờ mười rồi, hẳn là chưa tới trễ, Lâu Nghiêu Nghiêu ở sân bay gọi một ly sữa nóng, uống lên mấy hớp, mới cảm thấy mình được sống lại, xong rồi, những ngày sau này nên sống như thế nào đây?

Lâu Nghiêu Nghiêu buồn bực một ngụm uống hết chén sữa, sau đó nhìn về phía xa chờ Tần Chí. Đều qua nhiều năm như vậy, Tần Chí đi đâu, dùng máy bay gì, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng cô chọn vị trí này tốt lắm, có thể nhìn chung toàn cục, mỗi một người đi ra từ sân bay đều có thể thấy.

Lâu Nghiêu Nghiêu mua tạp chí để xem, từ ba giờ qua chờ tới bốn giờ rưỡi, uống mấy ly nước, vào toilet vài lần, rốt cục ở trong đám người thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lâu Nghiêu Nghiêu kích động đứng lên, xuyên qua đám người nhìn anh, sau đó ngây ngẩn cả người, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, lại cảm thấy thực xa lạ, anh không giống như lần cuối cô nhìn thấy, cũng không giống anh trong trí nhớ của cô.

Lần cuối gặp anh, khuôn mặt anh tiều tụy nhưng ánh mắt lại trong suốt cũng không tuyệt vọng, mà trong trí nhớ, anh luôn nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn âm trầm như nước, chỉ có lúc đối mặt cô, mang theo một chút ý cười, ý cười kia cũng không đạt đáy mắt.

Anh hiện tại, đúng là lúc sự nghiệp vừa khởi sắc, cả người hăng hái, thần thái bay lên, Lâu Nghiêu Nghiêu đã quên, anh cũng từng có ánh mặt trời như vậy, tươi cười cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Nụ cười như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu đã rất lâu không nhìn thấy qua, thậm chí đã quên, bắt đầu từ khi nào, thì anh không còn cười như vậy nữa, rốt cuộc là cái gì, làm cho anh biến hóa lớn như vậy? Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ không ra.

Sau đó Lâu Nghiêu Nghiêu thấy người phụ nữ kia, cái người trong trí nhớ xinh đẹp khiến người đố kỵ, anh đang cười với cô ta, dùng nụ cười chỉ có trong trí nhớ Lâu Nghiêu Nghiêu cười, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, cô thất thần nhìn hai người họ song song, nói nói cười cười thong thả rời khỏi sân bay.

Sau đó một cô gái mặc váy công sở xinh đẹp vẫy vẫy tay với bọn họ, thực tự nhiên đón hành lý trong tay Tần Chí. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn ba người ngồi vào trong xe, nghênh ngang mà đi, thậm chí quên cả lên tiếng ngăn cản.

Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thực mờ mịt, cô muốn tình cảm chân thành của Tần Chí để ở trên người cô, nhưng cô dựa vào cái gì? Phụ nữ bên người anh, tùy tiện lôi ra một người đều vĩ đại hơn cô, cô dựa vào cái gì? Cô không phải cái loại mỹ nữ làm cho người ta trước mắt sáng ngời, cũng không phải cái loại có gương mặt ưa nhìn càng xem càng đẹp, trên mặt cô duy nhất xuất sắc chính là một đôi mắt to tròn, khi mở to hết cỡ thậm chí sẽ khiến người cảm thấy kinh khủng, mà cô hơn người cũng chỉ có làn da, là nước da trắng noãn do cuộc sống an nhàn sung sướng dưỡng ra, điều này làm cho mặt cô nhìn qua thực tinh xảo, nhưng hoàn toàn không thể nói tới gợi cảm, xinh đẹp, người ta nhiều nhất chỉ nói cô đáng yêu mà thôi.

Khuôn mặt này sau này cũng bị cô dùng đồ trang điểm phá hủy không còn chút gì, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên hoảng sợ ý thức được, Tần Chí nói yêu cô, sẽ không phải là đang an ủi cô chứ? Chuyện này cũng rất có khả năng! Nếu không sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Vui mừng của cô vì sao lại biến thành kinh sợ?

Không nói bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu đang rối rắm, trợ lý đang hỏi Tần Chí là đưa anh về nhà hay là về công ty thì Tần Chí chọn một chỗ khác. Lúc đầu trợ lý cùng thư ký còn nói cười, nhưng thấy Boss nhà mình bắt đầu thần du thiên ngoại, liền ăn ý không lên tiếng. Xe lẳng lặng đi về hướng một tiểu khu biệt thự, rồi dừng lại ở biệt thự nhỏ ba tầng, dì Lưu cùng dì Lục đang xem phim nhiều tập, nghe thấy chuông cửa liền mở cửa, thấy Tần Chí, nhất thời khuôn mặt cười thành một đóa hoa cúc.

Tần Chí nhìn qua hai người thấy Lâu Thanh Thanh trong phòng khách còn thật sự lau sàn, cười hỏi: “Dì, Nghiêu Nghiêu ở nhà không?”

“Nghiêu Nghiêu ăn xong cơm trưa liền đi ra ngoài rồi.” Dì Lưu cao hứng nói: “Tiểu Tần, mau vào ngồi, lâu rồi không thấy cháu, hôm nay ở lại chỗ này ăn cơm, dì nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon sở trường, muốn ăn cái gì, cứ tùy tiện nói.”

“Lần sau đi, dì Lưu, cháu chỉ tới đưa cho Nghiêu Nghiêu chút đồ, còn phải đến công ty một chuyến.” Tần Chí cười cự tuyệt, sau đó đem đồ đặt ở sau cốp xe đưa cho hai vị bảo mẫu. “Đồ hơi nhiều chút, hai dì phải đến lấy nhiều lần mới xong.”

Thừa dịp bận bịu này, Lâu Thanh Thanh buông khăn, lau mồ hôi đi tới, ngượng ngùng gọi: “Anh Tần Chí.”

Tần Chí lễ phép gật gật đầu, chưa từng tỏ vẻ gì nhiều, thậm chí không liếc nhìn cô một cái.

Lâu Thanh Thanh trừng mắt nhìn, dùng ngữ khí vô cùng tiếc hận nói: “Anh Tần Chí hôm nay trở về, tại sao trước đó không gọi điện cho Nghiêu Nghiêu, bằng không nếu cô em ấy biết anh tới, liền sẽ không theo Trần Hạo đi ra ngoài.”

Tần Chí ý vị thâm trường nhìn cô một cái, vẫn như cũ không tiếp lời, đem túi đồ cuối cùng đưa cho dì Lục, liền cáo từ rời đi. Ngồi trong xe, Tần Chí nhắm mắt lại xoa huyệt Thái Dương đang phát đau, lúc đầu nét mặt toả sáng, nay sắc mặt nhất thời uể oải xuống, tràn đầy mỏi mệt, có thể không mệt sao? Hai ngày không nghỉ ngơi. Trợ lý cùng thư ký yên lặng liếc nhau, đồng loạt nhất trí, trợ lý khởi động xe, đi hướng nhà trọ của Tần Chí. Một lát sau, Tần Chí mở to mắt nhìn nhìn đoạn đường, mở miệng nói: “Đến công ty.”

“Nhưng ông chủ…”

“Đến công ty, đừng để tôi phải nói lần thứ ba.” Tần Chí tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Không còn cách nào, nữ trợ lý vô cùng oán niệm chuyển hướng, thật sự là có lòng tốt lại không được báo đáp mà, trong lòng oán hận nói: Là ai nói vị trí này dễ làm nhất? Vị trí này gặp quỷ, ai muốn tới làm chứ! Ông chủ âm tình bất định, ai muốn tới làm nha!
Phó tổng à, ngài giúp Tổng giám đốc tìm nhiều nữ thư ký xinh đẹp như vậy, căn bản chính là muốn chỉnh chết chúng tôi sao? Phó tổng, oan có đầu nợ có chủ, đừng đổ lên đầu đám nữ nhân viên đáng thương như chúng tôi có được không?

Chương 6: Chúng ta hẹn hò đi


Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong mộng tưởng tỉnh lại, lại theo xe taxi đi về, mặt trời đã chỉ còn lại có vài vệt ánh sáng hồng. Dì Lưu mở cửa bị vẻ mặt tiều tụy của cô làm cho hoảng sợ, nhanh chóng kéo Lâu Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá mấy lần, thấy không có gì bất thường, mới thở ra một hơi hỏi:

“Nghiêu Nghiêu, con làm sao vậy? Có phải có người khi dễ con không?”

