XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Truy Nã Vị Hôn Thê - trang 2

Chương 3

Long Tĩnh nhìn Hàn Bích La đóng chặt đôi mắt xinh đẹp của mình, đáy mắt nhất thời thoáng qua một tia tâm tình phức tạp.

Anh cũng không phải cố ý nói thế để làm cô tổn thương, chẳng qua khi cô hoàn toàn coi thường anh, không để ý gì đến anh thì luôn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời cứ bền chặt mà chiếm đóng trong trái tim anh, bắt buộc anh phải mạnh mẽ hôn cô, nói ra những lời khiến cô phải đau khổ.

Anh chán nản, anh ân hận, nhưng lại không cách nào bù đắp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn, khổ sở.

Anh nhớ lại lúc trước, cô nhu thuận hằng ngày cứ bám dính lấy anh, ỷ lại vào anh, nhớ lại trước đây cô thường nằm trên người anh, hướng về anh mà thổ lộ tâm tình, nói cho anh biết tất cả chuyện buồn bực, không vui, nhớ trước kia cô lúc nào cũng ghé vào tai anh nói những câu thật tình cảm, nói cô thật yêu anh, thật thương anh. . . . . .

Thế nhưng tất cả đều không thể quay lại sao?

Khi anh nói ra những lời độc ác đó, nhẫn tâm bỏ cô lại phía sau, thì chẳng phải không thể trở về như lúc trước rồi sao? Cô tự mình cố gắng, trở thành người thừa kế Viêm bang, cả ngày lẫn đêm đều phải sống trong cảnh ra chết vào sống, thế nhưng anh lại không ngừng buông ra những lời cay nghiệt, không nói tiếng nào lạnh lùng đi qua, như vậy cô vẫn sẽ yêu anh như trước sao?

Anh không dám chắc, khi thấy biểu hiện đó của cô, một nét mặt lạnh lùng vô cảm, thì anh đã không còn lòng tin khẳng định điều đó nữa.

Mặc cho cô có hận anh, không có quan hệ gì với anh, nhưng chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cô đối xử lạnh lùng với anh ra sao, anh cũng vui vẻ chịu đựng, lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô, không để cô rời xa anh, kể cả khi cha cô đã phản bội lại Long Môn.

Chỉ có điều, cho dù anh và anh hai chịu bỏ qua cho Viêm bang, nhưng chuyện này không giải quyết dễ như vậy, Long Môn chịu sự ảnh hưởng từ những bang phái khác, mà chúng nguyện ý cùng Viêm bang chung sống hòa bình sao? Không chỉ vậy bản thân cô lại là con gái Hàn Viêm, nhất định không được yên ổn.

Nếu không đem cô vào vòng bảo vệ của anh, thì khả năng cô trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích là rất lớn, mà anh, chắc chắn tuyệt đối không để chuyện này có thể xảy ra.

Đứng lên, đi về hướng cửa phòng, quay lưng về phía cô, anh cũng không phát hiện ra, người trên giường, đang lẳng lặng nhìn anh rời đi, vẫn giống như năm đó.

Mà ngoài phòng bệnh, có hai người phụ nữ đang ôm cây đợi thỏ.

Vừa thấy anh đi ra, trong lòng như có lửa đốt, bà chủ nhà họ Long ngay lập tức tiến lên, bắt lấy cánh tay con trai mình mà không ngừng đong đưa “A Tỉnh, Bích La con bé như thế nào? Đứa con này thật là, tại sao có thể không cho mẹ vào xem con bé một chút? Con bé Bích La này số thật khổ mà, trước kia bị con vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, trải qua cuộc sống thật đáng thương, còn phải tranh đấu cùng một đám đàn ông đần độn, ngày ngày không phải sống nước, thì sống trong lửa, không có nửa ngày được sống tốt, bây giờ vì cứu Lôi Kỳ, mà bị thương nghiêm trọng như thế. . . . . . Ôi trời ơi!!! Bích La con bé này sao số lại khổ như vậy?”

Long Tĩnh để mặc mẹ mình không ngừng kể lễ, cho đến khi bà nói đến mệt mỏi, anh mới mở miệng: “Cô ấy cần tịnh dưỡng.”

Bà Long vừa nghe, thiếu chút nữa bị chọc giận đến bất tỉnh “Con có ý gì? Con nói mẹ già rồi ăn nói ồn ào, làm ầm ĩ không cho con bé nghỉ ngơi sao?” Nhìn xem, sinh con ra, sinh con ra thì có lợi ích gì? Sinh ra không phải để chọc bà tức chết sao?

“Mẹ, anh ba không phải có ý đó đâu!” Em gái Long Tĩnh thấy mẹ mình cùng anh ba dường như sắp xảy ra cuộc chiến thế kỷ, liền lập tức chen ngang giữa hai người, ngăn cản mẹ mình, liền thốt ra lời nói “Mẹ suy nghĩ kỹ một chút, chị Bích La đã sắp tám năm chưa gặp qua chúng ta, bây giờ nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện, có thể sẽ hù chết chị ấy, cho nên anh ba mới không cho chúng ta vào thăm chị ấy.”

Vẫn là con gái hiểu biết! Lửa giận trong lòng bà Long, vì lời nói của con gái mà nhanh chóng tản đi một nữa, thật sự may mắn vì năm xưa đã không nghe lời chồng bà, khiên quyết phải sinh được con gái mới chịu ngưng.(^^)

“Sau này con dự định sẽ thế nào với con bé? Nhớ năm đó, con lại vô tình bỏ người ta lại.” Nghĩ đến chuyện năm xưa, bà Long không tránh được xúc động mà khóc nức nở.

Nghe vậy, Long Hồ trong phút chốc yên tĩnh.

Bởi vì cô biết rõ mọi việc đã xảy ra, cô biết nguyên nhân khiến anh ba khiên quyết phải giải trừ hôn ước với chị Bích La, cũng biết nguyên nhân anh ba trốn tránh không gặp chị ấy tám năm nay.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, cũng mong đợi anh ở đây cho mình một đáp án.

“Tất cả, đợi vết thương cô ấy lành hẳn rồi bàn tiếp.” Long Tĩnh nhàn nhạt nói cho mọi người câu trả lời.

Vậy thôi sao! Thế này so với không nói có gì khác biệt? Bà Long và Long Hồ, không hẹn mà cùng trừng mắt liếc anh một cái, câu trả lời này sẽ khiến họ hài lòng sao! Không là “Cực kỳ” không hài lòng.

Thế nhưng, Long Tĩnh không chịu nói, họ dù có tra tấn anh như thế nào, dù đem anh đánh ngã trên mặt đất, khiến anh ói mười mấy ngụm máu, cũng vô ích, mà trên thực tế họ cũng không có khả năng làm được việc này. . . . . . (khoái soái ca ca ^^)

“Thôi, thôi, con tự biết mình làm gì thì tốt, đừng giống như tám năm trước, làm tổn thương người ta thì được rồi! Mẹ cũng không mong muốn gì, chỉ là con nhất định phải khiến cho con bé trở thành con dâu ta là được.” Bà Long phất tay một cái, thở dài mà nói. (Con thích bà rồi)

Mẹ không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nên mới nói ra những lời này, còn cô là người biết tất cả nhưng cô lại luôn im lặng, suy nghĩ, mình nên làm ngơ như không biết chuyện gì, hay là nên giúp anh ba một chút đây? Ánh mắt Long Hồ chuyển động liên tục, cố gắng suy nghĩ vể vấn đề này.

