Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang cuối
CHƯƠNG 5
Tôi vừa xuống máy bay đã thấy đồng nghiệp ở Thường Hải đang đợi. Không muốn làm lỡ thời gian cho nên tôi nhờ họ đưa tôi đến nơi ở của Tường Vi luôn. Khi mấy người đồng nghiệp nghe được địa chỉ của Tường Vi thì không khỏi sợ hãi mà cười: “Diệp Hiểu, lần này cô tìm vị hoàng thân quốc thích nào thế?”
Tôi nói: “Nơi này không phải là hoàng cung đấy chứ?”
Đồng nghiệp trả lời: “Mặc dù không đúng nhưng cũng không sai, khu biệt thự này toàn gia đình quyền quý, người bình thường chỉ sợ vào không được.”
Tôi lập tức cảm thấy mình chuẩn bị chưa đủ chu đáo, Tường Vi rốt cuộc là có một người chồng như thế nào? Cô cái thần bí này còn có bao nhiêu chuyện mà người khác không ngờ tới?
Đúng như dự liệu, chúng tôi bị chặn ở cửa khu biệt thự, không được vào. Bảo vệ không hề ngang ngược nhưng rất kiên nhẫn, sau khi biết chúng tôi là người của đài truyền hình thì lại càng thêm phòng bị, không chịu thỏa hiệp. Thật đúng là tiểu quỷ khó chơi.
Cuối cùng tôi nói: “Tôi là bạn của tiểu thư Tường Vi.”
Hắn lễ phép hỏi lại: “Ai là Tường Vi? Tất cả mọi gia đình ở đây không có ai tên Tường Vi hết.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Vậy có Đường phu nhân hay không? Chồng của cô ấy là người Thụy Điển, Chris Đường.”
Người bảo vệ trẻ tuổi lập tức sáng mắt: “Chị quen Đường phu nhân?” Mặt anh ta bỗng ửng đỏ.
Tôi nói: “Đúng, tôi là bạn cô ấy.” Nói những lời này, mặt tôi cũng đỏ lên, tự tiện coi mình và Tường Vi thực sự là bạn!
Bảo vệ do dự một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại thỏa hiệp: “Hay là… để tôi gọi điện thoại tới nhà cô ấy.”
Một lúc sau anh ta đi ra, giọng nói trở nên cung kính hơn: “Diệp tiểu thư, Đường phu nhân không có nhà, mấy ngày tới cũng không về. Có điều Đường tiên sinh nói nếu như chị đồng ý có thể vào ngồi chơi, hiện tại anh ấy cũng rảnh rỗi.”
Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, vượt vạn dặm xa xôi tới đây, vậy mà cũng không thấy được người phụ nữ trong truyền thuyết. Mấy người đồng nghiệp bên cạnh thay tôi đáp: “Vậy cũng được.” Được cái gì mà được? Trong lòng tôi không tình nguyện mà lên tiếng.
Bảo vệ lớn tiếng nói chuyện cùng tôi: “Đường tiên sinh rất ít khi về nước, tung tích như rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Không biết có bao nhiêu người muốn gặp mặt anh ta, các anh chị thật mà may.”
Tôi không quá cảm thấy hứng thú hỏi: “Đường tiên sinh là thân phận gì?” Chắc không đến nỗi là thái tử Ả Rập hay một quý tộc hết thời nào chứ?
Bảo vệ suy nghĩ một chút: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có điều anh ta rất có địa vị”.
Đi bộ chừng mười phút chúng tôi mới đến nơi. Tôi tỉ mỉ quan sát. Khu vực này mặc dù rất rộng nhưng lại không có nhiều hộ gia đình., trong khuôn viên rộng rãi có thể nhìn thấy thưa thớt vài ngôi biệt thự. Giữa Thượng Hải tấc đất tấc vàng này sao lại có một nơi phô trương như thế chứ? Tôi có thể hiểu được sự kinh ngạc trong mắt mấy người đồng nghiệp bọn họ có lẽ cũng rất hứng thú với chồng của cô gái Tường Vi kia.
Cuối cùng cũng đến nhà của Tường Vi. Đó là một biệt thự nhỏ ba tầng màu trắng kiến trúc kiểu streamline mà rất nhiều phụ nữ ước ao được ở đây. Người mở cổng là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục. Anh ta đưa chúng tôi vào phòng khách. Tôi ngồi xuống sô pha sau đó nhìn thấy một ô cửa sổ sát đất được lắp kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài có thể thấy có một bể bơi hình chữ nhật. Có điều hình như chủ nhà không có ở trong phòng khách.
Một cô gái đi đến mời chúng tôi uống trà, cô ta nói: “Tiên sinh chúng tôi mời Diệp tiểu thư vào trong thư phòng.”
Tôi nhìn cô ta cảm ơn, sau đó cùng đồng nghiệp đứng dậy định vào trong, nhưng người đàn ông vừa rồi lập tức ngăn cản: “Tiên sinh chỉ mời một mình Diệp tiểu thư.”
