XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Mùa hè xa xôi - trang 3

Chương 9

Từ bệnh viện đi ra ngoài, gió nhẹ thổi hây hẩy xua tan đi cái nóng bức của ban ngày, lâu lắm rồi mới có một buổi đêm mát mẻ, khoan khoái như vậy.

"Không cần tiễn tôi, tôi có thể tự đi được!" Nói tạm biệt với Dương Tuấn và cũng không hề quay đầu lại.

Sau đó cũng vào viện thêm vài lần nữa, lần nào cũng ngồi tâm sự với bà cả một ngày trời. Lần cuối cùng, tôi đưa tấm ảnh chụp chung của tôi và Mặc Mặc cho bà xem, bà xúc động đến mức không nói lên lời. Tôi thấy bà hơi nhắm mắt, nhưng bên khóe mắt lại có một dòng nước nhỏ.

Lúc bà đi, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ bình thản.

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cái chết, thì ra nó cũng không đáng sợ như tôi nghĩ.

Tôi không đến tham dự lễ tang của bà ngoại Dương Tuấn, chỉ nhìn thấy cảnh lễ truy điệu long trọng trên TV, khi đó chúng tôi đã ở Thâm Quyến rồi.

Mặc Mặc cũng ngồi xem TV với tôi, thấy tôi khóc, nó liền hỏi: "Sao thế mẹ?"

Tôi chỉ vào ảnh chụp của bà lão trên màn hình TV nói với con: "Cụ già này qua đời, trước đây mẹ có quen biết bà cụ."

Nghe xong, Mặc Mặc cũng khóc theo tôi.

Tôi hỏi con khóc cái gì? Nó cong cái miệng nhỏ nhắn nói: "Đau lòng mà!" Tôi dở khóc dở cười.

Sau khi trải qua một chuyện, tôi cố gắng lắng nghe tâm trạng của bản thân, bắt bản thân mình bình tĩnh.

Mỗi ngày đều làm việc thật tốt, cuộc sống an ổn vui vẻ. Nếu như ngày nào cũng thế này, tiếp tục sống như vậy đến cuối đời, đó cũng là một niềm hạnh phúc nhỉ. Còn về Dương Tuấn, thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong giấc mộng đêm khuya, lúc nhớ tới anh cũng chỉ là đờ người ra mà thôi.

Tôi quyết định không nhớ tới anh nữa, quên đi vết thương xưa cũ, tiếp tục sống cuộc sống bình thường của mình.

Có lẽ khuất nhục sẽ chỉ làm cho người ta thêm kiên cường, trải qua càng nhiều đau khổ con người ta lại càng khôn ngoan.

Cơm thì vẫn phải ăn, cho nên công việc thì vẫn phải làm.

Nếu chạm mặt là chuyện không thể tránh được, chi bằng để tất cả như mây gió thoảng qua.

Dự án của Quang Hoa và Đạt Văn cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, tôi cũng thử để bản thân nhẹ nhõm hơn.

Như thế có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, đi chơi mọi nơi cùng con trai, ở bên cạnh nó nhiều hơn.

Dương Tuấn mặt đầy mệt mỏi, chờ tôi ở dưới lầu công ty,

Có lẽ anh mới từ Bắc Kinh trở về. "Tìm tôi có việc gì à?" Tôi hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là muốn nhìn thấy em một lúc, mấy ngày không gặp em rồi." Anh nói, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, trước đây xa nhau đâu chỉ là vài ngày? Vài ngày cũng có nhiều lần rồi, sao bây giờ anh ta lại nói thế?

"Cảm ơn đã nhớ!" Tôi mỉm cười.

"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?" Dương Tuấn dường như không để ý đến thái độ của tôi.

"Xin lỗi, buổi tối tôi đã sắp xếp việc khác rồi." Tôi bày ra nụ cười đầy tính chuyên nghiệp.

"Vậy hôm nào thì được?" Xem ra anh ta cũng không định từ bỏ.

"Chưa chắc đã có thời gian." Tôi cố tình cự tuyệt lời mời của anh, bởi vì tôi không muốn liên quan gì đến anh ta nữa

"Được rồi! Vậy anh cứ xếp hàng hẹn trước, cho đến khi nào em có thời gian thì thôi." Tính kiên trì của anh khiến tôi khâm phục.

"Anh về đi, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận lời mời của anh đâu. Quan hệ của chúng ta hiện nay chỉ giới hạn trong việc hợp tác công việc thôi, anh chỉ là khách hàng của chúng tôi, không hơn không kém." Tôi nghĩ tôi đã nói rõ lắm rồi.

"Lục Tịch, anh sẽ không từ bỏ đâu!" Anh nói.

"Tôi cũng sẽ kiên quyết!" Kiên quyết từ chối, tôi không còn cách nào khác.

Cùng sống trong một thành phố, hai công ty lại đang hợp tác với nhau, cơ hội chạm mặt đương nhiên là không thiếu.

Hôm nay, công ty có mở một bữa tiệc cơm, các quản lí bậc trung trở lên đều tới tham gia. Tiệc cơm là chủ ý của Văn Bác nghĩ ra, anh cho rằng vừa ăn cơm vừa nói chuyện cùng với nhân viên cấp dưới có thể tăng thêm cảm tình, làm cho nội bộ cong ty đoàn kết hơn. Tôi từ chối cho ý kiến.

"Lục Tịch! Cô cũng ở đây sao?" Từ toilet đi ra vừa vặn gặp Trữ Hạo của Quang Hoa.

"Ừ, Văn Bác mở tiệc cơm ở đây." Tôi nói, Trữ Hạo và Văn Bác cũng rất thân quen, đôi khi còn gọi anh xưng em nữa. "Anh thì sao? Đi xã giao à?" Đây không phải một nhà hàng phổ thông, trừ đến bàn chuyện làm ăn bằng không mọi người sẽ không tới đây đốt tiền.

"Tổng giám đốc Dương mở tiệc chiêu đãi khách hàng người Pháp, tôi đi tiếp khách!" Trữ Hạo chỉ chỉ vào căn phòng họ bao, căn phòng đó cách phòng tiệc của chúng tôi rất gần. "Có muốn đi qua chào hỏi vài câu không?"

Buồn cười, trốn còn không được, ai có lòng nào mà đi tìm anh ta chào hỏi chứ?

"Chắc là không, tôi còn có việc!" Tôi khoát khoát tay.

Quay về phòng ngồi cạnh Văn Bác, cảm thấy dạ dày càng lúc càng đau hơn. Mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán.

Văn bác phát hiện ra sự khác lạ của tôi, lấy giấy ăn lau mồ hôi cho tôi. Hành động rất tự nhiên nhưng trong mắt người khác lại trở nên vô cùng ám muội, có người bắt đầu ồn ào. "Văn Bác và Lục Tịch định khi nào thì mời chngs tôi ăn bánh kẹo đây?" Hết giờ làm việc mọi người đều thoải mái gọi tên nhau.

