Chương 20 – Vũ điệu yêu!
Trúc Diệp đứng lặng người hồi lâu. Cô cũng đang tự hỏi mình sang đây để làm gì? Chẳng phải anh ấy đã có bạn gái rồi hay sao? Cô yêu anh thì còn cứu vãn được gì nữa chứ?
Nhưng hành động của Trúc Diệp giờ đây hoàn toàn mâu thuẫn với những ý nghĩ. Cô đưa tay đóng nhẹ cửa rồi khẽ dựa người vào đó. Ánh mắt long lanh một thứ cảm xúc dâng trào và mãnh liệt. Như một ngọn sóng ngầm âm ỉ và luôn lách sang tận cả tâm hồn của Nam Lâm
Cô cứ đứng như thế nhìn anh và im lặng không nói một lời nào.
Nam Lâm dần dần lấy lại bình tĩnh. Sống mũi thẳng và cao được khuôn mặt khẽ đưa lên đôi chút tạo thành một vẻ vênh vang và bất cần. Ánh mắt tinh nhạy không ngừng lướt từ khuôn mặt cho xuống đến ngón chân của Trúc Diệp khiến cô thấp thỏm. Khóe môi cong lên thành một nụ cười giễu cợt và anh nói:
- Sao thế em gái? Còn chuyện gì nữa mà anh em ta còn nợ nhau sao?
Trúc Diệp khẽ rùng mình. Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh như anh ấy lúc này thì mới có thể thoát được móng vuốt đang nhăm nhe muốn dìm cô xuống. Cô biết anh đang cố tình trả thù cô, cố tình dùng những lời nói cay độc và không đáng thốt ra để trừng trị cho cái tình cảm không như anh mong muốn của cô. Cho nên cô không thể tỏ ra lúng túng và sợ hãi lúc này.
Nghĩ thế, Trúc Diệp liền đứng thẳng người lên. Khoanh tay lại rồi nói:
- Còn! Còn rất nhiều chuyện mà em và anh cần phải đền bù cho nhau.
Nam Lâm dựa người vào thành giường. Tư thế của anh như muốn khiêu khích đối phương, cộng thêm đó là đôi lông mày cũng nhếch lên. Một vẻ cao ngạo rất đặc trưng của anh. Anh vừa cười nhạt vừa nói mỉa mai:
- Còn sao? Tưởng đã trả hết rồi chứ nhỉ! – Rồi anh làm vẻ nghĩ ngợi, sau đó lại à lên như đã nhớ ra – Hay là muốn đòi lại cái đã mất với anh? Em gái à! Cái đấy có thể đòi lại được sao? Em ấu trĩ quá rồi đấy.
Bị Nam Lâm dùng những lời lẽ sỗ sàng và đay nghiến đã nhiều lần. Trúc Diệp cũng dần tạo dựng được cho mình lớp phòng bị yếu ớt. Tuy là cố tỏ vể bình tĩnh bằng một nụ cười nhạt trả lại thì giọng nói cô vẫn run không ngờ:
- Em không đòi lại cái đấy.
- Vậy thì là?
- Trái tim của anh!
Nam Lâm hơi đờ người ra. Trong giây phút ấy anh hiểu mình đã từ thế chủ động sang bị động mất rồi. Cô thông minh hơn anh tưởng, cô hiểu điểm yếu của anh nằm ở đâu. Cô chỉ cần ra một đòn quyết định là có thể xoay chuyển tất cả. Còn anh thì chỉ biết vờn cô nãy giờ, anh quá chú tâm vào cái ghen tuông mù quáng của mình rồi.
- Em nói nhảm nhiều quá đấy. Về phòng ngủ đi, để mẹ biết em sang đây là không tốt đâu.
Trúc Diệp biết anh đang cố che giấu cảm xúc nên mới đuổi mình về. Cô lại nhếch khóe môi lên thành một nụ cười đắc ý:
- Sao thế? Chúng ta là anh em cơ mà! Việc em sang đây là chuyện bình thường chứ nhỉ? Theo như cái mà anh đang sợ thì chắc hẳn anh có tình ý với em rồi.
Nam Lâm bỗng nhiên cười vang lên, tiếng cười rất to và vọng. Điều đó khiến cho Trúc Diệp vừa khó hiểu mà lại vừa sợ hãi. Cái chủ động và đắc thắng cô mới tạo dựng lên đã bị anh phá bỏ dễ dàng bằng một tiếng cười. Trúc Diệp hạ thấp giọng thì thầm:
- Anh Nam Lâm! Đừng đùa nữa. Mẹ lên thật đấy.