Lâu Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn bà, thấy người quen thuộc, ánh mắt tiều tụy khôi phục một chút thần thái, cô cầm lấy bả vai dì Lưu vừa lay vừa hét: “A a a a a a a!”

Trong nhà mọi người bị tiếng kêu thê lương kia làm kinh động, dì Lục nhanh chóng buông công việc trong phòng bếp đi ra, Lâu Thanh Thanh ở trên lầu cũng xuống, chú ý động thái của Lâu Nghiêu Nghiêu.

“Nghiêu Nghiêu làm sao vậy?” Dì Lục xoa tay hỏi dì Lưu.

Dì Lưu mờ mịt lắc đầu, bà bị Lâu Nghiêu Nghiêu lay đến hoa mắt, dì Lục nhanh chóng ngăn Lâu Nghiêu Nghiêu, trách cứ nói: “Nghiêu Nghiêu, con lay nữa thì dì Lưu của con liền rời ra thành từng mảnh đó!”

Lâu Nghiêu Nghiêu buông tay, cũng ý thức được dì Lưu, không chịu nổi cô làm như vậy, liền vừa kêu “A a a a”, vừa chạy như điên ở trong phòng, như vậy mới có thể phát tiết oán khí trong lòng cô.

Sàn nhà buổi sáng được Lâu Thanh Thanh kì cọ sạch sẽ, đã bị cô hung hăng đạp hư một lần. Nhìn thấy cô có sức sống như vậy, dì Lục nói một tiếng, đem cô giao cho dì Lưu, liền đi vào tiếp tục nấu cơm, còn có thể kêu có thể chạy, kia đã nói lên không có việc gì.

Lâu Nghiêu Nghiêu chạy mệt, nằm ở trên sô pha giả chết. Dì Lưu đi tới sờ sờ đầu cô lại sờ sờ sau gáy, thấy tay ẩm ướt lại có chút dính dính, đánh cô một chút: “Nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, nằm như vậy, ngày mai nhất định bị cảm.”

“Không!” Lâu Nghiêu Nghiêu không nghe, xoay người hướng gáy về phía dì Lưu.

Dì Lưu cũng biết, nha đầu kia ăn mềm không ăn cứng, vì thế ngồi ở bên cạnh cô, vỗ lưng: “Nghiêu Nghiêu, có chuyện gì không vui nói cho dì nghe một chút, để dì giải quyết cho con.”

Con gái ở tuổi này, phiền não lớn nhất không ngoại trừ yêu đương.

“Nói dì cũng không hiểu đâu!” Lâu Nghiêu Nghiêu xoay người lại, duỗi thẳng chân: “Dì, đột nhiên con cảm thấy thế giới này tràn ngập tuyệt vọng!”

“Phi phi phi! Con nói bậy bạ gì đó.” Dì Lưu buồn cười mắng cô một phen: “Nghiêu Nghiêu, dì nói lời công bằng, Trần Hạo kia thực không hợp với con, dì thấy Tần Chí sẽ không sai, đi công tác xa một chuyến, trở về người đầu tiên nghĩ đến là con, có thể quan tâm con như vậy, trừ Tần Chí, làm sao con có thể tìm đến người thứ hai?”

“Dì, Tần Chí đến đây?” Lâu Nghiêu Nghiêu đang giả chết bật người ngồi dậy, một đôi mắt to hồng giống con thỏ, ai thấy cũng hoảng.

“Đương nhiên, mang cho con rất nhiều đồ, dì để trong phòng con.”

Nghe vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức từ trên sô pha chạy thẳng lên lầu, dì Lưu ở phía sau vừa bực mình vừa buồn cười kêu: “Nghiêu Nghiêu, đổi giày đã.”

Lâu Nghiêu Nghiêu dừng lại, vô cùng lo lắng cởi giầy ném xuống đất, để chân trần liền chạy lên lầu. Lâu Thanh Thanh đứng ở cạnh cầu thang, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu chạy qua người lên lầu, từ đầu tới cuối, đều không liếc nhìn cô một cái, côtađột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, các cô gặp thoáng qua, giống như cô ta không tồn tại trong thế giới của Lâu Nghiêu Nghiêu.

Cô ta lại nhìn về phía bảo mẫu đang đem giày của Lâu Nghiêu Nghiêu để vào tủ giầy, miệng oán giận Lâu Nghiêu Nghiêu, ngữ khí lại vô cùng cưng chìu, thì ra là như thế này, dù cô ta tốt, cô ta cố gắng bao nhiêu thì các bà vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, mà Lâu Nghiêu Nghiêu chưa bao giờ làm cái gì, thậm chí kiêu ngạo tùy hứng làm cho người ta chán ghét nhưng các bà lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cô tốt!

Cuối cùng, nắm tay Lâu Thanh Thanh cũng được buông lỏng ra, yên lặng thong thả bước vào phòng vệ sinh, lấy khăn lau bắt đầu làm việc. Làm xong tất cả, Lâu Thanh Thanh lên lầu trở về phòng, cô ta cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đều ở tại lầu 3, khi đi ngang qua phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, cô ta dừng bước, tâm tình phức tạp nhìn căn phòng này, cô ta cũng đã từng ở trong phòng này, một căn phòng khiến người ta không thể tự kiềm chế mà chìm vào mơ mộng, mãi đến khi cảm tình của cô ta cùng Lâu Nghiêu Nghiêu rạn nứt, bị Lâu Nghiêu Nghiêu đuổi ra.

Mấy năm nay, cô ta thường xuyên mơ tới cô gái nhỏ tránh sau lưng mẹ tò mò nhìn cô ta, cô bé tươi cười rực rỡ gọi cô ta “Chị”, cô bé sẽ ghé vào lưng cô ta dùng ngữ khí chân thật kêu “Thanh Thanh, em thích chị nhất.” Lâu Nghiêu Nghiêu luôn không để ý tới ý nguyện của cô ta, xuất hiện trong mơ của cô ta, sau đó tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang khóc.

Không, sự tình biến thành như bây giờ, cũng không phải lỗi của cô ta, cô ta cũng muốn làm chị gái tốt, nhưng sự ghen tỵ của Lâu Nghiêu Nghiêu làm cho tất cả đều tan biến !

Áp chế cảm xúc, Lâu Thanh Thanh rũ mắt xuống tiếp tục đi, phòng cô ta ở cuối hành lang, nơi đó lúc ban đầu là phòng chứa đồ của Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không biết có người ở ngoài cửa phòng mình làm Thần giữ cửa, cô chăm chỉ đem đồ Tần Chí đưa lấy ra một lần, sau đó lấy điện thoại di động, chờ khi cô kịp phản ứng thì điện thoại đã bấm gọi.

Không đợi cô cắt điện thoại, bên kia rất nhanh liền có người nghe: “Nghiêu Nghiêu.”

“Vâng.” Lâu Nghiêu Nghiêu vốn nghĩ rằng chính mình sẽ không biết nói cái gì, nhưng nghe đến thanh âm quen thuộc mang theo ý cười ôn nhu kia, thói quen nhiều năm khiến cô đem suy nghĩ nói ra khỏi miệng như bản năng: “Tần Chí! Sao anh không đợi em?”

Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng rên rỉ, rõ ràng đã hạ quyết định, quyết tâm muốn thay đổi hình tượng điêu ngoa của mình trong lòng Tần Chí, sao lời vừa ra khỏi miệng, liền biến thành chất vấn vậy? Đúng là thói quen hại chết người!

Đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cố tình gây sự, bên kia Tần Chí đã xem như thói quen: “Thật có lỗi, Nghiêu Nghiêu, hôm nay vừa trở về, công ty còn có một chút công tác phải xử lý, cho nên không thể chờ em.”

Theo tính tình của Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia, nhất định là làm loạn một phen, sau đó thừa cơ ký kết vô số hiệp ước không bình đẳng, Lâu Nghiêu Nghiêu mất khí lực cùng quyết tâm rất lớn, mới áp chế dục vọng muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản, cô tận lực làm cho ngữ khí của mình trở nên ôn nhu hơn: “Được rồi, tha cho anh đó, anh bây giờ đang ở công ty?”

“Ừ.”

“Vậy hiện tại có thể nghe điện thoại hay không? Em không làm phiền anh chứ?” Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi ra những lời này thật quá khó tin.

