Lãnh Vô Song cúi đầu xuống, nhìn Ngũ Thập Lang chằm chằm rồi lại nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng vén ống tay áo của cô lên. Vệt đen đã dài hơn trước rất nhiều, dần tiến tới bờ vai.
Không còn nhiều thời gian nữa…
Chàng im lặng không nói gì, cúi đầu xuống thấp hơn nữa, dùng đôi môi ấm áp của mình hôn lên vệt đen trên tay cô, từng chút từng chút một.
“Vô Song…”. Ngũ Thập Lang thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, ra sức đẩy chàng ra, giãy giụa một hồi.
“Chúng ta thành hôn đi!”
Hả? Ngũ Thập Lang ngẩng đầu nhìn chàng. “Hả? Huynh vừa nói cái gì?”
Dưới ánh tà dương, đôi mắt sâu thẳm của chàng sáng lấp lánh như sao trời. Bỗng nhiên, khóe miệng chàng nhếch lên, mỉm cười tươi tắn, giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Ngũ Thập, chúng ta thành hôn nhé!”
Nụ cười ấy chẳng khác nào một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, khiến cỏ cây hoa lá bật mầm sinh sôi.
Ngũ Thập Lang lập tức đắm chìm trong nụ cười đó, ngây ngô gật đầu đồng ý: “Được”. Đến khi định thần lại, cô mới nhớ ra lúc nãy, mình vừa đồng ý chuyện gì, ngay tức khắc lắc đầu quầy quậy. “Vô Song, muội…”
Đôi mắt Lãnh Vô Song lạnh giá như băng, vừa lướt qua đã khiến cô cứng đờ ngay tại chỗ. “Muôi nói thử một câu “không” xem!”
Ngũ Thập Lang lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng.
“Mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều”. Lãnh Vô Song thở dài rồi nói tiếp: “Trước đây, ta cứ nghĩ chỉ cần ta hi sinh là muội sẽ được cứu mà hoàn toàn quên mất cảm nhận của muội. Nhiều khi đau ngắn không bằng khổ dài…”. Chàng mỉm cười, dịu dàng nói. “Ta thà ở bên muội, cùng chịu đau đớn, khổ sở với muội còn hơn là phải tìm cách lấy lòng người con gái khác.”
Chàng ngừng lại giây lát, vẻ mặt thẹn thùng, sau đó dõng dạc khẳng định: “Bởi vì từ lâu, ta đã coi muội là nữ chủ nhân của Linh Tê bảo kiếm rồi.”
Ngũ Thập Lang run rẩy, ngước mắt lên nhìn chàng, nước mắt long lanh, bi ai nấc nghẹn: “Nhưng mà… Vô Song… muội không còn nhiều thời gian nữa.”
Câu nói này cô đã nén trong lòng bao lâu nay, mỗi khi nhìn thấy Vô Song, cô lại chẳng thể nào nhẫn tâm nói ra được, hết lần này đến lần khác tránh nhắc đến vấn đề đó. Nhưng bây giờ, khi đã có dũng khí nói ra câu này, vết thương trong lòng còn đang chảy máu của cô lại như bị muối xát vào, đau đớn đến mức chết đi sống lại.
“Không sao, thời gian của muội cũng chính là thời gian của ta”. Chàng lại mỉm cười, dịu dàng thấm đậm tình cảm yêu thương trân trọng. Nụ cười trên môi không ngừng lại được, cứ thể bù cho tất cả những ngày tháng trước kia vậy.
“Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
“Còn lâu mới thế!”. Ngũ Thập Lang nhổ nước miếng, giậm giậm chân, nghiêm túc nói: “Điều lành chẳng linh, không khéo linh toàn điều xấu. Huynh nói như vậy, thiên thần thổ địa mà nghe được thì không tốt đâu. Nhổ một bãi nước miếng là sẽ không ứng nghiệm nữa.”
Lãnh Vô Song quay sang nhìn cô, than ngắn thở dài: “Ta đã nghĩ thông rồi, còn muội thì sao, vẫn cứ tiếp tục từ chối ư?”
Ngũ Thập Lang nhanh
chóng ngây thần người, im bặt không nói gì, ngồi sụp xuống, ôm đầu than khóc: “Vô Song, muội không muốn ích kỉ như vậy.”
“Vậy thì cứ ích kỉ một lần đi, Ngũ Thập, hãy vì ta mà ích kỉ một lần, chỉ một lần thôi!”. Lãnh Vô Song cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp: “Ta sẽ không bỏ muội lại một mình đâu.”
Ta sẽ không bỏ muội lại một mình đâu…
Nhiều năm trước đây, đã từng có một chàng trai nói như thế với cô dưới bầu trời đầy sao, giọng nói vô cùng kiên định, vẻ mặt cực kì đáng tin. Cảm giác an toàn mãnh liệt ấy bao bọc lấy toàn thân cô, giống hệt như lúc này, nước mắt từ từ tuôn ra khỏi mí mắt Ngũ Thập Lang, thuận theo gò má chảy xuống liên tục.
“Muội thực sự vô cùng may mắn, vào những lúc nguy nan khốn đốn, luôn luôn có người bên cạnh muội, chăm sóc, bảo vệ muội”. Ngũ Thập Lang ôm lấy cánh tay, cười trong nước mắt.
Lãnh Vô Song đưa tay vuốt mái tóc của cô, đột nhiên nở một nụ cười gian tà: “Sự thực không hoàn mĩ như vậy đâu. Thực ra thì lúc đó, ta không hề muốn ở lại cùng muội.”
“Cái gì cơ?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt hỏi.
“Năm đó, bọn người xấu bắt cóc muội ấy…”. Lãnh Vô Song nhìn vầng dương chốn xa xăm, mỉm cười tinh quái rồi nói: “Ta đã từng nghĩ tới việc một mình trốn đi trước, có điều, muội đã lấy mất cái dây buộc quần ta, còn bôi đầy bùn đất lên quần áo của ta, vậy nên, ta chẳng thể nào trốn đi trước được.”
Hả? Ngũ Thập Lang chớp chớp mắt, nhớ lại hình ảnh tiểu thiếu gia áo trắng, có chứng sợ bẩn quá đáng rồi đem ra so sánh với Lãnh Vô Song đang ngồi trước mặt minh. “Cậu bé trai năm đó chính là huynh sao?”
Lãnh Vô Song thở dài một tiếng rồi gật đầu. “Vốn dĩ ta không định nói ra chuyện này, bởi vì từ bé đến lớn, chưa một ai dám uy hiếp ta giống như muội cả.”
Cô đã từng uy hiếp chàng sao? Ngũ Thập Lang xoa đầu gãi tai, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Muội đã từng uy hiếp huynh à?”
“Muội đã ba lần cướp mất đồ ăn của ta. Trong đó có hạ thuốc mê nên muội đã hôn mê mấy hôm liền”. Càng nghĩ, chàng lại càng cảm thấy buồn cười. “Ta bị bọn chúng phục thuốc Nhuyễn Cốt Tán nên mất hết cả sức lực, muội lại nhân thế mà lấy mất cái dây buộc quần của ta, ép ta phải ở lại cùng muội cho tới khi có người đến giải cứu.”
Hả? Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Không phải huynh … huynh đã nói là sẽ không bỏ muội lại một mình ư? Huynh còn bảo nếu chỉ có một người trong hai chúng ta có thể đi ra thì cũng là muội đi ra trước. Câu này không phải huynh nói hay sao?”
Đôi mắt Lãnh Vô Song sáng rực lên, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhớ lại dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp, không ngừng níu lấy tay áo chàng của Ngũ Thập Lang lúc đó, chàng chẳng nhẫn nhịn được, bèn nảy ra ý định trêu chọc cô. Chàng liền ra vẻ u sầu, chán nản thở dài một tiếng. “Đúng vậy, câu đó là do ta nói, nhưng chính muội đã uy hiếp ta, ép ta phải nói như vậy.”
Ngũ Thập Lang đưa tay chỉ vào mũi mình, trố mắt ra nhìn chàng.
“Muội nói, nếu ta không chịu lập lời thề thì muội sẽ bôi bẩn y phục của ta, lột quần ta xuống…”. Chàng mỉm cười khoái trá, chăm chăm nhìn Ngũ Thập Lang đang hai mắt trợn trừng.
Hồi ức tốt đẹp bao năm nay không ngờ lại là lầm tưởng, hình tượng chàng thiếu hiệp anh hùng lừng lững trong đầu cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Ngũ Thập Lang bĩu môi nói. “Không nói chuyện này nữa, muội hỏi huynh, huynh đã nhận ra muội là đứa trẻ năm xưa từ lúc nào hả?”
Lãnh Vô Song cầm lấy miếng huyết ngọc to bằng nửa bàn tay đang treo trên cổ cô rồi nói: “Ngay từ đầu, ta đã biết đó là muội.”
“Huynh…”. Ngũ Thập Lang nghẹn ngào, chẳng nói được gì nữa. Một lúc lâu sau, cô nhìn thẳng vào mắt chàng, phẫn nộ quát lớn. “Thế mà huynh còn đẩy bay muội ra chỗ khác hết lần này đến lần khác là sao hả?”
Lãnh Vô Song mỉm cười, lãnh đạm cất tiếng: “Ta tưởng muội rất thích kiểu đó. Nhưng …”. Chàng nhoẻn miệng cười. “Nếu không phải là muội, muội cho rằng người bình thường có thể tiếp cận ta dễ dàng vậy sao?”
Phải chăng huynh ấy muốn ám chỉ rằng ngay từ đầu, huynh ấy đã có cảm giác khác lạ với mình? Ngũ Thập Lang phút chốc cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Vô Song, muội yêu huynh!”. Cô cười tít mắt, xông tới ôm chầm lấy Lãnh Vô Song. Đôi môi đập mạnh và đầu chàng, máu tươi bật chảy ra ngoài, vô tình rơi lên miếng huyết ngọc.
Bề mặt miếng huyết ngọc nhanh chóng có sự thay đổi.
Chất kịch độc màu đen trong máu của cô nhanh chóng ngấm vào miếng ngọc, trở thành vết đen trên đó, ở bề mặt miếng ngọc chỉ còn lại đúng giọt máu tươi thắm, đỏ rực.
“Vô Song, có thay đổi này!”. Ngũ Thập Lang vội vã vỗ vai Lãnh Vô Song, vô cùng hân hoan, mừng rỡ.
Lẽ nào thuốc dẫn giải độc chính là miếng huyết ngọc cổ xưa này?
Lãnh Vô Song lập tức bế thốc cô lên, vận công bay xuống dưới núi Quan Âm. “Chúng ta mau đi gặp Lạc Thủy Lưu để cô ấy giải độc cho muội!”
Nụ cười nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt của Ngũ Thập Lang, cô lạnh lùng nói: “Muội không muốn huynh phải cầu cạnh cô ta.”
Lãnh Vô Song nghiến răng, hạ quyết tâm, bỏ ngoài tai lời cô nói, tiếp tục dùng khinh công bay về.
Hai người không nói thêm với nhau bất cứ câu nào cho tới khi về đến Tiêu phủ.
Trước cửa lớn nhà họ Tiêu, có một người mặc y phục trắng như tuyết, nhìn thấy Lãnh Vô Song bế Ngũ Thập Lang thần tốc bay tới liền tỏ ra vô cùng bất mãn. “Thật là quê mùa, chẳng có chút lãng mạn nào cả!”
Ngũ Thập Lang lập tức nhe nanh giương vuốt, chuẩn bị xông ra quyết đấu. Nhưng cô chưa kịp xông ra thì đã bị Lãnh Vô Song ôm chặt trong lòng, mấy lần liền như thế, cuối cùng đành phóng ánh mắt dữ tợn, hung hăng về phía Lạc Thủy Lưu, gầm gừ giống y như con mèo đang nổi giận.
“Lãnh Vô Song, ta muốn chia tay huynh.”
Hả? Lúc này đang xảy ra chuyện gì đây?
Ngũ Thập Lang nhảy ra khỏi vòng tay của Lãnh Vô Song, bất giác nhìn thấy Đoạn Thủy Tiên đang tựa lưng sau con sư tử đá trước cửa, mặc y phục màu đỏ, mặt mày buồn bã, sầu muộn.
“Ta vừa tìm được một đối tượng mới, người ấy lý tưởng hơn huynh nhiều. Huynh chẳng biết thế nào là lãng mạn, tình tứ gì cả, không biết ngâm thơ cũng chẳng chịu hái hoa tặng ta, khiến ta vô cùng chán nản, vậy nên, chúng ta chia tay thôi”. Cô hùng hồn tuyên bố, khiến Ngũ Thập Lang đen sầm mặt lại.
Lãnh Vô Song nắm chặt lấy bàn tay Ngũ Thập Lang, lạnh lùng nói: “Được thôi, có điều, vì cô đòi chia tay trước nên phải chấp nhận một yêu cầu của ta. Ta muốn cô giải trừ tận gốc tất cả độc tố trong người Ngũ Thập Lang, bởi vì chúng ta đã tìm được thuốc dẫn.”
Lạc Thủy Lưu nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời: “Được, nhưng ta chỉ có một tháng thôi đấy, tháng sau, ta còn phải cùng Thủy Tiên lên đường tới Mẫn Nam nhập hàng.”
Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt mà mình tự cho là quyến rũ, mê hồn nhất nhìn về phía Đoạn Thủy Tiên, nhấc cành mai trong tay mình lên, vui sướng nói: “Ta rất thích cách chàng ví von ta với nhành mai này, đúng là vô cùng giống.”
Phụt! Suýt chút nữa Đoạn Thủy Tiên phụt ngụm nước trong miệng lên con sư tử đá, đúng là trời cao giáng họa. Nhìn xem, đây là số phận của người không chịu tin vào cấm kị trên lịch, tự ý xuất phủ linh tinh!
Nhưng tự ý xuất phủ không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao chàng lại cầm nhánh mai, ngước nhìn ánh trăng và ngâm thơ chứ? Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng cảm thấy cực kì đau khổ trước sự đa tài đa nghệ của bản thân.
“Thủy Tiên, ta sẽ ở bên chàng cả đời!”. Lạc Thủy Lưu không ngừng nũng nịu, thẹn thùng nhấc càng mai lên, mỉm cười hạnh phúc.
Đừng vậy mà! Đừng làm thế! Đoạn Thủy Tiên đứng bên cạnh con sư tử đá, liên tục đập đầu vào tường, chỉ muốn chết quách đi cho xong, không ngờ đẹp trai, ưu tú cũng là một cái tội.
Ngay trong giây phút đó, Đoạn Thủy Tiên tự kiểm điểm lại bản thân, sau cùng rút ra một bài học để đời, đó chính là: “Điều sai lầm lớn nhất của chính mình là … không đủ thầm lặng!”
Chương 21: Hỉ kết lương duyên
Xác pháo đỏ hồng bay ngợp bầu trời, trong ngoài phủ họ Tiêu, tất cả mọi người đều mặc đồ màu đỏ. Người hầu, nô bộc trong phủ thì cải trang thành bánh pháo, đuôi tóc hướng thẳng lên trời, kết đầy những sợi dây màu đỏ, các chủ nhân ai nấy đều vui vẻ, hân hoan.
Trong khuôn viên, khách khứa đông nghịch, hương thân phụ lão toàn thành Dương Châu gần như đều đến tham dự.
Hôm nay là ngày kết hôn của Ngũ Thập Lang, à không, không, không, thực ra là hôn lễ của cô con gái út nhà họ Tiêu, Ngũ Thập Nương. Tiêu lão gia chuẩn bị một bữa tiệc rượu vô cùng tưng bừng, hoành tráng, khiến cả thành Dương Châu nhộn nhịp, náo nhiệt hẳn lên.
Lãnh thiếu gia toàn thân mặc đồ đỏ, vô cùng thích hợp với đôi mắt sáng tựa sao Khuê, gương mặt đẹp như tượng tạc của chàng.
“Em rể, mau nâng ly, thêm ly nữa nào!”
Người chúc rượu là người anh trai thứ ba chín của Ngũ Thập Lang, hứng khởi đến mức lời nói loạn xạ, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt lạnh như băng sương của Lãnh Vô Song. “Em rể, uống đi, uống tiếp đi!”
Lãnh Vô Song nghiến răng, nhẫn nhịn nộ khí, ngẩng đầu uống ly rượu thứ một trăm lẻ một, vừa uống vừa dùng nội công ép rượu ra từ ngón tay út.
“Em rể, sắp đến lượt ta rồi!”. Anh trai thứ bốn mốt đứng ở phía sau, kích động đưa tay lên vẫy.
“Không được chen ngang, giữ vững đội hình!”. Tiêu lão gia phát cáu, bê hũ rượu chạy lại gần, kéo Lãnh Vô Song sang, men rượu ngà ngà cất lời hỏi: “Vô Song, tại sao lại thế?”
Lãnh Vô Song hít một hơi thật sâu rồi quay sang hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, chuyện gì ạ?”
“Tại sao con đã uống bao nhiêu rượu mà mặt mũi vẫn rạng rỡ, tỉnh táo, cũng chẳng đi giải quyết lần nào? Nhạc phụ của con chỉ uống vài bình là phải chạy đi tiểu tiện ngay rồi.”
Kinh mạch trên trán Lãnh Vô Song nổi lên bằng hết, chàng nghiến răng giành lấy bình rượu đầy ắp trong tay nhạc phụ đại nhân, ngẩng đầu uống cạn rồi tức giận nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ vì con thường xuyên luyện tập mà thôi.”
Tiêu lão gia trố mắt nhìn bình rượu trống không, nghi hoặc ngó đi ngó lại rồi hỏi: “Kì lạ thật, rượu của ta đâu hết rồi?”
Phía này mọi người cơm no rượu say, còn Ngũ Thập Lang thì đang đói meo cả bụng, ngồi trong phòng tân hôn, mặt mày khổ sở.
“Con đói quá, các mẹ!”. Cô ôm lấy bụng, không ngừng kêu than.
“Phải chịu đựng!!!”. Tất cả các mẹ đều đồng thanh nhất trí nâng cao chí khí cho Ngũ Thập Lang, khiến cô đành
phải nuốt nước miếng, tiếp tục ngồi ngây đơ như khúc gỗ.
Ọc… ọc … ọc …, cái dạ dày của cô không ngừng đánh trống biểu tình.
Cô moi hạt lạc sống từ trong túi ra, đưa lên miệng nhai, chưa bao giờ phát hiện ra lạc sống lại ngon đến vậy.
Lấy từng hạt, từng hạt một đưa lên miệng cho tới khi hết sạch.
Sau đó, cô bắt đầu chén táo đỏ … rồi hạt sen sống …
Sau tấm khăn che đầu, Ngũ Thập Lang vui vẻ vô cùng, thấy các thứ trên còn ngon hơn cả món đậu xào khoái khẩu mọi khi.
“Ngũ Thập, con đang ăn cái gì đấy?”. Mẹ cả đứng gần nhất nghe thấy tiếng nhai đồ ăn liên tục phát ra sau chiếc khăn che đầu, vô cùng hiếu kì, liền khom lưng xuống nhìn xem sao.
Ngũ Thập Lang đang cắn hạt sen sống trắng tinh, nhồm nhoàm nhai nghiến.
Mẹ cả lập tức đưa tay lên ôm miệng, lực bất tòng tâm cất tiếng: “Tiểu tổ tông, đây là những thứ được chọn để đem lại may mắn cho con đấy! Không được ăn, không được ăn đâu!”
Cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn, ngoại trừ mấy viên bột rán ăn từ sáng sớm thì Ngũ Thập Lang chưa có gì bỏ vào bụng, cô thực lòng đã đói đến mức cực điểm, da bụng chuẩn bị dính vào da lưng rồi, phẫn nộ giật luôn chiếc khăn đội đầu xuống rồi tức giận hét lớn: “Đến lúc nào thì con mới được ăn?”
“Phải đợi cô gia vào phòng tân hôn, uống rượu hợp cẩn con ạ!”. Mẹ thứ năm thẹn thùng lên tiếng. Thực ra, sau khi uống rượu hợp cẩn thì sẽ đến khâu động phòng, nên lại càng chẳng có thời gian ăn uống gì cả, nhưng bà không tiện nói ra, chỉ sợ tiểu tổ tông đang ngồi trước mặt mình sẽ phát cáu rồi gây ra nhiều chuyện đau đầu nhức óc hơn.
“Hả? Còn phải đợi huynh ấy về phòng sao?”. Ngũ Thập Lang ngay tức khắc uể oải, mất hết cả tinh thần, nghiến chặt răng, mặc cho mọi người ngăn cản thế nào, cô vẫn cương quyết bước ra khỏi phòng.
“Vô Song, chúng ta uống rượu hợp cẩn thôi!”
Từ phía đằng xa, cô nhìn thấy tướng công nhà mình nộ khí xung thiên, đang phải tiếp rượu mọi người, bàn tay nắm chặt lại, mấy lần định đưa tay ra rút Linh Tê bảo kiếm ở phía sau lưng rồi lại run run thu về, ra là chàng đã nhẫn nhịn chịu đựng vô cùng khổ sở. Cảnh tượng này khiến cho Ngũ Thập Lang không nhịn được cười.
“Ngũ Thập muội muội, làm sao muội lại không đội khăn tân nương mà chạy ra ngoài thế này?”. Các anh trai đang xếp hàng chờ chúc rượu vô cùng kinh ngạc, đồng thanh hét lớn.
“Muội mặc kệ! Vô Song, muội không muốn ngốc nghếch ngồi một mình trong phòng đâu. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu hợp cẩn thôi!”. Ngũ Thập Lang níu lấy ống tay áo của Lãnh Vô Song, đôi mắt to không ngừng chớp chớp. Chiếc mũ phượng và lớp son phần càng khiến khuôn mặt cô thêm xinh xắn, diễm lệ.
Trái tim của Lãnh Vô Song bỗng vô duyên vô cớ nóng rực lên.
“Được, đi uống rượu hợp cẩn thôi!”. Lãnh Vô Song mỉm cười rồi xé một miếng vải áo, che lên đầu cô. “Có điều, khăn che mặt thì phải để tướng công ta đích thân kéo xuống.”
Ngũ Thập Lang cười tít mắt, đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào bàn tay ấm áp của chàng, hớn ha hớn hở đi lên phía trước.
“Em rể, như vậy không hợp lễ nghĩa cho lắm!”
“Đúng thế, đợi thêm chút nữa, đến lúc hai đứa động phòng hoa chúc, mấy huynh đệ bọn ta còn phải đến quậy phá một chầu nữa cho mà xem.”
Hả? Lại còn đòi quậy phá lúc động phòng nữa?
Câu nói này đã khiến Lãnh Vô Song lần đầu thành hôn hoàn toàn kinh ngạc.
Trán chàng lại nổi đầy gân xanh, cuồn cuộn không dứt, chút nhẫn nại cuối cùng đã cạn sạch, chàng rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Người nào dám quậy phá thì … sẽ giống như chiếc đèn này!”
Tay nhấc kiếm lên, múa lượn như nước chảy mây trôi, nho nhã phiêu linh, khiến chiếc đèn sáng rực trước mặt tan thành trăm ngàn mảnh vụn.
Không gian như bị đóng băng, tất cả mọi người đều ngây người ra, kinh hãi tột độ trước khí thế mạnh mẽ của chàng.
“Đi nào, vào động phòng!”. Tâm trạng của Lãnh Vô Song đột nhiên vui vẻ hẳn lên, mới đi được vài bước, cảm thấy Ngũ Thập Lang đi quá chậm, chàng liền cúi xuống bế thốc cô lên, vận khí nhún chân bay vút lên, chân đạp lên đầu mọi người khiến họ là oai oái, hùng dũng tiến vào phòng tân hôn.
TTT
“Uống rượu hợp cẩn là hai đứa đã trở thành phu thê, cùng ân ân ái ái, sướng vui, đói khổ có nhau”. Mẹ cả vỗ vỗ lên đầu của Ngũ Thập Lang, vẻ mặt hiền từ, tiếp đó đưa tay lên ra hiệu, các dì các mẹ đứng đầy một phòng lần lượt rút ra ngoài.
Để lại Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song trong phòng.
Ngọn nến đỏ sáng chói khiến cả căn phòng khoác lên mình màu đỏ may mắn, vui vẻ, hạnh phúc.
“Ngũ Thập…”. Ánh mắt chan chứa tình cảm, Lãnh Vô Song khẽ nuốt nước miếng, đưa tay vuốt khẽ lên má Ngũ Thập Lang, mãi không nói được lời nào.
“Vô Song, muội đói quá!”. Đúng vào khoảnh khắc lãng mạn, tuyệt đẹp nhất thì bụng Ngũ Thập Lang lại tiếp tục biểu tình.
Lãnh Vô Song thở dài một tiếng, bất lực nói: “Vậy thì muội hãy ăn một chút bánh trái đi, ta thực tình mệt quá. Muội ăn xong thì tự mình lên giường nhé!”
Vậy là trong căn phòng tân hôn diễm lệ, tuyệt đẹp, tân nương ăn uống như hổ đói, còn tân lang thì mệt nhoài, vừa đặt lưng lên giường đã ngủ ngay.
Tiêu lão gia mạo hiểm tính mạng nép tai phía ngoài cửa sổ phòng tân hôn một hồi lâu mà mọi thứ vẫn cứ tĩnh lặng, im lìm.
Ông không ngăn nổi dòng lệ xót thương, cứ tiếp tục thế này thì biết đến bao giờ, ông mới có thể nhìn thấy đứa cháu ngoại yêu dấu, con của Ngũ Thập Lang đây chứ?
Phật dạy: “Không thể nói! Không thể nói!”
Cho nên, giấc mộng làm ông ngoại của Tiêu lão gia phải qua rất nhiều ngày mới có thể trở thành hiện thực được.
Ngoại truyện
Sau lễ thành hôn, trông Lãnh Vô Song càng ngày càng phong độ, tươi tắn, nhưng Ngũ Thập Lang thì ngược lại, tiều tụy, mệt mỏi, chán nản, bi ai.
Thấy thế, Tiêu lão gia không khỏi lo lắng, nghi hoặc quay sang hỏi cậu con trai cả đang đứng bên cạnh. “Lẽ nào là lấy âm bổ dương?”
“Vậy thì hàng ngày, không cần đun các loại cạnh ngẩu pín bò, nhung hươu gì nữa!”. Ông càng lúc càng tin tưởng vào suy đoán của mình. Nhìn thấy đứa con gái rượu tiều tụy, mệt mỏi, đáng thương, người làm cha như ông sao có thể không đau lòng cho được?
Thế là lúc đến giờ cơm, Tiêu lão gia cứ nhìn Lãnh Vô Song mãi, định nói rồi thôi, thôi rồi lại định nói, sau cùng ông vẫn chẳng thể nhẫn nhịn được, vừa chăm chăm nhìn con rể quý vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cha bảo này, Vô Song à … trẻ thì trẻ, con vẫn nên điều độ một chút, đừng vui xuân quá đà!”
Sắc mặt của Ngũ Thập Lang lập tức tím xanh lại, chiếc bát trong tay cô nhanh chóng đập mạnh xuống mặt bàn.
“Tại sao lại phải điều độ? Phải cuồng nhiệt lên mới đúng!”. Ngũ Thập Lang nắm chặt tay lại, vô cùng phẫn uất, dáng vẻ hệt như phụ nữ trung niên nhu cầu không đủ vậy.
Khiến cho Lãnh Vô Song ngượng ngùng đến mức đỏ mặt tía tai.
Phẫn uất nói xong, Ngũ Thập Lang và cơm liên tục, phồng mồm trợn má, nuốt mãi không trôi nên bật ho liên tục.
Tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng kinh ngạc.
Mẹ cả là người đầu tiên lấy lại được hồn phách, mừng đến mức rơi lệ, lập tức đứng bật dậy, hỏi: “Ngũ Thập, lẽ nào … lẽ nào … con đã có mang?”
Bà không hỏi thì thôi, vừa hỏi dã khiến Ngũ Thập Lang suýt òa khóc.
Kể từ hôm tân hôn đến giờ đã gần một tuần, hàng đêm, ngoài việc ôm lấy cô ngủ thì Lãnh Vô Song chưa làm bất cứ chuyện gì khác. Nếu như vậy mà vẫn có thể có thai được thì bản thân cô chắc chắn là thánh mẫu.
“Ngũ Thập, lẽ nào là thật?”. Lãnh Vô Song cũng hân hoan hỏi.
Ngũ Thập Lang lại càng buồn rầu, chán nản, thầm nghĩ: “Lẽ nào huynh cho rằng còn cách cả lớp quần áo mà vẫn có thể mang thai, sinh con được sao?”. Nộ khí đầy bụng mà không biết trút vào đâu, cô đập mạnh tay xuống bàn rồi thét: “Ta có con trai rồi!”
Tất cả mọi người trong gia đình đều vui mừng khôn xiết, suýt nữa còn vỗ tay nhiệt liệt để khích lệ đôi trẻ.
“Có điều, đứa con trai ấy vẫn còn đang ở chỗ cha của nó”. Cô nói xong liền lườm Vô Song một cái, vẻ mặt bi thương, ai oán vô cùng, nức nở bỏ đi.
Để mọi người ngồi đó, chớp chớp mắt nhìn Lãnh Vô Song đang tỏ ra cực kì ngây thơ, vô tội.
“Vô Song, Ngũ Thập … con bé… làm sao … làm sao lại thế …?”. Tiêu lão gia không biết nên bắt đầu thế nào, nghĩ mãi mà chẳng tìm ra từ ngữ để hình dung về việc Ngũ Thập Lang uất ức bỏ đi.
“Bộ dang như thể nhu cầu không đủ”. Ngay tức khắc, có người tiếp lời cho ông.
“Đúng vậy, đúng vậy!”. Tiêu lão gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, không ngừng vỗ tay tán thưởng người mới đến, vừa quay lại nhìn liền vui mừng thốt lên: “Cẩm Phong, con tới rồi sao? Lại đây mau, chị Hoan, mau chuẩn bị thêm một bộ bát đũa!”
Lạc Cẩm Phong nhoẻn miệng mỉm cười, ngồi xuống ghế rồi quay sang hỏi với dáng vẻ vô cùng trưởng thành: “Em rể, gần đây thế nào?”
Khuôn mặt Lãnh Vô Song ngay tức khắc đen sầm lại, chàng đứng bật dậy, nhấc vạt áo chuẩn bị bỏ đi.
“Lẽ nào em rể không muốn biết tại sao Ngũ Thập Lang lại tức giận bỏ đi?”
Lãnh Vô Song dừng lại ngay lập tức.
Mấy hôm nay, chàng đã đối xử với Ngũ Thập Lang vô cùng ân ái, thương yêu, vậy mà tính khí của cô càng ngày lại càng khó chiều, thô lỗ. Ngày nào chàng cũng ngồi trầm tư suy ngẫm xem tại sao Ngũ Thập Lang lại hay cáu gắt, thô lỗ như vậy, lúc thì lo lắng chất độc trong người cô vẫn chưa được giải hết, lúc lại sợ rằng sự lãnh đạm, lạnh lùng của mình làm cô bị tổn thương…
Đã suy đoán, ngẫm nghĩ bao ngày nay mà chàng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân sau cùng, vậy nên lúc này, khi Lạc Cẩm Phong hỏi thế, chàng liền quay lại ngay.
“Em rể coi cuốn sách này thì sẽ biết ngay vì sao Ngũ Thập Lang lại hay tức giận, cáu gắt như thế”. Lạc đại thiếu gia đưa một cuốn sách dày cho Lãnh Vô Song rồi cười tít mắt lại.
Lãnh Vô Song liền nhận lấy, đọc ngay tựa đề ngoài bìa: “Danh mục tỉnh thế?”
“Đúng vậy, đúng vậy, em rể cứ đọc nhiều, xem nhiều, suy tư nhiều, điều quan trọng nhất là phải thực hành thật nhiều, cuối cùng sẽ có ngày lãnh ngộ được mọi thứ”. Lạc đại thiếu gia ngẩng cao đầu, ra vẻ cao thâm khó đoán.
“Hãy tin ta đi, bản thân ta cũng lãnh ngộ được rất nhiều điều uyên thâm từ cuốn sách này đấy!”. Vẻ mặt của chàng cực kì nghiêm chỉnh, gật đầu một cách thành tâm.
Lãnh Vô Song bán tín bán nghi lật giở mấy trang đầu ra, ánh mắt vừa lướt qua những điều ghi chép trong đó, hai má liền đỏ ửng lên.
Chàng đưa tay lên, ra ý cảm tạ Lạc Cẩm Phong một cách thiếu tự nhiên
, sau đó nhấc vạt áo vận công, bay vút ra khỏi phòng ăn.
Để lại sau lưng tất cả mọi người đang vô cùng mơ hồ, chớp chớp mắt nhìn các món ăn trên bàn.
“Cha nuôi bảo này, Cẩm Phong, cuốn sách Danh mục tỉnh thế đó nói về cái gì thế? Liệu có thể giải quyết được vẫn đề giữa hai vợ chồng con bé không?”. Tiêu lão gia nghi hoặc hỏi.
Lạc Cẩm Phong nhoẻn miệng mỉm cười. “Đây là bí mật gia truyền, con đảm bảo có sách là mọi sự sẽ lành ngay.”
Nghe thấy giọng điệu của chàng tự tin, chắc chắn như vậy, tất cả mọi người trong phòng ăn đều tự động chuyển sang chủ đề khác.
TTT
“Ngũ Thập, cuối cùng ta đã biết tại sao muội lại sầu não rồi.”
Dưới ánh nến lung linh, Lãnh Vô Song đỏ bừng mặt nhìn về phía Ngũ Thập Lang đang cởi y phục ra, cúi đầu khẽ nói: “Thì ra đến tận lúc này, hai chúng ta vẫn chưa thực sự động phòng hoa chúc.”
Ngũ Thập Lang thẹn thùng, đỏ mặt tía tai. Mấy ngày nay, mọi người trong nhà đã nấu không biết bao nhiều thứ đồ bổ cho cô, khiến khí huyết của cô mỗi ngày một nóng hơn.
“Ăn nói linh tinh, muội nào có ão não, tức giận gì huynh cơ chứ?”. Ngũ Thập Lang xấu hổ, đưa hai tay lên ôm mặt, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng.
“Nếu không có Lạc Cẩm Phong thì e rằng ta đã bỏ lỡ biết bao thời khắc xuân xanh rực rỡ, vui sướng rồi”. Lãnh Vô Song thở dài một tiếng rồi từ từ rút cuốn Danh mục tỉnh thế ghi đầy bút tích rồng bay phượng múa của Lạc đại thiếu gia ra.
Ngũ Thập Lang vừa liếc qua một trang sách, máu mũi đã chảy ngay tức thì…
Không thể trách cô được, muốn trách thì chỉ có thể trách gần đây, cô đã uống quá nhiều canh bổ.
“Ngũ Thập…”. Lãnh Vô Song khẽ gọi tên cô rồi đưa tay ra lau vết máu dưới mũi cô. “Liệu chúng ta có thể mô phỏng theo hay không?”
Giọng nói của chàng vô cùng dịu dàng, tràn đầy mê hoặc…
Làn môi của chàng mỏng manh, hồng thắm, gợi cảm, đôi mắt tràn đầy sự si mê, khát khao, khuôn mặt tựa bạch ngọc nhanh chóng sáp lại gần, vạt áo nhẹ buông, để lộ ra đôi xương quai xanh tuyệt đẹp, khuôn ngực rắn chắc, vạm vỡ thoắt ẩn thoắt hiện sau vạt áo, khiến chàng càng thêm quyến rũ, đẹp trai, đê mê…
Ngũ Thập Lang lặng nuốt nước miếng, đưa tay lau máu mũi rồi ngoác miệng ra, bật khóc tu tu.
Thấy thế, Vô Song không khỏi hoảng hốt, vội vã ôm chặt cô vào lòng, hoang mang hỏi: “Làm sao thế, Ngũ Thập? Nếu muội không muốn thì chuyện này để sau cũng được mà.”
Ngũ Thập Lang lắc lắc đầu, vẻ mặt bi phẫn, nghẹn ngào lên tiếng: “Không phải là muội không muốn, mà là bởi vì … hôm nay, “A Nguyệt” đến thăm muội …”
Nhưng cuốn Danh mục tỉnh thế và mĩ nam tuyệt sắc bên cạnh cứ khiến máu mũi của cô tuôn trào không ngừng.
Vậy là sau một đêm cuồng nhiệt đó, sắc mặt của Ngũ Thập Lang lại càng tiều tụy…
Vừa tái nhợt vừa xanh tím…
TTT
Từ đó trở đi, già trẻ lớn bé nhà họ Tiêu đều thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Lãnh Vô Song, vị cô gia mới trong phủ.
Xem ra chỉ có mình chàng mới có thể áp chế nổi một Ngũ Thập Lang bướng bỉnh, ngang ngạnh mà thôi.
Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…
The end
Chúc các bạn online vui vẻ !