Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Yêu phải cô nàng hai mặt - trang 3

Chương 5

“Soái ca muốn đi truy tìm bạn gái?”

Mở cửa xe, Quý Thành Hạo vừa ngồi vào đằng trước bên cạnh tay lái đã nghe thấy người lái xe nói với anh như vậy. Anh còn không kịp phản ứng, lão Vương lại tiếp tục nói thêm.

“Làm như vậy là được rồi.” Anh ta tán dương nói: “Bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy, giống như búp bê làm bằng gốm sứ, cậu hẳn phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng, làm sao có thể làm người ta khóc, khóc đến ngay cả tôi đây không liên quan gì cũng nghĩ đem cậu chộp đánh cho một trận? may mà cậu còn muốn đi tìm, nếu không chờ bạn gái xinh đẹp của cậu bị người đàn ông khác theo đuổi rồi, cậu hối hận cũng không kịp.”

Nghe toàn bộ lời nói, Quý Thành Hạo chỉ nghe thấy cái chữ “Khóc” này.

Cô bé kia thật sự khóc? Anh vừa khó hiểu lại khiếp sợ vì sao cô lại khóc. Là khi rời khỏi công ty trên đường phát sinh chuyện gì, hay là………Tâm tình trở lên hỗn loạn trước nay chưa từng có, anh quay đầu nhìn cảnh đêm phía ngoài cửa sổ xe không ngừng lui về phía sau, lại đồng thời thấy chiếu ở trên cửa sổ thủy tinh là hình ảnh anh nhíu mày thật chặt. Anh lo sợ bất an.

Làm sao có thể?

Có thể sao?

Rất không có khả năng đi?

Nhưng—— Quý Thành Hạo cảm thấy đầu óc của mình sắp muốn nổ tung đến nơi, có khả năng như vậy sao, có thể sao, không có khả năng nhưng trong đầu anh luân phiên xuất hiện suy nghĩ mơ hồ, cơ hồ muốn đem đầu của anh làm vỡ tung.

Mà làm anh buồn bực là, những suy nghĩ nhỏ nhặt cũng không giúp gì được, bởi vì anh không muốn miệt mài theo đuổi ý nghĩ đó.

Chuyện gì vậy? Chuyện này có thể sao? Chuyện này rất không có khả năng đi, anh hoàn toàn không dám nghiên cứu hay nghĩ lại.

Hừ, giống như thế này là có thể làm như chuyện gì cũng không biết, thật sự là buồn cười quá!

Khóe miệng khẽ xả, anh lộ ra một chút châm chọc cười nhạo mình, tiếp theo lại nhắm mắt lại, thong thả hít sâu. Một lúc sau, lại lẳng lặng chờ trong chốc lát mới mở mắt.

Hỗn loạn thối lui, thanh minh tái hiện.

Bình tĩnh vững vàng thay thế được bất an không yên.

Anh một lần nữa tự hỏi, đúng bệnh hốt thuốc.

Mặc kệ cô bé kia có biết hay không, lúc cô khóc chạy khỏi nhà anh, cô hẳn là đã phát hiện chính mình với anh không chỉ có tình anh em mà thôi, cho nên cô mới có thể thương tâm như vậy.

Cho nên vấn đề hiện tại cũng không phải ở trên người cô bé, mà ở chỗ anh đối với cô bé tồn tại tâm tính gì.

Anh từ nhỏ đã nhận thức cô là tiểu muội muội, nếu anh nhớ không lầm, anh còn từng giúp cô đổi tã, xem qua cô trần truồng, hơn nữa số lần còn nhiều đến không đếm được.

Tiểu cô bé dần dần lớn lên, từ trẻ con nhỏ xinh đẹp biến thành cô bé đáng yêu, từ cô bé đáng yêu biến thành con khỉ khiến người ghét, từ con khỉ khiến người ghét biến thành dã cô bé bất tuân, một đường thay đổi, anh đều chính mắt thấy cũng tham dự trong đó, thẳng đến khi cô di cư đi nước ngoài.

Mười năm thời gian có thể thay đổi rất nhiều sự việc, như từ việc ba già đi vì chuyện gia đình mà hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện của công ty, cùng với anh từ mệnh tốt biến thành số khổ trở thành người nối nghiệp, còn có cô bé theo bên người không có một chút hương vị con gái, dã cô bé, biến thành đại mỹ nữ cả người đều tràn ngập sức quyến rũ mê người, lại làm anh đau đầu không thôi – cô bé hai mặt.

“Nhớ năm tôi cùng lão bà của tôi cũng từng….”

Lão Vương từ lúc anh lên xe sau liền nói chuyện tình yêu không ngừng, nhưng mà mặc kệ anh ta nói gì, chuyện của anh ta không hề ảnh hưởng đến gì đến tình trạng của anh.

Xe đi một chút rồi ngừng lại, rốt cuộc dừng lại ở trước cửa khách sạn lớn đèn đuốc sáng trưng, mà anh vẫn không để ý đến.

“Chính là nơi này.” Lão Vương quay đầu hướng anh nói: “Bạn gái của cậu vốn là muốn ở một gian nhà trọ nhỏ vừa phá lại vừa cũ, nhưng mà cô ấy nguyện ý nghe theo lời khuyên của tôi, tôi liền đem cô ấy đến đây.”

“Cám ơn ông.” Quý Thành Hạo gật đầu nói, sau đó theo trong bóp da rút ra một ngàn đưa cho anh ta, “Không cần thối lại.”

“Vậy cám ơn.” Lão Vương vẻ mặt tươi cười nhận lấy tiền.

Quý Thành Hạo xuống xe đi vào trong khách sạn, trực tiếp đi hướng quầy phục vụ.

“Phiền toái anh, tôi nghĩ tìm một người bạn mới đến đây nghỉ lại, tên cô ấy là Nhâm Cấm Hồng.” Anh nói với nhân viên quầy.

“Được, xin đợi một chút.” Nhân viên quầy nói xong lập tức dùng Computer tra tìm tư liệu khách trọ, sau đó lấy siêu điện thoại ấn vài con số.

Quý Thành Hạo nén lại tư tưởng đứng ở ngoài quầy chờ.

Một lát sau, nhân viên quầy đem phone treo, sau đó ngẩng đầu nói với

“Thực xin lỗi, không ai nghe điện thoại.”

“Cho tôi dãy số gian phòng của cô ấy, tôi trực tiếp đi qua tìm cô ấy.” Hắn nói.

“Điểm ấy không có cách nào thực hiện được.”

“Vì sao không có cách nào? Tôi cũng không có yêu cầu các anh mở cửa phòng của cô ấy cho tôi đi vào, chính là muốn dãy số của gian phòng cô ấy, chính mình đi qua tìm mà thôi.”

“Thực xin lỗi, đây là quy định của công ty, không thể lộ ra tư liệu của khách trọ, bao gồm dãy số phòng, trừ phi khách trọ có dặn dò trước cũng từng cho phép mới được.”

“Đáng giận!” Quý Thành Hạo khỏa giận không thể át đánh xuống mặt bàn quầy.

“Phát sinh chuyện gì?” Một người đàn ông như là quản lí theo bên trong phía sau quầy đi ra hỏi.

“Quản lí.” Thanh âm như được cứu vớt. “Vị tiên sinh này muốn tìm một bằng hữu ở khách sạn của chúng ta, tôi thay anh ta gọi điện thoai, nhưng trong phòng Nhâm tiểu thư cũng không có nghe điện thoại, cho nên vị tiên sinh này — “

“Nhâm tiểu thư? Là đêm nay mới đến tìm nơi ngủ trọ Nhâm Cấm Hồng tiểu thư sao?” Quản lí đột nhiên cắt ngang cô ta nói.

Trừng mắt nhìn, nhân viên quầy sững sờ gật đầu. “Đúng.”

“Vị tiên sinh này, nếu anh có việc gấp muốn tìm Nhâm tiểu thư, tôi có lẽ muốn nói với anh một tiếng thật có lỗi, bởi vì cô ấy vừa mới rời đi.” Quản lí chuyển hướng Quý Thành Hạo giải thích.

“Ý của anh nói là, cô ấy đã trả phòng không ở tại nơi này?” Quý Thành Hạo ngăn chặn không được kích động hỏi.