Nam Lâm ngừng cười, anh chống khuỷu tay lên chiếc gối rồi dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vào trán. Ánh mắt khẽ dướn lên thành một đường vòng cung. Rồi anh nói:
- Em sợ sao? Vừa nãy còn hùng hổ lắm mà.
Trúc Diệp nghiêm mặt lại:
- Em đã nói rồi. Việc em sang đây không phải là đùa đâu. Hãy tin em!
- Lấy gì để tin em? Em đã lừa anh mấy lần rồi?
Trúc Diệp chợt cứng họng không nói được nữa. Đúng! Lấy gì để cho anh phải tin những lời cô nói là thật? Rằng là ngoắc tay như mấy đứa trẻ con nữa hay sao? Cô biết mình không có đủ độ tin cậy để anh đặt niềm hi vọng và tin yêu vào. Nhưng chỉ lần này thôi, một lần và mãi mãi. Cô đã thành thật nhất có thể rồi.
Thấy Trúc Diệp yên lặng không nói làm cho Nam Lâm lại nổi lên một niềm bực tức. Cô ấy thậm chí chẳng thèm cầu xin anh lại một lần nữa. Chỉ cần cô nói ra một lí do để anh tin thôi, dù là lố bịch cũng được…anh sẽ tin cô không điều kiện. Nhưng cô ấy lại không nói.
Trong sự bực tức ấy Nam Lâm đã nói:
- Vậy thì dùng hành động đi.
- Hành động? Hành động gì? – Trúc Diệp không thể đoán trước được tâm tư của anh. Sao lúc nào nó cũng sâu không thấy đáy vậy?
- Nhảy sexy!
Nghe thấy từ đó Trúc Diệp không cần biết là mình hiểu điệu nhảy đó văn minh hay tục tĩu đến đâu thì cô cũng nhíu mày phản đối:
- Đừng có đùa quá trớn. Em không thể làm được.
Nam Lâm nhếch môi cười nhạt rồi ngả người xuống thấp hơn. Anh nói trước khi đắp chăn lên người:
- Đúng! Anh đùa đấy. Đừng có làm theo. Về phòng em ngủ đi. – Rồi anh lại nhổm người dậy nói nốt – À quên, nhớ tắt điện hộ anh.
Trúc Diệp thấy vẻ lạnh lùng của anh lúc đó đã thất vọng biết bao. Mọi tâm tư cô sắp bày tỏ đã trôi tuột đi đâu hết và không thể tìm thấy nữa. Cô muốn nói nhiều lắm, muốn thổ lộ nhiều lắm mà sao đứng trước mặt anh rồi cô lại như bị hồn anh ăn mất lưỡi? Cả con tim cũng thế, tưởng chừng như nó có thể cào rách làn da ở ngực cô để nhảy ra ngoài mất. Nhưng anh ấy có biết đâu, có hiểu đâu!
Khi Trúc Diệp toan quay người bước đi thì câu nói của An Lâm lại vang vọng lên “Đừng vì chút chuyện không đáng có mà để lỡ những gì ta đang thích. Để lỡ rồi ắt sẽ hối hận”. Cô sẽ hối hận chứ? Nếu cô quay bước đi vào lúc này thì mọi yêu thương giữa hai người sẽ nằm im lìm tại nơi đó và hai người sẽ không bao giờ bắt được con tim nhau nữa. Còn nếu cô chấp nhận đứng lại nhìn anh thì cô sẽ có được trái tim anh và anh cũng vậy.
Cái nào hơn?
Nam Lâm nằm im trong chăn. Hơi thở của anh phả ra khiến toàn thân anh nóng nực. Anh muốn rũ bỏ cái chăn đang phủ trên người mình ra và chạy đến ôm cô ấy. Nhưng anh lại cố kìm nén. Trong thâm tâm đang không ngừng gào thét lên những ý muốn của bản thân. Muốn ôm cô, muốn níu tay cô và muốn nói yêu cô. Chỉ thế thôi. Chỉ cần anh gạt bỏ được cái lòng tự ái, chỉ cần gạt bỏ được những ý nghĩ như là: Trúc Diệp không yêu anh thì anh nhất định sẽ làm được. Nhưng hình như anh không thể.
Nam Lâm chỉ ước Trúc Diệp sẽ chạy thật nhanh đi lúc này. Vì anh sắp không kìm nén được cảm xúc nữa rồi.
Hương thơm của Trúc Diệp đang lan tỏa khắp phòng. Cô ấy có biết không?
- Anh Nam Lâm!
