XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Nồng nàn vị yêu - Trang 1

Full | Tiếp trang 2

Chương 1: Gặp lại trong đêm giao thừa

Trong đêm giao thừa, sải bước trên con đường dành riêng cho người đi bộ trong thành phố S, Lục Hân Nhan đã gọi cho An Thành đến lần thứ mười chín.

Nửa năm trước lúc quyết định đến thành phố S, mặc dù cô gần như là trốn chạy, nhưng cô cũng không cố gắng tạo dựng một cuộc sống để quên đi quá khứ đau buồn, bởi vì cô biết rằng dù cô đi đến đâu, thì một ngày nào đó cô cũng sẽ gặp lại Kha Cẩn Niên. Quan hệ giữa cô và hắn cứ day dưa mãi, chẳng hiểu sao muốn cắt cũng cắt không đứt, cũng giống như chân đinh được gắn trong chân cô vậy, lúc cô đi qua cửa khẩu hải quan thì máy kiểm tra sẽ kêu lên inh ỏi không ngừng với tần suất cao chất ngất như đang giương nanh múa vuốt nhắc nhở cô, Lục Hân Nhan, cô chạy không thoát đâu.

Đối với cuộc sống này, Hân Nhan cũng không mong đợi điều chi, chỉ muốn tìm một nơi bình yên sống qua ngày, và đợi Kha Cẩn Niên đến rồi cùng anh ta náo loạn một hồi. Lại thật không ngờ vận mệnh của cô lại biến thành như bây giờ ——- trong đêm giao thừa làm khổ chính mình không có nhà để về, hơn nữa là đi đến bước đường cùng. Chìa khoá lẫn ví tiền đều để rơi trong nhà An Thành, trên người cô giờ còn có 100 tệ lấy ở trong ngăn tủ ở văn phòng, cũng không có CMND thì làm sao mà kêu thợ mở khoá nhà được, điều càng bực mình hơn chính là trong điện thoại chỉ có một mình số điện thoại của An Thành, vì thế cô hoặc là kiên nhẫn gọi điện thoại cho An Thành, hoặc là ngủ ngoài đầu đường xó chợ.

Gọi điện đến lần thứ hai mươi An Thành rốt cục cũng chịu bắt máy, Hân Nhan hận không thể đem cái tên đáng ghét đã tra tấn cô hơn nửa buổi tối cắn xé thành từng mảnh, chỉ có thể rống thật to đến phố bên kia còn có thể nghe được, “Anh ở đâu?”

Bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc xập xình, không biết anh cùng ai giỡn hớt vài câu một lúc lâu sau mới chịu đếm xỉa tới cô, cười nói, “Sao thế, nhớ anh rồi hả?”

Hân Nhan thầm mắng trong lòng một cậu: “Phải, nhớ đến muốn giết chết anh” nhưng vẫn tâm bình khí hoà lặp lại câu hỏi, “An Thành, anh ở đâu?”

An Thành cười khẽ một tiếng, đọc địa chỉ cho cô, nghe xong cô lập tức cúp máy, không sớm không muộn vừa đúng lúc cắt đứt nửa câu sau của anh, “Này, em không phải thực….” cũng làm cho câu nói mắng chửi của anh “Phụ nữ chết tiệt, dám cúp máy của mình” chìm vào trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Cô bắt taxi sau đó nhanh chóng lên xe.

Lúc lên xe, trên người Lục Hân Nhan chỉ có vỏn vẹn 100 tệ, hãi hùng khiếp vía nhìn đồng hồ xe taxi, nó cứ như là bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào. Con số cuối cũng dừng ở số 54, cô lúc nào mới có thể nhẹ nhõm thở ra, lấy 100 tệ trong túi đưa cho tài xế.

Đứng ở cửa ra vào gọi điện thoại cho An Thành, lần này thì anh lại bắt máy rất nhanh.

Cô nhàn nhạt nói, “Anh xuống đây đi, tôi đang đứng ở cửa.”

Đầu dây bên kia vẫn rất ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có tiếng con gái õng ẹo vang lên.

“Em chờ anh một chút.”

Nói xong còn cúp máy trước khi cô kịp nói, không sớm cũng không muộn vừa đúng lúc. Hân Nhan bật cười. Cái người này từ trước tới nay không bao giờ chịu thua kém ai cả, lại cũng rất trẻ con, cô mà làm anh tức thì thế nào cũng trả lại y nguyên cục tức đó cho cô. Đôi khi cô cũng suy nghĩ nếu ngày nào đó cô cầm dao đâm anh vài nhát, anh nhất định sẽ coi kích thước vết thương và bao nhiêu nhát dao để trả lại cho cô đủ bấy nhiêu quá.

Đợi vài phút, người xuống lại là một người khác, Dư Thiểu Phi, em họ của An Thành.

Cậu ta cười tinh ranh, “Hân Nhan, anh họ kêu tôi xuống dẫn cô lên.”

“Tôi không lên đó, anh kêu anh ta xuống đi, tôi lấy đồ rồi đi ngay.”

Thiểu Phi đứng khoanh tay, cười nhếch mép nói, “Ôi, tôi đây làm sao quản được chuyện hai người chứ. Anh họ nói nếu như cô muốn lấy chìa khoá thì tự lên tìm anh ấy.” Sau đó còn nháy mắt ra hiệu, “Tôi hỏi này, có phải hai người sống chung với nhau rồi không hả?”

Hân Nhan hung hăng lườm cậu ta, hận không thể cầm kiếm phanh thây xé xác Thiểu Phi ra, “Dư Thiểu Phi, cả đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết cậu, nếu không phải lúc trước cậu đẩy tôi vô cái hố lửa này, thì tôi cũng không có quen biết cái tên tâm thần kia.”

Thiểu Phi nghe xong lại còn cười hớn hở rất vui sướng.

Hân Nhan càng trừng mắt ác hơn, “Đừng cười nữa, dẫn tôi đi.”

Trong hộp đêm ồn ào mờ tối, sặc mùi thuốc và mùi rượu, còn cả một đám thanh niên nữ tú nhảy múa ca hát một cách điên dại. Hân Nhan đi theo Thiểu Phi vào trong hộp đêm, đầu cô cũng bắt đầu nhói đau, nhíu chặt mày lại. Cô là người thích yên tĩnh, nửa năm nay cứ đi theo Thiểu Phi và An Thành ra vào những chỗ nhạc xập xình ồn ào thế này là mỗi lần đầu cô cứ y như bị hàng tấn kim loại đè lên, đinh tai nhức óc đến muốn nổ tung ra.

Côi muốn nhanh chóng tìm An Thành, lấy chìa khoá nhà anh rồi đi ngay, vì thế cô bước nhanh Thiểu Phi, đi thẳng vào trong một căn phòng.

An Thành đang ôm người đẹp, một tay thì ghì eo cô gái đó, một tay cầm ly rượu uống, thỉnh thoảng còn cúi người nói gì đó bên tai cô ta, khiến cô gái đó cười khanh khách không thôi, bộ dạng thật sự rất thảnh thơi phong lưu. Ánh mắt Hân Nhan không tự chủ nhìn tay anh đang ôm eo cô gái khoảng một giây, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác. Ở trước mặt người ngoài thì cái tay đó lại rất biết giữ nguyên tắc, không hề giống tối hôm qua lúc ngủ, xem cô như món đồ chơi khư khư ôm rúc trong lòng, giống y như em gái cô Hân Duyệt ôm búp bê gấu bông vậy. Cũng chính bởi vì tối hôm qua tay hắn lao thẳng đến cô nhanh như chớp, cho nên sáng nay lúc thức dậy, cô kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt kia gần trong gang tấc, vội vàng mặc quần áo rồi đi ngay, cả túi cũng quên mang theo.

Nhanh chóng dừng những chuyện đang lởn vởn trong đầu lập tức, cứ nghĩ lại chuyện cũ mà thấy sợ, cô không nên nhớ tới những điều đó lúc này.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, cô đi tới bên An Thành, nói, “Đưa chìa khoá nhà anh cho tôi.”

Anh trông thấy cô, đầu nghiêng sang một bên, nhướng mày cười cười, “Em nói gì? Anh nghe không rõ.”

Tuy trong đây đúng là ồn thật, nhưng nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của An Thành thì Lục Hân Nhan cũng biết rõ anh đang cố ý giả bộ không nghe được thôi.

Nửa năm qua, anh một mực kiên trì bức cô nổi giận không ngừng nghỉ, nhưng mà thời gian qua cô đã quen không biết sợ là gì, vui vẻ hay giận hờ cũng không để lộ, nhưng sáng hôm nay…ngược lại là ngoại lệ.