“Không phải.” Quản lí nhanh chóng trả lời, “Nhâm tiểu thư vẫn là ở tại nơi này không sai, chính là cô ấy ước chừng ở một giờ trước đi ra ngoài, cho nên điện thoại trong phòng mới có thể không có người nghe.”

“Quý Thành Hạo khi nghe vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi “Anh có biết cô ấy đi đâu sao?”

“Thật có lỗi.” Quản lí vẻ mặt xin lỗi lắc lắc đầu với anh.

Mày khẽ nhăn, thoáng suy tư sau, anh đem ánh mắt chuyển hướng trong đại sảnh chỗ người nghỉ ngơi ở sô pha hỏi: “Tôi có thể ngồi ở chỗ này chờ cô ấy sao?”

“Đương nhiên.” Quản lí lập tức gật đầu.

Vì thế Quý Thành Hạo liền tuyển một chỗ nhìn theo ngoài cửa lớn, anh có thể thấy rõ ràng mỗi một người bước vào cửa lớn khách sạn, sau đó một bên liền ôm cây đợi thỏ chờ cô trở lại, một bên tiếp tục tự hỏi những chuyện vừa rồi ở trên tắc xi, anh thủy chung chưa suy nghĩ ra đáp án của vấn đề —— anh có thể cùng cô trở thành một đôi tình lữ sao?

Thời gian càng lúc càng trễ, Quý Thành Hạo cúi đầu nhìn về phía đồng hồ tần suất cũng càng ngày càng cao.

Đã muốn hơn mười một giờ, anh là khoảng 9 giờ đến nơi đây, căn cứ vào thời gian quản lí nói, cô có lẽ là ở 1 giờ phía trước hắn đến thì đi ra ngoài, cũng là khoảng 8 giờ.

Từ 8 giờ đến bây giờ hơn 11 giờ, đã đi qua hơn 3 giờ, Nhâm Cấm Hồng cô bé kia rốt cuộc là chạy đi nơi đâu lêu lổng, vì sao đến bây giờ vẫn chưa trở lại?

Cô có thể hay không đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?

Ý nghĩ này đột nhiên tiến vào trong đầu, lại dưới một giây bị anh lắc đầu vứt đi, cự tuyệt tiếp nhận khả năng này.

Không, sẽ không, anh nói cho chính mình. An ninh Đài Loan mấy năm gần đây có lẽ thay đổi kém một chút, nhưng cũng còn không kém như vậy, hơn nữa hiện tại mới 11 giờ mà thôi, trên đường cái còn có xe chạy như mắc cửi, phía trước càng nhiều, cho nên không có khả năng phát sinh truyện gì.

Như vậy cô rốt cuộc đi nơi nào, hiện tại người đang ở nơi đâu?

Nhà ăn, tiệm cà phê, rạp chiếu phim, công ty bách hóa, quán bar, quán ăn đêm, bất luận một chỗ đều có khả năng.

Lần đầu tiên, Quý Thành Hạo đối với Đài Loan phồn hoa lại nhiều tiền tiêu xài thích sống về đêm cảm thấy thật khó chịu.

Theo thời gian càng lúc càng trễ, biểu tình trên mặt anh càng lúc càng thối, làm cho nhân viên phục vụ khách sạn công tác ở trong đại sảnh, người người thần kinh căng thẳng, lo lắng khách quý của bọn họ nếu không trở về, khách sạn chỉ sợ cũng sẽ bị Satan hủy đi.

Nhanh trở về chút đi, nhanh trở về chút đi, nhanh trở về chút đi……….Có lẽ niệm lực thật sự dùng được, ở đoàn người đồng tâm hiệp lực cầu nguyện xuống, khách quý của bọn họ, cục cưng, khách trọ xinh đẹp rốt cuộc xuất hiện ở ngoài cửa lớn khách sạn.

Đoàn người còn không kịp thở ra khẩu khí kia vẫn ngạnh ở yết hầu, đúng lúc này người ngồi trên sô pha làm thần kinh mọi người buộc chặt Quý Thành Hạo đã nhanh chóng vọt đến trước cửa lớn của khách sạn, chế trụ Nhâm Cấm Hồng liếc thấy anh xuất hiện mà kinh hách trợn tròn hai mắt

“Em chạy đi đâu?” Anh vẻ mặt phẫn nộ hướng cô quát.

Trừng mắt nhìn, Nhâm Cấm Hồng vẫn bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà kinh ngạc quá độ đang thừ người, không thể trả lời vấn đề của anh.

“Em uống rượu?” Ngửi được mùi rượu dày đặc trên người cô, anh nháy mắt lại rống ra tiếng.

Cô vẫn như cũ không thể phản ứng, nhưng lái xe đưa cô về cũng không phải là như vậy.

“Này, buông cô ấy ra!” Nhanh chóng nhảy xuống tòa điều khiển một người đàn ông bước vòng qua đầu xe đã chạy tới, hướng anh mở miệng quát.

“Tránh ra, đừng động việc không liên quan tới mình.” Quý Thành Hạo lạnh lùng liếc mặt nhìn anh ta.

“Cô ấy là bạn của tôi.” Tự cho mình là anh hùng cứu mỹ nhân người đàn ông gắt gao chế trụ tay anh.

“Tránh ra.” Quý Thành Hạo nói lại lần nữa.

“Người nên đi là anh.” Người đàn ông dùng sức túm ra tay anh, đồng thời đem mỹ nữ đêm nay thật vất vả mới chiến thắng được quần hùng kéo vào trong lòng, hướng tên tự nhiên xuất hiện tuyên cáo chính mình đêm nay có được quyền.

Quý Thành Hạo duệ mắt nhíu lại, hắc đồng ngắm nhìn, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở trên tay đối phương đang ôm bên hông Nhâm Cấm Hồng, lạnh như lưỡi dao sắc bén.

“Lấy tay ra.” Anh thong thả nói.

“Dựa vào cái gì?” Đối phương sẵng giọng.

Hắn đem ánh mắt thong thả chuyển qua trên mặt đối phương, nguyên bản biểu tình phẫn nộ đã không còn gặp nữa, toàn thân toát ra một loại âm tư lãnh khốc, vẻ mặt làm người ta không rét mà run.

Người đàn ông bị dọa lùi một bước nhỏ, vốn định thu tay lại, lại không cam lòng đem mỹ nữ thật vất vả mới được đến chắp tay đem cho người ta. Đang lúc anh ta hết sức do dự, mỹ nữ trong lòng hợp thời lên tiếng giải cứu anh ta.

“Anh vì sao ở trong này?” Rốt cuộc bình phục tâm tình, Nhâm Cấm Hồng mặt không chút thay đổi hỏi.

Quý Thành Hạo ánh mắt chuyển qua trên mặt cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên âm tình khó dò.

Anh nhìn cô không chuyển mắt, thong thả mở miệng mệnh lệnh nói: “Theo anh trở về.”

Cô kiên định lắc đầu.

“Em đã tìm được chỗ ở mới, cho nên không cần về sau lại phiền toái anh, Quý đại ca.”

Quý đại ca? Quý Thành Hạo híp lại hai mắt nhìn chằm chằm cô.

Trước đây anh muốn cô gọi như vậy thì cô sống chết không chịu kêu, luôn không lớn không nhỏ mang cả tên cả họ gọi anh Quý Thành Hạo, hiện tại đột nhiên gọi anh như vậy, điều này đại biểu cái gì? Cô muốn dùng cách này xác định biên giới cho quan hệ hai người bọn họ sau này sao?

Cằm anh không tự giác trừu nhanh.

“Anh không cảm thấy là phiền toái.” Anh nói.

“Nhưng em sẽ cảm thấy ngượng ngùng, quấy rầy đến thời gian anh cùng bạn gái ở chung.”

“Trần thư kí không phải bạn gái anh.” Anh nhanh chóng nói, không xác định chính mình giọng điệu vì sao nghe qua cảm giác giống như thực nóng vội.

“Là em nói sai rồi, em phải nói quấy rầy đến thời gian ở chung của anh cùng các cô bạn gái của anh mới đúng. Anh luôn luôn gọi những người đó là bạn nữ, mà không phải bạn gái.” Cô bất vi sở động tiếp tục lấy phương thức vẻ mặt không chút thay đổi ứng đối.

Quý Thành Hạo đột nhiên chợt cứng lại. Trước đây anh mắc mớ gì lại đem những chuyện chết tiệt này nói với cô nha?

Đáng giận!

