Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Sống như Tiểu Cường - trang 7

Chương 61

Mấy ngày sau, cuối cùng đã nhận tin tức từ phía Tiểu Bảo. Anh ta cho tôi hay sáng nay Lý Dương sẽ đến thăm Trưởng phòng Lưu, tôi lại phải ra ngoài, mà tự tiện ra ngoài thế nào cũng bị giám đốc Giang mắng. Chỉ còn cách đi tìm chị Tiểu Hân nhờ giúp đỡ, tôi đến phòng làm việc của chị, thấy chị ấy đang sắp xếp một đống tài liệu.

Tôi bước vào phòng, đứng trước bàn làm việc của chị và rồi nói: "Chị Tiểu Hân, em phải ra ngoài có chút việc riêng, chị có thể giúp em nói một câu với giám đốc Giang không ạ?"

Chị ấy cười đáp: "Được rồi. Em lại ra ngoài trốn việc hả, cẩn thận không chị báo cáo sếp đấy".

Chị ấy cầm điện thoại lấy cớ xin phép hộ tôi, nói là cần mượn tôi một buổi sáng. Giám đốc Giang đượng nhiên phải nể mặt chị ấy, giám đốc gật ngay lập tức. Tiểu Hân dang tay vỗ bốp một cái thật thoải mái, chị cười bảo tôi: "OK rồi!"

Tôi nhìn đống tài liệu chị đang đọc và hỏi: "Chị Tiểu Hân, chị vẫn 9dang làm công việc bán hàng từ thiện à?"

Tiểu Hân đáp: "Ừ, độ này tiến triển nhanh lắm, chị tìm được mấy doanh nghiệp lớn đồng ý hợp tác với chúng ta, như vậy nguồn vốn tài trợ ổn định, tiếc kiệm được sức người sức của lại mở được nhiều hướng tuyên truyền, chương trình này có thể giúp đỡ những người lang thang trong thành phố yên tâm qua mùa đông này."

Chị ấy vui vẻ kể cho tôi nghe những dự định sau khi thu được tiền, tôi thấy rất tự hào về chị. Bởi vì chị gái tôi là một người tốt. Chúng tôi cùng một bố, một mẹ sinh ra, chỉ có điều tôi là một tên lừa đảo gian trá, chị là một người tốt thật thà. Nhưng nếu chị cũng lớn lên cùng chúng tôi hành nghề ngoài đường phố có thể bây giờ chị cũng giống như Tiểu Thuý.

Ai cũng giống như con tắc kè đổi màu, nó sẽ thay đổi màu sắc một cách thụ động theo sự thay đổi của môi trường.

Trên thế gian này tồn tại duy nhất một loại người. Đó là người màu xám, những kẻ trốn trong bóng tối thì mang màu sắc đậm hơn một chút, những kẻ bị ánh mặt trời chiếu rọi thì màu sắc nhạt nhạt một chút, nhưng đến giữa trưa khi mặt trời chiếu thẳng vào, chúng ta mới nhận ra rằng thực chất mọi người chẳng có khác biệt gì lớn.

Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt vội đi đến cổng Uỷ ban thành phố, còn Tứ Mao đợi Lý Dương ở con đường mà xe của bà ta chắc chắc phải đi qua, hễ thấy bà ta xuất hiện lập tức báo cho chúng tôi.

Tôi nói với Tiểu Thuý: "Đợi lát nữa Tứ Mao vừa nhìn thấy Lý Dương đi qua, chúng ta sẽ gọi điện thoại dụ Trưởng phòng Lưu ra, tạo một bối cảnh có cùng lúc cả Trưởng phòng Lưu và Tiểu Thuý để Lý Dương trông thấy được em và Trưởng phòng Lưu rất thân thiết."

Tiểu Thuý cười, đáp: "Chuyện nhỏ".

Tứ Mao mấy ngày nay theo dõi quy luật xuất hiện của trưởng phòng Lưu, mỗi lần ra ngoài ông ấy thường không đi xe của cơ quan, như vậy không khó để tính toán được thời gian xuất hiện của Trưởng phòng. Và Tứ Mao đã gọi điện lại, báo cho chúng tôi biết là Lý Dương đã qua đường, lộ trình này chúng tôi tính rất kỹ, nếu bây giờ gọi Trưởng phòng Lưu ra ngoài thì khi ông ta ra đến cửa Uỷ ban, Lý Dương cũng sẽ có mặt.

Tôi nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, em gọi điện cho Trưởng phòng Lưu, nói rằng nhà ông ấy đang có chuyện, kêu ông ta về gấp"'

Tiểu Nguyệt nghĩ ngợi một chút rồi nói "Anh Tiểu Cường, thế em bảo đường ống nước nhà ông ấy bị hỏng nước chảy lênh láng khắp tầng dưới có được không?"

Tôi trả lời: "Lý do này không ổn, em cứ bảo là ống nước nhà hàng xóm tầng trên bị hỏng, nước chạy vào nhà ông ta, như vậy đi!"

Nếu như dùng lý do mà Tiểu Nguyệt nói, không chừng trưởng phòng Lưu chậm chạp đến nửa tiếng đồng hồ mới ra cũng nên, nhưng nếu bây giờ nước dột vào trong nhà ông ta thì không thể chậm trễ phút nào được. Hôm kia tôi có dò hỏi qua địa chỉ nhà ông Trường phòng Lưu không phải là nhà có mái nên câu nói dối này không hợp tình hợp lý.

Xe của Lý Dương đã nhanh chóng đến nơi, bà ta bước xuống xe. Tiểu Nguyệt lập tức bước đến hỏi bà ta về chuyện thanh toán tiền, tất nhiên không phải nó đòi tiền thật mà chỉ là tạm thời giữ chân bà ta lại.

Tôi và Tiểu Thuý đi đi lại lại trước phòng thường trực ở cửa Uỷ ban, giả bộ qua bên đó hỏi đường.

Sau một hồi chờ đợi, Trưởng phòng Lưu vội vàng bước ra khỏi văn phòng, tôi và Tiểu Thuý nhanh chóng chạy đến, nếu nhìn từ phía Lý Dương, chúng tôi như thể cùng Trưởng phòng Lưu đi ra từ văn phòng Uỷ ban vậy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp cận với ông trưởng phòng gần đến thế, ông ta ước chừng trên dưới 50 tuổi, xem ra vẫn còn khá nho nhã, cũng không có cái bụng phệ. Nhưng những gì nhìn thấy bằng mắt vẫn chỉ là những cái bề ngoài mà thôi.

Chúng tôi xông lên phía trước, Tiểu Thuý e dè hỏi Trưởng phòng Lưu: "Làm ơn cho cháu hỏi, đến đại lộ Văn Hoa đi thế nào ạ?"

Giọng nói vừa nhỏ vừa thanh, Trưởng phòng Lưu gần như không nghe thấy, ông ta nghểnh hẳn đầu về phía chúng tôi và hỏi Tiểu Thuý nói gì, từ xa nhìn vào như thể hai người rất thân thiết vậy.

Tiểu Thuý hỏi to hơn một lần nữa, ông Trưởng phòng đã nghe rõ và bắt đầu hướng dẫn cho Tiểu Thuý đường đi.

Tôi thấy từ đằng xa có một chiếc tai đang đến liền vẫy đến.

Lý Dương đã nhìn thấy Trưởng phòng Lưu, bà ta định phi đến chào hỏi ông Trưởng phòng nhưng lại bị Tiểu Nguyệt giữ chân.

Taxi đỗ xịch trước mặt chúng tôi, Trưởng phòng Lưu lên xe, còn chúng tôi vẫy tay chào cảm ơn ông ta. Trưởng phòng Lưu ngạc nhiên vì thái độ khách khí của chúng tôi nên cũng lịch sự vẫy tay chào lại.

Tiểu Nguyệt tha cho Lý Dương, bà ta trông hừng hực tức giận. Chúng tôi bắt đầu tiến về phía họ, đến trước mặt Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Chị họ, anh rể, sao hai người lại ở đây vậy?"

Chương 62

Tiểu Thuý lạnh nhạt đáp: "Chị vừa có chút việc đến tìm bố chị".

Tiểu Nguyệt cố tình hỏi: "Chú vừa đi đâu hả chị?" Tiểu Thuý vẫn trả lời nhạt nhẽo: "Bố chị có chút việc phải về nhà."

Tôi liếc trộm xem phản ứng của Lý Dương như thế nào, vừa nãy bộ mặt còn căng ra giờ đã trở về trạng thái bình thường, bà ta đứng bên ngấm ngầm quan sát Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt.

Tôi nghĩ chắc chắn bà ta đang để tâm đến mối quan hệ giữa chúng tôi và Trưởng phòng Lưu. Tôi bèn hích nhẹ Tiểu Thuý, ra hiệu là có thể là có thể đi được rồi. Chúng tôi hàn huyên với Tiểu Nguyệt vài ba câu nữa rồi bước tiếp

Tôi khẽ cười, lúc này chắc trong lòng Lý Dương đang như lửa đốt, chúng tôi làm như không có chuyện gì xảy ra cứ tiếp tục rảo bước. Bà ta chắc chắc sẽ phải vội vàng túm lấy chúng tôi, vì cơ hội tiếp cận quá tốt với Trưởng phòng Lưu thế này không thể dễ dàng bỏ qua được. Lúc này chúng tôi sẽ nể mặt bà ta một chút mà nhìn bà ta, nhìn bằng bộ mặt bề trên nhìn kẻ dưới vậy. Sắc mặt ấy chắc chắn chúng tôi thể hiện rất chuyên nghiệp vì hàng ngày chúng tôi gặp phải những bộ mặt ấy quá nhiều, có thế bà ta mới tin chúng tôi rất có địa vị cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô.

