Tháng Mười dần đến, lễ cười của hai người cũng cận kề.
Vi Đào và
Mã Sở Vân ngầm thỏa thuận xong xuôi, ông Mã lập tức làm đơn xin từ chức
lên tổng bộ. Do liên quan đến tình hình cổ đông của Lương Thịnh, nên
tổng bộ nhanh chóng phái tiểu tổ giám sát xuống tiến hành kiểm tra Lương Thịnh, tiếp đó gọi hai người về tổng bộ làm điều tra lần cuối.
Vi Đào tuy ở M nhưng mỗi tối đều lên mạng nói chuyện với Cố Tịch.
Cố Tịch thông báo tiến triển việc chuẩn bị đám cưới, liệt kê những thứ còn phải mua. Vi Đào bảo đừng vội, đợi anh về rồi cùng sắm. Cố Tịch lại
không muốn làm anh bận lòng nên nói cuối tuần đi mua với Gia Tuấn cũng
được.
Giọng Vi Đào hơi trầm xuống, “Em kết hôn với anh, sao anh
có thể để người khác lo giúp được”. Cố Tịch thè lưỡi, ý thức làm chủ của người đàn ông này quá mạnh, tùy anh.
“Hôm nay studio gọi điện
đến nói ảnh cưới đã xong, bảo thứ Bảy này đi lấy.” Cố Tịch không biết
cuối tuần anh có về kịp không, “Nếu anh chưa về thì em nhờ Gia Tuấn đi
lấy với em”.
“Anh sẽ về kịp”, anh không muốn bỏ lỡ việc cùng cô
chia sẻ mỗi giây phút ngọt ngào, hơn nữa một mình cô đi lấy ảnh cưới,
nhân viên người ta chắc chắn sẽ chê trách anh làm chồng mà không có
trách nhiệm.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh mau làm việc chính đi, đừng
lo ở nhà”. Hai người trong lúc nói chuyện đã bất giác để lộ cảm giác
“người một nhà”.
Tối thứ Sáu, Vi Đào vẫn chưa về. Chiều thứ Bảy, Cố Tịch tự tới studio.
Cố Tịch vừa vào đã có một cô nhân viên tiếp đón, nghe cô nói đến lấy ảnh cưới thì bảo cô đợi ở đại sảnh một chút.
Cố Tịch ngồi trên sô pha đợi chán quá nên tiện tay lật album để trên bàn ra xem.
Bỗng có một bóng người tới gần, “Chị Vi, chào chị”. Cố Tịch ngẩng lên, là cô nhân viên kinh doanh họ Đinh lần trước đón tiếp họ, “Chào cô”.
Cô Đinh rất nhiệt tình, “Chị đến nhận ảnh cưới ạ?”.
Cố Tịch gật đầu, “Ừ, họ đã đi lấy rồi”.
Cô Đinh thấy Cố Tịch đang buồn chán thì ngồi xuống cạnh, “Chồng chị không
đến sao? Ảnh hơi lớn, một mình chị chắc không mang nổi đâu”.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh ấy hơi bận”. Cô có thể nhờ xe đưa đến dưới lầu rồi bảo Gia Tuấn xuống giúp.
Lát sau nhân viên xách hai túi ra, trong túi là ba cuốn album, hai cuốn ảnh cưới, một cuốn chụp tự do.
Cô Đinh giúp Cố Tịch lấy ra, để cô lật xem. Cố Tịch nhìn những tấm hình tinh tế trên đó, có một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Di động trong túi đổ chuông, cô lấy ra nghe mấy.
“Tịch Tịch, em ở đâu?”, vừa nghe giọng Vi Đào, tâm trạng Cố Tịch tươi tỉnh hẳn.
“Em ở studio, đang nhận ảnh.” Cô rất muốn nói với anh rằng ảnh rất đẹp, anh rất đẹp trai.
“Được, anh về rồi đây, lát nữa gặp”, Vi Đào nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Cố Tịch cầm điện thoại, lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào. Vốn định nhờ anh đến đón, nhưng nghĩ lại thì anh mới về, chắc chắn rất mệt, thôi vậy.
Cố Tịch đóng cuốn album lại, sau đó hỏi ảnh lớn đã làm xong chưa.
Cô Đinh nói sẽ lên kia giục giùm cô, sau đó đi lên lầu hai.
Cố Tịch tiếp tục lật xem album.
Lúc này có một cặp tình nhân trẻ đẩy cửa đi vào. Cô ngước lên nhìn rồi tiếp tục cúi xem album. Chủ đề chụp của cô và Vi Đào chọn nghe nói là chủ đề trọng điểm mới nhất mà studio vừa đưa ra, rất duy mỹ, rất thời thượng.
Lần đâu cô nhìn đã thích, nhưng cảm thấy giá quá cao nên hơi ngần ngại.
Vi Đào lại đồng ý ngay, nói phải chụp đẹp nhất. Quả nhiên bây giờ nhìn
thành phẩm, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Bên cạnh có tiếng xuýt xoa, Cố Tịch ngước lên nhìn, đôi tình nhân lúc nãy đang đứng cạnh, ngắm nghía album của cô.
“Đẹp quá”, cô gái kéo tay chàng trai, vẻ mặt hâm mộ.
Chàng trai ôm cô gái, chiều chuộng hỏi: “Thích không? Thích thì chụp một bộ”.
Cô gái hưng phấn gật đầu, chàng trai kia gọi nhân viên trong studio lại. Cô gái bước đến gần Cố Tịch, “Anh chị chụp đẹp quá”.
Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn”.
Chàng trai thấy không ai tới thì bước đến quầy. Cô gái ngồi xuống cạnh Cố
Tịch, “Bộ này của chị bao nhiêu tiền thế”. Cố Tịch nói giá cả, cô nàng
trợn tròn mắt, “Đắt thế sao?”. Cố Tịch cười khẽ.
Cô gái tiếp tục
hỏi cô bộ này chủ yếu chụp những gì, có ưu đãi nào không? Cố Tịch nói
cho cô nàng mọi điều cô biết. Anh chàng kia dẫn nhân viên tới, cô nhân
viên thấy cô gái đang dò hỏi Cố Tịch thì vội dẫn cô gái đi.
Cố
Tịch nghe cô nàng kia than thở với người yêu là đắt quá, hay chọn cái
khác đi. Anh chàng nhìn vẻ quyến luyến của người yêu thì nghiến răng nói dù đắt mấy cũng chụp, chỉ cần cô ấy thích. Cô gái cảm động ôm ngay lấy
chàng trai kêu “Honey”.
Cố Tịch nhìn cặp tình nhân đó, mỉm cười. Vi Đào cũng từng nói thế, cô đã rất hạnh phúc.
Cô Đinh bảo nhân viên khiêng ảnh xuống, Cố Tịch thấy tấm ảnh dựa vào tường thì nói muốn xem. Cô Đinh bảo nhân viên mở ra, bỗng dung mọi thứ sáng
lóa, trên tấm ảnh là một đôi tình nhân đẹp vô cùng.
Cô nàng lúc
nãy lại hét lên, “Anh xem, người ta đúng là trai tài gái sắc kìa”. Cô
Đinh cũng khen ngợi, “Anh Vi và chị thật xứng đôi”. Cố Tịch cười, đang
định cảm ơn thì sau lưng vẳng đến tiếng nói, “Cảm ơn đã khen”. Cô sửng
sốt quay nhanh lại, Vi Đào bước vào cửa trong ánh sáng cứ như một vị
thần, trên người dát đầy ánh vàng. Cố Tịch rung động, nỗi xúc động cứ
dâng trào. Sao anh lại quay về nhanh như vậy.
Vi Đào bước tới ôm
lấy cô, khẽ hôn lên mặt cô rồi mới quay sang nhìn tấm ảnh, cúi đầu dịu
dàng hỏi, “Thích không?”. Cố Tịch ngoài gật đầu ra thì không biết làm gì nữa, cô rất thích.
Vi Đào nhìn ra sự kích động trong đôi mắt cô, cười khẽ rồi quay sang cô Đinh, “Cô Đinh, về đề nghị lần trước của cô,
nếu vợ tôi không phản đối thì tôi đồng ý?”.
Cố Tịch hơi thắc mắc, còn có chuyện gì mà cô không biết?
Cô Đinh cười tươi nhìn Cố Tịch, “Do anh chị là cặp đôi đầu tiên chụp ảnh
với chủ đề này, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, nên công ty định lấy ảnh
cưới của hai người làm quảng cáo cho chủ đề này. Không biết chị Vi có
đồng ý không ạ?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào, ngẩn ngơ mấy giây. Muốn bày ảnh cưới của họ ra ngoài sao?
Vi Đào cúi xuồng thì thầm bên tai cô, “Đẹp trai có gì sai?”.
Cố Tịch phì cười, người này thật không biết khiêm tốn. Cô do dự chốc lát
rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. Ảnh chụp rất đẹp, cô cũng rất vui được
chia sẻ với mọi người.
