Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Tân sủng - trang 7

Chương 31 Ba người

Còn có cả việc chịu trách nhiệm với đàn ông sao? Không phải lừa bịp đấy chứ?

Hứa Kha tránh khỏi cánh tay anh, nghiêm mặt ném lại một câu “Việc gì cũng phải có giới hạn của nó”, sau đó vội đi vào trong bệnh viện. Dọc đường mặt cô đỏ bừng, trái tim thình thịch thình thích đập mạnh chỉ sợ anh đuổi theo. Chỉ là vài câu đối thoại ngắn ngủi vậy mà lại khiến cô như hoa rơi xuống nước, chạy vội đi, đúng là không phải đối thủ của anh.

Vào bệnh viện, Thiệu Nhất Bình vẫn đang ở trong phòng theo dõi, không cho thăm hỏi. Hứa Kha đứng ở cửa hỏi bác sĩ về tình trạng sức khỏe, lòng cũng an ổn hơn.

Chủ nhiệm Trương nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay cô mỉm cười: “Hôm nay vẫn chưa thể ăn cơm. Hai ngày này cô không cần phải túc trực ở đây đâu. Sau khi bà ấy trở về phòng bệnh thường, sau này mỗi ngày đều cần cô chăm sóc, cô nên dưỡng sức trước đi.”

Hứa Kha gật đầu, đứng ngoài cửa sổ phòng theo dõi nhìn một lát sau đó xoay người đi đến thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, người đi ra chính là Doãn Vãn Thừa. Anh vừa nhìn thấy Hứa Kha lập tức nở một nụ cười sáng lạn.

“Thế nào rồi?”

“Cậu đừng vào nữa. Tôi vừa vào rồi, vẫn không được vào thăm đâu. Có lẽ ngày kia mới được thăm.”

“Ờ, sức khỏe tốt chứ?”

“Bác sĩ nói rất tốt.”

Hứa Kha anh xuống thang máy, đi đến cửa bệnh viện. Doãn Vãn Thừa chỉ vào chiếc Land Rover của mình, hỏi: “Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”

Hứa Kha nhìn chiếc Land Rover của anh, ngại ngùng hỏi: “Cậu có thể giúp tôi chuyển nhà không?”

Doãn Vãn Thừa nhìn cô, nghiêm trang nói: “Có thể, nhưng không miễn phí, chuyển xong thì phải mời tôi ăn cơm.”

Hứa Kha cười đồng ý. Có lẽ đúng như Doãn Vãn Thừa đã từng nói, cô là do Thiệu Nhất Bình nuôi lớn , còn trong người anh lại chảy dòng máu của Thiệu Nhất Bình, cho nên cô có một loại cảm giác huyết mạch tương thông với anh, tuy rằng lúc đầu là không hề quen biết, chỉ vài ngày tiếp xúc đã nhanh chóng có cảm giác thân thuộc, giống như đó là anh em bị thất lạc nhiều năm. Lúc ở cùng với anh so với lúc ở cùng với Thẩm Mộ tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

Xe chạy vào trong ngõ nhỏ ở Hổ Tây, Doãn Vãn Thừa vừa cẩn thận lái xe, vừa bày ra vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm: “Chút nữa mà đổ xe thì xấu mặt lắm đây.”

Hứa Kha cố nén cười: “Không sao, tôi sẽ không nói với ai đâu .”

Xe dừng ở bên dưới, Hứa Kha chậm rãi bước lên cầu thang, tâm trạng đột nhiên nặng nề, u ám hẳn đi. Chỗ này cô đã ở hai năm rồi, không thích, nhưng cũng có tình cảm, hai căn phòng trong nhà kia đã từng là nơi cô chịu rất nhiều oan ức, cũng là nơi cô chờ đợi rất nhiều.

Đứng trước cửa, mặc dù là cô có cầm chìa khóa, nhưng vẫn gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa. Chỉ một vài giây sau, cửa mở ra, là Lâm Dao.

Cô ta nhìn thấy Hứa Kha và Doãn Vãn Thừa, rõ ràng là run rẩy một chút sau đó xoay người đi thẳng vào phòng, ngay cả một câu cũng không thèm nói với Hứa Kha, lạnh lùng như với người xa lạ.

Hứa Kha nói với Doãn Vãn Thừa đứng ở phía sau: “Cậu chờ tôi một lát nhé.”

Cô đi vào trong phòng mới phát hiện Lý Bình Ngọc vẫn còn ở đây, lại còn ở trong phòng của cô nữa. Cô rất buồn nhưng vẫn cố nén xuống, chỉ mỉm cười với Lý Bình Ngọc, “Dì, cháu tới lấy chút đồ.”

Lý Bình Ngọc khách khí gật gật đầu, chỉ vài thùng giấy nhỏ ở góc phòng: “Tôi đã bảo Lâm Dao giúp cô thu dọn xong rồi.”

Bà dường như đang chờ Hứa Kha đến chuyển đồ đi, kiểu thái độ không thể chờ đợi nổi của bà khiến lòng Hứa Kha càng buồn hơn, chẳng có ai lại thích người khác động vào đồ đạc của mình. Hơn nữa, nơi đây cô cũng từng là chủ nhà. Thế mà bây giờ, cô lại giống như bị đuổi khỏi nhà vậy. Ngay cả giường cũng đã bị Lý Bình Ngọc chiếm dụng.

Lòng cô có chút bi thương, giờ phút này chẳng còn tâm trạng ở lại đây thêm chút nào, thầm nghĩ nhanh chuyển đi thôi. Lúc mới lên đây, cô còn sợ gặp phải Lâm Ca, sợ chứng khiến Lâm tâm trạng của anh, giờ phút này những sợ hãi đó dường như đã tan biến hết.

Lâm Ca mãi mãi vẫn là con của Lý Bình Ngọc, là anh trai của Lâm Dao, loại này quan hệ máu mủ ruột già này không thể vứt bỏ, hơn nữa Lâm Ca luôn là một người lương thiện như vậy, rất có trách nhiệm với gia đình. Giờ này khắc này cô vô cùng thấu hiểu câu nói đau ngắn còn hơn đau dài, nếu còn lưu luyến, những năm tháng sau này chỉ là thống khổ vô tận, cô và Lâm Ca cả hai đều sẽ như vậy.

Cô cố nén giận, ôm lấy một thùng giấy, nói với Doãn Vãn Thừa đứng ngoài phòng khách: “Vãn Thừa, cậu vào đây bê giúp tôi chút.”

Doãn Vãn Thừa đi tới, cười cười với Lý Bình Ngọc, sau đó ôm lấy hai thùng giấy.

Ra tới cửa, Hứa Kha nghe thấy Lâm Dao nói một câu.

“Mẹ nhìn đi, cô ta lại đi tìm người khác rồi, thật là một người phụ nữ lẳng lơ.”

Hứa Kha cuối cùng không thể nhịn được tức giận trong lòng nữa, xoay người bỏ thùng giấy xuống, quay đầu lại rồi tiến tới.

“Lâm Dao, cô nhanh nhanh bán nhà để trả tiền cho tôi đi. Mẹ tôi bị bệnh, tôi phải mượn tiền của Mạc Tiểu Tiểu, tôi không muốn vì loại người như cô mà thiếu ân tình của Mạc Tiểu Tiểu.”

Lâm Dao mở to hai mắt nhìn: “Mẹ tôi viết giấy ghi nợ cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Sự giận dữ của Hứa Kha lên tới đỉnh điểm: “Vì Lâm Ca, tôi đã muốn quên chuyện này đi. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy con người như cô không đáng để tôi đem tiền cho cô vay. Nếu cô không làm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”

Lý Bình Ngọc lập tức khẩn trương, đứng lên nói: “Được, chúng tôi cũng chẳng muốn thiếu nợ cô. Tôi sẽ bảo Lâm Dao nhanh chóng giải quyết.”

Hứa Kha vội vàng xoay người bước đi, tức giận đến mức run rẩy. Lâm Dao con người này cuối cùng cô cũng nhìn rõ . Hy vọng cô ta nhanh chóng xử lí cho xong chuyện căn nhà, cô không bao giờ muốn gặp mặt con người này lần nữa.

Đi xuống dưới, Doãn Vãn Thừa nhìn cô, không nói gì, xếp đồ cho cô xong mới khe khẽ thở dài: “Tiểu Kha, cậu thật biết nhẫn nhịn, giống hệt mẹ tôi.”

Hứa Kha giật mình, Chương Nguyệt Quang, bà là một người thế nào?

“Lúc tôi còn nhỏ, ông nội tôi không ngày nào là không **** mắng bà, không có một việc gì là không đổ lỗi cho bà. Ngay cả việc tôi đi đánh nhau với người khác, ông ấy cũng chẳng mắng tôi, chỉ mắng mẹ tôi. Bà rất nhẫn nại, một người phụ nữ có ba đứa con, lại còn phải ra bên ngoài làm việc, dường như tôi chưa bao giờ thấy mẹ cười. Mãi đến khi ông nội tôi qua đời, bà mới dần vui vẻ lên.”

Nói tới đây, Doãn Vãn Thừa thở dài, “Mẹ thực sự rất vất vả.”

Hứa Kha vẫn im lặng . Tuy rằng bà là mẹ đẻ con, nhưng khi cô nghe những chuyện xưa kia của bà thì lại không quá xúc động.

Khẩu khí Doãn Vãn Thừa có chút khẩn khoản: “Tôi rất yêu bà, mặc dù tôi biết bà không phải là mẹ ruột của tôi. Ngày mai bà tới đây rồi. Tiểu Kha, cậu đừng hận bà, được không?”

Hứa Kha yên lặng ngồi trên xe, nỗi bất an trong lòng dâng lên. Gặp bà, nphải nói gì đây? Cô hận bà ư? Hình như không hận, cô thậm chí còn ngầm cảm thấy may mắn khi được đổi cho Thiệu Nhất Bình, có thể được hưởng một tình thương sâu nặng như vậy.

Xe đến Vinh Để, Doãn Vãn Thừa giúp Hứa Kha chuyển đồ lên tầng hai. Anh đánh giá xung quanh một chút, đứng trên ban công nhìn lớp cỏ xanh rờn phía dưới, cười tủm tỉm nói: “Nơi này thực sự rất tốt, rất thích hợp để mẹ cô nghỉ ngơi.”

Hứa Kha trong lòng lộp bộp một chút, sau đó thấp giọng nói: “Vãn Thừa, tôi có thể xin cậu một việc không?”

Doãn Vãn Thừa quay đầu dáng vẻ sợ sệt, “Xin? Cậu đừng làm tôi sợ, có việc gì thì cứ sai bảo.”

“Sau khi mẹ tỉnh lại, cậu có thể gọi bà là mẹ không?”

Doãn Vãn Thừa cứng đờ, nhưng chỉ mỉm cười: “Được. Nhưng gọi như thế sẽ lẫn lộn, gọi mẹ Thiệu, có được không?”

Hứa Kha cười gật đầu.

Doãn Vãn Thừa đột nhiên nghiêm mặt nói: “Căn nhà lớn như vậy, cậu ở một mình sẽ rất sợ, hơn nữa bây giờ cậu không có xe, không có phương tiện mà đi ra ngoài. Tôi chuyển tới đây sống cùng mọi người, có thể làm chân chạy vặt.”

Hứa Kha suy nghĩ một chút, cười gật gật đầu. Anh nói rất có lí. Quan trọng là, Thiệu Nhất Bình chắc chắn rất muốn sống cùng anh ta . Tìm được đứa con thất lạc hơn hai mươi năm này là việc vui nhất lúc già của bà. Nếu Doãn Vãn Thừa có thể làm bạn ở bên cạnh mẹ cô thì không còn gì tốt hơn nữa.

