Chương 17
Cha và Hồ Nhân đến thăm tôi, tôi vẫn bất động dựa vào ghế sofa, nhìn Hồ Nhân thật kỹ, bà ta đã già rồi, không còn vẻ trẻ đẹp của tuổi trẻ nữa. Bà ta sợ hãi khi đối mặt với tôi, lại có vẻ tầm thường. Tôi đột nhiên lại cảm tháy đồng cảm với bà ta, giằng co với con trai vợ trước của chồng đã quá nửa đời người nhưng lại chẳng thể hòa giải hay được thông cảm.
So với việc ra đi của Lục Tịch, tôi nghĩ sự thù hận đối với bà ta đã không còn quan trọng nữa.
Tôi không nói năng gì, cha tôi cũng chẳng mở miệng, ông chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng tôi im lặng. Có lẽ ông biết vì sao tôi lại đau khổ đến mức này, tôi cũng biết ông muốn nói gì với tôi, chỉ là hai chữ đơn giản : bảo trọng! Thì ra, dù tình thế có như thế nào, gia đình có rơi vào hoàn cảnh thế nào đi nữa, máu mủ tình thâm vẫn mãi mãi là quan trọng, quan hệ huyết thống là thứ chân thực nhất trên đời mãi mãi không thay đổi, là quan hệ thuần khiết nhất.
Mùa hè năm đó, tôi ở trong nhà trọ đến hơn một tháng, hiểu được không ít đạo lý.
Lúc Tử Chấp nhìn thấy tôi như thấy ma "Sao vậy? Sao lại kinh khủng như thế?" Tôi hỏi.
"Tự cậu đi soi gương đi!" Tử Chấp cầm một cái gương nhỏ đưa tới trước mặt tôi.
Quả nhiên, sắc mặt tôi tái nhợt, tóc dài lên nhiều, râu ria đầy mặt, so với Dương Tuấn tiêu sái phong lưu trước kia quả thực khác xa. Tôi nghĩ tôi phải nhanh chóng lấy lại hình tượng của mình, nếu không sau này Lục Tịch nhìn thấy cũng không còn nhận ra tôi nữa.
Tôi nhất định phải tỉnh táo lại, chờ Lục Tịch trở về.
Công ty của cha đã không còn có thể tiếp tục vận hành được nữa, cha nói không cứu được thì kết thúc đi! Thấy vẻ nuối tiếc trong mắt cha, tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chống lại cơn sóng dữ này, hồi sinh lại công ty, tất cả là do tôi phá hỏng, tôi có trách nhiệm phải đưa nó trở về hình dạng ban đầu.
Tôi về nhà cha, đúng lúc gặp được Dương Kiệt, dáng vẻ của nó cũng chẳng khá hơn tôi là bao, tôi biết, nó cũng yêu Lục Tịch thật lòng.
Tôi và Dương Kiệt giống như hai con sói bị thương, không thể tiếp tục săn mồi được nữa, chỉ biết nằm bẹp liếm láp vết thương sống qua ngày, chiến đấu trong nỗi đau khổ và đói khát. Mõi chút tin tức của Lục Tịch mà Dương Kiệt báo cho đều khiến tôi vui đến phát điên, tuy là chẳng gặp được Lục Tịch, nhưng biết được bất cứ chuyện gì về em với tôi mà nói đều là cảm giác thoải mái.
Dương Kiệt còn hiểu đạo lý tình yêu hơn cả tôi, nó nói "Yêu, chính là để người anh yêu được hạnh phúc, yêu không nhất định là phải chiếm lấy!" Có phải nó buông tay Lục Tịch để em tự đi tìm hạnh phúc của mình? Hay là nó muốn ám chỉ tôi, nên Lục Tịch rời đi, nên để em đi tìm cuộc sống phù hợp với em? Hai năm nay quả thực Dương Kiệt trưởng thành hơn rất nhiều.
Mùa hè năm đó, tôi và Dương Kiệt trở thành anh em đúng nghĩa.
Tôi vùi đầu vào làm việc nhưng vẫn chưa hề buông tha ý định tìm kiếm Lục Tịch trong đầu, tôi chỉ là muốn biết tin tức của em. Đăng thông báo tìm người trên các phương tiện thông tin đại chúng, lần nào cũng chỉ là vài con chữ đơn giản: rất nhớ em, tha thứ cho anh!
Dương Kiệt hỏi tôi, vì sao lại không viết tên?
Haha, tôi chỉ muốn biểu đạt tấm lòng với Lục Tịch, không cần biết em có đọc được hay không, có thể rất nhiều lúc tôi còn mong em không đọc được, tôi chỉ muốn nỗi nhớ chôn sâu trong lòng được thoải mái một chút.
Tiểu Uyên cầm một tờ đơn ly hôn và một chiếc nhẫn đến tìm tôi, tôi biết, đã đến lúc Lục Tịch hạ bản án cho tôi rồi. Không ngờ em lại quyết tâm, tuyệt tình đến mức đó.
Nếu như đây là điều em muốn, tôi bằng lòng thành toàn cho em, chỉ cần em hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Uyên thấy tôi không hề do dự mà kí tên, cô nàng có vẻ không tin nổi "Rốt cuộc anh có yêu Lục Tịch không? Kí tên nhanh như vậy, không nghĩ đến việc buông tha cũng chính là hết cơ hội à?"
"Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy!" Thái độ của tôi rất kiên định.
"Tôi nghi ngờ anh chưa từng yêu thương Lục Tịch!" Tiểu Uyên có vẻ tức giận/
"Đó không phải vì không yêu thương, mà là yêu quá sâu sắc, cho nên không muốn từ chối." Tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa.
"Đó cũng gọi là từ chối ư?" Tiểu Uyên chỉ vào tờ đơn ly hôn, nói.
"chỉ cần là Lục Tịch muốn, thì tôi sẽ làm được, làm được tất cả, dù cho trong lòng đau đớn tổn thương đến mức nào, vì cô ấy, tôi chấp nhận!" Tôi nói: "ĐÓ không phải là vì tôi không yêu Lục Tịch, mà là yêu quá nhiều!"
Cầm lấy tờ đơn ly hôn chói mắt ấy, Tiểu Uyên lại nhìn kỹ tôi lần nữa, "Chỉ mong ông trời cho hai người một cơ hội!"
Đúng thế, tôi lúc nào cũng cầu khẩn như vậy!
Ngày tháng cứ bình thản mà trôi qua như vậy, việc kinh doanh của tôi ngày càng phát đạt, việc kinh doanh của hai công ty khiến tôi bận bịu đầu tắt mặt tối, nhưng kể cả như vậy nỗi nhớ của tôi với Lục Tịch cũng chẳng hề giảm bớt. Đôi khi, hồi ức như cuốn mây cuốn gió mà đến, tôi chỉ biết nắm chặt tấm ảnh của Lục Tịch cho thuyên giảm nỗi nhớ.
Mấy năm nay tôi chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm Lục Tịch, dần dần từ chỗ Dương Kiệt và Tiểu Uyên, tôi biết Lục Tịch hiện nay đang ở Thâm Quyến. Đó vốn là một thành phố phía nam xa xôi lạ lẫm, nhưng với tôi mà nói, nó vô cùng quen thuộc và ấm áp.
Ngày nghỉ, một mình tôi đi dạo trên tất cả các con đường của Thâm Quyến, đây là lần đầu tiên tôi có hứng thú với một thành phố ngoài Bắc Kinh như vậy, chỉ bởi vì tôi yêu một người sống ở đó.