Tiếng gọi nhẹ nhàng và ngọt lịm đến tận tâm can. Chỉ một câu nói ấy thôi đã kéo được trái tim anh ra khỏi cái chăn nặng nề này rồi. Nam Lâm choàng người dậy và phát hiện ra Trúc Diệp…
Cô ấy…
Cô ấy đang làm theo yêu cầu của anh.
Nhảy sexy sao? Cô ấy có thể à?
Cơ thể Trúc Diệp như những cây rong biển dưới đại dương. Cứ lắc lư và uốn éo, quyến rũ và mê ly lòng người. Đôi mắt khép hờ như mời gọi, hàng mi cong và đen tuyền phủ lên như mập mờ che giấu cho đôi mắt. Gợi sự tò mò và hiếu kì cho ai kia đang ngắm nhìn.
Cứ thế, đôi chân dài và thẳng của cô thấp thoáng sau lớp áo choàng tắm, rồi cánh tay luồn lách trên mọi đồ vật gần đấy. Trông cô ma mị và quyến rũ đến không thể tưởng tượng được nổi. Trúc Diệp giờ đây như đang lột xác, như đang rũ bỏ lớp rào cản mà mình đã che giấu bấy lâu nay với Nam Lâm vậy.
Dần già, lớp áo trên người được cô trút bỏ. Thân hình lồ lộ dưới ánh trăng hắt vào. Bởi thế mà Nam Lâm mới phát hiện ra cô đã tắt điện tự bao giờ. Những đường cong quyến rũ trông mượt mà và mềm mại đến diệu kì. Bầu ngực đầy đặn nhấp nhô, căng tràn như giấu hộ cho trái tim những sự nhớ thương, và tình yêu mãnh liệt. Cô bước dần về phía Nam Lâm, ánh mắt anh đang nhìn cô đầy ngỡ ngàng và khó tin. Cô vờ như không để ý, nếu cô để ý thì bước nhảy của cô có thể sẽ lỗi ngay tắp lự. Cô không muốn, cô muốn vũ điệu yêu thương của mình phải thật hoàn chỉnh. Như vậy thì Nam Lâm mới tin cô.
Ngay cho đến lúc đôi tay Trúc Diệp chạm vào má Nam Lâm anh mới nhận ra những thứ mình đang nhìn không phải là ảo ảnh. Anh không tin, phải, anh không tin những gì mình chứng kiến lại là thật. Trúc Diệp trước kia luôn rất coi trọng thể diện và khuôn phép, cô ấy có thể thực hiện những điệu nhảy này sao? Điều đó khiến anh không dám tin.
Trúc Diệp đẩy nhẹ người Nam Lâm xuống giường, đồng thời cơ thể cô cũng đổ xuống theo. Đôi tay cô trườn nhẹ trên ngực anh, mài miết lấy cả lớp áo lần da thịt bên trong khiến nó theo đó mà nóng hừng hực lên. Tưởng chừng như nếu ai đó vứt một que diêm vào khoảng cách giữa hai người lúc này thì nó sẽ bén lửa ngay lập tức!
Cơ thể trần trụi mà mãnh liệt phía trên Nam Lâm như muốn truyền cho anh mọi sự cuồng nhiệt. Khiến anh cũng trở lên gấp gáp và vội vàng hơn.
Mùi sữa tắm từ cơ thể Trúc Diệp lan tỏa vào tâm hồn Nam Lâm khiến anh như càng ngày càng lâm vào trạng thái đê mê và ảo mộng hơn. Giọng nói anh khản đặc giữa không trung:
- Trúc Diệp! Dừng lại đi. Em mà còn…nữa là em sẽ hối hận đấy.
Trúc Diệp dừng mọi hành động. Cô ngẩng đôi mắt trong veo của mình lên nhìn anh. Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào như dát lên khuôn mặt cô một lớp màu óng ánh và huyền ảo. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím lại rồi thả lỏng ra để mấp máy một câu nói khẽ:
- Em…sẽ không hối hận đâu!
Nam Lâm cảm tưởng như sức nặng của cô đang làm anh nghẹt thở. Tâm trạng anh cũng theo đó mà bị đề nén nặng nề. Anh khó nhọc gằn ra một câu nói, anh chỉ mong câu nói mà mình cố nói ra là một câu nói độc ác xuyên trúng tim cô. Anh không mong cô chỉ vì một chút tình cảm nhất thời mà lại để anh nuôi hi vọng nữa:
- Vậy còn An Lâm? Em muốn yêu cả hai người à? Em đang tham lam quá đấy.
- Xin lỗi anh!