Vì thế cô đến dàn karaoke bấm nút dừng, toàn bộ căn phòng ầm ĩ như cơn đại hồng thuỷ dâng lên mạnh mẽ lập tức yên tĩnh trở lại.

Cô quay đầu nhìn An Thành, gằn từng chữ một, “Tôi phải về nhà, đưa chìa khoá của anh cho tôi.”

Cô và An Thành là người trong cuộc nên hiểu lời cô nói có ý gì, nhưng những người khác trong phòng không biết chuyện thì lại nghĩ sang một hướng khác. Có người còn cười mỉm rất mờ ám, có người còn lao nhao reo lên: Ơ, An Thành, lúc nào mà học người ta kim ốc tàng kiều thế hả?. Sắc mặt khó coi nhất thì không ai khác chính là cô gái đang được An Thành ôm, cô ta trừng mắt nhìn Hân Nhan, vẻ mặt tỉnh bơ tỉnh rụi ngồi sát vào An Thành, công khai quyền chiếm hữu lúc này của mình.

Hân Nhan cũng chẳng đoái hoài việc đó, chỉ nhìn chằm chằm vào An Thành đợi câu trả lời của anh.

An Thành cười cười, buông người đẹp bên cạnh mình ra rồi đứng dậy đi qua ôm lấy vai Hân Nhan, cười tỏ vẻ đành bó tay nói với bạn bè mình, “Thực xin lỗi, hôm nay không thể cùng các người mừng năm mới được rồi, hôm khác tụ họp, tôi đi trước.”

Nói xong, anh ôm Hân Nhan hướng ngoài cửa mà đi. Sau lưng hai người còn vang lên mấy tiếng cười rộ, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất thản nhiên.

Trong ánh sáng mờ ảo, Hân Nhan dường như nhận ra một hình bóng quen thuộc, cực kỳ giống Kha Cẩn Niên, cô nhất thời hoảng sợ. Nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì đã bị An Thành kéo ra khỏi cửa. Cô cũng không dám dũng cảm quay đầu lại nhìn xem thử rốt cục có phải là Kha Cẩn Niên hay không.

Lòng đầy tâm sự, bước chân có chút loạng choạng, ngay cả bị An Thành nắm tay kéo đi mà cô cũng không hề giãy dụa. An Thành còn tưởng rằng cô đã đổi tính, trước kia cô nào có “hiền lành” thế này, suốt ngày gây hấn với anh. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, dù sao thì quan hệ của hai người sau đêm hôm qua cũng có chút thay đổi rồi. Đại khái thì phụ nữ đều như vậy cả, một khi đã thân mật và vượt qua giới hạn thì bạn nhất định sẽ có một vị trí đặc biệt trong lòng họ, anh chỉ là không ngờ một con ngựa hoang khó thuần phục như Lục Hân Nhan lại cũng nằm trong số này.

Nếu mà là những người phụ nữ khác thì anh nhất định thấy phiền phức, nhưng với Lục Hân Nhan thì khác, anh còn rất thích cảm giác phục tùng của cô. Nhất là vào sáng hôm nay, lần đầu tiên thấy vẻ mặt thất kinh đó của cô, anh suýt nữa là cười đến bể bụng. Do đóm bàn tay đang nắm vai cô giờ đã tuột xuống tới eo, ôn tồn nói, “Nếu không thì em dọn đến chỗ anh ở đi.”

Hơi thở anh quấn quýt bên cổ, Hân Nhan tức khắc lấy lại tinh thần. Cảm nhận bàn tay nóng bỏng của anh đang ôm eo mình, cô lập tức giãy dụa vùng ra, lạnh lùng nói, “Không cần, tôi đây có nhà.  Anh đưa chìa khoá cho tôi, sau đó thì vô trong đó với bạn bè anh đi. Tôi tự mình đi, lấy chìa khoá rồi tôi đi ngay.”

Cô giống như một con nhím vậy, buổi sáng thì ưỡn cái bụng mềm mại lên, lộ bản tính trẻ con vô cùng, giờ thì lại giương gai nhím sắc nhọn đâm người ta không thương tiếc. Cái gọi là bị chinh phục chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

Anh mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho taxi, “Vậy hai chúng ta cùng về nhà.”

Câu nói ngọt xớt đầy mờ ám, càng nghe càng thấy đen tối.

“Không cần. Anh đi làm chuyện của anh đi, đưa tôi chìa khoá là được.”

Một chiếc taxi dừng trước mặt, anh sau khi mở cửa xe, cười đến trăng cũng sáng gió cũng mát lạnh, “Em được, anh thì không được. Nhà của anh toàn thứ quý giá, nếu như anh không trở về canh chừng em, đến lúc đó em rinh hết nhà anh đi thì sao hả?”

Anh lúc nào cũng thế, nói ra lời nào đều cũng khiến người ta bực mình. Hết lần này tới lần khác Hân Nhan cũng không muốn chấp nhặt chuyện này với anh, cho nên chỉ trừng mắt liếc, sau đó leo lên taxi ngồi.

Vừa định đóng cửa, chợt một bàn tay kéo giữ cửa lại, tiếp đó một giọng nói rất đỗi quen thuộc cất lên phía trên đầu, “Hân Nhan.”

Hơn nửa năm qua, mỗi đêm trong cơn ác mộng cô đều nghe được giọng nói này. Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, lại có chút lạnh lẽo của mùa thu hoang tàn, một giọng nói lãng đãng quấn quýt bên người cô như tan vào sương khói.

Đó là Kha Cẩn Niên.

Sửng sốt một lúc, cô lại nghe Cẩn Niên thở dài nói, “Anh rốt cục tìm được em rồi.”

Một câu nói thôi mà cô tựa như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng dùng hết sức đóng cửa xe, thúc giục tài xế, “Tài xế, lái nhanh đi.”

Xe khởi động chạy, Hân Nhan cả người đều đang phát run, rõ ràng nhiệt độ trong xe vừa đủ ấm, cô vẫn lạnh đến run cầm cập. An Thành ngồi cạnh bên cô, không hề tra vấn tên kia là ai, cũng không hỏi cô bị làm sao, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay nóng hổi tựa như trấn an tựa như quan tâm. Độ ấm bàn tay anh làm cô sợ, thế nhưng không biết vì sao lại chẳng đành lòng buông ra.

Xuống xe, anh vẫn khư khư nắm chặt tay cô, dẫn cô đi thẳng lên nhà mình.

Đứng ở cửa nhà, anh rốt cục mất kiên nhẫn, hỏi ngay, “Em và anh ta, cái người tên Kha Cẩn Niên đó có quan hệ thế nào?”

An Thành và Kha Cẩn Niên cũng không thể xem là bạn bè, chỉ có thể coi là quen biết, bởi thông qua mối quan hệ bạn bè của mình, anh và hắn ta chỉ mới gặp nhau đôi ba lần. Nghe nói nhà hắn ta ở thành phố S, nhưng mấy năm nay thì đến thành phố B để khai thác thị trường, ít khi trở về thành phố S. Dù anh biết về hắn ta nhiều tới đâu cũng không thể ngờ một người có bối cảnh gia đình đơn giản như Lục Hân Nhan lại quen biết với Kha Cẩn Niên. An Thành cũng không phải kẻ ngu, nhiều năm lăn lộn trong xã hội, nhìn qua một lần thôi cũng đủ để anh biết quan hệ hai người không phải là bình thường, có lẽ hai người họ từng có một chuyện tình buồn, hoặc cũng thể có khuất mắc ân oán gì đó, dẫu là gì chăng nữa cũng làm lòng anh rất bức bối khó chịu.

Hân Nhan bỏ tay anh ra, trả lời dứt khoát. “Chẳng liên quan gì tới anh cả.” Giọng điệu cô trước sau vẫn hờ hững.

Lời nói lạnh nhạt của cô lại chọc anh phát cáu, gắt gỏng la lớn, “Em đừng có dối anh. Nếu muốn sống chung với anh, em trước tiên phải nói rõ mọi chuyện với anh.”

Cô nhăn mặt, “Ai nói là muốn sống chung với anh?”

“Tối hôm qua không phải chúng ta đã…” Muốn nói tiếp phần sau nhưng anh lại không nói được. Mấy lời này trước đến nay đều do phụ nữ nói với anh, cho tới giờ anh chưa từng nói mấy điều này với bất cứ người phụ nữ nào cả.

Hân Nhan nhìn anh, cười như không cười nói, “An Thành, anh khi nào lại trở nên biết chịu trách nhiệm thế hả? Đừng nói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũng rủ rê họ về nhà sống chung đó nha? Mấy lời nói giỡn này của anh chẳng hề buồn cười tí nào.”

