Truyện teen - Ôsin xinh gái và công tử đẹp trai - trang 4
chẳng ai chịu nhường ai. Ông 1 tiếng qua Đăng 1 lời lại. cả 2 cải
nhau vì 1 bên muốn thế này còn bên kia muốn thế khác.không khí
trong nhà khỏi phải nói luôn. giống như một quả boom đang được châm
ngòi nổ.My hok hiểu tại sao lại khờ dại mà vướn vào chuyện này. Hok
vướn vào thì đã bị cô tiểu thư hành hạ, giờ lỡ phóng lao phải theo
lao thì cuộc đời sẽ 7 chìm 3 nổi ra sao ai mà bik ???? ngu 1 phút
nghĩ lại 1 lúc mới thấy mình dại.
My sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào khi trong một nhà lại
tồn tại 2 thế lực. 1 trần gian và 1 là giống như địa ngục. đã làm
thì phải có trách nhiệm với việc mình làm nên My và Đăng lúc này đã
tuy 2 mà 1. nhưng My hok bình yên chút nào trong căn nhà này.
Đăng và ông cùng ở 1 nhà nhưng hạn chế đối mặt nhau. bởi gặp là lại
cải nhau.mà Đăng thì từ ngày về nhà là lúc nào cũng quậy phá đủ
trò.chỉ tội cho My phải chịu trận.
3 ngày trôi qua, My hok thể nào chịu nổi nên muốn nói chuyện với
Đăng.nhưng Đăng cứ lờ đi chi My muốn nói chuyện nghiêm túc. tức quá
nên My " nhảy lên ‘phòng Đăng.
My : tôi muốn nói chuyện với cậu
đăng : bận rồi, tôi pahỉ đi bây giờ
đăng vội phóng khỏi giường nhưng lại bị khựng lại
my : cậu mà bước ra khỏi phòng thì tôi sẽ.....
đăng : thôi được rồi.
My : tôi hok muốn cùng cậu diễn tiếp màn kịch này nữa. tôi hok muốn
như một con rối cho cậu dựt dây.tôi hok phải là bạn gái hay người
yêu của cậu. tôi hok muốn diễn tiếp màn kịch này.
Đăng : hok đựơc. Dù sao thì cô cũng đã diễn cùng tôi giờ có nói ra
thì cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này. vả lại cô còn bị mọi người khép
cho cái tội là nói dối, lừa dối.
My : trời …ơi…i…..i……sao từ ngày gặp cậu cuộc đời tôi gặp toàn
chuyện gì hok vậy hã ?? cậu đúng là con heo sao chổi của đời tôi.
được , tôi sẽ nói ra xem ai với ai mất mặt hơn ai ??!!
Trong khi My và Đăng nói chuyện thì vô tình Ly nghe được khi Ly đi
ngang qua phòng Đăng
Đăng : hok được nói ra
My : tôi cứ nói đó làm gì nhau ?? tôi hok muốn tiếp tục cùng cậu
lừa mọi người nữa. vả lại tôi mệt mõi vì trò chơi của cậu lắm rồi
cậu bik hok ?! ngày ngày tôi phải đối mặt với ông của câu và Ly.
cậu có bik tôi bị họ đối xử như thế nào hok hãh ? tôi chỉ là một
con ở trong gia đình cậu , cậu càng thik thú với trò chơi của mình
thì tôi phải đau khổ vì bị ….nói tóm lại là tôi muốn kết thúc trò
chơi của cậu ở đây
My bỏ chạy ra thì gặp Ly. Ly tỏ ra như chẳng bik chuyện gì bình
thản bước về phòng riêng.
chap 19
My bước xuống nhà thì gặp được Trường.cả hai ngỡ ngàng với sự gặp
gỡ này
trường : my
my : anh Trường
trường : sao em lại ở đây ??
ông : 2 đứa bik nhau sao ?
trường : dạ. sao em lại ở đây vậy My ??
my đưa mắt nhìn ông như muốn nói với Trường là có mặt ông nên hok
thể nói được. Trường như hiểu ý My nên hok hỏi thêm điều gì . Ly từ
lầu bước xuống thì gặp ông . hok chờ thêm giây phút nào Ly cùng ông
ra vườn trò chuyện. và nhờ như thế My có dịp trò chuyện với
Trường.
trường : thì ra là gia đình em có chuyện như thế. Anh có trở lại đó
nhưng mọi người nói em đã dọn đi nơi khác. Xem ra em với anh có
duyên với nhau đó đúng hok ?? duyên dài nữa là khác.vậy em gái em
bây giờ ra sao ??
my : em cũng hok có tin gì về nó. Em vào làm ở đây nên cũng hok thể
đi tìm nó được
trường : em làm ở đây có cực lắm hok ? hay là anh giới thiệu cho em
công việc khác nhẹ nhàng hơn nha?!
My : thôi, hok sao đâu. Anh hok cần phải lo cho em như vậy.
trường : em vừa làm như thế này rồi vừa học vậy có ảnh hưởng gì tới
việc học hok ? công việc nhà thì nhiều lắm đó
my : hì hì hì hok có gì để lo.
trường : àk. Em có hình của em gái em hok ? hay là dưa anh , anh sẽ
tìm giúp em
my : dạ, hok ….
Đăng từ lầu bước xuống và chen vào câu chuyện của My và
Trường
Đăng : anh hok cần tìm đâu. Em bik em gái cô ấy ở đâu
My : hi hi hi thiệt àk ? vậy cậu nói đi
Đăng : hi hi con khỉ chứ hi hi . nói cũng được nhưng cô phải hứa là
giúp tôi chuyện cô đang làm.
My : nhưng …
Đăng : còn nhưng nhị thì miễn bàn
My : nhưng cậu bik thật chứ ?
