Chương 1
Người nghèo khó không có quyền vui vẻ. Từ nhỏ Uông Mỹ Lệ đã biết được điều này.
Năm 6 tuổi, ba mẹ mang cô từ nhà bà ngoại về Đài Bắc, một nhà ba người cùng sống với nhau tại một ngôi nhà nhỏ trong thôn.
Được một khoảng thời gian, cô vẫn không thể thích ứng sự thay đổi này.
“Tại sao lại muốn chuyển đến Đài Bắc này?” Uông Mỹ Lệ thường hỏi mẹ, cô rất nhớ bà ngoại ở núi Vụ.
Đối diện nhà bà là vườn hoa nhà bác Lâm, hằng ngày cô và anh, chị họ chơi ở đó. Biệt thự của nhà bà ngoại rất rộng, không giống với nơi này chỉ có một căn phòng, đến cả WC cũng không có, chỉ có thể đến nhà vệ sinh công cộng, khi tắm còn phải ở phòng bếp đun nước nóng. Quan trọng nhất là, cô không biết quốc ngữ, mà người ở trong thôn này đều nói quốc ngữ. Nói chuyện giọng địa phương rất nặng thật là khó hiểu!
Mẹ vội làm hàng thủ công, không có thời gian để ý đến cô, bị hỏi nhiều liền dứt khoát rống với cô một câu :
”Nơi này mới là nhà của con! Đi đi đi, đừng quấy rầy mẹ làm việc”.
Mẹ rất bận, lúc này là người ngoài Uông Mỹ Lệ ra cũng không thích nơi này.
Cô không hiểu vì sao ba có thể mỗi ngày đánh bạc, uống rượu, nhưng mẹ lại làm việc cả ngày? Nhiều buổi tối, cô đi uống nước, nhìn thấy mẹ còn ngồi xổm trên đất bận bịu làm việc, ánh nến yếu ớt chiếu rọi ra bóng lưng thoạt nhìn thật đáng thương. Nhưng cô lại không dám đi qua, bởi vì mẹ sẽ lại mắng chửi người, chỉ cần trong nhà không có tiền, mẹ sẽ tức giận.
Mẹ thêu búp bê noel, khi cô giúp mẹ giao hàng ở công xưởng có xem qua, trong cửa kính, trên đỉnh cây thông noel còn có một con búp bê có thể sáng lên. Mẹ nói đó là thiên sứ, muốn làm được thiên sứ phải cần có súng bắn keo.
Có lần chủ nhà đến thu tiền, mẹ không có tiền để đóng, bà chủ nhà mắng mẹ rất nhiều. Khi chủ nhà đi rồi mẹ vừa làm vừa khóc. Uông Mỹ Lệ ở bên cạnh phụ giúp một tay, nước mắt của mẹ mơ hồ trước mắt, không ngờ keo dán lại chảy nhỏ giọt nóng hổi trên tay cô, thật là nóng !
Mẹ chạy nhanh đến cầm tay cô ngâm vào trong nước, chờ keo nguội lại mới lấy xuống. Mẹ khóc càng thương tâm hơn, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống tay cô. Uông Mỹ Lệ không dám khóc, tuy rằng thật sự rất đau.
Trang phục trên người thiên sứ đòi hỏi là màu cao cấp, phải dùng shin-na điều hòa pha loãng. Hương vị của shin-na rất hôi, ngửi nhiều có thể choáng váng đầu óc. Thường là mẹ ngồi làm một bên, Uông Mỹ Lệ bất tỉnh ở bên cạnh. Nếu như có mùi vị khó ngửi nhất đó chính là mùi của shin-na. Cô thầm nghĩ.
“Sao không đi ra ngoài chơi?” Có khi mẹ lại hỏi như thế.
“Không muốn! Bọn họ nói gì con nghe không hiểu”. Uông Mỹ Lệ bĩu môi nói.
“Như vậy không được, con cũng sắp vào tiểu học, làm sao có thể không nói quốc ngữ, mẹ sẽ mời con trai của nhà bác Mạnh sát vách sang dạy cho con thật tốt.”
Cứ như vậy Uông Mỹ Lệ biết được Mạnh Dật Phi. Năm đó cô bảy tuổi, anh tám tuổi .
Mạnh Dật Phi lớn hơn Uông Mỹ Lệ một lớp. Mẹ cô về sau lại bận chăm sóc em trai mới sinh, cho nên bình thường anh lôi kéo Uông Mỹ Lệ học tập tốt xấu. Mạnh Dật Phi đối với cô rất tốt, bạn bè trong thôn đều ngại Uông Mỹ Lệ khó tính nên không chơi với cô, chỉ có anh biết cô là vì nghe không hiểu quốc ngữ mới không để ý tới mọi người.
“Như thế nào?” Mạnh Dật Phi tiếp nhận túi xách của Uông Mỹ Lệ, “Vì sao lại tức giận?”
Mỗi ngày sau khi tan học, Mạnh Dật Phi luôn luôn chờ Uông Mỹ Lệ ở phòng học của anh, vóc người cô nhỏ bé nên anh sợ xen lẫn trong đám người sẽ không tìm thấy. Cô nhìn anh, mắt mở to trong suốt nói: “Bạn học cười em”.
“Cười em cái gì?” Mạnh Dật Phi cẩn thận dắt cô đi đường ít người, tránh sóng người hỗn loạn sau giờ học.
“Bọn họ nói: Mỹ Lệ, Mỹ Lệ, tên thật tầm thường!”
“Đừng để ý mấy người đó nói lung tung, em là bởi vì dáng dấp rất đẹp, cho nên mới gọi là Mỹ Lệ.”
“Thật?” Uông Mỹ Lệ ngẩng đầu, Mạnh Dật Phi tuyệt nhất rồi, cái gì cũng biết!
“Thật đó!” Nhìn cô nở nụ cười rực rỡ, Mạnh Dật Phi cũng cười theo .
Mà cô lại tin tưởng lời anh nói.
Một lần về nhà để lại túi xách, Uông Mỹ Lệ đã rón ra rón rén đi thẳng ra ngoài, mẹ bận chọn hàng hoàn toàn không có thời gian để ý tới cô.
Đằng sau thôn có một rãnh nước, đó là nơi bí mật của Mạnh Dật Phi cùng với Mỹ Lệ. Uông Mỹ Lệ đi đến trước mặt Mạnh Dật Phi, giấu hai tay ở sau lưng vui vẻ mà nói: “Anh đoán xem em mang cái gì tới đây?”
Mỗi lần ra đây Mạnh Dật Phi đều mang một ít đồ chơi cho cô bởi vì cô không có cái nào, may mắn hôm nay lại trộm được một cái đem ra.
“Là cái gì?” Mạnh Dật Phi thật ra đã thấy được, nhưng lại phối hợp cười hỏi.
“Là cái này” Uông Mỹ Lệ nâng hai tay lên.
“Anh biết đây là cái gì không?”
“Thiên Sứ” Mạnh Dật Phi biết mẹ Uông mỗi ngày đều làm cái này.
“Anh giỏi quá!” Uông Mỹ Lệ vui vẻ đưa thiên sứ lên cao, “Hôm nay cô giáo kể chuyện cổ tích, cô nói thiên sứ sẽ giúp con người hoàn thành nguyện vọng của mình, em muốn cầu nguyện với thiên sứ!” Cho nên cô đã lén lấy một thiên sứ.
“Nhưng…..” Mạnh Dật Phi có chút lo lắng, “Em đã nói với mẹ chưa, bà không tìm thấy sẽ lo lắng”. Thiên sứ này là dùng để xuất khẩu, rất mắc, lỡ như làm mất thì coi như xong.
