Có lẽ không ai nghĩ tới, nói đến chuyện yêu đương Phó Thực Ân sẽ
thoát khỏi hình tượng anh minh thần võ, cơ trí nho nhã bình thường, năm
tháng này, sự thay đổi của anh có thể nói là mọi người quá rõ ràng.
Đương nhiên ngày thường khi ở công ty làm quyết sách hay giật điện
người, anh vẫn là cái dáng vẻ vân đạm phong khinh giết người trong vô
hình, nhưng ngoại trừ lúc tất yếu đó, gần đây anh có chút vị người hơn,
thậm chí còn có thể cùng công nhân viên chào hỏi tán gẫu vài câu, hòa ái dễ gần không còn giống như một vị thần trên mây nữa.
Nhóm chủ quản cao cấp đối với sự thay đổi của ông chủ lớn đều nghị
luận sôi nổi, nhưng cuối cùng không ai có được đáp án chính xác. Nếu nói tổng giám đốc đang yêu, nhưng anh làm việc nghỉ ngơi vẫn như bình
thường như trước, vẫn là mỗi ngày làm việc tới hơn mười giờ, dùng cơm
cũng chỉ đến quán cà phê gần đó mà thôi, hơn nữa đối tượng là ai cũng
không có ai biết.
Trong khi mọi người còn đang xôn xao suy đoán, rất nhanh đã tới tháng một, tiệc rượu xuân mỗi năm một lần lại tới rồi.
Kể từ khi Phó Thực Ân lại một lần nữa nắm quyền, tiệc rượu xuân nhà
họ Ngụy liền xuống dốc, sự kiện lớn nhất trong năm cử hành ở Phó viên
như cũ, mặc kệ là bạn bè chính thương hay công ty cao cấp, hôm nay tất
cả đều sẽ mặc thịnh trang* tham dự.
*thịnh trang: lễ phục/trang phục hoa lệ, lộng lẫy
Mà nay năm cũng như năm vừa rồi, bạn gái Phó Thực Ân bên người tuyệt
đối không lặp lại, chỉ là bạn gái lần này của anh khác với những lần
trước, cũng không phải khuôn mặt lạ nào. Các chủ quản cao cấp giai đoạn
đầu thường qua lại nhà họ Phó đều gặp qua cô gái này, đại lão nhà họ
Ngụy tự nhiên càng vô cùng quen thuộc, bởi vì ngồi bên người Phó Thực
Ân, chính là đứa con gái thân thích bọn họ đau đầu nhất, Lục Hân Á.
Lần đầu lấy thân phận nữ chủ nhân tham gia tiệc rượu cỡ lớn, Lục Hân Á có vẻ vô cùng bất an, cô giữ chặt lấy Phó Thực Ân, giống như sợ anh sẽ
giãy ra vậy.
“Đừng căng thẳng, cho dù bọn họ có muốn ăn thịt người, cũng sẽ xông về phía anh.” Phó Thực Ân dịu dàng vỗ vỗ tay cô.
“Sao em lại phải ở trong này?” Cô nhỏ giọng hỏi vấn đề giống nhau lần thứ một trăm.
“Em cần phải làm quen đi.” Anh cười đáp. “Tập sớm một chút có vẻ tốt hơn, tương lai còn có bao lần tiệc hội em phải đứng bên người anh đấy.”
Lục Hân Á trong lòng ngọt ngào muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được e lệ mặt hơi đỏ, chẳng qua cô không oán trách nữa, cố gắng trưng lên dáng vẻ đoan trang, ngoan ngoãn sắm vai bình hoa bên cạnh Phó Thực Ân, một
bên vụng trộm quan sát một con người khác của anh cô chưa từng thấy qua.
Phó Thực Ân ở trong hội trường đón nhận những ánh nhìn mang theo sự
tôn kính, sợ hãi hoặc ghen tỵ của mỗi người, nhưng vẫn bình thản ung
dung, trò chuyện vui vẻ, xem ra đó chính là người lãnh đạo hoàn mỹ trời
sinh, khí phách thong dong tiêu sái kia, không hổ là người nối nghiệp
được huấn luyện từ nhỏ.