Đăng : hok bik thì tôi hok nói, tôi nói là bik mà.
trường : em yên tâm đi. Đăng hok lừa ai đâu
my : hok mới lạ (nói nhỏ )
đăng : nói cái gì thế ?? giờ sao đồng ý hok
my : uhm. Tôi hứa sẽ giúp cậu. giờ nói ra được chưa?
Đăng : tối nay tôi sẽ dẫn con mèo 2 chân đến đó.nhớ lời mình hứa
nhé mèo ngốc he he hhe. Pha tôi tách cafê đi mèo.
My trả lại không gian cho Trường và Đăng. Hok bao lâu thì Trường
cũng về.
Ngoài vườn Ly đã nói lại chuyện nghe được cho ông nghe
Ông : ta đã nghi mà, thì ra là nó lừa ông. lần này ta sẽ đuổi con
pé đó ra khỏi nhà.
Ly : đúng đó ông. Hok thể để 1 người giúp việc nói dối trong nhà
được đâu ông àk.
Ông : con theo ông vào nhà.
Sau bưa tối ông cho mọi người ngồi lại, nhưng Đăng đã hứa với My
đưa My đi tìm em gái nên hok ngồi lại. Đăng kéo nhẹ tay My đi ra
khỏi bàn.
Ông : 2 đứa đi đâu đó
Đăng : con có việc phải ra ngoài xíu.
Ông : nếu dám bước ra khỏi nhà thì ta sẽ ùng gia pháp ra phạt
Đăng : roi mây ??!!
Ông : đúng vậy
Đăng : vậy đi xong về chịu phạt. là thân nam nhi hok thể vì cái đau
thể xác mà đánh mất chữ tính được.mèo 2 chân, cô ở nhà hay là đi
rồi về chịu phạt. ý nhầm, em đi với anh hay em ở nhà ??
My : em …em ..đi với anh
Nói xong cả hai nhanh chân đi ra leo lên xe mất hút.
Trong nhà Ông rất tức giận còn Ly thì tức mún đứt ruột.mẹ Đăng thì
vẫn bình thuờng vì bà rất tán thành việc Đăng và My qua lại với
nhau
Ông : con dạy dỗ con như thế đó hãh ?
mẹ Đ : ba cũng thừa bik tính cách thằng nhok đó mà. Sao ba lại đổ
lỗi cho con chứ. vả lại nó lớn rồi , nó có sự lựa chọn của riêng
mình.
Ông : chuyện gì cũng được nhưng chuyện vợ con phải nghe lời người
lón chứ
mẹ Đ : ba nói mới kì. cưới vợ về sống chung với nó chứ có sống với
mình đâu mà mình chọn. rồi sau này có chuyện gì nó sẽ đổ lỗi cho
mình là thế này thế nọ . Ly, bác xin lỗi cháu , ý bác hok phải nói
cháu hok tốt nhưng chuyện này bác hok thể ép nó được.phải để nó tự
chọn lựa thôi cháu àk
ông : được nếu con hok muốn quan tâm chuyện này thì để ta. Ta có
cách làm thằng cứng đầu đó đồng ý.
mẹ Đ : tuỳ pa. nhưng pa đừng làm gì gây ảnh hưởng hok tốt đến nó
thì pa mún làm gì cứ làm, nhưng nếu pa làm chuyện ấy thì con hok
đứng yên để nhìn pa làm hại nó đâu.kể cả pé My nữa.
đăng đưa My đến nơi nhóm Trân hay tụ tập nhưng chờ cả tiếng vẫn hok
thấy
my : nè, cậu có lừa tôi hok vậy hã ? sao chờ cả buổi mà hok thấy gì
vậy ??
đăng : kiên nhẫn chút đi mèo 2 chân. mới có chừ gần tiếng đồng hồ
mà la cả buổi. chút nữa sẽ thấy thôi.
My : nhưng ở đây là ngã tư, bên kia là công viên thì đến đây làm
gì
Đăng : hỏi câu hồn nhiên quá hah ? thì đến đây tụ tập đua xe chứ
làm gì.
trời càng tối , sương đêm làm My hơi lạnh. Đăng đưa áo khoát cho
My
my : hok cần đâu
đăng : cô mún gặp em gái cô hay mún đứng đây rồi chút nữa bịnh
???
my : cả 2
đăng : là sao
my : đứng đây chờ em gặp em gái dù bịnh cũng hok sao
đăng : vậy thì đi về. tôi hok muốn đem 1 con bịnh về nhà làm ban
gái
nói hok lại Đăng nên My lấy áo khoát của Đăng khoát lên người. và
cuối cùng thì nhóm Trân cũng xuất hiện. My đã nhìn thấy Trân nên
vội băng qua đường ra công viên để gặp. Đăng hok nói gì để My đi vì
Đăng bik My sẽ hok thể gặp Trân để nói chuyện. vì hiện giờ Trân là
công **** của nhóm dđua xe ấy, xung quanh Trân có rất nhiều người .
toàn boy cả . thế nên mún gặp Trân thì hơi khó.
* * *
Đúng như lời Đăng đoán My hok thể nào gặp được Trân. cả bọn con
trai trong nhóm sau khi trêu chọc thì lại đẩy My ra. My té xuống
đường nhưng cũng cố đứng lên để mong gặp Trân. Nhưng vô vọng thôi,
hok thể qua được bọn con trai trong nhóm.thêm 1 lần nữa My bị đẩy
ngã xuống đường. lúc này Đăng hok thể ngồi im nhìn được. Đăng bước
qua chỗ My
- anh Đăng
- tối nay anh cũng đi chơi với tụi em hãh ??