Thốt nhiên câu nói này lại làm Nam Lâm không đáp lại cô được một lời nào nữa. Tại sao cô ấy lại nói xin lỗi? Đáng nhẽ ra cô ấy phải bỏ chạy mới đúng. Hãy bỏ chạy đi! Để cho anh được buông tay khỏi cái tình yêu xa vời này.
Nhưng cô ấy lại áp đôi môi mình vào môi anh. Hơi nóng phả ra từ làn môi luồn lách vào trái tim khiến nó trở lên ấm áp. Đôi tay cô trườn dần lên cổ anh rồi cuốn lấy nó như những dây lụa mềm mại, nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Nam Lâm không kìm được lòng mình nữa, anh cũng thô bạo đáp lại cô bằng cái lật người xuống. Cả thân hình rắn chắc của anh đè lên người cô khiến cho giường nệm lún xuống mạnh mẽ. Cơ thể nằm dưới anh đang cố điều chỉnh hơi thở nhưng nó vẫn gấp gáp. Điều đó khiến ham muốn trong anh càng dâng lên mạnh mẽ.
Nam Lâm hôn nhẹ vào vầng trán Trúc Diệp, rồi lại lướt xuống đôi mắt, cái mũi và …dừng lại ở đó để nhìn cô kĩ hơn. Ánh mắt anh như những xúc tu cứ bám chặt lấy tâm hồn cô mong muốn moi lấy từng ý nghĩ của cô. Anh hạ thấp giọng:
- Tại sao lại xin lỗi anh? Đáng ra em phải bỏ chạy mới đúng.
Trúc Diệp im lặng trong vài giây rồi cô mỉm cười nói đầy vẻ mãn nguyện:
- Xin lỗi vì đã không yêu anh sớm hơn!
Chỉ một câu nói đó thôi đã đốt cháy mọi gai đoạn rườm rà. Nam Lâm sẽ không hỏi cô như một cuộc vấn đáp thô kệch nữa. Hành động cơ thể cúng đủ nói lên tất cả rồi. Anh lao vào cô như một người thấy ánh dương sau những ngày bị dìm trong bóng tối. Như người tìm được sự sống và tình yêu sau những ngày bị đau khổ hành hạ đến thê thảm. Cả hai người đều cuốn chặt lấy nhau. Tưởng chừng như mọi gian nan, khó khăn và buồn khổ không thể chia cắt nổi họ.
Thế rồi anh lặng lẽ đi vào cơ thể cô như đáp xuống cho cô một thứ cảm xúc thăng hoa. Đây là lần thứ hai…là lần thứ hai cả cô và anh cùng nhau trải qua mặn nồng, ngọt ngào và cả đau khổ. Các cơ quan và tế bào trong cơ thể cũng theo đó mà trỗi dậy và hoạt động mạnh mẽ.
Trúc Diệp lần đôi bàn tay xuống ga trải giường và bấu chặt nó cho cơn đau dịu lại. Cảm giác bị xuyên qua quả thật không dễ chịu gì! Nhưng khi nó qua đi rồi thì nó lại mang cho cô một thứ gì đó ngọt ngào và say đắm.
Không phải là đau khổ có đúng không?
Đó là tình yêu!!!
Có phải không?
* * *
Mặt trời nhô lên như kéo cả vạn vật hòa vào ánh hào quang của mình. Các tia sáng ti hin kết tinh lại tạo thành “ban ngày”. Tiếng chim cúc cu đâu đó ríu rít, làn gió sớm mai tươi mới và tinh khôi đến lạ kì. Tất cả đều lùa qua ô cửa sổ của phòng Nam Lâm. Cánh cửa sổ đã bị từng bị trăng đột nhập tối qua…
Là do anh đã quên không đóng.
Ánh sàng làn tràn trên da thịt, khiến cho đồng tử cũng bị ảnh hưởng theo. Nam Lâm khẽ nheo mắt lại trước khi mở ra. Anh đưa tay che lấy thứ ánh sáng kì dị kia. Sáng quá khiến đồng tử vốn bị ngập tối của anh vào đêm qua không quen. Nam Lâm cảm thấy lưng mình ê ẩm hẳn đi. Anh ngồi dậy rồi chửi thề vài tiếng. Rồi anh nhìn sang Trúc Diệp đang ngồi tấm nệm bên cạnh, anh đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và bình yên.
- Trúc Diệp! Anh biết…anh biết em nhất định sẽ hối hận.
