XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Tôi và boss thật trong sáng - trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chương 6

Không lâu sau khi năm 3 bắt đầu tựu trường, lời đồn do nhóm Đại Công Chúa phát ra lập tức liền bùng nổ cả trường học.

“Tớ ở chung cùng Lục Cảnh Hàng?” Bạch Thuần Khiết vẻ mặt buồn bực nhìn Đại Bát đến đây hỏi tội “Chính mắt cậu nhìn thấy à. Hơn nữa, cậu cũng không phải không biết là hai chúng tớ ở cạnh nhau nên cùng đi học, sau lúc tan giờ thì bình thường cậu ấy giúp tớ bổ túc bài.”

“Nhưng mà bây giờ hai người các cậu lại dùng cùng một ví tiền giống nhau. Một bạn nam cùng một bạn nữ dùng một ví tiền không nói lên hai người bọn họ hẹn hò sao?”

“Đại Bát, tớ bị như vậy còn không phải là vì bạn học Giáo Thảo nhà các cậu sao? Lễ Giáng Sinh năm ngoái chẳng biết thế nào mà lại tặng tớ món quà Nô en là một lọ nước hoa Hương Nại Nhi đắt kinh người. Chỉ vì món nợ nhân tình này mà thiếu nước tớ chỉ ăn bánh bao dưa muối! Hơn nữa lọ nước hoa kia ở nhà tớ nào có khác gì quả bom hẹn giờ. Tớ sợ ba mình lục lọi phòng tớ, nếu như bị ba biết tớ có bạn trai, lại còn nhận quà đắt tiền của người ta thì liệu tớ còn có thể sống chắc? !”

Nghe xong Bạch Thuần Khiết bực bội tuôn ra một lèo lời giải thích, mặt Đại Bát có vẻ dễ coi hơn nhiều. Cậu cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác. Có điều hai bên đều là bạn tốt của mình, làm người thì phải coi trọng nghĩa khí chứ. “Tiểu Khiết, trưa nay tớ mời cậu đi ăn cơm, bên nhà cậu nói buổi trưa sẽ trở lại tìm tớ.”

Bạch Thuần Khiết làm bộ làm tịch nhướn mày hỏi “Không nghi ngờ tớ đó chứ?”

“Trời đất chứng giám, tớ không có hoài nghi cậu. Tớ chính vì cho rằng những lời đồn làm người nghe vô cùng thuận theo tự nhiên nên đưa ra nghi vấn nho nhỏ trong lòng.”

“Thôi đi, ai tin.”

“Ăn cơm đi thôi, chị cả tốt đó. Bắt đầu từ bây giờ đến khi chúng mình tốt nghiệp, cơm trưa của cậu, tớ bao hết, được không?”

“Hơ, cứ dựa vào lời này của cậu thì tớ dốc lòng tăng cân! Ăn cho cậu thủng túi!”

“Cho ăn thoải mái, dù sao cuối cùng thì cũng có nhà cậu thanh toán mà.”

Bạn học Giáo Thảo lại trở về mang đến chấn động nho nhỏ không riêng gì cho các nữ sinh si mê cả trường, chịu ảnh hưởng của nó kịch liệt nhất chắc là Lục Cảnh Hàng trong số những thiếu niên chót ôm trong lòng một mối tình đầu.

Giờ ăn trưa cô ấy không tới tìm mình, hết giờ tự học cũng vẫn không tới tìm mình. Trên đường về nhà mà Lục Cảnh Hàng có hơi thất thần, hai lần suýt nữa làm xước sơn xe xịn của người ta.

Thời gian bổ túc cũng qua mà Bạch Thuần Khiết vẫn không hề xuất hiện ở trong tầm nhìn của anh . Đang định nhòm qua cửa sổ một lần cuối cùng rồi sẽ đi sang gõ cửa đối diện thì ở chỗ đèn đường chiếu sáng dưới tầng trệt lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng GOODBYE KISS. Nhưng mà lần này thì là Bạch Thuần Khiết chủ động hôn lên mặt của bạn học Giáo Thảo.

Tâm tình dịu đi đã lâu của Lục Cảnh Hàng lại một lần nữa bị chọc giận.

Ở cửa cầu thang, Bạch Thuần Khiết vừa mới quẹo vào đã bị một gương mặt bài tú-lơ-khơ hết sức quen thuộc làm khiếp sợ. Vừa vỗ ngực an ủi nhịp tim đập, cô vừa nhướng mày bắt đầu trách cứ Lục Cảnh Hàng “Tối lâu rồi không làm gì lại đi ra ngoài dọa người!”

“Cậu cũng biết chậm sao?”

Vừa nghe giọng điệu châm chọc này, cơn hờn giận được mùa xuân đến làm thức tỉnh liền lập tức khiến cho ý chí chiến đấu sục sôi. Bạch Thuần Khiết vênh mặt lên “Tớ cũng không phải là em gái của cậu, đừng có vác cái bộ dạng làm anh trai đến giáo huấn tớ!” Hôm nay bởi vì có bạn học Giáo Thảo nghe nói đám em gái kia của Lục Cảnh Hàng tạo ra tin đồn, dùng cái đó để làm lợi thế, Thuần Khiết làm sao dám bất chấp nguy hiểm bị thầy giáo tìm đến cha mẹ cứ ở bên ngoài cùng cậu đánh bi-a. Càng không cần phải ở ngay cửa nhà mình giống như tượng gỗ mà làm vai nữ chính ngốc nghếch nhón chân hôn người ta!

“Coi như là làm anh trai, chỉ sợ cũng không quản được mớ bạn trai đó.”

“Cậu nói vậy là có ý tứ gì? Hay cho rằng hòa bình quá lâu nên muốn cãi nhau ?”

“Tớ không có nhàm chán như vậy.”

Đó chính là nói mình nhàm chán sao? Đã khó chịu nên Bạch Thuần Khiết trở nên càng dễ nổi trận lôi đình “Lục Cảnh Hàng, cậu rốt cuộc muốn làm bất hòa?”

“Nhưng tớ đang suy nghĩ liệu có nên đem những thứ vừa nhìn thấy nói cho ba của cậu hay không. Bác ấy vừa rồi có gọi điện thoại tới hỏi thăm xem cậu có học hay không.”

“Uy hiếp tớ à?” Bạch Thuần Khiết vẫn luôn mềm nắn rắn buông, anh không phải định nói cho ba mình sao. Cô tuyệt đối có biện pháp để khiến anh nói không nên lời! Bạch Thuần Khiết giơ tay ôm vòng quanh cổ Lục Cảnh Hàng, vít đầu của anh xuống, lập tức kiễng chân hung hăng hôn một cái lên má phải anh. Sau khi buông anh ra, cô không kìm nổi một vẻ hung hăng mà nói “Nói đi, thuận tiện cũng đem chuyện vừa rồi nói luôn thể!”

Ngẩng cao đầu đi vòng qua Lục Cảnh Hàng đang ngơ ngẩn, Bạch Thuần Khiết bước nhanh lên lầu. Khi leo tới tầng thứ ba, cô cuối cùng cùng cảm thấy cần phải thăm dò sờ qua mặt mình một lần. Nóng quá , cô nghĩ có thể là do mình chạy lên lầu quá nhanh.

Sáng ngày thứ hai vừa ra khỏi cửa, Bạch Thuần Khiết liền chạm trán với Lục Cảnh Hàng cũng ra khỏi cửa rất sớm. Vụ xung đột nhỏ tối qua hình như hoàn toàn chưa hề xảy ra, không ngờ Lục Cảnh Hàng mặt mày tươi cười chào buổi sớm với cô. Hoài nghi chính mình đang nằm mơ, sau khi cô cùng nhau xuống lầu lại còn len lén cấu cho mình một cái.

“Trưa nay ăn cơm tại phòng ăn sao?”

Vẫn không quá tự nhiên, Bạch Thuần Khiết mấp máy môi “Đi ra ngoài ăn.”

“Cùng bọn họ à?”

“Ừ, hẹn từ hôm qua rồi.”

Lục Cảnh Hàng lên xe nhếch môi cười một tiếng mà dặn dò “Chiều nay không nên trốn học, buổi tối bổ túc hai giờ để bù lại hôm qua.”

Bạch Thuần Khiết cũng đạp xe đi ở phía sau anh lại ngoan ngoãn gật đầu khác thường. Cứ đi chung hòa bình như vậy thì giống như một cơn gió ấm áp, mặc dù có người vẫn không hiểu ra sao.

Buổi tối tan giờ học về nhà, Bạch Thuần Khiết ăn qua loa vài miếng cơm đã bị ba Bạch xua sang nhà Lục Cảnh Hàng học thêm. Sau khi vào cửa Lục Cảnh Hàng vừa mới nói chuyện điện thoại xong với ba mẹ. Ông bà Lục đặc biệt dành thời gian chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho con trai bảo bối. Còn như quà cáp thì bọn họ thần bí cười hề hề nói là sau một lúc nữa mới có thể đưa cho anh.

“Lớp cậu hôm nay có nhiều bài tập hơn à ?” Lục Cảnh Hàn lấy đá từ tủ lạnh đưa cho Bạch Thuần Khiết đang lắc lư đầu nghe nhạc.

Sự mơ hồ không rõ trong đầu cả ngày cũng không có biến mất, có điều cô có thể xác định rằng hôm nay Lục Cảnh Hàng thật sự vô cùng đáng hài lòng.

“Lần đầu tiên dự thi thử, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Thì cũng như vậy thôi.”

“Hình như không có mang hy vọng gì à, bổ túc của tớ cũng không có tác dụng sao?”

“Cũng có một chút.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Thuần Khiết rõ ràng, thật sự là thành tích học tập của mình đã được nâng cao một bậc.

Khi Bạch Thuần Khiết ngồi xuống đối diện, Lục Cảnh Hàng vừa lật một quyển sách vừa hỏi “Hỏi qua một chút, chúng ta có cần bắt đầu tập trung vào học thêm hay định để trường học kiểm tra?”

Bĩu môi “Tớ đã học hơn mười hai năm, nói thật thì thật sự cũng đủ rồi. Nếu như có thể tớ nghĩ tốt nghiệp phải đi mở một cửa hàng đồ chơi bằng điện, phòng bi-a cũng có thể! Có điều hy vọng càng nhiều thì thực tế rất dễ kích động. Rốt cuộc trường học muốn kiểm tra gì thì tớ không biết, không biết.”

Nhìn điệu bộ của Bạch Thuần Khiết cau mày khổ sở. Lục Cảnh Hàng cười híp mắt đề nghị “Có muốn cùng tớ ghi tên vào đại học S không?”