- tối nay có anh Đăng đi chung chắc chắn là vui hết ý luôn
Đăng hok nói 1 lời, đi lại chỗ My , Đăng đỡ My đứng dậy và nói như
ra lệnh
-kêu con pé Trân ra có người gặp
- anh bik pá đó hãh ? chỉ mới vào nhóm em mấy tháng nay thôi
-kêu nó ra nhanh đi, nói là có chị gái gặp
5p sau thì có người quay lại chỗ Đăng và trả lời " cô pé nói không
muốn gặp ,anh àk"
Đăng : về thôi mèo 2 chân. Em gái cô hok muốn gặp cô.
My : hok, tôi phải gặp được nó thì tôi mới về
Đăng : mấy nhok, kêu con pé đó ra cho anh gặp chút. Bây giờ mà nó
hok ra thì kêu nó chết đi cho rãnh.anh cho mấy nhok 3p. 3p sau con
pé đó hok ra thì mấy nhok cũng biến khỏi địa bàn này luôn đi.
Nói đến tên Đăng thì ở đất này ai mà hok bik." người nổi tiếng "
mà
Không bao lâu sau thì Trân ra gặp My. cả 2 chị em nói gì đó với
nhau. Hok rõ là chuyện gì nhưng nhìn mạt My , Đăng đoán là chẳng
phải chuyện vui vẻ gì . bởi mắt My hoe hoe đỏ như vừa khóc hay sắp
khóc. My băng qua đường bước nhanh qua khỏi công viên và mất hút
trong dòng người giữa phố.trời cũng chuyển mưa. dường như trời hiểu
lòng My lúc này nên khóc dùm My.
ồi mưa rơi. Đăng chạy xe theo sau My và bảo My lên xe nhưng My như
cái xác hok hồn cứ bước , bước mãi hoknghe Đăng nói gì. Mưa làm ướt
mắt My hay nước mắt My rơi ?? hok ai bik chỉ mình My bik. Băng qua
ngã tư ngay lúc đèn đỏ dành cho người đi bộ bật sáng nên …một chiếc
xe con băng đến chút nữa là "xong". My cứ đi mặc cho kèn xe inh ỏi
từ xa.
Đăng nhảy khỏi xe và chiếc xe ngã lăn ra đường. nhanh như tia chớp
Đăng kéo My ra khỏi đầu xe.
- nè. muốn chik hãh. Qua đường mà hok để ý gì hik vậy
đăng : xin lỗi, xin lỗi chú.
Đăng kéo My vào vỉa hè. Lúc này My như người vừa tỉnh mộng
Đăng : cô muốn chik àk ?
My :uhm. vậy sao hok để tôi chik luôn đi??
Đăng : lần sau có chik thì chik khuất mắt tôi, tôi sẽ hok thấy thẹn
với lòng vì thấy ngươì gặp nạn mà hok giúp. đừng có chik trước mắt
tôi như thế.
My bỏ đi hok nói 1 lời
Đăng : đứng lại
My : gì nữa ???
Đăng : trời đang mưa mà đi đâu đó hok về ak ??
My : đi nhảy cầu
Đăng : đứng đó. đền xe cho tôi
My : xe gì mà đền ??
Đăng : tại vì cô mà lúc nãy tôi ..tại cô mà chiếc xe tôi nãg lăn ra
đường trầy hư rồi kìa. đền cho tôi đi
My : nó ngã là vì tại nó ngã. Liên quan gì đến tôi mà kêu tôi
đền
Đăng : cô học đâu ra cái lí lẽ con cóc đó vậy? hok bik nói chung là
cô phải bồi thường cho tôi vì tại cô mà xe tôi mới như thế
My lại bước đi
Đăng : ê, đi nhảy cầu" thật hã ?
My : tôi hok ngốc đến mức kết liễu cuộc sống của mình đâu. Tôi đi
về .
Đăng : ờh. chờ tôi với. chờ tôi để cùng tôi dẫn chiếc xe này đi bán
phế liệu hé…hé…hé
My : bán xong nhớ chia tôi ½ vì nhờ tôi nên cậu mới có thứ để bán
phế liệu
Đăng : chia cái mõ cô chứ chia. Ngu mới bán phế liệu. đem về sửa
lại chơi "ngầu" hơn hình dáng hiện gìơ luôn hí..hí…hí…
Hok ngờ chỉ một cú quăn xe mà xe Đăng trông chẳng khác nào 1 thương
binh. đầu đèn thì bể vì va vào trụ điện, "áo xe " cũng bể luôn. Nói
tóm lại ngắn gọn là 2 từ te tua.nhưng hok sao gã này thiếu gì xe.
Hư chiếc này còn chiếc khác vả lại gã còn là gã lắm tiền nhiều của
mà.
phần tiếp theo)
Đăng cho xe vào 1 tiệm quen thuộc rồi cùng My đi về nhà. Mưa vẫn
còn rơi. trời mưa thì hok còn lớn lắm nhưng cũng đủ ướt thêm.
My : trời mưa như thế này mà được tay trong tay với nửa còn lại thì
tuyệt hah nhok ?
Đăng : nhok cái mõ cô. Có những đứa bị hâm mới đi dưới trời mưa đó
mèo 2 chân ấm đầu.
My : cậu đúng là con người hok có trái tim
Đăng : hok có trái tim làm sao sống được ?
My : ý tôi là trái tim của cậu chỉ để dành đập thình thịch để sống
thôi,ngoài ra chẳng dùng để làm gì cả.có cũng như hok
Đăng : có còn hơn hok. Hok có nó tôi chik rồi, đâu có khùng đi với
cô dưới mưa này.cô bik bây giờ mấy giơ chưa mà cứ lơn tơn vậy
??
My : chắc hok trễ lắm
Đăng : vâng. nếu so với tôi thì giờ này hok trễ lắm nhưng với cô
thì bây giờ là nữa đêm.bây giờ là 12h đêm
My : hãh ??? chik rồi
My nhanh chân lẹ cẳng chạy vội về nhà. cả 2 vừa về đến nhà thì bấm
chuông hok ai ra mở cửa.