Đôi tình nhân phía sau nghe nói hai người
có đặc quyền như vậy thì cũng đòi được hưởng thụ. Cô Đinh mỉm cười đáp
lại, “Đây là đặc quyền của cặp đôi đầu tiên cho chủ đền này”. Thực ra cô Đinh còn nửa câu sau chưa nói. Người ta là trai đẹp gái xinh, nhìn thế
nào cũng thấy vừa mắt, làm quảng cáo sẽ tăng thêm hiệu quả.
Vi Đào nhìn nhân viên khiêng tấm ảnh lên xem, sau đó xách túi rồi choàng vai Cố Tịch ra về.
Cố Tịch cứ ngỡ tấm ảnh chỉ đặt ở trước tòa nhà studio.
Nhưng hai hôm sau, khi Vi Đào nắm tay cô đi dạo, cô bị một tấm quảng cáo cực lớn trên phố đi bộ làm cho rúng động, ngơ ngẩn.
Ảnh cưới của họ lại được biến thành tấm quảng cáo khổng lồ, treo trên bức tường tòa nhà cao nhất, rực rỡ chói sáng.
Nỗi xúc động trong lòng Cố Tịch không thể diễn tả bằng lời, chỉ đờ đẫn nhìn tấm ảnh đó. Anh nhất định là cố ý, cố ý cùng studio giấu cô, cô… cô cứ
tưởng chỉ là tấm ảnh nhỏ đặt trước tủ kính của studio. Kết quả… lại là
nổi bật thế này. Cố Tịch cắn môi, rất muốn giữ vẻ bình thản, nhưng mắt
cư rung rung, mờ nhòa. Cô… cô thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn
khóc.
Một bóng đen bao trùm phía trước, anh ôm chặt cô vào lòng, “Ngốc quá, khóc gì chứ?”.
Cố Tịch lắc đầu, không nói nổi, nước mắt thấm ướt áo anh, bàn tay khẽ đấm
vào ngực anh, chỉ tại anh lúc nào cũng khiến cô không có sự chuẩn bị.
Trước anh, cô lúc nào cũng cảm động bất ngờ đến muốn khóc.
Vi Đào ôm cô, lồng ngực hơi rung rung, cười hài lòng. Gần đây anh quá bận, đám cưới chỉ một mình cô lo liệu. Anh vừa hổ thẹn vừa xót xa, nhưng anh
phải nhanh chóng lo xong chuyện làm chủ Lương Thịnh, nếu không sẽ ảnh
hưởng tới hôn lễ của họ. Thế nên anh mới vắt kiệt đầu óc để cho cô một
bất ngờ.
Nghe Cố Tịch nhắc chuyện đi lấy ảnh, anh liền nhớ đến đề nghị lần trước của cô Đinh. Lúc ấy anh không muốn quá khoa trương nên
từ chối. Về sau anh gọi điện hỏi lại, biết họ không chỉ đặt ảnh bên
ngoài studio, mà còn có ý làm bảng quảng cáo lớn. Lúc đó anh quyết định
nhờ cô Đinh giúp một tay. Cô Đinh nghe anh có lòng như vậy, đương nhiên
vui vẻ đồng ý.
Khi công ty treo tấm bảng quảng cáo lên, cô Đinh
gọi điện cho Vi Đào, Vi Đào liền cố ý dẫn Cố Tịch đi dạo, để cô tự phát
hiện. Thấy cô xúc động như vậy, anh vô cùng tự hào, chỉ mong cô lúc nào
cũng cảm nhận được tình yêu của mình.
Cố Tịch nhào vào lòng Vi Đào, một lúc sau mới ngừng khóc.
Người qua lại thấy họ ôm chặt nhau đứng giữa đường thì đều nhìn tò mò. Bỗng
có người phát hiện ra Vi Đào rất giống nam chính trong tấm bảng quảng
cáo cực lớn trên kia, liền không kìm được nhìn thêm chút nữa. Rất nhanh, đám phụ nữ ồ lên những tiếng kinh ngạc, “Chính là anh ấy, nam chính
trong bảng quảng cáo kia, wow, đẹp trai quá!”.
Vi Đào bị mọi
người chú ý nhưng vẫn bình thản mỉm cười, thậm chí còn gật đầu. Đám con
gái càng hét lên, tò mò không biết cô gái trong lòng anh có phải nữ
chính không.
Cố Tịch không hiểu gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giật nảy mình, sao lại có một đám người bao vây họ vậy
Đám con gái thấy Cố Tịch khóc như mưa thì đều hít một hơi, giống thì giống
nhưng sao lại khóc? Chắc là quá cảm động? Mọi người bàn tán xì xào.
Cố Tịch bị quan tâm quá, đỏ mặt tía tai, chỉ biết nấp vào lòng Vi Đào.
Vi Đào nói trầm trầm, “Vợ tôi da mặt mỏng”. Mọi người nghe thế đều cười
thành tiếng, vẻ thấu hiểu. Cố Tịch càng lúng túng muốn bỏ chạy ngay.
Vi Đào nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô như thể xung quanh không có
ai, ánh mắt dịu dàng như nước. Cố Tịch cũng rung động trước vẻ dịu dàng
ấy, chỉ ngơ ngẩn để mặc anh. Đến khi tiếng xuýt xoa bên cạnh biến thành
lời ngưỡng mộ, Cố Tịch mới phát hiện họ đang mờ ám thế nào, ngay nơi
công cộng mà tình tứ ân ái. Oái! Mặt Cố Tịch lại nóng hực, cúi đầu vùi
mặt vào lòng Vi Đào.
Bên tai cô vẫn nghe rõ mọi người cảm thán,
“Cô gái này thật hạnh phúc! Ngưỡng mộ chết mất!”. Vi Đào mỉm cười nói,
“Người hạnh phúc là tôi”. Ôi ôi, tiếng kêu lại vang lên. Người có bạn
trai thì kéo tay bạn trai than vãn, xem chồng người ta oai chưa kìa.
Người chưa có bạn trai thì đành kéo tay người xung quanh chỉ trỏ, sao
tôi không có phúc như vậy?
Đến khi mọi người dần dần tản mác, Vi Đào mới vỗ vỗ lưng Cố Tịch, “Đừng trốn nữa, không còn ai đâu”.
Cố Tịch từ từ ngước lên, trừng mắt nhìn anh, hôm nay anh bị trúng gió hay
sao vậy? Bình thường trước mặt người ngoài mà muốn ngọt ngào lãng mạn,
anh đều chú ý đến khung cảnh, hôm nay sao lại sến thế?
Vi Đào nhéo gương mặt nhăn nhó của cô, vẻ mặt đắc ý, “Anh muốn để mọi người biết chúng ta đã cưới nhau”.
Cố Tịch nhìn vẻ tự tin và hạnh phúc trong mắt anh, cảm xúc dâng trào,
người đàn ông này mãi mãi có khả năng khiến tim cô loạn nhịp. Dường như
mỗi ngày đều là một ngày mới, chỉ duy nhất một thứ không đổi, chính là
trái tim chân thành của anh.
Yêu một anh chàng xấu bụng, cần một trái tim vô cùng mạnh mẽ, cô nguyện vì anh mà mạnh mẽ hơn.
Chương 57: Đùa nghịch
Do hiệu ứng quảng cáo mà rất nhiều người trong công ty biết được tin vui của hai người. Họ hỏi khi nào tổ chức hôn lễ. Rất nhiều đơn vị kinh
doanh của Lương Thịnh nghe Vi Đào sắp kết hôn cũng đòi đến chúc mừng. Vi Đào nói không muốn làm phiền mọi người, nhưng nhiệt tình của họ vẫn
không giảm. Cuối cùng anh đành phải liên hệ với khách sạn đặt thêm phòng bao.
Chuyện thủ tục làm chủ Lương Thịnh của Vi Đào đã đến giai
đoạn cuối, Mã Sở Vân bàn giao công việc cực kỳ suôn sẻ. Ông ta rất vui,
nói trước khi đi phải chúc mừng Vi Đào kết hôn. Một tuần trước đám cưới, công văn nhậm chức của Vi Đào chính thức phát xuống, anh lên chức tổng
giám đốc Lương Thịnh.
Do những rối loạn gần đây của phòng Nghiệp
vụ khiến cho việc kinh doanh sa sút, Vi Đào vừa nhậm chức đã lên tinh
thần cho mọi người, hứa hẹn hoàn thành nhiệm vụ tháng Mười thì công ty
sẽ tổ chức đi du lịch Hải Nam. Quả nhiên vừa tuyên bố xong, mọi người
như được tiêm thuốc kích thích, tinh thần hừng hực, tự tin vạn lần.