“Không sao, chúng ta ước nguyện xong sẽ lập tức trả lại, mẹ em sẽ không biết!” Uông Mỹ Lệ cẩn thận treo thiên sứ trên một gốc cây thấp nhất ở rãnh nước, “Có thể ước 3 nguyện vọng, em ước hai điều, cho anh một!” Nói xong vỗ tay một cái, thành kính ước nguyện.
“Ba nói kinh tế sa sút, cho nên ông mới không tìm được việc làm. Em hi vọng thiên sứ phù hộ cho ba nhanh chóng tìm được việc làm, như vậy ba mới không có thời gian đánh bạc, sẽ không vì tâm tình không tốt mới đi uống rượu và đánh mẹ.
Ước nguyện thứ hai, em hi vọng thiên sứ phù hộ nhà em mau mau có tiền, em cũng không biết bao nhiêu tiền mới đủ…” Uông Mỹ Lệ cúi đầu xuống một chút, “mẹ nói chờ khi nào có tiền mới có thể mua một thiên sứ, vậy thì phù hộ chúng ta có tiền mới mua được thiên sứ, như vậy mỗi ngày em đều có thể ước nguyện.”
Cô thành tâm lạy ba lạy, sau đó đứng lên: “Đến lượt anh.”
Mạnh Dật Phi nhìn cô thật lâu, “Nếu thật sự có thiên sứ, anh hi vọng em mãi mãi vui vẻ”.
Uông Mỹ Lệ kéo tay anh, “Không được! Anh không có cúi lạy, thiên sứ sẽ không để ý tới anh, hơn nữa anh phải ước cho anh mới được.”
Đang lúc lôi kéo, ở đầu hẻm bỗng nhiên truyền tới một trận gào thét: “Đứa nhỏ đáng chết! Mày sao có thể trộm hàng của tao, mày có biết tao vì tìm con thiên sứ này mà sắp phát điên rồi hay không, người ta yêu cầu giao hàng ngay lập tức, vậy mà lại thiếu một con!”
Mẹ cầm chổi lông gà, bộ dạng tức giận khiến Uông Mỹ Lệ sợ tới mức không biết làm sao, cô trốn sau lưng Mạnh Dật Phi, ngập ngừng nói: “Không phải con…”
Khi mẹ Uông xông lên chuẩn bị đánh, Mạnh Dật Phi mở rộng hai tay bảo vệ cô, “Mẹ Uông, không phải là lỗi của Mỹ Lệ, là con lấy”. Hai mẹ con kinh ngạc nhìn cậu.
“Là thật. Bởi vì con muốn xem thiên sứ có hình dạng như thế nào, mới kêu Mỹ Lệ lén lút lấy ra cho con xem một chút…”
Mẹ Uông tức giận trừng mắt nhìn cậu, “Đây là hàng cần giao cho ông chủ, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa!”
“Thực xin lỗi mẹ Uông, lần sau con không dám nữa.”
Mẹ Uông cầm lấy thiên sứ, một tay kéo Uông Mỹ Lệ đi về. Mạnh Dật Phi ngây ngô đứng ở rãnh bất đắc dĩ nhìn họ, thật may là Mỹ Lệ không bị đánh.
Trong thôn từ trước đến nay, không bí mật gì có thể giấu, hơn nữa chỉ cách một vách tường, nhà họ Uông xảy ra chuyện gì, anh đều nghe rõ ràng. Anh biết chú Uông rất ít đi làm, một khi không vui sẽ đánh vợ, mà mẹ Uông cũng chỉ có thể đánh Uông Mỹ Lệ cho hả giận. Mỗi lần nghe tiếng khóc nức nở của Uông Mỹ Lệ, anh bắt đầu hết sức đau lòng. Uông Mỹ Lệ rất sĩ diện cho nên mặc kệ mẹ đánh thế nào cô cũng chỉ biết trốn trên giường khóc thầm. Vách tường bên kia, vừa vặn là phòng của anh, ngoài yên lặng chia sẻ nỗi buồn của cô thì anh cũng không biết mở miệng an ủi như thế nào.
Mạnh Dật Phi mới đi lên cầu thang thì nhìn thấy không còn bóng người nào trên hành lang, chỉ còn lại Uông Mỹ Lệ đội thùng nước ngồi xổm ở cửa lớp học, anh vội chạy tới.
“Mỹ Lệ?”
Nhìn thấy anh, nước mắt trong hốc mắt cũng nhịn không được chảy xuống, Uông Mỹ Lệ khóc thút thít nói:
“Hôm nay cô giáo sắp xếp làm vệ sinh lớp, đến phiên em lau bảng, bọn họ nói bảng đen cần phải dùng nước lau sạch…. Em quá lùn, đứng trên ghế lau cũng không tới phía trên…. Sau đó lại lấy cây lau nhà tới lau…”
Mạnh Dật Phi cầm lấy thùng nước, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô: “Nói từ từ, sau đó thì sao?”
“Sau đó.. cô giáo nói em ngu ngốc.. không biết điều.. nhưng em không biết em sai chỗ nào.. Cô rất tức giận, nói em là quỷ nghèo đầu thai… phạt em quỳ ở đây rồi mặc kệ mà đi về…” Uông Mỹ Lệ càng khóc càng lợi hại, “ Vì sao không thể dùng cây lau nhà để lau bảng? Các bạn ai cũng đều cười. Có phải thật như vậy không? Bởi vì em nghèo, cho nên em mới không biết biện pháp tốt?”
Hai mắt đều đỏ làm cho Mạnh Dật Phi rất lo lắng.
“Không phải như thế! Không phải như thế!” Mạnh Dật Phi ôm cô thật chặt, “Chúng ta nghèo nhưng không có nghĩa chúng ta không bằng mọi người.” Anh tức giận gân xanh hiện lên giữa trán, “Đi! Chúng ta đi tìm cô giáo của em, hỏi cô tại sao lại phạt em!”
Dắt theo Uông Mỹ Lệ, Mạnh Dật Phi chạy vào văn phòng nhanh như gió.
Cô giáo nhìn thấy bọn họ, lập tức nhíu mày: “Uông Mỹ Lệ? Không phải tôi muốn em quỳ sao?” Mải nói chuyện phiếm nên đã quên còn có một học sinh còn chưa được về nhà, nhưng mà cô tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận.
Mạnh Dật Phi bước nhanh về phía trước, tức giận bừng bừng chỉ thẳng về phía chóp mũi của cô trách mắng: “Cô làm giáo viên kiểu gì? Lại có thể bắt một mình em ấy quỳ ở lớp sau khi tan học? Lỡ ra gặp người xấu thì phải làm sao? Lỡ như cô không nhớ ra thì phải làm sao? Chúng tôi nghèo một chút thì sẽ cản trở cô hay sao? Tại sao lại xúc phạm đến tự tôn của em ấy trước mặt cả lớp? Nếu đổi lại là con gái của cô, cô sẽ có cảm giác gì?”
“Đủ rồi!” Cô giáo thẹn quá hóa giận đứng dậy, “Em còn biết mình là học sinh sao? Tôi yêu cầu em phải xin lỗi tôi.” Phản rồi! Một học sinh nhỏ mà lại dám xúc phạm đến thầy cô.
Mạnh Dật Phi từ trong mũi hừ mạnh một tiếng: “Cô mới là người nên nói xin lỗi!”
“Em…” cô giáo tát Mạnh Dật Phi hai cái bạt tai thật mạnh, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu mới bắt đầu chột dạ lớn tiếng kêu gào để nhận được sự quan tâm của các giáo viên khác.
