Em
biết, em phải tự mình vượt qua dãy núi cao, nhưng em không sợ
1.
Tề Vũ và Hạ Dương lại quay lại với nhau như chưa hề có việc gì xảy ra.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng Đồng Đồng vừa nhìn ra
biết anh đang rất vui. Sau khi xuất viện, sắc mặt anh vẫn còn hơi tái, nhưng
trông có vẻ rất thỏa mãn. Khi anh nhìn vào cái gì, khóe miệng anh cũng nở một
nụ cười hạnh phúc.
Đồng Đồng vẫn tới phòng tranh như trước.
Chỉ là từ đó về sau, Đồng Đồng luôn cố để giữ mối quan
hệ khách sáo với Tề Vũ, duy trì một khoảng cách vừa phải. Có thể Tề Vũ cảm động
vì sự chăm sóc tận tình của Đồng Đồng khi ở bệnh viện nên đối xử với cô thân
mật hơn trước nhiều, hình như là thật lòng coi cô như anh em của mình. Đồng
Đồng buồn bã nghĩ, anh nghĩ cô vô tư quá, vĩ đại quá.
Giờ học vẽ chân dung hôm đó diễn ra vào buổi tối, tới
lúc tan học là khoảng 9 giờ. Lúc Đồng Đồng đi ra cửa, Tề Vũ từ phía sau vỗ vào
lưng cô, nói:
- Muộn lắm rồi, để anh đưa em về ký túc.
Đồng Đồng lắc đầu từ chối anh:
- Không cần đầu.
Xe của Tề Vũ khi đó đã ở ngay đằng sau cô, nhưng cô
vẫn kiên quyết từ chối.
Mặc dù cô biết Tề Vũ thật lòng quan tâm tới cô.
Chiều thứ bảy, trời âm u, Đồng Đồng từ phòng tranh đi
ra, mới đi được nửa đường thì những giọt mưa to như hạt ngô rơi xuống. Người cô
thấm ướt, nhưng bỗng kinh ngạc phát hiện ra có một chiếc ô che trên đầu mình.
Tề Vũ đứng sau lưng cô, như một cây đại thụ ấm áp và an toàn. Đồng Đồng nhìn
sững vào anh, trong lòng thấy nhoi nhói đau.
Anh từ từ bước tới, trong màn mưa mờ đục, không gian
của chiếc ô nhỏ bé nhốt chặt họ trong đó, giống như cảnh quay trong một bộ phim
điện ảnh.
Tề Vũ nói:
- Anh mời em đi ăn cơm, anh còn nợ em mấy bữa mà.
Đồng Đồng không hề do dự, từ chối anh:
- Em có việc rồi.
Cô im lặng đi về phía trước, Tề Vũ đi theo sát gót,
khiến những cô gái ở cổng trường đều quay lại nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ,
nhưng cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi đi tới quảng trường trước cửa nhà
ăn, cô quay lưng lại đứng sát vào gốc cây long não, nước mắt ứa ra.
Tề Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Đồng Đồng, em nổi giận hả?
Đồng Đồng không quay đầu lại, tránh khỏi chiếc ô, đập
mạnh vào cành cây đang xòa trước mặt, khiến những giọt nước mưa trên cây rơi
xuống mặt cô, len vào từng kẽ tóc, cô nói:
- Đâu có!
Tề Vũ đưa ô cho cô, nói:
- Vậy tại sao em lại tránh anh?
Đồng Đồng không nhịn được nữa, giận dữ quay đầu lại:
- Tại sao em lại không được tránh mặt anh? Anh muốn em
thế nào? Em biết anh cảm kích em, muốn đối xử tốt với em, em rất hiểu? Nói
thật, em rất nhỏ mọn, làm ơn, nếu anh không thích em thì đứng đối xử với em quá
tốt, OK?
Tề Vũ sững sờ, mở lớn mắt nhìn cô.
Đồng Đồng nói:
- Ở quá gần anh khiến em thấy khó chịu. Công việc ở
phòng tranh em cũng chỉ làm tới hết tháng này thôi, còn ba ngày cuối cùng nữa.
Nói xong, cô không chờ anh trả lời đã chạy đi. Cô chạy
một mạch lên tầng hai của nhà ăn, ngồi xuống gần cửa sổ nhìn ra ngoài, trên
quảng trường bị phủ kín bởi màn mưa dày đặc, chiếc ô đen như một đám mây vẫn
đứng lại ở đó. Bóng người cao to bên dưới chiếc ô hình như đang trầm tư suy
nghĩ.
Cô thấy trái tim mình chua xót.
Tối cuối cùng ở phòng tranh, mặt trăng rất tròn, nhưng
ánh sáng lại yếu ớt, giống như một chiếc bánh hạnh nhân bị ngâm trong axit. Cơn
gió đêm vô hình thổi tới, mang theo chút lạnh lẽo của mùa thu, khiến mọi người
cảm thấy sảng khoái. Đồng Đồng ngồi trên ghế lặng im.
Có người vừa huýt sáo vừa dán hồ lên khung tranh, cả
căn phòng ngập trong tiếng huýt sáo vui vẻ của anh ta. Hạ Khả thì mệt mỏi nằm
ngủ trên ghế, tai nghe nhét ở tai, chiếc điện thoại bên cạnh nhấp nháy ánh đèn
xanh.
Đồng Đồng thấy Tề Vũ và ba người bạn khác ở góc phòng
đang đắp lại chiếc tai phải cho bức tượng David bằng thạch cao. Anh bảo người
đặt một bức tranh David rất lớn đằng trước bức tượng, cho thạch cao vào thùng
nước khuấy đều lên, sau đó mấy người cùng nhấc bức tượng thạch cao lên, quay
ngược lại, đổ thạch cao vào bên trong, sau đó họ lại xoay bức tượng, để thạch cao
chảy dần vào chỗ bị khyết. Nước thạch cao khô rất nhanh, tốc độ chuyển động
cũng phải rất nhanh. Họ vui vẻ xoay bức tượng.
Sau khi thạch cao khô lại, Tề Vũ lại nhìn vào bức vẽ,
sau đó dùng một con dao điêu khắc từng chút một để bức tượng trở về hình dáng
như ban đầu.
Hội họa, điêu khắc, tất cả đều nằm trong tầm tay của
vị “quốc vương” như anh.
Đồng Đồng từ trước tới giờ luôn say mê Tề Vũ, cho dù
là lúc anh vẽ tranh, hút thuốc hay đang trầm tư suy nghĩ, vẻ đẹp của anh, sự
nam tính, vững chãi của anh, tất cả đều khiến trái tim Đồng Đồng rung động sâu
sắc. Chỉ đáng tiếc, sau này cô không còn tới phòng tranh nữa. Đồng Đồng nghĩ,
ngốc nghếch cũng có giới hạn của nó.
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, tổng cộng có ba
người, người đi đầu là Đạt Tử. Anh ta đưa theo một anh chàng rất béo và một
người vừa cao vừa gầy tới. Họ đứng ở cửa phòng, nhìn một lúc hai bức tranh treo
trên tường rồi nói với người bên cạnh:
- Hạ Khả đâu?
Người bị hỏi đang cúi đầu gọt bút chì, tiện tay chỉ về
phía trước.
Đạt Tử lại tới gây chuyện với Hạ Khả. Anh ta đi qua chiếc ghế, gõ mấy tiếng
“cốc cốc” vào chiếc bàn ở gần chỗ Hạ Khả.
Hạ Khả mắt nhắm mắt mở, liếc Đạt Tử một cái, nói:
- Anh có phiền không hả, ra ngoài mau!
Đạt Tử nắm chặt tay cô:
- Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, em phải làm hòa
với anh.
Họ giằng qua kéo lại khiến mấy cái ghế và cái bàn để bên cạnh đổ nghiêng xuống
đất.
- Dừng tay! – Tề Vũ bực bội vẫy tay, hai tay anh dính
đầy bột thạch cao trắng tinh.
- Không liên quan tới mày. – Đạt Tử kéo mạnh tay Hạ
Khả,
nhướng mày, ánh mắt dữ dằn nhìn Tề Vũ.
