XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Chồng lưu manh - Chương 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Trên chiếc giường siêu lớn, ngủ dậy tới chiếc gối mềm nhũn, chiếc giường này còn đẹp hơn cả giường ở khách sạn, ô cửa sổ gỗ màu xanh, sàn nhà cũng bằng gỗ, rèm cửa sổ màu trắng, chiếc bàn nhỏ cộng với ghế sô pha nằm cạnh cửa sổ, toàn bộ căn phòng đều đẹp đến không thể nói nên lời.

Lam Hiểu Hi nằm trên giường mở mắt, đời này dù có nằm mơ bao nhiêu cũng không mơ được cảnh thế này, cô lại ngủ trên giường của Hạ Tử Đàm tiếng tăm lừng lẫy. . . . . .  Được rồi, cái này cũng không thể gọi là phòng của anh ta, mà là phòng làm việc, nhưng ai đã tới nơi này, tuyệt đối sẽ thừa nhận nó là căn phòng rất tuyệt rất đẹp.  Về phần phòng làm việc là mấy cái bàn ghế dựa vào cửa cầu thang kia cơ, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
     
Thành thật mà nói, đến bây giờ cô còn không dám tin rằng, người đàn ông kia lại chứa chấp cô, còn cho ăn cho ở, so với phục vụ của khách sạn chỉ có hơn chứ không kém, bởi vì cô chính miệng ăn mỳ Ý mà người đàn ông kia nấu, quả thật chính là món ăn sáu sao.

Cho nên cho tới bây giờ, nằm ở trên giường lớn nhìn trần nhà màu xanh, cô còn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Cảnh trong mơ, luôn luôn có lúc phải biến mất, hôm nay không phải người đàn ông kia sẽ đuổi cô đi chứ?

Đang nghĩ đến việc này, thì một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng——

Lam Hiểu Hi vừa lấy điện thoại di động, mới “alo” một tiếng, liền bị giọng nói như thanh “đố” (nốt nhạc đô: âm cao, ở đây chỉ tiếng thét chói tai) của đối phương dọa sợ hết hồn.
     

“Lam Hiểu Hi, cô ở khách sạn nào hả?  Tại sao tôi gọi điện thoại đến khách sạn mà cô đặt trước thì người ta bảo là không có ở đó, hả?”

Đầu dây bên kia điện thoại, là cấp trên của Lam Hiểu Hi, quản lý Lô Mỹ Lâm, cô ta chính là người giao nhiệm vụ này cho cô, hơn nữa chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, nếu cô không phải ngưỡng mộ tài năng thiết kế của Hạ Tử Đàm, nếu cô không muốn tới Paris một chuyến, cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn làm theo.

“Báo cáo quản lý, khách sạn mà tôi đặt đang gặp một chút vấn đề, cho nên bây giờ, tôi ở. . . . . . Ở  chỗ khác.”

“Chỗ nào?”

“Việc này không quan trọng, quan trọng là tôi đã gặp Hạ Tử Đàm.”

“Cái gì? Cô gặp anh ta? Thật ư? Rồi sao nữa, anh ta đã đồng ý chưa?”

“Không, anh ta một mực……”

“Bất kể anh ta ra điều kiện gì, cô cũng phải làm theo!”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Đừng nói nhưng mà! Cô cho rằng công ty chịu để tiền không cho cô bay một chuyến đến Paris sao? Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, cho nên mới giao nó cho cô đấy, cô có sự chuyên nghiệp, lại biết tiếng Nhật, Anh, cũng hiểu một chút tiếng Pháp, nếu không tôi đã sớm tự mình bay qua đó rồi. Tóm lại, cô nhất định phải cố gắng thuyết phục anh ta, đây là việc rất quan trọng đối với sự phát triển của SS, chỉ cần có thể ký hợp đồng, hai người chúng ta có thể thăng chức phát tài rồi, cô phải cố gắng, biết không? Tôi không cho phép cô mắc sai lầm gì! Nghe rõ chưa?”

