Từ phòng bao đinh tai nhức óc chạy ra, Quý Thư Nhan tựa vào trên tường hành lang nôn khan, uống rượu quá gấp, cô cảm thấy cả dạ dày của mình đều đang cuồn cuộn.
Có phục vụ thấy nên đi tới muốn đỡ cô đến toilet, Quý Thư Nhan khoát khoát tay, "Tôi tự đi được."
Bình sinh không thích bị người ta nhìn thấy bản thân yếu ớt và nhếch nhác nhất, huống chi là một người xa lạ, mãnh liệt bày tỏ mình không cần giúp đỡ, cô lắc lư đi về phía toilet.
Còn chưa đi xa, một cô gái trong phòng lại chạy ra, trên mặt nhuộm đỏ ửng, rõ ràng trạng thái lại tốt hơn nhiều so với Quý Thư Nhan.
"Nhan Nhan, chờ mình một chút, mình đỡ cậu đi qua, đám quỷ này thật là nhiệt tình đến mức quá phận rồi, biết rõ tửu lượng của cậu không tốt, uống rượu còn rót hung ác như thế." Tống Cẩn Huyên đi nhanh mấy bước ôm ở hông của Quý Thư Nhan, cau mày không có gì tức giận mà nói.
"Cậu không cần như vậy." Hơi say ngà ngà tựa vào trên người bạn tốt, Quý Thư Nhan cười khúc khích, "Vui vẻ nha, đương nhiên là muốn uống một bữa."
"Vui vẻ?" Bất mãn nhíu mày, Tống Cẩn Huyên bày tỏ không ủng hộ, "Vui vẻ mà có thể say rượu ư, đây là ngụy biện của nhà ai?"
"Nhà mình." Nắm tay bạn tốt, Quý Thư Nhan thở dài, "Tiểu Huyên cậu không hiểu, những năm này mình ở nước ngoài, nhớ nhất chính là đám bạn tốt các cậu, thật vất vả mình mới trở về nước cùng nhau tập họp với mọi người, đương nhiên là muốn chơi tận hứng."
Nghe Quý Thư Nhan nói như vậy, Tống Cẩn Huyên muốn cười nhưng không cười liếc xéo cô một cái, cố ý kéo dài giọng điệu: "Cậu chắc chắn chứ? Quỷ nhỏ ăn ở hai lòng, nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, quả nhiên là rèn luyện được rồi, còn nhớ nhất chính là bọn mình ư, mình đoán, người cậu nhớ nhất phải là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư Hứa Tri . . . . ."
Một cái tay không chút do dự chặn cái miệng lảm nhảm lại, Quý Thư Nhan mang theo men say trừng cô ấy, "Không cho nói tên của anh ấy, không cho!"
"Càng muốn nói."
"Tống Cẩn Huyên, cậu dám!"
"Mình thật sự dám, Hứa Tri Hằng, Hứa Tri Hằng. . . . . ."
Cũng không biết do men say hay căm tức, sắc mặt của Quý Thư Nhan trở nên càng đỏ, đưa tay muốn đánh bạn tốt, cảm giác buồn nôn lại đột nhiên lan lên cổ họng, chỉ đành phải nhanh chóng xoay người, lảo đảo nghiêng ngã chạy đến trong phòng rửa tay, phun đến mức trời đất mù mịt.
"Nhan Nhan. . . . . ." Thấy cô ói nhếch nhác, Tống Cẩn Huyên lại vọt vào.
Vừa đi vào toilet liền bị Quý Thư Nhan hét ngừng: "Đừng vào. . . . . . Nôn. . . . . . Rất ghê tởm, cậu ở bên ngoài chờ mình."
Nghe vậy, Tống Cẩn Huyên dừng bước, bất đắc dĩ lắc đầu lui lại hai bước, "Được rồi, mình không vào nữa, cậu yên tâm."
Bốn năm đại học cùng ăn cùng ở, đương nhiên Tống Cẩn Huyên biết Quý Thư Nhan cổ quái, cô ấy ghét nhất người khác thấy cô ấy nhếch nhác, cho dù là bạn bè tốt nhất cũng không được.
Ở toilet giằng co mấy phút, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng tái mặt đi ra, lúc này Tống Cẩn Huyên đang dựa vào trên tường không xa, trong tay vừa mới cắt đứt một cú điện thoại.
"Điện thoại của ai, tình nhân bí mật của cậu?"
"Đã đoán đúng." Trong mắt của Tống Cẩn Huyên có chút mất mát, cười cười như có như không.
Trước khi Quý Thư Nhan ra khỏi nước thì mơ hồ biết bên cạnh Tống Cẩn Huyên xuất hiện một người đàn ông thần bí, không biết bởi vì tại sao mà hai người dây dưa ở chung một chỗ, nhưng không ngờ những năm này còn vương vấn không dứt được.