Trúc Diệp dường như không nghe thấy gì câu nói của Nam Lâm. Cô vẫn dụi dụi đầu vào chiếc gối dưới đầu và ngủ tiếp. Vẻ đáng yêu và ngốc nghếch của cô khiến Nam Lâm không kìm được mà đành nở một nụ cười bất lực. Anh đưa tay vén lọn tóc lòa xòa cho Trúc Diệp. Nhưng khi bàn tay anh vừa chạm được vào tóc cô thì đã bị bàn tay cô nắm chặt vào. Nam Lâm theo phản xạ giật nảy mình lên. Rồi như biết mình bị lừa anh mới quát yêu:
- A! Em giỏi quá nhỉ? Dám lừa cả anh cơ à?
Trúc Diệp vừa cười vừa nắm lấy tay anh nói:
- Ai bảo anh nói linh tinh?
- Anh nói cái gì?
Trúc Diệp ngẩng mắt lên trần nhà rồi làm vẻ nghĩ ngợi. Sau đó cô mới nói:
- Cái gì mà hối hận? Cái gì mà em sẽ hối hận hả?
Nam Lâm làm bộ không nghe thấy. Anh toan đứng dậy thì đã bị tay cô kéo lại:
- Này! Chạy làng à? Anh không thoát được đâu.
Nam Lâm vừa định quay lại cho cô một trận thì cánh cửa phòng anh chợt bật mở.
Cả hai người thoáng chút giật mình rồi quay ra nhìn người phụ nữ cũng đang bàng hoàng ở phía cửa.
Bà Hoa mặt mày trắng bệch nhìn hai đứa con thân yêu của mình trần trụi không một mảnh vải che thân. Phút giây đó bà tưởng chừng như mình không còn đứng vững nữa. Trái tim như cũng bị những gì cứng và nhọn nhất xuyên qua. Có thật như gì bà vừa nhìn thất là thật không?
Ai đó hãy trả lời giúp bà..
Chương 21 – Tất cả “có thể” không?
Nam Lâm và Trúc Diệp giờ đây chỉ biết cúi xuống nhìn nền nhà, mọi thứ trước mắt khiến đầu óc họ trống rỗng và không biết phải làm gì. Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ phải đến, bố mẹ đã biết được chuyện giữa họ rồi.
Ông Phùng khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hai đứa con của mình. Bà Hoa thì như già đi đến mấy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác. Tròng mắt đỏ hoe in hằn sự thật vọng. Mái tóc có điểm vài sợi bạc đã rối cả lên và bung ra khỏi cái búi sau đầu. Bà nắm chặt tay ông Phùng như để làm điểm tựa cho tinh thần của mình, thỉnh thoảng bà lại nấc lên khe khẽ khiến cho khung cảnh trước mặt đã im lặng lại càng khó xử và căng thẳng thêm.
Nam Lâm sau một hồi nghĩ ngợi, anh cũng ngẩng mặt lên nói dõng dạc:
- Bồ, dì. Con yêu Trúc Diệp thật lòng. Hãy để mặc con và cô ấy đi, như vậy sẽ không gây sức ép cho ai cả.
- Hoang đường!
Ông Phùng đập bàn quát lớn. Ánh mắt ông đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Nam Lâm với một sự giận dữ khó tả. Tại sao thằng con đốn mặt của ông mãi mãi và không bao giờ có thể làm cho ông hài lòng với nó? Tại sao lúc nào cùng vậy, nó nhất nhất phải làm ông tức lên thì nó mới chịu được? Giờ đây nó còn đòi yêu cả em gái mình nữa, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng trên mặt pháp luật chúng nó đã là anh em rồi. Nó học trường công an bao nhiêu năm chẳng lẽ nó không hiểu hay sao?
Trúc Diệp thấy bố tức giận như vậy thì cũng chỉ kéo tay Nam Lâm nói khẽ:
- Anh Nam Lâm! Đừng nói nữa.
Bà Hoa tưởng chừng như mọi thứ trước mặt đều mờ ảo đi cả rồi. Chân tay bà bải hoải và rụng rời ngay từ khi nhìn thấy Trúc Diệp ở trong phòng Nam Lâm. Lúc đó, bà đã mong đứa con gái đó không phải là con bà biết bao, bà đã mong chuyện này chỉ là một cơn ác mộng mà bà vô tình gặp phải và…bà còn mong nhiều thứ khác nữa.
Nhưng tất cả đều không giống như vậy.
