XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi - Chương 10-end

Full | Lùi chương 9

Lúc đang ở quầy thanh toán Carrefour , Ôn Noãn nhận được một tin nhắn.

"Hồi sáng anh để một ít đồ trong két, lấy về giúp anh có được không? Tủ mười một két số bốn, mật mã là 365287262."

"Coi em là bốc vác sao." Cô tức giận khẽ cáu với cái người gửi tin nhắn có tên Trương Dực Chẩn trong danh bạ và nhận lấy sự lạnh nhạt của nhân viên thu ngân, "Mời tiểu thư nhanh chóng thanh toán." Không nhìn thấy một hàng dài xếp ở phía sau ư? Thật không biết thời vụ.

Cô vội cười làm lành rồi trả tiền, sau đó đi tới ngân hàng giữ đồ lấy đồ mà Trương Dực Chẩn để quên.

Tốt nhất là thiệt nhiều tiền mặt để mình có thể chiếm làm của riêng thay cho phí dịch vụ. Cô suy nghĩ từa lưa ý xấu.

Nhưng bên trong chỉ có một túi nilon.

Có ai tặng quà mà ngay cả hộp gói quà cũng chẳng có. Mấy thứ linh tinh trong đó toàn là những thứ cô thích như thuốc nhỏ mắt có nhãn hiệu cô thích dùng, chocolate Ferrero Rocher cô hay ăn, Multi-Vitamin, còn có một tấm thiệp hình tình nhân ----

Bên trong cùng, là một chiếc lắc chân.

Anh còn nhớ tới? Cô từng nói rằng lắc chân có ý nghĩa là hẹn gặp lại ở kiếp sau.

Cô đứng trước két giữ đồ ôm chặt túi đồ đó, vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười.

Cô không quay trở về phòng trọ ngay mà túi lớn túi nhỏ cá viên; sủi cảo tôm; nấm kim châm đi vào trường, vừa vặn chạm mặt Trương Dực Chẩn đang bước ra khỏi tiệm sách.

Anh chưa kịp phòng bị thì đã bị ôm chặt lấy.

"Cám ơn quà của anh."

"Quà gì, à, sáng hôm đó do không cẩn thận nên anh đã mua rất nhiều."

"Anh --- cái miệng không thể ngọt hơn được sao? Ghét muốn chết!"

Cô giẫm mạnh một cái lên chiếc dày da sáng bong của Trương Dực Chẩn rồi nổi trận lôi đình đi về phía ký túc xá, còn anh thì chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng thướt tha của cô.

"Khoan đi."

"Anh muốn giẫm trả đũa hay sao?"

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống buộc giúp cô dây giày trái đã lỏng. Ôn Noãn kinh ngạc nhìn mái tóc đen nhánh dày mượt trên đầu anh, không nói tiếng nào.

"Em đã nhận quà của anh thì có phải nên có qua có lại không? Hình như anh nghe nói có người nào đó đang dệt áo len." Anh đứng dậy.

"Sao anh biết?" Vì muốn anh ngạc nhiên nên cô luôn nín nhịn không để lộ tin này.

"Không phải chỉ có mỗi mình em biết chiêu nội ứng ngoại hợp đâu, anh cũng có thể mua chuộc mấy cô bạn khuê mật của em đấy."

Cô hoang mang cười giả lả, "Mấy hôm trước tâm trạng của em không tốt nên đã --- nên đã hủy nó trong lúc tức giận rồi." Cô giơ tay phải lên thề thốt, "Em nhất định sẽ dệt lại thật đẹp."

"Anh đề nghị em nên dệt size lớn nhất."

"Tại sao?"

"Đợi em dệt xong thì có lẽ anh đã phát mập ở tuổi trung niên 40 - 50 rồi."

"Anh ---" Rõ ràng muốn cười nhạo tốc độ của cô đây mà, tuy nhiên cô thực sự dệt rất chậm, "Không cho phép anh mập."

"Đồng ý luôn, vì để mặc áo len của em, anh sẽ cố gắng hết sức để giữ dáng." Trương Dực Chẩn thề, "Chiều nay em có bận gì không? Anh muốn dẫn em đi tới một nơi."

"Bọn em đã bàn trước tối nay sẽ nấu lẩu trong phòng trọ mừng sinh nhật Gia Gia."

Anh cười tiếc nuối, "Vậy thì lần sau vậy."

"Có thể nói cho em biết anh muốn dẫn em tới chỗ nào không?"

"Tới rồi sẽ biết."

Lòng hiếu kỳ của cô táy máy, nhìn lướt xung quanh sau đó vui mừng phát hiện xe của Âu Dương Tuyển mà hình như Hành Vân đang nói chuyện với anh ta qua cửa xe.