"Hai người vẫn còn liên lạc?" Cô rất giật mình, dùng ánh mắt quan sát nhìn Tống Cẩn Huyên.
"Đúng vậy." Giọng điệu không mặn không nhạt, hiển nhiên Tống Cẩn Huyên không muốn nhiều lời cái gì.
Quý Thư Nhan nhìn ở trong mắt, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng bạn tốt nhiều lời, "Anh ta gọi điện thoại có chuyện gì?"
"Hỏi lúc nào chúng ta tan cuộc."
"Anh ta muốn đến bên này?"Khi nói câu này, bản thân Quý Thư Nhan cũng không phải rất tin tưởng, từ khi Tống Cẩn Huyên tốt nghiệp đại học liền ở chung một chỗ với người đàn ông kia, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa công khai ra ngoài, nếu hiện tại đột nhiên hiện thân thì thật sự cảm thấy không thể tin được.
"Không phải, anh ấy đang bận, mình nói chúng ta muốn đi chỗ khác, anh ấy để tài xế thuận đường tới đón." Không mang theo bất kỳ oán giận mà thuật lại, Tống Cẩn Huyên cười khổ một tiếng rồi chuyển đề tài, "Vào lúc này sợ là xe đã đến dưới lầu, một chiếc xe RV màu bạc, cậu đi xuống trước, mình thấy đám quỷ này còn muốn giày vò rất lâu, dứt khoát nói một tiếng là chúng ta đi trước một bước, liền nói cậu say đi."
"Mình cũng cùng đi vậy." Quý Thư Nhan muốn cùng đi.
"Đừng đi, cậu ra khỏi nước ba năm không trở lại, hiếm khi bị bọn họ bắt uống rượu, chắc chắn sẽ không thả người, mình vẫn tự mình đi thôi." Tống Cẩn Huyên nói xong thì xoay người đi về phía phòng bao tụ họp.
Quý Thư Nhan suy nghĩ một chút, quyết định nghe theo bạn tốt sắp xếp xuống lầu tìm xe, nếu như thực sự trở về phòng bao nói không chừng sẽ bị giày vò đến tối, dạ dày yếu ớt của cô có thể không chịu nổi tàn phá.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan ngồi lên thang máy ra khỏi tòa nhà, lung la lung lay đi tới bãi đậu xe ngoài trời cách đó không xa.
Giờ phút này sắc trời dần dần chiều, chính là giờ tan việc, nhìn bước chân vội vã của mỗi người đi đường đi qua bên cạnh mình một chút, trên mặt Quý Thư Nhan không tự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mang theo vẻ buồn bã.
Rời khỏi thành phố này ròng rã ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, hôm nay lấy hết dũng khí trở lại địa phương quen thuộc, lại phát hiện tất cả đều đã thay đổi hình dạng, thành phố vốn yên tĩnh trở nên phồn hoa ồn ào náo nhiệt, con đường, kiến trúc chằng chịt, không còn vẻ rộng lớn của dĩ vãng, ngay cả không khí hô hấp cũng trở nên không giống nhau.
Kỳ quái là, mặc dù như thế, cô lại không hề có cảm giác xa lạ, giống như tất cả còn dừng lại ở hôm qua, cô kéo cánh tay Hứa Tri Hằng đi ở trên đường lớn, bởi vì trẻ tuổi, cho nên có thể không hề cố kỵ ở trên đường lớn náo nhiệt, cười đùa suồng sã, bên cạnh cũng là khuôn mặt tươi cười tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Nghĩ đến chuyện cũ, nghĩ đến việc gặp lại các bạn học sau xa cách, nụ cười trên mặt Quý Thư Nhan sâu hơn, một tay che mắt nhìn về phía mặt trời sót lại ở hướng tây, khẽ cười một tiếng.
Thành phố thân yêu, xin chào, tôi đã trở về!
Chương 1.1
Nếu như thời gian đầy đủ, đoán chừng Quý Thư Nhan còn phải tiếp tục cảm khái thời gian trôi qua một chút nữa, nhưng ánh mắt của cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe RV màu bạc trên đường giảm bớt tốc độ rồi dừng ở ven đường, lập tức không còn không khí thu buồn xuân đau nữa.
Xe RV màu bạc, đây không phải là xe tới đón Tiểu Huyên sao? Xem ra, vị người tình thần bí kia của bạn tốt cũng coi như có tiền, tùy tiện lái một chiếc xe tới cũng là Porsche.
Đối với tiền bạc, Quý Thư Nhan không có khái niệm gì, gia cảnh nhà họ Quý coi như đầy đủ, hơn nữa bản thân là con gái độc nhất nên cô chưa từng chịu bất lợi đau khổ gì, đương nhiên không thể trải qua cuộc sống gian khổ.
