Chương 33: Thiên Đường Và Địa Ngục.
Buổi tối thứ 7 rãnh rỗi, cả gia đình kéo nhau sang thăm bà ngoại Nhi Cây Trâm. Bà tuổi đã cao, sức khỏe yếu, những lúc trái gió trở trời thường xuyên đau nhức. Cho đến gần đây lại bị bệnh tiểu đường chuyển sang ung thư. Mắt bà bắt đầu đục, tầm nhìn hạn chế. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà giao cả cho Nhi Cây Trâm thu xếp. Từ chuyện nấu ăn, giặt giũ, tắm em, ...đến làm luận án chuẩn bị tốt nghiệp...một tay chị tự xoay xở.Bước chân vào quán tạp hóa cũ kỹ bên góc đường, tôi không kìm lòng được, phải nắm chặt lấy bàn tay Thắm. Từ khi bà bệnh nặng, quán cũ cũng đóng cửa kín bưng, hai gốc cây xiêu xiêu trước nhà làm chứng nhân cho bao nhiêu năm tháng.Cái chốn tối tăm ẩm thấp này, không ngờ lại là nơi Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần lớn lên. Nhi Cây Trâm chào đón chúng tôi khá gượng gạo.Rồi chị thở dài “mọi người làm em ngại quá, lại đến đông đủ thế này, ngồi đi, ngồi đi”Trong số các thành viên, chỉ có tôi và Ngố lần đầu tiên tới đây. Cả 2 chàng khờ đều nhìn Nhi đến ngây ngốc.Trong căn nhà cấp 4 xập xệ, nét đẹp của Nhi Cây Trâm vẫn sáng bừng như 1 đốm lửa kiêu kỳ.Cu Tí em Nhi mới chỉ học tiểu học, ba má đẻ nó ra gửi cho bà ngoại rồi vội vã đi luôn. Thằng nhỏ thông minh lanh lơi, có cái mặt bầu bầu với hai con mắt sáng lay láy, hệt như chị nó. Thấy đoàn khách bước vào nhà, nó chạy lăng xăng chào hỏi, khôn đáo để. Sau đó Nhi Cây Trâm giục nó đi ngủ sớm. Cu cậu vẫn còn quyến luyến, cứ đứng lấp ló mãi nơi cửa phòng.Chúng tôi tới bên chiếc giường sắt có thanh nâng, loại dành riêng cho người bệnh. Mọi trái tim cùng chung 1 nhịp đập. “xin phép được gọi bà là bà ngoại” -tôi và Ngố chân thành chia sẻ.Bà ngoại đau ốm nằm 1 chỗ, nhưng giọng nói vẫn còn khỏe lắm. Thấy có khách quý đến thăm, bà hơi cựa người rồi nói ra rã “là bạn bé Nhi đến chơi hả?con là con Hồng hay đứa mô đây?”Hồng Ngựa dẫn đầu cả nhóm đến trước giường, tự thân ngồi xuống 1 bên, chị ân cần hỏi han “con đây ngoại, sao?bữa rày ngoại đỡ nhiều hơn chưa? con dẫn thêm mấy đứa qua nhà mình chơi nè”Vì mắt ngoại kém, bà phải ngồi lại gần mới trông thấy Hồng Ngựa .“ờ, chu cha, bữa hôm tụi bay qua thăm tao còn để nguyên mớ sữa bánh kìa, có ai ăn hết đâu, tao khỏe lắm, hổng chừng vài bữa nữa là đi đứng lại bình thường được rồi, mày đừng có lo. ”“con hổng lo sao được, nghe bé Nhi nói ngoại hay bỏ bữa lắm đúng hông?sao ngoại hổng ăn nhiều vô, ăn ít dậy rồi lấy ai xách chổi đánh thằng Tí lúc bé Nhi vắng nhà?”“làm chi có?tao bỏ bữa bao chừ, con Nhi xàm xàm bây”Nhi Cây Trâm chun môi “mới vừa hồi trưa nè chớ đâu”“lâu lâu ngang cái bụng khó chịu, tao ăn hổng có vô”Bỗng bà lên giọng gọi “ủa?đứa mô đây bay”Chị Thắm, chị Sam đồng thanh đáp “hai con quỷ cháu ngoại đây”Nghe cái giọng không lẫn đi đâu được, bà ngoại tức thì cười hiền “con Thắm, con Sam lâu lắm hông thấy ghé tao nha bây, còn con Linh, con Ngọc nữa đâu?”“dạ, tại kì này tụi con vướng nhiều việc quá, hai đứa nó còn chưa kịp về Sài Gòn”“ờ vậy hả, bữa nay tụi bây làm cái nghề chi rồi”Bà nhắc đến chữ “nghề”, tim tôi thắt lại, nhìn sang Ngố, thấy anh cũng giật mình.Chị Thắm đáp “con vẫn đang bán quần áo, con Sam đi buôn nhà đất, còn tụi con Linh con Ngọc vẫn như cũ đó ngoại”Linh DJ nói với bà rằng chị chuyên chỉnh nhạc cho người ta nhảy đầm (phải nói thế ngoại mới hiểu). Còn Ngọc Dao Lam nói đang mở 1 garage chuyên sửa dòng xe vespa.“ừa, đứa mô cũng có có nghề nghiệp đàng hoàng là ngoại mừng lắm rồi” - nói đoạn bà nắm chặt tay Thắm và Sami, đôi cẳng tay gầy liu khiu run lên bần bật.Tôi nhận thấy ánh mắt các cô nàng vội cụp xuống, che đi nỗi xấu hổ bên trong.Bà ngoại rời 2 cô nàng, rồi chuyển sang phía tôi và Ngố, hỏi thăm nhiệt tình. Dường như bà bị kích động quá, ho lên từng cơn sù sụ.Các kiều nữ xúm xít, người xoa lưng, người đưa khăn mùi soa.Ngoại nắm tay tôi, vỗ vai Ngố thân thiên, còn luôn miệng gửi gắm các cô cháu gái thân yêu. Chắc bà biết thừa quan hệ giữa chúng tôi.Trong lúc trò chuyện, ngoại luôn miệng nhắc: “hồi nớ đến chừ, có ông giáo sư dạy trường con Nhi, hay ghé đây thăm tao lắm. tụi bây có quen ổng không?dạo này không biết sức khỏe sao rồi?tội nghiệp ổng, mỗi lần tới là quà cáp bánh trái đầy nhà. Con Nhi nó quen được mấy đứa đúng là phúc phận lắm”Căn nhà nhỏ của Nhi Cây Trâm, tuy đơn sơ mà ấm áp biết bao.Tình cảm của ngoại dành cho chúng tôi thật chân thành. Kiếp gái điếm như các cô nàng lại càng thấm thía.Sami ngồi được 1 lát rồi lấy cớ đi vệ sinh trốn ra sau nhà. Lúc đứng dậy tôi còn thấy mắt chị đỏ hoe, cô điếm này có sao bộc lộ vậy, chẳng thể giấu giếm được ai. Ôi, nếu bà biết mấy người chúng tôi lừa dối bà, chắc bà sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim mất.Cả gia đình nán lại tại căn nhà nhỏ đến rất lâu. Từng chi tiết trong nhà: bình trà, ấm nước, bộ bàn ghế, vách tường quét vôi xanh...đều in dấu sâu đậm trong tâm trí tôi.Không thể ngăn nổi hình ảnh 1 ngày kia ngoại qua đời. Tôi đứng bật dậy đi lòng vòng xung quanh.Bố mẹ Nhi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, hàng tháng gửi tiền về chỉ vừa đủ chi phí trang trải cho 3 miệng ăn, thêm vào tiền học phí cho Nhi và đứa nhỏ đành phải vay mượn nhà nước.Bà ngoại không dám ăn uống, có bao nhiêu cũng nhường cả cho cháu.Từ khi Nhi Cây Trâm làm điếm có tiền cũng phụ giúp ít nhiều cho gia đình. Vì thế, đồ đạc trong nhà nhiều thứ khá mới.Căn bếp được sửa sang tương đối gọn gàng với gạch men trắng, nổi bật 1 góc nhà. Phòng tắm cũng đủ đáp ứng những nhu cầu cá nhân.Tôi nghĩ: cái nghèo đeo bám con người không phải ai cũng đủ sức vượt qua, như Nhi Cây Trâm tuy lầm đường lỡ bước, nhưng ít nhất, chị ta có 1 động lực trong sáng.Dừng lại bên cửa căn phòng ngủ trống trải, tôi đứng sững trước tủ đồ to lớn, qua khoảng hở có thể thấy hàng đống quần áo đủ màu sắc bên trong .Phòng riêng của Nhi và mọi gái điếm khác đều có điểm chung: đó là tủ đồ rất đầy đủ, dù trong bếp có thể thiếu 1 chiếc nồi.Còn đang chìm đắm trong dòng tâm tưởng bỗng Nhi Cây Trâm gọi giật tôi.Thấy tôi trầm ngâm nghĩ ngợi. Chị ta chú nhìn vào hết thảy đồ đạc trong phòng, đoạn nở nụ cười nhàn nhạt“em thấy mỉa mai lắm phải không?”“không ạ, em chỉ...”“đừng có phí công nói dối chị làm gì...”“chị biết thừa em đang nghĩ rằng: con đĩ này nhà nghèo rớt mồng tơi, bà ngoại thì ung thư mà còn dám ăn diện thế này, đúng là đĩ đến chết vẫn còn son phấn. đáng khinh thay, nực cười thay, đúng không?”Nhi Cây Trâm chuyển ánh mắt nhìn tôi chăm chú:“nhưng em có điều không biết, tiền chị ngủ với khách kiếm được không dám tiêu xài hoang phí 1 cắc, tất cả đều đem gửi tiết kiệm. Chỉ dư ra 1 khoản vừa phải để phụ cơm 3 bữa cho cả nhà, còn lại cũng phải dùng để đầu tư sinh lãi chứ. Thử hỏi ai sẽ qua đêm với 1 con điếm nhếch nhác như Thị Nở đây?