Tôi vừa đi vừa không nhịn nổi cười, nhưng sao vẫn không thấy Lý Dương gọi chúng tôi nhỉ? Tôi và Tiểu Thuý chậm bước đợi bà ta, thế mà giọng nói phía sau vẫn không vang lên, cái cô Tiểu Nguyệt này nghiệp dư thế là cùng, thấy Lý Dương không gọi thì cũng phải lên tiếng mà gọi chúng tôi đứng lại chứ! Chúng tôi càng lúc đi càng xa, sắp ra khỏi tầm nhìn của Lý Dương rồi.

Tiểu Thuý nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu Cường, phải làm sao bây giờ?"

Tôi đáp: "Chỉ còn cách nói là làm rơi đồ, sau đó tìm lý do mà quay lại vậy".

Tiểu Thuý nói: "Gì mà mất mặt thế?"

Tôi khẽ thở dài, xem ra dù có là người nhà lãnh đạo thì thị trường thăm viếng cũng không ăn thua.

Tôi đang chuẩn bị quay người, bỗng nghe xa xa có tiếng gọi của Lý Dương: "Cô Lưu, cô làm ơn đợi một chút!"

Tôi và Tiểu Thuý nhìn nhau sung sướng, quay lại, sự lạnh nhạt trở về trên khuôn mặt chúng tôi nhưng trong lòng thì đang cờ rong trống mở.

Tiểu Thuý làm như không hiểu dừng lại nhìn Lý Dương. Lý Dương chạy đến với bộ mặt hoan hỉ, lái xe của bà ta ngoan ngoãn lái chiếc xe con chạy bên, Tiểu Nguyệt cũng nhân dịp chạy lại.

Bà ta cười hiền hoà, vừa mới mười phút trước bà ta vẫn đang nổi cơn thịnh nộ chửi Tiểu Nguyệt cơ mà! Bà ta nói với Tiểu Thuý: "Xin lỗi, cô Lưu và ông Trưởng phòng là thế nào với nhau ạ?"

Tiểu Thuý thái độ bất hợp tác đáp: "Ông ấy là bố tôi".

Ánh mắt bà ta càng trìu mến hơn, bà ta lôi ra từ trong túi một tấm danh thiếp cung kính dâng hai tay, Tiểu Thuý giơ tay đón rồi bằng con mắt lơ đãng liếc qua tấm danh thiếp sau đó nói với Lý Dương: "Nhà tôi không định sửa nhà".

Lý Dương giải thích: "Không phải vậy, không phải vậy, thực ra hôm nay tôi có dự định đến thăm cụ nhưng cụ có việc phải đi, nếu tiện xin cô Lưu chuyển lời giúp chúng tôi một câu nhé!" Bà ta cười xun xoe.

Tiểu Thuý lạnh nhạt trả lời bà ta: "Để sau đi!"

Lý Dương ngọt ngào hỏi Tiểu Thuý: "Cô Lưu, có thể cho tôi xin số điện thoại của cô được không ạ?"

Tiểu Thuý không do dự gì từ chối bà ta ngay: "Không tiện, tôi không thích bị người khác làm phiền".

Bộ mặt Lý Dương trở nên hơi khó coi, xem ra thường ngày người lạnh nhạt với bà ta không nhiều.

Tiểu Thuý quay người lôi tôi đi. Lần này chúng tôi rời đi thật, làm việc không được vội vàng, lúc làm việc mà vội vàng quá thì dễ bị người khác bắt bài, phải lấy bình tĩnh làm đầu. Phải để Lý Dương không cảm nhận được rằng mục tiêu của chúng tôi là bà ta.

Lý Dương trân trân nhìn chúng tôi rồi đi, Tiểu Nguyệt nhanh chóng bước đi cùng. Lý Dương định kéo tay nó lại nhưng chẳng có lý do gì để ra tay, ba chúng tôi vừa đi vừa cười, nói rôm rả. Qua ngã rẽ cuối phố, tôi đã phá lên cười.

Tiểu Nguyệt cười hỉ hả: " Chị Tiểu Thuý, khi nãy trông bộ dạng của chị thật giống mấy đứa con cháu ông to, nhìn cái bộ dạng nghệch ra của Lý Dương, mấy cục tức của em tan biến hết".

Tiểu Nguyệt lại hỏi tôi: "Anh Tiểu Cường, chúng ta bỏ đi thế này, tiếp tục sẽ làm gì đây?"

Tôi bảo nó: "Lý Dương sẽ tìm cách để tiếp cận chúng ta, anh nghĩ bà ta chắc chắn sẽ có số điện thoại của em, chúng ta đợi vài ngày xem, chắc Lý Dương sẽ liên lạc với em đấy, đến lúc đó chúng ta lại vờ sẽ giúp bà ta tạo mối quan hệ với Trưởng phòng Lưu. Nhưng trước tiên là bà ta phải trả tiền cho chúng ta cái đã".

Tiểu Nguyệt hoan hỉ nói: "Anh Tiểu Cường, anh gớm thật, nghĩ ra cả nước đi này".

Tiểu Thuý ở bên cạnh cũng chêm vào: "Sao lại khen mỗi anh ấy? Chẳng lẽ tôi không làm được gì sao?" Nó làm bộ giận dỗi.

Tiểu Nguyệt vội vàng biện minh: "Không phải thế, chị Tiểu Thuý cũng rất giỏi mà".

Tôi cười nói: "Tiểu Nguyệt, nhớ lần sau khen ngợi người khác không được bỏ sót một ai, nếu những người cần biểu dương quá nhiều thì ít nhất cũng dùng đến "vân vân", có thế mới không đắc tội với mọi người".

Chương 63

Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt quay về nhà, dạo này Tiểu Nguyệt buộc phải ở cạnh chúng tôi trong một thời gian dài vì Lý Dương có thể liên lạc với nó bất cứ lúc nào. Chúng tôi phải căn cứ theo tình hình cụ thể để lập tức bố trí kế hoạch tiếp theo. Nhưng lần này, sau khi Lý Dương liên lạc với Tiểu Nguyệt chúng tôi không định để bà ta phải chờ đợi nữa, việc này cũng giống như người đẹp từ chối lời cầu hôn của trang nam tử vậy. Lần đầu từ chối sẽ chứng tỏ mình là người cao giá, lần thứ hai từ chối càng cho thấy mình cao giá hơn. Nhưng nếu lần thứ ba mà từ chối, chàng trai kia có thể sẽ bỏ đi.

Cho nên sự không tự nhiên vừa phải sẽ làm tăng giá trị của bạn, nhưng mất tự nhiên quá sẽ thành ngốc nghếch. Mà nếu Lý Dương không lay chuyển được chúng tôi, bà ta sẽ tìm đường khác để làm thân với Trưởng phòng Lưu, lúc đó chúng tôi lại trở vể tay trắng.

Tiểu Nguyệt tính tình hiếu động, suốt ngày lôi kéo Tứ Mao và Tiểu Thuý đánh bài. Lúc đầu nó cũng rủ tôi, nhưng tôi suy đi tính lại quyết định không tham gia, vì kỹ thuật đánh bài của tôi quá cao. Mấy kỹ xảo nhìn trộm bài, tráo bài ngay cả kẻ chuyên nghiệp như Tiểu Thuý cũng khó mà phát hiện ra được. Họ đều là bạn tôi cả, đánh bài với họ không nên ăn gian, nhưng kiềm chế khả năng siêu phàm của mình là một việc làm hết sức đau khổ, vì tình bằng hữu tôi đành phải từ chối.

Không nằm ngoài dự kiến, điện thoại của Lý Dương đã gọi đến. Chúng tôi cùng túm tụm lại, Tiểu Nguyệt cầm điện thoại làm bộ như không biết gì hỏi: "A lô, ai đấy?" Thật ra Tiểu Nguyệt có số điện thoại của Lý Dương. Họ nói chuyện qua lại vài câu tôi đã thấy giọng điệu của Tiểu Nguyệt rất chuyên nghiệp, rất giống họ hàng của sếp, đó chính là kiểu nhờ người khác làm gì thì cung cung kính kính, người khác mà nhờ vả gì thì giọng điệu nhạt nước lã.

Có lẽ Lý Dương hỏi chuyện con gái Trưởng phòng Lưu.

Tiểu Nguyệt nói vào trong điện thoại: "Chị tôi vừa hay cũng đang ở đây, bác nói chuyện trực tiếp với chị ấy luôn nhé!"

Nó cố ý gọi với ra phía xa: "Chị họ, đến nghe điện thoại này!"

Tiểu Thuý dừng một lúc rồi nghe điện, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt lần trước nói: "Ai đấy? Có việc gì không?"

Tôi ghé tai vào cạnh cái điện thoại, bên trong đang truyền đến giọng Lý Dương, bà ta nịnh nọt nói với Tiểu Thuý "Cô Lưu, tôi là Lý Dương bên công ty vật liệu xây dựng Tam Tân đây mà! Tôi muốn có cơ hội đến thăm cô và lệnh tôn, không biết có tiện không?"

Tiểu Thuý vẫn rất khách khí đáp: "Không tiện, bố tôi và tôi đều rất bận."

Lý Dương nói: "Cô Lưu, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hẹn ông Trưởng phòng ra nói chuyện một chút. Cô xem lúc nào có thể được, tôi không làm mất nhiều thời gian của ông và cô đâu ạ."

Tiểu Thuý đáp lời bà ta: "Có việc gì bác cứ nói trực tiếp qua điện thoại đi."

Lý Dương hơi lúng túng, bà ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Cô Lưu, tôi muốn hỏi một chút về dự án mời thầu, công ty chúng tôi là công ty nhất nhì trong thành phố, nếu như..."

Tiểu Thuý bỗng ngắt lời Lý Dương, "Những việc thế này bố tôi làm đúng nguyên tắc, bác không phải lo đâu, nhưng tôi nghe nói công ty bác làm ăn cũng không đàng hoàng lắm thì phải? Thường xuyên nợ hàng thanh toán của mấy cửa hàng nhỏ."