Tạm thời khôg nghĩ ra được nên nói với cô cái gì, anh đem ánh mắt quay lại cái kia hỗn đản đến bây giờ còn dám can đảm tiếp tục đem móng vuốt sói đặt ở trên người cô.

“Lấy tay ra, đừng cho tôi nói thêm một lần nữa.” Âm thanh anh lãnh liệt cảnh cáo, có điểm giận chó đánh mèo.

“Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi.” Cô thế nhưng nói với hỗn đản kia như vậy, sau đó lôi kéo đối phương tiến vào khách sạn.

“Đứng lại!” Anh đột nhiên ngăn trở đường đi của bọn họ, gân xanh ở dưới da nhảy lên. “Em muốn kéo hắn đi chỗ nào?” Anh chất vấn cô.

“Quay về phòng em.” Cô trả lời trực tiếp.

Gân xanh ở dưới làn da tựa hồ ở trong nháy mắt biến thô to gấp đôi.

“Em không cần phải làm anh nổi giận như vậy.” Anh trừng mắt cô, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

“Vì sao em lại muốn chọc giận anh?” Cô hỏi lại anh.

“Bởi vì——“ Anh dừng lại muốn nói lại thôi.

“Bởi vì sao?” Cô không chuyển mắt nhìn anh, trong lòng đột nhiên phát lên một chút tro tàn lại cháy hi vọng.

Anh không phải đã phát hiện tình ý cô đối với anh chứ? Sở dĩ nhanh như vậy đuổi tới nơi này, hơn nữa lại đối địch với đàn ông bên người cô, là vì anh đối với cô cũng có loại cảm giác này, cô có thể nghĩ như vậy sao?

Cô hi vọng anh nhanh chút trả lời vấn đề của cô, chỉ cần anh nhìn thẳng cũng hiểu được tình cảm cô đối với anh, như vậy có lẽ cô còn có một chút hi vọng. Cô hi vọng cầu nguyện.

Cô không chuyển mắt nhìn anh, chờ anh trả lời. Nhưng anh lại trầm mặc không nói, cuối cùng thậm chí còn hơi nhếch môi cánh hoa, sau đó ánh mắt bỏ qua một bên.

Tựa như quay đầu lại bị người ta rót vào một thùng nước đá lạnh buốt, Nhâm Cấm Hồng trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân, ngay cả tâm đều lạnh.

Cô không hiểu, tâm đã muốn vết thương buồn thiu vì sao còn có thể cảm thấy đau?

Cô không hiểu, đều đã muốn thông suốt vì sao vẫn còn có thể bị đả kích?

Cô không hiểu, cô thậm chí ngay cả đàn ông đều mang về, quyết định hoàn toàn hết hi vọng, ở nơi này chấm dứt yêu say đắm với anh, vì sao còn có thể cảm thấy bị thương, đau lòng, khó chịu đến không thể hô hấp?

Thân thể dưới kinh hoảng, cô đem chính mình tiến sát trong lòng người đàn ông bên cạnh, tìm kiếm dựa vào.

“Chúng ta đi thôi.” Cô kề sát anh ta nói.

Mỹ nữ yêu thương nhung nhớ vô lực dựa vào chính mình, là đàn ông đều ở trong nháy mắt mất hồn, làm cho nửa người dưới thay thế lí trí cùng tự hỏi.

“Được.” Người đàn ông lập tức vui vẻ gật đầu, đồng thời đưa tay gắt gao ôm eo nhỏ mềm mại của mỹ nữ, khẩn cấp quay đầu tìm kiếm vị trí chỗ thang máy khách sạn, sau đó nhanh chóng đi tới.

Nhưng bước tiến của anh ta chỉ tổng cộng có hai bước mà thôi, bởi vì ngay lúc anh ta bước ra ba bước, sau cổ đột nhiên bị người nắm chặt, anh ta quay đầu chỉ nhìn thấy mặt Satan, cả người đã bị nâng lên vứt bay ngã ra.

Đau đớn không đủ đề hình dung cảm giác của anh ta, sợ hãi, hoảng sợ, khiếp sợ, nhãn mạo kim tinh, mẹ, cứu con!

Anh ta không biết chính mình bị vây ở cái loại này giống như tận thế sắp đến hoảng sợ trong bao lâu, chỉ biết lúc anh ta hơi chút phục hồi tinh thần lại, mỹ nữ cùng cái người làm người giống như Satan làm người ta sợ kia đã không thấy bóng dáng.

Dùng sức đem cô đẩy mạnh vào trong phòng khách sạn lại dùng sức đóng sầm cửa phòng, Quý Thành Hạo xoay người tức giận trừng mắt nhìn cô bé sắp làm anh tức chết, đồng thời dùng sức phun khí, phát tiết này đủ để cho cảm xúc phẫn nộ của anh muốn vỡ mạch máu.

Hắn rốt cuộc nên làm gì với cô bây giờ? Cô làm sao có thể dựa sát vào trong lòng một người đàn ông như vậy? Anh— phi, anh thật sự rất muốn giết người! Giết tên hỗn đản vừa rồi, cũng giết cô!

“Em rốt cuộc muốn thế nào?” Anh trợn mắt cùng cô đang trừng mắt nói.

“Em chỉ là muốn tìm một người đàn ông lên giường cùng mình mà thôi, anh cũng muốn theo giúp em sao?” Nhâm Cấm hồng cũng rất tức giận, trực tiếp nói bừa trả lời.

Cô muốn hỏi anh rốt cuộc muốn như thế nào, nếu đối với cô không tình không ý, vì sao không lăn xa một chút, để cô làm chuyện chính mình muốn làm, hoàn toàn đem anh quên đi? Không biết lòng của cô, vậy mà còn tự cho là mình quan tâm với cô, anh chẳng biết điều này cũng là tàn nhẫn nhất thương tổn lớn nhất với cô sao?

“Em——“ Anh dùng toàn lực nắm chặt nắm tay miễn cho chính mình thật sự động thủ đi bóp chết cô. “Không nên nói lung tung.” Anh nghiêm khắc hướng cô gầm lên.

“Em chỉ là nói thật, nếu anh không có biện pháp theo giúp em, vậy thì để em đi tìm người khác.”

Cô lướt qua anh nghĩ đi ra ngoài, lại bị anh một phen kéo trở về.

“Em rốt cuộc muốn thế nào?” Anh lại lớn tiếng hướng cô rít gào.

“Em chỉ muốn tìm người lên giường.” Cô cũng rít gào trả lời.

Sau đó hai người giận không thể át nhìn chằm chằm vào đối phương, không ai nhường ai, cứ như vậy giằng co nửa ngày.

“Không cần làm ra chuyện sẽ làm chính mình hối hận.” Sau một lúc lâu, anh nghiêm mặt nói.

“Em sẽ không hối hận, cho dù hối hận cũng không phải chuyện của anh.” Cô tuyệt nhiên nói.

“Cô bé!” Anh không ngăn chặn được lại bật ra tiếng quát, thật là vừa tức vừa giận, không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho cô lí trí một chút.

Có lẽ anh căn bản không cần nói cái gì, trực tiếp lấy dây trói lại đem cô về nhà, rồi đem cô đóng gói đuổi về Vancouver cho ba mẹ cô quản giáo là được, xong hết mọi chuyện.

Nhưng không được, nếu anh thực đem cô đưa trở về, cô sẽ gặp phải khả năng chính là phải kết hôn, anh không muốn thấy cô bị bức bách, hơn nữa chết tiệt, anh thế nhưng có loại cảm giác không muốn cô gả cho người khác.

Không muốn cô gả cho người khác? Chẳng lẽ phải gả cho anh sao? Anh đột nhiên dùng sức lau mặt.

“Chúng ta nói chuyện được không?” Anh hít sâu một hơi làm cho chính mình bình tĩnh nói với cô.

“Chúng ta có cái gì để nói?” Cô vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

Anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi sâu, rốt cuộc không đếm xỉa nói: “Nói về quan hệ của chúng ta, nói cảm tình của em đối với anh.” Còn có, muốn làm rõ ràng cảm tình anh đối với cô.

Nghe thấy lời anh nói, cô đột nhiên mân nhanh miệng trầm mặc không nói, trên mặt biểu tình theo lạnh nhạt trở nên cứng ngắc nghi hoặc, lại đến mặt không chút thay đổi.

Sau một lúc lâu.