“Không đâu, hôm nay chỉ nói một chút việc đi công tác thôi, không có chuyện gì quan trọng.” Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho nhân viên trong phòng hội nghị đang chờ boss ra quyết định mở to hai mắt mà nhìn.

Bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu đã bùm bùm oán giận đứng lên: “Công ty các anh thực vô nhân đạo, cuối tuần còn phải tăng ca?”

Tần Chí không có một chút cảm giác tội lỗi nói: “Đúng vậy, thực vô nhân đạo, hôm nay Nghiêu Nghiêu đi đâu chơi?”

Lâu Nghiêu Nghiêu nằm trên giường, đá chân nói: “Đi ra ngoài dạo.” Cô đương nhiên sẽ không đem chuyện mình đi sân bay kết quả bởi vì ngu ngốc ngẩn người mà để người ta đi mất nói ra.

“Ừ, vậy à?”

Giọng của Tần Chí phai nhạt vài phần, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có phát hiện, cô nhớ tới kế hoạch ngày mai: “Tần Chí, ngày mai anh có phải đi làm không?” Khẳng định sẽ đi, cuối tuần còn tăng ca, không lý do gì mà thứ hai sẽ ở nhà, thật sự là công ty vô nhân đạo, rõ ràng vừa mới đi công tác trở về, lại không cho nghỉ ngơi một chút. Xem ra kế hoạch sẽ phải tan biến!

Phát hiện sự chờ mong trong giọng nói của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí trước ánh mắt như dao của mười nhân viên cấp dưới, nói: “Không cần đi làm, mới đi công tác về, công ty cho nghỉ hai ngày.”

Nhân viên ở trong lòng rít gào: Công ty chúng ta khi nào thì có loại phúc lợi sau khi đi công tác được nghỉ hai ngày? Sao chúng tôi lại không biết?

Lâu Nghiêu Nghiêu nghe được không cần đi làm, nhất thời vô cùng cao hứng, côđang cân nhắc nên nói như thế nào, bên kia bởi vì cô trầm mặc quá lâu, đành lên tiếng hỏi trước: “Nghiêu Nghiêu, ngày mai có chuyện gì sao?”

Lâu Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, quyết định dùng lời nói thẳng để bày tỏ ý nghĩ của chính mình: “Tần Chí, ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi.”

Chuẩn bị tốt phương án ứng phó mọi chuyện có thể xảy ra nhưng Tần Chí lại không hề nghĩ tới vấn đề này, anh ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc lâu khiến Lâu Nghiêu Nghiêu sốt ruột thúc giục hỏi: “Tần Chí, anh có đang nghe không?”

Ngữ khí có điểm ảo não cùng mất hứng, Tần Chí che giấu suy nghĩ, từ ghế đứng lên, đi đến bên cửa sổ: “Đang nghe.”

“Tần Chí, ngày mai chúng ta đi hẹn hò được không?”

Bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu dùng ngữ khí thực thận trọng lặp lại những lời này, Tần Chí một tay cầm di động, một tay đặt lên cửa sổ thủy tinh, anh rũ mắt xuống nhìn thành thị phía dưới bị đèn nê ông tô son trát phấn vô cùng mộng ảo, giọng nói hơi có vài phần vui đùa nói: “Được, anh đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ đến lúc đó em cho anh leo cây.”

“Làm sao có thể?” Lâu Nghiêu Nghiêu từ trên giường nhảy dựng lên, kích động kêu to: “Em cho ai leo cây cũng sẽ không để anh leo cây!”

Đối với vấn đề này, Tần Chí không cùng cô tiếp tục nói, mà là chuyển đề tài: “Vậy khi nào anh đến đón em?”

Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ nghĩ: “Buổi sáng đi, đã quyết định như vậy rồi anh nhất định phải tới đó.”

“Ừ.” Tần Chí không nhìn ánh mắt trêu tức của bạn bè kiêm đối tác, nói: “Anh gác điện thoại trước, bên này còn có chút việc bận.”

“Được rồi, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Xác định bên kia đã cắt điện thoại, Tần Chí mới khép lại di động, đây là Lâu Nghiêu Nghiêu yêu cầu, bất cứ thời điểm nào cũng đều không thể gác điện thoại trước cô, bởi vì gác điện thoại là quyền lực đặc thù của cô.

Nguyễn Tư Nam khoanh tay trước ngực tựa vào bàn hội nghị, trào phúng nói: “Có người biết rõ phía trước là cái hố, còn vô cùng sốt sắng muốn nhảy vào, cậu nói người như thế có bao nhiêu ngốc?”

Tần Chí không để ý đến anh, trở lại vị trí chính giữa nói: “Mọi chuyện cứ quyết định như vừa rồi, tôi hi vọng sáng thứ ba có thể nhìn thấy phương án thực thi cụ thể ở trên bàn làm việc của mình, cứ như vậy đi, tan họp.”

Nói xong, Tần Chí mặt không đổi sắc trước ánh mắt đầy oán niệm của nhân viên đi ra khỏi phòng họp. Mọi người nhìn về phía phó tổng, Nguyễn Tư Nam nhún vai:

“Chậc chậc, oán niệm nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi cho các người tăng ca, sao? Không muốn đúng không, vậy chúng ta tiếp tục! Không chiến đấu hăng hái đến hừng đông, ai cũng đừng mong đi.”

Nghe vậy, một đám nhân viên nhanh chóng như đi tị nạn rời khỏi phòng họp. Nguyễn Tư Nam giữ chặt tiểu trợ lý muốn chạy trốn, cùng đối phương trêu đùa: “Tiểu trợ lý, thấy em vất vả như vậy, Phó Tổng hôm nay mời em ăn cơm nhé.”

Tiểu trợ lý cố gắng kìm nén cảm xúc muốn tát hắn, vì tiền lương hậu đãi, tôi nhịn! Dù sao, cũng cùng tốt nghiệp một trường đại học, làm trợ lý tổng giám đốc cũng tốt! Tuy rằng cô một mình làm hai phần việc, vừa phải vì Tổng Tài bán mạng, vừa phải chịu Phó Tổng đùa giỡn!

Ra phòng họp gặp thư ký của Tần Chí là Chu Vân Nhị, Nguyễn Tư Nam vỗ vỗ bả vai cô: “Vân Nhị, em có thể tan tầm, ngày mai cũng không cần đi làm, ông chủ nhà em thấy em quá vất vả, cho em nghỉ một ngày, phải cố gắng lên, cơ hội tốt như vậy cũng không cầm được, xem ra tôi chỉ có thể nhận người khác.”

Chu Vân Nhị chỉ đi gọi điện đặt cơm, kết quả vốn ông chủ nhìn qua muốn chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lại chỉ trong chốc lát đã không thấy tăm hơi!

Nghe lời nói trêu đùa của Nguyễn Tư Nam, Chu Vân Nhị làm bộ không nghe thấy, đuổi theo một nhân viên khác, hỏi nửa ngày mới biết được, thì ra ngày mai ông chủ muốn hẹn hò, cho nên không nói hai lời liền tan họp!

Lại là cô gái kia!

Chu Vân Nhị có mục đích rõ ràng, khi nhìn thấy thông báo tuyển nữ thư ký kia, cô chỉ biết cơ hội của cô tới, cô dựa vào quan hệ học sinh cùng trường với phó trưởng phòng, hơn nữa ngũ quan hài hòa, chém sáu tướng đánh bại những người khác, giành được vị trí này, tuy rằng cùng trong dự đoán không giống nhau, ông chủ cũng không phải sắc lang, thậm chí không chút nào cảm kích, này thông báo tuyển dụng hoàn toàn là phó trưởng phòng giở trò quỷ.

Nhưng thế thì sao? Mục đích của cô tuyệt đối sẽ không thay đổi, huống hồ, cô còn có Phó Tổng cường lực chống lưng. Cho dù biết rõ phó trưởng phòng luôn lợi dụng cô, nhưng có thể đạt tới mục đích, mọi thứ đều có thể xem nhẹ. Chính là, trước đó phải vượt qua ải của cô gái kêu “Lâu Nghiêu Nghiêu”, ải này thật sự rất khó vượt qua.

Lâu Nghiêu Nghiêu một chút không biết có người muốn leo qua đầu cô, sau khi cô gọi điện cho Tần Chí, liền vẫn đắm chìm bên trong sự hưng phấn, lại nói, cô tựa hồ chưa bao giờ chính thức cùng người khác hẹn hò, nên làm gì đây?