- Cô ấy là học trò của tôi, bây giờ là giờ lên lớp,
mời cậu đi ra, ngay lập tức! – Tề Vũ rất kiên quyết.
Đạt Tử chỉ chép miệng, hai người kia bèn đi lên trước,
chắn trước mặt Tề Vũ. Họ đã chuẩn bị rất sẵn sàng trước khi tới đây, không biết
định giở trò gì.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta chỉ có thể giải quyết
vấn đề ở đây thôi. Hạ Khả, rốt cuộc là em muốn anh thế nào? Em bảo chia tay thì
chia tay, tuyệt tình quá đấy! Anh không đồng ý! Anh có chỗ nào không tốt? Em
thấy ai không vừa mắt, anh lập tức sai người đi tẩn nó, thậm chí anh còn vì em
mà lén đi xem trước đề thi, thay đổi điểm số, tại sao em lại đối xử với anh như
vậy?
- Sao mà anh đáng ghét vậy! Tôi nói rồi, tôi không
thích anh, bảo anh đừng tới làm phiền tôi, sao anh cứ như con chó đuổi đi không
được thế? Tôi cảnh cáo anh, đừng gọi tôi là “bà xã” nữa! Cũng không biết đường
mà nhìn lại bản thân, anh là cái thứ gì chứ, lại còn đến đây kêu ca, đúng là
nực cười. – Hạ Khả chán ghét trả lời.
- Em thực sự tuyệt tình như vậy sao?
- Cút!
Đạt Tử nổi trận lôi đình, anh ta lao lên, giơ tay ra
kẹp chặt vào cổ Hạ Khả. Các thớ thịt trên mặt anh ta co lại, chứng tỏ anh ta
đang dùng sức rất mạnh. Hạ Khả bị nhấc bổng lên, bàn tay cô huơ huơ trong không
trung. Đạt Tử kẹp chặt cổ cô, dồn cô tới góc tường. Các học sinh có mặt ở đó
như những chú chim sợ hãi, dồn hết ra ngoài cửa.
Tề Vũ ném chiếc dao khắc trong tay sang một bên, lao
vào hai người đằng trước, đẩy mạnh Đạt Tử. Đạt Tử buông Hạ Khả ra, nắm đấm lao
về phía Tề Vũ, “bụp” một tiếng, nắm đấm rơi trúng mặt anh.
Khóe môi Tề Vũ rách ra rồi chảy máu. Anh đưa tay lên
lau đi, rồi giơ một nắm đấm trở lại, Đạt Tử tránh qua, suýt nữa thì ngã xuống
đất.
Hai người kia cũng lao vào Tề Vũ, ba người quấn lấy
nhau. Họ dường như cũng biết mình không phải là đối thủ của Tề Vũ, bởi vậy chỉ
lo trói chặt anh. Mặc dù Tề Vũ vẫn chưa hoàn toàn bị trói chặt, nhưng không thể
nào tiến về phía trước. Đôi mắt của Đạt Tử vằn vện tia máu, hắn đi lên phía
trước, trả lại Tề Vũ một nắm đấm rất mạnh.
Tình trạng hỗn loạn này Đồng Đồng mới chỉ được xem
trên tivi, cô không biết nên làm thế nào. Chỉ thấy Hạ Khả bê một chiếc ghế lên
đập về phía hai người kia. Đồng Đồng trong lúc lo lắng, chỉ biết hét:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Dừng tay!
Hạ Khả nổi giận, cô cầm con dao điêu khắc mà Tề Vũ vừa
ném xuống đất lao về phía Đạt Tử – cô thực sự là điên mất rồi! Cô đâu phải đối
thủ của Đạt Tử, chỉ khoa tay lên một cái, Đạt Tử đã nắm được bàn tay cầm dao
của cô. Nhưng mặc cho Đạt Tử mạnh tay như thế nào, Hạ Khả vẫn không chịu buông
dao ra, hình như thực sự muốn giết chết hắn. Đồng Đồng đứng ở bên cạnh chạy qua
chạy lại, không biết phải làm gì. Tề Vũ quật ngã tên béo xuống đất, gọi:
- Hạ Khả, bỏ dao xuống! – Lúc nói chuyện, Tề Vũ bị tên
cao gầy đấm một đấm!
Đồng Đồng không lo được nhiều nữa, cô chạy lại vụng về
ôm ngang bụng tên cao gầy kéo về đằng sau. Khuỷu tay của tên đó húc về sau một
cái, Đồng Đồng ngã lăn ra đất.
- Đồng Đồng! – Tề Vũ hét, lông mày anh dựng lên, mắt
anh hình như tóe lửa. Anh nổi giận tống cho gã đàn ông đó một đấm rồi đưa tay
ra kéo Đồng Đồng đứng lên. – Em đi ra ngoài kia được không? Cả em nữa, Hạ Khả,
mau bỏ dao xuống, mau bỏ xuống!
Bọn họ vẫn quấn vào với nhau.
- Cô có bỏ tay ra không? – Đạt Tử hỏi.
- Anh chết đi! – Hạ Khả vẫn không chịu buông tay, cô
đá mạnh vào quần của Đạt Tử.
Đạt Tử đau đớn hét lên, hắn nắm chặt bàn tay cầm dao
của Hạ Khả, bỗng dưng đẩy mạnh, Hạ Khả mất trọng tâm, không khống chế được cơ
thể mình, quay người lại ngã nhào về phía Tề Vũ!
Có lẽ chỉ khoảng bốn giây, cũng có thể chỉ có ba giây…
Tóm lại, giây phút đó có lẽ cả đời Đồng Đồng cũng không quên được.
Trong suốt nửa năm trời sau đó, Đồng Đồng thường gặp
ác mộng – con dao điêu khắc bám đầy bụi thạch cao trắng tinh run rẩy lao tới,
thọc mạnh vào cơ thể cô. Máu dần dần thấm lên lưỡi dao trắng muốt, rồi thấm vào
ngực áo, cảm giác đó thật kinh hoàng. Đồng Đồng như bị điện giật, ngồi bật dậy
khỏi giường, mồ hôi toát ra ướt đẫm, run rẩy.
Đúng vậy, vào giây cuối cùng, giống như những tình
tiết vẫn thường xuất hiện trên phim ảnh, Đồng Đồng đẩy Tề Vũ, chặn con dao lại.
Con dao điêu khắc rất nhỏ, có lẽ chỉ dài khoảng ba, bốn thốn, mũi dao vừa mỏng
vừa sắc, lúc đâm vào thịt, hình như còn đụng cả vào xương.
Đồng Đồng rất sợ chết, cũng sợ máu, sợ dao, nhưng khi
đó cô chỉ muốn đẩy Tề Vũ ra, nhưng vì cô gấp quá nên con dao đâm thẳng vào
người mình. Lúc dao đâm vào, cô không cảm thấy đau, chỉ thấy lạ, không ngờ rằng
những tình tiết vốn tưởng chỉ có ở trên phim nay lại xuất hiện ngay tại đây,
ngay trên người cô.
Đồng Đồng rất sợ, nhưng cô không khóc.
Cô nhìn thấy ở chỗ con dao tiếp xúc với da thịt cô,
những tia máu hồng phọt ra – có lẽ vì tốc độ nhanh quá, cô kinh ngạc quá nên không
cảm thấy đau, cũng giống như cô không tin vào đôi mắt và cảm giác của thân thể
mình, giây phút đó, sự việc diễn ra đột ngột đã khiến cô tê liệt.
Đồng Đồng nhìn thấy bàn tay cầm dao của Hạ Khả không
ngừng run rẩy, cô bé như một chú gà con đã bị người ta nhổ hết lông, sắc mặt
tái xanh, hoảng loạn.
Người Đồng Đồng mềm nhũn ra, cô vội dựa vào tường,
nhưng chân cô cứ như đang dẫm lên một đám mây thật mềm. Cô thực sự không muốn
đổ gục xuống trước con mắt của mọi người. Thế giới hình như trong phút chốc trở
nên yên tĩnh, giống như bộ phim đang chiếu thì bị ai đó ấn nút dừng. Ánh mắt
của mọi người đều đổ dồn về phía Đồng Đồng, mắt họ mở rất lớn, cứ như thể cô
vừa biến thành yêu quái… Cô càng sợ hãi, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, cứ như
thể cả cái tủ lạnh đã chui vào người cô.