Không một ai biết tôi từng vô số lần quẩn quanh ở con đường chốn tha hương, chỉ hy vọng có thể tình cờ gặp được thân ảnh xinh xắn trong trí nhớ kia.. Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp may mắn.
Tục ngữ thường nói "đỏ bạc đen tình". Tôi vẫn nghĩ rằng cổ phiếu và cờ bạc chẳng có gì khác nhau, hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu không thể nào giải quyết được nỗi cô đơn u tịch trong lòng thì chỉ có cổ phiếu mới có thể dời lực chú ý của tôi sang một hướng khác.
Đúng là vận mệnh cứt chó (ý là xui xẻo), cổ phiếu mười vạn chỉ trong nửa năm đã tăng lên gấp mười lần.
Tôi dùng tiền lãi kiếm được từ đám cổ phiếu mua một căn biệt thự ở Thâm Quyến, như vậy mới có cảm giác được ở gần Lục Tịch một chút.
Vợ của Tử Chấp là Hứa Tự Tại cũng xuất thân từ danh môn, ông ngoại của cô là Lâm Trường Quang cũng là một thương gia tiếng tăm lừng lẫy ở Thâm Quyến, công ty Quang Hoa của ông vẫn luôn làm ăn rất tốt, nhưng hai năm gần đây sức khỏe của ông cụ không tốt lắm, cho nên muốn Tử Chấp về giúp đỡ. Tử Chấp nghĩ hai công ty Đạt Văn và Quang Hoa có thể xác nhập với nhau, càng có thể mở rộng quy mô. Ông Lâm cũng rất tán thành đề nghị này, nhưng Tử Chấp đã quen được nhàn hạ rồi, không muốn gánh vác vị trí lãnh đạo sau khi hai công ty xác nhập.
Nếu như lãnh đạo Quang Hoa là một người khác, chắc chắn ông Lâm sẽ không chấp nhận, cho nen Tử Chấp chẳng thể làm gì khác hơn là hết lần này tới lần khác thuyết phục tôi. Nếu là một nơi khác tôi cũng ngàn vạn lần chẳng đồng ý, nhưng nghĩ đến Thâm Quyến thì trái tim tôi lại nhảy nhót không ngừng, bởi vì Lục Tịch cũng đang ở đó.
Việc xác nhập công ty đúng ra là tháng chín mới bắt đầu, nhưng tôi không thể chờ đợi nổi. Vội vội vàng vàng làm mọi việc để xác nhập hai công ty, đến tháng tư, công tác xác nhập đã bắt đầu được tiến hành.
Ngồi trong phòng làm việc của Đạt Văn, tưởng tượng ra tình hình khi đến Thâm Quyến làm việc, có thể gặp được Lục Tịch, phải không? Đó thực ra mới chính là mục đích chủ yếu của tôi khi đến Thâm Quyến.
Trên bàn làm việc vẫn đặt ảnh chụp của Lục Tịch, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em mỉm cười, dục vọng của con người đúng là vô biên, tôi muốn nhìn thấy Lục Tịch thực sự.
Lật xem tình hình kinh doanh của Quang Hoa gần đây, trước mắt đột nhiên hiện lên một cái tên mà ngày đêm tôi mong nhớ – Lục Tịch, thật không thể tin nổi hai mắt mình nữa, niềm vui đầy bất ngờ này khiến trái tim kích động đập bình bịch trong lồng ngực. Lâu quá không gặp, Lục Tịch yêu quý!
Tiểu Uyên đưa thiệp mời tới, cô ấy và Phương Dịch cuối cùng cũng đến được với nhau, tôi thực sự chúc phúc cho cô ấy! Chuyện đi dự hôn lễ, tôi chẳng có hứng thú, hiện nay tôi có vài ngày lại phải chạy tới Thâm Quyến, có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đường Vũ vội vã bước vào phòng làm việc của tôi, thằng nhóc này hôm nay sao vậy? Lúc lửa cháy đến nơi vẫn chưa từng thấy cậu ta vội vã đến vậy. "Em nhìn thấy chị dâu ở sân bay!" Cậu ta nhìn kỹ tấm ảnh đặt trên bàn tôi. "Chính xác, chắc chắn đó là chị dâu, còn mang theo một đứa trẻ, nói là trở về cùng với chồng..." Đường Vũ trước giờ đều nói năng không đầu không cuối.
"Chị dâu nào?" Tôi nghi hoặc, chẳng lẽ là Lục Tịch?
"Chính là người trong ảnh này này!" Đường Vũ chỉ vào tấm ảnh của Lục Tịch nói.
"Sao cơ? Lục Tịch ư?" Tôi đứng lên, đi ra ngoài.
"Tuấn, anh đi đâu thế?" Đường Vũ đuổi theo tôi ra ngoài.
"Đến sân bay!" Tôi vẫn đi tiếp
"Bây giờ họ đã đến khách sạn rồi." Đường Vũ ngăn tôi lại. "Đừng nóng, em đã hỏi thăm rõ ràng rồi, phòng 308 tầng 6 khách sạn Hữu Nghị!" Đường Vũ đầy đắc ý.
Đường Vũ là em họ của tôi, cậu ấy cũng hiểu sự cố giữa tôi và Lục Tịch.
"Làm rất tốt!" Không hổ là anh em, tôi vỗ vỗ vai nó.
"Nhưng... nhưng" Đường Vũ bắt đầu ấp úng.
"Nhưng cái gì?" Tôi nóng nảy, tại sao lại nhiều nhưng như thế?
"Nhưng chị dâu có dẫn theo con trai và chồng mà." Đường Vũ nhỏ giọng nói.
Cái gì? Lục Tịch đã kết hôn rồi sao?
Tôi nhất thời cảm thấy đất trời đảo lộn. Sẽ không, sẽ không đâu...
Buổi tối quay về căn nhà trọ ở Trung Quan Thôn nhưng vẫn nghĩ tới Lục Tịch, đúng vậy, có lẽ Đường Vũ không nhìn lầm, Lục Tịch đúng là đã nên trở về, Hạ Văn Uyên bạn thân nhất của em kết hôn, em chẳng có lí do gì để không trở về tham dự hôn lễ cả. Thế nhưng em thực sự đã kết hôn rồi sao? Vì sao Tiểu Uyên và Dương Kiệt trước nay chưa từng nhắc tới?
Tôi không ngủ được, mở cửa sổ, nơi tôi ở có thể phóng tầm mắt nhìn thấy khách sạn Hữu Nghị, nhưng tại sao khoảng cách bây giờ giống như cách cả một chân trời vậy?
Hôn lễ của Tiểu Uyên tôi không tới tham dự, không phải vì không muốn đi, mà là không có lòng tin với bản thân, sợ sau khi nhìn thấy Lục Tịch thì không thể buông tay mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của em.
Chương 18
Lúc Dương Kiệt đến dự hôn lễ của Tiểu Uyên và Phương Dịch về có nói với tôi : "Lục Tịch đã về rồi!"
"Vậy có thể làm gì đây?" Tôi hỏi.
"Anh không đi gặp cô ấy sao?" Có thể Dương Kiệt vẫn coi tôi là Dương Tuấn của mấy năm trước, không e dè, dũng cảm tiến lên.
"Cô ấy bây giờ khỏe chứ?" Tôi hỏi Dương Kiệt
"Em không biết." Câu trả lời của Dương Kiệt khiến tôi nghi ngờ, "Anh có biết Tiểu Uyên còn có một người anh trai tên là Hạ Văn Bác không?"
