Sóng gió giữa Đồng Đồng và Lục Hy Thần coi như đã qua
đi.
Bây giờ mỗi khi Đồng Đồng làm việc gì cũng đều nghiêm
túc nghĩ tới kết quả mà nó có thể mang lại, kết quả đó là tốt hay là xấu, bản
thân mình phải đứng trên lập trường nào để hoàn thành nó. Cô không còn nóng vội
như trước kia nữa, điểm này đúng là phải cảm ơn Lục Hy Thần.
Chiều nay, Đồng Đồng tới phòng họp của trường để nghe
thuyết trình. Theo như hiểu biết của cô trước kia, đây là một bài thuyết trình
về con đường thành công của một nữ phát minh trẻ tuổi, cả hội trường chật cứng
người, không khí vô cùng sôi nổi. Nghe được một nửa, Đồng Đồng mới phát hiện ra
đây là một hoạt động giới thiệu của doanh nghiệp, thế là càng nghe càng chán,
cuối cùng cô âm thầm bỏ về, một mình đi dọc đường Mục Điền.
Cô mua một cốc trà sữa trân châu ở dọc đường, còn đòi
phải uống vị xoài. Cô vừa đi vừa hút trà. Lúc đi qua chỗ rẽ, cô nghe thấy có
tiếng phanh gấp của xe máy ở đằng sau. Lúc quay đầu lại đã thấy chiếc xe dừng
lại bên cạnh cô.
Tề Vũ dừng xe, đưa tay về phía cô, nói:
- Đi với anh tới phòng tranh.
Chiếc xe màu đen dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng chói
mắt. Tề Vũ mặc một “cây đen”, nếu thêm vào đôi kính râm, chắc chắn anh sẽ giống
như một chiến sĩ anh hùng. Nhìn vào ánh mắt của Tề Vũ, Đồng Đồng không tự chủ
được, nghe theo lời anh. Cô vứt cốc trà sữa trong tay vào thùng rác, không hề
do dự nhảy lên ngồi sau xe anh. Cô sợ mình ngồi không chắc sẽ bị rơi xuống
đường, nhưng lại không dám bám vào lưng anh, chỉ đành thận trọng bám vạt áo
anh. Vừa mới bám được một lúc, lòng bàn tay cô đã nhớp nháp mồ hôi.
Chiếc xe quay một vòng rất rộng rồi lao về phía phòng
tranh.
Cây liễu ven hồ in xuống mặt nước chiếc bóng dịu dàng.
Xe của họ men theo con đường nhỏ quanh co ven hồ, lao vun vút. Đồng Đồng nhắm
mặt lại, cảm thấy hình như mình đang bay.
Lúc rẽ, cùng với quán tính của chiếc xe, Đồng Đồng
nghiêng về phía trước, cằm của cô đụng vào vai Tề Vũ. Qua tấm gương chiếu hậu,
cô nhìn thấy nụ cười nhẹ của Tề Vũ, sau đó anh đưa tay ra kéo hai tay của Đồng
Đồng, đặt lên hông anh.
Có người nói hạnh phúc là một cảm giác khó có thể nói
rõ được, có lẽ chính là cảm giác của cô lúc này. Cảm giác hạnh phúc này khiến
Đồng Đồng cảm thấy cả người mình tràn đầy sức mạnh.
Nếu thời gian có thể dừng lại, hoặc dùng năm năm tiếp
theo để khoảnh khắc này kéo dài thêm một giây nữa thôi, Đồng Đồng cũng không do
dự gì mà đồng ý. Nếu Tề Vũ nói với cô rằng, hiện giờ họ đang đi phiêu bạt chân
trời góc biển, cô cũng sẽ gật đầu đi theo anh.
Đoạn đường rất ngắn, họ nhanh chóng đi tới phòng
tranh.
Trong phòng tranh không có ai, Tề Vũ nói, phòng tranh
thường nghỉ vào thứ hai, anh tranh thủ thời gian này đến đây ngồi vẽ.
Trên mặt đất có rất nhiều bút chì và giấy nháp, còn có
một lớp bụi chì bám dày.
Đồng Đồng đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Vẽ tranh… có vất vả không?
Tề Vũ cúi đầu sắp xếp lại giá vẽ:
- Nếu thích thì không vất vả. Anh vẽ 10 năm rồi, vẫn
thích vẽ.
Đồng Đồng mở tập tranh của anh ra, nhìn thấy có một
bức tranh mới, trong đó chỉ là một đống ghế xếp lộn xộn. Trong bóng tối mập mờ,
những chiếc ghế dài cũ kỹ xếp đầy gần nửa gian vòng, chất cao thành một đống
tới trần nhà.
Đồng Đồng rất ngạc nhiên – từ trước tới giờ cô không
biết những thứ bình thường như vậy cũng có thể được vào tranh.
Đường nét của anh rất có sức cuốn hút, mặc dù Đồng
Đồng không hiểu nhưng cô vẫn thấy chúng thật đẹp. Đó là vì chúng được vẽ ra từ
ngòi bút của Tề Vũ sao? Những chiếc ghế có một sức sống đặc biệt, hình như
chúng có thể nhảy ra khỏi bức tranh, nhưng lại như bị một cái gì đó ngăn lại.
Chúng mất đi thuộc tính ban đầu của mình, giống như cảnh tượng ở một thế giới
khác. Chẳng có gì phải nghi ngờ cả, đôi mắt của Tề Vũ khác với mọi người, thế
giới trong mắt anh cũng khác với thế giới trong mắt mọi người, anh có thể phát
hiện ra những sự vật mà người khác không bao giờ chú ý tới, không bao giờ cảm
nhận được.
Đồng Đồng thầm nghĩ, đôi mắt của anh khác thường như
thế, vậy anh có thể nhận ra tâm tư của cô thông qua đôi mắt cô hay không? Anh
có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà cô dành cho anh không, nhưng cô lại
không dám nói gì cả, chỉ biết che giấu tình cảm của chính mình…
Đồng Đồng im lặng lật xem những bức tranh của anh,
phát hiện ra có những bức tranh rất đặc biệt: Có đôi giày rách bị há mõm, có
những chiếc hộp giấy đặt ở góc nhà, có những bóng râm đan xen vào nhau nơi chân
tường… Cô cố gắng tìm hiểu ý nghĩa mà anh muốn biểu đạt qua các bức tranh, muốn
đi sâu vào nội tâm và thế giới của anh.
Đồng Đồng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng tham
lam.
- Bắt đầu thôi. – Tề Vũ đứng đằng sau hô lên, giọng
nói của anh căng tràn sức sống.
Ở giữa phòng tranh, Đồng Đồng ngồi lên chiếc ghế mà
anh đã đặt sẵn. Bên cạnh cô là một ngọn đèn tròn để thẳng, ánh đèn chiếu lên
người như một chiếc mũ, bao trùm lấy đầu của Đồng Đồng, kích thích mắt khiến cô
không thể mở mắt ra được.
Tề Vũ từ đằng xa dừng lại một chút, sau đó đi lại gần
Đồng Đồng, anh đặt tay cô lên tay vịn của chiếc ghế, nói:
- Đồng Đồng, em là người mẫu mà anh thích nhất.