Long Tĩnh vẫn như trước đứng nghiêm tại chỗ, không nói một câu.

Anh sẽ làm thế nào? Anh từ lâu đã nghĩ tốt mọi thứ, chỉ là nếu cho mẹ và em gái biết chuyện anh sẽ làm thì nó không hẳn là quyết định sáng suốt.

Thứ nhất, họ chưa chắc sẽ đồng ý. Thứ hai, anh không cũng được xem thường năng lực dò xét của em gái, nó có khả năng sẽ đem phiền phức đến cho anh.

Anh hai, không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao?

Cho nên, anh không nói lời nào, cho đến khi hai người họ ra về, anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế ngoài phòng bệnh, suy nghĩ thật tốt xem nên làm thế nào để đưa cô về bên cạnh anh, vì cô lo liệu ổn thỏa mọi thứ.

Tia sáng chói mắt chiếu trên mi mắt, khiến người ta muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp.

Hàn Bích La chậm rãi mở ra cặp mắt có chút khô khốc, đợi sau khi thích ứng được ánh sáng đó, mới bắt đầu quan sát nơi đây.

Căn phòng này, mang đến sự ấm áp bởi màu vàng nhạt của giấy dán tường, phía trên còn vẽ những hoa văn khéo léo tinh sảo, trong đó phần lớn đồ đạc đều dùng gỗ làm thành, vừa có cảm giác mộc mạc lại vừa chững chạc, mà giờ phút này cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, giống như chiếc giường bốn góc thời xưa, phía trên còn có màn lụa rũ xuống trong thật thơ mộng, thật giống như trong giấc mơ.

Giường lớn và đồ dùng, nhìn vào hoàn toàn không ăn khớp với nhau, thế nhưng khi đặt chúng chung một chỗ, lại có cảm giác hài hòa đến không thể ngờ.

Hơn nữa, nơi này không khỏi quen thuộc.

Những thứ bày trí, đã từng xuất hiện trong nhà họ Hàn, đúng hơn là trong phòng của cô. Tất cả mọi thứ trong phòng, từ giấy dán tường, đến màn lụa treo ở bốn góc giường, đều là do mẹ cô khi còn sống tự tay trang trí tất cả.

Bởi vì quá nhớ nhung mẹ, cho nên qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thay đổi cách bài trí hay bất cứ đồ dùng nào trong phòng.

Nhưng, cũng trong căn phòng đó, cô đã bị Trần Hoàng hãm hại, bị Long Tĩnh khinh rẽ, nói cô là loại phụ nữ dâm đãng ai ai cũng có thể lấy làm chồng, nên cô lập tức liền dọn ra khỏi nhà họ Hàn, không cho phép mình trong đó tiếp tục nghĩ đến nó nữa.

Cô cho rằng, mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy những thứ này nữa, nhất là, khi cô đã làm ra việc kia với cha mình, cô đã không cho rằng mình có thể trở về nhà họ Hàn.

Tất cả bày trí trong phòng đều không thay đổi, nhưng điểm sai khác duy nhất, chính là nơi này căn bản không phải là nhà họ Hàn, mà phòng này cũng không phải là phòng của cô.

Đếm ngày, chính xác cô đã đợi trong phòng này đúng một tuần lễ.

Khi bác sĩ xác định tình trạng của cô đã ổn định trở lại, vết thương cũng không có triệu chứng nhiễm trùng, sau này cũng không để lại biến chứng, Long Tĩnh liền không nói lời nào đem cô đến nơi này, mặc cho cô ra sức phản kháng hay giãy dụa, anh hoàn toàn không để ý đến.

Mặc dù anh đã rất cẩn thận, nhưng khi cô giãy dụa, vẫn khiến vết thương vừa bắt đầu khỏi bị xé rách, cô cho rằng, anh sẽ buông tha lập tức mang cô trở lại bệnh viện nhưng anh vẫn không để ý nó mặc cho nơi vết thương kia đã rò rỉ máu tươi, mạnh mẽ ôm cô rời khỏi bệnh viện.

Tại căn phòng này, anh xé rách quần áo cô, tự mình cầm máu nơi vết thương, còn thay thuốc, hơn nữa, anh không chỉ làm việc đó một lần.

Những tháng ngày tiếp theo, vừa đến lúc thay thuốc, anh chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc, đối với sự cự tuyệt của cô anh hoàn toàn làm ngơ, còn cố ý kéo cao áo cô lên, thay cô xử lý vết thương.

Những lúc, cô giãy dụa không cho anh kéo quần áo, liền đổi lấy một câu đầy tính uy hiếp của anh “Nếu em không dừng việc quấy rối này lại, tôi sẽ khiến trên người em không còn mảnh vải nào.”

Nếu không phải lúc này trên mặt anh là vẻ cực kỳ nghiêm túc, chắc chắn cô sẽ cho rằng anh đang nói giỡn, nhưng nét mặt kia, đã cho cô biết cô không thể tự lừa gạt mình nữa rồi.

Bởi vì không muốn trần truồng nằm trước mặt anh, cô chỉ có thể cắn chặc răng lại, mặc kệ anh vén cao áo mình, làm lộ ra một mảng băng trắng, cùng với miệng vết thương xấu xí dữ tợn.

Mặc dù kỹ thuật may vết thương của bác sĩ rất tốt, thế nhưng chỗ vết thương vẫn giống như hàng nghìn cái chân côn trùng đáng sợ, cứ hiện rõ trên cái bụng trắng nõn của cô, chênh lệch này thật sự rất lớn, thậm chí khi nhìn cô cũng không dám nhìn thẳng, vậy mà anh lại có thể bình tĩnh đụng vào, rồi bôi thuốc.

Về phần anh tại sao muốn tự tay bôi thuốc cho cô, cô căn bản cũng không suy nghĩ đến, không, có lẽ bởi vì lá gan của cô quá nhỏ, khiến cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nếu cô bị thương sớm một chút, thì có thể để cho anh muốn làm gì thì làm, không phải vậy chứ?

Cô không phải người mù, mà nhìn không ra dục vọng trong mắt anh, cô luôn luôn biết, thân thể cô thật sự hấp dẫn, không thiếu đàn ông muốn đặt cô dưới người để bọc phát thú tính, Trần Hoàng là một ví dụ điển hình trong đó.

Nhưng Long Tĩnh đây? Bên cạnh cô cũng nảy sinh trong anh cảm xúc ham muốn sao? Chẳng phải thân thể cô “bẩn thỉu dâm đãng” lắm sao? Hay là nói, đàn ông đều mặc kệ đối phương là ai, cũng có thể sinh ra dục vọng sao?

Khởi động lại thân thể, Hàn Bích La chậm rãi xuống giường, đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ, là cả một màu xanh mơn mởn bởi rừng cây, không có những tòa nhà cũng không có những cái khác.

Màu sắc ấm áp nhìn thật đẹp mắt, khiến thần kinh đang căng thẳng của cô nhanh chóng được thả lỏng, lúc này cô cực thích khung cảnh tràn ngập sắc xanh ở nơi đây.