Hơn nữa lợi hại nhất là mặt nạ giả treo trên khuôn mặt kia của anh,
cánh tay bị cô bóp chặt vì căng thẳng cũng không kêu đau, luôn bảo trì
phong độ cười ôn nhã.
Điểm tuyệt đối! Lục Hân Á trong lòng vụng trộm chấm điểm cho anh,
không ngờ khóe mắt bắt được bóng dáng khiến sắc mặt cô thoáng chốc cứng
đờ.
Hôm nay dù sao cũng là tiệc lớn của Phó thị, người nhà họ Ngụy đương
nhiên sẽ không vắng mặt, Ngụy Văn Bá cùng Ngụy Văn Trọng giờ phút này
chính là đi tới phía bọn họ, trong tay đều tự cầm ly rượu.
“Thực Ân, năm nay đổi bạn gái đi cùng à?” Ngụy Văn Bá cười trêu chọc, ánh mắt nhìn Lục Hân Á lại trầm xuống.
“Bác Ngụy.” Phó Thực Ân giơ ly rượu lên, gật đầu chào hỏi.
“Bác cả, bác hai.” Nhìn thấy trưởng bối gia tộc, Lục Hân Á hiển nhiên phải chào hỏi trước.
“Hân Á, đã lâu không thấy cháu? Tốt nghiệp rồi chứ?” Ngụy Văn Trọng mở miệng hỏi, không biết thật sự đã quên đợt trước vừa
gặp mặt trong hôn lễ của nhị thiếu nhà họ Phó, hay là căn bản không để
cô vào mắt.
“Vâng, cháu tốt nghiệp đã lâu rồi.” Lục Hân Á cười tủm tỉm trả lời, chỉ là ngón tay càng bám chặt lấy cánh tay Phó Thực Ân.
Cảm giác được cô lại phòng bị cùng căng thẳng, Phó Thực Ân dứt khoát
vươn tay, nhẹ ôm lấy thắt lưng cô, hoàn toàn nhét cô vào dưới cánh chim
của mình, cho cô một chút cảm giác an toàn.
“Vậy tốt nghiệp xong đang làm gì rồi?” Ngụy Văn Bá hỏi theo. “Làm việc tốt chứ?”
“Có ạ.” Lục Hân Á gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhìn cháu không làm chuyện gì xấu, có thể đi theo quỹ đạo là bác an tâm rồi.” Vẻ mặt khoan dung kia của Ngụy Văn Bá rất chân thật, người không biết
chuyện có lẽ nghĩ rằng cô đã từng làm ra chuyện tày trời nào đó.
“Đúng vậy, đời này chỉ cần cháu làm người cho tốt, không bước theo vết xe đổ của mẹ cháu, nơi đâu cũng quyến rũ đàn ông, lừa tiền
chung quanh, như vậy tổ tiên tích đức rồi.” Ngụy Văn Trọng cũng xướng theo.
“Bác Ngụy không cần lo cho Hân Á.” Phó Thực Ân nhìn tất cả vào mắt, lộ ra nụ cười tao nhã lợi hại trên thương trường khiến kẻ địch phải khiếp đảm. “Mắt nhìn người của cháu rất tinh chuẩn, nếu đã xem cô ấy là đối tượng kết
hôn trong tương lai, đại biểu Hân Á hiển nhiên vô cùng ưu tú.”
“Đối tượng kết hôn?” Ngụy Văn Trọng kinh ngạc lặp lại.
“Thực Ân, cháu đang nói đùa sao?” Phó Thực Ân không
nói đạo lý chướng mắt con gái nhà họ Ngụy bọn họ, ngược lại đi thích đứa con gái cha chạy trốn, mẹ không đứng đắn này. Ngụy Văn Bá nói tiếp: “Hân Á từ nhỏ không cha, mẹ nó lại –”
“Gia cảnh Hân Á không tốt cháu biết rõ, chẳng qua không liên quan gì đến Hân Á.” Phó Thực Ân thản nhiên nói, trong giọng nói mang ý cảnh cáo khiến không khí đột ngột trở nên đông cứng.