“Đại học S? Đừng làm loạn, tớ coi như dốc sức học trung học rồi mới đi thi thì cũng không nhất thiết có thể thi đậu!”

“Vậy đại học Z?”

“Cậu ghi tên vào đại học Z? Đừng có đùa giỡn với tiền đồ của mình, học sinh như cậu mà đến đại học Z thì có thể trực tiếp giảng dạy !”

“Hay là …. Nếu không thì đại hoc N?”

Bạch Thuần Khiết vẻ mặt suy nghĩ, do dự một lúc rồi hỏi Lục Cảnh Hàng “Thành tích của chúng ta khác nhau lớn như vậy, sao lại nhất định phải ghi tên thi cùng trường?”

Anh cười khan để che dấu trong ánh mắt mình có thể lộ ra tình cảm nào đó “Chúng ta hiện đang ở chung một chỗ, đi học cùng nhau về thì không phải rất tốt sao?”

Xác thật, từ khi có Lục Cảnh Hàng làm bạn, Bạch Thuần Khiết cảm giác được cuộc sống có thay đổi. Chỉ có điều là sự thay đổi như vậy rốt cuộc nó thuộc về mặt nào thì cô vẫn còn không có tìm được.

Chiều nay sau khi học thêm hai giờ, Bạch Thuần Khiết đột nhiên lại tràn đầy tin tưởng đối với tương lai của mình. Vừa về tới nhà liền xông đến chỗ cha đang ngồi ở trên ghế sa lon xem TiVi nói mình chuẩn bị ghi danh vào đại học N. Ba Bạch nghe xong đầu tiên là sửng sốt, mặc dù biết con gái bảo bối của mình trình độ có hạn, nhưng để khích lệ cô nên đã nói nếu như Thuần Khiết thật sự đỗ vào đại học N thì ba liền cho tiền để đi chơi ở Ô-xtrây-li-a.

Có lộ trình sang Ô-xtrây-li-a kêu gọi mình phía trước, Bạch Thuần Khiết càng thêm cố gắng chăm chú học tập. Kể cả buổi trưa mỗi ngày sau khi ăn xong cô đều tranh thủ một giờ nghỉ ngơi để lôi kéo Lục Cảnh Hàng đi cùng mình đến thư viện tự học.

Đối với loại tình huống đột phát, bạn học Giáo Thảo rốt cục không thể nhịn tiếp được nữa. Sáng thứ bảy khi buổi học bù kết thúc, cậu liền chặn cửa Bạch Thuần Khiết, thấy cô lại ôm sách giáo khoa đi tới phòng ăn liền ngăn cản.”Trưa hôm nay đi ăn cùng tớ ở bên ngoài.”

“Không được, tớ còn phải học thêm.” Kiểu trả lời này nếu là trước kia mà nói ra lời thì có lẽ đến Bạch Thuần Khiết cũng rũ ra cười.

“Cậu đã học suốt một tuần lễ, hôm nay nghỉ ngơi một lần không được sao?”

“Nhưng tớ đã hẹn cùng Lục Cảnh Hàng rồi.”

Hôm nay mà cậu ấy vẫn quan trọng hơn mình sao? Giáo Thảo gắng đè nén ghen ghét trong lòng, nói dằn từng chữ với cô ”Hôm nay là sinh nhật tớ.”

Mắt trợn tròn, Bạch Thuần Khiết giật mình la lên “Tớ mém quên ! Chờ đã.” Cô xoay người quay về trong lớp lấy từ trong túi sách của mình một món quà bao gói cẩn thận đẹp đẽ rồi hai tay đưa lên “Tớ đã chuẩn bị quà rồi.”

“May mà cậu còn nhớ rõ.” Giáo Thảo nhận quà thì cơn giận đã tiêu tan hơn phân nửa. Cậu kéo tay Bạch Thuần Khiết gần như làm nũng “Trưa nay đi cùng tớ ăn cơm đi.”

“. . . Được rồi. Cậu đi ra cửa trường học chờ tớ, tớ đi báo cho Lục Cảnh Hàng một tiếng.”

Lại là Lục Cảnh Hàng ! Giáo Thảo mặc dù ấm ức nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Bạch Thuần Khiết.”Đi thôi.”

Để sách giáo khoa xuống rồi chạy đến phòng ăn, Lục Cảnh Hàng đang đứng ở cửa chờ cô . Bạch Thuần Khiết còn chưa kịp mở miệng xin phép thì anh nói trước với vẻ mặt ngần ngại “Trưa hôm nay tớ có chút việc, không thể cùng cậu ăn cơm .”

“Như vậy à, vừa lúc tớ cũng có chuyện.”

“Chuyện gì?”

“. . . Tớ. . . Xử lý báo tường.” Giấu tay ở phía sau, Bạch Thuần Khiết hung hăng cấu cho mình một cái. Tại sao mình không dám nói nói thật? “Cậu này, có chuyện gì hả. Không phải là đi cùng đám bạn bè dạo phố sao.”

Lục Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt thay đổi của cô thì cười nói “Tớ đi thăm nhà bà ngoại.”

“Thật sao?”

“Thật .”

“Được rồi, đi thôi, đi đường cẩn thận.”

“Chiều lại gặp.”

“Chào!” Bạch Thuần Khiết vẫy tay, đưa mắt nhìn theo Lục Cảnh Hàng đi tới cửa trường học mà lắc đầu không tự nhiên. Cô có cảm giác được mình có gì đó không đúng.

***

Đứng ở cửa trường, Giáo Thảo và mấy người bạn của mình đang đợi Bạch Thuần Khiết vẫn luôn khó chịu nhìn Lục Cảnh Hàng. Kết quả đợi hồi lâu mà không thấy cô ấy, trái lại có Lục Cảnh Hàng đi ra. Có cơ hội trời cho, Giáo Thảo nháy mắt nói với Đại Bát “Cậu đi bên trong tìm tiểu Khiết, ngăn cô ấy lại. Đừng để cho cậu ấy đi ra sớm.”

Đại Bát hiểu rõ ý tứ của bạn mình, mặc dù biết làm như vậy không tốt, nhưng vì nghĩa khí cậu vẫn cứ đi vào cửa trường tìm Bạch Thuần Khiết .

Đại Bát vừa đi, Giáo Thảo liền dương dương tự đắc đầy kiêu ngạo gọi Lục Cảnh Hàng lại, dù biết rõ lý do mà vẫn hỏi “Aizh, hôm nay như thế nào lại không đi cùng bạn gái của tôi?”

Đối mặt loại khiêu khích nhàm chán thì Lục Cảnh Hàng căn bản là không muốn để ý tới. Nhưng nghe được mấy chữ “Bạn gái tớ” thì anh không khỏi dừng lại.” Cậu có cần thiết biết sao?”

“Cậu điếc à, bạn gái của tôi!” Vừa nói, Giáo Thảo đã đi sát Lục Cảnh Hàng, cự ly càng gần thì mùi vị khiêu khích càng thêm nồng. “Cậu nghe lời tôi, sau này cách xa cậu ấy ra một chút!”

Lục Cảnh Hàng cúi đầu lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy sự thù địch, cười nhạt hỏi “Cậu ấy đồng ý ?”

“Chuyện hài, cậu cho là cậu có thể so được với tôi sao?” Giáo Thảo ve vẩy món quà sinh nhật trong tay “Nhìn đi, đây là quà sinh nhật cô ấy đưa, cái bật lửa ZIPPO . Để có quà cho tôi mà cậu ấy phải ăn dè trong một thời gian. Chắc là cậu biết chứ. Đúng rồi, vừa rồi có phải cậu ấy đi tìm cậu hay không, nói hôm nay không học thêm? Bởi vì cậu ấy muốn dự sinh nhật Bổn thiếu gia.” “

Trở tay không kịp, lòng tự ái cao cao tại thượng lần đầu tiên bị vứt xuống đất cho người ta chà đạp. Gương mặt của Lục Cảnh Hàng trở nên nóng bỏng, thật giống như bị người ta tát cho một cái vang dội.

A, anh quả thật là quá buồn cười, giống như đứa ngốc bị người khác đùa giỡn! Anh rốt cuộc dựa vào cái gì tự mình đa tình cho là người ta vẫn cần đến nhân tình, nên sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình! Bạch Thuần Khiết kỳ thật căn bản là không biết sinh nhật Lục Cảnh Hàng đúng vào ngày mai!

Phát hiện sắc mặt Lục Cảnh Hàng có hơi trắng bệch, Giáo Thảo càng thêm đắc ý. Cậu dùng bả vai ra sức huých vào bả vai đối diện cười xấu xa nói nhỏ “Lần đó tôi đưa cậu ấy về nhà, kẻ dẫn chó đứng đợi ở dưới lầu hẳn là cậu rồi? Rất thích nhìn người khác hôn môi sao. Nếu như như vậy thì trưa nay cùng đi, tôi không ngại trổ tài cho người khác nhìn.”

Lửa giận rốt cục oanh một tiếng bùng nổ. Lục Cảnh Hàng xiết nắm tay đến trắng bệch nện tới Giáo Thảo. Có điều lần đầu tiên đánh nhau thì làm sao có thể chống đở nổi kẻ đánh nhau già đời . . .

Trong sân trường, Bạch Thuần Khiết bị Đại Bát lôi vào phòng ăn xếp hàng nói vẻ mặt bất đắc dĩ “Không muốn đi ra bên ngoài ăn cơm sao, tại sao cậu lại tới nơi này xếp hàng mua bánh bao.”

“Gói quà sinh nhật, lát nữa cậu cầm đi đưa rồi nói sinh nhật vui vẻ, cậu ấy nhất định sẽ cho rằng cậu thông minh lại hiểu chuyện! Vì vậy, các cậu gặp gỡ sẽ càng gần một bước — “

“Cậu ấy rất thích được khích lệ! Tớ vốn rất thông minh hiểu chuyện đấy!” Nói xong, sau khi Bạch Thuần Khiết im lặng vài giây lại hỏi Đại Bát “Cậu cảm giác được tớ cùng cậu ấy lại có thể tiến thêm một bước nữa sao?”

Đại Bát hơi giật mình, cậu biết Bạch Thuần Khiết lâu như vậy thì làm sao lại không biết những lời này của cô ta có ý gì .”Hôm nay là lúc vui vẻ như vậy, đừng suy nghĩ lung tung.”

“A.” Tiếp tục xếp hàng cùng Đại Bát, Bạch Thuần Khiết không biết chính mình gần đây làm sao vậy. Giáo Thảo cùng những bạn bè thường xuyên chơi đùa chung một chỗ này hình như đều trở nên không quan trọng nữa . . . Cô càng không biết, tại sao ngày đó Lục Cảnh Hàng sẽ biến mất trong cuộc sống của mình . . .

