XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Doc truyen ngon tinh - Sủng em đến tận trời - Chương 10

Full | Lùi chương 9

Chương 10:

Sáng sớm, cha Lương Chấn Y liền tới nhấn chuông cửa.

“Ba?” Lương Chấn Y mở cửa. Vào phòng tắm tắm rửa, cạo râu, tinh thần sảng khoái thay quần áo.

“Chấn Y, tuần sau ba muốn ra tòa.” Lương Tinh Vũ cũng không quan tâm con trai có đang nghe hay không, bận rộn cầm lên đủ loại văn kiện. “Luật sư của ba nói, chỉ cần con đồng ý ra tòa giúp ba làm chứng mẹ con luôn ở bên ngoài chung chạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến chúng ta, cả ngày đi chơi mạt chược tiêu tiền như nước. . . . . .” Ông lấy ra công văn của tòa án. “Ngày hôm nay, con cứ việc nói hết ấm ức lúc còn nhỏ với thẩm phán, thế là ba có thể ly hôn với bà ta. Kiện tụng đã ba năm, phiền chết được!”

Lương Tinh Vũ ngẩng đầu, thấy con trai đang mặc vào áo khoác. “Này, ba đang nói với con đấy, con có nghe hay không hả?”

Lương Chấn Y đang đứng trước gương, nhàn nhã cài khuy tay áo. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, trong ánh nắng, anh nhìn qua vẻ mặt phấn chấn, khôi ngô tuấn tú. “Ba, con đang định cầu hôn với một cô gái.” Anh nói.

Lương Tinh Vũ rất là kinh hãi, đột nhiên bật dậy, vô cùng kích động cầm cánh tay của Chấn Y,  nghiêm túc quan sát anh.

“Con trăm ngàn lần phải nghĩ cho thật kĩ. Nói thật, ” ông hít sâu một cái. “Con trai à, hôn nhân là một chuyện vô cùng đáng sợ, ba chính là ví dụ tốt nhất. Một mình con không phải đang sống rất tốt sao?”

Lương Chấn Y biết cha đối với hôn nhân thất vọng ê chề. Anh mày rậm nhẽ nhíu. “Con đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Lương Tinh Vũ gấp gáp. “Từ từ, nó là một cô gái tốt sao? Ba là nói, nó có thể phung phí tiền của con hay không? Nó là thật lòng yêu con sao? Nó đáng tin sao? Đây cũng không phải là nói đùa, nếu như không thích hợp, một khi kết hôn xong muốn chia tay là cực kì khó khăn, con nhất định. . . . . .” Còn chưa kịp nói xong, Lương Chấn Y đã phất tay bỏ đi.

“Con có hẹn với chủ tịch Phương, chuyện với mẹ tự hai người giải quyết đi!” Anh cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu.

Buồn cười, ba mẹ sốt ruột muốn ly hôn, anh nhưng lại vội vàng muốn kết hôn.

Vừa nghe Lương Chấn Y muốn cầu hôn với Hà Phi, Phương Tuấn Mẫn mừng như điên. Anh ta mang Lương Chấn Y đi cửa hàng đá quý quen thuộc để chọn nhẫn kim cương.

“Mua nhẫn cứ hỏi ta là được rồi. Số nhẫn kim cương ta đem tặng đếm cũng không hết đâu!” Cô gái bán hàng cười đến mắt híp tịt, gật đầu lia lịa.

Lương Chấn Y xem xét kiểu dáng.

Phương Tuấn Mẫn thành thạo như người trong nghề giải thích cho anh nghe. “Để quyết định giá trị kim cương phải dùng 4C để đánh giá, Colour, Clar­ity, Cut, Carat!” Anh nói vô cùng chuyên nghiệp, cô gái căn bản là không chen miệng vào nổi.

Lương Chấn Y không có để ý tới những thứ kia. Giữa cả một hàng kim cương lấp lánh, anh chỉ nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn kim cương màu vàng rực rỡ. Hà Phi nói, màu vàng đặc biệt đẹp mắt.

Cô gái cười toe toét, Phương Tuấn Mẫn kinh hô.

“Ai da, cậu thực biết hàng. Cái này gọi là fan­cy colour, loại màu vàng này rất đắt nha.”

Ngay cả Phương Tuấn Mẫn luôn luôn hào phóng nghe giá tiền cũng không khỏi rú lên. Lương Chấn Y mày cũng không nhíu liền mua chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp kia.

Phương Tuấn Mẫn cười híp mắt. “Cậu thực yêu cô ấy nha, chi mạnh tay như vậy?!”

Lương Chấn Y nhạo báng anh ta. “Số nhẫn kim cương trước đây cậu mua tặng đem cộng lại, ước chừng còn vượt qua số tiền này.”

“Nói cũng đúng!” Phương Tuấn Mẫn không sao cả cười. “Cậu mà đem chiếc nhẫn này dâng lên, mình đảm bảo, không có một người phụ nữ nào từ chối được. Cô ấy nhất định sẽ tiếp nhận lời cầu hôn của cậu.”

Chỉ hy vọng là như thế. Lương Chấn Y hít sâu một cái, kéo kéo cà vạt. Anh chỉ cần mua một bó hoa, sau đó ở giữa trời đêm sao sáng, đạp ánh trăng đi gõ cửa nhà cô. Anh tưởng tượng ra vẻ mặt Hà Phi khi nhìn thấy chiếc nhẫn, anh tưởng tượng ánh mắt lấp lánh như biết nói của cô, chỉ mong cô nói, cô nguyện ý.

Lúc đêm khuya, gió lạnh thổi vào ban công. Cảm thấy lạnh, Hà Phi vội vàng kéo xuống cửa sổ ban công. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hà Phi phủ thêm áo khoác, trước khi ra mở cửa cô chần chừ mấy giây.

Bà ngoại ngày mai mới trở lại, đã trễ thế này, mặt cô đỏ lên, vô cùng có thể là Lương Chấn Y tới. Cô hốt hoảng kéo xuống khăn quấn tóc, vuốt vuốt tóc, lúc này mới mở cửa. Một trận mùi rượu nồng nặc tràn vào, Hà Phi cau mày, bóp mũi, kinh ngạc sững sờ đứng ở trước cửa.

Cô đời này lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông cũng có bộ dáng chật vật như vậy, cô cũng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông rơi lệ. Hà Phi giật mình, không thể tin vào hai mắt của mình.

Gương mặt quen thuộc như vậy, một Từ Thiếu Khâm luôn kiêu ngạo tự phụ, giờ quần áo xốc xếch, mùi rượu nồng nặc, mà nước mắt. . . . . . nước mắt từ khóe mắt đỏ sẫm của anh ta tuôn rơi.

“Anh sao lại. . . . . .” Hà Phi khiếp sợ. “Anh không phải là ở Mĩ sao?”

Từ Thiếu Khâm chợt tựa như đứa bé nước mắt lưng tròng nhìn lại Hà Phi, giọng nói đùng đục, ý nghĩa mơ hồ. Anh ta nhìn khuôn mặt trắng sáng của Hà Phi, phát hiện mình chưa bao giờ cần cô như trong giờ phút này.

“Anh đã sớm trở lại. . . . . . Anh mỗi ngày đều tới. . . . . . Hà Phi. . . . . . Em. . . . . . tha thứ cho anh. . . . . .” Anh ta vẻ mặt thống khổ dường như một giây kế tiếp sẽ sụp đổ mất. Nghĩ đến mất đi cô, sách anh ta cũng đọc không nổi nữa, mất ăn mất ngủ, cả người gầy thật nhiều.

Hà Phi nhíu mày. “Anh. . . . . . Anh đến vừa đúng lúc, tôi đã dọn lại một chút đồ đạc muốn trả lại cho anh.” Không, sẽ không thể tiếp nhận anh ta. Ở cùng với Lương Chấn Y, cô mới phát hiện lúc trước khi anh ta vẫn ở bên cạnh mình cũng không chút vui sướng. Hà Phi bức mình không thể mềm lòng. Ánh mắt kiên định, Thiếu Khâm thấy thế lòng nổi lên chua xót. Cô nói: “Chúng ta không có khả năng.”