“Bà con họ hàng nói chị là đứa cháu bất hiếu, tiền bạc cha mẹ gửi về đem đi mua sắm thả cửa. thực ra họ đâu có hiểu gì về chị, chẳng hiểu một thứ gì hết!”Rồi chị bật cười “tiền viện phí ngày 1 tăng, mai mốt bà ngoại vào đó rồi, ai sẽ là người thanh toán đây?chẳng phải cũng là đứa cháu bất hiếu này sao?”Lắng nghe Nhi Cây Trâm phân trần, tôi giật mình nghĩ đến Ngoại đang mắc phải căn bệnh ung thư hiểm nghèo.Hình ảnh bà cụ già yếu như cọng cỏ non, nằm rúm ró trên giường bệnh, đủ làm rung động cả những trái tim sắt đá nhất.Sau vụ Mi Dán, tôi đâm ra sợ tất cả các cô nàng khác. Người càng đẹp, càng ngây thơ lại càng đáng sợ. Chỉ suốt ngày ru rú với gia đình đĩ điếm, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu cho việc học.Trên trường, vì ảnh hưởng của những lời đồn độc địa, Nhi Cây Trâm không thể tiếp tục gặp tôi như trước. Chúng tôi lại đường ai nấy đi, thui thủi sống tiếp.Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh 2 chiếc bàn ăn trống trải trong căng -tin chỉ có tôi và Nhi nhìn nhau nhạt nhẽo.Nhờ thế mà vụ lùm xùm dần lắng xuống.Trong giảng đường, thằng Mon ngồi kế bên thì thầm: “hè này ông thi lại hai môn đấy, thi lại mà không qua được thì nợ môn năm sau nhé. ”Nghe nó nói tôi mới giật mình.Năm nhất nợ môn là 1 điều hết sức tồi tệ. Bảng điểm của tôi cũng thấp 1 cách đáng thương.Con Mèo Ú sau lưng nhìn dáo dác xung quanh rồi chồm lên nói “ai bảo ông kì này vắng nhiều quá, kiểm tra thì không thèm học chữ nào”Tôi cự cãi:“thì tui có muốn như vậy đâu”Thấy tôi buồn bực, thằng Mon khẽ an ủi:“thôi, cái chuyện rắc rối của ông cũng dần vơi bớt rồi, từ giờ ráng học ôn thi lại giùm tui đi. Mà ông có thấy chỗ nào khó không?qua nhà tui học tui kèm cho”“cảm ơn, nhưng chắc tui không qua được đâu”“sao lại không?nè, đừng có nói lại dính vào cái . . người đó nghe”Nhắc tới Thắm, con Mèo Ú nhìn ngó nhìn nghiêng đoạn nhỏ giọng:“nếu ông còn dính vào mấy con người đó, cá chắc sẽ lại có scandal mới cho coi. Mà tui nói câu này là thật lòng ông đừng có giận nghe”“nói gì nói đi”“ông suốt ngày giao du, chơi bời với mấy người đó thì còn học hành được gì. Tui nghe nói...ông còn sống chung 1 nhà với cái chị trước đây từng vào trường mình đúng không?”Thấy tôi làm thinh nó tiếp tục “chỗ bạn bè, ông cứ nói thật với tụi tui, cả 2 đưa đều muốn tốt cho ông thôi”“ừ, thì bọn tui sống cùng 1 nhà”“ôi trời đất” - thằng Mon vò đầu bứt tai. Con Mèo ú ngập ngừng “nếu đã sống cùng 1 nhà thì...chắc chắn là...”Cái mặt nó đỏ đến mang tai.Chuyện nó muốn nhắc đến, chắc ai cũng hiểu. Đúng là bao lâu nay tôi ngụp lặn trong sướng khoái, đê mê chẳng còn để tâm đến việc học nữa.Trước đây, ngày nào gia đình đĩ điếm cũng tụ tập ăn chơi triền miên. Mãi vui với càm giác lạ ở họ, dần dần tôi chẳng biết đến việc khác. Lâu ngày còn sinh ra thói quen ỷ lại vào Thắm.Một phần là do bản thân tôi, mà một phần cũng do chính Thắm đã biến tôi trở thành 1 thằng vô tích sự.Sau vụ đâm chém kinh hoàng kia, nhịp sống trở về bình lặng. Thắm lại tiếp tục công việc của 1 cô điếm nổi tiếng. Tôi yêu - nhưng đành bất lực nhìn chị “lên ca” hàng ngày.Có những khi chịu không nổi, tôi tiếp tục cái điệp khúc “đề nghị em bỏ nghề”. Mười lần như chục, Thắm đều cười xòa: “em đã nói rồi, giờ bỏ nghề lấy chó gì ăn”.Trong hoàn cảnh túng quẫn tôi chẳng biết làm thế nào. Chiều hôm đó trờ về nhà, trên mặt như đeo thêm cái búa tạ.Mẹ tôi biết chuyện thi lại, liên tục đe dọa: “năm 1 mà để nợ môn thì tao sẽ quẳng mày xuống sông Sài Gòn, à không, tao sẽ ôm mày nhảy xuống sông Sài Gòn, cho vừa lòng mày!!!”Sau đó mẹ còn gọi điện cho Thắm, luôn miệng hỏi han tình hình của tôi rồi than thở: nhà cô chỉ có độc 1 đứa con trai, thấy nó học hành sáng sủa ai cũng mừng, nhưng mà đến khi vào đại học không hiểu sao lại tuột dốc quá! cháu coi có cách gì giúp cô với.Trong căn phòng tối như mực, tôi lặng thinh nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Thắm bước vào phòng, nhẹ nhàng lên tiếng:“mẹ bảo em điều tra xem anh có dính vào cờ bạc, gái gú gì không đấy”“gái gú ư?” - nực cười thật - “gái gú chính là cái người mẹ vẫn thường nói chuyện điện thoại đấy thôi”.Chị khẽ chui vào chăn, đoạn quay sang nhìn tôi:“chồng em sao lười thế?lâu lắm rồi em chẳng thấy anh học hành gì đấy”“này, vì cái trường khốn nạn đó phải không?”“không phải đâu” - tôi lắc đầu. “chắc chắn rồi chứ gì nữa, anh cứ giấu em”“không phải”“phải mà”Tôi đưa tay vò tóc, rồi trùm kín chăn lên đầu.Thắm cười hinh hích, chị đưa chân khều tôi 1 cái. Thấy không có động tĩnh, chị lại khều thêm cái nữa. “này, cứ leo lên giường là ngủ như chết thế à?”“anh yêu...”Cả người tôi cứng đờ như khúc gỗ. “này!”Thắm đá vào chân tôi 1 phát - “anh quên mất bổn phận à?”“bổn phận, bổn phận, bổn phận” - cứ mỗi lần nhắc tới câu đó là y như rằng đòi hỏi tôi phải thỏa mãn nàng.Có những lần làm xong chuyện ấy, trong đầu tôi không ngừng được suy nghĩ “đĩ đúng là dâm thật”.Nguyên nhân chính khiến tôi sa sút là do đâu chắc ai cũng biết rõ.Mỗi lần thấy tôi cáu gắt khó chịu, Thắm đều lại gần mơn trớn vuốt ve tôi, lại còn thủ thỉ “thôi nào anh yêu, để em kể chuyên vui cho anh nghe nh锓để hôm khác đi, hôm nay anh đang mệt”“mệt á?làm gì mà mệt?”“học cả ngày rồi, giờ đang mệt”“haha, sao em chẳng thấy anh động vào quyển sách nào thế nhỉ?”“ban ngày em ngủ với thằng khác anh ức bỏ mẹ, đến đêm vẫn còn đòi như cái máy làm sao mà học??”Dường như ý thức được ngữ khí hơi nặng, tôi đấu dịu: “anh xin lỗi, tại mấy hôm nay anh đang lo lắng chuyện thi lại, hôm nay mình tạm nghỉ 1 bữa đi”Thắm nằm quay mặt về phía tôi, miệng chẳng nói 1 lời, hai mí mắt chơm chớp. Lát sau ngủ thiếp đi. Cũng không biết là thật hay giả.Chỉ biết rằng: cả đêm hôm đó, chúng tôi không hề động vào nhau.Sáng sớm hôm sau mới vừa mở mắt dậy đã gặp ngay ánh mắt Thắm nhìn tôi thâm thúy. “em làm gì ghê thế?” -tôi giật mình. “không có gì đâu, em tính gọi anh dậy thôi”Cả buổi sáng chị cứ như người mất hồn, hình như đang nghĩ đến chuyện gì rối ren lắm. Đến giờ đi học, tôi chọn đi chung xe với Ngố và Sami. Sáng nào anh chàng cũng sang đón vợ tới văn phòng luật sư ngồi nghênh ngang.Tôi nói với Thắm: “giá xăng đang lên, anh đi cùng đường với Ngố cho tiện, khỏi làm phiền em”Chị chỉ gật đầu không có biểu hiện cụ thể.ở trường, thằng Mon trở thành giáo viên của tôi trong 2 môn thi lại. đầu óc tôi vốn rất thông minh, chỉ là có quá nhiều chuyện chi phối nên không thể để tâm vào môn học được. ngày đầu tiên học nhóm, nó luôn miệng hô lên “ôi trời, không phải như thế, trời đất! ông mất căn bản rồi”“cái môn này mà ông học như thế thì thi lại cả đời mất thôi. Đây này, lấy của tui mà học, giáo sư đều đánh dấu những ý chính, chỉ là ông không chịu để ý thôi”“này này, lại đang nghĩ đi đâu đấy?quay trở lại đây đi, hết giờ bay rồi”Sang đến giờ học tuần sau, thái độ của thằng Mon cũng được cải thiện chút ít:“đúng rồi, may quá, cái đầu ông nó cũng sáng sủa lắm, mà sao lâu nay cứ tối sủa thế hả?”