- Bởi vì cái đầu nấm khó coi của em sao?
- Không nói cho em biết.
Tề Vũ đặt giá vẽ cách Đồng Đồng 2m, sau đó anh ngồi
lên chiếc ghế rất cao. Anh tập trung dùng ngòi bút của mình vẽ lên giấy một lúc
rất lâu, rồi lại đứng lên, nheo mắt lùi về sau mấy bước, rồi lại đi lên trước
mấy bước. Ánh mắt anh thi thoảng lại rơi trên người Đồng Đồng, nhưng không hề
nhìn vào mắt cô.
Họ làm việc suốt 3 tiếng đồng hồ, không ai nói lời
nào.
Trong đầu Đồng Đồng nhớ lại từng thay đổi xảy ra từ
sau khi gặp Tề Vũ lần đầu tiên: vườn hoa, hồ nước, phòng tranh… Tất cả phảng
phất như một giấc mơ hoang đường của một mình cô. Những cảnh tượng đó cứ vào
ban đêm là tràn đầy sức sống, hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ của Đồng Đồng,
nhưng chỉ cần gặp Tề Vũ là chúng lại biến mất không để lại dấu vết – đây thực
ra chỉ là những tàn tích còn để lại từ hoang tưởng của cô về Tề Vũ, chúng vĩnh
viễn chỉ có thể tồn tại trong trái tim Đồng Đồng.
Ánh mặt trời bên ngoài dần dần tắt, đã tới lúc chim
quay về tổ. Đồng Đồng thấy Tề Vũ dừng bút lại, châm một điếu thuốc. Trong màn
khói thuốc, đôi mắt đen của anh càng trở nên sâu thẳm, chiếu ra tia nhìn như mê
hoặc. Anh nghiêng người qua, búng tàn thuốc lá, khi ngẩng đầu lên, anh cất giá
vẽ đi.
Anh dịch chiếc đèn cạnh Đồng Đồng đi, nói:
- Mệt rồi chứ?
Đồng Đồng lắc đầu:
- Không sao!
Anh vỗ vai cô nói:
- Lúc em ngồi yên, nhìn em như không thuộc thế giới
này… Ừm, em giống một cô gái cổ điển trong những bức tranh sơn dầu của thế kỷ
trước.
Nếu Tề Vũ biết rằng khi ngồi yên lặng, cô chỉ hướng về
một thế giới hoang tưởng trong đó chỉ có cô và anh tồn tại, chắc anh sẽ không
còn ngạc nhiên như vậy nữa. Đồng Đồng mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lòng cô lại như
miếng bông bị ai đó vò nhàu nhĩ. Cô ngước mắt lên nhìn Tề Vũ:
- Xong rồi! Em có béo lắm không? Giống Monalisa?
- Đương nhiên là không? – Tề Vũ nhìn cô, nói. – Giống
cô gái trong bức “Cô gái đeo khuyên tai ngọc trai”.
- Ồ! – Cô kêu nhẹ. – Em từng xem bộ phim đó rồi. Cô ấy
và họa sĩ rất ít khi nói chuyện, nhưng rất ăn ý nhau.
Anh gật đầu nói:
- Cô ấy ngồi trong phòng tranh của họa sĩ, ánh mắt của
cô ấy như một chuỗi ngọc trai phát ra ánh sáng, thực sự rất đẹp…
- Chi tiết này em không nhớ lắm…
Thực ra, Đồng Đồng nhớ rất rõ từng chi tiết trong bộ
phim đó. Cô nhớ nhất là cô gái có tên Scarllet lúc nào cũng đi đi lại lại giữa
nhà bếp và chợ, bận rộn với thân phận của một người hầu, nhưng lại nảy sinh
tình cảm với người chủ - một họa sĩ nhu nhược, yếu đuối…
- Đừng động đậy. – Tề Vũ cúi đầu xuống, đưa tay về
phía cô… Anh chầm chậm nhặt một cái lông mi rơi trên khóe mắt cô. Giây phút đó,
khuôn mặt Tề Vũ chỉ cách mắt cô khoảng cách bằng một quả táo, thậm chí cô còn
có thể ngửi thấy mùi thuốc lá từ miệng anh. Mùi hương này thật là kỳ diệu, len
lỏi vào tim cô, khiến yết hầu cô như cứng lại.
Anh tới gần hơn, tới gần hơn.
Ngón tay lạnh lẽo dính đầy bụi chì của anh nhè nhẹ
lướt qua trán cô, mang theo sự run rẩy khe khẽ, hơi ấm khiến người ta cảm động
hình như cũng lướt qua. Khóe môi anh như chàng thiếu niên trong truyện tranh,
mím chặt lại thành một đường vòng cung rất đẹp. Đồng Đồng nhướng mắt lên nhìn
anh, sắc tím tro trong phòng tranh bao bọc xung quanh anh, cô chỉ nhìn thấy một
đốm trắng trong mắt anh. Anh có vẻ hơi căng thẳng, con ngươi mắt đảo quanh như
thể đang phải đối mặt với một hồ nước chết nguy hiểm, đang do dự không biết có
nên bước chân vào hay không.
Trong không khí hình như thoang thoảng mùi hương khiến
người ta ngây ngất, gần giống như mùi gạo nếp và mùi sữa bò hòa lẫn vào nhau,
khiến Đồng Đồng có một cảm giác kích động và vui mừng tới rơi lệ. Khiến cô ngây
ngất, còn cả mùi thuốc lá phả ra từ người anh.
Đồng Đồng tưởng rằng anh định hôn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau rất lâu, rồi bỗng dưng Tề
Vũ thở dài nhè nhẹ.
Anh lùi về phía sau, giẫm phải một cây bút chì trên
đất, cây bút chì phát ra tiếng gãy rất ngọt. Anh móc bật lửa ra, “tách” một
cái, một ngọn lửa to bằng hạt đậu hiện ra, rồi anh lại đóng nắp bật lửa lại –
anh không còn điếu thuốc nào. Đồng Đồng không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ
nghe thấy tiếng anh nói nhỏ:
- Ánh sáng hôm nay yếu quá.
Một lúc lâu sau, anh lại nói một mình:
- Lạ thật!
Trái tim Đồng Đồng như một ngọn đuốc được thắp sáng,
rơi “tõm” vào hồ nước. Ngọn lửa nóng và nước lạnh trong phút chốc chạm vào
nhau. Cô không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, lòng rối bời, chỉ biết ngây
ngô hỏi anh:
- Anh… nói cái gì…
Tề Vũ lắc đầu:
- Lạ thật, hôm nay nghĩ nhiều quá, bởi vậy không nắm
bắt được…
- Nắm bắt được cái gì? – Đồng Đồng lại hỏi.
Anh chỉ im lặng, có vẻ bất an.
Những tia sáng bên ngoài dần tắt hẳn, bầu trời chỉ còn
là một màu xám u tối. Lúc ngẩng đầu lên, trên bầu trời đã có những đám mây hình
thù kỳ dị, cứ như thể bị người ta dùng sơn vẩy lên. Qua cửa sổ, một tia sáng
xanh hắt vào lớp vải vẽ màu xám. Cảnh tượng này khiến người ta có cảm giác như
thực, như ảo.
