Chương 20
_Mẹ có chuyện muốn nói với con ah?_Henry đi đến gần ghế sofa mà mẹ hắn đang ngồi đọc báo.
_Uhm!mẹ nhờ ông quản gia lên kêu con đấy.
_Có chuyện gì hả mẹ?
_Con chở mẹ đi shopping một lát!
_Hả?_hắn giật mình_sao mẹ không nhờ tài xế chở?
_Mẹ cần con đi shopping với mẹ!_mẹ hắn nói
Hắn nhăn mặt:
_Để làm gì?con không thích,mẹ đi một mình đi!
_Không được!Con không biết hôm nay là ngày gì sao?
Hăn lắc đầu.
Mẹ hắn nói tiếp:
_Hôm nay là sinh nhật của Stephanie.
_Thật sao?_hắn ngạc nhiên_con không biết!
_Thì giờ biết rồi,con nên đi mua quà tặng cho Stephanie chứ.
_Thôi_hắn gãi đầu_mẹ mua dùm con luôn đi.
_Ơ hay cái thằng này,làm gì có chuyện mua dùm.Đi với mẹ nào_mẹ hắn đứng dậy,kéo tay hắn.
Hắn la oái oái:
_Đợi đã mẹ ơi,để con lên thay đồ đã!
Ôi…mua quà cho con gái,có bao giờ hắn tự đi mua đâu cơ chứ!Mấy con nhỏ bồ của hắn lúc trước,hắn toàn nhờ người làm đi mua quà dùm,vậy mà mấy nhỏ đó đều thích đấy thôi! =___=’’
-------------------------------------------------------
_Sao hôm nay chị Cathy cho mình về sớm thế nhỉ?_Ivy hỏi Sarah.2 đứa đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc khá mệt mỏi.
Sarah lắc đầu:
_Mình không biết!
Ivy thở dài:
_Thế là mình ở nhà cậu được 1 tuần rồi nhỉ?Nhanh thiệt!
_Cậu thấy cuộc sống mới thế nào?
_Nói chung là không tệ như mình nghĩ_Ivy gật gù nói_không có người giúp việc,mình phải đi làm.Cực thiệt nhưng rất vui,mình học được thêm rất nhiều.Cậu nhìn mình xem,có thấy mình già và đen hơn không?_Ivy quay sang Sarah.
Sarah phì cười:
_Cậu là Ivy đẹp nhất mà mình được biết!Thôi đến nhà rồi,xuống xe đi!
Ivy mở cửa,bước vào trong….Tối om…cúp điện ư?Sao lại…???Nó chưa kịp kêu Sarah thì…
_HAPPY BIRTHDAY…
Căn phòng bỗng nhiên sáng hẳn lên,khắp nơi giăng đầy bong bóng..Ba nó,Marsha,anh Dennis đang đứng trước mặt nó,tươi cười.Trên tay Marsha là 1 chiếc bánh sinh nhật phủ Socola đẹp tuyệt..Nó ngỡ ngàng..
_Gì mà sững hồn vậy?Bộ em không nhớ sinh nhật của em sao?
Ivy tròn xoe mắt nhìn Dennis:
_Sinh nhật em á?
Đúng rồi..nó không hề nhớ,hôm nay là sinh nhật nó…Biết bao nhiêu chuyện làm nó quên béng mất là hôm nay là ngày nó 20 tuổi.
Dennis cốc đầu nó:
_Đồ ngốc,có ngày sinh mà cũng quên.
_Thôi,ngồi xuống thổi nến nào Ivy!_Marsha vẫy Ivy
Mọi người cùng quây quần nơi bàn.Chiếc bánh sinh nhật đặt ở giữa..
Bài hát sinh nhật được cất lên:
_Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to Ivy
Happy birthday to you
_Ước điều gì đi nào.
Ivy gật đầu,nó nhắm mắt lại,chắp hai tay lại và …ước.Nó ước gì cuộc sống sau này của nó sẽ toàn niềm vui.Ivy mở mắt ra và thổi nến.
_Hoan hô…_mọi người vỗ tay.
_Cám ơn tất cả_Ivy cười.
Ông Thomas đưa cho nó 1 hộp quà được kết ruybăng màu xanh rất đẹp:
_Ba tặng cho con.
_Cám ơn ba!
Nó sung sướng mở món quà ra,lòng đầy hồi hộp như đứa trẻ lần đầu tiên được nhận quà,nó thích bóc quà nhất mà lị…
Đó là 1 chiếc áo trắng rất là đẹp,chắc cũng không rẻ đâu…
_Con thích chứ?_Ba nó hỏi
Ivy gật đầu,nước mắt nó bỗng rơi xuống.
_Ây,sao lại khóc thế này?_ba nó hỏi.
_Con cảm ơn ba nhiều lắm.
Ông Thomas xoa đầu con gái yêu:
_Đúng là mít ướt mà,nín đi con.
Nó lại gật đầu..
Marsha chồm tới:
_Đây là quà của bác,tặng con.Chúc con sinh nhật vui vẻ!
Nó nhìn Marsha,cảm động:
_Cám ơn bác!
Nó mở quà ra,1 bộ trang điểm =___=’’
_Bác biết là con không thích trang điểm,nhưng con gái đôi khi cũng cần làm đẹp.Hi vọng món quà này của bác sẽ giúp tô điểm thêm nét đẹp đã có sẵn của con.
Ivy ôm Marsha:
_Con cám ơn bác nhiều!
_Qùa của mình nữa này_Sarah lên tiếng.Nhỏ đưa cho Ivy hộp quà khá to.
_Wa!cái gì mà to thế?
_Mở ra rồi biết!
Ivy nhanh tay mở ra..1 chiếc túi xách đẹp mê ly…nhưng trước giờ có bao giờ nó dùng túi xách đâu cơ chứ >___
Sarah cười hì hì:
_Nhìn cái mặt cậu ngố chưa kìa!Đã đến lúc cậu nên trở thành 1 người con gái đúng nghĩa rồi,đâu thể nào đi đâu cũng xách theo cái balo to tướng của con trai được.
Ivy nhìn Sarah,mỉm cười:
_Cám ơn cậu!
_Không có chi!Còn anh Dennis,quà của anh đâu?_Sarah quay sang Dennis.
Dennis nhún vai:
_Qùa hả?Thôi anh em cùng 1 nhà,khách sáo chi mà tặng quà cho nhau,đúng hok Ivy?
_Ơ hay!nói thế mà nghe được ah?
Dennis cười lém lỉnh:
_Hehe,Ivy không nói thì thôi chứ,em bắt bẻ làm gì?
_Anh….
_Coi cãi không lại kìa!_Dennis chọc.
_Ivy_Sarah quay sang nó_cậu nói đi.
Ivy bật cười trước 2 anh em;
_Thôi,quà cáp gì,lỡ ảnh tặng thêm đôi giày cao gót là tiêu tớ.