Cô cầm túi lớn túi nhỏ chạy tới rồi đặt hết lên trên cỏ, sau đó năn nỉ: "Hành Vân ơi Hành Vân à, giúp tớ mang mấy thứ này lên phòng được không, tớ muốn ra ngoài với Trương Dực Chẩn một lát, có lẽ không kịp ăn lẩu, mấy cậu chừa cho mình một miếng bánh sinh nhật là được. Nhắn với Gia Gia rằng ngày mai tớ đãi nó ăn cơm chúc mừng sinh nhật bù."

"Sao nói đi là đi rồi." Hành Vân nhíu mày nhìn lướt qua hai bóng người đang đi xa, sau đó bất đắc dĩ khẽ giọng oán trách với Âu Dương Tuyển, "Anh xem nó kìa, anh xem nó kìa, tiêu chuẩn thấy sắc quên bạn là đây mà!"

"Anh lại hi vọng em giống cô ấy."

"Thấy sắc quên bạn giống nó ư?"

"Vui vẻ, giống cô ấy."

"Tôi không có không vui." Cô yêu kiều nở một nụ cười.

"Ánh mắt của em không cười."

Cô sững sờ, sau đó phản bác: "Âu Dương tiên sinh, yêu cầu của ngài cao quá rồi đó nghen, chi bằng ngài cười bằng mắt cho tôi xem đi."

Anh không cười mà chỉ nhìn cô thật sâu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng linh hồn của cô, cái nhìn đó khiến cho cô tâm hoảng ý loạn đến cả hô hấp cũng không đều. Gió lạnh như cắt thổi vào mặt, dáng cười mà cô gượng giữ lại biến mất, trong bầu không khí lạnh như băng hóa thành tiếng than ngắn thở dài.

Hai cánh tay của cô co rúm lại trong lòng ngực của Âu Dương Tuyển, đưa cằm gác lên vai của anh, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt đau lòng của mình. Cái ôm đó rất chặt nhưng không hiểu sao lại thấy trống rỗng.

Âu Dương Tuyển không hỏi thêm gì nữa mà chỉ thương tiếc vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh mai của cô, ai mà chẳng có một bóng mờ trong lòng? Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc tới.

Qua lâu sau cô mới bình tĩnh lại, "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã thất lễ."

"Hoan nghênh em thất lễ nhiều thêm. Khi tủi thân thì khóc, khi vui vẻ thì cười, chẳng có gì đáng sợ cả."

Cô tránh cái nhìn chu đáo, cúi đầu nhìn những túi đồ lớn nhỏ, "Tôi phải lên lầu."

"Anh mang lên đó giúp em."

"Biết danh ngôn của bà dì dưới lầu bọn tôi là gì không? Phòng trọ của nữ, đàn ông cùng chó không được vào. Tính nguyên tắc của dì rất mạnh nên trừ phi anh giả gái còn không e rằng không thể trà trộn vào đó đâu." Cô nhẹ giọng chế nhạo.

Anh cười cười, lấy bó hoa hồng ở phía sau đưa cho cô.

Cô dõi mắt nhìn anh lái xe rời đi rồi nhìn một đống đồ cần phải xách cả hai tay mới hết, sau đó nhẹ nhàng cắm bó hoa vào lớp đất mùn dưới mặt cỏ.

Trương Dực Chẩn dắt cô tới một lâm viên.

Khi đi qua Hilton ở trung lộ Hongkong, Ôn Noãn níu tay áo của Trương Dực Chẩn bảo anh nhìn, "Ngày đó Âu Dương Tuyển mời em tới đây ăn cơm."

"Cảm giác vào Hilton ăn cơm Tây ra sao?"

"Nghiệp chướng nặng nề." Cô làm bộ thở dài, "Anh ấy vốn muốn mời Hành Vân đi ăn cho nên mới chọn bữa tối ánh nến cao cấp như thế, kết quả người tới là em, cho nên chẳng có chút không khí gì."

"Em không thấy hâm mộ hả? Ít nhất mấy năm tới nữa anh cũng chẳng có tiền mời em tới đây ăn."

"Anh chỉ cần mời em ăn bắp rang là được." Sự phục vụ của nhân viên chu đáo tới mức quá đáng, vừa bước vào cửa thì có hai nhân viên phục vụ đi theo sau lưng cô và Âu Dương Tuyển giúp treo áo khoát, kéo ghế, gấp khăn ăn, đổ rượu vang khiến cô trừ việc dùng nĩa bỏ thức ăn vào miệng thì không thể làm gì được nữa. Hơn nữa mỗi động tác đều bị người ta nhìn chằm chằm khiến việc nói chuyện cũng khó khăn.

"Hơn nữa tài nấu ăn của đầu bếp rất bình thường, thức ăn chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, em làm ăn ngon hơn nhiều."

Trương Dực Chẩn nở nụ cười bất đắc dĩ, nhớ tới chuyện cô là tay làm món Tô Châu có nghề, "Anh sẽ cố gắng kiếm tiền để mời em đi khách sạn ăn cơm."