“học như thế này chưa ổn đâu, bị đánh rớt như chơi. ”“này. . nói đi, ở nhà ông lại chểnh mảng đúng không?”Cái thằng Mon coi vậy mà lanh khiếp, trình độ tôi thế nào nó liếc qua là biết ngay. Tôi đành trả lời qua loa:“tui toàn học trên trường thôi, ở nhà có nhiều việc phải lo lắm”“việc gì?”“việc nhà tui”“haizzzz” - thằng thầy giáo thở dài sườn sượt “nói thật nhá ông bạn, ông phải tìm ngay 1 cách khác đi, tui có thề giúp ông 40 % ở đây, nhưng 60% còn lại phải do ông tự quyết định. ”Nói rồi nó đứng dậy, bỏ ra ngoài.Ngày hôm đó, mẹ lại gọi cho tôi gây áp lực . Ngắm nhìn con sông Sài Gòn cuồn cuộn chảy, lòng tôi thầm hỏi “có khi nào hè năm nay sẽ được xuống đó dạo 1 vòng không nhỉ?”Buổi chiều tan trường, không muốn làm phiền Ngố. Tôi tự thân bắt xe bus về nhà.Còn đang ngồi đợi xe thì 1 bóng hình quen thuộc dừng lại trước cổng. Thắm vẫn đẹp đẽ và ung dung như ngày nào từng đến đây.Đầu óc tôi không ngừng đấu tranh tư tưởngCứ mỗi khi tôi muốn đẩy Thắm ra xa, thì chị lại càng đến gần. Cả trường được 1 phen náo nhiệt khi chứng kiến dung nhan Thắm. Scandal vừa mới lắng xuống, đã lại bùng lên nhanh chóng.Chúng tôi kề bên nhau, len lỏi qua từng dòng xe cộ ngược xuôi. Tôi nói vào tai chị “lần sau em đừng tới đón anh nữa”Thắm lắc đầu, không trả lời . “này, em làm sao thế?”“chả sao cả, để anh đi xe bus đông đúc nóng nực phiền phức lắm”“anh là con trai, em lo cái gì chứ”“nhưng mà em không thích như thế”Tính Thắm nói một là một, hai là hai, tôi chỉ còn cách nghe và làm theo.Bây giờ ngẫm lại thấy tôi dựa dẫm vào chị quá nhiều . Bất kể làm việc gì cũng phải thông qua ý kiến Thắm.Nữ thần gật đầu mới được làm. Nữ thần cau mày, không được phép có ý kiến.Lòng tự tôn của một thằng đàn ông bỗng trỗi dậy ghê gớmVậy nên chiều tối về tới nhà, tôi chẳng nói chẳng rằng, ăn cơm xong là leo lên giường ngủ thẳng cẳng.Vừa vặn hôm ấy có Ngố sang chơi, 2 vợ chồng Ngố -Sam nhìn nhau lấm lét. Tôi im lặng, Thắm cũng lặng im.Lại thêm 1 đêm nữa chẳng ai động vào ai.Sự việc cứ thế tiếp diễn trong nhiều ngày .Cho đến 1 hôm, con Mèo Ú thẳng thừng đề nghị tôi:“chỗ bạn bè với nhau, tui thành thật khuyên ông đừng bao giờ động vào cái người con gái đáng sợ kia nữa. có nghe gì không hả? ông không cần phải gân cỗ cãi lại bằng cái điệu bộ quen thuộc “cô ấy là người tốt, cô ấy làm tất cả vì tôi” . tui nghe quá đủ rồi, chứng kiến cũng quá đủ rồi. sự thật là ông đang lao thẳng xuống dốc. ông có thấy không?trả lời tui đi!!!”Bình thường con nhỏ này lúc nào cũng rụt rè khép nép, thế mà bữa nay nó xổ cho tôi 1 tràng ác liệt. tôi không muốn đáp lại cũng không được. “cảm ơn bà, tui cũng thấy dạo này tui đang mất thắng, rơi tự do, trượt không ma sát”“thế thì ông nên tỉnh táo lại đi, ông nghĩ kĩ giùm tui đi”Nói đoạn nó lấy 1 mảnh giấy đặt lên giữa bàn.“đây này, đây là ông” - Mèo Ú vẽ 1 thằng người gầy dơ xương.“còn đây là bà góa phụ đen” - bỗng nhiên nó ví Thắm là bà góa phụ đen. “bà góa phụ đen sẽ dẫn ông đi xuống đây, thấy gì chưa hả? tiền bạc, tình yêu, tình dục, xì ke, ma túy, sau đó gặp luôn thần chết”Trên tờ giấy, con nhỏ vẽ 1 đường thẳng chạy xiên xiên xuống dưới, đâm ngang qua 1 tờ tiền, 1 trái tim, 1 chiếc kim tiêm, rồi dừng lại ở thần chết cầm lưỡi hái. Rồi nó đập bàn kêu “bộp” 1 tiếng.“còn nếu ông nghe theo lời tui, làm ơn đi. Thì thiên thần sẽ đến gặp ông, bay tới tầng mây thứ nhất: gia đình, tầng mây thứ hai: bạn bè, tầng mây thứ 3: trường lớp, ...”Mèo ú vẽ 1 thiên thần xinh xắn đang bay lên trời, trước mặt là nhiều đám mây có ghi chữ “gia đình, ban bè, trường lớp...” bên trên góc phải còn có cầu vồng to tổ tướng.“gia đình kì vọng vào ông, bạn bè tin tưởng ông, các thầy cô quý mến ông”Tôi cười mỉa: “bạn bè nào tin tưởng tui?chúng nó chưa hại tui chết còn chưa vừa lòng”Con Mèo Ú la lớn “bởi vì thiên thần ko thể tồn tại với ác quỷ, có hiểu không? tại sao ông không tự hỏi do đâu mà cả cái trường này xa lánh ông?”Con nhỏ nổi khùng đưa bút gạch lung tung vào tấm giấy. “haizzzz, nói chuyện với ông ức chế chết mất thôi!đừng bao giờ đòi hỏi mọi người phải theo ý mình, mà hãy thay đổi sao cho hợp với mọi người đi!”Dứt lời, nhỏ Mèo Ú bỏ ra ngoài -đây là thái độ thường thấy của những đứa cố gắng thuyết phục tôi.Mảnh giấy trên bàn chằng chịt nét bút nhưng ở trên cao, thiên thần vẫn nổi lên rất rõ. Cái trò trẻ con này vậy mà làm tôi tỉnh cả người.Ngày hôm ấy bao nhiêu chữ nghĩa lại quay vòng vòng chẳng thể nhập được vào óc.Tôi trở về nhà trong cơn điên, chỉ muốn mua can xăng tưới lên người rồi châm lửa đứng múa giữa nhà cho xong!(vãi cả tác giả)Giờ ăn cơm, tôi nói với Thắm:“anh muốn chuyển ra ngoài ở với thằng bạn trong thời gian hè để nó dạy kèm”“sặc” -Sami sặc cơm lên tới mũi, ho sù sụ.Thắm nhìn tôi chăm chú, đôi mắt xếch nhích lên đầy nguy hiểm. “bạn anh không đến đây dạy được à?”“không được”“sao thế? xăng dầu gì em lo cho”“nó không có xe”“thế thì rước nó về ở đây 1 thời gian, em sẽ trả tiền công gia sư”“không được”Thắm nhíu mày “sao lại không được?”“Vì...” - tôi đành nói thật “vì nó sợ không dám đến nhà mình”Vừa dứt lời Sami đã chen ngay vào “này này, cái nhà này là động yêu quái hay sao mà không dám đến!?vừa phải thôi chứ! coi tụi tao là cái gì hả? tao đây đang là vợ của luật sư nổi tiếng đấy!”Thấy Thắm xua tay, bà hoàng vẫn lầm bầm “mẹ kiếp...”“anh qua bên đó ở lâu không?”“thì khi nào thi lại xong anh sẽ về”“bao giờ anh đi?”Tôi tính nói “ngay ngày mai”, nhưng chỉ dám mấp mé trong miệng, cuối cùng thốt lên “đầu tuần sau”Nữ thần lẳng lặng gật đầu. Như vậy đơn xin nghỉ phép đã được phê duyệt!Chương 34: Vợ lớn của tôi là vợ bé của người khác.
