Đúng lúc chuyện hai người kết hôn bắt đầu tiến hành từng bước, thì nhà họ Cố gọi điện cho Cố Tịch.
Cố Tịch nghe điện thoại của mẹ mà ngẩn ra. Thế nào là khoan hãy cưới? Cố
Tịch vội truy hỏi mẹ vậy là ý gì? Mẹ cô lại không nói thẳng, chỉ ấp úng
nói chuyện này phải từ từ. Cố Tịch có vẻ cuống, mẹ cứ lấp lửng nói tạm
hoãn lễ cưới nhưng lại không cho biết nguyên nhân, cô phải làm sao đây?
Chắc chắn có lý do nào đó. Bà Cố thấy con gái cứ hỏi mãi thì cuối cùng
chỉ nói một câu, “Dì con nói thế”. Cố Tịch ngớ ra, dì? Đúng rồi, dì chọn ngày cho họ, lẽ nào có vấn đề? Cố Tịch vội nói sẽ gọi điện cho dì nhưng bị mẹ ngăn lại, “Dì bảo có vài chuyện nói trực tiếp, con hãy bớt chút
thời gian về một chuyến, khoan hãy cho Vi Đào biết”.
Cố Tịch cúp
máy, nghĩ ngợi mà đầu óc rối tung. Lời dì nói, nhà cô thường rất tin,
nhưng lần này vì sao dì lại không tán thành hôn sự của cô? Cố Tịch đi
qua đi lại trong nhà, cuối cùng quyết định vẫn nên nói với Vi Đào, đây
là chuyện của hai người, cô không thể giấu anh.
Vi Đào nghe giọng Cố Tịch có vẻ cuống quýt thì vội đến nhà cô. Vừa vào, anh đã ôm chặt
cô, thấy cô buồn bã thì lo lắng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Cố Tịch
nhìn anh, do dự mãi, Vi Đào thấy cô ngập ngừng lại càng thêm lo, nhẹ
nhàng vuốt hàng lông mày của cô để cô yên tâm trở lại, “Đừng cuống, có
gì từ từ nói”, vừa nói vừa ôm cô đến ngồi ở sô pha.
Cố Tịch lấy
hết can đảm, nói với anh, “Mẹ em vừa gọi điện tới”. Vi Đào tỏ ra bình
tĩnh, đợi cô nói tiếp, “Mẹ nói… lễ cưới của chúng ta phải từ từ”. Vừa
nói xong, cô thấy trên gương mặt anh lướt nhanh một thoáng khó hiểu, anh cũng sửng sốt. Cố Tịch vô thức nắm lấy tay anh, “Em… hỏi mẹ vì sao thì
bà không nói”. Cô cũng thấy rất có lỗi, nhưng mẹ đã lên tiếng thì chắc
chắn phải có nguyên do.
Vi Đào nhanh chóng trấn tĩnh, “Vậy ý của
họ thế nào?”. Nếu đã là ý của mẹ vợ thì phải tìm hiểu nguyên nhân rồi
mới phán đoán được.
“Mẹ em hình như nghe dì lớn nói gì đó nên mới thế”, Cố Tịch buồn bực, “Dì biết đoán số, hơn nữa còn đoán rất linh”.
Càng nói giọng cô càng nhỏ, thậm chí hơi rụt rè. Nhìn nét mặt anh không
chút thay đổi, chẳng đoán ra anh đang nghĩ gì, nhưng từ đáy mắt anh, cô
đọc được vẻ bực bội, tuy anh che giấu rất tốt.
“Dì của em nói sao?”, Vi Đào hơi nhếch môi, nhưng giọng vẫn ôn hòa.
“Em cũng chưa biết, mẹ nói muốn trao đổi trực tiếp với em, bảo em về một
chuyến”, Cố Tịch nhanh chóng liếc nhìn anh, rồi nói tiếp, “Bà bảo em
đừng nói gì với anh”. Cô đã làm trái ý mẹ, cô không muốn anh bị mọi
người che giấu.
Vi Đào suy tư một lúc. Cố Tịch nhìn anh cũng không dám nói gì, không khí im lặng bao trùm.
Liệu anh có thấy gia đình họ rất nực cười không, có lẽ đoán số mê tín gì đó
đối với người miền Bắc mà nói là tư tưởng phong kiến, nhưng ở miền Nam
họ rất xem trọng. Bố mẹ cô cho rằng kết hôn là việc lớn của đời người,
nhất định phải xem cho kỹ, đặc biệt là xem trọng ngày sinh tháng đẻ, nên đã nhờ dì lớn chọn ngày. Nhưng cô thực sự không ngờ kết quả mà dì cô
đoán ra lại là không tán thành? Cô rất muốn biết nguyên nhân, đối với Vi Đào, lại càng lo không biết anh có coi chuyện này là điều nhảm nhí?
Vi Đào cuối cùng lên tiếng, “Anh sẽ đi cùng em về gặp dì”. Cố Tịch sửng
sốt nhìn anh, anh không giận cũng chẳng chế giễu, mà còn muốn cùng cô về tìm nguyên do? Anh… thật sự không tức giận sao?
Cố Tịch ngần ngại nắm tay anh, “Nhưng…”, mẹ đã nói để mình cô về.
“Anh cũng muốn biết vì sao.” Vi Đào mỉm cười, ôm cô vào lòng. Mặt cô áp vào
ngực anh, không nhìn rõ sắc mặt anh đang sa sầm, dì vì sao lại phản đối
chứ?
Cố Tịch gật đầu, buồn buồn nói, “Dì từng đoán số cho em, nói năm hai mươi bảy tuổi em sẽ gặp chân mệnh thiên tử. Ban đầu em không
tin, nhưng mấy cuộc tình trước đó của em thực sự đều đã kết thúc không
lý do, cho tới khi gặp anh. Lần đầu chúng ta gặp nhau là ngày cuối cùng
của năm em hai mươi bảy tuổi”. Cô có thể cảm nhận lồng ngực anh hơi rung động, hơi thở phập phồng. “Dì thường đoán rất chuẩn, lần này có lẽ…”,
câu cuối cô không dám nói ra. Vi Đào đã hiểu, nhẹ nhàng vuốt lưng cô,
“Đừng lo, chúng ta cùng về hỏi cho rõ”.
Cố Tịch thở ra nặng nề, ngồi thẳng dậy nhìn anh, “Liệu anh có nghĩ tư tưởng của nhà em rất lạc hậu không?”.
Vi Đào cười khẽ, “Không, anh tôn trọng suy nghĩ của mọi người”. Giữa người lớn và nam nữ trẻ tuổi đều tồn tại khoảng cách thời đại, hơn nữa những
điều trưởng bối lo lắng thường nhiều hơn họ, chỉ không ngờ lại đột ngột
thế này.
Cố Tịch ôm anh hổ thẹn, “Xin lỗi, em phải nghĩ đến cảm
nhận của họ”. Kết hôn không phải là chỉ là chuyện giữa anh và cô, mà là
của cả hai gia đình, cô chắc chắn phải nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ.
“Anh hiểu”, anh ôm cô nhẹ nhàng an ủi, cô không cần hổ thẹn, đó không phải là lỗi ở cô.
Di động của anh đổ chuông, nhà họ Vi gọi.
Cố Tịch nghe Vi Đào nói, “Vâng, vẫn đang chọn, chọn xong sẽ báo bố mẹ
biết”. Nhất định là bố mẹ anh đang hỏi chuyện chọn ngày, cô thấy chua
xót, càng xấu hổ hơn. Vi Đào và bố mẹ trò chuyện một lúc về những gì cần chú ý khi tổ chức đám cưới, thấy anh đồng ý tất cả, cô cắn môi xót xa.
Mãi Vi Đào mới cúp máy được, Cố Tịch dịu giọng hỏi, “Không sao chứ?”.
Vi Đào gật đầu chắc chắn, “Không sao”. Anh không cho cô biết rằng thực ra
bố mẹ đã nói chuyện kết hôn của hai người cho họ hàng biết, ai cũng mừng rỡ hỏi khi nào tổ chức? Bố mẹ nghĩ nếu nhà họ Cố đã chọn ngày rồi thì
thời gian chắc không còn lâu nữa, cười hì hì báo rằng sắp rồi. Mọi người đều chúc mừng, nói cuối cùng họ đã yên lòng được phần nào.
Hai người định tối thứ Sáu về nhà Cố Tịch, hỏi ý của dì xem sao.
Phương Phi không biết chuyện này, cứ đòi kéo Cố Tịch đi chọn váy cưới. Cô nàng không ngừng giục Cố Tịch chọn kiểu trước, rồi đặt làm một bộ, nói Vi
Đào thương cô như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý. Cố Tịch có chuyện phải giấu
nên cả tối cứ lơ đãng, Phương Phi chọn gì cô cũng nói được. Cô nàng thấy không có hứng thú thì tưởng Vi Đào bắt nạt cô, nói sẽ xử lý anh cho cô
hả giận. Cố Tịch cười bảo không có gì, chỉ hơi mệt thôi.
Hai
người đi mấy tiệm áo cưới, cuối cùng chọn ra vài kiểu, quyết định về nhà suy nghĩ thêm. Phương Phi biết Vi Đào hai hôm nay không ở W nên gọi
điện cho Tiết Khải, nhờ anh đến đón họ. Cố Tịch nghe bạn nhắc tới Tiết
Khải mới sực nhớ ra, hỏi họ tiến triển đến đâu rồi? Phương Phi hiếm khi
tỏ ra bẽn lẽn, nói đã hẹn hò với anh mấy lần, anh không còn lãnh đạm
nữa. Cố Tịch thấy bạn mình e thẹn như vậy thì vui mừng choàng vai bạn
chúc mừng. Phương Phi khẽ thở dài, “Giá được như hai người thì hay biết
mấy, hai người mới quen nhau chưa lâu đã sắp cưới, thật khiến tớ ngưỡng
mộ”. Cố Tịch cười, kết hôn là chuyện phức tạp.
Họ ngồi trong cửa hàng áo cưới một lúc thì Tiết Khải tới.
Cả hai ra xe anh, Cố Tịch mỉm cười, đã một quãng thời gian không gặp,
trông anh thật vui vẻ. Tiết Khải thấy cô, ánh mắt rất nhanh lấp lánh nụ
cười ấm áp. Phương Phi cười bước đến, khoác tay anh đứng bên cạnh. Cố
Tịch thấy hai người quá hợp nhau thì nụ cười càng tươi, chọc, “Phi Phi,
cậu vừa thấy Tiết Khải thì đã không giấu nổi nụ cười rồi”. Phương Phi
xấu hổ dựa đầu vào vai Tiết Khải, “Cậu còn nói tớ à, cậu với Vi Đào mới
là tình cảm đó”. Tiết Khải chỉ cười, mở cửa xe cho họ.