“Đúng rồi, đồ của mẹ vẫn chưa chuyển tới đây sao?”

Hứa Kha cười nói: “Nếu hôm nay cậu rảnh rỗi, cùng tôi đi về tỉnh L một chuyến chuyển đồ của mẹ tới đây.”

“Được, nhưng không miễn phí đâu. Cậu phải mời tôi xem phim.”

Hứa Kha ra vẻ không hờn giận, quệt miệng nói nói: “Thật đúng là không muốn chịu thiệt. Chuyển nhà giúp mẹ cũng tính phí.”

Doãn Vãn Thừa giả vờ giả vịt gật đầu: “Ờ, người làm ăn, cậu biết mà.”

Hứa Kha xì một tiếng.

Một giờ sau, hai người tới tỉnh L. Hứa Kha thu dọn một vài món đồ dụng hàng ngày và quần áo của Thiệu Nhất Bình xong chuyển ra ngoài cốp xe. Chiếc Land Rover của Doãn Vãn Thừa rất lớn, cốp xe rộng như một căn phòng. Nhìn căn nhà trống rỗng chỉ còn vài món đồ, lòng Hứa Kha có chút buồn buồn.

Vườn rau phía sau nhà có vẻ đã khô héo rồi. Cô đi tới đó, nhổ một vài gốc rau lên, để vào trong một chiếc túi plastic to.

Doãn Vãn Thừa khó hiểu nhìn cô: “Cậu muốn làm gì?”

“Bỏ đi tiếc lắm, mang về nấu ăn.”

Doãn Vãn Thừa khoa trương nhìn cô: “Sau này cậu chắc chắn sẽ là mẹ hiền vợ thảo, gia đình hạnh phúc nha.”

Hứa Kha đỏ mặt lườm anh một cái: “Buổi tối mời cậu ăn cơm, dùng rau này nấu.”

Luc quay lại Vinh Để đã hơn sáu giờ tối. Doãn Vãn Thừa giúp cô sắp xếp gọn gàng đồ đạc của Thiệu Nhất, trời đang tối dần.

Hứa Kha ngồi nghỉ trên ghế sofa một lát, đang định đi nấu cơm, đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe ô tô. Một lát sau, Thẩm Mộ mở cửa ra, đi vào.

Anh nhìn thấy Doãn Vãn Thừa, lông mày nhíu lại, hình như có chút bất ngờ. Còn Hứa Kha nhìn thấy anh, cũng có chút bất ngờ.

Doãn Vãn Thừa cười ha ha đi tới: “ồ, dì Lê nói anh sẽ ở lại Vân Đình mà, không phải à?”

Thẩm Mộ buông chìa khóa trong tay xuống, nói: “Tôi sợ Hứa Kha một mình ở đây không có phương tiện đi lại, cho nên tôi tới xem sao.”

“Không sao, em đã nói qua với Tiểu Kha rồi, em ở lại đây chăm sóc mẹ con họ.”

Thẩm Mộ ngẩn ra, ánh mắt quét tới đây. Hứa Kha tránh tầm mắt của anh, xoay người vào phòng bếp, “Tôi đi nấu cơm, hai người nói chuyện nhé.”

Hứa Kha vừa mới nấu xong nồi cơm, Thẩm Mộ đi tới.

Lòng cô không hiểu sao lại hoảng hốt, cúi đầu xuống rửa rau. Số rau mới hái từ vườn rau của mẹ, nhỏ hơn ngoài chợ rất nhiều nhưng tất cả đều mang hương vị của thiên nhiên.

Anh đứng phía sau cô, rất lâu cũng không lên tiếng. cô càng ngày càng cảm thấy không tự nhiên, giống như có cái kim chọc vào lưng.

Đột nhiên, anh hỏi khẽ: “Trong lòng em, anh ngay cả Doãn Vãn Thừa cũng không bằng sao?”

Cô nhìn dòng nước trong bồn rửa, nhất thời không biết nói gì. Thời gian như nước, chỉ trong nháy mắt đã trôi qua. Trước đây trong lòng cô anh quan trong gần bằng Thiệu Nhất Bình, nhưng bây giờ, đã sáu năm xa cách, cảm giác với anh đã chôn vùi trong khoảng thời gian đã qua, nhất thời không biết tìm ở đâu, cũng không thể tìm về được. Anh còn quan trọng không? Cô không tìm được đáp án, lòng mơ hồ không rõ.

“Chuyển nhà gọi nó, ở đây cũng là em với nó. Em coi anh là cái gì?”

Giọng nói anh mang theo vẻ tức giận rõ ràng. Cô càng không biết nói gì, xét theo khía cạnh nào đó, bây giờ quan hệ của anh với cô thực sự không gần gũi bằng quan hệ của cô với Doãn Vãn Thừa.

Cô đành thấp giọng nói: “Không phải. Cậu ấy đúng lúc rảnh rỗi, hơn nữa, cậu ấy là con của mẹ em, em nghĩ cậu ấy ở đây mẹ em sẽ vui vẻ.”

“Em cố ý chọc tức anh phải không?”

Giọng nói anh cao vút, có vẻ không giận hờn. Hứa Kha quay đầu nhìn qua mới biết anh đang hung hăng lườm cô.

“Không hiểu.” Cô quay đầu đi thấp giọng lẩm bẩm một cái, tức giận gì chứ.

Anh im lặng một lát rồi đột nhiên hung dữ nói một câu: “Được, vậy anh cũng ở đây.”

Cô sửng sốt, kìm lòng không được quay đầu lại. Có vẻ anh một chút cũng không hờn giận, dưới hàng mi đen dày là đôi mắt kiên định mà chân thật đáng tin.

Dáng vẻ bá đạo không biết đúng sai này, thực sự giống hệt với sáu năm trước. Cô có chút bất đắc dĩ, định mặc kệ, coi như không nghe thấy.

“Có gì cần tôi giúp không?” Doãn Vãn Thừa đúng lúc không bình thường xuất hiện ở cửa bếp, cười tủm tỉm nhìn Hứa Kha, hóa giải cục diện bế tắc, cưn sóng ngầm mãnh liệt gầm gừ trong phòng bếp.

“À, không cần, sắp xong rồi.”

“Thẩm Mộ, chúng ta đi chơi cờ đi.”

Thẩm Mộ nhìn Hứa Kha rồi đi ra ngoài.

Trên bàn cơm, Doãn Vãn Thừa khen tay nghề của Hứa Kha không dứt miệng, khoa trương phong tặng cô danh hiệu “Ngon hơn cả khách sạn”, mẹ hiền vợ đảm điển hình.

Hứa Kha được khen có chút xấu hổ, sắc mặt ửng hồng càng khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng, lông mi thật dài động đậy dưới ánh đèn , giống như đôi cánh bướm.

“Mắt anh luôn rất chuẩn.” Thẩm Mộ từ đầu vẫn im lặng nghe lời khen của Doãn Vãn Thừa, giờ phút này đột nhiên phun ra một câu ý vị sâu xa như vậy, giống như lãnh đạo phát biểu lời tổng kết, hàm nghĩa sâu sắc.

Doãn Vãn Thừa sửng sốt, mặt Hứa Kha lập tức từ hồng biến thành đỏ.

Không khí trên bàn cơm đột nhiên rất kì lạ, Doãn Vãn Thừa dường như có chút bất ngờ, giờ phút này đột nhiên nhạy cảm, cố ý vô tình nhìn Hứa Kha rồi lại nhìn Thẩm Mộ, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.

Hứa Kha ngầm giận Thẩm Mộ phá hỏng không khí, khiến quan hệ giữa anh và cô thêm ái muội. Hơn nữa, lòng cô còn hơi lo lắng, sau này, ba người sẽ cùng ở đây tình trạng sẽ thế nào đây? Haiz, đau đầu.

Ăn cơm xong, Doãn Vãn Thừa rửa bát, xong rồi cười nói với Hứa Kha: “Tiểu Kha, cậu không phải muốn mời tôi đi xem phim à, bây giờ đi nhé?”

“Được rồi, xem xong đi tới bệnh viện thăm mẹ luôn.” Hứa Kha thuận miệng đồng ý luôn. Mấy ngày nay đầu óc vẫn căng thẳng, trải qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm của mẹ, chia tay Lâm Ca, trong hoàn cảnh bao nhiêu chuyện như vậy Thẩm Mộ lại còn bắt cô chịu trách nhiệm, lòng cô thật sự hỗn loạn lắm, bây giờ đi thả lỏng một chút cũng tốt.

Không ngờ Thẩm Mộ buông tờ báo trong tay xuống, đứng lên nói: “Anh cũng đi.”

Ba người… đi xem phim sao?

Chương 32: Lại một lần nữa

Thẩm Mộ chân dài bước từng bước ra cửa lớn, khóe miệng Doãn Vãn Thừa co rút, cũng đi theo ra ngoài.

Hứa Kha kinh ngạc nhìn bóng dáng cao gầy tuấn dật của hai người, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ tới một câu cực kì không hợp thời…

Phong tiêu tiêu hề Dịch Thuỷ hàn

(Đây là một câu trong đoạn hát Kinh Kha từ giã Thái Tử Đan để đi hành thích Tần Thuỷ Hoàng trong Thích Khách Liệt Truyện trong cuốn Sử kí củaTư Mã Thiên, tìm hiểu về Kinh Kha thì vào đây)

Hai người đi được vài bước, cùng lúc quay đầu lại, nhìn cô.

“Sao em/cậu không đi?”

Hứa Kha đành phải cố chịu đựng bước ra ngoài.

Bởi vì xe của Thẩm Mộ chỉ có thể chứa được hai người cho nên ba người lên xe của Doãn Vãn Thừa.

Đến rạp chiếu phim, Doãn Vãn Thừa nhìn mấy phim được thông báo trước trên màn hình lớn, hỏi Hứa Kha: “Cậu muốn xem phim nào?”

Hứa Kha tùy tiện chọn một bộ phim văn học, ba người đi vào trong phòng chiếu. Ngày 1 tháng năm, người đi xem phim rất đông chủ yếu là những cặp đôi yêu nhau. Lúc ba người bước vào, mọi người trong phòng chiếu đều quay ra nhìn bộ ba một nữ hai nam này, có vẻ kì lạ hiếm thấy.

Doãn Vãn Thừa đi trước, tìm được vị trí rồi ngồi xuống. Hứa Kha đi phía sau, cô đi theo Doãn Vãn Thừa, chọn một ghế rồi ngồi xuống, không ngờ tới mông lại đặt lên đùi một người.

Cô sợ hãi nhảy lên, nhìn lại, Thẩm Mộ đã ung dung ngồi ở giữa.

Anh nhanh thế cơ à! Hứa Kha đành phải lùi về bên trái, ngồi ở mép bên trái. Sau khi ngồi xuống, mặt vẫn còn nóng rực, vừa rồi mông cô chạm vào chân anh chỉ trong một giây thôi nhưng thực sự đã chạm vào rồi. Con người này, thật quá đáng.

Sau khi bộ phim bắt đầu, trong phòng chỉ còn một màu tối đen. Hứa Kha đang xem phim rất nhập tâm, đột nhiên, bàn tay đặt trên tay vịn bên phải của ghế bị Thẩm Mộ nắm rất chặt. Cô bất ngờ, chưa kịp phòng bị gì nên rất hoảng sợ, thiếu chút nữa thì kêu lên. Vừa liếc sang đã thấy anh nghiêm trang nhìn màn hình chiếu, giống như bàn tay kia không phải của anh vậy.

