Gió bấc cuốn từng cơn, tuyết vẫn đang rơi, khắp nơi phủ một màu trắng xóa mười phần xinh đẹp. Nhưng nó lại khiến những con người đang đi một mình cảm thấy lẽ loi và lạnh lẽo. Thủy Miên ngước nhìn xung quanh, cố tìm giữa dòng người đông nghẹt một bóng người thân thuộc. Con ngươi trong trẻo không kềm được hiện lên một chút thất vọng. Hàng mi chớp chớp, cố ngăn cho đôi mắt long lanh không không rơi lệ. Đôi môi nàng khẽ cong lên. Cô cười, tự trách bản thân sau có thể vô lí như vậy. Anh đang bận cuộc họp quan trọng kia mà, sau có thể đến đây?
Thủy Miên thất vọng ngồi xuống ghế, đôi hàng mi như cánh bướm chớp động rũ xuống che đi nỗi cô đơn vừa thoáng lên trong đáy mắt.
- Ước gì, anh ở đây!
Bỗng, từ đâu, một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:
- Bé con, em vẫn là không biết chăm lo cho bản thân mình như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Bóng người quen thuộc bất ngờ xuất hiện. Đôi bàn tay to nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, khẽ trách cứ:
- Sao không mang bao tay?
Cô gái nhỏ của anh cười, đôi mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh:
- Em không thích!
Đôi mắt thâm trầm không chút kiên nễ toát ra vẻ ôn nhu và quan tâm:
- Sẽ lạnh.
- Uh.
Cô gái nhỏ khẽ gật đầu. Bé ngốc này, vẫn là dễ dỗ như vậy. Anh mỉm cười, hơi cúi thấp người, một tay đặt phía sau, tay kia làm một cái động tác 'mời', mười phần thân sĩ.
- Thủy Miên tiểu thư, không biết tôi có thể đưa em về nhà được không?
- Đây là vinh hạnh của em, tiên sinh.
Cô gái nhỏ cười rạng rỡ, như một ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông. Đoạn, nàng khẽ đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ rồi tinh nghịch bước vào bên trong xe của anh.
Chương 1
Giữa một căn phòng tối, bả vai của một cậu bé khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh đã bị chủ nhân nó cố gắng kềm chế lại. Nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc bởi một đứa trẻ khoảng mười tuổi lại có thể kềm chế run rẩy khi bị giam vào hầm băng. Từ đôi mắt của đứa trẻ ấy không hề thấy một chút sợ hãi hay hoang mang, chỉ có thù hận cùng sát khí. Nó cố gắng không quan tâm đến cái lạnh, cử động hai cổ tay gần như sắp bị đông cứng. Khóe môi chợt nở nụ cười vô cùng rạng rỡ mà lại khiến người đối diện còn cảm thấy lạnh lẽo hơn cả hầm băng lúc này:
- Cha à! Ân huệ mà hôm nay ông ban cho tôi, sẽ có một ngày, tôi sẽ trả đủ cho ông.
Hàm răng nó nghiến lại, lạnh lẽo, chậm rãi phun ra vài từ nữa:
- Cả… gốc .. lẫn ...lãi.
Cuối cùng, lòng căm thù của nó cũng không cách nào chống chịu được sự kiệt sức của thân thể. Thế giới trước mắt nó tối sầm lại. Nó ngã gục xuống.
- - - - - -
- Tiểu thiếu gia, cậu nhất định phải kiên trì. Cậu phải sống.
Một lão bộc trên tay bế cậu bé dốc hết sức lực nhanh chóng chạy băng băng đến một khu rừng hoang vắng. Trời đông lạnh lẽo không cách nào làm chậm bước chân của ông. Tiếng bước chân giẫm lá cây vang những âm thanh xột xoạt, cho thấy người này đang rất gấp. Nhưng rất nhanh, hai gã mặc đồ đen đã đuổi theo:
- Lâm lão, nể tình ông năm xưa từng lập công lớn, mau đưa tiểu thiếu gia về hầm băng. Nếu không, đừng trách bọn ta không nể tình.
Nhìn thần sắc của người được gọi là Lâm lão không chút nào hòa hoãn xuống, hai người kia có chút ngập ngừng nói tiếp:
- Dù sao, Dạ Đế cũng không muốn nó chết.
Lâm lão nghe đến đây, đôi chân mày nhíu chặt lại:
- Các người nói đúng. Ông ta, sẽ không để tiểu thiếu gia chết. Mà chính xác hơn là chết .. không … bằng .. sống.
Đoạn, ông nở nụ cười:
- Đã thế, ta đành mạn phép không giao tiểu thiếu gia cho các ngươi.
- Ông thật to gan! Đừng nghĩ ông có chút quan hệ với “người kia” thì muốn làm gì thì làm.
Nhanh như cắt, Lâm lão đã rút súng ra, bắn tới một trong hai gã mặc đồ đen. Nhanh như cắt, gã ta nghiêng người, hòng né viên đạn. Nhưng viên đạn kia lại bay theo một quỹ tích kì dị, xuyên vào bả vai gã ta. Gã ta thét lên đầy đau đớn, nhanh chóng dùng tay chặn máu chảy ra từ miệng vết thương. Trong lúc gã bị thương đau đớn ôm lấy bả vai mình và tên còn lại thì giật mình hốt hoảng, ông nhanh chóng bế tiểu nam hài trên tay chạy nhanh về phía trước.
Nhưng với tư cách là thành viên nòng cốt của một tổ chức sát thủ đỉnh cao, gã hắc y nhân thất thần kia nhanh chóng hoàn hồn, bắn một viên đạn vào Lâm lão. Nếu với tình trạng thông thường, dù đã lớn tuổi nhưng ông ta vẫn có thể né được viên đạn này, nhưng vì phải che chắn cho tiểu nam hài đang mà mình đang bế, ông đành cắn răng, để viên đạn xuyên qua bụng. Mặc kệ máu chảy, ông vẫn tiếp tục chạy về phía trước, bất chấp đó là một khu vực nguy hiểm – nơi từng xảy ra một cuộc chiến tranh khốc liệt, còn chôn rất nhiều bom, mìn bên dưới lớp lá khô.
Sự liều mạng của ông làm hai tên sát thủ sửng sốt. Chúng không từ bỏ nhiệm vụ, nhưng vô cùng cẩn thận bước đi từng bước, điều đó khiến tốc độ của chúng không tài nào theo kịp Lâm lão.
- - - - - -
Ở một hang động, Lâm lão nhanh chóng đặt cậu bé xuống . Ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi sờ trán cậu, đôi mày ông không khỏi nhíu lại vì cậu đang bị sốt cao. Ông cố đánh thức cậu dậy, giọng đầy bất lực:
- Tiểu thiếu gia, cậu mau tỉnh lại.
Nhưng ông bất đắc dĩ nhìn thân hình nhỏ bé kia chưa có một chút dấu hiệu nào của việc thức tỉnh. Ông lay lay cậu:
- Tiểu thiếu gia.
Đôi mi vốn khép chặt khẽ run động, từ từ mở ra để lộ đôi mắt đen sâu thẳm. Ánh mắt lạnh lẽo toát ra khí tức vương giả trời sinh, khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng khi ánh mắt ấy nhìn về phía Lâm lão thì không khỏi lộ ra tia nhu hòa, và nhanh chóng chuyển thành lo lắng.
- Lâm thúc, người bị thương.
Cậu bé nhìn chăm chăm vào vết thương của lão. Rõ ràng, nó biết rõ, nếu không phải còn nó làm cản trở thì với bản lĩnh của Lâm lão, bọn người kia còn lâu mới làm khó được ông.
- Tiểu thiếu gia, tôi không sao đâu.
Lâm thúc cười, ánh mắt nhìn cậu đầy hiền hòa. Nhưng rất nhanh, gần đó, một tiếng nổ vang lên như đánh động sự cảnh giác của hai con người vừa tạm rời xa sự nguy hiểm.
- Chết tiệt.
Lâm thúc sẵn giọng, vội vả lấy tay che lại vết thương nơi bụng, chạy ra ngoài. Cậu bé loạn choạng đứng dậy. Nó thừa biết, Lâm lão có ý định đánh lạc hướng để đảm bảo an toàn cho mình. Vô cùng vội vả, nó hét lớn với ý định ngăn ông lại:
- Lâm thúc, đừng đi.