Đang lúc Ngụy Văn Trọng tự hỏi nên khuyên thế nào để Phó Thực Ân thay đổi tâm ý, xa xa thấy Ngụy Như Oánh cùng con gái Giai Hâm đi tới, ông
ta vội vàng nháy mắt với con gái.
“Hân Á, các chị họ của cháu đều tới đây rồi, chị em mấy đứa lâu không gặp mặt, không bằng qua tâm sự với nhau đi.”
Chỉ cần Lục Hân Á rời đi, có lẽ có thể nhân cơ hội khuyên nhủ Phó Thực Ân.
“Cháu……” Vừa nghe thấy nhóm chị họ đến đây, Lục Hân Á có chút bất an. Chẳng qua chuyện đó không có liên quan với Phó Thực Ân, cô đã sớm biết lúc trước mình hiểu nhầm chuyện giữa anh và chị họ Giai
Hâm.
Chỉ là bằng vào kinh nghiêm của mình, cô biết ở chung với nhóm chị họ là một chuyện thực đáng sợ.
“Hân Á, em cũng tới rồi?” Ngụy Giai Hâm nhận được ám hiệu của cha, vẻ mặt vốn ghen ghét rất nhanh chuyển sang tươi cười,
ngay cả giọng nói cũng cao lên mấy độ.
“Chị họ……” Lục Hân Á chỉ có thể kiên trì nở nụ cười.
“Lâu rồi không gặp, chúng ta đừng ầm ý mấy người đàn ông bàn chuyện công việc, ra chỗ khác nói chuyện con gái chúng mình đi.”
Ngụy Như Oánh sau khi kết hôn vẫn độc tài như trước, gả cho một tên
đàn ông chướng mắt có điều kiện, cả ngày oán giận. Giờ phút này thấy bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ nhất lại là một con quỷ đáng ghét,
trong lòng cũng rất không thoải mái.
“Em……” Lục Hân Á muốn cầu cứu Phó Thực Ân, lại lo lắng bọn họ thật sự có việc muốn nói.
Quên đi, dù sao đi theo chị họ ra ngoài bị ghét bỏ, ở trong này cùng
các cậu cũng bị ghét bỏ, không có gì khác nhau cả. Hơn nữa cô chậm chạp
ngốc nghếch, đến mãi tận bay giờ mới biết được hai người chị họ vì sao
từ nhỏ đến lớn vừa gặp chuyện của Phó Thực Ân liền nhằm hết vào cô.
Còn về sóng ngầm mãnh liệt giữa cô và chị họ, cô cũng không thể trốn
mãi được, dù sao nhà họ Ngụy còn đang phục vụ Phó thị, tương lai mọi
người còn rất nhiều lần gặp nhau, vẫn là đau dài không bằng đau ngắn,
giải quyết một lần cho xong.
Ai! Lục Hân Á ở trong lòng than nhẹ một tiếng, coi như lợn chết không sợ nước sôi đi.
“Thực Ân, em đi cùng chị họ lấy chút đồ ăn.” Cô nhẹ giọng nói.
“Em xác định?” Anh hơi nhướn mày.
Lục Hân Á chỉ lộ ra nụ cười ngọt, đáp lại sự săn sóc quan tâm của anh.
Hai người mắt đi mày lại ngọt ngào với nhau khiến Ngụy Như Oánh cùng
Ngụy Giai Hâm nhìn mà nổi trận lôi đình, trong lòng châm ghim người rơm
Lục Hân Á hơn mấy nghìn lần rồi.
Mang Lục Hân Á rời khỏi phạm vi tầm mắt của Phó Thực Ân, giọng nói bọn họ cay nghiệt trở lại.
“Cô rất lợi hại đó. Bám Phó đại ca nhiều năm như vậy rồi còn âm hồn bất tán.” Ngụy Như Oánh hai tay khoanh ngực, lạnh lùng nói.