Cô cố né tránh, nhưng lại không thể dùng lực quá mạnh, bàn tay không có dấu vết gì là sắp rút được ra. Cô có chút nóng nảy, biên độ của động tác có vẻ mạnh, Doãn Vãn Thừa bên dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nghiêng đầu nhìn sang.

Cô nhanh chóng ngừng động tác lại, giả bộ chăm chú nhìn lên màn hình.

Thẩm Mộ ghé mắt cười cười, đôi môi mỏng cong lên như không có chuyện gì xảy ra.

Cô càng tức giận, lại bắt đầu muốn rút tay ra. Doãn Vãn Thừa ngồi bên kia định đi sang chỗ cô. Khóe mắt dư quang của cô vừa nhìn thấy Doãn Vãn Thừa động đậy liền nhanh chóng bất động.

Ép buộc vài lần như thế, cô mệt mỏi giận dỗi, tâm trạng xem phim cũng mất luôn , quyết định đứng dậy. Thẩm Mộ cũng đứng lên luôn, may mắn là lúc này anh đã bỏ tay cô ra rồi

“Em đi toilet.” Cô thấp giọng nói một câu, lách người đi ra khỏi phòng chiếu. Không ngờ vừa quay đầu lại, Thẩm Mộ cũng theo đi ra.

Hứa Kha thật không còn gì để nói, đứng ngoài hành lang quay đầu lườm anh.

“Anh vừa rồi làm gì vậy?”

“Không làm gì, chỉ nắm tay em thôi.”

Hứa Kha nhất thời chán nản, “Trò đùa của anh thật vớ vẩn.”

Thẩm Mộ mỉm cười, rất lâu sau mới nghiêm trang hỏi: “Em muốn gọi 110 à?”

Hứa Kha với sự vô lại của anh có chút bất lực.

Lúc này, di động trong túi cô rung lên, cô lấy di động ra, nhìn thấy số gọi tới là của Lâm Ca, chần chờ một chút mới bắt máy.

“Tiểu Kha, mấy ngày nay anh thường nghĩ, nếu anh có rất nhiều tiền, một lần có thể mua ba cái nhà, một cái chúng ta ở, một cái đưa cho mẹ, còn lại là của Lâm Dao, chúng ta có phải sẽ không chia tay không?”

Giọng nói của anh rất khàn, trong đó còn mang theo bi thương và bất đắc dĩ sâu sắc, giống như người lẩm bẩm làu bàu khi bị người ta phá tan giấc mông.

Lòng Hứa Kha xót xa, im lặng không nói gì. Chia tay với anh, điều bất đắc dĩ và bất ngờ đến thế, ảnh hưởng lớn nhất của việc đó tới bây giờ là phá tan tình yêu thành từng mảnh nhỏ. Vừa nghĩ tới thái độ của Lý Bình Ngọc và Lâm Dao hôm nay khi cô đến chuyển đồ đi, cô biết vấn đề không còn là tiền bạc nữa, mà vấn đề là nhân phẩm và tính cách con người, thứ khó có thể sửa đổi được. Nhưng những lời nói như vậy, cô không muốn nói ra, anh đã từng nói người thân là thứ không thể lựa chọn, cho nên cô cũng không muốn nói nhiều hơn về người nhà của anh, dù sao đó cũng là tôn nghiêm của anh.

“Tiểu Kha, có tiền, người ta sẽ sống rất thoải mái, lúc đó mới có thể nắm hạnh phúc trong tay. Em thấy đúng không?”

Hứa Kha thở dài: “Trên đời này có rất nhiều vấn đề tiền bạc không thể giải quyết được.”

Cô không phải là người coi trọng đồng tiền, nhưng lại gặp người nhà của anh, những người coi trọng đồng tiền. Mọi mâu thuẫn chung quy cũng chỉ vì nó mà bùng nổ, khiến người ta không thể cầm lòng.

Giọng nói Lâm Ca có chút nghẹn ngào, “Tiểu Kha, hai năm nay, anh đã nợ em quá nhiều. Lúc nào em cần đến anh thì anh vẫn luôn ở đây.”

Hứa Kha kiềm chế chua xót và khổ sở trong lòng, chầm chậm nói: “Lâm Ca, những ngày sau này, anh là người thân của em, là bạn bè của em.”
Ngắt điện thoại, trong lòng cô không hề khó chịu. Có lẽ áp lực từ khi ở bên cạnh Lâm Ca đến giờ đã tích tụ quá nhiều, chia tay dù đau khổ nhưng từ sâu thẳm bên trong lại có một cảm giác được giải thoát. Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi cô đã từng yêu Lâm Ca chưa? Hay chỉ là cảm giác yêu chính bản thân mình, chỉ mong một loại an ổn không tranh cướp với người đời, cứu nhau trong lúc hoạn nạn? Chia tay với Lâm Ca thực sự có cảm giác đau lòng, nhưng không hề giống với cảm giác đau đớn tận tâm can, mất hết can đảm khi bị Thẩm Mộ lừa gạt năm đó. Loại tuyệt vọng ấy giống như cả thế giới đều bị một câu nói của anh làm cho u ám, hơn nữa còn không có một tia sáng ấm áp nào.

Thẩm Mộ im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Anh tuy rằng đã đoán trước được kết quả, nhưng anh không ngờ em thương tâm khổ sở đến thế.”

Hứa Kha hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Nhớ tới vài lần gặp mặt trước đây, giọng điệu anh luôn chắc chắn, khẳng định cô sẽ không ở bên Lâm Ca, vì sao có thể chắc chắn như thế?

Cô theo bản năng hỏi một câu: “Anh thì biết cái gì chứ?”

“Chuyện của em, anh đều biết hết. Anh trở về lâu như vậy rồi mới đi tìm em, là vì anh nghĩ anh ta có thể cho em hạnh phúc. Đáng tiếc, sau khi biết được, vẫn là người ngoài tỉnh táo người trong cuộc u mê.”

Cô không hiểu sao lại có chút tức giận : “Anh điều tra em à?”

Anh dừng một chút, “Không phải điều tra, chỉ là quan tâm. Sau đó là không thể buông tay, không thể yên tâm.”

Giờ phút này, ngoài hành lang im lặng , cũng chỉ có hai người họ. Anh dừng lại ở đôi mắt cô, dường như muốn từ đó nhìn thấu lòng cô hoặc là muốn bản thân mình nhập được vào lòng cô.

Ánh mắt như vậy khiến cô không tự chủ được mà cảm thán trong lòng. Cô đón nhận ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Thẩm Mộ, chúng ta không thể quay lại đâu.”

Anh im lặng không nói gì, vẫn gắt gao nhìn sâu vào mắt cô. Nhất thời, ngoiaf hành lang yên tĩnh như ban đêm trên ngọn núi cao.

Cô từ từ nói: “Sáu năm, một khoảng thời gian dài như thế. Chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều, không còn khả năng ép cảm giác dừng lại ở sáu năm trước nữa. Có lẽ, anh đang áy náy hoặc muốn có trách nhiệm với em thật ra, không cần thiết.”

Anh híp mắt, nghiêm mặt nói: “Được, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Tối nay, coi như chúng ta mới quen nhau.”

Hứa Kha cứng đờ, không ngờ anh sẽ nói như vậy, loại ánh mắt bắt buộc này của anh giống hệt như đêm vào sáu năm trước ấy, trong ấn tượng của cô anh là người muốn gì là phải dốc tàn lực để có được, dường chưa bao giờ buông tay. Giờ phút này cô có cảm giác mình đang bị ánh mắt của anh thu hút, cô tránh khỏi ánh mắt của cô, mím môi lướt qua người anh.

Bộ phim này, cô không còn tâm trạng để xem, hơn nữa, để tránh lại bị đánh lén lần nữa, hai tay cô vẫn đặt trong túi áo, che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay.

Sau khi bộ phim kết thúc, ba người tới bệnh viện thăm Thiệu Nhất Bình một chút rồi mới lái xe quay lại Vinh Để.

Vào cửa, Thẩm Mộ liền nói với Doãn Vãn Thừa: “Vãn Thừa, tầng 1 và tầng 3 đều có phòng dành cho khách, cậu ở tầng mấy?”

“Ờ, sau khi mẹ về chắc chắn sẽ ở tầng 1 cho tiện lợi, em cũng ở tầng một.”

“Được. Vậy cậu đi nghỉ sớm đi.” Nói xong, anh quay đầu nhìn Hứa Kha cười cười: “Tiểu Kha, chúng ta đi lên nghỉ ngơi đi.”

Lời này của anh sao lại có vẻ ái muội vậy nhỉ?

Cô bước nhanh lên tầng, vào phòng.

Một lát sau, Thẩm Mộ gõ cửa tiến vào.

Hứa Kha đang ngồi trên giường thu dọn quần áo của mình, ngẩng đầu tùy ý hỏi: “Có việc gì?”

Anh chắp tay sau lưng đi tới, đầu tiên là mỉm cười với cô, sau đó đặt vài món nội y lên trên giường của cô, nghiêm trang nói: “Tiết kiệm là đức tính tốt, vứt đi tiếc lắm.”

Hứa Kha vừa thấy, mặt đã nóng rực lên , nội y này chính là nội y anh tặng cô lần trước.

Anh đưa xong rồi vẫn không chịu đi, chỉ vào nội y nói: “Anh chưa từng theo đuổi con gái, không biết tặng đồ như thế nào. Nhưng anh cảm thấy như thế rất thực tế, em xem trên này cái nào cũng có ren, cho dù em có cúi thấp xuống, ngực cũng không bị lộ ra ngoài.”

Hứa Kha không thể nhịn được nữa, mặt đỏ bừng quát khẽ: “Thẩm Mộ anh đi ra ngoài.”

Anh có vẻ không hiểu gì, đứng lên đi ra ngoài, đến cửa lại còn quay đầu nói một câu: “Có việc gì gọi anh.”

Hứa Kha cắn răng nói: “Em không có việc gì.”

Anh đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Hứa Kha đặt bừa đám nội y kia vào tủ quần áo, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh nói anh chưa từng theo đuổi con gái, nhưng thực sự chính là như vậy. Cô còn nhớ khi đó cô thường xuyên thấy những bức thư màu hồng nhạt trong thùng thư, còn thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại của các cô nữ sinh tìm anh. Có một lần buồn cười nhất, có một cô gái và Mạc Tiểu Tiểu nhất khiến như cố (vừa gặp đã thân), hai người trở thành bạn thân, kết quả Mạc Tiểu Tiểu đã phát hiện cô nàng này thân với mình là có mục đích, vô cùng tức giận.

Anh vĩ đại như vậy tất nhiên là không thiếu con gái theo đuổi, cho nên cũng chẳng cần hao phí tâm tư mà nghĩ cách để theo đuổi người ta, ngược lại phải làm sao để cự tuyệt người ta mới làm anh đau đầu.

Nhưng cho dù là như thế, cũng không đến mức mang nội y ra làm quà tặng chứ, hơn nữa còn suy nghĩ rất chu đáo, lo lắng cái gì cúi người cũng không bị hở ngực, thật sự khiến người ta đau răng.

Hứa Kha thu dọn quần áo xong rồi đi tắm rửa, vừa cởi quần áo lập tức phát hiện không ngờ đã tới vòng kinh nguyệt mới, hơn nữa màu sắc cũng không giống bình thường, có vẻ đậm màu hơn.

Cô đành phải mặc quần áo lên, lúc này đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, trong phòng này có lẽ không có những thứ như băng vệ sinh.

Tình thế cấp bách, cô gửi cho Mạc Tiểu Tiểu một tin nhắn.