Cố Tịch bắt đầu nghỉ phép để lo chuyện kết hôn. Nhà mới đã có thể vào ở,
đồ dùng gia đình đặt mua cũng được chuyển đến. Cố Tịch thấy Vi Đào bận
rộn nên cũng không làm phiền anh, tự mình bố trí nhà mới theo phương án
đã bàn trước. Vi Đào thấy cô lo lắng như vậy rất thương xót, Cố Tịch lại cười an ủi anh, phải có cơ hội cho cô phát huy chứ. Cô không thể giúp
anh chia sẻ gánh nặng nhiều hơn, chỉ mong anh toàn tâm toàn ý yên tâm
làm việc.
Do cả hai đều không phải người thành phố W, nên họ định tổ chức tiệc cưới ở W trước, sau đó sẽ tới M và N lần lượt tổ chức
tiếp. Kết hôn ở nơi khác phiền phức như vậy, gia đình hai bên đều phải
chú ý đến, thành phố W lại là nơi sau này họ sinh sống lâu dài, đồng
nghiệp bạn bè càng không thể bỏ qua.
Chỉ chuyện viết thiệp mời
thôi đã rất phiền toái. Vi Đào chắc chắn không rảnh rỗi, kết quả việc
viết thiệp mời lại trở thành cơ hội luyện chữ cho Cố Tịch. Cố Tịch nhờ
Vi Đào báo số khách mời, rồi cô in danh sách ấy ra làm hai bản. Phía các đơn vị kinh doanh, Vi Đào không phát thiệp. Anh vừa lên chức, rất nhiều việc muốn kín đáo. Nhưng bọn họ đã biết về hôn sự, đều nói sẽ tới.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Nhà mới sau khi trang trí gần xong, Vi Đào bảo Cố Tịch trả lại nhà thuê,
dọn đến ở trước. Nhà thuê của Cố Tịch vừa hết hạn nên cô dọn dẹp đồ đạc
đưa đến nhà mới luôn.
Vi Đào cũng chuyển đa số đồ đạc tới, mỗi tối đều làm việc ở thư phòng rất khuya.
Cố Tịch rót ly nước cho Vi Đào, xoa xoa huyệt thái dương của anh, bắt anh nghỉ ngơi một chút.
“Đừng có bạt mang như vậy.” Chỉ cần nhắc đến công việc là anh như biến thành người khác, lúc nào cũng căng thẳng.
Vi Đào nhắm mắt, dựa vào lưng ghế da, hưởng thụ sự dịu dàng của những ngón tay thon mảnh, “Không làm xong chuyện thì làm sao đi hưởng tuần trăng
mật với em được”. Còn mấy ngày nữa là đám cưới, tiệc ở W vừa xong thì
sau đó sẽ làm ở M và N. Đợi hoàn tất tiệc cưới ba nơi, họ sẽ đi hưởng
tuần trăng mật, và trong vòng nửa tháng, anh không thể quan tâm tới công việc.
Tình trạng Lương Thịnh hiện nay thực sự không cho phép anh thờ ơ. Anh bắt buộc phải sắp xếp tạm ổn mọi thứ trước khi nghỉ phép,
chỉ mong có thể cho cô một tuần trăng mật hoàn hảo.
Cố Tịch khẽ thở dài vẻ thông cảm, “Anh nghỉ thì giao công việc cho ai?”.
“Trương Kiến Dũng”, Vi Đào vuốt ve ngón tay cô, đùa nghịch. Cố Tịch hơi ngạc
nhiên, Trương Kiến Dũng vốn là giám đốc nghiệp vụ vòng ngoài, bây giờ
đang tranh cử chức phó tổng với các giám đốc kinh doanh khác. Nhưng kinh nghiệm anh ta không nhiều, cũng còn khá trẻ, liệu có ổn không?
Vi Đào biết cô sửng sốt, “Anh ta làm việc vững, có thể một mình đảm đương, anh đã thử anh ta lâu rồi”. Tuy làm việc dưới quyền Mã Sở Vân nhưng anh cũng chú ý đào tạo người của mình, Trương Kiến Dũng là người đáng để
tín nhiệm.
Khi Vi Đào yêu cầu Trương Kiến Dũng thay anh trong lúc nghỉ phép, Trương Kiến Dũng cũng rất bàng hoàng, hoàn toàn không ngờ Vi Đào lại tín nhiệm mình như vậy. Luận về hồ sơ lý lịch, Lương Thịnh còn
nhiều người lớn tuổi, kinh nghiệm hơn anh ta, Vi Đào chỉ nói một câu,
“Tôi cần người trung thành, biết làm việc”. Đối với người mới, ngoài
việc xem xét năng lực ra, phần nhiều còn phải có cảm giác tín nhiệm.
Trương Kiến Dũng vội cảm kích nói nhất định sẽ không để anh thất vọng.
Vi Đào cùng Trương Kiến Dũng hoạch định chiến lược kinh doanh tháng sau,
hơn nữa anh còn cố ý để lại cho anh ta vài vấn đề khó nhằn. Tổng bộ công ty đối thủ gần đây khá mạnh tay, không ngừng giành giật những thị
trường khả năng tiêu thụ lớn của Lương Thịnh. Anh giao cho Trương Kiến
Dũng một nhiệm vụ, yêu cầu không để mất bất kỳ đơn vị kinh doanh nào
trong đó! Nếu không có khả năng giải quyết vấn đề thì Trương Kiến Dũng
vẫn cần được rèn luyện.
Cố Tịch nghe Vi Đào lên kế hoạch từng bước thì rất khâm phục, người như anh lúc nào cũng có khả năng nắm bắt mọi thứ.
Vi Đào gập laptop lại, đứng lên chuẩn bị về. Tuy Cố Tịch đã ở đây nhưng
anh sợ mấy ngày cuối cùng không kiềm chế nổi, nên kiên trì mỗi tối về
nhà Gia Tuấn ngủ.
Cố Tịch thấy anh mệt mỏi thì kéo tay, “Muộn thế này rồi về sẽ làm phiền Gia Tuấn đó”.
Vi Đào khựng lại, nắm chặt tay cô, từ từ quay người lại, “Em đang giữ anh à?”.
Cố Tịch e thẹn nhìn đi chỗ khác, “Anh có thể ngủ ở phòng dành cho khách, em dọn xong rồi”.
Vi Đào bước tới áp sát cô, nâng mấy lọn tóc xõa trước ngực cô lên, cố ý
nói trầm trầm, thong thả, “Nghe nói giường nhà chúng ta rất thoải mái…”. Mỗi lần cô đều mở đầu rồi kết thúc, không biết anh rất khổ cực sao?
Nhưng thường thì người xấu hổ cuối cùng đều là cô. Cố Tịch thấy ngực
thắt lại, mặt càng đỏ, “Phải… rất… thoải mái”. Vi Đào nhìn gò má đỏ ửng
của cô, ngẩn người, cô lại…
Anh rất tự nhiên choàng tay qua eo
cô, “Tịch Tịch, đừng khiêu khích anh”. Biết rõ cô chính là ngọn lửa, chỉ cần châm mồi một chút… Anh đã nhịn cả mấy tháng, đừng để anh phá vỡ ở
cửa ải cuối cùng.
Cố Tịch đặt tay phải lên vai anh, dịu dàng
trượt từ cổ xuống ngực anh,, “Giường dành cho khách cũng rất thoải mái”. Nói xong nhân lúc anh còn ngớ người, cô cười khẽ rồi đẩy anh ra, uyển
chuyển rời khỏi thư phòng.
Vi Đào nhìn cửa, cảm thấy hụt hẫng, thầm mắng trong lòng, tiểu yêu tinh!
Anh tranh đấu mất mấy giây rồi đi nhanh ra phòng dành cho khách.
Cố Tịch đang từ trong phòng bước lại, chặn anh ở cửa, ánh mắt như cười, “Không về nữa à?”
Vi Đào liếc nhìn cái giường rộng trong phòng, tỏ vẻ nghiêm túc ho một
tiếng, “Nếu đã thoải mái như thế thì anh nên thử”, vừa nói vừa đi vào
trong. Cố Tịch lại ngăn anh, hai tay chìa ra, nhún vai, vẻ rất bất lực,
“Em quên mất, ga giường hôm nay mới bị thấm ướt, chưa khô”. Vi Đào nhìn
vẻ mặt cố nhịn cười của cô, lại thầm rủa trong lòng, chọc anh vui lắm
chắc?
Anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, liếc nhìn trên giường chỉ đặt mỗi cái gối, gật gù vẻ rất thấu hiểu, “Vậy thì thôi, anh cứ về
là được”, nói xong quay người đi ra ngoài.
Cố Tịch nhìn bóng anh
thất vọng bỏ đi thì bịt miệng cười trộm, vẻ mặt bất lực của anh thực sự
quá thú vị. Trước kia luôn là anh chọc cô, hiếm có cơ hội chọc lại anh,
Cố Tịch vừa vui thầm vừa theo Vi Đào ra khỏi phòng.