Một cô gái trong phòng học hét lên thất thanh:
- Giết người, giết người rồi!
Tiếng hét xé toang sự tĩnh lặng ngộp thở, cả phòng học
nhanh chóng xuất hiện những tiếng hét có to có nhỏ, rất nhiều người vây lại.
Ghế, bàn, khung tranh, cả bút nữa đều đổ rào rào xuống mặt đất, đập vào nhau,
rồi lại bị hàng chục bàn chân dẫm lên. Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng biến thành
một cái chợ, mọi người vây chặt lấy Đồng Đồng, cô nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt
non nớt đang nhìn cô như nhìn một người sắp chết.
- Đồng Đồng! – Trong lúc sắp rơi vào trạng thái giữa
tỉnh và mê, cô nghe thấy tiếng Tề Vũ khóc gọi tên mình.
Giây phút đó, cô bắt đầu cảm thấy sự đau đớn nơi vết
thương, cái đau lan dần từ vết thương cho tới toàn thân cô, nhói lên như muốn
xé nát toàn bộ thân thể cô. Ngón tay cô bắt đầu run rẩy, rồi cả người cô run
lên bần bật, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống tới mức thấp nhất.
Tề Vũ ôm chặt Đồng Đồng trong tay, khuôn mặt anh tái
nhợt, bàn tay và khóe môi run rẩy.
- Đồng Đồng, em thế nào? – Tề Vũ nắm tay cô, rồi quay
đầu lại hét với Hạ Khả. – Còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau gọi 120, mau gọi xe
cứu thương, mau!
Anh quay người lại túm mảnh vải trắng vẫn che trên bức
tượng, ấn vào vết thương của Đồng Đồng. Đồng Đồng cúi đầu nhìn máu đang chảy
ra, mảnh vải màu trắng trong phút chốc như nở hoa, nhanh chóng chuyển sang màu
đỏ.
- Nghe đây! Đồng Đồng, đừng nhìn xuống dưới, đừng sợ!
Không sao đâu, em tin anh! Anh ở đây, anh không để em bị làm sao đâu…
Bức tượng thạch cao bên cạnh bị Tề Vũ kéo đổ, nhào về
phía trước, vỡ tan tành. Mặt Đồng Đồng trắng như một tờ giấy.
- Xe cứu thương tới rồi, đi ra thôi. – Tề Vũ đặt tay
lên mặt Đồng Đồng, ánh mắt kiên nghị cho cô thêm dũng khí.
Tề Vũ ôm chặt Đồng Đồng trong tay, chạy như bay ra
ngoài. Xe cứu thương dừng cách cửa phòng 200m. Đôi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm
lấy cô, Đồng Đồng nghe thấy tiếng tim anh đập rất nhanh, mặt cô sát vào áo anh,
cảm thấy cả thế giới này ở rất xa, chỉ còn lại mỗi cô và anh.
Ngực lại nhói lên một cơn đau dữ dội, đau tới mức cô
không đủ sức để thốt lên thành lời. Đồng Đồng bám chặt vào vạt áo Tề Vũ, bàn
tay vẫn không ngừng run rẩy. Cô nằm trên chiếc giường đẩy, bị đẩy vào xe cứu
thương, nhanh chóng tới bệnh viện, sau đó cô bị đưa vào phòng cấp cứu. Cơn đau
xé ruột của vết thương khiến đầu óc Đồng Đồng suy nghĩ lộn xộn, thứ đầu tiên mà
cô nghĩ tới là – hãy để cho tôi được chết trong lòng Tề Vũ. Cô cảm thấy một nỗi
sợ hãi kinh hoàng đang bóp chặt tim cô, ngay sau đó là sự ấm áp của tuyệt vọng.
Hai tay Tề Vũ nắm chặt vào tay Đồng Đồng, đặt chúng
lên mặt anh:
- Đồng Đồng, không sao đâu, em sẽ không sao đâu, không
sao… – Từ miệng anh phả ra hơi thở ấm áp, những giọt mồ hôi lớn từ trên trán
rơi xuống.
Sau đó, tiếng chuyển động của bánh xe dừng lại, Đồng
Đồng được đẩy vào một căn phòng, những ngọn đèn lớn treo trên trần lần lượt
được bật lên, chiếu rọi cả căn phòng. Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc
trưng của bệnh viện, trước mắt mình là một màu trắng toát, ngọn đèn màu trắng,
cái rèm màu trắng, những dụng cụ bằng sứ trắng phản quang dưới ánh đèn. Các bác
sĩ đi đi lại lại – có lẽ đây chính là ngày tàn của thế giới.
Cô dần dần mất đi ý thức…
Chương 7: RẤT NHIỀU TÌNH YÊU
Mỗi tia sáng đều chỉ có một đầu
1.
Ánh mặt trời buổi trưa vô cùng gay gắt, khiến cả một góc tòa nhà số ba của bệnh
viện sáng chói, để lại mấy bóng râm của cây cỏ trên mặt đất. Bức tường phía nam
của bệnh viện có mấy khóm tường vi được bao quanh bằng mấy cây trúc nhỏ, hoa
màu đỏ nhạt, cánh hoa bị mặt trời chiếu xuống, ánh lên tia sáng bàng bạc.
Đồng Đồng mặc một bộ đồ ngủ màu xanh rộng thùng thình,
cùng Hứa Hân Di chầm chậm dạo bộ trên thảm cỏ. Họ nheo mắt lại vì nắng, thế là
bèn ngồi xuống sau một hòn đá to khuất bóng mặt trời, hòn đá sau lưng âm ấm.
- Đồng Đồng, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?
Tớ thì tin tưởng cậu như thế! – Hứa Hân Di nhìn cô, bắt đầu chất vấn.
Có phải cô ấy muốn nói tới chuyện của Lục Hy Thần
không? Đồng Đồng chột dạ:
- Cậu nói cái gì?
Hứa Hân Di lườm cô:
- Cậu thấy sao? Tớ lúc nào cũng coi cậu như chị em
ruột, vậy mà cậu chẳng coi lời tớ vào đâu.
Đồng Đồng quyết định nói thẳng với cô, nhưng phải nói
thế nào để cô không nổi giận đây? Cô cúi đầu xuống, ấp úng:
- Lục Hy Thần, anh ấy…
Hứa Hân Di bỗng ngắt ngang lời cô:
- Cậu có thân với Tiểu Phàm không?
Đồng Đồng thở phào:
- Cậu nói Tiểu Phàm à, mọi người đều là đồng nghiệp
mà! Sao thế?
Hứa Hân Di buồn rầu nói:
- Chỗ ở của cô ta rất gần với Hy Thần. Tiểu Phàm
thường xuyên gọi điện thoại cho anh ấy, tớ cảm thấy hai người họ có vấn đề.
Đồng Đồng vỗ đầu:
- Đúng rồi, có một lần tan làm, cô ấy còn tới tìm
riêng Lục Hy Thần, bị tớ bắt gặp.
Hứa Hân Di chỉ tay vào đầu cô, nói tiếp:
- Tớ đã nói với cậu lâu rồi, anh ấy có gì lạ phải nói
với tớ ngay. Chả trách lúc nào anh ấy cũng hờ hững với tớ, thì ra là có con hồ
ly tinh đang quấy nhiễu.
Đồng Đồng vịn vai bạn, nói:
- Cậu đừng biến bản thân thành ra như thế! Hứa Hân Di
là người như thế nào? Là sinh viên năng khiếu xinh đẹp, con trai theo cậu xếp
hàng dài, lẽ nào lại vì một cọng cỏ mà mất đi ý chí chiến đấu sao? Có vấn đề gì
thì cậu đi hỏi anh ấy đi.
- Tớ cảm thấy anh ấy không thích tớ, tớ sợ nếu hỏi ra
thì tớ sẽ mất anh ấy. Dù sao thì anh ấy cũng chưa “xòe bài” ra với tớ.
Đồng Đồng đứng lên phủi quần áo:
- Vậy thì cậu cứ tự hành hạ bản thân đi.