Từ Thiếu Khâm yếu đuối dựa vào bên cạnh cửa, lời của Hà Phi làm cho mắt của anh càng đỏ hơn. Anh hít sâu một cái, quay mặt với cô nói: “Nhưng anh. . . . . . anh yêu. . . . . .” Anh ta chợt rất thống khổ há to mồm, Hà Phi trợn trừng hai mắt, lui lại từng bước. Anh ta . . . . . . Anh ta muốn làm gì,

Từ Thiếu Khâm dịch dạ dày cuồn cuộn. “Anh. . . . . . Ọe ——”

“A. . . . . .” Trong lòng la hét điên cuồng! Trời ạ, anh ta nôn ra đây. Hà Phi thét chói tai, vội vàng né tránh, vẫn bị uế vật bắn lên cánh tay.

“Anh làm cái trò gì vậy hả?” Cô té xỉu đến nơi rồi, Từ Thiếu Khâm che miệng lại, thân thể lại oặt ngã vào người cô. Hại cô tiếp tục la hét, đẩy cũng đẩy không ra.

Trăng sáng lộ ra, hàng cây bên đường bị gió đêm dịu dàng vuốt ve, vui vẻ đong đưa. Đạp lên bóng cây đang khiêu vũ, Lương Chấn Y vòng vào khu nhà chỗ Hà Phi ở, ngẩng đầu, chìm trong bóng trăng, nơi người trong tim kia ở có ánh đèn ấm áp.

Phủ trắng trên ban công, hoa nhài nở rộ, thật giống như cũng đang hoan nghênh anh đến.

Cửa tòa nhà rộng mở, Lương Chấn Y ôm bó hoa lên lầu. Tiếng bước chân vang vọng giữa cầu thang vắng lặng, càng đến gần chỗ ở của cô, tim của anh lại càng thấp thỏm, đôi mắt lại càng dịu dàng. Anh cảm giác được đến hạnh phúc. Chờ cửa nhà cô cửa mở ra, anh sẽ hỏi cô, gả cho anh được không?

Tưởng tượng cô sau khi nghe được, tưởng tượng đôi mắt lấp lánh của cô, tưởng tượng hình ảnh cô ngửa mặt ha ha, tưởng tượng khuôn mặt cô tràn đầy vui vẻ, ánh mắt tựa như đang nằm mơ.

Lúc ấn xuống chuông cửa, Hà Phi đang ở trong phòng tắm sấy tóc.

Lương Chấn Y mỉm cười nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm mở ra, bên trong nhà chiếu ra ánh sáng ấm áp, từng chút một chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, mà vẻ mặt tươi cười ấy, trong nháy mắt đông cứng lại.

Tất cả hạnh phúc mong đợi nhìn thấy người ra mở cửa biến hóa thành vẻ mặt cứng đờ. Hạnh phúc nhưng lại giống như bọt nước, trong nháy mắt biến mất giữa đôi mày chau lại.

Từ Thiếu Khâm nhìn chằm chằm chàng trai mặc tây trang, đang cầm hoa tươi  trước mắt. Từ Thiếu Khâm ánh mắt mông lung, chiếc áo dính uế vật kia đã sớm bị anh ta ném xuống đất. Anh ta đang ở trần, mặt đỏ hồng, cố gắng muốn nhận rõ người vừa mới tới.

“Anh. . . . . . tìm ai?” Anh không biết người đàn ông cao lớn này.

Lương Chấn Y nhìn vào phía sau Từ Thiếu Khâm. Bên trong cũng không có bóng dáng của Hà Phi, nhưng là anh nghe thấy tiếng máy sấy ầm ĩ. Anh kiềm chế sắc mặt, giống như có một con dao sắc bén cắm vào lồng ngực, đâm vào trái tim mềm mại của anh. Ánh mắt tối sầm, thanh âm khổ sở hỏi Từ Thiếu Khâm.

“Hà Phi có ở đây không?” Anh cũng phải hỏi cho rõ ràng, mặc dù anh cảm thấy phỏng đoán đáng sợ này nọ như xoáy nước muốn nhấn chìm anh, mặc dù anh cảm thấy đau đớn đang ở trong lòng lan tỏa.

Từ Thiếu Khâm mắt say u mê, khẩu khí hàm hồ. “Cô ấy đang tắm! Anh có chuyện gì? Tìm cô ấy làm cái gì?” Anh ta ợ một hơi rượu rất là mất lịch sự.

Lương Chấn Y vẻ mặt trang nghiêm, sắc mặt rất khó nhìn, thối lui. “Không có chuyện gì.” Xoay người xuống lầu, mỗi một bước đều giống như giẫm đạp lên chính lòng mình vậy.

Lúc sắp đi ra ngoài, Lương Chấn Y chợt dừng bước, nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Vẫn sợ bị thương, vẫn không muốn có tình cảm, một khi rơi vào võng tình, cảm giác sợ hãi này vẫn cứ phải đến.

Tình yêu thật vĩ đại, cũng có lúc cũng rất tàn khốc. Anh vừa mới giống như lên thiên đường nhẹ nhàng bay bổng, trong nháy mắt lại bị kéo xuống địa ngục, cảm giác này giết anh không kịp trở tay, quả thực là đáng sợ.

Anh không muốn phỏng đoán Từ Thiếu Khâm vì sao lại áo quần lại xộc xệch; anh không muốn đoán Hà Phi vì cái gì mà đang tắm. Hình ảnh kia thật đáng sợ, anh không muốn suy nghĩ tiếp nữa.

Nhưng khi anh đi ra khỏi khu nhà, bước vào dưới ánh trăng xinh đẹp, anh lại bắt đầu cảm thấy chói mắt. Bóng đêm thật đẹp, anh lại cảm thấy rất thương cảm. Gió đêm lành lạnh, thổi qua mặt, thế nào cũng giống như quất đau anh. Ngồi vào trong xe, một bó hoa hồng nở rộ, chói mắt mà như đang cười nhạo đôi mắt anh đong đầy u buồn.

Lương Chấn Y rầu rĩ bới mái tóc đen, kéo xuống cà vạt, xoay mở nhạc. Đổ vào ghế ngồi, mệt mỏi thở dài. Cảm giác này tựa như đột nhiên bị cuốn vào dòng nước xoáy đen đặc. Anh vẫn cứ nghĩ đến nghi vấn làm người ta đau đến thấu xương kia, anh biết là không nên nhưng lại không từ bỏ được hình ảnh hiểu lầm như khoét đục tâm can kia. . . . . .

Sợ nhất chính là ngây ngốc rộng mở trái tim như vậy, giống như hoa hồng nở rộ, không chút nào đề phòng nghênh đón ánh nắng ấm áp. Lại không biết rằng, một lòng hướng về ánh sáng, cánh hoa cũng sẽ bị phơi nắng mà tổn thương.

Trong chớp mắt, một lòng muốn yêu cũng sẽ yếu ớt mà bị thương, trái tim khô héo.

Ôn Hà Phi sấy khô tóc, kin kít chùi gương phủ mờ sương, nhìn vào kính xoa xoa mắt, mặc quần áo tử tế, là chiếc áo lông cừu Lương Chấn Y mua cho cô, đi ra khỏi phòng tắm.

Từ Thiếu Khâm say rượu nằm trên ghế sa lon, mùi rượu ngất trời, cô cau mày oán trách. “Hôi quá đi mất!” Chạy đi kéo rèm, mở cửa sổ ra, không nhịn được chạy ra ban công, tì tay lên lan can, hít vào một hơi không khí mới mẻ.

Bên trong xe Lương Chấn Y từ từ kéo xuống cửa sổ xe, ánh mắt đen láy nhìn thấy Ôn Hà Phi đang chân không đứng trên ban công. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, chiếc áo lông cừu anh tặng dán lên thân thể tuyết trắng, cùng với một chiếc quần vải lanh đỏ thẫm rộng thùng thình. Mái tóc dài xõa ở sau vai, cô ngước lên bầu trời, chỉ cách một khoảng cách ngắn ngủi, cô lại không nhìn thấy anh. Cô nhìn lên trời sao, vẻ mặt hồn nhiên lại ngây thơ.