Văn Bác thấy mồ hôi tôi đổ ra không ngừng, có vẻ hơi sợ hãi, nói với mọi người "Đừng làm ồn nữa, làm cho Lục Tịch không vui rồi sẽ phạt các người."

"Thì ra Văn Bác cũng là một người sợ vợ nha." Bên cạnh có người cười ha ha.

Không ai chú ý đến Dương Tuấn, cũng không có ai phát hiện anh vào từ bao giờ.

Lúc mọi người phản ứng được thì anh đã nện cho Văn Bác một đấm, đồng thời cầm áo khoác của tôi lên, kéo tôi ra ngoài. Tiếp theo, trong căn phòng vô cùng hỗn loạn, có người hét lên, có người đứng dậy can ngăn Dương Tuấn, có người đến đỡ Văn Bác.

Tôi đau đớn đến mức không hé răng, xem ra hôm nay muốn nói cũng khó.

Văn Bác đương nhiên sẽ không để Dương Tuấn cứ như vậy kéo tôi đi, anh bổ nhào về phía Dương Tuấn, hai người vung nắm đấm trong căn phòng nhỏ hẹp. Người xugn quanh đều bị bất ngờ.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó giằng xéo trong dạ dày, đau đớn khó chịu.

"Đừng tay!" Tôi quát, nhưng không ai nghe tôi cả.

Đến lúc mọi người hiểu được đây là ông tổng Tây Á và ông tổng Quang Hoa đánh nhau thì mới bắt đầu can ngăn. Cuối cùng cũng có vài người to khỏe lôi được họ ra.

Hai người đàn ông đều khiến tôi khó chịu, khó chịu cực kì, bởi vì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.

Lần này Văn bác bị thương khá nặng, khóe miệng anh vẫn chảy máu, tôi cầm tờ giấy ăn anh vừa lau mồ hôi cho tôi giúp anh cầm máu.

Văn Bác kéo tay tôi, nhìn chằm chằm vào Dương Tuấn: "Lục Tịch, chúng ta tới bệnh viện!" Trong mắt anh tràn ngập phẫn nộ và khinh thường.

Lúc đến bệnh viện, bác sĩ lập tức yêu cầu anh đi băng bó vết thương, anh lại nói bản thân không sao, bảo bác sĩ kiểm tra cho tôi trước.

"Loét dạ dày, bản thân cô không biết sao?" Bác sĩ trách tôi không chú ý đến ăn uống. Có một khoảng thời gian, tâm trạng khó chịu, ăn cái gì cũng không cảm thấy ngon, tinh thần cũng kém nữa, lúc làm việc thì cốc cà phê luôn kè kè bên cạnh, có lẽ bệnh này bắt đầu từ khi đó.

"Nếu không chú ý sau này nghiêm trọng rồi sẽ đau đến mức không động đậy được đấy." Bác sĩ dọa tôi.

"Sao lại có thể như vậy?" Văn Bác ở bệnh cạnh hỏi.

"Cái này thì phải hỏi bạn gái của anh." Bác sĩ nhìn tôi.

"Bác sĩ nhầm rồi, anh ấy là anh trai tôi." Tôi ngay lập tức sửa lại.

Biểu tình trên mặt Văn Bác lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm như bình thường. "Đúng thế, cô ấy là cô em gái sát cạnh nhà tôi."

ĐI ra khỏi bệnh viện, Văn Bác đưa tôi về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị anh mua rất nhiều gạo tẻ: "Lúc về nhớ bảo chị Cầm hầm cháo, chăm sóc dạ dày cho tốt!"

Thì ra anh lại là một con người cẩn thận như vậy.

Sáng sớm hôm sau, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ của tiểu khu lại trông thấy người quản lý đang quét dọn đầu mẩu thuốc lá dưới mặt đất. Cái ghế đá đó chính là chỗ lần trước Dương Tuấn ngồi. Tôi ngồi xuống đúng chỗ đó, nhìn theo hướng ánh mắt của anh đêm nọ thì chính là căn phòng tôi đang ở. Lẽ nào anh ngồi đây hút thuốc cả một đêm?

Chuyện Dương Tuấn và Văn Bác đánh nhau rất nhanh đã lan truyền khắp chốn trong hai công ty.

Dù sao cũng là hai nhân vật then chốt chức vụ quan trọng, dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng đã đủ khiến người trên người dưới vô cùng chăm chú.

Trữ Hạo gọi điện tới cẩn thận dò hỏi tôi.

"Không sai, họ có đánh nhau, sao anh không đi hỏi Văn Bác hay Dương Tuấn, nguyên nhân tại sao thì họ rõ hơn tôi." Tôi cũng không biết từ lúc nào giữa họ nảy sinh mâu thuẫn, tôi chỉ biết họ đã đánh nhau hai lần rồi.

"Tôi hỏi thế nào đây? Tổng giám đốc Dương từ hôm qua, lúc trở về thì không ra ngoài nữa, gọi điện thoại cho Văn Bác thì anh ta mắng tôi bắt chó đi cày. Nghe nói họ vì cô nên mới đánh nhau phải không?" Trữ Hạo từ lúc nào đã bắt đầu tin vào những tin tức vỉa hè như thế?

"Chuyện này xin thứ lỗi tiểu nữ không thể trả lời." Tôi ngắt điện thoại.

Không muốn tiếp tục ở công ty để người ta nói ra nói vào, buổi chiều đi thẳng về nhà ngủ cho khỏe.

Gần đây luôn gặp ác mộng, mỗi khi ngủ tới nửa đêm đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, rồi sau đó không thể tiếp tục ngủ nữa. Cũng vẫn là cảnh đó, người mặc quần áo màu đen kì dị trong mơ kia vẫn cứ đuổi theo tôi, hắn ở trước mặt tôi vung từng nhát dao cứa lên người mình, máu chảy từng giọt xuống người tôi, tôi muốn hét lên thật to nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi biết người mặc quần áo đen trong mộng chính là Dương Tuấn, nhưng tại sao anh lại muốn làm tổn thương chính bản thân mình? Còn tôi vì sao lại cảm thấy kinh hoàng như vậy?

Tất cả những tâm tình rối bời ấy đều khiến tôi phiền não, cho nên tôi không thèm nghĩ nữa.

Lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức gì về Dương Tuấn, ngày qua ngày lại tôi cũng cảm thấy bình thản hơn.

Tiểu Uyên đi công tác ở Quảng Châu, nhân tiện ghé qua Thâm Quyến thăm tôi. Cô nàng nói Dương Kiệt đã đi nước ngoài học ngành y, mấy năm nay dương Kiệt cứ cố chấp ở làm trường cũ làm giảng viên, lần này ra nước ngoài chưa chắc đã trở về,

Tôi không khỏi cảm thán, năm tháng trôi qua nhanh qua, cảnh còn người mất.

Tiểu Uyên hỏi tôi thực sự không thể tha thứ cho Dương Tuấn sao? Hà tất phải chấp niệm về oán hận trước kia mà bỏ qua hạnh phúc thực sự?