Ông sững người lại, nhìn cậu đầy bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tôi không đi.
Mạc Hàn nhìn ông, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Với những gì mà cậu hiểu biết về Lâm thúc thì ông sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng khi thấy ông không có ý định bước chân, tia nghi ngờ trong đáy mắt dần dần buông lỏng.
- Lâm thúc, chúng ta vào trong đi.
Đoạn, cậu quay lưng lại, bước vào trong hang động. Ngay lúc đó, Lâm thúc bất ngờ đánh mạnh vào phía sau ót của cậu. Mạc Hàn vốn không hề đề phòng nên dễ dàng ngất đi.
Lâm lão khẽ thở dài, trên gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Cẩn thận đặt cậu nằm trên phiến đá, nhìn gương mặt thân thuộc kia, chút phiền muốn của ông cũng tiêu tan. Từ nhỏ, chính ông đã một tay chăm sóc tiểu thiếu gia lớn lên. Phu nhân đã sớm ra đi, để lại thiếu gia sống cùng Dạ Đế, à không, nên gọi là “cha” của cậu luôn trăm phương ngàn kế, tìm cách để hành hạ cậu. Một đứa trẻ vốn nên được sống trong tình yêu thương của mẹ cha lại phải chịu loại cảnh như thế, đến ông cũng phải đau lòng.
Vết thương nơi bụng ông không ngừng rỉ máu. Cảm nhận sinh mệnh của mình đang yếu dần, ông càng thêm lo lắng. Tiếng động khi nãy có thể là do bọn hắc y nhân cố ý nả súng để mượn tiếng bom, hòng dò la tung tích của hai người hoặc do bọn hắn vô ý đạp trúng bom.
Nhưng bọn chúng dù sao cũng là những sát thủ đỉnh cao qua đào tạo, ông biết được, khả năng ấy là vô cùng thấp. Ông gần như có thể chắc chắn, tiếng bom đó là do bọn chúng cố tình dùng để dò la. Đôi mắt bình tĩnh bỗng lóe lên những tia sáng điên cuồng. Chợt nghĩ đến Mặc Hàn, ông ta có chút lo lắng. Với tính cách của tiểu thiếu gia, khi biết ông định lưỡng bại câu thương thì không biết cậu sẽ ra sao. Ông khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu thiếu gia, những ngày sau, chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Lâm lão rời khỏi hang động, hướng về phía tiếng nổ vang lên. Lão nhìn thấy hai tên mặc đồ đen đang cẩn thận đi giữa đám bom mìn. Bất chấp máu chảy thấm ướt ra ngoài, lão nén đau, dùng súng hướng về một trong hai tên mặc đồ đen mà bắn. Viên đạn xé gió, lao đi vun vút nhưng lại bị né đi một cách dễ dàng và lao đến một gốc cây gần đó một cách vô ích.
- Bị trúng kế rồi.
Lâm lão nhíu mày lại, định rời khỏi. Nhưng hai tên kia làm sao để cho ông đi:
- Đã đến rồi thì đừng hòng đi.
Một viên đạn khác từ cây súng của tên mặc đồ đen thay cho lời chào hỏi, bắn thẳng đến chân phải của Lâm lão. Ông không hề né tránh mà khóe môi lại nở một nụ cười quỷ mị. Ông nhắm mắt lại, khẽ nói:
- Thành công.
Hai tên mặc đồ đen nhìn phản ứng của ông, lòng đầy nghi hoặc. Dù sao, người đàn ông này đã từng được giới hắc đạo mệnh danh là “thần xạ thủ”, làm sao lại dễ dàng bắn trượt là thế. Bất chợt nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt chúng hiện lên sự kinh hãi, vội hét lớn:
- Đi mau.
Tuy nhiên quả bom đã được viên đạn mồi dẫn từ nãy giờ nào cho chúng thời gian phản ứng. Nhanh chóng, một tia sáng từ gốc cây nọ lóe lên, và rồi, một tiếng nổ lớn phát ra, kết thúc cả ba sinh mạng.
Trời bỗng nổi lên một cơn bão tuyết. Những cánh hoa giá lạnh rơi, dần phủ kín thi thể của người nô bộc trung thành.
Chương 2
Tách… tách.
Tiếng nước trên đầu hang động đá rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Có mấy giọt rơi lên phiến đá xanh nhẵn nhụi, cũng có mấy giọt rơi trên gương mặt của cậu bé. Khuôn mặt tuấn mĩ vốn nghiêm nghị, khi chìm trong giấc ngủ mới bất chợt thấy được chút nhu hòa nên có ở trẻ con.
Nó yếu ớt, nhướng đôi mi lên, nhìn xung quanh, yếu ớt gọi:
- Lâm thúc.
Đáp lại lời nó, chỉ có bốn bức vách lặng yên. Nước mắt từng giọt lăn trên khóe mi. Từ nay, sẽ không còn ai dạy nó cách tự bảo vệ mình trước những đòn tấn công tàn bạo của bọn thuộc hạ của Dạ Đế. Cũng sẽ không còn ai bất chấp hình phạt của người đó mà lén mang cho nó chút đồ ăn. Người mà nó kính trọng nhất, cũng là người duy nhất trên cõi đời này quan tâm đến nó đã ra đi.
Nó tự giễu bản thân. Nếu người kia mà nhìn thấy nó rơi lệ như thế này, chắc sẽ hài lòng và tìm thêm vài người thân thiết với nó để xử tử. À, mà không, ông ta có muốn cũng không thể, người thân cuối cùng của đã ra đi rồi còn gì?
Bên ngoài cửa động, những bông hoa tuyết rơi mười phần xinh đẹp, nhưng chỉ làm cho đáy lòng cậu càng thêm chán ghét. Một lần nữa, ngay trong mùa đông giá lạnh này, Tiêu Lãnh lại gián tiếp cướp mất thêm một người thân của nó. Mặc cho cơn sốt đang hoành hành, chực chờ làm nó gục ngã, nó bước ra ngoài, cố lần và đi theo vết máu mong manh đã bị tuyết xóa nhòa. Nó muốn tìm Lâm thúc.
Một rồi lại một bước chân, cậu bé loạn choạng bước đi. Nó đi, đi rất xa. Tuyết đã rơi hơn mười phút, cũng đã đủ dày để xóa đi vết máu – chỗ dựa duy nhất để nó tìm Lâm lão. Hoang mang, nó bước đi theo bản năng, không có một chút ý thức để dựa vào. Cuối cùng, thân thể không cách nào kiên trì được, nó ngã gục đi.
- - - - - - -
- Mẹ ơi, ở đây, có một đại ca ca đang ngất xỉu.
Người vừa cất giọng là một bé gái có gương mặt thanh tú, đôi mắt đẹp long lanh như chú nai con còn chưa biết sự đời. Chiếc áo bông màu trắng cùng khăn quàng cổ hồng phấn càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo dù còn mang nhiều nét non nớt. Cô bé như một tiểu tinh linh giữa tuyết trời trắng xóa, vừa linh động lại hoạt bát, đáng yêu.
Người phụ nữ vội vả đến chỗ con. Quả thật, có một cậu bé đang nằm trên nền tuyết trắng. Cậu không mặc quần áo mùa đông, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
- Mẹ, hay là chúng ta cứu đại ca ca này đi.
Bà nhìn con gái, đầy bất đắc dĩ. Bà và chồng lấy nhau được bao nhiêu năm, chỉ sinh ra được một cô con gái bảo bối, từ khi còn nhỏ đã được cả nhà thương yêu. Cô bé không kiêu căng, lại hiếu thuận, làm cho bà rất hài lòng. Chỉ mỗi việc là đứa con bé bỏng này lại vô cùng dễ tin người. Nhìn những vết thương đáng sợ trên người cậu ta, cũng biết cậu ta không phải là người có xuất thân tốt đẹp gì. Chỉ sợ rằng tương lai, gia đình bà sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.
Nhìn ánh mắt đầy do dự của mẹ, cô bé vội vả chạy đi tìm “cứu tinh”.
- Ba ơi, ngoài kia có một đại ca ca bất tỉnh trong tuyết. Chúng ta cứu anh ấy đi.
Vừa nói, hai tay cô bé khẽ níu níu ống tay áo ông, không quên cọ cọ đầu vào người ông làm nũng.
- Đi mà ba, ba thương Miên Miên nhất, phải không.