Ngay tại trong ánh mắt thâm tình của Lương Chấn Y, cô xoay người đi vào bên trong, mái tóc tung bay. Anh phảng phất có thể ngửi thấy được hương thơm hoa nhài, tiếc nuối mà tràn đầy đầu mũi. . . . . .

Hà Phi vừa vào trong nhà liền hỏi Từ Thiếu Khâm đang say bí tỉ: “Sao vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vậy?”

Từ Thiếu Khâm lờ đờ ngồi dậy, ói cũng đã ói, men say hơi lui đi, anh ta khổ sở nương nhờ ở nhà cô.

“Thật xin lỗi.” Anh ngượng ngùng lúng túng. “Anh không phải cố ý uống rượu say.”

Hà Phi thở dài một hơi, giúp anh rót chén nước uống cho tỉnh rượu, sau đó. . . . . . “Anh đi đi.” Cô lấy ra một hộp giấy. “Trong này đều là đồ của anh, bao gồm cả những bức ảnh của chúng ta mấy năm nay, anh đem đi đi.”

Từ Thiếu Khâm bắt lấy cổ tay Hà Phi. “Hà Phi,” anh vô cùng nghiêm túc giải thích. “Đàn ông đều có dục vọng, anh cùng cô gái đó chẳng qua là thuần túy chỉ là phát tiết dục vọng mà thôi, trong lòng anh –” anh ta tóm chặt ngực. “Anh thật sự yêu em mà! Em phải tin tưởng anh!” Đây là thật, anh muốn kết hôn cũng chỉ có Hà Phi.

Hà Phi nheo mắt lại, rút tay ra. “Tôi thật là nghe không hiểu nổi!” Cô không chút vui mừng trừng mắt nhìn anh. “Cái gì mà dục vọng hả? Ý của anh là anh yêu tôi, rồi lại cùng đứa con gái khác làm loạn, đây là chuyện không có liên quan gì sao? Ông trời ạ!” Cô liếc mắt xem thường. “Tôi bây giờ mới biết quan niệm của chúng ta khác nhau nhiều như vậy, tôi thật là. . . . . .” Cô nhức đầu đi ra mở cửa. “Anh trở về đi thôi, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, đối với tôi mà nói, bởi vì dục vọng mà có thể cùng những người khác làm loạn, là chuyện cực kì bẩn thỉu!”

Từ Thiếu Khâm sắc mặt khó coi. “Anh hứa sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, anh hứa với em. Anh có thể vì em mà thay đổi, anh có thể thề, Hà Phi ——” anh ngẩng đầu lên nhìn cô thật sâu. “Em không hiểu, anh thật sự thật sự rất yêu em.”

Hà Phi bình tĩnh nhìn lại anh, đột nhiên lại thấy thực cảm khái. “Kỳ quái, anh cả ngày lẫn đêm nói anh yêu tôi, nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy, anh yêu căn bản là chính bản thân mình. Anh muốn phát tiết dục vọng, cứ thế làm bậy cùng cô gái khác, hoàn toàn không cảm thấy tôi sẽ thương tâm; anh muốn mở nhà hàng, sẽ bắt tôi phải nghỉ việc phối hợp anh, nói là vì tốt cho tôi, thật ra thì cũng là vì để thuận lợi cho anh; còn có ——” cô không chịu nổi trợn mắt rống lên. “Anh vĩnh viễn vĩnh viễn không nhớ được tôi không ăn cay! Còn có ——”

“Có ăn cay hay không rất quan trọng sao?” Anh ta ngắt lời cô. Mắt tức thì trợn to, kinh hãi thấy Hà Phi xông đến thở phì phò chỉ vào mặt anh ta mà mắng.

“Còn có chính là anh lúc nào cũng ngắt lời của tôi! Từ Thiếu Khâm, yêu trong miệng anh nói ra từ đầu tới cuối căn bản chỉ có chính anh!”

“Nếu như. . . . . . anh tiều tụy hốc hác như vậy vì em đều không gọi là yêu, thế cái gì mới coi là yêu?” Anh phản bác lại cô.

Hà Phi nhìn anh ta, nhớ tới Lương Chấn Y, chiếc áo lông cừu khiến cho cô cả thân thể ấm áp dễ chịu.

Cô mân miệng nói: “Tôi chỉ biết có người, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu anh yêu em, một câu cũng không có. . . . . .” Cô nhíu mày nghiêm mặt nói. “Nhưng là rất kỳ quái, tôi có thể cảm giác được, vô cùng tinh tường cảm giác được, anh ấy yêu tôi. Anh ấy rất yêu, rất yêu tôi!”

Từ Thiếu Khâm nghe mà như đưa đám. “Mà em. . . . . . em cũng yêu anh ta?” Anh dè dặt hỏi, nơm nớp lo sợ.

Hà Phi lại đáp phải như đinh đóng cột: “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy! Tôi thật sự yêu anh ấy!”

Từ Thiếu Khâm có tư cách gì để mà ai oán, đây hết thảy là từ tay anh tạo thành.

Ôn Hà Phi đáy lòng cực hiểu rõ, người nào lúc cô bất lực nhất khích lệ cô; người nào lúc cô thương tâm nhất ấm áp bên tai thầm thì trấn an bàng hoàng bất an của cô; là người nào, vừa gọi điện thoại, liền ngàn dặm xa xôi bay tới gặp cô.

Trên đời này sẽ không còn người nào sủng cô giống như Lương Chấn Y vậy.

Ôn Hà Phi vẻ mặt quyết tuyệt, giọng nói quả quyết, đáp án như đinh đóng cột, làm Từ Thiếu Khâm hoàn toàn tỉnh ngộ. Hà Phi đã không thể nào quay đầu lại.

Anh thương tâm rơi lệ, giống như một đứa trẻ không ai giúp đỡ, Hà Phi đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ngước nhìn trước mắt chàng trai đã cùng cô trải qua biết bao năm tháng thanh xuân, không khỏi cũng thấy mũi chua chua.

“Chúng ta. . . . . . đều tự đi tìm người thích hợp hơn với mình đi. Mấy năm qua. . . . . . vẫn là cám ơn anh.”

Nghe thấy lời của cô, anh giống như càng khổ sở hơn, đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay.

Hà Phi thở dài. “Chờ anh hết say rồi lái xe trở về sau.” Sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa lại đang là lúc anh kích động thương tâm.

Trời tờ mờ sáng, Từ Thiếu Khâm nằm ngủ trên ghế sa lông; mà ở ngoài phòng, Lương Chấn Y đau khổ đợi một đêm vẫn không thấy Từ Thiếu Khâm rời đi. Đến rạng sáng bốn giờ, Lương Chấn Y nổ máy, chiếc xe Benz màu đen, ở dưới sắc trời tím nhạt, nhập vào con đường yên tĩnh vắng lạnh, rời đi chỗ ở của người trong lòng.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Úy Nhân Nhân cùng các đồng nghiệp chen chúc ở trước bảng thông báo công ty. Trương Thiến nhai kẹo cao su, nheo mắt lại đọc tờ thông báo phát ra từ phòng nhân sự kia.

“Tổng giám đốc Lương Chấn Y chuyển sang đảm nhiệm cố vấn tiêu thụ V.J New York. Tiệc chia tay sẽ tổ chức tại. . . . . .” Trương Thiến xem xong rồi rất là thô tục chửi một tiếng, cùng với nhân viên trực tổng đài than thở.

“Công ty người đẹp trai lại độc thân đã ít thì chớ, tổng giám đốc lại còn đi!”

Cô gái trực tổng đài rất là đau lòng. “Tổng giám đốc không phải là vẫn không đồng ý sao? Như thế nào sau cái nghỉ đông quay về liền chịu đi. Anh ấy không thật là nỡ bỏ được chúng ta sao? Thật vô tình á. . . . . .”

Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm tờ thông báo thấp giọng rủa. “Khốn kiếp, tổng giám đốc uống nhầm thuốc à?”

Phía sau truyền đến một tiếng hít không khí.

Úy Nhân Nhân quay đầu lại. “Hà Phi?” Cô kéo đi Hà Phi vẫn đang trừng trừng nhìn bảng thông báo, cười híp mắt nói: “Ai nha, có mang quà về cho trưởng phòng hay không hả?” Cô hỏi, chọc chọc vào eo nhỏ của Hà Phi. “Cà phê chị nhờ em mua hộ có cầm đến không? Thế nào, chơi vui chứ hả? Hà Phi?!”