Cuối cùng Tiểu Thuý cũng đã nói thẳng ra những gì chúng tôi định nói, bên kia đầu dây than nghèo kể khổ: "Cô Lưu, cô hiểu nhầm rồi, công ty chúng tôi có những lúc khó khăn về tiền mặt nên chỉ tạm thời lùi lại vài ngày thôi."

Tiểu Nguyệt thầm chửi bà ta: "Gì mà chậm chỉ vài ngày, quỵt của nhà em một năm nay rồi. Bà ta thường vung tiền mua nhà mua xe, nhưng tiền của người khác thì không trả." Tôi cười nhắc nó cẩn thận một chút.

Lý Dương lại nói: "Nhưng hiện nay tiền mặt của công ty đã chu chuyển đến, hay là ngày mai tôi viết phiếu gửi trả được không? Tôi cử người đến đón hai người, nhân tiện đến tham quan công ty của chúng tôi luôn."

Tiểu Thuý nói với Lý Dương "Bác cứ trực tiếp chuyển khoản luôn đi, chúng tôi không qua lấy đâu."

Lý Dương đáp: "Cô Lưu, tôi có mấy việc muốn gặp cô để trình bày, nhân tiện gửi cô chút quà nhỏ."

Tiểu Thuý dừng lại nhìn tôi, tôi biết Tiểu Thuý định hỏi tôi xem có đến công ty Lý Dương một chuyến không. Tôi cảm thấy Lý Dương hình như vẫn muốn tìm lý do gặp mặt con gái ông Lưu, nếu không bà ta hoàn toàn có thể chuyển tiển bằng tài khoản. Tôi nói thầm với Tiểu Thuý: "Bảo với bà ta chúng ta qua bên đó cũng được."

Tiểu Thuý làm bộ như nghe thấy có quà nên giọng điệu đã ôn hoà hơn. Nó nói với Lý Dương: "Vậy ngày mai chúng tôi qua công ty bác, không phải sai người đến đâu."

Lý Dương nói: "Vậy sao được ạ? Cứ để chúng tôi đón, chúng tôi biết đường mà." Tôi thấy hơi lo, bà ta cứ nhất định đòi đến thì mọi việc rất dễ bị lộ tẩy.

Tôi nghe Tiểu Thuý nói: "Bà Lý, có một số chuyện có lẽ bà không hiểu, dạo này Uỷ ban làm rất chặt chuyện chống tham ô, hối lộ, mong bà đừng đến hay cử người nào đến gần khu vực nhà tôi, như vậy nhỡ có kẻ tiểu nhân nào đó nhìn thấy lại rêu rao."

Lý Dương phấn khởi cười nói trong điện thoại: "Tôi biết rồi ạ, tôi biết rồi ạ, chắc chắn không đến quấy rầy ông trưởng phòng nữa. Vậy có mấy việc đành phiền cô Lưu, tôi nhất định không quên ơn của cô Lưu đâu ạ." Bà ta lần nữa lại ngầm nhấn mạnh ám hiệu.

Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi Tiểu Thuý, Tiểu Thuý trả lời rất hợp tình hợp lý. Nếu Lý Dương không tiếp cận trưởng phòng Lưu, trong một thời gian ngắn chúng tôi khó mà bị bại lộ.

Tiểu Thuý và Lý Dương hẹn ngày mai 4 giờ đến công ty vật liệu xây dựng Tam Tân. Tuy vậy lúc này vẫn không thể mất cảnh giác được, ngày mai mới là ngày quan trọng nhất.

Chương 64

Đêm đó tôi trằn trọc khó ngủ, không phải vì lo lắng, mà vì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ sắp có 10.000 tệ như bây giờ. Tôi phân tích kỹ mọi hoạt động gần đây của chúng tôi, cho đến lúc này dường như không có gì là quá lộ liễu. Không những thế Tiểu Thuý còn đánh động Lý Dương không nên đến tìm Trưởng phòng Lưu, như vậy con đường bại lộ duy nhất của chúng tôi an toàn.

Do đó, cái mà tôi nghĩ đến nhiều nhất là tiêu số tiền 10.000 tệ đó như thế nào. Tôi nhớ đến chị Vũ hảo tâm ở thị trấn Thất Bình. Địa vị của chị Vũ ở mấy thị trấn gần đó rất cao, bởi vì chị ta làm một công việc cao sang vừa lâu đời vừa truyền thống. Công việc ấy ở phương Đông gọi là "bà mối", còn ở phương Tây người ta gọi là "thần ái tình". Tất nhiên không phải kiểu mai mối chỉ cần mở miệng bốc phét mấy cây là đã thành duyên. Công việc của chị ta nguy hiểm và hấp dẫn hơn cái vai trò mai mối thông thường nhiều, chị ta phụ trách lừa mua phụ nữ vùng khác rồi theo mức độ xinh xấu mà định giá bán.

Những ông chưa vợ trong thị trấn tôi thấy nếu buồn tẻ khó ngủ mà trong túi lại có chút ít tiền thì sẽ đến chị ta mua về một cô vợ. Tôi có 10.000 tệ đây không biết có nên cũng đến đó mua về một cô vợ hay không nhỉ? Những ngày trước anh em của ông Chủ tịch thị trấn đến chỗ chị Vũ xem hàng, chị Vũ đã tiết lộ với tôi hễ mua đủ 10 người thì sẽ tặng thêm một người, vì vậy tôi thiết nghĩ nếu cần một cô vợ, tôi chỉ việc về thị trấn tổ chức mua tập trung thế là có ngay một cô vợ miễn phí. Thế thì cũng không cần tiêu tiền vào việc mua vợ, 10.000 tệ của tôi vậy là vẫn chưa biết tiêu vào đâu.

Chị Vũ ở thị trấn Thất Bình ấy, cái danh bên ngoài thì cũng giống như thị trấn Tam Thuỷ chúng tôi, nhưng họ lại chuyên hoạt động trong lĩnh vực buôn bán phụ nữ, trẻ em và in tiền giả. Dân thị trấn tôi thường coi thường cách đối nhân xử thế của họ, vì họ thường cố ý làm thương tật bọn trẻ mua được, sau đó cho chúng ra đường xin tiền cho nên thu nhập của bọn họ cao hơn chúng tôi rất nhiều. Sống trong thế giới này chỉ cần có tâm địa đen tối thì chẳng bao giờ phải lo không có tiền tiêu. Chúng tôi thường lấy người thị trấn Thất Bình ra so sánh với người ở thị trấn chúng tôi để thấy rằng thật ra trên thế gian này những kẻ lừa đảo có lương tâm như chúng tôi không còn nhiều nữa.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chưa nghĩ ra cách tiêu số tiền 10.000 tệ ấy, và rồi tôi thiếp đi trong ngổn ngang suy nghĩ.

Chiều hôm sau, đúng giờ hẹn chúng tôi đến công ty của Lý Dương. Tiểu Nguyệt trong vai trò chủ nợ nên bắt buộc phải đi. Tiểu Thuý hiện đang sắm một vai hết sức quan trọng đó là con gái ông trưởng phòng Lưu. Còn tôi là kỹ thuật viên thiết kế mọi kế hoạch nên cũng phải đi cùng. Chúng tôi bắt Tứ Mao ở nhà trông nhà, Tứ Mao bất mãn lắm vì lần này không có cơ hội toả sáng. Thật tình tôi cũng thấy ái ngại lắm, lẽ ra lần trước gọi điện thoại tôi cũng nên có kế hoạch về một tay sai cho Tứ Mao mới phải.

Hôm nay, Tiểu Thuý mặc một bộ quần áo tương đối chính thống, còn tôi cũng lôi một bộ cánh của Ngô Đại Thành ra mặc, Lý Dương chắc chắn là một người am hiểu hàng hiệu, mặc một bộ comple 29 tệ rất dễ bị bà ta phát hiện. Trong số chúng tôi có Tiểu Nguyệt là trang điểm hoa lá cành nhất nên trông nó rất gây chú ý, nhiều người đi đường không nén được nhìn nó mấy lần. Chỉ tiếc là họ kinh hãi chạy mất dép trong khi Tiểu Nguyệt dương dương tự đắc.

Tiểu Nguyệt vừa đi vừa rất không hài lòng, tôi và Tiểu Thuý theo sau Tiểu Nguyệt nhưng cách xa một khoảng cách. Tôi thầm thì với Tiểu Thuý: "Chúng ta cứ cách xa Tiểu Nguyệt ra một chút ngộ nhỡ có người biết chúng ta quen nó."

Tiểu Thuý đồng tình: "Ừ, đúng đấy!"

Tôi và Tiểu Thuý đi sau Tiểu Nguyệt một đoạn khá xa, bỗng có một người đàn ông chặn trước mặt Tiểu Nguyệt và còn chuyện trò gì đó với Tiểu Nguyệt, tôi và Tiểu Thuý ngạc nhiên lắm. Cái kiểu đàn ông trên phố lấy cớ này cớ nọ để làm quen là chuyện bình thường, nhưng nó xảy ra với Tiểu Nguyệt thì thật là lạ. Đúng là một sự kiện đấy! Tôi và Tiểu Thuý dừng bước, chúng tôi đang tính xem có nên chạy lên làm phiền hai người bọn họ không.

Tuy tôi và Tiểu Nguyệt đã khá thân thiết nhưng cái kiểu mặt đối mặt mà nói chuyện lâu như thế tôi vẫn không chịu đựng nổi. Sức mạnh và tính gan dạ của người đàn ông này thật phi thường, phẩm chất độc đáo khác người cũng làm người ta phục.

Thế nhưng con gái vẫn cứ mắc bệnh tò mò., Tiểu Thuý sau một hồi không kiềm chế được nữa nói: "Tiểu Cường, thôi chúng ta cứ lại đó xem họ đang nói gì với nhau đi!" Nó rảo bước nhanh đến chỗ Tiểu Nguyệt rồi bỗng lấy tay ra hiệu vẫy tôi lại.