Sau khi xuất viện, Đồng Đồng nặng thêm tới 2kg. Tháo
miếng vải băng ra, cô thay quần áo của mình, như thể được sống thêm lần nữa. Tề
Vũ ôm cô thật chặt khiến cô lâng lâng suốt cả ngày.
Đã là tháng 9, sắp tới ngày khai giảng. Rất nhiều
khuôn mặt mới xách va li hành ly trên con đường nhỏ của vườn trường, còn có rất
nhiều học sinh mặc đồng phục tậpquân sự, khuôn mặt
người nào cũng đỏ bừng vì nắng, nheo mắt ngồi trên những hòn đá ở chỗ râm mát,
râm ran trò chuyện. Mọi thứ trong sân trường đều tràn đầy sức sống.
Từng lớp học sinh mới kéo nhau vào trường. Đồng Đồng
nghĩ, mình đã sắp tốt nghiệp rồi.
Cô hỏi Tề Vũ:
- Sau khi tốt nghiệp, anh định đi đâu?
Tề Vũ nói:
- Anh vẫn đang suy nghĩ. Khóa bọn anh năm nay có một
kỳ thi thiết kế nghệ thuật để quyết định việc đi du học. Nếu thi đỗ, nhà trường
sẽ cấp cho một phần học bổng sang Học viện nghệ thuật của Mỹ để hoàn thành luận
văn và tốt nghiệp, còn có thể xin bên đó cho học nghiên cứu sinh. Có điều phải
ở lại đó thêm ba năm.
- Vậy anh có chắc chắn sẽ đi Mỹ không?
Tề Vũ nói:
- Không nhất định. Bởi vì anh có một bài văn 100 nghìn
chữ được đăng trên tạp chí, do đó tháng trước viện trưởng đã nói với anh về
việc ở lại trường làm giảng viên. Ngày trước anh cũng muốn đi Mỹ, cũng giống
như nhiều họa sĩ khác mở phòng tranh ở nước ngoài. Bây giờ anh phải nghĩ xem
đã, vì còn nhiều việc khác.
Đồng Đồng kinh ngạc hỏi:
- Việc gì?
Tề Vũ nghiêm túc nói:
- Anh đã liên hệ với mấy phòng tranh ở Bắc Kinh rồi,
có thể hai năm này anh tới Bắc Kinh mở một cuộc triển lãm tranh quy mô lớn. Anh
phải chuẩn bị rất nhiều thứ, công việc trong phòng tranh ở đây cũng phải một
thời gian nữa mới kết thúc.
Đồng Đồng nói:
- Rất nhiều việc cần chuẩn bị? Có việc gì em giúp anh
được không? Hồi làm ở phòng tranh, em cũng học cách sắp xếp tranh, pha màu vẽ.
Hoặc là phối màu cũng được.
Tề Vũ mỉm cười:
- Em chỉ cần giữ gìn sức khỏe hộ anh là được rồi.
Ánh mặt trời xuyên qua các kẽ lá, đậu lại trên bờ vai
của Tề Vũ, tạo thành những đốm nhỏ màu vàng. Đồng Đồng vui vẻ luồn tay vào cánh
tay anh. Tay Tề Vũ run lên, dường như anh đang giật mình. Rất rõ ràng, Tề Vũ
không quen với những hành động thân mật như vậy.
- Xin lỗi! – Hai người nhìn nhau, cùng lên tiếng, sau
đó bật cười.
Sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, Đồng Đồng ngồi bên cạnh vườn hoa đọc các
tàiliệu
liên quan tới bài học. Một chiếc ô tô màu trắng đỗ ngay đối diện con đường, một
cô gái buộc mái tóc xoăn bằng chiếc cặp màu bạc sáng lấp lánh, mặc cái quần bò
siêu ngắn và đi đôi guốc cao có màu đỏ như hoa hồng thong thả từ trên xe bước
xuống, đi về bên này đường. Đó là Hứa Hân Di! Người đàn ông lạ lái xe cũng theo
xuống, thân mật hôn tạm biệt cô.
Về tới ký túc, Đồng Đồng hỏi Hứa Hân Di:
- Người đó là ai vậy?
Hứa Hân Di mỉm cười nói:
- Ninh Kỳ Phong, năm thứ hai lớp nghiên cứu sinh khoa
vật lý trường mình, nhà ở thành phố này, bố mẹ có tài sản rất lớn.
Lúc này, Tề Vũ gọi điện thoại tới nói với Đồng Đồng là
thuốc mang ở bệnh viện về để ở trong cái túi màu xanh trong va li, đã chia
thành từng loại; số thuốc phải uống vào buổi tối để ở cái túi ở tầng thứ hai;
nếu còn chỗ nào thấy khó chịu thì phải kịp thời gọi điện thoại cho anh.
Hứa Hân Di ngưỡng mộ nói:
- Tề Vũ đối với cậu tốt thật, hai người sắp thành đôi
rồi.
Đồng Đồng lắc đầu:
- Cậu và Ninh Kỳ Phong thì sao?
Hứa Hân Di đắc ý nói:
- Anh ta đang tán mình. Mình không đồng ý, cũng không từ
chối, để xem thái độ của Lục Hy Thần với mình ra sao đã!
- Rõ ràng là vấn đề của hai người, lại còn kéo người
khác vào.
Hứa Hân Di nói:
- Thực ra mình cũng chỉ đi theo tình cảm thôi. Nếu
chia tay Hy Thần, mình cũng muốn có người nào đó cho mình mượn vai để khóc. Nếu
không như vậy thì chẳng phải là ngược đãi bản thân sao?
hiều hôm sau, Lục Hy Thần tới, anh đứng chờ cô ở cổng
trường. Rất nhiều nữ sinh đi qua đều quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng ở đó, thân
hình cao lớn vô cùng bắt mắt. Hứa Hân Di lập tức nở nụ cười tươi rói, đi về
phía anh, kiêu ngạo như đang đi lên bục lĩnh thưởng.
Ánh mắt của Lục Hy Thần lạnh nhạt lướt qua người Hứa
Hân Di rồi nhìn Đồng Đồng một cái. Hứa Hân Di quay người lại, nhét quyển sách
trong tay cho Đồng Đồng, bám vai cô, mỉm cười nói:
- Không cần chờ tớ ăn cơm tối nữa.
Hai cái bóng kiêu ngạo rời đi, Đồng Đồng cảm thấy họ đi cạnh nhau thật đẹp đôi.
Rất rõ ràng, chuyện của Hứa Hân Di và Ninh Kỳ Phong đã
“đánh động” Lục Hy Thần, hơn nữa còn có hiệu quả rất rõ ràng.
Đồng Đồng nghĩ, con người có lúc sống trong các câu
chuyện của người khác, sẽ tưởng rằng mình là nhân vật chính, nhưng trên thực tế
lại chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Những lời Lục Hy Thần nói
với cô trên sân thượng, chuyện anh làm cho cô khi ở bệnh viên, cô sẽ quên hết.
Cô thở dài, dù sao thì cũng là dạng con ông cháu cha,
làm gì cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
Hơn 8 giờ tối, Hứa Hân Di vẫn chưa trở về.
Đồng Đồng gọi điện thoại cho Tề Vũ, anh nói anh đang
bận việc ở phòng tranh. Bởi vì đã lỡ mất thời khóa biểu của hơn hai tháng nên
giờ anh phải sắp xếp lại thứ tự, hơn nữa kỳ thi mỹ thuật của các học sinh cũng
sắp tới gần.
Đồng Đồng trầm tư ngồi ngắm lọ hoa bách hợp và quả cầu
thủy tinh đặt trên bàn, cô nghĩ, mấy hôm nay tốt nhất là không nên làm phiền anh
nữa.
Lúc này bỗng dưng đèn tắt phụp, đèn ở ký túc xá đối
diện cũng tối om. Có người chạy trên hành lang hô lên:
- Sao thế? Mất điện rồi!
Bà Lam ở dưới lầu bực bội trả lời:
- Biết rồi, dây cầu chì bị đứt. Chờ lát nữa sẽ có
người tới sửa, ồn ào quá!