Cuối cùng…
Mạnh Dật Phi lại bị hai lỗi nặng, bởi vì anh khăng khăng muốn thay Uông Mỹ Lệ nhận một lỗi, sau đó được phụ huynh hai nhà dẫn về.
Ba Mạnh xuất thân là sĩ quan trưởng tức giận đến mức đem treo đứa con “bất tài” lên ra sức mà đánh. Mẹ Uông cúi đầu liên tục nói lời xin lỗi cô giáo.
Người nghèo thì sẽ không có quyền, Uông Mỹ Lệ từ nhỏ đã biết. Cô thề trong lòng rằng phải có thật nhiều tiền, mặc kệ phải trả cái giá cao như thế nào.
Lên lớp, bởi vì do lời đồn “nam sinh yêu nữ sinh” nên Uông Mỹ Lệ bắt đầu dần dần xa lánh Mạnh Dật Phi, thỉnh thoảng gặp nhau ở trên đường, hai người cũng một trước một sau mà đi về nhà, dường như càng lớn thì càng không thể như trước.
Ý định của thanh niên không đặt ở chỗ ai yêu ai, ai không yêu, ai yêu ai trước, áp lực cuộc sống vẫn nặng như cũ làm cho người ta thở không nổi.
Khi mười tuổi cô đã hiểu được, nếu nghèo là cái tội thì ba không còn là người gây nên tội. Hằng ngày ba mẹ cãi nhau, Uông Mỹ Lệ trầm lặng nhìn hết tất cả, cô biết, một ngày nào đó, chính cô sẽ rời khỏi nơi này.
Cô đi vào trong thôn thẳng qua ba cô sáu bà* (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa), cũng không để ý tới ba cô đang ngồi uống rượu trong miếu thổ địa.
“Mỹ Lệ!” Ba cô ngã tới ngã lui từ từ bước tới, “Thế nào? Không thấy ba mày à?”
Mặt cô không chút thay đổi, ngửi được mùi rượu, chân mày cũng không nhíu lại một cái, mở túi sách lấy ra một đơn đăng kí.
Một tờ giấy mỏng lập tức làm cho ông im lặng, không kiên nhẫn vẫy tay, “Đi đi! Tao không có tiền, muốn nộp tiền thì tìm mẹ mày đi.” Nói xong liền đi về chỗ ngồi.
“Mỹ Lệ hả, càng lớn càng xinh đẹp”, bà Vương, nói.
Cô quay lại cười yếu ớt. Bà Vương thường giới thiệu việc làm cho mẹ, có thể nói chuyện một chút.
“Tôi nói ông Uông sau này nên dựa vào Mỹ Lệ, có con gái xinh xắn như vậy, hai vợ chồng anh đều không lo cho nửa đời sau!” Bà Lý chanh chua nói.
Cô hừ lạnh một tiếng, không quan tâm. Ai bảo bà ta luôn trừ tiền công giặt quần áo của mẹ.
Cuối cùng cũng từ cửa thôn đi nhanh về nhà, mỗi lần như vậy đều đi qua vô số dòm ngó khiến cho người ta không thoải mái.
Bác Mạnh hiền lành đứng ở cửa ngõ kêu cô lại: “Mỹ Lệ, bác có làm bánh bao hấp, ăn chút bánh rồi về.” Làm hàng xóm nhiều năm, người nhà bác Mạnh đều gọi cô là Mỹ Lệ giống như ba mẹ.
Mẹ của Mạnh Dật Phi là người lớn mà cô thích nhất trong thôn, bác Mạnh sẽ không bàn tán nói xấu người khác, cũng sẽ không vểnh tai lên nghe lén chuyện riêng tư của hàng xóm. Khi biết mẹ cô bận làm thủ công, giặt quần áo, không có tâm tư chăm sóc cô thì cũng hay làm đồ cho cô ăn.
Uông Mỹ Lệ nở nụ cười rực rỡ đầu tiên từ khi vào thôn, “Bác Mạnh, không được đâu! Con còn phải về chăm sóc em trai!” Bởi vì mẹ luôn bận kiếm tiền cho nên sau khi tan học cô phải chăm sóc em trai.
“Ăn bánh trước, đừng để bị đói.” Bác Mạnh kéo cô vào trong nhà ngồi xuống, đưa cho cô hai cái bánh bao nóng hổi, “Ngồi xuống mà ăn, vẫn còn nóng lắm!”
Cầm lấy bánh bao, Uông Mỹ Lệ trong lòng rất cảm động.
“Bác Mạnh, con thích bác nhất!” Cô chân thành nói.
“Cô bé ngốc, không cần khách sáo với bác, bác cũng rất thích con” bà véo khuôn mặt trắng ngần của Uông Mỹ Lệ, “Bác cũng muốn có con gái xinh đẹp như con.”
Uông Mỹ Lệ ôm thân hình mập mạp của bác Mạnh, làm nũng nói: “Vậy con gọi bác Mạnh là mẹ nuôi được không?”
“Đương nhiên là được!” Bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, đáng tiếc cái bụng không có tiền đồ, chỉ sinh một người con trai là Mạnh Dật Phi.
“Mẹ nuôi” hai người phụ nữ vui vẻ ôm nhau.
Từ khi hiểu chuyện cho tới nay, mẹ không phải bận làm thủ công thì chính là giặt quần áo, chưa từng có một chút thời gian ôm cô, thương cô. Sự che chở của bác Mạnh khiến cho Uông Mỹ Lệ cảm thấy ấm áp.
Ở trong phòng, Mạnh Dật Phi mỉm cười nhìn họ.
Đã bao nhiêu lâu cô không cười thành thật? Anh biết cô không vui vẻ, cảm giác tự ti nghiêm trọng chuyển thành tự đại, ở trong trường Uông Mỹ Lệ luôn cô độc một mình, cô như vậy khiến cho anh cảm thấy lo lắng, không tự chủ được luôn tìm kiếm cô trong đám người.
Không biết bắt đầu từ khi nào cô không còn ở lại phòng học chờ anh về cùng nữa, cho dù có gặp nhau trên đường, cũng luôn cúi đầu làm bộ không phát hiện. Chỉ lén nhìn bóng lưng của anh.
Nếu như đây là trưởng thành thì anh tình nguyện vĩnh viễn dừng lại thời khắc hướng về thiên sứ ước nguyện.
“Muốn đăng kí sao?” Anh nghe thấy trong giọng nói của mẹ có chút lo lắng, “Mẹ con không biết có tiền hay không? Hay là như thế này, con hỏi mẹ trước, nếu như không có thì nói lại với mẹ nuôi.”
“Có được hay không?” Uông Mỹ Lệ có chút khó xử, “Mẹ Mạnh cũng là nhờ vào lương bổng nuôi gia đình, mọi người cũng có khó khăn mà…”
“Cái đó thì để nói sau, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp, tiền học không nộp thì không được!”
Uông Mỹ Lệ đứng dậy đi tới cửa, “Để con xem lại một chút, mẹ nuôi, gặp lại sau”, bình thường đã làm phiền nhà bác Mạnh rất nhiều, cô thật tình không muốn nói với họ nữa….
Mạnh Dật Phi yên tĩnh ngồi trở lại trước bàn học.
Loáng thoáng, anh nghe được từ cách vách truyền đến tiếng than thở, tiếp theo là mẹ Uông thao thao bất tuyệt kể khổ. Mỹ Lệ…. Giờ này, cô chắc chắn sẽ nhíu chặt mày ngồi ngẩn người ở trên giường.