Úy Nhân Nhân chọc chọc cô, cô không có cảm giác; nhéo nhéo tay cô, cô không có phản ứng. Cô chẳng qua là nhìn chằm chằm tờ thông báo kia, giống như bị một tia sét đánh trúng đầu, ánh mắt kinh hãi, chân như mọc rễ xuống đất.

Anh ấy? Anh ấy muốn đi New York?! Bởi vì quá mức kinh ngạc, đầu Hà Phi trống rỗng, quả thực như có người đóng đinh cô xuống đất, không chút nhúc nhích ngây ngốc nhìn tờ thông báo kia. Là thật sao? Cô vô cùng kinh hãi, nhìn xem mà mơ mơ hồ hồ, tâm tư loạn cào cào.

“Ê!” Úy Nhân Nhân vẫy vẫy tay trước mặt cô. “Xin nghỉ xong về biến thành ngu ngốc rồi à?”

Cô chỉ ngây ngốc quay mặt lại nhìn Nhân Nhân. “Trưởng. . . . . . Trưởng phòng. . . . . .” Thanh âm cô yếu ớt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hỏi: “Công ty chúng ta có phải là có đến hai Lương Chấn Y không? Trùng tên trùng họ?!” Không thể nào, anh ấy không thể nào đi New York, bọn họ vừa mới vui vẻ như vậy từ San Francisco trở lại, anh ấy còn nói có chuyện phải nói cho cô, anh làm cô cảm thấy anh vẫn nợ cô một lời hứa hẹn, anh muốn ở cùng một chỗ với cô. . . . . . Đúng không?

Úy Nhân Nhân trừng mắt nhìn cô một cái, giống như câu cô hỏi có bao nhiêu ngu ngốc. “Oa oa! Hà Phi, em bị thiểu năng đấy à?” Cô chỉ chỉ chữ viết phía trên. “Tổng giám đốc Lương Chấn Y, chẳng lẽ công ty cũng có hai tổng giám đốc chắc?” Cô cười tủm tỉm lấy cùi chỏ thúc thúc Hà Phi. “Ê, không bỏ được nha?” Cô ghé miệng lại gần, kề sát vào lỗ tai Hà Phi lỗ tai thì thầm nói: “Nhất định là vì em đi San Francisco gặp người yêu làm anh ấy chịu phải đả kích quá lớn nên mới có thể đột nhiên quyết định đi New York đó. . . . . .”

   Không phải như thế! Bên tai Úy Nhân Nhân thầm thì trách móc, Hà Phi ngơ ngẩn nhìn tờ thông báo, hốc mắt đỏ ửng, lệ hướng đáy lòng rơi, một trận chua xót. Sự thật vừa vặn ngược lại, cô tiếp nhận tình cảm của anh, bọn họ rất vui vẻ ở chung mấy đêm, da thịt thân thiết, giọng nói dịu dàng của anh vẫn còn ở lại dưới đáy lòng cô, vì sao anh lại đột nhiên ra quyết định như vậy?! Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu!

Hà Phi vô tâm làm việc, chỉ ngồi xử lí vài dự án đang đợi giải quyết. Vốn là hôm nay bà ngoại trở về, cô muốn mời Lương Chấn Y tới bữa tối, thức ăn cũng đã chuẩn bị đủ. Cô ngày hôm qua đã tạm thời bổ sung lại kĩ thuật nấu mấy món ăn, chuẩn bị hôm nay ra tay khoe tài. Cảm xúc uể oải bao phủ lấy Hà Phi, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bị lừa gạt, hoang mang không hiểu vì sao.

Lương Chấn Y chẳng qua là vui đùa với cô một chút sao? Nhưng anh ấy rõ ràng không phải là hạng người như thế. Hà Phi thế nào cũng nghĩ không ra, anh ấy rõ ràng có thể không đi New York, nhưng vì sao anh lại vẫn đi?

“Chết tiệt!” Hà Phi muốn hỏi cho rõ ràng.

Rốt cục ở lúc sắp tan làm, thừa dịp trên hành lang không có người nào, giống như thường ngày, cô lén lút chạy vào phòng làm việc của anh. Cô mở cửa, ghé đầu nhìn vào bên trong.

Lương Chấn Y nghe thấy tiếng động, ngẩng mặt lên nhìn cô. “Hà Phi?” Anh như không có việc gì  khép lại văn kiện. Nhìn cô thần sắc có chút lo sợ đi vào, đóng cửa lại.

Hà Phi lưng dựa vào cửa, ánh sáng hoàng hôn rọi vào phòng làm việc, chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh. Ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, hôm nay cảm giác anh thực xa xôi.

“Ưm. . . . . . Em. . . . . .” Cô muốn hỏi anh tại sao muốn đi New York, lại ngập ngừng không thốt nên lời.

Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt của Hà Phi, không khỏi liền nghĩ đến đêm hôm qua Từ Thiếu Khâm quần áo xộc xệch. Đôi mắt đen thẫm thoáng qua một mạt u buồn, nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lạnh nhạt che giấu đi.

“Em nhìn thấy thông báo rồi?” Anh thử không suy nghĩ nữa, trời mới biết anh đã nghĩ đến mau nổi điên.

“Vâng.” Cô muốn xin anh đừng đi, lại ngắc ngứ không nói ra miệng. Tại sao sau khi trở lại Đài Loan anh ấy đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, Hà Phi quả thực nghĩ đến San Francisco tất cả cũng chỉ là một tràng mộng đẹp. Cô gãi gãi tóc, miễn cưỡng nặn ra thanh âm. “Anh lúc nào thì quyết định vậy?”

“Ngày hôm qua, anh đã nói chuyện điện thoại với chủ tịch Phương.”

Hà Phi trong mắt lóe lên một tia tức giận, nắm chặt hai tay lại. Nói cách khác —— anh ta căn bản chưa từng suy nghĩ đến cô?

“Còn có việc sao?” Anh hỏi. Cố ý dùng thanh âm lạnh lùng hờ hững để che giấu thất vọng thương tâm.

Hà Phi nắm đấm càng nắm càng chặt, anh ta coi cô là cái gì? Thái độ lạnh lùng của anh làm bụng cô giống như thiêu như đốt, như một cây đuốc đốt lên đến tận đỉnh. Cô ngẩng phắt đầu, gầm thét: “Anh là đồ khốn kiếp!”

Úy Nhân Nhân gõ cửa đi vào, liền kinh hãi nghe thấy tiếng gầm rống này. Cô cương cứng ở cửa, sắc mặt lúng túng, nghẹn họng trân trối, cô có. . . . . . có nghe lầm hay không, con nhóc đần độn của cô mắng Lương Chấn Y khốn kiếp?! Còn chưa lấy lại được tinh thần, Hà Phi đã quay đầu xông qua rời đi.

Nhân Nhân nhắm mắt đi vào đóng cửa lại. “Ờ. . . . . . Đây là dự án hôm nay phải ký kết.” Cô nơm nớp lo sợ đặt văn kiện lên bàn Lương Chấn Y, rất sợ bị giận cá chém thớt.

Lương Chấn Y trầm mặc lật xem văn kiện, Úy Nhân Nhân vẫn là không nhịn được cả gan hỏi một câu: “Anh cùng Hà Phi sao vậy?”

Lương Chấn Y ký tên, không có đáp lời, sắc mặt tối tăm.

Nhân Nhân liều chết lại hỏi: “Không phải là rất thích Hà Phi sao, thật chịu đi New York?”

Lương Chấn Y khổ sở cười một tiếng, dừng bút, cho cô một câu rất đáng giá nghiền ngẫm.

“Chính là vì quá thích cô ấy, cho nên. . . . . . anh đi New York.” Anh đã nghĩ rất nhiều, anh phải suy xét cho thật rõ ràng, anh làm một cái quyết định anh tự nhận là tốt nhất. Anh chỉ là cần chút thời gian bình tĩnh lại.

Nhân Nhân nghe mà không hiểu gì cả, Lương Chấn Y ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nhíu mày. “Còn không hiểu?”