"Tại sao lại tới đây?" Cô nhìn quanh rừng cây rậm rạp trong lâm viên, "Chẳng lẽ anh muốn nhân lúc hoàn cảnh nơi đây hẻo lánh mà muốn giết em diệt khẩu?"

"Em có tiền, có sắc để anh bày mưu hãm hại không?" Anh trừng mắt.

Ôn Noãn níu tay áo của anh, cũng chẳng từ chối việc bị dẫn vào đó.

Bởi do mùa đông tiết trời trở lạnh nên lâm viên rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có một con chim nhỏ không biết tên bay qua, thế giới giống như chỉ còn lại hai người là cô cùng Trương Dực Chẩn, cả hai nắm tay nhau đi trong gió lạnh đìu hiu mà không hề thấy lạnh hay buồn chán.

"Tới rồi." Tới bờ hồ xanh biếc ở trung tâm, anh dừng chân lại.

Cô lại nhìn quanh bốn phía, bởi vì trời lạnh nên trên mặt hồ có vài lớp băng mỏng càng khiến cho cái hồ trống choải và lạnh lẽo hơn, "Anh thấy em đi thi quá cực nên muốn dẫn em tới đây hít bầu không khí mới mẻ, tiếp thêm năng lượng hả?" Ngoài việc đó thì cô không nghĩ ra lý do nào để tới lâm viên mà đến cây cũng chẳng có cọng lá nào.

Trương Dực Chẩn ôm chặt bả vai của cô xoay cô nhìn cái cây ở bên kia hồ.

Là cây ngân hạnh mà cô từng khắc chữ, nó được ghép tới đây.

Cô gần như nín thở nhìn dòng chữ mờ nhạt mà cô từng khắc --- tôi yêu Trương Dực Chẩn.

Bên cạnh còn có một,

Tôi yêu Ôn Noãn.

Là chữ viết cứng cáp có lực của anh.

Trong lâm viên yên tĩnh trống trải hoang vu, cô phảng phất như nghe thấy cả thế giới đầy tiếng nụ hoa hé nở.

"Hai người kia đứng im không nhúc nhích." Tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên ở nơi cách đó không xa, chỉ thấy một vài nhân viên trong lâm viên xúm lại, người cầm đầu chỉ vào Trương Dực Chẩn lớn tiếng nói: "Rốt cuộc cũng bị ta bắt tại trận. Xem mấy cô cậu còn là học sinh nhưng sao lại không biết bảo vệ môi trường? Phạt mười đồng."

Ôn Noãn không nhịn nổi mà bật cười.

Anh tức giận trừng mắt, ra dấu cô không được cười nhạo anh nữa, sau khi bị ép buộc lắng nghe rừng rậm là tài nguyên quý giá của nhân loại gần nửa giờ thì bọn họ mới chịu thả người.

"Thì ra anh cũng có lúc bị phạt tiền nữa?"

"Còn nói? Chẳng phải em là đầu sỏ gây ra hay sao?"

Ôn Noãn làm mặt quỷ, sau đó cầm tay anh rồi nhìn thẳng vào anh, trịnh trọng nói: "Dực Chẩn, em rất cảm động. Nhưng thực ra anh không cần phải miễn cưỡng mình để làm em vui đâu."

Thật sự đó. Cô chẳng cần được bày tỏ, chẳng cần được dỗ ngọt, chẳng cần lời thề son hẹn biển. Cô tin Trương Dực Chẩn nhất định cũng yêu cô như tình yêu của cô.

"Nhưng anh không miễn cưỡng. Làm em vui thì anh cũng thấy vui." Thì ra thích một người là như vậy, sẽ làm những chuyện mà trước đây không muốn làm.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, phía sau là một rừng cây hoang vu trong ngày đông rét lạnh.

Mưa giờ tháng năm, gió ngày tháng tám, lúc trời nhuộm sắc hồng buổi hoàng hôn, cùng dắt tay những đứa trẻ ra ngoại thành chơi, lần đầu tiên làm thức ăn được khen ngợi, nửa đêm rời giường uống nước chợt thấy hoa thủy tiên hé nở, nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học -- cuộc đời có nhiều giây phút tươi đẹp như thế, tuy không theo kịp nhưng bên môi anh lúc này là một hơi thở nhẹ nhàng.

Mấy hôm ngắn ngủi của kỳ thi cuối học kỳ nhanh chóng trôi qua, đầu tháng tới sẽ là thời gian nghỉ đông.

Khi Trương Dực Chẩn đến ký túc xá giúp Ôn Noãn chuyển hành lý thì phát hiện căn phòng trống không, chỉ còn lại một mình cô.

"Bọn họ đi hết rồi hả?"