“Quản lý. . . . . .”

“Được rồi, bây giờ tôi có việc, không thể nghe cô nói nữa, dù sao cô nhất định phải hoàn thành nó, nếu không thì cô đừng trở lại!”.

“Tút” một tiếng, đối phương cúp điện thoại.

Lam Hiểu Hi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, rất muốn mắng chửi thô tục.

Ả này sao lại cố gắng bức bách cô như thế chứ? Cô có thâm cừu đại hận gì với ả? Từ khi ả vào công ty, đã bắt đầu chèn ép cô rồi, giống như không thể đem cô đuổi ra ngoài thì chết không nhắm mắt!

Vừa nhìn chằm chằm, điện thoại di động lại vang lên, màn hình hiện lên tên người gọi, cô vội vàng bắt máy, nghe được giọng nói âm ấm của đối phương từ trong điện thoại truyền tới.

“Là anh, ngủ dậy chưa?”

Hà Mân là bạn trai của cô, là quản lí của SS, chuyên mở ra sự phát triển của thị trường trang phục, mà cô là chuyên phụ trách khai phá các sản phẩm mới của nhiều quốc gia, hai người biết nhau đã lâu, tuy nhiên hai tháng gần đây mới bắt đầu chính thức qua lại. Cái gọi là chính thức, chính là khi tan việc về thì hẹn hò với nhau.

Thành thật mà nói, đến bây giờ cô cũng không quen thuộc lắm với mối quan hệ của hai người. Thường ngày cùng nhau ăn cơm, xem phim, nắm tay, ôm thì cũng ôm qua, nhưng không tiến hành bất kỳ giai đoạn thân mật nào khác, có thể hai người còn chưa chuẩn bị tốt,hoặc có lẽ cô còn chưa có chuẩn bị xong, đáp án này — cô không biết.

“Tối hôm qua vì quá vui nên vẫn không ngủ được, cho nên bây giờ có chút đau mắt.” Giọng cô làm nũng.

Giờ khắc cô đang ở Paris mà vẫn nghe được giọng nói của Hà Mân, trong lòng cô cảm thấy rất kì quái, giống như khoảng cách của hai người lại càng gần nhau hơn khi ở Đài Bắc một chút, hoặc có thể là do cô một thân một mình ở bên ngoài chăng?

“Vất vả cho em rồi, Hạ Tử Đàm không phải là người dễ dàng giải quyết, có thể phải tốn rất nhiều thời gian mới thuyết phục được anh ta, nếu như thành công, em chính là thần hộ mệnh của công ty chúng ta rồi, tổng giám đốc có thể thăng chức cho em nữa đấy!”

Lam Hiểu Hi cười. “Nói không chừng là thật đó . . . . . .”

“Haha! Chắc lúc đó anh phải nhờ ánh hào quang của em rồi!”
Ha ha ha, Lam Hiểu Hi sảng khoái cười to, tiếng cười kia truyền tới bên ngoài  phòng làm việc, khiến khóe môi Hạ Tử Đàm đang chuẩn bị bữa ăn sáng không khỏi nâng lên.

Không tệ, còn có thể cười được.

Thế thì khi anh mở miệng đuổi cô đi, cô sẽ khóc đáng thương cho anh nhìn ra sao đây?

★★★

Trên bàn bữa ăn sáng nóng hổi, có cà phê, sữa nóng, phô mai trứng sandwich cắt thành hình tam giác, mùi thơm bốn phía, còn thêm chân giò hun khói, một tô salad đủ màu.

Lam Hiểu Hi nhìn Hạ Tử Đàm tự mình giúp cô chuẩn bị bữa ăn sáng, nhìn lại tấm lưng mê người của anh đang bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt của cô rất buồn bã.

“Đã nhiều rồi, không cần lấy thêm đâu.”