Cô rất bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Có lúc thật không hiểu anh là đang suy nghĩ cái gì. Anh làm chuyện gì để cho cô ấy nổi giận vậy?”

“. . . . . .” Lương Chấn Y cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn màu nâu tối, khổ sở nói: “Anh làm cái gì?” Chuyện anh vẫn muốn làm chỉ có sủng ái cô, nhưng là tình yêu thật quá cực khổ. Hà Phi có hiểu hay không – đàn ông cũng có thời điểm không biết phải làm sao? Có mấy lời căn bản không hỏi ra miệng được.

“Ai da!” Ôn bà bà vui mừng ngồi ở trước bàn, thức ăn phong phú ở trên bàn làm bà cười toe toét. “Nhiều món ăn như vậy, muốn bà bội thực mà chết à?!” Bà vừa trở về, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẻ mặt cũng rất là vui vẻ. Chuyến đi lần này đúng thỏa được tâm nguyện của bà. Bà xem được mặt trời mọc lúc trẻ tuổi đã đính ước nhau cùng xem, ánh mặt trời ấm áp rọi chiếu vào đôi mắt nhăn nheo, làm bà cảm giác bạn già giống như cũng tới nhìn mình.

Hà Phi xới cơm cho bà ngoại. “Ăn nhiều một chút. Bà hình như gầy đi đấy!”

Bà ngoại ha ha cười. “Cháu cũng nấu quá nhiều đi?” Cũng không biết ban đầu Hà Phi muốn mời Lương Chấn Y tới.

Hà Phi miễn cưỡng mỉm cười, cô không muốn làm bà mất vui, cười nghe bà ngoại liên miên kể chuyện thú vị trong chuyến đi chơi. Cô nghe mà mơ mơ màng màng, cả đầu đều là vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh nhạt của Lương Chấn Y.

“HàPhi à ——” Ôn bà bà dùng chiếc đũa đâm đâm cháu gái đang ngẩn người. “Ai nha, giờ đến cháu kể, cháu đi San Francisco xem thằng nhóc kia, thế nào, có vui không?”

Hà Phi hồi tỉnh, bỏ xuống một câu: “Chúng cháu chia tay rồi.”

“Cái gì?!” Ôn bà bà chấn động, nhìn chằm chằm Hà Phi, ngay sau đó ôm ngực an ủi một câu. “Hứa nguyện của bà rốt cục thành hiện thực, quá tuyệt vời!”

“Bà ngoại!” Hà Phi trừng bà. “Nào có người nào hi vọng cháu gái mình thất tình không?”

“Gì chứ?” Ôn bà bà nhìn chằm chằm Hà Phi ánh mắt hồng hồng, dè dặt hỏi: “Thật đau lòng sao? Thằng nhóc kia lại không tốt, cháu nghe bà, cháu tuyệt đối có thể tìm được người tốt hơn. Tổng giám đốc công ty bọn cháu không phải là đối với cháu ——”

“Bà ngoại!” Hà Phi cắt đứt lời của bà. “Ăn cơm thôi!”

Ôn bà bà vẫn chưa chết tâm. “Thật đấy, vị tổng giám đốc kia thật có ý đối với cháu, bà ngoại tuyệt không sẽ đoán sai ——”

“Bà ăn chút thịt sấy tỏi đi.” Hà Phi nói sang chuyện khác, cô hiện tại không muốn nghe nhất chính là chuyện này.

Ôn bà bà không biết cháu gái lòng còn đang rớm máu, lại vô tâm đạp lên tử huyệt của cô. “Cháu cho cậu ta cơ hội, cậu ta chắc chắn ——”

“Anh-ta-muốn-đi-New-York-rồi!” Hà Phi đập bàn hét lên, Ôn bà bà bị dọa sợ đến làm rơi cả đũa xuống đất.

Ôn bà bà nhặt lên chiếc đũa, không dám lên tiếng. Kinh khủng kinh khủng, Hà Phi nổi giận rồi, bà xem Hà Phi đùng đùng tức giận vùi đầu vào ăn cơm, nha, thì ra nó chân chính thương tâm chính là chuyện này.

Ai! Ôn bà bà thở dài, không dám làm sai gì nữa, chẳng qua là gắp đồ ăn cho Hà Phi. “Ngoan, ăn nhiều một chút, cháu gầy đi đấy, bà ngoại nhìn đau lòng.” Bà ngồi lải nhải liên tục. “Bà ngoại ra ngoài lâu như vậy, không biết nhớ cháu biết bao nhiêu. Bà ngoại nhìn thấy sao ở trên núi, liền hứa nguyện hi vọng sống lâu một chút, nếu không Hà Phi đáng yêu của bà biết làm sao đây.”

“Bà bị hâm rồi!” Hà Phi trừng bà ngoại một cái. “Cũng không phải là sao băng, bà cầu nguyện linh tinh cái gì vậy.”

Ôn bà bà chan canh cho Hà Phi. “Mặc kệ, bà nhìn thấy Thần Mộc, bà cứ thế cầu nguyện, hi vọng bảo bối ngoan của bà cùng cái tên nhóc hồ đồ kia chia tay, bằng không nếu bà chết, để cho tên nhóc thối kia chăm sóc cháu, bà cũng không yên tâm.”

“Nói nhăng nói cuội gì đó!” Hà Phi đá bà ngoại, buồn cười. “Nào có người nào hứa nguyện cái loại này?”

“Tại sao không có?” Ôn bà bà còn nghiêm túc nói. “Bà nhìn thấy mặt trời mọc, bà liền cầu nguyện, hi vọng nhanh lên một chút có một người tốt, cưng chiều Hà Phi đáng thương của bà. Nó từ bé đã không có ba, mẹ lại bỏ đi mất, Hà Phi của bà trơ trọi một mình đáng thương biết bao, phải có người yêu thương nó mới được.”

Hà Phi trừng bà. “Bà ngoại yêu thương cháu là được rồi!”

“Con bé ngốc này, bà ngoại cũng sẽ chết thôi.”

“Bà đừng có nói lung tung nữa!” Bà ngoại thế nào suốt ngày nói chết chóc, đáng ghét!

Ôn bà bà ha ha cười. “Cháu không nỡ à? Bà ngoại dù chết cũng có thể đi gặp ông ngoại của cháu, cho nên ngày nào đó bà mà chết, con nhóc, cháu cũng không được khóc, mà phải thực cao hứng, bởi vì bà ngoại cùng ông ngoại rốt cục gặp mặt rồi.” Ôn bà bà nói xong Hà Phi liền lớn tiếng kháng nghị. Sau khi ăn xong, bà mặc vào chiếc áo hoa Hà Phi tặng, rồi lại lấy ra quà cho Hà Phi.

Đó là một cái túi hoa được buộc rất chặt.

Ôn bà bà thúc giục: “Mau xé ra xem!”

Buộc thật sự rất chặt, Hà Phi ra sức cởi, rốt cục nút thắt lỏng ra, trong thoáng chốc trước mắt tràn ngập màu hồng, những mảnh hồng li ti tung bay, rơi xuống, chạm lên khuôn mặt kinh ngạc của cô.

Cô nghe tiếng bà ngoại cao hứng kêu lên: “Rất đẹp phải không? Hoa anh đào trên núi đó, bà ngoại đi nhặt về cho cháu đấy.” Cánh hoa anh đào phủ đầy trên người Hà Phi.

“Ông ngoại cháu nói nhìn thấy hoa anh đào núi sẽ có chuyện tốt đến, Hà Phi à, cháu chờ xem, nhất định sẽ có chuyện tốt nha!”

Hà Phi nghĩ tới bà ngoại ở trên núi rét lạnh vì cô mà nhặt nhiều hoa anh đào như vậy, ánh mắt cô cũng đỏ như cánh hoa anh đào. Cô dụi dụi mắt, chợt ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầu gối khóc nức nở.

“Ai nha, khóc cái gì?” Ôn bà bà vội vàng ôm lấy cháu gái dỗ. “Ngoan nha, đừng khóc nữa, khóc làm chuyện tốt cũng chạy mất thôi, đừng khóc, đừng khóc!”

Bà ngoại hướng về phía Thần Mộc cầu nguyện, cô liền thật sự cùng Từ Thiếu Khâm chia tay.