Đôi mắt cô bé chợt hiện lên một chút giảo hoạt và nhanh chóng biến mất để rồi thay vào trong đó sự thành khẩn. Quả nhiên, ông Hạ, khi nhìn thấy con gái bảo bối mắt ngấn lệ không khỏi mềm lòng, vội vàng đáp ứng:
- Được rồi.
Hạ phu nhân nhìn ông, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng. Ông khẽ thở dài:
- Chúng ta không thể gặp chết mà không cứu. Cứ cứu cậu bé đó trước, rồi sau đó, cậu ta ra sao thì phải do chính cậu ta.
Trong lúc hai người nói chuyện, không ai để ý, bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé khẽ run.
- - - - - -
- Mẹ ơi, đại ca ca tỉnh rồi.
Cô bé gọi mẹ, đầy vui mừng. Bà đến nhìn, thấy cậu bé quả thật đã tỉnh. Theo thói quen, bà đưa tay đặt lên trán cậu, định xem cậu đã thật hạ sốt chưa nhưng cậu đã nghiên đầu, tránh né đôi bàn tay ấy. Đôi mắt đen láy không nhìn ra sâu cạn đang thản nhiên đánh giá bà. Nhìn đứa trẻ này, bà có cảm giác như đang gặp gỡ một người thành thục, giàu kinh nghiệm trong cuộc sống. Bỗng, giọng nói thanh thoát của cô bé khẽ vang lên, mang theo chút ngại ngùng, cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người:
- Đại… đại ca ca…. anh … tên gì?
Nhìn bé con đang ấp a ấp úng, dùng đôi mắt tròn xoe không pha chút tạp chất nhìn mình, nó không khỏi có chút ấm áp.
- Hàn.
Cô bé nhìn hắn, hai má khẽ phùng lên vô cùng đáng yêu như định nói gì rồi lại thôi, hiển nhiên là khá bất ngờ với cái đáp án siêu ngắn gọn của nó. Nó không khỏi có chút buồn cười, khẽ ho khan và nhanh chóng bổ sung:
- Anh tên Mặc Hàn. Mặc trong thủy mặc, Hàn trong cô hàn.
Nghe được đáp án “như mong đợi”, cô bé cười thật tươi trả lời, hiển nhiên quên đi sự lúng túng khi nãy:
- Chào anh Mặc Hàn, em tên là Thủy Miên. Thủy trong thu thủy, Miên trong thảo miên.
Có lẽ, Hạ Thủy Miên cũng không ngờ, cuộc gặp gỡ năm đó của cô và anh lại khiến lại mở đầu cho rất nhiều ân oán về sau. Âu cũng là duyện phận.
Chương 3
Khoảng thời gian mà Mặc Hàn sống tại biệt thự Hạ gia vừa tròn một tuần lễ. Hắn cũng đã biết được một số thông tin cơ bản về Hạ gia. Đây cũng là một gia tộc khá nổi tiếng với tập đoàn Hạ Thị - một tập đoàn lớn, tầm cỡ quốc tế. Sở dĩ, hắn gặp được họ ở đây là do Hạ chủ tịch và Hạ phu nhân cùng với cô con gái bảo bối đang đi du lịch, ngắm tuyết ở cái xứ hẻo lánh này.
Trong suốt thời gian ấy, đã có không ít chuyện khiến gương mặt nghiêm nghị ấy cũng phải nở nụ cười. Bé con cứu hắn - Hạ tiểu thư dường như ngày nào cũng gây chuyện. Việc rắc rối đầu tiên mà hắn gặp phải chính là xưng hô. Vừa nhớ đến, Mặc Hàn đã không tránh khỏi thở dài, định đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán. Nhưng nhanh chóng, một bóng hình linh động, mắt chiếc đầm xanh nhạt đã xuất hiện trong tầm mắt hắn. Lại nữa rồi!
- Hạ tiểu thư.
Hắn không khỏi trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, theo quy tắc mà gật đầu coi như hữu lễ.
- Mặc Hàn ca ca, đừng gọi em như vậy được không. Gọi em là Miên Miên.
Cô gái nhỏ khẽ phùn má, trông có vẻ rất uất ức, nói.
- Miên Miên tiểu thư.
Để tránh khỏi phiền phức, hắn đành chọn giải pháp hợp lí nhất mà người quy củ như mình có thể nghĩ ra. Trước đây, dù người kia vô cùng chán ghét hắn nhưng trên danh nghĩa, hắn vẫn là con trai duy nhất của người kia. Thế nên, dù muốn dù không, ông ta vẫn phái người dạy dỗ hắn những quy tắc ứng xử của quý tộc, để ít ra trong những bữa tiệc xã giao, họ vẫn phải diễn màn kịch “phụ hòa tử hiếu”. Nhưng thật sự đầu hắn sắp nổ tung rồi. Như thế nào vị Thủy Miên tiểu thư của Hạ gia danh giá này một chút lễ nghi cơ bản cũng không thể đáp ứng. Hơn nữa, nàng lúc nào cũng nghĩ ra một nghìn lẽ một trò tinh quái, rồi trưng ra cái bộ mặt ủy khuất khiến người ta thương tiếc rồi chiều theo.
- Mặc Hàn ca ca. Hôm nay trời rất đẹp, anh dẫn người ta đi chơi đi.
Thủy Miên kéo lấy tay hắn, làm nũng. Vẫn đôi mắt nai con quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, tỏ vẻ vô cùng chờ mong. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn không tự chủ được mà thất thần. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại được bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay anh không muốn ra ngoài. Miên Miên tiểu thư, hay là hôm khác đi.
Gương mặt tinh xảo nhanh chóng xụ xuống, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt ấy đã lấy lại tinh thần.
- Vậy ngày mai, Mạc Hàn ca ca phải đi chơi với Miên Miên nha. Không được dùng cớ này lần nữa đâu đó.
Bất đắc dĩ, hắn gật đầu.
- - - - - - -
Sáng sớm ngày hôm sau, gia nhân Hạ gia đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cho chuyến đi chơi của cô chủ nhỏ. Mặc Hàn đã bị ai đó buộc thức giấc từ sớm, cũng thay đổi một bộ đồ theo yêu cầu của cô bé.
Thủy Miên đang cười híp mắt, biểu hiện cô bé đang rất vui. Mọi thứ cần cho chuyến đi chơi đã có đủ, nào thức ăn, nước uống… đủ cho chuyến đi dã ngoại cả ngày của bé. Nhưng chợt đến nghĩ đến điều gì, nụ cười tươi tắn lại nhanh chóng bay đi. Ba và mẹ cô hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng nên họ ở lại căn biệt thư.
- Thủy Miên tiểu thư không phải rất muốn đi chơi sao? Thế nào lại trông buồn vậy?
Bé nghe giọng nói quen thuộc, cười tươi tắn:
- Dì Phương.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của bé tròn xoe nhìn, vẻ đầy ngạc nhiên:
- Dì Phương sẽ đi chơi cùng con và Hàn ca ca phải không?
- Đúng vậy, hôm nay bà già này sẽ đi chơi cùng với tiểu thư.
Dì Phương nhìn Thủy Miên, rồi cũng nở nụ cười hiền. Còn về phần Mặc Hàn, hắn theo thói quen, tay cho vào túi quần, đứng lặng im, đem tất cả biểu hiện của mọi người thu vào trong tầm mắt. Nhìn bóng hình linh động kia, hắn không khỏi thở dài. Ít nhất, vật nhỏ ấy không phải đối mặt với sự đấu đá của thế gia từ sớm. Có thể là do địa vị đặc thù và sự bảo vệ rất mực của ba mẹ Hạ, cô ấy mới có thể giữ được một tấm lòng thiện lương như thế này.
- Hàn ca ca, chúng ta đi đi.
Một chút hân hoan khó có được ánh lên trên gương mặt vốn lạnh nhạt của hắn:
- Uh, đi thôi.
- - - - - -
Rất nhanh, ba người một già hai trẻ đã đi đến địa điểm. Đó là một bãi đất trống, hoa cỏ mọc dại nhưng mang sức sống mãnh liệt. Thời tiết cũng khó có được mà lộ ra vài tia nắng ấm áp giữa mùa đông. Như được tung cánh bay giữa bầu trời tự do, “chú chim nhỏ” Hạ Thủy Miên lại càng thêm vài phần hoạt bát. Còn Mặc Hàn, hắn vẫn như thường lệ, tùy tiện đừng im một chỗ, nhìn cô chơi đùa.
- Hàn ca ca, anh cũng ra chơi đi. Hôm nay Miên Miên rủ anh đi chơi, chứ không phải là muốn đem theo một bức thạch điêu biết di động nhá!
Thủy Miên tinh nghịch, thẳng thắng chỉ trích cái bộ mặt lạnh lùng của ai kia, đôi mắt đẹp chớp chớp linh động khiến người ta bật cười.
Mặc Hàn không nói một lời, lập tức xoay người bước đi nhanh. Nhưng rơi vào mắt Thủy Miên thì cô bé lại cho rằng mình là đối tượng bị ghét bỏ. Ủy khuất, nước mắt cô từng giọt, từng giọt thi nhau rơi như biểu hiện rằng chủ nhân của chúng đang giận dỗi:
- Hu ..hu … hu. Thật đáng ghét! Người ta chỉ muốn làm bạn với anh thôi. Làm gì mà không thèm đoái hoài tới người ta.
Mặc Hàn từ xa nhìn thấy vật nhỏ kia đang khóc bù lu bù loa, có chút khó chịu, khẽ nhíu mày:
- Sao lại khóc?
- Thì anh bỏ người ta một mình.
Đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dùng tay, lau lau đi mấy giọt nước mắt còn đọng khóe mi, rồi lúng túng trả lời:
- Anh thấy em ham chơi quá, nên đi lấy nước cho em thôi.
Nhìn “bằng chứng” Mặc Hàn cầm trên tay, cô gái nhỏ còn đang thút thít mới chịu thôi tiếng khóc. Nở một nụ cười tươi tắn, Thủy Miên cũng không biết mình lại một lần nữa khiến ai kia thất thần. Có lẽ Mặc Hàn cũng không hay, kể từ chuyện đó, trong lòng cô bé Miên Miên đã dán cho hắn cái mác: lạnh lùng nhưng không phải người xấu. Một hành động biện minh trong lúc chột dạ đã khiến hai người trong tương lai càng dễ dàng xích lại gần nhau.
Chương 4
Để đề phòng bé con lại khóc nhè, Mặc Hàn chủ động dẫn Miên Miên đi chơi. Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, hắn tham lam nhận lấy những ấm áp từ tay cô truyền qua. Ngay lúc ấy, hắn chỉ có suy nghĩ: Hắn muốn nắm lấy tay cô, mãi mãi. Nhưng bất chợt, một loạt tiếng động bất thường khiến hắn cảm thấy bất an. Thấp giọng, hắn khẽ nói:
- Lại là bọn chúng.
Thủy Miên nhìn hắn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, tự dưng có chút sợ hãi, cũng khẽ hỏi:
- Bọn chúng là ai vậy, Hàn ca ca?
- Em không cần biết đâu, Miên Miên. Biết nhiều quá sẽ không tốt.
Hắn lần nữa đè thấp giọng, không hề phát giác ra cách xưng hô của mình đã bớt đi hai chữ “tiểu thư”.
- Miên Miên, nghe lời anh, về nhà trước đi. Em ở đây, sẽ nguy hiểm.
Hắn nhìn cô, đầy nghiêm túc. Thủy Miên ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vẫn quyến luyến không nỡ xa hắn:
- Hàn ca ca, sao khi trốn được bọn họ, anh sẽ ở đâu? Miên Miên sẽ nói ba và mẹ đến rước anh.
- Hang động sau núi.
Đó là nơi mà hắn gặp Lâm thúc lần cuối, cũng là nơi duy nhất mà hắn nghĩ đến trong lúc rối rắm này. Bóng hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy đi, Mặc Hàn đứng im, hét lớn:
- Các người đã đến thì sau còn ẩn ẩn nấp nấp làm gì? Chẳng lẽ đường đường là sát thủ của Dạ Tuyết Các mà lại đi sợ một đứa nhóc như tôi sao?
- Thiếu chủ quả nhiên không hổ là thiếu chủ a, xa như vậy mà đã phát hiện được bọn ta.
Quả nhiên, lại có hai tên hắc y nhân, thoạt nhìn là một dạng với bọn người đã đuổi theo cậu và Lâm lão lần trước. Có điều, lần trước có Lâm lão sẵn sàng liều mạng để bảo vệ, hắn có thể thoát, nhưng lần này… Hắn khẽ thở dài. Từ khi nào Tiêu Mặc Hàn hắn lại trở thành con cá nằm trên tấm thớt, tùy ý chờ người ta chặt chém. Thanh âm lạnh nhạt, chẳng hề có chút chút cảm xúc, không nhanh không chậm tùy ý hỏi bọn sát thủ:
- Ông ta lại phái hai kẻ các ngươi đến bắt ta à?
Vẫn tên sát thủ bịt mặt ban nãy trả lời, giọng đầy chế giễu:
- Chỉ trách hai tên trước dẫu là sát thủ đỉnh cấp nhưng chỉ là vừa mới tấn chức nên mới bị một lão già dùng một mạng đổi hai mạng, thế nên giờ bọn ta phải tự thân xuất mã thôi.
Thần kinh Mặc Hàn đã căng cứng. Mồ hôi theo đó mà thấm ướt cả lưng áo. Đôi mắt lạnh lùng chợt thoáng lên một tia do dự:
- Ta theo các ngươi trở về.
Hắn không muốn làm hại Thủy Miên. Suốt thời gian ở chung cô bé, hắn đã không tự chủ được bị cô thu hút, và hắn cũng đã tự hứa với lòng mình sẽ không để những rắc rối của bản thân làm ảnh hướng đến cô. Chỉ cần trở về, đối mặt với Dạ Đế thôi mà. Trước đây, khi mờ mịt vì mục đích sống, hắn còn có thể gục ngã trước mặt lão. Nhưng bây giờ, đã có cô bé đó. Trong vô thức, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu.
Tên sát thủ đó có vẻ khá ngạc nhiên, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, vội quay qua nhìn tên còn lại:
- Hứa lão huynh à, thiếu chủ đã chịu về, nhiệm vụ của chúng ta cũng xem là kết thúc. Bất quá, có lẽ chúng ta nên bắt luôn tiểu cô nương kia đi. Cô nhóc khiến thiếu chủ của chúng ta động xuân tâm, chắc chắn là “người kia”sẽ hứng thú.
Nghĩ đến tiền thưởng mà mình sắp nhận được, hắn nở nụ cười đầy bỉ ổi. Dạ Đế chắc chắn sẽ chi cho gã một con số khổng lồ. Nghĩ đến mấy cô em nõn nà mềm mại đang chờ đợi, lòng hắn không khỏi rạo rực hẳn lên. Nhưng hắn không hề chú ý, người mà hắn gọi là Hứa lão huynh hai tay đã nắm chặt lại từ bao giờ.
Và ngay lúc đó, có một người khác cũng phản ứng vô cùng kịch liệt. Dĩ nhiên, đó không phải ai khác mà chính là Mặc Hàn. Chút nhượng bộ cuối cùng của hắn đã không thể thực hiện, chỉ còn cách liều mạng. Đáy mắt lóe lên một tia điên cuồng. Nhanh như chớp, hắn tháo mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, nhấn vào mặt và quăng về phía tên sát thủ.
Quả bom mini được dấu bên trong mặt dây chuyền kia nhanh chóng phát nổ. Đây là thành quả của hắn khi còn ở Dạ Tuyết Các. Có lần, hắn và Lâm thúc đã thí nghiệm qua, dù chỉ có một mẩu nhỏ nhưng uy lực kinh người của nó khiến người ta khắc sâu. Tuy nhiên, do Dạ Đế giám sát bọn hắn quá chặt chẽ, họ cũng không có nguyên liệu nên cũng chỉ có thể làm ra được hai cái. Cái đầu tiên đã dùng trong lần thí nghiệm. Cái này, cũng là bùa hộ mệnh cuối cùng của hắn.