Phô trương đến mức thú vị… Thế nhưng vì đang ở trong nhà người ta cho nên chúng tôi chỉ có thể bị ép phải tuân thủ.
Một người đàn ông khác cũng mặc âu phục chẳng biết từ đâu đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị, mời tôi lên lầu hai. Tôi bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, bọn họ đều có bộ dạng cường tráng mà trầm tĩnh, thần thần bí bí khiến tôi đoán không ra thân phận gì. Dừng lại trước một căn phòng, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa. Từ bên trong truyền ra một giọng nói nam tính: “Mời vào.” Chân tướng khiến cho tôi thất vọng, giọng nói bình thường, không trầm cũng không êm, chẳng có gì đặc sắc, mười người đàn ông thì có tới chín người có giọng nói như vậy.
Tôi nản lòng đẩy cửa đi vào, cảm giác đầu tiên là: một căn phòng tràn ngập ánh mặt trời. Thư phòng này vẫn dùng kiểu cửa kính từ trần nhà xuống tận sàn, rèm cửa không buông, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh tràn vào trong phòng. Vậy mà không biết dùng biện pháp gì mà đứng trong này cũng không hề cảm thấy chói mắt. Thư phòng cũng không tráng lệ như tôi tưởng tượng, càng không có những chùm đèn pha lê khoa trương, hoàn toàn một màu trắng theo phong cách cổ xưa, có cây cảnh và giá sách bày một ít sách cũ, ghế sô pha là cái loại mà khiến cho người ta vừa nhìn đã hận không thể ngồi mãi không cần đứng dậy. Chris Đường ngồi bên bàn đọc sách, thấy tôi đến cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười: “Diệp tiểu thư?”
Tôi nói: “Đúng.”
Tôi lập tức hiểu được người đàn ông trước mắt không hề đơn giản. Chỉ có những kẻ mới phát tài mới có thể làm mới toàn bộ những thứ xung quanh mình. Còn người đàn ông này, từ nụ cười, cách ăn mặc, đến căn phòng đều được bố trí sắp xếp khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi nhịn không được muốn quan sát anh ta. Giống như lời mẹ của Tường Vi nói, anh ta dung mạo bình thường, so với Ôn Tân thực sự là không bằng, nhưng bà đã quên không nói tới khí chất của anh ta. Tôi chưa bao giờ thấy một người khí chất xuất chúng như thế, một người đàn ông vừa ung dung, vừa cao quý. Ôn Tân, A Hàn tuy rằng đều rất đẹp trai nhưng nếu so sánh thì hình như có vẻ ngây ngô hơn người đàn ông này. Có một vị khách nữ vào cửa, anh ta không đứng dậy chào nhưng cũng không khiến tôi cảm thấy như vậy có gì thất lễ. Không khách sáo một cách đúng mực, kiểu khí chất này có lẽ trời sinh đã có trên người anh ta.
Anh ta mời tôi ngồi xuống, tôi nhìn anh ta một lát, cảm thấy khuôn mặt này có chút gì đó quen thuộc, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục do dự mà hỏi: “Đường tiên sinh, anh có phải là Chris Đường?”
Anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bình tĩnh trả lời: “Nếu như Diệp tiểu thư đến tìm Tường Vi, vậy thì không cần quan tâm tôi có phải Chris. Đường hay không, đối với cô mà nói, tôi cũng chỉ là chồng của Tường Vi mà thôi.”
Thực sự là một câu trả lời thông minh.
Tôi lập tức nhận ra mình đã sai rồi. Vì khiếp sợ mà đã dùng sai từ ngữ biểu đạt, cho dù lúc này trước mặt là một tội phạm giết người cũng không khiến tôi sợ hãi đến thế. Tường Vi hóa ra đã kết hôn với một nhân vật như thế này, cho dù có chút phô trương cũng chẳng có gì lạ. Số người trên thế giới này có tên Chris Đường có thể tính được hơn mười vạn, nhưng người đàn ông này lại nổi tiếng nhất. Đường gia nguyên quán Thượng Hải, phát triển sự nghiệp ở Hồng Kông, ba mươi năm trước ra hải ngoại, an cư lạc nghiệp. Bọn họ xuất thân từ gia tộc xưa địa vị không cao, không thích xuất hiện nhiều trên truyền thông, nhưng dù như vậy thì năm ngoái vẫn có một tạp chí nối tiếng thể giới xếp gia tộc họ Đường với đại diện là Chris Đường ba mươi tuổi vào hàng ngũ năm mươi gia tộc lớn mạnh nhất thế giới.