Về phần sự việc ngoài ý muốn buổi chiều, cô đã quên rất nhanh. Cô, Lâu Nghiêu Nghiêu là một người vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại! Trong từ điển của cô, chưa bao giờ có hai chữ “Buông tay” này, nếu như muốn gì đó không phải của cô, vậy thì phải cướp lấy!

Mấy năm nay cô đều tranh đoạt, giờ có thể không sao? Tại sao à? Ngay cả người đàn ông ghê tởm như Trần Hạo kia, cuối cùng còn không phải bị cô cướp được sao? Trên đời này, còn không có thứ mà cô không cướp được.

Quan trọng nhất là, vừa nghĩ đến Tần Chí sẽ thuộc về người khác, cô liền cảm thấy thế giới này tràn ngập tuyệt vọng. Là vì Tần Chí, mới làm cho cô cảm thấy chính mình cũng không phải không đúng tý nào, mới không bị tuyệt vọng nhấn chìm, ít nhất còn có người nguyện ý yêu cô. Không ai biết, trong cái ác mộng màu đen kia, cô có bao nhiêu tuyệt vọng. Trở lại bảy năm trước, cô thay đổi rất nhiều, giống như tất cả không bao giờ có thể xúc phạm tới cô lần nữa, cô tự tin, cô không thèm để ý, cuộc sống của cô, tất cả đều có người kia che chở. Cho dù bị chán ghét cũng tốt, cô đều phải mặt dày mày dạn ở lại bên người Tần Chí, tuyệt không thay đổi, bất luận kẻ nào, đều đừng mong cướp anh từ trong tay cô. Người nào có ý muốn gây rối, toàn bộ đuổi đi, cho dù Tần Chí đối với cô không có cảm giác, nhưng chỉ cần không cho Tần Chí chọn, thì anh nhất định sẽ chọn cô.

Nếu là người khác, cô sẽ không làm như vậy, nhưng đó là Tần Chí, trong lòng cô có một sự lo lắng kì lạ, hơn nữa, tựa hồ cô lúc trước còn từng đem những cô gái bên cạnh Tần Chí đuổi đi hết, thậm chí cô con hoài nghi, Tần Chí nếu như không lừa cô, lúc đó anh quả thật yêu cô, sẽ không phải vì anh căn bản không có lựa chọn thứ hai mới yêu cô chứ?

Khụ, nếu như lý luận này là thật? Vậy Tần Chí không phải là có khuynh hướng chịu ngược sao? Dù sao, mặc kệ nói như thế nào… Đầu tiên hẹn hò trước đã.

Cảm tình của cô đối Tần Chí là thành lập trên cơ sở “Không thể mất đi”, đến tột cùng có tình yêu hay không, cô không thể xác định, nhưng nếu không có tình yêu vậy thì bồi dưỡng đi, cô cũng đã chuẩn bị tốt việc cả đời bồi dưỡng cùng anh!

Nói sau, thay đổi quá lớn dọa Tần Chí chạy cũng không tốt, bọn họ đều cần thời gian thích ứng, từ từ sẽ đến, từng chút từng chút một, chậm rãi thay đổi, một ngày nào đó, Tần Chí sẽ phát hiện tâm ý của cô.

Trước khi ngủ, Lâu Nghiêu Nghiêu gửi cho Tần Chí một tin nhắn nói ngủ ngon, sau khi nhận được hồi âm, Lâu Nghiêu Nghiêu mới thỏa mãn đi vào ổ chăn.

Nhìn gian phòng kia đã tắt đèn, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, màn hình di động phát sáng làm cho sắc mặt Tần Chí nhìn qua mù mịt không rõ, lại nhìn phiến cửa sổ kia đến ngây ngốc, Tần Chí cất di động, yên lặng khởi động xe.

Chương 7: Hai thanh dao sắc


Ngày hôm sau, khi Tần Chí đến, Lâu Nghiêu Nghiêu còn đang ngủ. Chờ dì Lưu đem cô từ trên giường lôi xuống dưới, liền thấy Tần Chí đang cùng cha mẹ cô ngồi ăn bữa sáng, Lâu Thanh Thanh xem nhẹ không nói tới. Bước chân Lâu Nghiêu Nghiêu không tự giác vừa chậm vừa nhẹ, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này thực tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Thị giác của cô giống như phim điện ảnh bị xử lý hiệu ứng, mặt cha mẹ bị mơ hồ trở thành bối cảnh, Lâu Thanh Thanh mặt bị đánh Mosaic, chỉ có mặt Tần Chí trở nên vô cùng rõ ràng.

Hai mươi lăm tuổi đúng là thời gian một người người đàn ông vừa mới bước vào giai đoạn thành thục, trước khi hai mươi lăm tuổi, người đàn ông còn lưu lại một chút ngây thơ, bọn họ tuổi trẻ có sức sống đầu óc lại thường xuyên bị choáng váng, cảm tình lấy mình làm chủ, sau khi qua ba mươi tuổi, người đàn ông quá lõi đời, tuy rằng trải qua nhiều phong sương bọn họ có lẽ đã hiểu được thế nào quý trọng một người phụ nữ, lại không có nhiều nhiệt huyết, cảm tình lấy ổn định là chính, mà này lúc này vừa vặn, lưu lại một ít nhiệt tình cùng kích tình khi còn thiếu niên, lại bắt đầu hiểu được quý trọng, vô luận là yêu đương hay là hôn nhân, đều là đối tượng ưu tiên lựa chọn.

Nếu như nói trước hai mươi lăm tuổi là giai đoạn trưởng thành của một người đàn ông, như vậy hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi, chính là giai đoạn định hình của một người đàn ông, đương nhiên, mỗi người mỗi khác.

Tóm lại, người đàn ông sau này giống như một viên ngọc từ từ phát sáng, vô cùng mê người, nhất cử nhất động đều mang theo một lực dụ hoặc khôn kể.

Tần Chí hôm nay mặc quần áo trong màu lam, tay áo được sắn cao, cúc áo thứ hai được cởi ra, lộ ra một mảnh xương quai xatrước ngực nh, ở trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí mỗi một lần cúi đầu ngẩng đầu, mỗi một lần nâng tay, đều tràn ngập lực dụ hoặc, mặc dù hai người đã quá quen thuộc, nhưng những tháng ngày đó đã vô tình bị lãng quên, trong trí nhớ của cô, Tần Chí tựa hồ nhảy vọt vào giai đoạn trưởng thành, đột nhiên liền trưởng thành.

Trước một khắc anh vẫn là vị “anh trai nhỏ” mang theo một đám bạn cùng người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, ngay sau đó anh đã thành người lạnh lùng âm trầm, là tinh anh của thương giới. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thực mất mát, vì cô bỏ qua những thứ đó, mắt cay cay muốn khóc.

“Nghiêu Nghiêu.” Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ở dưới cầu thang, hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nham nhở.

Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đem nước mắt thu lại, chạy đến bên cạnh Tần Chí ngồi xuống, bọn họ quen thuộc đã muốn xâm nhập cốt tủy, nhưng thật ra cũng không có không được tự nhiên, đồng dạng xâm nhập cốt tủy còn có oán giận: “Tần Chí, tại sao sớm như vậy đã tới rồi?”

Phương Hi Lôi nghe vậy, nhíu mày nói: “Nghiêu Nghiêu, sao lại không lễ phép như vậy?” Lại có chút áy náy nhìn về phía Tần Chí, vẻ mặt của Tần Chí thật ra không có gì biến hóa, thậm chí còn cười cười với Phương Hi Lôi, tỏ vẻ không ngại.

Lâu Nghiêu Nghiêu bị mắng đến ngạc nhiên, ủy khuất nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó mới nói với Tần Chí: “Anh hôm qua mới trở về, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm như vậy đã lại đây, chắc chắn không nghỉ ngơi tốt, đều do em, sớm biết thế đã hẹn buổi trưa.”

Mọi người đều dự đoán Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ oán giận Tần Chí đến quá sớm, hại cô không thể nằm thêm một chút cảm thấy thực khó tin, thực khác thường, lúc trước hẹn Tần Chí, lần nào không phải ngủ tới khi mặt trời lên cao ba sào mới dậy, cho dù dậy, cũng oán giận Tần Chí một lúc lâu.