“Anh không phải tính vĩnh viễn làm bộ như không biết, không để ý sao?” Cô xem hắn hỏi.

“Anh không tính như vậy, anh chỉ là có chút hỗn loạn, cần chút thời gian đến tự hỏi mà thôi.”

Hắn cào cào tóc, trong giọng nói có một chút nóng nảy.

“Có lẽ anh không cần phải tự hỏi, chỉ cần làm như không biết, sau đó xoay người rời đi là được. Dù sao em vốn không phải là trách nhiệm của anh.” Nhẹ nhàng đẩy tay anh đang cầm tay cô ra, cô dùng giọng điệu lạnh nhạt và xa cách đề nghị với anh, không nghĩ lại bởi vì thất vọng mà bi thương.

Một cỗ tức giận đột nhiên thổi quét mà đến, làm cho anh nhanh chóng cánh tay vừa mới giẫy ra khỏi tay anh của cô.

“Em nhất định phải như vậy sao? Chẳng lẽ anh không thể có thời gian tự hỏi, trước tiên nhất định phải quyết định muốn hay không chấp nhận cảm tình của em sao?” Anh vừa giận lại phiền chán hướng cô quát.

“Đối với chuyện quan hệ nam nữ, anh cũng không tự hỏi.”

“Đó là bởi vì những người đó không phải là em, không phải người từ nhỏ đến lớn anh vẫn xem làm em gái yêu thương, chăm sóc!” Một chút, anh lại lần nữa sửa lấy giọng điệu bình tĩnh, khẩn thiết nói với cô: “Cô bé, cho anh một chút thời gian, anh không muốn không làm rõ cảm tình chính mình đối với em, liền qua loa quyết định. Anh không muốn thương tổn em, em hiểu không?

Nhâm Cấm Hồng nhớ…..quá nói cho anh, kì thật cô cũng sớm thương tích đầy mình.

“Anh cần bao lâu thời gian?” Cô hỏi anh.

“Anh không biết.” Anh do dự, thành thật trả lời.

“Cho nên, nếu anh cả đời đều không làm rõ được, em sẽ chờ cả đời sao?”

Quý Thành Hạo ngẩn ra, đột nhiên cau chặt mày.

Anh không có lo lắng đến điểm này, hơn nữa chết tiệt là, tuy rằng nói loại này cả đời cách nói rất không có khả năng, nhưng theo tình trạng từ trước anh liên tục hỏi 3, 4 giờ vẫn không thể làm rõ ràng tình huống, anh thật sự có khả năng dùng “Cả đời” đều không làm rõ được chuyện này.

“Hôn em.” Cô thình lình mở miệng nói.

“Cái gì.” Anh ngẩn ngơ.

“Hôn em,” Cô lấy giọng điệu kiên định nói: “Nếu anh đã nghĩ không được, vậy trực tiếp dùng thân thể xác định cảm giác, sau đó cho em biết đáp án của anh, bởi vì kéo dài đối với em mà nói cũng là một loại thương tổn.”

Kéo dài cũng là một loại thương tổn? Anh kinh ngạc nhìn cô, không thể không đồng ý là cô nói đúng vậy, bởi vì dễ dàng mà nói, anh tuyệt đối sẽ bởi vì chờ đợi mà nổi điên, nhưng hôn cô?

Ánh mắt anh không tự chủ được dừng ở trên môi anh đào mềm mại đỏ bừng của cô, đột nhiên có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Phi, anh là cầm thú sao? Chính mình vẫn nói luôn mồm nói cô là em gái, kết quả lại đối với cô có tình dục, không chỉ là hiện tại, đêm ở nhà trước đó lúc bên ngoài có cơn dông lớn cũng vậy, mà cũng vì chuyện này một tuần này anh đều liều mạng trốn cô, không nghĩ cùng cô ở cùng một chỗ dưới mái hiên.

Đáng giận, anh là biến thái sao? Hay là anh đối với cô cảm tình đã muốn biến chất, chính là anh không muốn thừa nhận, không nghĩ phá hư quan hệ vốn có mà thôi?

Một đứa em gái, đã trở thành một phụ nữ trưởng thành, anh có chân chính xác định được, rốt cuộc là em gái hay là phụ nữ?

Hôn cô?

Anh thực nên làm như vậy sao?

Môi của cô hồng nhuận đẫy đà, thoạt nhìn vừa mềm mại lại tràn ngập thủy cảm, không biết hôn lên có phải hay không cùng thoạt nhìn mềm mại giống nhau, xinh đẹp giống nhau?

Chết tiệt, anh hiện tại cả đầu đều nghĩ đến cảm giác hôn cô, nếu không thể đến một cái cảm giác, anh đêm nay khẳng định trăm phần trăm sẽ mất ngủ. Cho nên lại một lần sáng tỏ nữa căn cứ chính xác, kéo dài thật là một loại thương tổn.

Quên đi, vẫn là làm đi, anh phải tìm ra đáp án.

“Được.” Nhìn cô đứng ở tại chỗ không nhúc nhích nhìn anh, anh bỗng nhiên gật đầu, sau đó lui ra phía sau hai bước, đặt mông ngồi vào trên giường.

“Lại đây.” Anh nói.

Nhâm Cấm Hồng nháy mắt ngừng thở, cảm giác trái tim ở trong nháy mắt nhảy đến yết hầu. Tuy rằng hôn môi là cô mở miệng đề nghị, nhưng thật muốn làm, cô vẫn là sẽ khẩn trương— không, thật là khẩn trương, nhưng cô sẽ không nói cho anh biết. Cho nên chỉ dừng một giây, cô kiên định bước về phía anh.

“Ngồi xuống.” Anh vỗ vị trí bên cạnh nói.

Cô một cái khẩu lệnh một cái động tác ở bên cạnh anh ngồi xuống.

Anh hơi hơi nghiêng người hướng mặt cô, cô cũng tùy theo phối hợp, không ngăn chặn được trái tim ở trong lồng ngực nhảy mạnh.

“Em là từ khi nào bắt đầu thích anh?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô không khỏi ngẩn ra một chút, “Cái gì?”

“Em là từ khi nào bắt đầu thích anh?” Anh lập lại một lần.

Cô trừng mắt nhìn, không xác định được làm sao anh có thể hỏi vấn đề này. Anh không phải cùng hôn môi với cô sao?

“Em quá khẩn trương, chúng ta nói chuyện phiếm một chút thả lỏng tâm tình.” Như là nhìn ra nghi hoặc trong lòng cô, anh hướng cô giải thích.

“Em không cho rằng nói chuyện phiếm có thể làm cho em thả lỏng, tương phản, kéo dài thời gian càng làm em khẩn trương mà thôi.” Nếu đều bị nhìn thấu cô đang khẩn trương, cô rõ ràng thừa nhận, hơn nữa có thể hi vọng tốc chiến tốc thắng.”

“Anh nhớ rõ trước kia em không phải là một người gấp gáp”

“Nếu cá tính em là một người gấp gáp, sẽ không đợi mười năm.”

“Mười năm trước em đã thích anh?” Hắn kinh ngạc mở to hai mắt.

“Thời gian chính xác hẳn là mười hai năm.”

Mười hai năm? Quý Thành Hạo nhanh chóng tính tuổi của cô. Cô năm nay hai mươi năm tuổi, mười hai năm trước là mười hai tuổi, kia tương đương với nửa cuộc đời của cô.

Cô thế nhưng dùng thời gian nửa đời để yêu anh, lại không cho anh biết!

“Cô bé…..” Nhìn cô không biết nên nói cái gì, anh chỉ cảm thấy tâm trướng trướng, cảm giác giống như có thứ gì muốn phá tường mà ra, làm cho anh có chút khó chịu.

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên ôn nhu thâm thúy, làm cho Nhâm Cấm Hồng rõ ràng cảm giác được không khí thay đổi. Anh sẽ hôn cô, cô đột nhiên có loại cảm giác khẳng định này, nhưng kinh ngạc chính mình đã không còn ở phía trước khẩn trương cứng ngắc, chỉ có chờ mong.

Tay anh khẽ vuốt trên mặt của cô, cô không tự chủ được nhắm mắt lại, sau đó cảm giác môi anh nhẹ nhàng mà bao phủ lên môi của cô, ôn nhu khẽ hôn.