Nhưng mà, trong đầu cô còn nhớ rất rõ khi lần đầu nhìn thấy cảnh sắc này cô đã không khỏi kinh ngạc, không cách nào tưởng tượng tại sao anh lại dẫn cô đến nơi núi sâu vắng vẻ này, nguyên nhân khiến anh khiên quyết bắt cô cắt dứt liên lạc với bên ngoài, là gì chứ?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bên ngoài sẽ có ai liên lạc với cô sao? Cô căn bản cũng không có bạn bè, cũng chẳng ai muốn cô trở về nhà, không phải sao?

Từ nhỏ đến lớn, trừ lúc cùng Long Tĩnh đính hôn từng có khoảng thời gian trôi qua thật vui vẻ, từ khi mẹ cô mất đi trở về sau, cô luôn là một thân một mình, không cần bày ra vẻ mặt giả tạo, cùng nhau cười cười nói nói, giả dối nói với nhau những câu ví dụ như là làm bạn bè thật tốt. Cũng không có cái gọi là ưa thích từ những người lớn, chứ đừng nói đến việc họ dạy cô triết lý cuộc sống. Dù có yêu thương cô cũng không phải là tình nguyện.

Nghĩ kỹ một chút, cuộc đời của cô thật cô đơn, thật nhàm chán.

Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, cánh cửa dày kia bị người đó đẩy một cái thật mạnh, một người đàn ông cao lớn, đứng nghiêm trước cửa, thân hình cao lớn dường như lấy đầy cả cánh cửa.

Cô cố ý không quay đầu lại, cô biết rất rõ, người có thể đi vào căn phòng này, chỉ có một.

“Tại sao xuống giường?” Câu hỏi lạnh lùng không chút tình cảm nào vang lên, khi nhìn thấy cô ăn mặc mong manh lại đứng bên cửa sổ khiến anh không khỏi tức giận.

Cô không trả lời, chỉ bình tĩnh dứng bên cửa sổ, làm bộ không nghe lời nói của anh.

Cô không có chút phản ứng nào, Long Tĩnh nhìn vào mắt cô, từ lúc anh ép buộc cô đến nơi này, không, phải là từ lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy người bên cạnh cô là anh, cô liền không nói với anh lời nào, cũng không thèm quan tâm đến.

Nếu như không phải là anh dùng anh em trong Viêm bang để uy hiếp cô, có lẽ cô đã sớm mang theo vết thương mà rời khỏi nơi này.

Anh biết, năm đó anh đã làm cô tổn thương thế nào, nhưng anh không ngờ, cô như thế mà lại không khóc lóc kêu gào, cũng không mạnh mẽ cho anh vài nấm đấm.

Trừ lúc khi nhìn thấy cách bày biện trong căn phòng này vẻ mặt của cô có chút kinh ngạc cùng khổ sở, và lần đầu khi anh thay thuốc cho cô, muốn cởi bỏ áo cô thì có hơi giãy dụa, thì thời gian còn lại, cô đều như một pho tượng không có cảm xúc, so với búp bê không khác chút nào, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Anh tức giận, cũng có khó chịu, nhưng cũng không làm gì được.

Đem khay chứa dụng cụ thay thuốc đặt sang một bên trên khay trà, anh đi đến phía trước, ngay cả nói một câu cũng không nói, trực tiếp bế cô lên, ôm cô trở lại giường.

Giống như dự tính, cô không có bất cứ phản kháng nào, tùy anh ôm lấy, sau khi đặt cô lên giường liền cởi áo cô ra, làm lộ một mảng băng trắng quấn quanh người.

Tháo ra miếng băng đeo trên người cô, nhìn thấy vết thương ngay trước mắt khiến lòng anh không ngừng đau đớn, anh không nói một câu liền cầm lấy thuốc, thay cô xử lý, sau đó quấn lại băng.

Thế nhưng lần này, anh lại không giống như những lần trước, sau khi thay cô băng bó lại vết thương, sẽ mặc áo lại cho cô, mà lúc này đây cô đang áo quần xốc xếch nằm trên giường.

Trong lòng thoáng giật mình, đôi mắt mang theo tia bối rối, bất ngờ lọt vào ánh mắt thâm thúy của anh.

Cô nghĩ nên mình nên nhìn sang hướng khác, nhưng tay của anh lúc này lại đang giữ mặt của cô, khiến cô không cách nào làm theo ý mình, chỉ có thể để mặc tâm tình đang thấp thỏm mà nhìn anh.

Anh sẽ lại hôn cô sao? Như lần trước ở bệnh viện, sau khi giữ chặt mặt cô lại liền mạnh mẽ hôn cô?

Long Tĩnh giữ chặt mặt của cô, chỉ là nhất thời kích động, bởi vì, vẻ mặt rụt rè của cô lúc nãy, giống hệt tám năm trước, làm cho anh kìm lòng không được mà giữ cô lại.

Thế nhưng, tám năm trước, thời điểm đó mặt cô sẽ đỏ ửng như quả cà chua, xấu hổ nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ mong đợi, vừa xấu hổ vừa e sợ. Còn bây giờ, cô chỉ có hốt hoảng và kinh ngạc.

Điều này làm anh không khỏi tức giận.

Anh nghĩ anh sẽ hôn cô, bỏ mặc vết thương kia mà ham muốn cô, hơn nữa anh còn có biện pháp, để cả hai có thể vui vẻ, mà lại không làm ảnh hưởng đến vết thương kia, nhưng anh không xuống tay được.

Cô gái trước mắt, là anh tình nguyện hy sinh tất cả, bao gồm thân phận cậu ba của Long Môn, và cả cái mạng của anh. Cả ngày lẫn đêm đều trong ngóng mong mỏi, hy vọng sẽ có một ngày, cô trở về bên anh, cùng với anh xây dựng một gia đình.

Rút tay mình lại, anh đứng thẳng dậy, không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng.

Trái tim Hàn Bích La không ngừng hò hét, chỉ vì cô nhìn thấy trong mắt anh có một tia khổ sở.

Anh vì cái gì mà đau, vì cái gì mà khổ?

Vì. . . . . . cô?

Nhịp tim bị loạn, nhịp hô hấp cũng trở nên gấp rút, cái ý nghĩ hoang đường này cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô, cô đã cố gắng ngừng suy nghĩ tới, nhưng đầu của cô, lòng của cô, lại hoàn toàn không nghe cô chỉ huy, tự mình đắm chìm trong vọng tưởng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Bên trong phòng khách, yên tĩnh đến mức ngay cả của một cây kim rơi xuống cũng nghe được.

Mấy ông lão lớn tuổi đang chia nhau ngồi ngay ngắn trên hai chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ lim đặt trong phòng khách, khuôn mặt nghiêm nghị đã được tôi luyện bởi gian khổ, nên khó có thể nhận ra tâm tình của họ lúc này.

“Chúng tôi sẽ không đồng ý.” Một người trong đó mở miệng, chất giọng khàn khàn trầm thấp khiến người khác khó có thể nghe được.

Ông cùng mấy người còn lại, trước đây đều đi theo Long lão gia, cùng nhau hợp sức tranh đấu ở mọi nơi cho đến bây giờ đã trở thành những cán bộ kỳ cựu, mặc dù bọn họ phần lớn đã rút lui, nhưng thỉnh thoảng khi có quyết định quan trọng nào, vẫn phải bàn bạc với bọn họ, phải được sự đồng ý của bọn họ.