Cố Tịch ngồi phía sau, Phương Phi ngồi ở ghế phụ.
Trên đường, trong xe đầy tiếng nói cười rộn rã của Phương Phi. Cố Tịch nhìn
nụ cười hạnh phúc của bạn qua gương chiếu hậu, cũng vui lây. Tiết Khải
luôn giữ vẻ ôn hòa thường thấy, giọng nói bình thản, nụ cười tủm tỉm,
chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn ban đầu. Cố Tịch nhìn hai người mà thầm tán
thưởng, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Tiết Khải vốn định đưa
Cố Tịch về trước, nhưng đường về nhà cô lại bị tắc vì tai nạn giao
thông. Anh đành đi vòng, như thế sẽ qua nhà Phương Phi trước. Đến nhà
Phương Phi rồi, cô nàng dặn Tiết Khải đưa Cố Tịch về, nhất định phải đưa đến tận cửa. Chào tạm biệt nhau xong, Phương Phi vui vẻ vào trong.
Tiết Khải đưa Cố Tịch về nhà. Ban đầu hai người không nói gì, cứ im lặng mãi.
Cuối cùng, Tiết Khải lên tiếng trước, “Nghe Phương Phi nói hai người sắp kết hôn rồi. Chúc mừng nhé”.
Cố Tịch mỉm cười, “Cảm ơn anh. Anh và Phương Phi cũng nhanh lên, không chừng cuối năm là đến hai người đó”.
Tiết Khải quay sang nhìn cô, nụ cười vẫn thế, “Định bao giờ?”.
Tiết Khải ngừng một lúc rồi bỗng nói, “Có tâm sự sao?”. Tối nay anh cứ cảm
giác trong mắt cô có vẻ mệt mỏi, không phải do làm việc mệt quá mà ra,
ngược lại do tâm sự trùng trùng.
Cố Tịch không ngờ anh lại nhạy cảm nhận ra sự bất thường của mình, vội cười gượng phủ nhận, “Không có”.
Tiết Khải chỉ nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì.
Cố Tịch đè nén tâm sự trong tim, mỉm cười, “Phi Phi gần đây rất vui vẻ,
mỗi ngày đi làm đều thấy cô ấy hát hò”, đều do công lao của anh.
Tiết Khải khẽ cười, “Thế à?”.
Cố Tịch vội gật mạnh đầu, “Vâng, cô ấy phóng khoáng thế đấy, vui hay không đều biểu hiện rất rõ. Thực ra cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, mọi
người đều thích”. Cô muốn khen bạn nhiều hơn để anh hiểu điểm tốt của
Phi Phi, nếu không Phi Phi cứ cố ý giữ kẽ trước mặt anh thì có lẽ anh
không thể biết hết được.
Tiết Khải không nói gì, im lặng một lúc
mới bảo, “Có thể tôi khiến cô ấy cảm thấy tĩnh lặng quá”. Cố Tịch vội
lắc đầu, “Không đâu, Phi Phi bảo rất thích nghe anh nói chuyện”. Phương
Phi nói với cô, giọng Tiết Khải trầm ấm dịu dàng, mỗi lần nghe là tim cô nàng lại nhẹ nhàng nhảy múa, người đàn ông bình thản đó như ly nước
soda thanh mát, có vị hơn nước lọc nhạt nhẽo, lại dịu hơn so với rượu
mạnh, cô nàng càng lúc càng mê mẩn.
Tiết Khải cười cười, “Có lẽ thế”.
Hai người không nói gì nữa, rất nhanh đã tới nhà Cố Tịch.
Tiết Khải đưa cô lên đến cửa. Cố Tịch cảm kích gật đầu chào anh.
Tiết Khải nhìn cô, ánh mắt sâu xa. Dưới ngọn đèn mờ ảo trong hành lang,
khuôn mặt anh thoáng ẩn thoáng hiện, cô chỉ có thể trông thấy nụ cười
mỉm bên khóe môi anh.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng rất trầm trong màn đêm, “Thật ngưỡng mộ Vi Đào”. Cố Tịch ngớ người, cười khan, không
biết trả lời sao.
Tiết Khải nhìn cô, nói tiếp, “Thật ra, năm
ngoái anh đã biết em. Nếu anh sớm đến gặp em, có lẽ sẽ khác chăng”.
Không phải hỏi, mà giống như thở dài, nhẹ nhàng, toát ra vẻ hối hận.
Cố Tịch thấy tim thắt lại, hởi thở rối loạn, anh nói thế… rất nguy hiểm.
Cô nhanh chóng cười nói, “Bây giờ rất tốt mà, anh và Phi Phi rất hợp”.
Cô hơi cuống quýt định nhắc anh sự tồn tại của Phương Phi, hơn nữa cô
sắp cưới rồi, những lời không cần nói thì không nên nói.
Tiết Khải chỉ nhìn cô, không nói.
Cố Tịch ngượng ngập hất tóc ra sau gáy, cố ý lắc chùm chìa khóa trong tay, tỏ ra vui vẻ, “Mau về đi, Phương Phi chắc sắp gọi điện cho anh rồi đó”.
Một tiếng thở dài rất khẽ vang lên, Tiết Khải cụp mắt nhìn xuống, khi ngước lên, gương mặt đã có nụ cười bình thản, “Anh và cô ấy không hợp nhau
lắm, anh đang ngần ngại, không biết nên nói gì với cô ấy, em có ý kiến
nào hay không?”.
Cố Tịch nhìn anh, như sững ra trước lời anh nói, sao anh có thể nói thế? Rõ ràng lúc này họ là một cặp rất hài hòa, niềm hạnh phúc của Phi Phi hiện rõ trên gương mặt, còn anh cũng không từ
chối sự dựa dẫm của cô ấy. Bây giờ sao lại nói ra những lời lạnh nhạt
như thế. Phi Phi phải làm sao?
“Tiết Khải, Phi Phi có gì không tốt? Tại sao anh không thích cô ấy?”, Cố Tịch cuống lên, giọng nói nặng nề.
Tiết Khải bình thản đáp, “Cô ấy không phải em”.
Cố Tịch thấy lồng ngực nặng trĩu, tim như bị một tảng đá đè lên. Cô nhìn
anh vẻ bất lực, “Tiết Khải, em xem anh là bạn, cũng là bạn trai của Phi
Phi. Em và Vi Đào đã ổn định rồi, anh cũng nên tỉnh táo, nếu anh không
thích Phương Phi thì có thể nói thẳng với cô ấy, xin đừng kéo em vào”.
Có lẽ cô hơi giận dữ, đã mấy ngày nay phiền muộn vì lời dì nói, giờ lại
nghe những lời linh tinh của Tiết Khải, cô nhất thời tức tối, khó mà nhẹ nhàng với anh được.
Tiết Khải nhìn cô hồi lâu rồi gật đầu, “Xin
lỗi, Cố Tịch. Anh chỉ hối hận có những lời mình đã không nói sớm”. Nói
xong anh gật nhẹ đầu rồi quay lưng bỏ đi. Cố Tịch nhìn theo bóng anh mất hút ở đầu cầu thang, tâm trạng phức tạp, rối bời. Cô buồn bực hất tóc,
mở cửa vào nhà, dựa vào cửa, lòng vẫn trăm mối tơ vò, lẽ nào giới thiệu
Tiết Khải cho Phương Phi là sai? Cô ngỡ anh đã chấp nhận sự thực là cô
và Vi Đào yêu nhau, nhưng không ngờ anh lại giấu tâm sự sâu kín đến thế.
Phiền muộn như tơ vò, cứ quấn lấy nhau không gỡ ra được. Cuộc đời là thế,
càng suôn sẻ thì càng có nghĩa là biến cô sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào,
cô và Vi Đào trước kia đã quá suôn sẻ.
Chương 42: Thất sát
Do những lời tối qua Tiết Khải nói mà hôm sau khi Cố Tịch nhìn thấy
Phương Phi, trong lòng cứ có cảm giác ân hận. Cô không biết Phương Phi
là vui thật hay giả vờ, nếu Tiết Khải không mấy tình cảm với Phương Phi
như lời anh nói, thế thì niềm vui anh có thể cho Phi Phi là có hạn. Còn
Phi Phi là cô gái thông minh, làm sao lại không nhận ra? Cố Tịch mấy lần nhìn Phương Phi mà lòng trĩu nặng.
Buổi trưa ăn cơm, Phương Phi
vui vẻ nhắc tới Tiết Khải, Cố Tịch im lặng không nói. Nhìn vẻ hạnh phúc
trên gương mặt bạn, cô không nỡ. Có lẽ tình yêu là thế, khi chìm đắm
trong nó, bạn không còn khả năng kháng cự, cho dù không hoàn hảo, không
công bằng, thì bạn cũng không cách nào tính toán so đo.
“Phi Phi, cậu thật sự rất thích Tiết Khải ư?”, Cố Tịch nghiêm túc hỏi.
Phương Phi ngẩn ra một giây rồi lập tức nở nụ cười, “Ừ”, cô khẽ nói, như thể
cho mình nghe. Cô bảo Tiết Khải tuy không nói nhiều, không nhiệt tình
lắm, nhưng chính cảm giác nhàn nhạt đó khiến cô càng lúc càng thích. Cá
tính cô vốn sôi nổi, mọi người bảo cô vô tâm vô tính, nhưng họ không
biết khi cô xem phim Hàn Quốc lại khóc mãi, nghe nhạc thì ngơ ngẩn đứng
trên đường. Cô cũng cảm thấy bản thân mâu thuẫn, cô nên thích một người
đàn ông mạnh mẽ, ngang ngược hơn mới đúng, nhưng tại sao đối với Tiết
Khải, cô lại thấy rất thoải mái, rất cảm động. Có lẽ vẻ u buồn lạ lùng ở anh đã làm rung động trái tim cô, càng lúc càng khiến cô mê đắm.
Cố Tịch nhìn Phương Phi đang diễn tả cảm xúc của mình, tim như ngừng đập.
Phi Phi biết mình muốn gì, nên ở công ty không ít đồng nghiệp nam theo
đuổi, nhưng cô chưa từng động lòng. Còn Tiết Khải liệu có thể cho cô
tình yêu mà cô cần không? Cố Tịch không tìm ra câu trả lời.