Hương vị của cô mềm mại ngọt ngào, mang theo mùi rượu thoang thoảng, cùng mùi nho, làm cho Quý Thành Hạo hiểu rõ lúc trước cô uống rượu, nhất định pha lẫn nước nho.

Bất tri bất giác, anh tăng thêm lực đạo mà hôn cô, đem đầu lưỡi tham tiến miệng cô, giảo lộng vị ngọt của cô, lại dùng lực cướp lấy ngọt ngào trong miệng cô.

Anh hôn mãnh liệt như vậy, vội vàng, hơn nữa không chút nào giữ lại, đoạt lấy hết thảy, nhưng lại chỉ cảm giác được đói khát càng lúc càng khó nhịn, cùng với tham vọng muốn càng nhiều, có được càng nhiều dục vọng. Anh muốn cô.

“Cô bé…….” Anh rên rỉ ngẩng đầu, muốn trưng cầu sự đồng ý của cô, không nghĩ tới còn không kịp nói ra mồm, cô đã đem môi hắn áp vào môi mình, lại lần nữa hôn anh.

“Đừng dừng lại.” Hai má cô đỏ bừng, hai mắt khéo hờ, một bên không ngừng mà hôn anh, một bên khàn khàn nỉ non yêu cầu anh.

Nhiệt tình của cô trực tiếp làm cho anh không còn lực chống đỡ, cũng cho anh biết lời trưng cầu của anh đã trở lên dư thừa.

Kì thật vốn chính là dư thừa, bởi vì cô đã thích anh mười hai năm, tình cảm đối với anh tự nhiên không có gì phải nghi ngờ. Về phần anh, từ lúc anh hôn môi của cô, trong nháy mắt bị lạc ở hương vị ngọt ngào của cô không thể tự kiềm chế, anh chỉ biết đại thế đã định rồi.

Anh chưa bao giờ đối với một cái hôn xuất thần như vậy, muốn dừng lại dừng không được.

Anh chưa bao giờ từng đối với một mùi hương mê hoặc như vậy, mặc kệ dùng lực hấp thu bao nhiêu cũng cảm thấy đều không đủ.

Anh càng chưa bao giờ đối với một người theo bản năng liền mang theo bài xích, cự tuyệt người phụ nữ như vậy thật khó tự kiềm chế, hoàn toàn đã quên ý tưởng cùng cảm thụ lúc trước, hoàn toàn bị lạc, anh phi thường hiểu biết chính mình, biết chính mình không phải một người dễ dàng thay đổi, cho nên khi anh ý thức mình không hề đem cô trở thành em gái, mà là một người phụ nữ , đây là đáp án thật rõ ràng.

Anh đã đem cô trở thành một phụ nữ, còn không thể tự kiềm chế quyến luyến hương vị của cô, muốn cô càng nhiều.

Đã xác định rõ suy nghĩ của mình, anh đem cô áp đảo trên giường, bao phủ cô.

Chương 6

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của dòng xe cộ đông đúc dưới lầu, cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng trầm ổn bên cạnh anh.

Cho dù không mở to mắt, thanh âm dòng xe cộ ngoài cửa sổ cũng thực rõ ràng nói cho Nhâm Cấm Hồng, trời đã sáng, hơn nữa thời gian khẳng định cũng không còn sớm, nhưng vì sao anh còn không có rời đi?

Trong phòng yên tĩnh cực điểm, làm cho hết thảy đều trở nên càng rõ ràng sâu sắc, không chỉ là thính giác, còn có cảm giác.

Sau khi ý thức thanh tỉnh, cô liền vẫn cảm giác được ở giữa hai chân truyền đến đau đớn, tuy rằng không phải rất đau, nhưng cũng làm cho cô khó chịu.

Tối hôm qua, cô rốt cuộc cùng anh…, dù vậy, cô cũng thật khó tin mọi chuyện lại diễn ra như vậy, bọn họ lúc ban đầu, không phải chỉ muốn một cái hôn sao? Vì sao, lại tiếp diễn như vậy, thế nhưng cô không có cách nào dừng lại, tất cả đều làm xong?

Cô hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng, toàn thân nóng lên, hơn nữa khó có thể tin.

Cô cho tới bây giờ cũng không biết, làm tình hóa ra là loại cảm giác này, không biết chính mình cũng có thể nhiệt tình như vậy, mạnh dạn, không biết bị anh ôm vào trong ngực dùng sức đẩy, va chạm, áp bách —— ngừng! Đừng nghĩ, hiện tại cũng không phải là hồi tưởng, lúc này, cô trước hết nên nghĩ biện pháp rời đi nơi này mới được, ít nhất vấn đề cần suy nghĩ là như thế nào đối mặt với anh…………Cái gì đâu? Xấu hổ sao?

Không, không chỉ là xấu hổ mà thôi, còn có mờ mịt, lo lắng, sợ hãi, rất nhiều chờ cô, không biết nên như thế nào đối mặt vấn đề, bởi vì cô căn bản không biết tối hôm qua anh mang theo tâm tình gì cùng cô trên giường.

Anh là bởi vì nhận rõ cảm tình đối với cô, mới cùng cô làm tình sao? Hay là bởi vì không ngăn cản được dục vọng? Không cẩn thận mất hồn mới phạm sai lầm cùng cô phát sinh quan hệ?

Cô thật sự không có dũng khí đối diện với sự thật, ít nhất hiện tại ở trong đầu cô đều tràn ngập cảm động cùng ngọt ngào tối hôm qua cô cùng anh hợp làm một, cô thật sự không có biện pháp ngăn chặn suy nghĩ đó.

Cô nhất định phải rời đi, nếu không hay là cứ giả bộ ngủ đến khi anh thức dậy rời đi mới thôi, nhưng vấn đề là, anh vẫn kiên trì chờ cô tỉnh ngủ? Cho nên hay là cô rời đi trước thì tốt hơn.

Hô hấp thật cẩn thận, vụng trộm mở nửa con mắt đến nhìn lén.

Mặt của anh ở gần ngay trước mắt, khuôn mặt ngủ bình tĩnh mà an tường, hơn nữa vẫn như cũ đẹp đến vô pháp vô thiên, nhân thần công phẫn.

Đi qua mười hai năm, cô tự hỏi chính mình vô số lần, vì sao sẽ thích anh, mà không phải thích một trong hai người Dịch Tử Xá và Trạm Diệc Kỳ bọn họ, dù sao thời gian mọi người quen biết ở chung lâu như nhau, là vì anh đẹp trai nhất trong số bọn họ, thực sự chỉ có mình anh đẹp trai sao? Thời điểm vừa mới bắt đầu tự hỏi mình vấn đề này, kỳ thật cô cũng đã từng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình thật sự là người nông cạn như vậy sao?

Sự thật chứng minh—— đúng, cô chính là người nông cạn như vậy.

Kiềm chế một tiếng thở dài, Nhâm Cấm Hồng nhìn khuôn mặt tuấn tú anh tuấn bức người trước mắt này, không hiểu một người đàn ông sao có thể có bộ dạng đẹp như vậy.

Mũi cao thẳng, mặt mày anh tuấn, hình dáng cánh môi rõ ràng lại gợi cảm mê người, cằm còn có đường cong xinh đẹp cùng da thịt khỏe mạnh, nhưng đẹp nhất vẫn là tươi cười của anh cùng với ánh mắt mang ý cười chứa đầy sức quyến rũ.

Ai, cô thật là nông cạn, vì bề ngoài của một người dễ nhìn một chút mà thích đối phương. Bất quá may mắn một điều chính là chỉ lúc mới bắt đầu mà thôi, năm đó tuổi trẻ không hiểu chuyện mới có thể trông mặt mà bắt hình dong, sau này lý do cô thích anh không phải chỉ nông cạn như vậy nữa.

Vì sao thích anh?

Bởi vì anh tươi cười luôn sáng lạn như vậy.

Vì sao thích anh?

Bởi vì anh luôn là người phát hiện cô lạnh mà cởi quần áo cho cô mặc.

Vì sao thích anh?

Bởi vì anh đối với cô luôn đặc biệt, không cho những cô gái khác ở cùng anh, chỉ cho cô ở cùng; không cho người phụ nữ khác chạm vào anh, chỉ cho cô chạm vào; không cho người phụ nữ khác động đến anh, ngồi phía sau xe máy anh, vào phòng của anh, ngủ giường anh, thậm chí còn cùng anh uống một ly đồ uống, nhưng cô thì có thể làm tất cả.