Cô cho rằng tại bọn họ hẹn nhau cùng đỗ vào trường N thì mới lại thấy anh , rồi sẽ từ trong miệng anh mà biết được đoạn thời gian trước khi thi vào trường đại học thì anh đi đâu. Nhưng khi cầm giấy báo trúng tuyển đại học N để đi báo danh thì Bạch Thuần Khiết lại hoàn toàn không có tìm thấy trong danh sách sinh viên mới một người nào có tên là Lục Cảnh Hàng.

Rốt cuộc anh đi đâu, bí ẩn này cuối cùng được nhóm Đại Công Chúa cũng thi vào đại học N hé mở. Lục Cảnh Hàng đi theo ba mẹ anh tới du học ở bên kia bờ đại dương.

Chương 7

Sau khi tới thành phố C đến ngày thứ ba thì Bạch Thuần Khiết đi làm ở công ty của Lục Cảnh Hàng.

“Bất động sản Triển Hàng.” Bạch Thuần Khiết đứng ở cửa công ty cẩn thận đánh giá tên công ty làm cho Lục Cảnh Hàng nghi hoặc. “Có vấn đề gì sao?”

“Tại sao công ty anh không trực tiếp lấy tên của anh?”

“Nếu như cậu mở công ty thì cần lấy tên Thuần Khiết sao?” Anh ta hỏi ngược lại.

Bạch Thuần Khiết dùng vẻ mặt “Tại sao không” để trả lời “Thuần Khiết, chính là từ tốt đẹp biết bao.”

“Đúng, vô cùng tốt đẹp.” Không muốn lãng phí thời gian với cô về việc không cần phải thảo luận, Lục Cảnh Hàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau khi nhận phát chuyển nhanh ở bàn lễ tân do nhân viên đưa, anh đi trước còn Bạch Thuần Khiết theo sau cùng vào công ty. Đám nam đồng sự đang làm việc thấy Bạch Thuần Khiết rốt cục đi làm thì lập tức đồng loạt vỗ tay hoan nghênh, các nữ đồng sự thấy có ” tài nguyên buôn dưa ” của mình thì cũng cùng nhau vỗ tay theo.

Rõ ràng “về tổng quát” thì ba chữ Bạch Thuần Khiết giống như vai chính dễ thương của vở kịch truyền hình, cô đang đứng nghiêm liền cúi đầu chín mươi độ mà bảo “Từ hôm nay bắt đầu làm việc cùng mọi người, xin được giúp đỡ chỉ bảo!”

” Người đẹp Bạch quá khách khí rồi.”

“Chắc là cô nên giúp đỡ chúng tôi mới đúng!”

Cô là một người mới thì có thể giúp đỡ được người cũ cái gì? Đang buồn bực thì Lục Cảnh Hàng ở bên cạnh mở miệng nói “Bắt đầu từ hôm nay cô ấy chính là trợ lý của tôi, mọi người có chuyện tìm tôi không được thì có thể tìm cô ấy.”

A? Lục Cảnh Hàng vẫn còn rất nhớ tình bạn cũ, cho cô chức quan béo bở! Có điều cô làm trợ lý cho BOSS như thế thì trợ lý trước kia sẽ làm gì ? Sau khi nói vài câu khách sáo với các đồng sự, Bạch Thuần Khiết đi theo Lục Cảnh Hàng vào phòng làm việc “Trợ lý trước kia của anh đâu? Không phải vì thu xếp công việc cho bạn học cũ của anh mà khiến người ta nghỉ việc đó chứ.”

“Thể diện của cô còn không lớn như vậy. Trước đây tôi không có trợ lý.”

“Đường đường là sếp của một công ty bất động sản mà lại không có trợ lý?”

“Không được sao.” Ngồi vào trước bàn làm việc, Lục Cảnh Hàng ngước mắt liếc nhìn Bạch Thuần Khiết đang kinh ngạc. Kỳ thật cũng không phải anh vẫn chưa có trợ lý. Lúc công ty mới thành lập không lâu thì anh cũng từng nhận hai người, nhưng mà bọn họ lại cùng ôm ấp tình cảm với một người, mà Lục Cảnh Hàng thì ghét nhất chính là nhân viên trong thời gian làm việc lại có một vài “Công tác” gây trở ngại cho công việc.

“Đương nhiên có thể, anh là sếp mà. Nhưng tôi cũng nói trước, công việc trước kia của tôi đều là loại việc dễ dàng đến giờ đi làm rồi nhàn nhã ngồi đến hết giờ chiều. Trợ lý phải làm việc gì là tôi không biết đâu đấy.”

“Bây giờ thì cứ yên lặng ngồi ở chỗ làm của mình mà thư giãn đi.” Sau khi chỉ chỉ vào cái bàn làm việc nhỏ ở một bên, Lục Cảnh Hàng liền bắt đầu hết sức chăm chú xử lý các văn kiện trên bàn.

Ngồi vào chỗ ngồi của mình, Bạch Thuần Khiết mở nick QQ của mình ra. Đám bạn tốt “Cầm tinh con cú ” quả thật là mới chỉ có mỗi một Đại Bát đang lên mạng buôn dưa.

“Cáp lâu à –” kích đúp vào hình cái đầu của Đại Bát, Bạch Thuần Khiết gửi đi một lời thăm hỏi ân cần. Chưa đầy nửa giây, trong computer liền vang lên những tiếng tích tích.

“Lúc này lên Net, chẳng lẽ đã đi làm ?”

“Ừ, bản Đại tiểu thư lại trở về đội ngũ OL .”

“Cậu ấy thu xếp cho cậu chức vụ gì?”

“Trợ lý tổng giám đốc.”

“Chức vụ ngon, tiềm lực mập mờ vô cùng lớn.”

“Cậu với mấy vị bán dưa lẻ khác chưa học xong đã đi học cái hội lỗ mãng rồi.”

“Được rồi, nói về việc chính đi!”

“Cậu có thể có việc chính gì?”

“Không phải là tớ, mà là hỏi về cậu với Lục Cảnh Hàng?”

Tại sao không chửi toáng đến N lần? Ngón tay Bạch Thuần Khiết đang nhảy múa trên bàn phím chợt dừng lại, khẽ quay đầu sang bên len lén nhìn về bàn làm việc trước cửa sổ. Đến khi Lục Cảnh Hàng cảm giác bị người ta nhìn bèn ngẩng đầu thì khóe môi nàng cong lên một nụ cười hơi có vẻ bối rối.

Đôi mắt thâm thúy nhìn vào cô “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, tôi cùng Đại Bát nói chuyện phiếm, cậu ấy muốn tôi dẫn cậu ấy đến chào anh.”

” Thế à, tôi không muốn quan hệ với cậu ấy, nhưng cũng cám ơn cậu ấy.” Nói xong, Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tiếp tục vùi đầu làm tiếp, nhưng bị một câu nói của Bạch Thuần Khiết ngăn cản.”Đương nhiên anh sẽ không nhớ rõ, trong trí nhớ của anh về trường Cao Tam thì e là chỉ có nhớ tới cái đám cả ngày đi theo sau anh đòi làm em gái mà!”

Nhướn mày lên, Lục Cảnh Hàng trả lời “Không giống nhau.”

Rất tốt. Cười đến híp mắt, nhưng trong lòng Bạch Thuần Khiết lại giống như một cái lọ bị nút chặt “Anh làm tiếp đi.”

“Cô cứ tiếp tục nói chuyện phiếm, nói chuyện xong thì có thể đi xuống dưới lầu gửi hộ tôi một thư phát chuyển nhanh.”

“Được, chờ tôi nói chuyện phiếm xong liền lập tức đi ngay.”

Ánh mắt lại dán vào trên màn hình computer, Bạch Thuần Khiết trả lời câu hỏi của Đại Bát. “Không có cần gì phải hỏi, khi còn bé chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi, ai mà một mực giữ đến lớn được. Hiện tại tớ chỉ quan tâm xem cuối tháng anh ta phát lương cho tớ được bao nhiêu thôi! Không nói nữa, tớ phải đi làm việc rồi. Thôi!”

Out khỏi nick QQ, Bạch Thuần Khiết đứng dậy đi đến bàn của Lục Cảnh Hàng cầm thư phát chuyển nhanh liền ra ngoài đi xuống lầu. Chỉ còn lại có một mình trong phòng làm việc, Lục Cảnh Hàng mới ngẩng đầu khỏi đống văn kiện nhìn phía bàn làm việc vừa mới trống không, từ đáy mắt hiện lên một ánh sáng mà ngay cả chính anh cũng không biết là cái gì.

***

Khi gửi phát chuyển nhanh về, Bạch Thuần Khiết trên đường đi qua quầy bán nước trà thì bị người ta túm vào.

“Người đẹp, làm tôi sợ muốn chết.”

“Thì sao nào, còn tưởng rằng là Lục tổng bắt cô?”

Mặt lộ vẻ chán chường , Bạch Thuần Khiết liền giải thích đường đường chính chính “Không phải hôm trước tôi đã nói tại quầy rượu sao, tóm lại giữa tôi và Lục tổng chỉ có quan hệ bạn học cũ, chúng tôi rất trong sáng!”

“Em gái Thuần Khiết ơi, chúng tôi rất muốn tin tưởng!” Một vị nữ đồng nghiệp dường như tiếc rẻ “Nhưng sáng hôm nay cô cùng Lục tổng ngồi một chiếc xe tới, nói cách khác. . .”

“Đừng đoán, chị đều nói cho mọi người cả rồi chứ?”

“Thuần Khiết cũng là tài giỏi!”

Trong quân đoàn tò mò, một vị đồng nghiệp quan tâm chu đáo đưa chén nước cho Bạch Thuần Khiết. Sau khi cô uống một hớp cho thấm giọng thì mới nói thực êm tai “Sở dĩ tôi cùng cùng Lục tổng ngồi chung chiếc xe là bởi vì phòng hiện tại tôi đang ở nhà của anh ta. Đừng kích động, chúng tôi không phải ở chung một phòng, chúng tôi chỉ ở cửa đối diện.”

Nữ đồng nghiệp từng trải gật đầu “Cái này chúng tôi biết, Lục tổng có hai phòng.”

Hiểu rồi.

Chương 8

Xế chiều lúc hết giờ làm về nhà, Bạch Thuần Khiết vừa vào gian phòng trống không của mình thì tâm tình lập tức suy sụp, thực sự không có cảm giác ở nhà. Cô lấy điện thoại cầm tay ra vừa bấm số điện thoại của người nhà vừa thay quần áo “Này, đoán xem con là ai?”

“Angelina · Chu Lỵ!”

“Ôi, không tệ, ông Bạch càng ngày càng hài hước! Còn muốn ra nước ngoài nhập khẩu con gái mình sao?”