_Hehe,em thấy chưa Sarah?
Sarah nhăn mặt:
_Chưa thấy ai như ông này!
_Thôi_Marsha lên tiếng_đừng cãi nhau nữa.Ngồi xuống cắt bánh nào!
Không khí gia đình ấm cúng tràn ngập quanh Ivy.Nó thấy nó thật hạnh phúc.Một sinh nhật đơn giản như bao sinh nhật trước đây của nó nhưng lần này nó thấy sao ấm lòng lạ kì.
----------------------------------------------------------
Nhà Henry bây giờ được trang hoàng lộng lẫy.Mẹ hắn rất có cảm tình với Stephanie nên đã định tổ chức 1 sinh nhật thật hoành tráng,nhưng Stephanie không thích như thế,cô bé chỉ muốn 1 sjnh nhật bình thường bên cạnh những người yêu thương.(giống Ivy nhỉ ^^!).Henry thì tìm cách tránh né vì hắn không thích tiệc tùng,và lý do chính là hắn không muốn Stephanie hi vọng vào hắn bất cứ điều gì,nên hắn kêu Jack qua chở đi chơi nhưng đâu dè bị mẹ hắn phát hiện,thế là cả Jack cũng bị kéo vào dự buổi tiệc này.
Jack thì không quen thân lắm với Stephanie,nhưng cậu vẫn nhớ cô bé sún răng 1 thưở này.Nhìn thấy Stephanie xinh đẹp trong chiếc váy hồng nhạt,Jack không khỏi trầm trồ:
_Cô bé xinh thật đấy!_Jack nói nhỏ vào tai hắn.
Henry ngập ngừng:
_Uhm…xinh!
Stephanie quả thật rất xinh,một nét đẹp ngây thơ,trong sáng.Hoàn toàn khác với những cô gái mà Henry đã từng tiếp xúc( dĩ nhiên là ngoại trừ Ivy ^^!)
Trên bàn ăn có 2 chiếc bánh sinh nhật vĩ đại.Một là của ba mẹ hắn mua,còn 1 cái là của Jack.Cậu bị lôi vào bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này nên chưa chuẩn bị quà cáp gì,chỉ biết gọi điện thoại đặt thêm 1 cái bánh sinh nhật khổng lồ.
Stephanie nhận được rất nhiều từ người thân và bạn bè từ Paris gửi sang.Ba mẹ hắn thì tặng cho cô bé chiếc đồng hồ Rolex đẹp tuyệt khiến cô bé cứ trầm trồ mãi.Còn hắn thì đứng đợi đến khi mẹ hắn giục mới đem món quà ra tặng cô bé.
_Tặng em!_hắn đưa món quà ra_chúc em sinh nhật vui vẻ!
Hai má Stephanie ửng hồng,cô bé mỉm cười với hắn:
_Cảm ơn anh!
Và Stephanie nhẹ nhàng mở hộp quà ra.Đó là 1 sợi dây chuyền cực kì xinh đẹp với mặt dây chuyền hình giọt nước pha lê màu xanh.Đôi mắt Stephanie ánh lên niềm vui sướng:
_Ôi!đẹp quá!
Hắn gãi đầu… >___
_Henry_mẹ hắn lên tiếng_đeo vào cho Stephanie đi con!
Hắn nhăn mặt,miễn cưỡng cầm sợi dây chuyền lên,đeo cho Stephanie.
_Ôi!đẹp quá!_mẹ hắn vỗ tay_nhưng nếu có sợi màu hồng thì đẹp hơn.Mà có người giành mua sợi đó trước Henry rồi!_mẹ hắn chắt lưỡi,tiếc rẻ.
_Con thấy sợi dây này là đẹp nhất rồi!_Stephanie nói,rồi cô bé quay sang Henry_cám ơn anh nhiều,em thích lắm.
Cô bé lại nhón lên hôn vào má Henry một cái!oh my goodness,cả nhà đều oà lên.Stephanie lấy tay che hai má đang đỏ bừng còn Henry thì quay sang nhìn Jack với vẻ mặt đau khổ..Jack chỉ biết nhún vai ^^!
_2 đứa thân thiết với nhau từ bao giờ thế?_ba hắn lên tiếng.
_Ba mẹ hiểu lầm rồi,không có chuyện đó đâu!_Hắn liền nói_Thôi con xin phép đi với Jack có công chuyện.
Nói rồi hắn kéo Jack đi thẳng trước sự ngỡ ngàng của ba mẹ hắn và Stephanie.
_Ơ này.._ba hắn kêu lại.
Jack bị Henry kéo đi đột ngột thì chỉ kịp gật đầu chào ba mẹ hắn.
_Chắc thằng Henry có chuyện gấp thiệt,con đừng buồn nghen Stephanie_mẹ hắn nói.
Stephanie không nói,chỉ cười buồn…trái tim cô đột nhiên nhói lên.
_Con…con thấy mệt..con xin phép về phòng_Stephanie lắp bắp.
Cô bé chạy nhanh lên lầu,,đi vào phòng..đóng cửa lại..Stephanie lấy tay vỗ ngực,cô thấy khó thở và đau tim..cô đau đến nỗi nước mắt chảy ròng.Stephanie nhắm mắt để chịu đựng cơn đau.Một lúc sau cơn đau mới dịu xuống,Stephanie ngồi xuống đất,mặt trắng bệch.Chuyện gì xảy ra với cô thế này?Cô gục đầu xuống,khóc nức nở.
Ivy mở toang cửa sổ, gió thổi vào .Ôi!mát quá….Hôm nay nó cảm thấy rất vui,một sinh nhật bất ngờ…không ngờ ai cũng nhớ đến sinh nhật nó,trong khi nó lại quên mất sinh nhật của chính mình..Lòng nó bất chợt thấy một chút trống trải,một chút buồn,nó hi vọng sẽ có 1 ai khác quan tâm đến nó…nó lại nhớ đến hắn rồi.Vẫn biết là không được nhưng sao nó cứ mãi mâu thuẫn với lòng mình thế này?
_Lại suy nghĩ gì nữa thế?_Sarah cất tiếng.
_Đâu có!
_Tối nay trời mát quá,mình ra ngoài vườn đi dạo đi!_Sarah đề nghị.
Ivy gật đầu.Còn gì thú vị hơn khi được đi dạo mát lúc này cơ chứ.^^!
2 đứa bước ra sân sau nhà,hương thơm hoa lyly toả ra nhẹ nhàng.Nhà Sarah cũng trồng khá nhiều hoa lyly.Ivy dang rộng 2 tay ra,hít thở khí trời trong lành,nó thấy thật sảng khoái.
_Mát quá Sarah ơi,tối nay mình ra đây ngủ nhé!
_Không sợ muỗi cắn ah?_Dennis đột ngột lên tiếng.
Ivy giật mình:
_Sao anh lại ra đây?Sarah đâu?