Đối với kế hoạch tương lai của con gái bảo bối, cho tới bây giờ nguyên tắc của ba Quý đều là vui vẻ là được rồi, chưa từng muốn để cô thành danh lập vạn, đương nhiên cũng không bắt buộc đại phú đại quý, an toàn cũng rất tốt.
Trên thực tế, bản thân Quý Thư Nhan cũng không phải là một người có khát vọng đầy ngực, nếu như không phải là ngày sinh nhật hai mươi tuổi đã xảy ra chuyện thay đổi quỹ tích cuộc sống của cô, cô cũng sẽ không có dũng khí chạy trốn ra nước ngoài đi học.
Nhưng mà bây giờ, ba năm sau quay đầu lại nhìn, ngược lại Quý Thư Nhan không cho rằng quyết định quá mức vội vàng ban đầu là sai lầm, dù sao sống ở đất nước xa lạ ba năm, cô cảm thấy mình kiên cường không ít.
Cho tới khi quyết định trở về nước, Quý Thư Nhan cũng đã từng suy nghĩ kỹ càng, cô chưa từng có chấp niệm ở lại nước ngoài, đương nhiên cũng không còn thứ gì để lưu luyến. Ngược lại sau khi bạn bè nghe được tin tức này thì vô cùng vui vẻ, la hét ầm ĩ sau khi trở lại sẽ mời cô ăn cơm, Tống Cẩn Huyên càng thêm nhiệt tình thu xếp tìm chỗ ở giúp cô, cách nhà của Tống Cẩn Huyên cũng không xa.
Tống Cẩn Huyên nói hi vọng có thể làm bạn tốt cả đời, cô cũng hi vọng vậy.
Trong đầu nghĩ những thứ lộn xộn này có hay không có đều được, trên mặt Quý Thư Nhan lộ ra nụ cười khéo léo, đi nhanh đến bên cạnh xe RV màu bạc, cười khanh khách gõ gõ cửa sổ, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: "Ngài khỏe chứ, xin hỏi là xe tới đón Tống Cẩn Huyên sao?"
Gõ cửa sổ mấy cái liên tiếp, kỳ lạ, cửa sổ xe không hạ xuống.
Quý Thư Nhan hơi cau mày, tiếp tục gõ mấy cái, "Tài xế tiên sinh, ngài tới đón Tống Cẩn Huyên sao?" Cách cửa sổ xe màu đen, cô không nhìn rõ người ở bên trong, chỉ cảm thấy người ở bên trong cũng đang quan sát mình.
Sau khi chờ đợi một lát, cửa sổ thủy tinh màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt bình thường của người đàn ông, vẻ mặt rất mê muội nhìn Quý Thư Nhan đứng ở phía ngoài, "Tiểu thư, cô gõ cửa sổ làm gì?"
Không ngờ tài xế sẽ là một người đàn ông quá trẻ tuổi, Quý Thư Nhan lùi ra sau nửa bước, tránh cho mùi rượu trong miệng mình xông đến chỗ người ta, "Xin hỏi ngài là tài xế tiên sinh tới đón Tống Cẩn Huyên sao?"
"Tống Cẩn Huyên là ai?" Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một cái, thanh niên kiên nhẫn hỏi.
"Ngài không biết Tống Cẩn Huyên. . . . . ." Nói được nửa câu, Quý Thư Nhan nhìn khuôn mặt của thanh niên kia vẫn mê mang như cũ, cuối cùng cũng ý thức được mình nhận lầm xe, chuyện cười ầm ĩ, trên mặt nóng lên, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nhận lầm xe, xe của bạn tôi cũng là một chiếc xe RV màu bạc, thật xin lỗi, xin lỗi."
Nhìn cô lúng túng luôn miệng nói xin lỗi, thanh niên lái xe cẩu thả khoát khoát tay, "Không có chuyện gì."
Mang theo nụ cười quẫn bách lùi một bước, Quý Thư Nhan mỉm cười bày tỏ áy náy, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bóng dáng đang ngồi phía sau xe, thế nhưng thấy một người đàn ông làm việc ở trên xe, người nọ đang hết sức chuyên chú liếc nhìn tài liệu trong tay, mặc dù bị quấy rầy cũng không ngẩng đầu nhìn nhiều.
Có tài xế lái Porsche, ngồi trên xe còn nghiêm túc xem văn kiện, ăn mặc cũng tinh anh gọn gàng, hiển nhiên là một nhân sĩ thành công.
Cuộc sống độc lập rèn luyện mấy năm ở nước ngoài, hiện tại Quý Thư Nhan cũng dưỡng thành thói quen cẩn thận quan sát người khác, nhất là những nhân sĩ thành công khí chất không tầm thường kia, huống chi người đàn ông chuyên tâm làm việc vốn đẹp mắt, toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ làm cho không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của người này.