“Chị họ, em không bám anh ấy.” Lục Hân Á hít sâu một hơi, còn nghiêm túc chỉ ra chỗ sai, “Bọn em chính là đang kết giao.”
“Kết giao?” Không dự đoán được Lục Hân Á dám dõng
dạc phản bác, Ngụy Như Oánh biết ván đã đóng thuyền, ghen tị trong lòng
tăng vọt không khống chế được. Cô ta chính là không thể nhận thất bại
bởi một con quỷ đáng ghét gia thế, diện mạo không có này.
“Buồn cười? Các người sao có thể kết giao được? Phó đại ca là người nào chứ, mà cô có cái thân phận gì?”
“Hân Á.” Ngụy Giai Hâm tuy cũng ghen tỵ cuồn cuộn, nhưng bày ra dáng vẻ lý giải nói với Lục Hân Á: “Tôi biết Phó đại ca là người đàn ông hấp dẫn, cô trẻ tuổi khó tránh khỏi bị lầm lạc, nhưng đứng ở lập trường chị họ tôi muốn nhắc nhở cô, cha tôi
đã bàn chuyện hôn nhân của chúng tôi với Phó đại ca…… Hy vọng cô có thể
hiểu được.”
“Chuyện hôn nhân?” Lục Hân Á thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Đúng vậy, hai nhà chúng tôi môn đăng hộ đối, Phó đại ca cũng thích tôi, cho nên……” Ngụy Giai Hâm cố ý nói đến điềm đạm lại đáng yêu. “Hy vọng cô có thể buông tha Phó đại ca.”
“Buông tha anh ấy? Em có thế nào với anh ấy đâu?”
Hiện tại là chiêu gì đây? Lục Hân Á biết chị họ vẫn luôn mến mộ Thực Ân, nhưng cô là người từng trải, từng nếm qua tư vị đau khổ yêu mến không
thành công, liền không muốn lên tiếng châm chọc, chỉ chân thành nhìn
Ngụy Giai Hâm nói: “Chị họ, em không biết bác hai nói thế nào
với chị, nhưng quả thật em đang cùng Thực Ân hẹn hò, bọn em giống như
đôi tình nhân bình thường vậy, rất nghiêm túc về đoạn tình cảm này.”
“Cô nói bậy!” Khuôn mặt Ngụy Giai Hâm mời rồi còn đoan trang đáng yêu đột nhiên trở nên vặn vẹo, giọng nói còn bén nhọn hẳn lên.
“Phó đại ca sẽ không hẹn hò với cô đâu!”
“Chị họ……” Tình hình có chút không ổn, chị họ giống như không khống chế được. Lục Hân Á hơi hơi lui từng bước.
“Ngay cả mẹ ruột mình cũng ném đi mặc kệ, đứa con gái tâm địa sắt đá như vậy, Phó đại ca mới không thích cô đâu!”
Ngụy Giai Hâm lớn tiếng nói.
“Mẹ?” Nghe thấy lời cô ta, Lục Hân Á trở nên khẩn trương, bất chấp sợ hãi vừa rồi trong lòng, tiến lên vội vàng hỏi: “Chị họ, chị biết mẹ em ở đâu sao? Mau nói cho em biết.”
“Sao tôi phải nói cho cô? Ban đầu không phải cô bỏ lại mẹ cô
chạy tới bên Phó đại ca sống những ngày sung sướng sao? Sao còn có thể
nghĩ tới bà mẹ nghèo khổ kia?” Thấy mình đạp lên chân đau của cô, Ngụy Giai Hâm đắc ý nở nụ cười.
“Chị họ, chị làm ơn nói cho em biết, mẹ em đang ở đâu đi?” Nghe những lời chị họ nói, mẹ hẳn là có liên lạc với bọn họ, Lục Hân Á càng hoảng. “Xin chị đó, em vẫn không tìm thấy bà ấy.”