Anh nghiêng người về phía trước, để tay dán lên mặt tường. Nhà bác Uông một nhà năm người ngủ chung trên một cái giường lớn, mà sát tường là vị trí của cô.
Ở tường bên kia, Uông Mỹ Lệ ngồi dựa vào tường giống như Mạnh Dật Phi đoán. Nhà bọn họ không còn gì nữa, không giống với Mạnh Dật Phi có riêng một căn phòng. Cô bình thường làm bài tập đều đặt cái bàn thấp lên trên giường một bên làm bài tập một bên chăm sóc em trai.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên người mẹ cũng không còn dư tiền. Cô không khỏi cười khổ, nếu không phải bắt buộc học, mẹ nhất định sẽ khuyên cô đừng đi học làm gì.
Dựa vào tường luôn làm cho tinh thần yên tĩnh như có kì tích.
Cô ngầm hạ quyết tâm ở trong lòng, bất luận vất vả như thế nào, cô nhất định phải tiếp tục học.
Con gái xinh đẹp nhà nghèo, ngoại trừ bước chân vào hồng trần, dựa cửa bán rẻ tiếng cười để kiếm sống thì còn có thể có tiền đồ gì?
Cô tuyệt đối sẽ không cho mình sa ngã vào con đường đó.
Một ngày nào đó cô sẽ khoác áo lộng lẫy về làng dọa mọi người rơi cả kính mắt, cô muốn trở thành người có tiền nhất trong thôn.
Nghe thấy cách vách truyền tới tiếng cười thanh thúy của cô làm cho anh thấy yên tâm. Thu tay đặt trên mặt tường lại, Mạnh Dật Phi mỉm cười tưởng tượng lúm đồng tiền trên gương mặt sáng sủa của cô.
Anh đã yêu thương cô từ lâu, khi mà hai người gặp mặt lần đầu tiên.
Uông Mỹ Lệ từ nhà vệ sinh công cộng đi ra, bất ngờ lại gặp Mạnh Dật Phi.
Cô khẽ nghiêng thân mình, cúi đầu đi qua lối hẹp, trong lòng buồn bực, chẳng phải nhà bọn họ có toilet sao?
Khoảng khắc cô sắp đi qua, anh giữ chặt tay cô lại, nhanh chóng nhét cho cô một xấp tiền.
Uông Mỹ Lệ nhìn anh khó hiểu, đây là lần đầu gần gũi với anh như vậy trong mấy năm qua. Anh cao hơn rất nhiều, cũng rất đẹp trai. Trách không được ở trường các bạn nữ lại thích anh như vậy.
Năm lớp sáu Mạnh Dật Phi cao hơn cô nửa cái đầu, thân hình của hai người cũng tính là gầy vậy mà đứng sát nhau ở lối hẹp chật lại rất ngại, dường như da thịt phát ra những cảm giác khác thường.
“Anh…” Không còn là hai đứa nhỏ vô tư cùng chơi ngựa tre, cô đột nhiên cảm thấy lúng túng.
Một tay của Mạnh Dật Phi bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một tay cầm nắm tay cô, muốn cô đừng từ chối. “Mẹ anh kêu anh đưa cho em, ngày mai chính là ngày cuối cùng, trước tiên cầm lấy đi đăng ký!”.
Không tránh được bàn tay nắm giữ dịu dàng của anh, “Vậy anh…. nộp chưa?” Năm lớp sáu còn nộp phí tốt nghiệp.
“Đã nộp trước rồi, em đừng lo lắng.” Thấy cô không còn muốn cự tuyệt ý mình mà anh vẫn không buông tay ra.
Uông Mỹ Lệ không tự chủ né tránh ánh mắt chăm chú của anh, gương mặt hiện lên một chút ửng hồng. Không biết là do cô hay do anh mà ở giữa hai tay dần dần chảy ra mồ hôi, nhịp tim lẫn nhau cùng dồn dập. “Mỹ Lệ, ăn cơm!”.
Tiếng nói của mẹ phá vỡ không khí lúc đó, Uông Mỹ Lệ nhanh chóng thu tay về, lúng túng xoay người đi.
“Mỹ Lệ!” anh khẽ gọi.
Cô dừng bước cúi đầu xuống.
Mạnh Dật Phi nhìn cái ót của cô nói nhỏ: “Lên lớp sẽ bắt đầu có khóa phụ đạo, có thể về trễ, chúng ta cùng đi có vẻ sẽ an toàn, được không?”
Cô hơi gật đầu, không phát hiện được người phía sau đang cười toét miệng.
Mẹ đang chờ ở cửa, nhìn mặt cô ửng đỏ mà hoài nghi, “Con đã đi đâu? Chuẩn bị ăn cơm còn tìm không thấy con, em trai đều đã đói”.
“Con đau bụng nên đi toilet.”
“Ừ” mẹ thoải mái đáp một tiếng, “Nhanh đi lấy cơm cho em ăn. Mẹ đi xem có thể thu được một ít quần áo để giặt kiếm tiền cho con ngày mai đi nộp phí không”.
Cô đưa tiền trong tay ra, “Không cần đâu, con có rồi.”
Mẹ Uông hết sức kinh ngạc, “ Sao con có thể có tiền?”
“Là Mạnh…. Mẹ Mạnh cho chúng ta mượn trước.”
“Ừ”. Mẹ yên tâm xoay người đi về nhà, “Con có cảm ơn người ta hay không? Cả nhà bà Mạnh đối với chúng ta thật là không tệ.”
“Có rồi.” Cô đi theo mẹ vào cửa, khóe mắt liếc thấy Mạnh Dật Phi cũng đi tới nhà bọn họ, không khỏi đỏ mặt một hồi.
Mẹ Uông liên miên cằn nhằn số khổ đã trải qua mà không nhận thấy sự khác thường của cô.
Buổi tối Mạnh Dật Phi nói với mẹ Mạnh: “Đúng rồi mẹ, con mới vừa lấy tiền cho Mỹ Lệ mượn đóng học phí, đến lúc đó mẹ Uông có hỏi tới, mẹ nói là mẹ cho mượn nhé.”
“Được rồi.” Mẹ Mạnh từ trước đến nay không có để tâm cái gì, con nói như thế nào bà làm như thế nấy, “Nhưng con lấy tiền ở đâu?”
Mạnh Dật Phi nhún nhún vai, “Dù sao cũng không phải ăn trộm mà có được.”
Anh diễn vai đại ca xã hội đen mà kiếm được hai ngàn đồng. Rất đơn giản chỉ cần mặc bộ âu phục màu đen mà họ phát, vẻ mặt nghiêm trang đi theo anh em đến cửa hành lễ là được, thời gian làm việc rất ngắn nhiều lắm cũng chỉ có một tiếng.
Anh không quan tâm là “chết sớm” hay “đau mất anh tài” là ai, quan trọng là lập tức có tiền.
Dĩ nhiên, cũng sẽ có ngộ nhỡ, nếu là đại ca không tự bỏ mình mà là chết oan, như vậy có khả năng sẽ dẫn tới ác chiến. Chẳng qua, chỉ diễn ra một chút rồi ngưng!
Các anh em trong thôn nhiều lần cổ vũ anh tham gia ở tỉnh ngoài nhưng anh không muốn. Mạnh Dật Phi biết rằng mình không thể liều mạng tiền vốn của mình, bởi vì trong lòng có chút lo lắng.
Chương 2
“Uông Mỹ Lệ, Mạnh Dật Phi lại tới nữa kìa.” Bạn nữ lấy tay đẩy đẩy cô như tên trộm, “Nói mau, có phải anh ta theo đuổi bạn không?”