Đăng : có chuyện rồi mèo ơi ??
My : chuyện gì ??
Đăng : câu hỏi này hay nè. Tôi cũng muốn bik chuỵên gì đang xảy
ra.bác Lâm ơi, quản gia ơi.
My : cậu hok mang theo chìa khoá àk ?
Đăng : ờh hak. Tôi có mang theo chìa khoá mà.
chap 20
cả 2 bước vào nhà thì được chào đón = ánh mắt hok mấy thiện cảm của
ông. Nhìn đồng hồ lúc này là 0h25p . My khép nép đứng lặng ở cửa
hok dám bước về phòng.Đăng kéo My qua khỏi chỗ của ông. Nhưng bị
ông gọi lại.
ông : nhà này hok phép tắc jì cả. chủ tớ hok có giới hạn nào. Cô
kia , cô có bik bây giờ là mấy giờ rồi hok? Có người giúp việc nào
mà đi chơi đến tận giờ này mới về hok hãh ??
my : cháu xin lỗi. xin lỗi
mẹ Đ: 2 đứa về phòng thay đồ đi kẻo bịnh đó.
Ông : đứng lại đó
Đăng : trời ơi giờ này mà trễ gì đâu. Có bữa con đi đến tận 3, 4h
sáng ấy chứ. Cũng có ai nói gì đâu.giờ này ra đường mới là tuyệt
đỉnh ăn chơi đó ông.
Ông : con dạy dỗ con cái như thế đó hãh. Con cái gì mà đi suốt đêm
như thế ?
mẹ Đ : ba ơi, ở đất tp này tụi trẻ đứa nào mà hok thik đi chơi đêm.
cả ngày bận học ở trường nên phải đi chơi buổi tối chứ bik sao giờ
ba ??
ông : thiệt là hết nói nổi cái gđ này mà. Ta hok cần bik lúc trước
ra sao nhưng bây giờ ta ở đây thì phải nghe lời ta. tối hok ai được
phép hok có mặt ở nhà sau 10h.
đăng : trời , ông có nói nhầm thì nói lại đi ông. 10h thì làm được
gì. mẹ ….
mẹ Đ : ba ơi 10h thì làm sao đủ thời gian tụi nhỏ đi chơi hay
shopping buổi tối. con đi mua sắm còn hok đủ thời gian thì nói gì
tụi nhỏ đi chơi
ông : hok nói nữa. ta nói sao thì làm vậy đi.cô giúp việc kia buổi
tối cô nghĩ hok cần giúp viẹc gì nữa hay sao mà lại bỏ ra ngoài như
thế hãh. Cô còn để tình trạng này diễn ra 1 lần nữa thì tôi sẽ đuổi
việc cô.
mẹ Đ : nhưng con pé này là do con kêu về đây ở và phụ giúp việc
trong nhà. nếu đuổi thì con mới là người có quỳên đuổi chứ. Ba này,
thấy ghét. Lúc nào cũng khó khăn. Bik vậy lúc trước con ra nước
ngoài định cư luôn.
Ông : bik vậy lúc trước ta hok sinh con gái làm gì. Sinh ra làm chi
để hỡ chút xíu là nó nhõng nhẽo. có con rồi mà làm như nhỏ lắm hok
bằng.
mẹĐ : cái này là ba nói nha. được rồi mai con sẽ về dưới méc mẹ cho
coi.
Ông : thôi. Ta thua con rồi đó. Nhưng người giúp việc….
mẹ Đ : 2 đứa này lần sau hok được như thế này nữa nghe chưa. Đi
chơi có bị mắc mưa thì thuê ks ngủ lại rồi sáng về. về chi cho ướt
như chuột mắc mưa lần sau 2 đứa mà còn như thế này thì ta sẽ tính.
về phòng thay đồ rồi ngủ đi.còn nhok nữa, tối nay đi ngủ đi hok đi
chơi nữa.( My và Đăng cạy vội về phòng )
ông : con la 2 đứa nó hay đang tiếp tay cho giặc vậy hãh ?
mẹĐ : ba ơi đi ngủ thôi ba. Sáng mai con đi làm nữa mà tụi nhỏ thì
cũng phải đi học.
mẹ Đăng là một người mẹ tuyệt vời nhất.mẹ hiểu Đăng nhất .vì thế mà
đối với Đăng mẹ là người mà Đăng tôn thờ, kính trọng và yêu thương
nhất.ba mất khi Đăng còn khá nhỏ. một tay mẹ dạy dỗ và nuôi nấng
Đăng đến bây giờ. Tuy Đăng có quậy 1 chút nhưng mẹ Đăng khá thoáng
trong việc này. đối với bà thì hok phải lúc nào cũng cứng ngắc giới
hạn mẹ_con. Bà luôn là người bạn thân khi Đăng cần tâm sự hay muốn
nói điều gì.và là người mẹ khi Đăng cần sự chăm sóc, yêu thương và
bảo vệ.
bà là con gái út của ông ngoại nên từ nhỏ được gđ cưng chiều.vì vậy
mà mãi đến bây giờ khi
có chuyện gì là bà lại " dở chiêu con gái ".
chap 21
Sau cuộc gặp mặt bất ngờ của My và Trường tại nàh Đăng thì Trường
thỉnh thoảng hay đến nhà Đăng mỗi lúc rãnh để gặp My. việc Trường
đến nhà Đăng thì hok có gì xa lạ với mọi người trong nhà, vì trước
kia cũng thường như thế.giữa Trường và gđ Đăng có mối quan hệ khá
thân thiết. Trường gọi mẹ Đăng là Má3.