Tôi tiến lên vài bước, ngó cổ lên xem, những nghi hoặc trong lòng tôi đã tan biến, đúng thế! Cái việc làm với độ khó cực cao ấy trên trời dưới đất chỉ có các đồng chí mù mới làm được thôi.

Sau khi anh mù hỏi xong đường vừa rời đi, Tiểu Nguyệt bỗng thì thầm với chúng tôi: "Anh Tiểu Cường, chị Tiểu Thuý, có một người đàn ông đang nhìn em."

"Trên thế giới này người mù quả là nhiều!" tôi không chịu nỗi nên thốt lên lời than vãn.

Tiểu Nguyệt tức giận nói: "Người mù gì chứ? Là một người đàn ông bình thường."

Thật à? Tôi ngoái cổ tìm kiếm, bên đường cách không xa đúng là có một người đàn ông đang theo dõi Tiểu Nguyệt, ánh mắt anh ta không dời từng cử động của Tiểu Nguyệt.

Gã trai đó quả thật dán mắt vào Tiểu Nguyệt. Có lẽ nào, chính tại buổi chiều ngày hôm nay, mùa xuân của em Tiểu Nguyệt đã đến rồi sao? Tôi nhìn kĩ gã đó, cũng không đến nỗi xấu xí, Tiểu Nguyệt và hắn thành một đôi có thể coi là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Gã thanh niên đột ngột tăng tốc tiếp cận Tiểu Nguyệt. Chà, không lẽ anh ta không đợi được nữa nên đến làm quen chăng? Tiểu Nguyệt bối rối đến nỗi không biết phải nói gì, gã trai chạy đến bên Tiểu Nguyệt, rồi bỗng cướp lấy cái túi trong tay Tiểu Nguyệt và nhanh chóng bỏ chạy.

Hả? Lẽ nào vị huynh đệ nhân từ này không phải đã ngây ngất Tiểu Nguyệt mà là đồng môn của Tứ Mao, đều xuất thân từ nghề ăn cướp?

Tiểu Nguyệt hô hoán: "Anh Tiểu Cường, trong túi có hoá đơn lấy hàng của công ty Lý Dương!"

Trời ạ! Không thể thế được, chỉ cần Lý Dương đòi hoá đơn, thế là 10.000 tệ của tôi tan như bong bóng xà phòng.

Tôi lập tức đuổi theo, hắn chạy như bay phía trước, tôi đuổi rượt sát phía sau. Tốc độ của cả hai tương đương nhau nên cứ như một cuộc đuổi bắt trên đường.

Tuy hắn là một kẻ cướp giật nhưng tôi vẫn rất khâm phục hắn. Cho dù là mục đích đặc biệt nhưng có thể dõi theo cái bản mặt của Tiểu Nguyệt lâu đến thế, cái đó thuộc về đạo đức nghề nghiệp cấp độ cao đây!

Chương 65

Chúng tôi cứ thế chạy băng băng trên đường phố, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chạy theo sau. Tuy vậy tốc độ chậm hơn nhiều, Lần trước lúc đuổi theo tôi, Tiểu Nguyệt chạy nhanh là thế, xem ra sức mạnh của tình yêu vẫn là sức mạnh vô địch.

Tôi lại ước chừng khoảng cách giữa tôi và kẻ giật túi một lần nữa, quả có rút ngắn được một chút, xem ra tốc độ của tôi vẫn nhỉnh hơn hắn, tôi nhẩm tính trong đầu, nếu lấy khoảng cách giữa chúng tôi ra làm một phép tính (tốc độ của tôi trừ đi tốc độ của hắn) thì sau 42 giây nữa tôi có thể với đến kẻ cướp giật này.

Tôi chửi thầm trong lòng: "Thằng oắt con trộm cắp, mày chạy đâu cho thoát!" Cuộc rượt đuổi tốc độ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong vô thức tôi liếc mắt nhìn quần chúng hai bên đường, có rất nhiều các cô gái xinh đẹp chăm chú nhìn chúng tôi, tôi hơi điều chỉnh một chút tư thế của mình để làm dáng chạy trông càng tao nhã hơn, để đầu ngoảnh sang một hướng hợp lý, lúc giao lưu bằng ánh mắt với các người đẹp bên đường tôi vẫn nở nụ cười trí thức, kín đáo nhưng phong độ của mình. Khí chất của một người thể hiện ở ngay những chi tiết vụn vặt ấy, đó là điểm khác biệt giữa Trương Tiểu Cường tôi với những kẻ phàm tục khác ở thị trấn Tam Thuỷ.

Lúc tôi quay đầu lại phía trước, tôi đã phát hiện ra khoảng cách giữa gã đó và tôi đã xa hơn một chút. Tôi đành bỏ cái tao nhã của mình để dốc sức đuổi theo hắn. Trong cuộc đời này sự tiếc nuối của con người là vô biên, muốn đạt được trước hết phải biết từ bỏ.

Trước mặt là một con phố đi bộ, chỉ cần tên ăn cướp chạy vào dòng người thì tôi muốn đuổi theo cũng khó, lúc này lựa chọn tốt nhất của tôi là kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người phía trước để túm cổ hắn lại.

Tôi thường thấy mấy thông báo trên báo chí hay phát thanh như thế này: Nhân vật anh hùng XX một mình đuổi bắt cướp, kêu gọi sự giúp đỡ của những người đi đường, nhưng những người đi đường bàng quan như không hay biết, cuối cùng kẻ cướp chạy thoát, thậm chí nhân vật anh hùng còn bị thương. Ở đây, tôi chỉ trách người anh hùng làm việc mà quá tôn thờ chủ nghĩa bán sức, bạn gào toáng trên phố: "Bắt kẻ trộm!" trong xã hội "mọi người vì một người, một người vì mọi người" này có bao nhiêu người chấp nhận giúp bạn bắt một kẻ cướp trong tay có thể có hung khí, trong tâm rất có thể có sự hung hãn du côn? Vì thế cách làm đúng đắn là thay đổi một chút, giống như tôi hô hoán lên rằng: "Bắt dâm phu!" có thế mới có một vài quần chúng nhiệt tình tham gia vào công việc bắt một kẻ dâm phu có thể quần áo còn chưa mặc xong.

Tôi vừa mới hô hoán: "Bắt dâm..." vẫn chưa kịp nói hết câu, thằng nhãi phía trước đã bị đạp ngã lăn ra đất, người đạp hắn ngã ra đất vừa quay người lại phía sau, tôi thì tốc độ đang quá nhanh, thêm vào đó khoảng cách với anh ta lại quá gần, không giữ được đà nên tôi lao vào ngã đè lên anh ta. Chúng tôi cùng "oái" lên một tiếng rồi ngã lăn ra, dưới thân tôi hình như là một phụ nữ, bởi tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Tình cảnh này tôi cũng đã từng lâm vào, lần trước ở nhà Tiểu Nguyệt tôi đã ngã đè lên Lưu Dĩnh, cảnh vật đã đổi thay, tình thế cũ một lần nữa lại xuất hiện, người phụ nữ bên dưới "a" lên một tiếng. Tôi định thần lại nhìn, vẫn cứ là Lưu Dĩnh! Hôm nay chị ta mặc thường phục.

Tôi bỗng cảm thấy giữa tôi và Lưu Dĩnh dường như có duyên phận, thành phố rộng lớn đến thế, chúng tôi cứ gần như cách vài ngày lại chạm mặt một lần, mà lần nào cũng xảy ra toàn những chuyện kỳ quái. Tuy vậy vẫn có thể khẳng định rằng đó là duyên phận giữa chúng tôi, nhất định là cái duyên nghiệt ngã.

Lưu Dĩnh hét lên một tiếng rồi dồn hết sức đẩy tôi ra khỏi người chị ta. Chúng tôi lồm cồm bò dậy, cùng nhìn nhau giận dữ, hôm nay tôi chẳng việc gì sợ chị ta vì tôi chẳng làm việc gì khuất tất.

Mẹ nói: "Cho dù là trước khi đánh nhau hay chửi nhau, cũng phải uy hiếp tinh thần đối phương trước với điều kiện là không được để họ nắm đằng chuôi".

Kẻ cướp giật đã bắt đầu bò dậy, hắn đang định bỏ chạy thì bị tôi và Lưu Dĩnh cùng xông lên tóm gọn lấy. Lưu Dĩnh một tay tóm lấy tóc hắn, còn một tay túm tai hắn giật lại cái túi.

Lưu dĩnh bực tức nói: "Tại sao lại là cậu hả thằng nhãi, cậu bỏ tay ra, để tôi tóm tên trộm này."

Tôi trả lời chị ta: "Dựa vào đâu mà chị bắt chứ, tôi không bỏ ra đấy."

Chúng tôi bắt đầu giằng co, tên trộm đau quá la oai oái.

Lưu Dĩnh đưa ánh mắt sang hắn ta hỏi: "Cậu tên gì? Tại sao lại làm việc này?"

Tên khốn lắp bắp nói: "Em tên là Chu Tiểu Bạch, em sai rồi, em biết em sai thật rồi, các anh các chị hãy tha cho em đí"

Cái gì? Hắn ta tên là Tiểu Bạch hả? Tôi nhìn hắn thân thiện, thật ra tôi rất có cảm tình với cái tên Tiểu bạch, bởi vì nhà tôi cũng có nuôi một con mèo và đặt tên nó là Tiểu Bạch. Tôi thường sai nó đến kho chứa hàng của bách hoá thị trấn trộm cá khô sau đó chúng tôi cùng chia nhau ăn.

Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt từ phía sau thở hồng hộc chạy đến, Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lưu Dĩnh bèn cười và chào chị ta, Lưu Dĩnh cũng nhẹ nhàng chào.