Phương Phi thấy vẻ lo âu trên gương mặt Cố Tịch, cười nhẹ, “Thích một người
không mấy thích mình sẽ rất khổ, nhưng biết làm sao? Rút chân lại đã quá muộn”. Tim Cố Tịch đau nhói, nắm lấy tay bạn, chưa từng thấy bạn cười
như vậy, thản nhiên mà thê lương, hóa ra Phương Phi luôn biết rõ.
“Phi Phi, dù sao đi nữa, nhất định phải vui vẻ.” Cố Tịch biết mình nói gì
cũng vô dụng, ban đầu giới thiệu họ với nhau, có lẽ chỉ là một dạng ích
kỷ và áy náy, nhưng bây giờ cô mong họ có sự lựa chọn của bản thân.
Phương Phi cố sức nở nụ cười tươi, gật mạnh đầu, “Tớ là một người rất ích kỷ,
không thể yêu người khác nhiều hơn yêu bản thân. Có lẽ một ngày nào đó,
khí chất kia trên người anh ấy mất đi, tớ sẽ có mới nới cũ”. Cố Tịch
nhìn bạn, không nói gì, trong lòng lại thầm lắc đầu, Phi Phi đang nói
dối, tuyệt đối là không đủ ích kỷ, nếu không cô ấy sẽ không giả vờ như
Tiết Khải đang yêu mình.
Tình yêu là thế, lúc bạn yêu, lý trí và
phán đoán chỉ đang ngụy trang, giả vờ kiên cường. Nhưng tình cảm lại là
một loại phản ứng hư vô nào đó của cơ thể, bạn không thể lý giải vì sao
khi thích một người trái tim lại đập mạnh, khi nhớ một người trái tim
lại chua xót, cũng không thể nói rõ tại sao lại đau nhói khi thấy sự do
dự trong mắt người ấy.Yêu chính là yêu, nếu cứ phải viện cớ nào đó cho
tình yêu, thì nghĩa là yêu chưa đủ sâu. Nếu đã chưa yêu sâu đậm, hà tất
phải lo bị tổn thương, cùng lắm khi chia tay thì rơi nước mắt quay đi.
Chẳng qua là trái tim đã xuất hiện một vết thương, bạn không chạm đến
nó, nó sẽ nhanh chóng biến mất ở mối tình tiếp theo.
Cố Tịch kể
cho Vi Đào nghe chuyện của Phi Phi mà thương cảm. Vi Đào không an ủi,
chỉ nhẹ nhàng ôm cô, Phương Phi là người lý trí, lựa chọn rồi sẽ tự chịu trách nhiệm. Họ chỉ giới thiệu cho cả hai quen nhau, có yêu nhau hay
không hoàn toàn do chính họ. Cố Tịch khẽ nói, “Em chỉ cảm thấy rất không công bằng với Phi Phi”. Tình yêu vốn không công bằng, nếu không phải
anh ra tay trước, có lẽ Tiết Khải đã tiến vào trái tim Cố Tịch, anh
không thể để chuyện đó xảy ra. Vi Đào nói, “Tình cảm chính là phải tranh giành, Phương Phi hiểu rõ mà”. Cố Tịch khẽ thở dài, ôm anh chặt hơn, cô cũng phải giành lấy, trước mắt còn phải đối mặt với vấn đề của dì.
Thứ Sáu, họ lên máy bay chuyến tối về thành phố N.
Hai người vừa vào nhà, bố mẹ Cố Tịch trông thấy Vi Đào sau lưng cô liền
sững sờ. Cố Tịch tỏ ra lúng túng, cô không nói cho họ biết là anh cùng
về, sợ họ không chịu.
Ngớ ra vài giây, bà Cố vẫn là người lấy lại bình tĩnh trước vẫy gọi họ vào.
Hai người mang hành lý vào phòng Cố Tịch rổi ra ngoài. Ông Cố nhiệt tình
gọi Vi Đào đến ngồi, bà Cố kéo tay con gái, nói đi rót trà rồi cùng vào
bếp.
Vào tới bếp, bà Cố khẽ giọng trách, “Không phải bảo con về một mình hay sao?”.
“Con nghĩ về với anh ấy sẽ tốt hơn, có vấn đề gì thì cùng giải quyết.”
“Dì con…”, bà Cố chưa nói xong đã thở dài nặng nề. Cố Tịch thấy vẻ mặt trầm trọng của bà thì cũng chẳng thể thoải mái được.
Hai người không nói gì, rót trà mang ra. Ông Cố khá bình tĩnh, trò chuyện
với Vi Đào về những chuyện khác, không khí cũng khá hòa hợp.
Ăn
tối xong, bà Cố gọi điện cho dì, dì cô nghe nói Vi Đào cũng về thì trầm
tư một lúc, tuy nhiên không phản đối, nói lát nữa sẽ tới.
Bốn
người trò chuyện vui vẻ, nhưng Cố Tịch nhận ra bố mẹ có vẻ lơ đãng. Vi
Đào vẫn rất bình thản, trong lòng cô cũng hơi căng thẳng, nghĩ lát nữa
dì thấy Vi Đào liệu có không vui không, sẽ nói gì? Cứ nghĩ thế mãi, bỗng tay nóng hổi, Vi Đào len lén nắm tay cô, hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến sự cổ vũ của anh, ưu phiền trong lòng cô dần tan biến. Cô nhìn anh, cười
khẽ, có anh rồi thì chẳng sợ gì nữa.
Dì cuối cùng đã đến.
Vi Đào nhìn thấy đi, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn vận hợp thời, trang điểm cũng rất tinh tế, có thể nhận ra dì là người có
yêu cầu rất cao với đời sống. Ngoại hình dì lại rất hòa nhã, toát lên
một vẻ khiêm nhường, cử chỉ cũng rất thanh lịch. Nói thật, anh rất hiếm
khi liên hệ một người phụ nữ sang trọng như vậy với một thầy bói linh
nghiệm.
Dì thấy họ thì mỉm cười bước đến ôm chặt Cố Tịch. Từ nhỏ
dì đã thương cô nhất, đưa tay ra, “Chào dì”. Dì cười rồi gật đầu, bắt
tay anh.
Ông bà Cố gọi dì tới ngồi, rồi mang trà lên.
Dì
nhìn bà Cố, dịu dàng nói, “Chị, em muốn nói chuyện riêng với hai đứa
nó”. Bà Cố ngẩn người rồi gật đầu. Dì gật đầu ra hiệu với hai người, họ
theo dì vào phòng Cố Tịch, đóng cửa lại.
Dì ngồi xuống bên giường Cố Tịch, còn cô và Vi Đào ngồi trên ghế đối diện, chờ đợi.
Dì hết nhìn anh rồi lại nhìn cô, sau đó khẽ nói, “Chuyện kết hôn của hai
đứa đừng vội”. Cố Tịch liếc nhanh Vi Đào, hỏi, “Sao vậy ạ?”.
Dì
biết họ đều rất thắc mắc nên chậm rãi giải thích, “Dì đã tính, không
chắc lắm, lại tìm người khác tính thử. Nửa năm đầu hai đứa không hợp để
cưới”. Lời dì cũng không chắc chắn, chỉ nói nửa năm đầu không hợp, vậy
nửa năm sau thì OK? Cố Tịch vẫn muốn hỏi nguyên do thì Vi Đào đã ngăn cô lại, nói, “Dì thấy khi nào thì thích hợp ạ?”. Không hổ là kẻ đen tối,
hết lùi đến tiến, cứ chắc chắn bao giờ thích hợp trước đã, Cố Tịch thầm
tán thưởng rồi quay lại nhìn dì.
Dì nhìn Vi Đào, mỉm cười, ánh
mắt như đang quan sát rồi mãi mới bảo, “Nếu nói ra thì năm nay không
hợp”. Cố Tịch kêu lên, chỉ thấy tay được nắm chặt, Vi Đào cũng rất sửng
sốt.
Dì khẽ thở dài, “Vi Đào, có phải con luôn cảm thấy làm việc
thường xuyên gặp trở ngại?”. Dì bỗng hỏi khiến cả hai đều ngớ ra. Vi Đào nhanh chóng trấn tĩnh, “Dạ phải”. Cố Tịch thắc mắc nhìn anh, vậy sao?
Cô vẫn tưởng anh luôn suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió chứ.
“Con phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn người khác mới có thể giành được kết quả con mong muốn?” Dì tiếp tục nói, vẻ mặt bình thản.
Vi Đào gật đầu.
“Con có tính hiếu thắng cao, không dễ tin tưởng ai, lúc nhỏ nhất định rất
nổi loạn”, dì mỉm cười. Sắc mặt Vi Đào tối lại, ngần ngại nửa giây rồi
vẫn gật đầu. Cố Tịch kinh ngạc nhìn dì, lẽ nào dì cũng đoán được điều gì đó về Vi Đào?
“Dì”, Cố Tịch không kìm được, cắt ngang, thực ra dì không cần thẳng thừng như thế.
“Tiểu Tịch, con đừng bực bội. Nếu dì nói không đúng, cậu ấy có thể phản bác”, dì vẫn cười dịu dàng. Tình ý của Tiểu Tịch với Vi Đào có thể thấy rõ từ vẻ căng thẳng của cô.
Vi Đào nắm tay Cố Tịch, “Dì nói rất đúng”. Anh thừa nhận rằng dì rất “linh”.
Dì thấy Vi Đào không chút bực bội nào thì gật gù khen ngợi, “Dì đã coi
ngày sinh của hai đứa, Vi Đào mệnh có Thất Sát, nên làm việc rất hay gặp trở ngại”.
“Thất Sát?”, Cố Tịch lạ lùng hỏi, cái từ này vừa nghe đã thấy rất bất an.
“Người thuộc sao Thất Sát thường dũng mãnh vô địch, nhưng cũng rất dễ bồng bột manh động, rất cố chấp, dễ gặp kẻ tiểu nhân, hoạn nạn. Hơn nữa… rất dễ
vướng phải một số thứ.” Nghe dì nói thế, Cố Tịch càng lo lắng, nhìn Vi
Đào.
Vi Đào không nói gì, chỉ cười dịu dàng với cô, không sao.
“Sao này ám vào mệnh, trọng ở tự giải, khắc chế được sẽ dễ nổi danh, hóa
giải được sẽ rất quý hóa.” Lời dì quá cao thâm, Cố Tịch không hiểu lắm,
còn Vi Đào thì cười, anh hiểu.
“Dì à, chuyện cưới hỏi của tụi con phải hoãn là vì con có Thất Sát sao?”, anh đã hiểu, có lẽ đó chính là nguyên nhân quan trọng.