Bóng người cao lớn của Tề Vũ cũng giống như những tia
sáng trong cảnh sắc của buổi hoàng hôn, khiến Đồng Đồng cảm thấy anh thật xa
xôi.
2.
Đồng Đồng nằm trên giường, tắt đèn, mở rèm cửa, nhìn
những vì sao đang nhấp nháy trên trời. Hứa Hân Di chen vào giường của cô, hai
người nói hết chuyện này sang chuyện khác. Mặt trăng như có như không, trốn
trong bức màn dày được tết bằng mây, giống như một quả trứng non chưa thành
hình.
Hứa Hân Di nói:
- Tại sao cậu không tỏ tình với anh ấy?
Đồng Đồng nói:
- Tớ không biết anh ấy đang nghĩ gì, kỳ lạ quá.
- Nếu vậy thì đừng nghĩ nữa. Câu lạc bộ Phê bình Điện
ảnh có một hoạt động ngoại khóa, đi leo núi, do Trần Đinh Hòa tổ chức. Cuối
tuần bọn mình cùng đi leo núi nhé! – Hứa Hân Di hưng phấn nói.
- Tớ không muốn đi. – Đôi mắt Đồng Đồng nhìn lơ đãng
ra bầu trời ngoài cửa sổ, không hiểu đang nghĩ gì.
- Miễn phí tiền xe, miễn phí bữa trưa, miễn phí cả
hướng dẫn viên nữa, đi đi.
- Tới lúc đó hẵng hay.
Hôm sau, Đồng Đồng nhìn thấy Tề Vũ trong phòng tranh,
khi ánh mắt hai người gặp nhau, Đồng Đồng hoảng hốt lẩn tránh, cô cảm thấy mình
không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ họa, không biết ai đặt một
tờ giấy được phết đầy keo dán lên ghế ngồi của người mẫu, lúc ngồi xuống Đồng
Đồng không phát hiện ra sự tồn tại của tờ giấy. Buổi chiều khi tan học, có
người nói với cô đằng sau cô có cái gì đó. Đồng Đồng còn đang không hiểu tại
sao lúc nào cũng có những ánh mắt kỳ lạ nhìn cô – thì ra là tớ giấy trên ghế đã
dính chặt vào mông cô, trên đó có những nét chữ xiêu vẹo của ai đó – Tôi là mỹ
nữ, tôi yêu Tề Vũ!
Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai làm, Hạ Khả lúc nào
cũng thích trêu chọc người khác, từ sáng tới tối, cô nghĩ ra đủ trò để quậy.
Tuần trước, cô ta bôi mật ong lên miệng cốc uống nước của Đồng Đồng, khiến một
đàn kiến kéo tới, làm Đồng Đồng buồn nôn suốt cả buổi sáng. Bây giờ cô lại còn
giở trò này, Đồng Đồng không biết trong đầu cô gái bé nhỏ đó đang nghĩ gì.
Cũng may là tớ giấy đó không lọt vào mắt Tề Vũ, nếu
không chắc Đồng Đồng phải lao đầu vào tường tự tử mất.
Ngày hôm sau học xong, Đồng Đồng nhớ ra quyển tiểu
thuyết mình mượn của thư viện để ở đầu giường lâu lắm chưa trả, bèn về ký túc
mang sách tới thư viện. Không ngờ, cô còn chưa tới cửa thư viện đã thấy hai
người con trai đánh nhau rất dữ dội, trong đó một người đã bị chảy máu mũi, bị
một người mặc áo Punk đè lên trên đất. Chàng trai mặc áo Punk khoa trương nói:
- Dám cướp người yêu của tao, muốn chết hả?
Nói xong, nắm đấm của cậu ta bèn chuẩn bị giáng xuống.
bên cạnh đó có một cô gái hét lên:
- Trần Đạt Tử, tôi kết thúc với anh từ lâu rồi! Anh
làm như vậy thì có tác dụng gì?
Chàng trai mặc áo Punk buông người nằm dưới đất ra,
lao lên nắm tay cô gái đó, nói:
- Anh đã đồng ý chia tay với em đâu!
Cô gái muốn thoát khỏi anh chàng áo Punk, nhưng anh ta
không chịu buông tay, thế là hai người cứ giằng qua kéo lại.
Cô gái đó chính là Hạ Khả.
Đồng Đồng đi tới kéo tay Hạ Khả rồi nghiêm túc chất
vấn anh chàng mặc áo Punk:
- Bàn này, bạn không nhìn thấy sao? Trước cửa thư viện
có bảo vệ, chỉ cần gọi một tiếng, chắc chắn canh ta sẽ tới, bạn định tiếp tục
sao?
Anh chàng mặc áo Punk nhìn Đồng Đồng một lát rồi buông
tay ra.
Đồng Đồng nắm tay Hạ Khả kéo vào thư viện.
Hạ Khả nhìn Đồng Đồng:
- Sao chị lại giúp tôi?
Đồng Đồng chẳng buồn nhìn cô bé, nói:
- Trông ngứa mắt.
Hạ Khả gật đầu, chu miệng:
- Đạt Tử đúng là rất đáng ghét.
Đồng Đồng lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không, chị thấy em thật ngứa mắt. Chị tưởng rằng em
chỉ thầm yêu thầy giáo của mình, thích phá hoại người khác, thì ra em còn kết
bạn trai bừa bãi.
Hạ Khả giận dữ:
- Tôi thích anh Tề Vũ, nhưng anh ấy không thích tôi,
chỉ coi tôi như trẻ con. Tôi không có người yêu thì ai quan tâm tôi, đối xử tốt
với tôi? Chị thì hiểu cái cóc khô gì, các người chỉ biết dạy đời người khác
thôi.
Đồng Đồng sững sờ trước lời nói của cô bé, chỉ đành
nói:
- Anh chàng Đạt Tử này trông như tội phạm giết người
vậy, có tìm người yêu thì cũng phải tìm người tốt một chút chứ.
- Tôi đã “đá” anh ta rồi. – Hạ Khả lườm cô, nói. –
Này, liên quan gì tới chị! Các người tưởng hơn tôi có vài tuổi là có thể ra oai
với tôi sao? Đáng ghét! – Nói xong, Hạ Khả hất tay Đồng Đồng ra, quay người
giận dữ bỏ đi.
Đồng Đồng đứng nguyên chỗ cũ nhìn theo cái bóng của Hạ
Khả, một lúc lâu sau mới đi vào phòng mượn sách, làm thủ tục trả sách. Sau đó
bỗng dưng Đồng Đồng muốn tới phòng tranh. Cô thấy hơi sợ khi lén tới phòng
tranh vào lúc không phải giờ làm việc. Khi cô nhìn thấy cái dáng bất động của
Tề Vũ trong bòng tranh, cánh cửa bên ngoài giống như một bức tường vô hình,
khiến cô đứng một hồi lâu không dám bước vào – liệu mình có làm phiền tới anh
không? Tại sao chạy tới đây vào lúc không phải giờ làm việc? Đủ các ý nghĩ lướt
qua trong đầu cô khiến cô càng thêm căng thẳng.
Đồng Đồng còn đang trù trừ thì Tề Vũ đã quay người
lại, cô vội trốn đằng sau bức tường, sau đó ra sức chạy về phía sau. Cô vừa
chạy vừa nghĩ tại sao mình phải chạy thì bỗng dưng có một giọng nói giữ cô lại,
cô bất giác dừng bước chân.