Câu hỏi của Dương Kiệt khiến tôi kinh sợ và bất ngờ, "Anh ta có quan hệ gì với Lục Tịch sao?"
"Có lẽ vậy, em cũng không chắc chắn lắm, tốt nhất anh nên đi gặp Lục Tịch, hỏi thẳng cô ấy." Dường như Dương Kiệt có chút khúc mắc với người tên là Hạ Văn Bác đó. Thực ra, mấy năm nay tình cảm của Dương Kiệt đối với Lục Tịch vẫn chẳng hề thay đổi, tuy là không biểu hiện ra ngoài, nhưng tình cảm đó vẫn luôn giằng xé nơi sâu nhất trong lòng nó.
Nhưng đến bây giờ Dương Kiệt vẫn chưa hiểu một điều, Lục Tịch có quyền lựa chọn của em, còn về phần em lựa chọn thế nào thì chẳng có ai trong chúng tôi có quyền can thiệp
Buổi tối, Đường Vũ và Tử Chấp cùng tôi uống rất nhiều rượu, tưởng đã say rồi, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo: "Lục Tịch anh phải làm gì bây giờ?" Tôi thì thào, "Em có biết anh nhớ em tới mức nào không?"
"Tuấn, anh uống nhiều quá rồi!" Dường Vũ giằng lấy cái chén trong tay tôi.
"Vậy sao? Tôi thực sự say rồi à?" Tôi tình nguyện say mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Đây là chìa khóa của căn phòng sát vách với phòng của chị dâu, may mà em thông minh, đã đặt phòng trước cho anh rồi, anh có thể tìm một cơ hội gặp mặt chị dâu." Đường Vũ nhét một chùm chìa khóa vào trong túi áo tôi/
Tôi không biết sau đó mình bước vào khách sạn Hữu Nghị như thế nào nữa, buổi sáng lúc thức dậy đầu đau đến mức như muốn nứt ra.
Đây là đâu? Khách sạn ư? Tôi đột ngột đứng dậy, đến phòng bên cạnh gõ cửa, chỉ mong Lục Tịch vẫn còn ở trong đó.
Quả nhiên người mở cửa là Lục Tịch, em đứng ở trước mặt tôi, chân thực như thế, nụ cười của em vẫn giống với nụ cười nhiều năm trước, dịu dàng, đẹp đẽ, giống như cơn gió chiều nhẹ nhàng khoan khoái.
Đối diện với Lục Tịch thật sự tôi chẳng biết nên nói gì nữa? Nếu chỉ nói nhớ em thì quay về nói với tấm ảnh cho xong.
Tôi đột ngột đứng trước mặt em như thế, có phải sẽ khiến em bối rối hay không? Thấy vẻ mặt em dần dần trở nên cứng ngắc, cơ thể run lên nhè nhẹ, tôi ý thức được việc đã làm quấy rầy em "Xin lỗi, Lục Tịch, chỉ là vì anh muốn gặp em mà thôi." Tôi nói thầm trong lòng.
Tôi cố gắng tìm một cái cớ: "Xin lỗi, đi nhầm phòng." Tôi không biết biểu hiện của mình lúc đó không tốt tới mức nào.
Đường Vũ đem đến một bao quần áo rất to: "Anh, anh phải chải chuốt một chút rồi mới có thể đi gặp chị dâu, anh bây giờ giống hệt một con ma men."
"Cái gì?" Tôi vội vàng cầm gương lên soi, trời ạ! Tôi với cái bộ dạng này mà xuất hiện ở trước mặt Lục Tịch ư?
Vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh tắm táp, thay quần áo sạch sẽ.
Lúc ra khỏi cửa, Lục Tịch cũng đang định đi ra, em dẫn theo một đứa con trai khoảng ba bốn tuổi, thoạt nhìn em chẳng hề giống như mẹ của một đứa trẻ, chắc là trông hộ người khác? Tôi nói với bản thân như vậy.
Thấy tôi, Lục Tịch có vẻ hoảng hốt, "Chờ đã, Lục Tịch!" Tôi nói, "Anh ở ngay sát cạnh phòng em,, có thời gian có thể nói chuyện với em không?" Trên mặt Lục Tịch đầy vẻ không đồng ý, "Xin lỗi, có lẽ tôi không rảnh đâu." Em đưa đứa bé xuống lầu thật nhanh.
Tôi không biết nên đuổi theo hay ở lại.
Đường Vũ hỏi tại sao khi gặp Lục Tịch tôi liền biến thành một người khác, dũng cảm và cơ trí của tôi đã biến đi đâu mất rồi?
Tôi không chống chế gì, đến lúc nó yêu một người nào đó rồi thì sẽ lý giải được sự ngốc nghếch lúc này của tôi.
Buổi tối, lúc trở về khách sạn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Lục Tịch, hết lần này tới lần khác, cô tiểu thư bướng bỉnh Trình Vận Chấp cứ tới tìm tôi, cô ấy muốn tôi cử cô ấy đến Thâm Quyến làm việc, bởi vì bạn trai của cô nàng là Trữ Hạo đang làm việc ở Quang Hoa, chuyện này không phải là do tôi không đồng ý, mà là Tử Chấp từng nói không được cho cô ấy đi, tôi cũng đành bó tay. Tôi bảo cô nàng đi mà nói với Tử Chấp, cô nàng tức giận tới mức giậm chân bình bịch.
Lúc nói chuyện cùng Vận Chấp nghe thấy tiếng gọi người của Lục Tịch của ngoài hành lang, tôi đi ra ngoài xem, "Lục Tịch, sao thế?" Tôi hỏi em.
"Không thấy con trai tôi đâu cả" Em có vẻ rất sốt ruột.
"Con trai em? Đứa bé sáng nay là con trai em?" Tôi lúc trước còn tự lừa mình dối người, cứ tự đánh lừa bản thân rằng đứa bé kia không phải là con của em.
"Phải." Em vội vàng gật đầu, tiếp tục đứng ở hành lang gọi "Mặc Mặc.", thì ra đứa bé kia tên là Mặc Mặc.
Mấy người phục vụ cũng đi tìm giúp.
"Lục Tịch, mẹ gọi con à?" Một cậu bé đi ra từ cánh cửa ở gầm cầu thang "Con ở dưới lầu cũng nghe thấy nữa." Nó cười hì hì, dáng vẻ làm nũng với Lục Tịch, có vẻ Lục Tịch rất giận.
"Con cứ đi linh tinh đi, lạc mất thì làm sao?" Ngữ khí của Lục Tịch rất nghiêm khắc.
"Con chỉ là xuống lầu xem mẹ đã về chưa, nhưng cửa lại đóng, không vào được." Cậu nhóc nhỏ giọng nói.\
Tôi vẫn đứng ở cửa phòng nhìn em, Lục Tịch thực sự đã ở nơi đất khách quê người đó kết hôn rồi sao? Thấy dáng vẻ dịu dàng khi em ôm cậu con trai trong lòng, tim tôi như vỡ ra hàng trăm nghìn mảnh.
"Dương Tuấn yêu quý!" Vận Chấp cũng đi ra rồi,, cô ấy mỉm cười ám muội với tôi, tôi biết cô ấy cố tình làm vậy.
Lục Tịch, lẽ nào giữa chúng ta một chút cơ hội cũng không có.