Tôi không biết nên trả lời thế nào

Tiểu Uyên khôn khéo nửa đùa nửa thật nói: "Tớ thấy có lẽ cậu cứ tạm thời cùng ông anh trai cơ bắp của tớ thành người một nhà, như thế cũng là cho Mặc mặc một gia đình hoàn chỉnh." Cô ấy cũng biết, tôi và Văn Bác không thể mà.

Lúc chị Cầm đưa Mặc Mặc về nhà, mặt nó đỏ phừng phừng, tôi hỏi nó làm sao lại biến thành như vậy?

"Thi chạy với một người dưới lầu." Nó nói, đồn thời cũng phấn khởi khoe rằng nó thắng.

"Ông chú nào mà không thắng nổi con chứ?" Tôi cảm thấy lạ, "Chẳng lẽ người ta bò ra đường sao?"

"Chính là chú lần trước ngồi cùng máy bay với chúng ta ấy!" Mặc Mặc nói, "Chú ấy thua con mà."

Lần trước ngồi cùng máy bay... Tôi đột nhiên nghĩ tới Dương Tuấn.

Anh ta sẽ không có ý đồ gì với Mặc Mặc đấy chứ? Tôi cảm thấy hoảng sợ

Chương 10

Dương Tuấn lại đứng ở dưới lầu công ty chúng tôi,, trợ lý của tôi lại tiếp tục chuyển lời: "Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa đang ở dưới lầu chờ chị!"

Để anh chờ, tôi quyết định không để ý tới anh ta nữa.

Điện thoại di động không ngừng đổ chuông, tôi biết là Dương Tuấn, cho nên không bắt máy, mãi cho đến khi máy hết pin.

Trợ lý mấy lần mượn cớ ký giấy tờ để đến xem phản ứng của tôi, có lẽ cô ấy đang phỏng đoán mối quan hệ giữa tôi và Dương Tuấn. Tôi chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, còn có cả một cậu con trai, vậy mà lại từ chối một người đàn ông ưu tú như thế

Xem ra mọi người có vẻ khá ủng hộ Dương Tuấn nhỉ?

Trợ lý lại bước vào: "Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa muốn nói chuyện với chị về con của chị!"

"Kệ anh ta! Bây giờ tôi không có thời gian!" Tôi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

"Tổng giám đốc Dương nói anh ta sẽ đứng chờ, anh ta nhất định phải nói chuyện với chị!" Trợ lý không biết đã bước vào phòng tôi lần thứ bao nhiêu rồi nữa, tôi cũng hơi bực mình rồi.

"Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa? Gọi thân mật quá nhỉ? Đừng quên một điều, Tây Á mới là người trả lương cho cô!"

Từ từ đã, nói chuyện về con của tôi...

Lẽ nào?

Lúc tôi xuống lầu, rất nhiều người trong công ty đang dùng một ánh mắt kì lạ nhìn tôi, có lẽ tất cả mọi người đều đang phỏng đoán về quan hệ giữa tôi và Dương Tuấn. tôi chẳng thể nào che giấu mọi người, mặc kệ họ thôi.

Thấy tôi đi xuống, Dương Tuấn dường như hơi bất ngờ, có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là tôi sẽ không xuống, bây giờ tôi lại xuống gặp anh ta thế này cho nên bất ngờ cũng là lẽ đương nhiên.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?" Tôi hỏi

"Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi." Anh bình tĩnh trả lời.

"Hình như giữa chúng ta chẳng có chuyện gì đáng nói cả." Nếu đã chia làm đôi ngả, nói chuyện thế nào đi nữa cũng là vô dụng.

"Trái lại ấy chứ, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói." Anh mỉm cười, nụ cười của anh vẫn cuốn hút như vậy. Nhiều năm trước, tôi đã từng mê mẩn nụ cười trước mắt này.

"Đó là suy nghĩ của riêng anh thôi. Bây giờ chúng ta mỗi người một đường, nước giếng không phạm nước sông!" Tôi nói.

"Không, anh nghĩ đề tài anh sắp nói đây có liên quan tới cả anh và em, hơn nữa, anh đoán chắc em có hứng thú với nó." Anh khẳng định

"Sao cơ?" Tôi ngẩng đầu.

"Một đứa trẻ tên là Mặc Mặc, vừa vặn ba tuổi rưỡi". Trong mắt anh ta tràn đầy mưu toan.

Tôi không thích cảm giác bị động hoàn toàn này nhất là lúc nói chuyện cùng một người đàn ông khôn khéo như anh ta.

"Được! Tôi sẽ nói chuyện với anh!" Tôi nói rõ ràng từng chữ một.

Lên xe Dương Tuấn, xe chạy thẳng một đường ra khỏi La Hồ.

Tôi không biết Dương Tuấn định đưa tôi tới đâu, dù đã ở Thâm Quyến tới bốn năm trời nhưng tôi cũng không thuộc đường ở đây lắm.

Mải miết nghĩ cách đối phó, căn bản là chẳng còn tâm trí nào nghĩ tới đường xá nữa.

"Xuống xe đi, ở đây khá yên tĩnh!" Dương Tuấn dừng xe xong liền mở cửa xe giúp tôi.

Ở nơi này phong cảnh nhẹ nhàng, là một khu biệt thự, lẽ nào đây chính là khu biệt thự của những người giàu có trong truyền thuyết ư?

Thấy vẻ ngạc nhiên vô cùng của tôi, Dương Tuấn giải thích: "Nơi này là mấy năm trước anh dùng cổ phiếu để mua, lúc đó vốn nghĩ rằng mua nó về đầu tư, không ngờ bây giờ nó lại có tác dụng thế này."

Dương Tuấn đúng là một thương nhân giỏi giang, mấy năm trước kinh doanh bất động sản trì trệ, mua được một căn biệt thự thế này ít nhất cũng phải hơn mười vạn, có lẽ bây giờ phải tăng gấp 10 lần số tiền đó rồi.

"Lần này tới Thâm Quyến công tác anh sống tạm ở đây." Anh vừa mở tủ lạnh vừa nói. "Em uống gì?"

"Nước ép nho. Cảm ơn!"

Anh dừng động tác lại: "Anh nhớ trước đây em thích uống nước dưa hấu ép mà" Tôi thấy tay anh đặt chai nước ép dưa hấu về chỗ cũ, tìm chai nước ép nho.

"Đấy là trước đây." Thực ra trước đây là bởi vì anh thích uống nước ép dưa hấu cho nên tôi mới uống theo, còn bản thân tôi thì thích uống nước ép nho hơn.

"Không có nước ép nho, để anh đi mua." Anh cầm chìa khóa xe, định đi.

Bỏ đi, chỉ đến có một lần, việc gì phải tốn công như vậy. "Không cần, tôi uống nước khoáng được rồi."

"Chắc chắn?" Anh ta hỏi.

Haha, có gì mà không chắc chắn chứ?