Giây phút đó, trong đầu Đồng Đồng dường như trống rỗng
– anh ấy phát hiện ra mình rồi!
- Hôm nay em tới muộn rồi. – giọng Tề Vũ nhẹ như hơi
thở, chỉ có anh và cô nghe thấy.
Anh đang đứng ngay sau lưng cô. Đồng Đồng ngửi được cả
mùi sữa tắm còn đọng lại trên người anh đang thoang thoảng tỏa ra xung quanh,
người đứng đằng sau và ánh sáng mà ông trời ban cho khiến cô cảm thấy chói mắt.
- Hôm nay không cần phải đi làm mà. – Cô ngửi thấy mùi
thuốc lá nồng nồng, nghiêng đầu nhìn vào ngón tay dính đầy bụi chì, nói nhỏ.
Khoảng cách chỉ có 1cm. Nếu bước lên trước một chút
thôi, bóng của Đồng Đồng sẽ hoàn toàn bị cái bóng của Tề Vũ che lấp. Nếu anh
giơ cánh tay dài của mình ra, anh sẽ ôm trọn cô trong vòng tay!
Tề Vũ chỉ vỗ tay, mỉm cười:
- Xin lỗi, anh quên mất thời gian. – Anh nói rồi ngồi
luôn xuống đất.
Đồng Đồng cũng ngồi xuống cạnh anh, bầu trời màu xanh
dần dần chuyển sang sắc sẫm, mặt trăng trên cao như một lớp bông mềm. Tề Vũ lúc
đầu chỉ ngửa mặt lên trời, sau đó anh nằm dài về phía sau, đưa hai tay lên gối
đầu. Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Đồng, thế là Đồng Đồng cũng học theo
anh, nằm lên thảm cỏ.
Anh rất đúng. Đồng Đồng cảm thấy mình như đang trôi
trên đại dương xanh mênh mông, thủy triều đang vỗ nhẹ vào người cô, cô tới gần
hơn với lớp tơ mềm trên bầu trời…
Đồng Đồng nghiêng đầu lén nhìn Tề Vũ, trong lòng cô thầm
hỏi anh: “Anh quan sát sắc bén như thế, tại sao anh không phát hiện ra tình cảm
của em? Tại sao?”.
Ánh mắt cô vượt qua khỏi người anh, dừng lại ở đầu bên
kia hành lang. Nơi đó có mấy bụi cây rậm rạp, mấy khóm tường vi đã không còn nở
hoa nữa. Lúc này mặt trăng sáng lên, ánh sáng trong vắt chiếu vào trái tim cô,
giống như ánh đèn ở giữa sân khấu được thiết kế tinh xảo.
Có người sắp lên sân khấu.
Đồng Đồng làm việc gì cũng cẩn thận, nhưng tuyệt đối
không phải là một người nhát gan, chỉ có điều không biết vì sao, chỉ nghĩ tới
việc phải mở miệng nói chuyện với người bên cạnh là cô đã thoáng run, trái tim
đập mạnh trong lồng ngực như thể sắp bật ra khỏi đó. Cô nói với chính mình, hãy
dũng cảm lên, dũng cảm lên!
Cô sợ mình mở miệng ra sẽ bị anh cho là một câu chuyện
cười, vậy thì xấu hổ lắm! Nhưng nếu không nói ra thì hoàn toàn không có hy
vọng, nói rồi cùng lắm cũng chỉ bị coi là nói đùa thôi. Đúng vậy, nên nói ra.
Được, bắt đầu thôi.
Đồng Đồng hít một hơi thật dài, đầu khẽ ngẩng lên để
tránh phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Tề Vũ, cỏ mọc bên hồ thật là dài.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đồng Đồng đã thấy hối hận.
Tại sao đang nằm ở thảm cỏ đằng này mà lại nói về chuyện ở bên hồ nước?
Tề Vũ quay đầu lại nhìn Đồng Đồng, ánh mắt anh rất khó
hiểu:
- Sao vậy?
Cũng may anh không nhìn rõ dáng vẻ ngượng ngập của cô.
Đồng Đồng hơi hồi hộp, cô nghĩ tới lon bia mà Hứa Hân Di bắt cô mua cất trong
túi, thế là lôi lon bia ra, bật nắp tu một hơi dài.
- Con gái mà uống bia cái gì? Đưa anh! – Tề Vũ giằng
lon bia trong tay Đồng Đồng lại. Anh lắc lon bia rồi ngửa cổ uống một hơi.
Tề Vũ nói:
- Em hôm nay lạ thật… Trên người lại còn có mùi bia.
Đồng Đồng cất cái lon không vào túi, nói:
- Em mua hộ Hân Di, cô ấy có hoạt động dã ngoại. Cho
anh uống đấy, em muốn anh say, chạy tới chỗ rẽ có một hòn đá, em có thể tiện
tay đập vào đầu anh…
- Trong đầu em toàn là những suy nghĩ kỳ quái. – Tề Vũ
ngồi dịch lại, cốc nhẹ lên đầu cô. – Đầu nấm, xem ra hôm nay em có rất nhiều
tâm sự, nói chuyện chẳng có lôgic gì cả.
- Em… lôgic… vì em… - Suýt chữa nữa thì Đồng Đồng đã
nói ra khỏi miệng, nói rằng cô thích anh, thích anh từ lần gặp nhau ở vườn hoa!
Lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tề Vũ vang lên. Anh đặt một ngón tay lên
môi, khẽ “suỵt” một tiếng, sau đó ấn nút nghe điện thoại.
- Cái gì? Ở đâu? Được, anh qua ngay, em đừng bỏ đi
vội.
Nhận điện thoại xong, Tề Vũ vội nói với Đồng Đồng:
- Đồng Đồng, Khả Khả có chút chuyện cần xử lý, anh
phải đi trước. Trời tối rồi, em về ký túc một mình chú ý an toàn nhé.
Tề Vũ nói xong chạy thẳng về phía cổng trường.
3.
Đồng Đồng về tới cổng ký túc xá thì thấy tức ngực, khó
chịu, cô vừa ngồi xuống đã nôn thốc nôn tháo. Cô bước vào ký túc, đầu đau như
búa bổ. Hứa Hân Di nói chuyện với cô, cô chỉ đáp lại mấy tiếng rồi đổ ụp xuống
giường, ngủ cho tới trưa ngày hôm sau.
Hứa Hân Di ra sức đập vào gối cô
- Chị hai, dậy mau, đã hẹn là xuất phát vào buổi sáng,
giờ chỉ còn chờ cậu nữa thôi.
Đồng Đồng nói:
- Chỉ chờ một mình tớ?
Hứa Hân Di lại đập đập vào gối của cô, nói:
- Đã nói là đi rồi, những người khác đều sắp xếp cả
rồi, cậu không được lãng phí tuổi xuân của tớ như thế, làm tổn hại tới chữ tín
của tớ.
Cô vội vã hỏi:
- Điện thoại của tớ có đổ chuông không?