Vẫn là Tần Chí phản ứng nhanh: “Không có việc gì, ngày hôm qua ở trên máy bay đã ngủ qua, hơn nữa, đã lâu không tới thăm chú và dì nên hôm nay qua đây sớm một chút, còn có thể ở trước khi chú và dì đi làm tán gẫu một lúc.”

Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn sắc mặt anh khá tốt, không hiện vẻ mỏi mệt, tin là thật, không hề rối rắm vấn đề này nữa, cảm thấy hơi đói, bỏ chạy vào phòng bếp quấn quít lấy bảo mẫu đang làm bữa sáng.

Chờ cô đi rồi, Lâu Thanh Thanh vẫn cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng đột nhiên cất tiếng hỏi Tần Chí: “Anh Tần Chí, hai người hôm nay muốn ra ngoài?”

Ngại Lâu Viễn Chí đang ở đây, Tần Chí lễ phép lên tiếng: “Ừ.”

“Nhưng mà, hôm nay Nghiêu Nghiêu không phải đã muốn hẹn…”

Lâu Nghiêu Nghiêu đi ra liền thấy Lâu Thanh Thanh đang nói chuyện cùng Tần Chí, trong lòng bốc hỏa, cố ý dùng ghế dựa kéo ra một tiếng tạp âm chói tai, sau đó cản tầm mắt của Lâu Thanh Thanh, lưu lại một cái gáy cho cô ta: “Dì đang làm bánh trứng, anh muốn ăn không?”

“Muốn.” Tần Chí đương nhiên sẽ không cự tuyệt, tuy rằng đã ăn cũng đủ no rồi, mà đối với câu nói còn để ngỏ của Lâu Thanh Thanh, anh cũng không có biểu hiện ra một chút hứng thú.

Lâu Thanh Thanh cắn chặt răng, cúi đầu ăn bữa sáng, cô luôn luôn là một học trò tốt hôm nay lại không đi học, trên người ăn mặc cũng không mộc mạc giống ngày thường, mà là thay một thân quần áo trắng thực tinh xảo, tóc cũng thả xuống dưới, mềm mại ở trên vai.

Thái độ của Phương Hi Lôi đối với Tần Chí không tính quá thân thiết, càng có vẻ mẹ vợ xem mắt con rể, hỏi vài câu về tình hình cha mẹ Tần Chí gần đây, lại quan tâm một chút tình huống công ty anh, cũng không có ở lâu, liền đi làm.

Thái độ của Lâu Viễn Chí đối với Tần Chí có chút lãnh đạm, kỳ thật ông đối với ai cũng đều rất lạnh đạm, trừ Lâu Thanh Thanh, người này có một cảm giác lạ thường về sự ưu việt, buồn cười cũng thật đáng buồn.

Ăn xong rồi bữa sáng, Lâu Nghiêu Nghiêu lôi Tần Chí tới gara, thấy góc sáng sủa có dựng một chiếc xe đạp, Tần Chí có chút nghi hoặc.

Lâu Nghiêu Nghiêu thực hưng phấn hỏi anh: “Thế nào? Chiếc xe này còn có thể đi không?”

Đêm qua Lâu Nghiêu Nghiêu đã nghĩ qua, cô hiện tại tựa hồ đối xe ô tô có chút khó chịu, nếu ngày mai đi ra ngoài hẹn hò, kiểu chịu đựng sống dở chết dở như vậy, thật quá mất hứng, cho nên ngủ đến nửa đêm lại âm thầm chạy đến gara tìm được chiếc xe đạp này.

Được người mình thích chở, điều này trong lúc còn trẻ, là chuyện vô cùng lãng mạn và hạnh phúc, hơn nữa từ sau khi Tần Chí tốt nghiệp đại học, cô cũng ít có thời gian gặp anh, nhiều năm như vậy, cô ngồi qua rất nhiều xe đẹp, nhưng cái làm cô nhớ nhất cũng chỉ là cảm giác ngồi sau lưng người này, cảm nhận được gió, tự do mà thoải mái.

Quan trọng nhất là mục đích của chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bầu không khí hẹn hò.

“Để anh xem.” Tần Chí ngồi xổm xuống, đánh giá chiếc xe này, thân xe đã được Lâu Nghiêu Nghiêu rửa qua, lốp xe cũng được bơm căng, anh quay quay bàn đạp, lại bóp bóp bánh xe, lấy bơm xe bơm lần nữa mới nói với Lâu Nghiêu Nghiêu: “Ngồi lên thử xem.”

Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời ngồi ở phía sau, Tần Chí sải bước liền ngồi lên phía trước, đạp xe vòng vòng hai vòng, bánh xe co dãn tốt, không có xì hơi, còn có thể dùng, tuy nhiên dù sao cũng để không nhiều năm như vậy, có thể đi được bao lâu, thực khó mà nói.

“Thế nào? Thế nào?” Lâu Nghiêu Nghiêu ở phía sau ôm thắt lưng anh hưng phấn hỏi.

Tần Chí đứng xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu nói: “Còn có thể dùng.”

“Hôm nay chúng ta dùng chiếc xe này đi ra ngoài được không?”

Mắt Lâu Nghiêu Nghiêu rất lớn, khi cô cố ý mở to hai mắt nhìn người, sẽ có chút dọa người, nhưng đồng thời cũng có thể từ trong mắt cô nhìn thấy chính mình, sẽ có một cảm giác cô nhìn rất chuyên chú.

Tần Chí bị cô nhìn như vậy, trong nháy mắt có chút thất thần, mãi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi lại, mới hồi phục tinh thần, cười gật đầu đáp ứng.

“Chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, chờ lát nữa thì sẽ rất nóng.”

Tần Chí đương nhiên không ý kiến, anh đi ra ngoài đem xe dừng ở gara nhà Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu đem xe đạp ra bên ngoài chờ anh.

Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe, nhìn về hướng gara chờ Tần Chí, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Nghiêu Nghiêu.” Thanh âm kia làm cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.

Trước mặt cô cảm giác được có xe chạy qua tạt gió, cũng nghe đến âm thanh phanh lại, nhưng cũng không để ý, tiểu khu này nhà ai không có xe, nhưng thật không ngờ chủ nhân xe này lại quen biết mình. Lâu Nghiêu Nghiêu kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy là người mà đời này cô không muốn nhìn thấy nhất, Trần Hạo.

Trần Hạo thấy cô quay đầu, thần sắc ôn nhu lại mang chút giả dối nói: “Chờ lâu không, Nghiêu Nghiêu, thật có lỗi, bởi vì đón Lamphere trước, cho nên đến chậm.”

Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, tâm tình tốt đẹp vừa rồi chạy không còn một mảnh, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Anh tới nơi này làm gì?”

“Lâu Nghiêu Nghiêu, không phải cô kêu anh ấy tới đón cô sao? Hiện tại lại diễn kịch cho ai xem.”

Lâu Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên nhìn cô gái ngồi ở vị trí phó lái, cô ta thấy Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn qua, hừ lạnh một tiếng xoay đi, vẻ chán ghét không cần nói cũng biết.

“Lamphere, em sao lại nói chuyện cùng Nghiêu Nghiêu như vậy?” Ý cười trên mặt Trần Hạo thu trở về, ý tứ che chở rõ ràng.

Những lời này tựa hồ đem Lamphere chọc giận, cô ta mở cửa xe, dùng sức đóng sầm, tức giận nói: “Trần Hạo, anh phải làm rõ ràng, rốt cuộc ai mới là bạn gái anh?” Cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp yếu ớt, tính tình lại vô cùng mạnh mẽ.

Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn nhìn Lamphere, lại nhìn nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn qua thực khó xử: “Lamphere, anh đã nói rất nhiều lần, Nghiêu Nghiêu chỉ là học muội của anh.”

“Học muội? Trần Hạo, anh dám nói cô ta không có ý đồ đối với anh?”

Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe đạp, lạnh lùng nhìn hai người kia, loại kịch ngây thơ này cô đã không có cảm giác gì, xuất diễn này, bọn họ còn ra sức diễn xuất, nhưng cô đã muốn lui về phía sau màn.

Mọi người đều biết, Trần Hạo có một thanh mai trúc mã, Trần Hạo tuy rằng “Không thích” cô ta, nhưng thân thể cô gái này không tốt, lại luôn tìm cái chết, Trần Hạo mới “Không thể không” đáp ứng làm bạn trai cô.