Anh trừng mắt nhìn cô trâng trối, ánh mắt hận đến nỗi muốn bóp chết cô ngay lập tức. Trong cơn thịnh nộ, anh xoay người mở cửa vào nhà, sau đó lại hung hăng đóng sầm cửa lại. Anh giờ chỉ muốn cái người phụ nữ đáng ghét đó tự sinh tự diệt luôn đi.


Chương 2: Cô gái sắt đá

Lúc Hân Nhan mới đến thành phố S, cô chỉ quen mỗi mình Dư Thiểu Phi. Thiểu Phi là bạn thời đại học của cô, hai người học cùng khoá và cùng lớp, lại cùng tham gia đoàn, tình bạn cũng rất khăng khít, nhưng tình cảm hai người cũng không có đi quá giới hạn bạn bè. Lúc ở đại học, Dư Thiểu Phi không hề quen bạn gái, bên cạnh chỉ có một mình cô là bạn, cho nên rất nhiều người hiểu lầm quan hệ của hai người. Mỗi lần bị chọc ghẹo, cậu ta hay kéo vai cô, cười nói, “Các người đừng nói bậy, Hân Nhan không phải kiểu con gái tôi thích.”

Cô cũng từng cùbg cậu ta thảo luận thấu đáo vì sao hai người sớm tối ở cùng với nhau, lại còn rất hợp nhau, nhưng không thành người yêu được, Dư Thiểu Phi cười đến mắt híp thành một đường dài, rạng rỡ hơn cả ánh trăng sáng, nói, “Cô cái gì cũng tốt cả, nhưng hai chúng ta còn thiếu chất xúc tác để ra phản ứng hoá học.”

Sau khi đến thành phố S, lúc đầu cô còn chưa tìm được công việc, nên đã đến tiệm chụp hình của Thiểu Phi làm việc. Thiểu Phi sau khi tốt nghiệp đại học từ thành phố B trở về thành phố S, gia đình Thiểu Phi muốn cậu ấy tiếp nhận xí nghiệp, nhưng cậu ta lại khăng khăng từ chối, tự mình mở một tiệm chụp hình, vì thế đã từng cự cãi với gia đình một lần. Tuy nhiên Hân Nhan biết rõ, cậu ấy rất thích chụp hình, thích đến điên cuồng.

Quen biết với An Thành cũng là cơ duyên xảo hợp.

Hôm đó sau khi xong việc, mọi người trong studio hò hét rủ nhau đi uống rượu. Hân Nhan từ trước đến nay mọi người say chỉ mình cô tỉnh, mặc dù không phải không uống rượu, chỉ là không uống quá nhiều, bởi vì mỗi lần sau khi liên hoan kết thúc, cô luôn luôn là người nhận nhiệm vụ giải quyết hậu quả. Hôm ấy tâm trạng Thiểu Phi rất tệ, cậu ta uống say mèm, lúc mếu máo lúc lại cười nói vui vẻ, náo loạn một hồi. Thấy cậu ta ngủ say sưa trên ghế sofa, cô muốn đưa cậu ta về nhà, nhưng lại chẳng biết cậu ta sống ở đâu, vì thế bất đắc dĩ lấy điện thoại của Thiểu Phi ra, bấm cái tên đầu tiên trong danh bạ điện thoại, An Thành.

An Thành lúc đó đang đánh bài cùng bạn bè. Ai nấy đều đang rất hào hứng, một người còn gào to muốn xem tướng cho anh. Anh nào có tin mấy chuyện này, cười mắng người kia, “Này, anh thua nhiều quá muốn chơi khăm tui à.”

Những người khác lại rất hứng thú với số mệnh của anh.

Đường sự nghiệp, học vấn, gia đình của anh đều rất tốt. An Thành lại không cho là vậy, mấy lời bói toán đó toàn là lừa bịp, chỉ dùng để lừa gạt những kẻ nhẹ dạ thôi, anh làm gì mà đi tin mấy thứ đó. Giống như chòm sao, bạn gái trước kia nói với anh và cô ta là chòm sao Thuỷ Bình, rất hợp với tính cách của cô ta, kết quả là sau này mới biết được, cô ta tính ngày sinh theo âm lịch mới ra chòm sao Thuỷ Bình, còn nếu theo dương lịch thì là chòm sao Bạch Dương.

Lúc nói đến đường tình duyên, người bạn kia nói vẻ như rất thật, “An Thành, số mệnh đã an bày, anh sắp được một cô gái mà anh yêu chân thành suốt đời này.”

Anh nghe xong xém tí là phun hết nước trà đang uống. Đang định mở miệng nói gì, điện thoại bỗng dưng reo lên.

Cả đám người nháo nhào cười ồ lên, Ơ ơ, cô gái yêu chân thành cả đời gọi tới rồi kìa!

Anh nhìn tên trên màn hình di động, tức giận mắng lại, “Im hết cho tôi, nhìn đây nè, là thằng em họ của tôi gọi.”

Không ngờ vừa mới bắt máy, lại nghe được giọng một cô gái, “Là anh An phải không?” Giọng nói vô cùng êm dịu.

Anh ngạc nhiên, “Đó không phải là điện thoại của Dư Thiểu Phi sao?”

“À, là thế này, anh An, Thiểu Phi uống say rồi, anh có thể đến đây chở cậu ta về được không?”

Anh sửng sốt, một lúc lâu sau hậm hực mắng, “Cái thằng nhóc chết tiệt này, đã bảo bao nhiêu lần là không được để số điện thoại của tôi đầu tiên mà.” Dừng một chút, anh lại hỏi, “Nó bây giờ đang ở đâu?”

Lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng rất bình thường. Anh là công tử hào hoa, tướng mạo khiến người ta liếc nhìn cũng đã ấn tượng, mày rậm mắt to, dáng người cao dong dỏng, vạm vỡ rắn chắc, khí khái bất phàm. Còn cô chỉ mặc áo sơ mi quần jean, tuy khuôn mặt cũng xinh xắn, nhưng so với những người đẹp bên cạnh An Thành mà nói, cô chỉ là hạt bụi mà thôi. Hơn nữa cô nói chuyện cũng hờ hững, thái độ thì lạnh nhạt, so với những người phụ nữ quyến rũ thì trong lòng anh cũng chẳng cảm thấy cô có gì đặc biệt cả.

Lúc đóng cửa xe, anh lịch sự hỏi cô một câu, “Hay là cô cũng lên xe đi, tôi sẵn tiện đưa cô về nhà luôn.”

Cô lắc tay, “Không cần đâu anh An, tôi tự mình bắt xe về là được.”

Anh nghe thế cũng đã hiểu.

Vài ngày sau anh cũng đã quên bẵng đi cô gái nhạt nhẽo như nước này. Kết quả lại nửa đêm nhận được điện thoại của cô, giọng nói vẫn bình thản không chút sợ hãi, “Anh An, phiền anh đến rước Thiểu Phi.”

Cứ như vậy liên tiếp trở thành tài xế taxi tận mấy lần, anh cũng cảm thấy lạ, sao cô gái này mỗi lần đều có thể tỉnh táo như thế, chẳng lẽ không uống miếng rượu nào sao. Mà hai người đã gặp nhau vài lần, ngoại trừ cô nghiêm trang kêu anh là “Anh An”, anh ngay cả cô họ gì cũng không hề biết.

Mãi cho đến một lần, Thiểu Phi gọi anh đến, dìu cô đang uống say quay quắt, đưa tới xe của anh, “Anh, phiền anh đưa Hân Nhan về nhà, cô ấy uống say rồi. Em còn phải chở bạn gái về, nhờ anh đó.”

Anh lúc này mới biết được cô tên là Hân Nhan, cũng là lần đầu tiên biết cô cũng sẽ say.

Cô tuy uống say nhưng lại rất an tĩnh , ngồi trong xe của anh, yên lặng dựa vào cửa xe, hai mắt nhắm nghiền, không hề quấy phá. Nếu không phải trên người cô thoang thoảng mùi rượu, anh còn tưởng rằng cô không hề uống miếng rượu nào. Anh nghiêng người cài lại dây an toàn cho cô, đây là lần đầu tiên anh có thể nhìn cô kỹ như vậy. Nhìn một lúc, những gì trong tiểu thuyết hay viết bỗng nhiên xuất hiện trong đầu anh, gì mà da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, gì mà người đẹp khi say, môi mọng đỏ thắm, say động lòng người. Một lãnh tử hào hoa như anh thế mà lại xốn xang vì một cô gái như cô.