“Mệnh của con và Tiểu Tịch hơi xung khắc, nếu năm nay kết hôn có thể sẽ ảnh
hưởng tới bố mẹ Tiểu Tịch.” Cố Tịch càng thấy lòng nặng hơn theo mỗi lời dì nói, thế… phải làm sao?
Vi Đào vẫn tỏ vẻ bình thản, không
nhiều thay đổi, “Dì à, chắc dì có cách, phiền dì giúp con hóa giải bớt”, ánh mắt anh nhìn dì rất chắc chắn, tự tin.
Cố Tịch cũng vội vàng phụ họa, “Đúng thế, dì ơi, dì dạy tụi con đi”.
Dì nhìn họ, tỏ vẻ suy tư, “Dì cần tìm thầy hỏi thử. Nhưng Vi Đào phải chú
ý, mấy tháng nay con sẽ gặp trộm cắp, phải cẩn thận”. Cố Tịch căng thẳng nắm tay Vi Đào, “Dì ơi, anh ấy sẽ gặp chuyện gì?”. Vẻ mặt dì nghiêm
túc, “Phạm vào tiểu nhân”. Cố Tịch nhìn Vi Đào, càng lo âu hơn. Vi Đào
vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Về công việc ạ?”. Dì gật đầu, Vi Đào thật thông
minh, rất dễ trao đổi.
Dì lại dặn dò vài việc rồi mới ra khỏi
phòng. Cố Tịch thấy dì đi rồi thì nắm chặt tay Vi Đào, “Em lo cho anh
quá”. Vi Đào lại nhẹ nhàng, “Ngốc, đừng lo”. Dì đã lên tiếng nhắc nhở
thì đương nhiên anh sẽ đề phòng.
“Thất Sát… là gì?”, Cố Tịch chỉ
thấy rất bất an, sự nghiêm trọng của dì và vẻ sửng sốt ở Vi Đào đều
khiến cô có cảm giác không lành, nhưng cô lại không biết phải tránh thế
nào.
“Anh cũng không biết, nhưng dì nói rất chuẩn”, Vi Đào ôm cô, giọng cũng hơi căng thẳng, “Biết anh vì sao không xem phim ma không?”
Cố Tịch ngước lên, đờ đẫn lắc đầu, lẽ nào có liên quan đến điều này?
“Vì anh đã từng thấy những thứ không sạch sẽ.”
Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể anh căng cứng, bất giác siết chặt tay ôm anh.
Giọng anh không mang chút cảm xúc nào, bình thản kể lại, “Anh thường
xuyên bị bóng đè, nên không xem những thứ đó”. Tiểu Tịch lờ mờ hiểu ra
điều anh nói, thấy lạnh trong lòng, anh… hóa ra bị ám ảnh.
“Nhưng sau khi anh quen em, cảm giác đó bớt đi nhiều rồi”, anh vuốt lưng cô,
mặt áp lên tóc cô, cảm giác ôm cô rất ấm áp, rất bình yên.
Cố Tịch rung động, “Có phải vì em to gan không?”. Vi Đào hôn nhẹ lên má cô, chớp mắt.
Cố Tịch vuốt ve mắt anh, “Em sẽ bảo vệ anh, sau này không cần sợ nữa”. Cô
không thể tưởng tượng nỗi sợ hãi của anh là thế nào, nhưng thấy anh cố ý trốn tránh thì rất xót xa. Anh không thích xem thì sau này cô cũng
không xem. Cô phải cố gắng hóa giải nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Vi Đào nhìn cô, nụ cười càng sâu hơn, “Không được nuốt lời”. Cô gật mạnh
đầu, “Tuyệt đối không nuốt lời”. Nụ hôn ấm áp như lời hứa của hai người. Họ sẽ bảo vệ nhau, cho đến mãi mãi.
(Tác giả giải thích thêm:
Người trong mệnh có sao Thất Sát thì rất dễ nảy sinh chuyện tình cảm với cấp dưới hoặc đối thủ cạnh tranh ngang hàng.)
Chương 43: Cảnh báo
Cố Tịch đinh ninh là dì sẽ nghĩ cách, bố mẹ tạm thời có thể vững lòng,
nào ngờ sự lo âu của bố mẹ nhiều hơn cô tưởng. Tối đó mẹ đặc biệt dặn dò cô mấy hôm ở nhà không được ở chung phòng với Vi Đào, nói rằng hai
người chưa làm lễ phải kiêng kỵ. Cố Tịch cũng không thấy gì, nên bảo Vi
Đào ở phòng khách. Nhưng khi cô và Vi Đào ngồi trong phòng khách, vừa
dọn dẹp phòng vừa trò chuyện thì mẹ bỗng bước vào, dặn dò vài thứ linh
tinh, lúc đi còn cố ý để ngỏ cửa.
Cố Tịch và Vi Đào nhìn nhau,
không đến nỗi chứ, lẽ nào họ ở chung phòng trò chuyện cũng phải kiêng
kỵ? Cố Tịch bất lực nhăn mũi, ánh mắt ai oán, “Nhà em nhiều quy tắc
quá”. Vi Đào chỉ cười và gật đầu, “Cứ làm theo lời người lớn đi”.
Lần này những thứ phải chú ý đã nhiều hơn. Trước mặt bố mẹ, hai người không được có bất kỳ hành vi thân mật nào, thậm chí chỉ khi cùng ngồi trong
phòng cũng phải mở cửa. Hai người đành nhân lúc đi dạo bên ngoài mà ôm
hôn nhau, thật không ngờ trước mặt bố mẹ còn phải dè dặn, kiềm chế như
vậy.
Rất nhanh, dì đã cầu được thầy để tìm cách hóa giải. Dì nói
chuyện riêng với Vi Đào trong phòng trước, lát sau lại gọi Cố Tịch vào.
Cô vừa vào đã nắm tay Vi Đào, lo lắng hỏi khẽ: “Thế nào ạ?”. Vi Đào chỉ
mỉm cười, không nói. Dì bảo Cố Tịch ngồi xuống. “Dì vừa nói chuyện với
Vi Đào, vận xấu của cậu ấy phải dựa vào chính bản thân cậu ấy. Còn về
chuyện hai đứa kết hôn, thấy nói là nếu bắt buộc, năm nay cưới cũng
được. Ngày thì chỉ có thể chọn mùng Tám tháng Mười Âm lịch, hơn nữa phải làm lễ vào mười giờ sáng, lúc làm lễ còn phải tránh bố mẹ chồng, chỉ có hai đứa thôi, trước khi làm lễ thì đặt tấm bùa này vào dưới gối hai
đứa”.
Cố Tịch nghe mà ngẩn người, nghi hoặc nhìn Vi Đào. Anh tỏ
ra bình thản, xem ra dì đã nói với anh rồi. Cô nhìn lại dì, “Nếu đã cử
hành hôn lễ thì làm sao mà tránh bố mẹ anh ấy được?”. Kết hôn là đại sự, họ làm lễ, sao có thể không vái bố mẹ chồng?
Dì nói tiếp, “Mọi
việc đều do con người thôi. Dì chỉ có thể nhắc những điều đó, nếu hai
đứa không muốn thế thì bố mẹ con sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn
trong năm nay đâu”. Cố Tịch hiểu ý của dì, bố mẹ nghe nói hai người xung khắc về mạng thì vỗn đã không mấy vui, nếu họ còn không chú ý hóa giải
thì lễ cưới này có lẽ không thành.
Vi Đào nắm tay cô, “Cứ làm
theo lời dì. Dì à, mong dì có thể giải thích cho bác trai bác gái hiểu
hơn, bọn con thật sự muốn kết hôn trong năm nay”. Chỉ cần có thể ở bên
Cố Tịch thì dù phiền toái thế nào, anh cũng chấp nhận.
Dì cười
khẽ, bỗng nghiêm túc nói với anh, “Chuyện lúc nãy dì nói với con, con
hãy nhớ kỹ, nếu có vấn đề gì, nhớ gọi điện cho dì”. Vi Đào im lặng gật
đầu. Cố Tịch nhìn vẻ nghiêm túc của dì thì căng thẳng, “Vi Đào, không
sao chứ?”. Tại sao sắc mặt hai người lại kỳ quặc như vậy? Lẽ nào vấn đề
Vi Đào gặp phải là một phiền phức lớn?
Vi Đào nắm chặt tay cô,
“Không sao, dì đã cảnh báo anh trước rồi”. Anh không muốn cô lo, hơn nữa những gì dì nói cần một thời gian để hóa giải. Vì cô, anh sẽ dốc sức
ứng phó.
Cuối cùng dì dặn hai người trước khi kết hôn không được
ngủ chung giường. Cố Tịch đỏ mặt vâng dạ, rồi nhìn nhanh sang Vi Đào,
nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh. Anh không phản đối sao? Vi Đào nhìn
cô, ánh mắt dịu dàng, “Con nhất định sẽ nhớ rõ lời dì”. Hóa ra anh đã
chuẩn bị sẵn tâm lý, có lẽ lúc nãy dì đã dặn riêng anh, nhưng vẻ bình
thản của anh thực sự không giống với sự xấu bụng trước kia tí nào.
Dì dặn dò xong lại ra ngoài bàn bạc với bố mẹ Cố Tịch rồi mới ra về.
Tiễn dì về rồi, Vi Đào ra ngoài trò chuyện với ông bà Cố, ngày mai họ sẽ trở lại W. Cố Tịch có đầy bụng thắc mắc muốn hỏi anh, rốt cuộc dì đã nói
với anh những gì? Tại sao dì nói không thể ngủ chung mà anh lại bình
thản như vậy, thật khó hiểu.
Đêm khuya, bố mẹ Cố Tịch buồn ngủ
quá nên đi ngủ trước. Vi Đào nói cũng buồn ngủ nên đi tắm. Chỉ còn lại
Cố Tịch ngồi ủ rũ trên sô pha, Vi Đào rõ ràng cả tối không cho cô cơ
hội, trước mặt bố mẹ thì cô không tiện hỏi. Cố Tịch hậm hực về phòng,
đóng cửa lại.
Lát sau có tiếng gõ cửa khe khẽ, cô thầm nghĩ, đã
sắp ngủ rồi còn đến tìm mình làm gì? Nhưng trong lòng tuy không vui mà
hai chân vẫn ngoan ngoãn đi ra. Cửa mở, Vi Đào tóc ướt đẫm đứng bên
ngoài, cổ choàng khăn bông, nước từ tóc nhỏ xuống. Cố Tịch thót tim, hơi thở bỗng gấp gáp, anh… anh đừng có vô duyên vô cớ quyến rũ như thế được không?