Từ khi vào nhà họ Phó, cô vẫn muốn liên lạc với mẹ, cũng từng xin
Thực Ân mang cô đi gặp mẹ, nhưng lần đó tốn công vô ích. Bọn họ đến nơi
mới của mẹ, mẹ lại bởi vì nợ tiền thuê nhà mà thừa dịp ban đêm bỏ trốn,
ngay cả chủ cho thuê nhà cũng không biết bà chạy đi đâu, sau lần đó, cô
cũng không thấy tin tức của mẹ nữa.
“Mẹ cô thật đáng thương, con gái không cần mình, đành phải
tùy tiện theo một tên đàn ông, bị lừa tiền thì thôi, còn bị đánh tới hủy dung…… Đáng thương quá! Con gái chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý cho riêng mình.” Ngụy Giai Hâm nhìn dáng vẻ gấp đến độ sắp khóc ra, trong lòng có khoái cảm trả thù.
“Mẹ bị hủy dung?” Lời của chị họ khiến trong lòng
Lục Hân Á không ngừng trầm xuống, cô thất thần nỉ non, không thể tưởng
tượng được người mẹ yêu cái đẹp nhất bị hủy dung thì sống sót như thế
nào. Cô đau lòng không kìm nén được, nước mắt rớt xuống. “Chị họ, làm ơn nói cho em biết được không? Xin chị đấy!”
“Đừng có kéo tôi!” Ngụy Giai Hâm hất tay cô ra. “Sao tôi phải nói cho cô? Bằng không cô không được quấn lấy Phó đại ca nữa, tôi liền nói cho cô.” “Em……” Lục Hân Á có chút chần chừ, đờ đẫn lắc đầu.“Không được.”
“Xem đi! Vì đàn ông ngay cả mẹ mình cũng không cần.” Ngụy Như Oánh ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.
“Không phải……” Không phải như thế, như vậy không công bằng với Thực Ân!
Lục Hân Á muốn giải thích, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa khiến người ta vững vàng.
“Tin đồn đều là những lời nhảm nhí.” Phó Thực Ân
không biết từ khi nào đã nói chuyện xong với trưởng bối nhà họ Ngụy, đi
đến phía sau Lục Hân Á, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Tôi nghĩ lấy năng lực của tôi, còn không đến mức không tìm được mẹ vợ tương lai.”
“Phó đại ca?” Ngụy Giai Hâm cả kinh, lại nhìn thấy thái độ tìm mọi cách che chở của anh với Lục Hân Á, sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng.
“Hai vị tiểu thư nhà họ Ngụy, sự nhẫn nại của tôi có giới
hạn, mời các cô tự lo cho tốt đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy các người ức hiếp vợ chưa cưới của tôi.” Giọng nói Phó Thực Ân lạnh lẽo, trong đó có cả ý tứ cảnh cáo khiến người ta không thể bỏ qua, anh thản
nhiên nhìn chị em nhà họ Ngụy một cái, rồi ôm lấy Lục Hân Á đang cúi đầu khóc xoay người rời đi.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lục Hân Á liền trốn vào phòng, thân là
chủ nhân Phó Thực Ân không thể rời vị trí, chỉ có thể nhanh chóng chấm
dứt tiếc rượu.
Thời điểm anh vào phòng, cô đã thay lễ phục rửa mặt chải đầu xong,
chỉ là ánh mắt còn hồng hồng sưng đỏ, ngồi một góc ngẩn người.
Dáng vẻ uể oải yếu ớt của cô khiến lòng anh chợt đau, anh đi tới nhẹ nhàng đè lên bả vai cô.
Cảm nhận được sức mạnh ổn định quên thuộc từ trên vai truyền đến, Lục Hân Á quay đầu ôm lấy thắt lưng Phó Thực Ân, trán đặt lên chiếc bụng
rắn chắc của anh, thì thào nói nhỏ, “Em thật sự tồi tệ…… Mẹ xảy ra chuyện như thế, vậy mà em cũng không biết……”
“Được rồi, trước đừng khổ sở.” Phó Thực Ân vỗ vỗ cô, dịu dàng khuyên bảo. “Hai người nhà họ Ngụy kia nói không chừng chính là muốn bắt nạt em mới nói bậy nói bạ, em trước đừng lo lắng.”