Ông Phùng hạ thấp giọng như răn đe:
- Nam Lâm, tao đã nuôi mày từ thuở bé đến bây giờ, là người sinh thành ra mày. Vậy mà mày xem, hai mươi sáu năm nay mày đã làm được gì cho tao và cái gia đình này chưa? Hay là mày chỉ gây ra những chuyện khiến cả gia đình mệt mỏi? Mày có biết Trúc Diệp là ai không? Nó là em gái mày đấy. Tỉnh lại đi con ơi! Ngay cả em mày mà mày cũng yêu hay sao? Nếu như trên đời này mọi người sống không rèm pha, không lời ra tiếng vào thì tao sẽ chấp nhận, tao sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng mày là con người đúng không? Mày là công an đúng không? Vậy mày thấy bố mẹ mày đáng là trò cười cho thiên hạ bàn luận à? Tao cũng chỉ là một con người bình thường, tao cũng như bao nhiêu người bố người mẹ khác. Tao cũng yêu thương mày như An Lâm. Nhưng hình như mày chỉ toàn làm ngược lại đúng không? Nếu như mày vẫn cứ cố chấp đi theo cái con đường riêng của mày thì tốt nhất là hãy đoạn tuyệt cái tình nghĩa cha con này đi.
Bà Hoa và Trúc Diệp hoảng hốt. Bao nhiêu năm qua, dù Nam Lâm có làm những chuyện tày đình đến đâu thì ông Phùng cũng chỉ mắng mỏ rồi bỏ qua. Họ chưa bao giờ thấy ông tức giận đến mức độ này, chưa bao giờ thấy ông Phùng phải mang quan hệ cha con giữa ông và Nam Lâm ra để dọa nạt cả.
Nam Lâm nhìn thẳng vào mắt người bố của mình. Cái anh muốn làm nhất bây giờ đó là cười nhạt, cười nhạt trước cuộc đời đầy rẫy những khổ đau và bất công này. Tại sao Trúc Diệp lại là em gái anh? Anh chưa bao giờ coi cô ấy là em gái cả. Từng giờ từng phút anh chỉ coi cô ấy là người mà anh đã và đang thương yêu.
Khi nghe ông Phùng nói như vậy, Nam Lâm cũng chỉ im lặng. Không phải anh đang phân vân mà anh biết rõ rằng, cho dù anh có đoạn tuyệt quan hệ với bố thì Trúc Diệp cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy là một người con có hiếu cơ mà. Tuy nhiên, Nam Lâm lại hỏi một câu:
- Bố, nếu như An Lâm và Trúc Diệp xảy ra chuyện này thì bố sẽ chấp nhận đúng không? Bố sẽ làm ngơ mà cho qua đúng không?
Cả ba người đều nhìn Nam Lâm với ánh mắt ngỡ ngàng. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Mày nói cái gì? – Ông Phùng gằn từng tiếng.
- Con đã nói những gì bố còn chưa nghe rõ sao? Chỉ sợ con nói lại sẽ làm bố không đứng vững – Nam Lâm nói thờ ơ.
Trúc Diệp hoảng hốt:
- Anh Nam Lâm, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Đừng nói nữa, em xin anh! Đừng nói nữa.
Bà Hoa cũng chỉ kịp lắp bắp:
- An Lâm…và Trúc Diệp…nhất định không thể, nhất định không.
Nam Lâm cười nhạt rồi đứng dậy, anh hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Còn ngồi đây nữa là đầu óc anh sẽ nổ tung. Cuối cùng thì anh cũng biết, mọi thứ đối với anh chỉ là hư vô, cứ ngỡ đã bắt được rồi, cứ ngỡ đã nắm thật chắc trong tay rồi. Nhưng tất cả chỉ là một thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Anh cũng không thấy được! Có những lúc, anh đã tưởng mình thành công rồi, mình đuổi kịp hạnh phúc rồi…Vậy mà ngỡ ra, anh lại chẳng có gì. Những lời nói của Trúc Diệp, đến cô ấy còn không dám chắc. Thế mà anh lại cứ tin, tin và cười như một thằng ngốc vậy.
An Lâm đang trên đường về nhà, bên ghế lái phụ là hộp bánh trung thu mà anh đã mua để tối nay cùng đón trung thu với gia đình. Tâm trạng An Lâm lúc này đanh dâng trào một thứ cảm xúc khó tả, anh rất nhớ Trúc Diệp. Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng thành công tốt đẹp, người nhà bệnh nhân đã giữ anh ở lại để tiếp đãi nhưng anh đã từ chối. Nỗi nhớ đã khiến anh suýt nữa thì không tập trung được cho ca phẫu thuật kia rồi.