Đến nay cô vẫn nhớ rõ thái độ một ít người khi thấy anh mặc cô cần gì cứ lấy, nếu không phải là tràn ngập khiếp sợ thì chính là khó có thể tin cùng kinh ngạc.

Những người đó nữ có nam có, bất quá vẫn là phụ nữ chiếm đa số.

Cô không biết chính anh có hay không chú ý tới điểm này, nhưng cô thích anh đến khi rời đi Đài Loan định cư ở Vancouver, cô đều có chú ý tới chuyện này, còn vì thế mà âm thầm vui sướng thật lâu, bởi vì cô biết chính mình đối với anh mà nói là đặc biệt.

Cô vẫn cho rằng như vậy, cho dù cùng anh ngăn cách hơn mười năm, cũng bởi vậy, ngày hôm qua nhìn thấy thư ký thân mật ngồi ở trên người anh, thì cô mới có thể bị đả kích lớn như vậy, khó có thể thừa nhận.

Trần thư kí không phải bạn gái anh. Cô nhớ rõ tối hôm qua hắn nói với cô như vậy, nhưng anh lại để một người phụ nữ không phải bạn gái anh ngồi trên đùi……..Là anh thay đổi sao?

Hay là cô căn bản không chân chính hiểu anh?

Hay là cách xa mấy năm, cô bất tri bất giác tự tô điểm hình ảnh của anh trong trí nhớ?

Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, anh vẫn là Quý Thành Hạo người làm cô yêu say đắm sao?

Bộ dáng anh cùng mười năm trước cũng không có khác biệt quá lớn, chính là càng trở nên thành thục đầy sức quyến rũ. Đây là thứ dễ dàng nhìn thấy được, còn những thứ nhìn không tới…….Lòng có điểm đau, là vì chiều ngày hôm qua ở trong văn phòng thấy được một màn kia sao.

Anh là bởi vì thích cô mới cùng cô trên giường, hay là dục vọng đơn thuần sai khiến?

Phụ nữ vì yêu mà dục, đàn ông có thể không yêu cũng động dục.

Trải qua mười năm, cô cho anh, có phải cũng như người phụ nữ khác, đều không có gì đặc biệt?

Không tiếng động theo chóp mũi thở dài một hơi, cô đem tầm mắt dời đi khuôn mặt anh ngủ say, không hề nhìn anh, sau đó thật cẩn thận di động thân thể, đem chính mình từ trong lòng anh thoát ra, lại nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, sau khi xác định anh không có tỉnh lại, liền nhẹ nhàng chuyển động thân thể, xốc chăn lên, chuẩn bị xoay người xuống giường.

“Em muốn đi đâu?”

Thanh âm bất ngờ vang lên làm cô nhảy dựng lên, nhưng cô thậm chí còn không kịp phản ứng, cả người đã bị anh chỉ dùng một cánh tay kéo vào trong lòng,

Cô toàn thân cứng ngắc, trong lúc nhất thời vì kinh hoàng lúng túng mà quên giãy dụa, đợi cho đến khi nhớ lại cũng đã hết hy vọng.

Bởi vì hắn không chỉ đặt nhẹ ở trên người cô mà còn chế trụ hoàn toàn hành động của cô, còn là bộ dạng thanh tỉnh, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn cô chằm chằm, làm cô chỉ muốn giống như đà điểu dúi đầu vào cát—— không phải, là vùi đầu vào chăn đều không kịp. hơn nữa thảm nhất là hai người bọn họ thân thể đều trần trụi không mảnh vải che.

Một cỗ e lệ mà khô nóng nhanh chóng nảy lên, tràn ngập toàn thân cô, làm hai má cô đều hiện ra thản nhiên đỏ ửng, gợi cảm mê người, cũng làm cho Quý Thành Hạo không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

Tim lại bắt đầu đập mạnh, hô hấp cũng không khỏi tự chủ trở lên dồn dập, vận động tối hôm qua làm cô toàn thân mềm yếu, tứ chi cảm giác vô lực, cô hoàn toàn không thể kềm chế, chỉ có thể đáp lại.

“Trời ạ!” Là anh chấm dứt nụ hôn này trước, từ sâu trong yết hầu thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó lại đem mặt vùi vào hõm vai cô.

Đầu của cô trong nháy mắt trống một mảnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết anh đột nhiên dừng lại không tiếp tục hôn cô.

“Làm sao vậy?” Cô không biết chính mình lên tiếng nói chuyện, thẳng đến anh mở miệng trả lời vấn đề của cô.

“Em có thể còn đau.” Anh khàn giọng nói.

Cô trừng mắt nhìn, một hồi lâu mới hiểu anh chỉ là cái gì. Hai gò má của cô lại đỏ bừng lên, cả người có vẻ vừa xấu hổ lại không được tự nhiên.

“Trước đó em không nên nói dối anh.” Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, không chuyển mắt nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt cũng có chút trách cứ.

Cô hoàn toàn không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng bất động nhìn anh.

“Anh đã có thể nhẹ nhàng. Đêm qua anh làm đau em, đúng hay không?” Anh ôn nhu hỏi, trong giọng nói lộ vẻ tự trách cùng ảo não.

Nhâm Cấm Hồng vẫn trầm mặc như cũ, không phải không biết nói cái gì, mà là cô căn bản nói không ra lời, bởi vì bộ dạng anh, giọng điệu, cùng với trong lời nói đều mang theo ôn nhu cùng đau tích, hơn nữa không thấy bộ dạng hối hận và thực xin lỗi mà cô vẫn sợ.

Anh cũng không có hối hận cùng cô phát sinh quan hệ.

Thật tốt quá.

Tâm tình buông lỏng xuống dưới, nước mắt của cô không tự chủ được rơi xuống.

“Ông trời!” Quý Thành Hạo bị cô thình lình xảy ra nước mắt hù dọa. “Thật sự có đau như vậy không? Thực xin lỗi, anh không phải cố ý muốn làm đau em, mà là thời điểm anh phát hiện, hết thảy đều đã trải qua đều dừng không được, anh…….” “Đáng giận! Là lỗi của anh, đừng khóc. Anh xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Anh không biết làm sao, chỉ có thể đem cô gắt gao ôm vào trong lòng, không ngừng môi hôn trán của cô, hai má, mi tâm, bất cứ chỗ nào môi có thể chạm tới được anh đều hôn, hơn nữa mỗi khi hôn một chút liền nói với cô một tiếng thực xin lỗi, hy vọng có thể làm cho cô bởi vậy mà đình chỉ khóc.

Hiện tại anh mới hiểu được lão Vương lái xe tắc xi ngày hôm qua vì sao lại nói muốn đánh anh, bởi vì anh hiện tại cũng rất muốn đem chính mình chộp tới quần ẩu một chút. Đáng giận!

“Em……..” Cô đột nhiên mở miệng nói gì đó, nhưng bởi vì thanh âm khàn khàn, làm cho anh trừ bỏ một chữ “em”, cái gì cũng không nghe rõ.

“Em nói cái gì?” Anh hơi hơi ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.

“Em rất sợ hãi.” Cô hấp cái mũi, mới lại mở miệng lần nữa.

“Sợ cái gì?” Anh hơi sửng sốt, trừng mắt nhìn, không hiểu nhiều lắm hỏi.

“Sợ anh sẽ hối hận, nói chuyện tối ngày hôm qua không nên phát sinh, nói anh thật xin lỗi. em thật sự rất sợ, rất sợ.”

Cô nghẹn ngào nói, nước mắt lại lăn dài xuống dưới.

“Đứa ngốc.” Anh nhẹ giọng nói, đưa tay ôn nhu lau đi nước mắt trên gò má cô. “Anh chưa bao giờ làm những chuyện khiến mình hối hận, em không biết sao?”

Cô lắc đầu.

“Như vậy anh hiện tại nói cho em, anh sẽ không làm chuyện khiến chính mình hối hận, một khi làm liền tuyệt đối sẽ không hối hận. Đây là cá tính của anh, cũng là nguyên tắc của anh.” Anh nghiêm túc nói với cô.

“Cho nên anh thật sự không hối hận?”

“Em muốn anh thề sao?” Anh ôn nhu hỏi cô.

Thấy anh mang theo ánh mắt ôn nhu cưng chiều chăm chú nhìn mình, bất an cùng nghi hoặc của cô nhất thời toàn bộ bốc hơi lên không còn một mảnh.