Nảy sinh cảm giác với một cô gái mình không quen biết, chính anh cũng không hiểu nổi mình nữa. Thừa nước đục thả câu không phải là tác phong của anh. Vì thế, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, để dẹp yên suy nghĩ lung tung trong đầu mình.

Thế nhưng mà Thiểu Phi dặn dò anh phải đưa cô về nhà, anh lại không biết người ta ở đâu, cũng không thể nào dẫn cô về nhà mình được.

Đành phải lay nhẹ cô, hỏi, “Cô ở đâu?”

Cô mở đôi mắt trong veo như ngọc bích, sững sờ nhìn anh nửa ngày, làm như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh khẽ cười một tiếng, lại hỏi, “Cô ở đâu? Thiểu Phi kêu tôi đưa cô về.”

Cô tỉnh táo một chút, khô khan nói, “Không cần làm phiền anh An đâu, tôi tự đón xe về là được rồi, cám ơn anh.”

Nói xong, cô tự tháo dây an toàn, mở cửa xe.

Anh tự dưng hậm hực. Cô gái này đúng là quá sĩ diện khiến người ta rất bực bội, anh cũng không phải người tốt bụng văn hoa gì, tâm trạng vui vẻ mới đồng ý với Thiểu Phi đưa cô về nhà, vậy mà cô lại coi anh như đồ ôn dịch tránh như tránh tà.

Anh bực tức vươn tay kéo cô lại, cau mày hỏi, “Tôi hỏi rốt cục cô bị cái gì vậy?”

Vừa hỏi thì đã thấy cô che miệng, sắc mặt rất khó coi.

Anh sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, buông lỏng tay cô ra, “Cô muốn ói hả?”

Cô không trả lời anh, trực tiếp đẩy cửa chạy ra ngoài.

An Thành ngồi sững người trên xe, đuổi theo cũng không được, mà không đuổi theo cũng không phải, cảm thấy khó chịu vô cùng. Càng khó hiểu hơn là, anh không biết mình tự nhiên bị cái gì nữa. Anh suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng thấu đáo mọi chuyện. Mấu chốt chính là anh và cô không coi như là quen biết, cũng không thể nói là không quen biết. Quan tâm người quen biết thì gọi săn sóc, còn quan tâm người không quen biết thì gọi là “noi gương Lôi Phong”, nhưng quan tâm người vừa quen vừa không quen kia, thì gọi là cái gì?

Lúc này, Thiểu Phi bỗng nhiên gọi cho anh, An Thành vừa mới bắt máy đã mắng xối xả, “Em đem cô gái say khướt ngang ngạnh đó cho anh làm gì thế hả? Muốn đưa thì em tự đưa đi, anh không rảnh mà đảm đương chuyện của em đâu.”

Thiểu Phi nịnh nọt anh, “Anh, ở bên này không phải em còn một người sao, em cũng không rảnh đâu, anh đã giúp thì giúp cho trót đưa cô ấy về nhà đi. Cô ấy vẫn ổn chứ?”

Anh tức giận gắt gỏng trả lời, “Không biết, chạy mất rồi.”

Thiểu Phi nghe xong sốt ruột, “Cái gì? Chạy? Anh, anh mau  dẫn cô ấy về đi, cô ấy đã ra nông nỗi này dễ dàng xảy ra chuyện lắm đấy.”

An Thành hừ lạnh một tiếng, không đồng ý, “Gặp chuyện không may cái quái gì chứ? Cô ta bị làm sao? Chẳng lẽ lại bị người thân đuổi ra ngoài à?” Anh thật sự nhìn không ra, một người say như tĩnh thế kia thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Chỉ sợ có tận thế thì cô vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, cười trừ đối mặt mà thôi.

Thiểu Phi ngẩn người, nói, “Haiz, anh thật là.”

An Thành xuống xe đi tìm Hân Nhan, phát hiện cô cũng không có đi xa, đang đứng dựa vào một cây bên đường nôn thóc nôn tháo, nôn hết mọi thứ ra rồi lại khóc rống lên. Thấy cô khóc, khiến anh đang bước đến chợt đứng bất động, không biết phải làm sao. Anh đương nhiên từng thấy phụ nữ khóc, nhưng chỉ là chưa từng thấy một người phụ nữ nào khóc đến đau buồn xé ruột như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy Hân Nhan, An Thành cho rằng lòng dạ cô gái này còn cứng rắn hơn sắt đá. Cô luôn che dấu cảm xúc của bản thân, không để lộ vui buồn ra ngoài, vẻ mặt thì lạnh nhạt như băng tuyết, tưởng chừng đao thương cũng bất nhập. Anh thật không ngờ cô lại có thể khóc tê tái đến thế.

Tự nhiên có quy luật riêng của nó, vạn vật đều mang tính thống nhất lẫn tương phản trong chính bản thân nó. Điển hình như viên ngọc, phỉ thuý tuy nhìn rắn chắc hơn ngọc thạch, nhưng nếu ném xuống đất thì rất dễ dàng vỡ vụn ra từng mảnh, cho nên độ cứng càng cao lại càng không rắn chắc. Cũng giống như sự kiên cường, người có tính cách càng cứng cỏi, thường thì nội tâm càng yếu đuối, một chén sành mong manh dễ vỡ.

Thiểu Phi trước khi cúp máy đã nói với anh, “Thật ra Hân Nhan rất đáng thương, mẹ của cô ấy coi con gái mình như là kẻ thù, nhưng mà chuyện này nói ra rất dài dòng. Anh, anh phải tìm cô ấy trở về, đừng để cô ấy gặp chuyện bất trắc gì.”

An Thành thở dài, đi đến trước mặt cô, nói, “Đừng khóc nữa, tôi đưa cô về nhà.”

Cô ngẩng đầu, chất rượu trong người giờ phút này mới phát tác dụng, ánh mắt mơ màng nhìn anh, chất chứa gì đó ưu thương, lẩm bẩm nói, “Nhà ư? Tôi… Làm gì có nhà…” Trông như một con vật bị lạc đường, có chút đáng thương lại có chút đáng yêu.

An Thành lúc này mới nhận ra, những cô gái mà anh đã quen trước kia, vẻ mặt để người ta thương tiếc đều rất giả tạo, cũng vì muốn nịnh nọt đàn ông nên phải làm ra vẻ thế. Trước mặt cô gái này, tuy say rượu lại nôn thốc làm bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhưng chính dáng vẻ thất hồn lạc phách này lại khiến người ta thật sự đau lòng. Khó trách vừa rồi trong xe anh còn muốn ôm cô vào lòng, đó cũng xuất phát từ bản năng bảo vệ những ai yếu đuối.

Anh đi ra phía trước kéo cô đứng dậy, nhưng cô lại chẳng chịu phối hợp, giãy mạnh, “Tôi không muốn đi theo anh…”

Trên đường không ít người đang qua lại, nhìn thấy bọn họ như thế, cũng vòng đường mà đi, chỉ liếc nhìn ti tí.

Anh phát cáu, nóng nảy giữ chặt tay cô, kiên quyết kéo cô vào trong xe. Cô càng vùng vẫy dữ dội hơn, nhưng sức lực yếu ớt ấy chẳng thể nào địch lại sức lực đàn ông của anh, chống cự vài lần rốt cục cũng bị anh lôi vào trong xe, khoá cửa lại. Không biết trong mắt người ngoài, anh có được xem như tên ác ôn lừa đảo bán người hay không nữa.

Mở cửa xe bên kia ngồi vào trong, anh đưa cho cô chai nước và hộp khăn giấy rút, lại hỏi cô, “Cô sống ở đâu?”

Cô bình tĩnh lại, lúc nãy vừa khóc vừa chống cự cũng mệt mỏi rồi, tựa vào cửa sổ xe từ từ nhắm mắt lại, nhưng cũng còn đủ sức cạnh khoé với anh, “Không nói anh biết.” Phát âm từng chữ mơ hồ, như đang ngậm kẹo trong miệng.

Anh hít sâu một hơi, “Rốt cục là ở đâu?”

Cô cười lém lỉnh, tỏ vẻ ngốc ngếch, “Anh đoán đi.”

Một cô gái uống say, dĩ nhiên là nói chuyện cũng không được bình thường, An Thành đau đầu không thôi, chỉ phải khởi động xe, chạy thẳng về nhà mình.

Lúc đến nhà, cô đã ngủ gật trên xe. Anh ôm cô vào trong phòng khách, sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng đã nửa đêm. Cô ngủ rất ngon giấc, cả người co lại như con tôm nhỏ, khoé mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Trong lúc ngủ mơ cô lẩm bẩm gì đó, anh không nghe rành mạch nhưng loáng thoáng là “Anh đừng đi”, khiến anh ngao ngán thở dài, ngồi ở bên giường cùng cô một lúc lâu.