Hai người ngồi xuống đều cảm thấy hơi căng thẳng, người nào cũng có tâm trạng của riêng mình. Có phải Dương Tuấn muốn hỏi cha của Mặc Mặc là ai?

Tôi nên trả lời thế nào đây?

Nếu nói là anh ta, anh ta nhất định sẽ tranh quyền nuôi dưỡng Mặc Mặc với tôi. Nếu nói là người khác, vậy có thể là ai đây?

Xem chừng có vẻ như Dương Tuấn muốn tôi mở miệng trước, anh ngồi trên sofa nhìn tôi.

Có một số việc, người nào mở miệng trước thì người đó chính là người chột dạ, người nào hỏi trước thì người đó là người thất bại. Tham gia đàm phán trên thương trường nhiều, tất nhiên sẽ hiểu ra điều đó

Hai người ngồi đối diện hơi có vẻ ngại ngùng, ai cũng hơi cúi đầu thấp xuống một chút. Cuối cùng Dương Tuấn là người mất bình tĩnh trước.

"Lục Tịch, để anh nói trước nhé." Anh thở dài thườn thượt một cái. "Thực ra, anh từ lâu đã biết Mặc Mặc là con trai của chúng ta." Anh nói tới chủ đề này ngược lại tôi lại cảm thấy thoải mái.

"Vậy thì sao nào?" Đây là sự thật, tôi không thể phủ nhận nhưng tôi lại muốn nghe dự định tiếp theo của anh.

"Lục Tịch, tiếp nhận anh nhé,cũng là cho con trai một gia đình hoàn chỉnh." Anh nói bằng giọng khẩn cầu.

"Từ lúc nó sinh ra đến giờ đều lớn lên trong một gia đình không có cha, không đúng sao? Có thể nó không có một gia đình hoàn chỉnh nhưng nó có một tình yêu hoàn chỉnh. Tôi sẽ yêu con trai của tôi gấp bội lần, không để nó phải chịu bất cứ nỗi oan uổng nào, cố gắng để nó vui vẻ hạnh phúc hơn cả khi được sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh."

"Đó chỉ là ý nghĩ của bản thân em, em có từng hỏi qua Mặc Mặc hay chưa? Rốt cuộc nó muốn có một gia đình như thế nào?" Tâm tình của Dương Tuấn có chút kích động. Đó chính là mong muốn của tôi, đàm phán cùng Dương Tuấn lạnh lùng, bình tĩnh này, tôi vĩnh viễn không phải đối thủ của anh.

"Nó không thể lựa chọn gia đình, đây là số phận của nó! Cũng giống như tôi không thể lựa chọn tuổi trẻ của mình, tình yêu của mình!"

"Có thể em rất thất vọng với tuổi trẻ của mình, tình yêu của mình, đó là lỗi của anh nhưng điều đó có liên quan gì đến con trai chứ? Nó còn nhỏ, nó vô tội!" Từ lúc nào Dương Tuấn lại có một trái tim đồng cảm, thương hại thế này?

"Đúng vậy! Trên thế giới này có ai không phải là người vô tội đâu!" Tôi hỏi lại. Tôi cũng là người vô tội, dựa vào đâu mà bắt tôi làm công cụ trả thù của hai anh em họ?

"Lục Tịch, anh yêu em, cho nên không muốn dùng con trai để ép buộc em!" Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Dương Tuấn cực kỳ xa xôi.

"Tôi còn có thể tin tưởng vào tình yêu của anh nữa sao?" Có lẽ Dương Tuấn muốn Mặc mặc cho nên nói yêu tôi để tôi dễ chấp nhận.

Dương Tuấn không nói được gì.

Tôi và Dương Tuấn rơi vào im lặng, cuộc nói chuyện như đang chạy Marathon.

Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa, bất cứ chuyện gì cũng phải giải quyết, một lần là đủ rồi, không cần kéo dài thêm nhiều lần nữa.

Tôi phá tan sự im lặng, "Dương Tuấn, tôi rất yêu con trai tôi, tôi sẽ nghĩ cách để nó được sống một cách vui vẻ nhất, tốt đẹp nhất, có lẽ tôi sẽ lo đến một gia đình hoàn chỉnh cho nó, nhưng không phải lúc này. Tin tôi đi, tôi thương yêu nó hơn ai hết."

"Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, cuộc sống hiện tại đều rất mệt mỏi, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập buồn bã. Có một số việc anh cũng biết đó, đã qua rồi thì thôi đi, ngày này qua ngày khác, chúng ta cũng không còn là chúng ta của trước đây nữa, tôi tha thứ cho anh cũng được, không tha thứ cũng được, tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ anh nên đi tìm một cuộc sống mới cho mình, sau này anh kết hôn, rồi anh sẽ có đứa con của chính mình."

"Không!" Dương Tuấn hét lên. "Vì sao? Vì sao em lại cứ cố chấp như thế hả Lục Tịch?"

"sao anh lại nói tôi cố chấp?"

"Em có muốn con được thương yêu nhiều hơn, có muốn có một gia đình hoàn chỉnh, có muốn là một người vợ được chồng thương yêu không? Bao năm đã qua, em vẫn không thể chấp nhận người khác, chứng tỏ em vẫn chưa tìm được người nào phù hợp hơn anh, nhưng tại vì sao em lại không chịu chấp nhận anh?" Dương Tuấn ở ngay trước mắt tôi, nhưng tôi lại thấy anh thật xa vời,

Nhưng lời anh nói là sự thực sao? Thứ tôi vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm rốt cuộc là gì đây?

"Anh sẽ không tranh giành con trai với em, em yêu nó, anh cũng yêu nó, không chỉ bởi nó là con trai của anh, mà còn bởi nó là con của em, em yêu nó, vì yêu em, cho nên yêu cả nó!" Tôi bị logic của Dương Tuấn làm cho hồ đồ.

Dương Tuấn yêu tôi sao? Có lẽ là từng yêu tôi chăng?

Còn tôi, rốt cuộc tôi còn yêu anh không nhỉ? Có lẽ chính tôi cũng không biết nữa.

Lúc đi ra khỏi nhà đã quá trưa, sắc trời chói chang hơn? Kết quả của cuộc nói chuyện vừa nãy là gì nhỉ? Hình như chẳng có kết quả gì cả.

Dương Tuấn có nói đúng không? Tôi cũng khát vọng yêu và được yêu, nhưng tại sao trong biển người mênh mông nhường này lại không tìm được một người khiến tôi yêu và được yêu nhỉ? Còn trong tiềm thức, tôi thực sự vẫn luôn chờ đợi Dương Tuấn ư?

Nếu nói không phải, vì sao đến hôm nay tôi vẫn không tìm được một người có thể bầu bạn với mình suốt đời chứ?

Nếu nói phải, vậy vì sao bây giờ tôi lại muốn trốn chạy khỏi Dương Tuấn?

Tuy chỉ có một vấn đề cần giải quyết, nhưng lại kéo theo một vấn đề khiến tôi phải đau đầu khác.