_Nó đói bụng nên vào trong lục đồ ăn ăn rồi.Mà chẳng lẽ anh ra đây không được ah?Nếu em đuổi thì anh vào lại vậy.
_Ấy!ai đuổi đâu nào!
Dennis cười với nó,anh ngồi bệch xuống bãi cỏ xanh mướt.Ivy thấy vậy thì ngồi xuống cạnh anh luôn,bấu trời đêm đầy sao,xung quanh nó thì toàn hoa là hoa,gió mát thổi nhè nhẹ,thật là 1 khung cảnh lãng mạn ^^
Ivy ngước nhìn trời!!Yên bình quá!
Dennis ngập ngừng lấy ra một hộp quà màu hồng nho nhỏ,anh nói với nó:
_Qùa cho em đây!chúc em sinh nhật thật vui và hạnh phúc.
Ivy tròn mắt nhìn anh,ngạc nhiên:
_Qùa anh tặng em áh?
_Chứ ai vào đây nữa?
_Sao hồi nãy anh không tặng lúc em thổi nến?_nó hỏi
Dennis bất chợt đỏ mặt,nhưng nhờ có trời tối nên Ivy không thấy!
_Hỏi hoài!người ta tăng thì lấy đi.
Ivy phì cười,nó nhận món quà và mở ra. Ánh sáng lấp lánh hiện ra khi nó mở hộp quà.Một sợi dây chuyền thật đẹp,hạt phale màu hồng hình giọt nước,đẹp quá đi mất!
_Đẹp quá!_nó thốt lên.
_Em thích chứ?_Dennis hỏi
Ivy gật đầu:
_Thích lắm,cám ơn anh nhiều!
_Để anh đeo vào cho em nhé!_Dennis đề nghị
_Bây giờ ah?
_Uh!
Ivy thấy…hơi kì kì nhưng chẳng lẽ lại không đồng ý,với lại sợi dây chuyền này đẹp quá,nó cũng muốn đeo bây giờ.
_Vậy anh đeo dùm em!
Nó vén tóc qua 1 bên để Dennis đeo vào.Nó đâu biết rằng lúc này tim anh đang đập thình thịch,anh phải cố kềm chế lắm mới không ôm Ivy.
Ivy nhìn xuống sợi dây đã được đeo nơi cổ:
_Cám ơn anh!
_Cám ơn hoài!_Dennis nói._em thích là anh vui rồi.
_Em thích lắm_Ivy mỉm cười_anh là 1 người anh trai tuyệt vời.
Mặt Dennis chợt méo xệ,cảm giác hạnh phúc vừa mới chợt đến thì đã vội tan theo bọt xà phòng....anh đứng dậy:
_Anh lên ngủ đây!em ngủ ngon nhé!
Ivy gật đầu:
_Dạ!chúc anh ngủ ngon.
Dennis đi vào nhà với khuôn mặt đau khổ.Sao mà em ngốc vậy hả Ivy? ^___^~
--------------------------------------------
_Mày chở tao đi đâu vậy?Tao không thích đi xe moto mà!
_Chỉ là đi dạo thôi!tao không muốn ở nhà!_Henry đang chở Jack chạy quanh thành phố.
Jack nhăn nhó:
_Mày chở tao đi đường này nãy giờ là 5 lần rồi đó.
_Vậy hả?Tao không để ý!_Henry nói giọng tỉnh bơ.
_Henry này!
_Gì?
_Hôm nay…
_Sao?
_Hôm nay là….sinh nhật…
_Sinh nhât của Stephanie chứ gì nữa.
_Không!Hôm nay là sinh nhật của Ivy.
“Kéttttttttttttttttttttt”_hắn đột ngột thắng xe lại.Cũng may là đường đang vắng.
_Mày làm trò gì vậy?_Jack nói to_chạy đàng hoàng được không?Muốn bị cảnh sát tóm ah?
_Hôm nay là sinh nhật Ivy ah?_Hắn hỏi lại.
_Uhm!
_Sao mày biết?
_Tao điều tra.
_...........................
_Nhỏ chuyển nhà rồi,tao không tìm gặp được.Nhỏ cũng đổi số di động luôn.Có lẽ….chẳng bao giờ gặp lại được nhỏ.
_Tao biết bây giờ mình nên đến đâu rồi!
_Hả?
_Đến Night!_Hắn nói và phóng xe đi với tốc độ cực nhanh.
Trung tâm mua sắm cực kì đông đúc,có một người phụ nữ đứng tuổi đang đi shop cùng với con trai.Thằng con đang nhăn nhó với mẹ hắn bất kể hầu hết con gái xung quanh đang nhìn hắn.
_Con ghét đi mua quà!
_Ghét cũng phải đi,đừng có nhăn mặt,con nhăn mặt nhìn xấu trai lắm!
_Kệ con!
Mẹ hắn đi ngang qua tiệm trang sức:
_Vào đây con,tìm 1 món trang sức tặng Stephanie.
Lần đầu tiên hắn bước chân vào tiệm nữ trang.2 cô bé bán hàng nhìn hắn chăm chú,hắn đã quá quen với cảnh đó nên không lấy gì ngạc nhiên.Hắn đi xung quanh,ngắm ngắm,nghía nghía những món trang sức đẹp đẽ mắc tiền.Bỗng mắt hắn dừng lại nơi sợi dây chuyền đó.Đấy là 1 sợi dây rất đẹp,mặt dây chuyển hình giọt nước lấp lánh,tâm hồn hắn chợt nghĩ đến Ivy,nhỏ mà mang sợi dây chuyền này thì sẽ hợp lắm đây.
_Ôi,đẹp quá!_mẹ hắn thấy con trai mình đang ngắm nghỉa chăm chú 1 vật gì thì đi đến xem_con có mắy thẩm mỹ thật đấy,Stephanie mà mang nó thì chắc đẹp lắm.Con mua đi!
_Tôi mua sợi này!
Hắn và mẹ hắn quay sang người vừa nói câu đó.Một cậu trai khoảng 22 tuổi đang hồ hởi nói với cô bán hàng,tay cậu ta chỉ vào sợi dây chuyền mà hắn định mua.
_Ơ!_mẹ hắn ấp úng,rồi quay sang hỏi cô bán hàng_còn sợi nào như vậy nữa không?
_Dạ hết rồi,nhưng còn màu khác!_cô ta trả lời.
_Vậy cậu nhường cho tôi mua sợi này được không?_mẹ hắn nói với cậu trai kia.
Cậu ta cười:
_Bác thông cảm,cháu thích sợi này!
Hắn lay lay tay mẹ:
_Mình mua màu khác cũng được mà mẹ!
_Uhm!_mẹ hắn miễn cưỡng gật đầu.
Hắn quay sang cậu ta:
_Anh mua tặng bạn gái ah?
Cậu ta lại cười:
_Cũng không phải,hôm nay là sinh nhật cô ấy. Tôi hi vọng cô ấy sẽ hiểu tình cảm tôi 1 ngày gần đây.