Lưu Dĩnh quay lại, vẫn nhìn tôi với một bộ mặt đáng ghét nói: "Hừ, cậu hãy kể chi tiết những chuyện vừa xảy ra, lát nữa cùng tôi về đồn viết tường trình."

Lại còn phải về đồn viết tường trình nữa hả? Tôi thấy chần chừ, chúng tôi còn đang dở việc chính sự nên không thể nán lại lâu ngoài đường. Tên trộm đúng là đáng ghét nhưng thực ra dù có đáng ghét thế nào đi chăng nữa vẫn cứ hơn Lưu Dĩnh!

Tôi bỗng đặt tay lên vai tên trộm nói: "Cậu ta chẳng làm gì cả, chúng tôi đang đùa một chút thôi!"

Chương 66

Chu Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn tôi, tôi nghĩ chắc chắn hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tôi cười hì hì nói với hắn: "Có phải thế không Tiểu Bạch?"

Hắn há hốc mồm lắp bắp: "Đúng vậy, chúng em đang đùa nhau thôi."

Lưu Dĩnh ngây ra một lát rồi bỗng nhận ra mánh khoé của tôi, chị ta phẫn nộ hét lên: "Rõ ràng là cậu ta giật đồ, tôi đã theo dõi cậu ta mấy ngày nay rồi!"

Cái gì? Lưu Dĩnh đã để ý Tiểu Bạch mấy ngày nay rồi ư? Như vậy có nghĩa là Lưu Dĩnh đang rất muốn tóm cổ Tiểu Bạch? Trách nhiệm và sứ mệnh lại một lần nữa ào lên trong tôi, nhất định tôi sẽ không để chị ta bắt được Tiểu Bạch, nghĩ đến bộ mặt Lưu Dĩnh khi bị người ta cho cái bạt tai tôi lấy làm phấn khích lắm.

Lưu Dĩnh ngập ngừng một chút rồi quay sang hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Nguyệt nhìn tôi, không biết nên trả lời Lưu Dĩnh thế nào, nó lắp ba lắp bắp nói: "Em cũng không rõ lắm.

Người xem tập trung càng lúc càng nhiều, giữa đường có mấy người đang tranh luận, lại còn có nam có nữ, như vậy dù là tranh chấp về tình cảm hay chỉ là cãi vã thông thường, những ồn ào thế này đều đáng để xem.

Tiểu Nguyệt áy náy nhìn Lưu Dĩnh còn tôi thì cười đắc chí, Lưu Dĩnh giận dữ nhìn chúng tôi.

Một bà đứng xem bỗng nói: "Bọn trẻ bây giờ thật không ra làm sao cả, có chân có tay đầy đủ vẫn đi cướp túi của con gái người ta."

Lưu Dĩnh vội vàng nói: "Bà ơi bà đã nhìn thấy phải không ạ?"

Bà già đáp: "Tất nhiên rồi, khi nãy tôi đã nhìn thấy bọn họ mà."

Chu Tiểu Bạch mặt mũi bỗng chuyển sang trắng bệch, tôi bỗng hơi lo lắng, đúng là bà già lắm chuyện.

Lưu Dĩnh đắc chí nhìn tôi, chị ta nói với bà cụ: "Thưa bác, phiền bác đến đồn cảnh sát làm bản tường trình ạ."

Tôi quay mặt sang một góc độ mà Lưu Dĩnh không nhìn rõ nhưng bà già lại nhìn được rất rõ. Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta bằng ánh mắt hung tợn, bà già sợ quá ngã dúi về sau một bước.

Ánh mắt đó tôi học từ chú Chín tôi, mỗi khi chú Chín thu được món hàng hời đều dùng ánh mắt ấy để uy hiếp người ta.

Bà già trả lời Lưu Dĩnh: "À, tôi còn phải đi mua thức ăn, còn phải đi đón cháu nữa."

Lưu Dĩnh vội vàng nói với bà ta: "Bác ơi, chỉ rất nhanh thôi, cháu sẽ không làm mất nhiều thời gian của bác đâu ạ."

Bà già hồn vía thất lạc nói: "Tôi chẳng nhớ rõ điều gì, chẳng nhớ rõ gì đâu." Bà ta lẫn nhanh như làn khói.

Lưu Dĩnh bỗng để ý tư thế của tôi, chị ta nghi ngờ nói: "Trương Tiểu Cường, cậu đang giở trò gì đấy?"

Tôi cười đáp: "Cảnh sát cũng không được bắt oan người lương thiện đấy!"

Tôi giơ tay định đánh vào bàn tay đang túm tóc Tiểu Bạch của Lưu Dĩnh, chị ta vội vàng thả tay ra. Tôi nói với Tiểu Nguyệt và Tiểu Thuý: "Chúng ta đi thôi!"

Chúng tôi hiên ngang bỏ đi, Chu Tiểu Bạch hoan hỉ chạy lon ton theo sau, Lưu Dĩnh chẳng có lý do gì buộc chúng tôi phải ở lại. Tôi vừa đi được mấy bước, chị ta bỗng gọi to: "Trương Tiểu Cường, cậu đừng vội đắc ý, tốt nhất là hãy sống thật thà đi, nếu không..."

Tôi quay lại làm một cái mặt quỷ nhìn chị ta, Lưu Dĩnh đứng đó tức điên lên.

Lại đi qua một con phố nữa, Chu Tiểu Bạch nói với chúng tôi: "Cám ơn mọi người, khi nãy tôi đã không phải với mọi người, mọi người lại giúp đỡ tôi như thế. Thật ra tôi... " Cậu ta định nói rồi lại thôi.

Tiểu Bạch nói với chúng tôi: "Tại hạ cáo từ, đa tạ! Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp các vị:. Hắn quay người bỏ đi.

Mấy đứa tôi tiếp tục đi về phía công ty Lý Dương, chúng tôi vừa đi vừa cười nhạo bộ dạng Lưu Dĩnh khi nãy, Tiểu Nguyệt cười bảo: "Anh Tiểu Cường, sao lúc nào anh cũng đối đầu với cảnh sát Lưu thế? Chị ấy rất tốt mà."

Lưu Dĩnh tốt thì tôi biết, nhưng tôi lại ghét nhất là người tốt.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, thoắt cái đã đứng dưới toà nhà của công ty Tam Tân, có mấy người đàn ông dẫn chúng tôi lên tầng.

Nhiều ngày vất cả quả không phí công, tiền sắp sửa đến tay rồi, chúng tôi vui vẻ đi vào trong.

Tôi nghe có tiếng nhạc điện thoại di động reo, Tiểu Nguyệt lôi điện thoại ra đọc, bỗng nó lấy tay huých huých tôi, tôi quay lại, thấy bộ mặt nó rất khó coi.

"Gì vậy?" Tôi hỏi nó

Nó thì thầm bảo tôi: "Anh Tiểu Bảo nói Lý Dương đã sắp xếp một người biết mặt con gái trưởng phòng Lưu để nhận người."

Tôi đờ người ra, làm thế nào bây giờ? Tôi nhìn mấy người đàn ông xung quanh, xem ra tên nào cũng tập thể hình, còn ba đứa chúng tôi, hai kẻ dùng mưu, một kẻ kiểu thần trừ tà ma, nhưng chỉ trừ được quỷ chứ không trừ được người sốn. Đánh thì không thể đánh nổi, mà chạy thì cũng không thể chạy thoát.

Mặt tôi như đưa đám, não bộ xoay mấy chục vòng mà vẫn không nghỉ ra được cách gì hay.

Tôi nói với một trong số họ: "Anh ơi, ở đây có nhà vệ sinh không ạ?"

Tôi thử trốn theo cách này, kết quả là anh ta rất lịch sự trả lời tôi: "Bên torng có nhà vệ sinh."

Hả, đành tiếp tục đi theo họ, tôi đã nghĩ kỹ việc lần này rồi, hôm nay chết thật là không đáng, nếu có ăn cắp của công bị chú cảnh sát cho đi đời thì ít nhất ở thị trấn còn tổ chức chương trình "tạo luồng gió mới, học tập Tiểu Cường", đằng này đến bóng dáng của 10.000 tệ còn chưa kịp nhìn thì đã..."

Chương 67

Tôi đi cùng mấy người đàn ông kia đến một căn phòng lớn, cửa mở ra, tôi nhìn thấy Lý Dương đang ngồi giữa căn phòng, bà ta lịch sự chào hỏi chúng tôi, tôi cũng đành nuốt nỗi sợ hãi vào trong lòng mà chào hỏi lại. Tôi liếc nhìn khắp lượt căn phòng, có không ít người, ngoài mấy người khi nãy dẫn chúng tôi vào còn khoảng sáu bảy người nữa. Tôi không biết một ai cả, một người đàn ông đến bên Lý Dương, ghé tai to nhỏ với bà ta mấy câu, sau đó cầm một túi ni lông màu đen đưa cho Lý Dương.

Lý Dương mời chúng tôi ngồi, sau đó ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng. Tôi hơi nghi ngờ, nếu khi nãy người đàn ông kia nói cho Lý Dương biết Tiểu Thuý không phải con gái Trưởng phòng Lưu thì họ sẽ lập tức dựng đứng lên, tóm sống chúng tôi và đánh cho một trận tơi bời, thậm chí có thể làm nhục tôi và Tiểu Thuý, Tiểu Nguyệt đương nhiên không sao, vì tính là khoản phúc lợi. Nhưng đằng này Lý Dương lại một mình ngồi với chúng tôi, lát nữa nếu có biến cố gì chúng tôi ba đánh một mà lại la bà già nên chúng tôi có thể nắm chắc phần thắng trong tay, Lý Dương không có lý do gì lại ngốc đến thế.

Lý Dương vẫn tiếp tục nói chuyện với chúng tôi rất lịch sự, bà ta hỏi Tiểu Thuý: "Cô Lưu, cô đã tiện giúp tôi sắp xếp một buổi gặp mặt lệnh tôn chưa ạ?"