Mưa rào mùa hè nói đến là đến ngay được, tôi vừa định để Dương Tuấn đưa mình về công ty thì bên ngoài lại mưa tầm tã thế này.

"Ông trời thấy anh đáng thương, cho nên đang giúp anh giữ chân em lại một lúc." Dương Tuấn khiêm nhường nói.

"Dương Tuấn, quẳng hết tất cả quá khứ đi, tôi chỉ muốn nói, tôi không phải là người thích hợp nhất với anh."

"Tình cảm giống như người uống nước, nóng lạnh tự cảm nhận được." Dương Tuấn nói đầy ẩn ý. "Đúng là em không phải người tốt nhất, cũng không phải dịu dàng nhất, cái gì cũng không phải..." Anh ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những hạt mưa lớn bên ngoài, "Nhưng em lại là người mà anh yêu nhất! Lần nào cũng là em!"

Tại khoảnh khắc này, tại nơi này, trong hoàn cảnh thế này, lời nói đó của Dương Tuấn không phải không khiến tôi cảm động!

Chương 11

Cơn mưa lớn nhất từ trước tới nay ở Thâm Quyến kéo dài gần một tiếng đồng hồ, lúc mưa tạnh, tôi bảo Dương Tuấn nhanh nhanh đưa tôi trở về.

Xe đi được khoảng 5 cây số thì thấy có rất đông người tụ tập ở đó, Dương Tuấn xuống xe hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

"Ở đây bị lụt sâu không đi được, loại xe nào cũng không thể đi qua được."

"Còn đường nào khác không?" Dương Tuấn hỏi.

"Đây là giao lộ duy nhất để vào trong thành phố." Nhân viên điều tra thực địa tại nơi bị lụt trả lời.,

"Khi nào thì nước mới rút?"

"Không biết nữa. Bây giờ phải đợi vận chuyển thiết bị hút nước tới đây mới được, nhưng phía trước vẫn còn mấy con đường bị lụt nữa cơ, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới thông đường được." Ông ta đang ra lệnh cho mọi người giải tán bớt đi.

Dương Tuấn quay đầu lại, đi về phía tôi.

"Sao bây giờ?" Tôi hỏi.

"Trở về đợi một chút rồi tính tiếp." Dương Tuấn quành xe quay lại biệt thự

Hai người đứng đối diện dưới một mái hiên có vẻ hơi xấu hổ.

May mắn có chiếc điện thoại của tôi phá vỡ bức màn im lặng, tiếng nói làm nhức đầu của Văn Bác truyền tới từ bên trong điện thoại : "Lục Tịch, em đang ở chốn nào thế? Ngoài trời mưa to như thế, em không bị ướt đấy chứ?"

"Em vẫn ổn, không sao ạ." Tôi nói,.

"Ừ, anh yên tâm rồi." Ngắt điện thoại của Văn Bác, Dương Tuấn ở bên cạnh nhìn tôi bằng con mắt đầy ẩn ý.

Tôi lại gọi điện thoại cho chị Cầm, chị đang cho Mặc Mặc ăn cơm.

"Thời tiết không tốt, đừng ra ngoài. Em đang ở đâu thế? Sao vẫn chưa về nhà? Chị nấu cháo rồi, mấy hôm nay dạ dày em vẫn luôn khó chịu đúng không?" Chị Cầm lúc nào cũng chăm sóc cho tôi rất kĩ càng, giống hệt một người chị.

"Lúc này em vẫn chưa thể về nhà được..." Mặc Mặc hình như cũng nghe thấy giọng nói của tôi.

"Lục Tịch, sao bây giờ mẹ vẫn chưa về nhà?" Giọng nói của Mặc Mặc vừa giận dỗi vừa trách móc, nhưng vào trong tai tôi nó lại trở nên vô cùng ấm áp.

"Mẹ bận việc, tối muộn mới về được. Con phải nghe lời bác Cầm đấy." Tôi nói.

"Vâng! Tối về nhớ kể truyện cổ tích cho con nghe nhé." Nó vẫn luôn thích được nghe tôi kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ.

"Nếu như tối nay mẹ không thể kể cho con nghe, ngày mai mẹ kể bù có được không?" Tôi cố gắng học theo cách suy nghĩ sự việc của con.

"Vâng, được ạ!" Nó suy nghĩ một lúc rồi nói.

Nói chuyện điện thoại xong mới phát hiện cái dạ dày trống rỗng đang ca hát ầm ĩ.

Thấy vẻ khốn quẫn của tôi, Dương Tuấn nói ở gần đây có một nhà hàng không tồi, tôi tất nhiên là vui vẻ cất bước rồi.

Có thể là do đồ ăn khá ngon, có thể là do hôm nay tôi quá đói, nói chung là tôi ăn rất nhiều.

Ăn xong dạ dày lại nhói đau từng cơn, bệnh cũ lại tái phát.

Về đến nhà Dương Tuấn, thực sự dạ dày rất đau và khó chịu. Dương Tuấn hỏi tôi làm sao mà sắc mặt lại tái nhợt đi như thế

"Đau dạ dày!" Tôi nói,.

Dương Tuấn vội vàng đi mua thuốc, tôi nằm thẳng người trên sofa, đổ mồ hôi lạnh.

Nghe thấy tiếng phanh xe bên ngoài, biết là Dương Tuấn đã về. "Gần đây chỉ mua được cái này thôi." Anh vừa nói vừa rót nước.

Uống thuốc xong chưa được bao lâu vậy mà Dương Tuấn đã trở nên nóng vội. Anh để tôi nằm thẳng trên đùi anh, đưa tay xoa bụng cho tôi. Tay anh ấm áp dịu dàng, tôi cảm thấy đau đớn cũng đang giảm bớt.

Không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào.

Lại mơ thấy người mặc quần áo đen kia, khuôn mặt hắn không hề dữ dằn, hắn nhìn tôi mỉm cười. Tôi chầm chậm đưa tay vuốt ve mặt hắn. Tôi phát hiện hắn chính là Dương Tuấn.

"Dương Tuấn!" Tôi gọi, còn anh thì vẫn luôn nhoẻn miệng cười với tôi.

"Anh yêu em, Lục Tịch!" Anh nói.

Anh bắt đầu hôn tôi, nụ hôn của anh vẫn ấm áp ngọt ngào như trước.

Tôi cười, thì ra là Dương Tuấn yêu tôi.

Chúng tôi vẫn cứ hôn nhau như thế, anh đặt tôi dưới thân, vội vàng đòi hỏi,

Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên.

Đúng lúc đó, tôi luôn miệng gọi tên Dương Tuấn.

Tỉnh dậy buổi sáng nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, chim ở đâu thế? Cảm thấy không đúng, tôi ngồi thẳng dậy, tôi đang ở đâu thế này? Điều kinh khủng hơn chính là tôi không hề mặc quần áo.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua dần dần hiện lên trong đầu.