Đồng Đồng thay quần áo rồi khóa cửa lại. Cô không muốn
ngồi một mình trong căn phòng tối om, nếu vậy thì buồn quá. Cô bật đèn ở điện
thoại lên, đi ra cửa chính. Đúng lúc này, một bóng đen nhào tới, chắn đường cô.
Đồng Đồng hét lên, điện thoại rơi xuống đất, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.
Cô chỉ nghe thấy tiếng bóng đen kêu lên một tiếng rồi
gọi:
- Chị Đồng Đồng.
Đó là giọng của Hạ Khả.
Đồng Đồng lúc này mới hoàn hồn, đứng lại, nói:
- Em chạy tới đây làm gì? Chẳng phải đang là giờ học
sao?
Hạ Khả dựa lưng vào tường:
- Em tới tìm chị!
Đồng Đồng nói:
- Làm gì?
Hạ Khả im lặng một lát rồi mở miệng:
- Chị không hận em sao?
Đồng Đồng không biết cô bé đang nghĩ gì, bèn nói:
- Sự việc đã qua đi rồi, em cứ coi đó như một sự cố
ngoài ý muốn đi.
Hạ Khả ấp úng một hồi rồi nói:
- Thực ra em tới để xin lỗi. – Rồi cô lại bổ sung. –
Ngày trước em hư quá, làm việc gì cũng chỉ nghĩ làm sao cho vui, bây giờ em hối
hận lắm.
Đồng Đồng sảng khoái nói:
- Được, chị tha thứ cho em.
Hạ Khả nói tiếp:
- Em còn một việc nữa muốn hỏi chị, có phải chị đính
hôn với anh Tề Vũ rồi không?
Đồng Đồng mỉm cười lắc đầu:
- Đâu có, ai nói với em thế?
Hạ Khả nói:
- Em nghe chị em nói, chị ấy nói anh Tề Vũ sẽ chăm sóc
chị cả đời, như thế chẳng phải là anh ấy muốn cầu hôn chị còn gì?
Hả? Đồng Đồng kinh ngạc tới quên cả ngậm miệng lại. Lẽ
nào Tề Vũ thực sự có ý này sao? Cô không muốn Hạ Khả nhìn thấy niềm vui trên
mặt cô, nên vội vã chuyển chủ đề:
- Chỗ giáo viên chủ nhiệm đã xong xuôi cả chưa.
Hạ Khả gật đầu.
Đồng Đồng vui vẻ quay về ký túc xá, mặc dù vẫn chưa có
điện, nhưng bỗng dưng cô cảm thấy bóng tối cũng không có gì đáng sợ.
Mãi tới 12 giờ mà Hứa Hân Di vẫn chưa trở về. Đồng Đồng gọi điện cho cô nhưng
chỉ nghe thấy tiếng “đã tắt máy”. Đồng Đồng không dám đoán nhiều, mặc dù đây là
lần đầu tiên Hứa Hân Di đi tới đêm không về.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hân Di cũng không đi học, gọi
điện thoại cho cô thì vẫn nghe được tiếng của tổng đài báo là “đã tắt máy”.
Chiều hôm đó, cô vẫn chưa xuất hiện. Đồng Đồng đành
thu hết can đảm, gọi điện cho Lục Hy Thần, gọi cho anh mấy lần đều chỉ nghe
thấy “Nằm ngoài vùng phủ sóng”.
Họ đang làm cái gì? Đồng Đồng thấy khó chịu trong
lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, cô gọi điện thoại cho Tề Vũ. Anh nói mấy ngày tới anh
sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, để thương lượng về các vấn đề trong việc mở triển
lãm. Họ nói chuyện khoảng mười mấy phút, Tề Vũ không hề nhắc gì tới chuyện đính
hôn.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng nhớ tới việc Tề Vũ nói sẽ
tới Bắc Kinh bàn về triển làm tranh, không biết giờ này anh đã chuẩn bị hành lý
xong chưa? Có thể cô sẽ giúp gì đó được cho anh, hơn nữa cô cũng biết Hạ Dương
không đi cùng Tề Vũ, nếu anh đồng ý thì cô cũng muốn tới Bắc Kinh cùng anh.
Đồng Đồng vừa nghĩ thầm xem làm thế nào để thuyết phục Tề Vũ, vừa đi tới phòng
tranh.
Trong phòng tranh vô cùng yên tĩnh, tối đen như mực,
chỉ có chút ánh sáng hắt qua khe cửa của phòng làm việc bên trong. Lúc này Đồng
Đồng mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, phòng tranh được nghỉ. Cô nghe thấy tiếng
Tề Vũ nói chuyện với một người nào đó ở trong phòng, căn phòng nhỏ chỉ khép hờ
cánh cửa. Đồng Đồng bước chân vào phòng tranh mà họ hoàn toàn không hay biết
gì.
Đồng Đồng cũng không nghĩ ra người trong phòng là ai,
cô quay người lại đóng cửa phòng tranh, sau đó bật chiếc đèn nhỏ trong phòng,
quan sát mấy bức tranh treo trên tường.
Những bức tranh đó đều vẽ cô, có một bức còn đã ký
tên: Mặc, ngày 9 tháng 9. Xem ra hai tháng rèn luyện này rất hữu hiệu, trình độ
vẽ tranh của họ đã tiến bộ hơn nhiều. Có người còn vẽ ngũ quan của người mẫu
rất có thần, có bức tranh trông như một bức ảnh chụp – Đồng Đồng nhìn kỹ bức
tranh đó, thì ra là tranh do Hạ Khả vẽ.
Lúc này có người từ trong phòng làm việc đi ra. Người
đó vừa đi ra khỏi cửa đã đứng khựng lại. Mái tóc dài buông hờ trên vai, che một
bên má cô. Cô mặc chiếc váy mỏng màu vàng, nhìn cô như một vũ công chuyên
nghiệp, nhưng lại tỏ ra vô cùng yếu đuối. Đồng Đồng đứng ở góc phòng tranh,
trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy Tề Vũ đang đặt tay lên vai Hạ Dương. Cô dừng
bước chân, trù trừ không nói nên lời.
Hạ Dương nói trước:
- Em phải đi đây.
Tề Vũ không hề có ý bỏ tay xuống:
- Sau này em thực sự không gặp anh nữa sao?
- Anh đừng thế nữa! – Hạ Dương nói. – Chẳng phải bây
giờ anh đang ở cùng Đồng Đồng sao? Chúng ta đều có lỗi với cô ấy.
Lời nói của cô chưa dứt, Tề Vũ từ đằng sau đã ôm chặt
lấy cô. Anh hôn lên mái tóc cô, nói.
- Em hiểu lầm rồi, anh không hề nghĩ tới việc đính hôn
với cô ấy! Người anh thích là em, chưa bao giờ thay đổi, sao em lại không hiểu?
Hạ Dương nhè nhẹ đẩy anh ra:
- Tình hình bây giờ khác rồi, em hy vọng anh và Đồng
Đồng tới với nhau. Vả lại con đường của chúng ta sau này không giống nhau,
chúng ta không thể ở bên nhau được. – Cô nói rồi chạy như bay ra khỏi phòng
tranh, không quay đầu lại.
Lúc Tề Vũ ôm Hạ Dương, mặc dù trong phòng tranh rất
tối, nhưng anh vẫn nhìn thấy Đồng Đồng. Đồng Đồng cảm thấy vô cùng khó xử, cô
muốn cười với Tề Vũ, nói với anh rằng “Chuyện này chẳng có gì to tát cả, em
chưa bao giờ ôm hy vọng về anh”, sau đó cô sẽ nói những câu khách sáo như “Anh
hạnh phúc là được”. Nhưng trái tim cô như bị đè nặng bởi một hòn đá nặng hàng
ngàn cân, chỉ cần hơi chau mày một chút, cô sẽ suy sụp.
Đồng Đồng hít vào một hơi, quyết định đi ra trước khi
nước mắt rơi xuống, hoặc là trước khi Tề Vũ nói lời xin lỗi. Bởi vì chỉ cần anh
xin lỗi, chắc chắn cô không nhịn được mà lại rơi lệ. Anh nói xin lỗi, cô sẽ
càng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Không có tình yêu thì cũng phải giữ lại lòng tự trọng.