"Hừ, mấy đứa nó nóng lòng muốn về nhà nên đã dọn hành lý để bên ngoài phòng thi, sau khi thi xong môn cuối cùng thì về luôn rồi." Hiển nhiên cô cũng rất nhớ nhà nhưng không nỡ rời khỏi sớm như vậy.

"Núi Thiên Sơn một mình ta đi đủ, không tiễn không đưa." Cô tiêu sái phất tay cầm va li đi tới cửa, nhưng không thấy anh đuổi theo nên không nén được mà quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Trương Dực Chẩn dù gấp nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế của cô, giữa hai ngón tay kẹp một tờ giấy mỏng màu đỏ nhạt --- là vé xe lửa mà cô để quên trên bàn!

"Á." Sao lại quên thứ quan trọng nhất chứ, cô ảo não giẫm chân.

"Bây giờ em còn muốn kiên trì đi Thiên Sơn mà không cần đưa không cần tiễn nữa không?"

"Nếu anh có thành ý như vậy thì em tạm cho anh một cơ hội biểu hiện."

Há há, Trương Dực Chẩn cũng có ngày làm cu li cho cô.

Cô đưa tay muốn nắm lấy tay nhưng nhưng lại chạm phải bàn tay mà Trương Dực Chẩn đang giơ sang, ăn gơ nhau quá nhể.

Sắc trời mờ tối, tầng tầng lớp lớp mây râm đang nuôi dưỡng bông tuyết mờ nhạt. Trên đài ngắm trăng, người tới kẻ đi, ai cũng như ai.

"Hiện tại là thời điểm xuân vận, hay em đặt vé máy bay đi."

"Không cần, dù sao thì cũng nằm trên ghế nằm ngủ một giấc tới sáng là đến nơi. Em đã cá cược với Như Anh, chờ khi về trường em sẽ bảo nó thanh toán vé xe lửa cho em. Hơn nữa trên xe lửa người đông náo nhiệt, muốn tám lúc nào cũng được." Ngồi máy bay thì phiền hơn nhiều, khi qua cửa kiểm tra còn phải cởi giày. "Hơn nữa bọn nó còn chuẩn bị cho em một quyển tiểu thuyết, nghe nói rất hay, rất hợp để xem trên xe lửa.

Ôn Noãn mở va li lấy nó ra, là [Vụ án mưu sát trên chuyến tàu phương Đông] của Agasha Kristy.

Có chủ đích muốn khảo nghiệm lòng dũng cảm của cô đây mà.

"Lên xe em nhớ cẩn thận, không được uống nước mà người khác đưa cho và bla bla --- trên xe rất nhiều lừa đảo, đừng nói chuyện với người lạ mặt." Anh răn đe.

"Vậy có được nhìn lén người lạ mặt hay không?" Ôn Noãn lỗ lực nháy mắt mấy cái, học theo mấy mỹ nữ trong phim.

"Tùy." Trương Dực Chẩn tức giận trả lời một câu. Đại khái chắc chỉ có anh là nhìn ra Ôn Noãn đang quăng ánh mắt quyến rũ, đổi lại người khác e rằng sẽ cho là mắt của cô bé này bị rút gân.

"Yên tâm, em sẽ không nói chuyện với người có ngoại hình hung dữ đâu."

"Vậy mới ngoan, chờ hết kỳ nghỉ đông thì sẽ đến xuân, chúng ta có thể đi thả diều, ngắm anh đào."

"Tại sao lại đối xử tốt với em đột ngột đến vậy, em thụ sủng nhược kinh, không thích ứng kịp."

"Anh đối xử tốt với em là chuyện nên làm." Anh dừng một chút, "Giống như em cãi nhau với anh cũng là việc nên làm."

"Em mới không làm như vậy. Em cảm thấy yêu rồi thì sẽ trưởng thành hơn một chút." Cô phát huy trí nhớ thuộc làu của mình, "Yêu ai đó thì phải hiểu, phải khuyên nhủ, phải biết nói xin lỗi, cũng phải nói cám ơn; phải nhận sai, cũng phải biết sửa sai; phải chăm sóc, cũng phải biết thông cảm; biết chấp nhận nhưng không thể nhẫn nhịn; biết khoan dung nhưng không thể dung túng; phải ủng hộ chứ không phải ra lệnh; biết an ủi chứ không phải chất vấn; biết bày tỏ nỗi lòng chứ không phải lên án; biết trao đổi với nhau chứ không phải giao hết cho đối phương; có thể lãng mạn nhưng không thể lãng phí; có thể nắm tay nhau mọi lúc nhưng không thể tùy tiện chia tay."

"Đó vốn không phải là yêu đương. Nếu làm được như vậy thì có thể làm thần tiên rồi."

Hoàn mĩ cùng lí trí như vậy thì sao yêu đương được chứ. Nếu như thật sự thích một ai đó thì sẽ khó tránh khỏi việc tranh chấp với nhau. Chỉ có đối với người không có bất cứ quan hệ nào thì mới không có bất cứ yêu cầu nào.