“Cậu về nhà chưa?”

Nghĩ lễ 1 tháng 5, Mạc Tiểu Tiểu cùng Trương Phỉ đi du lịch ở Lư Sơn.

Một lát sau, Mạc Tiểu Tiểu mới trả lời: “Vẫn ở Cửu Giang.”

Hứa Kha thầm than trời, xem ra không thể tìm cô ấy mượn băng vệ sinh được rồi. Cô suy nghĩ một chút, vừa rồi trên đường cô có đi qua siêu thị Hoa Liên, không biết giờ này đã đóng cửa sổ.

Cô ra ngoài cửa, hơi do dự, khẽ mở cửa phòng Thẩm Mộ ra.”Em muốn ra siêu thị một lúc.”

“Giờ này đóng cửa rồi mà, em muốn mua cái gì? Ngày mai được không?”

“Không được.”

“Em muốn mua cái gì?”

Cô xấu hổ không thể nói ra thứ mình muốn mua, lại hỏi tiếp: “Quanh đây có hàng tạp hóa nào không?”

“Gần nhà hàng của Dung Dung có một cái.”

“Ừ, được rồi. Em tự đi cũng được.” Nhà hàng của Dung Dung cách nơi này không xa, đi tới đi lui có lẽ cũng tìm được.

“Muộn rồi, anh đi với em.”

Thẩm Mộ đi xuống dưới, xe rất nhanh đã đi tới hàng tạp hóa.

Hứa Kha thừa dịp anh dừng xe, nhảy xuống dưới, lo lắng thế nào lại quay lại nói một câu: “Anh chờ em ở đây .”

Cô vội vã đi vào. Chủ tiệm là một bà dì hơn bốn mươi tuổi, vừa xem tivi vừa ngủ gật, nhìn thấy Hứa Kha bước vào mới giật mình.

“Cháu muốn mua gì?”

“Có băng vệ sinh không ạ?”

Bà dì từ trong quầy hàng đứng lên, chỉ vào cái giá ở phía bên kia, “Có, có. Ở bên kia.”

Hứa Kha đi qua lấy một gói, đi ra tính tiền.

“Ai da, không có tiền lẻ trả lại tờ 100 đồng của cháu rồi.”

“Cháu cũng không mang tiền lẻ.” Vừa rồi vội vã ra ngoài, Hứa Kha không mang cả ví tiền, tiện tay lấy đúng 1 tờ 100 đồng.

Thẩm Mộ đi tới, mở ví tiền ra đặt tờ 50 đồng lên mặt bàn

Mặt Hứa Kha lập tức nóng rực, anh vào đây từ khi nào? Hay rồi, băng vệ sinh trên mặt bàn kia càng chói mắt hơn.

Chủ tiệm từ trong ngăn kéo lấy ra tờ 10 đồng đưa cho Hứa Kha, tiếp tục vẻ mặt đau khổ: “Ai da, đến giờ đóng cửa rồi, tiền lẻ cũng hết mất rồi, hay là cháu lấy thêm thứ gì đi.”

Hứa Kha nhìn trái nhìn phải, thật sự không cần thứ gì ở đây cả.

“Cái này đi, vừa đủ tiền.”

Dì bán hàng đi sang giá đồ tiện tay cầm hai món bỏ vào trong túi plastic.

Hứa Kha cúi đầu nhìn vào sắc mặt đỏ rực.

Dì bán hàng thả vào túi một hộp kẹo cao su và một hộp áo mưa.

Thẩm Mộ bình tĩnh nhấc túi plastic lên rồi đi ra ngoài.

Lời tác giả: người đàn ông bình tĩnh mua băng vệ sinh cho vợ mình là người đàn ông tốt… .

Chương 33: Gặp mặt

Hứa Kha xấu hổ đi sau lưng anh lên xe. Quay về nhà, đúng lúc Doãn Vãn Thừa tắm rửa xong đi ra ngoài, anh vừa giũ tóc, vừa tò mò nhìn túi plastic trong tay Hứa Kha, thuận miệng hỏi: “Ra ngoài mua đồ ăn vặt à?”

Thẩm Mộ lập tức cười thành tiếng.

Hứa Kha đỏ mặt lên gác, vào phòng ngủ lập tức vứt hộp “áo mưa” (nghĩa bóng nhé) vào thùng rác. Vì sao khi cô ở cùng Thẩm Mộ thì luôn bị xấu hổ trước mặt anh.

Cô chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa kịp tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cuống cuồng mặc áo choàng tắm, ra mở cửa phòng.

Thẩm Mộ cầm trong tay một chiếc thảm màu xanh lục, nghiêm trang đưa cô.

“Dùng cái này đi, anh nhớ trước kia dì Thiệu cũng đưa em một cái tương tự mà.”

Mặt Hứa Kha lập tức đỏ lựng lên, bực mình nói: “Thẩm Mộ hôm nay anh có phải là đàn ông không thế?”

Lúc ngủ cô luôn thích lăn qua lăn lại , mỗi lần tới mấy ngày này luôn bị thấm ra ngoài giường, Thiệu Nhất Bình luôn trải lên giường cô một tấm thảm màu cà phê. Còn nhớ có một lầncô vội vàng đi học quên không cuộn thảm lại, không may lại bị Thẩm Mộ nhìn thấy, lúc ấy của sắc mặt anh giống hệt với cô, đỏ lựng lên…

“Em nói anh không phải đàn ông ư?”

Anh có vẻ tức giận, theo đuổi con gái không phải là sở trường của anh, hơn nữa còn là trong cuộc sống “đặc biệt” kia, hao tổn tâm tình, quan tâm săn sóc, thế mà còn bị tình nghi không phải là đàn ông. Anh chịu đựng “oan ức” trải thảm lên giường cô. (mặt anh vẫn dày)

Hứa Kha tiến lên ngăn tay anh lại, đỏ mặt hừ hừ mấy chữ chữ “Bà mẹ già” . Chuyện này thầm kín quá mức, dùng quan hệ của hai người trước đây mà nói, bị anh công khai “Săn sóc” như vậy, trong sự xấu hổ của cô còn có chút buồn bực.

Bà mẹ già! Bây giờ thì anh giận thật, lập tức quăng cô lên trên giường, trợn mắt với cô: “Con bé này không thấy được lòng tốt của người ta à, đã ngốc lại còn bướng.”

Khẩu khí này rất giống với sáu năm trước kia, khi đó anh giống hệt bây giờ, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng thà chết cũng không chịu nhận, đã thế lại còn nói lời ác độc cay nghiệp nữa chứ. Biết rõ cô yêu thầm anh, lại còn giả vờ không biết gì , có chết cũng không chịu mở miệng. Nghĩ tới đây, cô hơi tức giận , dùng sức đẩy anh ra, quát: “Buông ra.”

Anh chống tay ép cô vào lồng ngực mình. Đang cười, bỗng nhiên không cười nữa .

Cô giãy dụa vài cái, áo choàng tắm rớt cuống, xương quai xanh lộ ra, lộ ra cả vết chu sa nhỏ trên ngực. Một nốt đổ đậm nổi bật trên làn da trắng muốt, đột nhiên lặng yên châm lên một ngọn lửa trong lòng anh, trong giây lát cơ thể anh đã không khống chế được mà nảy sinh phản ứng.

Cô cảm nhận được mặt càng đỏ, lại thêm xấu hổ đẩy mạnh anh một cái.

Hơi thở của anh gấp gáp hơn, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng không thể che giấu. Không khí trở nên xấu hổ ái muội, cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cảm giác của đêm sáu năm về trước đột nhiên hiện lên rõ ràng vô cùng.

Anh đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Nửa ngày sau cô mới bình ổn được hơi thở, lúc đó mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ đi làm, trước khi đi còn trịnh trọng nói với Hứa Kha: ” Trưa hôm nay anh muốn mời em ăn cơm.” Thái độ chuyên chú trang trọng, giống như hẹn gặp một đối tác quan trọng vậy.

Hứa Kha sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một câu nói của anh ở rạp chiếu phim tối hôm qua “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, tối nay coi như chúng ta mới quen nhau.”

Vì thế, đây là bắt đầu hẹn hò?

Cô hơi đau đầu, cúi đầu ấp úng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện, chắc là không có thời gian.”

“Không sao anh tới đón em.”

Khẩu khí của anh không cho người khác cơ hội cự tuyệt, ánh mắt không đi cũng phải đi, dùng hai mắt uy hiếp cô rồi nhanh chóng bước đi.

Hứa Kha ăn bữa sáng qua loa, nửa tiếng sau Doãn Vãn Thừa mới thức dậy.

Anh bước vào phòng ăn vô cùng vui mừng: “Ha ha, có đồ ăn ngon .”

Anh không chút khách khí tiêu diệt hết phần ăn sáng mà Hứa Kha làm cho mình, vẫn còn thấy đói.

Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: “cậu có thể ăn nhiều thế à?”

Thẩm Mộ cao hơn anh ta, nhưng lượng cơm ăn cũng chỉ bằng một nửa anh ta.

Doãn Vãn Thừa làm bộ ưỡn ngực, vén tay áo làm lộ ra cơ bắp săn chắc. (ấy, đừng show hàng Doãn ca ơi )

“Cậu nhìn đi!”

Hứa Kha mỉm cười, cúi đầu ngại ngùng nhìn qua. Hình như đàn ông ai cũng thích kiểu khoe khoang này, ngay cả Lâm Ca con người nhã nhặn như thế cũng mua tạ luyện tập trong phòng ngủ.

Sau khi ăn xong, hai người đến bệnh viện, ngồi ngoài hành lang phòng theo dõi một lát. Chủ nhiệm Trương đi qua đó, Hứa Kha chạy tới hỏi tình hình.

Doãn Vãn Thừa ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau, anh đi tới nói với Hứa Kha: “Tiểu Kha, mẹ và hai chị đã về nước rồi, họ vừa xuống máy bay xong, muốn gặp cậu ngay lập tức. Cậu cùng tôi về nhà một lần được không? Cậu cũng lâu lắm rồi chưa về nhà mà.”

Tim Hứa Kha đập mạnh, sắc mặt không tự giác mà đổi màu. Cô biết Chương Nguyệt Quang nhất định sẽ về gặp cô, nhưng thực sự lần gặp gỡ này cô có quá nhiều loại tâm trạng, giật mình không biết phải làm sao, không biết phải dùng ánh mắt nào để nhìn bà đây? Hơn nữa cô nên gọi bà thế nào?

Doãn Vãn Thừa nhẹ giọng nói: “Tiểu Kha, mấy hôm trước tôi đã nói chuyện này với cậu, chính là muốn để cậu chuẩn bị tâm lí trước. Cậu không giống như tôi đã biết chuyện này từ lâu. Mẹ năm đó thực sự có nỗi khổ riêng, cậu đừng trách bà nhé, chút nữa tới gặp bà một lần được chứ?” Doãn Vãn Thừa cẩn thận mỉm cười, khuôn mặt trong sáng mang vẻ đợi chờ và không yên lòng, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Không muốn cũng phải đối mặt, cô hít sâu một hơi, khẽ gật nói ừ. Doãn Vãn Thừa cũng thở phào một hơi, dường như anh rất sợ cô không đi gặp.

Không ngờ Doãn gia cách Vinh Để không xa, có lẽ chỉ 15 phút đi đường. Cách một con sông nhỏ, Hứa Kha từ trong xe nhìn sang bờ bên kia sông, bên đó là một màu xanh vô tận, còn có một nhà xưởng rất lớn.