Đêm đã khuya, vẫn không tài nào ngủ được,, ở trong phòng thì cảm thấy nặng nề, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Tìm điếu thuốc trong túi áo, hút hết điếu này đến điếu khác. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh cửa sổ của phòng Lục Tịch, nhưng cảm giác khoảng cách lại vô cùng xa xôi.
Quyết định không quấy rầy sự an ổn của Lục Tịch nữa, lặng lẽ đi vào phòng.
Đến bệnh viện thăm bà ngoại, gần đây sức khỏe bà sút kém nhiều, nửa năm trước đã phát hiện được bà mắc bệnh ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối rồi. Lúc đầu tôi cảm thấy thật khó để tiếp nhận chuyện này, nhưng bây giờ đã có thể bình tĩnh mà đối mặt. Cuộc đời một con người thật ngắn ngủi, sinh mệnh lại quá mong manh, mỗi người đều phải trải qua vòng luân hồi của sinh tử, buồn bã và tiếc nuối, chi bằng nên quý trọng những gì vui vẻ đang được trải qua.
Bà ngoại vẫn đang nói chuyện đùa với các y tá, kể cho họ nghe về câu chuyện ông ngoại tôi dẫn quân đi chiến đấu, mấy cô y tá vây quanh bà nghe chuyện giống như đang nghe Bình thư.
Thấy tôi tới, họ đều lấy cớ ra ngoài làm việc.
"Xem ra tâm trạng không xấu lắm! Còn có thể kể chuyện cổ tích cho mọi người nghe." Tôi nháy mắt với bà vài cái.
"Cn có thể đến thăm ta, ta vui lắm." Bà ngoại luôn yêu quý tôi.
"Ngày mai con phải đi Thâm Quyến." Tôi nói với bà "Bên đó có chuyện cần giải quyết."
"Con đó, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không thể chỉ biết làm việc thôi, việc đại sự cả đời cũng phải lo một chút đi chứ." Thấy tôi không nói gì, bà tiếp tục "Đến cái tuổi này rồi, chẳng còn muốn gì nữa, chỉ mong các con có thể nhanh chóng thành gia lập thất."
"Bà, bà lại nữa rồi." Mỗi làn nhắc tới chuyện này, bà đều nói y chang như vậy.
"Dương Tuấn, hy vọng mấy năm chờ đợi của con không phải là vô ích." Bà ngoại trịnh trọng nói.
Trong lòng tôi cũng rất nặng nề, nếu như không gặp Lục Tịch, tôi còn có thể tin tưởng em đang ở một nơi nào đó trên thế giới này chờ đợi tôi, nhưng bây giờ tôi không thể chắc chắn Lục Tịch có còn cho tôi một cơ hội nào nữa không.
"Nếu như có thể gặp lại cô bé Lục Tịch đó, bà nghĩ bà chết cũng có thể nhắm mắt được rồi." Bà ngoại đã nhìn thấu vòng sinh tử từ lâu rồi, bà chỉ là đang mượn cớ bảo tôi đi tìm Lục Tịch về.
"Vâng, chờ con từ Thâm Quyến trở về là hai người có thể gặp mặt rồi." Thực ra tôi chẳng hề chắc chắn.
Không ngờ lại gặp Lục Tịch ở sân bay, nhìn thấy mẹ con họ từ rất xa.
Thật kỳ lạ, gặp nhau mấy lần nhưng tôi chưa từng nhìn thấy một nửa kia của em.
Không ngờ chúng tôi lại đi cùng chuyến bay tới Thâm Quyến, ngay cả chỗ ngồi cũng ngay cạnh nhau. Lục Tịch rõ ràng là chẳng muốn dây dưa gì với tôi, dọc đường đi, em chỉ kể chuyện cổ tích cho cậu bé kia nghe, còn tôi thì chỉ biết chăm chú nhìn hai mẹ con em. Cậu bé này chắc khoảng ba tuổi rưỡi. Mà Lục Tịch rời khỏi tôi còn chưa được bốn năm, sự xuất hiện của cậu bé này có phải nhanh quá không? Lại nhìn kỹ ngũ quan của cậu bé, quen lắm, hình như gặp ở đâu đó rồi.
Nghi vấn trong lòng tôi không ngừng dâng lên.
Đến Thâm Quyến, ở cửa bảo vệ sân bay, hình ảnh của Lục Tịch mờ dần trong biển người, tôi chẳng hề vội vã, tôi tin chẳng bao lâu nữa chúng tôi lại có thể gặp mặt.
Sau khi đến Quang Hoa, họp lớn họp nhỏ không ít trăm cuộc, cuối cùng cũng có thể nắm trong tay tình trạng cơ bản của công ty. Phó tổng Trữ Hạo từng là tình địch số một của Tử Chấp, tôi nghĩ cần phải chú tâm tới người này, bởi vì người quản lý hạng mục hiện nay Lục Tịch đang làm chính là cậu ta.
Trữ Hạo này quả nhiên không phải "vật trong ao", có thể tưởng tượng được có tên tình địch số một như vậy, lúc đầu Tử Chấp vì bảo vệ tình yêu mà phải vượt qua bao khó khăn gian khổ, tôi cũng cảm thấy chiến thắng của Tử Chấp đầy may mắn. Có thể là trong lòng vẫn luôn có chướng ngại, cho nên Tử Chấp vẫn luôn không đồng ý cho em gái Vận Chấp qua lại với cậu chàng này.
Trữ Hạo là một người rất thẳng thắn, cậu ta tưởng tôi muốn đoạt quyền cho nên giao hết tất cả các dự án của Tây Á cho tôi. Tôi quan sát cậu ta một cách hiếu kỳ, quả thật là một người thông minh.
Tôi tùy ý lật giở hợp đồng dự án, hỏi "Cậu vẫn luôn hợp tác với Lục Tịch sao?"
"Phải, cô ấy là phó tổng của Tây Á." Xem ra Trữ Hạo rất quen thân với Lục Tịch.
"Trẻ tuổi như vyậ đã lên tới chức phó tổng rồi? Làm việc rất tốt sao?" Tôi cố tình hỏi.
"Vài dự án hợp tác của chúng ta và Tây Á cô ấy làm không tệ, năng lực công tác của Lục Tịch cũng rất rõ ràng." Trữ Hạo dường như rất hiểu Lục Tịch.
"Tổng giám đốc Tây Á là ai?" Tôi hỏi
"Hạ Văn Bác." Tôi từng nghe Dương Kiệt nhắc đến cái tên này, là anh trai Tiểu Uyên.
"Anh ta có quan hệ gì với Lục Tịch không?" Tôi muốn tìm hiểu một chút tin tức từ Trữ Hạo, ai ngờ Trữ Hạo không trả lời đúng vào câu hỏi của tôi, cậu ta hỏi lại "Sao anh không hỏi người trong cuộc ấy??" Trữ Hạo này quả nhiên không phải cái đèn mờ.
"Có điều, tôi có thể nói cho anh biết, Lục Tịch là bà mẹ đơn thân giỏi nhất mà tôi biết từ trước đến giờ, con trai cô ấy cũng rất đáng yêu." Trữ Hạo cười nhắc nhở tôi, nụ cười của cậu ta ẩn chứa sự tìm tòi của tôi.
Tôi không thể che giấu sự hưng phấn cực kỳ trong đáy lòng khi nghe được những tin tức này.
Lục Tịch, xem ra chúng ta cần gặp nhau một lần.