“Hàn Viêm phản bội Long Môn, chuyện này đã truyền đi khắp nơi nên ai ai cũng biết, nếu cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta, sau này nó sẽ trở thành chuyện nực cười trong Long Môn, rồi mọi người sẽ nói chúng ta là những kẻ hèn nhát”

Long Tĩnh nhìn quanh một lược, học theo nét mặt của mấy ông lão đó, ánh mắt bình tĩnh đến kinh ngạc không hề có một chút rung động “Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, lần này là do Hàn Viên nghe lời xằng bậy của Trần Hoàng, ông ta cũng không phải thật sự muốn phản bội Long Môn, Trần Hoàng đã thay ông ta nhận hình phạt thích đáng, phải bỏ ra cái giá rất đắt, bỏ qua cho Hàn Viêm cùng những người có liên quan trong Viêm bang, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

“Tất cả người có liên quan trong Viêm bang? Không phải bao gồm cả con gái Hàn Viên chứ?”

Lúc này, Long Tĩnh không trả lời.

“Cậu phải biết, dù mấy người chúng ta có đồng ý, thì người của những bang khác, chưa chắc sẽ đồng ý, cho dù bọn họ ngoài miệng có đồng ý, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho Hàn Viêm cùng con gái ông ta.” Tội của bọn họ, thật không nhẹ chút nào.

“Đó là vấn đề của tôi.”

Nghĩa là, cậu ta định dùng sức mình, bảo vệ cô gái này sao?

Mấy ông già không hẹn mà cùng nhếch mày lên.

Chuyện Long Tĩnh mang Hàn Bích La đi, mấy người bọn họ cũng có nghe qua, nhưng cụ thể ra sao thì họ không rõ ràng lắm, tại sao rõ ràng hai người đã chia tay từ tám năm trước, lúc này lại đột nhiên ở chung một chỗ?

“A Tĩnh, cậu chọn con đường này, thật sự không dễ đi.” Ông từ xưa đã không xem nhẹ cậu bé này, cậu ta cùng ông cậu ta không khác gì nhau, cho nên mấy người họ thật không hy vọng anh phải khổ cực như thế.

Phụ nữ, không phải chỉ cần tìm thêm sẽ thấy sao? Vì sao cứ cố chấp chọn đúng cô ấy mới được?

“Tôi sẽ không xin các ông tha thứ, cũng không cần các ông giúp một tay, chỉ xin các ông đừng nhúng tay vào.” Long Tĩnh hiểu ý của bọn họ, nhưng nếu như anh có thể buông tay, thì đã không có kết quả như ngày hôm nay.

Mấy ông lão bắt đầu trầm mặt.

“Cậu bé này, cá tính thật giống ông cậu, nhớ năm đó, ông cậu cũng chỉ vì bà nội cậu mà ngay cả Long Môn cũng từ bỏ.” Tình cảnh lúc ấy, vẫn như hiện rõ trước mắt.

Long Tĩnh nhìn mấy ông lão, sau cúi đầu thật sâu, mấy vị trưởng bối này, khi anh thay thế anh Hai, tiếp nhận Long Môn, vẫn luôn phụ trợ anh, trợ giúp anh cho đến tận bây giờ. Nếu như không có bọn họ, anh cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian nhanh như vậy có thể nắm vững Long Môn, chứ đừng nói gì đến dẫn dắt các anh em trong Long Môn.

Anh xem họ như người thân trong gia đình, cho nên, lời đồng ý của bọn họ đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng.

“Nếu nhất quyết như vậy, về sau có gặp chuyện gì chớ tìm chúng tôi cầu cứu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cứu các người.”

“Cám ơn các ông.”

“Hừ.” Nếu như không đồng ý lời cậu ấy, cậu ta cùng với ông cậu ấy là một dạng, có khả năng ngay cả Long Môn cậu ấy cũng không cần, vậy không phải khiến bọn họ thêm cực khổ sao?

Nhớ năm đó, bọn họ làm trâu làm ngựa giúp việc cho Long Môn, còn phải để tâm đi van nài lão già kia trở lại, bọn họ bây giờ lớn tuổi rồi, tinh thần và thể lực cũng không còn như trước, càng không thể làm lại việc giống năm xưa.

Cho nên, tên nhóc này cùng cô gái kia, nên cầu nhiều phúc đi! Mấy ông già nhất trí gật đầu, nhiều năm ăn ý, ngay cả ý nghĩ cũng giống nhau, một hành động cũng không bỏ xót.

Bị giam trong biệt thự lớn này đã gần một tháng, vết thương trên người Hàn Bích La rốt cuộc cũng chịu khép lại, để lại một vết sẹo màu hồng, in rõ trên cái bụng trắng như tuyết của cô, trông thật đáng sợ.

Chắc cũng đến lúc Long Tĩnh nên dừng lại hành động xấu hổ kia?

Cô nghĩ, thời gian sao lại qua nhanh như thế thoáng cái đã tới giờ thay thuốc rồi

Dù nghĩ vậy, nhưng mặt khác, tận đáy lòng cô rất mong anh xuất hiện.

Cô không phải là không nhận ra, từ ngày nhìn thấy sự khổ sở trong mắt anh, cô không thể bày ra vẻ trẻ con như trước nữa, không thể không quan tâm đến anh.

Kể từ đó, cô càng thêm lo lắng.

Cô thà rằng anh hận cô, thà rằng anh không để ý đến cô, cũng không hi vọng anh giống như bây giờ, đối với cô làm ra những hành động mập mờ. Ít nhất, khi anh hận cô, tuy có làm cô đau nhưng loại đau này, có thể khiến cô thu hồi tình cảm của mình.

Không khí mập mờ giữa hai người, lần nữa đã trêu chọc cô, làm trái tim cô không chút nào yên ổn, cô có dự cảm, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn cô sẽ không thể nào điều khiển được trái tim mình nữa, không cách nào khống chế tình cảm của mình.

Ai nói còn trẻ thì tình cảm sẽ không lâu dài? Cũng bởi vì còn trẻ, nên tình cảm là ngây thơ nhất, sâu sắc nhất, cho nên, cô mặc kệ sẽ ép buộc mình như thế nào, nên quên đi tất cả, đem tất cả quá khứ, chôn sâu vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, nếu không thể quên được, thì sẽ cùng anh nhớ tất cả.

Bởi vì, đó là tất cả hạnh phúc, tất cả vui vẻ mà cô có được.

Cô quá hèn nhát, lý trí bảo cô phải tránh xa anh, vĩnh viễn tránh xa những nơi có khả năng cùng anh tiếp xúc, mà vẫn có thể yêu anh như xưa, trong khi đó trái tim lại kêu gào yêu cầu cô phải dũng cảm một chút, có lẽ anh vẫn còn tình cảm với cô, anh vẫn thích cô, tựa như. . . . . .tám năm trước.

Cô quá chú tâm suy nghĩ, nên chẳng hay biết từ lúc nào bên giường xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Ánh mắt Long Tĩnh rơi vào người con gái đang nằm co rúc trên giường, trước kia, khi cô cảm thấy sợ hãi hoặc không có cảm giác an toàn đều sẽ đem mình cuộn chặt lại, núp trong góc giường, không ngờ thói quen này, cho đến bây giờ cô vẫn không thay đổi.

Nếu lời nói không thay đổi, như vậy bây giờ, cái gì đang làm cô sợ hãi? Hoặc là, vì sao cô lại không có cảm giác an toàn?