Cô nén cười,
vờ tiếc nuối nói Vi Đào đang đi ra cửa, “Ngày mai ga giường sẽ khô
thôi”. Vi Đào lạnh lùng “ờ” một tiếng, giọng trầm thấp. Cố Tịch áp vào
tường, gắng nhịn cười, nhìn anh thế này thực sự quá vui. Cố Tịch vừa
nhịn cười đến “nội thương”, vừa nói vẻ giả tạo, “Xin lỗi ông xã, làm anh ấm ức quá”.
Khi cô sắp không kìm được, cười thành tiếng thì Vi Đào đã ra tới cửa. Nhưng anh không mở cửa như cô nghĩ mà bấm khóa lại.
Vi Đào khóa cửa xong ung dung quay lại, tới gần cô, vẻ mặt thản nhiên, “Ý thức an toàn quá kém, sau này nhớ phải khóa cửa”.
Cố Tịch liếc anh, lại nhìn cửa, lẩm bẩm, “Ngày nào em cũng khóa mà”. Cô định đợi anh đi rồi mới khóa.
Vi Đào nhìn tư thế áp sát tường của cô, thần sắc vui vẻ, cố ý liếc nhìn
phòng cho khách rồi mới nhìn cô, “Phòng đó nếu đã không ngủ được thì vào phòng ngủ chính”, nói xong ung dung đi vào phòng ngủ.
Cố Tịch ngẩn ra mười giây, ba mươi giây.
Khi đầu óc cuối cùng đã vận hành trở lại, cô hét lên và lao vào trong phòng, “Anh… anh không thể ngủ ở đây”.
Nhưng trong phòng ngủ đâu thấy bóng anh nữa. Áo sơ mi trắng và quần âu đen
vứt bừa lên sô pha, từ phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy, ai đó đã đi
tắm rồi.
Giọng nói uể oải quyến rũ của anh vọng tới, “Mùi dầu gội này thơm quá”. Anh thích mùi thơm tóc cô tối nay, thoang thoảng rung
động.
Cố Tịch đã biết sợ, chẳng kịp thu dọn quần áo của anh, vội vàng chạy vào phòng khách, khóa cửa lại.
Cô chọc giận anh, tối nay chắc chắn… chắc chắn rất kinh khủng.
Hôm sau, khi Cố Tịch tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, đã vô cùng hối hận ôm lấy chăn.
Sao anh có thể để cô ngủ ở phòng dành cho khách? Khi cô vừa thấp thỏm nhắm
mắt, anh đã dùng chìa khóa mở cửa vào. Cuối cùng ai đó thành công ấn cô
xuống giường. Đáng sợ nhất là ai đó đã lấy lý do trừng phạt trò đùa dai
của cô, cố ý khiêu khích đến mức cô muốn chết đi sống lại. Cuối cùng khi cô nài nỉ van xin, anh mới thỏa mãn thở ra, giường lớn thật thoải mái!
Dù sao, ai đó chẳng đã tắm nước lạnh mấy lần rồi đấy thôi, quen rồi!
Thực ra anh cũng thầm lau nước mắt, bấm đốt ngón tay đếm ngược. Dì ơi, chiêu này của dì quá độc!
Chương 58: Chúc phúc
Các chị em nhà Cố Tịch đều kết hôn rồi, bạn thân nhất của cô ở W là
Phương Phi, đương nhiên phù dâu phải là cô nàng. Nhưng Phương Phi chỉ có thể về trước đám cưới một ngày.
Ba ngày trước hôn lễ, Vi Đào vẫn bận rộn ở công ty. Cố Tịch đành một mình đến khách sạn, xác nhận lần nữa chuyện tổ chức.
Khi ra khỏi khách sạn, cô bất ngờ gặp Tiết Khải.
Hai người chạm mặt nhau trên cầu, Cố Tịch hơi ngẩn ngơ, vẫn là Tiết Khải nở nụ cười trước, gọi cô.
Họ đến quán cà phê bên cầu, ngồi xuống trò chuyện.
“Chúc mừng em”, Tiết Khải nói ra câu ấp ủ trong lòng bấy lâu, anh đã nhận
được thiệp mời. Nhìn vẻ hạnh phúc rạng ngời của cô, cuối cùng anh cũng
yên lòng.
Cố Tịch cười cảm kích, thấy anh không được ổn lắm.
Trước kia, tuy ít nói nhưng anh luôn toát lên vẻ nhẹ nhõm thoải mái, ấm
áp bình thản. Còn bây giờ cứ có vẻ u buồn, anh không nên như thế. Lẽ nào anh vẫn chưa thông suốt?
“Anh có khỏe không?”, Cố Tịch luôn
thấy hổ thẹn với anh, cho dù là vì dì Vương hay Phương Phi. Đặc biệt là
anh và Phương Phi trở thành thế này, mỗi lần cô khuyên Phương Phi thử
đón nhận người khác, cô nàng lúc nào cũng cười, không trả lời. Phương
Phi trước kia không như thế, phóng khoáng hoạt bát, cô thường nói cô
nàng vô tâm vô tư đối với đàn ông. Thực ra cô đã sai, Phi Phi không phải vô tâm vô tư, mà chỉ chưa gặp được người để thực lòng yêu mến. Nhưng,
Tiết Khải lại khiến cô ấy tổn thương.
“Vẫn thế.” Tiết Khải nhìn
cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước. Cố Tịch chuẩn bị tâm lý, nếu Tiết
Khải nghĩ chưa thông suốt, cô nên khuyên giải anh thế nào? Thực ra, cô
chỉ mong có thể làm bạn với anh.
Tiết Khải thấy cô im lặng thì ánh mắt hơi tối lại, “Phương Phi khỏe không?”
Cố Tịch ngạc nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng anh, anh lại chủ động hỏi Phi Phi, điều này… khiến cô quá bất ngờ.
“Rất khỏe, cô ấy… ngày mốt sẽ về, làm phù dâu cho em.” Cố Tịch có ẻ ấp úng, trong lòng vẫn bàng hoàng trước sự chủ động của anh.
“Thế à? Vậy thì tốt quá.” Tiết Khải chỉ nói một câu rồi ngừng. Cố Tịch nhìn anh, trực giác mách bảo anh chưa nói hết.
Quả nhiên Tiết Khải từ từ ngẩng lên, gương mặt lộ vẻ khó đoán, “Gần đây anh luôn nghĩ, anh đã hối hận một lần, liệu còn có phải hối hận lần thứ
hai?”. Anh chậm hơn Vi Đào một bước, nên Cố Tịch đã chọn Vi Đào.
Cố Tịch nhìn anh, không biết nên nói gì. Giữa anh và Phi Phi chắc đã xảy ra vài chuyện mà cô không biết.
Tiết Khải nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt không còn u ám mà lộ ra chút nhung
nhớ khắc khoải, “Phương Phi là một cô gái rất độc lập, rất có tư tưởng,
cá tính”. Cố Tịch thầm tán thành, cuối cùng anh cũng nhận ra. “Lại còn
rất cố chấp”, vừa nói, anh vừa cười.
Cố Tịch nhìn ánh mắt anh xa xăm, nụ cười ôn hòa, trong lòng rất khó tin. Tiết Khải không chỉ khen
Phương Phi mà còn tỏ ra nhớ nhung, đó có nghĩa là giữa họ đã có chuyện
gì rồi? Cố Tịch thấp thỏm đợi anh tiếp tục.
“Có lần anh đi công
tác ở S, vô tình nhắc đến chuyện bị bệnh, thế mà cô ấy tranh thủ cuối
tuần bay đến thăm.” Cố Tịch thắt tim, Phi Phi vốn là cô gái ngốc như
vậy, cô nàng chưa hề nói chuyện này với cô. Tiết Khải cười khẽ, vẻ mặt
bỗng có phần cô đơn, “Lúc đó anh thấy cô ấy, tâm trạng rất phức tạp, nên anh vẫn để cô ấy về”. Cố Tịch nhìn biểu hiện của Tiết Khải lộ ra vẻ hối hận, không kìm được thầm kêu than, bất bình thay Phi Phi, anh sao có
thể tàn nhẫn với Phi Phi như thế chứ?
“Cô ấy không nói gì, vẫn ở cạnh anh hai ngày rồi mới về. Thực ra khi anh thấy cô ấy cười và tạm
biệt, suýt nữa đã muốn gọi lại, nhưng anh không làm gì cả.” Tiết Khải
gần đây cứ bất giác nhớ đến nụ cười đó của Phương Phi, có vẻ u buồn, có
vẻ thê lương, khiến trái tim anh nhói đau. Vì thế anh hơi bối rối, rõ
ràng Phương Phi không hợp với anh, tại sao lại cứ quyến luyến.
Cố Tịch lặng lẽ nhìn, đợi anh nói hết.
“Bây giờ anh không dám đối mặt với cô ấy, có thể cô ấy cũng không muốn gặp
anh nữa.” Khi anh đã từ chối cô như vậy, anh tự biết rõ.
Cố Tịch chậm rãi nói, “Anh có thích cô ấy không?”. Đó mới là điều quan trọng
nhất, nếu anh có cảm giác với Phi Phi thì tất cả còn chưa muộn. Tuy Phi
Phi không nói chuyện này với cô, nhưng cô biết trong lòng bạn mình luôn
có anh.