“Không, anh không biết đâu……” Lục Hân Á ngẩng đầu, trong mắt phiếm ánh lệ, nhìn anh tha thiết. “Thời điểm cuộc sống không ổn, mẹ sẽ tìm đàn ông để dựa vào, những người đó
rất nhiều người không yên phận…… Các chị nói…… không phải chưa từng xảy
ra.”
Những năm gần đây cô lớn lên dần dần thành thục, gặp qua rất nhiều
người, mới bắt đầu hiểu được mẹ không ngừng đổi đàn ông bên người là vì
cảm thấy không an toàn, cô thấy mẹ thật đáng thương, dù sao hồi còn ở
cùng mẹ, trong cuộc sống cũng không có gặp ai như Phó Thực Ân có thể kéo bà lại.
“Đừng tự dọa mình như vậy.” Phó Thực Ân ngồi xuống bên cô, ôm cô vào lòng.
“Em thật sự không xong rồi.” Hai má dán vào ngực anh, khăn giấy trong tay đã bị nước mắt cô thấm ướt. “Khi đó một lòng muốn chạy khỏi nơi đó, liền bỏ mẹ lại……”
“Không phải như thế, em biết là không phải mà.” Anh nắm lấy bả vai nhỏ yếu của cô khiến cô đối mặt với mình, trịnh trọng mở miệng, “Em cũng không bỏ lại bà ấy.”
Nhìn đôi mắt đen của anh, Lục Hân Á nhớ tới năm ấy, ngày đó Phúc bá
và luật sư muốn dẫn cô đi, mẹ quả thật chưa từng mở miệng muốn giữ cô
lại.
“Nhưng mà mẹ…… vẫn là mẹ em.” Ít nhất trước đó, mẹ vẫn mang cô theo bên người, cố gắng nuôi cô lớn, không phải sao? “Một mình mẹ không thể sống được…… em lại không có cách giúp đỡ, ngay cả cách liên lạc cũng không có……”
“Bà ấy có phương thức liên lạc với luật sư Cố, nếu bà ấy thật sự muốn tìm em, sẽ không phải không có cách.” Phó Thực Ân chỉ hy vọng không phải nhìn vẻ tự trách của cô nữa, nhưng
sự thật tàn khốc như vậy, vẫn tàn nhẫn tựa như con dao sắc bén.
Nếu không phải cô bỏ mẹ lại, thì chính là mẹ bỏ cô, mặc kệ sự thật là thế nào, đều đủ khiến cô tan nát cõi lòng.
“Nhiều năm vậy rồi, em tưởng rằng sẽ không đau nữa……” Cô nghẹn ngào nói.
“Xuỵt.” Ánh mắt ôn hòa thâm thúy dừng trên cô, anh hôn lên khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói nhỏ: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình được không?”
Nụ hôn của anh trân trọng mềm nhẹ, khiến Lục Hân Á cảm thấy thật ấm áp.
“Chuyện mẹ em anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.” Anh nhỏ giọng cam đoan, hôn lên môi cô.
“Thực Ân……”
“Xuỵt, đừng khóc.” Anh muốn cô quên đi tất cả sự thương tâm, vì thế dịu dàng hôn môi cô. “Anh đã nói sẽ bảo vệ không để em đau lòng nữa, không được hại anh nuốt lời.”
Trong nụ hôn nóng bỏng dịu dàng của anh, sự thương thâm, mất mát cùng đau đớn vì bị vứt bỏ của cô, giống như từng chút từng chút một nhạt
dần.
Cô muốn nhiều hơn, cô muốn anh. Cô khát vọng tình yêu của anh bổ khuyết cho sợ hãi cùng khuyết điểm trong cuộc đời cô.
Khi nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, anh nhẹ nhàng âu yếm đường cong
nữ tính của cô, gần như không thể khắc chế được sự xúc động của mình,
hơi thở ồ ồ hỗn loạn.