Ngay sao đó, anh tắt sạch tất cả đèn trong phòng, phòng lớn như thế, trong nháy mắt trở nên tối tăm, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ xuyên qua.

Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy, bởi vì quá tối mà cô đang ngước đầu lên.

Dù ở trong một mảng tối đen nhưng con ngươi cứ như phát sáng, phát ra loại tia sáng làm người ta mê muội, cô không biết, cô quyến rũ như thế nào, vẻ đẹp của cô, khiến người khác điên cuồng cỡ nào.

Như có một sức hút mãnh liệt, hút anh đến bên giường, đến gần cô.

Chỉ có một chút tia sáng, căn bản là không có cách nào làm người ta thấy rõ chuyện đang xảy ra ở xung quanh, Hàn Bích La đề phòng lui về phía sau, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng bắt cô lại không cho cô như ý, cô không cách nào tránh né.

Cô run lên, nhưng lại quật cường không để cho mình hốt hoảng, không cho chúng hiện ra trước mặt anh.

Bàn tay chậm rãi di chuyển men theo cổ tay, đi đến má cô cẩn thận cọ xát, từng chút, từng chút, di chuyển thật dịu dàng, khiến nhịp tim cô hoàn toàn rối loạn, ý định muốn chạy trốn, tránh né, hoàn toàn biến mất.

Chương 4

Tất cả, giống như trở lại tám năm trước.

Thời điểm đó anh giống như bây giờ, dịu dàng khẽ vuốt gò má cô, còn cô, sẽ ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, một lòng để anh cưng chiều yêu thương.

Bóng tối, khiến cô cảm thấy như mình đang quay trở lại quá khứ, làm cô quên đi mình đang sợ hãi, quên đi trong lòng đang bị tổn thương, quên đi mình không còn xứng với anh, không thể cùng anh đi tiếp quãng đường còn lại. . . . . .

“A Tĩnh. . . . . .” Cô mở miệng, nỉ non khẽ gọi, giống như tám năm trước, khi còn là Xuân nhi mà anh hết mực yêu thương.

Đôi môi mang theo hơi thở của anh, nhanh chóng đặt lên môi cô, đầu lưỡi không chút trở ngại tiến vào khoang miệng, tiến thẳng đến lưỡi cô, cùng nhau dây dưa, đoạt lấy chất mật ngọt thuộc về cô.

Nụ hôn này không còn là nụ hôn ngây ngô như lúc trước, mà là đói khát, nó chứa đựng sự mong đợi, một nụ hôn nóng bỏng, nồng nhiệt.

Long Tĩnh vẫn còn một tia lý trí, nhưng nó đã bị giọng nói nhỏ nhẹ, yêu kiều của cô đánh tan từ lâu.

Bỏ qua đố kỵ trong lòng, bỏ qua những chuyện khiến anh mệt mỏi, giờ phút này trong đầu anh, trong mắt anh, chỉ còn lại một mình cô. Duy nhất trong lòng anh, chỉ có mình cô.

Bàn tay như đang cầm báu vật quý giá, bảo vật trân quý, anh nhẹ nhàng, chậm chạp, thật dịu dàng vuốt ve cô, và đôi môi thì không ngừng tàn sát không thương tiếc nơi môi cô, tạo thành một mảng đối lập, anh giống như muốn cướp đi hô hấp của cô, làm cô có chút choáng váng, và hơn hết là khiến cô bối rối không hiểu tại sao nhưng trong đó cũng có chút mong đợi.

Anh dùng sức hôn cô, hôn thiết tha, thậm chí làm cô đau, nhưng cô một chút cũng không để ý, còn lặng lẽ giơ tay lên, vòng qua đặt lên bờ vai cứng rắn và cường tráng của anh. (hắc hắc “nhằm cho anh có thêm không gian ý”)

A Tĩnh. . . . . . Cô A Tĩnh. . . . . .

Một bàn tay đặt lên mặt, từ từ lướt qua cổ cô, dịu dàng tìm nơi đầy đặn của cô, sau đó bên eo cô chần chừ không tiến, chỉ cần thân thể cô thoáng cứng ngắc, anh lập tức hôn cô khiến cô choáng váng, không nghĩ được chuyện khác.

Nhưng chỉ như vậy không thể khiến cô hoàn toàn lạc ý.

Khi tay anh định cởi áo cô ra thì một bàn tay nhỏ bé lập tức ngăn cản anh lại, anh dừng nụ hôn nóng bỏng, đôi mắt đầy dục vọng nhìn thẳng vào mắt đen của cô.

Cô ngượng ngùng xoay mặt lại, bàn tay nhỏ bé níu chặt áo mình, thủy chung không chịu cho anh nhấc lên.

Cô là đang chú ý vết sẹo xấu xí nơi bụng kia.

Hiểu cô đang suy nghĩ gì, bàn tay Long Tĩnh khiên nhẫn đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, “Cho anh xem.” Giọng nói khàn khàn đầy nam tính, mang theo ngữ điệu đầy mê hoặc, khiến cả người cô mềm nhũn.

Hơi thở nóng rực, trực tiếp phả vào tai cô, nơi cô cực kỳ mẵn cảm, dù muốn phản kháng, dù không muốn thế nào, cũng vì vậy mà buông lỏng.

Trong giây phút cô buông lỏng phòng bị, để cô không cách nào trở tay nhanh chóng cởi bỏ áo cô. Bởi vì sợ đụng chạm đến vết thương nên cô luôn mặc áo rộng, và cũng không mặc áo lót, cho nên khi anh cởi áo cô ra thân thể cô vì thế mà không hề che giấu, một chút cũng không bỏ xót toàn bộ rơi vào mắt anh.

Cô ngại ngùng muốn che đi, nhưng hai cổ tay đã bị anh khóa lại đặt trên đỉnh đầu. Cô liền xấu hổ xoay mặt đi, không dám nhìn tới anh, anh không báo trước lập tức mở miệng ngậm lấy điểm nhỏ màu hồng trên ngực cô.

Cô kinh ngạc hạ thấp giọng mình, không dám tin anh sẽ trực tiếp công kích cô như thế, trực tiếp chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của cô.

Long Tĩnh mê muội liếm láp nơi điểm hồng ngay ngực, thỉnh thoảng mút, thỉnh thoảng nhẹ cắn, khiến cô vốn đang còn xấu hổ trở nên điên cuồng, tay nhỏ bé hoàn toàn mất khống chế mà đặt vào ót anh. Khi anh liếm láp cô liền ưỡn thân nghênh đón (=.=!!), khi hắn bú mút thì cô rên rỉ phát ra những âm thanh quyến rũ, khi anh nhẹ cắn cô liền nắm chặt tóc anh. (Bạo lực, bạo lực a)

Bàn tay cẩn thận tránh né chỗ vết thương vừa mới hồi phục của cô, trong lúc cô còn loạn ý, cởi xuống toàn bộ những thứ còn lại trên người cô, để cho cô không còn mảnh vải che thân mà nằm dưới người mình.

Cảm giác yêu thích khiến anh không dứt ra được, ở cặp đùi trắng mịn như tơ vuốt ve qua lại, sau một hồi khá lâu, mới rời đi lần theo hướng giữa hai chân đi đến nơi riêng tư của cô, tại nơi mềm mại đó mà đùa giỡn.