Chúng tôi đều rất ngạc nhiên, cái bà Lý Dương này cũng biết giả bộ nhỉ? Biết rõ mười mươi còn hỏi, bà biết làm bộ thì chúng tôi không biết làm bộ chắc, dù sao cũng không thể làm rối tung phương án của mình.

Tiểu Thuý nói: "Bố tôi không tiện gặp lãnh đạo công ty các vị, có chuyện gì tôi sẽ là người chuyển tải giúp!"

Lý Dương cười đáp: "Lả tôi hỏi chuyện mời thầu."

Tiểu Thuý đúng al2 có năng lực gợi ý bẩm sinh, câu này hỏi rất hay, các lãnh đạo thường giả bộ cái gì cũng không biết, rõ mười mươi vẫn vờ hỏi, sau đó vừa nói chuyện vừa xem có thể thêm vào chuyện riêng hay không.

Lý Dương tiếp tục cười nói: "Chính là dự án cải tạo thàn hpho61 đấy ạ!"

Tiểu Thuý nói: "Chuyện này tôi không thể can thiệp, chỉ có thể nói một câu với bố tôi, có thể giải quyết vấn đề của bà không cũng không phải mình bố tôi nói là xong."

Cái phong cách nhà quan Tiểu Thuý diễn rất được, chỉ cần cầm được tiền chúng tôi sẽ rời xa nơi này, quan tâm gì đến dự án của bà ta có trúng hay không.

Lý Dương trầm ngâm: "Vậy lại phiền cô giúp cho vậy."

Nỗi nghi hoặc trong đầu tôi vẫn chưa được hoá giải, không lẽ cái người nhận mặt chúng tôi vẫn chưa xuất hiện? Trông bộ dạng Lý Dương không lấy gì là giả vờ cả.

Lý Dương rút trong túi ra một tấm séc đẩy về phía Tiểu Nguyệt, sau đó nói: "tiểu Nguyệt, không phải dì không định trả con tiền, thực ra vừa qua công ty cũng đang gay go về tiền mặt thôi!

Có nhiều người như vậy đấy, bình thường đến nhìn thẳng bạn một cái cũng không buồn nhìn, nhưng vừa biết bạn là họ hàng của ông tai to mặt lớn nào đó, cho dù là bọn tham quan thì họ cũng lập tức thân thiện ngay với bạn. Tiểu Nguyệt bây giờ cũng lội thêm ra được một bà dì cơ đấy.

Lý Dương cầm cái túi đen đưa cho Tiểu Thuý nói: "Cô hãy cầm chút đặc sản địa phương này về làm quà nhé!"

Tiểu Thuý đưa tay ra nhận, tôi nghi ngờ rằng trong túi không phải đặc sản địa phương gì cả mà là mấy thứ sản phẩm cao cấp như rượ Mao Đài chẳng hạn, chà chà, lần này kiếm được khá thật.

Điện thoại của Lý Dương bỗng đổ chuông, bà ta vừa cầm điện thoại vừa nghe vừa nói với đầu dây bên kia: "Ừ, biết rồi."

Lý Dương đặt điện thoại xuống rồi nói với chúng tôi: "Tôi đã tìm được một người quen đến xem cô Lưu đây có đích thị là cô Lưu thật không."

Tôi rung lắm, vậy là thời khắc xung đột cuối cùng đã đến, tôi lo lắng nắm chặt bàn tay lại.

Lý Dương cười bảo Tiểu Thuý: "Cô xem tôi có thừa hơi không cơ chứ, cô Lưu làm sao có thể giả được? Người bạn khi nãy nói với tôi rằng cô trăm phần trăm là thật.

Tôi ngây người ra một lúc, kết quả của việc nhận dạng người sao lại thế được nhỉ? Không hiểu tại sao lại có thể xảy ra tình huống này, khi nãy tôi không để ý lắm những người trong phòng, có thể làm bạn với Lý Dương chắc tuổi tác cũng không còn trẻ mà khi nãy trong căn phòng này hình như có mấy người trung niên thật. Không lẽ họ nhận dạng người xong sau đó gọi điện thoại thông báo cho Lý Dương chăng?

Nhưng tại sao lại bảo Tiểu Thuý chính là con gái trưởng phòng Lưu? Lẽ nào người nhận dạng cũng không biết gì về con gái ông Trưởng phòng mà chỉ thuận miệng đoán bừa? Hay là Tiểu Thuý ngẫu nhiên giống hệt con gái ông Trưởng phòng Lưu, thậm chí là con rơi con vãi bên ngoài của ông Trưởng phòng?

Dừng lại! Dừng lại! Tôi phát hiện ra mình đã xem phim dài tập của Đài Loan quá nhiều nên những thứ vớ vẩn tôi cũng nghĩ đến.

Trong đầu tôi u ám như sương mù, tôi vội cùng Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt cáo từ, ở cái chốn thị phi này tốt nhất không nên nán lại lâu.

Lý Dương đích thân tiễn chúng tôi ra đến tận cửa công ty, bà ta vẫn muốn để lái xe của mình đưa chúng tôi về nhà. Tiểu Thuý đáp: "Ngộ nhỡ có người bắt gặp ông lái xe của công ty bà đưa chúng tôi về nhà thì khó mà tránh được những kẻ đưa chuyện, cứ để chúng tôi tự về."

Lý Dương hiểu ý cười tít, cho người đi gọi một chiếc taxi, thậm chí còn trả luôn tiền xe và tiễn chúng tôi ra xe về.

Từng sự kiện đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng dù sao kết quả là chúng tôi đã lấy lại được tiền một cách êm đẹp. Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên 10.000 tệ thật sự nằm trong túi tôi.

Chương 68

Tiểu Nguyệt xuống xe ở góc phố, phấn khởi về nhà để thông báo tin vui, tôi cũng vui thay cho nó, cả nhà họ vậy là đã yên ổn trở lại. Tiểu nguyệt cũng chẳng có lý do gì để suốt ngày chạy đến chỗ của tôi nữa.

Tôi và Tiểu Thuý trở về nhà trọ, Tứ Mao túm lấy chúng tôi không ngớt mồm hỏi han tình hình. Tiểu Thuý sung sướng tường thuật lại toàn bộ sự tình cho Tứ Mao nghe, bản thân câu chuyện đã khá nguy hiểm, thêm vào khả năng miệng lưỡi của Tiểu Thuý quá hoàn hảo nên tứ Mao đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Tôi nằm ườm trên giường, tuy có vài việc kỳ lạ nhưng dù sao cũng đã kết thúc được mọi thứ.

Tiểu Thuý vui vẻ bảo Tứ Mao: "anh Tứ mao, Lý Dương còn tặng cho tụi em r6a1t nhiều đồ đó."

Tứ Mao nghểnh cổ sang, Tiểu Thuý đưa ra cái túi đen, nó và Tứ Mao cùng kêu lên kinh ngạc.

Tôi đang nằm vội bật dậy hỏi: "Sao thế?"

Tiểu Thuý đem cái túi lại trước mặt tôi, bên trong là từng tập dầy tiền nhân dân tệ. Tôi cũng không nén nổi thốt lên thành tiếng. Hoá ra mấy ông lãnh đạo có nhiều cái sung sướng vậy sao? Chả trách ai cũng bằng mọi giá dốc sức leo cao. Một người có quyền lực có thể nhận được một cách dễ dàng số tiền bằng thu nhập bao nhiêu năm của người khác

Bình thường tôi ghét nhất những kẻ biếu và nhận hối lộ, nhưng lần này tôi không chửi vì tôi là người được biếu.

Tôi xếp tiền thành một đống trên giường, một đống rất lớn, tôi tiện tay đến thử, hình như mỗi tập là 10.000 tệ, như vậy là có khoảng hơn 20.000 tệ. Cả cuộc đời trương Tiểu Cường tôi có lẽ không bao giờ được nhìn số tiền lớn đến thế!

Ba đứa sung sướng xếp đống tiền lên giường, tôi bỗng thấy lo lắng. Lý Dương đưa tiền cho chúng tôi không phải là không có mục đích, bà ta muốn Trưởng phòng Lưu giúp bà ta thắng thầu được, nhưng chúng tôi có thể báo với bà ta rằng có một số chuyện ngoài dự tính, sau đó trả lại tiền cho bà ta, tuy Lý Dương sẽ tức điên lên nhưng bà ta không thể nói gì được. Dù gì vẫn là ở cái thành phố này, sau này bà ta còn rất nhiều cơ hội cần dùng đến Trưởng phòng Lưu, bà ta chắc sẽ không định rạch mặt Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt ra, nhưng nếu muốn có số tiền này thì cách duy nhất là cầm tiền rồi biến mất. dù Lý Dương có xã hội đen đỡ đầu thì bà ta cũng khó mà tìm được chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi bỏ đi, Lý Dương chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt thì vẫn ở thành phố này, họ sẽ rơi vào thảm kịch.

Tôi nói với Tiểu Thuý và Tứ Mao: "Số tiền này chúng ta không thể nào giữ được, nếu cầm chúng ta sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt đấy!"

Tôi biết mình không phải là một người tốt nhưng không phải là tôi không có chút lương tâm nào.

Tôi, Tiểu thuý và Tứ Mao trầm ngâm ngồi nhìn đống tiền mà cả đời chưa từng được nhìn thấy.

Tứ Mao hạ giọng nói: "Tiểu cường, mình nghĩ cũng chẳng biết phải tiêu thế nào với số tiền nhiều thế."

Tiểu Thuý hét lên, lao lên giường, tôi nhẹ nhàng ngăn nó lại nói: "Tiểu Thuý, xin lỗi em anh biết số tiền này họ cho em, nhưng chúng ta thật sự không thể lấy."

Tiểu Thuý càng hét to: "Em không bảo em cần, em chỉ muốn đếm chúng thôi."