_Vậy chúc anh may mắn!
_Cám ơn!Thôi chào anh và bác,tôi đi trước.
Hắn gật đầu chào.Và nhanh chóng trả tiền mua sợi khác.
Lần gặp đầu tiên của Henry và Dennis đã diễn ra như thế đó ^^!!
Chương 21
Henry ngồi bệch xuống đất,thở nặng nhọc.Hắn vừa mới mua mấy bụi hoa lyly và đem đến trồng ở khu vườn nhỏ sau trường.Thật khó khăn với 1 công tử như hắn,1 người chưa bao giờ động tay động chân làm bất kì việc gì,bây giờ lại cuốc đất,trồng cây,áo quần lem luốc hết cả. Trông hắn lúc này không giống công tử nhà Hamilton nữa rồi.
Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì,hắn đang hi vọng vào điều gì nữa?Tình cảm của hắn,hắn không thể nào điều khiển được rồi.Chỉ có lúc uống say thật say,hắn mới không suy nghĩ,không nhớ gì đến nhỏ,còn không,lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nhung,đau khổ.Ngày nào đến trường hắn cũng lẩn vào trong này ngồi,để nỗi nhớ nhỏ thêm da diết,tha thiết.Hắn vẫn biết..cố quên sẽ càng nhớ,nên…bây giờ,hắn cố nhớ để mà quên..Nhưng càng nhớ thì hắn lại thấy rằng..quên là 1 điều không thể.
Hắn ngắm nhìn những bông hoa lyly xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời,đẹp thật,chẳng trách nhỏ thích hoa này như thế.
“Anh nhớ em đến phát điên lên được!!!Đến bao giờ anh mới được gặp lại em đây?Ivy?”
Hắn nằm dài trên bãi cỏ,ngước lên nhìn trời,rồi nhắm mắt lại…ước chi có 1 cơn mưa đổ xuống..để hắn thấy sảng khoái và thoải mái…
_Anh ngủ ah?
Hắn giật mình mở mắt ra,ngồi dậy.Stephanie đang nhìn hắn,cười:
_Sao…sao em biết anh ở đây?
_Anh Jack chỉ cho em!
Cái thằng quỉ Jack,lát gặp nó chết với mình.Hắn nghĩ thầm.
_Hoá ra lâu nay anh ở đây,làm em tìm muốn chết.Em năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn anh Jack mới chỉ cho em đó!
_Em năn nỉ sao?_Hắn hỏi
_Em nói là ảnh chỉ cho em đi rồi mai mốt em đãi ảnh 1 chầu thịnh soạn.Thế là ảnh chỉ!
“Cái thằng phản bội,nó vì ham ăn mà nỡ vứt bỏ tình anh em” ^^~
Như đoán ra được suy nghĩ của hắn,Stephanie cười:
_Em nói giỡn thôi!Em bảo với ảnh là mẹ anh nhờ em đưa đồ cho anh.
_Mẹ anh đưa gì?
Cô bé cười hihi:
_Đâu có đâu,em nói vậy để anh Jack chỉ cho em mà!
Hắn ngao ngán..muốn yên tĩnh cũng không được.
_Em có cái này cho anh nà!_Stephanie vừa nói vừa lôi trong túi xách ra 1 cái hộp nhỏ.
_Cái gì vậy?_hắn hỏi.
_Bánh em tự làm đó!Lần đầu tiên em làm,anh ăn thử đi.
Cái bánh nhỏ thôi nhưng nhìn bề ngoài rất xinh xắn,có điều…mới làm lân đầu...phiêu quá
>__
_Anh không thích ăn bánh,em ăn đi!
Khuôn mặt Stephanie bỗng xịu xuống,lộ rõ vẻ buồn.Hắn lại không chịu nổi cái nét mặt ấy.
_Thôi!đưa đây anh ăn!_hắn cầm cái bánh,cắn 1 miếng!Lạy chúa….sao cứng và khô thế này,đây là bánh ngọt mà sao lưỡi hắn nếm thấy….mặn! >___
Ánh mắt Stephanie nhìn hắn hi vọng:
_Ngon không anh?
Hắn nuốt cái ực..1 cách “hơi bị”khó khăn, gật đầu:
_Uhm!..ngon.Làm lần đầu như thế là…khá rồi
Cô bé lại cười…dễ thương! ^__^~
Bỗng cô đưa mắt nhìn những bông hoa:
_Woa,đẹp quá!!
Hắn im lặng không nói,đang cố gắng ăn hết cái bánh cho xong chuyện.Chúa phù hộ cho hắn..
Stephanie lại tiếp tục nói:
_Chỗ này thật là hay,mỗi lúc mệt chỉ cần ra đây ngồi,nghe nhạc,hay là nghỉ 1 giấc chắc sẽ thấy thoải mái hơn nhiều lắm anh ha.
Cảm tạ trời đất,hắn đã nuốt xong miếng đá..ah,miếng bánh chứ.cũng may là cái bánh nhỏ thôi chứ nếu to chắc hắn ăn vừa bị nghẹn vừa muốn ói quá!!
_Cám ơn em nghen,bánh làm ngon lắm!
_Vậy mai mốt em làm nữa nghen anh!_Stephanie hí hửng
_Ấy..ấy.._hắn hết hồn_ ah ý anh là làm gì cho mệt,mai mốt ra tiệm mua ăn ngon hơn,ah không ..khoẻ hơn!
Rồi sợ cô bé bắt bẻ,hắn liền đứng dậy:
_Anh vào lớp đây!
_Nhưng chưa vào tiết mà!
_Ah,anh vào trước….ôn bài!Lát có bài kiểm tra!bye em nghen!
Mấy bạn tin hắn không?ôn bài?chuyện khó tin như gà trống mà đẻ trứng vậy!Tôi,tác giả không hề tin,tôi chắc mấy bạn cũng vậy,nhưng Stephanie..thì tin
_Dạ,vậy chúc anh kiểm tra được A nghen!
_Ah oh..
Hắn liền đi nhanh.
Ôi trời đất giúp hắn với…hắn không muốn làm ai đau khổ hết..vì chính hắn cũng đã nếm được mùi đau khổ vì tình yêu rồi.,hắn không muốn Stephanie dành nhiều tình cảm hơn cho hắn vì hắn biết cái cảm giác lúc bị từ chối như thế nào,yêu càng nhiều,lúc bị từ chối thì đau càng nhiều.Hắn thật tình không muốn Stephanie sẽ như thế,đối với hắn,Stephanie như 1 cô em gái nhỏ.Gần 1 tháng cô bé ở nhà hắn,hắn đã cố gắng đối xử bình thường,đôi khi còn tỏ ra lạnh lùng chỉ để cô bé thay đổi tình cảm,nhưng hắn đã lầm,hắn thấy tình yêu cô bé dành cho hắn ngày càng sâu đậm hơn
Hắn chỉ muốn Stephanie mãi vui vẻ,lúc nào cũng luôn tươi cười,hồn nhiên nhưng hắn không tài nào đáp lại tình càm của Stephanie,hình bóng Ivy luôn ngập đầy trong đầu hắn.Hơn 1 tháng mất tin tức của Ivy nhưng hắn vẫn không quên được nhỏ,yêu là như thế sao?. ..Có đôi lúc hắn tự hỏi nếu không gặp Ivy thì bây giờ hắn sẽ như thế nào?Ivy xuất hiện trong cuộc đời hắn và đã làm cho hắn thay đổi hoàn toàn..bây giở công tử ăn chơi,thay bồ như thay áo đã biến mất,thay vào đó là 1 Henry mới hoàn toàn,trầm tính hơn,lạnh lùng hơn..