Hứa Hân Di lắc đầu, không nói nhiều với cô nữa mà dựng
cô dậy. Đồng Đồng gạt Hân Di ra rồi làm vệ sinh cá nhân, sau đó theo bạn đi ra
ngoài. Trên đường, hai người tranh luận về việc ai sẽ phải đeo túi đựng đồ ăn
vặt, kết quả cuối cùng là vì Đồng Đồng mặc quần bò lửng nên rất hợp với chiếc
ba lô nhỏ.
Một chiếc xe buýt đỗ ở trước cổng trường, Hứa Hân Di
thì thầm:
- Cậu xem, trên xe đã đầy người rồi, có mỗi chúng ta
là đến muộn.
Chỗ trống trên xe không còn nhiều, Hứa Hân Di và Đồng
Đồng ngồi ở gần cuối xe. Hứa Hân Di vừa ngồi xuống vừa chào hỏi người ngồi bên
cạnh. Cô mỉm cười với một người có nước da màu nâu đồng, có má lúm đồng tiền,
trông vô cùng thân thiện:
- Đinh Hòa, anh cũng đưa “gia quyến” tới chứ?
Đồng Đồng lúc này mới để ý tới “gia quyến” của Đinh
Hòa – anh ta ngồi sát cửa sổ, cúi thấp đầu xuống, đang nhắm mắt, chiếc mũ lưỡi
trai màu xanh che gần hết khuôn mặt. Trần Đinh Hòa vội thúc vào vai anh ta,
nói:
- Này, sao cậu lại ngủ rồi?
Vị “gia quyến” đó lúc này mới mở mắt ra, ngẩng đầu
lên:
- Sao xe vẫn chưa chạy hả?
Lục Hy Thần! Sau khi xác định người này là Lục Hy
Thần, Đồng Đồng vội ngồi xuống chiếc ghế sau lưng anh. Hình như anh không nhìn
thấy Đồng Đồng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại ngủ tiếp.
Hứa Hân Di chỉ liếc Lục Hy Thần một cái, hai mắt sáng
lên. Cô quay đầu lại, chủ động chào hỏi anh:
- Ồ, sao em chưa gặp anh trong Câu lạc bộ Phê bình
Điện ảnh bao giờ nhỉ?
Lục Hy Thần lạnh nhạt trả lời:
- Tôi rất ít khi đi.
Trên đường, mọi người nếu không thảo luận về những
việc có liên quan tới hoạt động dã ngoại ngày hôm nay thì cũng bàn về một số
chủ đề liên quan tới điện ảnh. Ánh mắt của Hứa Hân Di từ đầu tới cuối không hề
rời khỏi Lục Hy Thần. Lúc này, trong loa vang lên tiếng nói sẽ đi qua núi Thanh
Dương, bởi vì cây cầu đi về miền Nam còn đang sửa, nên thời gian đi lại sẽ dài
hơn dự tính.
Đồng Đồng ghé vào tai Hứa Hân Di thì thầm:
- Hân Di, còn nhớ vị tổng biên tập mà tớ nói với cậu
không?
Hứa Hân Di chỉ mải nói chuyện với bọn họ nên không
thèm quan tâm tới cô. Đồng Đồng kéo vạt áo của Hứa Hân Di, nhắc lại câu hỏi một
lần nữa. Hứa Hân Di bực mình:
- Đồng Đồng, sau cậu cứ thần thần bí bí thế? Lên xe
một lúc lâu không nói câu nào, vừa mở miệng ra là tổng biên tập, chẳng phải
ngày nào cậu cũng oán trách anh ta sao?
Trần Đinh Hòa nhảy lên hỏi:
- Tổng biên tập gì?
Lục Hy Thần lạnh nhạt nói:
- Tổng biên tập mà cô ấy nói là tôi. Đồng Đồng, cô có
phép lịch sự không vậy, gặp nhau mà cũng không chào một tiếng.
Hứa Hân Di sửng sốt, cô mở lớn mắt nhìn Đồng Đồng, rồi
lại nhìn Lục Hy Thần, vui vẻ nói:
- Anh chính là Lục Hy Thần hả?
Thấy Đồng Đồng chớp chớp mắt, Hứa Hân Di lại trách:
- Mắt cậu thế nào vậy! Ngay cả người quen mà cũng
không nhận ra.
Đồng Đồng thản nhiên chép miệng:
- Anh ta cũng giả vờ không biết tớ mà.
Trần Đinh Hòa cười lớn:
- Ồ, em chính là trợ lý mới của cậu ta hả? Thú vị
thật!
Lục Hy Thần lười biếng ngẩng đầu lên:
- Lúc trước đúng là không nhìn thấy thật. Sau đó thấy
cô trốn vào một góc không dám lên tiếng, tôi nghĩ, mỗi lần cô nhìn thấy tôi đều
rụt đầu như con chuột nhìn thấy con mèo, sợ cô không thoải mái nên giả vờ như
không nhìn thấy.
- Anh tự cao quá đấy, ai rụt đầu hả? – Đồng Đồng phản
bác.
Trần Đinh Hòa bật cười:
- Hai người đúng là oan gia. Chả trách lần trước Hy
Thần nói, trợ lý mới làm cậu ta đau đầu, hại cậu ta thê thảm. Tôi còn tưởng là
bà đàn ông nào tính tình cổ quái cơ, hóa ra là em, nhìn em đâu có giống lắm.
Trần Đinh Hòa vừa nói xong thì Đồng Đồng và Lục Hy
Thần hai người cùng im bặt. Trái đất này quả là nhỏ! Có điều nếu cứ cãi nhau
tiếp thì chỉ sợ bị mọi người cười nhạo. Thế là Đồng Đồng nhét tai nghe vào tai,
nhắm mắt lại.
Một cánh rừng lớn xuất hiện ngoài cửa sổ, mọi người
đều chuyển sự chú ý, quay đầu nhìn phong cảnh hai bên đường.
Mất hai tiếng xe mới tới núi Thanh Dương. Nghe nói
đỉnh ngọn núi này vào sáng sớm bị bao phủ bởi một lớp mây mù, bởi vậy mới có
tên “Mây mù Thanh Dương”. Trong núi còn có rừng trúc xanh ngắt, những dòng suối
nhỏ uốn lượn qua rừng trúc. Nghe nói, men theo nó sẽ đi sang một ngọn núi khác
và nhìn thấy một thác nước cao vạn trượng.
Xuống xe, đi một đoạn đường núi, cả đội bỗng tản ra,
phân thành ba, bốn nhóm nhỏ.
Trần Đinh Hòa, Lục Hy Thần, Hứa Hân Di và Đồng Đồng,
bốn người cùng đi về phía trước theo con đường bằng đá ven bờ suối, tốc độ vô
cùng chậm chạp. Hứa Hân Di không ngừng hỏi thăm Lục Hy Thần về chuyện của tạp
chí để mong tìm hiểu anh kỹ hơn. Mặc dù cô nói chuyện với Trần Đinh Hòa nhưng
lúc nào cũng kéo cả Lục Hy Thần vào, khiến Lục Hy Thần không thể không nói vài
câu.