“Không phải đâu!” Uông Mỹ Lệ liếc bóng người cao lớn đang đứng ở ngoài lớp học một cái, nhanh chóng cúi đầu cầm lấy túi sách, tránh ánh mắt dòm ngó của các bạn nữ trong lớp bởi vì yêu thích mà sinh ra đố kỵ, chạy nhanh ra cửa như gió, mà Mạnh Dật Phi lại tự nhiên nhận lấy túi sách của cô, hai người sánh bước đi cùng nhau.
“Về sau anh không cần đến lớp học chờ em đâu.” Uông Mỹ Lệ lấy hết dũng khí nói. Cô không muốn bị chú ý cho nên trước sau như một luôn luôn cẩn trọng, mà anh lại khơi ra rất nhiều suy đoán.
Có chăng là tâm sự với anh một chút, quan hệ tương đối tốt, mà từ trước đến nay cô luôn duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường, bởi vì nếu như rất thân thì sẽ không tránh khỏi việc tâm sự về cha mẹ và gia đình.
Cô bây giờ đã hiểu được, không phải ai trong thôn cũng nghèo. Có vài người ở nhà cao tầng trên đường lớn, có bạn thì ở trong biệt thự xinh đẹp, mà cô biết biệt thự xinh đẹp rất mắc.
Lần trước còn nghe lớp phó nói rằng nhà cậu ta có thuê một người lái xe, một người giúp việc, sau này cô mới biết thì ra là mẹ giúp nhà người ta quét dọn phòng ốc, giặt quần áo, chính là làm người giúp việc, nhưng mà mẹ không có ở lại nhà người ta.
Vì sao có người nhiều tiền đến thế, còn nhà mình cứ nghèo như vậy.
Các bạn học còn có một thói quen là mời bạn bè về nhà chơi, cô không thích như vậy! Cho tới bây giờ chỉ có Mạnh Dật Phi đến nhà họ, nhưng anh khác với các bạn, anh như người thân trong gia đình.
Mạnh Dật Phi biết cô kiêng dè, “Vậy ngày mai anh bắt đầu đứng chờ ở đầu cầu thang.”
“Ừ!”
Không cần nói nhiều nhưng bọn họ vẫn có thể hiểu được đối phương muốn nói gì.
Hai người cứ như vậy mà đi về nhà trong trời chiều, bầu trời đầy ánh chiều tà chiếu rọi hai hình bóng sánh vai nhau, nhìn cực kỳ xứng đôi.
Vừa bước đến đầu cầu thang, Uông Mỹ Lệ nhìn thấy hai bạn nữ ở lớp bên cạnh vẻ mặt xấu hổ gửi một phong thư màu hồng cho Mạnh Dật Phi, sau đó thì cười hì hì chạy đi.
Không để ý tới các cô ấy, Mạnh Dật Phi nhìn cô mỉm cười tự nhiên nhận lấy túi sách.
Phong thư màu hồng trên tay anh cực kỳ chướng mắt! Uông Mỹ Lệ cảm thấy buồn bực khó hiểu.
“Sao vậy? Hôm nay đi học không vui sao?” Buồn vui của cô cho tới giờ không thoát được ánh mắt của anh.
“Không có.”
Cô trả lời ngắn gọn. Đôi mắt to nhìn phong thư màu hồng chết tiệt kia ra vẻ không thèm để ý, cô dám chắc trong kia nhất định là thư tình.”
Cô biết anh rất nổi tiếng trong trường tất nhiên sẽ có người thích anh, nhưng cũng không hiểu tại sao trong lòng lại tràn đầy chua xót.
Không phải anh chỉ là hàng xóm, một hàng xóm rất tốt, nhiều lắm thì như “anh trai” sao.
Cô rơi vào suy nghĩ, thiếu chút nữa là bước hụt cầu thang, may mắn nhờ Mạnh Dật Phi lanh tay lẹ mắt kéo cô lại.
“Trong lòng em có chuyện gì sao?”
Uông Mỹ Lệ dựa lưng vào tường, cúi đầu không trả lời.
Một tay Mạnh Dật Phi chống lên tường bên cạnh cô làm cho cô không chỗ nào bỏ chạy được, “Có ai ăn hiếp em sao?”
Từ khi bắt đầu vào tiểu học, anh liền tự cho mình là người bảo vệ cô, chỉ cần có ai can đảm dám ăn hiếp cô, để cho anh bắt được thì sẽ kéo tới chổ tối dạy dỗ cho một trận. Vì thế cho đến lớp năm cô đều không có bị kéo tóc, vén váy, đánh lén.
Anh quen biết rất nhiều, mỗi khối anh đều có tình cảm tốt với các đàn em, cho nên không có khả năng cô bị ức hiếp, như vậy….. Mạnh Dật Phi nheo mắt lại, sao tâm tình cô lại không tốt?
Uông Mỹ Lệ rối rắm nhìn hai tay, tại sao? Chính cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Xoay xoay vặn vặn như vậy chắc chắn không phải tính của cô, nhất định là có người ăn hiếp cô. Đáng ghét! Anh tuyệt đối sẽ không tha cho người đó.
Mạnh Dật Phi nghiêm mặt kéo tay cô.
“Đi! Dẫn anh đi tìm người đó!”
“Tìm ai?” Uông Mỹ Lệ mơ mơ màng màng, muốn tìm hai bạn nữ lúc nãy sao? Vì sao?
Mạnh Dật Phi không nói lời nào liền kéo cô trở lại, thủ phạm chắc chắn là bạn học cùng lớp với cô.
“Chờ đã!” đứng trước cửa phòng học, Uông Mỹ Lệ dùng tay còn lại kéo anh, trong lòng không có cảm xúc gì nói: “Anh tìm nhầm rồi, các cô ấy không cùng ban với chúng ta.”
Anh còn chưa nghe hết thì đã gấp gáp tìm người làm cho cổ họng của cô khô khốc,….. Thật bực bội!
“Bọn họ?” Tốt lắm, cô cuối cùng cũng chịu nói, Mạnh Dật Phi dừng lại, tức giận hỏi: “Vậy nói cho anh biết là lớp nào?”
Uông Mỹ Lệ nhìn mặt anh hung dữ mà khó hiểu, “Anh đi tìm người mà hung dữ như vậy sao?” Cứ như là đi trả thù vậy.
Mạnh Dật Phi kiềm chế lại tâm tình, giải thích nhẹ nhàng: “Em đừng lo lắng, anh sẽ không đánh người ngay lập tức, dù sao anh cũng cho bọn nó một phút để giải thích vì sao lại đi ức hiếp người khác chứ.” Anh không muốn dọa cô sợ.
“Đánh người? Giải thích? Ăn hiếp em?”
Trên đầu Uông Mỹ Lệ xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi, “Không có ai ăn hiếp em hết á! Không phải anh vội vàng tìm người viết bức thư tình này sao?”
Hai người ngạc nhiên trừng mắt với nhau, thì ra là….
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, thì ra là hiểu lầm ý của nhau!
Uông Mỹ Lệ cười rất sáng lạn, làm cho anh thật lòng muốn bảo vệ cô.
Mạnh Dật Phi thấy được má lúm đồng tiền của cô mà ngu ngốc.
Uông Mỹ Lệ đưa ra bàn tay nhỏ bé, “Cho em.”
Mạnh Dật Phi biết được thứ cô muốn là cái gì, rất tự nhiên mà đưa lá thư đang cầm trong tay ra.