Lúc đầu Đăng hok nhận ra có gì khác lạ ở Trường. nhung thời gian là
câu trả lời tất nhất. Đăng chợt vô tình hiểu ra Trường thik My. Vì
mỗi hành động, cử chỉ của Trường dành cho My đều mang theo tình cảm
trong đó. Nhưng My thì chỉ xem Trường như 1 người anh trai. liệu
khi bik My và Đăng đang quen nhau thì Trường sẽ ra sao?? khi sự
thật thì đó chỉ là mối tình chỉ có cái vỏ mà thực chất hok có gì
bên trong.
đến lúc khi Ly nói chuyện với Trường thì chuyện này mới được nói
ra.
Ly : anh thân với cô em dâu quá ta ?
trường : ??? là sao? Em nói gì vậy ?
ly : anh hok bik Đăng và My họ đang quen nhau soa ?
trường : em nói jì vậy ? hok phải Đăng và em là…
ly : nếu anh thik con pé đó thì được thôi. Tôi sẽ giúp anh
trường : để làm gì ??? và tại sao anh lại phải cần em giúp??
Ly : vì tôi cùng một mái nhà với con pé đó. vả lại tôi giúp anh là
vì tôi đang giúp chính bản thân mình.tôi giúp anh có con pé đó và
anh giúp tôi chiếm trọn trái tim Đăng.
trường : hok cần em đâu. Đây là chuyện con trai giữa anh và Đăng
với nhau. Anh nghĩ mình có thể giải quyết được, mà hok ờân sự giúp
đỡ của em. Còn chuyện của em và Đăng thì tự em giải quyết lấy . anh
hok thik cái trò chơi như thế này. tại sao phải cần tới người khác
khi bản thân anh có thể tự làm được.?? vả lại em đừng xưng hô như
thế. gọi người cùng tuổi mình là con pé này con pé nọ em hok thấy
đó là một cách xưng hô mà những tiểu thư như em nên tránh
sao.
ly : anh…anh …khá lắm..nhưng,,,,,
lúc này thì My và Đăng xuất hiện.
đăng : ũa, anh đến lâu chưa? đến sao hok kêu em 1 tiếng. còn cô
tiểu thư này chắc là đang kua anh àk???
trường : thôi, đừng đùa như thế làm người ta khó xử nhok.
Đăng : anh ngồi chơi chờ em chút. Em lên lấy cái này cho anh. Em
mới tậu về đó.
Đăng lên phòng và Ly cũng " rút về đơn vị"
trường : em còn làm gì nữa hok My?
My : dạ, bây giờ thì em rãnh.
trường : vậy ra vườn anh nói chuyện chút được hok ??!!
my : hi..hi..hi
My : hãh. Anh cũng bik chuyện này sao?
trường : vậy là em và Đăng …??
My : chỉ là …hok phải như anh nghĩ đâu. Nhưng em hok nói ra được,
em đã hứa với Đăng là hok nói cho ai nghe rồi.anh cứ bik là em và
Đăng chẳng có gì hết. mà tại sao anh lại hỏi em chuyện này
???
trường : àk. Thì hỏi chỉ để bik thôi.em thấy Đăng thế nào
my : khùng.
trường : khùng ???
my : hihihi thì Đăng cũng tốt. tuy có lúc đáng ghét chút xíu nhưng
em thấy đó lại là cái hay ở Đăng.nói chung là em chỉ bik là cậu ấy
rất " khùng" thôi.
trường : tối mai trường anh có lễ hội vui lắm em mún đi cùng anh
hok ?
my : chắc hok đâu anh. Em hok thể ra khỏi nhà vao buổi tối vì phải
làm việc mà
trường : thì để anh…
Đăng từ trong nhà phóng ra cái ào làm cả 2 hok nói tiếp được. Đăng
cũng nghe loáng thóang được câu chuyện mà trường nói với My
Đăng : vô nhà đi mèo 2 chân để chổ con trai nói chuyện.
My : anh ở lại chơi với Đăng, em vào nhà ( vào ngay trong
nhà)
Đăng : tối mai trường anh có lẽ hội phải hok ? nghe đâu tối đó các
thành viên của trường được dẫn bạn trai ỏ gái theo. tối mai ânh cứ
đưa My đi, em sẽ giúp cho.
trường : em ???
đăng : em gì mà em. Anh thik My đúng hok ? anh yên tâm em và My chỉ
là giả vờ trước mặt mọi người thôi. tất cả chỉ là giả vờ yêu mà
thôi. Anh thik thì đi mà theo đuổi con mèo ngốc đó.
trường : em bik em đanh nói gì hok ?
đăng : thằng này chưa nhậu mà lo gì xỉn say. cứ làm vậy đi. tối mai
7h anh đứng ở chỗ công viên gần nhà em đi, em sẽ đưa My ra cho
anh.anh muốn chở cô ấy đi chơi đến mấy giờ cũng được nhưng nhớ là
khi nào về thì phone cho em 1 tiếng để em đưa cô ấy về nhà. chứ anh
mà đưa về nhà trễ là lại có chuyện. cứ vậy đi.
trường : êm đi với anh mua sắm hok ?
đăng : mua gì ?
trường : anh muốn mua cho My một "đôi cánh "
đăng : chưa bik. để em xem lại xem lịch trình tối nay có rãnh hok
đã.có thể là đi được. vậy đi khi nào đi thì em sẽ gọi cho anh. dạo
này em cũng chưa đi cập nhật đồ mới.mà nè, em cho anh bộ đĩa game
em mới tậu nè. Đĩa zdữ đó.
trường : thôi. Anh phải về trường để còn phụ tụi bạn chuẩn bị cho
lễ hội tối mai.