Tôi nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, phán đoán sai lầm thì hậu quả thật đáng sợ. Người đối diện tôi lúc này có khác nào một con khủng long, vậy mà một người làm truyền thông như tôi vẫn chưa hay biết gì. Có thể là vì quá mức căng thẳng mà tôi làm rơi túi xách trong tay. Tôi nói “thật xin lỗi” rồi cúi xuống nhặt lên. Tôi vội vàng lén lút đặt chiếc máy ghi âm vào trong túi xách. Chưa được sự đồng ý người ta mà đã tiến hành ghi âm, thật là có chút vô sỉ, nhưng là một người làm truyền thông, cơ hội gặp Chris Đường e rằng cả đời chỉ có một lần, chắc là ông trời cũng tha thứ cho tôi.
Tôi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đường tiên sinh, xin lỗi tôi đã nói dối, tôi tuy rằng ngưỡng mộ đại danh Tường Vi đã lâu nhưng thực ra không phải bạn cô ấy.”
Đôi mắt đen láy kia nhìn lại tôi: “Tôi biết. Hơn nữa còn biết rõ Diệp tiểu thư tới đây có mục đích khác. Không may là hôm qua Tường Vi đi Thái Lan, trước khi đi cô ấy có dặn tôi tiếp đãi cô.”
Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể gặp được, tôi âm thầm tiếc nuối. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy thật nguy hiểm. Chắc chắn là mẹ của Tường Vi đã nói với bọn họ biết chuyện tôi tới tìm. Cũng may là tôi kịp thời thú nhận, nếu không thì thật là mất mặt.
Tôi hỏi: “Cô ấy khi nào trở về?”
“Cô ấy nghe tin có một phương thuốc cổ truyển dùng thịt cá sấu có thể chữa được chứng hen suyễn, à, chắc cô không biết bố vợ tôi bị mắc bệnh này rất nghiêm trọng. Tường Vi sau khi từ Thái Lan về sẽ ở lại Hồng Kông vài ngày, cả tuần này cũng sẽ chưa về nhà được.”
“Thật tiếc.” Tôi thành thật nói.
Anh ta khách khí gật đầu: “Diệp tiểu thư từ xa tới, lẽ ra nên giữ cô ở lại Tường Vi về. Nhưng thấy cô trẻ tuổi lại giữ chức vụ quan trọng như vậy, chắc cơ quan cũng không thể thiếu được cô, cho nên tôi sẽ không mở miệng mời cô ở lại. Có chuyện gì cần nói với Tường Vi cô có thể nói ra tôi sẽ nhắn lại với cô ấy.”
Lời khách sáo ai ai cũng dùng tới, chỉ là xem xem nói như thế nào gây hấp dẫn nhất mà thôi. Giống như mỗi người đều mặc quần áo, vải và lụa thì Chris. Đường khẳng định là kiểu thứ hai.
Tôi cảm thấy không có gì phải vòng vo: “Bác gái hẳn là đã nói rõ chuyện tôi đến tìm Tường Vi, Đường tiên sinh nói vậy cũng biết ý đồ tôi đến. Tôi biết thân phận của Đường tiên sinh, như vậy có thể là một yêu cầu quá đáng, thế nhưng đối với một gia đình gần như sắp tuyệt vọng mà nói, Tường Vi là hy vọng duy nhất. Ôn Tân hiện tại thập tử nhất sinh, nếu như Tường Vi trở về, có thể mời cô ấy đi gặp Ôn Tân một chuyến được không?”
Chris Đường hiển nhiên có chút kinh ngạc, anh ra rút ra một điếu thuốc, làm dáng vẻ xin phép tôi hút thuốc, rồi chậm rãi châm lửa: “Đúng là tôi có nghe qua. Nhưng nói thật với cô, Diệp tiểu thư, theo hiểu biết của tôi mà nói thì tôi cảm thấy mọi người nên tập trung sức lực đi tìm được tủy phù hợp với bệnh nhân. Điều này đối với bệnh nhân là tốt nhất. Đương nhiên, người nhà bệnh nhân thì ắt hẳn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội naò.”
Anh ta hạ mi mắt, tiếp tục nói: “Về phần tôi, tôi cũng không ngăn cản vợ mình làm việc mà cô ấy muốn, chỉ cần cô thích là được. Cô ấy có quyền tự do của mình.”
Tôi nói lời cảm ơn với anh ta.
“Không cần cảm ơn tôi, ” Anh ta không nhanh không chậm trả lời: “Kỳ thực tôi cũng rất tò mò về mối tình đầu của Tường Vi. Cô ấy là người yêu sâu đậm, hận cũng sâu đậm, nếu như chuyện cũ không có gì uẩn khúc, chắc chắn cô ấy sẽ đi.”
Chris Đường nói anh ta hiếu kỳ, nhưng tôi lập tức mẫn cảm mà nghĩ hẳn là không đơn giản như vậy. Chẳng có người nào làm chồng mà muốn vợ mình còn lưu giữ hình bóng người yêu cũ cả. Hay là anh ta thà dung túng cô ấy mang lòng chua xót ngọt ngào, còn hơn là để cô ấy hận tình cũ, vì hận càng sâu chứng tỏ yêu càng đậm. Nhất thời, tôi bỗng cảm thấy người đàn ông này cũng không hẳn đáng tin. Con trời hay thường dân cũng đều có tình cảm giống nhau, yêu ai đó rồi sẽ lo lắng được mất. Nhưng hai người bọn họ đến với nhau như thế nào?