An Lâm đỗ xe trước cổng, anh cầm hộp bánh và bước vào nhà. Ngay từ khi mới đặt chân vào nền gạch sáng và lạnh đến run người thì anh đã cảm nhận được một thứ không khí căng thắng đang vất vương. Nếu như là mọi năm, tết trung thu của cả nhà sẽ rộn ràng hơn nhiều. Dường như giờ đây nó đã bị cái thứ im lặng này nhấn chìm đến không còn dấu vết rồi thì phải. Anh vào phòng khách, chỉ thấy dì Hoa và Trúc Diệp ngồi ôm nhau khóc. Tiếng nấc của hai người hòa vào nhau khiến anh chẳng nhận ra ai là người buồn hơn. Chỉ thấy đôi vai của Trúc Diệp rung lên không ngừng, đôi vai gầy gò chống đỡ những tiếng nấc tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại hóa nặng nề đến không tưởng. An Lâm đi tới và đặt bàn tay mình lên vai Trúc Diệp hỏi khẽ:
- Trúc Diệp, có chuyện gì thế?
Bà Hoa vội vàng lau nước mắt rồi nói nghẹn ngào:
- Con ngồi đây với Trúc Diệp nhé? Dì đi làm cơm.
Sau khi bà Hoa đi khỏi, An Lâm liền ngồi xuống ghế và dùng tay lau đi những giọt nước mắt làm nhạt nhòa khuôn mặt của Trúc Diệp. Đôi mi của cô ướt nhẹp vì nước mắt, chúng dính lại với nhau và không còn mượt mà như thường ngày nữa. Khi thấy anh, cô không những không ngừng khóc mà còn khóc dữ hơn khiến anh hoảng hốt:
- Trúc Diệp, bình tĩnh lại. Có chuyện gì thì cứ nói với anh này.
Trúc Diệp vừa khóc vừa lắc đầu. Cô chỉ mong bản thân mình biến mất khỏi nơi này. Để không còn thấy An Lâm, không còn thấy những thứ mà mình cảm thấy khó xử nữa.
Được một lúc, Trúc Diệp ngừng khóc, cô đã bình tĩnh hơn. Đã có thể đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, đã có thể tự chấn an mình cho khỏi nấc mạnh nữa, và đã có thể nhìn thẳng vào mắt An Lâm và nói:
- An Lâm! Chúng ta…là anh em có đúng không?
* * *
Nam Lâm trở lại làm việc ngay trong ngày trung thu. Anh xin cấp trên cho tham gia vào vụ án tham ô của ông chủ tịch thành phố C. Dù chỉ là người không đáng để có mặt cũng được, anh muốn có một không gian riêng, không gian mà Trúc Diệp không thể xem vào.
Nhưng đi rồi anh mới hiểu, dù có chạy xa tới đâu thì cũng không thể thôi nhớ về cô ấy. Chính anh đã đưa tay kéo cô ấy đi cùng thì làm sao mà có thể chạy trốn được cơ chứ? Người ta từng nói: “Khi yêu, con tim cũng đã hòa vào nhau rồi!” Đã hòa vào nhau rồi thì có thể lấy tay gạt bỏ được hay sao? Có thể tự tiện phân tách ra được hay sao? Có thể như một người bác sĩ, mang nó lên bàn mổ rồi phẫu thuật cho chúng trở về làm hai nửa được hay sao?
Không! Hoàn toàn không được nữa rồi.
Hay nói cách khác, không kịp nữa rồi. Tất cả đã dung hòa làm một!
Dương Thùy đứng đợi Mạnh Đức ở trước cổng công ti. Giờ đây cô đang ngập tràn trong thế giới tình yêu của mình. Chính cô cũng không ngờ là mình và Mạnh Đức có thể đến với nhau lần thứ hai.
Ngay cả khi bố cô giờ đây đã bị cảnh sát tìm đến nơi rồi.
Mạnh Đức bước ra từ công ti, anh tươi cười đưa tay véo má cô rồi nói:
- Dương Thùy, về nhà ăn cơm thôi!
Dương Thùy mỉm cũng phì cười vì những hành động của anh. Trẻ con vô cùng! Mà trong khi đó, lúc nào anh cũng nói cô trẻ con.
Khi đã cài xong dây an toàn, Dương Thùy mới hỏi:
- Mạnh Đức này, em…thực sự thì…
- Anh biết rồi. Chẳng phải anh đã nói với em rằng anh đã biết tất cả mọi việc từ khi chúng ta yêu nhau sao?
- Nhưng…ai nói cho anh biết?
- Anh tự tìm hiểu không được à?
Sự việc xảy ra khoảng vài tháng trước. Lúc đó, Mạnh Đức và Dương Thùy mới yêu nhau được hai tuần. Cô và anh như hình với bóng, gắn bó đến nỗi đồng nghiệp suốt ngày chỉ biết và bĩu môi trêu đùa đến quên cả công việc. Cho đến một ngày, anh nhận được một cuộc điện thoại của bố Dương Thùy. Ông nói rằng ông đang công tác tại thành phố này cho nên hẹn anh ra nói chuyện.