"Vậy anh muốn nói chúng ta có thể thường xuyên cãi nhau hả? Ài, chiến tranh lạnh một lần đã khó chịu lắm rồi, vậy nếu như chúng ta thực sự chia tay thì biết làm sao?

Trải qua tình yêu ngắn ngủi như sương sớm, cô cảm thấy, tình cảm nên dài lâu thì mới tốt.

"Sẽ không."

Nếu như yêu nhau sâu đậm thì duyên phận sẽ không ngắn.

Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn 10 phút nữa thì xe sẽ chạy, vì vậy cố gắng tạo dựng bầu không khí chia tay trong đau khổ. (Edit: pó tay, pó tay, pó tay toàn tập với Noãn Noãn)

"Anh nhớ gọi điện cho em!"

"Mỗi ngày đều gọi."

"Phải nhớ em!"

"Mỗi ngày đều nhớ."

"Phải mơ thấy em."

"Mỗi ngày đều mơ, thế nhưng đó nhất định là ác mộng."

"Nếu lưu luyến anh như vậy thì có muốn đóng gói anh mang theo về nhà không?"

"Anh không sợ ba mẹ em không thích anh, đuổi anh ra khỏi cửa hay sao?"

"Em cho rằng sẽ có khả năng đó sao?"

Trương Dực Chẩn đã trải qua ISO9000 cấp bằng chứng nhân con rể tương lai cấp quốc tế.

"Nếu anh có lòng tin như vậy thì đợi em đi rồi thì hãy đi tìm em. Chẳng phải em có vẽ cho anh bản đồ tới nhà em rồi sao, anh còn giữ chứ?"

"Tất nhiên là... vứt lâu lắm rồi."

Cô mím môi, oán trách nhìn anh, "Không sau, đợi sau này trở lại em sẽ vẽ lại cho anh một miếng."

Anh sờ sờ túi tiền, anh sẽ cho em một điều bất ngờ, Ôn Noãn ạ.

Tuy chỉ tạm chia tay nhau mà cô đã thấy lưu luyến quá chừng, tuy nhiên không hề lo lắng hay sợ hãi. Hạnh phúc sẽ biến tình yêu của hai người thành niềm tin, cô nhớ anh, cô tin anh, cho dù cách nhau rất xa nhưng cũng có cảm giác vô cùng an toàn.

Tiếng loa phát thanh truyền tới: "Đoàn tàu 2106 sẽ khởi hành muộn 20 phút, mong hành khách thứ lỗi."

Bọn họ ngạc nhiên rồi sau đó nhìn nhau cười.

"Tại sao chúng ta đang trong hoản cảnh réo rắt thảm thương mà lại như vậy?" Cô cười cả buổi cuối cùng cũng dừng lại, "Anh nói, có phải chúng ta mãi mãi không thể lãng mạn được hay không?"

"Bây giờ chúng ta có thể lãng mạn."

"Hả?" Ôn Noãn ngửa mặt lên hỏi, một bông tuyết rơi khẽ lên môi cô, một giây sau, bông tuyết hóa thành bọt nước, một giây sau, là môi của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô.

Bông tuyết mỏng manh từ trên trời rơi lên cơ thể của hai người, trong sắc trắng xinh đẹp ấy là sự dịu dàng vô hạn.

Trong cái thành phố bon chen này, có mấy lần gặp gỡ nhau, trong biển người mênh mông ấy, bạn hi vọng muốn ở cùng ai, sưởi ấm cho nhau?

Ngoại truyện: Diệp Phỉ Dương

1.

Một chữ yêu, tôi chưa bao giờ để nó thốt ra khỏi miệng. Nhật kí vừa ghi được một tờ thì xé toang, điện thoại đẩy đến cuối danh bạ thì dừng lại, vô số lần đứng tập tỏ tình trước gương nhưng khi đứng trước mặt anh thì dù có ngàn câu vạn chữ cũng biến thành trầm mặc.

Nếu như bạn cũng thầm mến một ai đó thì bạn sẽ hiểu rõ tất cả lòng kiêu hãnh cùng sự yếu đuối của tôi. Vậy cũng được, làm bạn bè bình thường cũng được, có thể đứng từ xa ngắm anh là được rồi. Khi yêu một ai đó quá thì sẽ bạn biết thế nào là sợ, sợ anh từ chối, sợ anh ghẻ lạnh, sợ đến cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không cách giữ nổi.

2.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dực Chẩn, khi đó chúng tôi chỉ mới 5 tuổi, cha mẹ dẫn tôi đến nhà anh làm khách. Lúc đó anh đã rất thông minh cùng lễ phép, mẹ tôi luôn miệng khen anh còn trách cứ tôi hết sức tệ nữa. Ngày đó tôi rất uất ức, không nói không rằng với anh một câu.