Sáng hôm sau An Thành thức dậy phát hiện Hân Nhan đã đi rồi. Căn phòng cô ngủ không hề vương một hạt bụi, như thể đêm qua trong căn phòng này chưa hề có sự hiện diện của cô.

An Thành bỗng căm tức cô gái này vô cùng. Làm sao mà không căm tức cho được, anh có lòng tốt đưa cô về đây, thế mà cô chẳng hề nói năng tiếng nào đã bỏ đi, cả con mèo bị lạc đường được đem về nuôi còn biết báo ơn nữa là. Đến lúc anh ra khỏi phòng, nhìn trên bàn cơm có để một tờ giấy:

Anh An, cám ơn anh. Lục Hân Nhan.

Nỗi tức tối của anh cũng biến đi đâu hết.

Noi Gương Lôi Phong:

Các bạn có thể đọc thông tin về ông ở trang này >> Anh hùng Trung Quốc Lôi Phong<<

Lôi Phong là một người lính, người TQ thường hay bảo noi gương Lôi Phong bởi vì ông ấy nổi tiếng việc tận tuỵ chăm sóc người khác dù rằng ông và những người đó không hề quen biết, không hề ruột rà.

Trích: “Lúc đương thời, Chủ tịch Trung Quốc Mao Trạch Đông đã tuyên dương anh lính Lôi Phong làm điển hình tiên tiến vì tấm gương tận tụy, từ những việc nhỏ như việc giặt quân phục cho đồng đội hay quyên góp tiền lương cho người khó khăn.” – Báo VietnamPlus

Chương 3: Hoa cẩm chướng màu hồng

An Thành sau này có gọi điện thoại cho Cao Tuấn, “Cậu có bao giờ gặp một cô gái khóc rất thảm thiết nhưng cậu lại chẳng thấy phiền hà gì cả?”

Không biết những lời này của anh có ẩn chứa huyền cơ gì không, mà Cao Tuấn ở bên kia điện thoại cứ cười mãi, An Thành thiết chút nữa không kiên nhẫn dập máy, lúc đó mới nghe cậu ta trả lời, “Cậu bị gì hả? Trước kia lúc cậu chia tay với mấy cô gái đó, họ khóc la thảm thiết, không phải cậu thấy chướng mắt lắm sao. Tôi cũng không cảm thấy phiền, tôi đây thật đau lòng thay các cô ấy.”

An Thành nhớ đến khuôn mặt khóc như mưa của Hân Nhan, có chút phiền não, “Gì mà tôi bị làm sao, người ta cũng có phải khóc cho tôi đâu.”

Cao Tuấn nghe xong càng thêm hào hứng, biết rõ chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám, vội tra hỏi, “Chuyện gì thế hả, nói cho tôi nghe thử xem.”

An Thành không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Sau đó lại gọi cho Thiểu Phi, quanh đi quẩn lại, nói tới nói lui cũng mấy chuyện nhàm chán không liên quan, cuối cùng thờ ơ hỏi cậu ta cách liên lạc với Lục Hân Nhan.

Thằng nhóc con lại đả kích anh, “Chi thế, anh, em nhớ hình như anh đâu bao giờ đụng tới bạn em?”

An Thành chẳng muốn lắm điều với cậu ta, “Em cho hay là không cho.”

Thiểu Phi nở nụ cười, “Em cúp điện thoại rồi nhắn tin cho anh. Nhưng mà, Hân Nhan là bạn em, cho em nhiều chuyện cũng được, nhưng em muốn nói với anh hai câu này. Cô ấy không giống bất kì cô gái khác, không kham nổi anh đâu, cũng không chịu được tổn thương. Anh hãy buông tha cho cô ấy đi.”

Thiểu Phi rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện với anh, trong trí nhớ của anh, chỉ có cái lần muốn mở tiệm chụp hình, em họ anh mới như thế. Xem ra Lục Hân Nhan có địa vị tương đối quan trọng trong lòng Thiểu Phi, cậu ta giống như con chim vươn cánh bảo vệ Lục Hân Nhan, còn An Thành ngược lại chính là con mãnh thú hung ác.

Nhưng mà trong lòng An Thành cũng cảm thấy rất oan ức, anh bất quá chỉ muốn cách liên lạc mà thôi, không muốn chơi đùa gì cả, cũng không muốn tổn thương ai. Ngay cả anh muốn làm gì, bản thân anh cũng không biết rõ.

Số điện thoại có thì đã có, lòng tính tới tính lui tìm hết cớ này đến cớ nọ, thế mà đến lúc bấm số thì lại do dự. Đợi đến khi quyết tâm hừng hực, dĩ nhiên cũng đã là một tuần sau.

Bấm nút gọi đi, chính anh không hiểu sao mình lại cười tủm tỉm, thật sự là bị trúng tà rồi.

“Alo, xin chào.” Điện thoại đã thông, giọng nói ngang ngang của cô truyền tới, lần này anh nghe lại cảm thấy rất thoải mái.

“Tôi là An Thành.”

Cô hiển nhiên là kinh ngạc, “Anh An?” Im lặng một lúc, giọng cô vô thức lên cao, “Thiểu Phi xảy ra chuyện gì sao?”

Cô nghĩ An Thành gọi điện chắc hẳn là vì Thiểu Phi. Nghĩ thế cũng phải, cô cho rằng An Thành sẽ tìm cô cũng chỉ bởi vì Thiểu Phi.

An Thành nhất thời nghẹn lời. Mấy lời nói phong độ nho nhã nhẹ nhàng muốn mời người đẹp cùng đi ăn tối bị câu hỏi của cô làm nghẹn họng, còn muốn mở miệng nói nhưng lại thấy không phù hợp.

Anh đành phóng lao thì theo lao, dựa vào lời cô mà đáp, “Cô Lục, về chuyện của Thiểu Phi, có một số chuyện tôi cần gặp cô để nói. Buổi tối cô có rảnh không?”

Cô lập tức đồng ý ngay.

Người khác đều đánh giá An Thành là “người khiêm tốn, đa cảm”. Còn đối với cách nhìn của Hân Nhan, anh biến thái thì khỏi nói, nhưng tuyệt đối là người bệnh tâm thần.

Hai người lần đầu cùng nhau ăn cơm, An Thành dùng Thiểu Phi làm cớ lừa gạt cô, Hân Nhan đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Cô thật đã cho rằng Thiểu Phi xảy ra chuyện thiệt, dù sao cô cũng biết chút ít chuyện trong nhà của Thiểu Phi, huống chi những năm này Thiểu Phi giúp cô rất nhiều, nếu cậu ta có xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào cô cũng sẽ giúp đỡ. Bởi vì lo lắng, lòng cô thấp thỏm không yên.

Sau khi tan ca vội vàng chạy đến nhà hàng, thấy An Thành ăn mặc tươm tất ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Vừa ngồi xuống, cô đã hỏi ngay, “Anh An, Thiểu Phi xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Anh cười đưa menu cho cô, “Cô Lục, gọi đồ ăn trước đi.”

Không thể không nói, nụ cười của anh rất đẹp, rất cởi mở, giống như cậu thanh niên mới trạc hai mươi tuổi, trên người hào quang chói loá, khiến lòng người ấm áp.

Gọi đồ ăn xong, cô lại hỏi tiếp chuyện của Thiểu Phi.

Anh cười, gượng gạo nói, “Cô đúng thật là cố chấp.” Đôi mắt đen bóng nhìn thẳng cô, biểu lộ rất thản nhiên, “Thiểu Phi không có việc gì, là tôi muốn cùng cô ăn cơm mà thôi.”

“Anh…” Cô tức giận muốn chết.

Cầm túi xách muốn rời khỏi, lại bị anh bắt lấy tay, nét mặt anh hơi khó coi, “Ngày đó cô ói hết lên người tôi, tôi còn cõng cô trên lưng vào thang máy, cô la ó om sòm, rồi lại không nói không rằng biến mất. Tôi còn chưa tính chuyện cô không mời tôi ăn cơm nói cảm ơn, chả lẽ ăn bữa cơm với tôi cũng thiệt thòi cho cô lắm sao?”

Một tràng lời nói khiến Hân Nhan á khẩu không trả lời được. Hôm đó sáng sớm phát hiện mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ, mới nhớ đến bản thân uống rượu say, đương nhiên cũng đã làm ra không ít trò hề, cô cảm thấy mất mặt vô cùng, hận không thể tức tốc ra khỏi chỗ đó. Trong lòng thầm tính nấu nồi cháo xem như là lời cám ơn, mai mốt gặp lại cũng coi như không thấy, dù sao hai người cũng không quen biết, cô thật sự không muốn chịu ơn người kia. Hân Nhan mong muốn đem chuyện đó như bảng đen thần kỳ lau một cái là sạch ngay, vậy thì làm sao còn dám liên lạc để cảm ơn anh chứ?