Đồng Đồng quyết định chuyển từ thế bị động thành chủ
động, cô quay đi về phía cửa bên kia của phòng tranh. Tổng cộng là 25 bước
chân. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ cảm thấy mình không nên xuất
hiện vào lúc này. Thì ra tình yêu không đơn giản mà có được, cho dù cô hy sinh
nhiều như thế nào cho người ta. Cô ngược lại càng thấy thản nhiên hơn: Như vậy
càng tốt, cô và anh sẽ hoàn toàn chấm hết, cô sẽ không còn phải ôm ấp bất cứ
một tia hy vọng nào nữa.
- Đồng Đồng, em tới từ lúc nào? – Họ im lặng một lát
rồi Tề Vũ nở nụ cười miễn cưỡng.
Cô lắc đầu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa, cuối
cùng cũng hạ quyết tâm:
- Xin lỗi… Hạ Dương đi rồi, anh phải đuổi theo cô ấy.
– Anh lại nhắc lại. – Xin lỗi. – Rồi anh không chần
chừ thêm nữa, lao ra ngoài.
Tề Vũ bỏ mặc cô lại trong cô đơn.
Quả là một buổi hoàng hôn kỳ dị. Phòng tranh vẫn lộn
xộn như lần đầu tiên Đồng Đồng tới, cô nghĩ mình phải quên những sự việc tồi tệ
này đi. Đồng Đồng chầm chậm đi ra cửa, rồi lại dừng lại. Cô muốn bước ra khỏi
cánh cửa này một cách thoải mái nhất, bước ra khỏi thế giới của Tề Vũ, sau này
không gặp lại anh nữa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra – thực ra thì
cũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều đi được vài bước, hình như sức lực của cô đã cạn, cô ngốc nghếch
ngồi thụp xuống ngay trước cửa, vùi đầu vào đầu gối. Cô như một diễn viên vừa
diễn xong một vở kịch, luyến tiếc nhân vật và sân khấu của mình, không biết
phải làm gì tiếp theo.
Ngồi gần một tiếng đồng hồ thì Tề Vũ quay lại.
Một mình anh quay lại, miệng ngậm thuốc lá, sắc mặt
rất khó coi.
Đồng Đồng nhìn anh, anh nhìn cô, trong mắt hai người cùng có chung một thứ –
thất vọng. Không biết vì sao, Đồng Đồng cảm thấy nếu mình vẫn ngồi tiếp ở đây
thì có cảm giác như cô đang ngồi ăn vạ, giống như một người tới đòi nợ. Trên
mặt Tề Vũ để lộ vẻ mệt mỏi, có thể anh cảm thấy cần phải lấy lại tinh thần để
nghĩ ra lý do gì đó, giải thích cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng hướng ánh mắt mệt mỏi về phía anh, như hướng
về vị thần ở trên giáo đường. Cô cảm thấy anh thật là xa vời, cuối cùng thì cô
cũng đã dùng hết sinh lực và tia hy vọng cuối cùng của mình.
Bỗng dưng cô đứng bật dậy quay người bước đi. Tề Vũ
lập tức đưa tay ra kéo cô, nhưng lại tỏ ra lực bất tòng tâm.
Đồng Đồng nếu muốn giằng tay anh ra rất dễ dàng, nhưng
cô vẫn dừng lại. Cô nói:
- Tề Vũ, đừng như thế! Anh không nợ em gì cả.
- Đồng Đồng, anh cảm thấy rất mệt… – Anh rất mệt mỏi,
ánh mắt ánh tràn ngập trong sự đau thương vì thất vọng, lẩm bẩm nói – Xin lỗi,
anh phát hiện ra mình không thể không có Hạ Dương, anh phải ở bên cô ấy.
- Em hiểu.
Tề Vũ im lặng, anh đưa tay ra, những ngón tay bất lực
trượt dài từ trên trán Đồng Đồng xuống tới gò má của cô, sau đó bỏ đi.
Giây phút đó, bỗng dưng Đồng Đồng muốn được ôm anh
thật chặt, sau đó vứt bỏ tình cảm này đi. Bởi vì cô yêu anh.
Đồng Đồng im lặng đi trong bóng đêm mịt mùng, xung
quanh im ắng, không có ánh trăng, những ngôi sao phương Bắc cố gắng tỏa sáng,
nhưng hình như ánh sáng yếu ớt đó không đủ để xé rách màn đêm tăm tối.
Tất cả đã kết thúc.
3.
Trên đường trở về ký túc xá thì Đồng Đồng nhận được điện thoại của Lục Hy Thần.
Anh hỏi:
- Em tìm tôi à?
- Đúng vậy. Hứa Hân Di đi từ hôm qua giờ vẫn chưa về,
cả ngày nay cũng không đi học, tôi muốn hỏi anh xem cô ấy đi đâu.
Lục Hy Thần chán nản đáp:
- Tôi đâu có ở cạnh cô ấy 24 tiếng đồng hồ. Hôm đó
chia tay xong, tôi đưa cô ấy tới đường Mục Điền. Cô ấy chưa về sao?
Đồng Đồng tắt luôn điện thoại, chạy về ký túc xá, nếu Hứa Hân Di vẫn chưa về
thì cô sẽ gọi Lục Hy Thần đi báo cảnh sát.
Những giọt lệ trên khóe mắt còn chưa lau khô, cô lại
gặp chuyện khác khiến trái tim thêm đau đớn, cũng may là vì có chuyện khác để
cô suy nghĩ khiến cô tạm thời quên đi nỗi đau về Tề Vũ.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một cái va li lớn
đang mở đặt giữa phòng, trong đó nhét rất nhiều quần áo, một chiếc thắt lưng có
hình trái tim ở giữa rơi ra, bên cạnh còn chất một núi hộp giày. Đôi guốc đỏ
Hứa Hân Di đi hôm đó vứt lăn lóc trên mặt đất, một chiếc thì bị vứt tít đằng
xa. Rất nhiều đồ đạc không ở vị trí vốn có của nó, ký túc xá cứ như vừa bị trộm
vào.
Hứa Hân Di đang cúi người xuống, vứt đồ đạc như một kẻ
điên.
- Này, cậu làm gì thế? – Hai tay Đồng Đồng giữ lại xấp giấy mà Hứa Hân Di vứt
xuống.
- Tớ muốn chuyển ra ngoài. – Hứa Hân Di cúi đầu nói
nhỏ, sau đó lại sắp xếp đồ đạc, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
- Mới đó mà đã định chuyển ra ngoài ở biệt thự cùng
với Lục Hy Thần rồi sao? – Đồng Đồng nói xong câu này mới phát hiện không khí
trong phòng hơi kỳ lạ. Đôi mắt Hứa Hân Di đỏ quạch, sưng lên như một cái bong
bóng cá, giọng nói còn nghẹn ngào.
Hứa Hân Di không nói gì nữa, Đồng Đồng cảm thấy rất kỳ
lạ, chỉ đành giúp cô sắp xếp đồ đạc. Những đồ trên đất vứt bừa bộn, Hứa Hân Di
không giống như đang chuyển nhà mà như đang vứt đồ để phát tiết. Cuối cùng Đồng
Đồng cũng nhận ra hình như có vấn đề gì đó xảy ra.
Đồng Đồng hỏi dò:
- Hân Di, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không định chuyển
nhà thật chứ?
Hứa Hân Di vẫn không lên tiếng.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Cậu và Lục Hy Thần…
Hứa Hân Di bỗng hét lên:
- Cậu im đi. – Mắt cô mở trừng trừng, hình như bất cứ
lúc nào cũng có thể giết người.
Quả nhiên là thất tình rồi! Đồng Đồng không dám lên tiếng.
Hứa Hân Di đã không bị thất tình mấy năm nay rồi. Cô luôn là người chiến thắng,
chưa bao giờ gặp phải khó khăn nào quá lớn.