Đúng đấy, đúng đấy, không lấy tiền thì cũng đếm thử xem sao? Tôi và Tứ Mao cùng lao lên giường, tháo tung từng cọc tiền, sau đó ngồi đếm rành mạch trong niềm sung sướng, chúng tôi vừa cười vừa đếm to, nhẹ nhàng vuốt ve đống tiền sắp không thuộc về chúng tôi.

Tôi cứ thế đếm, bỗng cảm thấy có gì đó khang khác ở đây, không phải, những tờ tiền ở giữa sờ có cảm giác hơi khác. Tôi nhớ mỗi năm lúc nông nhàn, thị trấn chúng tôi thường mời những chuyên gia in tiền giả ở thị trấn Thất bình đến tập huấn cho chúng tôi về cách nhận biết tiền giả, làm vậy để ngăn chặn hành vi lấy tiền giả trả cho nhân công của mấy ông chủ thầu công trình trọn gói.

Tôi nhìn kỹ lại, đúng là có rất nhiều tiền giả.

Lý Dương đã có ý định đút lót chắc chắn sẽ không dùng tiền giả để đi đút lót, nhưng vậy kẻ nào đã đánh tráo chúng?

Nếu như trả lại đống tiền giả này cho Lý Dương không những không cứu được gia đình Tiểu Nguyệt mà còn làm Lý Dương càng thêm phẫn nộ.

Bây giờ cách duy nhất là quay trở về thị trấn Thất Bình, nơi có nhiều khả năng là nguồn gốc của đống tiền giả này nhất để điều tra gốc rễ câu chuyện.

Đầu tiên, tôi chỉ định ngấm ngầm một mình đi xem xét tình hình bên thị trấn Thất Bình, nhưng Tiểu Thuý và Tứ Mao lo tôi đi một mình nguy hiểm nên quyết định đi cùng tôi.

Chúng tôi hẹn nhau sáng sớm hôm sau lên đường, vì Tiểu Thuý không ở cùng chúng tôi nên chúng tôi phải ngồi đợi nó, không ngờ Tiểu Nguyệt lại đến trước.

Tiểu Nguyệt cầm một tập tiền dày đưa cho tôi nói: "Anh Tiểu Cường, bố em bảo em đem tiền thù lao đến trả các anh."

Mắt tôi sáng quắc lên, tuy tối hôm qua tôi được thử thách bằng một đống tiền lớn nhưng hôm nay nhìn thấy tiền tôi vẫn cứ trào lên một niềm rạo rực vui sướng từ đáy lòng.

Đồ ăn có ngon đến mấy ăn nhiều cũng sẽ ngấy, con gái có xinh đến mấy nhìn mãi cũng phát mệt, chỉ có tiền là thứ mà có nhiều đến mấy cũng không chán.

Tiểu Nguyệt cười tít mắt ghé đầu vào tai tôi thì thầm: "Anh Tiểu Cường, bây giờ em đã có của hồi môn, nếu anh... thì em..."

Của hồi môn thì tôi rất thích, nhưng vật phẩm đi kèm thì ăn không tiêu được.

Tiểu Nguyệt thấy chúng tôi chuẩn bị ra ngoài bèn hỏi han chúng tôi, tôi tóm tắt đầu đuôi mọi chuyện cho nó nghe, thật tình tôi không muốn Tiểu Nguyệt nhúng tay vào, chỉ một chuyện này thôi cũng đủ để nó và Ngô Đại Thành chuốc thêm rắc rối. Nói cho nó biết cũng là để nó biết đường mà chuẩn bị

Tiểu Nguyệt lấy làm kinh ngạc, vì mọi chuyện không như nó nghĩ, cứ tưởng lấy được tiền của mình về là xong, không ngờ mọi thứ bây giờ còn nguy hiểm va phức tạp hơn trước.

Tiểu Nguyệt nói: "Anh Tiểu Cường, cho em đi cùng các anh với, thêm một chân một tay cũng dễ bề xoay sở hơn."

Chúng tôi cũng chỉ là đi nghe ngóng xem tình hình tiền giả thế nào, nên chắc cũng không có gì nguy hiểm lắm, Tiểu Nguyệt có đi cùng chắc cũng không sao, đông người kể ra cũng thêm phần náo nhiệt.

Chương 69

Chẳng phải đợi lâu Tiểu Thuý đã đến, chúng tôi cùng đi đến thị trấn Thất Bình, thị trấn này rất gần thành phố của tỉnh lại có một tuyến xe buýt. Dân thị trấn Tam Thuỷ chúng tôi vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ tuyến xe ấy, cũng vì có tuyến xe buýt mà dân thị trấn Thất Bình lên thành phố làm ăn thuận tiện hơn chúng tôi nhiều. Người dân thị trấn tôi đã góp tiền mang phong bì đến lãnh đạo để họ cũng mở cho thị trấn tôi một tuyến đường như thế. Như vậy sẽ thúc đẩy nền kinh tế thị trấn tôi phát triển mạnh mẽ. Sau đó, phong bì đã gửi đi mà chẳng thấy tăm hơi xe buýt đâu, có người nói lãnh đạo đã cầm tiền rồi nhưng vẫn không chịu thực hiện. Mấy năm nay chuyện ấy rất nhiều, không phải là đã có nữ diễn viên bị người ta dùng "quy tắc ngầm" và từ đó không bao giờ được diễn nữa đấy sao? Nhưng cũng có những người giận quá mà đoán rằng người chịu trách nhiệm đưa phong bì đã bỏ vào túi riêng của mình số tiền đó mà không hề đưa đến tay lãnh đạo. Chuyện tranh cãi này cuối cùng vẫn không có hồi kết thúc.

Tuyến đường xe buýt vừa khéo đi qua cửa nhà chị Vũ nên chị hận lắm vì mấy cô gái mà chị lừa gạt đều nhân cái tuyến đường này mà bỏ chạy.

Chúng tôi ngồi xe đến thị trấn Thất Bình, xuống xe ngay cửa nhà chị Vũ, từ xa đã thấy chị ngồi trong nhà nhặt rau, nhìn thấy chúng tôi chị vừa quan sát người đi cùng tôi vừa lên tiếng: "Tiểu Cường, sao lại đến đây thế này, dạo này làm ăn buôn bán khấm khá chứ?"

Đương nhiên là tôi không nói với chị ta từ lâu tôi không còn buôn bán rồi, nếu không thế nào cũng bị chị ta coi thường. Tôi nói: "Dạo này làm ăn phát đạt lắm, dân thành phố dễ lừa mà."

Tôi ngó vào trong nhà mà không thấy ai khác bèn hỏi chị Vũ: "Dạo này chị không làm ăn nữa à? Tôi nhớ dạo trước đến nhà chị ngày nào cũng có nguồn hàng mà". Chị ta thở dài, "thôi đừng nhắc đến làm gì, dạo này cảnh sát dòm ngó thị trấn Thất Bình suốt. tôi nghĩ giờ chẳng dễ làm ăn nữa rồi nên chẳng giữ bọn con gái trong nhà nữa, ngộ nhỡ cảnh sát đến giải cứu chúng nó, khi ấy tổn thất khôn lường." Tôi cũng thở dài nói: "Thật cạn tầu ráo máng quá, mấy anh công an chẳng chịu gần gũi dân, làm thế tổn thương biết bao anh em!"

Tôi hỏi chị Vũ: "Vậy chị không làm nữa sao?"

Chị Vũ nói: "Thế sao được, chúng tôi hiện nay thay đổi đường lối rồi, bắt đầu thực hiện phục vụ theo yêu cầu, trước tiên là đưa khách đến bến tàu bến xe xem hàng, khách thích đứa nào thì chúng tôi tiến hành lừa đứa đó."

Tôi ngạc nhiên nói: "Như vậy không phải sẽ khó hơn nhiều sao? Ngộ nhỡ khách thích phải cô có học thì sẽ rất khó lừa đấy."

Chị Vũ trả lời "Thế cậu lại nhầm rồi, chỉ có đứng trước đồng tiền mới có thể kiểm tra được độ thông minh của phụ nữ thôi, chỉ cần dệt nên cho họ một giấc mộng đẹp là họ bị mê hoặc ngay."

Chị Vũ đang tán chuyện với tôi đột nhiên hỏi: "Tiểu Cường, hôm nay cậu đến đây có việc gì vậy?"

Tôi cười đáp: "Chẳng có việc gì đâu, việc chính là đến thăm chị, nhân tiện có một chút việc nhỏ".

Chị Vũ lại nói: "Đúng là biết cách lấy lòng tôi, toàn tìm những lời bóng bẩy." Tuy nói vậy chị ta cũng không giấu được nụ cười rạng rỡ.

Tôi rút tờ tiền giả ra đưa cho chị ta xem, đây là một tờ mà tôi đã lấy trong đống tiền tối qua.

"Chị Vũ, chị xem đây có phải là loại tiền mà thị trấn mình bán không?"

Chị ta cầm tờ tiền vuốt nhẹ rồi nói: "Tiền giả sản xuất trong thị trấn chất lượng không được tốt như thế này. Bây giờ khả năng nhận biết tiền giả của mọi người cũng tăng lên nhiều, làm ăn càng ngày càng khó khăn."

Chị ta lại thở dài một lần nữa rồi nói với tôi: "Tuy vậy, thị trấn dạo này cũng có không ít dân ngoại tỉnh đến. Họ thuê một cái xưởng rất lớn ở phía động thị trấn, nghe nói họ cũng kinh doanh tiền giả".

Dân ngoại tỉnh à? Lại thêm một manh mối nữa. Tôi dò hỏi chị Vũ về vị trí cụ thể, định đi tới đó một chuyến xem có phát hiện gì mới không.

Chị Vũ bảo tôi: "Mấy người đó rất kỳ quái, bình thường họ không cho người lạ đến gần khu vực của họ đâu, nếu cậu định đến đó phải cẩn thận đấy."