Anh cười, nụ cười rất hào hoa, “Cô Lục, mời cô ăn cơm cũng phải đạo thôi, Thiểu Phi là em họ thân nhất của tôi, nó đã thích cô như vậy, là anh em với nhau tôi cũng phải quan tâm cô một chút.” Nói xong mấy lời này, anh thầm khinh bỉ bản thân mình, An Thành à An Thành, mày chừng nào lại biến thành một kẻ tiểu nhân hèn hạ thế này, vì muốn tiếp cận một cô gái, năm lần bảy lượt lấy em họ mình ra làm cái cớ. Thế nhưng mà cũng hết cách rồi, anh thật sự không kiếm được lý do nào tốt hơn. Nếu như dùng cách đeo đuổi những bạn gái trước kia, gọn gàng dứt khoát nói họ: “tôi có hứng thú với cô”, chắc hẳn cái ly nước bên kia của cô chắc chắn anh sẽ hứng hết. Cô không hề giống những người khác, anh cũng muốn đối xử với cô giống như kẻ khác.

Hân Nhan thề thốt phủ nhận, “Không phải, anh An, anh hiểu lầm rồi, tôi và Thiểu Phi chỉ là bạn bè mà thôi.”

Anh giả bộ ngạc nhiên, “Ồ? Là tôi hiểu lầm rồi sao? Vậy bữa cơm này coi như lời xin lỗi, cô Lục không cần đau lòng vì tiền thay tôi đâu.”

Rốt cục mới thấy cô nở nụ cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, hàm răng trắng, đôi mắt sáng long lanh, rất là chói mắt, “Gọi cô Lục nghe xa lạ quá, anh An, anh gọi tôi Hân Nhan là được rồi.”

Anh cũng không khách sáo tiến thêm một bước, “Được, tôi cũng hy vọng cô gọi thẳng tên tôi, An Thành.”

“Được.”

Bầu không khí rất hoà thuận. Anh không vội, từ tốn cắt miếng thịt bò cà ri, ngược lại còn rất thích cảm giác này, mong nó cứ kéo dài mãi. Anh đã nhiều năm không màng đến tình yêu, không phải là không muốn, mà là tìm không thấy cảm giác rung động như xưa. Hai mươi tám tuổi, sự nghiệp lên như diều gặp gió, thế mà tình trường lại lận đận. Sự xuất hiện của Hân Nhan vừa vặn lấp vào khoảng trống ấy, tuy không biết sự xuất hiện của cô tốt đến dường nào, nhưng cô xuất hiện rất đúng lúc, như thể nắng hạn gặp mưa rào, vô cùng quý báu .

Dùng cơm xong, Hân Nhan đứng trước cửa nhà hàng đợi An Thành lái xe đến.

Một cô bé khoảng chừng mười tám mười chín tuổi ôm một bó hoa hoa cẩm chướng to đi đến trước mặt Hân Nhan, hỏi, “Chị ơi, mua hoa tặng mẹ đi.”

Hân Nhan lúc này mới nhớ đến ngày mai là Ngày của Mẹ.

Bó hoa cẩm chướng màu hồng toả hương thơm ngát, trông rất đẹp.

Hân Nhan nhìn bó hoa trâng trâng, cô bé bán hoa dè dặt gọi, “Chị ơi?”

Cô định thần lại, lắc tay, mỉm cười nói với cô bé bán hoa, “Cảm ơn, chị không mua.”

Nụ cười của cô bé ấy rất yên bình, như đoá hoa cẩm chương màu hồng trước mặt vậy, dù không phải đến bắt mắt, nh47ng rất trẻ trung tươi tắn. Chỉ là vẻ mặt có chút buồn bã.

Cô bé bán hoa thất vọng, quay người rời đi.

“Đợi một chút, anh mua một bông.”

Giọng nói trầm ổn của An Thành vang lên phía sau.

Hân Nhan kinh ngạc quay người.

An Thành đi đến bên cô, ánh mắt vui vẻ ấm áp, móc tiền ra trả, “Bao nhiêu một bông?”

Sau khi lên xe, An Thành bỗng nhiên đưa đoá hoa cẩm chướng đến trước mặt Hân Nhan, cười nói, “Tặng cho cô.”

Hân Nhan kinh ngạc, “Cho tôi? Sao anh không tặng cho mẹ anh ?”

An Thành không màng đến câu hỏi của cô, đáp lại, “Mẹ tôi không thích mấy thứ này, bà chỉ thích trồng hoa thôi, ghét nhất là những đoá hoa rất đẹp lại bị người ta cắt đem bán. Nãy thấy cô bé bán hoa đó ủ rũ, nên tôi mới mua, thôi thì tặng cô vậy.”

Hân Nhan run sợ một giây, sau đó cười, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn.”

Đưa tay nhận đoá hoa, cô cũng không ngại nhận đoá hoa cẩm chướng vốn là dành cho người Mẹ.

An Thành nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh ngây người một giây. Anh đúng là bị quỷ ám mà, nhìn thấy cô khóc thì anh đau, thấy cô cười anh cũng đau lòng. Có lẽ thật sự trên đời này có một vật là khắc tinh của vật kia, ông Trời đã đưa cô đến “khắc chế” anh. Đối với sự khắc chế này, anh không biết cô có phải là cô gái mà anh yêu chân thành cả đời hay không, nhưng anh biết rõ cô chính là người mà anh khao khát có được.

Vì vậy anh liền thốt lên, “Hân Nhan, đến ở với anh đi.”

Cô sững sờ, “Cái gì?”

Anh phát hiện lúc nãy mình lỗ mãng quá, nhưng nói cũng nói rồi, chẳng thể nào hồi lại, anh chỉ có thể tiếp tục lấp liếm, “Em xem, chúng ta đều là người độc thân…”

Từ trước đến nay một người có tài ăn nói như anh lại bàng hoàng trước mặt cô, bỗng nhiên anh cảm thấy mình chưa bao giờ có thất bại như lúc này.

Hân Nhan nhìn anh với ánh mắt không thể nào tin được cả nửa buổi, bầu không khí như tách trà nóng đã nguội lạnh, cuối cùng cô hờ hững nói, “Anh An, tôi tự mình đón xe về nhà, anh không cần đưa tôi về đâu.”

Đẩy cửa xuống xe. Không khí lạnh lẽo bên ngoài len lỏi vào xe, khiến cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Cố gắng cả một buổi tối, kết quả cô vẫn dùng giọng điệu hờ hững đó gọi anh là “anh An”.

Cúi đầu ngẫm nghĩ, lại phát hiện đoá hoa cẩm chương lúc nãy đã bị cô mang đi.

Chương 4: Ai đày doạ ai

“An Thành, anh mở cửa ra, đưa túi cho tôi.”

Hân Nhan gõ vài cái lên cửa, An Thành ngoảnh mặt làm ngơ, hờn dỗi đi vào phòng ngủ của mình.

Tiếng đập cửa thùng thùng lại vang lên, sau đó thì chấm dứt, bên ngoài cũng không còn tiếng động nào.

Mở TV lên, chương trình biểu diễn chào mừng năm mới rộn ràng, vô cùng nhộn nhịp. Anh cảm thấy rất chán chường, chẳng có tí hứng thú nào, cứ đổi đài liên tục, cuối cùng dừng ở kênh đang chiếu phim truyền hình, bộ phim đang chiếu một đôi nam nữ tình cảm nồng nàn tha thiết. Anh nhìn chằm chằm vào nữ diễn viên chính, dịu dàng như làn nước, nụ cười hay một cái nhăn mặt cũng đẹp rạng ngời. Anh bất giác nhớ đến cô gái bị anh nhốt ngoài cửa, sao mà cứ thích làm người ta bực tức, cũng chẳng dịu dàng, cũng chẳng nồng nàn gì cả, y như ly nước trắng không mùi không vị. Lại còn hỏi anh, “Đừng nói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũng rủ rê họ về nhà sống chung đó nha?”, mấy lời này càng khiến anh thêm ấm ức, vậy mà cô lại thẳng thừng nói ra như thế.