Đăng : có việc thì đi đi. tối mai nhớ rướt con ngốc đi chơi
trường : nhớ chứ làm sao quên được
Hok bik Đăng nghĩ gì trong đầu mà lại giúp Trường. lẽ nào Đăng
buông xuôi tất cả một cách quá dễ dàng. lẽ nào Đăng chấm dứt t/c
của mình _một t/y chưa kịp bày tỏ thì lại vụt tan.
từ ngày bik Trường thik My thì Đăng luôn tỏ ra thờ ơ , vô tình với
My hơn. Có lẽ như thế sẽ làm Đăng dần quên My. Nhưng đã làm t/y đầu
đời thì làm sao dễ dàng quên được.càng cố quên thì lại càng nhớ.thế
nên Đăng tìm quên = cach nhậu cả đêm.
chap 22
cuộc chiến trong nhà Đăng càng lúc càng gay gắt. Đăng hok muốn làm
theo lời ông càng hok muốn mất My. Nhưng lại càng hok thể làm anh
họ mình tổn thương. tất cả như một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra
trong con người Đăng.
đồ anh Trường nhờ Đăng đưa cho My hiện đang ở chỗ Đăng. Đăng hok
bik phải đưa cho My và nói chuyện đi chơi cho My bik hay là ém mọi
chuyện.t/y là ít kỉ nhưng Đăng hok thể ít kỉ vì anh họ và vì sự tôn
trọng mà Đăng dành cho My.
My xuất hiện ở ngayu cửa phòng Đăng " cậu ơi, xuóng nhà ông tìm kà
"
Đăng : mèo 2 chân tối nay đi chơi với anh Trường đi. tôi sẽ giúp cô
ra khỏi nhà (giọng nói có chút vấn đề , hok phải cái giọng nói như
ra lệnh)
My : kêu tôi đi chơi làm gì mà yểu xìu vậy? tôi hok muốn đi chơi để
rồi bị đuổi việc đâu
Đăng : hok phải lo. cứ đi đi. mà nè, ở đằng bàn có túi đồ đó.Đó là
đồ anh Trường cho cô. lấy về phòng mình đi và tối nay nhớ
mặc.
My : ông tìm cậu ở dưới nhà kìa. Mà tối qua làm gì mà đi nhậu gần
sáng mới về vậy ?
Đăng : chuyện con trai hỏi làm gì ? xuống nhà trước đi, tôi xuống
liền.mà sao sáng nay cô hok đi học ?
My : àk, do tôi chưa làm xong công việc nên …..
Đăng : thì đi học xong rồi về làm tiếp. lúc trước cũng vậy mà có ai
la gì đâu. Hay là tại ông ???
My hok nói chỉ nhẹ cuối mặt rồi bước ra. Nhìn mặt My là Đăng hiểu
được chuyện gì đã xảy ra.
Đăng : sau này cứ đi học đi. việc nhà nhiều lắm sao làm cho hết
trong một buổi được. còn về ông tôi sẽ nói lại cho.
_ _ _
Ông : my , cậu chủ đâu rồi ?
My : dạ. cậu nói là sẽ xuống ngay. chắc là cậu đăng xuống.
Ông : được rồi. cô đi làm việc của mình đi.
Đăng : ông tìm con có việc gì hok ông ?
Ông: tôi qua đi đâu mà gần sáng mới về nhà ?
Đăng : đi nhậu với mấy đứa bạn của con.mà ông nè, sau này ông để My
đi học đi. việc nhà thì từ từ làm cũng được mà.
Ông : con dạy ông đó àk ?
Đăng : con hok dám. Nhưng dù sao My cũng là bạn gái của con vì thế
con hok thik ông cứ đối xử với cô ấy như thế.
Ông : tối nay con còn đi về khuya nữa thì ông sẽ dùng đến roi mây
phạt con.
Đăng nhìn ra củă thì thấy My đang lau kính nhà.
Đăng : sau ông lại kêu My làm việc đó. Lau kính thì mỗi tuần đều có
người đến lau mà.vả lại My là con gái mà ông kêu làm việc leo trèo
trên cao như thế sao?
Ông : ta hok cần bik. bạn gái hay gì của con cũng được. nhưng con
nên nhớ ông đã chọn cho con cô vợ tương lai rồi. đó là Ly .Ly xứng
với con hơn cô pé hok cha, hok mẹ cũng hok nhà đó.gia đình Ly và
gia đình cháu" ngang tầm" nhau cháu hiểu hok.
Đăng : nhưng con hok thik t/c đo trên tiền bạc,
Ông : đi đâu đó
Đăng đứng dậy và đi ra chỗ My mặc cho ông la mắng vì cái tội hok
nghe lời. My trong khi lau bị trợt chân may mà lúc đó Đăng ra kịp
và đỡ lấy My. Thê là My nằm trọn trong vòng tay Đăng.một cảm giác
rất khó tả, có cái gì đó chạy ngang qua người My làm cho đôi má My
ửng đỏ.Đăng thì mong thời gian đến đây là ngừng trôi, giây phút này
sẽ là mãi mãi.My vội đứng lên, như có một sức mạnh vô hình nào đó
làm Đăng kéo tay My lại.4 mắt nhìn nhau và như có dòng điện được
truyền qua lại. mặt sát mặt, mắt kề mắt, đôi môi gần chạm nhau
nhưng Đăng cảm nhận khoảng cách giữa 2 người sao lại quá xa ? cưk
li giứa 2 trái tim thật hok gần nhau chút nào.
Đôi má My đỏ lên, tim đập nhanh hơn, một cảm giác lạ làm My hok còn
chút sức lực nào để rụt tay lại.
Tay vẫn còn trong tay, mặt vẫn kề sát mặt thì bác quản gia lại xuất
hiện. sớm hok đến , muộn hok đến lại đến ngay lúc này. "thưa cậu
chủ "
My và Đăng đều giật mình, My rụt tay và vào nhà.bác quản gia cũng
bik sự xuất hiện của mình là hok đúng lúc.