Vẻ mặt mệt mỏi của ông Bạch ở đầu kia điện thoại liền biến mất, không gì làm ông hài lòng hơn so với việc nghe được giọng nói con gái bảo bối của mình .”Đương nhiên muốn! Nghĩ đến là ba ngủ không yên nổi!”

“Khó làm được lắm , tình cảm hai ngươi tốt như vậy, cẩn thận mà dì Tần ghen.”

“Cái con này.” Ông Bạch vừa nói vừa ngước mắt nhìn về phía dì Tần đang bận việc dọn dẹp nhà cửa, trong mắt hiện lên vẻ hơi mắc nợ.

Cảm giác có người nhìn sau lưng, dì Tần xoay người lại “Là Tiểu Khiết gọi tới à?”

“Ừ, có muốn nói chuyện với nó không?”

“Được!”

Ông Bạch đưa điện thoại cho dì Tần, hai người phụ nữ ông yêu nhất lập tức vui cười hàn huyên. Ông Bạch đi tới bên cửa sổ, châm cho mình điếu thuốc, khói thuốc màu xám trắng bay lên nhuốm qua mái tóc đen trắng lộn xộn cùng chòm râu cụt lủn của ông ta.

“Đã quen với cuộc sống ở đó chưa?”

“Rất tốt. Chỉ có điều tài chính eo hẹp, rất nhiều thứ không mua nổi! Dì Tần ơi, tội nghiệp tội nghiệp cho con quá, gửi cho cháu ít tiền qua bưu điện đi — “

Do dự một lúc rồi dì Tần đồng ý. “Bao nhiêu?”

“A . . .” Bạch Thuần Khiết bấm bấm đầu ngón tay “Năm . . nếu không thì cố gắng làm tròn thành mười vạn đi, mười phân vẹn mười, hí hí!”

“. . . Được, mấy ngày nữa dì sẽ gửi cho con.” Giọng của dì Tần thật sự nhỏ, cứ như bọn họ đang nói về giao dịch phi pháp gì đó.

“Vẫn còn dì tốt với con nhất ! Bữa tối hôm nay hai người ăn gì?”

“Vừa mới hấp cơm, đang chuẩn bị đi xào rau.”

“Không có thịt ạ?”

“Chúng ta đều cao tuổi, đâu có tiêu hóa tốt như thanh niên các con. Buổi tối ăn nhẹ thì tốt hơn.”

“Vâng, cái bụng bầu của ông Bạch sắp giảm nữa rồi! Không có chuyện gì thì hai người quay lại thế giới của mình đi. Con cũng muốn đi ăn.”

“Không nên ăn kiêng, ăn xong rồi giúp đỡ Cảnh Hàng rửa bát cho nhanh nhé.”

“Còn xem thái độ thế nào đã . Con tắt máy đây, chào!”

Thay giày xong, Bạch Thuần Khiết ra cửa đi đến bấm chuông nhà đối diện. Mặc dù suốt ngày cứ chạy sang đây thì cũng phiền phức, nhưng dựa theo tình hình mà xét thì phòng cô đang ở hiện tại xác thật chỉ nên coi là phòng ngủ. Phơi quần áo cần đến nhà Lục Cảnh Hàng, ăn cơm cũng sang nhà Lục Cảnh Hàng, mà ngay cả xem TiVi hay chơi trên computer thì trước mắt đều phải chạy tới nhà anh ta .

Cửa mở ra, Lục Cảnh Hàng cũng đã thay đồ âu mà mặc quần áo ở nhà, áo sơ mi cộc tay quần thể thao khiến cho Bạch Thuần Khiết nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

“Buổi tối ăn gì đây?”

“Tủ lạnh rỗng tuếch , đi siêu thị mua đã.”

” Tôi cũng đi.” Dù sao lúc này cũng không có chương trình TV hay.

Cầm túi bảo vệ môi trường, hai người liền cùng nhau xuống lầu đến siêu thị mua đồ ăn. Dọc theo đường đi hai người tuyệt không có cảm giác gì, nhưng sau khi vào siêu thị thì bọn họ không hẹn mà cùng nhớ ra trước đây rất lâu bọn họ cũng từng cùng nhau đi siêu thị.

“Muốn mua đồ ăn gì?” Để phá bỏ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu hỏi.

Lục Cảnh Hàng vội ho một tiếng mà trả lời “Tùy mà.”

“Rau ‘Tùy mà’ là nhà khoa học mới vừa lai được giống rau trồng không ô nhiễm môi trường?”

“. . .”

Nàng thừa nhận chính mình pha trò rất nhạt, Lục Cảnh Hàng không đáp lại bất cứ gì cũng là bình thường. Quay đầu nhìn thấy khu vực bán đồ dùng nữ tính, nàng nghĩ tới một chuyện quạn trọng liền đem túi bảo vệ môi trường giao cho Lục Cảnh Hàng ” Tôi đi chỗ khác dạo quanh, nhiệm vụ gian khổ mua thức ăn cứ giao cho anh xử lý.”

“Một lát nữa cô trở về một mình?”

“À không, tôi không mang tiền. Nếu không chúng ta ai mua xong trước thì gọi điện thoại đi.”

“Được.”

Hai người mỗi người đi một ngả, Bạch Thuần Khiết đẩy chiếc xe mua sắm liền bắt đầu điên cuồng mua đồ ăn. Ngày trước cô đi siêu thị khi mua món đồ có cánh thì liền mua một đống. Ngoại trừ nhãn hiệu mình thường dùng thì cô vẫn thích mua một vài loại có bao bì thật đẹp. Nhưng mà hiện cô cần che giấu, hôm nay thì Lục Cảnh Hàng trả tiền, chỉ có điều sau khi nàng che giấu thì có lẽ so với lúc mua bình thường sẽ chênh ra không nhỏ.

Đang do dự có nên mua một loại có cánh được đóng gói giống như bịch kẹo thì một đàn ông xa lạ đã đi tới chỗ cô.

“Thưa cô , có thể quấy rầy cô một lát được không?” Người đàn ông với diện mạo thanh tú, nụ cười mang theo một vẻ tinh khiết như ánh mặt trời lại mang theo một vẻ gợi cảm đặc thù của nam nhân.

Nào thì háo sắc một phen, Bạch Thuần Khiết cười híp mắt mà gật đầu. “Có chuyện gì?”

Người đàn ông móc ra một cái danh thiếp “Tôi là người dàn dựng tiết mục radio kiêm DJ. Chúng tôi đang xây dựng một chương trình giao lưu tình yêu và hôn nhân, không biết vị cô có hứng thú tham gia không?”

Bạch Thuần Khiết nhướn lông mày “Làm thế nào mà anh liền xác định là tôi không có ai muốn?”

“Bởi vì trên người của cô có một loại mùi vị đặc biệt, mùi vị độc thân đã lâu.”

“Vậy à?” Có một loại cảm giác khó chịu khi bị người nhìn thấu, Bạch Thuần Khiết vẻ mặt tiếc nuối thở dài mà nói “Thật sự là tôi rất muốn tham gia, nhưng mà . . . Radio không có cách nào trưng gương mặt ra. Còn tôi đây là người không thích hợp với sự khiêm tốn như vậy. Loại độc thân quá lâu giống chúng tôi thiếu thốn tình yêu nghiêm trọng, càng thích hợp để dùng hình tượng thanh cao trong sáng để biểu diễn ở trước mặt mọi người. Cho nên, thật ngại quá!” Đưa trả lại danh thiếp về trong tay người đàn ông , Bạch Thuần Khiết lấy xuống bao “Kẹo” kia ở trên giá ném vào giỏ của xe mua sắm rồi nghênh ngang biến mất cuối giá hàng.

“Thanh cao trong sáng?” Cầm trong tay danh thiếp , cố nén khỏi bật cười .

***

Ở quầy tính tiền, Lục Cảnh Hàng nhặt những món sản phẩm mà thu ngân viên của siêu thị đã quẹt qua máy quét cất vào túi bảo vệ môi trường. Ngay khi hắn đưa tay cầm lấy bịch “Kẹo” để nhét vào túi thực phẩm túi thì Bạch Thuần Khiết quát to một tiếng. “Đây không phải để ăn!”

( Bịch Kẹo được hiểu nghĩa là BVS mà các chị em phụ nữ hay dùng nhá )

Anh cau mày rụt tay lại nhìn hàng chữ in trên mặt gói, lập tức xấu hổ tới cực điểm. Bị thu ngân viên mỉm cười nhìn nhìn thì mặt của anh lại càng nóng tợn. Đứng ở một bên nhìn người nào đó vẻ mặt ửng đỏ, Bạch Thuần Khiết khẽ cong môi, thời buổi này còn có thể nhìn thấy đàn ông biết đỏ mặt thì thật sự là quá may mắn.

Tất cả món đồ đều được quẹt mã vạch xong, thu ngân viên đọc con số trên màn hình computer rồi nói “Tổng cộng hai trăm lẻ một đồng. Nếu như tiên sinh và cô mua chẵn hai trăm năm mươi đồng thì có thể tham gia hoạt động rút thưởng trăm phần trăm của chúng ta.”

“Vậy có quà tặng gì?” Bạch Thuần Khiết lúc đầu chỉ là buồn chán mà hỏi qua, nhưng khi nghe thu ngân viên nói tới giải thưởng lớn cuối cùng là một notebook thì dưới đáy lòng tối âm u liền nảy sinh tâm lý may mắn nên sự điên cuồng lập tức sinh trưởng. “Vậy thì lấy thêm cho đủ hai trăm năm mươi đồng đi!” Vừa nói, cô tìm trên giá hàng bên cạnh quầy tính tiền một món có giá trị bốn mươi chín đồng chẵn liền bảo “Cho anh!”

Keng. “Tốt, vừa chẵn hai trăm năm mươi đồng.”

Bạch Thuần Khiết nhìn về phía Lục Cảnh Hàng không biết tại sao mà sắc mặt anh càng thêm khó coi “Trả tiền đi.”

Hắn móc ví lấy ra ba trăm đồng giao cho thu ngân viên. “Nhận của anh 300 đồng, trả lại anh 50 đồng. Xin cầm lấy ra cửa rút thăm, hoan nghênh lại lần nữa tới mua hàng.” Đem tiền thừa cất vào ví, Lục Cảnh Hàng mang theo túi liền đi. Hắn hoàn toàn không muốn cùng Bạch Thuần Khiết đi đến chỗ bắt thăm rút thưởng.

“Aiz, không phải là bởi vì tôi tiêu thêm của anh bốn mươi chín đồng liền trở mặt với tôi chứ, chốc về nhà tôi trả lại anh là được.” Đưa tay kéo đàn ông cao lớn chân dài đi phía trước lại , cô chỉ chỏ chỗ quầy rút thưởng ở bên phải cách đó ba thước “Chờ tôi một lúc đi, may không cần xếp hàng.”