Hạ Tử Đàm nghe tiếng liền sửng sốt, quay đầu lại cười nhìn cô. “Tôi biết cô có thể ăn rất nhiều, hơn nữa bữa ăn sáng rất quan trọng, nên cô ăn nhiều một chút.”

Cái gì mà “ Tôi biết cô có thể ăn rất nhiều?” Cứ như nói cô giống heo vậy.

“Tôi sẽ không đi.” Cô đột nhiên nói. Cô biết anh nhất định muốn đuổi cô đi, mới sáng sớm liền tự mình làm những thứ này, anh thật là một người siêu cấp dịu dàng, ngay cả từ chối người khác cũng dịu dàng như thế.

Hạ Tử Đàm chau mày, ngồi đối diện cô. “Ý cô là sẽ không đi khỏi đây ư? Bởi vì giường quá thoải mái, hay là món ăn tôi làm quá ngon?”.

Không buồn cười.

Lam Hiểu Hi rất nghiêm túc nhìn anh. “Anh đã nói, chỉ cần tôi nguyện ý làm người mẫu cho anh, anh sẽ nghĩ đến việc giao độc quyền về trang phục cho tôi, đúng không?”

Hạ Tử Đàm nhìn cô, nhìn vẻ vừa mặt nghiêm túc vừa khẩn trương, cũng biết cô bé này đã quyết định.

“Chỉ là nghĩ lại chứ không phải nhất định, nếu như cô cởi quần áo, chưa chắc đã khơi gợi nguồn cảm hứng của tôi.” Anh lãnh khốc nhắc nhở.

“Tôi biết rõ. Tôi chỉ muốn xác định một chuyện —— anh nói người mẫu, chỉ là người mẫu thôi, đúng không? Ý của tôi là. . . . . .”  Cô len lén dò xét anh một cái, mới nhỏ giọng mà nói:  “Anh không phải là muốn người mẫu ngủ cùng anh chứ?”

Bên trong phòng im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.

Tim của Lam Hiểu Hi đập nhanh, anh vẫn nhìn chằm chằm cô, khiến đầu cô càng ngày càng cúi thấp.

Kỳ quái, lá gan của cô không coi là nhỏ, tại sao mỗi lần người đàn ông này nhìn cô thì cô lại muốn tránh né chứ?

“Cô cho rằng tôi giống như mấy gã đàn ông khác sao, cần dùng loại thủ đoạn này tìm phụ nữ để lên giường à?” Anh đột nhiên cười. “Coi như tôi muốn tìm thật, cũng sẽ không tìm cô đâu, phụ nữ của tôi phải có dáng người đẹp, ít nhất thì ngực phải 36 D (tầm 90cm) trở lên, theo tôi thấy, cô không đạt.”

“Phải . . . . . Không đạt.”  Đầu của cô cúi thấp hơn trước, đôi tay không nhịn được bắt chéo trước ngực, ngăn cản ánh mắt anh không ngừng dò xét.

Hạ Tử Đàm buồn cười nhếch môi, nói tiếp: “Đợi lát nữa cô cởi hết quần áo, lúc đó tôi có thể tận mắt nghiệm chứng, hoặc là tôi có thể đã đoán sai, đã hạ thấp cô cũng không biết chừng.”

“Chờ một chút?”  Cởi hết quần áo?

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên.

“Ừ, sau khi ăn xong bữa ăn sáng.” Anh mỉm cười, tâm tình thoạt nhìn không tệ.

Xem ra anh chuẩn bị bữa ăn sáng hôm nay, cô bé này sẽ ăn rất ít, anh rất tò mò.

“Tại sao?” Nghe được bốn chữ  “cởi hết quần áo”  này, đầu của cô vẫn bị oang oang lên.