Hắn tình cờ đưa tay sờ túi quần…điện thoại của hắn..đâu rồi ta?
Hắn sực nhớ ra,hồi nãy lúc đào đất trồng cây,hắn đã lôi điện thoại ra để trên cỏ cho đỡ vướng.Henry liền quay lại,mong là Stephanie đã đi rồi.
_Tôi khuyên cô,vô ích thôi!
Giọng ai nghe quen quen vậy nhỉ?
Hắn thò đầu ra,Stephanie vẫn còn đứng đó,đang nói chuyện với..Jessica.>___
_Chị nói gì?tôi không hiểu?_Stephanie hỏi
_Tôi nói là những gì cô làm vô ích thôi!Anh Henry sẽ không bao giờ yêu cô đâu!
_Sao chị lại nói thế?
_Vì anh ấy đã yêu người khác rồi!
Henry đứng núp sau bức tường,nghe rõ từng câu 2 người đang nói với nhau.
Stephanie chợt tái mặt:
_Người đó…là chị ư?
Jessica bật cười:
_Tôi ấy ah?tôi đâu có diễm phước như thế!Người anh ấy yêu là 1 đứa con gái không ra gì!
_Chị nói láo,anh ấy bảo anh ấy không yêu ai!
_Hơ!anh ấy nói vậy là cô tin sao?Cô ngây thơ quá cô bé ơi!
_Sao tôi phải tin những gì chị nói?
_Bởi vì đó là sự thật!Chứ làm sao mà tôi biết anh ấy đang ngồi ở đây mà chỉ cho cô tới?Cô có biết chỗ này là chỗ nào không?
Hoá ra là Jessica chỉ cho Stephanie biết chứ không phải Jack.
Stephanie lắc đầu:
_Tôi không biết!
_Đây là chỗ mà người anh ấy yêu hay đến.Trưa nào cô ta cũng ngồi đây.
Stephanie nghe như có sét đánh ngang tai:
_Cô ấy học trường này ah?
_Đã từng thôi!
_Thế…thế…
_Cô muốn hỏi chuyện của 2 người chứ gì?Tôi cũng nghĩ là 1 người như anh Henry thì chẳng bao giờ yêu nổi hạng con gái như cô ta,chắc cô ta bỏ bùa gì ảnh,đến lúc ảnh chết mê chết mệt thì bỏ ảnh,đi lấy 1 người khác.
_Cô ấy…lấy chồng rồi ư?
_Được thế thì còn gì bằng,tôi đã nói là cô ta là 1 người không ra gì mà.Chỉ tội anh Henry,trong ngày cưới của cô ta thì anh ấy đã đến ngăn cản,cô ta thì huỷ hôn lễ,coi mọi thứ như 1 trò chơi,rôì sau đó không nghe tin tức gì nữa.Anh Henry thì thay đổi hoàn toàn sau đó,không còn là công tử hào hoa phong nhã 1 thời nữa mà lạnh lùng và khó gần hơn!
_Tôi..không tin!không thể…anh ấy…tôi không tin..!
_Tuỳ cô thôi!tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói cho cô biết.Cô tin hay không thì tuỳ,đến lúc đau khổ thì đừng trách tôi không báo trước.thôi tôi đi đây!!
Jessica bỏ đi.Còn lại Stephanie,cô bé vẫn đứng đó,sững sờ....không tin được!!!
Henry nhìn Stephanie…hắn hi vọng cô bé hiểu được..Đột nhiên Stephanie ngồi xuống,úp mặt khóc nức nở..Henry nhìn thấy cảnh đó mà lòng thấy xốn xang,hắn làm được gì cho cô bé bây giờ?em đừng yêu anh nữa,Stephanie ah,em xứng đáng gặp 1 người khác tốt hơn anh,anh chỉ làm em đau khổ thôi,em làm ơn hãy quên anh đi..đừng khóc vì anh…đừng khóc…
Hắn chỉ biết đứng nhìn cô bé từ xa…anh xin lỗi…
-----------------------------------------------------
Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường..đi đâu thì đi,về nhà là thấy thoải mái nhất.Nằm trên chiếc giường êm ái thế này,bao nhiêu âu lo phiền não dường như tan biến,dù chỉ trong chốc lát thôi!
“Reng..reng…”chuông điện thoại hắn reo lên
Hắn thấy tên người gọi,liền vội bắt máy:
_Alo!anh Anthony hả?
_Henry,anh tìm được rồi!
_Tìm được rồi hả anh?_tim hắn đập nhanh..
_Gia đình Harnett sau khi tuyên bố phá sản thì đã chuyển đến nhà một người bạn.Bà ta tên là Marsha Molton,bác sĩ viện trưởng của bệnh viện liên bang.
_Thế ah?anh cho em địa chỉ đi!
_Số 100 đường…..thành phố……
Hắn nhanh tay ghi:
_Cám ơn ánh nhiều!
Cúp máy,tim hắn vẫn còn đập nhanh..thế là có tin tức của Ivy rồi..dù nhỏ đã từ chối tình cảm của hắn,hắn vẫn đến gặp nhỏ,hắn phải nói chuyện với nhỏ,xin nhỏ cho hắn 1 cơ hội,nếu không hắn…chết mất..thời gian qua hắn sống cứ như địa ngục,tâm hồn hắn cứ như rời khỏi thể xác của hắn,cầu xin trời,cho nhỏ hiểu được tấm lòng của con…và đáp lại nó.
Hắn với lấy áo khoác.Chạy nhanh ra khỏi phòng.
----------------------------------------------------
_Con nhỏ Sarah này thiệt tình_Ivy cằn nhằn_tự nhiên để anh em mình lại ở siêu thị rồi lấy xe chạy đi đâu mất.Cũng may là siêu thị gần nhà chứ nếu không mình đi bộ về rã chân luôn!
_Thì con bé để quên đồ ở tiệm nên mới quay lại lấy.Cũng sắp về đến nhà rồi,còn xíu nữa chứ mấy!Mà lâu lâu phải đi bộ tập thể dục chứ,anh thấy em càng ngày càng mập ra đấy!
Ivy trừng mắt nhìn Dennis:
_Anh dám nói em mập ah?em như thế này mà mập ư?
Dennis lém lỉnh;
_Nhưng mà anh thích mập!
_Mập mà thích!
_Em như thế nào…anh cũng thích cả!
Ivy nhìn Dennis,chỉ còn vài bước nữa là đến cổng nhà:
_Anh nói thế người khác nghe được lại hiểu lầm đấy!
_Hiểu lầm gì cơ?
_Hiểu lầm là anh thích em chứ gì nữa!
_Thích áh?anh đâu có thích em đâu!
_Thì đó,nên anh nói vậy người khác sẽ hiểu lầm_Ivy giải thích
_Anh không thích..nhưng.._Dennis hít 1 hơi thật sâu_nhưng anh…yêu em.
2 người đã đền trước cửa nhà.Ivy đứng lại:
_Anh đừng giỡn nhu thế!
_Anh đâu có giỡn!_Dennis nói_anh..yêu em thiệt mà!
Ivy cười:
_Em không mắc lừa đâu!
Cô bé này thiệt tình>____
_Em không tin ah?
_Dĩ nhiên là không rồi!
_Đồ ngốc!_Dennis nói và bất chợt,anh kéo Ivy lại gần và…hôn nó,một nụ hôn thật ấm,thật mềm nhưng Ivy chẵng cảm nhận gì hết,.Ivy sững sờ,người nó như hoá đá..Nó không động đậy,cũng không nhúc nhích gì hết,bởi vì nó quá bất ngờ đến mức nó không biết phải như thế nào.
Dennis cũng cảm thấy như vậy,anh từ từ buông Ivy ra..
Ivy lắp bắp,mặt nó đỏ gay:
_Em…em..
Dennis đưa 1 ngón tay lên miệng nó,anh nói:
_Anh biết là...em bất ngờ..nhưng hãy tin anh,anh yêu em từ lâu lắm rồi!
_Không được…anh ah!em không…_Ivy vẫn còn run.
Dennis cắt lời nó:
_Em đừng nói gì hết,anh sẽ đợi,bây giờ em chưa yêu anh,nhưng anh sẽ đợi,cho đến lúc nào em nói em yêu anh.Anh sẽ đợi…vì thế..đừng ghét anh..mà hãy cho anh 1 cơ hội!
_Dennis ah!không được đâu!
_Anh đã nói là anh sẽ đợi chưa nhỉ?Hình như anh nói rồi mà!
_Nhưng…
_Thôi anh đói bụng rồi,vào nhà nào em.Mẹ đang đợi đó!
Rồi không kịp để Ivy nói thêm 1 lời nào,Dennis nắm tay Ivy,kéo nó vào nhà!Ivy chợt giật mình.lòng nó rối bời…chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
-------------------------------------------------
Chẳng ai để ý,chẳng ai biết,chẳng ai thấy..trong góc khuất đằng kia,hắn đã chứng kiến mọi chuyện..Hắn không tin vào mắt mình,trái tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh,máu hắn như đang sôi lên..đau đớn,tức giận,thất vọng…
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_hắn hét to lên
Hắn leo lên xe,phóng với tốc độ cực nhanh,như 1 con hổ đang đói mồi chạy đi săn trong đêm vắng….
---------------------------------------------------
Ivy hết hồn khi nghe tiếng hét,và nghe tiếng xe rú…sao nó thấy khó chịu thế này?Một cảm giác bất an đang xâm chiếm tâm hồn nó..Lạy chúa..
Những tháng ngày vừa mới bình yên..bỗng nhiên lại dậy sóng…
Chương 22
Henry uống say khướt,lần đầu tiên hắn say đến mức đó,say đến nỗi Ken sợ không dám để hắn chạy xe mà đích thân anh đưa hắn về nhà.
Đã gần 1h sáng,đây không phải là lần đầu hắn về trễ,như đã nói ở những chap trước thì hắn cũng là 1 tay ăn chơi 1 thời,đâu có hiền lành gì ^^.Và những lúc hắn vể trễ thì chỉ có ông quản gia ra mở cửa cho hắn còn ba mẹ hắn thì đã thẳng giấc từ lâu.Nhưng hôm nay người mở cửa cho hắn không phải là ông quản gia mà chính là Stephanie,cô bé ngồi đợi hắn về…
_Ối,anh Henry!anh sao thế này?_Stephanie hốt hoảng khi nhìn thấy hắn say khướt như thế!
_Uống say chút thôi mà_Ken vừa đỡ hắn vào nhà vừa nói_không sao đâu!
Hắn cứ gật gù hua tay:
_Vô…uống nữa đê!-_người hắn lâng lâng,hắn không biết trời biết đất gì nữa rồi.
_Phòng hắn đâu?để tôi đưa hắn lên phòng nghỉ!_Ken nói
Stephanie nghe vậy liền gật đầu:
_Trên lầu,anh theo em!
Cô bé dẫn đường cho Ken.
_Đây này,phòng ảnh đây!_Cô bé mở cửa phòng hắn.
Ken thả hắn xuống giường,thở phào:
_Chú mày nặng quá Henry ạ!
Hắn cứ hơ chân hơ tay,nói om sòm:
_Uống tiếp nào..uống với em nào Ken!
_Chú mày say quá rồi!
_Say đâu……uống tiếp đêeeee!
Ken lắc đầu:
_Chẳng biết hắn có chuyện gì mà như thế nữa.
Rồi anh quay qua sang Stephanie:
_Cô trông hắn giúp tôi nhé!Hắn có la hét om sòm thì lấy vớ nhét vô miệng hắn,còn nếu hắn múa máy tùm lum thì lấy dây thừng trói hắn lại!
Stephanie nhăn mặt:
_Gì mà ghê thế ạ?
_Tôi đùa thôi,hắn ngủ 1 giấc là mai tỉnh lại thôi!cô đừng lo!mà ..cô có phải là cô em họ của Henry không?
_Em..họ?_Stephanie ngạc nhiên.
Ken gật đầu:
_Uhm,hắn kể là có cô em gái từ Paris qua học,đúng là cô không?
Stephanie cười buồn/;
_Đúng ạ!_”em họ”rốt cuộc sau tất cả mọi cố gắng của em,anh chỉ xem em la em gái thôi ư?
_Thôi tôi về đây!_cô đóng cửa dùm tôi nhé!
Stephanie xuống lấu tiễn Ken,xong rồi cô lại lên phòng Henry:
_Sao anh lại uống nhiều như thế?_vừa nói cô vừa cởi giày ra cho hắn…
_Uống…uống….
Stephanie lấy chăn đắp cho hắn:
_Anh có chuyện gì buồn hả anh?Sao lại như thế?
Vừa lúc cô cúi người xuống để đắp chăn cho hắn thì bất ngờ,hắn ôm chầm lấy Stephanie:
_Ôm anh 1 cái đi…làm ơn!
Stephanie quá bất ngờ …rồi cô nhẹ nhàng ôm hắn.