Trước đây toàn bộ dự án quảng cáo của Đạt Văn đều mời công ty nước ngoài thực hiện, sau khi bàn bạc với Tử Chấp xong, chúng tôi quyết định sẽ hợp tác với Tây Á, như vậy có thể tiết kiệm được một chút chi phí. Hơn nữa, còn có thể kiến tạo cho tôi một chút cơ hội gặp Lục Tịch.
Chỉ đích danh Lục Tịch là đại diện bên phía Tây Á.
Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc. Để chắc chắn dáng vẻ của mình là bình thường, tôi nhiều lần ngắm nghía mình trong gương, khẳng đích không chút tỳ vết nào mới yên tâm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, ý thức nhắc nhở là lập tức sẽ được gặp Lục Tịch, tôi bắt đầu căng thẳng. Tay đặt ở cái nắm đấm cửa, bày ra vẻ mặt đã được tập luyện nhiều lần, ha ha, có vẻ giống thanh niên đi xem mặt ấy nhỉ?
Lúc Lục Tịch thấy tôi, vẻ mặt rất bất ngờ "Dương Tuấn, sao lại là anh?"
"Lục Tịch! Em đến rồi à?" Tôi bắt bản thân bình tĩnh, mỉm cười.
"Anh chính là tổng giám đốc mới của Quang Hoa?" Lục Tịch có vẻ không tin nổi, vẻ mặt em có vẻ lưỡng lự.
"Em muốn đứng ở cửa bàn chuyện hợp tác sao?" Kế hoạch gặp mặt đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể để cô ấy đi đơn giản như thế "Vào phòng ngồi đi" Tôi nói rất nhỏ, mong rằng vẻ thành thực này của tôi có thể khiến cô ấy bình tĩnh nghe tôi nói chuyện.
Chương 19
Đã bao năm qua đi như thế, có thể ngồi đối diện được với Lục Tịch, nghe cô ấy nói, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, giọng nói của Lục Tịch giống như tiếng nói của thiên nhiên vậy.
Lục Tịch rất quen thuộc và hiểu rất rõ với dự án quảng cáo này, cách giải thích rất độc đáo của em khiến tôi hoàn toàn bị thuyết phục, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, Lục Tịch đem sự vững vàng, năng lực, trí thông minh của mình phát huy ra toàn bộ.
"Lục Tịch, quả nhiên biểu hiện của em không hề tầm thường." Tôi cảm thán tận trong đáy lòng.
"Đúng thế, là hoàn cảnh bắt buộc mà!" Lục Tịch mấy năm nay đều ở nơi đất khách quê người này, có lẽ phải chịu không ít khổ cực.
Bàn xong chuyện dự án, hai người đều im lặng, bầu không khí có chút gượng ép, mặc dù tôi có rất nhiều thứ muốn nói với em, nhưng lại sợ khi mở miệng lại nói ra nỗi nhớ nhung tràn đầy dưới đáy lòng, làm em sợ chạy mất.
Còn Lục Tịch thì luôn cố gắng giữ khoảng cách với tôi, cả lời nói và việc làm của em đều biểu đạt một ý duy nhất, đó là không muốn tiếp xúc với tôi quá nhiều,. Lục Tịch, em thực sự ghét anh như vậy sao? Muốn đoạn tuyệt với anh đến vậy à?
Thời gian trôi đi rất nhanh, không muốn để em đi, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để giữ em lại.
Lúc em xoay người định rời đi, tôi vẫn không kiềm chế được "Lục Tịch, anh muốn hỏi em vài câu."
"Hả? Mời nói!" Thái độ của em rất bình tĩnh.
"Em hận anh à, Lục Tịch?" Tôi rất muốn biết em nghĩ thế nào.
"Muốn nghe nói thật?" Em nhìn tôi mỉm cười, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy như bị lạc đường, gật đầu. Tôi rất muốn hiểu được suy nghĩ của em.
"Tôi đã từng hận anh một chút, nhưng tôi lại càng hận chính mình hơn. Sau rồi tôi lại phát hiện, hận anh chẳng có ý nghĩa gì, con người chẳng thể nào sống mãi trong hận thù, ghen ghét được. Tôi thà rằng đem nỗi hận đối với anh biến thành tình yêu đối với người khác, như vậy, ít nhất tôi và những người xung quanh tôi đều được hạnh phúc." Lục Tịch lại có thể thản nhiên đến như vậy, tôi có chút không tin.
"Vậy em có yêu anh không?" Tôi muốn biết đáp án của câu hỏi này, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, Lục Tịch là vì không yêu tôi nên mới có thể ra đi như vậy
"yêu chỉ là một loại cảm giác, có đôi lúc tôi nghĩ mình rất yêu anh, nhưng anh lại không cảm nhận được, cho nên anh nghĩ rằng tôi không yêu anh. Có đôi lúc tôi cho rằng căn bản mình không hề yêu anh, nhưng anh lại vì tôi mà cảm thấy hạnh phúc, cho nên anh nghĩ rằng tôi yêu anh. Quyền lựa chọn cảm giác này ở phía anh chứ không phải ở phía tôi, cho nên đáp án này anh mới là người biết rõ nhất."
Khi không có Lục Tịch bên cạnh, tôi chẳng thể nào hô hấp nổi, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc vì có sự tồn tại của Lục Tịch, tôi nghĩ có phải em cũng đã từng yêu tôi không? Tôi tình nguyện suy nghĩ như thế, tuy rằng chẳng chắc chắn chút nào.
Tôi muốn biết suy nghĩ lúc này của em "Vậy bây giờ em còn hận anh không?"
"Không. Vì sao phải hận anh. Anh với tôi bây giờ chẳng còn liên quan gì đến nhau, hận một người chẳng liên quan đến mình có phải rất buồn cười không?" em hỏi lại tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy trước mắt vô cùng tăm tối, không ngờ Lục Tịch có thể xem tôi là một người chẳng hề liên quan.
Không có yêu thì sẽ không có hận, không còn tình cảm thì sẽ trở thành người không liên quan, xem ra trong lòng Lục Tịch đã không còn vị trí của tôi nữa, tôi phải làm sao mới có thể quay lại với cô ấy lần nữa đây?
"Anh thà rằng em hận anh, Lục Tịch!" Thực đấy, hận tôi thì còn có thể nhớ kỹ tôi, bất kể là yêu hay là hận, tôi chỉ mong mình còn một vị trínhỏ nhoi trong lòng cô ấy.
Nhớ rất rõ hôm nay là sinh nhật Lục Tịch. Nhiều năm trước, vì sự đố kị và kích động của mình, tôi đã chẳng thể nói một lời chúc tốt đẹp nhất dành cho em, mong rằng ngày sinh nhật hôm nay có thể cùng em đón mừng sinh nhật.
Tan ca từ rất sớm, đứng chờ ở dưới công ty của em, ôm một đóa hoa hồng rất lớn khiến cho bao người xung quanh cứ ngoái lại nhìn. Không muốn gây nên sự chú ý quá lớn, cho nên chỉ có thể ngồi trong xe và chờ đợi.
Lục Tịch và một người đàn ông vừa nói vừa bước ra ngoài, cô ấy không nhìn thấy tôi.
Khi tôi từ trong xe đi ra, lúc muốn gọi em, em đã ngồi lên xe của người đàn ông kia đi rồi.
Ôm bó hoa cười cay đắng, xem ra ông trời thực sự không cho tôi cơ hội.
Lái xe vòng qua vòng lại, chẳng biết từ lúc nào lại đi tới nơi ở Lục Tịch. Địa chỉ của Lục Tịch là hỏi được từ nhân viên trong Tây Á, tôi đã từng tới đây, thầm nghĩ chỉ nhìn một chút nơi Lục Tịch đang ở.