Qgia : xin lỗi cậu chủ
Đăng : có gì mà lại xin lỗi. bác tìm cháu có việc gì hok ?
Qgia : ông nói cậu đi đón tiẻu thư Ly về.vì đến giờ tan học
rồi
Đăng : cháu đâu phải là ôsin của cô ấy. bác vào đi, cháu sẽ vào nói
lại với ông. Ak. Bác gọi cho chú Tài lái xe qua rướt cô ấy. nếu chú
Tài bận thì khỏi rướt cũng được cho cô ta tự đón taxi hay đi xe
buýt về. cô ấy đâu phải hok có tay hok có chân mà hok bik đón xe về
nhà.quên nữa bác , bác gọi người lau kính đến lau đi.
Ông : tối nay cháu muốn đi chơi hok Ly ? nếu đi thì ông nói Đăng
đưa cháu đi.
Ly : dạ. từ ngaỳ lên đây cháu cũng chưa được đi chơi nhiều.
Ông : vậy để ta nói với Đăng kêu nó tối nay đưa cháu đi chơi cho
bik sài gòn về đêm.
Ly : dạ
vẻ mặt của Ly lộ rõ sự vui sướng, vui như chưa từng được vui.nhưng
chiến tranh lại bùng nổ giữa ông và Đăng. Mà hình như lúc nào ông
và Đăng nói chuyện đều xảy ra chiến tranh.hok nhỏ thì lớn. từ ngày
ông lên đây sống cùng 1 mái nhà thì chiến tranh xảy ra như cơm
bữa.
buổi tối tràn ngập ngõ đường, gốc phố. Ly chuẩn bị rất kĩ mọi thứ
để đi chơi cùng Đăng. Đăng thì hối thúc My thay đồ để đưa My đến
chỗ anh Trường chờ.
My : tôi hok đi đâu
Đăng : làm gì mà hok đi ?
My : tôi đi sẽ bị đuổi việc đó. Hok đi được mà
Đăng : nhưng tôi đã hứa…nói chung là cô cứ đi, mọi chuyện còn lại
tôi sẽ lo. Thay dồ nhanh đi. zô phòng thay đồ lẹ đi.
Đăng nói như ra lệnh nên My phải làm theo. Ly ngồi ở phòng khách
cùng với ông và mẹ Đăng . 6h15p ông hối thúc Đăng.mẹ Đăng cũng
chẳng bik chuyện jì đang diễn ra.
Đăng : mẹ ơi, tối nay con đưa My đi chơi với tụi bạn chút nha mẹ
?!
mẹ : thì con cứ đi đi
ông : hok được, tối nay nhok nó phải đưa Ly đi chơi cho bik hok khí
sài gòn về đêm. Ta nghe nói từ ngày Ly lên đây chưa được đi chơi
nhiều
đăng : chưa đi thì cứ đi, nàh này có ai dám ngăn cản gì cô ấy đâu.
phải chi mẹ hay con hok cho cô ấy đi thì ông la. Cô ấy có chân thì
tự đi.
mẹ Đ : thôi nhok
đăng : con đi chơi đây.
Ông : đứng lại đó. Có bik trên dưới lớn nhỏ là gì nữa hok hãh ? tối
nay con phải đưa Ly đi chơi. bằng hok thì hok có đi đâu hết.
Đăng : ông lại….tối nay con đã hẹn rồi nên nhất định con pahỉ đi.
mèo ơi, chuẩn bị nhanh đi em.gần đến giờ rồi đó.
My vừa lú đầu ra thì Đăng đã kéo My đi. vội đi nên Đăng hok kịp
nhìn kĩ My lúc này. My như một nàng thiên thần trong "đôi cánh" màu
hồng phấn.
Đến nơi thì Trường chưa đến nên Đăng được dịp nhìn ngắm My. Đăng
hơi bất ngờ chi nhìn thấy My lúc này. Cô nàng dễ thương , xinh đẹp
mà hok cần son phấn
Đăng : lọ lem sắp trở thành công ****
My : lọ lem gì ? mà công **** gì chứ?? Sao lại đến đây ?
Đăng : chút nữa anh Trường sẽ dến rướt cô đi chơi
My : hok đi có được hok ?
Đăng : khùng àk ? làm gì mà hok đi
My : đến đó làm gì chứ ? vả lại nếu tôi đi thì cậu lại bị la. chẳng
phải ông đã nói tối nay cậu đi chơi nữa sẽ bị ăn đòn sao ? cậu đưa
tôi đến đây giao cho người ta hok sợ người ta bắt mất tôi sao
?
" bắt mất " sao lại hok sợ chứ, nhưng bik làm sao ??
Đăng : trời, anh Trường chứ có ai xa lạ đâu mà sợ cô bị bắt mất.cứ
vui vẻ đi chơi đi.hok có việc gì pahỉ lo. khi về nhà tôi sẽ tính
sao. Hok để cô bị đuổi việc đâu.
Đã một thời gian khá dài My cùng Đăng sống cùng 1 mái nhà. My cảm
nhận được sự quan tâm của Đăng. Tuy lúc nào Đăng cũng tỏ ra khó
chịu với My, nhưng lúc My gặp chuyện thì Đăng luôn là người bảo vệ
và quan tâm. Hình như My đã thik Đăng. Nhưng" khoảng cách" giữa My
và Đăng qúa lớn. tối nay đi chơi với Trường , My hok bik là tại sao
phải đi.My hơi sợ những nơi đông người.rồi anh Trường đến Đăng "
giao" My cho anh rồi quay xe đi.