Thật ra thì từự trước đến nay anh vẫn không để ý tới những việc này, nếu như lúc nãy không vì bỗng nhiên thấy bóng dáng của cô thì anh sẽ không vô thức nhận lấy, làm cho bây giờ gặp phải hiểu lầm.
Uông Mỹ Lệ lấy phong thư bỏ vào trong túi sách, nghiêm nghị nói: “Anh không có ý định tìm người, vậy thì cũng đừng để cho người ta chờ đợi vô ích, em giúp anh đem thứ này trả lại cho các bạn ấy.”
Cô nói hợp tình hợp lý như vậy xem như là giúp anh làm một chuyện.
“Tùy ý em thôi.”
Ngoài cô ra thì không có bất kỳ người nào vừa mắt anh. Từ lâu tim của anh đã bị đầu độc.
“Trời tối rồi, chúng ta về nhà nhanh lên.”
Ba năm khôn lớn lên cùng nhau, bọn họ có sự trưởng thành rõ rệt. Mặc dù không có tập trước nhưng họ vẫn hiểu rõ tất cả những việc làm lớn nhỏ của đối phương. Một thôn nhỏ không giấu nổi bí mật huống chi là nhà họ Uông và nhà họ Mạnh chỉ cách nhau một bức tường.
Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Dật Phi không thi vào trường quân đội theo ý của bác Mạnh, cuối cùng bị đánh rất thảm, ở bên kia tường Uông Mỹ Lệ thở phì phò run như cầy sấy.
Cô cũng không muốn anh thi vào trường quân đội, khoảng cách xa xôi làm cho người ta sợ, cho nên mới khuyên anh học ở trường tương đối gần nhà. Nhưng nếu biết trước bác Mạnh tức giận như vậy, nói như thế nào cô cũng không khuyên anh đừng học.
Mạnh Dật Phi….Uông Mỹ Lệ đặt lòng bàn tay lên vách tường muốn thay anh chia sẻ nỗi đau.
Chẳng qua, cô giấu sự quan tâm đó ở một góc mà không ai thấy, không muốn biểu lộ ra.
Mấy người hàng xóm hay dòm ngó bàn tán khiến cho cô khó chịu, vì thế mà cô không đi với Mạnh Dật Phi nữa.
Ba cô sáu bà hay trêu chọc tương lai con trai nhà họ Mạnh nhất định sẽ cưới con gái nhà họ Uông. Lời đồn này không làm cho cô vui mừng, giống như sâu xa trong lời nói đó cô chắc chắn sẽ chôn vùi trong xóm nghèo này vậy.
Sẽ có một ngày cô quang mình chính đại vui vẻ mà rời khỏi đây, ngồi trong xe hơi thể theo xa hoa, bên cạnh còn có một người đàn ông khí chất hiên ngang. Anh ta không cần trẻ tuổi, đẹp trai nhưng quan trọng là anh ta phải có tiền.
Đầu thôn, cô Doãn có hai người con gái, dựa vào vẻ thùy mị đến quán rượu, đem tiền về khiến cho cô Doãn mừng rỡ như con khổng tước kiêu ngạo.
Giống như bây giờ, cô Doãn lại tới cửa nhà khoe khoang chiếc nhẫn kim cương trên tay. Uông Mỹ Lệ nghe thấy không nhịn được vào hỏi mẹ: “Làm ở quán rượu là làm cái gì?”
Cô mới biết quán rượu là nơi xa hoa trụy lạc, lớn hơn phòng trà một chút. Cô giáo thường nói đó là những nghề nghiệp không có địa vị.
Bà ta cho rằng vì áp lực cuộc sống mà không thể không bán đi tôn nghiêm, nhưng bà là một người mẹ, tại sao lại rêu rao việc con gái khổ cực kiếm tiền được.
Một câu nói khiến cho không khí quanh mình đóng băng. Mẹ Uông cố ý mắng cô là đứa nhỏ nhiều chuyện! Khua tay ý nói cô nhanh chóng rời đi.
Uông Mỹ Lệ kiêu ngạo xoay người đi vào nhà, để lại giọng nói cao quãng tám của cô Doãn sau lưng: “Sao? Thì ra Mỹ Lệ nhà bà trách tôi không phải là mẹ.”
“Nó không có ý đó đâu.”
Mẹ Uông vội vàng giải thích.
“Muốn tôi giới thiệu không? Mỹ Lệ nhà bà coi như là xinh đẹp nhất trong thôn mình, chờ nó tốt nghiệp xong, có muốn để cho con gái tôi giới thiệu nó đi làm cho nó có thể gánh vác giúp bà chi tiêu trong gia đình không?”
“Thôi …..không cần đâu, con cái đều lớn hết rồi, trọng trách trên vai tôi cũng nhẹ dần, Mỹ Lệ rất thích đi học, tôi muốn cho nó tiếp tục học…”
“Đi học?” Âm thanh của cô Doãn cao lên, “Thôn mình không có đứa con gái nào học quá cấp hai! Bà Uông, bà phải hiểu rõ, học trung học tốn không ít tiền, hơn nữa, học nhiều như vậy để làm gì? Tốt nghiệp xong thì bắt đầu lập gia đình, đến cả cơ hội để báo đáp cũng không có.”
“Bà ồn ào đủ chưa?”
Mạnh Dật Phi nhịn không được nói: “Muốn bàn tán thì về nhà bà mà bàn tán! Đừng có ở trước cửa nhà tôi làm ầm ĩ!”
Mẹ Uông lén tỏa ra một ánh mắt cảm ơn cậu. Cô Doãn thấy được tính tình nóng nảy của Mạnh Dật Phi đang đứng ở cửa, lập tức vội vã tạm biệt ra về, không dám ở lại.
Trong nhà, Uông Mỹ Lệ ngồi trên giường thở dài thật sâu.
Cô Doãn nói không sai, tiếp tục đi học thì sẽ tốn một khoản không nhỏ. Là con gái đầu, bây giờ không thể lại làm cho mẹ thêm gánh nặng.
Nhưng mà, nếu cô chỉ có tốt nghiệp trung học thì làm sao có thể cạnh tranh trong xã hội- nơi mà bây giờ có nhiều người học đại học?
Cô ngồi cuộn tròn đầu tựa lên đầu gối suy nghĩ về tương lai mờ mịt.
“Mỹ Lệ.” Mẹ Uông đi tới, “Đừng để ý tới lời của cô Doãn, cho dù mẹ có khổ đi chăng nữa thì cũng sẽ không để con làm ở mấy nơi như vậy đâu.”
“Mẹ….” Uông Mỹ Lệ ngẩng đầu lên.
Mẹ Uông yêu thương xoa đầu cô, “Nhanh thật, Mỹ Lệ của mẹ đã lớn như thế này rồi.”
Từ lúc hiểu chuyện cho tới nay, mẹ vì gánh lấy trách nhiệm nặng nề cho nên cả ngày phải bận rộn làm việc, hai mẹ con có rất ít dịp để nói chuyện với nhau.
“Mẹ, chờ sau khi tốt nghiệp con muốn tiếp tục đi học.”
Cô lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Con mặc kệ người trong thôn có thích học hay không, con cũng không cần để ý tới trong lòng bọn họ “cười nghèo, chứ không cười kỹ nữ”, con chỉ biết con không muốn cả đời như vậy.”
Cô vội vàng kéo tay mẹ, “Cho con học đi mẹ! Con sẽ vừa học vừa làm, không để cho mẹ lo học phí đâu. Con bảo đảm sau này sẽ kiếm rất nhiều tiền, con sẽ làm cho mẹ sống thật tốt.”