Trong khu nhà này có một công viên nhỏ, ngồi ở ghế đá trong công viên vừa vặn nhìn thấy ban công nhà Lục Tịch. Tôi cứ ngồi ở đó, nhớ lại từng kỉ niệm từ khi quen biết Lục Tịch tới giờ. Không biết đã ngồi đó bao lâu, hút hết cả một bao thuốc, thấy đèn nhà Lục Tịch sáng rồi lại tối, tôi mới nhớ ra là cần phải về nhà.
Lục Tịch, sinh nhật vui vẻ!
Món quà sinh nhật chưa tặng được tôi vẫn để trên bàn làm việc, định ngày hôm nay gặp nhau sẽ tận tay tặng cho em. Bản hợp đồng hợp tác đã bàn bạc với Lục Tịch lúc trước còn có vài chỗ cần sửa lại, cho nên hôm nay tôi phải đến mời em đi một chuyến.
Đã đến giờ, Lục Tịch vẫn chưa tới, tôi có chút bất an, liên tục hỏi thư kí tại sao phó tổng giám đốc Lục vẫn chưa tới, hẹn kiểu gì vậy?
Lúc tôi lo lắng vô cùng định gọi điện thoại cho em thì lại nghe thấy thư kí báo là tổng giám đốc Hạ của Tây Á tới.
Chẳng lẽ lại là Hạ Văn Bác?
Thì ra tổng giám đốc Hạ này chính là người đàn ông đi cùng với Lục Tịch trong ngày sinh nhật hôm đó.
Hạ Văn Bác tao nhã, cũng xem như lịch thiệp tuấn tú, nếu như anh ta cũng theo đuổi Lục Tịch thì rất có tính cạnh tranh!
Tôi nhìn anh ta đồng thời anh ta cũng quan sát tôi rất kĩ "Dương Tuấn, tổng giám đốc Dương, nghe danh đã lâu." Ngữ khí anh ta không tốt lắm.
"Anh là anh trai của Hạ Văn Uyên sao?" Với người này tôi cũng có chút hiểu biết, nhân viên trong Tây Á đều nói quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và phó tổng Lục rất mờ ám. Sau khi Lục Tịch tới Thâm Quyến vẫn luôn được anh ta che chở, chăm sóc. Một người đàn ông suy nghĩ xâu xa như thế tuyệt đối không thể khinh thường.
"Thực sự không ngờ được Quang Hoa lại là do tổng giám đốc Dương tiếp nhận, tôi còn tưởng là Trình Tử Chấp cơ!" Xem ra anh ta đã điều tra ra nội tình trong mối quan hệ của tôi và Tử Chấp,. Trước đây công tác bảo mật chúng tôi vẫn làm rất tốt, không ngờ vẫn có lúc bị sa bẫy.
"Ai tiếp nhận cái chức vụ này đều không quan trọng, quan trọng là... chúng tôi và Tây Á có thể hợp tác vui vẻ." Tôi nói cho có lệ, không gặp được Lục Tịch, trong lòng tôi rất khó chịu, cũng lười bắt chuyện với anh ta.
Hai người ngồi xuống nói chuyện dự án, mỗi người có một tâm sự riêng, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Lúc bất đồng ý kiến, hai người đều chẳng ai nhường nhịn ai, tôi có chút nóng nảy.
"Tổng giám đốc Dương có mưu đồ gì? Dự án này nếu như đi vào thực hiện, công ty chúng tôi có thể tổn thất hơn trăm vạn." Hạ Văn Bác đúng là người trong nghề, anh ta nói trúng tim đen vạch trần lỗ thủng trong bản hợp đồng dự án.
Tôi tất nhiên không muốn nhân nhượng "Dự án này tôi và Lục Tịch đã bàn bạc xong rồi." Kỳ thực trong lòng hai người chúng tôi đều hiểu rõ, chúng tôi ngồi đây đối chọi gay gắt không phải chỉ vì bản hợp đồng kia.
Hạ Văn Bác đã coi tôi là kẻ thù như vậy thì chắc chắn anh ta đã biết quá khứ của tôi và Lục Tịch, anh ta coi tôi là tình địch ư?
Tôi không chỉ nghe thấy một người nói về mối quan hệ giữa anh ta và Lục Tịch,rõ ràng anh ta cũng có ý với Lục Tịch.
Hai người khó chịu với nhau chỉ là vì Lục Tịch, như vậy phải làm cho mọi thứ thật rõ ràng mới được.
"Lục Tịch là người tôi yêu, dự án này hợp tác với Tây Á, chính là vì nể mặt Lục Tịch!" Tôi nói.
"Tây á không thiếu những dự án thế này, chúng tôi không làm." Hạ Văn Bác ném hợp đồng tới trước mặt tôi.
Tôi cười nhạt "Không phải chỉ cần anh nói là được, nếu đã bàn bạc xong thì anh phải chịu trách nhiệm tới cùng, nếu không, tôi cam đoan sẽ khiến Tây Á phải tuyên bố đóng cửa."
"Đúng là loại người tiểu nhân hiểm ác, đừng hòng mơ tưởng đến Lục Tịch!" Hạ Văn Bác vọt tới trước mặt tôi.
Không biết là ai động thủ trước, ai đánh được nhiều hơn.
Hạ Văn Bác cũng không phải một cao thủ đánh đấm, tôi cũng không phải người trong nghề (ý là cũng nhàng nhàng như nhau). Cho nên hai người đánh tới mồ hôi đầm đìa cũng chẳng tạo nên thương tổn thực sự cho ai.
Rốt cuộc trận chiến cũng kết thúc. Không ngờ Lục Tịch lại là ngọn lửa làm mâu thuẫn giữa chúng tôi bùng cháy
Từ sau lần đánh nhau với Văn Bác đó tôi chưa hề gặp lại Lục Tịch, có vài lần bàn bạc chuyện hợp tác đều là trợ lý của Lục Tịch tới, tôi bảo cô ta trực tiếp tới tìm Trữ Hạo.
Đối với chuyện chúng tôi đánh nhau, Trữ Hạo không ngừng tò mò, lại không thể hỏi thẳng tôi, có lẽ cậu ta bứt rứt khó chịu lắm.
Buổi tối gọi điện thoại cho bà ngoại, mấy hôm nay tình huống của bà xấu đi, tuy rằng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi vất vả khổ sở mà bệnh tật đang hành hạ bà. Chẳng lẽ bà ngoại sắp rời bỏ tôi mà đi hay sao?
Từng người tôi yêu thương cứ dần dần mà rời bỏ tôi, chỉ còn lại mình tôi cô độc bước đi trên thế giới này! Mẹ rời khỏi tôi rồi, vĩnh viễn cũng không trở về nữa; Lục Tịch rời khỏi tôi rồi lại còn cố gắng duy trì khoảng cách với tôi; bây giờ ngay cả bà ngoại cũng sắp rời khỏi tôi. Ông trời đối xử thật không công bằng.
Hiện tại người bạn tốt nhất của tôi chính là rượu, nó có thể khiến tôi tạm quên đi đau khổ. Uống hết chai này đến chai khác, cho đến khi say mèm.
Không biết tại sao lại trông thấy Lục Tịch lúc này nhỉ? Rượu đúng là một thứ tốt.