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thận trọng: “Diệp tiểu thư đang dò xét tôi? Tò mò chuyện của tôi và Tường Vi?”
Tôi xấu hổ ho khan một tiếng, dù sao cũng là người từng trải, vậy mà suy nghĩ thoáng cái đã bị anh ta đọc ra.
“Không cần giữ ý, cô từ xa xôi tới đây như vậy, chỉ bằng tinh thần làm việc chuyên nghiệp và sự tò mò vô cùng lớn, tôi cũng có thể đáp ứng được cô. Dù sao cô cũng là dựa vào việc này mà sống, đúng không?
Cảm giác được trong lời nói của anh ta có sự châm chọc, tôi lập tức nói khách sáo: “Đường tiên sinh, tôi là người làm truyền thông, nếu nói là không tò mò về anh thì khẳng định là nói dối. Nhưng anh không cần lo, tôi không phải là bọn cẩu tử làm bừa. Chuyện thu hút tỷ suất người xem chương trình đối với tôi đương nhiên quan trọng, nhưng cái quan trọng hơn là có thể cứu được mạng người. Dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi tôi cũng không bỏ qua.”
“Như vậy là thì tốt rồi.” Anh ta cười ôn hòa, nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại. “Có điều, nếu như Diệp tiểu thư lấy máy ghi âm trong túi ra giao cho tôi, như vậy là tốt nhất, tôi không quen nói chuyện nếu như bị ghi âm. Không có cái đó, chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn một chút.”
Máu tôi bốc lên đầu, thật muốn trốn đi ngay lập tức. Hóa ra ngay từ đầu anh ta đã nhìn ra động tác của tôi. Thật đúng là đã làm trò hề trước mặt anh ta. Xấu hổ, tức giận khiến tôi đứng ngồi không yên, nhưng tôi vẫn phải cắn răng ngượng ngùng đặt máy ghi âm lên bàn.
Chris Đường hạ thấp người: “Cảm tạ.”
Đúng là dối trá! Kỳ thực anh ta cũng không cần khách khí như vậy, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì mấy người bảo vệ kia sẽ xông cửa vào tống cổ tôi ra khỏi đây. Vậy mà anh ta còn làm ra vẻ rộng lượng, thực sự là cáo già, giết người không thấy máu.
“Diệp tiểu thử trà ô long này đi, không đến nỗi nào. Lúc đầu hơi đắng, nhưng sau đó lại rất ngọt. Có thể giúp hạ hỏa.” Anh ta đang chế nhạo tôi, ẩn ý không cần nói cũng biết.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi thở sâu, ép buộc tự mình điều chỉnh ý nghĩ. Bỏ chén xuống bàn, quả nhiên tâm tình tốt lên không ít. Âu cũng là, ngồi đối diện với một người như vậy, tôi cùng anh ta đấu? Đạo hạnh khỏi bàn cũng biết kém ra thế nào.
Anh ta dùng ngón tay chống cằm, nhìn tôi có chút suy nghĩ: “Cô xem, cách mỗi người đối đãi với sự lừa dối đều không giống nhau, điều này có liên quan tới tuổi tác và sự từng trải. Diệp tiểu thư, cô nhất định rất không hiểu vì sao tôi lại nói những lời này với cô?”
Kinh nghiệm của cả cuộc trò chuyện ngắn ngủi buộc tôi vui lòng phục tùng mà trả lời: “Đường tiên sinh nói gì chắc chắn cũng đều có suy tính.”
CHƯƠNG 6
“Tôi quen Tường Vi từ ba năm trước đây, khi đó cô ấy mới 22 tuổi, chính là lúc mà từ một cô thiếu nữ vừa lột xác trở thành một người phụ nữ. Một người sau khi biết mình bị người yêu lừa dối thì cho dù có nhiệt huyết thế nào cũng sẽ ngọc nát đá tan.”
Anh ta đang nói Ôn Tân lừa dối Tường Vi ư? Thật sự là một sự dạo đầu khiến tôi rùng mình. Tôi căng thẳng, hai bàn tay đan vào nhau.
“Thực tình mà nói, tôi là một kẻ rất lười, đương nhiên nếu nói theo một cách khác thì sẽ là một người biết hưởng thụ cuộc sống. Cho dù có bận rộn cỡ nào thì hàng năm vẫn sẽ dành ra một khoảng thời gian tới thế giới bí mật của mình, bỏ mặc hết tất cả mọi chuyện, chạy đi một mình một góc. Hai năm trước, ở Lhasa – con phố nổi tiếng thứ tám trên thế giới, tôi lần đầu tiên gặp Tường Vi.
Con phố hình vòng cung kia chỉ dài một hai km, nhưng lại thần bí dị thường. Hai bên phố đều là những ngôi nhà cổ, giữa phố còn có mấy cái lư hương lớn, ngày đêm khói nghi ngút, tản ra một mùi hương của dầu cây tùng, vô cùng đặc biệt. Khách tha hương tới đây, nếu như không để ý đường đi lối lại, thường không tìm được đường về, nhìn không phân biệt rõ phương hướng. Chris Đường cũng giống như những du khách khác, rất hiếu kỳ mà tham quan khu thánh địa tràn ngập bầu không khí phật giáo này, vừa đi vừa quan sát nhưng người đang ở hai bên đường phố đang dập đầu hành lễ. Nếu như không phải bị một cái bát gỗ rất đặc biệt thu hút thì có lẽ cả đời này anh ta cũng không gặp được Tường Vi.
Lúc ấy, anh ta đang khom người quan sát hoa văn kỳ lạ trên chiếc bát thì vô tình nhìn thấy một cô gái đang ôm đầu ngồi xổm dưới chân tường ở hàng tạp hóa bên cạnh. Ngồi bên cạnh mảng tưởng lớn, thân hình cô dường như càng trở nên nhỏ bé cô đơn hơn. Cô gái ấy mặc quần jean, áo trắng, bạch mặc áo, cả người đều bẩn, đi đến gần có thể nghe được tiếng rên khe khẽ của cô, giống như cô đang bị bệnh.
“Tôi quyết không phải một người thích xía mũi vào chuyện người khác. Nhưng hôm ấy không biết là vì lý do gì, cũng có thể là ở trong bầu không khí phật giáo của con phố đó ám ảnh, mà tôi nhịn không được muốn đi tới giúp cô ấy.” Chris Đường tiếp tục châm một điếu thuốc nữa: “Tôi nâng cô ấy đứng dậy, quan sát sắc mặt cô ấy liền biết là cô ấy bị sốc khí hậu cao nguyên ở đây rất nghiêm trọng. Tây Tạng độ cao tuyệt đối khoảng bốn nghìn mét, không khí loãng, mới đến đây nếu không chuẩn bị trước sẽ không chịu nổi. Sắc mặt cô ấy lúc đó đã tái nhợt, môi bạc phếch, dường như có thể chết bất cứ lúc nào. Một tiếng cô ấy cũng không nói lên lời, tôi chỉ có thể đưa cô ấy tới khách sạn tôi ở lúc đó.”
Chris Đường thuê một căn phòng riêng cho Tường Vi, cho cô uống thuốc. Trong lúc còn chưa đỡ hẳn, cô ấy vẫn không quên mở miệng nói cảm ơn. Nhìn qua cũng biết cô ấy là một người được giáo dục tử tế. Anh ta ngồi bên cạnh một lúc, đợi cho tới khi Tường Vi ngủ rồi, chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy khóe mắt cô có một giọt nước mắt lăn xuống. Một cô gái, một thân một mình đi tới nơi cao hơn mặt nước biển tới mấy nghìn mét thế này, không cần nghĩ nhiều cũng biết lí do.
Tường Vi lúc ấy vừa nhếch nhác, vừa chật vật, vốn dĩ nhìn không thấy được nhan sắc. Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt kia chảy xuống, hình như đáy lòng Chris Đường đã rung động. Anh ta giơ tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Chris Đường ở trong phòng mình gọi điện thoại sang phòng của Tường Vi mới biết cô không còn ở đó nữa. Chạy đi hỏi anh ta mới biết cô đã trả tiền phòng từ sáng sớm rồi rời đi. Nghĩ từ nay về sau trong biển người rộng lớn này có lẽ cả đời cũng không gặp lại cô gái kia, Chris Đường trong lòng bỗng nhiên có một chút tiếc nuối.
Thế nhưng trong chính điện, anh ta lại gặp được Tường Vi. Tháng mười ở Lhasa, ban ngày nhiệt độ cũng chỉ có mười độ. Tường Vi lúc ấy mặc một chiếc áo lông màu trắng, tóc đen nhánh xõa trên hai vai, rối bù tang thương, như những u hồn du đãng trong những khu vườn tràn ngập hương khói.
Chris Đường tới gần cô chào hỏi.
Tường Vi đang mải nhìn theo trang giấy quyển kinh đến xuất thần, sắc mặt trắng một cách u ám, cô nhìn thấy Chris Đường thì gật đầu: “Ngày hôm qua rất cảm ơn anh.”
Sóng mắt của Tường Vi long lanh nhưng lại chứa đựng một cảm giác mơ hồ như không có chỗ nương thân. Chris Đường thở dài, cô gái này xem ra đúng là vừa thất tình. Thế nhưng anh ta đương nhiên sẽ không nói, chỉ khẽ cười: “Lhasa quả đúng là một nơi kỳ diệu.”
Tường Vi nhìn hành khách trong chùa chiền đang mải miết dập đầu: “Có người nói nơi này là nơi mà con người và Phật tổ ở gần nhau nhất, chỉ cần tĩnh tâm ngưng thần là có thể cùng với trời phật tương thông.”
“Nghe có vẻ đáng sợ, nếu ai đó có suy nghĩ xấu xa thì chẳng phải sẽ rất nhanh chóng bị phát giác ư?”
Cô không trả lời, yên lặng đi tới một gian hầm trong phòng nhỏ, hàng trăm hàng nghìn ngọn đèn đầu được thắp sáng, thỉnh thoảng có những con thiêu thân lao vào khiến cho vô số đốm lửa lóe ra, cảnh tượng chấn động lòng người. Tường Vi chắp hai tay, lẳng lặng cầu khấn, như là muốn nhắn nhủ điều gì đó tới phật tổ. Chris Đường vẫn đi theo bên cạnh cô, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô. Bao nhiêu lo lắng suy nghĩ trong lòng không cánh mà bay, bầu không khí yên bình nơi đây khiến lòng anh ta phẳng lặng như nước. Lần này tới Lhasa cũng chỉ là vì đột nhiên muốn tới thăm quan, nhưng bây giờ anh ta đã hiểu rõ, đây là ý trời cho anh ta được gặp người kia.
Tường Vi thăm viếng tất cả mọi nơi rồi, quay đầu nói với Chris Đường: “Tôi cũng đã cảm ơn anh rồi, mong anh đừng đi theo tôi nữa.”
Từ khi sinh ra tới giờ cũng chưa có ai dám nói như thế với Chris Đường. Anh ta bật cười: “Thật không phải, tôi lần đầu tiên tới đây, không biết đường đi cho nên muốn xem xem hành trình của cô thế nào có tiện đường cùng đi không?”
“Nơi tôi muốn đi không thích hợp với anh.”
Anh ta lập tức bày ra bộ dạng ngang nhiên: “Nói tôi nghe xem.”
“Tôi muốn tới nơi cao nhất trên đỉnh núi, đến nơi mà thời gian không vận động, tìm một khe núi cao mà nhảy xuống.” Tường Vi nghiêm túc trả lời: “Cho nên xin mời anh đừng theo tôi, cũng không cần khuyên tôi.”
“A, thật tiếc.” Anh ta trả lời, thấy cái vẻ nghiêm túc rất trẻ con của Tường Vi mà không nhịn được cười: “Việc này cần dũng khí vô cùng lớn, có thể mời cô cùng uống chén rượu tiễn biệt được không?”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
“Tôi biết cô nghiêm túc. Bất luận là ai làm việc gì cũng đều có lý lẽ của riêng mình. Nếu như cô đã quyết định rồi thì tôi có làm gì ngăn cản cũng vô ích. Tôi chỉ muốn mời cô uống chén rượu, có lẽ chuyện của cô có thể sẽ khiến chuyến du lịch của tôi ít nhiều bớt cô quạnh hơn. Hơn nữa, đối với cô mà nói, tại sao an nghỉ ở nơi đất khách quê người này ít ra vẫn còn có người biết nguyên nhân.”
Chris Đường lừa gạt đưa Tường Vi về quán rượu rồi bảo người ta mang lên một bình rượu cực mạnh.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Anh cố ý muốn khiến Tường Vi say sao?”
Chris Đường tất nhiên nghĩ câu hỏi của tôi đúng là dư thừa: “Đương nhiên. Những người có ý định tự sát trong đầu thực ra thường đều là nhất thời nghĩ không thông. Nếu như có người bên cạnh khai đạo, thì sẽ không có một cái kết bi kịch. Ngày đó là ngày đau khổ nhất của Tường Vi. Trước lúc hôn lễ của Ôn Tân được cử hành, Tường Vi đã gọi điện cho anh ta nói, nếu như nhất định kết hôn với người con gái kia, cô ấy sẽ nhảy xuống sơn cốc ở Lhasa tự vẫn. Lhasa là nơi có rất nhiều kỷ niệm đẹp với bọn họ, bọn họ đã từng hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới ở cung điện Potala thần thánh. Nhưng Ôn Tân nghe cô ấy nói xong liền nói đừng có dọa anh ta bằng cách đó, gặp gỡ vui vẻ chia tay vui vẻ, sau đó anh ta tắt điện thoại. Tường Vi từ nhỏ được cưng chiều, không có gì muốn mà được, đột nhiên bị người yêu thương lạnh nhạt vô tình như vật, nỗi đau đó tuyệt đối là khắc cốt ghi tâm.”
Tường Vi uống ba ly rượu rồi bất ngờ khóc thất thanh, bám lấy Chris Đường nói: “Tôi không biết vì sao lại biến thành như vậy, nửa năm trước anh ấy đột nhiên giận giữ với tôi, nói tôi lén lút với người khác. Nhưng tôi không hề, tôi thực sự không làm thế! Tôi thậm chí bắt kẻ khác tới đối chất, nhưng anh ấy vẫn không tin, vì sao anh ấy lại nghĩ oan tôi như thế?”