Vi Đào nhướng môi, mắt nheo lại càng quyến rũ gấp bội, “Chưa ngủ à? Anh có chuyện muốn nói với em”.
Cố Tịch cắn môi, lùi lại nửa bước cho anh vào phòng. Vi Đào lúc đi ngang
cô, một mùi hoa nhài thanh mát sảng khoái thoáng qua, thơm quá. Cố Tịch
làu bàu trong bụng, tắm thôi mà cần gì phải thơm thế? Buồn cười là cô
không nhận ra, rõ ràng đó là sữa tắm mùi hoa nhài mà cô mang về. Có thể
do gần đây hai người quá ít cơ hội gần gũi nên cô sắp quên mất mùi hương nam tính đặc biệt của anh rồi.
Cố Tịch nhẹ nhàng khép hờ cửa,
không dám đóng mạnh, vì sợ bố mẹ trách. Cô bước đến hỏi nhỏ, “Muộn thế
này rồi, còn nói gì nữa, để mai hẵng hay”.
Vi Đào dựa vào bên
chiếc bàn, đầu hơi cúi, mặc cho nước vẫn chảy xuống, rơi trên chiếc áo
không cổ, làm ướt một khoảng. Anh nhìn cô, đưa tay lên ngoắc. Cố Tịch
cảm thấy hơi thở lại gấp gáp, lúc nãy chỉ là “hơi”, bây giờ thì rối loạn thật sự. Anh… sao anh có thể quyến rũ đến thế! Khóe môi cong lên, hàng
lông mày đen hơi nhướng, lúc cau vào lúc giãn ra, khóe môi rõ ràng vẫn
như lúc bình thường, nhưng vì sao nhìn lại thấy thấp thoáng nụ cười,
giống như đang dụ dỗ, đặc biệt là vẻ mặt anh khi ngoắc ngón tay, uể oải
như một con mèo xinh đẹp. Đúng, tại sao cô lại thấy giống mèo, vì trong
lúc cử động, anh đều toát ra vẻ uể oải, giống như là một động tác tùy
hứng, không chịu sự chi phối của đại não, không phải cố ý mà làm. Sau
đó, cô chìm đắm mà không thể kháng cự, tim bay tít lên trên cao.
Vi Đào nhìn cô mở to mắt, rất nhiều biểu cảm trên gương mặt, cuối cùng
biến thành màu hồng nhuộm xuống tận cổ, thậm chí cả chiếc cằm thon cũng
lấp lánh ánh sáng, anh lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Cố Tịch ngần ngừ bước tới, còn cách khoảng một cánh tay thì hơi thở của anh đã ập đến.
Anh giơ tay kéo cô vào lòng, Cố Tịch giật mình kêu khẽ, giãy dụa định
rời ra nhưng Vi Đào đã ôm chặt, “suỵt” một tiếng, đặt ngón tay lên môi
cô, ánh mắt ra hiệu đừng đánh thức bố mẹ.
Cố Tịch không giãy dụa nữa nhưng vẫn nhỏ giọng phản ứng, “Lời dì nói anh quên rồi sao?”.
Vi Đào cười tao nhã: “Dì không nói là không thể ôm em mà?”.
Nghe dì nói không thể ngủ chung giường với cô, trong lòng anh suýt thì gầm
thét, nhưng tố chất tâm lý tốt đẹp đã khiến anh giữ được vẻ bình tĩnh.
Anh mỉm cười hỏi lý do, dì nói vì vận xui của anh có liên quan đến phụ
nữ, phụ nữ sẽ trở thành hòn đá cản đường trong công việc của anh. Hơn
nữa thầy cô nói, nếu anh không “cai” nữ sắc thì sẽ liên lụy đến cả người đó, chính là Cố Tịch. Vi Đào nghe sẽ có hại cho cô thì không nói gì mà
nhận lời ngay.
Trong lòng anh cũng rất buồn bực, phải làm sao để
kiềm chế khi ở bên Cố Tịch đây? Có những thứ, nếu chưa từng thử thì mức
độ khao khát có thể sẽ không mãnh liệt tới vậy, nhưng một khi đã nếm qua sự tuyệt diệu của nó thì giống như nghiện thuốc, làm sao nói cai là cai ngay được? Nhìn đôi môi đỏ của cô hơi cong lên, phần cổ nhẵn mịn, eo
lưng mềm mại, anh rất muốn ôm trong lòng mà thưởng thức. Cho dù chỉ ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, là anh đã muốn cắn lấy tai cô,
vành tai mềm mại ấy lần nào cũng khiêu khích anh. Yêu một người là trong lòng lúc nào cũng có người đó, mỗi một tiểu tiết lãng mạn ấm áp đều sẽ
vô thức xuất hiện trong đầu, anh muốn có mọi thứ của cô.
Nhưng
đồng thời nội tâm lại giằng co, chỉ cần nghĩ đến sự an nguy của Cố Tịch
là mọi do dự trong anh đều bị đè nén. Anh cần cô không chỉ là hiện tại,
cũng không phải một, hai năm, anh cần cô cả đời. Chỉ cần nghĩ đến tương
lai, ngày nào cũng có thể ngọt ngào hôn cô tỉnh dậy, là cảm giác hạnh
phúc lại ngập tràn giống như sắp phá tung trái tim, anh nguyện đợi đến
ngày đó.
Cố Tịch chẳng thể hiểu được những cảm xúc phức tạp trong lòng Vi Đào, chỉ bị chọc giận bởi giọng điệu đùa bỡn của anh. Cô đẩy
nhẹ anh ra rồi dùng cánh tay chặn giữa hai người, “Dù sao thì cũng không được!”. Dì nói nghiêm túc như vậy, sao anh có thể xem như trò chơi thế
chứ? Lúc ấy đã đồng ý rồi, giờ sau lưng lại thế này, không được, phải
làm theo lời dì dặn!
“Tịch Tịch, cho anh ôm một chút, một chút
thôi”, Vi Đào trầm giọng, từ từ ôm cô vào lòng, cánh tay cô cuối cùng
không thể chống cự nổi sức mạnh của vòng tay anh, cô rơi vào lòng anh.
Vùi sâu trong lòng anh, bị mùi hương của anh bủa vậy, hơi ấm từ ngón tay
truyền đến tứ chi, nhớ quá vòng tay này! Cố Tịch thầm mắng mình kém cỏi, thì thào hỏi, “Hôm nay dì đã nói gì với anh?”. Cô cứ tò mò rốt cuộc anh sẽ gặp vận rủi thế nào, cô có thể giúp đỡ anh không, và phải giúp ra
sao?
Vi Đào vuốt nhẹ tóc cô, “Đừng lo, không sao đâu. Em chỉ cần
chăm sóc tốt bản thân là được”. Dì đã dặn không thể nói cho ai, kể cả Cố Tịch. Anh cũng không muốn làm cô lo lắng, tuy anh vẫn bán tín bán nghi
nhưng nếu có thể khiến bố mẹ Cố Tịch yên tâm, khiến cô yên lòng, anh
nguyện tin những điều đó.
“Nhưng… nhưng em bất an quá.” Từ chuyện cưới hỏi bỗng dưng tạm hoãn, cô đã thấy có gì đó không ổn, cứ như ông
Trời đang cố ý làm khó họ. Cô và Vi Đào thật sự có thể kết hôn suôn sẻ
chứ?
“Ngốc quá, tất cả đã có anh, em chỉ cần nhắm mắt đợi gả cho
anh là được”, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, tê dại, nhưng
không thể áp sát. Cố Tịch thấy nóng người, anh đang kiềm chế, nếu là
bình thường thì anh đã gặm tai cô và tiếp tục thì thầm rồi. Nhưng lúc
này anh chỉ ôm cô, không có động tác nào khác. Cô thoáng thấy xót xa,
hai tay chủ động ôm lấy eo anh, “dạ” một tiếng.
Vì hạnh phúc cả đời, nhẫn nại trong phút chốc cũng là hạnh phúc.
Sau khi về lại W, hai người tạm hoãn việc chuẩn bị hôn lễ. Vi Đào gọi điện
cho bố mẹ, nói rằng chuyện cưới xin không cần phải vội. Bố mẹ anh truy
hỏi nguyên do, Vi Đào chỉ nói công việc quá bận, kết hôn là chuyện lớn,
cả đời chỉ có một lần, không muốn gấp gáp. Bố mẹ Vi Đào cằn nhằn rằng
nếu anh bận thì để họ giúp, hai đứa chỉ cần đợi xuất hiện trong lễ cưới
là được, còn nói là đã thông báo cho họ hàng biết, mọi người đều nghĩ
nửa năm đầu này sẽ được uống rượu mừng, bỗng dưng lại nói hoãn sẽ rất lạ lùng. Vi Đào nhẫn nại giải thích một lúc. Cuối cùng hai ông bà cũng
không kiên quyết nữa, nhưng trước khi cúp máy, mẹ Vi Đào bỗng dưng hỏi
anh, có phải nhà họ Cố phản đối không. Vi Đào phủ nhận ngay, anh cũng đã giải thích với nhà họ Cố rồi, thực sự là vì công việc.
Hôm đó
khuyên bố mẹ xong, Vi Đào tưởng chuyện này đã ổn, ai ngờ mấy hôm sau,
anh lại nhận được điện thoại của ông bà. Ban đầu anh viện cớ bận công
việc để giải thích với bố mẹ, vì biết bố mẹ không tin những chuyện bói
toán này nọ, nếu để họ biết chuyện cưới hỏi bị hoãn vì lý do đó, hai
người nhất định sẽ bực bội. Nên anh và Cố Tịch đã thống nhất sẽ không
nói với bố mẹ nguyên nhân thực sự. Nhưng mẹ anh lại gọi điện hỏi ông bà
Cố, mà bố mẹ Cố Tịch tưởng Vi Đào đã giải thích với gia đình nên cũng
nói thẳng ra. Lần này hay rồi, mẹ Vi Đào kết thúc cuộc nói chuyện với
ông bà Cố liền gọi ngay cho anh, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì?
Vi Đào thấy đã đường cùng nên đành nói thật cho mẹ nghe. Mẹ anh nghe xong
quả nhiên khẽ cười, trách móc, “Đã thời đại nào rồi? Ai còn mê tín như
vậy, chỉ vì năm sinh tháng đẻ không hợp mà trì hoãn đám cưới? Thật buồn
cười, hừ, nhà chúng ta không tin thứ này, chừng nào cưới thì cưới, mùng
Một tháng Năm rất tốt, là ngày lễ được nghỉ dài”.