Trong lòng Quý Thư Nhan tán thưởng một hồi, khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần, chỉ nhẹ nhàng một cái, lại làm cho cô như bị sét đánh, tâm tình kích động rớt xuống ngàn trượng, tốc độ tim đập đột nhiên tăng nhanh.
Người kia, là anh sao?
Không dám tin mở mắt thật to muốn nhìn cẩn thận, ai ngờ tài xế đã ấn xuống chốt cửa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa sổ xe nâng lên, che cản tầm mắt.
Người đàn ông đang ngồi trong xe, thật sự là anh sao?
Hứa Tri Hằng, cái tên này đột nhiên nhảy ra , khiến Quý Thư Nhan rùng mình một cái ở dưới nhiệt độ 20 độ.
Vừa rồi khi cô quan sát người đàn ông ngồi sau theo thói quen, người nọ đột nhiên nâng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô, trong nháy mắt, khuôn mặt quen thuộc suýt nữa khiến cô phải sợ hãi kêu ra miệng.
Nhưng, người nọ rất nhanh lại cúi đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, tiếp tục nghiên cứu tài liệu trong tay, để lại Quý Thư Nhan đứng thẳng bất động ở chỗ đó, suy nghĩ hỗn loạn giống như không giải được mê cung.
Chẳng lẽ thật sự chính là anh, nếu không sao cõi đời này lại có hai người tương tự như vậy? Nhưng, nếu như là anh, sao Hứa Tri Hằng lại không nhận ra mình? Hơn nữa thoạt nhìn thân hình người kia bền chắc hơn Hứa Tri Hằng trong trí nhớ, ánh mắt lợi hại và ánh mắt hài hước trong trí nhớ cũng khác nhau rất lớn.
Không, sẽ không phải là Hứa Tri Hằng, anh sẽ không ở lại thành phố này.
Ban đầu nhiều công ty lớn ra điều kiện đãi ngộ đối với anh như vậy, cũng chính miệng anh nói sẽ không lệ thuộc vào gia đình, muốn tự mình tạo lập sự nghiệp, hiện tại ba năm qua đi, cô thật sự không nghĩ ra lý do người này vẫn ở lại thành phố này.
Hứa Tri Hằng, cái tên quen thuộc này tuôn ra trong đầu, cổ động lòng của cô, giống như đoạn quá khứ không thể quên được nhưng cũng không dám nhớ tới kia, vốn hẳn nên thuộc về trong mộng sẽ không nhắc tới. Giờ phút này hoảng hốt thấy khuôn mặt tương tự, Quý Thư Nhan phải hô hấp sâu mới có thể ức chế kích động muốn đi lên trước gõ cửa sổ xe lần nữa của mình.
Đè ngực, Quý Thư Nhan cố gắng thuyết phục mình, cô tự nói với mình tất cả sẽ không trùng hợp như vậy, vừa trở về nước liền gặp phải người đàn ông này, nhưng lại không lừa được mình, ban nãy cảm giác tim đập rộn lên thật sự từng tồn tại trong nháy mắt.
Trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một số bí mật, liên quan đến những người khác hoặc là một số chuyện, đều chỉ thuộc về chỗ sâu nhất trong nội tâm của chính mình, vui mừng hoặc là bi thương, khiến người ta không muốn nhắc tới ở trước mặt người khác.
Đối với Quý Thư Nhan mà nói, Hứa Tri Hằng chính là một tồn tại như thế, anh là thanh mai trúc mã của cô, hai đứa nhỏ vô tư, cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai nhà Quý, Hứa lại là hàng xóm kiêm bạn tốt cả đời.
Tuổi thơ và mặt cảm tình như vậy, cho tới bây giờ Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan đều là kim đồng ngọc nữ ở trong mắt người khác, một đôi trời đất tạo nên, mỗi lần nhìn hai đứa bé ôm nhau cùng chơi đùa dưới tàng cây cách đó không xa, nhóm cha mẹ cũng sẽ cười đùa nói sau này kết thân thôi.
Nguyện vọng của người lớn thì tốt đẹp, nhưng, thực tế thì rất tàn khốc.
Quý Thư Nhan thề, cô và Hứa Tri Hằng tuyệt đối không hài hòa giống như lời đồn đại của người ngoài, tình huống chân chính là, Hứa Tri Hằng giảng đạo lý, hiểu lễ phép ở trước mặt người lớn, mỗi lần ở riêng đều sẽ ức hiếp cô, kéo rối cột đuôi sam của cô, không mang theo cô đi chơi, cả ngày nói chuyện rất hung ác, thái độ thô bạo với cô, còn ép cô ăn thức ăn vốn không thích ăn, lúc cùng đi học thì ghét bỏ cô đi chậm, còn vô duyên vô cớ đánh bạn học cao trung* lấy lòng mình.