Bị cô lôi kéo, Lục Cảnh Hàng đi cũng không xong nên cũng không thể làm gì khác hơn là theo sau cô để cùng nhau đến bốc thăm rút thưởng. Đi tới trước quầy rút thưởng, Bạch Thuần Khiết hà hơi vào hai tay sau đó mới ra sức xoa xoa, nhất định phải giành được laptop computer đó! Đưa tay thò vào thùng, cô còn không quên quay đầu lại canh chừng xem Lục Cảnh Hàng có nhân cơ hội mà chạy mất không. Thấy anh vẫn còn đó thì cô dùng tay kia vỗ vai anh . “Mượn anh một chút vận may!”

“. . .” Người nào đó sắc mặt sa sầm .

Sau khi Bạch Thuần Khiết lấy từ trong thùng ra một quả cầu thì giao cho nhân viên đổi tặng phẩm. “Quả cầu màu lam được thưởng gì?”

“Chúc mừng cô , quả cầu màu lam là giải thưởng hạng ba. Nó là hộp condom ( BCS)Loa Văn (có gai) gợi cảm Đỗ X Tư của Ngũ Mao Tiền có giá trị năm mươi mốt đồng.”

( tạm thời ta chưa biết đó là cái gì? )

Một người thì nhụt chí, một người bị sét đánh.

” Laptop của tôi — “

“. . .” Lục Cảnh Hàng cảm giác lần này đi siêu thị mua đồ ăn khiến cho khả năng ngôn ngữ của hắn bay mất tiêu.

Im lặng suốt dọc đường trở lại nhà, Lục Cảnh Hàng vào bếp làm cơm chiều. Ở bên ngoài Bạch Thuần Khiết vừa xem TiVi vừa sắp xếp lại ‘thượng vàng hạ cám’ ( theo ta hiểu là BCS dành cho nam giới nhá ) do chính mình mua thêm. “Quái, làm sao lại có hai hộp Đỗ X Tư?” Cầm đến hóa đơn để nhìn, hóa ra là mình tiện tay cầm hộp trị giá bốn mươi chín đồng kia thì cũng là một hộp áo mưa, khó trách lúc ấy mặt Lục Cảnh Hàng khó coi như vậy. Bày hai cái hộp trước mặt, trong lòng cô cũng buồn bực.

Đúng lúc Lục Cảnh Hàng bưng món xào từ trong phòng bếp đi ra, Bạch Thuần Khiết xoay người đi đến đứng sau lưng ghế sa lon khiêm tốn học hỏi người ngồi trước bàn cơm. “Loại Loa Văn so với loại siêu mỏng thì cái nào đắt hơn?”

“. . .” Mặt đen.

“Thì ra anh cũng cóc biết.” Vừa cau mày, đang muốn ngồi trở lại ghế sa lon thì cô đột nhiên linh cảm chợt xuất hiện ” Tôi biết rồi!”

Lục Cảnh Hàng nhìn về phía cô, mặc dù không có hứng thú biết đáp án, nhưng mà anh quả thực bị tiếng hô của ncô dọa cho hoảng sợ.

“Tôi biết tại sao loại Loa Văn đắt hơn rồi! Bởi vì Loa Văn sẽ ca hát! Ha ha ha ha — ” ( í nói là khi dùng Loa Vưn , sẽ khiến hai bên đều rên rỉ không ngừng )

Cái…này chê cười hình như cũng không có gì đáng humor.( hài hước )

Chú thích :

Đỗ Lôi Tư: nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, được tiêu thụ ở hơn 150 quốc gia trên thế giới, chiếm hơn 40 % thị phần, Đỗ Lôi Ti: nhãn hiệu chiếm 26% trong thị trường 40 triệu bao cao su cả thế giới, nhãn hiệu đứng đầu thế giớ về bao cao su.

Chương 9

Rè rè. Điện thoại di động của Lục Cảnh Hàng không ngừng rung ở trên bàn, Bạch Thuần Khiết bất đắc dĩ đứng dậy nhận cuộc gọi. “Halo, xin chào, Lục tổng hiện tại đang họp. Xin hỏi ngài là vị nào, tìm anh ấy có chuyện gì?”

 

“Bác là mẹ của nó.” Sau khi giọng nữ trung niên tao nhã báo danh thì hỏi lại “Cháu là gì của Cảnh Hàng. . .”

 

“Cháu là trợ lý của anh ấy.” Mặc dù nhà hai người bọn họ trước kia ở đối diện, nhưng mà Bạch Thuần Khiết lại chỉ gặp cha mẹ Lục Cảnh Hàng có một lần. Dù sao sau này cũng không có cơ hội nào ở chung nên cô liền làm bộ như không nhận ra.

 

“Không biết cháu họ gì?”

 

“Họ Bạch.”

 

“A, trợ lý Bạch, làm phiền cháu báo cho Cảnh Hàng một tiếng, nói là bác và cha nó ngày mai sẽ đến.”

 

“Vâng, cháu sẽ nhắn lại.” Cúp điện thoại, nụ cười biến mất trên mặt Bạch Thuần Khiết. Cha mẹ Lục Cảnh Hàng mà đến ở thì chẳng phải là cô phải dọn đi sao? Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, vừa mới chuyển đến, giường còn chưa ngủ ấm!

 

Đang lúc buồn bực, Lục Cảnh Hàng họp xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Bạch Thuần Khiết cầm điện thoại di động của mình thì hỏi cô “Vừa rồi có người tìm tôi?”

 

Gật đầu, để điện thoại lại trên bàn “Vừa rồi mẹ của anh gọi điện thoại tới nói ngày mai sẽ đến cùng với cha anh.”

 

“Hai người bọn họ?”

 

Mắt chớp chớp, Bạch Thuần Khiết tò mò hỏi “Anh còn có anh chị em?”

 

“Không có.”

 

“. . . Vậy … thì ” Nghĩ đến chỗ ở hiện tại của mình, cô hơi do dự mở miệng “Cha mẹ của anh đến thì sẽ ở đâu?”

 

Vừa nghe cô hỏi anh liền rõ ràng điều cô lo lắng, Lục Cảnh Hàng nhét giấy tờ vào bàn làm việc vừa mặc âu phục vừa trả lời “Cô ở chỗ cô là được, bọn họ có nhà của mình.”

 

Bạch Thuần Khiết bỗng nhiên tỉnh ngộ “Chà chà, cha mẹ giám đốc công ty bất động sản thì làm sao lại thiếu chỗ ở được.”

 

Liếc mắt nhìn cô, Lục Cảnh Hàng xem đồng hồ rồi nói “Trưa nay tôi hẹn đối tác để thương lượng hợp đồng, cô đi cùng tôi.”

 

“Tôi đi thì có thể làm được gì.” Cô vẫn đang tính toán đi ngân hàng lấy tiền đây, dì Tần đã gửi tiền đến .

 

“Đàm phán hợp đồng xác thật không cần cô, nhưng mà cô có thể uống hộ rượu.”

 

Thì ra là thế! Khó trách mình có thể lên làm trợ lý tổng tài, hoá ra là trong lần ăn mừng lần trước của viên chức Lục Cảnh Hàng phát hiện ra mình có tửu lượng cao ! Thôi thì, ngày mai đi lấy tiền cũng được. Cầm áo khoác nhỏ OL của mình, Bạch Thuần Khiết đi theo sau Lục Cảnh Hàng đến quán rượu Duyệt Lai Đại .

 

***

 

Trên bàn ăn hai vị trong ban giám đốc công ty đối tác đã phân công hợp tác, một người ra sức nịnh nọt Lục Cảnh Hàng, một người không ngừng rót rượu mời uống. Hai nữ thư ký đi theo giám đốc tướng mạo xinh đẹp một phải một trái vây quanh Lục Cảnh Hàng, không phải gắp thức ăn mà chỉ cố ý áp sát để rỉ tai. Bị chen bật ra xa, Bạch Thuần Khiết nhìn thấy tất cả điều này. Biết rõ trong hạng mục hợp tác này thì ai chiếm vị trí chủ đạo.

 

“Không phải tôi nịnh nọt cậu, Lục tổng còn ít tuổi mà tầm nhìn rất tốt, cứ xem cậu để ý miếng đất kia thì thật sự là thích hợp cực kỳ để xây dựng làng du lịch!”

 

Lục Cảnh Hàng cười khẽ “Đâu có.”

 

“Lục tổng thật là khiêm tốn.” Nhận được ánh mắt chỉ đạo của sếp, đám nữ thư ký vội vàng phụ họa tán dương.

 

Lại là một nụ cười mỉm, Lục Cảnh Hàng tỏ vẻ lễ phép đối với bình hoa bên người.

 

“Hãy xem, Lục tổng lại còn lịch thiệp như thế, anh Tài, thật sự là tài năng khó thấy!” Cụng ly xong, một vị khác trong ban giám đốc vẻ mặt nịnh nọt “Có thể làm quen Lục tổng, kẻ hèn này thật sự là có phúc ba đời.”

 

Lục Cảnh Hàng cảm tạ, nhưng không có ý muốn nâng chén. Mắt nhìn lướt qua Bạch Thuần Khiết để đưa ra ám hiệu hành động cho cô vẫn đang xem mọi người diễn.

 

Rốt cục đến phiên cô vào sân sao? Cô đứng dậy đến bên cạnh hắn cầm chén rượu đầy ở trên bàn vào trong tay cười ngượng ngập với vị sếp đang mời rượu ” Lục tổng của chúng tôi lái xe tới, nên chỗ rượu này có lẽ tôi uống cùng hai vị vậy.”

 

Hơi giật mình, trên mặt sếp của công ty hợp tác hiện lên một vẻ mất mát, nhưng mà lập tức liền lại mang mặt nạ sau sự vui vẻ ra mặt mà nói “An toàn hàng đầu, an toàn hàng đầu.”

 

“Nếu tôi muốn cùng các sếp uống rượu thì có thể nhờ hai vị tiểu thư này đổi chỗ hộ được không?” Xuất phát từ hảo tâm, Bạch Thuần Khiết sợ hai cánh tay Lục Cảnh Hàng bị hung khí lớn như thế đè cho biến dạng.

 

Đối với yêu cầu này của cô, mấy nữ thư ký vẻ mặt không vui, nhưng Lục Cảnh Hàng thì rất vừa lòng. Rốt cục ngồi xuống bên cạnh tổng giám đốc của mình, Bạch Thuần Khiết mang theo nụ cườinghề nghiệp ghé sát bên tai hắn nói nhỏ “Anh mau đàm phán hợp đồng đi, tôi vừa mới ăn hơi nhiều nên phỏng chừng cũng không uống được bao nhiêu.”