Mẹ Uông mỉm cười vỗ vỗ tay cô, “Mẹ sẽ cho con học.” Đứa con gái ngoan ngoãn này! Chỉ trách không thể đầu thai vào nhà tốt hơn nên mới khổ như vậy.
“Mẹ…..”
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Mẹ Uông ý tứ sâu xa mà nói: “Mỹ Lệ, bởi vì con là con gái đầu, vì thế phải chăm sóc em trai, làm việc nhà, mẹ biết như vậy sẽ làm con tủi thân. Có lẽ con sẽ giận số mạng mình không tốt, nhưng mà, số mạng của phụ nữ có tốt hay không thì phải đợi lúc kết hôn thì mới biết được. Cho dù trước khi lấy chồng có như thế nào, lấy được chồng tốt thì mới là tốt số cả đời, ngộ nhỡ giống như mẹ, lấy phải người chồng không có trách nhiệm, như vậy cũng chỉ có thể khổ cả đời…”
Uông Mỹ Lệ hiểu được ý tứ của mẹ. Khi bé lúc còn ở nhà bà ngoại, bà thường nhắc tới mẹ là người trong năm đứa con gái mà bà thương nhất, nhưng mà dù cho mẹ được ông bà ngoại cưng chiều như thế nào thì cũng chỉ mười mấy năm ngắn ngủi.
Mà sau khi kết hôn, mẹ lại chịu số khổ mấy chục năm như vậy!
“Đồng ý với mẹ, tương lai con nhất định phải mở to mắt mà chọn cẩn thận, gả cho một người chồng tốt, ngàn vạn lần đừng có giống như mẹ…”
Uông Mỹ Lệ gật đầu, “Con sẽ như vậy, mẹ yên tâm.”
Cô vì chí hướng thoát khỏi nghèo khó, vì thế cuộc sống sau này có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không mục nát như bây giờ.
Mà rể rùa vàng, là cách thoát khỏi nghèo khó tốt nhất!
Sau khi tốt nghiệp, Uông Mỹ Lệ thi tuyển vào một trường trọng điểm, học khoa thiết kế thời trang, thực sự là ngoài việc có hứng thú ra thì chủ yếu là, thiết kế thời trang có thể học được cách ăn mặc thành thạo, bởi vì nếu muốn có sự khác biệt với người nghèo, thì trước tiên nhất định phải để cho người ta không nhìn ra mình là người nghèo!
Cô còn cố gắng tranh thủ ở trọ tại trường thì mới không ở trong cái xóm nghèo đó nữa.
Cô dần dần thay đổi trở nên vui vẻ và có tự tin.
Cô có thân hình đẹp nên được một công ty tuyển chọn, trở thành người mẫu quảng cáo quần áo. Lúc này Uông Mỹ Lệ mới biết, thì ra trang phục cũng có cấp bậc.
Thật kỳ lạ! Chỉ cần quan sát cách ăn mặc của một người là có thể phân biệt được người đó có tiền hay không.
Sự phát hiện này làm cho cô vui mừng không dứt, khi trên người đầy hàng hiệu thì ai có thể nghi ngờ xuất thân của người đó?
Hơn nữa cô có thể sử dụng đồ hàng hiệu lấy được ở những người đàn ông xung quanh, từ đó tiến vào nhà giàu.
Vì vậy Uông Mỹ Lệ bắt đầu đam mê trang phục hàng hiệu, không tiếc tiền thù lao bị giảm, thậm chí không có tiền công cô vẫn hăng hái tìm kiếm cơ hội, bởi vì cô có sắc đẹp nên các công ty sẽ đưa trang phục cho cô.
Cô tin rằng quần áo hàng hiệu có thể bước vào xã hội thượng lưu, và khí chất cao quý sẽ càng làm cho cô nhanh chóng tiến vào nhà giàu.
Quy tắc của người ham tiền….
Bất cứ khi nào, nơi đâu đều cũng phải cho thấy được mặt đẹp nhất! Bởi vì người ta vĩnh viễn không biết hoàng tử sẽ xuất hiện bất chợt khi nào và ở đâu.
Thế nhưng, khoảng cách của cô với Mạnh Dật Phi vô tình càng ngày càng kéo xa… Sau khi tốt nghiệp Mạnh Dật Phi đã thi vào khoa thiết kế. Anh biết Uông Mỹ Lệ không thường xuyên về nhà vì vậy anh hay đếm tìm cô, mang cô đi tham quan các triển lãm bên ngoài.
Mạnh Dật Phi rất nhiệt tình với nghệ thuật, điều này làm cho Uông Mỹ Lệ không thích.
Có lẽ do lạ nên tâm tư không ngây thơ như trước kia vậy, Uông Mỹ Lệ xem những tác phẩm trừu tượng kia chỉ cảm thấy nhức đầu, nhưng Mạnh Dật Phi lại có thể quan sát rất chăm chú.
Hôm nay bọn họ lại đến cửa hàng mỹ thuật. Uông Mỹ Lệ cau mày không biết tác phẩm “cá vàng trong hòm đá” trước mắt là vật gì.
Thấy được hoang mang trong mắt cô, Mạnh Dật Phi dịu dàng giải thích: “Sống hay chết. Người ta sáng tác “cá vàng trong hòm đá”, mượn hình ảnh cá và bào, rong sinh mạng dồi dào so sánh với cái chết.”
“Thì ra là vậy! Như vậy mỗi tác phẩm có thể bán bao nhiêu tiền?” Cô theo trực giác của hỏi.
“Không nhất định.”
Anh thẳng thắn trả lời, “Phần lớn tác giả chỉ muốn biểu đạt ý nghĩ của mình. Nghệ thuật là vô giá.”
“Nghệ thuật vô giá? Nhưng người làm nghệ thuật cũng cần phải ăn cơm.” Uông Mỹ Lệ nói thẳng thực tế: “Mấy thứ như thế này chỉ để cho người có tiền ngắm nhìn để thỏa đam mê, chứ những người như chúng ta không thể đụng vào.”
Mạnh Dật Phi không đồng ý lắc đầu nói: “Chúng ta là người như thế nào? Anh không đồng ý cách nói của em. Nghệ thuật không có giới hạn, không phân biệt người nào, chỉ cần biết thưởng thức, không có quy định ai có thể chạm vào hay ai không thể.” Ban đầu nếu không tính toán đến việc học nghệ thuật mà làm gánh nặng đối với người đối diện, thì hắn hy vọng có thể học nghệ thuật so sánh với nghề nghiệp khoa học kỹ thuật.
“Dật Phi, em biết nghệ thuật là ước mơ của anh, nhưng là ước mơ phù phiếm, không thể gánh vác được bữa cơm. Em khuyên anh tập trung học thiết kế, có thể kiếm được tiền mới là quan trọng.”
Mạnh Dật Phi không nói gì. Cô nói không sai, chỉ là làm cho người ta cảm thấy…. nông cạn.
Chưa bao lâu mà ý tứ, mục tiêu của bọn họ càng lúc càng khác xa nhau. Cảm thấy cô gái mà anh biết bắt đầu có vẻ xa lạ.
Tiền mới là quan trọng nhất sao? Như vậy về phương diện tinh thần thì sao?
Anh than thở hỏi: “Chẳng lẽ em không có sở thích gì sao?”
“Đương nhiên là có! Xem tạp chí, đi bách hóa mua sắm, tán dóc với bạn…” Uông Mỹ Lệ thao thao bất tuyệt kể ra một đống.