Doãn Vãn Thừa chỉ vào căn nhà xưởng kia: “Ông nội bắt đầu lập nghiệp từ nhà máy đó, giữ lại đến tận bây giờ, tôi cũng có thể làm ăn ở đó.”

Xe đi qua một cây cầu nhỏ, chậm rãi dừng lại ở trước một căn biệt thự độc lập.

Doãn Vãn Thừa chạy xe vào gara, sau đó đi thang máy trong gara lên thẳng phòng khách bên trên. Phòng khách lớn như một tòa cung điện, xa hoa, tráng lệ.Tayvịn của bộ sofa phong cách Châu Âu được chạm trổ tinh tế, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ lớn sát đất chui vào phòng.

Trong lòng Hứa Kha không khỏi thầm cảm thán sự giàu sang của Doãn gia, giàu có hơn cả Thẩm gia.

Doãn Vãn Thừa ngẩng đầu gọi với lên tầng 2 một tiếng, “Mẹ, chúng con về rồi.”

Rất nhanh, trên cầu thang tầng 2 xuất hiện một con gái rất trẻ, có lẽ chỉ tầm 30 tuổi. Chị vui vẻ nhìn Hứa Kha, cười rát thân thiết: “Là Tiểu Kha hả? Dịu dàng thanh nhã quá. Mẹ, mẹ đến đây đi.”

Rất nhanh, bên cạnh chị xuất hiện một người phụ nữ tầm 50 tuổi, bà hình như còn đang thay quần áo, vội vàng, tay vẫn còn đang đóng cúc áo.

Hứa Kha chăm chú nhìn hai người đứng trên tầng 2, tuy rằng đã ép mình phải thật bình tĩnh, nhưng dù sao khi nhìn thấy người thân của mình tim vẫn đập nhanh khác thường.

Chương Nguyệt Quang có lẽ đã năm mươi rồi, nhưng năm tháng luôn phá lệ mà ưu ái với hồng nhan (hồng nhan: người phụ nữ đẹp), bà vẫn xinh đẹp như thế. Chương Phiên Nhược rất có khí chất, nhưng dung mạo cũng thường thường.

Hai người rất nhanh đi xuống cầu thang. Một lát sau, Chương Uyển Nhược cũng xuất hiện trên cầu thang, cô nhìn qua Hứa Kha, chậm rãi đi xuống dưới.

Lúc Chương Nguyệt Quang đi đến trước mặt Hứa Kha, trong mắt đã chứa đầy nước mắt. Bà đưa tay chùi nước trong khóe mắt, lông mi trong nháy mắt đã ẩm ướt . Lòng Hứa Kha đau xót, cảm thấy hốc mắt mình cũng đau đau.

Bà nhìn Hứa Kha, môi run rẩy, ánh mắt giống như tấm lụa mịn màng, gắn chặt lên gương mặt Hứa Kha dường như không muốn bỏ qua một chiếc lông tơ hay một xentimet da thịt.

Hứa Kha chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, chăm chú quá mức khiến cô thấy không tự nhiên. Chương Nguyệt Quang tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, đôi mắt bà giống hệt với đôi mắt của Hứa Kha và Chương Uyển Nhược, giờ khắc này nó là bằng chứng chứng minh huyết thống so với cái gì cũng thuyết phục hơn.

Chương Phiên Nhược đứng bên cạnh thở dài: “Em út giống hệt với Uyển Nhược.”

Doãn Vãn Thừa gật đầu: “Ừ, giống lắm.”

Chương Uyển Nhược cứng như khúc gỗ đứng bên cạnh, dường như tất cả đều không liên quan tới cô ấy.

Chương Phiên Nhược cười nói: “Mẹ, mẹ nhìn đi, thật bất công, sinh con giống cha quá, chả xinh đẹp chút nào.”

Chương Nguyệt Quang nước mắt ướt đẫm, đảo quanh trong hốc mắt. Bà rất muốn nắm tay Hứa Kha nhưng lại sợ cô không cho, ngón tay chạm đến tay Hứa Kha lại chậm rãi không dám tiến lên tiếp.

“Tiểu Kha.”

Hứa Kha mơ hồ, giờ khắc này cô không biết phải xưng hô với bà thế nào. Nhìn ngón tay run run của bà, Hứa Kha không đành lòng, cuối cùng vươn tay, khẽ nắm lấy tay bà.

Nước mắt Chương Nguyệt Quang lập tức từ hốc mắt mãnh liệt rớt xuống, bà không ngờ mình lại luống cuống như vậy, bả vai run run thấp giọng nức nở, cắn chặt môi.

Hốc mắt Chương Phiên Nhược đỏ hồng, chị ôm của bả vai bà, nói khẽ: “Mẹ, đừng kích động.”

Doãn Vãn Thừa cũng thấp giọng nói: “Để mẹ khóc thoải mái một chút đi.”

Câu nói này làm Chương Nguyệt Quang rốt cuộc không thể khắc chế được tình cảm của mình, ôm Hứa Kha khóc lớn lên. Đã bao nhiêu năm, bà chỉ có thể rơi nước mắt trong đêm tối, dường như mọi hỉ nộ ái ố đã trôi qua hết thảy rồi.

Nước mắt Hứa Kha cũng không kìm được mà rớt xuống.

Rất lâu sau, Chương Nguyệt Quang mới ngừng khóc, kéo tay Doãn Vãn Thừa nói: “Con, mẹ phải nói chuyện quá khứ với con và Tiểu Kha.”

Doãn Vãn Thừa mỉm cười vỗ vỗ tay bà, “Mẹ, mẹ không cần nói gì cả, con từ mười ba tuổi đã biết sự thực rồi. Con mãi mãi vẫn là con của mẹ.”

Chương Nguyệt Quang cứng đờ.

Doãn Vãn Thừa kéo cổ tay Chương Phiên Nhược, giống như không có chuyện gì, nói: “Chị cả chị hai chúng ta đi ra ngoài, để mẹ và Tiểu Kha nói chuyện đi.”

Chương Phiên Nhược gật gật đầu với Hứa Kha, cùng Doãn Vãn Thừa và Chương Uyển Nhược ra khỏi phòng khách.

Chương Nguyệt Quang lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: “Con chờ một chút, mẹ muốn cho con xem thứ này.”

Bà vội vàng lên lầu, một lát sau cầm xuống một quyển album.

“Tiểu Kha, đây là cha con.” Mắt bà đầy nước đưa quyển album cho Hứa Kha.

Hứa Kha nhận lấy, chậm rãi mở ra.

Trang đầu tiên, có hai tấm ảnh. Bên trái là một tấm ảnh đen trắng. Chương Nguyệt Quang mười bảy, mười tám tuổi đôi mắt trong sáng tinh thuần giống như mạch nước ngầm trong núi. Bà mang vẻ tự nhiên, sạch sẽ tự tại, tuy rằng mặc quần áo cũ nát nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp. Hứa Kha dường như thấy chính mình ba mươi năm trước trong hình ảnh của bà. Khi đó Chương Nguyệt Quang thực sự xinh đẹp long trời lở đất, không phải tục trần.

Tấm ảnh bên phải là ảnh chụp chung của bà và một người con trai. Trên tấm ảnh này, bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay đang cầm một bó hoa, tươi cười ngọt ngào. Bên cạnh bà là Doãn Triển Đồ dung mạo bình thường, càng làm nổi bật vẻ xinh đpẹ thanh tú của bà.

Chương Nguyệt Quang thấp giọng nói: “Đây là cha con. Ông ấy chưa kịp nhìn thấy con đã qua đời mất rồi.” Giọng nói của bà trở nên nghẹn ngào, “Nếu không phải ông ấy ra đi sớm như thế, mẹ sẽ không đem con đổi lấy VÃn Thừa.”

Hứa Kha thấp giọng nói: “Con nghe dì Lê nói rồi.”

“Tiểu Kha, tấm ảnh này là ảnh năm mẹ mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên được chụp ảnh. Trước đây, khi còn nhỏ, nhà mẹ ở tít sâu trong núi, muốn đến trường phải đi bộ 10 cây số đường núi. Bà ngoại con mỗi sáng đều thức dậy làm cho mẹ ba nắm cơm. Một nắm là bữa sáng, hai nắm là của bữa trưa. Ăn xong nắm cơm kia thì mẹ phải tới trường, đi xa, lúc tới được trường thì bụng đã đói meo. Mỗi sáng mẹ đều mong nhanh đến trưa để có thể nhanh chóng ăn hai nắm cơm kia. Buổi tối ăn qua loa rau dại, mẹ lên giường đi ngủ rất sớm, bởi vì khi ngủ say sẽ không biết đói nữa. Đến lúc mười bảy tuổi, rốt cuộc khó khăn qua, mẹ ra ngoài làm thuê. Đó là lần đầu tiên mẹ được đi ra ngoài, lần đầu tiên được ngồi ô tô, lần đầu tiên được ăn bánh bao, cũng là lần đầu tiên chụp ảnh.”

Bà vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào đến độ không nói được nữa. Hứa Kha nghe những lời này, trong lòng xót xa khác thường.

“Lúc mẹ lấy cha con không có một chút do dự, tuy rằng ông ấy hơn mẹ mười tuổi, tuy rằng dung mạo ông ấy rất bình thường. Bởi vì mẹ biết, lấy ông ấy mẹ sẽ không bao giờ lâm vào cảnh cùng quẫn ấy nữa. Đáng tiếc, ông trời thật là quá khắc nghiệt với mẹ, cho nên mới cướp đoạt của mẹ như thế. Đến lúc mẹ có được tình yêu của cha con thì lại không được ông nội chấp nhận. MẸ một lòng muốn sinh con trai để ông nội con vui lòng nhưng lại sinh ra ba đứa con gái.”

Bà nức nở , nước mắt vẫn không ngừng rơi, dường như muốn phát tiết tất cả những oan ức bà đã phải chịu đựng mấy chục năm nay .

“Lúc cha con vừa mất, mẹ cảm thấy trời đất đều đang sụp đổ. Tiểu Kha, mẹ rất sợ mẹ không muốn con của mẹ phải sống một cuộc sống như thế. Mẹ nghĩ rồi mọt ngày nào đó ông nội con không còn nữa, mẹ sẽ tìm con về, đền bù cho con.” Bà nắm chặt lấy tay Hứa Kha, dường như sợ cô sẽ lại bỏ đi.

“Chục năm đầu, mẹ vẫn không dám tìm con, sợ ông nội nghi ngờ. Đến khi ông nội qua đời, mẹ lại không có tin tức của Hứa Văn Cử nữa. MẸ không ngờ sau khi ông ta chết hai người lại chuyển nhà, bặt vô âm tín.”

Nước mắt Hứa Kha chậm rãi rơi xuống, khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ con cô. Thiệu Nhất Bình vì muốn để cô được học hành tốt đã thuê nhà trên tỉnh, muốn cô đỗ vào trường thứ nhất trên tỉnh.

“Tiểu Kha, con hận mẹ cũng không sao. Mẹ chỉ mong con cho mẹ một cơ hội đền bù cho cô. Hai mươi mấy năm qua, không có ngày nào mẹ quên con cả. Mẹ yêu Uyển Nhược gấp đôi, nuông chiều nó đến như vậy là bởi vì, mẹ luôn nhớ về con.”

Hứa Kha yên lặng lau nước mắt, khẽ mỉm cười với bà: “Ta Con không hận mẹ, cũng không trách mẹ. Thật đó.”

Chương Nguyệt Quang ôm lấy Hứa Kha, bà còn tưởng rằng con gái nhất định sẽ hận bà, thầm trách bà, không ngờ thái độ của Hứa Kha lại như vậy. Cô vui mừng sung sướng, nước mắt chảy xuống không ngừng, nhanh chóng làm ướt đẫm vai áo Hứa Kha.