Anh hôn rồi lại hôn, rốt cục nhịn xuống dục vọng sắp bùng nổ, thở gấp bên tai cô nói nhỏ, “Không thể tiếp tục…… em không biết sẽ xảy ra chuyện gì……”
Lục Hân Á mở đôi mắt mờ sương xinh đẹp, nhìn thật sâu vào người đàn ông đang bị dục vọng tra tấn, đây là người đàn ông cô yêu.
Người đàn ông luôn dịu dàng, trân trọng cô.
Cô biết cô sẽ không hối hận.
Nở nụ cười ngọt ngào với anh, thân thể mềm mại của cô tiến lên, e lệ mà chủ động hôn anh.
“Em biết.” Cô dụ dỗ nhẹ nhàng cắn môi anh. “Em yêu anh, hơn nữa…… em cũng muốn.”
Lời cho phép giải phóng tia lí trí cuối cùng của người đàn ông.
Ban đêm dịu dàng nồng nhiệt, bữa tiệc riêng tư của đôi tình nhân, rốt cuộc lặng lẽ tới rồi……
Nắng trời mùa đông ấm áp chiếu vào trong phòng, trên chiếc giường
đơn, thân thể mềm mại phập phồng nằm trên đó, khuôn mặt ngọt ngào giờ
phút này ngủ say lộ vẻ ngây thơ, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ rung
động.
Phó Thực Ân chống khuỷu tay nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười nhẹ.
Trải qua nhiều năm vất vả như vậy, ông trời cuối cùng cũng không quên hạnh phúc của anh, hơn nữa từ thật lâu trước đó, đã đưa thiên sứ đến
bên người anh.
Nửa năm qua chính thức hẹn hò với Hân Á, anh mới hiểu được cuộc sống
tự cho là phong phú bận rộn đã thiếu mất cái gì, cũng mới biết được
trong đêm khuya thức đêm tăng ca, anh muốn dùng công việc thay cho giấc
ngủ trống rỗng là từ đâu mà đến.
Mười năm trước người anh muốn bảo vệ, sau một đường mưa gió anh gắng sức đi qua, cuối cùng nghỉ lại trong lòng anh.
Ngón tay anh lướt qua ngũ quan khéo léo của cô, lại duỗi tay nhéo nhẹ hai má cô, không nhịn được cúi người xuống hôn, không muốn một mình
tỉnh dậy, muốn đánh thức cô dậy làm bạn với anh.
Trong lúc ngủ mơ, Lục Hân Á cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn cô,
thương tiếc âu yếm da thịt mẫn cảm, cảm giác tê dại vọt lên, cô nháy mắt mấy cái, mở đôi mắt sương mù vô tội.
“Chào buổi sáng.” Đôi môi đang quấy rầy cô rời đi, Phó Thực Ân cúi đầu nói.
“Sớm……” Sao Thực Ân lại ở trong này? Trong khoảng thời gian ngắn Lục Hân Á còn có chút chưa tỉnh táo, vẻ mặt mê mang.
“Ngủ ngon không? Có chỗ nào không thoải mái?”
Lòng bàn tay ấm áp len lén trượt lên bụng cô, nhẹ nhàng mát xa, rõ
ràng anh hỏi rất dịu dàng, nhưng động tác lại mờ ám khiến thiên hạ dưới
chăn nóng hết cả người.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng che mặt, không muốn đối mặt với kí ức xấu hổ kia.
Trời ạ! Cô vậy mà cùng Thực Ân……
Lục Hân Á trốn ở trong chăn đến sắp không hô hấp được, trong đầu lại
còn liều mạng truyền tới hình ảnh nhiệt liệt triền miên tối hôm qua. Tai cô nóng rực, cảm thấy bản thân nóng đến muốn bốc hơi rồi.
Nghe thấy ngoài chăn tiếng cười nặng nề, cô tức giận kéo chăn xuống,
quả nhiên nhìn thấy con sói chiếm hết tiện nghi hôm qua, giống như mèo
trộm được cá đắc ý nhìn cô cười.
“Không cho cười nữa!” Cô đỏ mặt hét lên, tay muốn che miệng anh, lại bị anh nắm lấy.