Còn mẹ của anh thì trái ngược, không ngừng rủ tôi chơi đùa, nói con gái mới là chiếc áo bông tri kỉ. Cuối cùng cô bất thình lình đòi hứa hôn cho tôi với Trương Dực Chẩn.

Nghiễm nhiên chuyện đó kết thúc trong lời nói đùa. Sau này khi lớn lên, khi tôi quen thân với Trương Dực Chẩn thì sẽ ngẫu nhiên nhắc đến chuyện này, mỗi lần tôi đều thấy vui.

Dưới dáng cười hóm hỉnh tươi sáng đó, tôi dấu lòng mình ở một nơi cách xa vạn dặm. Không phải tôi giả vờ giả vịt, chỉ là thói quen, nụ cười ấy như miếng băng cá nhân dấu đi vết thương của tôi, để người khác không nhìn thấy được. Nhưng tôi, vẫn thấy đau đớn.

Nếu đời người như lần gặp gỡ ban đầu thì… tốt biết mấy.

Ba của tôi cùng ba của anh là đối tác làm ăn với nhau, hai nhà cũng qua lại vài lần, nhưng cơ hội tôi gặp anh rất ít, lúc anh ghé nhà tôi thì tôi cũng được cậu dẫn đi khu vui chơi, hoặc khi tôi đến nhà anh thì anh đang học trên các lớp sở thích nghiệp dư *.

Vậy đấy, giữa chúng tôi đến giờ vẫn vô duyên như thế.

3.

Gặp lại anh là vào kỳ nghỉ hè năm nhất ở cấp hai, tại khu tập trung thanh thiếu niên thích leo núi ở thành phố. Từ xa tôi đã nhận ra anh là Trương Dực Chẩn nhưng xuất phát từ lòng tự trọng không rõ mà tôi không gọi anh.

Khí hậu vốn không nóng nhưng lúc tôi leo núi thì không hiểu sao gương mặt lại bịn rịn mồ hôi, lúc đó tôi còn nuôi tóc dài tới eo, vài sợi tóc dính lên trên má nhưng do hai tay cùng hai chân của tôi đều dùng để giữ cân bằng leo lên nên căn bản không cách nào vuốt lại cho ngay thẳng.

Được huấn luyện viên cõng xuống núi, có nam sinh nhiệt tình tiếp cận, nói đủ chuyện vui lẫn nhàm chán, hỏi han trường học của tôi, cũng chỉ có anh là lẳng lặng đưa tới một chiếc khăn tay hình vuông.

Gần đây anh có ý thức bảo vệ môi trường nên rất ít khi dùng khăn giấy.

Tôi cầm lấy chiếc khăn trắng sáng như ngà voi ấy, rốt cuộc cũng có thể lau sạch tất cả mồ hôi nhếch nhác, ngước đầu mỉm cười nhìn anh, khóe môi xinh đẹp cong lên. Giữa buổi hoàng hôn, chim mỏi bay thấp xuống, ven đường nước Pháp đầy những lá cây ngô đồng, từng chiếc lá màu xanh lục hình trái tim cứ lên xuống không yên trong gió mát, nắng chiều quanh người anh cũng trở nên mông lung huyền ảo.

Không ngờ anh còn nhớ đến tôi, hơn nữa còn mời tôi đến nhà của anh chơi, trước khi chia tay anh còn nói sau này đừng nên để tóc dài nữa, lúc leo núi rất nguy hiểm.

Tôi đột ngột phát hiện, thì ra thích một người chỉ cần nháy mắt là đủ.

4.

Đến năm ba, tôi học tập tới độ gần như mất ăn mất ngủ, không chậm trễ việc học hành như hai năm trước nữa. Mục tiêu của tôi là muốn đậu trường chuyên cấp ba giỏi nhất, bởi vì tôi biết, nhất định Trương Dực Chẩn cũng thi đậu vào trường đó.

Mỗi lần tôi mệt mỏi muốn từ bỏ thì tôi đi ngay tới ngoài trường học của anh. Ở đối diện con đường là một nhà thờ, trên đỉnh lầu cao vút có treo thánh giá chữ thập, có rất nhiều cô dâu mới cưới muốn tới đây chụp hình, vô cùng hạnh phúc. Trường học của tôi tan trường sớm hơn trường học của anh bởi vậy có thể ngồi trong quán nước giải khát nho nhỏ, mở sách giáo khoa, gọi một thuyền chuối tiêu, ngồi cách lớp thủy tinh nhìn anh tan học, đứng trước trạm chờ xe buýt. Anh rất cao, trong đám bạn đông đúc mọc nhóc đậu xuân (mụn) cùng cử chỉ thô lỗ thì anh luôn là một con người độc lai độc vãng.