“Không phải cô nói là muốn làm người mẫu của tôi hay sao?  Bình thường người mẫu của tôi đều không mặc quần áo, nếu cô sợ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Trên thực tế, anh thật đang đợi cô bỏ cuộc nửa đường, coi như người ra điều kiện này là anh, nhưng từ đầu tới đuôi, anh không cho rằng cô gái này sẽ làm được.

“Tôi không cần. . . . . .”

“Rất tốt, lát nữa tôi tự mình đem cô đến sân bay.”

“Tôi là nói tôi sẽ không bỏ cuộc.” Lam Hiểu Hi giương cao cằm, kiên định nhìn anh, nụ cười sáng lạn gieo trên khóe miệng. “Tôi nhất định sẽ cố gắng khiến anh có cảm hứng, tôi tin tưởng anh nhất định có thể thiết kế ra trang phục đặc biệt cho phụ nữ phương Đông, anh cũng sẽ nhất định ký hợp đồng.”

Thật không biết, tự tin của cô đến từ đâu?

Hạ Tử Đàm cười lạnh, dùng nĩa xiên một khối chân giò hun khói đưa vào trong miệng.

Chờ lát nữa, cô sẽ cười không nổi.

Cô sẽ khóc , nhất định sẽ khóc. . . . . .

★★★

Cả không gian tầng năm, cũng chỉ có hai người Hạ Tử Đàm và Lam Hiểu Hi.

Tuyết đã ngừng, bên ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa, xinh đẹp mà hiu quạnh.
     
Hạ Tử Đàm mang trên người bộ vest màu trắng, vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế phủ da lông, trên tay bưng một ly cà phê mới pha, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mắt.

Cô không khóc, không phải nói cô chưa khóc, đầu ngón tay đặt lên một cái cúc áo, áo lót màu hồng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi, ngọn tuyết trắng đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư vì cô không ngừng  run rẩy, khiến tầm mắt anh không thể không bị hấp dẫn một lúc.

Cô cắn chặt lấy cánh môi, đôi môi cánh đào cũng nhanh chóng bị cô giày xéo, rỉ ra một ít màu đỏ tươi không nên có.

Ánh mắt Hạ Tử Đàm hơi âm u, bên môi đã từng có nụ cười bây giờ lại biến mất, ngay cả cà phê vẫn thích uống cũng trở nên chua chát vô vị.

“Bỏ cuộc đi, cô làm không được.” Bàn tay thon dài khẽ lay cái ly, ánh mắt đặt trên mặt cô mang theo ý lạnh.

“Tôi có thể!” Lam Hiểu Hi cô cho tới bây giờ không phải là người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.

“Vậy thì nhanh một chút, tính nhẫn nại của tôi có hạn.”

Lời chưa dứt, chỉ thấy cô gái đã cởi chiếc nút cuối cùng, vứt chiếc áo khoác đi, lộ ra bầu ngực căng tròn với vòng eo mảnh khảnh, đường cong uyển chuyển có thể làm cho người ta mơ tưởng đến nhục cảm, cô không giống phần lớn phụ nữ phương Đông gầy như que củi, ôm chẳng có cảm giác gì.

Ánh mắt của anh cứ như vậy tùy tiện xem xét kỹ lưỡng, Lam Hiểu Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nhịn được dùng đôi tay ôm ngực, che kín tầm mắt của anh.

“Còn chưa cởi hết mà đã biểu hiện như vậy sao, Lam Hiểu Hi tiểu thư.” Anh đùa cợt nhìn cô, có ý xấu nhắc nhở.

Lam Hiểu Hi dùng sức cắn môi, cúi đầu thấp xuống, bàn tay hướng về sau lưng, định cởi cúc áo lót ra, lúc này điện thoại Hạ Tử Đàm vang lên, ánh mắt liếc nhìn số điện thoại gọi tới, do dự có nên bắt máy hay không, mặc cho nó kêu ầm ĩ trong ánh nắng bình minh.

Ngừng.

Lại vang lên.