My đi cùng anh Trường , những lúc nói chuyện My hay kêu nhằm tên
Đăng.
trường : anh là Trường , chứ hõng phải Đăng (cười ) em bị Đăng bắt
nạt nhiều lắm hay sao mà ám ảnh luôn tên Đăng
My lặng thinh , My hok bik tại sao lúc này lại nghĩ về Đăng.
chap 23
Đăng lái xe đi lòng vòng phố đêm sài gòn , cái tiết trời se se lạnh
vào đông làm Đăng thấy tủi tủi. buồn muốn chik khi phải nhìn người
mình thik đi chơi với người khác.lúc này thấy người ta ra phố có
đôi, tay trong tay bên người yêu đi dưới trời lất phất mưa Đăng lại
thấy như thế tuyệt bik mấy. nhìn lại thấy bản thân mình " một thân
một ngựa "đi dưới mưa mới thấy mình hâm. mà hok hiểu sao trời dạo
này cứ mưa như thế? chạy xe hoài rõ chán, Đăng cho xe vào một bãi
giứ xe rồi đi loanh hoanh nhìn người ta hạnh phúc.
Đăng tự nói 1mình : sao lại nhớ con mèo 2 chân ngốc đó vậy chứ?
chắc là giờ này đang vui vẻ bên anh Trường rồi. mưa mưa mưa, mưa
hoài rõ chán mà. Sao lại cứ mưa khi người ta một mình như vầy chứ ?
bực thật. mà cái sài gòn tối nay là ngày dành cho những người yêu
nhau hay sao mà đi đến đâu cũng thấy cặp cặp đôi hok chỉ có mình ta
là lẻ loi 1 mình. trời cũng khéo trêu người thật. đã thế lại mưa
nữa chứ. (nhìn bên đường có vài người trú mưa) đúng là hâm. Mưa như
thế này mà lại vào đó trú . soa lại hok nắm tay người mình yêu đi
trong mưa để nói cho người ấy bik rằng bàn tay ấm của anh chỉ dành
cho riêng em.rõ là hâm mà.Đúng làậní lũ yêu dỏm, chẳng bik lãng
mạng.
My : ê
Đăng như hok tin vào mắt mình lúc này nữa.người đứng trước mặt Đăng
lúc này là My.chẳng bik có ai xui khiến gì hok mà Đăng như mũi tên
lao đến ôm lấy My.nó như một quán tính của con người vậy. rồi My
đẩy nhẹ người Đăng ra.
My : nè, làm gì vậy chứ ?(cười)
Đăng : sao lại ở đây ? sao hok đi chơi với anh Trường ?
My : vì tôi sợ ở đây có 1 người hâm đi dưới mưa một mình
hi..hi..ih….đi chung hok ?
Đăng : mèo 2 chân ngốc àk , ANH THIK EM
My : nè, đi dưới mưa nãy giờ "ấm đầu " rồi hay sao mà nói nhảm vậy
?
Đăng : ANH THIK EM, có lẽ em cho anh là hok lãng mạng, hok tỏ tình
bằng hoa hồng hay cầm đàn hát cho em nghe một ca khúc lãng mạng.anh
từng nói với em những người yêu nhau mà cùng đi dưới mưa rõ
hâm.nhưng bây giờ anh bik rằng yêu nhau mà hok cùng nhau đi dưới
mưa mới là hâm.Anh đã cố dối lòng mìh rằng hok thik em, nhưng anh
hok làm được.anh hok thể làm được vì anh đã thik em, thik một con
mèo 2 chân ngốc nghếnh, lúc nào cũng nở nụ cười dù đứng trước nhiều
khó khăn. người ta nói thik mà hok nói là một thằng ngốc. hôm nay
thằng ngốc này sẽ nói ra cho em bik tình cảm dành cho em. lúc này
đây, anh hok đùa với em, anh hok dối em. Anh chỉ muốn nói cho em
bik rằng anh THIK em, thằng ngốc này thik em , thik em từ ngày 2
đứa còn ngồi chung lớp 10. em có bik khi đưa em đến để đi chơi với
anh Trường anh đã sợ em bị " bắt mất " thế nào hok ? anh đã sai chi
làm việc đó. Anh hok muốn mất em , hok muốn chút nào cả. từ nay anh
sẽ hok làm cái chuyện ngu ngốc đó nữa.anh phải giữ lấy người mà anh
thik, hok dâng cho người ta rồi tự mắng mình ngốc nữa.
My hơi bất ngờ trước lời có thể xem là tỏ tình của Đăng. My nhìn
chăm chăm vào Đăng. Ánh mắt đó càng làm Đăng lúng túng.
điều này chứng tỏ gã con trai cũng rất khó nói ra lời yêu(.vì thế
bạn đừng hỏi vì sao " quen em đã lâu vậy mà anh chưa từng nói yêu
em?" bạn nhé. người ta hok nói ra = lời bởi vì người ta yêu bạn hơn
tất cả, và tình yêu đó hok thể truyền đạt hết qua lời nói. khi được
yêu thì hãy trân trọng tình yêu đang có.(( cẩn thận với những kẻ
lúc nào cũng nói lời yêu. bởi phần đông những kẻ ấy chỉ yêu = cái
mõ )) Hok cần phải hỏi bởi 1 lúc nào đoá người ta sẽ nói cho bạn
bik thôi. Nhưng mà khuyên đấng nam nhi cũng đừng im lặng quá. bởi
con gái ai mà hok thik được nghe 3 chứ " ANH YÊU EM ")
hi..hi..hi..tôi ghét ai nói " I Luv U "_dốt tiếng anh nên ghét t/a.
nhưng hok dốt đến mứt hok hiểu 3 chữ này nhoé.
My nhìn rồi lại nở nụ cười với Đăng. Có lẽ My đã quyết định sẽ cố
gắng vượt qua " khoảng cách " vứi sức mạnh là t/c của Đăng dành cho
mình. Hok ai bik nụ cười đó hàm ý gì chỉ bik Đăng cũng đã mỉm cười.
và rồi 2 người cùng tay trong tay đi dưói mưa.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!