 

“Biết rồi.” Lục Cảnh Hàng ngoài miệng đồng ý, nhưng chuyện như vậy vẫn còn phải chờ thời cơ tất cả mọi người hơi say rượu. Nửa chai, thời cơ vẫn không được chín muồi. Một chai, thời cơ vẫn chưa đạt, một chai rưỡi, thời cơ hình như đến gần. Hai chai, rốt cục có thể mở miệng đưa ra chuyện hợp đồng hợp tác. Nhưng mà Bạch Thuần Khiết cũng đã nhanh chóng hy sinh vẻ vang trong thế giới rượu cồn.

 

Không ồn ào không cãi cọ, cô giống như một con chó nhỏ chỉ nghe nói mà nằm phục ở bên người Lục Cảnh Hàng, chờ hắn cùng đối phương ký hợp đồng. Đến khi rốt cục xác định xong xuôi, sau khi hai vị sếp được thư ký của mình chia nhau nâng lên thì cô cũng được Lục Cảnh Hàng một tay nhắc lên.

 

“Anh là cái tên đại lường gạt, gian thương –” Cô lớn tiếng lảo đảo cả người như con rối gỗ chỉ trích đôi tay đang điều khiển mình. “Không phải đồng ý với tôi sớm đàm phán hợp đồng sao ” Lại nôn khan một tiếng, cô tiếp tục chỉ trích “Hai chai . . . Cảm giác cố nhịn làm tôi thật khó chịu!”

 

Mặt Lục Cảnh Hàng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không muốn giảng đạo lý với kẻ say rượu như bùn nhão. Trên dọc đường tuyệt không có ngăn cản cô hát, là chính cô ta thích chơi đoán số thì hắn không quản. Đỡ cho Bạch Thuần Khiết đến được đại sảnh đường, hắn để cô ngồi trên ghế sa lon trong khu nghỉ ngơi “Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lấy xe.” Thấy ánh mắt cô mê muội, Lục Cảnh Hàng cố ý cao giọng dặn dò “Đừng đi đâu.”

 

“Đi à, biết, tên đại lường gạt!”

 

“. . .” Không nói gì, Lục Cảnh Hàng xoay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh đường đi lấy xe.

 

Cách đó năm thước có một người đàn ông trông thấy Lục Cảnh Hàng rời đi thì nhếch mép cười, cất bước đến ngồi ở trên ghế sa lon mà Bạch Thuần Khiết vừa đi qua. “Tiểu thư Cao Thanh, lại gặp nhau.” ( Cao Thanh ???? là trong sáng , nếu mọi người để ý thì sẽ nhận ra người đàn ông đó bước ra từ tập 8 )

 

Cao Thanh? Cô cũng không phải AV! Cô giơ chân đá về phía người đàn ông nhập nhòa trước mắt, nhưng lại nhắm sai vị trí nên đá trượt. Cô khó chịu bập bập môi “NND.”

 

Thật là người thú vị. Sự hứng thú trên mặt Cố Trữ dần dần mờ ảo “Cô tên là gì?”

 

“Dựa vào cái gì mà phải nói cho anh? Anh là khỉ núi, hay là thông đất!” Ánh mắt vừa mở đã nhắm tịt, Bạch Thuần Khiết giống hệt một con cú mèo.

 

“Không nhớ rõ tôi sao? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau.” Để cho Bạch Thuần Khiết nhìn cẩn thận chính mình, Cố Trữ cúi xuống đưa mặt mình tới gần cô. “Siêu thị Lý Diện . . .”

 

“Hôm qua, siêu thị? A. . . Nghĩ ra rồi, anh là người cho tôi danh thiếp bảo đi rút thăm giải thưởng!” Dưới kích thích của rượu cồn, cô đã xuất hiện có lối suy nghĩ hỗn loạn. “Ai, thực sự có thể, tôi không ngẫu nhiên rút trúng laptop computer, mà chỉ rút được một hộp bảo vệ, còn muốn hộp có mười hai món trang điểm!”

 

“Phải, cô muốn laptop? Như vậy đi, cô đưa tên của cô và điện thoại cùng địa chỉ cho tôi, tôi có thể giúp cô thay đổi phần thưởng.”

 

“Thật hả? !” Trong mắt lóe ra màu rượu bran-đi, Bạch Thuần Khiết đưa tay lên túi áo móc ra danh thiếp mới in xong buổi sáng “Cho anh, nhất định phải tìm cách đổi thành laptop computer cho tôi!”

 

“Được.” Liếc mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa thủy tinh thấy Lục Cảnh Hàng đã lấy xe về, Cố Trữ lấy lại danh thiếp nói lời từ biệt với Bạch Thuần Khiết.

 

“Nhất định phải nhớ kỹ đó –” nhắm mắt lại than thở. Đến khi lại mở mắt thì nụ cười vừa rồi đã đổi thành vẻ mặt buồn bực của Lục Cảnh Hàng.

 

“Cô vừa nói chuyện với ai?”

 

Bạch Thuần Khiết nhướng mày trả lời mơ hồ “Tôi nói chuyện sao, mà sao tôi không nghe thấy?”

 

“. . . Đứng lên đi, đi về.”

 

“Không được!” Một lời cự tuyệt, người còn đang choáng váng vụt đứng lên từ trên ghế sa lon “Tôi phải đi toilet!”

 

“Bây giờ cô có thể đi?” Nhìn bước đi lảo đảo của cô, Lục Cảnh Hàng tiến lên một bước đỡ tay.

 

“Không đi được, có lẽ chúng ta cùng đi!” Vừa nói Bạch Thuần Khiết liền xiết chặt tay Lục Cảnh Hàng mà bước dài đi tới toilet. May là quản lý lễ tân đại sảnh đường nhìn thấy, cô nương tốt bụng giải vây cho Lục Cảnh Hàng đến đỡ Bạch Thuần Khiết đi toilet.

 

Chờ Bạch Thuần Khiết đi ra, trên miệng của cô có cúp ghi ba chữ “Đại lường gạt”. “Không phải anh nói đi cùng tôi đến toilet sao, tên đại lường gạt, nói rồi lại không giữ lời!”

 

Lục Cảnh Hàng phải lái xe nên không để ý tới cô, vì vậy cô liền không ngại mệt mỏi cứ hừ hừ tiếp. “Tên Đại lường gạt, tên đại lường gạt, tên đại lường gạt. . .” Hầm hầm hừ hừ rồi bắt đầu lĩnh xướng “Tên lường gạt ở đâu, tên lường gạt ở đâu, anh ta lường gạt đáy lòng của tiểu Thuần Khiết! Anh ta nói đi thi đại học nha,anh tanói đăng ký vào đại học N, thì ra là anh ta trêu tiểu Thuần Khiết ngu ngốc! Là la lá la là la lá la là la lá la . . . Là la lá la là la lá la . . . thì ra là đùa giỡn tiểu Thuần Khiết ngu ngốc — “

 

Đèn đường đang đỏ, Lục Cảnh Hàng đột nhiên phanh lại. Hắn cảm giác lưng mình cứng đờ, Bạch Thuần Khiết đang ở bên phải anh, anh lại không quay sang mà chỉ liếc nhìn cô một cái. Là thật sự không xoay nổi, hay là không dám. . .

 

“Tôi muốn ăn kem nổi tiếng Hương Thảo, Hương Thảo, Hương Thảo!” Sau một hồi động kinh, Bạch Thuần Khiết không hề ca hát nữa mà lại hừ hừ bắt đầu nhõng nhẽo ăn vạ. Rõ ràng bên tay trái có người mà hắn cũng không để ý đến mình, tính trẻ con được phát huy hết mức, cô đưa tay kéo cánh tay của Lục Cảnh Hàng đang nắm tay lái “Nghe thấy không, tôi muốn thức ăn nổi tiếng — không phải, kem Hương Thảo!”

 

Đèn đỏ chuyển thành màu xanh, cánh tay vẫn bị nắm chặt mà giật giật. Lục Cảnh Hàng không có cách nào khác lái xe làm xe phía sau không nhịn được mà bấm còi inh ỏi. Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là cứ tạm đồng ý “Trước hết bỏ tay ra, khi về sẽ mua cho cô.”

 

“Lần này không được gạt người tôi!” Liền thu tay lại.

 

Đạp chân ga, Lục Cảnh Hàng cho xe đi qua ngã tư đường.

 

***

 

Nhanh chóng gọi điện thoại đến công ty để hoãn hội nghị buổi chiều, Lục Cảnh Hàng dè dặt ôm người đang mơ mơ màng màng ngủ trong xe. Rõ ràng giữa ban ngày trong tiểu khu nhìn thấy một đàn ông ôm ngang người một cô gái đang hôn mê thì không khỏi gọi người khác đến chứng kiến, huống chi vai nam chính lại là giám đốc nổi tiếng của Công ty Bất động sản Triển Hàng.

 

Không nhìn tới ánh mắt của mọi người đang rình coi, Lục Cảnh Hàng đưa ra cửa xe liền đi vào bên trong nhà. Vào thang máy, đầu của người đang ngoẹo tỳ trên vai hắn giật giật, thang máy xuống tới phát ra một tiếng “keng” báo cửa khiến cho Bạch Thuần Khiết mở mắt.”Kem Hương Thảo đâu?”

 

Lục Cảnh Hàng lần đầu tiên nhìn thấy có người uống rượu mà trí nhớ vẫn còn tốt như vậy, hắn thản nhiên trả lời “Không mua.”

 

Ánh mắt mơ hồ vì rượu cồn lập tức bắn ra ngọn lửa phẫn nộ “Tên lường gạt!”

 

“Tôi. . .” Đang muốn giải thích.

 

Quả quyết cắt đứt.”Tên lường gạt! Lục Cảnh Hàng anh là kẻ thích lừa gạt người nhất mà tôi đã thấy! Tên lường gạt tên lường gạt!” Giọng nói đột nhiên nức nở, Bạch Thuần Khiết lấy tay che mặt mình, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mà lầm bầm lầu bầu rất nhỏ rất oan ức “Đồ ngốc, tại sao tôi lại thích loại người hay bỏ đi như vậy!”

 

Đứng ở trước cửa Bạch Thuần Khiết, anh giống như bị dính bùa định thân. Cô ấy nói thích . . . làm trong lòng hiện ra một tia mừng rỡ. Nhưng rồi bài học lúc thiếu niên chợt nổi lên nhắc nhở anh. Anh mở cửa đặt cô lên trên giường rồi đắp chăn. Lục Cảnh Hàng không đứng lâu ở bên giường mà trở lại nhà mình dùng nước lạnh rửa mặt. Lời say mà thôi, ngay cả tên cũng không có, không cần suy nghĩ nhiều.