Rốt cuộc, anh không tình nguyện bắt máy, bên môi cũng nổi lên nụ cười ——

“Hello, bà ngoại, cháu đang nhớ tới bà, bà lại gọi cho cháu, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm mà, bà có khỏe không?”

“Tiểu tử thúi! Rõ ràng là bà bảo quản gia gọi điện thoại nhiều lần cho cháu, bảo cháu lập tức trở về Nhật Bản, cháu nghe nó giống như gió thoảng ngoài tai đúng không? Bà đã nói là bà đã sắp xếp xong xuôi việc xem mắt ỏ Nhật Bản, cháu không xuất hiện, bà phải đi xem mắt giùm cháu à? Nếu cháu không trở lại, bà sẽ giúp cháu chọn cô dâu, đến lúc đó cháu không thể từ chối.”

“Bà ngoại, cháu nói rồi, cháu chưa nghĩ ——”

“Đừng nói thêm gì, trước khi bà bước vào quan tài, bà nhất định phải thấy cháu kết hôn, bà nghiêm túc đấy, nếu ba tháng nữa, cháu không tìm được cô gái để kết hôn, tất cả tài sản của bà sẽ đem làm từ thiện hết, một đồng cũng không để lại cho cháu, cháu có nghe thấy không?”

Hạ Tử Đàm buồn bã than thở, ánh mắt lơ đãng quét qua trước mặt Lam Hiểu Hi,còn đứng phía sau, giờ phút này cô đang đưa lưng lại, có chút không biết phải làm sao nhìn ra ngoài cửa sổ. Khí trời lạnh, cô run rẩy một chút, đôi tay xoa xoa cánh tay trần truồng, thoạt nhìn thật đáng thương.

“Mặc quần áo vào, Lam Hiểu Hi.” Anh che điện thoại di động lại, nói với cô. Sợ cô bị lạnh mà ngất xỉu, trong nháy mắt đột nhiên có chủ ý mới.

Nếu bà ngoại kiên trì như vậy, thúc giục anh cưới vợ cũng đã nhiều năm rồi, xem ra sự nhẫn nại của bà cũng gần cạn, hơn nữa mấy ngày trước quản gia Noriko tới. . . . . . Nếu như, bệnh của bà ngoại thật đúng như lời quản gia nói, như vậy anh phải nên làm tròn đạo hiếu của người cháu, hoàn thành tâm nguyện của bà.

Nếu như là cô gái trước mắt này. . . . . . Có thể sẽ giúp được anh?

Nếu cô đã xin xỏ anh như thế, ngay cả quần áo cũng tình nguyện cởi, như vậy anh nghĩ, chỉ cần anh dùng một chút sức lực, cô sẽ giúp anh .
     
Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu của anh,  hình thành hoàn mỹ rồi. . . . . .

Coi như có vi phạm luật hôn nhân, nhưng nếu như cô nguyện ý, có thể vẹn toàn cả đôi bên mà.

“Cháu đang nói chuyện với ai vậy?”  Chức Điền hỏi.

Hạ Tử Đàm ha ha cười, cố ý tạo ra ám muội mà nói: “Sáng sớm ở trong phòng cháu có phụ nữ thì sao? Đương nhiên là tình nhân của cháu rồi.”

Tay Lam Hiểu Hi đang mặc đồ liền dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

Cô là tình nhân của anh?  Lúc nào cô lại biến thành tình nhân của anh rồi hả ? Người đàn ông này nói láo cũng đừng như thế chứ?

“Bà ngoại, xem mắt thì miễn đi, cháu đã có người yêu rồi. . . . . . Muốn kết hôn, cháu cũng chỉ kết hôn với cô ấy. . . . . . Biết, lập tức cháu sẽ mang cô ấy trở về gặp bà . . . . . . Ai nói cháu không có phụ nữ chứ?  Lời của mấy tên đó bà tin ư? . . . . . . Cô ấy không phải là cô gái bình thường, mà là người con gái cháu yêu. . . . . .”