Dùng ngón tay ấn vào hạt đậu nhỏ của cô, nó đang vì hưng phấn mà sừng sững đứng thẳng, thỉnh thoảng dùng sức ấn vào, đợi khi con đường mòn đó hết khô khốc, mới theo nước dịch xông vào hang động chật hẹp của cô.

Lần đầu tiên chịu sự xâm lấn như thế khiến cô phải nhíu mày, thân thể khó chịu mà co quắp lại, nếu không phải trên người đang bị anh đè ép, cô đã sớm lăn đến chỗ khác.

“Không cần. . . . . .” Con mắt cô nổi lên một tầng mây hồng, cô khó chịu mà giãy dụa, khép hai chân mình lại kẹp chặt ngón tay anh, cô là muốn anh rút ngón tay ấy ra.

Nhưng cô làm như vậy, chẳng những không được như ý nguyện, ngược lại càng làm anh vùi sâu hơn vào hoa huyệt của cô, tiến thẳng đến tấm màng mỏng kia. Anh cúi đầu xuống, dùng nụ hôn che đi những tiếng nấc của cô, chôn thật sâu ngón tay vào người cô, đồng thời chậm rãi ra vào, không hy vọng cô khó chịu hơn nữa.

Cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập, nhờ vào sự ra vào của anh, mà dần dần chuyển thành dễ chịu như có dòng điện chạy khắp người khiến cô tê dại, thân thể bởi vì thế mà run rẩy, nơi vết thương truyền đến trận đau cứ như bị xé rách, nhưng nó đã bị khoái cảm bao phủ.

“A Tĩnh. . . . . .” Cô thì thầm, tay nhỏ bé vô thức chạy loạn trên người anh, đặt vào ngực anh, đem ham muốn lẫn nhau đẩy tới cực hạn.

Cảm giác con đường đang bị tắt ngẽn, ngón tay dài vẫn tiếp tục hoạt động, anh thêm tiếp một ngón tay vào, hai ngón tay kết hợp ở đó liên tục ra vào, dụ dỗ cô ra nhiều nước dịch ngọt ngào.

Nơi bụng dần ngưng tụ một cảm giác tê dại, cô khó nhịn nắm chặt vai anh, thân thể không tự chủ mà ưỡn về phía anh chỉ là, động tác quá kịch liệt khiến chỗ vết thương đau nhói, thân thể cô cứng đờ, nhưng như thế lại khiến cô có thêm nhiều khoái cảm, không nhịn được mà rên rỉ, không sợ đau tiếp tục uốn éo thân mình.

Một bàn tay đè cô xuống, không để cô tiếp tục làm hành động thiếu suy nghĩ đó nữa, không khéo lại ảnh hưởng đến vết thương.

Anh căng thẳng ngậm lấy hạt đỏ hồng đang đứng thẳng trước ngực cô vào miệng, tinh tế khẽ cắn, khẽ hôn, tăng nhanh động tác nơi ngón tay, để cho cô trong thời gian ngắn nhất, đạt đến đỉnh cao.

Quá nhiều, quá nhiều vui thích, dường như lửa dục đã bọc phát toàn thân, cô kiều mỵ phát ra những âm thanh quyến rũ, trong phòng vang lên âm thanh như vậy thật khiến người ta phải loạn ý. Nơi tư mật truyền đến từng trận co rút, anh ấn sâu ngón tay mình hơn, thật chặc chẽ, anh biết rõ, nếu anh đem vật nam tính của mình vùi thật sâu vào đó, anh sẽ rất thoải mái, sẽ đem lại thật nhiều khoái cảm.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi gầm nhẹ ra tiếng, vật khổng lồ căng trướng đến đau đớn.

Nhưng anh không thể làm như vậy, vết thương của cô chưa thật sự lành hẳn, động tác quá kịch liệt, sẽ làm cô đau, anh không muốn thế, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, đem ham muốn bản thân đè nén xuống.

Ngón tay đặt nơi tư mật của cô đợi khi bình thường trở lại mới chậm rãi rút ra, thân thể anh thật sự rất thích cô, không nhịn được mà phát ra tiếng thở gấp, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mình, mạnh mẽ xông vào nơi sâu nhất của cô.

Anh hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn lông ấm, lau sạch người cô cùng nơi tư mật

Rồi sau đó, nhân lúc còn lại ít lý trí cuối cùng, anh nhanh chóng rời khỏi, để tránh thú tính của mình lại bọc phát, đem cô ăn mất.

Anh thật sự bất lực.

Long Tĩnh ngồi trên ghế salon, một tay giơ lên chai rượu nguyên chất, bên trong bình rượu đã vơi bớt phân nữa, nhưng chỉ với bấy nhiêu đấy, căn bản không thể làm anh say.

Nếu như say, có phải anh sẽ biến thành cầm thú, đem cô ăn sạch, hoàn toàn đoạt lấy cô, để cô sớm một chút có thể mang thai đứa con của anh? Như vậy, đến lúc đó dù cô có muốn đi, cũng không đi được.

Anh biết, việc để cô mang thai không phải là một phương pháp tốt, hơn nữa thời gian này khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu cô thật sự mang thai, đứa bé có thể sẽ trở thành vật trói buộc cô.

Nhưng khi vừa nghĩ vết thương cô sau khi tốt hơn, có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, anh liền đem mọi thứ quẳng ra sau đầu, chỉ còn lại ý nghĩ làm sao để giữ cô lại.

Hung hăng hớp một ngụm rượu, rượu cay như đốt cháy cổ họng, chỉ tiếc rượu vào càng khiến lòng anh buồn hơn, một tay hấc đổ chai rượu, mặc kệ chai rượu rơi xuống phá hủy cả tấm thảm cao cấp.

“Anh…đứng lên…thật tệ hại.” Giọng nói mang theo chút khàn đặc, từ từ vang lên.

Long Tĩnh ngẩng đầu lên, trong con mắt thâm thúy, thoáng qua một tia kinh ngạc.

Hàn Bích La nhớ lại vừa mới xảy ra chuyện, hai gò má không khỏi ửng đỏ. Nhưng mà, bộ dạng của anh giờ phút này, thật sự sa sút quá nhanh rồi. Tuyệt đối không giống người con trai trong trí tưởng tượng của cô, cũng không giống với cậu hai lạnh lùng của Long Môn.

Là bởi vì cô nên mới thành ra bộ dạng này sao?

Lúc nãy vì anh không muốn cô, đã khiến cô trên giường khóc một trận.

Bởi vì xấu hổ mà cô vẫn nhắm chặt hai mắt, khi anh xoay người rời đi mới vội vã mở ra, không hề có chút cảm xúc, lòng tràn đầy suy nghĩ, hơn nữa, lúc nhìn bóng lưng anh rời đi, thật giống như đang chạy trốn.

Tám năm trước, lời nói của anh lúc rời khỏi, cứ luôn cắm rễ trong lòng cô, quấn chặt lấy trái tim cô, thỉnh thoảng khiến cô đau đớn.

Một người không biết thẹn, ai ai cũng có thể lấy làm chồng.

Là bởi vì thân thể cô rất dơ, rất dâm uế sao? Cho nên anh mới không cần cô, cho nên mới phải giật mình khi nảy sinh dục vọng với cô, cho nên mới sợ hãi chạy đi như thế?