_Chặt nữa!ôm anh chặt nữa đi!
_Em ôm anh rồi!anh không thấy sao?
_Đừng rời xa anh,,đừng bỏ anh_hắn vừa ôm Stephanie vừa nói
Stephanie gật đầu:
_Em không rời xa anh đâu,không bao giờ..
_Đừng xa anh…Ivy…đừng xa anh!!!
Stephanie sững sờ…Ivy…anh vừa kêu em là Ivy ư?
_Ivy…đừng xa anh..anh yêu em….
Stephanie vội đẩy hắn ra ,cô chạy về phòng,bật khóc….”Sao anh nỡ đối với em như thế??”
Henry nằm lăn ra giường,ngủ ngon lành,không hề biết mình vừa làm tồn thương 1 người con gái..
----------------------------------------------------------
Ivy nằm trằn trọc,nó không thể ngủ được,nó cứ nhớ lại lúc ấy,lúc Dennis nói yêu nó và hôn nó,nó không ngờ được rằng người mà từ trước giờ nó xem như anh trai lại giành tình cảm đặc biệt cho nó.Bây giờ nó phải làm sao đây?Nó không thể đón nhận tình cảm ấy,vì đơn giản,nó không yêu Dennis và bởi vì,nó vẫn còn yêu Henry,nó nhớ đến hắn nhiều đến mức nó không thể để ý đến ai nữa cả.Dennis bảo nó rằng anh sẽ chờ,nhưng chờ đến bao giờ…nó biết nó không yêu anh…sẽ không bao giờ yêu anh…
Nó ngồi dậy,đối diện với bóng đêm..chuyện này vừa mới xong lại có chuyện khác đến.Rồi tất cả sẽ kết thúc như thế nào?có tốt đẹp hay không?
_Cậu chưa ngủ ah?_tiếng Sarah vang lên.
Ivy giật mình,nó không nghĩ Sarah còn thức.
_Ah..uhm…
_Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Dennis phải không?
Nó ngạc nhiên:
_Sao cậu biết?
Sarah ngổi dậy luôn,nhỏ thở dài:
_Mình biết anh Dennis có tình cảm với cậu từ lâu rồi,còn hôm nay ảnh bày tỏ tình cảm với cậu thì là do anh ấy kể mình nghe.
_................................._nó không biết nên nói gì,dù sao thì Dennis cũng là anh ruột của Sarah,nếu nó làm Dennis buồn thì chắc Sarah cũng buồn lắm.
_Mình biết là cậu vẫn còn thích người ấy,mình cũng đã kể cho Dennis nghe..Xin lỗi,mình nghĩ là Dennis nên biết thì tốt hơn,mình mong anh ấy sẽ thay đổi nếu biết cậu có người khác trong lòng.Nhưng anh ấy vẫn….!
_Mình phải làm sao đây Sarah?
Sarah lắc đầu:
_Mình cũng không biết!Tình cảm thì không thế theo ý muốn được…dù như thế nào thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình!Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu!
Ivy quay sang ôm Sarah:
_Cám ơn cậu nhiếu lắm!
Sarah mỉm cười:
_Thôi,biết mấy giờ rồi không?Ngủ đi.mai còn đi làm nữa đó!
_Uhm!
2 đứa lại nằm xuống giường,2 mắt Ivy giờ đã mỏi,nó nhắm mắt lại và giấc ngủ nhanh chóng ập đến.
------------------------------------------
Nhà thờ..
Henry đang hồi hộp,tim hắn đập nhanh..Chỉ xíu nữa thôi là cô dâu của hắn xuất hiện.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên..Và Ivy của hắn,người mà hắn dành trọn tình yêu,rực rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp,đang cầm tay ba vợ hắn ^^ từ từ tiến vào sảnh.
Hắn nhìn Ivy không chớp mắt,chưa bao giờ hắn thấy nhỏ đẹp như lúc này…
Nhỏ đi đến đứng bên cạnh hắn,nhỏ mỉm cười với hắn.Và sau đó thì cha xứ hỏi hắn là có muốn lấy nhỏ làm vợ không?Muốn quá ấy chứ!Cha xứ cũng hỏi nhỏ là có muốn lấy hắn không,nhỏ liền trả lời “Có ạ!” ôi,hạnh phúc quá!
Cha xứ tuyên bố giờ nhỏ là của hắn,của riêng mình hắn thôi!Hắn có thể hôn nhỏ lúc này..
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống,ôm chặt nhỏ,đặt vào đôi môi mềm mại kia một nụ hôn cháy bỏng..Khoảng chừng 5 phút,10 phút hay cả một thế kỷ( do hắn tưởng là vậy ^^) hắn mới buông nhỏ ra…Hắn muốn nhìn khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc của nhỏ..Nhưng nhỏ đã biến đâu mất,người mà hắn vừa hôn,người mà hắn vừa buông ra..lại là Stephanie…
Henry giật mình tỉnh dậy..mồ hôi đầm đìa…chỉ là 1 giấc mơ…nhưng hắn cảm thấy có ai đang nhìn hắn,hắn quay sang;
_Stephanie_cô bé đang đứng cạnh cái bàn bên cạnh giường hắn_sao em lại vào đây?
Stephanie run run,cô bé ấp úng:
_Em…em…
Hắn nhìn xuống đất..những lá thư mà hắn ghi,những tấm hình của Ivy đang nằm dưới đất..Ngay lập tức hắn hiều ra,Stephanie đang đọc chúng ,hắn tỉnh dậy và cô bé bất ngờ làm rớt.
_Cô đọc chúng ah?
_Em…em chỉ…_Stephanie thấy sợ..
_Ai cho phép cô vào đây lục đồ của tôi!_Hắn hét lên!
_Em.._mặt cô bé đỏ bừng,cô thở mạnh_em..không..
_Cô đi ra,đi ra khỏi đây,tôi không muốn nhìn thấy cô!_Hắn lại hét to
_Đừng anh…_tim Stephanie đập mạnh,mồ hôi cô bé chảy ra,trông cô có vẻ rất mệt mỏi.Nhưng hắn không thèm quan tâm.
_ĐI MAU!!TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ!CÔ NGHE RÕ CHƯA?
Mằt Stephanie bỗng lờ đờ,và dường như đã quá sức chịu đựng..cô ngã xuống..ngất xỉu.
Henry hốt hoảng khi nhìn Stephanie như thế,hắn liền chạy tới:
_Stephanie,em sao thế?
Hắn lay mạnh cô bé,nhưng cô bé vẫn không động đậy.
_Người đâu??Gíup với_hắn la to.
Chỉ chưa đầy 5p,tiếng còi xe cấp cứu đã kêu inh ỏi,nhanh chóng đưa Stephanie vào bệnh viện..
--------------------------------------
Hắn ngồi ngoài phòng chờ mà lòng đầy hồi hộp…không biết cô bé có bị sao không??Hắn đã to tiếng với Stephanie,chắc là làm cô bé đau khổ lắm..