Đứt quãng không liên tục, cô nghe cuộc nói chuyện của anh với bà ngoại anh là thế đấy.

Người mà anh vừa nói yêu là chỉ cô sao?
     
Trời ạ! Cô nghe không nổi nữa! Lam Hiểu Hi lắc lắc đầu, quyết định bịt lỗ tai của mình lại, không nghe anh nói cái gì nữa.

Khi cô mặc quần áo tử tế xong, Hạ Tử Đàm cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện giữa anh với bà ngoại mình, ung dung đến trước mặt cô.

Tròng mắt của anh nhanh chóng lóe sáng lập lòe bức người, cứ như vậy từng bước một hướng cô đi tới, ép cô đến góc tường, cho đến khi cô không thể lui được nữa mới thôi.

“Anh muốn làm gì?” Cô khẩn trương nhìn tới anh, đôi tay không tự chủ được mà chống đỡ trước ngực của anh, tránh cho anh dựa vào gần.

“Lam Hiểu Hi. . . . . .” giọng nói nhẹ ấm của anh rất hấp dẫn, gọi cô.

“Cái gì?” Cô cảm thấy đáy mắt anh tràn đầy tính toán. . . . . .  Rất đáng sợ, khiến trực giác cô vô cùng bất an.

“Gả cho anh đi.” Anh cười, cố ý mê chết người trước mắt…. Bất kể là cưỡng bức dụ dỗ, anh cũng phải khiến cô gái này đồng ý giúp anh, cũng không quá đáng lắm.

“Cái gì? ! Gả. . . . . .”  Miệng cô mở to, cô nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon, đầu mơ màng cho nên mới nghe lầm, đúng, nhất định là như vậy!

“Gả cho anh, anh liền đem độc quyền trang phục ở Châu Á ký kết với công ty em. . . . . .”

★★★

Cô nhất định là điên rồi mới chịu đáp ứng chuyện này!

Lam Hiểu Hi ngồi trên máy bay đi Nhật Bản, máy bay vừa mới cất cánh, cô đã muốn nhảy dù ra khỏi đây, cả người xoay tới xoay lui, đứng ngồi không yên, hơn nữa máy bay mới vừa khởi hành, đang tăng tốc lên cao, khiến cô khẩn trương muốn ngừng thở.

Đan tay thật chặt vào nhau, cô cảm thấy nhịp tim của mình quá nhanh, hai mắt nhắm lại, không ngừng điều chỉnh hô hấp, nhưng mà âm thanh ‘phạch phạch’ giữa trưa khiến cô càng thêm sợ hãi.

Một cánh tay đột nhiên ôm lấy cô, cô kinh sợ mở mắt, lại bắt gặp một nụ cười dịu dàng.

“Hối hận sao?” Hạ Tử Đàm cười hỏi.

Bị anh ôm, Lam Hiểu Hi rất xấu hổ, cũng không được tự nhiên lắm, muốn tránh ra, thế nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. “Trả lời anh đi… thân ái.” ( cách gọi thân mật của 2 người yêu nhau)

Thân ái? Cô trợn to mắt.  Anh gọi cô là thân ái làm gì?

“Anh có thể đừng ôm tôi như vậy không?”  Mặt cô hồng hồng nhìn anh. “Cái đó. . . . . . Có chuyện tôi muốn nói rõ với anh, tôi là người đã có bạn trai, mặc dù tôi đồng ý tạm làm vợ của anh, cùng anh diễn mấy trận đùa giỡn, nhưng mà không nên làm những chuyện không nên làm. . . . . .”