Tiết Khải im lặng, lâu sau mới nói, “Anh có chút nhớ cô
ấy”. Cố Tịch hừ thầm trong bụng, tại sao không chịu nói thật là thích?
Chính vì tính cách này của anh mới khiến phụ nữ không chắc chắn được,
anh phải kiên định hơn chứ.
“Nhớ thì đi tìm cô ấy, cô ấy còn vì
anh mà bay đến S được, một người đàn ông như anh tại sao không thể chủ
động chứ?” Cố Tịch có phần oán trách sự do dự của anh, cảm thấy không
đáng cho Phi Phi.
“Anh chỉ
có phần chưa xác định, vì cảm giác với cô ấy không giống với em…”, Tiết
Khải khựng lại, như ý thức được mình vừa nói sai. Anh cười ngượng, cầm
ly cà phê lên uống. Anh không nên nói như vậy, nhưng lời trong lòng giữ
đã lâu, rồi cũng phải trút ra. Bây giờ người có thể trò chuyện chỉ còn
lại Cố Tịch.
Cố Tịch không quan tâm lắm, cười bảo, “Anh đối với
em thực ra cũng không có nhiều cảm xúc, vì chúng ta căn bản còn chưa bắt đầu. Có thể có chút cảm giác yêu thích, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, không sâu sắc lắm”. Họ rất ít khi tiếp xúc, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy nhau thu hút, anh hẳn có thể nhanh chóng thoát ra. Chỉ là, anh cứ không thừa nhận mà thôi.
“Còn anh vì điều đó mà từ chối
Phương Phi, em thấy không nên. Cô ấy thật sự thích anh, lẽ nào anh không cảm nhận được?” Nếu anh thử tìm hiểu thì đã có thể thấy được tấm lòng
của Phương Phi. Cô và Vi Đào sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ anh còn muốn viện cớ này để từ chối Phi Phi sao? Mau tỉnh lại đi, phụ nữ tốt không có
nhiều đâu.
Tiết Khải nhìn Cố Tịch nghiêm túc phân tích thì cười
thầm, cô hiếm khi nói đạo lý như vậy, nhưng thỉnh thoảng nói ra lại rất
đâu vào đấy. Trong đầu bỗng hiện ra buổi chiều ấy, cô ngồi trước mặt anh thao thao bất tuyệt kể chuyện ma, lúc đó cô rất đáng yêu.
Tiết Khải sực tỉnh, bỗng chuyển đề tài, “Vi Đào vẫn chưa được nghỉ à?”. Vi Đào nên ở cạnh cô, tại sao cô chỉ có một mình?
Cố Tịch hóm hỉnh, “Anh ấy muốn làm một chú rể thoải mái nhất, lúc đó chỉ cần mặc lễ phục xuất hiện ở tiệc cưới là được”.
Tiết Khải cũng cười, Vi Đào thật hạnh phúc, cho dù anh ta làm gì, Cố Tịch cũng thông cảm.
Cố Tịch nhìn ra thâm ý trong nụ cười đó, vội giải thích cho Vi Đào, “Thực
ra anh ấy đang cố gắng kiếm tiền, anh biết đó, bây giờ đồ đạc đắt lắm”.
Tiết Khải không nhịn được, cười to, “Có em tiết kiệm giúp là được rồi”. Cố
Tịch mang ma lực như vậy, có thể khiến người xung quanh trở nên nhẹ nhõm thoải mái, anh thích sự nhẹ nhõm đó.
Hai người ngồi trong quán cà phê trò chuyện một lúc nữa rồi mới ra về.
Ở đầu đường, họ chia tay.
Tiết Khải nhìn Cố Tịch, mỉm cười, “Nhất định phải hạnh phúc hơn anh nhé”.
Cố Tịch gật mạnh đầu, “Anh cũng phải hạnh phúc”. Hy vọng, hạnh phúc của anh cũng chính là hạnh phúc của Phi Phi.
Tiết Khải nhìn cô thật sâu lần cuối rồi xoay lưng trước, sải bước bỏ đi.
Cố Tịch nhìn theo bóng anh dần xa, cảm khái trong lòng, thực ra anh cũng là một người đàn ông tốt, chỉ có điều không hợp với cô.
Buổi tối, cô kể Vi Đào nghe chuyện gặp mặt chiều nay, Vi Đào tỏ ra bình
thường. Chỉ khi nghe cô nhắc rằng Tiết Khải chắc cũng có cảm tình với
Phương Phi, anh mới nói, “Với tính cách đó của anh ta thì Phương Phi
cũng chịu đủ”.
Cố Tịch nhăn mày, tuy cô biết Vi Đào có khúc mắc
với Tiết Khải nhưng chuyện liên quan tới Phương Phi, cô không thể không
quan tâm, “Nói không chừng sau này bị Phương Phi thay đổi, anh ấy sẽ
khác bây giờ thì sao?”.
Vi Đào hừ khẽ, “Vậy chúc Phương Phi may mắn”, sau đó tiếp tục làm việc.
Cố Tịch làm mặt quỷ sau lưng anh, cứ nhắc đến Tiết Khải là anh không vui, đồ nhỏ mọn.
Cô nên nói chuyện với Phương Phi thì hơn.
Vi Đào thấy cô ra khỏi thư phòng thì nhướng môi, mấy ngày nữa là cưới rồi, cô vẫn còn rảnh rỗi lo cho người khác? Xem ra anh lại phải cố gắng, để
khiến cô chuyên tâm hơn mới được.
Chương 59: Hôn lễ
Mỗi một cô gái đều mơ tưởng về ngày hạnh phúc nhất, mặc áo cưới trắng
muốt, ngây thơ, nắm tay người mình yêu đón nhận mọi lời chúc phúc từ
người thân và bạn bè.
Ngày đó của Cố Tịch cuối cùng đã đến.
Do nhà Cố Tịch không ở W nên nghi thức đón dâu được chuyển sang cử hành
tại khách sạn. Đêm trước lễ cưới, Cố Tịch đã vào ở trong khách sạn, bố
mẹ cô ở phòng kế bên, còn một phòng nữa là chuẩn bị cho Phương Phi.
Tối đó mẹ cô trò chuyện rất lâu với cô, quyến luyến không nguôi vì con gái
cuối cùng đã đi lấy chồng. Mẹ lại dặn những chuyện cần chú ý, đừng ngang bướng làm nũng quá. Cố Tịch ôm mẹ, gật đầu đồng ý, cô sẽ làm một người
vợ tốt, yêu thương chồng, chăm sóc gia đình.
Cố Tịch ra khỏi
phòng mẹ, định đi tìm Phi Phi trò chuyện, vấn đề về Tiết Khải cô luôn
băn khoăn trong lòng. Phương Phi lại giục cô về sớm nghỉ ngơi, ngủ sớm
dậy sớm, ngày mai mới có thể làm một cô dâu rạng rỡ xinh đẹp.
Cố Tịch đành về phòng, nhưng nằm trên giường cứ hưng phấn mãi không ngủ
được. Nghĩ đến cuối cùng có thể mãi mãi ở cạnh Vi Đào, nỗi kích động
trong lòng lại như sóng dâng lên ào ạt vỗ bờ, càng nghĩ càng sung sướng.
Đang lúc nhớ đến Vi Đào thì điện thoại reo vang, một tin nhắn mới. Cô cầm lấy điện thoại, Vi Đào!
“Đừng nhớ anh quá, mau ngủ đi, ngày mai sẽ rất mệt đấy.”
Cố Tịch cầm điện thoại, ôm chăn cười hì hì, người này đúng là đi quá xa
rồi, lại còn đoán được cô đang làm gì. Cô trả lời thật nhanh, “Anh cũng
vậy, tối nay đừng thức đêm”. Cô biết bạn thân của anh ở M đều đến, nghe
nói cứ đòi kéo anh đi dự đêm độc thân cuối cùng. Thật không công bằng,
phụ nữ thì phải ngoan ngoãn ngủ sớm, đàn ông lại có thể chơi vui cả đêm.
“Anh không đi, để A Vũ tiếp họ.” Đàm Tinh Vũ thay anh sắp xếp cho đám anh em đó vui chơi, sáng anh phải dậy sớm nên đương nhiên cần ngủ sớm. Hơn
nữa, ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn, anh không thể gục lên gục
xuống được.
Cố Tịch biết anh không đi chơi thì càng vui mừng, “Ngủ ngon nhé, ông xã”.
“Ngủ ngon, bà xã của anh.”
Sáng hôm sau, Cố Tịch bị Phương Phi vỗ cho tỉnh dậy, thợ trang điểm đã tới.