Hứa Hân Di lại nhanh chóng trèo xuống giường, cầm lọ
hoa bách hợp đặt trên bàn ném mạnh xuống đất, nước và thủy tinh bắn tung tóe
khắp nơi, quả cầu thủy tinh để trên bàn suýt nữa thì rơi xuống đất, cũng may
Đồng Đồng nhanh tay giữ lại được. Cô cầm quả cầu thủy tinh lạnh lẽo trong tay,
không biết phải làm thế nào:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì? Cậu nói mau đi.
Hứa Hân Di phẫn nộ chỉ tay và Đồng Đồng:
- Tất cả đều là vì cậu! – Cô cắn môi, mặt đỏ bừng.
Trong ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, kinh ngạc, thống hận – đó là biểu cảm của
người bị bạn bè phản bội. Ngày trước Đồng Đồng từng xem rất nhiều diễn viên
diễn cảnh này mà cô cho rằng rất khoa trương trên tivi, thì ra nó cũng tồn tại
trong thực tế.
Hôm đó Lục Hy Thần tới tìm Hứa Hân Di, nói với cô rất
nhiều chuyện, nhưng ý chính là – Người anh thích là Đồng Đồng.
Hứa Hân Di vẫn còn chưa hoàn hồn, anh lại nói:
- Chúng ta hãy giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn.
Cô hỏi một cách khó hiểu:
- Anh tới tìm em là để nói cái này? Vì sao?
Lục Hy Thần nói:
- Đồng Đồng lúc nào cũng hiểu lầm, anh sợ cô ấy sẽ
tiếp tục hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Anh muốn kết thúc cái mối quan hệ không phải tình bạn
cũng chẳng phải tình yêu này. Giữa họ có gì sao? Thì ra đúng là Hứa Hân Di hiểu
lầm. Cô luôn tưởng rằng tính cách của Lục Hy Thần lạnh lùng, không thích thân
mật với người khác, tình cảm cũng luôn giấu kín. Cô hẹn anh, anh cũng không từ
chối. Anh đối xử với cô lạnh nhạt một chút, nhưng hai người vẫn tiếp xúc với
nhau như vậy một thời gian dài, bởi vậy cô tưởng rằng giữa họ chỉ còn thiếu vài
tiếng đó thôi… Họ ở cạnh nhau, mọi người đều biết, cũng được thừa nhận.
Có thể chính vì mọi người đều đã mặc nhận mối quan hệ
này nên cô mới khiến mình đi sai lâu như vậy.
Hứa Hân Di giận dữ nói với Đồng Đồng:
- Anh ấy nói anh ấy thích cậu, từ trước tới nay luôn
như vậy! Hơn nữa hôm đó trên sân thượng anh ấy cũng tỏ tình với cậu rồi, nhưng
cậu từ chối anh ấy, là vì anh ấy đang ở bên tớ. Bây giờ anh ấy nói rõ ràng với
tớ là vì muốn cậu chấp nhận anh ấy. Vậy mà cậu luôn giấu tớ!
Đồng Đồng nói:
- Hân Di, cậu nghe tớ nói… Không phải như anh ấy nói
đâu, tớ không nói những chuyện đó là vì sợ cậu buồn…
- Bây giờ như thế này thì tớ không buồn sao? – Hứa Hân
Di giận dữ. – Tớ không cần cậu bố thí tình cảm cho tớ! Nếu cậu thực sự muốn tốt
cho tớ thì đã không tranh giành với tớ, hoặc nói sớm với tớ về chuyện xảy ra
trên sân thượng. Cậu lấy Tiểu Phàm ra làm bia đỡ đạn, đó là vì cậu thấy có lỗi
với tớ. Lục Hy Thần muốn giữ khoảng cách với tớ, đây chính là kết quả mà cậu
muốn phải không?
- Nếu nói sớm, sự việc càng loạn hơn, kết quả sẽ khác
hơn sao?
- Nếu biết sớm thì tớ sẽ từ chối anh ta, không cho anh ta có cơ hội làm tổn
thương tớ! Trước nay chưa có người nào dám nói với tớ như thế cả – “Anh biết em
thích anh, nhưng xin em giữ khoảng cách với anh”.
Đó là lần đầu tiên tớ bị người ta đá một cách kỳ lạ
như thế.
- Cậu không chấp nhận người khác từ chối cậu, chỉ cậu mới được quyền đá người
khác thôi hả?
- Nói đúng lắm! Tớ biết cậu ghen ghét với tớ, ghen
ghét vì việc gì tớ cũng giỏi hơn cậu, bởi vậy cậu bảo Lục Hy Thần từ chối tối,
nhân cơ hội này đạp tớ xuống! Tớ không hiểu, cậu mở miệng ra là nói thích Tề
Vũ, tại sao còn đong đưa với Lục Hy Thần?
- Đủ rồi! – Đồng Đồng hét lên, lời nói của Hứa Hân Di
như một lời nguyền rủa trói chặt lấy cô. Hứa Hân Di nhìn cô như kẻ thù, những
lời nói đó thì ra đã ở trong lòng của Hân Di lâu lắm rồi – thì ra từ trước tới
nay Hứa Hân Di luôn coi thường cô.
Đồng Đồng tuyệt vọng:
- Lục Hy Thần không phải là một con rối để cho người
ta sắp đặt, tớ cũng không hề nghĩ tới việc anh ta sẽ nói với cậu mấy lời đó. Tớ
thực sự muốn giúp cậu. Tại sao chúng ta làm bạn bè với nhau mấy năm, vì một Lục
Hy Thần mà lại thành ra như thế này?
Hứa Hân Di bật cười chế giễu:
- Bạn bè mấy năm? Nếu thực sự coi tôi là bạn thì hôm
nay cậu đã không đối xử với tôi như vậy. Cậu không biết rằng Lục Hy Thần là
người duy nhất mà tôi thích sao? Trong chuyện này, tôi rất khó tha thứ cho cậu,
cũng không thể nào cùng cậu sống chung trong một phòng được nữa.
Bạn trai thích bạn thân của mình, điều khó có thể tha
thứ được đó là người bạn thân mà mình vẫn coi thường.
Hứa Hân Di đóng va li lại, những đồ đạc còn lại nhét
bừa vào một cái túi vải màu xanh. Vì quá nhiều hộp giày không để được, thế là
cô ngồi xuống, mở hết các hộp lấy giày ra, sau đó giận dỗi ném từng đôi vào
túi.
Ninh Kỳ Phong đang chờ ở dưới lầu, đồng thời chỉ huy
mấy công nhân đằng sau đi chuyển đồ. Khung cảnh ồn ào này lại thu hút ánh mắt
tò mò của những đứa con gái phòng bên cạnh. Ninh Kỳ Phong trông có vẻ là người
trưởng thành, nam tính, hơn nữa lại đẹp trai, phong độ, có vẻ ngoài việc có
nhiều tiền ra, anh ta cũng là người đàn ông có học thức.
Lúc gần đi, Hứa Hân Di còn để lại cho Đồng Đồng một
câu “bye bye”, giọng nói vô cùng châm chọc.
Nhờ sự giúp đỡ của Ninh Kỳ Phòng, Hứa Hân Di làm giả
một quyển sổ khám bệnh, trong đó ghi để tiện cho việc “khám chữa bệnh”, cô
chuyển tới ở nhà một “người thân” trong thành phố, thế là cô thuận lợi chuyển
ra khỏi ký túc. Đồng Đồng ngồi giữa đống rác ngập phòng mà Hứa Hân Di để lại,
chân đạp lên một con búp bê nhồi bông bị Hứa Hân Di xé tan nát – đó là món quà
sinh nhật năm đó Đồng Đồng tặng cho Hứa Hân Di. Trong tay cô còn cầm quả cầu
thủy tinh vẫn còn chút hơi ấm, cô nhìn thấy con cá nhỏ xíu vẫn sống, bèn đặt nó
lên bàn.
Đồng Đồng cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của việc
mình quá ngây thơ, ngu ngốc. Đúng vào lúc cô vô cùng chán chường thì điện thoại
trong túi đổ chuông.
Cô ngồi trên mặt đất, không muốn nhận điện thoại, nên
cũng chẳng buồn nhìn vào đó rồi tắt luôn đi. Lại kêu, cô lại tắt.
Sau đó cuối cùng Đồng Đồng cũng ấn nút nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm của Tề Vũ:
- Đồng Đồng, em ở đâu?