Đầu tuần sau, đúng như đã nói, tôi xách hành lí sang nhà trọ thằng Mon. Đứng trước đầu ngõ tôi giục Thắm “chở anh tới đây được rồi, em về đi kẻo nắng”“không được, em phải vào tới nơi xem chỗ anh ăn ở thế nào, hoặc là có con nào khác ở đây không”Thằng bạn tôi ra mở cổng, suýt nữa nó nhảy dựng lên. Thắm vào nhà trọ, nhìn quanh quẩn một hồi, đoạn cất giọng hỏi“nhà này bao nhiêu người ở vậy em?”“dạ, trước đây có 1 đứa nữa nhưng nó về quê rồi, chỉ còn bọn em thôi ạ” - thằng Mon rụt rè đáp. “ừ thế thì thoải mái, à quên mất, gần đây còn nhà trọ nào nữa không?”“không ạ”“thật không?”“dạ thật chứ ạ”Thế là hoàn tất quá trình thăm dò, THắm lên xe trở về.Trước cổng nhà còn hôn tôi 1 cái tạm biệt “lâu lâu em lại sang đón anh ra ngoài cho thư thả nhé chồng”. “thư thả cái nỗi gì?” -tôi nghĩ - “năm sau học lại thì thư thả lắm đấy”.Từ đó tôi ở chung với thằng Mon.Nhỏ Mèo Ú chủ nhà cũng thường lui tới tham gia học nhóm. Có hai Gia Sư tận tâm chỉ bảo, tôi cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Ngày nào cũng học, đêm nào cũng viết bài. Mở mắt ra là thấy sách vở. Cuộc sống chữ nghĩa ngập đầu cứ thế ì ạch trôi qua. Cũng may trước đây tôi vốn là 1 thằng chỉ biết có học hành, nên sau vài ngày bỡ ngỡ, cuối cùng tôi cũng bắt kịp chương trình.Thời gian đầu Thắm thường xuyên gọi điện thăm hỏi. Thi thoàng còn ghé nhà trọ rủ tôi ra ngoài hóng gió.Nhưng sau vài lần bị từ chối, dần dà chẳng còn thấy bóng dáng chị.Dù sao, tôi vẫn hài lòng với quyết định của mình. Con Mèo Ú tự tay vào bếp nấu những món ăn ngon nhất cho tôi và thằng Mon thưởng thức.Khi bê đồ ăn tới bàn, nó nháy mắt “ông đã lựa chọn rất đúng, thiên đường đang ở xung quanh đấy thôi. Nghĩ đi bạn của tui, chỉ cần qua được 2 môn thi lại này, mẹ ông sẽ đón ông ở nhà với những cái ôm thắm thiết và món canh hầm ngon tuyệt cú mèo. Chưa hết, cuối tháng 6 tui và cái cha Mon kia sẽ lên Đà Lạt nghỉ mát, ăn chực ở nhà ông cả tuần lễ. 3 đứa rủ nhau dạo Hồ Xuân Hương, thăm vườn hoa thành phố, dinh Bảo Đại, chụp hàng tỉ tấm hình kỉ niệm. Còn gì tuyệt vời hơn phải không?”“đúng, đúng” - nghe những lời mật ngọt của con nhỏ, Tôi đưa tay xé cái đùi ga, bỗng thấy xung quanh mình toàn là nắng ấm.Bất giác miệng mỉm cười tươi tắn, trong đầu vẽ ra hình ảnh, cánh cổng trắng nhà tôi được trang trí toàn hoa là hoa, rồi trên mái nhà, trước sân, sau vườn, chỗ nào cũng ngập tràn sắc màu. Bố mẹ ôm lấy tôi luôn miệng la “con cưng của ba mẹ là giỏi nhất!”Ôi, chỉ nghĩ tới đó cả người tôi đã sướng điên lên.Bao lâu nay sống cùng gia đình đĩ điếm, tôi luôn có cảm giác thom thóp lo sợ . Bây giờ tất cả đã qua rồi, qua thật rồi.Đã lâu rồi tôi không được sống vui vẻ, chơi hết mình với những người bạn thật sự. Những ngày ăn ở, học hành tại nhà trọ thằng Mon đã khiến tâm lý tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Khi ở cùng Thắm, trông tôi giống 1 tay chơi phong lưu. Còn khi ở cùng những người bạn tốt, tôi đúng nghĩa là sinh viên đại học.Một ngày gần kề kì thi, thằng Mon vỗ vai tôi: “được rồi đấy, bây giờ ông có thể nghỉ ngơi xả hết căng thẳng được rồi. cố gắng nhồi nhét kiến thức lúc này chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm thôi”“tui thế này đủ để thi đậu không?”“chắc có lẽ cần thêm chút may mắn và tự tin nữa” - thằng bạn tốt nhún vai. Tôi liền đấm nó 1 cú thân thiện.Đặt những giấc mơ tri thức lên đỉnh đầu, tôi nhìn qua 1 lượt từng trang giấy rồi gấp sách lại với đầy vẻ tự hào. Chỉ là khi con người ta không còn vướng bận, cũng chính là lúc dễ suy nghĩ vẩn vơ nhất.Đêm hôm đó thầm cân nhắc tính toán thật lâu, tôi bèn lấy hết dũng khí để gọi cho Thắm. “Mascara hai trăm chín chục nghìn” cho tôi chờ đợi 1 trận mỏi mòn. Điện thoại đổ chuông 2, 3 lần vẫn không thấy chị nhấc máy. Tôi đã soạn tin nhắn, nhưng không hiểu nghĩ thế nào lại xóa đi.Tình hình kéo dài cho đến sáng hôm sau, vẫn không hề có hồi đáp. Linh tính có chuyện không ổn xảy ra, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.Vì thế vừa thi xong tôi lập tức liên lạc với chị ngayLần này điện thoại báo thuê bao!Cả người dường như bốc hỏa, tôi chỉ muốn lao ngay về nhà tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thằng Mon túm lấy cổ áo tôi và nói “cuộc đời này không giống như trong tiểu thuyết, sẽ không có chuyện cô gái đó đột nhiên đổ bệnh hay tự tử đâu. ông đừng có vớ vẩn nữa!việc cần làm của ông bây giờ là bình an thi cho tốt ngày tiếp theo. Môn thi sắp tới chỉ cần mất tập trung là quên hết kiến thức ngay. Biết chưa?”“biết rồi”Tôi đã hạ quyết tâm sẽ trót lọi kì thi này. Vì thế không thể cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra. Sau cuộc gọi bất thành đó, tôi cũng không hề liên lạc thêm 1 lần nào. Cả Thắm cũng chẳng thèm gọi điện.Cảm giác buồn bực xâu xé tâm can. Lúc này tôi chỉ muốn tìm nơi nào đó phát tiết 1 trận cho hả dạ.Tâm lý nặng nề, môn thi thứ 2 không được tốt đẹp như mong đợi. Con Mèo Ú cầu trời khấn phật “a di đà phật cầu cho Bốn Mắt qua được môn thi này, 3 đứa con sẽ được đi Đà Lạt vui chơi thỏa thích, khi đi về rồi nhất định sẽ cúng 1 con gà làm lễ hậu tạ, a di đà phật, thiện tai thiện tai”Chỉ chờ có giờ phút này, tôi không cần màng đến cái gì mà thi cử trót lọt. Cầm điện thoại bấm số mascara hai trăm chín chục nghìn, tôi gào lên:“nghe máy đi, nghe máy đi”“thuê bao quý khách vừa gọi...”“mẹ kiếp! chuyện gì đây?chuyện gì đây?”Giữa trưa nắng như thiêu như đốt, tôi nép dưới bóng râm, ngồi bệt trước cổng nhà Thắm. Căn nhà vắng lặng chẳng có lấy bóng người. Nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng, tôi sợ cái kịch bản như lúc Thắm đuổi tôi ra khỏi nhà sẽ tiếp diễn. Lần này nguyên nhân có lẽ vì tôi đã ruồng bỏ chị.“Thắm, Thắm, Thắm, ...” -đầu óc tôi không ngừng gọi tên Thắm. Tôi cố gọi điện cho Thắm, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Gọi thử cho Sami, chị ta cũng không nghe máy. Cái ngày khốn nạn nhất đời tôi!Mãi đến 2 giờ chiều ngày hôm đó, hình bóng Thắm mới xuất hiện trước cửa nhà.Nước mắt trên gương mặt tôi chỉ chờ có vậy, đổ ra như suối.7 giờ tối, bàn ăn chỉ có tôi và chị. Thắm vừa lấy dao cắt miếng bít -tết vừa nói “ngày mai em sẽ đi Đà Nẵng một thời gian”“đi đâu cơ?để làm gì cơ?” -trông tôi ngớ ngẩn không thể tả. “con Ngọc đã ra ngoài đó, hình như nó và Mặt Quỷ chung vốn mua 1 xưởng chế tác đá mỹ nghệ ở Non Nước, nó rủ em đi Đà Nẵng vừa là tham quan, cũng vừa muốn bàn chuyện vay tiền của em”. Tôi lặng thinh chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết cắm cúi ăn hết phần. Thắm lại nhìn tôi lên tiếng “anh ở nhà trông nhà trông cửa cho tốt nhé, nếu sợ con Sam thì rủ Ngố qua ở cùng”“sặc, anh việc gì phải sợ chị ta chứ”Thắm nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.Thái độ chị dạo này thật khác lạ, tôi cảm thấy rất rõ ràng, nhưng lại không biết phải trình bày ra sao. Cuối cùng, như để gỡ gạc chút thể diện, tôi thản nhiên: “cứ giao cho Ngố và Sami căn nhà để vui vầy thỏa thích đi, cuối tháng này anh sẽ vể Đà Lạt”“à phải rồi nhỉ?em quên mất bây giờ là nghỉ h蔓quên ư?”“phải, nhiều việc quá nên em quên khuấy đi mất”“này vợ anh”“vâng?”Tôi nhìn sâu vào mắt Thắm “những ngày qua em đã làm gì vậy?tại sao không lúc nào anh liên lạc được với em?”“à, như em đã nói, dạo này em thử chuyển sang kinh doanh, bận túi bụi anh ạ, xin lỗi chồng nhé”.Trong lời nói của Thắm đầy điểm nghi vấn. tôi không hoàn toàn tin tưởng. “em kinh doanh gì thế?”“bất động sản, quần áo, trang sức, bây giờ là mặt hàng thủ công mỹ nghệ, cái gì cũng góp vào 1 chút”“à, ra là vậy, vợ anh giỏi thật đấy”THắm ăn xong phần, cầm dĩa đứng dậy“anh vẫn chưa biết hết về em đâu. . ”“...