Rất lâu sau bà mới bình tĩnh được, quan tâm hỏi thăm cuộc sống đã qua của Hứa Kha. Hứa Kha nói về những gì mình đã trải qua, từ thơ áu tới bây giờ. Chương Nguyệt Quang rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt không di chuyển chỉ nhìn cô, có lẽ bà muốn hình dung về những ngày tháng đã qua của cô.

Không biết từ lúc nào, đề tài đã chuyển tới hiện tại.

Chương Nguyệt Quang thân thiết hỏi: “Con có bạn trai không?”

Hứa Kha dừng một chút nói: “Vâng, từng có nhưng chia tay rồi .”

Chương Nguyệt Quang thở dài: “Ba đứa con gái không có bạn trai, Vãn Thừa cũng không có bạn gái. Không sao, sau này mẹ để ý giúp con.”




Chương 34: Cầu hôn (2)

Vừa nghe bà muốn quan tâm tới chuyện này, Hứa Kha vội nói: “Bây giờ con chưa muốn nghĩ đến chuyện này, con rất lo lắng cho bệnh tình của mẹ con.”

Cô thấy lạ, lần trước khi gặp Chương Uyển Nhược cô ấy vẫn là bạn gái của Mạc Tân Vũ, vì sao Chương Nguyệt Quang lại nói cô không có bạn trai, hay là đã chia tay với Mạc Tân Vũ rồi ? Hay là ép Mạc Tân Vũ không được nói ra quan hệ của hai người, căn bản là Chương Nguyệt Quang không biết?

Tuy rằng biết Chương Uyển Nhược chính là chị gái mình nhưng Hứa Kha vẫn như trước hy vọng Mạc tân vũ có thể tìm một cô gái dịu dàng đáng yêu và yêu anh thật lòng.

Chương Nguyệt Quang thở dài: “Con hiếu huận với bà ấy là phải rồi, bà ấy mới là mẹ con. Mẹ không mong con hiểu mẹ, thầm nghĩ có thể để mẹ thường xuyên gặp con, có thể đền bù cho con một chút là được rồi.”

Hứa Kha chân thành nói: “Mẹ không cần đền bù gì cho con cả, thật đấy. Mấy năm nay con sống tốt lắm. Mẹ con, bà đối xử với con còn tốt hơn cả con gái ruột của bà, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mắng mỏ con một câu, bất luận là chuyện gì, đều đặt con lên đầu tiên. Sau khi cha qua đời, có một chú họ Vương rất thích bà, bà cũng động lòng muốn đi bước nữa. Nhưng con gái của chú Vương kia có một lần động thủ đánh con, bà lập tức không muốn lập gia đình nữa, mãi đến khi con lớn rồi, bà mới gặp được chú Thẩm.”

“Bà ấy thật tốt. Mẹ cảm ơn bà ấy rất nhiều. Năm đó thật có lỗi với bà ấy, ngay từ đầu lúc đổi lấy Vãn Thừa, mẹ nghĩ là bà ấy phải cảm ơn mẹ, sau đó được nghe kể lại lúc bà ấy nằm viện chồng bà phải cõng bà đi. Sau đó bà ấy đi tìm dì Lê đòi lại đứa con, lúc ấy, mẹ đã bế đứa trẻ về đây rồi, mọi người đều biết là mẹ sinh con trai, nếu lại đổi con về, mẹ không biết phải ăn nói thế nào trước mặt ông nội con cả.”

Chương Nguyệt Quang thở một hơi thật dài: “Mẹ rất thương yêu Vãn Thừa, cũng là bởi vì mẹ luôn hổ thẹn với mẹ thằng bé. Đến khi nào có thể vào bệnh viện thăm mẹ con , mẹ sẽ ở trước mặt bà ấy thẳng thắn nói lời cảm tạ.”

Nghe tới đó lòng Hứa Kha t đột nhiên rất khó chịu, tất cả những vui buồn ân oán của thế hệ trước trải qua vài chục năm tôi luyện dần dần đã phai nhạt. Chỉ còn có Thẩm Mộ và cô hai người mới là người phải chịu quả đắng của câu chuyện hai mươi năm trước. Hiểu lầm, khiến anh phải đau khổ sáu năm trời, khiến cô hiểu lầm anh sáu năm trời. Đến hôm nay rốt cục đã lộ chân tướng, chiến tranh biến thành hòa bình, anh và cô lại không thể quay lại năm đó. Sáu năm thời gina đẹp nhất đã bị bỏ qua, gặp lại, chỉ giống như người xa lạ, thứ có được chỉ là kí ức, như vậy, phần quá khứ này có thể một lần nữa cứu vớt được một chút tình cảm sao?

Cô không khỏi thở dài, cảm thấy thật khó khăn.

Lúc này, Doãn Vãn Thừa từ bên ngoài đi vào.

“Mẹ, mười một giờ, ra ngoài ăn cơm chứ ạ? Con đi đặt bàn.”

Chương Nguyệt Quang nắm tay Hứa Kha, thấp giọng nói: “Tiểu Kha, con ở lại ăn bữa cơm trưa được không? Mẹ muốn tự nấu cho con một bữa. Con lớn như vậy rồi, mẹ chưa bao giờ nấu cho con một bữa cơm nào.”

Nói xong, hốc mắt bà đã hồng hồng, Hứa Kha không thể cự tuyệt, gật gật đầu.

Chương Nguyệt Quang vui vẻ không ngừng, hỏi Doãn Vãn Thừa: “Hai chị đâu?”

“Hai chị vào nhà máy chơi, chút nữa mới về.”

“Được rồi, con ngồi cùng với Tiểu Kha một lát.”

Doãn Vãn Thừa cười hì hì nói: “Mẹ, bao nhiêu năm rồi mẹ không nấu cơm, mẹ làm được không?”

Chương Nguyệt Quang rưng rưng sẵng giọng: “Thằng bé này.”

Lúc này, di động Hứa Kha đổ chuông . Cô lấy di động ra vừa nhìn thấy ba chữ kia, lập tức nhớ tới Thẩm Mộ buổi sáng đã hẹn ăn cơm trưa.

“Tiểu Kha em ở đâu?”

Cô hơi hơi thấy có lỗi, thấp giọng nói: “Trưa nay em tới nhà Vãn Thừa ăn cơm.”

Khẩu khí Thẩm Mộ có vẻ hơi giận: “Em đồng ý anh trước mà.”

“Lúc ấy em không nói đồng ý.” Anh nói xong bước đi luôn, cô quả thực là không đồng ý.

“Lúc đó em cũng không phản đối, coi như là ngầm đồng ý rồi.”

Hứa Kha không nói gì, bên này Doãn Vãn Thừa đến gần tai cô, nói vào trong điện thoại: “Thẩm Mộ, mẹ em về nước, tới đây ăn cơm đi. Chị hai em cũng…”

Câu cuối cùng anh cố tình kéo dài âm điệu, ý vị sâu xa mang theo vẻ châm chọc, nói xong, anh còn nháy mắt vài cái với Hứa Kha.

Hứa Kha nhịn không được cười một tiếng.

Thẩm Mộ trong điện thoại có phần phẫn nộ , “Em cười cái gì?”

“Em không cười gì cả.”

“Được, lát nữa anh qua đó.”

“Anh dám đến thật sao?” Hứa Kha thuận miệng hỏi lại một câu, trong tiềm thức lại nghĩ, nếu anh không tới, thì sẽ phải thanh minh thế nào?

“Có gì anh không dám ? Em chờ xem.” Nói xong, anh nhanh nhẹn ngắt điện thoại, nhưng thực ra lại có ý hổ trên núi không sợ gì hết. Thái độ thản nhiên này của anh khiến lòng cô sinh ra một loại cảm giác vui vẻ nhàn nhạt.

Doãn Vãn Thừa cười ha ha nói: “Tôi đi bảo mẹ nấu nhiều món ăn một chút.”

Hứa Kha đứng lên nói: “Tôi đi xem có phải giúp gì không .”

Chương Nguyệt Quang đang ở đứng trong phòng bếp cùng hai người giúp việc chuẩn bị thức ăn. Bà buộc tóc, đeo tạp dề, giây phút đó bóng dáng của bà giống hệt với hình bóng của Thiệu Nhất Bình. Một loại cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng nảy nở trong lòng Hứa Kha.

“Mẹ, lát nữa Thẩm Mộ cũng tới đây ăn cơm, mẹ nấu nhiều một chút.”

Chương Nguyệt Quang quay đầu, cười vui vẻ: “Được rồi.”

Hứa Kha hỏi: “Có gì cần giúp đỡ không ạ?”

“Không cần, Tiểu Kha con nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa là xong rồi.”

Doãn Vãn Thừa dẫn Hứa Kha đi ra khỏi phòng bếp, vừa ngồi xuống, Chương Phiên Nhược và Chương Uyển Nhược cùng đi tới. Dung mạo của Chương Phiên Nhược rất giống Doãn Triển Đồ, tuy rằng tư chất cũng chỉ thường thường, nhưng phong thái sáng sủa, minh bạch. Ngũ quan của Chương Uyển Nhược vốn đã không thể bắt bẻ, nhưng dáng vẻ lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn. Hai người khi cùng đứng chung một nơi thì Chương Phiên Nhược lại có vẻ đáng yêu hơn.

Chương Phiên Nhược rất thân thiện với Hứa Kha, ngồi vào bên cạnh cô, tìm chủ đề nói chuyện. Còn thái độ của Chương Uyển Nhược lại rất bình thản, chỉ ngồi nghe.

Bốn người nói chuyện được một lúc, Thẩm Mộ đã tới.

Anh nhìn thấy Chương Uyển Nhược rất tự nhiên hào phóng gật gật đầu, còn thần sắc Chương Uyển Nhược có vẻ không được tự nhiên lắm, ngồi thêm một lát rồi nói với Doãn Vãn Thừa: “Chị phải ra ngoài không ăn cơm ở nhà.”

Chương Phiên Nhược dường như hơi tức giận, đầu mày nhăn lại, nhưng cũng không nói gì.

Một giờ sau, Chương Nguyệt Quang nấu xong cơm trưa.

Hứa Kha đi vào phòng ăn, phát hiện món ăn trên bàn vô cùng phong phú, có khi phải đến hơn hai chục món, không có vẻ là chỉ nấu nướng trong một lát như vậy.

Doãn Vãn Thừa sợ hãi than thở: “Mẹ, mẹ thật lợi hại, làm nhiều món ăn như vậy.”

“Có hai dì giúp đỡ, tất nhiên là nhanh.”

Chương Nguyệt Quang kéo tay Hứa Kha ngồi ngay bên cạnh mình, sắp cho cô một bộ bát đũa, chăm sóc cô như một đứa trẻ. Hứa Kha nhìn tay bà, màu da trắng nõn nhưng khớp xương thì lại không nhỏ. Cô nhớ tới Mạc Tiểu Tiểu từng nói qua một câu, để biết một người phụ nữ có xuất thân cao quý hay không, sống an nhàn sung sướng hay không thì phải nhìn tay họ trước.

Sau khi bà kể về quá khứ ba nắm cơm kia dường như luôn tồn tại trong đầu Hứa Kha, rất khó chịu.

Chương Nguyệt Quang chỉ vào đồ ăn trên bàn, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Tiểu Kha, mẹ xin lỗi con, hai mươi lăm năm qua chưa từng nấu cho con một bát cơm nào, chưa từng chúc mừng sinh nhật con. Đây là hai mươi lăm món ăn, đó là tâm ý của mẹ, con phải ăn nhiều một chút, lòng mẹ mới thoải mái được.”