Mạnh Dật Phi lại cảm thấy đau lòng. Cô sợ nghèo, cho nên anh sẽ cố gắng kiếm tiền. Về phần sáng tác nghệ thuật, cũng chỉ là cái để giải trí thôi! Anh không nói cho cô biết “Sống hay chết” chính là tác phẩm của anh, tất nhiên cũng không cho cô biết chủ cửa hàng mỹ thuật rất yêu thích tác phẩm của anh cho nên muốn giúp anh đào tạo chuyên sâu.
Nhìn mặt Uông Mỹ Lệ không kiên nhẫn, anh hy vọng cô sẽ không quan tâm bởi vì không có lợi ích.
Mạnh Dật Phi có thể thông cảm ý nghĩ của cô, lại bất đắc dĩ nuông chiều.
Khoa thiết kế thời trang triển khai kế hoạch muốn mỗi học sinh phải tự mình thiết kế một bộ trang phục biểu diễn. Mà hàng năm đều có những nhà thiết kế tới tham quan, có thể giữ làm trợ lý.
Uông Mỹ Lệ rất có thiên phú. Cô thiết kế bộ lễ phục dạ hội màu xanh lá cây, thành công thu hút được ánh mắt của mọi người. Bộ lễ phục được mặc trên người cô làm lộ ra hai vai mảnh khảnh tạo ra bộ dáng thướt tha mê người, trở thành nhà thiết kế được mọi người chú ý. Thân hình cô, phong cách của cô……. cho dù là nhà thiết kế hay là người mẫu đều có thể phát huy được tài năng.
Giữa lúc Uông Mỹ Lệ chào hỏi với các bậc thầy thì đột nhên cô phát hiện ở một góc có một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô chăm chú.
Cả người anh ta thanh cao, ánh mắt Uông Mỹ Lệ nhìn vào áo sơ mi với quần jean trên người anh ta, hé rộ nụ cười chân thật đầu tiên trong tối nay.
Uông Mỹ Lệ lễ phép tạm biệt mọi người, đi tới chỗ anh ta đứng.
Chàng trai mỉm cười tiếp đón cô, “Biểu hiện của cô tối nay không tệ.” Anh nhìn lễ phục trên người cô, “Đều là do chính cô tự làm sao?”
Thẳng thắn mà nói, bộ lễ phục này không phải là thiết kế rất tinh tế, mà làm người ta ca ngợi chính là người thiết kế lại biết cách sử dụng đường cong không hài hòa cùng với đường viền hoa làm trang trí, khéo léo che giấu được khuyết điểm. Nếu thật sự cái này do một nữ sinh thiết kế thì tương lai cô nhất định sẽ thành công.
Uông Mỹ Lệ mỉm cười nói: “Một cây kim, một sợi chỉ, một bức vẽ, một loại vải đều chính là do tôi làm.”
Trong mắt anh thoáng qua ý khen ngợi, “Có thể nói cho tôi biết ý tưởng của cô không?” “Lộng lẫy, mãnh liệt, phong cách hiện đại.” Uông Mỹ Lệ tự tin trả lời. Không ấp úng trả lời giống những bạn học khác, cô đã chuẩn bị cho người ta kiểm tra.
Anh đưa tay ra, “Tôi là Lộ Dịch Sĩ, nhà trưởng thiết kế.”
Uông Mỹ Lệ đưa tay ra nắm lấy, “Rất hân hạnh được biết anh.”
Cô vừa thấy một trong những bộ hàng hiệu nổi tiếng thế giới trên người anh ta mới đi tới, không ngờ anh ta lại là nhà trưởng thiết kế. Có thể nói chuyện với anh ta khiến cho Uông Mỹ Lệ vui vẻ không ngừng.
Tay của cô hơi run, “Tôi không ngờ anh sẽ đến dự triển lãm tốt nghiệp của trường tôi.”
Lộ Dịch Sĩ nháy mắt mấy cái, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Xuỵt! Tôi là bị bắt buộc đó.” So với người khi nãy khác xa nhau, “Có một người con gái quen biết ở đây, mẹ tôi bắt buộc muốn tôi tới xem mặt.” Anh cố làm ra vẻ không chịu nổi, “Thật là thê thảm không dám nhìn! May mắn là để cho tôi phát hiện được báu vật này!”
Anh ta vui vẻ trêu đùa làm cho Uông Mỹ Lệ mỉm cười, “Không thảm đến vậy chứ!”
“Ha ha” Sau khi cười một tiếng, Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị hỏi: “Nhìn bộ dáng trên sân khấu của cô có phải là người mẫu không chuyên, đúng không? Sau khi tốt nghiệp, cô có tính làm thiết kế hay không?”
Uông Mỹ Lệ không nói.
Vấn đề này cô cũng nghĩ đến, nếu như có thể tìm rể rùa vàng làm thiếu phu nhân không lo ăn mặc tất nhiên là tốt nhất!
Nhưng mà một người mới tốt nghiệp, không có gia thế thì tìm rể rùa vàng ở đâu đây?
Nếu phải làm việc thì nhà thiết kế hay người mẫu cái nào sẽ dễ dàng gần rể rùa vàng?
Thấy được sự do dự của cô, Lộ Dịch Sĩ cười nói: “Cô còn trẻ, có lẽ không có nhiều suy nghĩ. Lời khuyên của tôi là: nghề người mẫu tuy vinh quang nhưng tuổi thọ lại ngắn ngủi, nếu như nổi tiếng, nhiều nhất là mười năm vàng son! Qua hai mươi tám tuổi thì sẽ là người mẫu xuống dốc, huống chi….”
Anh nhìn nhìn thân hình cô thẳng thắn nói, “Tôi không phủ nhận cô thật sự là người đẹp nhưng mà 1m70 để đi trên sân khấu quốc tế mà nói thì rất khó! Nếu như cô chịu học tập thì tôi hoan nghênh cô vào F&R.”
Uông Mỹ Lệ vui mừng hỏi: “Ý anh là tôi có thể trở thành nhà thiết kế cho F&R?” Có thể làm ở công ty quốc tế nổi tiếng, khác nào là con đường tắt tốt nhất.
Lấy địa vị của F&R ra, khách hàng của họ chắc chắn là những tinh anh của xã hội thượng lưu! Thật là tốt, Uông Mỹ Lệ dường như nhịn không được muốn reo hò. Chỉ cần vào F&R, chung quanh sẽ sạch sẽ bọ rầy, bởi vì cô chọn lựa!
Lộ Dịch Sĩ mỉm cười, “Tôi có thể đem phản ứng của cô xem là đồng ý sao?” Anh ta không biết được tâm tư của cô, đơn giản cho rằng cô vì vào được công ty thiết kế nổi tiếng mà vui mừng.
Uông Mỹ Lệ vội vàng gật đầu không ngừng.
“Trước khi gia nhập vào F&R làm công việc thiết kế thì cô phải tới tổng công ty ở Pháp để học tập.” Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị nói, “Nhiều năm qua, mỗi nhà thiết kế của F&R đều có một phong cách như nhau, kéo dài phong cách của F&R, mỗi nhà thiết kế đều phải đến Pháp luyện tập. Ở nơi nào cô nhận sự kích thích trí tuệ mà thiết kế ra được tác phẩm, nó sẽ quyết định tiền lương và chức vụ trong tương lai của cô. Chỉ cần cô có năng lực, công ty sẽ trả lương tốt nhất cho cô.”
Cứ như vậy, Uông Mỹ Lệ mười tám tuổi đi từng bước quan trọng nhất.
Nước Pháp, đúng là nơi cô thực hiện ước mơ.
Chúc các bạn online vui vẻ !