Nhưng sự tuyệt vời ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cười của Lục Tịch dần dần tan biến ngay trước mặt tôi, không, Lục Tịch, em đừng đi, Lục Tịch, đừng! Tôi lảo đảo đi ra khỏi quán bar,xông ra ngoài đường muốn đi tìm Lục Tịch.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Lục Tịch đang đứng ở trước mặt tôi. Haha, Lục Tịch, em bắt anh đi tìm em thật khổ cực quá!
Lục Tịch, đừng đi!Tôi kéo tay em, cảm thấy chưa bao giờ kiên định đến thế.
Tôi nghĩ mình đang ở trong một giấc mộng hoàn mỹ : Lục Tịch thâm tình nhìn tôi, dùng ngón tay mềm mại của em vỗ về tôi, dùng đôi môi quyến rũ của em hôn tôi, tôi cảm thấy toàn thân rất dễ chịu thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng của em, tôi ôm lấy Lục Tịch, hai người cứ thế ôm nhau mà ngủ.
Có lẽ không hẳn là mơ, lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc sofa xa lạ, cánh tay tê dại, Lục Tịch đang an tĩnh dựa vào lồng ngực tôi, có lẽ chỉ có lúc ngủ say em mới có thể gần tôi đến thế, tôi không dám động đậy, sợ làm em thức giấc.
Một cậu bé âm thầm đi tới,, nó chỉ mở to đôi mắt ra nhìn chúng tôi. Nó là Mặc Mặc, con trai của Lục Tịch!
Khoan đã, cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại thấy thằng nhóc này quen quen, bởi vì gần đây tôi rất hay soi gương.
Quan sát ở một cự ly gần thế này, tôi phát hiện cậu nhóc này giống tôi đến bảy phần. Trời ơi! Chẳng lẽ nó lại là con trai của tôi và Lục Tịch? Tại sao lúc trước không nghĩ ra điều này nhỉ?
Chương 20
Tôi rất xúc động, một buổi sáng thật là tuyệt vời!
Lúc Lục Tịch tỉnh lại, tôi và Mặc Mặc đã chăm chú nhìn nhau rất lâu.
Thấy sự tồn tại của chúng tôi em lại càng hoảng sợ hơn. Dường như em muốn giải thích gì đó với Mặc Mặc, miệng mở ra nhưng lại chẳng nói được gì!
Lục Tịch đưa ánh mắt chăm chú nhìn tôi, dường như muốn bảo tôi hãy lên tiếng giải thích với tên nhóc kia. Tôi giả vờ không hiểu ý em, chỉ nhìn em mỉm cười "Con trai em cũng giống anh đấy chứ!" Haha, tôi thề với trời là tôi cố ý.
Trong mắt Lục Tịch tràn đầy vẻ cảnh giác, vẻ mặt rất không tự nhiên "Trùng hợp thôi!" Em tưởng lừa dối được tôi sao?
Tôi rất thích sự trùng hợp này!
Cuối cùng cũng hiểu vì sao em cứ luôn trốn tránh tôi, là sợ tôi phát hiện ra thân thế của Mặc Mặc sao?
Hôm nay tâm trạng rất tốt, lúc sắp đi còn nói với em "Cảm ơn em hôm qua đã thu nhận anh, Lục Tịch!"
"Bất cứ kẻ nào uống say đến trước cửa nhà tôi đều thu nhận!" Lục Tịch rõ ràng lườm tôi một cái. "Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe đâu" Một cô chủ nhà rất dễ thương, tôi có thể cho rằng em đang quan tâm tôi không? Có lẽ Lục Tịch cũng không thực sự coi tôi là người xa lạ đâu.
Rốt cuộc tôi cũng tìm được lòng tin "Lục Tịch, anh muốn theo đuổi em một lần nữa, em nhất định phải yêu thương anh."
Nói là muốn theo đuổi em một lần nữa, nhưng Lục Tịch cũng không cho tôi cơ hội. Công việc của cả hai đều không phải là nhàn rỗi, không dễ gì mà gặp được nhau. Tuy rằng hai công ty có một dự án hợp tác, tôi cũng đã cố gắng tạo ra rất nhiều cơ hội, nhưng lần nào em cũng mượn cớ để từ chối, tôi không đoán được em muốn gì nữa?
Sáng sớm lúc đi làm, có đôi lần cũng lái xe qua khu nhà em, mong có thể gặp được em, nhưng vận may của tôi trước giờ đều không tốt.
Thỉnh thoảng có mấy lần gặp mặc Mặc ở dưới lầu, đều là đi cùng người giúp việc, muốn chơi với nó nhưng người giúp việc kia rất đề phòng tôi. Xem ra, muốn theo đuổi được Lục Tịch lần nữa, con đường phía trước vất vả nghìn trùng nha!
Đầu tháng bảy, không ngừng nhận được thông báo tình trạng bệnh của bà ngoại ngày càng xấu đi. Từng đồng ý với bà, sẽ cho bà gặp mặt Lục Tịch lần cuối trước khi lâm chung, nhưng tôi phải nói thế nào với Lục Tịch đây!
Mấy ngày liền đều đứng chờ em dưới lầu công ty em, nhưng lại chẳng nhìn thấy em ra vào, em không đi làm sao?
Bảo thư kí gọi điện đến hỏi mới biết hiện tại Lục Tịch đang ở Bắc Kinh.
Gọi di động cho Lục Tịch, máy chuyển được nhưng lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, gọi lại lần nữa, vẫn không có người nhận. Tôi rất sợ những tình huống như thế, Lục Tịch không sao chứ?
Cả đêm ngồi trên máy bay về Bắc Kinh, lúc đến đã là sáng sớm, đi thẳng về phòng làm việc ở Đạt Văn, Lục Tịch đi công tác tới Bắc Kinh, có lẽ là phải tới đây đúng không?
Dặn dò thư kí: tôi phải nghỉ ngơi, bất kể là ai cũng không tiếp,ngoại trừ phó tổng Lục Tịch của Tây Á ở Thâm Quyến.
Trong phòng làm việc có một cái giường, là giường tôi vẫn thường dùng để ngủ trưa, bây giờ tôi cần nằm ở đây một lúc cho khỏe khoắn lại, cả đêm không ngủ, bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Vừa định nằm xuống chợt nghe thấy tiếng thư kí nói "Cô là nhân viên mới sao? Tại sao lại không đeo thẻ?"
"Ờ..." Tôi nghe thấy giọng nói này rất giống của Lục Tịch,nhưng tôi nghĩ bản thân mình mệt mỏi chắc là sinh ra ảo giác. Nhưng giọng nói ấy cực kì giống Lục Tịch, "Tôi tìm tổng giám đốc."
"Tổng giám đốc vừa mới xuống máy bay, bây giờ cần ngủ bù, không thể gặp cô." Thư kí trước giờ đối với những dặn dò của tôi đều thực hiện rất triệt để.
"Không sao, vậy mai tôi quay lại!"
Tôi chắc chắn đó là tiếng của Lục Tịch, mong chóng chạy ra đuổi theo "Ai muốn tìm tôi?"
"Dương Tuấn?" Lục Tịch nhìn thấy tôi ở đây có vẻ rất bất ngờ.
Tôi chắn trước mặt em để em không dễ dàng rời khỏi "Lục Tịch, anh đang định tìm em!"
Lục Tịch nhìn tôi, cười lạnh "Không phải anh cần nghỉ ngơi sao? Tôi hôm nay chỉ định đến xem một chút thôi, vài ngày nữa mới chính thức hẹn gặp bàn chuyện hợp tác.""