Khói dần tản ra, để lộ bộ dạng chật vật của hai tên sát thủ. Chúng bị thương nặng. Những vết thương đầy dữ tợn hiện lên trên gương mặt, cánh tay và cả trên chân chúng nữa. Nhưng có lẽ, Mặc Hàn đã quá khinh thường đối thủ, hay nói đúng hơn là cậu quá xem trọng quả bom tự chế của mình. Hai tên sát thủ tuy bị thương nặng, nhưng về cơ bản thì chúng vẫn thừa khả năng bắt cậu về, giao lại cho người kia. Hơn nữa, chỉ cần chúng về đến Dạ Tuyết Các, chẳng những mạng sống của chúng được bảo đảm mà cả cậu và Miên Miên đều sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đó, người cậu lạnh đi. Cậu nhanh chóng chạy đi, lảng vào trong khu rừng với rất nhiều cây cối, gây khó khăn cho việc tìm kiếm.
Trong hai tên, thì tên Hứa Lâm Thành bị thương nặng hơn một chút. Nhìn vết thương dài khiến đồng bọn không cách nào di chuyển được, tên còn lại sốt ruột, vội nói:
- Hứa lão huynh, huynh tạm ở đây, chờ ta bắt tên tiểu tử thối đó về.
Bất chấp vết thương trên cơ thể khiến gã đau đớn vô cùng, gã nhanh chóng đuổi theo Mặc Hàn. Rất nhanh, gã đã đuổi kịp mục tiêu, túm lấy cổ tay cậu, lôi về chỗ mà người đồng bọn đang bị thương của gã còn ở đó. Vừa đến nơi, lão thấy Hứa Lâm Thành đang nằm dựa vào một khúc cây, mặt tái nhợt, thấy gã về liền cười rất tươi:
- Về rồi à!
Tên kia cũng thở phào nhẹ nhõm, trói hai tay, hai chân Mặc Hàn lại, rồi mới buông hắn ra. Nhưng ngay lúc hắn ngước mặt lên, một viên đạn nhanh như chớp lao đến quả tim của hắn. Hắn ngã gục xuống, đôi mắt vẫn mở như nói lên chủ nhân nó không thể tin nổi tại sao đồng bọn của gã xuống tay với mình.
Hứa Lâm Thành nhìn Mặc Hàn bị trói, thở dài vô lực:
- Tiểu thiếu gia, cậu đi đi.
- Ông… Tại sao ông thả tôi? Ông là thuộc hạ của Dạ Đế cơ mà?
Ông ta nhìn cậu, đầy tự trách và bất đắc dĩ:
- Năm xưa, phu nhân có ân lớn với tôi. Nhưng tôi không thể thả cậu ngay từ đầu. Cậu biết với tính tình của Dạ Đế, nếu tôi thả cậu, vợ và đứa con trai duy nhất của tôi chắc chắn không thoát khỏi độc thủ.
- Vậy sao bây giờ ông lại thả tôi ra.
- Nội thương của tôi, cộng với quả bom của cậu cũng đã đủ lấy mạng già này.Huống hồ….
Lão ngập ngừng, thanh âm vẫn còn lo lắng cùng sợ hãi:
- Tiểu thiếu gia, cậu nên hiểu rõ. Hứa Lâm Thành là bị cậu bất ngờ đánh bom, chết bất đắc kì tử, còn cậu là tự mình trốn đi.
Ông ta nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Mặc Hàn gật đầu:
- Cảm ơn ông.
Cậu hiểu tính chất của việc này nghiêm trọng đến nhường nào. Nếu để người kia biết được ông thả cậu, thì chẳng những ông đã chết vẫn không được yên thân, mà quan trọng nhất, gia đình ông cũng sẽ bị việc này liên lụy.
- Về phần trói tay chân, chắc cũng không làm khó được cậu. Thật sự, không phải lão già này không giúp cậu, mà bản thân tôi đã không còn sức lực nữa rồi.
Khi Mặc Hàn vừa cởi được trói của mình, Hứa Lâm Thành nhanh chóng dùng thiết bị chuyên dụng của Dạ Tuyết Các, báo tính hiệu cầu cứu cho tổ chức, coi như tự hợp thức hóa cái chết của ông ta
- Cậu đi nhanh đi, bọn họ sẽ tới.
Cậu nhanh chóng chạy nhanh về phía trước. Thân ảnh nhỏ nhắn dần biến mất nơi mảnh rừng xanh xanh. Không ai biết cậu sẽ đi đâu, chỉ có cậu khẽ nở nụ cười. Không biết bé con có tới không nữa.
Hoàng hôn dần buông xuống. Một tia hi vọng đẹp đẽ, lặng lẽ lóe sáng từ trong đáy lòng tưởng chừng lạnh lẽo như băng.
Chương 5
Trời vừa sập tối, có một bóng hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy vào rừng, tay cầm theo đèn pin, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Người đó không ai khác mà chính là Hạ Thủy Miên. Cô đã đi, đi rất lâu, nhưng tại sao không thấy hang động mà Mặc Hàn nói. Trời càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có tiếng vượn kêu làm cô sợ hãi. Thân hình nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, không kềm chế được mà khóc nức nở.
- - - - -
Còn về phần Mặc Hàn, hắn trở về nơi hẹn, chờ đợi Thủy Miên. Nhưng thời gian dần trôi qua, mặt trời từ nơi cuối chân núi đã biến mất, cô vẫn chưa đến. Hắn tự nhủ:
- Có lẽ người Hạ gia không cho cô đi. Ai lại muốn con mình có liên quan đến một kẻ mà lúc nào cũng có sát thủ rình rập đâu chứ!
Cõi lòng khó khăn lắm mới dấy lên được một tia ấm áp dần dần lạnh đi. Hắn không muốn tin, cũng không dám tin là cô không tới. Bình thường, dù cô rất tinh nghịch, nhưng những gì đã hứa, cô tuyệt đối không để sót lại việc gì.
- Hay là bé con đi lạc?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn bật cười. Rất có thể đấy chứ. Hắn nhanh chóng bước ra khỏi cửa động.
- - - - -
Trong một góc khu rừng, Thủy Miên cố dẹp đi nỗi sợ mà tiếp tục đi. Nhưng cơn gió rào rạt thổi qua đám lá khô cũng đã khiến cho tim cô giật thót lên. Cô sợ hãi, ngồi trên một góc cây, thân hình co rút, tay nắm chặt lấy theo giỏ đồ mà cô chuẩn bị.
- Hu hu. Mặc Hàn ca ca, anh ở đâu. Miên Miên sợ quá, Miên Miên sợ quá.
Từ xa xa, có một tiếng gọi vọng đến.
- Miên Miên, em ở đâu rồi
- Là giọng Hàn ca ca.
Nước mắt ngừng rơi, Thủy Miên nhanh chóng cười thật tươi và trả lời thật to:
- Mặc Hàn ca ca, em ở đây.
Nhìn thấy Thủy Miên không gặp nguy hiểm gì, Mặc Hàn thở phào, vội vàng nói:
- Đi với anh, Miên Miên.
- - - - - -
Hang động đá vốn u tối và hiu hoạnh nhưng đêm nay lại rộn rã tiếng nói cười và lập lòe ánh lửa ấm áp. Từ trong đốm lửa, mùi khoai lang nướng thơm lừng vang lên. Dĩ nhiên, số “lương thực” này là do Miên Miên mang đến, nhưng người động thủ lại là Mặc Hàn. Do chứng kiến kết cục của mấy củ khoai lang đầu tiên do Hạ đại tiểu thư động thủ, hắn cũng không khỏi tê da đầu, bèn vội vội vàng vàng đảm nhận chuyện nướng khoai. Nhưng sau đó, từ một công việc không mấy tình nguyện, hắn lại phát hiện ra điều này lại mang đến một khoản “lợi tức” không ngờ cho bản thân. Tiểu Miên Miên ngây ngô nhìn hắn, đôi mắt không kiên nễ gì toát ra sự sùng bái, làm hắn suýt không kềm được mà nở nụ cười tự đắc. Hắn tự nhủ với bản thân mình không biết bao nhiêu lần: đừng tự phá hủy hình tượng của bản thân mình a, Mặc Hàn. Thế là, trong lúc mờ mịt, “Hàn thạch điêu” vinh dự được Thủy Miên gán thêm một phẩm chất tốt đẹp: Tài mà không kiêu.
Cuộc trò chuyện và chơi đùa lại tiếp tục trong hồi lâu, Thủy Miên bắt đầu có dấu hiệu buồn ngủ. Nhưng cô bé vẫn chưa muốn ngưng cuộc trò chuyện với Hàn ca ca thân mến của mình. Nhìn bé con cố sức chống chọi lại cơn buồn ngủ của mình, hắn khẽ bật cười:
- Em ngủ đi, Miên Miên. Sáng mai, anh đưa em về nhà.