à tiện đây em cũng xin đính chính lại: thời gian em xa anh tính bằng tuần lễ chứ không tính bằng ngày đâu nhé, đừng bao giờ nói câu “những ngày qua” với em 1 lần nữa”.Thắm nói rồi bỏ mặc tôi, tiến tới xả nước bồn rửa chén.Ngủ cùng nhau sau 1 thời gian dài xa cách, cả 2 đột nhiên sinh ra gượng gạo. Trong những tình huống thế này, thường thì Thắm sẽ là người chủ động. Đơn giản vì chị am hiểu chuyện nam nữ hơn hẳn tôi.Thế mà cả đêm Thắm chỉ gục mặt vào gối ngủ vùi. Tôi tự hỏi “bản chất của đĩ đâu rồi?”Mùa hè đến cùng những trận nắng giòn giã. Tôi thu dọn hành lí trở về Đà Lạt -mảnh đất thân yêu. Cùng chuyến đi với tôi còn có 2 người bạn thân thiết - thằng Mon và nhỏ Mèo Ú.Lần đầu tiên lên xứ sở ngàn hoa, không khí mát mẻ trong lành, khiến chúng nó mê như điếu đổ. Chúng tôi đã vui chơi đến mức quên hết cả những tồn tại trên đời.Từ khu vực đồi cù, đến vườn hoa, sau đó cày nát cả các tuyến đường xung quanh Hồ Xuân Hương bằng những chiếc xe đạp đôi duyên dáng. Máy ảnh được trưng dụng suốt cả ngày dài, tối đến con Mèo ú và thằng bạn tôi up hình lên facebook mỏi cả tay.Mùa hè cứ thế vùn vụt trôi. Rồi 1 ngày tôi nhận được cái tin sét đánh: nợ 1 môn!Chỉ có trời mới biết ngày hôm đó tôi đau buồn và thất vọng đến thế nào.Môn thi thứ 2, tâm lý nặng nề đặt cả sang Thắm, vì thế tôi thiếu mất nửa điểm. Cả nhà lặng đi.Con Mèo ú và thằng Mon cả ngày nín thinh chả dám hó hé tiếng nào, chắc chúng nó xấu hổ vì làm không tốt nhiệm vụ gia sư cho tôi.Thái độ của bố mẹ khó đoán cực kì. Cũng chẳng thấy mở miệng chửi mắng như bình thường. chỉ nhìn tôi với ánh mắt lành lạnh. Tôi đoán chắc nhờ có sự xuất hiện của hai vị cứu tinh trong nhà mà mình vô tình thoát chết.Bố xưng hô “mày -tao” nhiều hơn bình thường. Mẹ vẫn đối đãi rất nhiệt tình với 2 đứa bạn, nhưng cả ngày chẳng hỏi han tôi tiếng nào.Một hôm, không thể chịu nổi thêm áp lực trong nhà, tôi phóng xe điên cuồng xuống đèo. Lúc đó đã là rất khuya. Từ khi ngồi sau xe Thắm đập đèo 1 đêm, tôi đâm ra thích cảm giác mạnh này.Như con thú đi theo lộ trình, từ đèo prenn tôi chạy thằng dọc theo đường Trần Phú, rẽ vào khúc Đào Duy Từ, rồi dừng lại trước cổng nhà Thắm. Căn nhà mái chữ A cổ kính vẫn giữ nguyên nét tĩnh lặng. Đôi hàng rào trắng muốt nổi bật trong màn đêm.“gì cơ?” - tôi hoảng hốt. Nhà Thắm đang sáng đèn. “mẹ kiếp, là ai đang ở?” - tim đập thình thịch. tôi đứng trước cổng nhún nhảy tìm đủ mọi cách có thể nhìn vào bên trong. Rèm cửa che kín mít, cửa đóng im ỉm.Tôi bèn đưa tay bấm chuông, bấm lấy bấm để, chờ mãi 1 lúc lâu chẳng thấy có ai ra mở cổng.Đêm hôm ấy trở về nhà, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Đến ngày hôm sau quay trở lại . Nhà Thắm vẫn sáng đèn, cửa đóng kín mít.Chuông cổng bấm hàng nửa tiếng đồng hồ không thấy có ma nào xuất hiện. “hay là chuông hỏng?” - tôi nghĩ thầm. Đoạn có 1 quyết định táo bạo - trèo rào vào trong. Hàng rào không quá cao, xoay xở 1 lúc tôi cũng vượt qua được.Nghe 1 tiếng huỵch hoành tráng. Cái mông tôi nện 1 cú trời giáng xuống đất.Căn nhà im lìm chết chóc không có lấy 1 tiếng động. Nhòm qua khe hở cửa sổ, thấy dc 1 chút quang cảnh phòng khách. Mọi đồ vật bàn ghế vẫn kê đúng vị trí ban đầu.Mặt Quỷ, Ngọc Dao Lam và Thắm đều đã đi Đà Nẵng, vậy còn ai ở nhà?Tôi thắc mắc nhưng không dám kêu cửa, trước tiên cứ mon men 1 vòng quanh nhà xem sao.Còn đang mầy mò trong bóng đêm, thình lình cánh tay chắc nịch ở đâu vươn tới chẹt cứng cổ tôi. “ặc. . ặc...bỏ. . bỏ. . ”“mày là ai? ủa?” - cái gã đang kẹp cổ tôi la lên kinh ngạc. “chú em đang làm gì ở đây thế?”Quay người lại tôi tá hỏa tam tinh. “là Mặt Quỷ!”.Mặt Quỷ khoác vai tôi đẩy cửa vào nhà, cười thân thiện:“ngày hôm qua cũng là chú đến phải không?chuông cổng bị hư nhưng anh thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài, nghĩ là công an nên trốn kĩ, đến tối nay mới thấy chú nhảy qua cổng, nhìn cái kiểu leo trèo ngu thế kia là biết ngay không phải công an rồi. nên anh cứ tưởng có thằng trộm vặt nào đó mò vô nhà”“Mặt Quỷ, sao anh không đi Đà Nẵng?” - tôi hỏi. “đi làm gì?”“sặc” - cái mặt tôi trơ ra như đá. “anh đang đùa em đấy à?chẳng phải chị Thắm nói anh và Ngọc Dao Lam mua lại xưởng chế tác đá ở Non Nước rồi mời chị ấy tới tham quan bàn bạc việc vay mượn tiền sao?sao bây giờ...”Mặt Quỷ chăm chú nhìn tôi, rồi đều giọng:“thế này nhé, anh nghĩ chú có một số nhầm lẫn ở đây, xưởng chế tác đá ở Non Nước là do Thắm mua chứ không phải anh và Ngọc, là cô ấy bảo Ngọc đi Đà Nẵng trông coi xưởng. Qua năm sau mới nhờ anh đứng ra làm chủ, thu công”“nhưng sao chị ấy lại nói ngược lại?”“anh không biết, có lẽ do nguyên nhân khách quan nào đó chẳng hạn”“nhưng tại sao lại mua xường đá?Thắm có hiểu biết gì về lĩnh vực đó đâu”Thường thì người ta chỉ dám đầu tư vào những ngành bản than am hiểu, chỉ riêng có Thắm làm điều ngược lại.Thấy cái mặt tôi nghệt ra, Mặt Quỷ lựa lời hỏi:“chú nghĩ Thắm đang giấu giếm điều gì à?”“vâng ạ”“phụ nữ mà, họ có nhiều bí mật lắm, luôn luôn có bí mật”Tôi gật đầu.Mặt Quỷ nói đúng, ai cũng có bí mật, đặc biệt là phụ nữ, thế nhưng bí mật của Thắm khiến tôi cảm thấy bất an.tôi bèn hỏi “dạo gần đây anh có biết THắm đang chuyển sang kinh doanh không?”“biết chứ, kinh doanh xưởng chế tác đá đấy thôi”“không phải, ý em là kinh doanh thứ khác như kinh doanh bất động sản, trang sức, quần áo...”Mặt Quỷ ngẫm nghĩ 1 chặp, đoạn gã nói:“anh không nghe nói đến những thứ đó, hơn nữa, sau khi Thắm đầu tư mua lại xưởng chế tác liên tục than hết tiền, sao lại còn giàu có như thế được nhỉ?lại còn liên quan đến bất động sản cơ đấy”Lần này đầu óc tôi loạn thật rồi, loạn thật rồi.Lúc tiễn tôi ra cổng, Mặt Quỷ nói: “nếu Thắm có nhiều tiền để đầu tư kinh doanh như thế thì chắc chắn là nhờ mồi chài 1 gã đại gia nào đó”Những lời nói của Thắm và Mặt Quỷ liên tục xoay vòng trong não. Lại thêm 1 nỗi ám ảnh mới đè nặng lên vai tôi, cùng với môn thi đang nợ liên tục giày xéo.Những ngày tiếp theo, dường như nhờ có sự trợ giúp của 2 đứa ban thân mà nét mặt bố mẹ tôi đã có chút ít khởi sắc.Trong giờ cơm bố bảo: “ăn nhiều vào”. Mẹ đê thêm “ăn nhiều vào có sức sang năm 2 thi lại, ở dưới Sài Gòn không có mấy món này đâu”. Tính mẹ tôi mỗi khi cằn nhằn dai phải biết, tôi đang ăn ngấu nghiến thì mẹ tiếp tục bài ca không quên:“ăn cho lắm vào, rồi sang năm 2 thi lại vẫn không đậu thì đừng có về đây nữa, à không, tao và bố mày sẽ đăng lên truyền hình Thông Báo Bỏ Con, nghe thấy gì chưa?ăn đi! Ăn đi!”Từ ngữ tuy hà khắc nhưng mỗi lần mẹ cho tôi 1 cơ hội, tức là lỗi lầm cũ coi như xí xóa hết. Tôi mừng rơi nước mắt, miệng mắc nghẹn.Thời gian rãnh rỗi, tôi tập trung đầu óc suy nghĩ chuyện của Thắm.Sau khi từ biệt thằng Mon và con Mèo Ú. Ngày nào tôi cũng sang bầu bạn với Mặt Quỷ, nhờ gã dò la giúp thông tin từ Ngọc Dao Lam.