Trời ơi! Không phải chứ? Tôi khóc không ra nước mắt.

Đây là một căn phòng rất sang trọng, trên tường có một bức ảnh của tôi, tôi chụp bức ảnh này khi nào nhỉ? Không nhớ nữa.

Đây là phòng của Dương Tuấn sao?

Nhưng Dương Tuấn đâu rồi?

Có phải bây giờ anh cũng đang hoảng sợ như tôi không?

ĐÚng lúc tôi đang cố gắng làm rõ tình huống này, Dương Tuấn đột ngột đẩy cửa bước vào.

Tôi dùng chăn quấn quanh người.

Thấy vẻ hoảng sợ của tôi, anh cũng sửng sốt. "Em tỉnh rồi à?" Anh có vẻ không được tự nhiên.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.

"Mặc quần áo rồi ra ngoài ăn sáng nhanh nào!" Nói xong anh vội vàng đi ra ngoài.

Nếu đã xảy ra rồi thì phải đối mặt thôi, trốn tránh thật là buồn cười.

Huống hồ tất cả đều đã trưởng thành rồi, chuyện này cũng đâu hiếm lạ gì.

Tôi mặc quần áo xong đi ra ngoài thì đã thấy Dương Tuấn ngồi chờ ở đó.

Phòng ăn nằm trong một góc nhỏ của tầng dưới, thiết kế rất đặc biệt, nếu không phải Dương Tuấn đi đằng trước có lẽ tôi không thể tìm nổi.

Trên bàn ăn bày cháo và dưa muối.

"Đêm qua em đau dạ dày, bây giờ ăn một chút cháo có lẽ sẽ dễ chịu hơn." Dương Tuấn kéo ghế giúp tôi rồi múc cho tôi một bát cháo.

Cháo rất nóng, hẳn là vừa mới nấu xong.

"Anh nấu sao?" Tôi hỏi.

"Ừ, lần đầu tiên nấu, không biết có ăn nổi không nữa." Dương Tuấn càng ngày càng khiêm tốn.

Tôi nếm thử một miếng, hạt gạo vẫn còn cứng lắm.

Thấy tôi buông thìa, Dương Tuấn vội hỏi "Sao rồi?"

"Nói thật?" Tôi hỏi

Anh gật đầu.

"Không ngon lắm." Tôi nhún nhún vai.

Lúc tôi định ăn miếng thứ hai, Dương Tuấn giật lấy bát đặt xuống bàn. "Bỏ đi, ra ngoài ăn. Anh biết một nơi ăn sáng ngon lắm."

"Lãng phí! Chỉ cần cho thêm chút nước, đun lên thêm chút nữa là ăn được mà." Tôi nói.

Tôi đứng trong nhà bếp đun nồi cháo kĩ thêm một chút nữa, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người đều rất thức thời, không ai nhắc tới.

Tôi muốn hỏi anh, chỗ giao lộ bị ngập nước đã xử lý xong chưa, bao giờ chúng ta mới có thể mới có thể trở về?

Xoay người nhìn thấy anh dựa vào cửa nhà bếp nhìn tôi.

"Lục Tịch, em có biết không? Đây là buổi sáng vui vẻ nhất mà anh được trải qua trong mấy năm nay." Giọng nói trầm ấm của Dương Tuấn văng vẳng ngay bên tai tôi.

Tôi không nói gì, chăm chú nhìn xem ngọn lửa có to quá không.

Tôi nghe được tiếng cúi đầu thở dài của anh.

Tổng giám đốc Dương Tuấn cũng không phải là một người nhàn hạ mới sáng sớm đã nhận tới bốn năm cuộc điện thoại, toàn bộ đều là việc của công ty, nhìn cách giải quyết mọi chuyện đơn giản, nhanh chóng của anh, tôi không khỏi khâm phục.

Lúc quay về được công ty thì đã là buổi trưa rồi, Văn Bác hỏi tôi đã đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện.

Tôi không nói cho anh biết sự thật, chỉ nói gặp bạn cũ trên đường.

"Người trong công ty nói hôm qua em đi cùng Dương Tuấn, anh ta có gây khó dễ cho em không?" Xem ra chuyện của tôi và Dương Tuấn, Văn Bác cũng biết không ít.

"Không" Tôi không muốn nói thêm nữa.

Văn Bác thở dài,

"Anh gần đây rất hay thở dài, cẩn thận sẽ mau già đấy!" Tôi nhắc khéo anh.

"Chẳng thật lòng gì cả, không thèm hỏi xem tại sao anh lại thở dài à?" Văn Bác dùng lực xoa xoa đầu tôi.

Tôi làm bộ nghe không hiểu.

Mặc Mặc dạo này rất hay gặp Dương Tuấn, sau khi về nhà lại còn kể chuyện hôm nay con đi chơi với chú Dương ở bên dưới, chơi vui lắm, vân vân...

Tôi lúc nào cũng chỉ cười mà không nói.

Thỉnh thoảng tôi cũng trông thấy Mặc Mặc có vài món đồ chơi mới, hỏi lấy ở đâu?

Nó nói có người tặng.

Tôi hỏi người đó là ai?

"Chính là chú Dương ạ!" mặc Mặc có vẻ không bình tĩnh "Không phải con nói với mẹ mấy lần rồi sao?"

Tôi chỉ biết gật đầu.

Thì ra chủ của cái nhà này lại là Mặc Mặc, tôi cảm thấy thật buồn cười.

Cuối tuần, Mặc Mặc ầm ĩ bảo muốn đi chơi ở Thung lũng Hạnh Phúc, chị Cầm bảo nhức đầu, phải nghỉ ngơi. Cho nên tôi chỉ còn cách xin nghỉ việc – liều mình đưa quân tử đi chơi.

Đến cửa công viên, Mặc mặc bắt đầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Tôi nghe thấy con lẩm bẩm: "Tại sao còn chưa tới? Lừa mình sao?"

"Con nói gì thế?" Tôi hỏi.

"Chú Dương ấy! Chú ấy bảo hôm nay sẽ đi chơi cùng chúng ta!" Nó tiếp tục nhìn xung quanh.

"Chú Dương tới rồi!" Nó giãy ra khỏi bàn tay tôi chạy tới chỗ Dương Tuấn.

Dương Tuấn mặt mày rạng rỡ, "Lục Tịch! Dạ dày đã khá hơn chưa?"

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười "Cảm ơn đã quan tâm!"

Xem ra Dương Tuấn rất giỏi, anh có thể thu phục được Mặc Mặc.

Dương Tuấn và Mặc mặc chơi rất vui, trò nào cũng thử chơi một lần, đầu tóc Mặc Mặc bết đầy mồ hôi.

Lúc nghỉ, Mặc Mặc dựa vào người tôi ngủ, gọi thế nào cũng không thức dậy.

Dương Tuấn bế nó lên: "Đi thôi, nó cũng mệt lắm rồi, để nó ngủ vậy!"