Đúng vậy, cô thật sự là một kẻ không biết thẹn, ai cũng có thể lấy làm chồng! Nếu ở chỗ sáng cô biết rõ anh chắc chắn sẽ không có tình huống như thế, dù vậy vẫn quấn lấy anh, nghênh hợp với những cử động của anh, thậm chí khi anh chỉ dùng tay cũng khiến cô nhanh đạt đến cao trào.

Một người phụ nữ dâm đãng như thế làm sao có thể xứng đáng với anh?

Nhưng mà, trước lúc anh đi còn dịu dàng như thế, thật khiến cô cực kỳ hoang mang.

Nếu anh thật sự hận cô, sẽ dịu dàng lau người cô như thế sao? Nếu anh thật bởi vì cô mà có những hành vi phóng túng như vậy, vậy đã chạm vào người cô vì sao còn cố kỵ vết thương vừa mới phục hồi kia, mà cố nén dục vọng của bản thân?

Cô không phải người mù, dĩ nhiên nhìn ra được, nhưng đối mặt anh thì cô chỉ là một cô gái nhỏ u mê, ngu ngốc, đoán không ra ý nghĩ của anh.

Như thế càng khiến cô khốn khổ, hại cô phải luống cuống, khổ sở, nhưng trong cô cũng âm thầm nhen nhóm lên chút mong đợi.

Anh vẫn còn tình ý với cô sao? Hay là anh muốn củng cô nối lại duyên xưa?

Khẽ cắn môi, đối mặt đối mặt với cảnh tượng im lặng này làm tim cô đánh trống dữ dội, cũng có chút sợ hãi, anh sẽ đối với cô thế nào đây?

Ra lệnh cô rời đi? Hay là muốn cô đi về phía anh, giống như trước đây, chôn chặt đầu trong ngực anh?

Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy anh mở miệng, cũng không có bất lỳ biểu hiện nào, cô đứng nghiêm tại chỗ, khi bước ra cánh cửa đó tất cả dũng khí của cô đã bị tiêu hao hết, cũng không còn sức lực nào để hỏi hang anh.

Cô bắt đầu lùi bước, cảm thấy hối hận vì mình đã bước ra cánh cửa đó, có lẽ cô nên tiếp tục co rúc trên giường, chứ không phải xuất hiện tại nơi này.

Giống như bị giật mình, cô xoay người, muốn chạy đến bên cánh cửa kia mà trốn tránh, thế nhưng, một lực từ bàn tay đã vững vàng nắm cô lại, ngăn cản cô.

Cô mở to đôi mắt, người đàn ông kia chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, nhiệt độ từ người anh từ từ truyền sang tay cô, lòng cô rung động dữ dội, con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Thời khắc này giống y như lúc trước, khi cùng nhau ở chung một chỗ.

Có thể sao? Có thể không?

Long Tĩnh không nói, bởi vì anh không tìm được lý do nào để mở miệng, càng không cách nào tìm được từ ngữ thích hợp, anh chỉ biết, anh không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt mình được.

Con mắt xanh đen, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Hàn Bích La khó khăn, khập khiểng bước từng bước, chủ động đem môi đưa lên.

Là phóng đãng cũng tốt, là vô sỉ cũng tốt; sẽ bị thương cũng tốt, sẽ vỡ tim cũng tốt, cô nghĩ sẽ đánh cược một lần, chỉ mong lần này, cô sẽ không phải thua thê thảm như trước.

Những ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đôi nam nữ đang quấn quít trên giường.

Kể từ sau đêm đó, bọn họ liền chung giường chung gối, vì lo lắng vết thương cô mới vừa khỏi hẳn, cho nên mỗi đêm anh đều phải cưỡng ép mình, đè xuống thú tính đang đánh trống reo hò, chỉ là, anh đang chịu đựng trong vui vẻ.

Long Tĩnh tỉnh lại, trong lòng đúng lúc đang ôm thân thể ngọc ngà mà anh hết mực yêu thương, điều này khiến anh không thể nào rời giường, chỉ muốn bên cạnh cô nhiều hơn một chút.

Anh cũng không tin tưởng, khi còn nhỏ đã không dính lấy mẹ, cư nhiên lại dính bên một cô gái.

Thế nhưng cô gái này không phải ai khác, mà là Xuân Nhi của anh, cho nên, anh tuyệt không để ý đến lời cười nhạo của người khác.

Bỗng dưng, người con gái bên cạnh lầu bầu mấy tiếng, như một đứa trẻ lấy tay dụi dụi mắt, trong lúc cô sắp mở mắt, một loại cảm xúc không rõ, bảo anh phải nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Hàn Bích La vừa mở mắt ra, đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt đang ngủ say của anh.

Khi anh ngủ, không còn bộ mặt lãnh khốc, chợt nhìn lại, còn có cảm giác ngây ngốc, lần đầu nhìn thấy bộ dạng khi ngủ của anh, khiến cô không ngừng nhìn, không ngừng nghiên cứu anh.

Đầu ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng, ôn nhu đặt lên lông mày anh. Sau đó giống như đứa bé nhận biết người thân, khẽ di chuyển dọc theo lông mày anh, đến mắt của anh, rồi mũi anh, cô phát hiện, khi anh ngủ môi vẫn mím chặt.

Cặp mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đang mím chặt kia, ngón tay nhỏ nhắn vô thức cọ xát, nếu như hiện tại cô hôn anh một cái, anh sẽ không phát giác chứ?

Chắc là không đâu? Cô đã sờ soạng mặt anh lâu như vậy, nhưng anh hình như ngay cả một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, như vậy, cô chỉ là nhẹ nhàng, hôn lên môi anh một cái, chắc sẽ không phát hiện?

Cô cẩn thận từng li từng tí lại gần anh, đầu tiên là quan sát anh, dò xét xem anh có bao nhiêu phần trăm sẽ tỉnh lại, sau khi đã xác định, cô thật nhanh nhích lại gần, nhanh như chớp đặt lên môi anh một nụ hôn.

Khi đã được như ý cô vui vẻ định lui về sau thì một cánh tay vòng sang hông cô, không để cô nhúc nhích, mà một bàn tay khác, đang giữ chặt ót cô, nửa cưỡng ép, nửa dụ dỗ, muốn cô lặp lại hành động vừa rồi, chỉ là, cái anh muốn không phải chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn trộm lúc thức giấc, mà là một nụ hôn nồng đậm, triền miên, đầy nóng bỏng.

Bị hôn đến choáng váng, đầu óc cô lúc này trống rỗng, cũng không phát giác động tác của anh, căn bản không giống như vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng của anh là vô cùng tỉnh táo.

Lưỡi anh, bá đạo thăm dò trong môi cô, câu cuốn lấy cô, thậm chí còn hấp dẫn cô, chủ động đem lưỡi dò xét trong môi anh, học theo động tác của anh, hôn anh.

Khi anh buông cô ra thì cũng là lúc cô thở hồng hộc, gò má thoáng ửng hồng.

“Anh….anh tỉnh?” Môi lấy lại tự do, cô thông minh lập tức suy nghĩ, liền phát hiện ra chỗ khác thường, cô trợn to hai mắt, có chút tức giận chất vấn.

Nếu anh thật sự giả bộ ngủ, những cử động buồn cười cô vừa làm lúc nãy, không phải tất cả anh đều biết được sao? Thậm chí, cô còn sờ soạng mặt anh, hôn trộm anh.

Long Tĩnh không trả lời cô, chỉ dùng con ngươi đầy ý vui thích, thỏa mãn nhìn cô.