Được biết xưởng chế tác đá ở Non Nước khá lớn, Ngọc Dao Lam đang dự tính thuê thêm 1 người nữa phụ trông coi. Tất cả đều do Thắm tự bỏ tiền túi đầu tư, lại nghe nói Mặt Quỷ có tay nghề chế tác, liền không ngần ngại đề nghị gã về giúp mình . Điều này cũng là hợp với ý nguyện của gã giang hồ hoàn lương.Những ngày gần đây, Thắm đi cùng 1 doanh nhân tuổi trung niên người Hồng Kông tới tham quan khu xưởng chế tác, đại gia họ Dương (yang) kia gật gù đánh giá nơi này giàu tiềm năng để đầu tư lấy lãi. Ngọc và Thắm cũng có ăn tối vài lần với ông ta. Ngoài xưởng chế tác đá ở Non Nước, Thắm còn đang đầu tư vào 2 shop quần áo trên đường 3/2. Riêng cửa hàng trang sức mới chỉ là dự tính. Còn có mua bán nhà đất hay không thì đến Ngọc Dao lam cũng chịu.Dò hỏi xong xuôi từ miệng bà đại ca, Mặt Quỷ quay sang tôi nói: “70 đến 80% cô vợ của chú em đang thỏa thuê lợi dụng tiền từ tay gã tàu khựa kia”Tôi cười mỉa mai “vợ lớn của em là vợ bé của người khác anh ạ”Mặt Quỷ không trả lời, gã lấy 2 lon bia, quẳng cho tôi 1 lon.“uống đi, uống cho quên đời”. “quên sao được mà quên” - tôi lẩm nhẩm.Sau khi nhậu 1 trận phê phê, tôi móc điện thoại gọi cho “Mascara hai trăm chín chục nghìn”. Đổ chuông lâu thật là lâu. “làm cái con mẹ gì mà không nghe máy thế?”Tôi gào. Điện thoại vẫn đang đổ chuông. “làm cái con mẹ gì mà không nghe máy thế?”Vẫn không có người nhấc máy. Đến cuộc gọi thứ hai:“làm cái con mẹ gì mà im như thóc thế?”Tít...tít...tit...“làm cái con mẹ gì mà cứ tít tít thế?”Không có ai nhấc máy. “mày ngủ với thằng nào lâu đến thế à?”Nhất quyết không bỏ cuộc tôi gọi lần thứ 3. “làm cái con mẹ gì mà nãy giờ...”“alo”“alo” -tôi giật mình. Là Thắm!“em nghe đây, hôm nay mới thấy rồng gọi cho tôm đấy nhỉ” - giọng Thắm mỉa mai. “à, anh tưởng mấy ngày nay em bận đếm tiền”“vâng, đếm tiền mỏi tay lắm anh ạ”“vậy chắc việc kinh doanh leo như diều gặp gió đấy”“cũng tàm tạm, cái xưởng ở Đà Nẵng này còn chưa đi vào hoạt động chính thức, nhưng mấy con gà ở các nơi khác vẫn đang đẻ trứng vàng đều đặn. ”“thế thì em giỏi hơn anh rồi”“hơn là hơn thế nào, em đâu có được ăn học đàng hoàng như anh”“mẹ kiếp” - tôi chửi thầm - lại cái điệu bộ quen thuộc của chị ta.“nhắc tới chuyện học mới nhớ, anh vừa thi rớt 1 môn đây lại còn bị nhà trường gửi cảnh cáo về cho gia đình, bây giờ đang là 1 trong những sinh viên tệ nhất trường, xứng với em chưa?cảm ơn nh锓gì?thi rớt rồi á?”“rớt cái bịch”Giọng Thắm đang bình thản bỗng nhiên gắt lên dễ sợ. “ăn học kiểu gì mà rớt, bạn của anh giỏi quá nhỉ?lại còn dám nói là kèm anh học để thi có kết quả cao, cái thứ gì không biết?”Bình thường có lẽ tôi đã nói “tại anh lo lắng cho em nên không thể tập trung được”Nhưng vì hơi men, cộng với cái thông tin Thắm cặp bồ với gã doanh nhân, tôi liền thay đổi ngôn từ:“chúng nó chỉ dạy tận tình lắm, nhưng có người ăn ngủ với đàn ông thế nào quên mất cả tôi, vì ngu ngốc dính vào cái chuyện đó nên tôi mới được học lại vào năm sau, cảm ơn nhiều nhé”Đầu dây bên kia im lặng không có tiếng trả lời. Tôi cũng làm thinh.Cuối cùng sau 1 lúc rất lâu Thắm mới nhẹ giọng hỏi:“anh đi học để làm gì?”“haha, hỏi hay thật, đi học để ra trường kiếm việc làm, chứ tôi đâu có vốn tự có để mà bán thân”“tốt thôi, thế anh có cách của anh, em có cách của em, tất cả đều công bằng, tất cả đều xoay quanh chữ TIỀN”Thắm cúp máy cái rụp. Tôi túm lấy điện thoại, chửi thề 1 tràng.Chương 35: Làm vợ xứ người.
Tình - Tiền - Tội. 3 nguyên nhân chính đưa con người vào ngõ cụt. Ví như tôi bây giờ, đang trượt dốc thê thảm. Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, tôi nằm lì trong phòng ngủ 1 giấc dài.Bộ ple Thắm mua tặng còn treo nguyên trên giá, ngày nào tôi cũng ngắm nhìn, vừa nhìn vừa suy nghĩ. “đồ đạc còn đây?nhưng người đi đâu?chị không còn là Thắm mà tôi từng biết nữa rồi”.Thắm dường như đã ra đi, biến mất khỏi thế giới của tôi, nơi này trước sau trái phải đều hỗn độn, mịt mùng.Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới phòng khách nói nhỏ với bố:“con trai lớn rồi, nhiều tâm sự, mà em nghĩ không phải nó buồn vì chuyện học hành đâu”“chứ nó còn gì để suy nghĩ nữa?”“thì người yêu”“......”Bố tôi suýt sặc hết nước trà. “người yêu gì, cái thằng này còn khờ ranh”Một tuần, hai tuần, .... . rồi nhiều tuần.... Khoảng thời gian này, điện thoại chỉ nhận được 1 tin nhắn từ Mascara hai trăm chín chục nghìn:“xuống SG tìm con Sam lấy chìa khóa nhà mà ở. ”Tin nhắn để nguyên bao nhiêu ngày tôi không buồn trả lời. Hoặc không biết phải trả lời thế nào.Cho đến một hôm sắp vào năm học mới, không thể kìm hãm nỗi nhớ nhung thêm nữa, tôi lấy hết can đảm nhấc điện thoại bấm số “Mascara hai trăm chín chục nghìn. ”Mặc kệ cái gì danh dự 1 thằng đàn ông, mặc kệ cái gì “vợ lớn tôi là vợ bé của người khác”. “đang gọi.... ” - tôi chợt nghĩ hay mình xin đi thành phố sớm xem sao?mình sẽ mặc bộ ple trên tường kia, ghé qua nhà Thắm cùng bó hồng đỏ loại mắc tiền nhất, sau đó nàng ra mở cổng nhất định sẽ khóc thét lên vì vui sướng.Đang mơ được hội ngộ cùng Thắm, bỗng nhiên tổng đài báo “thuê bao quý khách vừa gọi.... ”“mẹ kiếp!”Cả người nhảy dựng lên như lò xo, tôi chửi ầm ĩ, chửi như tát nước vào cô nhân viên tổng đài.Chiều hôm đó bố thông báo “xuống sớm một chút để chuẩn bị học cho tốt!”Lại thêm 1 năm học mới, lại thêm những rắc rối mới...Trong căn nhà trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1, chỉ có tôi, và vợ chồng Sami sinh sống.Khi tôi hỏi Sami về Thắm, chị ta nói rằng Thắm còn đang ở Đà Nẵng chưa về. Nhưng lúc hỏi vì sao không thề gọi cho Thắm, Sami lắc đầu nhăn răng cười.Tôi bèn gọi cho Hồng Ngựa, chị Hồng trả lời không rõ ràng. Đại khái cũng chưa biết nguyên nhân vì sao Thắm đột nhiên mất liên lạc.Chưa chịu thua, tôi liên lạc với Nhi Cây Trâm. Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần đã không còn đáng ghét như xưa. Chị ta hẹn tôi tới 1 quán café kín đáo.Trong quán, Nhi nói: “bà Thắm dạo này hành tung bí ẩn lắm, người ta sắp trở thành nữ doanh nhân thành đạt rồi mà”Tôi không để tâm, chỉ chăm chăm hỏi “Thắm đang ở đâu?tại sao gọi mãi không liên lạc được, đổi số rồi à?”Thấy bộ dáng Nhi trầm ngâm, tôi lập lại câu hỏi 1 lần nữa“à” -Nhi cầm lấy li nước cam nói -“thì đang ở Đà Nẵng”“thế có phải đã đổi số rồi không?”“không, chắc ở Non Nước không có sóng, em thử gọi lại xem sao”“em thử cả mấy bữa nay rồi, ngày nào cũng thử, giờ nào cũng thử”“là do núi rừng hiểm trở đấy, chắc chắn rồi” - Nhi phán như thánh.Ngồi 1 chặp, đột nhiên tỉnh cả người, tôi hỏi:“chuyện chỉ có thế, sao chị lại gọi em ra tới tận đây?”“hả?”“nếu chị đã không biết thì sao lại gọi em ra tới tận đây chỉ tổ mất thời gian, nói qua điện thoại mẹ cho rồi có phải nhanh không?chắc chắn có điều ẩn khúc. Chị nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì??”“ôi trời đất, trời đất ơi cái gì vậy trời?haha, trí tưởng tượng của em phong phú quá đấy”“chị đừng có dùng nụ cười để đánh lạc hướng người khác nữa, trả lời đi!”