5p..
10p…
20p…….ôi trời!sao lâu thế này?
40p…………….lo quá!
60p……………………Có chuyện gì mà lâu thế???lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra!
Cánh cửa phòng bật mở,1 ông bác sĩ bước ra.hắn liền chạy tới:
_Bác sĩ,mọi chuyện thế nào?
_Chuyện này rất quan trọng,tôi cần nói trực tiếp với người thân trong gia đỉnh của bệnh nhân!_ông ta nói
_Tôi là người nhà của cô ấy!Tôi là….chồng sắp cưới của cô ấy!_trong lúc quýnh quá, hắn buột miệng nói như thế ^^~
Ông ta nhìn hắn,thở dài:
_Tôi xin thông báo tin buồn cho anh!vợ sắp cưới của anh bị bệnh tim,khá nặng,nhất là thời gian gần đây!tình hình sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu!
Henry sững sờ:
_Vậy…vậy..có cách nào chữa khỏi không bác sĩ?
_Chúng tôi phải phẫu thuật,nhưng chỉ có 50% là thành công…
_Không thể ..không thể như thế được!
_Tôi hiểu tâm trạng anh lúc này,nhưng bắt buộc phải phẫu thuật,nếu không cô ấy sẽ không sống nổi 6 tháng!
Lạy chúa,chuyện gì đang diễn ra thế này?Những điều hắn nghe có phải là sự thật hay không?
_Cô ấy..có biết mình bị bệnh không bác sĩ?
Ông ta chắt lưỡi:
_Theo tôi nghĩ là không!vì nếu biết thì cô ta sẽ đi khám và điều trị từ lâu rồi!để đến lúc này là khá trễ!
Tội nghiệp em quá Stephanie..anh phải làm gì giúp em đây?
_Điều quan trọng bây giờ_ông ta nói tiếp_chính là làm sao để cô ấy không bị shock khi biết sự thật,và tránh bị kích động,hãy tạo cho cô ấy nhiều niềm vui.Điều đó sẽ giúp rất nhiều trong việc phẫu thuật!chúng tôi sẽ làm hết sức mình.
Hắn gật đầu:
_Tôi có thể vào được không?
_Được,nhưng hãy nhớ..tránh làm kích động!
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào,Stephanie đang nằm trên giường,say ngủ..Hắn đi đến gần,nhin cô bé.Đến giờ hắn mới nhận ra,Stephanie xanh xao quá,khác hẳn 1 cô bé đầy sức sống lúc vừa dọn đến nhà hắn.Anh xin lỗi em,Stephanie ah!anh xin lỗi em,anh làm em đau khổ nhiều quá phải không?chính anh làm em ra nông nỗi này..một nỗi hối hận lan trong lòng nó.
_Anh Henry!
Hằn giật mình:
_Em tỉnh rồi ư?
_Đây là đâu?_cô bé nhin xung quanh.
_Đây là bệnh viện!
_Sao em lại ở đây?
_Em…ngất xỉu..anh xin lỗi!
Stephanie ngơ ngác 1 lúc rồi cô bé nhớ ra:
_Ah..em nhớ rồi!em xin lỗi anh mới đúng!em đã tự tiện vào phòng anh!
_Không!tại anh đã to tiếng với em!
Stephanie mỉm cười dịu dàng:
_Em không cố ý đọc thư anh viết đâu!chỉ là vì…
_Anh hiểu mà!em đừng nói gì nữa!
Nhìn Stephanie mà lòng hắn thấy xốn xang..
_Giờ em nghe anh nói....em nghe nhé!em bị bệnh tim,và em cần phải phẫu thuật!
Stephanie mở to 2 mắt:
_Anh nói gì cơ?em…em bị bệnh..ah?
Hắn gật đầu.
_Và em cần phải phẫu thuật!
Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ má cô bé:
_Làm sao lại như thế được?chắc người ta lầm rồi!_cô bé lắc đầu.
_Stephanie ah!không sao đâu em,đừng lo!
_Không phải đâu!_Stephanie lay tay Henry,nước mắt vẫn rơi,cô bé nói hoảng hốt_anh hỏi lại đi,chắc chắn là họ nhầm rồi!
_Bình tĩnh em!
_Không…sao em bình tĩnh được?Họ nhầm rồi…nhầm rồi_cô bé vẫn lay mạnh tay hắn.
Hắn liền ôm chầm lấy cô bé:
_Không sao đâu!em đừng lo,anh sẽ ở bên cạnh em.
Stephanie ngơ ngác:
_Bên cạnh em ư?
Ôi!anh phải làm gì cho em đây?Để cho em thấy đỡ hơn?
Hắn buông Stephanie ra,nhìn thẳng vào mắt cô bé:
_Em….lấy anh nhé!
Stephani không tin vào những gì mình vừa nghe:
_Anh…nói gì?
_Em làm vợ anh nhé!anh sẽ mãi bên cạnh em!
_Anh…đang tội nghiệp em ư?
_Không phải!đây chính là những gì mà anh muốn làm!
_Nhưng anh đâu yêu em,người anh yêu là người con gái khác cơ mà?
Tim Henry ngừng đập 1 nhịp..hết rồi…còn gì nữa đâu..giờ Ivy đã có người khác rồi,trong tim nhỏ trước giờ không hề có hình bóng hắn..thế tại sao hắn cừ mãi hi vọng làm gì?Đã đến lúc phải quên đi rồi.
_Anh đã quên người đó rồi!bây giờ anh sẽ đáp lại tình cảm của em!
Stephanie bật khóc:
_Thật..thât chứ?
Hắn gật đầu:
_Hãy tin anh!
Cô bé ôm chầm lấy hắn,khóc nức nở.
_Này,sao lại khóc?
_Em …hạnh phúc quá nên em khóc….
Hắn thấy thương Stephanie quá,1 cô bé thật ngây thơ,trong sáng với trái tim mỏng manh,yếu đuối.
_Ngốc quá!
Stephanie cứ thế mà khóc ngon lành trên vai hắn…lúc mà cô thấy đau khổ nhất thì ngay sau đó cô lại thấy hạnh phúc nhất..ông trời thật khéo trêu ngươi..
Hắn nhắm mắt lại…hắn sẽ quên được nhỏ thôi…trước giờ chưa bao giờ hắn thật sự quyết tâm,nhưng bây giờ đã đến lúc ấy rồi…Hắn đã làm Stephanie tổn thương nhiều rồi…hắn phải dành tình cảm cho cô bé nhiều hơn thôi,hắn sẽ bù đắp cho cô bé…Stephanie xứng đáng được yêu mà,đúng không?
Hắn làm như thế là đúng hay là sai??Khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy,rồi tất cả sẽ là dĩ vãng…chỉ còn là quá khứ…là 1 ký ức đau buồn….quên đi…phải quên đi..
Chúc các bạn online vui vẻ !