Vi Đào biết mẹ
giận nên vội xoa dịu, “Mẹ, con biết bố mẹ không quan tâm đến thứ này,
nhưng nhà họ Cố thì có, chúng ta cũng nên nghĩ đến cảm nhận của họ”.
“Có gì mà nói thế, nó đã gả đến nhà chúng ta làm dâu con thì không lẽ còn
phải theo quy tắc của nhà họ Cố? Nhà chúng ta không phiền phức như vậy,
cứ nhanh chóng tổ chức tiệc cưới là được, có thua thiệt gì cho nó đâu.”
Mẹ Vi Đào vốn là người phương Bắc phóng khoáng, rất ghét những phong tục tập quán của người phương Nam, hơn nữa ghét nhất là nhắc đến bát quái,
mê tín gì đó.
Vi Đào thấy ánh mắt Cố Tịch nhìn mình thì vội che
điện thoại, đi ra ban công. Anh nhẫn nại xoa dịu, định làm mẹ bớt giận.
Cuối cùng bà nói thẳng, nếu nhà họ Cố phiền toái như vậy thì cô dâu này
cũng không cần nữa, bà không muốn tương lai có thêm nhiều rắc rối.
Vi Đào vừa khuyên nhủ mẹ, vừa than thở trong lòng, ai ngờ chuyện này cuối
cùng vẫn khiến bố mẹ không vui. Khuyên nhủ mãi mẹ mới chịu cúp máy, bảo
anh tự suy nghĩ cho kỹ.
Vi Đào tắt máy, vừa định quay người về thư phòng thì thấy Cố Tịch dựa vào bàn nhìn mình.
“Mẹ anh không vui sao?” Cô đã nghe thấy, tuy muốn trốn tránh, nhưng nghe
giọng cao vút của mẹ anh trong điện thoại, cô vẫn ý thức được đã xảy ra
chuyện gì.
Vi Đào nở nụ cười nhẹ nhõm, “Cũng ổn”. Anh bước tới
véo nhẹ má cô, “Họ biết rồi cũng tốt, sau này đỡ phải giải thích”. Anh
sẽ nghĩ cách, cô không cần lo.
“Xin lỗi anh.” Cố Tịch cúi đầu, cô biết yêu cầu của bố mẹ, các gia đình khác thường khó chấp nhận. Đã sắp
bàn việc thành thân rồi còn nói không hợp, haizzz, nếu ban đầu cô nhờ dì bói trước, chắc đã không thành ra thế này. Nhưng cô không nghĩ sâu, nếu dì nói không hợp, liệu cô có thể buông bỏ, chấp nhận rời xa Vi Đào
không? Chắc chắn là không. Tình cảm không phải bài toán đúng sai. Đúng
và sai chỉ có một lựa chọn, sai rồi liền có thể cắt đứt ngay được. Người cô yêu là anh, dù gặp bất kỳ khó khăn sóng gió nào, cô cũng phải nắm
chặt tay anh vượt qua.
Vi Đào đưa tay nâng mặt cô lên, dịu dàng ve vuốt chiếc cằm thon nhỏ, “Không có cái hố nào không vượt qua được, tin anh nhé”.
“Tin anh nhé”, chỉ câu này thôi mà trái tim cô từ từ bình tĩnh lại. Yêu anh
thì nên tin tưởng vô điều kiện, nếu anh đã cho cô một lời hứa thì cô sẽ
theo anh. Dù anh ở đâu, cô cũng quyết bên cạnh.
Chương 44: Tranh tuyển
Tuy nhà họ Vi rất bực bội trước việc hôn lễ bị tạm hoãn, nhưng Vi Đào
vẫn kiên trì khuyên giải bố mẹ. Gia Tuấn thấy Cố Tịch buồn vì việc này
thì chỉ có thể an ủi cô, kết hôn là chuyện vui, không nên ủ rũ suốt ngày như vậy. Cố Tịch thấy Gia Tuấn ân cần thế thì cảm thấy rất ấm lòng.
Phương Phi cũng biết chuyện, để Cố Tịch vui hơn, cô bảo bạn đuổi Vi Đào đi để
cùng đi chơi đêm. Cố Tịch và Phương Phi đi dạo cả ngày trời, buổi tối
cùng đi ăn món Tây. Lúc ăn, tin nhắn của Phương Phi cứ réo rắt, Cố Tịch
thấy bạn chăm chú nhắn tin thì tò mò hỏi, “Ai vậy?”.
Phương Phi cười khẽ, “Tiết Khải”.
Cố Tịch mở to mắt nhìn bạn, không hiểu nổi.
Phương Phi gửi tin xong đặt điện thoại xuống, vừa ăn vừa nói, “Bọn mình giờ là bạn bình thường”.
Cố Tịch có phần hối lỗi, gần đây lúc nào cũng lo chuyện kết hôn, thậm chí
cả bản thân cũng lơ là. Không biết Phương Phi và Tiết Khải thế nào rồi?
“Chuyện gì vậy?”
Phương Phi cười mỉm, “Anh ấy đã đến nói chuyện
với tớ, nói rằng tớ không phải kiểu người anh ấy thích, khuyên tớ từ
bỏ”. Cố Tịch nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt bạn, nhưng lại liên
tưởng đến hai chữ “Bất lực”. Phi Phi à…
“Tớ nói được, không làm
người yêu thì chí ít vẫn có thể là bạn, kết quả thế này đây.” Phương Phi nói xong chữ cuối, rèm mi hơi cụp xuống, che đi ngấn nước mắt. Cố Tịch
nghẹn lời không nói được gì, hóa ra mỗi người đều có chuyện phiền muộn,
Phi Phi cũng thế. Cô nắm lấy cánh tay lạnh băng nhỏ nhắn của bạn, thật
xót xa.
“Tớ biết anh ấy bận, thường xuyên đi công tác. Tớ chỉ có
thể nhắn tin để quấy rối anh ấy, ban đầu nhắn năm tin thì anh ấy trả lời một. Bây giờ tốt rồi, chỉ cần tớ nhắn tin là anh ấy sẽ trả lời.” Đôi
mắt đẹp của Phương Phi cong cong, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, điều cô
cần vốn không nhiều, chỉ không biết Tiết Khải có thể đáp ứng hay không.
“Phi Phi, có lẽ anh ấy không hợp với cậu”, Cố Tịch cuối cùng cũng nói ra. Ngay từ đầu họ đã sai, cứ cố tác thành cho hai người.
“Có lẽ thế”, bình thản, không phủ nhận, “Nhưng trò chuyện với anh ấy rất vui”.
Cố Tịch nắm chặt tay bạn, không nói được gì.
Trước tình yêu, mọi người đều là kẻ ngốc, chỉ là có may mắn hay không mà
thôi. Cô biết Vi Đào không phải hoàn toàn tin những lời dì nói, nhưng
anh chịu làm theo, chỉ vì anh muốn cô yên lòng, muốn bố mẹ cô an tâm,
rất ngốc nhưng lại rất đáng. Tiết Khải biết rõ cô và Vi Đào yêu nhau
nhưng vẫn nói ra những lời đó, chỉ vì không muốn bản thân phải tiếc
nuối, rất ngốc và rất bất lực. Còn Phương Phi, vì một người đàn ông từ
chối mình mà cam tâm làm bạn anh ấy, chỉ vì muốn tìm chút niềm vui trong việc anh thỉnh thoảng trả lời tin nhắn, càng ngốc lại càng si tình.
Nhưng ai có quyền nói họ sai? Cô thì không ngốc ư? Nếu hôm nay đổi lại
là nhà Vi Đào đề ra yêu cầu vô lý đó, cô cũng chắc chắn làm theo. Vì cô
muốn ở bên anh, suy nghĩ mãnh liệt đó giữ cho cô vững bước vượt qua mọi
khó khăn, nắm chặt tay anh đi tiếp.
Cứ để những kẻ ngốc tiếp tục ngốc, chỉ cần có tình yêu, ngốc thì đã sao?
Cố Tịch tạm thời dẹp hết mọi phiền muộn, chuyên tâm làm việc. Phương Phi
buổi sáng nhắc cô xem email của phòng, bảo rằng tổng bộ đang tuyển
trưởng phòng kế hoạch, những đồng nghiệp khác đều hào hứng tham gia, hỏi cô có muốn thử sức không. Cố Tịch không mấy hứng thú nên từ chối.
Buổi tối đến nhà Vi Đào ăn cơm, anh lại nhắc chuyện đó. Cố Tịch rất sửng sốt, Vi Đào mà cũng tán thành cô đi tranh tuyển.
“Em không được đâu”, Cố Tịch lắc đầu. Bao nhiêu người tranh tuyển thế kia làm gì tới lượt cô.
“Ai bảo?”, Gia Tuấn cướp lời, “Tịch Tịch giỏi thế này, chắc chắn là được”.
Vi Đào cũng gật đầu, “Về hồ sơ, kinh nghiệm, em đều ổn”.
Cố Tịch ngần ngại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thôi, nếu em được thì người ta
chắc chắn sẽ nói em dựa vào quan hệ với anh”. Mọi người đều biết mối
quan hệ của họ, bình thường chẳng ai nói ra, nhưng cô thỉnh thoảng vẫn
nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ sau lưng, bảo rằng Vi Đào vì cô nên
mới chú ý đặc biệt đến phòng Kế hoạch.
Vi Đào cười khẽ, “Em nghĩ
anh có làm vậy không?”. Cố Tịch bị anh nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu. Vi Đào xưa nay công tư phân minh, chắc chắn không làm thế. Vi Đào càng cười
tươi, “Cho dù anh giúp em cũng sẽ không để họ nhìn ra”. Cố Tịch nghẹn
lời, người này… đúng là không thể khen được.
Gia Tuấn cười chọc,
“Thôi nào, anh Đào nhiều nhất cũng chỉ đề cử chị, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chị thôi”. Gia Tuấn biết rõ bên tổng bộ Lương Thịnh,
người có “họ hàng” quyền lực sau lưng sẽ trèo nhanh hơn, nhưng cuối cùng lên được vẫn phải dựa vào thực lực nhất định. Hơn nữa, ai dám nói những ứng viên khác không tìm kiếm quan hệ, Cố Tịch và Vi Đào lo gì chứ.
Ăn tối xong Vi Đào đưa Cố Tịch về nhà, cô lại hỏi, “Anh thật sự muốn em tranh tuyển chứ?”.