Vậy hứa nguyện của bà ngoại ở A Lý Sơn lúc mặt trời mọc cũng sẽ thành hiện thực sao? Hà Phi dựa vào trong lòng bà ngoại ấm áp, dưới ngón tay chính là chiếc áo cùng mua với Lương Chấn Y. Mất linh rồi, bởi vì thứ mà cô cho là hạnh phúc, sẽ phải rời đi đến chỗ rất xa đi.

Ấm áp cùng tình yêu anh cho cô, hóa ra cũng giống như sao băng, rực rỡ vụt thoáng qua trước mắt, đương lúc cô nhìn thấy thật vui vẻ thì như thế nào liền biến mất vào trong đêm tối rồi?

Tiệc đưa tiễn đặt vào hôm Thứ Năm. Chủ tịch Phương đã đặt trước khu ghế lô lớn nhất, đồng nghiệp trong V. J đều tham dự, mọi người ở bên trong ghế lô giành microphone tranh nhau muốn hát.

Ở trong góc, một bóng hình cao lớn, Lương Chấn Y tịch mịch hút thuốc.

Úy Nhân Nhân ra sức gọi điện thoại thúc giục Hà Phi. Cô không thể đến muộn được, thời gian đã qua một giờ, cô lại chậm chạp không xuất hiện. Nhân Nhân biết rõ, người Lương Chấn Y muốn thấy nhất chỉ có Hà Phi.

Chủ tịch Phương ngược lại rất vui vẻ cùng các đồng nghiệp nam uống rượu, vừa uống vừa tán dóc. Giữa không khí náo nhiệt, bóng dáng Lương Chấn Y yên lặng hút thuốc  xem ra lại càng thêm tịch liêu.

Ngoài cửa sổ mưa phùn bay lả tả, mưa bụi nghiêng đánh cửa sổ, dòng nước mưa quanh co cũng tựa như nước mắt trên mặt Hà Phi, lem nhem đứt quãng, dầy đặc đã khô.

“Bà ngoại. . . . . .” Cô co lại bả vai ngồi ở trong phòng bệnh viện tỉnh.

Ôn bà bà sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh.

Nhớ lại tình cảnh hỗn loạn mới vừa rồi, Hà Phi bị dọa sợ đến một thân mồ hôi lạnh.

Bà ngoại có thói quen ngủ trưa, nhưng là tối nay lúc cô phải ra ngoài tham gia tiệc tiễn biệt, bà ngoại cũng không tỉnh lại. Cô phát hiện khác thường, gõ cửa đi vào, mới phát hiện bà ngoại không biết đã hôn mê bao lâu.

Là vì trời quá lạnh sao? Bà ngoại huyết áp quá thấp, mặc dù đã cấp cứu qua, nhưng là tình huống vẫn không ổn định.

Hà Phi bất lực lại sợ hãi, vẫn canh giữ ở trước giường bệnh, nắm chặt lấy tay bà ngoại.

Y tá đẩy xe đi vào tiêm cho Ôn bà bà.

“Bà không sao chứ? Bà sẽ tỉnh sao?” Hà Phi nóng lòng hỏi y tá.

“Cô đừng lo lắng.” Cô y tá thân thiết mỉm cười nói. “Trời quá lạnh, huyết áp của bà ấy quá thấp, lại có bệnh tiểu đường nên mới có thể hôn mê. . . . . .” Cô điều chỉnh độ cao của chai truyền dịch. “Ngày mai chắc là sẽ tỉnh lại rồi. Cô cố giữ ấm cho bà. Có chuyện gì, liền ấn vào nút khẩn cấp, y tá trực đêm sẽ giúp cô.”

Hà Phi nghe rõ ràng, một đêm cũng không dám ngủ. Cô nâng cằm, đưa mắt nhìn khuôn mặt bà ngoại già nua đã đầy nếp nhăn.

Nếu như bà ngoại chết, cô cũng chỉ còn lại một người. Hà Phi sợ hãi đến sống lưng phát lạnh, không thể tưởng tượng được ngày mà không còn bà ngoại. Ngẩng đầu quan sát sắc trời ảm tối ngoài cửa sổ, ở nơi xa có ánh đèn nê ông lập lòe. Tiệc đưa tiễn cũng đã bắt đầu rồi? Hà Phi dụi dụi đôi mắt đau nhức, nhìn trên người bộ âu phục vốn muốn mặc để tham gia buổi tiệc, trên chân thậm chí vẫn còn mang giày cao gót, không khỏi nhếch miệng cười khổ.

Lương Chấn Y sẽ phải ra nước ngoài, bọn họ lại không thể tử tế nói chuyện với nhau, hiện tại cả lời tạm biệt cũng không kịp nói. . . . . .

Lại có cái gì khác nhau đâu? Không cần đi tiệc chia tay, không cần đối mặt anh, Hà Phi ngược lại thở phào nhẹ nhỏm.

Thấy anh, chỉ sợ mình sẽ lại càng thương tâm. Ở buổi tiệc chia tay, cô nên lấy vẻ mặt gì đối mặt với sự hờ hững thờ ơ của anh. Hà Phi khổ sở nghĩ, cô dù sao cũng không máu lạnh được như anh, có thể giả bộ giống như giữa bọn họ chuyện gì cũng không phát sinh qua.

Hà Phi ôm đầu vẫn không hiểu được, nghĩ không ra, anh tại sao lại ghê tởm đến như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn đối với cô như vậy?! Anh như thế nào làm được như vậy?! Hà Phi chưa từng ghét qua người nào, nhưng giờ khắc này, cô thật sự hận Lương Chấn Y.

Mà có lẽ vì hiểu được ngọt ngào của tình yêu, liền không tránh nổi oán hận.

Hà Phi oán anh, nếu vừa bắt đầu cũng không có ý định nghiêm túc đối với cô thì cần gì phải đuổi theo đến San Francisco. Cô không hiểu, cô thật không hiểu! Cho dù chẳng qua là chỉ nói với cô một câu thôi cũng đều được, nói cho rõ ràng ý nghĩ của anh. Giả như anh cảm thấy hết thảy chuyện xảy ra ở San Francisco chẳng qua là bởi vì thành phố kia quá lãng mạn, chỉ cần anh nguyện ý nói rõ ràng, coi như anh nói anh cảm thấy bọn họ thật ra không thích hợp, chỉ cần anh chết tiệt nói rõ, cho dù thương tâm hơn nữa cô cũng có thể chịu đựng, nhưng anh khốn kiếp lại quyết định đi New York, thái độ như không có chuyện gì xảy ra triệt để tổn thương cô.

Nhìn về phía bà ngoại đang ngủ say, nghĩ đến Lương Chấn Y lạnh lùng hờ hững, Hà Phi thương tâm bất lực rơi lệ.

Đáy lòng Lương Chấn Y rốt cuộc là có cô hay không?!

Vĩ Thanh:

Thiếu đi tổng giám đốc, chủ tịch Phương sáng sớm đã ở V. J tuyên bố sẽ có thay đổi trong nhân sự, Úy Nhân Nhân rất có thể sẽ lên chức giám đốc kế hoạch.
"Giờ quả thực là quá lắm rồi nha!" Sau khi tan họp, Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay. "Có chuyện gì với Hà Phi vậy?"

"Cô ấy đến muộn nha!" Trương Thiến ngáp một cái, ngồi ghi chép lại hội nghị. "Tối hôm qua cô ấy cũng không tới. Xin đi nghỉ về rồi cũng không muốn đi làm nữa à?"

Ôn Hà Phi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nhân Nhân gọi điện thoại tìm Hà Phi, không ai nghe máy.

"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nhân Nhân có chút lo lắng. Lương Chấn Y ra nước ngoài đả kích cô lớn đến mức không muốn đi làm luôn sao?

Rốt cục, Hà Phi gọi điện thoại tới.

"Em đang làm cái trò gì vậy hả? Đại tiểu thư, còn chưa tới đi làm?!" Nhân Nhân rống lên với ống nghe. Tên ngu ngốc này hại cô lo lắng gần chết.

Hà Phi cau mày. "Đừng tức giận!" Cô quay lại nhìn bà ngoại một cái. Ôn bà bà đã tỉnh, đang ăn cháo. Hà Phi hạ thấp giọng nói: "Trưởng phòng, em muốn xin nghỉ, bà ngoại em nhập viện rồi."