*cao trung: như trung học phổ thông ở VN
Ông trời, cô thật sự chưa từng gặp bé trai ác liệt như vậy, nếu như nói ký ức trước cao trung không tính là gì, sau này lớn lên quản thúc cô thì việc xấu càng rõ ràng, không cho phép về nhà muộn, không cho phép đi chơi cùng người khác, dù sao chuyện người khác bắt đầu thử thì cô đều không được phép làm, hơn nữa một năm hai mươi tuổi kia. . . . . .
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan phiền não lắc đầu một cái, không thể nghĩ nữa, còn nghĩ thì cô sẽ giận đến điên mất, nếu như không phải vì anh, sao mình lại xa xứ ra khỏi nước đi học.
Đọc tên tuổi Hứa Tri Hằng ở đáy lòng mấy lần, cả người Quý Thư Nhan đều hơi cắn răng nghiến lợi, nhưng cho dù như thế, cô vẫn không khống chế được rung động ở nội tâm.
Có luồng xúc động mãnh liệt muốn chứng thực người cô thấy có phải là anh hay không, nhưng mắt thấy xe đang ở bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối lại không dám đi gõ cửa sổ xe để kiểm chứng, bởi vì cô còn chưa có ý định đối mặt.
Nếu như người trong xe là anh, ba năm sau gặp lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để gặp lại Hứa Tri Hằng, thật sự không nghĩ ra nên nói cái gì; nếu như không phải là. . . . . . Có lẽ cô vẫn sẽ mất mác mà thôi.
Đứng ở nơi đó, Quý Thư Nhan tiến hành đánh giằng co ở bên trong lòng. . . . . .
"Này, Nhan Nhan, đứng phát ngốc gì vậy?"
Do dự, Tống Cẩn Huyên đã đi ra ngoài, nhìn cô đứng ngẩn người ở chỗ đó thì đột nhiên vỗ lên bả vai cô, tay chỉ một chiếc xe con phía bên kia, nhìn dáng vẻ Quý Thư Nhan ngây ngốc không lấy lại tinh thần, cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Cậu nhận lầm xe rồi con bé ngốc, xe ở bên kia đấy."
Cuối cùng đầu cũng bình thường lại, nghe cô ấy trêu ghẹo mình, Quý Thư Nhan cũng cười khô hai tiếng, quyết định buông tha hỗn loạn muốn làm rõ giờ phút này, thôi, mình suy nghĩ lung tung cái gì nữa, có phải là anh hay không, lại có liên quan gì.
Trải qua một hồi hoảng sợ như thế, cũng làm cho tinh thần của cô lập tức tỉnh táo lại, xua tan toàn bộ men say.
"Ghét, không được cười, nhận lầm xe rất kỳ lạ sao?" Che giấu tất cả cảm xúc, Quý Thư Nhan mỉm cười, đánh xuống cánh tay Tống Cẩn Huyên, "Này, bỗng nhiên mình không muốn về nhà, chúng ta đi chỗ khác ăn cái gì đi, mới vừa rồi chỉ lo uống rượu, cũng chưa ăn cái gì."
"Được, vốn định dẫn cậu đến một chỗ cũ." Sảng khoái đồng ý, Tống Cẩn Huyên dắt tay bạn tốt, "Đi, chúng ta đừng cãi nhau ầm ĩ ở trên đường cái, bộ dạng như vậy thật là ngu, mình đã lên kế hoạch cho hành trình của chúng ta hôm nay rồi, đợi cho cậu một ngạc nhiên, lên xe rồi nói."
"Được." Nhắc tới xe, Quý Thư Nhan không nhịn được lại quay đầu lại nhìn chiếc xe kia, sau đó hai người hi hi ha ha, cãi nhau ầm ĩ lên xe của Tống Cẩn Huyên.
Họ cũng không có ai thấy, sau khi hai người đi thì cửa sổ của chiếc xe kia từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông.
"Tổng giám đốc Hứa, chúng ta đi thôi, tổng giám đốc Tằng nói khách mời dây dưa nên tạm thời không đi được, để chính ngài đi nói chuyện với Cố tiên sinh."
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Hứa vẫn chăm chú nhìn hai cô gái đi xa, lông mày nhíu chặt cho thấy tâm tình của anh cũng không tốt.
Chương 1.2:
"Tổng giám đốc Hứa. . . . . . Tổng giám đốc Hứa. . . . . ." Tài xế hỏi thăm không được đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía ông chủ của mình.
"Có chuyện gì, à, cậu gọi điện thoại lại hỏi một chút?" Cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú, Hứa Tri Hằng hoàn hồn, không hòa hợp đáp lời nhưng vẫn lộ vẻ không yên lòng của anh ra ngoài.
Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt lại chuyển tới trên người của hai người càng chạy thì càng xa ngoài xe, thì thào nói: "Cô ấy trở lại, thế nhưng trở lại!"
Nhạy cảm nhận ra bên trong xe đột nhiên xuất hiện không khí quỷ dị, thanh niên lái xe nhìn theo ánh mắt của người đàn ông phía sau, "Tổng giám đốc Hứa, ngài biết cô gái này? Vừa rồi cô ấy còn nhận lầm xe của chúng ta." Trong giọng điệu của anh ta mang theo không xác định, bởi vì biểu hiện của cấp trên của mình thật sự kỳ lạ, anh ta chưa bao giờ thấy người đàn ông này chú ý tới phụ nữ ven đường, còn dùng ánh mắt sâu không lường được như vậy.
Thật sự giống như không nghe thấy nghi vấn này, Hứa Tri Hằng không hề nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cách đó không xa, giật mình, mặc cho hai tờ tài liệu giữa ngón tay chảy xuống.
Đợi nhìn thấy hai cô gái nắm tay ngồi lên xe rồi biến mất ở trong tầm mắt, anh mới cảm thấy mình luống cuống, che miệng ho khan một cái, nhặt tài liệu rơi xuống lên, dặn dò như không có chuyện gì xảy ra: "Một người bạn, đúng rồi, theo xe phía trước, tôi muốn xem họ đi nơi nào."
"Tổng giám đốc Hứa, ngài và tổng giám đốc Cố hẹn. . . . . ."
"Theo sau là được." Nhắm mắt dựa vào ghế, thái độ của anh rõ ràng bày tỏ mình không muốn nhiều lời cái gì.
Thức thời không nhiều lời, tài xế khởi động xe, đi theo xe RV màu bạc trước mặt.
Xe xuyên qua ở trên đường, theo đuôi xe của Tống Cẩn Huyên, bởi vì đi lại không được vững vàng, thanh niên lái xe không an tâm liếc mắt nhìn ông chủ mình, chỉ sợ anh sẽ có ý kiến, nhưng hiển nhiên lần này là anh ta suy nghĩ nhiều, người đàn ông kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên thực tế, Hứa Tri Hằng cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, lại muốn làm cái gì, chỉ quyết định đi theo xem cô đi nơi nào theo bản năng, giống như đã bồi dưỡng thành thói quen quan tâm tất cả mọi chuyện của Quý Thư Nhan.
Có lúc, một người cho rằng chẳng biết lúc nào sẽ gặp lại thì người đó đột nhiên xuất hiện, lấy một loại phương thức không tưởng tượng được đột ngột gặp lại, khi đó một câu vui mừng hoặc là kinh ngạc đều không đủ để hình dung tâm tình của mình, bởi vì quá chấn động rồi, cho nên cảm giác vui sướng và lo lắng trong lòng anh cũng có vẻ chậm chạp rất nhiều.
Vào giờ phút này, suy nghĩ của Hứa Tri Hằng chính là như vậy, suy nghĩ của anh hỗn độn và rõ ràng, hỗn độn là anh đuổi theo muốn làm cái gì, rõ ràng là, Quý Thư Nhan, cô ấy trở lại.
"Tổng giám đốc Hứa, ai trở lại vậy?"
"Nhan Nhan. . . . . . Ừ, cậu vừa mới nói cái gì?" Đột nhiên nghe được tài xế hỏi mình, Hứa Tri Hằng kinh ngạc mở mắt ra.
"T ổng giám đốc Hứa, ngài vừa nói một câu cô ấy trở lại, tôi còn tưởng rằng. . . . . ."
Còn tưởng rằng ông chủ muốn nói chuyện phiếm với mình, thì ra người ta chỉ lầm bầm lầu bầu, tài xế có chút ngượng ngùng, sau đó cũng không nói gì tiếp, Hứa Tri Hằng cũng đoán được nguyên do nên không tức giận, cười nhạt, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Vừa rồi anh bất tri bất giác nói ra câu nói kia, cũng khó trách tài xế sẽ tò mò.
"Không có gì." Không có thói quen dùng thân phận ông chủ đàn áp cấp dưới, trong con ngươi nhỏ dài của Hứa Tri Hằng lộ ra tín hiệu không muốn nói chuyện nhiều, cho qua quá khứ, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt anh tuấn làm cho người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Không biến sắc nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu anh nhanh chóng nhớ lại quá khứ, trở lại thời điểm ba năm trước đây. . . . . .
Có người nói, cả đời người đàn ông có thể sẽ có ba người phụ nữ rất quan trọng, người mẹ dịu dàng, người vợ tình cảm chân thành, con gái cưng chiều, ba người phụ nữ này lần lượt làm bạn ở các giai đoạn của cả đời người đàn ông, cho anh những người anh cần trong từng giai đoạn khác nhau của phần lớn cuộc đời, bảo vệ khi còn bé, tình yêu khi lớn lên, thỏa mãn khi trở thành cha.