Chris Đường thương hại nhìn Tường Vi. Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (*), đàn ông nếu đã thay lòng đổi dạ thì cho dù bạn gái anh ta chỉ thay đổi một kiểu tóc thôi anh ta cũng có lý do để trở mặt.
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (欲加之罪, 何患无辞): ý nói những người đã có ý muốn hại ai đó thì sẽ tìm đủ mọi cách, vin vào mọi lý do để hạ bệ người đó.
“Tôi vẫn cho rằng anh ấy đùa tôi, không bao lâu sẽ hết giận. Vậy mà anh ấy nói, anh ấy sẽ kết hôn với người khác.” Tường Vi thét lên, giống như một con vật bị dồn đến chỗ đường cùng: “Nếu thật sự có gì sai, tôi có thể sửa. Rốt cuộc anh ấy vì sao lại tuyệt tình rời bỏ tôi như thế? Vì sao không nói tình hình lúc xa nhau cho tôi biết? Tôi yêu anh ấy như vậy…”
Chris Đường ôm lấy vai Tường Vi trấn tĩnh cô. Tường Vi ôm lấy anh ta nức nở: “Anh ấy lừa gạt tôi như thế, hôm nay anh ta kết hôn tôi sẽ chết cho anh ta xem, để anh ta hằng năm đến ngày kỉ niệm kết hôn phải nhớ tới tôi, tôi muốn anh ta cả đời không được yên lòng.”
Chris Đường không thể khống chế nổi cục diện, đành phải trộm bỏ một viên thuốc ngủ vào rượu của Tường Vi. Nhìn cô ngủ, anh ta xoa bả vai đã ướt đẫm của mình, đột nhiên cảm thấy mình vừa vác lên vai một trách nhiệm.
Tối hôm ấy, Chris Đường ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm xa xôi trống trải. Một vệt sáng lạnh lẽo vụt qua, những hạt sáng nhỏ li ti tỏa sang hai bên đẹp lung linh. Màn đêm một mảnh tĩnh lặng, anh ta quay đầu nhìn Tường Vi đang ngủ say, bỗng nhiên trong tim cảm thấy mềm mại như một miếng bọt biển.
Ngày hôm sau Tường Vi tỉnh lại, dường như hoàn toàn đánh mất ý thức, mở miệng nói một câu: “Anh ấy bây giờ đã là chồng của người khác.” Rồi không nói gì thêm nữa. Ánh mắt cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chris Đường thở dài: “Nếu như cô muốn tìm tới cái chết, tôi cũng không ngăn cản được cô. Nhưng cô nghĩ lại xem, ba mươi năm sau, ngay cả đến ngày kỉ niệm kết hôn anh ta còn không nhớ nổi, thì liệu có nhớ được ngày anh ta kết hôn là ngày cô tự tử không? Trong đời người ta tình yêu đúng là quan trọng, nhưng những chuyện khác cũng không thể coi nhẹ.”
Tường Vi nghe xong vẫn nửa chìm trong choáng váng, ngồi im bất động nửa ngày, nước mắt như những hạt chân châu cứ lặng lẽ rơi xuống, khóc đến mức tê tâm liệt phế. Mãi tới chiều, cô đột nhiên ngã trên mặt đất, hóa ra là khóc đến bất tỉnh. Chris.Đường đành phải đi theo cô chăm sóc, vừa muốn mặc kệ lại vừa không nhẫn tâm, đành coi như giữa đường gặp phải oan gia.
Mãi đến khi sắp phải rời khỏi Lhasa, Chris Đường vẫn không yên tâm về Tường Vi. Anh ta hỏi: “Cô có muốn quay về không?”
Tường Vi cắn môi, một mực lắc đầu.
“Cô sắp đi đâu?”
“Đâu cũng được.”
Chris Đường suy nghĩ một chút: “Tôi sắp đi Hồng Kông, có thể sẽ ở đó một thời gian, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Tường Vi gần như không suy nghĩ mà lập tức đồng ý. Một năm đó, Chris Đường sắp xếp công việc cho cô, khiến cô không có thời gian mà suy nghĩ linh tinh. Mãi đến một ngày, khi nụ cười tươi đã trở về trên khuôn mặt Tường Vi, Chris mới lên tiếng hỏi cô: “Có đồng ý gả cho anh không?”
Tường Vi im lặng rất lâu, Chris Đường bắt đầu cảm thấy thất vọng, trong lúc anh quay đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Tường Vi ôm lấy từ phía sau: “Trên đời này anh là người đối xử tốt nhất với em, nếu không lấy anh, sợ rằng cả đời này em cũng sẽ không lấy được ai.”