Có đôi khi tôi sẽ đến quầy bán báo gần trạm mua một quyển [điện ảnh], nếu như ánh mắt của anh nhìn tới thì tôi sợ Trương Dực Chẩn phát hiện mà cúi đầu xuống ngay, mái tóc đã cắt ngắn không cách nào giấu được khuôn mặt đã đỏ lên, chỉ có cách dùng tập vở che lại.

Hơn nữa trong lòng hoảng hốt nghĩ, nếu như anh phát hiện ra thì cô nên giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Nhưng tới bây giờ anh đều không nhìn thấy tôi. Vì vậy hết ngày này tới ngày khác tôi đều núp ở chỗ này, vô cùng an toàn, cũng vô cùng mất mác; vô cùng vui sướng, cũng vô cùng chua xót.

5.

Tôi với anh cùng thi đậu vào trường đó nhưng lại không được phân chung một lớp, mãi tới năm hai phân ban lý-văn thì tôi mới có thể ngồi chung lớp học với anh. Chỗ ngồi của tôi ở phía sau bên hông của anh, mỗi lần vào tiết tôi đều mất tập trung nhìn lên trên, từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy một bên mặt tuấn tú của anh, từng đường nét đều khắc sâu vào trong tâm khảm.

Anh nhìn bảng đen, tôi nhìn anh.

Thành tích mỗi năm học của anh đều đứng nhất, đặc biệt là môn toán rất xuất sắc. Do quan hệ của cha mẹ nên tôi có vẻ gẫn gũi với anh hơn những bạn học khác chút ít, thường xuyên mang bài tập đến hỏi anh, có đôi lúc là những câu hỏi rất đơn giản. Thực ra tôi biết làm hết nhưng tôi vẫn muốn anh chỉ dạy.

Có không ít bạn nữ thích anh, tôi cũng vâng lệnh bạn nữ ngồi cùng bàn tới hỏi thăm anh thích kiểu con gái nào.

Anh chỉ bình thản nói, anh chưa nghĩ tới.

Vào thời khắc đó, tôi rất muốn nói ra ba chữ đó với anh, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai chọc ghẹo: “Con người anh thật chậm hiểu.”

Có lúc tôi cũng không cam lòng, bên cạnh anh rõ ràng không có ai cả nhưng giữa chúng tôi lại như có một con sông dài, không thể vượt qua.

Đương nhiên cũng có bạn nam yêu thích tôi, thế nhưng Lý Văn Tú trong [Bạch mã khiếu tây phong] có nói: “Những thứ đó rất tốt nhưng tôi lại chẳng thích.”

Bọn họ đều là nam sinh rất giỏi giang nhưng trong lòng của tôi không thể đón nhận thêm ai khác.

6.

Thế nhưng như vậy cũng tốt, cho dù anh không thích tôi thì ít nhất anh cũng không thích ai, ít nhất chúng tôi cũng là bạn bè với nhau, có thể thường xuyên gặp mặt, chào hỏi nhau một cách bình thường.

Như vậy cũng tốt.

Tuy vậy trong lòng vẫn không khỏi phán đoán, đến rốt cuộc anh thích kiểu con gái gì.

Tôi thật không ngờ, sẽ là Ôn Noãn.

Đó là đàn em thấp hơn chúng tôi một lớp, con mắt to tròn khi cười nhìn rất đáng yêu, không xinh đẹp lắm, không thông minh lắm, không cá tính lắm, ít nhất không bằng tôi. Nhưng em ấy lại có được thứ mà tôi mơ ước. Em ấy không biết cách để quen Trương Dực Chẩn nên đã mang hết vốn liếng theo đuổi bằng mọi cách. Tôi cũng biết em ấy làm như thế là không tốt nhưng trên thực tế tôi rất hâm mộ em ấy, tôi vĩnh viễn không tài nào dũng cảm được như vậy. Lúc mới đầu Trương Dực Chẩn cũng rất khốn đốn nhưng tôi lại bắt gặp được cái nhìn chăm chú cùng ấm áp của anh, nó vô cùng dịu dàng.

Tôi vẫn nói chuyện với anh như bình thường, cũng phát hiện tâm tư của anh thường đặt về phía Ôn Noãn.

Có lẽ chính anh cũng không chú ý rằng anh ở trước mặt Ôn Noãn sẽ cười lớn, sẽ tức giận, cũng sẽ có lúc bối rối không biết nên làm gì, là loại cảm giác không biết nên làm gì với người trong lòng.

Rất giống như tôi đối với anh, đối với vận mệnh này, cũng không biết nên làm gì và không làm gì. Trả giá cho tình cảm cùng được tình cảm hồi báo, cho tới bây giờ hai thứ đó đều chẳng liên quan trực tiếp với nhau. Tôi cũng không oán không hận Ôn Noãn, dù tôi chán ghét, tôi cũng chẳng biết nên chán ghét em ấy ở đâu mới phải. Sự đơn thuần của em ấy như nước khoáng trải qua 27 tầng tinh lọc, tâm sự gì cũng hiện lên trên nét mặt, không khẩu bị tâm phi, chỉ biết né tránh như tôi.