Cố Tịch tắm rửa xong bắt đầu mặc đồ, trang điểm. Do hiệu quả quảng cáo
lần trước rất tốt nên studio quyết định miễn phí trang điểm cô dâu cho
tiệc cưới. Người trang điểm cô dâu đúng là một đại công thần. Khi Cố
Tịch cuối cùng đã chuẩn bị ổn thỏa xong, Phương Phi nằm bò trên giường
kêu nho nhỏ, “Họ tới rồi, họ tới rồi”.
Tim Cố Tịch thót lên, Vi Đào tới rồi!
Phương Phi nói bên dưới đã có xe cưới của họ, Vi Đào và các anh em rước dâu đều đứng đợi bên dưới.
Bố mẹ Cố Tịch cũng đến gõ cửa, “Tịch Tịch chuẩn bị xong chưa?”. Cố Tịch
căng thẳng gật đầu, cô không biết nên làm gì nữa, tự dưng thấy căng
thẳng quá.
Phương Phi nhận ra sự căng thẳng của cô nên vội bước
tới, nắm tay cô an ủi, “Đừng hồi hộp, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây
là được”.
Sau đó Phương Phi bảo bố mẹ Cố Tịch ngồi xuống sô pha, rồi dặn những phù dâu khác khóa cửa, lát nữa nghe mệnh lệnh của cô mới
được mở.
Cuối cùng khi Cố Tịch nghe thấy tiếng bước chân như sấm dội bên ngoài, tim bắt đầu đập thình thịch. Cô đan hay tay vào nhau, cố gắng hít thở sâu.
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa như gõ vào tim những người trong phòng, tất cả đều giật mình.
Phương Phi và các phù dâu khác chặn phía sau cửa, cao giọng hỏi, “Ai đó?”.
Vi Đào đáp to, “Là tôi”.
Cố Tịch nghe giọng nói quen thuộc, cuối cùng bật cười.
Phương Phi là phù dâu, đương nhiên không dễ dàng tha cho Vi Đào. Cô và các phù dâu khác cùng làm khó anh. Đầu tiên là hỏi anh sở thích của Cố Tịch,
sau đó lại bắt anh khai thật quá trình yêu nhau. Vi Đào đều trả lời tất
cả. Nhưng Phương Phi vẫn không tha, lại khen anh hát hay, bắt anh hát
một bài biểu lộ tâm trạng lúc này. Vi Đào liền hát một cách thâm tình
bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi. Bài hát thâm tình đến độ khiến Cố Tịch
như say, nhưng Phương Phi vẫn chưa thỏa, đòi phải có gì đó bày tỏ tình
cảm. Anh sẽ biểu hiện thế nào?
Vậy là các anh em của Vi Đào
không ngừng đút phong bao vào khe cửa, rải đầy sàn. Đám phù dâu nhặt
lên, đều rất vui mừng, cười khen Vi Đào phóng khoáng.
Các anh em của Vi Đào cuống lên, đòi mở cửa nhanh.
Phương Phi cười và vẫn cố làm khó Vi Đào. Cố Tịch xót anh, khẽ gọi bạn. Cô
nàng nhìn Cố Tịch, cười nói với người ngoài cửa, bảo có người xót xa
rồi, vừa nói vừa mở ra.
Ầm, người ngoài cửa ào vào.
Vi
Đào mặc bộ âu phục màu đen rất đẹp, tay cầm hoa tươi, sải bước tiến về
phía Cố Tịch ngồi trên giường với vẻ nặng tình. Cố Tịch xúc động muốn
khóc, cô ra sức kiềm chế, hôm nay là ngày vui, không được khóc, nhất
định!
Những người đón dâu đều ồ lên, đòi có màn biểu diễn cầu hôn.
Vi Đào quỳ một gối xuống, đưa hoa bằng hai tay lên trước mặt Cố Tịch, “Bà
xã, lấy anh nhé!”. Cố Tịch nhận hoa, xúc động gật đầu. Lúc này cô đã
không nói được gì nữa.
“Hôn cô dâu, hôn cô dâu, phải cuồng nhiệt nhất nhé!”, đám anh em của Vi Đào lại kêu lên.
Cố Tịch xấu hổ cụp mắt xuống, Vi Đào hơi đứng lên, choàng tay ôm cổ cô, hôn một nụ hôn kiểu Pháp.
Xung quanh rộ lên tiếng hoan hô, Cố Tịch chỉ đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh, đôi môi ấm nóng ngập tràn tình cảm như nuốt trọn cô, cô chỉ có thể quấn quýt lấy anh.
Kết thúc nụ hôn dài đó, Phương Phi ra hiệu hai người kính trà bố mẹ Cố Tịch.
Vi Đào cùng Cố Tịch nửa quỳ trước mặt bố mẹ, lần lượt kính trà họ.
Lúc Vi Đào dâng trà, ông Cố trao cho anh một phong bao thật lớn, vẻ mặt xúc động nói anh nhất định phải đối xử tốt với Cố Tịch. Vi Đào ra sức đảm
bảo, nhất định sẽ khiến Cố Tịch mãi mãi hạnh phúc.
Cố Tịch nước
mắt rưng rưng kính trà bố mẹ, cảm ơn công dưỡng dục bao năm nay. Bố mẹ
nâng mặt cô lên, gật đầu, dặn cô sau này phải nghe lời Vi Đào, làm một
người vợ tốt.
Kính trà xong, mọi người giục họ đi. Vi Đào bế Cố
Tịch ra ngoài, cô ôm chặt cổ anh, lo lắng hỏi, “Nặng không anh?”. Vi Đào chỉ cười và ôm cô chặt hơn, cuối cùng anh có thể bế cô dâu về nhà rồi.
Phương Phi cùng các phù dâu cố ý không cho Vi Đào đi thang máy, anh đành bế Cố Tịch xuống cầu thang bộ. Cố Tịch khẽ kêu: “Như vậy mệt lắm”. Phương Phi lại cười hì hì, “Phải kiểm tra chồng cậu chứ”.
Vi Đào không để tâm, muốn anh bế chạy ba vòng anh cũng chấp nhận.
Xuống lầu, Vi Đào nhẹ nhàng đặt Cố Tịch ngồi vào trong xe rồi mới đeo giày cho cô.
Đoàn xe bắt đầu đi đến nhà mới.
Cố Tịch nắm chặt tay Vi Đào, tâm trạng vô cùng xúc động.
Thực ra Vi Đào cũng rất xúc động nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản vốn
có, chỉ bàn tay nắm chặt tay cô là không giấu được vẻ bất thường của
anh.
Đoàn xe đi một vòng, cuối cùng về nhà mới.
Xuống xe, Vi Đào vẫn bế Cố Tịch vào tận trong nhà. Cũng may lần này Phương Phi không ngăn họ đi thang máy.
Vào nhà mới, bố mẹ Vi Đào đang đợi ở trong.
Vi Đào bế thẳng Cố Tịch về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng khép cửa. Những người khác đều biết ý mà không vào trong.
Vi Đào đặt Cố Tịch xuống, sau đó lấy tấm bùa trong túi ra, bước tới nhét
dưới gối. Cố Tịch rất cảm động, hóa ra anh chưa quên. Vi Đào nhìn đồng
hồ, vừa đúng lúc, còn hai phút nữa là mười giờ.
Anh bước tới ngắm cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hết lần này tới lần khác.
Cố Tịch bị ánh mắt nồng nàn của anh ngắm đến phát ngượng, nhưng sự mong
chờ trong lòng lại bắt cô không được trốn tránh, hai người cứ thế nhìn
nhau say đắm.
Vi Đào nhìn giờ. Hay quá, đến giờ rồi!
Hai người lùi ra nửa bước, sau đó bắt đầu làm theo lời dì dặn, cử hành nghi thức.
Đến khi tất cả đã hoàn thành, họ xúc động ôm hôn nhau, vậy là họ có thể ở bên nhau rồi!
Hai người ra khỏi phòng, đến kính trà bố mẹ Vi Đào.
Khi Cố Tịch bưng trà tới, gọi một tiếng đầy tình cảm, “Mẹ, mời mẹ uống trà”, mẹ Vi Đào cuối cùng đã nở nụ cười.
Nghi thức buổi sáng vậy là xong, Cố Tịch vào phòng nghỉ ngơi.
Vi Đào ra ngoài tiếp đón bạn bè.
Buổi tối, bắt đầu đến khách sạn đãi tiệc.
Hai người trang điểm xong, đứng ngoài cổng khách sạn đón khách. Đồng nghiệp trong công ty, các đơn vị kinh doanh đều tới.
Bữa tiệc bắt đầu trong tiếng chúc mừng vui vẻ.
Lúc đi chúc rượu, đám bạn bè của Vi Đào nghĩ ra đủ thứ trò để phá họ.
Cố Tịch hoàn toàn không ngờ Vi Đào bình thường nghiêm túc thế mà hôm nay lại nguyện ra sức phối hợp chơi những trò này.