- Uhm.
Sao câu trả lời đầy ngắn gọn ấy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhìn bóng hình nhỏ đã yên vị trên phiến đá phẳng phiu, Mặc Hàn lặng lẽ tựa người vào vách động và rồi cũng nhanh chóng thiếp đi.
- - - - -
Những tia sáng bình minh le lói chiếu vào trong hang động, khiến Mặc Hàn chợt tỉnh giấc. Cậu nhìn sang phiến đá. Quả nhiên, Thủy Miên vẫn còn đang ngủ. Cơ thế nhỏ nhắn co lại thành một đoàn, có lẽ là vì lạnh. Đôi mi rủ xuống, khiến gương mặt tinh xảo thêm phần thơ ngây, làm cho người khác không tự chủ được mà chở che. Hắn khẽ lay cô:
- Miên Miên, dậy đi, anh đưa em về nhà. Trời sáng rồi.
Cô bé khẽ cựa quậy rồi dùng tay dụi dụi đôi mắt đẹp. Trông cô như một con mèo nhỏ, lười biếng nhấc mình ra khỏi tổ ấm.
Bộ dạng đó khiến ai kia chỉ hận không thể ôm cô vào lòng, nhưng dĩ nhiên, tiểu Miên Miên thơ ngây không biết người mà cô đang ngưỡng vọng lại có ý định xấu xa kia. Nhưng dòng cảm xúc miên man của Mặc Hàn cũng không duy trì được bao lâu đã bị thanh âm mềm mại, pha chút chưa tỉnh ngủ của cô cắt đứt:
- Mình đi chưa, Hàn ca ca?
- Uhm
Thế là Miên Miên được Mặc Hàn đưa về Hạ gia. Trên suốt đoạn đường đi, cô tung tăng như một chú chim nhỏ, nhanh nhảu chạy về phía trước. Nhưng chưa bao giờ cô bỏ lại Mặc Hàn được một quãng xa. Lí do ư? Dĩ nhiên, lí do chính đáng nhất là Hạ đại tiểu thư vốn không có thiên phú trong việc tìm đường. Thế nên, cô chỉ có thể chờ đợi người kia như không nhìn thấy sự sốt ruột của cô, từng bước đi vô cùng chậm rãi.
Lại nói đến Mặc Hàn, không hiểu sao, cậu có cảm giác bất an khi đưa Miên Miên trở về. Cậu mơ hồ cảm nhận được rằng, cậu sắp phải xa cô. Đôi mắt đen láy sao không nhìn thấy sự sốt ruột của cô. Những suy nghĩ ngổn ngang nhanh chóng bị cậu vứt đi. Bé con muốn về nhà, cậu cũng nên đưa em ấy về thật nhanh mới được. Khóe môi nở nụ cười tươi, rạng rỡ như ánh mắt trời:
- Miên Miên, thử đuổi theo anh xem.
Không hiểu sao, nụ cười rạng rỡ đó khi rơi vào mắt tiểu Miên Miên lại vô cùng chói mắt. Cô tức giận, khẽ phồng hai má, chân giậm xuống đám lá khô, rồi mới giương to đôi mắt tròn xoe, nhìn hắn và trả lời:
- Hừ, anh cứ thử đi. Chắc chắn Miên Miên sẽ chạy nhanh hơn anh.
Bộ dạng đáng yêu đó của cô rơi vào mắt Mặc Hàn, khiến hắn không khỏi nãy lên suy nghĩ muốn bắt nạt cô thêm vài lần nữa, và suy nghĩ nhường cô trong cuộc “rượt đuổi” cũng đã theo đó mà tan biến. Thế là trong suốt buổi sáng hôm ấy, nơi núi rừng vắng lặng, có một tiểu nam hài nhanh nhẹn chạy phía trước và một cô bé đang ra sức đuổi theo sau.
- - - - -
Tại Hạ gia, những người hầu ở đây hiếm khi gặp được ông và bà chủ vốn hiền hòa của mình nóng nảy hơn hẳn. Hạ phu nhân nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của chồng, ngập ngừng nói:
- Có khi nào, tiểu Miên đi tìm cậu bé Mặc Hàn kia không?
Hạ Vĩnh Cường tức giận, đập mạnh bàn:
- Còn khi nào gì nữa! Chắc chắn là con bé đi tìm thằng nhóc đó.
Vẻ mặt Hạ phu nhân cũng trở nên căng thằng hơn hắn:
- Hôm qua, em nghe Dì Phương nói, lúc tiểu Miên và cậu bé Mặc Hàn kia đi chơi, có mấy kẻ mặc đồ đen, đến tìm cậu bé đó. Hơn nữa, theo Dì Phương miêu tả, bọn người đó có vẻ nguy hiểm.
Hạ Vĩnh Cường không tự chủ được, nói ra nổi lo trong lòng:
- Không biết tiểu Miên có gặp chuyện gì nguy hiểm không. Em cũng thấy đó, con gái chúng ta đơn thuần như vậy, trước giờ lại khá nhút nhát, hiếm hoi lắm mới có được một đứa bạn trạc tuổi. Đấy vốn là việc tốt. Thế nhưng xuất thân của thằng bé này… Một đứa trẻ mới chừng mười tuổi mà tâm trí thì chững chạc, trên người lại có không biết bao nhiêu là dấu vết của đòn roi, hơn nữa lại còn có người đuổi giết suốt ngày. Thật là không thể không lo lắng.
Hạ chủ tịch không hề nói cho vợ mình biết, cậu nhóc đấy chính là thiếu chủ Tiêu gia nổi danh giới hắc đạo. Những gì ông điều tra được cũng đủ khiến ông bất ngờ. Tất cả những vết thương trên người cậu ta đều là do Dạ Đế Tiêu Lãnh – cũng là cha cậu ta ban tặng. Lần này, cậu ta bị sát thủ đuổi theo, có lẽ cũng là do không chịu nổi cha mình mà trốn đi. Ông chưa kịp thở dài, thì tiếng lão quản gia đã vang lên, gấp gáp xen lẫn sự mừng vui:
- Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã về.
Hạ lão gia và Hạ phu nhân nhanh chóng chạy ra. Một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng chạy ùa vào lòng hai người:
- Cha ơi, mẹ ơi, Miên Miên về rồi.
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái bé bỏng không chút trầy xước như cất bớt được nỗi lo, nhưng vẫn nghiêm mặt, ra điều trách cứ:
- Cha mẹ đã nói là không cho con đi, sao con vẫn cứ cãi lời là sao?
Gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng xụ xuống, đôi mắt đẹp ngấn nước. Hạ phu nhân thấy vậy, bèn nhanh chóng thay con gái bảo bối đỡ lời:
- Ông la con làm gì? Về được là tốt rồi.
Nghe lệnh đặc xá từ mẫu thân đại nhân, Miên Miên nhanh chóng cười tươi, còn lén quay sang, làm mặt quỷ với Mặc Hàn. Hạ phu nhân khẽ xoa đầu con gái bé bỏng của mình, rồi hòa ái nói:
- Miên Miên, con ăn sáng chưa? Mẹ bảo dì Phương làm cho con ăn nha.
Nghe mẹ nhắc, cái bụng vốn rỗng tuếch của cô kêu ọt ọt, nghe đến là buồn cười. Thấy thế, dì Phương kêu người chuẩn bị bữa ăn sáng và dẫn cô đi. Thủy Miên vẫn không quên ngoái đầu lại:
- Mặc Hàn ca ca, anh không đi ăn với em hả?
Đôi mắt hắn không ôn hòa như thường lệ mà trở nên thâm trầm. Hắn nhìn Hạ Vĩnh Cường, rồi mới ôn hòa nói với Miên Miên:
- Anh chưa đói.
Giọng nói vốn tràn ngập ôn nhu bỗng trở nên lạnh như băng:
- Huống hồ, anh nghĩ ba em có chuyện muốn nói với anh. Có phải vậy hay không, Hạ thúc?
Hạ Vĩnh Cường kinh ngạc nhìn Mặc Hàn, rồi cũng cười và nói:
- Đúng vậy.
Thủy Miên hồn nhiên, không nhận ra bầu không khí trong nhà bỗng trở nên lạnh lẽo, đầy nguy hiểm, khẽ nháy mắt tinh nghịch:
- Hai người cứ nói chuyện đi. Miên Miên sẽ ăn hết phần của cả hai luôn.