“Ừ, anh mong em có thể sánh vai với anh.” Vi Đào nắm chặt tay cô. Anh biết
cô không có tham vọng, nhưng từ trong thâm tâm vẫn muốn cô có cơ hội lên vị trí cao hơn. Như thế cũng có thể bịt miệng mẹ, hôm đó lúc mẹ giận
quá đã nói Cố Tịch chỉ là nhân viên quèn, không xứng với anh mà còn lắm
đòi hỏi. Anh không muốn cô tủi thân, nên cô cũng phải giỏi giang hơn.
Cố Tịch nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, mãi sau cũng gật đầu, cô sẽ đi.
Cô nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt ấy, tuy không hiểu rõ hết nhưng
trực giác mách bảo, anh đang lo lắng một vài chuyện nào đó, cho dù anh
cố gắng không để cô phát hiện nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Hôm sau Cố Tịch cũng ghi danh, Phương Phi thấy cô quay ngoắt một trăm tám mươi
độ thì rất thắc mắc. Cố Tịch cười nói, con người phải cố gắng, phải thử
thách chính bản thân mình. Phương Phi cười, ôm cô kéo đến nơi đăng ký.
Hai người cùng đến trung tâm đăng ký, sau đó chuẩn bị báo cáo để tranh
tuyển.
Cố Tịch và Phương Phi đều dự tuyển làm trưởng phòng kế
hoạch. Nhưng ở phần khu vực, Cố Tịch chỉ chọn thành phố W, còn Phương
Phi thì tùy ý, cô chấp nhận đi tỉnh khác.
Vi Đào đưa bản báo cáo
dự tuyển trước kia của anh cho Cố Tịch tham khảo, đồng thời giúp cô hoàn thành báo cáo, còn nhắc cô lúc phỏng vấn phải chú ý những gì. Cố Tịch
thấy Vi Đào rất nghiêm túc thì cảm động lắm, cô cũng phải nghiêm túc
thực hiện.
Giai đoạn đầu của cuộc tranh tuyển là vòng thi viết,
tiến hành thi về kế hoạch kinh doanh và phương thức chấp hành. Kết quả
là Lương Thịnh chỉ có Cố Tịch và Phương Phi qua được, cũng nhờ Vi Đào đã cung cấp cho họ kế hoạch thúc đẩy kinh doanh mới nhất của tổng bộ.
Nhìn thấy thành tích được gửi vào email, toàn tập đoàn tổng cộng có ba mươi
tư nhân viên qua được giai đoạn một. Giai đoạn hai chính là, thứ Tư tuần sau đến tổng bộ làm báo cáo dự tuyển và phỏng vấn. Mã Sở Vân nghe nói
Lương Thịnh có hai người qua được vòng đầu thì rất mừng. Nhưng vui thì
vui, tranh tuyển dù sao cũng là chuyện cá nhân của nhân viên. Ông ta chỉ cho hai người xin nghỉ phép, hơn nữa chi phí đi về cũng phải tự móc hầu bao.
Cố Tịch thì không sao, Vi Đào đã chuẩn bị hết cho cô. Nhưng Phương Phi ấm ức lắm, bảo Lương Thịnh thật hẹp hòi, chi phí không cho
thì thôi, tại sao còn quy định phải xin nghỉ phép, chỉ có thể nhận lương cơ bản. Cố Tịch an ủi, đợi thi thành công rồi thì không thèm nhìn Lương Thịnh nữa.
Cuối tuần, Lưu Chính Cương, anh của Vi Đào bỗng gọi
điện cho anh, nói công ty bố mẹ gần đây gặp phiền phức, bảo anh gọi về
hỏi thăm. Vi Đào vội gọi điện về nhà, mẹ anh nghe máy. Nhắc đến chuyện
đó là bà thở dài thườn thượt, bảo gần đây không biết sao mà chuyện gì
cũng trắc trở. Đầu tiên là chuyện cưới hỏi của anh bị trì hoãn khiến họ
hàng xầm xì bàn tán sau lưng, kế đó là hợp đồng mới nhất giữa công ty và Chính phủ lại gặp trở ngại, không ký kết được, khoản tiền vay ngân hàng cũng không được thông qua… Thật phiền muộn, nói mãi rồi lại vòng tới
chuyện nhà họ Cố. Lại nói nếu nhà họ Cố mê tín, bà cũng muốn mê tín,
không biết có phải là nhà họ Cố và nhà họ Vi không hợp nhau, cứ nhắc đến kết hôn là bao nhiêu chuyện xảy ra không? Xem chừng lần này tốt nhất
đừng cưới nữa.
Vi Đào biết mẹ đang tức tối. Công ty là cơ nghiệp
do bố mẹ vất vả tạo dựng, bấy lâu nay đều do mẹ anh là trụ cột. Nên công ty xảy ra chuyện, bà chắc chắn sẽ rất bối rối bực bội. Nhưng tự dưng
lại giận lây tới Cố Tịch, anh thấy không thoải mái. Vi Đào kìm nén nỗi
bực bội trong lòng, khuyên mẹ vài câu rồi cúp máy. Suy nghĩ của bố mẹ
lúc nào cũng khác biệt với con cái.
Anh phiền muộn ra ban công
hút thuốc, suy nghĩ một lúc, liền gọi điện cho anh trai, bàn bạc nên làm sao giúp bố mẹ vượt qua cửa ải này. Lưu Chính Cương nói sẽ tìm người đi hỏi thăm, bây giờ quan trọng là hạng mục hợp tác với Chính phủ, chí ít
phải biết vấn đề nằm ở đâu. Lưu Chính Cương cuối cùng hỏi tới Cố Tịch,
anh ta nhìn thấy trong danh sách tranh tuyển có tên cô. Vi Đào nói phải, Cố Tịch tuần sau đến tổng bộ dự thi, nhờ anh trai quan tâm. Lưu Chính
Cương trầm tư một lúc, hỏi có cần đưa Cố Tịch về nhà không? Vi Đào cũng
suy ngẫm rồi nói lần sau anh sẽ đích thân dẫn cô về gặp bố mẹ.
Vi Đào không muốn cô gặp bố mẹ một mình lúc này, hơn nữa những lời mẹ vừa
nói, anh cũng cảm thấy bất an. Hy vọng công ty họ nhanh chóng vượt qua
khó khăn, như thế mẹ sẽ không giận lây Cố Tịch nữa.
Cuối cùng anh gọi điện cho Cố Tịch, hỏi cô báo cáo chuẩn bị tới đâu rồi, nghe cô thấp thỏm, nghĩ đến cô đang nhăn nhó mặt mày, anh cười thầm. Anh trầm giọng
an ủi, tin rằng cô chắc chắn sẽ tranh tuyển thành công. Cố Tịch có lẽ
cũng nghe ra nỗi buồn trong giọng anh nên dịu dàng kể những chuyện vui
để chọc anh cười. Vi Đào yên lặng lắng nghe, thích nhất là nghe giọng
nói ngọt ngào của cô kể những chuyện vui, dường như mọi phiền não sẽ tan biến hết trong tiếng nói ấy. Càng lúc anh càng yêu thương, quyến luyến
cô, cho dù chỉ là hỏi thăm thôi, cũng sẽ thấy rất khác biệt, dù thế nào
anh cũng không buông cô ra.
Chương 45: Lạc Tịnh
Thứ Tư, Cố Tịch và Phương Phi đáp máy bay đến M. Nói đến máy bay, Cố
Tịch vốn định đi tàu ghế cứng, nhưng Vi Đào không đồng ý, nói như vậy
quá cực nhọc cho cô, bắt hai người đổi sang vé máy bay, thiếu bao nhiêu
anh bù. Phương Phi cứ ôm lấy Cố Tịch xuýt xoa khen Vi Đào là người chồng tốt, biết thương vợ. Cố Tịch đỏ mặt tía tai, Vi Đào nhìn mà càng rung
động, chỉ ngại có Phương Phi ở đó, không tiện ôm vào lòng. Nhưng Phương
Phi được lợi, quả nhiên dẻo mồm, cứ luôn miệng bảo Cố Tịch và Vi Đào là
vợ chồng, khiến anh như nở hoa trong bụng.
Cố Tịch và Phương Phi
đến tổng bộ báo danh. Khi ký tên nhìn thấy mọi người từ các công ty con
đến tranh tuyển, Phương Phi chỉ vào một, hai người có chút ấn tượng,
giới thiệu với Cố Tịch. Có mấy người vừa ký tên vừa nói cười với các
nhân viên ở tổng bộ, mới nhìn đã biết là có ô dù sau lưng. Phương Phi
thì thầm vào tai Cố Tịch, “Nhưng, ô dù của họ cũng không lớn lắm, chí ít tớ chưa thấy ai là họ hàng thân thích của lãnh đạo, trừ cậu”. Cố Tịch
đỏ mặt vội trừng mắt, đừng nói bậy, cô không muốn núp bóng Vi Đào.
Phương Phi thè lưỡi, hiểu rồi, tất cả là nhờ thực lực.
Lúc mọi
người ký tên đã trả luôn tiền khách sạn mà tổng bộ sắp xếp, lần này mọi
chi phí đều tự bỏ ra. Cố Tịch và Phương Phi ở một phòng, hai người xách
hành lý định lên lầu thì bỗng cửa thang máy có tiếng động, họ nhìn sang, rất thắc mắc khi thấy Lạc Tịnh. Hai người nhìn nhau, bình tĩnh đến chỗ
thang máy.
Lạc Tịnh là phó trưởng phòng thị trường của tổng bộ,
phụ trách kế hoạch kinh doanh toàn quốc, lần này tuyển trưởng phòng kế
hoạch trung tâm tiêu thụ, cô là một thành viên trong ban xét tuyển. Lạc
Tịnh mỉm cười gật đầu với mọi người, không nói gì mà đi thẳng đến quầy
ghi danh.
Cố Tịch và Phương Phi nắm tay nhau gật đầu chào Lạc
Tịnh. Lạc Tịnh vẫn chỉ mỉm cười gật đầu. Ba người đi lướt qua nhau, Lạc
Tịnh đi vài bước rồi ngừng lại, quay người từ từ lên tiếng hỏi, “Cô
chính là Cố Tịch?”.
Cố Tịch và Phương Phi cùng ngẩn người, cơ thể dần cứng đơ. Cố Tịch càng cảm thấy đầu óc rối bời, cô thấy mọi ánh mắt ở thang máy đều tập trung vào mình. Cố Tịch kéo tay Phương Phi, dần dần
quay lại, cố nặn ra nụ cười, “Cô Lạc, xin chào. Tôi là Cố Tịch”. Cô
không biết vì sao Lạc Tịnh lại đột nhiên nói thế, nhưng bây giờ trong
tình huống này, cô và Phương Phi rất ngại.