Còn đối với với Hứa Tri Hằng mà nói, trong cuộc đời của anh nhiều hơn một cô gái quan trọng so với người khác, đó chính là Quý Thư Nhan.
Quý Thư Nhan đối với Hứa Tri Hằng mà nói, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói đến thì không có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế lại không đơn giản thế này, bởi vì có quá nhiều khó khăn, mới càng thể hiện đoạn tình cảm này đặc biệt.
Ở trong sinh hoạt của anh, mỗi một giây đều có bóng dáng xinh đẹp đó tham dự, nhưng ba năm trước đây, cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh, rời đi tự nhiên gọn gàng, không hề khoan nhượng, gần như khiến anh có loại ảo tưởng người này chưa từng tồn tại.
Nhưng ngay một khắc khi trước, cách cửa sổ nhìn thẳng vào mắt của khuôn mặt quen thuộc, anh lại có thể nhớ rõ bộ dạng trước kia của Quý Thư Nhan, khuôn mặt gầy gò, nụ cười ngọt ngào.
Trên thực tế, ba năm nay khuôn mặt của cô nhìn qua cũng không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt kia lộ ra không còn là cẩn thận mà là xa cách, toàn thân tỏa ra hơi thở người lạ đừng tới gần, những biến hóa này khiến anh kinh ngạc không dứt, có chút lo lắng, lại cảm thấy rất vui mừng.
"Dừng xe!" Thu hồi cảm xúc từ trong trí nhớ lại, thấy xe RV trước mặt dừng lại, cuối cùng chân mày Hứa Tri Hằng cũng giãn ra, "Cậu lái xe rời đi đi, tôi tự trở về, còn buổi gặp mặt tổng giám đốc Cố hôm nay. . . . . ." Anh dừng lại, rũ mắt suy tính chốc lát, cuối cùng vẫn cười nhạt, "Thì nói với tổng giám đốc Cố tôi đột nhiên có chuyện không thể đến được, tổng giám đốc Tằng sẽ đi qua, bọn họ trao đổi là được rồi."
"Nhưng tổng giám đốc Tằng vừa nói đang tiếp khách không đi được. . . . . ."
"Cậu trở về chỗ vừa nãy đón cậu ta, tôi sẽ gọi điện thoại để cậu ta tới."
"Được." Nhìn anh khẳng định như thế, mặc dù tài xế còn hơi do dự, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Hôm nay Hứa Tri Hằng có chút quái dị, giống như biến thành người khác, đừng nói là đẩy hội nghị xuống, cho dù làm ra chuyện gì càng kinh hãi hơn thì cũng không kỳ lạ, anh ta chỉ là một tài xế, không thể truy hỏi sự việc kỹ càng.
Sau khi nhìn Hứa Tri Hằng thận trọng xuống xe, xe nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chỗ Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan đi tới, Hứa Tri Hằng nhăn mày lại, đột nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này làm cái gì, có thể làm gì đây, vào giây phút này đại não lại trống rỗng, nhưng nếu đã tới, anh cũng không định trở về.
Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cổ đông công ty kiêm bạn tốt Tằng Viễn, phía trên chỉ có ba câu nói.
Nhan Nhan trở lại, mình không thể qua, cậu đi gặp Cố Thừa Kiều đi.
Không giải thích quá nhiều, bởi vì anh biết rõ đối phương có thể hiểu được, ngón tay Hứa Tri Hằng vô ý thức vuốt ve mấy cái, đây là động tác anh thường làm khi suy tư.
Quý Thư Nhan trở về nước, là thăm người nhà hay ở lại luôn, nếu như muốn dò la tin tức, phương pháp xử lí rõ ràng nhất chính là hỏi ba Quý và mẹ Quý, là hàng xóm láng giềng và bạn tốt nhiều năm, người nhà của anh nhất định biết tin tức này.
Ý tưởng này càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu, Hứa Tri Hằng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm số điện thoại của mẹ, trong đầu nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ làm sao dẫn đề tài đến trên người của người nhà họ Quý.
Điện thoại vang lên hai tiếng, lòng của Hứa Tri Hằng đột nhiên có chút rung động, làm việc mấy năm nay, mọi người đều đánh giá anh là sâu không lường được, nhưng lúc này hành động việc làm của anh, rõ ràng thiếu kiên nhẫn, nhưng mà bây giờ cũng không còn biện pháp suy tính nhiều như vậy, chỉ muốn lập tức lấy được tin tức liên quan đến Quý Thư Nhan.
Rất nhanh, điện thoại kết nối được, tiếng mẹ Hứa truyền tới, mang theo một chút oán giận: "Thằng nhóc, sao con có thời gian gọi điện thoại tới đây vậy, mẹ còn tưởng rằng con thật sự đã quên gia đình này rồi."