"Cái gì?" Nhân Nhân nghe thấy khẩu khí lập tức dịu lại. "Thì ra thế, có nghiêm trọng lắm không?"

"Đã không sao rồi. Nhưng phải nằm viện quan sát thêm."

"Vậy sao, được rồi, em yên tâm chăm sóc bà ngoại đi, nghỉ để chị xin phép giúp cho. Chỉ là có mấy vụ đang cần gấp, em tới lấy về chỉnh lý lại đi."

"Vâng." Hà Phi len lén nhìn trộm bà ngoại, nhỏ giọng hỏi Nhân Nhân: "Vậy. . . . . . Ừm. . . . . ."

"Em muốn hỏi Lương Chấn Y hả?" Nhân Nhân thông minh lập tức đoán ra.

"Nhỏ giọng một chút." Hà Phi đỏ mặt, sợ người khác trong phòng làm việc nghe được.

"Anh ấy máy bay lúc 10 sáng, giờ chắc cũng đến sân bay rồi." Nhân Nhân cười lạnh. "Này, chị thật không hiểu nổi, em giống như cũng thật thích anh ấy, vậy tại sao không chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy hả?"

"Cầu hôn?" Hà Phi kinh ngạc nghi ngờ, Ôn bà bà lập tức dỏng tai sang đây nghe ngóng, Hà Phi ngăn lại bà. "Chị nói linh tinh cái gì thế, cái gì mà cầu hôn?"

Nhân Nhân nhìn quanh hai bên, cúi thấp người xuống, núp ở cạnh bàn nhỏ giọng nói: "Là Trần Dĩnh kể với chị. Tối hôm qua chủ tịch Phương khoác lác với cô ấy, nói anh ta mang Lương Chấn Y đi chọn một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đắt, lại nói đáng nhẽ ra cũng phải mua một cái cho Trần Dĩnh!"

"A?" Hà Phi hồ đồ. "Chủ tịch Phương muốn cầu hôn với Trần Dĩnh?!"

"Không phải, đồ ngốc!" Nhân Nhân gào lên. "Là Lương Chấn Y mua nhẫn kim cương, chủ tịch nói anh ấy muốn cầu hôn với em, với em đấy! Thứ Bảy vừa rồi á!"

"Cái gì cơ?" Hà Phi đến hồ đồ.

Úy Nhân Nhân vội vàng nói: "Kết quả Lương Chấn Y hôm Chủ Nhật lại nói với chủ tịch là muốn đi New York. Em không phải là từ chối anh ấy, làm anh ấy thương tâm liền nhận công tác ở bên kia đấy chứ hả. Hà Phi, sao em lại không đồng ý hả, Từ Thiếu Khâm kia làm thế nào mà hơn được. . . . . ."

"Từ từ đã!" Hà Phi siết chặt ống nghe nói. "Chị để em nghĩ một chút đã!" Cô bưng trán, nhắm mắt lại nghiêm túc suy tư.

"Muốn làm gì vậy?" Nhân Nhân hỏi, đầu bên kia một mực trầm mặc, Nhân Nhân không nhịn được lại rống: "Nghĩ xong chưa hả? Em là đang muốn nghĩ cái gì a? Hà Phi?!"

"Shit!" Cô chợt mắng một tiếng, cuống quít cúp điện thoại.

Shit? Nhân Nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm ống nghe, lúc phục hồi lại tinh thần liền tức đến nổi gân xanh, phát điên ngồi xổm rú rít với ống nghe:

"Muốn chết hay sao mà dám mắng trưởng phòng của cô hả? Hà Phi?" Đối phương đã dập máy rồi.

Hà Phi đã nghĩ ra, thứ Bảy hôm đó cô ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cửa là của Lương Chấn Y. Anh ấy chắc chắn là hiểu lầm cô, ô ô. . . . . . Loại tình huống đó anh ấy làm sao có thể không nghĩ lung tung được? Ông trời ạ! Cô sao lại có thể sơ sẩy như vậy được?!

Ôn bà bà nhìn cháu gái dáng vẻ kích động lại tức cười vò đầu bứt tóc liên tục đảo quanh phòng, lẩm bà lẩm bẩm, thoạt nhìn vừa vội vừa tức lại buồn bã ủ rũ.

Ôn bà bà giơ tay níu lấy Hà Phi. "Cháu đừng có vòng đi vòng lại nữa, bà ngoại nhìn cũng chóng mặt." Bà ước chừng nghe hiểu được. "Tổng giám đốc kia hiểu lầm cái gì? Ai da! Không quan trọng, máy bay lúc mười giờ nha, cháu vẫn còn đi đi lại lại trong này? Mau đuổi theo!"

Đuổi theo? Đúng đúng đúng, Hà Phi đột nhiên bừng tỉnh. "Vậy bà nhớ phải ở ——"

"Được rồi, nhanh đi đi!"

Giữa phi trường, Lương Chấn Y cầm theo hành lý làm thủ tục.

Cô gái bên hãng máy bay nhiệt tình giúp chọn chỗ ngồi cho anh. Cầm lại hộ chiếu, Lương Chấn Y mua cà phê chờ xuất cảnh, từ giờ đến lúc lên máy bay còn có một tiếng, ánh nắng từng tia ấm áp chiếu rọi vào cửa kính sân bay.

Bên ngoài cửa thủy tinh, hành khách qua lại vội vàng.

Lương Chấn Y uống li cà phê đen đắng ngắt, một lần cuối cùng vọng nhìn nơi anh đã gắn bó lâu dài. Ký ức ở nơi này, chỉ có Hà Phi là ấm áp, cũng khiến anh hạnh phúc. Nhớ tới Hà Phi, cà phê đắng nghét phảng phất cũng thấy ngọt ngào.

Vẫn nhớ tới lúc đầu gặp gỡ của cô, tóc dài xinh đẹp, áo khoác rực rỡ, cô nổi giận với máy bán nước, rút ra đôi bốt đánh rầm rầm lên thùng máy.

Khi cô quay đầu lại thấy anh, đôi mắt đẹp của cô thật giống như đang nhìn vào sâu trong tâm khảm anh, từ đó hại anh mất ngủ, vì cô mà tâm thần không yên. Xấu hổ của cô lúc phỏng vấn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nghiêm túc của cô lúc tức giận, luôn hại tim anh đập loạn nhịp.

Lương Chấn Y yên lặng uống cà phê, khóe mắt cong cong, lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười của cô. Cô giờ đang làm gì?

Tiệc tiễn biệt, cô không có xuất hiện, cô lẽ nào không có một chút luyến tiếc anh?

Hà Phi lúc này đang liều mạng chạy ra ngoài, không để ý hình tượng đang mặc lễ phục đi giày cao gót cộp cộp cộp vọt ra khỏi bệnh viện, ngăn lại một chiếc xe tắc xi, ngồi bên cạnh lái xe vừa rống vừa gào ép người ta nhấn ga lạng lách, đến sân bay mới phát hiện không có mang theo ví.

Chết tiệt! Hà Phi sắp phát khóc. "Tôi. . . . . . Tôi quên mang theo ví rồi..."

Lái xe trừng trừng nhìn cô. "Cô đang đùa với tôi đấy à, cô đang đùa à? Một ngàn đồng đấy!"

Hà Phi mở ra cửa xe. "Chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy tiền cho chú. Cháu đang vội gặp một người, xin chú đấy!"

Lái xe thối nghiêm mặt. "Đùa chứ, ai biết cô có thể quay lại hay không?"

Ô. . . . . . Hà Phi cầu xin ông ta. "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời cháu, xin chú đấy ——" sắp không còn kịp rồi!

"Một ngàn đồng cũng liên quan đến hạnh phúc cái bụng tôi, không được, nếu không tôi lại đưa cô về nhà lấy."

Mặc kệ, Hà Phi bất chấp, đẩy ra cửa xe liền chạy vào phi trường.

Oa cái quái gì thế! "Ê! Ê!" Dám lớn mật bỏ chạy?! Lái xe bị chọc tức, xuống xe định đuổi theo, cảnh sát sân bay lại chỉ vào ông ta dừng xe không đúng chỗ, ngăn lại ông ta đuổi theo.