Chương 10

Ngoài cửa sổ đã là ánh chiều tà, Bạch Thuần Khiết rốt cục tỉnh ngủ vừa thấy may mắn vì không bị đau đầu vừa nhảy xuống giường. Cũng nên đi ăn cơm chiều thôi, cô tắm rửa xong liền kéo dép lê đi gõ cửa đối diện.

 

“Đợi tý.” Cửa vừa mở ra thì một Lục Cảnh Hàng già nua hiện ra trước mắt, Bạch Thuần Khiết lập tức kinh sợ .

 

Cô có cảm giác đã ngủ bao nhiêu năm đây? Như thế nào mà tóc Lục Cảnh Hàng đã bạc hết cả rồi!

 

“Cháu là bạn học của Cảnh Hàng?”

 

“Vâng? Vâng …” À, biết rồi, đây là cha của Lục Cảnh Hàng! Thì ra mình mới ngủ không quá một ngày một đêm. Lập tức gật đầu mỉm cười, cô lễ phép chào Lục ba “Cháu chào bác.”

 

“Ừ. Cháu vào đi.” Con trai đã nói chuyện bạn học đến nhờ vả với mình nên Lục ba mời Bạch Thuần Khiết vào cửa. “Chúng ta sắp ăn cơm, cháu cứ đến ghế sa lon ngồi một lát.”

 

Nếu là trước đây thì Bạch Thuần Khiết không cần phải nói sẽ ngồi vào ghế sa lon để chờ ăn, nhưng tình hình hôm nay có khác. Cô muốn thể hiện để cho người khác ưa thích hơn một chút “Bác, hay cháu vào bếp để hỗ trợ.”

 

“Không cần, bác với mẹ nó là đủ.”

 

“Cứ để cháu đến giúp một tay đi.”

 

“Cô lại đây ngồi đi.” Lục Cảnh Hàng dừng lại bên cạnh ghế sa lon phòng khách. Nhìn về phía anh, Bạch Thuần Khiết vẫn còn thấy một nữ nhân trắng nõn trông có vẻ dịu dàng ít nói.

 

Ông Lục vào bếp, trong phòng khách còn lại ba thanh niên. Lục Cảnh Hàng giới thiệu hai cô gái với nhau xong liền không hề mở miệng nói chuyện nữa mà chuyên tâm xem tin nhắn. Để phá bỏ bầu không khí rõ ràng là ngượng ngập, Bạch Thuần Khiết cười híp mắt quay đầu hỏi Hàn Nghi Tĩnh ” Cô Hàn đi du học ở trường nào?”

 

“Cùng trường với Cảnh Hàng.”

 

“Thì ra học sinh giỏi của trường danh tiếng.” Vẻ mặt giả bộ hâm mộ ” Cô đã tính toán sau khi về sẽ làm gì chưa, cũng định mở công ty sao?”

 

Hàn Nghi Tĩnh xấu hổ cười một tiếng “Tôi không có năng lực như Cảnh Hàng, vừa rồi mới hàn huyên cùng anh ấy. Công ty đang cần một người quản lí hạng mục, cho nên tôi sẽ đến chỗ anh ấy vừa học tập vừa làm việc.”

 

“Như vậy à — từ giờ tôi cũng bắt đầu gọi cô là Hàn quản lí!” Bạch Thuần Khiết trông thì vẫn cười, trong lòng lại bất bình vì giận dữ tới cực điểm. Cùng là bạn học, mình chỉ làm trợ lý nhỏ, người ta thì là quản lí hạng mục, trứng rùa biển đúng là quá to so với rùa suối của chúng ta!

 

“Không nên khách khí như vậy, cô là bạn của Cảnh Hàng thì cũng là bạn bè của tôi. Cứ gọi là Nghi Tĩnh đi.”

 

“Cũng được, nhưng ở công ty vẫn sẽ gọi là Hàn quản lí.”

 

“Vậy được rồi.” Môi cong lên, từ nụ cười của Hàn Nghi Tĩnh tỏa ra phong độ của người trí thức.

 

Trên bàn đã bày thức ăn thơm ngào ngạt, mẹ của Lục Cảnh Hàng gọi bọn họ lại ăn cơm. Bạch Thuần Khiết đứng nghiêm như thể nhìn thấy nguyên thủ quốc gia “Chào bác ạ.”

 

” Trợ lý Bạch, cháu cũng thật là, tại sao trong điện thoại lại không nói chúng ta trước kia là hàng xóm?”

 

Lục Cảnh Hàng nói hết mọi thứ về mình cho cha mẹ anh ấy? Sợ cha mẹ anh lại hiểu lầm giữa tổng giám đốc và trợ lý có điều mập mờ? “Cháu sợ nói ra thì bị chê là nịnh bợ người nhà của sếp.”

 

“Đứa nhỏ này vẫn còn rất hài hước.” Hai vị trưởng bối cười cởi mở, Lục Cảnh Hàng và Hàn Nghi Tĩnh lại cùng đứng im , không hề cựa quậy.

 

Nhìn thấy vậy thì trong lòng cô dần dần nắm chắc. Từ khi cô vào thì Lục Cảnh Hàng liền có vẻ mặt không hề thay đổi, còn Hàn Nghi Tĩnh, chắc là mong muốn chiếm giữ quá mạnh. Quả nhiên, Bạch Thuần Khiết đoán không sai.

 

Trên bàn cơm bà Lục vừa gắp cho Thuần Khiết thức ăn một lần mà sắc mặt đồng chí Hàn Nghi Tĩnh đã sa sầm trong một thời gian ngắn. Bạch Thuần Khiết không khỏi thầm kêu trong lòng, mẹ của Lục Cảnh Hàng đã gắp thức ăn cho cô có đến nửa bàn thức ăn, còn tôi đây có vài cọng giá mà cô vẫn còn ghen ghét! Phong độ của người trí thức đó sao, đã chạy đi đâu rồi?

 

“Cảnh Hàng à, hiện tại sự nghiệp của con phát triển cũng không tệ rồi, nên lo đến chuyện bạn gái đi.”

 

Đột nhiên mẹ mình thêm vào một câu làm Lục Cảnh Hàng dừng gắp thức ăn. Nhưng anh cũng không buồn ngước lên mà trả lời “Bây giờ có thể không nói chuyện này có được không.”

 

Bà Lục hé miệng cười một tiếng “Không có người ngoài thì không cần giữ ý tứ .”

 

“…”

 

Ngẩng đầu ngó ngó thấy người nào đó mặt đen lại, Bạch Thuần Khiết rất tự giác bỏ bát xuống mà nói “Lục tổng khẳng định coi tôi là người ngoài, không bằng tôi rút lui trước sang ăn chỗ khác.”

 

“Ha ha ha, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu.” Bà Lục giữ tay lại Bạch Thuần Khiết ”Đâu có là người ngoài, so với Nghi Tĩnh thì cháu biết Cảnh Hàng trước.”

 

“Còn không phải nhờ phúc vì ngài chuyển nhà.” Kỳ thật là bị ngài chuyển nhà làm hại mới đúng!

 

Hai vị trưởng bối lại bị chọc cười, hai người trẻ tuổi vẫn còn chưa kịp thay đổi nét mặt. Cái này làm cho Bạch Thuần Khiết không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải cô khác biệt với người trẻ tuổi hay không?

 

Đề tài lại tiếp tục, bà Lục tình ý sâu xa mà nói với con mình “Trước khi chúng ta trở về nước đã gặp cha mẹ Nghi Tĩnh. Nhà người ta đồng ý cho nó về cùng với con thì không chỉ là do tin tưởng con, mà còn cảm giác được con có thể chăm sóc tốt cho nó. Hai đứa các con biết nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở chung không tệ. Không bằng liền bắt đầu từ bây giờ thử gặp gỡ một phen đi.”

 

Bạch Thuần Khiết bận ăn nên chỉ trộm nhìn hai nhân vật chính ngồi cùng bàn. Vẻ mặt Lục Cảnh Hàng rất rõ ràng là không muốn nhắc đến việc này, còn Hàn Nghi Tĩnh trái lại rất chờ mong được người nào đó trả lời. Sau khi bà Lục lại thúc dục một tiếng, Lục Cảnh Hàng rốt cục lấy lại được bộ dáng ga lăng mà mở miệng “Để đó rồi nói sau, gần đây công ty rất bận.”

 

“Mẹ là mẹ của con, tính cách của con mẹ hiểu rõ. Cứ vội vàng làm xong chuyện này thì lại có sự kiện kia, không có lúc mà dừng lại nghỉ ngơi. Cảnh Hàng, anh họ con chỉ lớn hơn một tuổi mà con bé đã đầy tháng. Còn con đến bây giờ vẫn chưa một lần đi chơi với bạn gái. Con có thể hiểu được mẹ sốt ruột thế nào không?”

 

“Ợ.” Bởi vì rất kinh ngạc, Bạch Thuần Khiết bị cơm làm nghẹn đến phát ợ. Có đúng là Lục Cảnh Hàng chưa một lần tỏ tình?

 

“Chờ hạng mục làng du lịch làm xong, chúng ta lại có thể thương lượng chuyện này chứ.”

 

Hàn Nghi Tĩnh thấy hôm nay chắc là không đợi được câu trả lời mình muốn liền gật đầu mà nói thấu tình đạt lý, giúp đỡ Lục Cảnh Hàng khuyên bảo Lục mẹ “Bác à, cháu cũng phải vào công ty nên cũng nhiều việc bề bộn. Chuyện này cứ theo lời Cảnh Hàng nói, chờ sau khi kết thúc hạng mục làng du lịch rồi nói sau.”

 

Bà Lục vẻ mặt thất vọng “Vậy thì cứ như vậy đi.” Sợi tơ hồng của con mình thì không nối được, bà chuyển sang quan tâm đến Bạch Thuần Khiết đang cầm bát canh lên ” Trợ lý Bạch, cháu có bạn trai chưa?”

 

“Ợ. Có.” Rõ ràng là độc thân, cô lại nói dối thành mình có bạn trai, tình hình trên bàn ăn Bạch Thuần Khiết không phải uổng công nhìn, tóm lại trả lời “có” là cử chỉ sáng suốt!

 

Quả nhiên, bà Lục rất là tán thưởng bèn vỗ vỗ vai cô ” Trợ lý Bạch quả là khiến cho phụ huynh bớt lo, Cảnh Hàng con cũng nên học điểm này.”