Khi mọi tiết mục phá phách kết thúc, Vi Đào đỡ Cố Tịch, chỉnh sửa lại quần
áo, bình tĩnh nói, “Chơi đủ rồi, buổi tối về tắm rửa, ngủ hết đi”. Cố
Tịch mới hiểu ra, anh vì không muốn họ phá cuộc động phòng nên mới chịu
phối hợp.
Đám bạn bè đều cười ồ, trêu chọc, “OK, hiếm khi A Đào
chịu phối hợp như vậy, tối nay bọn này quyết không quấy rối, để cậu tha
hồ mà hưởng thụ”.
Cố Tịch bị bọn họ chọc đến đỏ bừng mặt, chỉ biết núp trong lòng Vi Đào.
Vi Đào nhướng môi, “Xem như các cậu biết điều”.
Cuối cùng đám cưới hoàn tất, họ tiễn khách khứa ra về.
Đến khi hai người về tới nhà, mọi thứ đã yên bình.
Cố Tịch vào phòng ngủ thay đồ ra trước, gấp lại đàng hoàng.
Lúc này Vi Đào cũng bước vào.
Cố Tịch thoáng run, anh hôm nay mặc âu phục quá đẹp trai. Cô mỉm cười bước lại, giúp anh cởi áo ngoài, tháo cà vạt, sau đó treo trên giá.
Vi Đào vừa cởi nút áo trên cùng, vừa từ từ tiến lại gần cô.
Cố Tịch mới quay lại đã rơi vào vòng tay anh, ấm áp và vững chắc.
Hơi thở ấm nóng mang theo hương rượu nồng nàn xộc vào mũi cô, môi anh di
chuyển trên cổ cô, giọng khàn khàn, như đang ám chỉ điều gì đó, “Tịch
Tịch, chúng ta cuối cùng đã kết hôn rồi”.
Nhịp tim Cố Tịch đập theo từng lời anh nói. Phải rồi, cuối cùng đã kết hôn.
Vi Đào từ từ ngẩng lên, mái tóc rối rũ xuống trước trán, đầy vẻ hoang dã,
ánh mắt cũng sẫm lại, càng sâu thẳm hơn. Cố Tịch nghe trong tim có giọng nói nào đó đang kêu gào, ở bên nhau, ở bên nhau! Chỉ nghĩ đến ba chữ
này mà toàn thân đã run lên, cô cũng muốn ở bên anh.
Vi Đào nhìn cô chằm chằm, đến khi cô cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, anh đột ngột buông cô ra, “Em đi tắm trước”.
Bốn chữ đơn giản lại khiến cô hoảng loạn, cô nghe thấy sự nhẫn nhịn trong đó.
Cố Tịch nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm.
Vi Đào nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, khóe môi dần nhướng lên, cuối cùng cũng không bị cấm nữa rồi!
Chương 60: Động phòng
Khi Cố Tịch mặc áo choàng tắm đi ra, Vi Đào đã không còn trong phòng.
Cố Tịch vuốt mái tóc ướt, từ từ bước tới.
“Vi Đào?”
Vi Đào cầm ly nước từ nhà bếp ra, vừa thấy cô, ánh mắt liền tối lại, dừng bước.
Cố Tịch hơi lắp bắp, “Anh… đi tắm đi”.
Vi Đào gật đầu, lại uống ngụm nước, “Đói không?”.
Cố Tịch nghe anh nhắc, lại thấy hình như hơi đói. Tối nay đãi tiệc, hai người căn bản chưa ăn gì.
Vi Đào chỉ vào bếp, “Anh vừa gọi pizza, em ăn chút đi”. Cố Tịch ngạc nhiên lại gần, đúng là trên bệ bếp đặt một hộp pizza. Phía dưới lầu có quán
pizza, quả nhiên thuận tiện.
“Anh ăn chưa?”, Cố Tịch vừa mở hộp vừa hỏi.
Vi Đào ôm eo Cố Tịch, kề sát môi sau tai cô, “Anh muốn ăn em!”.
Cố Tịch thót tim, cơ thể run lên, hai chân nhũn ra như mất đi sức lực. Anh… không nên như thế, cô… cô sẽ căng thẳng.
Vi Đào cười khẽ, ngón tay nhẹ lướt qua vành tai cô, “Đợi anh”. Vừa nói dứt, anh quay lưng đi.
Cố Tịch chống tay lên bệ bếp, tim vẫn đập như sấm dội, gương mặt nhỏ nhắn
đã đỏ hồng. Anh nhịn lâu rồi, tối nay chắc chắn sẽ không nhịn nữa. Cô
chỉ cần nghĩ đến tấm lưng chắc khỏe, cánh tay mạnh mẽ, và cả đôi chân
thon dài của anh, là đã không kìm được nuốt nước bọt. Cô nhớ đến sự xâm
nhập mạnh mẽ của anh, cơ thể như có luồng điện quét dọc từ chân lên đỉnh đầu, tê dại.
Trời ơi! Miếng pizza trong tay Cố Tịch rơi lại vào
hộp, cô cắn môi xấu hổ, lồng ngực phập phồng dữ dội, hóa ra cô cũng khao khát, khao khát anh dùng nhiệt tình bao bọc lấy cô, chinh phục cô bằng
cơ thể mạnh mẽ, để cô hoàn toàn thuộc về anh.
Cố Tịch uống một ly nước lớn, khó khăn lắm mới xóa tan chút ít cảm giác nóng bức trong người.
Cô mang pizza ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, từ từ nhấm nháp.
Chưa đợi Cố Tịch ăn hết nửa miếng, Vi Đào đã quấn khăn từ phòng tắm đi ra.
Cố Tịch mắc nghẹn, trong lòng kêu gào: Anh đừng quyến rũ như vậy được
không, trong nhà vẫn nên mặc đồ chứ! Nhưng chết thật, trong mắt cô sao
vẫn hiện ra vầng ngực chắc khỏe, và cả những múi cơ hiển hiện trên vùng
bụng phẳng ấy?
Vi Đào bước tới, đón lấy nửa miếng pizza trong tay cô cho thẳng vào miệng, ăn xong còn mút tay cô một cái. Cố Tịch giật
bắn người, ngồi lùi ra sau, cảm giác tê dại từ ngón tay lan tới tận
trong tim, nhịp tim như hẫng mất nửa phách.
Vi Đào cười tủm tỉm, cầm một miếng pizza lên đưa đến miệng cô, “Bà xã, anh đút cho em”.
Cố Tịch nhìn anh, từ từ há miệng, cắn một miếng. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô nhai khẽ khàng. Vi Đào cũng cắn một miếng, mắt vẫn nhìn cô. Cố
Tịch bị cái nhìn nóng bỏng của anh làm đỏ bừng mặt, ánh mắt ấy như sắp
nuốt chửng cô vậy.
Vi Đào lại đưa bánh sang, Cố Tịch lại cắn một
miếng. Lần này anh không ăn mà từ từ ngồi sát lại, hôn lên môi cô, chia
sẻ miếng bánh trong miệng cô.
Cố Tịch khẽ kêu, há miệng ra, để
mặc anh khuấy đảo. Cô không biết anh muốn ăn thật hay chỉ muốn hôn, dù
sao cuối cùng cô đã rối loạn nuốt miếng pizza xuống, cũng nuốt luôn nụ
hôn ngọt ngào của anh.
Tiếp đó môi anh không buông môi cô ra nữa. Tay anh cũng bắt đầu du ngoạn, kéo cô sát lại gần.
Cố Tịch mụ mẫm cả người, miệng bị lưỡi anh khuấy đảo, đầu óc cũng trở nên
nặng nề. Bàn tay anh nhẫn nại vuốt ve cơ thể cô qua lớp áo choàng tắm.
Anh bế cô, đặt ngồi trên đùi mình. Cố Tịch mở đôi mắt ra, có vẻ mơ màng.
Vi Đào nheo mắt, chậm rãi lên tiếng, “Tịch Tịch, anh đói rồi”.
Cố Tịch vô thức lẩm bẩm, “Ăn pizza”. Ôi, có phải lòng bàn tay anh mang
theo lửa? Tại sao nóng như vậy? Khiến da cô không chịu nổi.
Vi Đào nhìn vẻ mơ màng trên mặt cô, khóe môi tiếp tục nhướng lên, “Anh muốn một bữa thịnh soạn”.
Cố Tịch từ từ nhắm mắt, “vâng” khẽ, cô cũng muốn.
Vi Đào cuối cùng nở nụ cười, vậy chúng ta cùng ăn nhé.
Anh cởi đai áo choàng tắm, hất ra, áo tuột xuống khỏi vai. Cố Tịch cảm thấy phần trên mát lạnh, khẽ mở mắt, cúi xuống nhìn, áo đã bị anh cởi ra,
vẫn còn quấn quanh bên dưới.
Cô đỏ mặt muốn che cơ thể chỉ mặc đồ lót, nhưng anh lại lột áo xuống, chặn tay cô, trói lấy từ phía sau.
Cố Tịch nũng nịu, “Vi Đào, buông em ra”.