Đã quen mẹ tận dụng mọi thứ giận dữ với mình, nụ cười trên mặt Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ lại dịu dàng, "Lúc nào thì con cho ngài loại ảo giác này, chỉ là công việc quá bận rộn mới không thể theo ở bên cạnh ngài. . . . . ." Anh không yên lòng đáp lại, ý định đã sớm chạy đến trên người của người nhà họ Quý, chỉ là tạm thời chưa nghĩ được cơ hội hỏi thăm, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Thằng nhóc thối còn không thừa nhận. . . . . . A, chính là thứ này, bà mặc đẹp mắt nhất." Mẹ Hứa cười ha hả nói xong, đột nhiên quay đầu nâng cao đề xi ben ca ngợi một tiếng, rõ ràng bên cạnh còn có người khác.
Đàn ông không thể hiểu chấp niệm của phụ nữ đối với quần áo xinh đẹp, là con trai anh cũng rất khó lý giải, Hứa Tri Hằng cầm điện thoại cách lỗ tai theo bản năng, rất bất đắc dĩ nói: "Ngài lại đang mua đồ bên ngoài sao?"
"Dĩ nhiên, hiếm khi dì Quý của con chủ động mời mẹ." Mẹ Hứa trả lời tiếp, "Lần trước Nhan Nhan ngoan ngoãn nói chúng ta không có việc gì thì phải ra ngoài đi lại nhiều, không nên buồn bực ở nhà, dĩ nhiên dì Quý của con tuân theo thánh chỉ."
Nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, Hứa Tri Hằng trầm mặc chốc lát mới khẽ hỏi: "Nhan Nhan. . . . . . Trở về rồi ư?"
"Đúng vậy, trở về nước tìm việc làm, không muốn đợi ở nước ngoài."
"Tại sao con không biết chuyện này?"
"Nhan Nhan không nói cho con biết sao? Mẹ cho rằng con biết, hơn nữa con bé cũng không nói cho con, nhất định là không muốn để cho con biết, có phải các con lại cãi nhau hay không?"
Đương nhiên giọng điệu mẹ Hứa lại nghe rất vô tội, Hứa Tri Hằng bị mấy câu nói như vậy làm cho mày rậm khóa chặt, "Ai nói chúng con gây gổ. . . . . . Thôi, hiện tại cô ấy ở trong nhà?"
"Không có, con bé ở bên ngoài, nói là bận tìm việc làm."
"Thì ra là như vậy." Vẻ mặt khó coi bởi vì bản thân nghe được tin tức mà hòa hoãn mấy phần, Hứa Tri Hằng không có tâm tình nói tiếp, "Được rồi, không quấy rầy ngài đi dạo phố, con cúp trước."
"Con trai, con còn chưa nói con gọi điện thoại tới làm gì đấy?" Mẹ Hứa không hiểu ra sao.
"Không có gì, chính là nói cho ngài, con rất nhớ ngài."
"Được rồi, ngoan, con đi làm việc trước đi."
Nghe giọng nói vui sướng của mẹ cắt đứt ở một đầu khác, cho đến khi truyền đến một tiếng đô đô, lúc này Hứa Tri Hằng mới cắt đứt điện thoại di động, đưa tay móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra.
A, quan hệ của anh và Quý Thư Nhan không tốt, lời này nghe thật là buồn cười.
Ba năm trước đây con nhóc kia vội vàng rời khỏi thành phố này ra nước ngoài đi học, nói muốn học tập tốt để chấn hưng nhà họ Quý, tất cả mọi người đều không nghi ngờ lý do của cô, chỉ có Hứa Tri Hằng cười khổ ở trong lòng, nói mạnh miệng cái gì, không phải là muốn né tránh anh ư.
Anh từng cho rằng Quý Thư Nhan sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, không ngờ ngày gặp lại sẽ đến đột nhiên như thế, khiến cho anh trở tay không kịp.
Không có một chút biểu cảm, Hứa Tri Hằng dựa vào xe đốt thuốc lá, không chút để ý hít vào một hơi, giữa khói mù lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa tức giận như ẩn như hiện, đôi mắt hơi hơi híp lại nhìn chằm chằm vào chỗ họ đi qua, ánh mắt u ám thật sự giống như chất chứa vô số mưa to gió lớn.
Cô trở về nước, cũng không tới gặp anh, đây là một tin tức khiến Hứa Tri Hằng cảm thấy rất tệ, đi vội vàng, trở lại yên lặng không một tiếng động, cô quả nhiên đủ dứt khoát, nhưng, anh cũng sẽ không tiếp tục dung túng cô tùy hứng nữa.
Đôi mắt híp lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, mùi nguy hiểm tỏa ra.
Chúc các bạn online vui vẻ !