 

“Bác gái không nên yêu cầu quá nghiêm khắc đối với Lục tổng của chúng ta, anh ấy rất ưu tú! Có văn hóa ,có thực lực, có nhà ,có xe, có công ty lớn mà lại còn đẹp trai như vậy, còn mũi như vậy là rất xuất sắc, loại…” Bạch Thuần Khiết còn chưa nói xong thì “vèo” , một tia sáng lạnh liền bắn tới phía cô. Người nào đó ngại cô nói nhiều .

 

“Cháu nói mũi nó à, là hồi năm học lớp 12 không cẩn thận bị dập, cháu không biết sao?”

 

Bạch Thuần Khiết mặt lộ vẻ kinh ngạc mà lắc đầu.

 

“Lúc ấy làm bác sợ hãi còn tưởng rằng Cảnh Hàng muốn hủy dung, ai mà biết sau khi bình phục nó trở nên càng đẹp mắt .”

 

“Đây chắc là trong truyền thuyết, hủy dung lại thành trang điểm dung nhan.”

 

“Ha ha ha, trợ lý Bạch quả nhiên là người biết đùa!”

 

Cùng với tiếng cười của bà Lục, “vèo vèo”, hai tia chớp lạnh bắn lại đây. Một đạo có lẽ là Lục Cảnh Hàng, một đạo khác … Bạch Thuần Khiết cảm giác chính mình trước đây nhìn lầm người.

 

***

 

Bóng đêm dần dần dày hơn, Lục Cảnh Hàng đi xuống lầu tiễn đưa mẹ mình và Hàn Nghi Tĩnh. Bạch Thuần Khiết ở lại trông nhà. Vừa mới mở computer lên mạng xong, nữ đồng sự bí mật liền phát đến tin nhắn “Thuần Khiết nha, tôi lại thấy một người ăn trộm rau, add thêm nick của tôi đi!” ( giống như trò nông trại vui vẻ )

 

“Tôi không chơi, không có nick.”

 

“Không thể nào, đồng nghiệp ở công ty đều chơi, ngay cả Lục tổng cũng có nick.”

 

Nhướng mày “Lục tổng cũng chơi trò ăn trộm rau?”

 

“Anh ấy chỉ là bị chúng ta lôi kéo lập nick, cũng không ăn trộm.”

 

“Phẩm đức cao thượng nhỉ.”

 

“Bạn cũng chơi đi, tôi sẽ phát lời mời cho cậu.

 

“Được rồi.” Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bồi dưỡng tình cảm dân trồng rau cho sâu đậm một chuyến.

 

Chờ Bạch Thuần Khiết đăng kí xong, tham gia vào chỗ trồng rau thì ngoài cửa thấy tiếng chìa khóa chạm vào nhau. Lục Cảnh Hàng mở cửa vào nhà thấy Bạch Thuần Khiết ôm laptop của mình lên mạng, lại còn mở TV xem phim hoạt hình. Anh mấp máy miệng định nói ra suy nghĩ của mình nhưng rồi lại nuốt vào.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

“Không có việc gì.”

 

“Anh không có việc gì nhưng tôi có việc, vừa rồi tôi đã thêm anh làm bạn, đến khi anh vào trồng rau thì nhớ add thêm nick của tôi.” Vừa nói Bạch Thuần Khiết vừa vào trong vườn trồng rau của bạn tốt công ty mà trộm thành công được bốn cây hoa cúc và ba cây dưa chuột. Cảm giác sung sướng khó hiểu trào dâng ở trong lòng, khó trách tất cả mọi người đều đi ăn trộm rau, cảm giác xác thật rất thích thú.

 

“Cái … này …” Do dự bên cạnh Bạch Thuần Khiết vài giây, Lục Cảnh Hàng vẫn cứ ném túi trong tay cho cô.

 

Bị một thứ không rõ đập vào thì không đau, nhưng mà vật thể không rõ vô cùng lạnh! Kêu lên sợ hãi rồi để laptop trên bàn trà, Bạch Thuần Khiết nhắc cái túi kia ngẩng lên hỏi anh “Cái gì vậy?”

 

“Kem ly.” Cũng không liếc nhìn cô một cái.

 

Nhìn bóng người đi vào phòng bếp không được tự nhiên, trí nhớ đứt đoạn của Bạch Thuần Khiết bắt đầu hồi phục. Hình như vào lúc nào đó cô có nói với anh ta muốn ăn kem ly Hương Thảo … Vắt óc suy nghĩ, Bạch Thuần Khiết bỗng trợn tròn mắt, là sau khi uống rượu! Hơn nữa chính mình hình như còn nói gì đó không nên nói! Nhưng nói gì thì dù cố nhớ như thế nào cô đều không nhớ gì cả.

 

Cầm đến hai cái thìa, Lục Cảnh Hàng đưa cho Bạch Thuần Khiết một cái “Không ăn là tan chảy hết.”

 

“A…” Đặt hộp kem ly Hương Thảo trong tay xuống trên bàn trà, Bạch Thuần Khiết thử dò xét “Hôm qua hình như tôi uống không ít rượu.”

 

“Ừ.”

 

“Biểu hiện không tệ chứ?”

 

“Coi như hài lòng.”

 

“Coi như hài lòng tức là tôi không có nói chuyện linh tinh, đúng không?” Cô cười ngượng ngập mà nhẹ nhàng hít một hơi. Không đợi Lục Cảnh Hàng trả lời, điện thoại di động từ trong túi áo vang ra điệu nhạc.

 

“Cô cứ nghe trước đi.”

 

“Ừ.” Liếc mắt nhìn mã số lạ hoắc, Bạch Thuần Khiết bấm nút nhận cuộc gọi “Tôi nghe, ai đó?”

 

“Tôi là con khỉ Cố Trữ trên núi, Cố Trữ ở siêu thị Lý Diện.”

 

“A?”

 

“Đồng ý cho cô đổi áo mưa lấy laptop.”

 

Có ấn tượng!”Được đổi à?”

 

“Sẵn sàng giao hàng.”

 

“Thật sự ư! Anh cũng quá tốt đấy !”

 

Nhìn người nào đó vẻ hưng phấn mà cao giọng nói, trong mắt Lục Cảnh Hàng hiện lên một vẻ mờ ám.

 

“Cám ơn đã khích lệ, tôi rất thích từ tốt này. Đến lúc nào thì đưa cô laptop?”

 

“Ngày mai tôi tan việc thì có thời gian. Đúng rồi, không cần thủ tục phí đó chứ?” Thế giới này kẻ lường gạt nhiều lắm, có lẽ nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

 

“Yên tâm, không cần.”

 

“Vậy ngày mai tìm anh ở đâu?”

 

“Quán ăn Tây đối diện MA radio.”

 

“Tốt, cứ như vậy nhé, chào!”

 

Điện thoại ngắt, Bạch Thuần Khiết quay đầu lại xúc kem ly, lại kinh ngạc phát hiện đã vơi nửa hộp. “Anh có là đàn ông sao?”

 

Khó chịu, Lục Cảnh Hàng trợn mắt nhìn cô.

 

“Ở đâu ra đàn ông lại còn thích ăn kem ly hơn nữ nhân!”

 

“Phải, bạn trai cô không thích ăn không có nghĩa là người khác cũng không thích.” Lạnh lùng liếc mắt lườm cô rồi tiếp tục đưa thìa kem ly vào miệng.

 

Sợ mình đến một thìa cũng không ăn được, Bạch Thuần Khiết trước hết duy trì im lặng khoét một thìa lớn đút ngay vào trong miệng. Ăn là ăn, nhưng mà lại khiến mình bị buốt đến giật mình. “A –” hà hơi ra cũng thấy lành lạnh, cô cảm giác chính mình là máy điều hòa không khí. “Xem hâm mộ kìa, lúc ở bữa ăn tôi khen anh thì không nhớ, chỉ nhớ mỗi đoạn tôi nói mình có bạn trai !”

 

“Ai hâm mộ cô!”

 

“Đó chính là ghen ghét? Hà hà, tôn trọng khách quan thực tế đi, kỳ thật tôi cũng không có bạn trai.”

 

Trong mắt thoáng hiện lên một luồng sáng, Lục Cảnh Hàng cụp mắt nhìn xuống thìa “Vậy tại sao gạt người khác?”

 

Gạt người? Làm một tên đại lường gạt đi lừa người khác vô cùng thảm mà lại còn dám nói cô là kẻ lường gạt, Bạch Thuần Khiết bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt mà nói “Tôi nói có, nhưng không nói hiện tại đang có. Tôi nói rất đúng là trước kia có, không được sao? !”

 

“Trước kia, ai biết có thật hay không?.”

 

“Được, nếu tôi nói đến ai khác thì anh không nhận ra, nhưng mà năm lớp 12 thì bạn học Giáo Thảo chắc anh biết!”

 

Lục Cảnh Hàng nhướng mày “Tôi không biết.”

 

“Anh … Thừa nhận ” cô thầm hít một hơi “Chính anh đã thừa nhận, anh chỉ nhớ có đám em gái của anh. Ai, Giáo Thảo đáng yêu, chỉ cần tôi nhớ là được rồi.”

 

Ngọn lửa không tên của Bạch Thuần Khiết lại chuyển sang phía Lục Cảnh Hàng. Anh đưa tay che hộp kem ly lại “Không còn sớm nữa, cô nên về nhà đi.”

 

“Hạ lệnh đuổi khách nữa à? Anh là người sao hoả chưa từng nói chuyện yêu đương thật đúng là quá ly kỳ cổ quái!” Cô mới chỉ ăn nhõn một thìa kem ly, hiện tại lại phải đi thì quá thiệt thòi.

 

Từ trên nhìn xuống Bạch Thuần Khiết đang thò tay cướp lại đồ ăn, Lục Cảnh Hàng tức giận không đánh được một cái “Nói là đã yêu rất nhiều lần thì có gì hay ho mà khoe khoang?”

 

“Đương nhiên có thể khoe khoang! Chúng tôi có kinh nghiệm, chúng tôi có thể làm sư phụ! Anh có muốn tôi dạy anh làm như thế nào gặp gỡ với con gái không?”

 

Câu nói vừa dứt, trong phòng lập tức đột nhiên xuất hiện một cảnh yên tĩnh, bầu không khí xấu hổ không biết từ xó xỉnh nào đó tràn ra. Bạch Thuần Khiết hối hận mình ăn nói lung tung, kỳ thật cô cũng chỉ nói đến có một lần yêu đương mà thôi. Có điều việc làm cho cô lo lắng không phải là bị người ta vạch trần chân tướng, mà là sợ Lục Cảnh Hàng sẽ đồng ý bái mình làm sư phụ.

 

Thế là sợ gì thì có cái đó, sự yên tĩnh bị Lục Cảnh Hàng mở miệng trước một giây để phá vỡ “Tốt thôi, sau này có vấn đề gì tôi liền khiêm tốn thỉnh giáo cô.”

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