Thấy bộ dạng anh như vậy, hai má cô cứ như bị phỏng, nhịp tim đập thật nhanh, cũng không nói ra lời, chỉ dành xoay mặt lại, tránh ánh mắt của anh, không để anh thấy dáng vẻ lúng túng của cô hiện giờ.

Mặc dù đã cùng anh ngủ cùng giường nhiều ngày, nhưng cô vẫn không quen sáng sớm có những hành động thân mật như vậy.

Bỗng dưng, anh từ phía sau ôm chặt cô vào ngực, cô không giãy giụa cũng không tránh né, chỉ là như cũ cự tuyệt nhìn anh.

Sau đêm đó, cho dù cô cùng anh không nói gì, nhưng bọn họ lại ở nơi này bắt đầu, những lúc không có người đến thăm, cũng không có người quấy rầy trong biệt thự, thì trải qua cuộc sống giống như cặp vợ chồng mới cưới.

Cô sẽ quét dọn, sẽ giặt quần áo, cũng sẽ nấu cơm, thậm chí còn trồng hoa, tưới nước, chăm sóc cây cối xung quanh, cho đến khi chúng tràn trề sức sống, mà anh, sẽ chỉ im lặng im lặng ở một bên làm bạn với cô, nếu là việc cô không làm được anh sẽ giúp, nhưng chỉ giúp một chút.

Cô rất thích cuộc sống bình yên như vậy, không cần lục đục đấu đá, không cần hung ác tranh đấu, chỉ cần làm tốt việc nhà, đun nấu thức ăn, sau đó cùng người trong lòng ở chung một chỗ, như vậy thật yên bình và hạnh phúc, đó chính là cuộc sống mà cô ao ước, là cuộc sống mà cô theo đuổi.

Hôm nay, anh đã cho cô có được điều đó.

Nhưng trong lòng cô vẫn có chút khuất mắc, bởi vì, cho tới bây giờ, anh vẫn không chân chính muốn cô, ngọn lửa trong mắt anh, cực kỳ nóng bỏng làm người ta không thể coi thường, nhưng dù vậy anh vẫn chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì với cô.

Điều này biểu đạt cái gì? Anh không muốn cô sao?

Đôi mắt chứa đầy phiền muộn, khiến cô không nhịn được mà kéo mềm, đem lấy chính mình trùm kín không còn chỗ hở, nhưng chưa kịp đắp lên bao nhiêu, liền bị người khác kéo ra.

Người có thể kéo chiếc mền này ra, cũng chỉ có một.

“Đang suy nghĩ gì?” Giọng nói hơi khàn khàn từ từ vang lên trên đỉnh đẩu, bàn tay cũng vừa vặn đặt phía sau cô.

Cô không phát hiện, cho dù có đưa lưng về phía anh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, với đôi mắt ẩn đầy thâm tình, đã sớm rơi vào mắt anh.

Anh không muốn nhìn thấy cô phiền muộn, nên kéo cô qua, buộc cô nói.

Nghe vậy, mặt Hàn Bích La càng đỏ hơn.

Cô làm sao có thể đem ý nghĩ “Bởi vì anh không muốn em, cho nên em cảm thấy rất lo lắng” nói ra ngoài? Cái này rõ ràng chính là khi dễ người! (=.=)

Huống chi, hiện tại bên ngoài đang là ban ngày, nếu thật đem chúng nói ra, anh chẳng phải cái gì cũng thấy rõ sao?

Không được, không được, tuyệt đối không được!

Cô đẩy anh ra, nhanh chóng trốn vào trong phòng tắm, cự tuyệt trả lời vấn đề của anh, không cho anh biết ý nghĩ của cô.

Long Tĩnh cũng không ngăn cản cô, bởi vì lúc này, điện thoại bên cạnh đang kêu dữ dội.

“Là tôi”

“Nhị thiếu gia, tôi là Dương Huyền, đã theo phân phó của cậu, đã an bài thỏa đáng tất cả việc trong Viêm bang, tất cả cán bộ cùng anh em cũng đã hiểu.” Một người thuộc hạ mà anh tin tưởng, qua điện thoại, đem những việc trước đây anh giao phó, nhanh chóng báo cáo cặn kẽ “Chỉ là, trong bang có mấy cán bộ kỳ cựu, hình như không chịu tiếp nhận Viêm bang, từ khi Hàn tiểu thư tiếp nhận chức bang chủ, ở sau lưng làm chuyện mờ ám, ý đồ phá hoại hoạt động của Viêm bang.”

“Nếu như không phải là rất quá mức vậy thì cứ cho bọn họ, nếu đó là rất quá mức, liền đem tất cả bọn họ kéo xuống, tìm người khác có thể thay thế” Không nói hai lời, Long Tĩnh lạnh lùng nói “Còn nữa, Hàn Viêm thì sao?”

“Hàn Viêm đang ở trong nhà họ Hàn, dường như không có ý muốn tiếp tục tiếp xúc với Viêm bang.”

“Cẩn thận lưu ý ông ta, ông ta dã tâm không nhỏ, sẽ không dễ dàng đem Viêm bang nhường cho người khác như vậy.” Anh biết Hàn Viêm, ít nhất, ông ta sẽ không an phận, để mặc một người ngoài, đón nhận thứ mà mình đã cực khổ, một tay gây dựng, cho dù “người ngoài” này là do đích thân ông ta chọn.

“Vâng” Dương Huyền nhận lệnh, nhưng một giây sau, anh thông qua điện thoại ấp úng nói “Còn chuyện này, nhị thiếu gia. . . . . .”

“Còn có chuyện gì?”

“Trần Hoàng muốn gặp cậu.”

Trần Hoàng? Long Tĩnh nhướng mày “Tìm người giám sát anh ta cho kỹ, tối nay tôi đến.”

“Vâng”

Cúp điện thoại, vừa đúng lúc người con gái từ nãy giờ trốn trong phòng tắm, cũng chậm rãi bước ra.

“Tôi ra ngoài một chuyến.”

“Ừ, đi thong thả.” Cô trở về mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như những ngày trước.

Long Tĩnh thay xong quần áo liền rời đi, Hàn Bích La sau khi thấy anh rời đi, mới chậm rãi ngồi lên giường.

Cô vừa mới nghe được anh nói đến Viêm bang, nghe anh nói đến những người kia, người bọn họ muốn kéo xuống, thật ra là ai?

Còn nữa, anh vừa nhắc tới cha cô, cô cũng biết, cha cô có dã tâm rất lớn, nhưng lại không có năng lực, nên chỉ có thể trông coi Viêm bang.

Cho nên lời anh vừa nói, là sợ cha cô sẽ không an phận sao? Anh sẽ đối phó cha cô sao?

Cô hoang mang, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng anh, bởi vì anh từng đảm bảo sẽ bỏ qua cho cha cô, hơn nữa, nếu như cô không nói ra những lời giống như muốn chạy trốn, chắc chắn anh tuyệt đối sẽ không làm khó anh em trong Viêm bang.

Đúng, anh đã đảm bảo, anh tuyệt đối là người nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên, cô không cần lo buồn vô cớ.

Ưm, hiện tại nên suy nghĩ một chút, hôm nay có bao nhiêu việc cần làm đây? Hình như có mấy bồn hoa cần phải đổi đất thì phải. . . . . .

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