Chris Đường trêu chọc cô: “Em xinh đẹp như vậy mà không lấy được chồng, thì những cô gái khác chắc phải đi thắt cổ mất?” Lúc nói câu này, anh vẫn chưa quay đầu lại về phía Tường Vi, không muốn cho cô nhìn thấy những giọt nước mắt đang chảy xuống vì hạnh phúc. Bao nhiêu năm trên đời này, anh ta đã được không biết bao nhiêu mỹ nhân theo đuổi thế mà lại tự đầu hàng rơi vào tay Tường Vi.
Đại gia và người đẹp – vốn dĩ là một chuyện tình không tồi, nhưng không biết vì sao tôi nghe mà cảm thấy thê lương. Tường Vi đáng thương, biết bao nhiêu đàn ông phát điên vì cô ấy, mà cô ấy lại vướng vào một tình yêu đáng sợ như vậy. Bị bỏ rơi bất thình lình, lại còn bị mang tiếng phóng đáng, rốt cuộc là năm xưa Ôn Tân đã nghĩ thế không biết? Sợ rằng đến lúc chết, đây cũng là một cái kết cục mà Tường Vi không thể giải đáp được.
Tường Vi và Ôn Tân quen biết nhau từ lâu, tình yêu khắc cốt ghi tâm cho tới bây giờ cũng chỉ còn là một tiếng thở dài trong đêm thanh tĩnh. Bọn họ hiện tại đều có những thứ thuộc về riêng mình. Nếu như không phải Ôn Tân lâm trọng bệnh, thì có lẽ chuyện cũ giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn được chôn sâu trong hồi ức, ba mươi năm sau nhớ lại cũng chỉ xem như một giấc mộng. Hôm nay nhắc lại chuyện cũ mới thấy quả thật là con người ai cũng đã được số phận an bài.
“Diệp tiểu thư, nếu như cô ở trong trường hợp của Tường Vi, bị bạn trai vứt bỏ như thế, lúc anh ta tính mạng bị đe dọa, cô sẽ đi gặp hắn chứ?”
“Tôi không biết, có lẽ tôi ích kỷ, không thể lập tức trả lời được.” Tôi thành thật thừa nhận: “Thế nhưng nếu là vợ của Ôn Tân thì tôi dám chắc cô ấy nhất định sẽ đi. Tôi tham gia vào câu chuyện này sở dĩ cũng là vì Sơ Tình. Với cô ấy mà nói, nếu như tính mạng người yêu nằm trong tay mình, cô ấy nhất định sẽ để anh ta sống.”
Chris Đường lập tức nói: “À, câu chuyện về người con gái và mãnh thú?”
Tôi hỏi anh ta: “Đường tiên sinh, còn anh? Nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào?”
Anh ta ngẩn ra, sau đó trả lời: “Tôi cũng không biết, bởi vì tôi căn bản sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Nhưng tôi nghĩ tôi biết câu trả lời của Tường Vi, cô ấy sẽ để anh ta vào cửa có mãnh thú, sau đó sẽ chết cùng anh ta.”
Tôi cứng họng nhìn Chris, nhưng anh ta lại cười: “Tường Vi trước đây tính tình rất kiên quyết, nhưng mấy năm nay cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rất nhiều. Tình cảm của cô ấy đối với Ôn Tân là một thứ tình yêu hồn nhiên say đắm như trẻ con. Nhưng hiện tại cô ấy đã không còn tình cảm gì với Ôn Tân, vết thương trong lòng đã lành lặn thì nếu cô ấy có lựa chọn khác cũng chẳng có gì lạ.”
Tôi nhịn không được mà hỏi: “Hai năm nay hai người hạnh phúc chứ?”
“Rất tốt. Tường Vi hiện tại rất thích vẽ tranh minh họa, cô ấy cũng gửi tới các nhà xuất bản, thu được nhuận bút khiến cô ấy rất đắc ý.”
Chris Đường cười, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới bên cửa sổ: “Khi cô ấy trở về, tôi sẽ truyền đạt lại ý của Diệp tiểu thư tới cô ấy. Thế nhưng, cô ấy có về đó hay không, tôi không thể thay cô ấy trả lời cô.”
Tôi hiểu, đây là ý đuổi khách, tôi lập tức đứng dậy cáo từ.
Chris Đường nhìn tôi một lát, bỗng nhiên lo lắng nói rằng: “Cho dù kết quả như thế nào, chỉ sợ cuối cùng cô mất công không, chuyên mục lần này có lẽ khiến cô khổ cực rồi.”
Tôi nói: “Đường tiên sinh, nếu như anh không muốn tên mình và Tường Vi bị công bố, chúng tôi có thể thay tên nhân vật trong chuyên mục.”
Anh ta nhàn nhạt nói: “Đó cũng không phải nguyên nhân.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ, đang định hỏi lại, anh ta đã rung chuông báo người vào tiễn khách, tôi lại đành nhịn xuống.
Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang cuối
Chúc các bạn online vui vẻ !