Anh ta bất đắc dĩ, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, cho nên tuy rằng anh ta cự tuyệt Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy, anh ta đối cô không giống như vậy, anh ta chưa bao giờ cự tuyệt cô tới gần, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng không giống như những người khác, thậm chí khi cô cùng Lamphere khắc khẩu, nhiều lần đều che chở cho cô.

Hiện tại xem ra, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một trò cười. Kỳ thật anh ta đối mỗi người đàn bà đều giống nhau, ôn nhu làm cho người ta sa vào. Kỳ thật, rất đắc ý đi, Trần Hạo, nhìn một đám con gái tranh anh ta đến đầu rơi máu chảy, “Không thể nề hà”, anh nhất định thực tự đắc? Mà nguyên nhân cô cùng Lâu Thanh Thanh có thể làm cho anh ta đối đãi đặc biệt, chỉ sợ là bởi vì các cô là một đôi chị em, cố gắng này làm cho Trần Hạo có một loại cảm giác thành tựu bệnh hoạn.

Trần Hạo người này, dùng cách nói vài năm sau chính là mắc bệnh hoàng tử, mới trước đây ảo tưởng trở thành hoàng tử, sau khi trưởng thành liền thật sự nghĩ chính mình là hoàng tử. Đây là bệnh.

Đáng tiếc, mạng Lamphere quá ngắn, bằng không, cô gái hơi một chút là cắt mạch uống thuốc ngủ này luôn ảo tưởng tất cả những cô gái khác đều thích anh ta, giống bệnh thần kinh ở cùng anh cả đời, cũng là kết cục tốt.

Nghĩ đến mọi chuyện đã qua, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu giống như có động vật đang rít gào, bóng ma đang bao phủ cô, có một loại dục vọng mãnh liệt muốn bùng nổ. Đột nhiên, có người nhẹ nhàng cầm tay cô, lực đạo ôn nhu gỡ ngón tay đang cắm sâu vào thịt của cô, lòng bàn tay anh ấm áp, tựa hồ có thể bị xua tan sự lạnh lẽo trong lòng cô.

“Đi thôi.” Tuy rằng là câu trần thuật, lại mang theo vài phần hỏi cùng không xác định.

Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Lâu Nghiêu Nghiêu nở một nụ cười tươi, gật gật đầu: “Ừ, chúng ta đi thôi.”

Bọn họ không coi ai ra gì ngồi trên xe đạp, từ bên cạnh Trần Hạo cùng Lamphere đi qua.

Đứng ở cửa nhìn mọi chuyện, Lâu Thanh Thanh rốt cục có động tác, cô đuổi theo la lớn: “Nghiêu Nghiêu, em không dự sinh nhật Trần Hạo?”

Lâu Nghiêu Nghiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Trần Hạo, khó trách sáng tinh mơ Trần Hạo lại mang theo Lamphere vội tới chỗ cô, chuyện này không thể trách cô, tuy rằng cô biết ngày sinh nhật Trần Hạo trong mấy ngày này, nhưng cô dùng là nông lịch, ngày tháng hàng năm đều không giống, ai sẽ nhớ rõ ngày của “Bảy năm trước”, hơn nữa… Quên thì quên, cũng đã không phải việc quan trọng nữa rồi.

Lâu Nghiêu Nghiêu không để ý đến Lâu Thanh Thanh, ôm sát thắt lưng Tần Chí, mặt tựa vào lưng Tần Chí, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh, nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, cô cảm thấy vô cùng an tâm, mặc kệ những người đó, cô đời này chỉ cần có người này là đủ rồi.

Lâu Thanh Thanh, cô có thể khiến tôi ghen tỵ nhưng không thể khiến tôi điên cuồng, Trần Hạo không thể khiến tôi thống khổ, không có hai thanh dao sắc này, ai có thể dùng cái gì để thương tổn tôi? Lâu Thanh Thanh, chị em ta nếu thiếu một người, uy lực giảm một nửa, không có người phụ nữ “Ác độc” như tôi làm nền cho sự thuần khiết thiện lương của cô, cô có thể tỏa sang không? Trần Hạo, anh còn có thể được ai coi trọng? Tôi mỏi mắt mong chờ.

Xe đạp đương nhiên không nhanh bằng ô tô, Trần Hạo ba người tuy rằng chậm trễ một ít thời gian, cũng rất nhanh đuổi theo lên trước hai người.

Bên cạnh đường cái, Lâu Nghiêu Nghiêu đang vòng tay ôm thắt lưng Tần Chí, Tần Chí bất đắc dĩ nói gì đó, một tay lái xe, một tay khác lại kéo tay cô ra, bị lấy ra, cô liền đổi tay khác tiếp tục ôm, đùa đến nghiện, cuối cùng Tần Chí đành phải dùng một bàn tay cầm hai tay cô để ở phía trước, Lâu Nghiêu Nghiêu liền giãy giụa, đập vào ngực anh, bụng anh, chiếc xe đạp màu hồng phấn chuyên dùng cho con gái bị Tần Chí lấy hình chữ “bát” xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, khiến người khác nhìn đã muốn cười.

Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đi qua bên người cũng đủ làm cho ba người trong xe nghe được tiếng cười của Lâu Nghiêu Nghiêu, mang theo hương vị của một cô gái nhỏ, tùy ý lại nghịch ngợm. Từ đầu tới cuối, hai người giống như đã quyết định từ trước, không hề nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Trần Hạo vẫn nhìn vào kính phản quang, mãi đến khi rốt cuộc không nhìn thấy hình bóng hai người kia nữa mới thôi.

Chương 8: Đi không được


Từ nhỏ đến khi học đại học Lâu Nghiêu Nghiêu đều ở nhà ông ngoại, nói là ông ngoại nuôi lớn cũng không đủ. Tổ tiên Phương gia chuyên kinh doanh tơ lụa, lịch sử có đến mấy trăm năm, hưng thịnh có mà nghèo túng cũng có, đến thời của ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu, liền chỉ còn lại mình ông là độc đinh.

Người già luôn yêu những thứ cổ kính, không quen ở nhà lầu xe hơi, cũng đối với biệt thự Tiểu Dương không hứng thú, mãi cho đến khi qua đời, đều ở trong căn nhà đó dưỡng lão cùng với mấy người già khác.

Khu nhà kia tất cả đều được làm từ gỗ quý, không thể nói rõ quý phái xa hoa như thế nào, nhưng do được xây dựng từ nhiều năm nên có một ý nghĩa khác thường, ở cũng chỉ có những người già như ông ngoại, nếu muốn làm chút gì đó thì sẽ rất cố chấp, không chịu nổi ông lấy cái chết để bức bách, còn nữa, ở trong khu nhà kia, nếu không phải là nhà nhiều thế hệ làm ăn buôn bán, thì chính là làm văn hóa, chiến tranh không làm cho bọn họ ngã xuống, cách mạng cũng không làm cho bọn họ ngã xuống, hiện tại đương nhiên cũng không thể, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, cũng may mắn, bây giờ khu nhà đó đã có chút danh tiếng, được cho vào danh sách cần bảo vệ.

Trước đây, chuyện mà Lâu Nghiêu Nghiêu thích làm nhất, chính là đi theo ông ngoại đến các nhà khác la cà. Miệng cô vốn ngọt lại biết làm nũng, dỗ những người này hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, mềm nhẹ mà vui đùa. Tần Chí khi đó là vua của những đứa trẻ trong khu, lá gan lớn, đánh nhau giỏi, quả thực chính là vô pháp vô thiên, mãi đến khi gặp được khắc tinh của anh—— Lâu Nghiêu Nghiêu.

Lâu Nghiêu Nghiêu ở trước mặt người lớn vờ nhu thuận, nhưng sau lưng sẽ gây sự, có tiếng là yêu tinh gây chuyện, sau khi học về, bị người ta hẹn ở cửa trường học tuyên bố muốn đánh cô, không phải hai ba lần, những cậu bé trong khu đều từng giúp cô đánh vài lần, bọn họ ở phía trước đánh cho đầu rơi máu chảy, cô ở phía sau cùng các bạn gái chống nạnh mắng, mắng mệt mỏi, liền phủi phủi tay về nhà ăn cơm, lưu lại một đám thương binh tàn tướng.

Đến sau này, quả thực là người gặp người trốn, kỳ thật người nên trốn nhất phải là Tần Chí, nhưng anh không trốn được, ông anh cùng ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu là bạn tri kỉ, Lâu Nghiêu Nghiêu lại là một người giỏi mách lẻo, thời thơ ấu cùng thiếu niên của anh, đã bị Lâu Nghiêu Nghiêu hung hăng tàn phá.