Tuy nhiên, qua vài phút đồng hồ, anh không giận nổi nữa, bắt đầu nhớ cô, nhớ cô điên cuồng, vô cùng nhớ. Ngày hôm qua giả bệnh gạt cô đến thăm mình, rốt cục cô đã đến, còn phát hiện anh vẫn mạnh khoẻ bơi trong hồ bơi, vẻ mặt cô lúc ấy hiện rành rành 5 chữ “tôi muốn đánh chết anh”. Thế nhưng cô không hề nổi giận với anh, cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ lườm anh một cái, rồi xoay người rời đi. An Thành trồi lên mặt nước, tay bắt được mắt cá chân Hân Nhan, kéo cô xuống hồ. Cô không biết bơi, tay chân vẫy đập lung tung, động tác đã ngô nghê lại thêm buồn cười. Anh bỗng dưng nhấn cô xuống nước, kìm lòng không được mà hôn cô. Vừa bị kéo xuống nước, vừa bị hôn nồng nhiệt, cô không thể thở, chỉ có thể mở miệng của mình để phối hợp với anh, và buộc phải chấp nhận không khí từ miệng anh.

Lưu luyến rời khỏi môi cô, Hân Nhan nằm trên ngực anh, miệng thở phì phò, cũng chẳng còn sức lực đâu mà chống cự lại anh. Anh ôm cô lên bờ, cô mắng, “An Thành, anh đúng là đồ tâm thần.” Anh nở nụ cười, xem như cam chịu. Cầm khăn choàng lên người cô, sau đó ôm cô vào phòng khách.

Anh tìm quần áo sạch để cô thay ra, Hân Nhan nhìn thấy là quần áo của con gái, liếc anh một cái, chẳng nói năng gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Anh cũng không có giải thích đó là quần áo của chị Đường.

Thay đồ xong, tóc cô vẫn còn ướt sũng, không thể nói là rất gợi cảm, nhưng cũng khiến cho cổ họng anh khát khô.

Cô muốn đi, cầm túi xách lên thì nó lại đầy nước, vừa rồi cả người lẫn túi bị anh kéo xuống nước, cô tức đến nghiến răng. Lấy từng món trong túi ra, nào là túi tiền, chìa khoá, điện thoại. Cô bấm điện thoại coi thử xem sao, phát hiện điện thoại tắt ngúm, màn hình đen kịt, không hề có tí phản ứng nào.

Anh thế mà lại rất vui sướng, “Hư rồi à?”

Hân Nhan trừng mắt nhìn anh.

Anh còn nói, “Đáng đời em.” Trước đó không lâu anh đưa cho cô một cái điện thoại, kết quả cô chẳng hề nhận, mà còn đem trả lại anh, khiến anh hờn giận một thời gian dài.

Cô phớt lờ, không thèm để ý đến anh.

An Thành vì thế lập tức đứng dậy, cầm lấy cái hộp đưa cho cô, “Cũng may anh không có ném bỏ. Cầm đi, không phải quà tặng em đâu. Làm hư điện thoại của em, xem như bồi thường lại cho em vậy.”

Thật ra anh chỉ sợ cô vặn vẹo mình, nói rằng, tôi không muốn cái này, cái tôi muốn là điện thoại của tôi kìa. Thế thì lúc đó anh thật sự phải bó tay rồi. Vậy mà lần này cô không hề cự tuyệt, còn vươn tay cầm lấy. Anh giật mình, chợt nghĩ, sau này muốn cho cô gì đó, chắc phải làm hư đồ của cô trước mới được.

Đợi Hân Nhan mở máy, An Thành giựt lấy, lưu số điện thoại của mình vào. Trong danh bạ chỉ có duy nhất số điện thoại của anh, xếp đầu tiên trong danh bạ, việc lừa mình dối người thế này lại khiến anh rất phấn khởi.

Cô ôm túi xách ướt đẫm định rời khỏi, anh lại lấy ra một chai rượu đỏ, nói, “Khoan đi đã, hôm nay sinh nhật của anh, uống với anh đi.”

Giọng nói anh nhẹ nhàng, không hề bắt buộc, cũng không có ra lệnh, nghe như một anh chàng cô đơn nài nỉ cô ở lại.

Cô quay đầu nhìn anh, thấy anh cười chân thành tha thiết, hai mắt còn đượm buồn, thế là cô đã mềm lòng. Nhưng rồi bỗng dưng tỉnh táo lại, “Tôi không tin, đưa chứng minh thư cho tôi xem.” Anh đã có thể giả bệnh gạt cô đến đây, cũng nhất định có thể giả bộ sinh nhật gạt cô ở lại.

Anh mỉm cười, “Bộ em tưởng anh là người viết câu chuyện chó sói sao.” Nhưng vẫn lấy chứng minh thứ đưa cho cô xem, phía trên còn viết rõ ràng ngày sinh là 30 tháng 12. Cách năm mới chỉ có một ngày.

Hân Nhan đưa lại, cầm ly rượu đỏ chúc mừng anh, “An thiếu gia, sinh nhật vui vẻ.” 29 tuổi, đây là độ tuổi của sự chín chắn.

An Thành cụng ly với Hân Nhan, nhưng lại không uống, ung dung nhìn cô, “Quà sinh nhật đâu?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của anh, không có chuẩn bị gì cả. Ngày mai đưa cho anh được không?”

Anh đáp, “Được thì được, nhưng là tại em không thèm quan tâm anh, ngay cả sinh nhật của anh cũng không biết, phạt uống ba ly.”

Cô lắc đầu, “Tôi không biết uống rượu.”

Anh nhướng đôi mày đẹp của mình lên, trả lời, “Em uống hết ba ly rượu, anh sẽ để em đi.”

Cô tưởng là thật, ngẩng đầu một hơi uống sạch. Nhìn bộ dạng không thể chờ đợi phải ra khỏi đây bằng được của cô, trong lòng anh dâng lên lửa giận, nhưng chẳng hề biểu lộ ra mặt. Sau khi uống rượu xong, mặt cô đỏ lên, ánh mắt lim dim trong men rượu ngà ngà, khiến lòng người đê mê. Anh lại không nỡ để cô đi, không tự chủ được cúi đầu hôn môi cô đắm đuối, cô bắt đầu giãy dụa, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, không biết là tại say rượu, hay là do anh hôn quá cuồng nhiệt. Đặt cô trên ghế sofa, anh mê hoặc nói lấy, “Anh hiện giờ rất muốn quà sinh nhật, Hân Nhan, anh muốn em.” Hơi thở mị hoặc phả từng hơi vào khuôn mặt đỏ lên vì men rượu, từng hơi thở như ngọn lửa thiêu đốt.

Quan hệ lúc đó của cô và anh có thể nói là hễ gần nhau thì cãi nhau như chó với mèo. Anh tuy nhiên thường xuyên lợi dụng thời cơ mà hôn trộm cô, nhưng lại chưa hề được voi đòi tiên.

Hân Nhan vùng vẫy, “An Thành, không thể…”

An Thành cúi người xuống hôn, bưng kín những lời cô nói. Men tình pha lẫn men rượu, ăn mòn lấy lí trí, ngọn lửa tưởng chừng nhen nhóm khi nãy đã bùng lên dữ dội, thiêu đốt con người ta thành tro bụi.

Rốt cục vẫn bị cuốn vào ngọn lửa hừng hừng cháy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh chưa từng nhìn thấy qua khuôn mặt sửng sốt của cô như lúc sáng, hấp ta hấp tấp mặc lại quần áo của chính mình, bộ dạng muốn trốn anh như trốn chủ đòi nợ. Anh vừa thấy nực cười, vừa không cam lòng, lập tức kéo tay cô, gặng hỏi, “Cũng đã như vậy rồi, em còn trốn cái gì nữa?”

Cô nhìn gương mặt điển trai kia, lòng càng thêm bối rối, gần như là nài nỉ anh, “An Thành, xin anh, hãy quên đi. Anh đi tìm cô gái khác đi, hãy tha cho tôi.”

Anh lúc đầu ngớ người, sau đó lại nổi cơn tam bành. Vì thế để cho cô đi, trở lại phòng khách phát hiện túi xách của rơi phía dưới, anh bực dọc đá nó sang một bên.

Buổi chiều hẹn một đám bạn mừng năm mới, đương nhiên là không thể thiếu người đẹp bầu bạn rồi. Cô không phải kêu anh đi tìm cô gái khác hay sao, anh sẽ làm theo như cô muốn. Nhận được điện thoại cô gọi tới, một lần rồi lại một lần, anh hầm hực chẳng thèm bắt máy.

Nửa năm qua, anh và cô đều cứ như vậy, cô chọc giận anh, anh nổi điên lên, thậm chí thề không thèm đoái hoài đến cô nữa, nhưng kết quả thì chính anh lại là người đầu hàng đi tìm cô trước.

Hôm nay thì ngược lại, chính cô đã đến tìm anh.