Cô lắc đầu. “Không.” Cô tin tưởng anh.

Rời đi không đến 24 giờ, Nhâm Cấm Hồng lại mang cùng một cái vali trở lại trong nhà Quý Thành Hạo. bất đồng là, hiện tại thân phận cô không còn là “Em gái”, mà là bạn gái của anh.

Nếu hai người bọn họ lúc trước đều là đáp tắc xi từ cửa chính rời đi, thời điểm trở về tự nhiên cũng là đáp tắc xi, sau đó đương nhiên cũng là từ cửa chính đi vào.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, cũng không đặc biệt, thật sự không cần thiêt phải nói ra.

Nhưng, anh nắm tay cô trở lại, trên đường mặc kệ là đụng phải bảo vệ hoặc gặp được hàng xóm, anh đều không có buông tay cô ra, điểm này làm cô thật sự thật vui vẻ, rất cảm động, cả người có loại cảm giác lâng lâng.

“Suy nghĩ cái gì, làm chi một mình đứng ở chỗ này ngây ngô cười?”

Môi đột nhiên bị hôn trộm một cái, làm cô nhất thời hồi phục tinh thần lại.

Cô trừng mắt nhìn, đối với anh lắc lắc đầu, mới không cho anh biết vì anh dắt tay cô liền cao hứng cả buổi. Anh nhất định sẽ cười cô.

“Không có gì.” Cô nói.

“Em muốn hay không lại trở về phòng ngủ một chút?” Anh hỏi cô. Hoàn hảo không tiếp tục truy vấn chuyện cô ngây ngô cười.

Ngủ một chút? Này thật là một đề nghị tốt, bởi vì tối hôm qua cô thật là ngủ quá muộn, trước khi ngủ lại làm vận động kịch liệt như vậy, hơn nữa buổi sáng cô tỉnh lại sau bởi vì quá mức lo lắng khẩn trương, cả người căng thật chặt lại hao phí không ít tinh lực, cho nên đúng thực là có điểm mệt mỏi.

Nhưng vấn đề là, nếu cô đi ngủ, anh lại làm cái gì?

“Anh đi đâu?” Cô hỏi anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Anh muốn đến công ty một chuyến.”

Cô sửng sốt. Đúng rồi, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, công ty nhất định có rất nhiều sự việc chờ anh xử lý, mà anh đều đã vì cô lãng phí toàn bộ thời gian buổi sáng—— “Nguy rồi!” Cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.

“Làm sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

“Anh hôm qua mới đem em xếp vào bộ phận thiết kế, kết quả ngày hôm qua em không đi làm, thậm chí không thông báo và điện thoại cũng chưa gọi, mặt mũi giám đốc của anh cũng bị em làm mất hết.” Cô vẻ mặt biểu tình ảo não.

“Anh đã nghĩ đến những chuyện này.” Quý Thành Hạo lắc đầu bật cười. “Bộ phận thiết kế thời gian làm việc rất tự do, chỉ cần trong thời gian quy định đem văn kiện giao ra, sẽ không ai trông coi việc em có đến công ty làm hay không.”

“Em biết, ngày hôm qua đã có người nói với em. Vấn đề là em vẫn là một người mới, trong tay cũng không có công việc gì, mới đi làm một ngày, ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng, nói như thế nào đều không được.” Cô gật đầu nói, vẫn là thực phiền chán, thực ảo não.

“Làm sao lại không nói được? Chỉ cần nói em cùng anh một chỗ là được, anh tin tưởng không người nào dám nói câu thứ hai.” Anh tự đại nói.

“Anh muốn nói em đi theo anh làm trợ lý, hay là thị sát công trường? Em có hay không là một nhân viên thiết kế mới giỏi như vậy nha?” Cô lườm anh một cái, tức giận nói.

Rõ ràng là một mỹ nữ, nhưng bộ dáng lại vô cùng hoạt bát đáng yêu, làm cho Quý Thành Hạo nhịn không được muốn trêu chọc cô.

“Đương nhiên là có.” Nghiêm trang gật đầu, anh đem cô kéo hướng sô pha.

“Có ở nơi nào? Bởi vì em là do giám đốc giới thiệu vào sao?” Cô hỏi, một lát sau lập tức phê bình nói: “Đó không phải giỏi giang gì, căn bản chính là cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người được không!”

“Làm chi tức giận như vậy?” Anh tỏ vẻ buồn cười, ngồi xuống tiếp tục kéo cô đến trên đùi, vòng tay ôm.

Mấy động tác liên tiếp anh đều làm siêu tự nhiên, cô lại bởi vì không quen mà cứng đờ.

Nhất là cô lại nghĩ đến hình ảnh Trần thư kí ngồi trên đùi anh.

“Quý Thành Hạo……..” Cô cúi đầu muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy, muốn nói cái gì?” Cảm giác cô muốn nói lại thôi, anh mở miệng hỏi.

“Ngày hôm qua anh nói Trần thư kí không phải bạn gái của anh là thật sao?” Cô do dự, mới cúi đầu bĩu môi nhỏ giọng nói.

Quý Thành Hạo nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, phát hiện chính mình thực thích bộ dáng đáng yêu này của cô.

“Em thực để ý chuyện ngày hôm qua?” Anh hỏi cô.

“Anh không phải người tùy tiện có thể để cho phụ nữ ngồi trên ở trên đùi anh.” Một câu nói hết hết thảy.

“Có thể thấy được anh có cỡ nào thích em.” Anh cố ý ôm chặt cô một chút, sau đó hôn môi của cô, dán tại bên tai đối với cô thông báo.

“Cho nên anh cũng thích Trần thư kí sao?” Tuy rằng trong lòng vì lời anh nói mà ngọt ngào, nhưng Nhâm Cấm Hồng vẫn muốn làm rõ ràng chuyện hôm qua, miễn cho về sau mỗi một lần nghĩ đến hình ảnh kia lại đau một lần.

Quý Thành Hạo hơi chút do dự, nghĩ hay không nên thành thật nói cho cô đoạn tình sử của hắn và Trần thư kí, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi 3 tháng, nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa quan trọng là, để cô nghe được chuyện này từ miệng người khác không bằng để anh tự nói, miễn cho đến lúc đó nước ấm nấu ếch, chính mình chết như thế nào cũng không biết.

“Hơn ba năm trước, anh và Trần thư kí có quen nhau một thời gian.” Hít sâu một hơi sau, anh thẳng thắn thừa nhận nói ra.

“Hơn ba năm trước?”

“Đúng.”

“Đã kết thúc?”

“Đúng.”

“Thật sự đã xong?”

“Uh.”

“Tại sao ngày hôm qua cô ta sao còn ngồi trên người anh, các người quyết định tình cũ cháy trở lại sao?” Cô hỏi.

“Cái gì tình cũ cháy lại?” Anh nhịn không được đưa tay gõ trán cô một cái. “Nói tình cũ cháy lại, anh bây giờ còn có thể ôm em như vậy, thẳng thắn thành khẩn bộc trực nói cho em nghe chuyện này sao?” Tức giận liếc trắng mắt cô một cái.

“Không phải tình cũ cháy lại, đó là cô ta nghĩ níu kéo lại anh sao?” Thư kí xinh đẹp có một trăm loại phương pháp quyến rũ giám đốc, nghĩ đến bên cạnh anh có một người phụ nữ nhìn chằm chằm, Nhâm Cấm Hồng không khỏi trái tim đều nặng trĩu xuống dưới.

“Trần thư kí nếu nghe được em nói như vậy, cô ta sẽ cười to ba ngày không dừng được.” Quý Thành Hạo cười nói.

“Vì sao?” Cô tuyệt không cảm thấy này có chỗ nào buồn cười.

“Năm đó người bị vứt bỏ là anh.” Anh mỉm cười nói với cô.

“Cái gì?” Kinh ngạc hét lớn, Nhâm Cấm Hồng trừng một đôi mắt to tròn cùng chuông đồng giống nhau. Người bị vứt bỏ là anh? Điều này sao có thể?

“Năm đó anh cùng cô ta quen nhau chỉ ba tháng, cô ta liền nói muốn kết hôn, chúng ta chia tay đi. Sau đó liền vô cùng cao hứng, phiêu nhiên xinh đẹp đi vào cánh cửa lễ đường rộng mở, còn muốn anh thu tam vạn lục đại hồng bao.” Anh nói cho cô.