Sau khi bóng dáng của cô gái nhỏ đã khuất, Hạ chủ tịch mới cất giọng, thoạt nghe qua thì vô cùng ôn hòa, nhưng thực chất, trong lời nói ấy chứa đầy sự sắc bén:
- Tôi nghĩ, tôi có chuyện cần nói với cậu, Tiêu Mặc Hàn.
Mặc Hàn thản nhiên, cho tay vào túi, giọng nói cũng không hề kém chút khí thế nào so với ông ta:
- Tôi cũng cho rằng mình cần nói chuyện với ông, Hạ Vĩnh Cường.
Chương 6
Hai nam nhân đứng nhìn nhau, mặt đối mặt. Hạ Vĩnh Cường nhìn đôi mắt tiểu nam hài chứa đựng sự quật cường, cố chấp, lại thở dài một lần nữa:
- Tôi nghĩ cậu nên rơi xa Miên Miên đi. Cậu cũng thừa hiểu, nếu cậu cứ ở cạnh con bé sẽ mang đến cho nó nguy hiểm như thế nào mà!
Mặc Hàn nhìn ông ta, đôi mắt vẫn thể hiện rõ sự không cam lòng. Hai tay cậu nắm chặt lại:
- Huống hồ, Tiêu thiếu gia. Miên Miên đơn thuần coi cậu là một người bạn thân, hay cũng chỉ là một người anh trai, nhưng mà cậu có dám nói với tôi là cậu đối với nó cũng đơn thuần?
- Phải.
Mặc Hàn thẳng thắn thừa nhận, không chút dấu giếm.
- Tôi đối với Miên Miên, đích thật là không đơn thuần như vậy.
Thấy hắn thẳng thắn như vậy, Hạ Vĩnh Cường cũng như trút được nỗi lo trong lòng:
- Cậu nên rời xa Miên Miên đi. Nếu cậu có tình cảm với con bé, thì đừng ở đây để con bé phải vì cậu mà gặp rắc rối nữa.
Lời nói của ông ta như một con dao bén nhọn, đâm vào tận trái tim của Mặc Hàn. Cậu thật sự không có sức lực để bảo vệ bé con, ít nhất thì hiện tại là như vậy. Cậu bất đắc dĩ cười chua chát:
- Tôi sẽ rời xa Miên Miên, ông không cần phải lo. Sự quan tâm mà tôi dành cho bé con cũng không kém gì ông đâu.
Ông ta nhìn cậu, đầy kinh ngạc nhưng giọng lại lạnh nhạt:
- Thế thì cậu mau biến mất khỏi thế giới của con bé đi.
Mặc Hàn chậm rãi bước ra khỏi biệt thự Hạ gia, đôi mắt vốn lạnh lẽo càng thêm vài phần thâm trầm. Chợt, cậu nhìn về phía xa xăm, nhẹ giọng, nỉ non:
- Miên Miên, anh sẽ cố gắng, để có một ngày, anh sẽ cường đại đến mức không ai có thể chia cách được chúng ta.
Nhưng cậu cũng không hề biết, khi đó, tại nơi mà cậu vừa mới vừa mới rời đi:
- Thật là đáng tiếc cho một hảo tiểu tử. Nếu hắn có thể tránh thoát ma chưởng của Dạ Đế, khi trưởng thành ắt hẳn là bậc kiêu hùng.
Hạ Vĩnh Cường tự giễu mình đã nghĩ nhiều. Ông lắc đầu, nhưng gương mặt vẫn còn chứa đựng sự tiếc nuối. Làm sao mà Dạ Đế có thể buông tha cho đứa nhỏ này. Có lẽ ông làm người quá tuyệt tình, nhưng đối với ông, chỉ cần đảm bảo sự an toàn cho Miên Miên, dù rằng ích kỉ hơn nữa thì cũng là xứng đáng. Dòng suy nghĩ miên man của ông đang tiếp diễn, bỗng, tiếng cô con gái bảo bối của ông khẽ vang:
- Ba ơi.
Thủy Miên giương đôi mắt trong veo nhìn ông:
- Hàn ca ca đâu rồi ba?
Ông giả vờ buồn than, trách móc:
- Tiểu Miên từ ngày có Hàn ca ca đã không cần tấm thân già này nữa rồi! Cô lắc đầu ngoầy ngoậy:
- Miên Miên mới không như vậy. Nhưng Hàn ca ca là người bạn tốt nhất của con.
Ông vuốt đầu con gái, giọng đầy dịu dàng:
- Đồ ngốc, Hàn ca ca làm sao có thể ở đây mãi với con. Cậu ấy về với cha mẹ mình rồi.
Nói đến đây, ông cũng có chút chột dạ. Nhìn sắc mặt con gái bảo bối đang dần tái nhợt, ông không khỏi lo lắng.
- Không đâu, Hàn ca ca đã hứa sẽ không bỏ tiểu Miên.
Cô bé nói như thét. Âm thanh nghẹn ngào, khiến người nghe phải cảm thấy xót thương. Cô quay mặt bỏ đi, nước mắt lăn dài. Không thể nào đâu, Hàn ca ca là người tốt. Anh ấy tuy có chút lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu. Nếu như Hàn ca ca là người xấu, anh ấy sẽ không lấy nước cho bé, không nướng khoai cho bé ăn, cũng sẽ không bảo bé trốn khi gặp bọn người xấu định tấn công họ hôm kia. Bé sẽ không bao giờ tin đâu, không bao giờ.
Cô khóa chặt cửa phòng. Gương mặt tinh xảo vùi chặt vào chiếc gối mềm mại trong căn phòng được bố trí theo kiểu công chúa. Cô ngây ngốc, ôm tấm hình của hai người bọn họ trong chuyến đi chơi vừa qua, khẽ lẩm bẩm những tiếng thật nhỏ:
- Hàn ca ca sẽ không bỏ rơi tiểu Miên, sẽ không.
Bên ngoài, Hạ Vĩnh Cương và vợ đã lo đến sốt ruột và cuống quít:
- Miên Miên, mau mở cửa cho ba. Khi trở về, chúng ta sẽ tìm cho con thêm nhiều người bạn khác nữa. Họ sẽ chơi với con thay cho Mặc Hàn.
Cô bé bướng bỉnh, cố chấp hét lên:
- Con không cần. Con chỉ cần Mặc Hàn ca ca.
Tiếng nức nở từ trong phòng vọng ra, càng khiến ba, mẹ Hạ vô cùng lo lắng.
- Con chỉ muốn chơi với Hàn ca ca thôi, ba mẹ tìm anh ấy về đây cho con.
Thủy Miên nghẹn ngào, ôm lấy con thú nhồi bồng to hơn bản thân, mặc cho nước mắt của bé làm ướt bộ lông mềm của món đồ chơi. Khi cô bé định lặp lại lời nói của mình lần nữa, thì tự dưng, cô cảm thấy khó thở quả. Bé ngất đi, câu nói còn chưa dứt lời.
Hạ Vĩnh Cương nghe tiếng con gái bất ngờ dừng lại. Linh cảm báo cho ông đang có chuyện không hay xảy ra. Ông vội vả hét lớn:
Lão quản gia nhanh chóng thực hành nhiệm vụ. Khi họ mở cửa phòng ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đã tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Không đợi ông chủ phân phó, Lâm quản gia đã nhanh chóng gọi cấp cứu. Nhìn tiểu thư đang nằm trên giường, ông không khỏi lo lắng. Liệu lão gia chia cách hai đứa trẻ ấy là đúng hay sai?
Không ai trong số những người trong căn nhà này biết rằng, tình cảm của hai đứa trẻ ấy sau khi bị chia cắt càng thêm sâu nặng. Ranh giới giữa đúng và sai, giữa tình yêu và thù hận cũng vì thế mà lẫn lộn khó phân.
Chương 7
15 năm sau…
Một bóng dáng yêu kiều, dịu dàng bước đi, như một khối nam châm thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiểu tinh linh năm nào đã lột xác, trở thành một cô gái xinh đẹp. Hạ Thủy Miên nhìn mình lại trở thành tâm điểm thì vô cùng khó chịu, những bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
- Này, cậu định bỏ rơi tớ luôn ấy hả?
- Thôi mà Băng Băng.
Thủy Miên nhìn bạn thân của mình đang luyên thuyên không ngừng, không khỏi có chút đau đầu.
- Thực tập thì cậu nên đi chỗ khác mà thực tập chứ! Còn thực tập ở công ty nhà cậu, cả năm cậu không đến công ty vẫn được đánh giá loại ưu.
Mộ Dung Tuyết Băng nhìn bạn thân rụt rè của mình mà không khỏi bức xúc thay nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, việc gì của nhỏ cũng do ba mẹ an bài, làm cho nhỏ như một bông hoa trong nhà kính, tâm tư thì đơn thuần hết chỗ nói, bụng dạ càng không có một chút lòng phòng người. Lần này, cô quyết tâm phải “kéo” nhỏ về phe mình, không thực tập ở công ty ba nhỏ.
- Nhưng mà ba mình nói là…
Thủy Miên chưa nói hết câu, thì Tuyết Băng đã vội vả ngắt ngang:
- Cậu mặc kệ đi, cứ nói với ba cậu là con muốn sống trong cuộc sống chứ không phải sống trong cái nhà kính do ổng tạo.
Cả hai cùng ngồi xuống trạm xe buýt. Miên Miên ngước nhìn bạn thân, ánh mắt lộ rõ sự do dự. Ba mẹ luôn nói với cô, thế giới bên ngoài rất phức tạp và họ không muốn cô bị những thứ bẩn thỉu nơi đó làm ảnh hưởng. Như hiểu được bạn thân đang nghĩ gì, Tuyết Băng vội vả khuyên:
- Cậu đừng nghe lời ba mẹ cậu, cứ nghĩ xã hội này toàn người xấu. Đành rằng có không ít người xấu, nhưng cũng có không ít người tốt mà. Cậu thấy không, như cái giới thượng lưu này, mặt ngoài thì hào nhoáng, chứ còn đầy rẫy âm mưu, thủ đoạn hơn bất kì nơi nào.
- Với lại, khi cậu sống trong một môi trường mới, cậu cũng sẽ có thêm nhiều bạn.
Nghe đến đó, ánh mắt Thủy Miên ánh lên một tia hưng phấn, nhưng rồi cũng nhanh chóng ảm đạm đi. Cô có rất ít bạn, chính xác hơn là trừ Tuyết Băng – bạn thanh mai thanh mai từ nhỏ đến lớn của cô thì chỉ có mỗi người kia. Nhưng hắn cũng đã vứt bỏ cô, vứt bỏ tình bạn của họ. Còn những người còn lại, ba mẹ luôn nhắc nhở cô phải đề phòng bọn họ. Họ không muốn làm bạn với cô, họ chỉ muốn tính toán xem từ trên người cô, họ sẽ có được bao nhiêu lợi nhuận. Cô khẽ thở dài, thanh âm mềm mại nói với Tuyết Băng:
- Cậu thấy mình có thể có bạn sao? Cậu biết mình nhát mà!
Hơi do dự chút, cô lại nói tiếp:
- Trừ cậu ra, những người muốn làm bạn với mình thì chỉ quan tâm đến lợi ích mà họ nhận được, còn bảo mình chủ động làm bạn với người ta …. Hay là thôi luôn đi.
- Chính vì vậy cậu mới cần tiếp xúc với xã hội.
Tuyết Băng kiên trì giảng giải, vẻ mặt như đang tức tối tại sao bạn thân của nhỏ lại không thể giác ngộ. Trời ạ, đây là khuyết điểm của nữ thân đấy ư? Gương mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, thành tích siêu đẳng, nhưng tính tình ngây thơ, lại còn cố chấp đến mức quật cường. Nhớ đến đây, cô không khỏi âm thầm cầu phúc cho nguyên một hàng nam nhân đang trồng cây si cho nữ thần trong lòng họ. Cô dám cá là trong mấy tên ngốc đó, chẳng ai đả động được tâm tình của tiểu Miên Miên nhà cô a.
- Cậu cứ để mình về nhà, rồi suy nghĩ lại đã.
- - - - -
Buổi ăn tối của Hạ gia bỗng trở nên có chút im lặng. Ba mẹ Hạ nhìn Thủy Miên, có chút thở dài. Gần mười năm qua, kể từ chuyện kia xảy ra, con bé thay đổi hẳn. Từ một cô bé năng động, hoạt bát, cô đã trở thành một đứa trẻ ít nói và nhút nhát, hay lo nghĩ vu vơ. Người làm cha, làm mẹ như hai ông bà cũng không ít hối hận về những gì đã xảy ra.
Sau khi ăn xong, Thủy Miên có chút lúng túng, buông đũa nhìn ba mẹ mình:
- Ba, lần này thực tập, con có thể không thực tập tại công ty mình không?
- Là Tiểu Băng nó rủ con đi thực tập chung với nó à?
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái bảo bối có chút không tự nhiên, bèn hỏi.
- Con nghĩ là con nên tập thích ứng với cuộc sống này. Dù sao thì ba mẹ cũng không thể che chở cho con cả đời được. Huống hồ, con cũng muốn có thêm một vài người bạn.
Thủy Miên nói, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng mi cánh bướm cũng theo đó mà rủ xuống:
- Con biết ba muốn tốt cho con, nhưng con nghĩ là con cũng cần có sự tự do của bản thân, ít nhất là tự do quyết định một số chuyện sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Giọng cô trịnh trọng, đôi mắt long lanh ẩn chứ chút mong đợi nhìn cha mình. Bà Hạ thấy con gái kiên quyết như thế, không khỏi có chút lo lắng, vội hỏi chồng mình:
- Ông nghĩ sao?
Bất ngờ, Hạ Vĩnh Cường cười tươi, xoa đầu cô con gái nhỏ của mình:
- Con đã nói nhiều vậy, anh khuyên con được sao? Đành phải đồng ý vậy.
Ông xụ mặt xuống, ra điều ủ rũ lắm, nhưng nhìn vào mắt ông sẽ thấy nơi ấy chan chứa niềm vui. Bất chợt, ông đổi giọng hài hước:
- Nhưng đã không cần ba, muốn tự lập thì phải tự lo đấy. Không được đem danh nghĩa Hạ đại tiểu thư ra dùng đâu nghe, cô nương.
Thủy Miên nhận được sự đồng tình của ba, đôi mắt không khỏi ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời, nháy mắt, tinh nghịch trả lời:
- Sure.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô khẽ vỗ trán mình, rồi vội nói:
- Con cho Băng Băng hay tin mừng này nha, ba mẹ.
- Uhm.
Nhìn con gái đang vui vẻ, ông bà Hạ không khỏi thở dài. Cảm giác này thật tốt, cứ như là trở lại mười năm trước vậy.
- - - - - -
Thủy Miên vừa gọi cho Tuyết Băng, đã nghe tiếng cô bé hỏi dồn dập:
- Tình hình chiến đấu chiến khu A sao rồi? Có cần viện trợ binh lực hay vũ khí gì không?
Cô không khỏi thở dài, dù trong bụng đang rất vui:
- Cậu lại nữa rồi, từ từ, để mình kể.
- Cậu không nhanh chút được à, mình tò mò chết đây.
Từ bên đầu dây, tiếng cô bạn thân truyền ra, đầy gấp gáp, làm Thủy Miên không nhịn được mà cười ra tiếng:
- Thành công.
Mà như chợt nhớ điều gì, Tuyết Băng lại nói:
- À, mà cô có định là sẽ thực tập công ty nào chưa cô nương?
Thủy Miên có chút buồn, khẽ nói:
- Mình học công nghệ lập trình mà, làm sao mà thực tập chung với nhà báo tương lai như cậu được.
Từ đầu dây lại truyền ra tiếng ca cẩm:
- Dĩ nhiên là mình và cậu phải làm khác công ty, nhưng mà chí hướng của cậu ở nơi đâu a ~~~
Cô nghĩ đến xấp hồ sơ mà mình vất vả tìm kiếm. Aiz, dù hơi phiền một tý nhưng ít nhất cô đã tìm được chỗ dừng chân lý tưởng cho mình rồi. Thủy Miên chỉnh giọng lại cho thật nghiêm nghị, rồi mới trả lời cô bạn thân:
- Đông.
- Hả?
- Mình đã quyết định, mình sẽ nộp đơn xin thực tập tại công ty lập trình: Đông.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!