Chạy vào phi trường, cả đám người hỗn loạn, Hà Phi đi thẳng tới nơi xuất cảnh, chen vào đám người, thở hồng hộc, chân đau đến muốn chết, rốt cục ở trước cửa nhập cảnh nhìn thấy Lương Chấn Y đang kiểm tra hộ chiếu.

"Lương Chấn Y!" Cô hét lên chạy qua, tuyệt vọng nhìn anh vừa lúc xuất cảnh.

Bức tường thủy tinh ngăn trở tiếng gọi của cô, Hà Phi chạy dọc theo tường thủy tinh về phía anh, cô hét gọi, anh lại không có chút phản ứng nào đi vào hành lang xuất cảnh. Hà Phi gấp đến độ ở giữa khu xuất cảnh hô to tên anh, chọc cho mọi người nhìn chằm chằm.

Cô ra sức đập vào cửa kính, nhìn anh đi qua trước mắt, không, không! Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Hà Phi phát điên, khom người nhấc lên giày cao gót, đập lên cửa thủy tinh.

"Rầm rầm!" Tiếng động thật lớn!

Lương Chấn Y quay đầu lại, không chỉ anh mà tất cả mọi người cũng đều quay đầu lại, nhìn thấy Hà Phi, anh giật mình. Ánh mắt sâu thăm thẳm dưới đôi mày rậm nhìn cô chăm chú. Giữa vòng người, Hà Phi lệ nóng quanh tròng, mặc trên người bộ lễ phục hở vai, giày cao gót nắm trong tay, tay trái quệt mặt khóc ròng ròng. Cảnh sát sân bay đi tới, tóm lấy cổ tay cô, nghiêm túc cảnh cáo hành vi của cô. Cô không có nghe, cô không để ý tới, chỉ lo sợ nhìn lại Lương Chấn Y đang ở bên kia tấm kính.

Bức tường thủy tinh giữa bọn họ bị Hà Phi đập kêu rầm rầm, giữa bọn họ, một bức tường dầy vô hình tựa hồ cũng theo đó mà nứt vỡ. Hà Phi khóc nức nở, với cảnh sát tra hỏi một mực im lặng, nước mắt lưng tròng chỉ nhìn anh.

Lương Chấn Y ánh mắt dao động, lồng ngực căng chặt. Không thể tin được cô ngay cả cửa kính sân bay cũng dám đập. Anh chuyên chú lại thâm thúy ngưng mắt nhìn khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Hà Phi, nước mắt của cô thật giống như từng cây kim châm anh đau đớn. Anh đau lòng, đánh rơi hành lý.

"Đừng đi. . . . . ." Cô khóc nức nở nói với anh, thanh âm bị tấm thủy tinh chặn lại.

Lương Chấn Y không nghe được, cổ họng lại thấy chua xót nghẹn ngào, mơ hồ hiểu được cô nói gì.

Hà Phi rưng rưng. "Đừng đi. . . . . ."

Bỏ lỡ mất chuyến bay, Lương Chấn Y vừa tức vừa buồn cười. Hà Phi ôm chặt anh khóc nức nở, dường như mất đi lý trí, mơ hồ úp mặt vào đầu vai anh, vội vàng giải thích với anh chuyện Từ Thiếu Khâm đêm hôm đó.

". . . . . . Anh. . . . . . Anh hiểu lầm em. . . . . . Anh tại sao không hỏi. . . . . . Anh có biết em khổ sở thế nào không?"

Lương Chấn Y trầm mặc nghe, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt lọn tóc rơi loạn trên vai cô.

"Anh nghĩ. . . . . . hiểu lầm chính là em mới phải?" Anh thấp giọng nói.

"A?" Hà Phi ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy thâm tình. "Em hiểu lầm?"

Anh lau đi nước mắt trên mặt cô, sâu sắc quan sát vẻ mặt thương tâm của cô. "Anh đoán là. . . . . . ngày hôm qua em đã nhận được bưu kiện rồi?"

Hà Phi nhíu mày. "Bưu kiện gì?"

"Anh đã đem gửi chiếc nhẫn cho em." Vẻ mặt kinh hãi của cô làm anh mỉm cười. Anh cầm lấy tay Hà Phi. "Đêm hôm đó. . . . . . anh quả thật rất không thoải mái. Anh nghĩ, anh ghen tị đến muốn điên rồi. Thế nên anh đã nhận công việc ở New York, đến bên kia dự định xin thêm trợ lý với công ty, ích kỷ muốn đem em điều tới New York. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi em nhận được bưu kiện nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của anh, tới New York tìm anh. Anh không hi vọng anh sẽ không còn được gặp lại em nữa. . . . . . Anh ngay cả vé máy bay cũng đã gửi cho em." Ánh sáng lóe ra trong mắt anh làm tim cô đập loạn.

Anh tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, còn bà ngoại của em nữa, nhà ở công ty cấp cũng đủ cho ba người chúng ta ở. Hiện giờ em đã đến đây rồi. . . . . ." Hà Phi nghe mà choáng váng không hiểu ra sao, anh vuốt ve gương mặt đẫm lệ của cô. Hít sâu một cái, thấp thỏm hỏi cô: "Vậy anh sẽ trực tiếp hỏi em, em nguyện ý gả cho anh không? Nguyện ý cùng bà ngoại đến ở New York không?" Sợ cô cự tuyệt, anh vội vàng đảm bảo. "Anh đã giúp em nghĩ hết rồi, anh có thể xin trường học để em chuyên tu khóa học quảng cáo, anh không thể bảo đảm chắc chắn em sẽ sống vui vẻ hơn ở Đài Loan, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, được không?"

Hà Phi ngậm chặt miệng, ánh mắt lấp lánh. "Ông trời ơi!" Cô cảm động đến không biết làm thế nào. "Em. . . . . . Em không biết phải nói gì nữa . . . . . ." Anh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, cô lại ngu ngốc không biết gì. Thật không ngờ có người sủng ái cô như vậy, từ lâu đã sớm vẽ lên một cuộc sống tương lai thật hạnh phúc, cô đã hãm sâu ở trong tấm lưới ôn nhu này, hưởng thụ nâng niu trong lòng bàn tay trân trọng. . . . . .

Anh đoán cô hẳn là đáp ứng, bởi vì cô đỏ mặt, cảm động đến khóc không thành tiếng. Lương Chấn Y cảm thấy buồn cười, cô là như vậy, đáng yêu làm người ta sinh lòng yêu thương. "Như vậy. . . . . ." Anh nháy mắt. "Anh coi như em đồng ý rồi?"

Hà Phi gật đầu, nước mắt rơi xuống vòng tay ấm áp của anh.

"Cô kia!" Tại thời điểm lãng mạn như vậy, một người đàn ông nói giọng Đài Loan rất không thức thời, hổn hển thở cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

Lương Chấn Y ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Hà Phi.

"Một ngàn đồng!" Ông ta gào lên. "Không đưa cho tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô!" Khốn kiếp —— rốt cuộc tìm được, tức chết người ta mà!

Lương Chấn Y không hiểu, nhìn lại Hà Phi, thấy Hà Phi mặt đỏ như lửa, vô cùng lúng túng níu lấy cánh tay của anh. Cô thì thầm hỏi anh: "Ừm. . . . . . Anh. . . . . . Có một ngàn đồng không?"

Lương Chấn Y bật cười, lấy ví da ra đưa tiền.

Nhớ tới lúc đầu bọn họ gặp nhau, Hà Phi câu nói đầu tiên cũng là muốn mượn anh mười đồng, hiện tại, lại muốn mượn anh đến một ngàn đồng!

Lương Chấn Y vòng tay bên hông cô, giúp cô trả hết tiền xe. Anh bật cười, Hà Phi khốn quẫn đỏ bừng mặt, rúc vào đầu vai anh.

Ánh nắng nhàn nhã chiếu lên hình ảnh bọn họ ôm nhau. Tại phi trường, giữa dòng lữ khách gấp gáp, hai người thân thiết kề sát nhau, thân mật thầm thì trao nhau lời thề vĩnh hằng.

HOÀN

Full | Lùi chương 9

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