Nói xong, nước mắt của bà liền trào ra . Lòng Hứa Kha chua xót, mỉm cười với bà: “vâng.”

Nói thật, hương vị món ăn không phải là tuyệt vời, trình độ không hơn Thiệu Nhất Bình là bao nhiêu, có món mặn, có món đạm. Chương Nguyệt Quang chỉ ngồi nhìn cô ăn như thế, dáng vẻ mê muội không rời mắt.

Hứa Kha ăn một chút, hốc mắt dần nóng lên, thấp giọng hỏi: “Mẹ sao lại không ăn?”

Chương Nguyệt Quang giật mình như đang ở trong mơ hả một tiếng, nhấc đôi đũa lên chọn một miếng trong đãi cơm chay trước mặt sau đó đặt vào trong bát.

Doãn Vãn Thừa nói: “Mẹ mấy năm nay tín Phật, vẫn luôn ăn chay.”

Lòng Hứa Kha đầy đầy, chau xót không ngừng, mấy năm nay bà cô đơn một mình, chịu đựng vì các con, chỉ được cái không phải lo cơm áo gạo tiền. Vẻ ngoài thì là cuộc sống giàu sang vương giả, nhưng không biết thực ra bà đã dùng bao nhiêu nước mắt để đổi lấy. Chồng mất cũng không dám tái hôn, sống một cuộc sống nơm nớp lo sợ, cái gọi là tìm người được người, tuy rằng bà có được vài thứ nhưng thực ra lại vô cùng đáng thương.

Trên bàn cơm mấy người cũng chẳng ai nói gì nữa, im lặng ăn cơm xong, Hứa Kha và Thẩm Mộ đứng dậy xin phép.

Chương Nguyệt Quang tiễn hai người xuống gara phía dưới, chỉ vào một chiếcToyotamới tinh nói với Hứa Kha: “Tiểu Kha, mẹ bảo Vãn Thừa mua cho con chiếc xe này chỉ là muốn con thuận tiện hơn một chút, con đừng từ chối được không?”

Hứa Kha ngẩn ra, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt bà lại tặng cô món quà lớn như vậy, nhất thời không biết phải từ chối thế nào.

Doãn Vãn Thừa thấp giọng nói: “Tiểu Kha, chiếc xe này coi như đưa cho mẹ. Sức khỏe bà không tốt, sau này khi cần tới bệnh viện hay đi đâu đó, cậu có thể lái xe đi rất tiện lợi. Mẹ sợ cậu từ chối cho nên bảo tôi mua một cái xe rẻ thôi, cậu đừng bận tâm quá, chỉ là công cụ thay cho việc đi bộ thôi mà.”

Hứa Kha rất mâu thuẫn, trong mắt họ xe rẻ cũng phải hơn mười vạn, cô chưa từng nhận một món quà lớn như thế, từ chối thì khiến bà rất khổ tâm, nhận lấy thì có vẻ giá trị lớn quá.

Thẩm Mộ nói: “Dì, như vậy đi, chỗ con có dư một chiếc xe, để Tiểu Kha tập trước đã, chờ cô ấy lấy được bằng rồi nói sau.”

Doãn Vãn Thừa kinh ngạc trừng mắt nhìn Hứa Kha, “Cậu vẫn chưa có bằng?”

Thẩm Mộ gật đầu: “Nghe nói, đã đi thi 2 lần mà không qua.”

Mặt Hứa Kha đỏ lên, “Anh nghe ai nói vậy ?”

Thẩm Mộ bình tĩnh nhìn cô một cái, “Hoắc Bằng.”

Hứa Kha không nói gì, Hoắc tổng mà say rượu thì chắc chứn cái gì cũng phun ra hết.

Doãn Vãn Thừa cười nói với Hứa Kha: “Vậy lúc nào tôi rảnh sẽ đưa cậu tới khu khai phá …”

Thẩm Mộ nói tiếp, “Không cần, để anh đưa cô ấy đi.”

Chương Nguyệt Quang nói: “Tiểu Kha, vậy chiếc xe này cứ đặt tạm ở đây, chờ lấy được bằng lái con tới đây mang về nhé?”

Khẩu khí của bà gần như cầu khẩn, lòng Hứa Kha mềm nhũn, gật gật đầu, nói: “Mẹ lên nhà nghỉ đi, ngồi máy bay lâu thế, mệt chết được.”

Chương Nguyệt Quang mím môi, mắt rưng rưng, “Tiểu Kha, con chăm đến chơi, được không?”

Hứa Kha không dám nhìn vào mắt bà, thấp giọng vâng một tiếng, lập tức lên xe Thẩm Mộ.

Xe rời khỏi Doãn gia, Hứa Kha thở phào nhẹ nhõm. Tiếp xúc với Chương Nguyệt Quang, tâm trạng cô rất phức tạp và nặng nề, chưa nói tới yêu hận gì, chỉ là cảm thông.

Thẩm Mộ chạy xe qua cây cầu nhỏ, đột nhiên nói: “Vừa rồi anh đã gọi điện cho Hoắc Bằng rồi, giúp em xin phép. Anh ấy nói em có thể vay trước mười ngày nghỉ nữa. Anh hỏi anh ta có thể cho em nghỉ hơn một tháng không, em đoán xem anh ta trả lời thế nào?”

“Trả lời thế nào?”

“Anh ta nói, anh ta thân là tổng giám đốc, phải xử lý công bằng, không thể đối xử đặc biệt với ai cả. Bằng không sau này rất khó để người ta phục.”

Hứa Kha à một tiếng, cô cũng đang buồn rầu vì chuyện này, mấy ngày nghỉ lễ 1 tháng 5 đã hết, nếu phải đi làm ngay thì sao có thể chăm sóc Thiệu Nhất Bình đây?

“Cơ mà anh có một chủ ý. Em có thể nghỉ hẳn nửa năm.”

Hứa Kha vui vẻ vội hỏi: “Chủ ý gì?”

Thẩm Mộ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, “Bình thường, công nhân viên chức nữ còn có một thời gian nghỉ một tháng để kết hôn và ba tháng nghỉ đẻ, người kết hôn muộn giống em còn có thể nghỉ thêm một tháng nữa. Cho nên, nếu em có thể đi lấy chồng trong mười ngày nghỉ này, lại có con luôn thì có thể nghỉ một tua dài nửa năm.”

Tai Hứa Kha nóng lên, chủ ý này quá mức không thực tế.

Thẩm Mộ dừng xe, cười cười nhìn cô: “Em có thể suy nghĩ một chút không? Anh rất sẵn lòng .”

Hứa Kha lại vừa bực mình lại vừa buồn cười, đỏ mặt lườm anh một cái.”Anh lại bày trò.”

Thẩm Mộ nghiêm mặt nói: “Haiz, anh đang cầu hôn mà.” (cầu hôn part 2 hả anh zai)

“Thẩm Mộ, anh có thể thật lòng hơn một chút được không.” Có kiểu cầu hôn như vậy sao?

“Anh rất thật lòng. So với mấy người trên tivi cầm hoa hồng quỳ xuống còn thật lòng hơn nhiều.”

Hứa Kha quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới khẽ nói: “Em không có tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện này.”

“Được, vậy anh sẽ đợi. Sau khi hết mười ngày nghỉ vay trước này, chúng ta kết hôn đi.”

Chương 35: Mâu thuẫn

Hứa Kha không nói gì chỉ nhìn anh một cái, nghiêm túc nói: “Em tới bệnh viện, anh đi đâu thế?”

“Anh đưa em đi. Sau đó chúng ta đi tới khu khai phá tập xe.”

Nhắc tới xe, Hứa Kha thở dài: “Em thực sự không muốn lấy chiếc xe kia nhưng lại cảm thấy không thể từ chối.”

Thẩm Mộ thuận miệng nói tiếp: “Hai ngày nữa anh sẽ đưa em một chiếc, như vậy em có thể từ chối được rồi.”

Cô tiếp tục im lặng, mấy lời đề nghị của anh hôm nay đều không thể suy nghĩ tới.

Sau khi hai người tạt qua bệnh viện, Thẩm Mộ chạy Porsche đến gara của Vân Đình, sau đó xuống xe, chỉ vào một chiếc xe đỗ trên đường cách đó không xa: “Chiếc xe cũ đó em tập trước đi.”

Hứa Kha nhìn chiếc xe màu đen trên đường kia, một chút cũng không thấy nó có vẻ gì là cũ kĩ cả, đến gần cô vừa vặn nhìn thấy, Mercesdes - Benz! Nhất thời cô không biết nói gì.

Thẩm Mộ mở cửa xe, nói: “Anh không thích chiếc xe này, bất quá đôi khi cần nói chuyện làm ăn thì lại phải dùng tới.”

“Anh có chiếc xe nào cũ hơn không?”

“Anh đâu có mở công ty cho thuê xe làm sao có nhiều xe thế chứ, tập tạm bằng cái này đi.”

Hứa Kha cảm thấy lấy Mescerdes Benz ra đường tập xe có vẻ áp lực quá, nhưng việc học lái xe bây giờ đã trở nên gấp rút hơn. Ở Vinh Để, mọi thứ đều rất tốt, cho nên có một chiếc xe để đi cũng rất tiện lợi, vì Thiệu Nhất Bình cô mau chóng học lái xe mới được.

Xe chạy đến khu khai phá, tìm mãi mới thấy một khoảng đất rộng rãi bỏ hoang, Thẩm Mộ đổi vị trí cho Hứa Kha.

Hứa Kha vừa chạm vào vô lăng, sắc mặt đã nhanh chóng trở nên căng thẳng, dáng vẻ giống như bày trận sẵn sàng chờ quân địch tới.

Thẩm Mộ cười nói: “Đừng căng thẳng quá. Bình tĩnh một chút, giống như lúc anh mua cho em cái đồ kia vậy.”

Mặt Hứa Kha đỏ lên, lườm anh một cái.

Thi hai lần vẫn chưa qua được, tất cả cũng chỉ vì căng thẳng quá, Hứa Kha vừa thấy mấy chú cảnh sát xị mặt ở trường thi thì đã sợ lắm rồi. Hơn nữa, bây giờ có nhiều người học lái xe, việc thuê xe cũng khó khăn hơn, đôi khi cuối tuần ở trên đó cả một ngày nhưng thực tế cũng chỉ có mấy tiếng được trực tiếp chạm vào xe thôi.

Xe vừa khởi động, Thẩm Mộ nhìn động tác của cô, bình phẩm: “Em có vẻ rất ngượng ngịu , phải tập nhiều.”

Nói nhảm.

“Bất quá cho dù em có bằng lái nhưng mù đường như thế thì sao có thể đi đâu? Anh đang lo em sẽ bẽ mặt mà đứng im trên cầu vượt.”

Lời nói ác độc.

“Đúng rồi, nếu em đi xe thì lúc ra đường phải mang theo vài ngàn đồng phòng bị , vạn nhất bị cảnh sát giao thông phạt này, lại còn phải đền bù vì tông vào đuôi xe người khác nữa này.”

Cái miệng như quạ đen.

Cô vốn đã căng thẳng, anh còn ở bên cạnh nói nhảm quấy rối cô, Hứa Kha cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trừng mắt lườm anh một cái.

Thẩm Mộ cười cười nhìn cô, “Bình tĩnh, lái xe kiêng nhất là nôn nóng hấp tấp.”