Đi được một lát, Hứa Hân Di và Lục Hy Thần tụt lại
phía sau, Đồng Đồng và Trần Đinh Hòa đi lên trước. Đồng Đồng đang nghĩ không
hiểu vì sao Hứa Hân Di lại không yêu Trần Đinh Hòa bèn quay đầu lại nhìn – hai
người đó đang thích thú chụp ảnh rừng trúc. Tới ngã rẽ của dòng suối, Trần Đinh
Hòa nhắc nhở Đồng Đồng:
- Đừng nhìn họ, chỗ này trơn lắm, cẩn thận bị ngã.
Đồng Đồng thấy anh nói vậy, hơi đỏ mặt:
- Ồ… vâng ạ, cảm ơn anh.
Trần Đinh Hòa nói tiếp:
- Cho dù là ở đâu, Hy Thần cũng được con gái đặc biệt
yêu quí. Hồi học trung học, cậu ấy thường xuyên nhận được thư tình. Bây giờ
trong ngăn kéo của cậu ấy có lẽ còn một đống ảnh của đám con gái. Đâu có như
anh, ha ha.
Nói xong, Trần Đinh Hòa quay đầu lại nhìn hai người,
mỉm cười.
Bỗng dưng Đồng Đồng cảm thấy Lục Hy Thần thật là đáng
ghét, cô buột miệng:
- Không đâu, em thấy anh còn tốt hơn anh ta.
Trần Đinh Hòa nhìn cô, hình như hơi xấu hổ.
Đường càng lúc càng hẹp, vượt qua mấy tảng đá lớn màu
xám, Lục Hy Thần và Hứa Hân Di đã ở cách xa Đồng Đồng và Trần Đinh Hòa một đoạn
dài.
Trần Đinh Hòa hỏi Đồng Đồng:
- Nghe Hứa Hân Di nói, em rất thích phim của Hắc Trạch
Minh?
Đồng Đồng nói:
- Thực ra em chỉ xem mấy bộ phim của ông ấy thôi, cũng
không hiểu lắm để thưởng thức. Em thích “La sinh môn” và “Thất võ sĩ”… thấy
những bộ phim đó rất xúc động.
Trần Đinh Hòa nói:
- Hồi trước đọc “Dầu cóc”, anh cũng rất khâm phục ông
ấy.
Hai người nói chuyện, bất giác đã đi tới một ngôi miếu
cũ ở lưng chừng núi.
Ngôi miếu đã xiêu vẹo, cánh cổng làm bằng gỗ và nóc
nhà đã ngả màu loang lổ, trông như hàng trăm khuôn mặt khổng lồ. Chỉ có lò
hương trước cửa là vẫn còn dấu vết của một thời hưng thịnh. Trong miếu, quả
thật không có mấy hương khói.
Trong sân có trồng một cây lớn cành lá rậm rạp, thân
cây rất thô, có lẽ phải bảy, tám người ôm mới vừa. Ngày trước có người nói, nếu
thầm đọc điều ước trong lòng rồi đi vòng qua cái cây này ba vòng, điều ước sẽ
thành hiện thực.
Đồng Đồng nhìn thấy Hứa Hân Di đang vui vẻ đi vòng qua
cái cây. Lục Hy Thần ở một bên im lặng nhìn cô, đáy mắt hình như thoáng mỉm
cười.
Duyên phận quả là kỳ lạ, có người vừa gặp đã cãi nhau,
có người vừa gặp đã tâm đầu ý hợp.
Đồng Đồng đi về phía hồ Cầu nguyện. Hồ cách cái cây
khoảng mười bước chân, giữa hồ có tượng điêu khắc một con chim ưng màu trắng,
còn có từng lớp đồng xu dày đặc đang phát sáng. Nghe nói ném tiền xu vào hồ,
nếu đồng tiền đó nổi lên được thì giấc mơ có thể thành sự thực, người có duyên
có thể nhìn thấy con chim ưng trong hồ đang cử động.
Trần Đinh Hòa xách máy ảnh ra hậu viện của miếu. Đồng
Đồng nhìn một lúc, cảm thấy chán bèn tìm người để đổi lấy mười đồng xu. Cô đứng
bên hồ, không ước gì trong lòng, chỉ ném tiền xuống. Đồng đầu tiên chìm xuống,
đồng thứ hai cũng thất bại, nhưng khi ném đồng thứ ba xuống thì thấy nó nổi
lên!
Trái tim cô đập như điên cuồng, trong đầu bắt đầu tìm
kiếm ước nguyện - Thứ nhất, tôi muốn… Mình muốn cái gì nhỉ?. Lúc này, một đồng
xu bỗng rơi xuống, chạm vào đồng xu của cô, thế là cả hai đồng xu cùng chìm
xuống! Cô ngẩng đầu lên, thấy Lục Hy Thần đang đứng bên cạnh. Cô và anh vai kề
vai – khoảng cách quá gần khiến Đồng Đồng thấy khó thích nghi được.
- Giúp tôi chút, đứng xa một tẹo. – Đồng Đồng không hề
khách khí, nói.
- Cô được ném, tôi thì không được sao? – Lục Hy Thần
huơ huơ đồng xu trong tay, sau đó đứng tránh ra.
- Đàn ông con trai mà cũng tin mấy thứ này giống con
gái, đúng là không biết giác ngộ! – Đồng Đồng nhìn anh khinh miệt.
- Chẳng sao cả, tôi ném giúp Hứa Hân Di. – Chưa đến ba
tiếng đồng hồ mà anh đã thân thiết với người ta như người một nhà.
- Hai người đang nói gì vậy. – Lúc này Hứa Hân Di mỉm
cười đi về phía hồ, còn đưa theo sáu, bảy người nữa. Mọi người đều nhìn xuống
mặt nước, ngừng thở, thận trọng ném từng đồng tiền xuống. Họ cũng không nói lời
nào, chỉ nhìn chăm chú xuống mặt hồ.
Bởi vì không muốn Lục Hy Thần phá hoại nên Đồng Đồng
chờ anh ta ném hai đồng xu xuống rồi mới ném tiếp tiền của mình. Đồng xu ném
vào trong không trung vẽ thành một đường vòng cung màu bạc, sau đó rơi xuống
một đồng xu khác, nổi bồng bềnh trên mặt nước. Có người cười:
- Thế này gọi là nối liền hai trái tim, không biết
Đồng Đồng với ai mà có duyên thế?
Đồng Đồng nhìn hai đồng xu, thẫn thờ đứng im. Đồng xu
bên cạnh là của ai nhỉ? Cô lén đảo mắt nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh,
sau đó, cô nhìn thấy một người – là Lục Hy Thần. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt
hơi nghi ngờ, khóe miệng mấp máy nhưng không nói gì cả. Lúc này, có người
nghịch ngợm lấy que khuấy xuống đáy hồ, mặt nước vang lên những tiếng lạo xạo,
hai đồng xu vừa nãy cũng chìm lẫn vào những đồng xu khác.
Hứa Hân Di nói:
- Hy Thần, ném nốt mấy đồng xu đó xuống đi.
Lục Hy Thần ném nốt mấy đồng xu trong tay xuống, lắc
đầu:
- Thật vô vị!
Chương 4: BẤT NGỜ YÊU
Bạn
có thể học cách bước chân vào trái tim ai đó.
1.
Đúng vậy, ngoài Tề Vũ, Đồng Đồng không thích ai cả!