Có lẽ tôi nên cảm kích, ít nhất tôi cũng biết yêu là gì. Khi còn bé, tôi nháo đòi hái ánh trăng trên trời, nhưng giờ đây tôi biết, ánh trăng khi hái xuống chỉ là một khối thiên thạch ảm đạm nặng nề, nhưng khi treo trên trời thì có thể vĩnh viễn chiếu sáng con đường ở phía trước.

Tuổi thanh xuân này, tôi cũng không oán không hối, có thể làm bạn của anh, biết rõ anh tồn tại đã là hạnh phúc xa xỉ rồi.

7.

Tôi đã quyết định ra nước ngoài du học. Anh đã có người trong lòng, tôi thực sự, thực sự cần phải đi.

Ban đầu cha mẹ không cho phép tôi ra nước ngoài học. Ở trong nhà thì ngàn ngày sung sướng, bước ra ngoài thì một ngày cũng khổ. Huống chi học ở trong nước cũng có tiền độ rộng mở, không cần ra nước ngoài làm gì nữa. Nhưng họ lại chẳng hay, tôi muốn rời khỏi chốn này không phải vì tiền đồ tốt đẹp mà tôi chỉ muốn quên một người.

Dùng viết khoanh một vòng từ Trung Quốc sang nước Mĩ, chênh lệch 12 giờ cùng cả Thái Bình Dương có thể giúp tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới không? Mà ở bên kia bờ đại dương xa xôi, có con đường lót vàng dẫn tới hạnh phúc không?

Máy bay vẫn chưa cất cánh nhưng trong khoang đã rối loạn cả lên, không chỉ con gái mà đến cả đàn ông cao ba thước cũng đỏ hoe mắt. Tôi ngước đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, bởi vì ngước mặt lên cao nên nướt mắt không dễ dàng chảy ra. Tôi không thích khóc, Trương Dực Chẩn từng nói tôi là một cô gái kiên cường, nhưng có ai thực sự muốn kiên cường nếu như còn có lựa chọn khác.

Yêu rồi chia tay vốn đã là một mặt đau khổ của cuộc đời.

Người ngồi gần tôi là một người thường xuyên ra nước ngoài nên khi nói chuyện thì nét mặt vẫn thản nhiên: “Nghe nhạc đi, một lát nữa sẽ vui lên thôi.”

Tôi nhận lấy tai phone của anh ta.

Tình yêu của tôi có sớm hơn cô

Nhưng vẫn đặt trong lòng

Sau này các ngươi đổi khác

Tôi không muốn nói gì thêm

Trải qua sự dằn xé những lúc gặp nhau

Tôi vẫn không có cách nào buông bỏ được anh

Tôi biết chúng ta đều rất nhớ đến anh

Khi đã tìm được đôi cánh ở trên người của anh

Thì anh lúc đó

Bắt đầu bay lượn vì cô

Mà ngày tuy ngắn

nhưng nỗi nhớ rất dài.

Trong tiếng ca đứt quãng, rốt cuộc tôi cũng nghẹn ngào mất kiềm chế, nước mắt đổ như mưa. Nhưng tôi vẫn ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm bao la ngoài cửa sổ.

Bởi vì chỉ có trời mới biết, rằng tôi yêu Trương Dực Chẩn.

Chú thích:

* Lớp sở thích nghiệp dư: là lớp năng khiếu dành cho các bạn nhỏ, tùy vào sở thích của mỗi bé mà chọn lớp học tập khác nhau: có vẽ tranh, có cờ mua, có múa dây, có thư pháp,… nói chung các gia đình Trung Quốc chỉ cần có điều kiện là sẽ tạo mọi điều kiện học tập cho con em mình hết cỡ, thậm chí là bắt ép. Còn ở Việt Nam mình cũng có một số ít gia đình như vậy nhưng phần nhiều vẫn lo lắng con mình chịu áp lực quá nhiều trong việc học nên muốn con ở nhà hoặc chỉ đi mẫu giáo, vì vậy các lớp năng khiếu trẻ em cũng không rầm rộ như bên đó.

* Bên trên có đề cập tới một món ăn tên là thuyền chuối tiêu, hình ảnh của nó ở bên dưới, tùy vào quán mà có cách bài trí khác nhau nhưng đại khái vẫn là chuối phủ thêm một lớp kem lên trên, đặt trên một chiếc dĩa bầu như hình chiếc thuyền. Ai ở Long Xuyên có thể tìm tới quán Bo ăn thử, thích chanh tây, cũng ăn lâu rồi nên không biết có còn bỏ lát chanh lên hay chỉ tạo mùi thôi. Btw, mà ở đó ko đẹp như hình dưới nhé…

Full | Lùi chương 9

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