“Cái thằng ngốc này, chị nhớ mày nên mới hẹn ra quán uống nước, làm ơn đừng có nghĩ lung tung nữa”“chị mà nhớ em á?chị Nhi!” - thái độ tôi chuyển sang khẩn khoản:“mấy tháng trời em chưa được gặp Thắm, lần cuối cùng nói chuyện là cái lúc chết mẹ nào em cũng chẳng nhớ, coi như lần này em xin chị, chị làm phước nói rõ đầu đuôi cho em đi”Cái mặt tôi méo xệch đi, méo thật sự. ấy vậy mà Nhi Cây Trâm vẫn dửng dưng.“chỉ có mỗi chuyện không liên lạc được với người ta mà em cũng lâm li bi đát thế kia à?chị nói rồi, cái chuyện ngoài vùng phủ sóng ngoài đó là hết sức bình thường, hết sức bình thường!rõ chưa?nếu chị ấy đổi số thì đã thông báo với cả nhà rồi, lắm chuyện quá!”“em không tin, rõ ràng chị có chuyện muốn giấu em”“haizzz. cái thằng nhóc này lì như trâu!”“mày nhìn đây nhá” - Nhi mở điện thoại cho tôi xem, ngón tay kéo danh sách số điện thoại trong danh bạ. “nhìn kĩ số chị Thắm nhé, có thấy khác gì không?cái số này mày thuộc làu làu ấy nhỉ?rồi nhìn xuống tiếp xem có thấy Chị Thắm 2, hay Chị Thắm New nào không?rõ ràng rồi nhé, đến chị mày cũng không có số mới nào của Thắm đâu. Chuyện của chị ấy đơn giản là ko ai biết cả!”Tuyên bố 1 câu chắc nịch, Nhi Cây Trâm ngã người tựa lưng vào ghế nhìn tôi tủm tỉm cười. “khổ thân em, nhớ đến thế à?”Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần vẫn mãi là cáo già khôn ngoan lọc lõi, tôi còn xa mới là đối thủ.Nhìn điệu bộ của chị ta, dám cá ban nãy Nhi toan nói sự thật với tôi nhưng về sau không hiểu sao lại đổi ý.Mà nếu ngẫm kĩ lại, sẽ nhận ra rằng: cả gia đình đĩ điếm ai cũng biết tình hình hiện nay của Thắm. Nhưng bọn họ lại lừa dối tôi.Miệng liên tục phun những lời nguyền rủa. Tôi lái xe phóng như bay về nhà.Đêm hôm ấy Ngố về trễ, nhà chỉ còn tôi và Sami. Trong giờ ăn, lợi dụng lúc chị ta đang xì xụp nhai nuốt món mì ý, tôi bèn lên tiếng dò hỏi:“giờ này không biết Thắm đang làm gì nhỉ?có được ăn ngon lành như chị em mình không? mà chắc là không đâu, ở ngoài đó điệu kiện đâu có tốt, tội nghiệp quá, chắc chắn là đang chịu khổ. ”“gì?” -bà hoàng vẫn khua đôi đũa đều đều, mắt trợn lên.“mày giỡn à, con quỷ đó sướng như tiên. Điều kiện tốt hơn tao với mày nhiều. Bây giờ không khéo nó đang đi hết nhà hàng này đến nhà hàng kia đấy”.Bà chị này trong lúc ăn thường chỉ sử dụng 25% khả năng của bộ não.Thấy cá đang tới gần mồi câu, tôi tiếp tục nhử:“điều kiện tốt thật sao?tốt thế nào hả chị?nghi ngờ quá, sao em lại nghe chỗ đó là vùng sâu vùng xa mà”. “xa chứ đâu có sâu, mày nghe đứa nào nói đấy? rõ vớ vẩn! ở đó điều kiện không tốt thì chỗ nào tốt nữa”“xì xụp” “xì xụp” - “khà khà mì ngon quá”. Nữ hoàng đang lên cơn sướng.“ở đó là ở đâu ta, cái chỗ đó gọi là cái gì mà.... ” - tôi chớp lấy thời cơ giả vờ ấp úng dụ cho Sami lanh chanh tự điền vào chỗ trống. “thì...ơ . . ực” - bà chị cắn nhầm cả đôi đũa . mắt nhìn tôi thao láo. “thì ở Non Nước đó chứ đâu, mày hỏi tao làm gì?này này, đừng có mà lợi dụng hoàn cảnh nhé, tao không phải loại dễ dãi đâu”Quả nhiên vừa hỏi xoắn mấy câu, Sami đã ấp úng.Tôi đứng bật dậy:“ban nãy chị tính nói đến địa điểm khác, không phải là Non Nước. chị không qua mắt được em đâu, mau mau nói đi!”“đang ở Đà Nẵng, đang ở Non Nước, tao đã nói rồi”“chỗ đó là khu du lịch, tại sao điện thoại không liên lạc được?”“tao không biết, mày hỏi nó ấy”“làm sao mà hỏi được”“thì...đợi nó về rồi hỏi nó ấy”“khi nào Thắm về”“không biết”“Thắm đang ở đâu?”“ở đó”“đó là đâu?”“đừng có hỏi tao nữa”Sami gào to 1 tiếng, những sợi mì đổ ra vương vãi.Chị ta ôm dĩa chạy tới bồn rửa bát, xả nước ào ào.Vẫn không chịu thua, tôi tiếp tục hỏi dồn dập:“tình cảm em với Thắm thế nào chị hiểu rõ nhất, sao bây giờ lại nỡ lừa dối em?mấy tháng nay em sống trong dằn vặt, bộ chị muốn em cứ tiếp tục đau khổ sao?chị là đồ nhẫn tâm!”“tao không phải người nhẫn tâm, tao vô can trong chuyện này”“vậy chỉ cần nói Thắm đang ở đâu thôi”“không biết”Tôi gắt giọng:“địa điểm?địa điểm?địa điểm?em cần 1 cái tên”Sami bịt kín hai tai nhắm hướng cầu thang phóng thẳng.“chị đứng lại đây, mau dừng lại đi”“tao xin mày, tao lạy mày, con Thắm nó mà biết tao nói với mày nó giết tao mất”“chuyện chỉ có em và chị biết, không thể có người thứ 3 đâu, em cam đoan!”“tao không nghe lời mày đâu, hu hu”Bà hoàng toan xô cửa chạy vào phòng, nhưng tôi đã nhanh chóng chụp lấy tay nắm. Chúng tôi giằng co 1 trận ầm ĩ trên lầu 2. “em điên lắm rồi chị có biết không?”“tao cũng đang nổi khùng mày không thấy à?”“khốn nạn”“chết tiệt!”Cả hai quay sang quạu nhau ầm ĩ.Cái mỏ Sami to không kém Linh DJ, chị ta hét vào tai tôi muốn bể màng nhĩ.Dường như điên tiết quá, tôi ghì chặt lấy hai cánh tay chị, gào thật to:“mẹ kiếp, đêm nay nhất định em phải biết sự thật. chị phải nói! phải nói!”“á ái. . đau tay tao, bỏ ra mau. ”Tôi sôi máu dộng từng cú thật mạnh vào cánh cửa, nắm tay đỏ rần rần.Sami la lên khiếp đảm “thằng nhóc này, mày điên rồi à?chuyện chẳng có gì hệ trọng sao mày cứ thích làm căng lên thế!?”“không, có đấy! mọi người đều lừa dối em, coi em là trò hề, chị tưởng em không biết à?”Giờ phút này, nỗi bi phẫn, nỗi tuyệt vòng dồi nén trong lòng mấy tháng qua cứ thế tuôn trào xối xả, tôi gục xuống sàn nhà, vò đầu bứt tai. “em thấy bản thân không khác gì thằng đần! chị có hiểu không?không! chị đâu có biết cái mã mẹ gì! suốt ngày chỉ ăn với ngủ là giỏi thôi. Con người chị vô tư lự đâu có giống như em”Phát tiết nỗi đau chán chê, tôi lại đưa tay đấm vào tường rầm rầm.Cánh cửa sổ lớn đối diện chúng tôi, nhìn ra ngoài trời, mưa lâm râm.Haizzzz, “tao mệt cho bọn mày lắm rồi đấy” - Sami bỗng thả người, ngồi phịch xuống cạnh tôi . “con Thắm có rất nhiều bí mật. những bí mật trong đầu nó không ai có thể đoán được” - chị thở dài sườn sượt - “đến tao đây cũng không biết gì đâu, thật đấy! chuyện nó đang ở đâu hay làm gì, tao cũng không dại nhắc đến để mang vạ, cho nên...”Sami khoác vai tôi thân thiện “cho nên mày buông tha tao đi có được không?cứ im lặng mà sống rồi đến trường đi học như bình thường. khi nào con Thắm trở về, tự nó sẽ giải thích với mày. ok?”Lời nữ hoàng nửa như an ủi, nửa như cầu xin tôi tha mạng cho chị ta.Chợt nghĩ đến Thắm biến mất không lí do, máu lửa tôi sục sôi. “chị nhất định không nói đúng không?”“không nói được”Nhìn bóng đêm ngự trị bên ngoài khung cửa, trong đầu tôi vụt lên 1 suy nghĩ, cả người đứng bật dậy. “ê này, mày đang làm cái trò gì đấy?”“em quẫn lắm rồi, khốn nạn lắm rồi chị ạ”Dứt lời, đôi chân tôi lao thẳng tới cửa sổ.“ê ê ê...cái thằng này, mày điên rồi, điên thật rồi, dừng lại, dừng lại mau!”Hai tay tôi đã túm chặt lấy bậu cửa, hai mắt long lên giận dữ, máu toàn thân đã dồn hết lên đỉnh đầu.Nhìn bộ dáng tôi lúc này, thực giống với Chí Phèo trong tiểu thuyết của Nam Cao. Sami ngó thấy đã thất kinh, đôi cánh tay ôm chặt lấy người tôi, luôn miệng la“đừng có nghĩ bậy, leo xuống mau, cái thằng mất dạy này, tao nói mà mày không nghe à?”