Lạc Tịnh quan sát Cố
Tịch mấy giây, tươi cười: “Gia Tuấn thường nhắc tới cô”, nói xong, không đợi Cố Tịch phản ứng, đã ung dung quay đi, tiếp tục đến chỗ quầy ghi
danh.
Cố Tịch đờ đẫn nhìn Lạc Tịnh đến cạnh nhân viên, vừa hỏi
vừa lật xem sổ đăng ký. Phương Phi kéo tay cô vào thang máy, “Gia Tuấn
là ai?”. Cố Tịch đầu óc rối bời, hạ thấp giọng đáp, “Em trai Lạc Tịnh”.
Nhìn đôi mắt mở to của Phương Phi, cô vội đưa mắt ra hiệu trước khi cô
nàng kêu lên, lên kia cô sẽ giải thích rõ.
Hai cô gái theo dòng
người vào thang máy, rõ ràng cảm thấy những ứng viên kia đều đang quan
sát Cố Tịch. Cô chỉ thấy như gai đâm sau lưng, Phương Phi thì không cảm
giác gì, ngẩng đầu lên mỉm cười rất tự nhiên.
Điều khiến Cố Tịch
nghi ngại hơn là Lạc Tịnh chỉ nhắc tới Gia Tuấn, lẽ nào không phải ý
thực, mà thật ra là muốn nói đến Vi Đào chăng? Có phải do tình cảnh này
nên mới không nói rõ? Lạc Tịnh làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Muốn cảnh
cáo cô, đừng tưởng là bạn gái Vi Đào thì dễ dàng cho qua? Hay muốn đối
địch với cô? Lúc nãy Lạc Tịnh không đáp lại lời chào hỏi của ai, chỉ chủ động hỏi cô, há chẳng phải cố ý ám chỉ cô có thân phận đặc biệt? Bây
giờ mọi người chắc chắn đều đang đoán xem cô là họ hàng của vị lãnh đạo
nào trong tổng bộ, nếu không thì thiên kim của Chủ tịch Lạc làm sao lại
chủ động hỏi han như vậy.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Vừa vào phòng, Phương Phi đã hỏi ngay chuyện Gia Tuấn. Cố Tịch lúc ấy mới
kể vắn tắt quan hệ giữa Lạc Gia Tuấn và Lạc Tịnh, Gia Tuấn ở chung với
Vi Đào, rồi bảo Phương Phi giữ bí mật. Cô không nhắc chuyện này vì để
tâm tới thân phận đặc biệt của Gia Tuấn. Phương Phi cũng gật đầu thấu
hiểu, nhưng cứ nghĩ đến hành động lúc nãy của Lạc Tịnh là lại nhíu mày,
“Có phải cô ta vì Vi Đào mà ghen với cậu không?”. Cố Tịch phì cười, suýt chút thì quên, Phương Phi cứ nghĩ Vi Đào và Lạc Tịnh là người yêu cũ.
“Bạn gái cũ của Vi Đào không phải Lạc Tịnh, họ chỉ là bạn học, bạn gái
trước của anh ấy là bạn thân của Lạc Tịnh”. Cô lại kể vắn tắt quan hệ
giữa ba người họ, Phương Phi mới vỡ lẽ, vừa nghe vừa nhìn Cố Tịch vẻ oán trách, thế mà con bạn chẳng kể gì với mình.
Cố Tịch tỏ ra hối
lỗi, “Đó đều là chuyện cũ của Vi Đào, tớ không muốn nhắc nhiều, hơn nữa
còn dính đến Lạc Tịnh, có vài chuyện không tiện kể ra”. Vi Đào đã yêu
cầu đừng nói chuyện của Gia Tuấn và Lạc Tịnh ở công ty rồi.
Phương Phi hiểu, cùng Cố Tịch nằm lăn ra giường, “Yên nào, tớ không nói lung
tung đâu. Nhưng Lạc Tịnh không ghen thì lúc nãy tại sao lại làm thế?”.
Rất rõ ràng, Lạc Tịnh tỏ ra không thiện ý lắm.
Cố Tịch buồn bực
lắc đầu, cô cũng không nghĩ ra. Mặc kệ, chỉ cần không chọc tới cô ta là
được, Cố Tịch lấy tinh thần, cười và ngồi lên, kéo Phương Phi dậy để
chuẩn bị. Buổi tối, các ứng viên đều tham dự bữa tiệc do công ty tổ
chức.
Cố Tịch nhân lúc Phương Phi đi tắm, gọi điện cho Vi Đào.
Anh không nghe máy, có lẽ đang họp, cô nhắn tin cho anh báo đã tới nơi
bình an.
Hai người sửa soạn xong thì tới giờ ăn. Cả hai đến nhà
hàng, thấy những ứng viên khác đều đã có mặt, thấy cả Lạc Tịnh đang ngồi ở trong cùng. Cố Tịch và Phương Phi đang định chọn gần cửa thì lại nghe phía trước có người gọi, hình như là ai đó ở thành phố H mà Phương Phi
quen. Cô ta vừa gọi thì tất cả đều nhìn họ, người đó vỗ vỗ chỗ ngồi
trống kế bên, bảo họ tới đó. Phương Phi đành kéo Cố Tịch lại.
Phương Phi giới thiệu với Cố Tịch, là Tiểu Trương ở thành phố H. Tiểu Trương
rất nhiệt tình mời bọn họ ngồi. Cố Tịch thấy Lạc Tịnh ngồi đối diện cùng bàn, da đầu liền tê dại, cô ta đang nửa cười nửa không nhìn cô. Cố Tịch hít sâu một hơi, kéo Phương Phi ngồi xuống, chỉ cần xem như Lạc Tịnh
không có là được.
Mọi người đến đông đủ rồi, chủ quản Lâm mời Lạc Tịnh phát biểu, mọi người vỗ tay hoan hô. Lạc Tịnh nói tổng bộ rất xem
trọng kỳ tranh tuyển lần này, đầu tiên là chúc mừng các ứng viên đã có
thể tiến vào giai đoạn hai của cuộc thi, thứ hai là hy vọng báo cáo ngày mai sẽ phát huy thật tốt, cô sẽ đợi người xuất sắc tiến vào vòng thứ ba – phỏng vấn. Nói xong còn nhìn Cố Tịch vẻ ý tứ sâu xa.
Mọi người nhìn theo ánh mắt Lạc Tịnh về phía Cố Tịch, bỗng vừa có ý thù địch lại
vừa tò mò. Trong lòng Cố Tịch rất nặng nề, sao cô ta cứ phải làm thế? Cố Tịch quay sang nhìn Phương Phi, cô nàng đang mỉm cười vẻ thông cảm, nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, chớp mắt ngầm bảo, mặc kệ đi.
Lát sau
là bắt đầu nhập tiệc. Mọi người vừa ăn vừa hỏi thăm chuyện tranh tuyển.
Lạc Tịnh không nói nhiều, đã có một chủ quản khác ngồi cạnh lo ứng phó.
Điện thoại của Cố Tịch đổ chuông, Vi Đào gọi tới. Cố Tịch vội nghe máy, thì
thầm bảo anh đợi một chút rồi cầm điện thoại bước ra ngoài. Phương Phi
mỉm cười, hai người lại ngọt ngào rồi. Bất giác ngước lên thì thấy Lạc
Tịnh đang nhìn chằm chằm ra cửa, vẻ mặt kỳ quặc. Tại sao trông Lạc Tịnh
có vẻ bực bội thế nhỉ? Tình nhân người ta ngọt ngào với nhau thì liên
quan gì tới cô ta, thật kỳ lạ.
“Vẫn ổn chứ?”, trong giọng nói bình thản của Vi Đào toát ra sự quan tâm ấm áp.
“Cũng tàm tạm, đang ăn cơm. Còn anh, ăn cơm chưa?” Giờ này mới gọi điện cho
cô, nhất định là lại họp tới muộn, chắc chắn chưa kịp ăn gì.
“Chuẩn bị đi ăn đây. Có quen không?”, Vi Đào hình như đang cười, giọng trở nên rất dịu dàng.
“Quen chứ.” Cố Tịch nhìn mũi giày, nhắc anh nhớ chăm sóc bản thân, chăm sóc Gia Tuấn.
Vi Đào bỗng cắt ngang, “Tịch Tịch, sao vậy?”. Cô hễ căng thẳng là lại nói nhiều, hơn nữa còn nói không có trọng tâm.
Cố Tịch cắn môi, khẽ bảo, “Em nhớ anh”. Cô thoáng nghe thấy tiếng hít hơi
thật khẽ, trong lòng ngọt ngào. Có lẽ chỉ là tiếng sóng điện thoại thôi, nhưng sự im lặng của anh khiến tim cô đập thình thịch, mặt bất giác đỏ
bừng.
“Hai hôm nay tổng bộ đến kiểm tra.” Giọng anh cố ý trầm
xuống lại tiết lộ sự mất bình tĩnh. Cố Tịch cười không thành tiếng, cô
hiểu ý anh, anh chỉ muốn đích thân đưa cô đi, nhưng không thể để ảnh
hưởng tới công việc, “Đừng lo, em và Phi Phi rất mạnh mẽ mà”. Chỉ cần
nghe giọng anh là cô thấy yên tâm, cho dù ngày mai thi thế nào, cứ bình
tĩnh ứng phó là được.
“Lạc Tịnh là thành viên ban xét tuyển, có cần anh nói một tiếng không?” Vi Đào biết cô vẫn căng thẳng.
Cố Tịch vội từ chối, “Không cần không cần, em rất tự tin về bản thân”.
Nghe anh nhắc tới Lạc Tinh, tim cô lại đập loạn. Lạc Tinh vốn đã không
mấy thích cô, Vi Đào nhờ cậy thì cô ta nhất định sẽ không vui. Cô không
nói anh biết chuyện hôm nay, có lẽ chỉ do cô nghĩ nhiều, đợi thi tuyển
xong thì sẽ về ngay.
Cố Tịch nói chuyện với Vi Đào một lúc rồi
cúp máy, về lại chỗ ngồi. Tiểu Trương chọc, “Điện thoại của ai mà quan
trọng thế, cơm cũng không ăn kìa?”. Cố Tịch cười cười, không nói gì.
Phương Phi giục cô ăn, Lạc Tịnh không nhìn họ mà nói gì đó với chủ quản
kia.
Khi bữa tối kết thúc, Lạc Tịnh không nói gì mà rời đi. Các ứng viên đều căng thẳng, về phòng chuẩn bị báo cáo dự tuyển ngày mai.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!