Sau này bị tra tấn thành nghiện. Lúc đó, Tần Chí thành người anh trai nhỏ mà Lâu Nghiêu Nghiêu gọi đến là đến, bảo đi là đi, cả câu oán hận cũng không dám nói.

Tần Chí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đi quanh nửa khu nhà mới về tới căn nhà xưa, thế giới này phát triển quá nhanh, muốn thích ứng, phải cần có tiền, không có thời gian quay đầu, cũng quên quay đầu, ngày xưa ở trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu coi như đi không đến đầu cửa lớn khu nhà, nay lại đứng ở nơi cao nhất liếc mắt một cái có thể nhìn đến tận cùng.

Tần Chí phụ dựng xe dắt Lâu Nghiêu Nghiêu đi quanh khu nhà một đường đi tới, từ khi thế hệ trước mất đi, những người trẻ tuổi đều rời khỏi chỗ này, đi tới bầu trời rộng lớn bên ngoài, trên đường đi đến đều là du khách, hoặc là đoàn làm phim đang quay phim cổ trang, đầu đường có bán đồ ăn vặt cùng trang phục, vật phẩm trang sức, ngẫu nhiên gặp vài gương mặt từng quen biết, cũng chỉ tùy ý lên tiếng gọi, sau đó xoay người rời đi, không nhiệt tình không thân cận, đã không còn hương vị trước kia.

Tần Chí hỏi cô muốn đến trong nhà xem không, Lâu Nghiêu Nghiêu lắc đầu cự tuyệt, cô thật giống như một đứa nhỏ vứt bỏ bảo vật, đột nhiên có một ngày muốn tìm về, kết quả sau khi tìm về, phát hiện người vứt bỏ bảo vật không chỉ có cô, hơn nữa, bọn họ cũng chưa nghĩ tới sẽ tìm lại. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hiểu suy nghĩ của những người già này.

Điều này làm cho tâm tình Lâu Nghiêu Nghiêu trở nên buồn bã, giữa trưa hai người ở khu nhà dưỡng lão chấp nhận ăn một chút thức ăn được trang trí đẹp, hương vị lại càng ngày càng không khác điểm tâm chính tông nổi tiếng.

Cô giống như một người chìm trong hồi ức, bước qua bước lại lưu lại dấu chân, vốn tưởng rằng quên tất cả lại chậm rãi hiện lên, rõ ràng thật giống như chuyện mới ngày hôm qua.

Tần Chí nắm tay Lâu Nghiêu Nghiêu như thế, chậm rãi đi tới, thật giống như nhiều năm trước, cô thực lười, đi đường tựa như không có xương cốt, khi anh không muốn cõng cô, liền cùng nắm tóc anh như cưỡi ngựa, mỗi lần tan học đều phải mệt chết khiếp, anh sẽ hổn hển mắng cô: ” Vua phiền toái! Quỷ chán ghét!”

Cô sẽ đặt mông ngồi dưới đất không đi, mặc anh gấp đến độ giơ chân cũng chết không đứng dậy, cuối cùng anh chỉ có thể nhận mệnh cõng vua phiền toái này. Sau đó cô liền kéo lỗ tai anh đắc ý kêu ngao ngao: “Ai là vua phiền toái?”

“Anh là vua phiền toái.”

“Ai là quỷ chán ghét.”

“Anh là quỷ chán ghét.”

Những đứa nhỏ khác trong khu sẽ ở phía trước cười anh không có chí khí, sau đó kẻ xướng người hoạ đóng giả bọn họ nói chuyện, phía sau, anh sẽ buông cô, đuổi theo đánh người, đánh cho một đám tiểu quỷ đều kêu cha gọi mẹ, cô sẽ ở phía sau cười, kêu cố lên. Đánh xong, anh còn phải cõng vua phiền toái này về nhà.

Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ nghĩ liền nở nụ cười, Tần Chí hỏi cô cười cái gì, cô không nói, chỉ nhìn anh một cái rồi lại cười. Anh cũng không thèm để ý, chỉ bất đắc dĩ nhìn cô, cười xong, cô liền khóc, trước kia cô rất mạnh mẽ, cãi nhau, đánh nhau, cũng không khóc, cho dù bại thất thê thảm, cũng vênh váo tự đắc không khác gì nữ vương, kỳ thật cô từ nhỏ cũng đã biết xem sắc mặt người khác, cha không thích cô, cô cũng không làm nũng với ông, ai chán ghét cô, ai phiền cô, cô không thèm để ý, sau đó sẽ không bao giờ tới gần, cô rất ít khi khóc trước mặt người khác, bởi vì cô biết, cho dù khóc, những người đó cũng sẽ không thèm để ý.

Thì ra, rất sớm trước kia, người nào để ý đến cô, người nào không thèm để ý đến cô, trong lòng cô đã phân biệt rất rõ ràng. Ghen tị khiến người ta điên cuồng, bởi vì ghen tị, cô thay đổi đến chính cô cũng không nhận ra. Cô tựa như mơ một ác mộng thật dài, có một ngày, đột nhiên tỉnh lại.

Cô đột nhiên bật khóc, làm Tần Chí hoảng sợ, bối rối tìm khăn tay giúp cô lau nước mắt, từng hạt từng hạt, lau mãi cũng không hết. Không giống với trước kia, trước kia cô vừa khóc, anh sẽ ở một bên oán giận “Con gái thật sự là phiền toái muốn chết”, sau đó thô lỗ lấy tay áo giúp cô lau nước mắt, sau đó bọn họ sẽ cãi nhau, không phải có chuyện phiền toái, cô cũng sẽ không muốn đi tìm anh, mà hiện tại, lúc anh cúi đầu, biểu tình còn thực sự chăm chú lấy khăn tay lau nước mắt, động tác cũng thực ôn nhu, nhẹ nhàng dùng khăn tay thấm hết nước mắt, giống như sợ làm đau cô.

Anh đã thay đổi, trở nên xa lạ.

Cô hỏi anh: “Làm sao bây giờ? Em đi không được.”

Anh đi về phía trước, bọn họ đều nhắm về phía trước mà đi, chỉ có cô, quay đầu, đứng tại chỗ, lưu luyến tất cả những gì đã qua, đắm chìm trong hoài niệm, đi không được, cũng không muốn đi. Nhưng anh sẽ càng chạy càng xa, đến một ngày, cô rốt cuộc không nhìn thấy anh nữa.

Cô bá đạo cùng không phân rõ phải trái là có tiếng, kỳ thật đó chỉ là vì cô là một người nhát gan! Sợ hãi cự tuyệt, cho nên bá đạo chuyên chế, sợ hãi mất đi, cho nên không từ thủ đoạn… Nói đến cùng, cô chính là không tin tưởng, nên cố tình, cô lại không đủ thông minh, mỗi lần đều bị đùa giỡn xoay quanh.

Tần Chí dừng một lát, nhìn cặp mắt kia tràn đầy bi thương, chậm rãi cúi đầu tiếp tục giúp cô lau nước mắt, thanh âm nhẹ như không có: “Không có việc gì, anh sẽ ở cùng em.”

Trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu tất cả đều là nước mắt, thấy không rõ thần sắc của anh, nhưng tâm liền trở nên yên tĩnh. Lâu Nghiêu Nghiêu khóc nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau lại bắt đầu lôi kéo Tần Chí đi dạo khắp nơi, coi như vừa rồi chưa hề khóc, Tần Chí cũng tránh chuyện này.

Bọn họ đi đến trường học trước kia, dọc theo đường đi Lâu Nghiêu Nghiêu nói mãi không ngừng nhiều chuyện trước đây. Tần Chí ngẫu nhiên phụ họa, đa số chỉ là lẳng lặng nghe, không giống khi thiếu niên ngây ngô xúc động, tính tình anh càng trầm ổn, thậm chí có chút trầm mặc.

Lâu Nghiêu Nghiêu mở cửa một quán ăn, các món ăn đều gọi một phần, nhưng chỉ ăn một ngụm, liền hướng miệng Tần Chí đút vào, cuối cùng trừ bỏ một chén canh nóng, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản chưa ăn bao nhiêu, Tần Chí lại ăn rất nhiều, những thứ kia không phải ngon, đa dạng không phải nhiều nhất, nhưng nơi này tuyệt đối là nơi ăn có cảm giác tốt hơn bất kì nơi nào.