"Em biết rồi", tôi cảm ơn chị Vũ rồi dẫn tứ Mao và mấy đứa kia đi tìm hiểu rõ sự tình.

Thấy trước kho có mấy người đang vật vờ, tôi và Tứ Mao luồn vào phía sau xưởng, để Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt đứng ngoài canh gác xem có động tĩnh phía trước không. Cửa sổ của xưởng này rất cao, Tứ Mao kiệu tôi lên, tôi đứng trên vai cậu ta, vừa hay tầm nhìn của tôi đúng đến cửa sổ, tôi thò đầu vào trong ngó.

Chỉ có vài người đang chuyển những cái hòm, trong phòng cũng trống rỗng, đồ đạc rất ít.

Hầu như chẳng phát hiện thêm được điều gì.

Tôi ngó nghiêng một lúc thì ở bên dưới Tứ Mao vọng lên: "có nhìn thấy gì không?"

Tôi trả lời: "Chẳng có gì cả", hôm nay chẳng phát hiện được chút manh mối nào nên tôi hơi thất vọng.

Tôi nghe giọng Tiểu Thuý nói: "Tiểu Cường, có người đang đi về phía chúng ta."

Tiểu Thuý, Tiểu Nguyệt chạy về phía chúng tôi rồi cả bốn cùng trốn sau nhà xưởng, nếu đối phương không tiến thêm vào trong nữa có lẽ sẽ không phát hiện ra chúng tôi.

Kẻ tiến về phía chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại, hoá ra hắn tìm chỗ vắng người để đi tiểu tiện.

Tôi ngó đầu ra nhìn, hắn ta quay lưng lại về phía chúng tôi nên đợi hắn giải quyết xong là chúng tôi có thể đi rồi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có vật gì đó cọ vào chân mình, tôi cuối xuống thấy một con chó tôi nghiệp cứ nhìn tôi, tôi vuốt ve đầu nó, thế là nó ngoan ngoãn đứng yên.

Chó nhiều khi tốt hơn người, nó không đánh giá bạn qua cách ăn mặc, chải chuốt

Chương 70

Người kia đi tiểu tiện xong liền quay lại, Tiểu Thuý vội vàng chạy nấp vào trong, nó lùi mấy bước lại dẫm ngay lên đuôi con chó, con chó kêu lên rồi há ngoác miệng ra định cắn Tiểu Thuý nó sợ quá bèn hét toáng lên rồi giơ chân đạp làm con chó vộ chạy biến vào trong bụi cỏ gần đó.

Tiếng hét của Tiểu Thuý đã khiến người đàn ông kia để ý, hắn ta tiến lại khiến chúng tôi bắt đầu lo lắng sẽ bị họ phát hiện. Họ đông người nên chúng tôi phải tránh rắc rối, cũng may họ là người ngoại tỉnh nên chúng tôi có thể giả bộ là dân địa phương được.

Tôi nói với Tứ Mao và Tiểu Nguyệt: "Một lát nữa tôi và Tiểu Thuý sẽ diễn một vở kịch, mọi người chớ có lộ diện đấy nhé."

Tứ Mao và Tiểu Nguyệt gật đầu, tôi lại nói với Tiểu Thuý: "Cần phải cho họ tưởng rằng chúng ta là người bản xứ, chỉ là ở đây làm việc khác mà thôi."

"Được" Tiểu Thuý trả lời rồi nó cởi một cái cúc trên áo ra, làm cho tóc tai rối lên một chút.

Nó từ chỗ nấp lùi đi ra rồi kêu lên với tôi: "Tiểu Cường, anh đừng làm thế, mẹ em nói chúng mình nhất định phải đợi đến lúc cưới em mới có thể cho anh được, đằng nào em cũng là của anh mà, sao anh cứ đòi hỏi vào lúc này chứ?"

Tôi thầm khen ngợi Tiểu Thuý vì khả năng ứng biến rất tài tình của nó. Người đàn ông tiến đến rất nhanh, mà tôi lại không kịp bàn bạc gì với Tiểu Thuý. Đứng trong bóng khuất nơi chúng tôi trốn, tôi cũng không nghĩ ra được gì khác ngoài chuyện tình cảm vụng trộm, không thể tìm được lý do gì khác hợp lý hơn.

Tôi càng tiến ra và nói với Tiểu Thuý: "Mẹ em nói gì cũng toàn là dự tính thôi, đã hứa gã em cho anh rồi nhưng anh nghe nói mẹ em vẫn đi nhờ mấy người làm mai mối cho em. Anh nghĩ mình cứ mang gạo ra nấu thành cơm trước mẹ em sẽ không tính toán gì khác được."

Gã đàn ông vừa đi tiểu tiện khi nãy nhìn hai chúng tôi một cách hiếu kỳ, tôi liếc trộm anh ta vì vừa rồi chưa kịp nhìn, lần này là cơ hội quan sát rõ hơn, đó là một gã thanh niên thô kệch khoảng 25, 26 tuổi, xem ra cũng là một kẻ đầu óc ngờ nghệch.

Tiểu Thuý nói: "Không được, nhỡ sau này anh không chịu trách nhiệm thì sao?"

Tôi trả lời: "Tiểu Thuý, tình cảm anh dành cho em thế nào có mặt trăng, mặt trời làm chứng". Tôi chỉ tay lên, bầu trời hôm nay thật ảm đạm, không có mặt trời, xem ra tối đến cũng không thể có mặt trăng.

Anh chàng ngờ nghệch đã nghe rõ chúng tôi đối thoại, vờ như không hiểu chuyện gì bèn hỏi: "Mấy người làm gì ở đây vậy?"

Tôi kéo luôn anh ta vào cuộc: "Anh trai đến đây thật đúng lúc, nhờ anh phân tích họ tôi xem, cô người yêu của tôi đây, đã thề non hẹn biển với nhau rồi thì nâng mức tình cảm lên cao có gì là sai chứ?"

Anh khờ chêm vào: "Tôi nghĩ cũng không phải là không thể được."

Tôi nói: "Đúng vậy."

Tôi rất khoái chí vì đã kéo được tên ngốc vào cuộc, chỉ cần đuổi hắn đi là màn kịch thành công rực rỡ rồi.

Tiểu Thuý tiếp lời tôi: "Không được, các anh là đàn ông với nhau dĩ nhiên là bênh nhau rồi, mẹ em bảo trước khi cưới không thể để các anh nắm đằng chuôi, nếu không quyền chủ động sẽ không còn thuộc về phía nhà em nữa."

Tôi tiến tiếp ra ngoài và nói: "Hoá ra từ trước đến nay em chưa bao giờ tin anh cả, anh là người đàn ông như vậy sao?"

Tiểu Thuý nói: "Anh bây giờ không như thế, nhưng đợi anh đạt được mục đích rồi cũng chưa biết như thế nào."

Chúng tôi đang tranh luận kịch liệt làm tên ngốc kia cũng đau đầu rối trí, hắn hét lần với chúng tôi: "Đừng có mà cãi nhau nữa đi, ở đây có rất nhiều thứ nguy hiểm, mấy người lần sau đừng có vào đây, ra ngoài mà cãi nhau đi."

Tôi biết tên này muốn nghe tiếp câu chuyện, trên đời này cứ nghe thấy có cãi nhau là người ta đến xem bằng sức tập trung cao nhất, đáng tiếc là vì nhiệm vụ nên anh ta đành phải đuổi chúng tôi đi.

Tuy nhiên, chúng tôi đã đạt được mục đích của mình, tôi và Tiểu Thuý đi ra phía ngoài, chúng tôi nhìn nhau cười, lát nữa tên ngốc đi khỏi thì Tứ Mao và Tiểu Nguyệt sẽ lẩn ra được. Chúng tôi quay lại thàn phố rồi nghĩ ra cách khách để điều tra về vụ tiền giả.

Tôi nghe đằng sau có tiếng chó, rồi lại tiếng kêu của Tiểu Nguyệt, quay lại hoá ra Tứ Mao và Tiểu Nguyệt đã ra khỏi khu nhà đó từ phía sau, con chó tội nghiệp khi này cũng đuổi theo, ngoác miệng định cắn Tiểu Nguyệt, nhưng nó nhìn thấy nhiều người quá nên lại bỏ chạy về phía bãi cỏ.

Tôi thở dài, trong lòng nghĩ tôi đã nhầm, nhầm thật rồi, ban nãy tôi đã bỏ qua tính trung thành của con có, tôi đã quá coi thường khả năng của nó.

Tôi nhìn nó khó chịu: "Mà có phải là chó nuôi nhà lãnh đạo không vậy?" Cứ làm bộ như không để ý gì đến việc bạn đã đắc tội với nó, sau đó vào lúc quan trọng nhất thì xông ra cắn cho bạn một miếng.

Gã ngốc nhìn tứ Mao và Tiểu Nguyệt rồi hỏi: "Lại còn các người, làm gì ở đây vậy?"

Tiểu Nguyệt ngã vào lòng Tứ Mao, vừa đánh yêu: "Tại anh đấy, cứ rủ em đến đây, em đã bảo chỗ này thế nào cũng có người rồi, bây giờ mối quan hệ của anh và em đã bị người ta phát hiện, anh bảo em làm sao mà sống nổi đây!"

Tiểu Nguyệt giả bộ khóc lóc rầm rĩ.

Gã ngốc lại hỏi: "Các người vẫn hay hẹn hò ở đây hả?"

Tôi bảo hắn: "Vâng, cả tháng nay ngày nào tụi em cũng đến đây."

Hắn thở một hơi dài, để người lạ hẹn hò gần kho bọn chúng cả tháng trời nay, nếu bị các sếp phát hiện ra thì hắn sẽ thành người không hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn toát mồ hôi vì lo, rồi bảo chúng tôi: "Các người mau đi ngay đi, lần sau đừng có đến chỗ này mà hò hẹn."

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog