Chương 42: Bão Đang Đổ Bộ.
Vừa lên xe, Hồng Ngựa đã gọi ngay cho tôi“mấy đứa đang ở đâu đấy?gặp con Thỏ Ngọc chưa?”“gặp rồi ạ”“làm gì nó rồi?sống hay chết?”“chưa chết, nhưng sống chung với sẹo”“trời ơi, lúc bị đánh nó phản ứng thế nào?”Tôi liền thuật lại những biểu hiện của Thỏ Ngọc và những lời cười cợt của ả ta.Hồng Ngựa phán ngay 1 câu “Monaco cử Thỏ Ngọc đến là ngắm vào Đêm Màu Hồng!”Buổi tối muộn, gia đình đĩ điếm tập hợp đông đủ tại căn hộ của Hồng Ngựa.Tôi và Ngọc Dao Lam vừa đứng vừa cúi đầu, như 2 đứa trẻ bị người lớn phạt vạ.“chúng mày có biết vừa gây ra cái chuyện tày đình gì không?có biết sòng bạc đó là nơi thế nào không mà dám vào đó ngang nhiên đánh người hả?không biết nghĩ à?” - Hồng Ngựa mắng tới tấp.“thì cũng vì nó láo thôi, ngày trước là nó mách lẻo với đám máy bay bà già chuyện con Thắm, từ đó bọn máy bay đòi xử lí Thắm, bây giờ cũng lại là nó làm mọi chuyện rối tung lên, em đánh như thế mới chỉ 1 nửa dự kiến thôi đấy” - Ngọc Dao Lam không chịu nhận sai.Chị Hồng không nói thêm được câu nào, trừng mắt nhìn Ngọc.Nhi Cây Trâm vội vàng xen vào “thôi thôi, chuyện đã lỡ rồi, bây giờ quay sang đâm nhau thì có ích gì?vấn đề quan trọng là bây giờ phải làm sao chối tội hoàn hảo với bên Monaco. bên đó sẽ không để yên chuyện này đâu”Sami ôm tay Ngố la lên “bọn nó là trùm giang hồ, trùm mafia đấy, có đại gia, quan chức nào mà không dính vào bên đó, chết rồi chết rồi hu hu”Đúng lúc này, điện thoại Hồng Ngựa reo vang, chị bắt máy rồi gật đầu liên tục “vâng vâng, em hiểu rồi”“em sẽ đến đó ngay”......Đoạn chị cúp máy“Đêm Màu Hồng với Monaco từ nay không yên ổn, hai đứa bay cũng rắc rối to rồi, chuẩn bị đi lánh nạn 1 thời gian đi”Cao tầng ở Đêm Màu Hồng biết chuyện, không mắng nhiếc gì tôi và Ngọc Dao Lam, chỉ thở dài“các ông lớn bên ấy chướng tai gai mắt bên mình lâu rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bị nhổ bỏ thôi.”Một người khác than vãn “không ngờ đến sớm như vậy, bây giờ phải làm sao hả anh Hai?”“Mr. Eric bận túi bụi ở nước ngoài, không có thì giờ lo chuyện này đâu”“hay anh em mình chọn biện pháp tạm thời đóng cửa trước, đợi 1 thời gian cho tình hình yên ắng rồi mở cửa trở lại?”“vũ trường không cho phép đóng cửa dài hạn được đâu”“hay ta chuyển cơ sở đi nơi khác?” - một cổ đông nêu ý kiến.“kinh phí ở đâu ra?còn chỗ này tính làm nhà ma sao?địa điểm hiện nay là đắc ý nhất Sài Gòn rồi, nếu ta bỏ đi thì rơi vào tay Monaco ngay”.............“không bỏ được, cứ mở cửa tới cùng cho tôi, chờ xem chuyện gì sẽ đến”Các ông chủ của Đêm Màu Hồng người đưa ra ý kiến này, người đưa ra ý kiến nọ. Cuối cùng Anh Hai là người quyết định vẫn mở cửa vũ trường, mọi chuyện xảy đến, Anh Hai sẽ chịu trách nhiệm !Một số thành viên sợ tai bay vạ gió, lần lượt ra đi., còn bảo rằng“mấy ông bên ấy kí 1 cái thì bóc lịch cả lũ, đừng ai dại mà dây vào”Ngày hôm sau, Mặt Quỷ từ Đà Nẵng bay vào Sài Gòn, coi như đảm bảo an toàn cho tôi và Ngọc Dao Lam.Bên Monaco gọi điện đe dọa Anh Hai phải xử lý công bằng việc này.Gia đình đĩ điếm ngỏ ý bồi thường Thỏ Ngọc 1 số tiền. Bên đó nhất quyết không đồng ý.Nói “bây giờ sòng bạc mất đi 1 tiếp viên hạng A, vậy trước tiên phải bù 20 gái nhảy vip rồi chuyện sau tính tiếp.”Anh Hai đến nằm mơ cũng chửi rủa: “rách cái mặt con điếm đó mà đòi bồi thường 20 gái vip bên tao sao?không có 20 cô này thì Đêm Màu Hồng thành Đêm Đen Thui! Muốn dẹp vũ trường thì nói mẹ 1 tiếng cho nhanh.”Chuyện sau đó khá gay cấn, Monaco tuyên bố hùng hồn, đại khái là: “anh em với nhau hơn chục năm, đều nắm hết số má ở đất Sài Thành. Nhưng hôm nay chuyện vỡ lỡ như thế, thôi thì chú đi đường chú, anh đi đường anh ! Mà nói cho biết, báo chí đang phản ánh Đêm Màu Hồng ăn chơi thác loạn, tàng trữ ma túy, thuốc lắc đấy”Vũ trường lâm vào cảnh bi đát, ấy thế mà dạo gần đây lượng khách vẫn đông ngùn ngụt. Casino ngứa càng thêm ngứa – “trước tiên cứ thịt hai con chuột nhắt hôm nọ lẻn vào đây đã, để xem bên đó có sợ hay không?”Một chiều Sài Gòn mưa lâm râm, Mặt Quỷ đang chở tôi về nhà thì bị 1 tên côn đồ chạy xe máy vụt ngang qua chém 1 nhát sượt bả vai, cũng may Mặt Quỷ kịp thời lách xe né tránh.Sau vụ đó, Hồng Ngựa và Mặt Quỷ cảnh báo tôi “em và Dao Lam phải rời khỏi Sài Gòn về Đà Lạt lánh nạn ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm”.“không được, em phải ở nhà đợi Thắm về”Mặc ọi người có can ngăn thế nào, tôi vẫn cứ khăng khăng ở lại.Mặt Quỷ đành đến nhà Thắm sống cùng tôi, ban ngày lãnh nhiệm vụ đưa đón, ban đêm tuần tra nhà cửa.Bọn Monaco không tha cho tôi, người của chúng thường xuyên lảng vảng xung quanh khu nhà, có hôm còn dùng bom xăng ném vào. Đám giang hồ mấy lần đến phá đều bị Mặt Quỷ đánh cho què tay, thọt chân.Tuy nhiên sự việc tiến triển lâu dài, dần dà chúng tôi không có 1 ngày sống yên ổn.Chính xác là gần 1 tuần sau, cả gia đình tụ tập họp bàn, chị Hai trong nhà chỉ mặt tôi và Ngọc Dao Lam“hai đứa bay không phải lì nữa, ngay ngày mai nhất định phải rời khỏi Sài gòn, hôm nay cả nhà không sao, nhưng ai biết được ngày mai ai sẽ bị hại, tấm gương từ vụ lần trước to như cái đình còn chưa thấy hay sao?”“nhưng mà...” – tôi và chị Ngọc nửa muốn đi nửa muốn ở.“không nhưng nhị gì hết” – Hồng Ngựa nạt – “nhóc Hai Mặt muốn gặp con Thắm thì khi nào an toàn chị sẽ dẫn mày xuống tới miền tây tạ lỗi với nó”Nhi Cây Trâm khuyên tôi " yêu mấy thì yêu, cái đầu tỉnh táo vẫn là quan trọng nhất, xảy ra chuyện sống chết bà Thắm còn không tức tốc quay về với mày ngay ấy"Mặt Quỷ gật đầu “chuyện quan trọng bây giờ là đi lánh nạn, ngày mai anh sẽ sắp xếp xe”Thế là chiều tối ngày hôm sau, hai chị em lì lợm miễn cưỡng lên xe. Trước khi đi Ngọc Dao Lam lầm bầm “mẹ kiếp, mai mốt tao đốt sòng bạc, có chết cũng không hối tiếc!”Thời điểm này tôi đã tốt nghiệp năm 4.Chuyện của Thắm khiến tôi mất ăn mất ngủ, giảm liền mấy kí. Đã vậy đến khi về Đà Lạt đầu càng thêm đau.Bây giờ tôi đã hiểu lí do vì sao trước đây có người nhảy hồ Xuân Hương tự tử.Chuyện là, bố mẹ tính toán chi li, gửi tôi sang nước ngoài học nốt cao học, lấy bằng MBA. Họ dỗ ngọt tôi: “nhà chỉ có 1 đứa con trai, bố mẹ tạo hết điều kiện cho con ăn học, lấy được cái bằng đó rồi, về đây đếm tiền mỏi tay con ơi!”Nguyện vọng của bố mẹ tôi hiểu, tương lai của bản thân tôi hiểu, nhưng muốn tôi ra nước ngoài vài năm? Có quá nhiều thứ không phải muốn bỏ là bỏ.Khoảng 1 tuần sau, trong giờ ăn, mẹ tôi hớn hở thông báo với hai bố con 1 tin vui. “nhà mình có khách!”Tôi thở 1 hơi, tiếp tục cắm cúi ăn “lại bạn của mẹ đây mà, suốt ngày xoa đầu tôi rồi dặn dò: ráng mà học nghe con, ráng mà thi nghe con, ăn cho nhiều vô, ăn gì ít vậy?”“ủa? sao 2 bố con không ai có ý kiến gì vậy?”Bố tôi đáp: “chuyện thường ngày ở huyện, lần này là bạn ngoài quê vô hả?”“không phải, ở thành phố lên?”“ai thế?ở đâu rồi?”“chủ nhà của thằng con mình đó! Thắm, vào đây con.”“ặc...phụt!” – bao nhiêu cơm canh tôi phun 1 cái ướt bàn. “cái thằng này, lớn tướng rồi mà mất vệ sinh quá, mày đi dọn đi!”Mẹ tôi trợn mắt lên chửi, đứng cạnh bên bà là 1 bóng hồng thướt tha. Đĩ của đĩ bỗng lột xác thành mỹ nữ duyên dáng.Cả thế giới xung quanh chao đảo.Đến đêm, khi mọi người đều đã say ngủ, tôi và Thắm rón rén leo lên mái nhà.Bầu trời thoáng đãng không mây, trăng sao sáng rõ mồn một.“oa...trên này đẹp quá, trời rộng quá” – Thắm dũi người nằm thẳng, mắt nhắm tịt. “mỗi tội hơi ướt” – chị cười ha hả.Hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “anh xin lỗi”“hả?Sao cơ?”“anh xin lỗi”“gì?em không nghe thấy!”Tôi bật cười.Thắm kéo tay tôi cùng nằm xuống mái nhà. “không được đâu, anh mặc áo trắng”“mặc kệ anh, em bẩn anh cũng phải bẩn”Thế là tôi ngã phịch ra, trút bỏ 1 hơi não nề trong cổ họng - “phù..”“thế nào?thoải mái lắm phải không?”“ừ, thoải mái thật, hahaha”Hai đứa hè nhau cười ngây ngô.Tôi hỏi Thắm “thời gian qua em đã đi những đâu?”“hì, em đã về quꔓvề quê?”Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, quay sang nhìn chị.Thắm vẫn dõi lên thấu trời:“nhà em vẫn như xưa, ủ dột, nhếch nhác, cái đói cái nghèo bao nhiêu năm vẫn còn tồn đọng. ông bố dượng tối ngày nhậu nhẹt say mèm, gia đình chỉ có mẹ em là lao động chính, đã vậy còn đẻ thêm 2 đứa con nheo nhóc, cực càng thêm cực”“thấy em về họ có nói gì không?” – tôi hỏi.“ông bố thì biết gì mà thấy?mẹ em chỉ biết ngồi khóc thôi, đôi khi em nghĩ: tại sao trời lại sinh ra người đàn bà như vậy?lúc nào cũng lùi lũi như con rùa, động chạm 1 tí là lại khóc, hết làm rồi lại đẻ, cung phụng cái lão khốn nạn đó!”Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy chua xót.Thắm tiếp lời“em ẹ 1 số tiền, dặn cất kĩ phòng thân, rồi bảo bà đâm đơn li dị gã say rượu đó đi, mẹ em nhất định không chịu, thì ra mẹ sợ 2 đứa nhỏ lớn lên không có bố, cũng cui cút giống em. Em ở lại dùng chung bữa cơm tối với mẹ, hay thật, lúc đó cứ không hiểu vì sao ngày xưa mình lớn lên được nhờ những món như vậy. Hai đứa nhỏ cứ bám lấy em gọi cô này, cô kia. Sau đó, em đi lòng vòng quanh thôn, lâu ngày không về thấy quê thích quá, sông nước mênh mông, toàn dừa là dừa”“anh được về miền tây 1 lần rồi, đi mùa hè xanh, công nhận thích thật”“thế anh leo cầu khỉ chưa?” - Thắm cười khanh khách.“leo rồi” – bất giác khuôn mặt ửng đỏ của Xấu Hổ lại hiện về trên bầu trời đêm.“đi ghe?”“cũng có đi rồi”“làm gì đã đi nhiều bằng em, gần nhà em có con kênh hai bên trồng toàn dừa là dừa, nhiều đến độ lá dừa đan vào nhau không hề thấy ánh mặt trời, trời mưa người ta hay ghé vô trong đó núp mưa”“có chuyện đó nữa sao?”“có chứ sao không, khi nào tốt nghiệp em dẫn anh tới nơi”“em hứa đi”“sợ gì không hứa”Thế là tôi và chị tìm vị trí chòm sao bắc đẩu rồi ngoắc tay nhau làm dấu.Bỗng Thắm cười buồn, chìm vào im lặng, đôi mắt dõi nhìn xa xăm. Qua 1 lúc rất lâu, có tiếng cú đêm văng vẳng.Rồi giọng chị đan xen trong đêm, vừa lúc 1 vì sao rơi trượt đi trên nền trời đen thẳm.“cũng chỉ vì em quá lo làm ăn mà ảnh hưởng tới anh, em đã quên đi cảm giác của anh, để anh rơi vào bẫy của Thỏ Ngọc, nếu không chắc Đêm Màu Hồng không đến nỗi bị liên lụy”“ôi trời đất” - tôi vươn vai ôm Thắm vào lòng, để đầu chị gối lên tay tôi“em ngốc quá, anh, em, gia đình đĩ điếm và Thỏ Ngọc chỉ là con chốt thí trong bàn cờ lớn. Monaco đã muốn hại Đêm Màu Hồng thì bọn họ sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn, cách của Thỏ Ngọc chỉ là tiểu xảo, chúng ta chỉ vô tình bị vạ lây thôi em hiểu chưa?”“vậy là mình không có lỗi?”“ừ, chỉ là tai nạn”“nhưng mà dù có thế nào thì em cũng sẽ không chen chân vào giới nhà đất nữa đâu. cứ yên phận làm chủ thương hiệu trang sức và các shop thời trang cho xong. Đối với em một lần rắc rối là đủ rồi, từ nay em sẽ luôn luôn ý tứ, không bao giờ để chồng phải khó xử!”“sau vụ đó anh cũng rút ra bài học rồi, sẽ không bao giờ nghi ngờ vợ yêu nữa, vì vợ anh đã nói là làm. Không bao giờ nói dối!”Nói đoạn, Tôi thơm vào tai Thắm 1 cái nhẹ như làn gió, chị cười khúc khích luôn miệng kêu nhột.Bỗng Thắm “a” lên 1 tiếng, rồi lật đật ngồi bật dậy đưa tay mò mẫm đôi bông tai.Đôi bông này trông rất lạ, tôi chưa từng thấy ở nhà bao giờ. Thắm nhẹ nhàng tháo chiếc bên trái, đặt vào tay tôi, nắm chặt lại.“trong tay anh là “thằng trống”, trên tai em là “con mái”, anh giữ lấy một đứa đi”“trời đất, sao lại đưa anh bông tai của em? Có đời thuở nhà ai chỉ đeo 1 bên bao giờ”Thắm lắc đầu quầy quậy :“trước khi ra đi, mẹ tự tay đeo cho em đôi bông này, nói rằng đây là quà cha tặng mẹ trước lúc mất. Anh có điều này chưa biết đâu, đối với gái miền tây tụi em, đôi bông tai tượng trưng cho cái duyên của người con gái.“thằng trống” và “con mái” không bao giờ rời xa nhau, cho nên nếu anh giữ 1, em giữ 1 thì cho dù mình có xa nhau tới đâu cũng sẽ có ngày gặp lại.Khi mình chính thức bên nhau, anh hãy trả lại em cho đủ cặp tròn duyên.”Nắm chặt “thằng trống” trong tay, tôi nhìn Thắm thấm thía. Gái miền tây ư? họ không hề tồi tệ như những người xung quanh tôi thường nói.“anh hiểu rồi Thắm, anh sẽ trả lại em sớm nhất có thể”Trong bóng tối như nhung, tôi lại ôm chị vào lòng 1 lần nữa, giọng người ấy không ngừng thỏ thẻ :“sau những lần mình hiểu nhầm nhau, em sợ lắm rồi, sợ lắm...”Trên bầu trời trăng sáng sao đan, bóng đêm thật bao la.***Hàng ngày trở mình thức giấc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là “Thắm đã dậy chưa?”Phòng chị sát vách phòng tôi, sáng sớm tinh mơ, tôi rón rén sang bên phòng Thắm gõ cửa lộc cộc vài cái rồi chạy về. Ngày nào cũng vậy, cho đến khi tôi bị Thắm trả thù bằng cách hù ma trong nhà vệ sinh.Mỗi bữa cơm, chúng tôi ngồi đối diện, dùng chân chọc ghẹo nhau. Đôi khi đá nhầm chân bố mẹ, 2 người nhìn tôi và Thắm lạ kì.Mẹ tưởng Thắm là dân Sài Thành, lần đầu lên Đà lạt, vì thế thưởng xuyên rủ chị ra ngoài thăm thú. Tôi tình nguyện làm lái xe đưa Thắm đi, mẹ nguýt “đàn ông con trai ở nhà giúp bố đi, để mẹ và chị đi còn chợ búa, sắm sửa nữa”Chiều tối chị vui vẻ trở về, kể với tôi những nơi đã được đi tham quan hôm nay, cười hớn hở “mẹ cứ thao thao bất tuyệt những địa điểm đó anh ạ, mặc dù đã đi qua hàng trăm lần nhưng em vẫn thấy vui không tả được”Chúng tôi hào hứng kể chuyện 1 chốc bỗng chị đổi giọng: “nhưng mà em vẫn thấy ngại và có lỗi với mẹ, em đã nói dối, nói dối là 1 việc rất xấu đúng không anh”Ôi dào, Thắm bắt đầu nghĩ quá nhiều, tôi lại không cho rằng như thế là xấu, chỉ là tạm thời giữ bí mật thôi.Chiều chủ nhật hàng tuần, cả nhà đến thăm ông bà nội. Ông bà sống với cô chú tôi, nhà còn có thêm 2 bé gái lớp 1 và mẫu giáo nhỏ.Chúng nó thấy Thắm là mê tít, nằng nặc đòi “cô xinh đẹp” dẫn đi chơi công viên. Không bao lâu sau, Thắm trở thành bạn thân của 2 đứa nhỏ.Và cũng bởi vì chúng còn nhỏ xíu, nên có đôi khi chúng tôi sơ ý để lộ tình cảm thân mật quá mức.Bằng một linh cảm diệu kì, bọn nhỏ phát hiện có điểm bất thường, thế là 2 thám tử nhí vào cuộc điều tra quan hệ của anh Bốn Mắt và cô Xinh Đẹp.Hai thiên thần nhí thường chạy xung quanh ông bà nội rồi hát bài hát: “anh Bốn Mắt và cô Xinh Đẹp, cô dâu chú rể, làm bể bình bông, đổ thừa trẻ nít...”Lại còn chọc tôi là “phi công trẻ lái máy bay bà già”.Câu nói vô tình chạm vào nỗi đau của Thắm, thế là chị hồn nhiên phát biểu 1 câu hớ hàng“bộ trông chị già lắm sao?mấy cái đứa quỷ này chẳng có mắt nhìn người gì cả, chị với anh 4 Mắt ai cũng khen đẹp đôi đấy.”Bọn trẻ nghe được câu đó rao ầm lên, mẹ nó nghe được cười bí hiểm.Thắm đấm vào lưng tôi bùm bụp“hu hu, không biết đâu, không biết đâu, hai đứa nhỏ khai chuyện của tụi mình cho ông bà nội nghe rồi, vài hôm nữa cả nhà biết chuyện cho coi”Tôi bật cười, mỗi khi cuống lên, Thắm bị ảnh hưởng bởi tính nhõng nhẽo của Sami“chỉ là 1 con bé 3 tuổi và 5 tuổi, chẳng có ai quan tâm đâu, mọi người sẽ coi đó là chuyện đùa thôi"Thế nhưng, bố mẹ tôi là những người thông minh và hay để ý, họ dần dần phát hiện ra những điểm đáng nghi giữa tôi và Thắm.Một buổi tối trên giường, mẹ thì thầm với bố “hình như con Thắm và thằng con trai nhà mình có gì đó úp mở anh ạ”Bố nhún vai “ở với nhau hơn 3 năm trời còn g씓thì đó, ý em là, có khi nào vì thế cho nên....”“nó hơn thằng nhỏ tới 5, 6 tuổi gì đó mà”“tuổi tác bây giờ chẳng là gì so với bọn trẻ đâu”Bố cười “phi công trẻ lái máy bay bà già”Mẹ gật đầu tức thì “đúng đó, tụi nhóc trên nhà nội mấy chuyện đó rành lắm, chắc chắn nó để ý thấy điều gì đó”.Thế là hôm sau mẹ lên nhà nội, mua quà bánh cho 2 đứa nhỏ, đích thân dò hỏi chuyện của tôi và Thắm.3 tư tưởng lớn gặp nhau, hai Thiên Thần Nhí bán thông tin tình báo ẹ tôi với giá 2 chai coca, 4 bịch snack lớn.Chuyện sau đó còn tồi tệ hơn, bà cô Dưa Cải nhà tôi, rỉ tai mẹ 1 số ý tưởng hay ho, hai người rù rì trọn vẹn buổi chiều.Nhân chứng đầy đủ, chỉ thiếu vật chứng, mẹ nói với bố “thằng con nhà mình im im thế mà hiểm”Ngày hôm sau, bố mẹ tiếp tục đề cập với tôi vấn đề du học. Tôi vẫn là do dự chưa thể quyết. Cũng không hề dám nói với Thắm.Cùng ngày, gia đình đĩ điếm kéo nhau lên Đà Lạt “nghỉ phép”.Sami, Linh DJ vừa bước xuống ô tô liền cởi phăng kính mát la ầm lên: “chào Đà Lạt here we go!”Mũi Đỏ làm photographer cho 2 cô nàng thỏa sức đú.Ngọc Dao Lam, Tôi và Thắm đều lần lượt tới đón với vai trò chủ nhà.Mọi người đi qua từng dãy phố núi dốc lên dốc xuống, ai cũng tấm tắc khen hay.Nghỉ ngơi trong chốc lát, cả nhà tiếp tục lên đường, bước chân dẫm nát cả thành phố ngàn hoa.Chờ cho đến khuya lại kéo nhau vào XO quậy phá tanh bành. Dân Đà Lạt chặc lưỡi “tụi thành phố lên, bay dữ!”Bà Quỳnh Lục Muội chủ vũ trường đích thân đến đón tiếp các khách quý.Bà ta năm nay 42, đã từng có thời làm ở Đêm Màu Hồng, sau đó vớ được tấm chồng kha khá, dẫn nhau lên Đà Lạt mở bar.Sau khi nghe chuyện phiền phức của Đêm Màu Hồng, Quỳnh Lục Muội than thở không nguôi. Còn nói “nếu Đêm Màu Hồng thật sự phải đóng cửa, mấy đứa cứ lên đây chơi, được mấy đứa về đây thì còn gì bằng”Hồng Ngựa gật đầu, tỏ ý “sẽ cân nhắc”.Sami nhanh nhẩu “mình nới rộng sàn ra gấp 3, 4 lần, nâng trần thêm 5m, loa gấp đôi chắc đủ làm cái Đêm Màu Hồng thứ 2”Linh DJ chen vào “cả bãi đỗ xe nữa, phải to gấp đôi, không, gấp 3, tuyển thêm 20 bảo vệ, 30 gái nhảy và chục chiếc limobus chuyên đưa đón điếm từ Sài Gòn lên, chuẩn khỏi phải chỉnh!”Hai bà phán như thánh, Quỳnh Lục Muội nghệt cả mặt.Trong XO, chúng tôi còn bắt gặp người quen cũ –Diệp Na và Huyền Lưới. Hai ả này vừa mò vào tới nơi đã đụng ngay dung nhan của các chị đại đình đám. Diệp Na sững người, Huyền Lưới la lên “thôi, chết mẹ!"Chương 43: Bởi Vì Bản Chất Của Đĩ.
Tôi và Thắm ra ngoài đến tối mịt là 1 chuyện nghiễm nhiên được đánh giá “có vấn đề” đối với bố mẹ.Nửa đêm, hai ông bà tắt điện trong nhà, mở cửa sổ nhòm ra cổng, theo dõi chiếc xe đang dọi đèn tấp vào.Vì đêm hôm khuya khoắt, con đường vắng chẳng có ma nào, thành thử Thắm hơi chủ quan, còn ôm eo tôi nhiệt tình.Tôi cũng cười đùa với chị thân mật, còn vỗ mông 1 cái khi Thắm mở cửa.Mẹ mém xỉu, bố lầm rầm “lạy chúa”Dường như vẫn còn luyến tiếc, sau khi đóng sập cửa giả vờ ngáy như sấm, tôi len lén sang phòng Thắm bày trò chọc phá.Ở một căn phòng khác, bố mẹ tôi gác tay lên trán nhìn trần nhàMẹ tôi im lặng xâu chuỗi những chuyện trong quá khứ tiếp diễn đến hiện tại.Nếu tôi và Thắm có quan hệ trên mức bình thường, sống cùng nhau 1 nhà chuyện gì sẽ xảy ra?Ban nãy thấy tôi phát mông Thắm 1 cái, mẹ đã lờ mờ đoán được bản chất nghiêm trọng của sự việc.Bóng tối như nhung, hai người lớn khe khẽ trao đổi.Cuối cùng đi đến 1 quyết định trở thành bước ngoặt của cuộc đời tôi.Vừa sáng bảnh mắt, bố đã rủ tôi tham gia chạy bộ thể dục.Từ khi tôi lên lớp 12, hai cha con chưa bao giờ ra ngoài cùng nhauChúng tôi chạy đều hít thở khí trời trong lành, cách xa nhà hơn 1 cây số.Thắm thức dậy, không thấy tôi sang như mọi khi, chị bèn đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn.Vừa hay gặp mẹ tôi đang vừa ăn sáng vừa đọc báo.Mắt mẹ nhướng lên khỏi cặp mắt kính, khẽ cất giọng “chào con”“con chào cô, cô ăn sáng sớm thế?”“thói quen của người Đà Lạt”“dạ, con mời cô ăn”“con cứ tự nhiên đi”Nhìn cô gái xinh đẹp đang ăn sandwich, mẹ tôi thở ra 1 hơi dài thượt: “cô có chuyện này muốn nói với con”.Trên vỉa hè trải đá xanh, bố vừa vươn vai vừa nói “con trai học năm 4 rồi, có bạn gái chưa?”“dạ.. chuyện đó...”bỗng dưng có gì đó khiến tôi khó nói.“ngại à?haha nói về chuyện đó thì bố cũng không rành lắm vì chỉ yêu 1 mình mẹ con rồi cưới luôn”“lúc cưới mẹ bố cảm thấy thế nào ạ?”“lâng lâng, giống như vừa tự mình xây 1 căn nhà mới, giống như...”“giống sao nữa ạ?”“giống như nhảy xuống 1 dòng thác dữ từ độ cao 100m mà vẫn sống”“hahaha” – cả 2 bố con cùng nhau cười phá lên.Sau đó bố bảo “chuyện của bố thì tẻ nhạt, nói chung, nhưng ông nội con đào hoa số 1”“chuyện sao ạ?con chưa từng nghe ông kể bao giờ”Người ông tuyệt vời của tôi, có 1 thời trai trẻ đáng tự hào.Thời trước giải phóng nhà ông nội đều là sĩ quan vì thế gia đình rất có thế lực ở vùng này. nên đất đai, tiền bạc không thiếu.Ngay từ thời cấp 3, ông đã là học sinh giỏi có tiếng, vì thế nhanh chóng thi đỗ vào đại học Đà Lạt. Ở ngôi trường nổi tiếng này toàn là hoa khôi từ khắp các tỉnh lẻ về đây theo học.Đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, ông nhanh chóng được cả khối cô ngưỡng mộ.Nhiều mối tình chớp nhoáng, đan xen nhau.Cho đến một hôm ông nội gặp 1 cô gái xa quê lên Đà Lạt học.nhà ông nội trồng rất nhiều đào, ông gặp thiếu nữ xa xứ trong 1 lần cô tới thăm mua.Mối tình sét đánh chóng vánh diễn ra, chỉ vài tháng sau đã đến hồi mặn nồng thắm thiết.“ông gặp bà nội hình như chính ở dốc nhà bò” - bố kể.“dốc nhà bò?là đường Đào Duy Từ sao?”“cuối đường đó”Tim tôi đập thình thịch, đó cũng là nơi tôi và Thắm gặp nhau.“Rồi thời gian trôi, ông phải lên đường đi lính, tạm thời chia tay bà 1 thời gian.”“bao nhiêu năm hả bố?”“hơn 3 năm”Tôi lặng đi.Bố tiếp tục “trước khi lên đường, ông đã có 1 quyết định táo bạo: đó là cưới bà con!”“sao cơ?cưới bà?”“đúng vậy, không biết bao giờ sẽ trở lại và có trở lại hay không, nên ông cưới bà, đại khái như lưu dấu ấn thời gian, con biết đấy, thời chiến mà”Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu.“đám cưới vấp phải sự phản đối của gia đình, vì cô gái kia 1 thân 1 mình, gia cảnh nghèo khó, không ai cho phép cô về làm dâu nhà này. Nhưng ý ông đã quyết, mặc kề gia đình, mặc kệ họ hàng. Chỉ đơn giản là nắm tay bà cùng đi hết vườn đào, rồi mời 1 số bạn bè thân quen tự tổ chức đám cưới nho nhỏ, trao nhẫn đính hôn và...nhiều chuyện khác nữa, sau đó dứt áo ra đi”Bố vừa hạ giọng, tôi lập tức hỏi: “thế bà sống tiếp thế nào?có gặp rắc rối gì từ gia đình ông và xã hôi không bố?”“rắc rối sao?có thể nói gì được đây? Bà vẫn sống tiếp, nuôi hi vọng chờ ông trở về, nuôi cả đứa con chung nữa”“con chung là bố sao?”“không, là bác cả, cái thằng bờm này”Bố mắng 1 tiếng rồi xoa đầu tôi.“dù sao thì câu chuyện đã kết thúc có hậu, hơn 3 năm sau ông trở về, đứa con bắt đầu bập bẹ kêu ba ba, ba ba...rồi ông đi làm, xây dựng tổ ấm, sinh con đẻ cái đều có nghề nghiệp đàng hoàng, con đàn cháu đống như ngày nay”Kết thúc câu chuyện, hai bố con dừng chân ăn kem, hương vị kem ốc quế Đà Lạt, đã mấy năm tôi chưa được thưởng thức.Vị ngọt tan trong miệng, có cảm giác như đang làm sống dậy câu chuyện tình yêu của ông nội.Một tình yêu đẹp đẽ, cao thượng.o0oThắm của tôi, vợ yêu của tôi: thành thật đến đáng thương!Trong lúc ăn sáng, mẹ tôi gặng hỏi về quan hệ của tôi và chị.Thắm lặng im không đáp, đến khi mẹ tôi kể về con đường du học, lấy bằng thạc sĩ MBA.Chị suýt rơi nước mắt.Và Thắm đã gật đầu công nhận tình yêu nảy sinh giữa tôi và chị.Một tình yêu theo lý thường không được phép tồn tại.Mẹ tôi biết chuyện con mình ở cùng 1 nhà với người yêu, rất tức giận, ngay lập tức hỏi: “hai đứa đã tiến xa hơn chưa?”Thắm gật đầu.Mẹ tôi sững sờ “con.. nếu thằng con cô có lỗi với con thì hãy ẹ nó được nói lời xin lỗi.”Hai người bùi ngùi 1 lúc, Thắm nói ra sự thật lớn nhất, mẹ tôi suýt nữa ngất xỉu.Sự thật: chị là điếm !Từ đó, mẹ tôi biết Thắm từng ở Đà Lạt vài năm, chị gặp tôi ở đây, quen biết nhau, rồi tình yêu bắt đầu từ đây.Sau đó vì tôi, Thắm bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn tiếp tục con đường cũ, còn rủ tôi về ở cùng.“vậy là căn nhà đó của con, là căn nhà của 2 đứa ăn ngủ cùng nhau sao?” – mẹ tôi cố gắng trấn tĩnh trong lời nói.“vâng ạ”Mẹ đưa tay vuốt ngực.“cũng chính là cô, đã khiến nó không thể tập trung học hành ở năm thứ 1 đúng không?”“dạ đúng”“sau đó vì nguyên nhân gì đó, cô ra đi, thằng nhỏ ở với bạn lấy lại cân bằng trong học tập?”“dạ đúng”“vậy cô có nghĩ là cô nên ra đi, không nên ở gần nó nữa không?cô khiến nó đau khổ quá nhiều rồi”“con không biết, xin cô hãy hiểu cho con”Cuộc đối thoại giữa 2 người phụ nữ đầy kịch tính chứ không đơn giản như giữa 2 người đàn ông.Ban đầu là Thắm van nài, tiếp theo đến lượt mẹ tôi ủy mịBà đề cập đến vấn đề đi du học của tôi, tương lai của tôi.Đôi mắt Thắm buồn bã, hai hàng mi rũ xuống không gượng dậy nổi.“con biết con không xứng đáng với con cô” – giọng Thắm nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm.Mẹ tôi nói “nếu cô yêu nó thì xin hãy buông tha nó”Thắm gật đầu.“nhưng thưa cô, cô hãy cho con gặp anh ấy 1 lần cuối, con sẽ thuyết phục anh đi du học”Lòng tôi bâng khuâng khó tả trên đường về nhà, qua từng con phố đông người, tôi thấy nơi đâu cũng tràn ngập sắc màu tình yêu.Khi tới đoạn đường Đào Duy Từ, bố và tôi dừng lại ngắm nhìn 1 chốc.Bố khoác vai tôi “con trai, đây là nơi ông con tìm được tình yêu, có bao giờ con nghĩ đây chính là con đường tình yêu không?”“bố à, lịch sử đều có thể lập lại”Trở về nhà, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Thắm, bởi vì chị đang chạy xe ra khỏi nhà tôi.Tôi vẫy tay, Thắm đón tôi thằng đến đoạn đường Trần Phú.“mình đi đâu vậy?”“đến 1 nơi mà vào những đêm mệt mỏi, em lại tìm tới”“anh biết chỗ đó rồi”Thắm cười: “là dãy hàng rào trước khu liên hợp thể thao”.Đường phố khá vắng, tôi và chị kề bên nhau tựa lưng vão dãy hàng rào sắt, có những loài dây leo bám chằng chịt, đẹp đẽ và man dại.Chúng tôi ngắm nhìn dòng xe cộ đi qua, có những chiếc xe con bóng lộn, những chiếc xe máy đắt tiền, đôi khi cũng là xe đạp, xe ba gác thô sơ.Thắm nói: “trên đời người giàu người nghèo, phức tạp quá anh nhỉ?”Tôi đáp: “ừ, nhưng nếu ai cũng như ai thì còn phiền phức hơn nữa”“anh nghĩ những người kia vì sao nghèo?”“không có chí tiến thủ, không có học thức, lười biếng, ham mê những thứ vô bổ, có hại”“chẳng hạn như thuốc lá, rượu bia à?”“haha, cái đó là em nói”Thắm cười khà khà, rồi thông báo với tôi 1 tin quan trọng :“em và bố nuôi (ông giám đốc công ty An Sương) đã quyên góp tiền ủng hộ những hộ nghèo ở các tỉnh miền tây đấy, cùng với nhiều đoàn từ thiện lớn khác nữa.”“vợ anh giỏi thật đấy”“chưa hết đâu chồng em, vợ anh còn bỏ tiền xây trường tiểu học, trường cấp 1 cho bọn nhỏ ở quê nữa, chứ như anh thấy, mấy đứa em của em đâu có được ăn học đàng hoàng, mà cũng không có đủ tiền để học, em xây trường rồi còn phải tính đến quỹ hỗ trợ học sinh nghèo nữa. nhiều thứ phải lo lắm. nhưng bố mẹ nuôi nói làm được tức là sẽ làm được.”Tôi vỗ vai Thắm “anh tin em, bây giờ cái gì anh cũng tin em”“gớm gớm, bây giờ mới tin, còn em tin anh ngay từ đầu”Bất giác tôi lại nói “vụ với Mi Dán, em đâu có tin anh, lại còn xạo”“lúc đó không phải em không tin, mà là em sợ” - Thắm chun môi cãi.“thôi được rồi, là em đúng”Thắm lại tiếp tục những giấc mơ chị hằng ấp ủ từ nhỏ cho tôi nghe :“xây trường mầm non, trường tiểu học, rồi sau đó là trung học cơ sở, trung học phổ thông, đó là mong muốn đầu tiên của em sau khi có nhiều tiền, em sẽ tạo đủ mọi điều kiện cho những đứa trẻ nghèo khó dưới quê có điều kiện đến trường học, phấn đấu cho tụi nó được ăn học đàng hoàng giống như anh, chứ nhất quyết không để đứa nào giống như em đâu. Em đã hỏng rồi, bây giờ không ai được phép hỏng nữa.”Tôi toan nói vài điều thì Thắm đã che lấy đôi môi tôi.“trước đây anh luôn là người nói, cái miệng anh dẻo quẹo nói dễ nghe lắm, em toàn bị anh hớp hồn thôi, cho nên bây giờ anh im lặng để em nói cho đã đi”Chị nói nhiều, nói nhanh như gió, thật ngạc nhiên!“anh sinh ra trong 1 gia đình tri thức có nền tảng, cả đại gia đình ông bà cô dì chú bác họ hàng gần xa, ai ai cũng tốt, anh sướng hơn bao nhiêu người có biết không?cho nên. nếu em đã có thể bỏ tiền vì người khác xây dựng trường học khang trang thì anh cũng nhất định phải vì người khác đi du học cho tốt, lấy cái bằng về đây cho em”Mắt tôi long lên, chị đã biết chuyện tôi sắp phải đi nước ngoài.“còn nữa, khi đi không cần nhớ em, nhớ cái đích của anh là được rồi, đích gần trước đích xa sau, hiểu gì không?tức là có cái bằng rồi muốn nhớ em mấy thì nhớ. Nếu anh hiểu thì nói, còn không thì cứ im như vậy em giảng lại.”Thắm nói rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.Trong đầu ngàn vạn ý nghĩ, nhất thời không biết phải xử lí ra sao. Cuối cùng tôi thốt lên 1 câu ngây ngô.“mẹ anh có nói nặng lời gì với em không?”“mẹ anh rất hiểu em và rất thương cho anh. À, anh đã trả lời, tức là anh hiểu ý em nói, 1 khi đã hiểu thì ko được trái lời em, tiếp tục công việc học tập của anh đi, trong thời gian đó em cũng có việc của em.”“ừ, anh hứa với em Thắm! anh hứa sẽ lấy cái bằng về cho em, để người khác công nhận anh thật sự xứng đáng với em”Tôi nắm chặt lấy bàn tay Thắm.Chị đấm 1 cú vào vai tôi:“ngốc, anh không xứng thì còn ai nữa đây?”“nhưng sao em lại tốt vậy Thắm?”“bởi vì bản chất của em là tốt”“haha. anh nhớ trước đây em nói 1 câu khác cơ”Thắm nguýt tôi, rồi trầm giọng :“bởi vì bản chất của đĩ”Chương 44: Em Ràng Buộc Anh!
Cứ tưởng chuyện tốt đã đến, ai ngờ chuyện xấu ngập đầu.Sau khi trò chuyện đến trưa, Thắm 1 mình trở về ngôi nhà trên đường Đào Duy Từ, sống cùng gia đình đĩ điếm.Thì ra mẹ đã biết tất cả sự thật, chị đành tự giác gói ghém hành lí rời khỏi nhà.Đất dưới chân tôi muốn sụp đổ, nhưng Thắm chỉ cười nhạt nhẽo."anh mau về đi, nói với mẹ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, từ lúc này cho đến khi anh trở về là 3 năm, em sẽ đợi anh 3 năm. "Tôi đã trăn trở suy nghĩ việc này từ mấy ngày nay, vì thế lập tức đưa ra giải pháp tạm thời:"hãy đi cùng anh, chỉ có ở một đất nước tự do như Mỹ anh và em mới không phải chịu trói buộc của xã hội"Tôi sẫn lòng từ bỏ tất cả, chỉ là trong giây phút cuối cùng, không ngờ Thắm lại có suy nghĩ khác hẳn tôi :"từ năm 16 tuổi em đã sống cuộc sống không cần biết đến ngày hôm qua, không bao giờ nhớ đến gốc gác, nhưng bây giờ khác rồi anh ạ, em không muốn cứ thế phủi tay bỏ đi tất cả. Anh biết không? em muốn 1 lần được chấp nhận làm người lương thiện. "Tôi thấm thía đứng nhìn người con gái trước mắt, sau khi dứt câu nói vừa rồi, người đó đột nhiên xa xôi lạ."anh hiểu rồi Thắm, anh sẽ phấn đấu cho tương lai, đến lúc đó anh thề sẽ không để kẻ khác đặt lời nói xấu em nữa. "Thắm mỉm cười gật đầu :"có điều...3 năm nữa khi anh trở về em đã 30 tuổi, lúc đó vừa già vừa xấu, anh có chê em không?""vớ vẩn, trong mắt anh, không ai đẹp bằng em cả"“haha, vậy vì anh, vì em, anh phải đi du học”Tôi ôm chặt lấy Thắm, tìm đúng đôi môi nàng, trao ngay 1 nụ hôn cháy bỏng:“hãy đợi anh”“em sẽ đợi”“nhưng nếu anh qua bên đó, rất có thể sẽ bị nhiều cám dỗ che mắt”Thắm đe: “anh mà dám? Chỉ cần anh bước chân về Việt Nam, em sẽ tùng xẻo anh. à không, cho dù anh có trốn tới chân trời góc bể em cũng tìm ra anh”Tôi cười mãn nguyện:“vợ ơi, đừng nên tin thằng chồng Hai Mặt này, nhất định phải mua sợi xích cột nó lại, phải ràng buộc, phải ràng buộc !”o0o.Sau khi biết hết sự thật, mẹ tôi không đánh không chửi, chỉ im lặng như ngày tận thế bắt đầu.Chắc mẹ hiểu tôi đã trưởng thành, đã tốt nghiệp đại học, không còn là thằng bé chỉ biết học rồi ngủ, khi đói lại mò xuống bếp lục những món mẹ nấu nữa.Bố đồng dạng chẳng nói tiếng nào, không khí trong nhà ngột ngat đáng sợ.Sau khi ăn bữa tốii năng nề, mẹ âm thầm gửi cho tôi 1 bức thư, trên đó đề cập tới nỗi thất vọng khi biết sự thật được chôn giấu 4 năm nay.Đọc xong những lời đó, nước mắt chực tuôn rơi.Vì tình yêu và khoái cảm thể xác mà suýt chút nữa tôi trở thành đứa con bất hiếu.Trong thư mẹ có nói rõ ràng, bản thân tôi là cháu đích tôn trong 1 dòng họ gia giáo. vì thế chuyện tôi có quan hệ với người con gái như Thắm chẳng khác nào đem danh dự cả gia đình dòng họ ném xuống sông xuống bể.Nhưng ở cuối lá thư, mẹ để lại câu :"Có một điều mẹ chắc chắn rằng tình yêu thương và lo lắng của cha mẹ đôi khi làm con căng thẳng nhưng sẽ là chỗ dựa để con chứng minh rằng mình đã trưởng thành, chứ không phải áp lực đâu con nhé!”Mẹ nói thế nghĩa là sao? còn không phải đang nhắc nhở tôi tự có trách nhiệm với bản thân?Tính mẹ là vậy, manh mẽ, không dông dài, không sướt mướt.Ba hôm liền tôi bị giam lỏng.Nhờ có quãng thời gian này mà tôi bắt đầu biết tự nhìn lại những chặng đường đã qua.Trước đây mọi điều hạnh phúc và đau khổ tràn tới quá nhanh, đến mức nhiều khi tôi không còn làm chủ được mình.Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Nhờ có họ mà tôi tồn tại và hưởng cuộc sống quá tốt.Thế nhưng những chuỗi tháng ngày ấm áp của gia đình ngay lập tức bị che mờ bởi làn khói thuốc và vành môi cong.Chẳng biết là do ông trời trêu ngươi hay ân trên biệt đãi mà Mascara Hai Trăm Chín Chục Nghìn đột ngột xen vào giữa cuộc đời tôi, đúng vào quãng thời gian quan trọng nhất.Thắm và gia đình tôi thuộc về 2 thế giới khác hẳn nhau.Nếu phải lựa chọn, chắc chắn 1 trong 2 sẽ biến mất.Sau mấy ngày đêm chìm trong miên man suy nghĩ, cuối cùng tôi mới nhận ra rằng :Bản thân đã làm rất nhiều điều cho những người xung quanh, nhưng người tôi yêu nhất lại chưa hề nhận được gì xứng đáng.Căn phòng tối yên tĩnh như tờ, chỉ còn chút ánh điện mờ ảo hắt lên tấm rèm cửa.Cuối cùng tôi đã tìm thấy con đường cho tương lai.Suốt 3 ngày liền ở lì trong nhà tù túng. May sao, đến ngày thứ 4, là ngày giỗ của ông cố. Cả gia đình quân quần sum họp bên mâm cơm như ngày tết.Coi như tôi được thấy ánh mặt trời.Ăn uống, làm lễ cả ngày, đến đêm, mọi người vẫn chưa chịu giải tán, tiếp tục hàn huyên tâm sự, nâng chén rượu nhạt.Mọi người trong nhà nghe được phong phanh mối quan hệ của tôi và Thắm, ai cũng xúm vào hỏi han.Cô tôi bảo: “con bé đó đẹp, đồng ý là đẹp thật, nhưng đẹp đến mức không thật”Ai nấy đều lắc đầu “không nên đâu con ơi, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm, nếu đã đẹp đến mức không thật thì con nên cân nhắc...”Tôi chỉ gật đầu không đáp.Còn bố mẹ tôi coi như không nghe thấy.Có thằng cháu đích tôn sắp sửa lên đường du học, ông nội khoái chí phải biết:Ăn uống xong xuôi, ông đích thân mời tôi ngồi riêng với ông 1 mâm, 2 ông cháu uống vài li rượu.Rượu ngà ngà say, ông phấn khởi tinh thần, kể cho tôi hết chuyện này đến chuyện kia, còn dạy toàn là lời hay lẽ phải.Xong xuôi, đâu vào đấy rồi, ông tiếp tục dắt tay tôi vào phòng.Đoạn cẩn thận lục lấy 1 chiếc hộp cũ kĩ trong tủ.“cháu nhìn xem trong này là gì”Tôi mở ra xem, la lên “là nhẫn cưới”“vàng đấy”“vâng?”“nhẫn của ông và bà ngày xưa cưới nhau”Tôi nhìn ngón áp út của ông, rõ ràng không có đeo nhẫn.Ông nội vỗ vai tôi“cháu sắp lên đường du học, biết đâu qua bên đó sẽ kiếm được 1 cô gái tốt người đẹp nết nào đó làm vợ, nếu thích thì cứ ở luôn bên đó cũng được, miễn là hai đứa hạnh phúc, lâu lâu về thăm lại ông già này là được rồi”“ông ơi, cháu không dám thế đâu”“sao lại không dám, bằng tuổi cháu, ông đã lấy vợ”Tôi nhớ lại câu chuyện bố kể, cười ha hả.“thằng quỷ nhỏ này, dạo này ông trí nhớ kém, đến khi sắp lên đường nhớ bảo ông đưa nhẫn nếu không ông lại quên mất”Tôi nghĩ ra 1 chuyện, tim đập thình thịch, vội vàng nói :“ông ơi, ông giao cho cháu luôn từ bây giờ được không ông?”“hả?vì sao? Lỡ đâu mà mất thì...”“dạ không đâu ông, cháu nhất định bảo quản kĩ càng, coi như kỉ vật”“cầm lấy”Ông nội ngẩn ra, rồi trao chiếc hộp cũ cho tôi.Tôi vừa chạm vào hộp, ông dùng 2 tay chụp lấy bàn tay tôi thật mạnh :“nhớ kĩ: trao nó cho người xứng đáng !”Tôi luôn là 1 đứa cháu ngoan, luôn làm đúng theo lời ông dạy.Vì thế: trao nó cho người xứng đáng!Chính ông là người đã chắp đôi cánh cho tôi thực hiện ý định điên rồ nhất trong đời: Bỏ trốn!Sau khi lấy được cặp nhẫn quý giá, tôi giả vờ đi vệ sinh, rồi phóng ra vườn, vượt hàng rào bỏ đi trong đêm.Bắt xe phóng thẳng tới nhà Thắm nhanh chóng, đến đây tôi mới đủ can đảm gọi 1 cuộc gọi thông báo :“mẹ ạ?con đã đi rồi, xin lỗi mẹ nhưng con buộc lòng phải đi, con sẽ trở về thu xếp hành lí và đi du học, nhưng mẹ hãy cho con vài tuần ở Sài Gòn để chuẩn bị”Mẹ phản ứng quyết liệt, chửi ầm ĩ trong điện thoại.Tôi phải tắt nguồn để tránh phiền phức.Học tập ông nội, quá trình cầu hôn của tôi khá đơn giản.Khi tôi đến nhà, gia đình đĩ điếm đã đi đâu không rõ, chỉ còn một mình Thắm trơ trọi.Thắm mở cổng cho tôi, hoảng hồn la “anh?anh làm gì ở đây?em tưởng anh đang bị...”“đừng nói nữa Thắm, chuyện gấp lắm anh cần phải hỏi em 1 điều, em nhất định phải trả lời thành thật”“điều gì cơ?”“em có yêu anh không?”“ôi, chồng ơi...”“trả lời đi, em có yêu anh không!?”“có, đường nhiên có, anh đang làm trò gì vậy?”Chỉ chờ có thế, tôi quỳ 1 chân xuống trước mặt nàngThắm trợn tròn mắt.“Thắm, em có muốn cưới anh làm chồng không?”Vừa nói tôi vừa mở chiếc hộp cũ kĩ, 2 chiếc nhẫn vàng tề chỉnh bên trong.“ôi, anh...anh đang làm cái gì vậy trời”“em chỉ cần trả lời có hay không thôi, anh muốn trước khi anh đi, anh phải bị ràng buộc, anh muốn em trói anh bằng sợi xích này, trói anh đi Thắm”Chị đưa tay vuốt ngực, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc :"khoan khoan, chờ đã, như thế này, thế này có phải là anh đang cầu hôn em không?""anh muốn cưới em! "Chỉ cần nghe thấy 4 chữ đơn giản đó thốt ra từ miệng tôi, cả người Thắm tức thì run rẩy 1 trận.Chị quýnh quáng :"Nhưng mẹ không thích em""chú rể là anh chứ không phải mẹ anh""anh thực sự muốn cưới em? con điếm như em.... ""em đẹp hơn cả tỉ người ngoài kia, nếu phải có một người mất tự tin thì người đó nhất định là anh"Thắm nhìn tôi xúc động, trong mắt chị ẩn ước có tia nước kì lạ"em muốn kết hôn! "Chỉ chờ có thế, tôi run run đặt 2 chiếc nhẫn vào tay Thắm.Bất thần trong khoảnh khắc đó, chị rụt tay lại."em muốn có bà mối như ông bà mình ngày xưa""đống ý, anh nhất định mời mấy bà hoàng trong gia đình""nhưng mình còn chưa làm lễ dạm ngõ, tổ chức đám hỏi, cũng chưa chuẩn bị trầu cau, mâm quả, hơn nữa má em ở dưới quê cũng chưa biết mặt anh""..................""à, ngoài ra còn phải lựa váy cưới, hoa cưới, đặt tiệc cưới, đặt bánh,.... mình sẽ tổ chức ở đâu đây?"................... ""đó là còn chưa tính đến trường hợp anh và em đi đăng kí kết hôn, sau khi thành vợ chồng sẽ phải làm lễ gia tiên tại nhà anh, mà anh không tính rước dâu à???...""........... "Ôi, Đĩ của Đĩ đứng trước việc hôn nhân đại sự, không ngờ bối rối đến đáng thương."đó là việc của 3 năm sau, bây giờ hãy làm theo luật của Đĩ Điếm"Thắm hơi chần chừ, rồi đột nhiên lắc đầu :"Nếu chúng mình vượt mặt họ, gia đình họ hàng nhà anh nhất định không bao giờ chịu nhìn nhận em, dù có thế nào cũng phải trở về xin phép mới được"Chị nói dài nói dai, hai đầu gối tôi đã mỏi nhừ."Không còn kip nữa đâu. Gia đình là quan trong nhưng em mới là người đi cùng anh đến suốt cuộc đời. Ngày trước, học từ vụ của Dao Lam, chính miệng em đã nói với anh: mọi chuyện đều có cách giải quyết ! em quên nhanh vậy sao? "Lựa lúc Thắm đang khổ sở cắn môi suy nghĩ, tôi giục :"quyết định nhanh lên, hạnh phúc phải là do mình tự nắm lấy, anh mỏi chân lắm rồi..."Thắm bối rối 3 giây, rồi cũng quỳ xuống đất vòng tay ôm lấy tôi :“em đồng ý trói anh, em ràng buộc anh!”*****Bố mẹ tôi bị mất mặt, hay nói đúng hơn là họ sợ bị mất mặt trước gia đình dòng họ.Còn tôi, tôi sống chẳng quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình.Vô tư, thoải mái, bỏ đi cùng Thắm.Ngay hôm đó, gia đình đĩ điếm tức tốc thu dọn hành lí rời đi trong đêm.Ngồi sau xe, Thắm liên tục dõi nhìn quang cảnh phía sau qua cửa kính ôtô.Đà Lạt về đêm sương buông kín lối.Có 1 hạt sương vô tình lạc trên cửa kính.Thắm thích thú đưa ngón tay miết trên mặt kính, kéo dài thành đường ngoằn ngoèo theo hướng giọt nước cho tới khi khuất tấm mắt.Và giọng em như lạc đi giữa dòng người trên con đường lớn:"em nhất định trở về Đà Lạt, em nhất định đường đường chính chính bước vào nhà anh! "Đoạn, Thắm quay sang ôm chầm lấy tôi :"họ sẽ mắng nhiếc em, thậm chí buông lời khinh thị em, nhưng rồi sẽ đồng ý thôi"...........Xe đi hết con đường, rẽ hướng đèo Mimosa.Giữa khoảng tối và khoảng sáng trên những khúc cua vắng lặng, tôi thì thầm vào tai em:"nói thật đi, em có thấy quyết định bỏ trốn của anh là đúng đắn không? hay chỉ là chiều theo ý anh thôi?"Thắm thở dài, lắc đầu " anh làm không đúng chút nào""vậy có lẽ em chưa nghe câu này phải không Thắm?""câu nào cơ?"Tôi lấy hơi dài, nói 1 tiếng rõ ràng: "trong tình yêu không có đúng sai, tất cả đều công bằng. "..........Đúng vậy, mọi thứ đều công bằng trong tình yêu!Và nếu Xấu Hổ và bố của cô ấy đã có thể hiểu cho người mẹ ngoại tình kia, thì đến một lúc nào đó, gia đình cũng sẽ thông cảm cho quyết định của tôi ngày hôm nay"Đèo Mimosa trải dài qua rừng thông rậm rạp, hai bên đường mọc lên chi chít loài hoa đặc trưng của Đà Lạt, hương thơm thoang thoảng quyện vào trong gió.....Sau khi biết tôi đã bỏ đi, cô dì chú bác anh chị em họ hàng đổ xô tìm kiếm.Bố mẹ tôi không biết làm thế nào, cuống quýt cả lên.Ông nội đứng trước cổng nhà, tự nói 1 mình :“thế là đi à?cái thằng này thế mà ghê nhỉ?”Mẹ tôi khóc hết nước mắt, còn bố chỉ trầm ngâm, có vẻ như đang do dự không quyết.Cuối cùng bố đến bên ông nội, kể 1 số chuyện của tôi cho ông nội nghe.Nghe xong ông chỉ thở dài.Rồi cùng bà nội dắt tay bố và mẹ tôi đến khu vườn đào.Đi xuyên qua từng cành cây khẳng khiu trơ trọi, ông nội nói :“ngày bố cầu hôn mẹ là ở trong 1 khu vườn đào như thế này, lúc đó gia đình đều phản đối, chỉ vì nhà mẹ con nghèo, ở mảnh đất này còn không có lấy 1 người thân thích. Nhưng mà bố quyết tâm đi ngược với ý muốn của mọi người, bởi vì bố đã sống cả đời cho người khác, cũng nên có cuộc sống cho riêng mình. Trường hợp đứa cháu trời đánh này cũng vậy, nó đã sống cho người khác, hứa hẹn sẽ ra nước ngoài du học cho các con yên lòng, vậy thì hãy để cho nó 1 lần được sống cuộc sống của riêng nó. Con đường mà nó đã chọn!”Trở về Sài Gòn trong những ngày đầu thu, tôi và Thắm đóng cửa căn nhà ở quận 1 để chuyển sang sinh sống cùng Hồng Ngựa.Cả gia đình đĩ điếm ở chung với nhau, ăn uống vui vẻ.Chúng tôi họp bàn gia đình và cuối cùng đi đến thống nhất :Sẽ tổ chức hôn lễ cho tôi và Thắm, đúng vào dịp Halloween.Chúc các bạn online vui vẻ !