Đã lâu lắm rồi nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn
duy trì như trạng thái ban đầu, mối quan hệ giữa Hứa Hân Di và Lục Hy Thần thì
lại có sự phát triển thần tốc. Hứa Hân Di nói, tình yêu có lẽ cần phải tốc
chiến tốc thắng, “hiệu suất” của Đồng Đồng kém quá!
Tình cảm của Đồng Đồng lúc nào cũng chỉ hạn chế trong
tưởng tượng của mình. Bên cạnh Tề Vũ lúc nào cũng có Hạ Khả làm phiền, hơn nữa
anh cũng rất bận rộn. Nếu bị Tề Vũ từ chối khéo léo, chắc chắn cô không thể ở
lại phòng tranh thêm một phút nào nữa, sau này ngay cả cơ hội để gặp anh chắc
cũng khó.
Đồng Đồng lên mạng “Midnattsol”, cô vừa mở trang chủ
ra vừa cười nhạo bản thân. Cô cảm thấy mình cũng giống như những kẻ hâm mộ mất
đi lý trí, lén theo dõi cuộc sống của Tề Vũ, thực sự là không thoải mái.
Ở trang chủ, bức tranh vẽ căn phòng đầy ghế đã được
tải lên, lời bình luận và comment rất nhiều. Sau đó, cô tìm thấy một bài viết
khác trên diễn đàn, tiêu đề là: Thảo luận về người con gái thích hợp với Tề Vũ
nhất.
Đồng Đồng rất khâm phục những người hâm mộ này, họ
liệt kê ra hết những cô gái nổi bật nhất, ưu tú nhất ở trường, hình như đang
“tuyển phi” cho Tề Vũ vậy.
Người đầu tiên là Hạ Dương.
Hạ Dương mặc dù là học sinh của trường khác, nhưng là
bạn thanh mai trúc mã với Tề Vũ, hơn nữa còn có tài năng cùng lĩnh vực với Tề
Vũ. Từ nhỏ cô đã bắt đầu vẽ tranh, học đại học, chuyên ngành của cô là tranh
thủy mặc, năm thứ nhất, bức tranh “Non nước Giang Nam” của cô đã được Bảo tàng
Mỹ thuật chọn trưng bày.
Những dòng chữ này khiến Đồng Đồng nản lòng.
Trên mạng còn đăng hai bức ảnh.
Một bức là ảnh Tề Vũ đang che mưa cho Hạ Dương, hình
như là chuyện xảy ra trong chuyến du lịch mùa xuân, đằng sau họ là cánh đồng
hoa vàng rực, Tề Vũ nghiêng mắt nhìn Hạ Dương rất dịu dàng, còn Hạ Dương thì
hơi xấu hổ, cúi đầu, nhìn vào chú bướm màu đỏ đậu bên cạnh. Một bức ảnh khác là
ảnh của Tề Vũ và Hạ Dương khi tốt nghiệp trung học, họ đứng dưới một gốc cây
ngân hạnh, đầu hơi nghiêng, tựa sát vào nhau, cả hai đều cười rất vui vẻ. Đồng
Đồng chưa bao giờ thấy Tề Vũ cười vui như thế!
Tề Vũ và Hạ Dương quen nhau đã lâu như vậy, chắc chắn
là có cơ sở tình cảm rất vững vàng! Đồng Đồng nhìn hai bức ảnh, trong lòng
thoáng run rẩy, buồn như thể chiếc áo mà mình thích và cất giấu rất lâu, nay
phát hiện ra nó thích hợp với người khác.
Những người bạn quá quen thuộc, quen nhau quá lâu thì
lại không bao giờ tới được với nhau – đây là lời Hứa Hân Di từng nói.
Cho dù kết quả như thế nào, Đồng Đồng cũng quyết định
phải nói cho Tề Vũ biết tình cảm của mình.
Chiều thứ hai, phòng tranh không một bóng người.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Tề Vũ nhìn anh phối màu. Ngoài
trời bắt đầu đổ mưa, không lớn nhưng cũng đủ làm ướt mặt đất, phát ra những
tiếng tí tách nho nhỏ. Cô nhìn Tề Vũ quệt một lớp màu đen lớn lên quá nửa chiếc
đĩa sơn, sau đó lại phối thêm màu xanh, màu đỏ, màu xám, các loại màu sắc được
phối với nhau như làm ảo thuật, dưới nét bút vẽ, màu sắc hiện lên một cách thần
kỳ, trong màu xanh có màu vàng, trong màu vàng có màu đen, còn có rất nhiều màu
sắc khác mà cô không biết gọi tên. Hình như Tề Vũ đang vẽ bầu trời sao, một bầu
trời tối đen như mực, những vì sao cố gắng tỏa sáng lấp lánh, như những hạt
vừng được rắc lên trên.
Đồng Đồng đang say sưa thưởng thức thì bỗng nhiên một
tiếng “bịch” vang lên, bảng màu vẽ trên tay Tề Vũ rơi xuống đất, rồi một tiếng
“bịch” tiếp theo, anh vứt bút vẽ lên trên. Anh bực bội đẩy giá tranh về một
bên, khiến một chiếc bút chì treo trên đó bị rơi xuống, sau đó, cả giá vẽ
nghiêng đi, đổ lên nền đất khiến Đồng Đồng giật nảy mình.
Tề Vũ đi về phía cửa sổ, nhìn vào trời mưa ngoài kia, trầm ngâm không nói.
Đồng Đồng lúc này mới biết, thì ra cũng có lúc anh nổi giận. Cô đi về phía anh,
đưa cho anh một lon bia hoa quả.
Tề Vũ không nói gì, chỉ nhìn về phía sân vận động ngoài cửa sổ. Cột bóng rổ
trên sân vận động đã cũ, rổ bóng cũng sắp tung ra. Có một cậu bé đang học đập
bóng thì nhưng bỗng dưng trời đổ mưa nên luyến tiếc bỏ đi. Không khí thật là
buồn. Tề Vũ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt mông lung như màn mưa.
Đồng Đồng đang nghĩ xem làm thế nào để mở miệng nói
với anh thì Tề Vũ nói khẽ:
- Nghe nói em làm thêm cả ở tòa soạn tạp chí của trường? Em thiếu tiền sao?
Đồng Đồng nói:
- Thiếu tiền… cái này, cũng có một chút.
Tề Vũ đưa tay lên gạt mấy sợi tóc vương trên trán, trả
lời:
- Nếu em có gì khó khăn thì anh có thể giúp em.
Đồng Đồng nghĩ, em còn muốn không có khó khăn gì thì
tạo ra khó khăn để anh giúp em. Nhưng ngay sau đó cô lại nói:
- Ồ, không cần đầu! Em có thể lo được.
Tề Vũ gật đầu, quay người lại, dựa lưng vào cửa sổ,
nói:
- Em không cần quá khách sáo với anh.
Đồng Đồng hơi hồi hộp, suýt chút nữa thì cô đã buột
miệng nói: “Em tới phòng tranh không phải vì thiếu tiền, mà vì em thích anh,
thích được ở gần anh”. Nhưng cân nhắc một hồi lâu, cô lại nói với giọng bình
thường:
- Anh đã có người con gái nào mà mình thích chưa? Ừm…
có người nhờ em hỏi như vậy.