“Ví dụ như?” Anh cười cười nhìn  cô. “Hôn em cũng vậy à? Anh rất khó bảo đảm, nếu như nhất định để bà ngoại tin tưởng anh và em yêu nhau thật lòng, nên có một ít hanh động thân mật, nếu không rất dễ dàng bị phá vỡ, nếu như vậy, giao dịch của chúng ta sẽ không thành công, cho nên em có phải có thói quen đến gần anh, biết không? Cái dáng vẻ này của em, khiến người ta hiểu lầm anh là đồ háo sắc đấy.”
     
Miệng cô lại mở ra thật to.  “Hôn. . . . . . Hôn?”

“Còn nữa…, chuyện em có bạn trai anh đã biết, chỉ là nếu em đã đồng ý điều kiện của anh, thì phải diễn thật tốt, dù sao tất cả đều là giả, chỉ cần em không động lòng với anh, sau đó tất cả sẽ trở về như ban đầu, em muốn cho bạn trai em biết cũng được, không muốn để anh ta biết cũng được, tóm lại bắt đầu từ bây giờ, người đàn ông của em chỉ có một mình anh, phải nhớ rõ nếu bị bà ngoại vừa hỏi đã làm lộ ra, thì giao dịch chấm dứt, biết không?”

“Cái đó. . . . . . Thật ra thì, tôi không biết phải làm sao. . . . . .” mặt cô lộ vẻ khó khăn nhìn anh. “Tôi chỉ yêu mới một lần, ý của tôi là. . . . . . Tôi không có kinh nghiệm gì, nếu như diễn không giống thì. . . . . .”

Hạ Tử Đàm lấy tay nâng cằm của cô, đắm đuối đưa mắt nhìn cô. “Chỉ cần nhớ là hai chúng ta yêu nhau, anh là người đàn ông em thích nhất, như vậy là đủ rồi, những thứ khác anh có thể tự làm, em chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với anh là được, cứ thế là được.”
     
Lam Hiểu Hi chăm chú nhìn anh, khoảng cách gần như vậy, khiến cô có thể nhìn người đàn ông này rõ ràng hơn, lông mày dài, khóe mắt hơi xếch, đôi môi hấp dẫn không dứt, còn có cặp mắt có thể khiến cô đắm chìm vào trong. . . . . .

Cổ họng cô bỗng khô khát, môi hồng cũng khẽ run lẩy bẩy, gương mặt tuấn tú của Hạ Tử Đàm càng ngày càng đến gần, chóp mũi thẳng tắp  sắp chạm vào cô. . . . . .

Tâm, đang nhảy loạn.

Đầu, sắp nổ tung.

Thân thể cũng nóng lên.

Cô bỗng dưng nhắm chặt mắt, không dám nhìn đôi mắt kia nữa, cảm thấy một cỗ ấm áp xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua môi của cô. . . . . .

Rất nhẹ, giống như gió xẹt qua, khiến cô hoài nghi mình đang ảo giác hay không nữa.

“Được rồi, có thể mở mắt ra.” Hạ Tử Đàm đột nhiên khẽ cười nói, đưa tay vỗ vỗ cô. “Máy bay đã bay lên cao rồi, cho dù vừa rồi em có hối hận muốn nhảy xuống, hay là sợ độ cao mà giống như con sâu uốn qua uốn lại, bây giờ có thể an tâm một lát, đúng không?”

Nói xong, anh thu hồi cánh tay đang ôm cô, đeo phone lên, mở video mà anh đã chọn sẵn.

Thì ra, anh biết cô đang sợ?

Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn anh.

Một chữ cô cũng không nói, thế nhưng anh lại biết cô sợ mà cố ý đùa cô, hại cô hốt hoảng lại luống cuống, căn bản quên mất sợ chuyện này. . . . . .

Xong rồi. . . . . .

Cô rất cảm động, còn cảm thấy anh tốt bụng.

Bây giờ cô mới biết, đầu vừa choáng váng không liên quan đến chuyện máy bay bay lên, mà bởi vì cô ngồi gần anh, nụ hôn của anh. . . . . .

Nếu như, vừa rồi, anh thật đã hôn cô………

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