“Vì sao? Em không hiểu anh có điểm nào làm cô ta không hài lòng, cô ta dựa vào cái gì vứt bỏ anh? Anh bộ dáng vừa cao vừa suất, thông minh có năng lực, đối với bằng hữu luôn hết sức tận tâm, gia thế cũng tốt, người cũng tốt, cô ta rốt cuộc vì cái gì vứt bỏ anh a?” Cô lòng đầy căm phẫn lớn tiếng vì anh chịu tổn thương mà bất công.

“Không nghĩ tới anh ở trong lòng em đánh giá cao như vậy nha, thật sự cám ơn em, cô bé.” Quý Thành Hạo vẻ mặt đắc ý cười, cuối cùng còn hôn môi cô một chút, bày tỏ lòng biết ơn.

“Em cũng không phải khen ngợi anh.” Cô liếc mắt một cái mắng anh một chút, lại trở lại chuyện chính hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao cô ta muốn vứt bỏ anh, anh làm chuyện gì khiến cho người ta chán ghét?”

“Nghe cách em nói, giống như thực hy vọng năm đó anh và Trần thư kí có kết quả.” Anh hừ hừ nói, nghe tựa hồ có chút không vui vẻ.

“Mới không có, em chỉ là có điểm tò mò mà thôi.” Cô chu miệng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Cô ta muốn kết hôn.”

Nhâm Cấm Hồng khinh lăng một chút, sau đó trừng mắt nhìn nói: “Mà anh không muốn?”

“Anh năm đó mới hai mươi bảy tuổi mà thôi, cô bé.”

“Oa, Trần thư kí thoạt nhìn giống một nữ cường nhân, tuyệt không giống hội tuổi trẻ như vậy đã muốn kết hôn bước vào làm người phụ nữ của gia đình.” Cô sợ hãi than nói.

“Tuổi trẻ?” Quý Thành Hạo nhịn không được cười nhạo một tiếng.

“Anh làm chi mà có vẻ mặt trào phúng?” Cô khó hiểu hỏi.

“Em cho là Trần thư kí bao nhiêu tuổi? Cô ta năm đó chính là cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa cho nên mới muốn kết hôn sinh con nhanh chóng, không muốn biến thành sản phụ cao tuổi.”

Bốn chữ sản phụ cao tuổi này làm cho vẻ mặt Nhâm Cấm Hồng không khỏi dại ra. Cô trợn trừng mắt nhìn anh một lúc lâu mới lấy giọng điệu hoài nghi mở miệng hỏi: “Trần thư kí, cô ta hơn anh mấy tuổi?”

“Cô ta lớn hơn bốn tuổi, em cứ nói đi?”

Cô cứng họng nhìn anh, quả thực bị sợ choáng váng.

Sau một lúc, cô kinh hô: “Trần thư kí cô ta 35 tuổi? trời ạ, cô ta thế nhưng lớn hơn em 10 tuổi, tdm quả thật không thể tin được! Hoàn toàn nhìn không ra được!”

“Anh sẽ thay em đem những lời này chuyển đến cho cô ta, về sau cô ta chỉ cần nhìn thấy em sẽ đối tốt với em.” Quý Thành Hạo tựa tiếu phi tiếu nói.

“Anh cùng người hơn anh bốn tuổi kết giao? Anh thích loại phụ nữ trưởng thành?” Cô dường như đột nhiên nghĩ đến nói, biểu tình trên mặt tràn ngập thăm dò cùng nghi hoặc.

“Anh thích em.”

Không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, Nhâm Cấm Hồng trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

“Ai hỏi anh điều này.” Cô hờn dỗi liếc anh một cái, “anh nhanh chút trả lời vấn đề của em, Anh thích loại phụ nữ trưởng thành?”

“Trước kia chỉ cần thấy được sẽ thử quen xem sao, cũng không có thích loại phụ nữ nào nhất định, bất quá bây giờ anh biết anh thích loại hình phụ nữ như thế nào, chính là em này.” Anh mỉm cười ngắm nhìn cô, hại mặt của cô không tự chủ được lại đỏ.

Thật là, cho tới bây giờ cũng không biết anh có thể nói được những lời ngon tiếng ngọt như vậy, hại cô không biết nói gì.

“Không nói nữa, anh không phải muốn đến công ty sao? Nhanh chút đi, nhanh chút đi, em muốn về phòng ngủ.” Cô yêu kiều trừng mắt liếc anh một cái, giống như đuổi ruồi thúc giục, sau đó nghĩ muốn đứng lên lại phát hiện anh thế nhưng không chịu buông tay, “Này, anh làm gì vậy?” Cô quay đầu lại hỏi.

“Để cho anh ôm em nhiều một chút.” Anh mang vẻ mặt luyến tiếc buông tay ôm chặt cô.

“Anh tính ôm em đến công ty sao?” Cô dở khóc dở cười.

“Nếu trông bộ dạng em không phải mệt mỏi như vậy, anh rất là muốn.” Đưa tay day nhẹ bóng đen dưới ánh mắt cô, anh đau lòng ôn nhu nói.

“Quý Thành Hạo.” Cô ôn nhu dựa sát vào trong lòng anh.

“Hử?”

“Tương lai hai chúng ta sẽ ra sao?”

“Kia còn nói sao? Đương nhiên là kết hôn sinh con, sau đó đầu bạc đến già.”

Anh đáp lưu loát thoải mái như vậy làm cho cô ban đầu vốn không có ý nghĩ gì đặc biệt lúc này lại ngơ ngác rối loạn, đột nhiên từ trong lòng ngẩng đầu lên, đụng phải cằm anh một cái.

“Ah!” Quý Thành Hạo nhịn không được kêu đau ra tiếng.

Nhâm Cấm Hồng cái trán cũng bị đụng phải rất đau, nhưng hiện tại cô không quản đau đớn, còn có một sự kiện so với này quan trọng hơn.

“Anh vừa rồi nói cái gì?” Níu lấy y phục của anh, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm anh hỏi.

“Anh nói đau.” Quý Thành Hạo vẻ mặt đau khổ xoa cái cằm đau đớn không thôi.

“Em không hỏi này, em hỏi là trước đó anh nói cái gì?”

“Anh có nói cái gì sao?” Anh tiếp tục xoa cằm, lấy vẻ mặt biểu tình mất trí nhớ hỏi lại cô.

“Anh nói đương nhiên là kết hôn sinh con, sau đó cùng nhau đầu bạc đến già.” Nhìn anh không chuyển mắt, cô nhắc nhở.

“Này có vấn đề gì sao?” Trừng mắt nhìn, anh khó hiểu hỏi.

“Lời này anh nói là thật, hay là chỉ thuận miệng nói chuyện tào lao?” Hô hấp của cô không tự chủ được dừng lại.

Anh nhướng nhướng lông mày. “Đương nhiên là thật sự.”

Nhâm Cấm Hồng đột nhiên không biết nói cái gì. Là thật sự? Anh nói là thật?

“Em có ý nghĩ khác, không muốn cùng anh đầu bạc đến già sao?”

Cô không nghĩ đến chuyện chết, nhưng không ai cầu hôn như vậy, như vậy thật sự rất không lãng mạn, rất không tình cảm, hơn nữa ngay cả cơ bản nhất là nhẫn cầu hôn anh cũng không chuẩn bị. Nhưng chuyện này quan trọng sao? Cô căn bản không cần, cái cô để ý chỉ là, tình cảm của anh đối với cô có phải là…….. là thật sự hay không mà thôi.

Cô đột nhiên dùng sức lắc đầu, hốc mắt không tự chủ được ửng đỏ lên.

“Em không muốn.”

“Không, em muốn chứ!” Trong nháy mắt nắm chặt y phục anh, cô nhanh chóng trả lời.

“Đùa em thôi.” Quý Thành Hạo ôn nhu cười, sau đó cúi đầu chân ái hôn môi cô trong chốc lát, mới nâng đầu lên dựa vào trán cô, thâm tình nhìn cô hỏi: “Xin hỏi em có nguyện ý gả cho anh, theo anh cả đời đầu bạc đến già không, Nhâm Cấm Hồng tiểu thư?”

“Cô cố gắng nhịn run rẩy, mới dùng sức gật gật đầu, “Em nguyện ý.”

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