Ánh mắt anh trầm xuống, yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
Đầu ngón tay nhạy cảm khiến toàn thân cô tê dại, ngón chân cuộn lên, rất nhanh liền không cách nào ngăn cản được. “Không được…… Không chơi nữa, phải dậy thôi.”
“Trước khi dậy, anh có chuyện muốn nói với em.” Phó Thực Ân ấn nhẹ cô về giường, vẻ mặt có chút thần bí, có chút căng thẳng.
“Chuyện gì?” Lục Hân Á thấy bất an.
Sẽ không phải Thực Ân thay đổi suy nghĩ, không thích cô đấy chứ?
“Tiến triển tối qua xảy ra nhanh hơn so với anh nghĩ, vậy nên anh cũng không thể không suy tính chuyện có thể sẽ xảy ra.” Anh còn nghiêm túc nói.
“Xảy ra chuyện gì? A……” Lục Hân Á vừa hỏi xong, đôi mắt sắc bén của anh nhẹ nhàng quét về phía bụng cô, cô lập tức nhận ra điểm ấy, nhẹ hít một hơi.
Xong đời, không tránh thai!
“Bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Phó bọn anh, cho nên……” Anh từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, ngón tay thon dài thoải
mái mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh lập tức hiện
ra trước mắt cô.
“A?” Anh mua từ khi nào? Lục Hân Á kinh ngạc nói không ra lời.
“Đây là chiếc nhẫn anh chuẩn bị cầu hôn em, cho em biết trước.” Phó Thực Ân mỉm cười. “Chẳng qua anh chưa định đưa em, bởi vì anh còn có chuyện cần giải quyết, em
cũng cần thời gian suy nghĩ một chút. Anh chỉ muốn cho em biết, em nhất
định là của anh.go siorai, vĩnh viễn.”
Lục Hân Á sửng sốt, anh biết ý nghĩa tên quán cà phê…… Cô đỏ mặt, tim đập thật nhanh.
“Lục tiểu thư, kế tiếp một ngày nào đó, anh sẽ lại cầu hôn với em lần nữa, hy vọng khi đó em sẽ cho một câu trả lời tốt lành.”
Cách làm của Phó Thực Ân đến tột cùng là xấu hay lãng mạn, Lục Hân Á
cũng không biết, cô chỉ biết bản thân vui tới mức sắp bay lên trời rồi.
“Được rồi, chuyện quan trọng đã thông báo xong.” Phó Thực Ân đem hộp nhẫn đặt ở đầu giường, một bên kéo chăn ra, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười xấu xa. “Anh đã bày tỏ thành ý của mình rồi, hiện tại là em.”
“Oa a!” Chăn bị kéo đi, Lục Hân Á sợ hãi kêu một tiếng, vừa cười vừa tránh xin khoan dung. “Không được, phải dậy thôi, không thể quá muộn……”
“Hôm nay vẫn là ngày nghỉ tết âm lịch, chúng ta có cả một ngày.” Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, anh xoay người một cái liền đặt
cô dưới thân, vững chắc cương dương thuộc về đàn ông dán lấy từng tấc
mềm mại của cô, anh cúi người cẩn thận hôn nhẹ da thịt cô, chậm rãi di
động xuống……
Đột nhiên, một bàn tay trắng ngọc nhỏ bé ngăn lại thế tấn công của anh.
Lục Hân Á đỏ mặt, lời lẽ chính nghĩa mở miệng, “Không được,
em đã đồng ý với bác Phúc sáng sớm đi sửa sang nhà thờ họ với bác rồi,
anh cũng không được lười biếng, chúng ta phải dậy thôi.” Nói xong, cô bọc chăn lại xoay người một cái muốn chạy trốn vào phòng tắm, nhưng mới được hai bước đã bị kéo trở về.
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một góc chăn đang bị Phó Thực Ân mỉm cười nắm trong tay.
Anh nhàn nhã, dùng chút lực, cô giống như con quay bị kéo lại về giường.
“Không vội.” Phó Thực Ân thoải mái kéo cô lên giường, tựa lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta làm chuyện tốt, các cụ sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!