Có phải anh đang trêu chọc cô, sau thử thách sự bình tĩnh của cô phải không? Nhưng không thể phủ nhận, có anh cùng tập xe, Hứa Kha tập một chút nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất cũng không tông vào vật gì cả.

Lúc bốn, năm giờ gì đó, di động của Hứa Kha đổ chuông. Con dừng xe lại, lấy điện thoại ra vừa vặn nhìn thấy Lâm Ca.

“Alo.”

“Tiểu Kha, bây giờ em có rảnh không? Anh có việc muốn nhờ em.”

“Anh nói đi.”

“Ờ, anh ở quán trà Hương Xã chờ em. Quán trà chúng ta vẫn hay đến đó.”

“Vâng, lát nữa em qua đó.”

Ngắt điện thoại, cô quay đầu nhìn thấy Thẩm Mộ đang híp mắt nhìn cô. Cô hơi mất tự nhiên, cúi mặt xuống nói: “Lâm Ca tìm em có chuyện, phiền anh đưa em tới đó đi. Quán trà Hương Xã ngay ở bên ngoài đường khu Hổ Tây thôi.”

Anh không có trả lời, nghiêng người, cách cô càng lúc càng gần. Cô hơi khẩn trương, anh định làm gì?

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đôi môi mấp máy nói: “Có vẻ như trong lòng em, anh rất độ lượng.”

Yết hầu anh giật giật, vì thế tim cô cũng đập nhanh hơn, ánh mắt và tư thế này của anh dường như có ý đồ muốn “Gây rối”.

Tayanh nhanh chóng phủ lên lưng cô, hai má dường như sắp chạm vào làn da cô. Tim cô càng đập mạnh hơn, nhiệt độ trên mặt lập tức lên cao.

Kết quả, anh cũng chẳng làm gì, chỉ là mở dây an toàn của cô ra, còn mỉm cười với cô: “Đổi vị trí nào, em định “chở” anh vào trong thành phố hả?”

Cô nhẹ nhàng thở phào, lập tức mở cửa xư đổi vị trí với anh.

Xe dừng ở cửa quán trà, Hứa Kha xuống xe, nói với Thẩm Mộ nói: “Anh về trước đi, chốc nữa em bắt xe đi về cũng được.”

Thẩm Mộ mím môi nhìn cô, không nói gì.

Hứa Kha đi vào quán trà, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ca ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang đọc báo.

Cô khẽ khàng tới trước mặt anh.

Lâm Ca ngẩng đầu lên. Anh gầy đi nhiều.

“Tiểu Kha, em đến rồi à.”

“Ngày mai là hết kì nghỉ rồi, em tưởng anh về trường rồi chứ.”

“Đúng ra hôm nay anh đã định đi rồi nhưng đột nhiên nhìn thấy một mẩu tin.”

Anh đưa tay đặt quyển báo trước mặt Hứa Kha

Hứa Kha nhìn một lát, cô đã hiểu rồi .

Mẩu tin này có đăng tải một vài quy định mới. Thứ nhất, không cho phép người vùng khác mua nhà trên con đường vành đai hai, thứ hai, sau này nếu thanh toán thế chấp để mua bất động sản thì sẽ không giải quyết hộ khẩu. Chỉ có trả tiền liền một lúc thì mới có thể làm hộ khẩu.

Lâm Ca khó khăn nói: “Tiểu Kha, anh không có mặt mũi nào để bàn bạc với em điều này, anh biết mẹ em bị bệnh cần rất nhiều tiền, đến tiền chữa bệnh cho mẹ em cũng phải đi mượn. Nhưng nó là em gái anh, đây là cơ hội cuối cùng. Em có thể giúp nó lần này không?”

Cuối cùng anh vẫn đứng về phía em gái anh, mặc dù biết cô đang ở đây. Hứa Kha trong lòng rất khó chịu, khe khẽ thở dài, nói: “Lâm Ca, ngày đó em rất tức giận. Doãn Vãn Thừa giúp em tới lấy đồ chuyển nhà, lúc ấy nó nói một câu rất khó nghe, em không thở nổi nên mới nói vậy thôi.”

“Tiểu Kha, nó không hiểu chuyện. Em đừng chấp nhặt nó làm gì.”

“Vâng.”

“Cám ơn em, Tiểu Kha. Anh sẽ nhanh chóng trả tiền cho em.”

Anh phải làm thế nào đây? Một số tiền lớn như vậy. Anh tạm thơi còn chưa có công việc, hơn nữa hàng tháng còn phải trả tiền nhà. Hứa Kha nhìn hai gò má gầy yếu của anh, rất không đành lòng có vài điều vốn định không nói nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Lâm Ca, em không thể mãi như thế này. Nếu anh một chút nguyên tắc cũng không có thì sau này sẽ rất khó sống.”

Cô không nói rõ, nhưng cô nghĩ anh sẽ hiểu được. Sau này rồi anh sẽ có tình cảm với một người khác, không có nguyên tắc đi bảo vệ người nhà của mình như vậy sẽ trở thành một tai họa ngầm với chuyện tình cảm và cuộc sống hôn nhân sau này của anh. Tuy rằng cô đã chia tay với anh nhưng vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc vui vẻ.

Lâm Ca thở dài nói: “Chờ sau này anh có tiền rồi nói sau. Để cuộc sống của họ thoải mái một chút, sự áy náy với họ ít đi một chút anh mới có tư cách để giữ lấy nguyên tắc bản thân.”

Lời anh nói nặng nề và bất đác dĩ đến vậy. Hứa Kha im lặng, đột nhiên cảm thấy anh cách cô rất xa, cuộc sống của anh, cô không thể hòa nhập được, suy nghĩ của anh cô cũng chẳng có cách nào mà thay đổi.

Hai người không nói gì nữa, im lặng uống xong một tách trà, dường như đây đã là lần gặp mặt cuối cùng.

Hứa Kha đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Lâm Ca đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay cô.”Chúc em hạnh phúc.”

Hứa Kha thở dài xoay người, đi ra khỏi quán trà.

Không nghĩ đi được hai bước, chiếc xe của Thẩm Mộ đi sát ngay bên cạnh.

Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: “Anh chưa về à?”

Anh nghiêm trang trả lời: “Ừm, anh ở bên ngoài giám sát em.”

Hứa Kha không có tâm trạng nói đùa với anh, lúc lên xe rồi vẫn còn nghĩ tới mẩu tin tức kia. Đúng ra mà nói, Lâm Ca đáng lẽ phải bảo Lâm Dao bán căn nhà kia đi để trả tiền cho Mạc Tiểu Tiểu, nhưng cuối cùng anh cũng không đứng lên để bảo vệ chính mình. Còn cô cuối cùng cũng không muốn làm khó Lâm Dao, bởi vì nó là em gái của Lâm Ca.

Lúc hai người về tới nhà đã là chập tối. Bởi vì Chương Nguyệt Quang đã về nước cho nên Doãn Vãn Thừa vẫn ở căn nhà đó, chưa về đây. Căn nhà rộng như vậy chỉ có hai người, Thẩm Mộ và Hứa Kha, không khí có vẻ hơi ái muội.

Hứa Kha ở trong phòng gọi điện thoại cho Hoắc Bằng, định tự mình xin phép nghỉ.

Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Bằng đã cười lớn.

“Ai da, Thẩm Mộ cuối cùng đã ôm được người đẹp về nhà, quả là không dễ dàng.”

Hứa Kha không hiểu gì, “Hoắc tổng, tôi muốn nói chuyện xin nghỉ.”

“À, tôi biết rồi, vay mười ngày lễ lại thêm một tháng thời gian kết hôn, lúc quay về làm việc phải khao bánh kẹo nhé, hôn lễ tổ chức ở trong nước hay nước ngoài?”

Hứa Kha vội hỏi: “Hoắc tổng anh nói gì thế? Tôi không kết hôn nha. Tôi chỉ muốn vay trước mười ngày nghỉ thôi.”

“Buổi sáng Thẩm Mộ đã thay cô nói muốn nghỉ kết hôn. Không phải kết hôn thì xin nghỉ kết hôn làm gì?”

Hứa Kha mặt nóng lên, Thẩm Mộ anh thật quá đáng .

“Hoắc tổng anh hiểu lầm rồi , tôi không định kết hôn với anh ấy.”

“Haiz, Tiểu Hứa à, cô đừng giày vò anh ta nữa. Anh ta đối tốt với cô như vậy, cô vẫn không chịu lấy anh ta, mắt cô có màng sao .”

Hứa Kha cảm giác anh ta đã uống quá nhiều rượu rồi. Người này rượu vào là nói bừa hết.

“Nói thật cho cô biết, tôi là anh trai của Hoắc Minh, cô quen Hoắc Minh chứ?”

Hứa Kha ngẩn người.

“Hai năm trước, tôi đến trường cô lấy nhân viên, vì sao không lấy một nghiên cứu sinh ngành tài chính lại lấy một sinh viên chưa tốt nghiệp ngành kế toán chứ? Chưa tính đến kinh nghiệm, hơn nữa, lúc ấy cô vẫn còn chưa có giấy chứng nhận hoạt động chứng khoán. Đều là Thẩm Mộ nhờ vả tôi. Công ty này của chúng tôi tuy rằng quy mô nhỏ, nhưng cũng là dưới trướng của công ty X , vào được đây cũng không dễ .”

“Trước đây một khoảng thời gian, anh ta về nước, cố tình mở một tài khoản ở công ty chứng khoán Ngân Hà, sau đó bảo tôi lập ra một kế hoạch để cô đến gặp anh ta kéo anh ta về công ty mình. Anh ta nói tôi phải nói sẽ tăng tiền thưởng cuối năm cho cô thì cô mới đi. Còn bảo tôi giả vờ như không quen biết anh ta, mỗi lần gặp mặt đều thật vất vả, thằng nhóc này.”

“Đúng rồi, nghe nói cô định mua nhà, nh ta liền để tâm giúp cô, nếu tặng cô một căn chắc chắn cô sẽ không nhận . Căn nhà của Trương Dương kia, anh ta ngầm đưa cho người ta năm mươi vạn, muốn cho cô ở đó, cô bé nỳ, đã ngốc lại còn bướng. Tôi thấy cô thật buồn cười.”

“Thôi, còn rất nhiều chuyện nữa tôi không thể nói. Kết hôn đi thôi, còn muốn gánh vác nhiều làm gì nữa, để cho anh ta nuôi cô, sớm một chút sinh cho anh ta một đứa con, đã gần ba mươi hết rồi, vẫn còn độc thân thế kia, cô tưởng làm thặng nữ vui vẻ lắm sao?” (thặng nữ: người phụ nữ không chịu lấy chồng, thặng: dư lại, thừa lại)

Nói xong, anh ta ngắt điện thoại cái “cụp”, chắc là uống tiếp.

Hứa Kha kinh ngạc ngắt điện thoại, ngồi ngơ ngẩn nửa ngày, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Cô hít sâu một hơi, đi mở cửa.

Thẩm Mộ đứng ở cửa, cười cười với cô: “Buổi tối ăn cháo đi.”

Cô nhìn anh, trong lòng có một chút cảm giác giống như “Thương tâm kiều hạ xuân ba lục” ( câu thơ trích từ bài Thẩm Viên của nhà thơ Lục Du, tìm hiểu thêm ở đây), gió xuân ấm áp làm làn nước gợn sóng, từng vòng từng vòng lan rộng ra, xuân triều dần dần bắt đầu.

Bất ngờ, chấn kinh, bừng tỉnh, xúc động bao nhiêu cảm xúc đan xen nhau, thì ra anh vẫn dùng cách đó để quan tâm tới cuộc sống của cô, nhưng cô lại không biết.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