Đã đến giờ tan học, học sinh nối đuôi nhau mà ra, một dòng xe cộ thật dài xuất hiện ở đường cái, Tần Chí dùng chiếc xe đạp màu phấn hồng kia chở Lâu Nghiêu Nghiêu lẫn vào bên trong đàn học sinh, hạc trong bầy gà.

Nam sinh nhìn cô gái nói: “Ha ha, người đàn ông kia thật ngốc!”

Cô gái quăng anh một cái tát: “Cậu mới ngốc!”

Thấy ánh mắt khác thường của đám học sinh, Lâu Nghiêu Nghiêu vui vẻ, Tần Chí đen mặt, tận lực bỏ qua những lời nghị luận cùng tiếng cười của Lâu Nghiêu Nghiêu. Bị cười nhạo đủ, Lâu Nghiêu Nghiêu bảo Tần Chí chở cô tới rạp Cinemax, tuy rằng cô tâm huyết dâng trào lôi kéo Tần Chí đi dạo nửa khu nhà xưa, tuy vậy không quên hôm nay mình chính là đi hẹn hò, hẹn hò thì phải làm một việc là—— Xem phim.

Hôm nay có mấy bộ phim mới chiếu, tuy nhiên Lâu Nghiêu Nghiêu đều đã xem qua, đương nhiên không có hứng thú, Tần Chí lại cái gì cũng đều tùy cô, chọn nửa ngày, chọn một bộ văn nghệ tình yêu tương đối ít được lưu ý.

Tình huống rất đơn giản: Thời dân quốc, một đôi nam nữ trẻ tuổi bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể ở cùng một chỗ, trải qua nhiều sai lầm lại thương tổn lẫn nhau, sau khi thống khổ oán hận, rốt cục mở ra khúc mắc, đến ở cùng nhau.

Diễn viên diễn thực chuyên nghiệp, động tác vẻ mặt cũng rất cuốn hút, là một bộ phim không tồi.

Đang nhìn đến đoạn thống khổ, các nữ sinh trong rạp chiếu phim tâm tình giống như kịch bản phập phồng không chừng, tuy nhiên có vẻ mất hứng là, thường thường nghe thấy có người “Cùm cụp cùm cụp” nhấm nuốt, nhìn đến chỗ bi thương, nước mắt mọi người đều rơi xuống, chợt nghe thấy thanh âm “Phốc phốc phốc”.

Lại một lần nữa bị trợn mắt nhìn về sau, Lâu Nghiêu Nghiêu cắn cánh gà vô tội nhìn Tần Chí: “Thật sự rất buồn cười, anh không biết sao?”

Tần Chí trực tiếp không nhìn cô, cũng chỉ có cô mới có thể ở trong một đám nữ nhân khóc như núi đổ lại cười ha hả.

Kỳ thật chuyện này không thể trách Lâu Nghiêu Nghiêu, lấy ánh mắt của bảy năm sau mà nói, bộ phim này, kịch bản vô vị thì thôi đi, hiệu ứng lại đặc biệt khôi hài, đủ tình huống cẩu huyết nhảm nhí, cô hiện tại lại không thể đem lý do cười nói ra, người khác cũng không hiểu được…

Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không muốn cười, nhưng nhịn không được. Vẫn xem cho đến kết cục, thần sắc Lâu Nghiêu Nghiêu mới có biến hóa. Màn hình trắng đen, xuất hiện thân ảnh lúc trẻ của nam chính nữ chính, anh chở cô đi qua rừng hoa đào nở rộ đào. Tiếp theo, bọn họ đều già đi, anh đi đứng khó khăn, không đạp được xe, cô chở anh đi ngang qua từng gốc đào, hoa đào không có, gốc đào không còn, chỉ để lại hai người già bọn họ. Hai vị lão nhân dắt tay mà cười —— Hết phim.

Khi ra khỏi rạp, rất nhiều người đều trầm mặc, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không ngoại lệ. Tần Chí lấy xe tới, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi lên, ôm thắt lưng anh.

“Tần Chí, hiện tại anh chở em, chờ ngày nào đó anh đi không được, sẽ đến lượt em chở anh.”

Tần Chí bị lời cô nói làm nở nụ cười: “Tại sao không phải là hiện tại? Tuy nhiên, thực sự tới lúc đó em cũng không chở nổi anh.”

Lâu Nghiêu Nghiêu nhéo hông anh: “Muốn bị đánh phải không? Anh thật ngu ngốc, chở nổi hay không nổi chỉ là phụ, quan trọng là tâm ý của em, tâm ý của em, anh có hiểu không?”

“Được được được, em nói sao thì là vậy.” Anh chỉ coi như cô lại cố tình gây sự.

Lâu Nghiêu Nghiêu cực kì tức giận, nhưng không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế dùng sức nhéo anh, dùng khí lực của cô thì căn bản là không đủ, Tần Chí mặc cô nhéo, Lâu Nghiêu Nghiêu nhéo anh nửa ngày cũng không thấy anh có phản ứng, vì thế sửa nhéo thành gãi. Tần Chí cái gì không sợ, chỉ sợ nhột.

“Đừng đùa, anh đang lái xe.”

Lâu Nghiêu Nghiêu đương nhiên không nghe, tiếp tục gãi.

“Lâu Nghiêu Nghiêu, anh tức giận.”

“Ha ha, giận đi, giận đi, hổ giấy tức giận, em mới không sợ đâu! Đến đây nào, meo meo một cái đi!”

“Lâu Nghiêu Nghiêu!”

Hai người một đường cười đùa trở lại tiểu khu, đến cửa tiểu khu, Lâu Nghiêu Nghiêu không muốn nhanh như vậy liền chia tay, vì thế để Tần Chí dừng lại, hai người đi bộ trở về, Tần Chí thực tự nhiên dắt tay cô, hai người đều không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, từ khi cô còn bé tý anh đã nắm tay cô rồi, thói quen này đã xâm nhập vào cốt tủy.

Lâu Nghiêu Nghiêu không để anh nắm, mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, nhìn không chớp mắt, làm bộ như không phát hiện ánh mắt nghi hoặc của anh. Cô chột dạ, cho nên không dám nói lời nào, Tần Chí cũng không nói, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu có thể cảm giác được, anh luôn luôn nhìn cô. Đêm thực tĩnh lặng, hai người trầm mặc, nhưng không khó chịu, thậm chí đáy lòng Lâu Nghiêu Nghiêu nhảy nhót lạ thường.

Cho dù đường dài cũng có lúc đi hết, biết rõ về sau ngày còn dài, biết rõ về sau bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy không thể buông tay. Nhưng nhà Tần Chí không ở tiểu khu này, mà ở một khu khác cách nơi này rất xa, Lâu Nghiêu Nghiêu cứ mãi lôi kéo anh vẫn không cho đi.

Tần Chí khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cô, Lâu Nghiêu Nghiêu đi tới hôn hai má anh một chút, sau đó đem mặt nghiêng đi: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Ngữ khí có điểm bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt đã có ý cười.

Sau khi hôn chúc ngủ ngon, Lâu Nghiêu Nghiêu lui ra phía sau vài bước, muốn nhìn anh đi, tuy nhiên Tần Chí dùng hành động biểu đạt ý tứ của anh, cô không đi vào, anh sẽ không đi. Cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu thỏa hiệp, đi vài bước, đột nhiên lại chạy đến: “Tần Chí.”

“Ừ.”

“Nếu như anh chán ghét em, xin anh nhất định phải nói cho em biết.”

“Được.”

Ngữ khí cùng thần thái của cô đều nói rõ cô đang thật sự quan tâm vấn đề này, ý cười trên mặt Tần Chí không thay đổi, không có biểu hiện chút gì, cũng không hỏi cô vì sao, chỉ nghiêm túc hứa với cô, giống như mỗi lần cô cố tình gây sự, anh đều như vậy.

Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở trong phòng, nhìn xe Tần Chí đi xa.

Tần Chí, cho dù sợ hãi, cho dù bị cự tuyệt, em cũng sẽ không buông tay, cho dù, kết quả là… Dù anh chán ghét em, nhưng, nếu như… Anh chán ghét em, xin nói cho em biết, như vậy, em tuy rằng vẫn sẽ không buông tay, nhưng em sẽ dùng cố gắng lớn nhất, cho anh bớt chán ghét em một chút.

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