Tề Vũ im lặng một lát, nói:
- Có.
Tim Đồng Đồng đập nhanh hơn, cô đặt tay lên cửa sổ,
khung cửa bằng xi măng như có một cơn sóng lớn ập tới, tay cô bắt đầu run rẩy.
Cô hít vào một hơi, giả vờ như không quan tâm lắm, hỏi:
- Người đó… trên mạng nói là Hạ Dương.
Tề Vũ không trả lời.
Đồng Đồng hít sâu hơn, rất muốn giống như trên tivi vẫn nói, rằng có người đã
thích anh lâu lắm rồi, anh có biết không? Cô ấy đang ở trước mặt anh! Cô ấy
đang khóc vì sự nhát gan của mình.
Bỗng dưng Tề Vũ nói:
- Thứ bảy này mọi người cùng đi vẽ ở ngoại ô, hôm đó
em có thể nghỉ.
Đồng Đồng “ồ” một tiếng thật dài.
Một lúc lâu sau, Tề Vũ quay người lại nhìn cô, Đồng
Đồng cũng nhìn anh – đằng sau hai người là cơn mưa mịt mùng. Những giọt mưa
ngoài cửa sổ thấm dần vào lòng đất, Tề Vũ đặt tay lên vai Đồng Đồng, khẽ phủi
nhẹ, định nói cái gì đó nhưng lại thôi – khoảng cách giữa họ thật gần. Đồng
Đồng kêu lên một tiếng:
- Tề Vũ!
Tề Vũ nhìn vào mắt cô, mấp máy khóe môi, hơi do dự,
nhưng vẫn nói:
- Đồng Đồng, anh biết tình cảm của em. Từ trước tới
nay anh luôn coi em như em gái mình, như là một người bạn thân thiết. Nếu em vì
anh mới tới phòng tranh làm người mẫu, anh cảm thấy rất có lỗi! Bạn gái của anh
là Hạ Dương, anh thích cô ấy đã ba năm nay rồi.
Thì ra, hoàng tử Tề Vũ trong lòng Đồng Đồng thực sự
thích Hạ Dương, hơn nữa còn thích cô ấy đã ba năm nay.
Ông trời ơi!
Đồng Đồng cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một hố
băng, chân cô mềm nhũn ra. Cảm giác này giống như cá đang nuốt phải gai, cảm
giác đau đớn dần dần lan khắp cơ thể, trái tim cô như tê dại.
Còn chưa mở miệng ra mà đã bị từ chối, chút lòng tự
trọng của Đồng Đồng át đi cả tình cảm trong cô. Cô nắm vạt áo của mình, nói:
- Ai nói là em thích anh! Nếu em thích một ai đó thì
tiền đề phải là người đó thích em trước! Yêu đơn phương thật là ngốc! Em không
bao giờ làm những chuyện để mình phải chịu thiệt đâu! Em đâu phải tới làm người
mẫu vì anh, em làm thêm là vì tiền! Em phải tiết kiệm tiền. Em chẳng nói gì cả,
sao anh biết em thích anh, anh cũng…
Đồng Đồng nói năng lộn xộn, cũng không biết là mình đang nói gì.
Tề Vũ nhìn cô, vỗ vai cô nói:
- Ngốc quá!
Đồng Đồng im lặng, cô nhìn anh, tưởng tượng đến cảnh
tượng của mình lúc này, lại càng buồn.
Một lúc lâu sau, Đồng Đồng đấm mạnh vào người anh,
nói:
- Đừng tự tưởng tượng nữa! Em chỉ thích anh một chút
xíu bằng móng tay thôi. Anh hiểu không? Em không vì bị anh từ chối mà buồn đâu.
Chúng ta chỉ là bạn, là anh em thôi.
Đồng Đồng vừa nhát gan, vừa tự ti, cuối cùng cũng nói được một câu đúng lòng
mình. Tề Vũ mỉm cười đưa tay ra, Đồng Đồng vỗ vào tay anh thật mạnh.
Hai người nhìn nhau, miễn cưỡng mỉm cười. Đồng Đồng
cầm lon cô ca cụng vào lon bia của anh, uống một hơi rồi hỏi:
- Anh thích Hạ Dương, tại sao lại không công khai ra?
Tề Vũ nhìn ra ngoài, chậm rãi nói:
- Anh và cô ấy cùng học vẽ tranh từ hồi trung học, đều
được mọi người coi là những người có năng khiếu nhất trong lĩnh vực này. Hạ
Dương thi đại học, điểm thi hơi kém một chút nên không thi đỗ vào trường mình,
bị bố cô ấy mắng suốt một năm trời. Bố Hạ Dương và thầy giáo anh là bạn học.
Bọn anh đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người, làm sao dám công khai quan hệ tình
cảm được? Thực ra có lúc, anh cũng không biết mình với Hạ Dương có thể gọi là
yêu nhau không, bọn anh chỉ nắm tay nhau có một lần, ngoài cảm giác sợ hãi,
không thấy chút gì là lãng mạn. Lòng tự trọng của cô ấy quá cao, từ sau khi thi
đại học kém điểm anh, cô ấy luôn cảm thấy anh coi thường cô ấy. Bọn anh lúc nào
cũng bị thầy giáo đem ra so sánh với nhau, cô ấy cũng coi anh là đối thủ cạnh
tranh, nói khó nghe một chút thì cô ấy luôn đố kỵ với anh, nổi giận với anh một
cách khó hiểu, nhưng ngoài cô ấy ra, anh chưa từng thích người con gái nào
khác.
- Ngay cả người mà mình thích nhất cũng đố kỵ, cũng
ganh đua, tình cảm này sao lạ vậy? – Đồng Đồng thấy thật khó hiểu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, sau đó nói:
- Anh có thể hiểu được cô ấy, cô ấy mang trên mình kỳ
vọng của gia đình, gia tộc cô ấy có rất nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực
nghệ thuật, cô của cô ấy làm công tác giảng dạy nghệ thuật tại Pháp, chị họ là
violonist nổi tiếng, cô ấy…
Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả là
khác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác,
không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắng
tiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ. Đồng Đồng chỉ nhớ có câu sau.
Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang một
bức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quá
câu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chú
trọng vào tiến bộ kỹ thuật vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình… Tóm
lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xé rách bức tranh rồi bỏ đi. Anh
lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anh vẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất
khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của Hạ
Dương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp.
Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ – một người
con trai ưu tú như vậy, một cô gái yếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nào
nhỉ? Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúp anh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Nếu theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau.
Anh đã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa. Chưa có cơ hội…
Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu để chinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt – từ trước tới giờ cô chưa bao giờ
nói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm của
em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ. –
Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu thuyết tình cảm.
Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy
kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng
như một tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô
là kẻ ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế
này, tới gần một chút, gần một chút! Đúng rồi…
Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt mình lại
gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy, như cánh
chuồn chuồn đang lay động.
Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ, thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu! Đồng Đồng cảm thấy anh
hơi run rẩy.
Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình thì bỗng
dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề bật trở
lại – có người lao ra ngoài.
Tề Vũ đứng thẳng người lên, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy
một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô
gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật – ngay
cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
Làm thế nào bây giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo, trong
cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!