Đồng Đồng nói:
- Em ở đây, ở ký túc…
- Anh… – Tề Vũ do dự. – Anh hơi lo cho em, một mình em
quay về, sợ tâm trạng của em không tốt.
Đồng Đồng mỉm cười:
- Anh không cần quan tâm tới em như vậy. Em không sao
đâu, giờ em đang đọc sách ở trong phòng, rất tốt. Em đâu có bị thất tình, em
còn rất nhiều việc phải làm. Này, giờ rất muộn rồi, em còn phải dọn phòng, giặt
quần áo. Này, còn nữa, em còn phải sắp xếp lại tạp chí, viết tiểu luận… – Không
biết vì sao, cô càng nói càng không có thứ tự, lộn xộn, rồi cô ngắc ngứ, nước
mắt rơi lã chã.
- Em khóc hả? – Tề Vũ kêu nhỏ lên trong điện thoại. –
Đồng Đồng…
- Em không khóc! – Đồng Đồng vội lên tiếng. – Ai nói
em khóc! Em chỉ hơi buồn một chút thôi, em rất khỏe, anh không cần phải lo, Hứa
Hân Di vừa chuyển đi rồi, cô ấy nói em là hồ ly tinh, em đâu có làm việc gì có
lỗi với cô ấy, em chỉ hơi buồn một chút thôi, em đâu có khóc…
- Đồng Đồng, em đừng nghĩ ngợi lung tung. – giọng nói
của Tề Vũ trở nên lo lắng. – Anh tới tìm em, được không? Em có chuyện gì ấm ức
thì nói với anh. Đều tại anh cả, anh xin lỗi!
Nghe thấy hai tiếng “xin lỗi”, trái tim Đồng Đồng lại
rơi vào tuyệt vọng. Những giọt nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
- Không, anh đừng tới, em không gặp anh đâu. Sao anh
không đi tìm Hạ Dương đi…
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “tút” thật dài,
điện thoại đã bị cúp.
Đồng Đồng tắt đèn, trèo lên giương, đắp kín chăn. Nước
mắt của cô cứ thế chảy ra, đau đớn như những con sóng cồn lên bờ cát.
Không có nguyên nhân, cũng không biết là vì Hứa Hân Di hay vì Tề Vũ, có thể là
vì quá nhiều chuyện xảy đến dồn dập, vì mọi nỗi đau. Cô sợ khóc quá to sẽ làm
phiền tới người khác, bởi vậy cô cố mím chặt môi, gần như suy sụp hoàn toàn.
Vừa ngủ thiếp đi thì chuông điện thoại reo. Lại là Tề
Vũ, Đồng Đồng không nghe.
Tề Vũ nhắn tin cho cô: Anh đang ở trước cửa ký túc xá
của em, anh muốn gặp em.
Đồng Đồng trả lời: Không có thời gian, cổng ký túc
đóng rồi, em phải đi ngủ.
Tề Vũ lại nhắn tới: Anh sẽ không làm lỡ thời gian của
em đâu, hay là em xuống đây, đứng sau cửa sắt, anh chỉ nói với em vài câu hoặc
nhìn thấy em là anh đi.
Đồng Đồng không biết rốt cuộc anh muốn thế nào, đành
nhắn trả lời: Em không muốn gặp anh.
Điện thoại yên lặng một lúc, sau đó cô lại nhận được
một tin nhắn: Anh ở ngoài cổng, không gặp được em anh không về.
Đồng Đồng không biết Tề Vũ đứng ở đó bao lâu. Cô nghĩ,
bây giờ đã chẳng còn lời nào để nói nữa, những câu như xin lỗi cũng không còn ý
nghĩa gì, lẽ nào anh không hiểu sao? Cho dù thế nào cô cũng sẽ không đi xuống.
Cô không muốn làm một người yếu đuối, cũng không cần sự an ủi và thương hại của
người khác.
Gió đêm nổi lên, đập mạnh vào cánh cửa sổ, cái lạnh
của ban đêm luôn vào giấc ngủ của Đồng Đồng. Hơn 1 giờ sáng, cuối cùng Đồng
Đồng không chịu được nữa. Cô khoác thêm cái áo mỏng, đứng ở ban công nhìn
xuống, quả nhiên có một bóng người đang đứng chờ ngoài cổng. Tề Vũ co ro tựa
lưng vào cửa, ánh đèn đường nhập nhoạng khiến bóng anh đổ dài liêu xiêu, bóng
tối gần như nuốt chửng lấy anh. Xung quanh anh là khói, có lẽ là từ điếu thuốc
lá mà anh cầm trên tay. Anh lại châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, điếu
thuốc trong tay sáng lập lòe không đủ sức xua tan đi màn đêm dày đặc.
Nhìn vào dáng vẻ của anh, Đồng Đồng cảm thấy anh rất
cô độc, hai hàng nước mắt lại đua nhau rơi xuống. Đồng Đồng nghĩ, mình mất đi
cái gì sao? Anh nhận được cái gì sao? Tất cả mọi người đều thật là ngốc nghếch!
Trên ban công không bật đèn, không biết Tề Vũ có nhìn
thấy cô không. Đồng Đồng đứng một lúc, vẫn không đủ dũng khí để đi xuống, lại
trù trừ một lúc, cuối cùng cô đi vào phòng, chui vào trong chăn, kéo chăn lên
che kín mặt rồi chìm dần vào giấc ngủ mệt mỏi.
7h30 sáng, Đồng Đồng mở điện thoại ra, một núi tin
nhắn đổ vào điện thoại của cô. Tề Vũ nói:
Em thực sự không chịu xuống gặp anh.
Lạ thật! Hình như anh đã có dự cảm về việc này. Anh
đứng đây chờ tới 7 giờ sáng, không biết vì sao, cảm giác có lỗi trong lòng không
hề nhẹ đi, mà ngược lại càng ngày càng nặng nề hơn. Em nói với anh, nói rằng em
căm ghét phải nghe hai chữ đó, nhưng anh vẫn muốn nói, cả đời này anh chưa nợ
ai nhiều như vậy. Hôm đó nhìn em buồn bã rời khỏi phòng tranh, anh lại không
biết phải làm gì. Anh ngồi ở phòng tranh rất lâu, nhìn những bức tranh vẽ em,
không ngờ anh lại một lần nữa làm tổn thương em sâu sắc! Trong đầu em chỉ toàn
là hình ảnh em khóc và chạy đi, anh gọi điện thoại cho em, nghe thấy tiếng em
khóc trong điện thoại, mặc dù tình hình thật tồi tệ, nhưng anh vẫn không biết
phải làm thế nào. Cả đêm nay anh nghĩ rất nhiều, từ thân thể em đẫm máu trong
tay anh cho tới trái tim đau đớn của em…
Chúng ta hình như bị cái gì đó của số phận buộc chặt
vào nhau, em lúc nào cũng giúp đỡ anh, không hề đỏi hòi, ngay cả mạng sống của
mình cũng không cần. Nhưng những thứ này lại làm rối loạn tầm mắt của anh, anh
không nhận ra cái gì là ơn, cái gì là yêu. Anh từng nói anh cũng thích em một
chút, thực ra đâu chỉ là một chút? Nhưng anh gặp Hạ Dương trước. Quên đi những
chuyện không vui, hãy tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của em (Đừng quên đi bản
thân mình)! Cuối cùng hãy giúp anh giữ gìn sức khỏe! Tề Vũ.
Đồng Đồng cầm điện thoại, bất giác tay run rẩy. Chân
cô hình như giẫm trên một đám mây không an phận, bập bềnh, nhấp nhô, muốn đứng
cũng không thể đứng vững. Cô lẩm bẩm mấy câu cuối cùng trong tin nhắn của anh:
Quên đi những chuyện không vui, hãy tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của em… Cô
nhìn thấy trước cổng ký túc là một đống đầu lọc thuốc lá, chúng ghi lại khoảng
thời gian một người đàn ông đã đứng ở đó suốt một đêm dài… Vì cô…
Trong tin nhắn của Tề Vũ hình như có một mũi tên vô
hình, chỉ dẫn cô phải quên đi, quên anh đi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!