Dương Tuấn một tay ôm Mặc Mặc, một tay nắm tay tôi kéo về.

Dương Tuấn của giờ khắc này khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Chương 12

Chuyện của Dương Tuấn (Phần này nhân vật tôi là Dương Tuấn nhé)

Mẹ tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp., bà dịu dàng, có khí chất, có thể nói là tài hoa hơn người, nhưng cha tôi lại không yêu bà. Lúc nào tôi cũng suy nghĩ và không hiểu vì sao một người phụ nữ ưu tú như thế lại không chiếm được tình yêu của chồng.

Biết cha tôi có tình nhân bên ngoài bà cũng không giống như những người vợ khác bày trò "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" mà lại chọn cách lặng lẽ ra đi.

"Mộ Vân, bao năm đã qua, con đường quanh co mà chúng ta đã đi không phải là ngắn, mong sau này anh có thể tìm được hạnh phúc." Nói xong bà không hề quay đầu, chỉ để lại cho chúng tôi một bóng lưng thê lương và đẹp đẽ.

Cha tôi cũng không giống những người chồng khác...Ông không đuổi theo cầu xin sự tha thứ của vợ, mà chỉ ôm chặt lấy tôi.

Tôi khóc, tôi mong chờ tiếng khóc của mình có thể gọi mẹ quay lại, nhưng không, năm ấy, mùa hè năm ấy, mẹ đã rời xa chúng tôi.

Tôi hận cha mình, vì ông đã khiến tôi mất mẹ.

Đôi khi tôi còn nghĩ không biết tôi có phải là con ruột của cha không nữa,. Nhưng khi lớn lên, tôi giống ông đến bảy phần, ba phần còn lại tôi giống mẹ tôi, hai cha con cùng đi trên đường phố, tùy tiện hỏi một người nào đó, ai ai cũng nói tôi là con trai của ông.

Cha tôi có một công ty rất lớn, công ty này khi mới thành lập hơn nửa phần vốn của nó là tài sản của ông bà ngoại tôi.

Từ nhỏ tôi đã rất thân thiết với ông bà ngoại.

Mẹ đi rồi, cha tôi kết hôn vớ tình nhân của ông là Hồ Nhân một cách nhanh chóng, tôi vẫn luôn cảm giác bà ta chính là một con hồ ly tinh.

Khi bà ta vừa chuyển tới đây luôn đối xử với tôi rất khách sáo, nhưng tôi lại cho rằng sự khách sáo đó của bà là giả tạo.

Tôi lúc nào cũng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bà, tôi muốn bà có thể phát hiện ra thái độ bất hợp tác ấy của tôi.

Hồ Nhân đôi khi cũng giận tôi, đôi lúc tôi ước bà hãy xông lên mà đánh tôi, như vậy tôi có thể nói với cha là bà ta ngược đãi tôi. Nhưng bà ta luôn biết cách kiềm chế bản thân, mặc dù cơn lôi đình của bà đã lên đến đỉnh điểm.

Sau khi Hồ Nhân mang thai, địa vị của tôi trong gia đình giảm sút trầm trọng.

Cha tôi dù bộn bề công việc, nhưng vẫn giành thời gian cùng Hồ Nhân nghe nhạc nhưng ông lại quên mất tôi vẫn đang chờ ở trường, ông khiến tôi trở thành học sinh duy nhất trong lớp không có người đón về. Người giúp việc cũng quay ngoắt sang cung phụng Hồ Nhân, làm món ăn bà ta thích ăn, nói những gì bà ta thích nghe.

Hồ Nhân thích người khác khen bà ta xinh, còn tôi thì luôn nghĩ bà ta ngay cả ngón tay út của mẹ tôi còn không sánh bằng, cho đáng xách giày cho mẹ tôi.,

Khi Hồ Nhân mang thai, ngày nào tôi cũng cầu nguyện mong ước đứa trẻ bà ta sinh ra vừa xấu xí vừa ngốc nghếch, chỉ đáng xách giày cho tôi. Nhưng ông trời không theo ý nguyện con người, Hồ Nhân sinh ra một bé trai rất xinh xắn, họ đặt tên cho nó là Dương Kiệt, nói rằng sau này nó sẽ là một người kiệt xuất,

Sự xuất hiện của Dương Kiệt khiến tôi bị lãng quên hoàn toàn.

Không còn một ai chú ý đến tôi nữa.

Là ông bà ngoại đón nhận tôi, họ đưa tôi về đại viện. Tuổi thơ của tôi hơn phân nửa là trải qua trong đại viện, sau đó cũng rất ít qua lại chỗ cha tôi. Nhưng không phải là tôi không oán hận họ. Nỗi thù hận của tôi với họ đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, đợi thời cơ rồi sẽ có một ngày họ cũng sẽ thống khổ như tôi.

Sau khi nghe được tin tức mẹ tôi chết vì bệnh tật, ông bà tôi rất đau buồn.

Tôi cũng rất đau đớn, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, làm vậy sẽ càng khiến ông bà đau buồn hơn. Tôi quyết định biến đau thương thành động lực, chăm chỉ học hành, để ông bà ngoại nở mặt nở mày vì mình.

Khi còn nhỏ tôi rất hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng thành tích học tập luôn dẫn đầu lớp.

Khi còn nhỏ không hề thân thiết với mấy đứa trẻ đồng trang lứa trong đại viện, lúc chúng nó vui chơi với nhau tôi chỉ biết đứng nhìn từ phía xa, trong lòng cực kì thèm khát.

Có một hôm, có một đứa trẻ đột nhiên gọi tôi lại: "Nè. Cậu tên là gì? Sao không ra đây chơi cùng?"

Đứa bé đó chính là Trình Tử Chấp – cầm đầu đám trẻ con ở đây, sau này cũng chính là anh em đáng tin cậy nhất của tôi.

Lúc còn bé, đánh chết tôi cũng không về nhà cha. Lớn rồi thỉnh thoảng lại về đó một lúc.

Mỗi lần về nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của gia đình họ để tự nhắc bản thân nghĩ đến nỗi đau khổ của mình.

Lần nào tôi cũng mang theo thù hận lãnh đạm quan sát cuộc sống của họ.

Trong căn nhà đó vẫn giữ lại căn phòng trước đây, đó là một căn phòng rất rộng, thông thoáng. Dương Kiệt vài lần nói muốn đổi với tôi, tôi chưa từng để ý đến nó.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Dương Kiệt, tôi sẽ sửng sốt, thì ra đôi mắt của nó và tôi rất giống nhau, tôi và Dương Kiệt thực sự là anh em sao? Nhưng trong lòng tôi lại rất bài xích nó.

Khi tốt nghiệp đại học, vốn dĩ có thể vào làm cho nhà nước, nhưng tôi lại lựa chọn vào công ty của cha.

Tôi có kế hoạch của tôi.

Công ty đó là trụ cột kinh tế chính của nhà họ Dương, nếu có một ngày nào đó công ty sụp đổ, vậy Hồ Nhân và Dương Kiệt sẽ hết đường sống.