Anh chỉ mỉm cười, ngón tay thon dài từ từ đặt lên móc áo lót của cô, cô còn mặc áo cài phía trước. Anh cười khẽ nhìn cô, cô đỏ mặt quay đi, lồng
ngực lại bất giác phập phồng.
Vi Đào nhìn đôi gò bồng đào phía
sau áo lót đen, trắng trẻo mịn màng, hơn nữa còn đang phập phồng. Nhìn
đến nỗi máu anh muốn trào lên, ngón tay linh hoạt hất ra, móc áo đã
bung.
Cố Tịch khẽ thở gấp, co người, nhưng chẳng cách nào giữ cho cơ thể không bị phơi bày.
Cô xấu hổ nhắm mắt, cắn môi, chỉ sợ tiếng rên rỉ thoát ra.
Vi Đào nhìn những đường cong xinh đẹp trước mặt, khó nhọc nuốt xuống một
cái, thật quyến rũ chết người! Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, ánh mắt
từ từ lướt qua từng nơi, đến khi dừng lại ở đỉnh núi tuyệt đẹp.
Cố Tịch nhắm mắt, cơ thể lại như cảm nhận được ánh nhìn nồng cháy của anh, liền run rẩy. Cô xấu hổ không dám nghĩ tiếp.
Anh rủa khẽ một tiếng, rồi ngậm lấy.
Cố Tịch buột miệng kêu lên, cơ thể run rẩy co rút lại, muốn lùi về phía
sau. Nhưng môi anh như thỏi nam châm hút chặt lấy cô, đầu lưỡi bắt đầu
khuấy động. Cô thở gấp, cảm giác khác lạ như những con sóng cứ dồn dập
ập tới, rất nhanh lan đi khắp cơ thể, cuối cùng xộc thẳng lên não. Cô
bức bối, chỉ muốn hét thật to.
Lòng bàn tay anh cũng không chịu
cô đơn mà chuyển sang bên kia, ôm gọn. Hình dáng nơi ấy thật hoàn hảo,
căng tròn, mềm mại. Yêu chết được cảm giác này, làn da của cô, mịn màng
quá.
Hai tay cô bị giữ lấy, cơ thể chỉ có thể ngả ra sau. Cô muốn thoát khỏi sự dằn vặt của anh, nhưng anh chỉ dùng một tay đã khống chế
được hai tay cô, phần ngực phía trước càng như dâng lên.
Cô khó chịu, vặn vẹo người trên đùi anh.
Anh cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể khi được thân hình mềm mại chà xát, vừa hưởng thụ, vừa kìm nén sự hành hạ của cô.
Cảm nhận được thứ quả ngọt nơi cô đã chín, anh từ từ buông ra, nhìn quả đào hồng hào đó, chỉ cảm thấy như muốn bùng nổ.
Anh vuốt eo cô, chậm rãi xoa nắn, nhận ra cô đang run lên dưới bàn tay
mình. Cô vẫn nhạy cảm như thế. Môi anh áp lên ngực cô, từ từ trượt
xuống, “Tịch Tịch, da em thật mịn, muốn cắn quá”, vừa nói vừa cắn nhẹ.
Anh muốn cắn không chỉ một cái, mà là muốn nuốt toàn bộ, cho tất cả tan
chảy vào cơ thể anh.
Cố Tịch kêu khẽ, chống cự, cuối cùng cũng biến thành tiếng rên rỉ, hổn hển.
Vi Đào ôm chặt cô phía trước, chậm rãi gặm nhấm, như thể xem cô là món ăn
tuyệt vời nhất mà anh từng thưởng thức. Cố Tịch chỉ có thể vặn vẹo không ngừng, phát ra những tiếng kháng cự bối rối. Nhưng cô biết cơ thể mình
đang thức tỉnh dưới sự khiêu khích của anh. Lần này anh không chỉ dùng
tay, dùng môi, mà còn lấy chính cảm giác thực tế mà cô khao khát nhất để lấp đầy cô. Anh đợi thật sự quá lâu rồi.
Vi Đào nhận thấy sự ẩm ướt nơi cô, anh nhướng môi cười. Còn Cố Tịch cũng đã nhạy cảm nhận ra anh “thức dậy” rồi.
Bàn tay anh luồn vào trong áo choàng, ve vuốt xoa nắn cô. Cố Tịch rên rỉ,
cảm giác tê liệt xuyên qua da, toát ra ngoài. Ngón tay thon dài của anh
từ từ nắm lấy ven quần lót, kéo xuống từng chút một.
Cô chống cự, muốn phản kháng, nhưng anh lại nâng người cô lên, cởi ra hoàn toàn.
Cô nhắm mắt, tim đập thình thịch, cơ thể đỏ hồng quyến rũ.
Anh ôm ôm phía trước, dùng áo choàng tắm trói tay cô lại, ngước lên nhìn vẻ mặt say mê của cô, càng áp sát hơn.
Cô cảm nhận rõ có sự nóng bỏng của anh, cảm giác căng thẳng cuồng loạn lại khiến tay cô càng bị khống chế trong lớp áo choàng, cơ thể không dám
vặn vẹo nữa.
Cuối cùng cô không kìm được bật ra tiếng rên rỉ, đừng hành hạ cô nữa, khó chịu quá, trống rỗng quá.
Cố Tịch hơi mở mắt, nũng nịu, “Vi Đào…”.
Anh nhếch môi nở nụ cười gian xảo, cố ý nghi hoặc, “Hử?”.
Cô khó chịu vặn người, “Vi Đào… em…”, nóng quá, trống rỗng quá… cô không nói ra được.
Anh lại như rất thỏa thuê hưởng thụ, kề sát tai cô thì thào, “Em sao thế? Nói ra đi, nói ra anh sẽ giúp em”.
“Em làm sao?” Trời ơi, thật yêu chết dáng vẻ cô cắn môi cầu xin. Máu nóng
đang sục sôi, điên cuồng chảy trong người, nhưng anh vẫn ra sức kìm nén, hưởng thụ vẻ gợi cảm nhất của cô.
Cô Tịch khó chịu vặn eo, giọng đã như muốn khóc, “Vi Đào…”.
Anh lại chỉ nói giọng cám dỗ, “Bảo bối, cho anh biết suy nghĩ của em, anh thích nghe em nói”.
Hu hu… cuối cùng cô không chịu nổi, áp sát người anh, gục vào cổ anh nói khẽ, “Em… muốn… anh yêu em…”.
Ngoan, anh hôn chụt một cái, nắm lấy eo cô, mạnh mẽ xâm nhập.
Cô căng cứng người, cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Sự tiếp xúc càng lúc càng mạnh mẽ, kích thích mọi giác quan. Cô cảm nhận
cơ thể như có pháo hoa nổ vang trong sự gấp gáp đó, giống như kính vạn
hoa, mỗi lần xoay chuyển là phát ra muôn vạn cánh hoa rực rỡ, tung bay,
rơi xuống. Tiếng kêu của cô càng lúc càng vỡ vụn, cuối cùng ngay cả cô
cũng không nhận ra tiếng của mình, chỉ biết trong lòng có một suy nghĩ
đáng sợ đang nhảy nhót, cô còn muốn nhiều hơn, nhiều đến mức tiêu diệt
cô hoàn toàn.
Anh cảm thấy mồ hôi không ngừng tuôn ra, hưng phấn
chỉ muốn hai người mãi mãi như vậy, muốn cô hòa vào máu, thấm vào tim
anh. Em là của anh, Tịch Tịch, em mãi mãi chỉ là của anh!
Khi mọi giác quan đạt đến giới hạn, cuối cùng cô không chống cự nổi sự co rút
của cơ thể, cả người rúm lại. Cô kìm nén, hét lên, nấc nghẹn, đến khi bị khoái cảm điên cuồng nhấn chìm.
Anh bị sự co rút của cô làm cho
đau nhói, nhưng khoái lạc chí mạng cũng trong tích tắc tuôn trào… Cuối
cùng, anh giải thoát tất cả!
Anh gỡ áo choàng trên tay cô ra, cô mềm nhũn người gục vào lòng anh.
Khi cô tưởng mọi thứ đã kết thúc, anh bỗng bế cô lên, cô mở đôi mắt mê loạn ra, nhìn nụ cười mơ hồ ấy, bên tai vang lên giọng nói quyến rũ: “Tịch
Tịch, chưa xong đâu… Tháng Mười dài lắm”.
Cố Tịch kêu khẽ, “Đừng mà”. Cô mệt rồi, cô không muốn.
Nhưng ai đó đã đè cô xuống chiếc giường lớn vô cùng mềm mại…
Dì ơi, dì ra thời hạn lâu như vậy, cuối cùng người xui xẻo là con đó!
Mọi tiếng khóc của Cố Tịch cuối cùng hóa thành tiếng rên, cuồng loạn dưới cơ thể anh.
Tối đó, khi ai đó đã no say thì trời cũng gần sáng. Cố Tiểu Tịch đáng thương thì mệt đến mức không còn biết gì.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!