“phải rồi, không có ai dạy em đâu, không ai dạy em cách giữ bình tĩnh khi người yêu lừa dối mình đâu”“vậy mày đợi con Thắm về hãy tự tử”“đợi Thắm về hốt xác luôn cũng được”“mày đừng có hù tao, tao sợ lắm rồi đó”“chị còn không nói thì em chết cho chị vừa lòng”Tôi nhổm người, nửa thân đã ở bên ngoài cửa sổ.Sami gào thét, nước mắt nước mũi nhão nhẹt:“mày mà làm bậy tao chôn luôn mày, con Thắm không biết chỗ nào đào lên đâu, xuống ngay!” - cả người chị ta đầm đìa mồ hôi, dây thần kinh căng hơn dây đàn. “được, chỉ cần chị chịu nói rõ ràng, em sẽ ngồi im lắng nghe, sẽ không có bất cứ quyết định gì ngu ngốc. em thề! sau này cũng ko để Thắm làm khó chị. Gia đình đĩ điếm đã nói là làm”“không đúng, phải nói là: đã chơi phải chơi cho đẹp”“được, đã chơi phải chơi cho đẹp”“Thôi được rồi, mày mau leo xuống, rồi mình vào phòng khách nói chuyện”Sau khi đã đạt được thỏa thuận với tôi, Sami chốt kín các cửa sổ, cửa ra vào, sau đó cất hết dao kéo, các vật nhọn trong bếp. Trong phòng khách, Sami đưa cho tôi 1 li nước bằng nhựa thay vì thủy tinh như mọi khi. “chị khéo lo, em không tự tử bằng 1 cái li thủy tinh được đâu” -tôi nói.Mà thực ra, ban nãy dọa nhảy lầu cũng chỉ là tiểu thuật qua mặt bà nữ hoàng, nếu đối phương là Nhi Cây Trâm thì tôi đã cầm chắc thất bại. Bởi lẽ cửa sổ chỉ ở lầu hai, bên dưới là khoảng cỏ tươi, bụi cây xanh um. Nếu tôi nhảy, cùng lắm thì què chân, xác suất mất mạng cực thấp.Sami ngồi đối diện tôi, căng thẳng tột độ. “mày mà làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì tao sẽ đích thân đạp mày xuống từ cái cửa sổ trên lầu, nghe rõ chưa?”“nghe rõ rồi, mau vào chuyện chính đi”“uống nước cái đ㔓em vừa uống rồi”“cứ uống nữa đi”“xong rồi đó, vừa lòng chị chưa?”Bấy giờ Sami mới chịu mở lời:“Hai Mặt này, chị cũng rất muốn nói thật với mày ngay từ đầu, nhưng mà con Thắm trước khi đi đã dặn kĩ bọn tao ko được đứa nào bép xép, thứ nhất là tốt cho nó, thứ hai cũng chính là tốt ày . vì thế, bọn tao ko nói với mày ko phải do xấu xa gì, chỉ là đang muốn giúp mày bớt đau khổ đó thôi!”“em hiểu mà, chị nói đi, rốt cuộc thì Thắm đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”“haizzz...con Thắm ở 1 nơi xa, đích thực là có chút vấn đề. ”Sami thở dài não nề 1 hồi mới nói:“nó đi nước ngoài rồi, bởi vậy mới liên lạc điện thoại không được, chắc đi vài tháng đấy”“đi nước ngoài vài tháng?” - “chết tiệt thật!”Tôi đấm bộp bộp lên thành ghế sofa“tự nhiên đang yên đang lành đi nước ngoài làm gì?”“đi nước ngoài vài tháng mới có phước được leo lên làm bà chủ của 1 cửa hàng trang sức vàng bạc đá quý, 1 xưởng chế tác đá mỹ nghệ và 2 shop thời trang trên đường 3/2 đấy. đó là chưa kể đến bất động sản ở Bình Dương đâu”“thì ra là đang đi đầu tư làm giàu à?haha, sắp thành bà lớn rồi đấy nhỉ?” - tôi cười gằn từng tiếng rồi nói lời bất mãn:“Thắm đi nước ngoài thì cứ bảo là đi nước ngoài, không thèm nói với em một tiếng, chẳng phải là đi cùng đàn ông hay sao, hừ, lại là làm tiền, đã ăn sâu thành bản chất rồi. ”Mi mắt sami tức thì dựng đứng lên đầy đe dọa. “làm sao?làm tiền thì sao?bữa nay mày biết khinh rồi à?”“thôi, quên đi” -miệng đáp nhạt nhẽo, trong đầu tôi ko ngăn được những suy nghĩ tầm thường về tấm thân nhơ nhớp của Thắm.“mẹ kiếp, cái gia đình này toàn đĩ, mà lại là đĩ chúa chứ không phải thường đâu. Chúng tao ăn sương quen rồi cho nên đến chết cũng không bỏ được thói lẳng lơ. đứa nào cũng dâm, đứa nào cũng hứng tình hết!”“chị thôi đi được không”“tao không thích thôi đấy, mày bức tao nói cả ngày nay còn tính tự tử, vậy mà bây giờ ko cho tao nói à?”“nhưng em không bảo chị nói chuyện này”“mày bảo tao biết gì nói hết, thì tao đang nói hết đây, tao sẽ nói cụ thể từng li từng tí ày nghe. ” - Sami đập bàn 1 phát thật mạnh, li nước đổ ra lênh láng.Chắc vì ban nãy tôi lỡ lời động chạm vào hai chữ “làm tiền”, vô tình khiến chị ta nổi nóng .“con Thắm đi nước ngoài với 1 tay người Hồng Kông đấy, mà bọn HK nhiều thằng dâm dê đê tiện khỏi phải chê nhé. Về làm vợ bé nó cũng sướng chán, tiền bạc vung tay như giấy. chỉ cần một ngày nằm ngửa ra giường mấy lần thôi. Sao?đoạn đó chưa phải hay nhất đâu. Hay hơn cả là Thắm đĩ của đĩ giờ đã trở thành vợ hờ của đại gia người HK rồi, hahaha”“chị nói sao?” - tôi túm lấy hai tay chị ta siết mạnh - “chị nói lại xem, Thắm là vợ của ai?tại sao lại là vợ?”“còn không à?muốn đi nước ngoài cần phải có người bảo lãnh, cả sang tên đất đai, cơ sở kinh doanh cũng cần thủ tục rườm rà, chúng nó cứ thế đăng kí giấy kết hôn rồi đấy, mày có giỏi thì đi Hồng kông giành Thắm về lại đi. Có làm được không? ở bên đó ăn chơi tiêu xài xả láng, đồ đạc, vàng bạc trang sức sắm sửa thả cửa rồi trở về Việt Nam. Sướng bỏ mẹ chứ lỗ gì nào? Cùng lắm thằng Hồng Công có thêm vài đứa bạn hay đối tác kinh doanh gì đó thì chịu khó chiều chuộng vuốt ve chúng nó 1 thời gian, đĩ của đĩ rành rẽ mấy chuyện này lắm. mày đừng có lo. Được lập trình sẵn rồi! Hơn nữa...”“im đi” -tôi ghì chặt Sami xuống nệm ghế sofa, tóc chị ta xổ cả ra. Nghĩ đến hình ảnh trụy lạc bà hoàng lẳng lơ vừa miêu tả, tôi không còn kìm chế được bản thân nữa.“á . . oái...mày tính giết tao à? ặc ặc...bỏ tay ra ngay, đồ khốn tao không thở được...”“bỏ...tay ra...”“...”Tiếng hét cùng với âm thanh rên rỉ của chị ta phần nào khiến tôi tỉnh cả người.Tôi giật mình buông tay.Nhưng chẳng biết phải ứng xử ra sao, thế là tôi gào thét điên cuồng rồi chạy xồng xộc khắp nhà. Hành động lúc đó hệt như 1 thằng điên trong trại tâm thần.Cứ thế tôi vừa la hét vừa cười cay đắng . “vợ lớn tôi là vợ bé của người khác, mẹ kiếp! chuyện khốn nạn chưa?tuyệt vời chưa?”“hahaha, đám đại gia chúng nó đang ăn nằm tận trời mây kia kìa”“sao tôi ngu thế này?sao ngu thế hả trời?”Khi Ngố trở về, nhà cửa đèn đuốc vẫn sáng trưng. Anh ta hoảng hồn xô cửa vào nhà, lập tức bắt gặp hình ảnh tôi đang chửi rủa, quát tháo...ông trời ầm ĩ. “thằng trời đánh, thằng tặc trời, tao đang chửi mày đấy”“đồ đê tiện, mày là cái thứ giả dối, đê tiện, chính mày đã gây ra tất cả chuyện này”Sami kinh hãi chạy tới bên Ngố la: “thằng hai mặt nó lên cơn, không phải, sắp phát điên rồi, anh mau làm gì đó đi!”Thế là cả đêm dài, 2 vợ chồng tìm đủ mọi cách khuyên giải, an ủi tôi.Ngố hỏi vợ “em đã nói chuyện của Thắm cho Hai Mặt nghe rồi phải không?”“nó đòi tự tử, nên em đành phải khai hết”“em còn kích động gì đó nữa phải không?”Sami lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi nhìn ngẩn nhìn ngơ. “.... ”Hai tiếng đồng hồ sau, triệu chứng “không cần cồn cũng nổi loạn” của tôi dần thuyên giảm. Tôi được Ngố đưa vào phòng, nằm vật trên giường, ngủ mê mệt.Chúc các bạn online vui vẻ !