Lúc mới vào công ty, biểu hiện của tôi không chê vào đâu được, cha tôi vì sức khỏe không tốt, cho nên dần dần giao lại mọi chuyện cho tôi.

Tôi nhanh chóng lôi kéo tâm phúc (tâm phúc: người cùng phe với mình), rất nhanh chóng đã thành lập được thế lực của mình trong công ty, đợi lúc thời cơ chín muồi, tôi sẽ đánh cho gốc rễ của công ty này tan tành.

Tôi thuê một gian nhà trọ trên con đường tấp nập nhất ở Trung Quan Thôn, từ Trung Quan Thôn tới chỗ ông bà ngoại hơi xa, bình thường tôi vẫn ở trong căn nhà đó, cuối tuần mới về thăm ông bà ngoại.

Thằng nhóc Dương Kiệt này đúng là người nhà họ Dương, càng ngày càng giỏi giang, thể hiện hết tài năng trong trường cấp ba, thuận lợi thi đỗ trường Đại học Nhân dân Trung Quốc.

Trường của nó cách công ty rất gần, thỉnh thoảng nó cũng tới tìm tôi. Nó vẫn thân thiết gọi tôi là anh trai, hoàn toàn không để tâm thái độ lãnh đạm và thờ ơ của tôi. Có lẽ nó không cảm nhận được tôi hận mẹ nó tới mức nào, hoắc giả là tôi đã vùi lấp hận ý quá sâu, không có bất cứ ai phát hiện được.

Có một lần, Dương Kiệt chạy tới nói với tôi: "Anh, em có một người bạn muốn tìm một công ty để tới thực tập, em muốn nhờ anh giúp đỡ." Thấy dáng vẻ ngần ngại của nó, tôi nghi ngờ người này không giống bạn bè bình thường.

"Đến công ty của nhà mình đi!" Tôi muốn xem rốt cuộc người bạn đó là cái kiểu gì.

Lần trở về nhà trước, tình cờ thấy được một thay đổi nho nhỏ trong căn phòng của Dương Kiệt. Trên tường treo một bức ảnh rất lớn, là bóng lưng nhỏ bé, thanh tú của một cô gái. Bức ảnh đã qua PS, trông rất mờ.

Có phải Dương Kiệt đã thích một cô gái rồi không?

Bởi vì Dương Kiệt vẫn luôn không thích tùy tiện treo đồ lên tường.

Đôi lúc, thấy Dương Kiệt và Hồ Nhân ngồi ở phòng khách trò chuyện, Dương Kiệt thỉnh thoảng cũng nói : "Cô ấy, cô ấy...". Hơn nữa còn với vẻ mặt dịu dàng, trong mắt tràn ngập hạnh phúc và vui mừng, Hồ Nhân cũng cười theo.

Đây là điều khó tha thứ nhất trong lòng tôi.

Người bạn mà Dương Kiệt giới thiệu tới công ty qua nhiên là một cô gái, một cô gái xinh xắn. Sắp xếp cho cô ta làm thư kí cho trợ lí của tôi, chỉ là làm một vài việc nhỏ nhặt, những chuyện quan trọng trong công ty tất nhiên không để cô ta tiếp xúc.

Lần đầu gặp mặt, cô gái có vẻ thận trọng: "Chào anh! Em là Hạ Văn Uyên, mọi người đều gọi em là Tiểu Uyên!" Lúc cô tự giới thiệu về mình giọng nói rất nhỏ.

Haha, còn tưởng con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào!

Biểu hiện của Hạ Văn Uyên khi làm việc cũng không tệ lắm, tôi quyết định mời cô ta đi ăn, dù sao cô ta cũng chỉ là lính thực tập, không được lĩnh lương mà lại tận tâm tận lực như thế, xứng đáng được khen thưởng.

"Anh thật là giống Dương Kiệt!" Cô ta vừa ăn vừa nói.

"Ừ! Rất nhiều người đều nói như thế." Tôi cảm thấy câu chuyện này thật nhàm chán. "Cô rất thân với Dương Kiệt à?" Tôi ướm hỏi.

"Đúng vậy, trừ Lục Tịch ra thì cậu ấy và Phương Dịch chính là bạn thân của tôi." Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Lục Tịch này, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Ăn cơm cùng Tiểu Uyên xong, nhân tiện đưa cô ta về trường luôn. Nhìn dáng vẻ lưu luyến không nỡ rời của cô nàng, tôi nghĩ chắc không bao lâu nữa bạn gái của Dương Kiệt sẽ nói lời chia tay với nó thôi.

Vài hôm sau, tôi ngày nào cũng về nhà cha, muốn xem Dương Kiệt bây giờ ra sao rồi.

Nhưng thần thái của Dương Kiệt vẫn hào hứng như trước, nó chẳng giống dáng vẻ của người thất tình gì cả.

Ngược lại tôi lại cảm thấy buồn hơn một chút.

Số lần đi ăn cơm với Tiểu Uyên càng ngày càng nhiều, cô nàng cũng càng ngày càng về muộn hơn, nhưng lại không thấy Dương Kiệt nói năng than thở gì, tôi cảm thấy sự việc có chút kì lạ. Thực ra Tiểu Uyên cũng chẳng phải mẫu người tôi thích tuy cô nàng cũng xinh xắn và tài giỏi.

Có một buổi tối đi chơi đến tận khuya, tôi tiện đường đưa Tiểu Uyên về trường, hỏi cô: "Em về muộn như vậy, Dương Kiệt có tức giận hay không?"

Cô nàng nhìn tôi khó hiểu: "Vì sao Dương Kiệt lại phải tức giận chứ?"

"Em không phải bạn gái của nó sao?" Tôi hỏi.

Cô cười ha ha, "Sao anh lại nghĩ vậy? Em và cậu ấy sao có thể chứ?"

Vì sao lại không thể? Tôi bị họ làm cho hồ đồ rồi.

"Bạn gái của Dương Kiệt là Lục Tịch cơ mà." Cô nói.

Cái tên này tôi đã nghe qua vài lần, cũng không lạ lẫm lắm.

Ha ha, xem ra phán đoán của tôi bị sai mất rồi! Tôi quay đầu rời đi.

Trong công ty đã có một quy định bất thành văn, đó là hè năm nào cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc. năm nay bởi vì đã sắp đến bữa tiệc thường niên đó cho nên ai ai cũng rất cố gắng phấn đấu. Dương Kiệt năm nào cũng dùng thân phận người nhà tới dự, tôi nghĩ năm nay cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên là nó có đến dự, nhưng lại mượn xe tôi, nói là dùng xe đi đón một người bạn.

Xem ra tôi sắp gặp được bạn gái thực sự của nó rồi.

Tiểu Uyên nói với tôi vài lần "Hôm nay bạn thân Lục Tịch của em cũng đến."

Tôi chỉ cười mà không nói, chờ xem con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào?

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