Vì sao luôn muốn trốn tránh anh? Tôi bất đắc dĩ "Tại sao tối qua em không nhận điện thoại?"
"Điện thoại di động để quên trong phòng tắm, không nghe thấy chuông." Em nhẹ giọng nói
Tôi thở dài một hơi "Haiz, em không sao là tốt rồi."
Lục Tịch bình thản nhìn tôi, nói "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không quan tâm đến một người chẳng hề liên quan đến mình, tôi sẽ giành thời gian đó ngủ một giấc thật ngon, nuôi dưỡng tinh thần cho bản thân"
Tuy rằng biểu hiện của em rất nhạt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm của em tới tôi.
Tôi không biết nên đề cập chuyện bà ngoại với em thế nào nữa, chỉ có thể ướm hỏi "Lục Tịch, anh có thể nhờ em một chuyện được không?"
Em chẳng có phản ứng gì với câu nói của tôi, xem ra thái độ của Lục Tịch đối với tôi vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ có tôi tự mình đa tình, lúc tôi tiếp xúc với em, tôi vẫn cảm nhận được sự cảnh giác của em, hơn nữa ý tứ muốn duy trì khoảng cách cũng biểu hiện rất rõ ràng
"Có lẽ anh đã đòi hỏi nhiều quá rồi." Tôi cười cười tự giễu
Sau một hồi im lặng đột nhiên Lục Tịch nói "Nói đi, nhưng tôi không chắc chắn có giúp được không." Rốt cuộc em vẫn là một người rất hảo tâm, có lẽ bất kể người xa lạ nào muốn nhờ em giúp đỡ, em đều sẽ đồng ý.
Tôi thở dài "Rất lâu rồi bà ngoại vẫn nằm trong bệnh viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, bà vẫn rất muốn gặp em."
Tin này khiến Lục Tịch rất buồn, tôi thấy em khẽ lau khóe mắt "Nói cho tôi biết là bệnh viện nào?" Cuối cùng em cũng đồng ý rồi.
Cuối tuần, lúc tôi đến bệnh viện, Lục Tịch đã tới rồi.
Cha tôi cũng ở đó, từ lúc bà ngoại bị bệnh, ông thường xuyên đến thăm, vì thế quan hệ giữa tôi và cha cũng tốt lên rất nhiều.
Lục Tịch nắm lấy tay bà ngoại, nghẹn ngào, em cố nén nước mắt không trào ra "Bà ngoại, cháu là Lục Tịch!"
"Rốt cuộc Dương Tuấn cũng tìm được cháu rồi, bà cũng yên tâm, nếu không bà có chết cũng không yên lòng." Bà ngoại sau khi nhìn thấy Lục Tịch cũng yên tâm dỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng
"Bà ngoại, bà sẽ không chết!" Lục Tịch vẫn không kìm nổi nước mắt
"Cháu à, Dương Tuấn thực sự rất yêu cháu, cháu nhất định phải tha thứ cho nó! Mấy năm nay không có cháu bên cạnh, nó chưa từng có một ngày vui vẻ!" Bà ngoại nói một hơi, rồi lại thở dốc.
Lục Tịch không ngừng gật đầu,em tin rằng tôi vẫn yêu em sao? Cuối cùng em cũng đã tha thứ cho tôi rồi? Hay là chỉ để an ủi bà ngoại?
Từ bệnh viện đi ra, tâm trạng chúng tôi đều rất nặng nề!
Tôi bảo Lục Tịch chờ tôi, tôi đi lấy xe, Lục Tịch lại nói "Không cần, tôi muốn đi một mình."
Nhìn bóng lưng cô đơn của em biến mất dần trong ráng chiều đỏ tía, lòng tôi lại một lần nữa cô quạnh.
Thời gian của bà không còn nhiều lắm, tôi cố gắng giảm bớt công việc để ở bên cạnh bà nhiều hơn. Lục Tịch cũng thỉnh thoảng tới bệnh viện, cùng bà tâm sự, đôi khi họ thầm thì, tôi cũng chẳng biết họ đang nói gì nữa. có điều mấy hôm nay bà có vẻ rất vui. Có một lần tôi thấy Lục Tịch đưa ảnh của Mặc mặc cho bà xem, bà vô cùng xúc động, có phải bà cũng cho rằng Mặc Mặc là con của tôi và Lục Tịch?
Lúc bà ngoại qua đời, Lục Tịch cũng ở bên cạnh. Bà cầm tay tôi và Lục Tịch, đặt chồng lên nhau, đó có phải là tâm nguyện cuối cùng của bà không?
Lo xong hậu sự cho bà, lại ở lại bắc Kinh thêm một thời gian nữa, hai công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý, tuy Tử Chấp vẫn ở Bắc Kinh, nhưng cậu ta cũng không phải là một người chú ý tới công việc, để lại cho tôi một cục diện rất rối rắm, làm cho cả thể xác và tinh thần tôi đều rất mệt mỏi.
Nhớ tới lâu lắm rồi chưa gặp Lục Tịch, nhưng tạm thời lúc này vẫn chưa thể rời khỏi Bắc Kinh, cho nên tôi rất buồn phiền! Đợi đến khi xử lý xong tất cả mọi chuyện thì đã là một tháng sau.
Việc đầu tiên sau khi trở lại Thâm Quyến chính là muốn nhìn thấy Lục Tịch, từ sân bay đi thẳng đến dưới lầu của Tây Á, gọi điện thoại tới, trợ lý của em nhận điện, nhờ cô ấy chuyển lời tới Lục Tịch tôi chờ ở quán cafe dưới lầu.
Chờ rất lâu mới thấy Lục Tịch tới "Tìm tôi có việc à?"
"Không có việc gì, chỉ là muốn gặp em một lát, mấy ngày không gặp rồi." Tôi nói xong liền nhấp một ngụm café, Latte hương vị thuần khiết.
"Cảm ơn đã nhớ mong!" Ngữ khí của Lục Tịch vô cùng khách sáo, người ngoài nghe chuyện có lẽ còn nghĩ chúng tôi là người xa lạ.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé." Tôi muốn tìm một cơ hội để được ngồi cùng em nhiều hơn.
"Xin lỗi, buổi tối tôi đã sắp xếp làm việc khác rồi." Lục Tịch bày ra một nụ cười rất chuyên nghiệp.
"Vậy hôm nào thì được?" Tôi không muốn từ bỏ, chẳng còn cách nào khác là lùi để tìm cơ hội tiếp theo.
"Chẳng hôm nào chắc chắn rảnh cả." Xem ra Lục Tịch thực sự muốn từ chối tôi tới cùng.
"Được rồi. Vậy thì anh xí chân hẹn trước, cho đến tận lúc nào em có thời gian mới thôi." Ý chí của tôi vẫn kiên cường như trước kia.
Lục Tịch nghiêm mặt nhìn tôi, nói "Anh nên trở về đi, đừng lãng phí thời gian nữa,tôi không bao giờ nhận lời mời của anh đâu.Hiện nay quan hệ của chúng ta chỉ giới hạn trong công việc thôi, anh chỉ là khách hàng của chúng tôi, không hơn." Nói xong em dứt khoát xoay người rời đi.
Lục Tịch trước nay đều quyết tuyệt như thế
"Lục Tịch, anh sẽ không từ bỏ đâu!" Tôi nói to với bóng lưng của em
"Tôi cũng sẽ kiên trì." Giọng nói của Lục Tịch càng kiên định hơn.
Chúc các bạn online vui vẻ !