Cô bị anh nhốt bên ngoài, túi tiền lẫn chìa khoá cũng để quên trong nhà anh, không còn chỗ nào để mà đi nữa.

Thở dài, An Thành mang túi xách của cô ra ngoài tìm cô.

Nếu cô còn ở gần đây, anh sẽ dắt cô về nhà, bất luận cô chọc anh giận đến cỡ nào, anh đều chịu đựng được, nói hết tất cả suy nghĩ lòng mình với cô, thật ra anh cũng luôn khao khát được sống chung với cô. Nếu có người nói “An Thành, anh đê tiện quá” cũng được, ai bảo ông Trời cố ý phái một cô gái đến khiến anh chết cũng không được, sống cũng không xong làm chi.

Tuy nhiên, tìm một vòng bên ngoài lại chẳng thấy cô đâu cả. Gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Trong lòng anh hơi thất vọng, nếu cô chịu nhường nhịn, hai người cũng không cãi nhau ầm ĩ rồi lại cương với nhau như thế. Nhưng người chịu thua đến bây giờ vẫn là anh, cô luôn tỏ ra dửng dưng với anh, hoàn toàn không để anh vào mắt.

Trong cái rét như cắt, cảnh vật đã tiêu điều lại càng thêm xơ xác. Qua đêm giao thừa, vào đúng ngày sinh nhật 29 tuổi của mình, thế mà anh chẳng hề có tí vui vẻ nào. Lòng thầm mong cô sẽ xuất hiện trước mặt anh, bởi cô chẳng còn nơi nào để đi. Một lúc sau, anh lại cảm thấy bản thân mình quá nhiều chuyện, Lục Hân Nhan từ trước đến nay không có anh vẫn sống nhăn răng đó thôi, anh cũng không phải không có cô là không sống nổi.

Sáng sớm thứ hai, An Thành nằm trên giường gọi điện thoại cho Hân Nhan, vẫn tắt máy.

Lúc ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chạy đến chòi nghỉ mát trong vườn hoa ở cư xá, bỗng nhiên anh phát hiện một bóng người quen thuộc.

Anh dừng chân, nhìn chằm chằm vào cái người đang gục đầu ngủ trên bàn đá, ánh mắt hận không thể phun ra lửa. Lục Hân Nhan, cái cô gái này, đến cùng còn có bao nhiêu phương pháp đày đoạ anh khiến anh không thể sống nổi đây. Trời lạnh đến cắt da cắt thịt, cô thà rằng ở chỗ này ngủ cả buổi tối, cũng không chịu mềm mỏng nói năng nhỏ nhẹ với anh. Cô đang đày đoạ chính bản thân mình hay là đang đày đoạ anh đây hả?

An Thành giận đến nghiến răng nghe ken két, tức đến nỗi hận không thể có bộ răng sói gặm sạch sẽ cô gái đang nằm ngủ ngon lành đằng kia.

Bước tới phía trước, lay cô tỉnh, anh quát, “Lục Hân Nhan, em bị bại não rồi đúng không?”

Cô mở mắt nhập nhèm nhìn anh, nhất thời vẫn không thể tỉnh ngủ.

Anh sờ vào tay cô, bàn tay lạnh như băng, vội vàng bồng cô lên, đi về nhà mình.

Hân Nhan tỉnh lại, ngọ nguậy, “An Thành, anh thả tôi xuống.”

Vẻ mặt anh tái nhợt, giọng cũng chưa từng lạnh lùng như lúc này, “Anh hiện giờ hận không thể lập tức bóp chết em, bởi vậy tốt nhất anh đừng có châm dầu vô lửa.”

Cô hiếm khi lại chịu ngậm miệng. Dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh mẽ, cơ thể vốn lạnh như băng dần dần ấm lên.

Trở về nhà, anh bồng cô vào ngay phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, nói, “Em tắm nước nóng trước đi.”

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài tìm thuốc cảm, pha một ly trà gừng. Chính mình thì uống một ly nước lạnh, hờn giận trong lòng nhờ thế cũng được kìm nén xuống.

Cả nửa ngày không thấy cô ra, anh lại đi đến phòng tắm, gõ cửa và gọi to, “Hân Nhan.”

Không thấy ai trả lời, anh lại nói, “Anh vào đó.”

Vẫn không có ai trả lời, anh vội vàng đẩy cửa đi vào, phát hiện cô ngủ gật trong bồn tắm, cả quần áo cũng chưa thay ra.

An Thành thở dài, lay cô tỉnh dậy, giọng điệu vô cùng dịu dàng, “Em tắm đi rồi ngủ tiếp, nếu không em sẽ bị cảm đấy.”

Cô giãy dụa muốn đứng lên, “Tôi phải đi làm.”

Anh kéo tay cô lại, giọng trở nên lạnh tanh, “Em đã ra nông nỗi này còn đi làm cái quái gì nữa hả, anh xin nghỉ cho em!” Thấy cô còn muốn phản kháng, anh trợn mắt, “Sao hả, hay là em muốn anh tắm cho em?”

Cô lúc này không gây gỗ với anh nữa, trừng mắt gắt gỏng, “Anh đi ra ngoài.”

Đợi cô tắm rửa xong xuôi, anh bắt cô phải uống thuốc và trà gừng. Thấy cô không có bị sốt, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nói với cô, “Anh sẽ xin phép cho em nghỉ, em ở đây ngủ đi. Anh còn phải đi làm, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Hân Nhan xoay người tìm túi xách của mình, cầm lên, thản nhiên nói, “Không cần, tôi về nhà tôi.”

Trong chớp mắt, An Thành có thể nghe được từng mạnh máu trong người mình sôi sục, nổ tung đôm đốp.

Cuối cùng, anh tịch thu điện thoại di động của cô và cả túi xách, cưỡng ép cô vào phòng rồi khoá lại, giam giữ người tự do bất hợp pháp.

Lúc làm việc, An Thành vẫn không yên lòng với Hân Nhan, nhưng anh lát nữa lại phải tham dự một hội nghị quan trọng, không thể nào bỏ được, đành phải gọi Thiểu Phi, kêu Thiểu Phi đến nhà anh xem Hân Nhan sao rồi.

“Anh khoá cô ấy ở trong phòng, chìa khoá ở trên bàn trà.”

Thiểu Phi cười nói, “Anh à, khẩu vị anh cũng nặng thật đấy, còn dám giam người phi pháp nữa hả?”

Anh hậm hừ, cãi lại, “Nếu không phải có pháp luật, anh nhất định sẽ khoá cô ấy bên mình cả đời, ai kêu cô ấy tối ngày khiến anh nổi điên làm gì.” Cúp điện thoại, anh tiu nghỉu vì ba chữ cả đời vừa thốt ra.

Đang họp thì Thiểu Phi gọi tới, trong những trường hợp này, anh thường sẽ cúp máy không nhận bất cứ cuộc gọi nào, có thể lòng An Thành vẫn hằng mong nhớ Hân Nhan, kìm lòng không đặng bắt máy lên.

Giọng nói Thiểu Phi hơi hoảng loạn, “Anh, Hân Nhan sốt đến mê man, em đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Lòng An Thành lúc ấy thắt lại, cũng may là kêu Thiểu Phi đến xem cô thế nào, bằng không thì hậu quả… Anh thật sự không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ xảy ra, tức thì hỏi, “Giờ thế nào rồi?”

“Đang truyền nước biển, vẫn chưa tỉnh lại nữa.”

“Em ở đó trông chừng cô ấy, anh lập tức tới ngay.” Động tác anh rất nhanh, vừa nói thì người đã đi ra khỏi cửa.

“Anh…” Thiểu Phi đột nhiên gọi anh, ấp a ấp úng.

Anh bấm nút thang máy, “Còn chuyện gì sao?”

Thiểu Phi nói, “Anh có biết một người tên Cẩn Niên không? Nãy Hân Nhan nắm tay em, cứ gọi mãi cái tên này.”

Sau khi Thiểu Phi tốt nghiệp rồi đến thành phố B, thì Kha Cẩn Niên mới bước vào cuộc sống của Hân Nhan, là chuyện xảy ra sau đó, cho nên cậu ta không biết chút nào.

Cửa thang máy dừng ở trước mặt đã mở ra, thình lình An Thành cảm giác ngực mình đau thắt lại như bị cột chặt bởi sợi giây vô hình, máu chảy trong động mạch ngừng lại, ruột anh như bị ai cắt xén thành từng khúc nhỏ.

***三个字   : vì bản tiếng Hoa là tới 3 chữ, nhưng dịch ra tiếng Việt có 2 chữ cả đời, nhưng mình vẫn để là “ba chữ” chứ không phải “hai chữ cả đời”.

Full | Tiếp trang 2

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