Như những thằng đàn ông khác, khi bố vợ gọi điện thường có cảm giác không an tâm. Hoặc cũng có thể là anh đã bị ảnh hưởng bới phim truyện và sách báo nhiều quá cho nên mới sinh ra hiện tượng đứng ngồi không yên cả buổi như vậy.
- Tôi nghĩ anh và Dương Thùy nên chia tay đi!
Đó là câu nói đầu tiên khi bố của Dương Thùy nói về vấn đề của anh và cô. Chỉ một câu nói ngắn gọn, một giọng nói trầm nhưng có sức vang và sức ép khủng khiếp.
Và đó cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác, bố của Dương Thùy không hề đơn giản như những ông bố khác.
Mạnh Đức đã cố tình tỏ ra điềm đạm và tự tin, nhưng chỉ cần ông ấy nói một câu đã khiến chiếc thìa nguấy cà phê trong tay anh rơi vào thành cốc. Khi rơi xuống, nó kêu những âm thanh đến chói tai và có phần rợn người.
- Tại sao lại phải chia tay ạ? – Mạnh Đức chỉ biết hỏi như vậy. Anh hoàn toàn không có một lời biện hộ hay phản kháng nào khác.
Còn ông ta thì vẫn điềm nhiên, cái uy phát ra từ người ông như một thứ sức mạnh phi thường khiến Mạnh Đức phải nhún nhường. Bố anh đã từng nói: Kẻ nói nhiều mà làm ít chỉ đáng để coi thường cho cuộc sống thêm vui. Nhưng kẻ mà đã nói ít và làm nhiều, hơn nữa lại làm có hiệu quá, có thể khiến cho mọi người nể phục. Thì đó mới là kẻ đáng để ta phải ngước nhìn và chịu thua không điều kiện. Giờ đây, trước mặt anh đã xuất hiện kẻ thứ hai mà bố anh nhắc đến.
- Chàng trai! Tôi vẫn chưa biết tên câu. – Bỗng nhiên ông ta lại trở lên thân thiện lạ thường. Đây là biểu hiện của những kẻ mà ta phải đề phòng ư?
- Cháu tên là Mạnh Đức.
- Ồ! Tên hay đó chứ? Nhưng cái tôi cần không phải là cái tên của cậu đâu. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đang toan tình những gì. Và tôi cũng biết bản thân mình giờ đây đáng ghét cỡ nào. Nhưng tôi thực sự không muốn con gái mình đau khổ lúc về sau. Mong cậu hãy hiểu cho.
Quả thực lúc đấy Mạnh Đức không hề hiểu gì cả:
- Bác, cháu hứa, cháu hứa sẽ đối xử tốt với Dương Thùy cả đời.
- Cảm ơn cậu! Nhưng có lẽ, những lời nói này tôi đành phải coi như là chưa từng nghe thấy.
Khi ông định đứng dậy thì Mạnh Đức đã cố níu ông lại bằng một câu nói:
- Tại sao? Tại sao bác lại phải làm như vậy?
Ông ta chỉ cười rồi cố nhẫn lại mà trả lời anh:
- Khi tôi vào tù thì cậu sẽ biết. Và lúc đó, cậu sẽ thở phào mà nghĩ rằng: Cũng may là mình không dính vào con bé đó.
Rồi ông ta bỏ đi.
Tháng ngày cứ trôi, đẩy dần những quá khứ đi và mang lại những điều mới mẻ mà ta chưa biết của tương lai. Những chuyện mà ta biết rồi nhưng vẫn cứ tò mò, những sự việc mà ta chưa hay và đang cần được giải thích.
Ngày đó, bố Dương Thùy đã vào tù vì tội tham ô. Ông chính là chủ tịch của thành phố C, là người đứng đầu thành phố và cũng là nhân vật chính của vụ tham ô ngân sách được mọi người bàn tán trong những ngày qua. Hóa ra tất cả mọi chuyện là như vậy. Cuối cùng thì Mạnh Đức cũng hiểu ra những việc làm của ông ấy. Ông muốn tốt cho con gái, muốn con gái không phải đau khổ nên đã chọn con đường không ban cho Dương Thùy chút hạnh phúc nào. Về cơ bản thì có vẻ như ông là một người bố tốt, nhưng về sâu xa thì ông đã đi nhầm hướng mất rồi. Ông đang đánh đồng tất cả đàn ông trên thế giới này, ông cho rằng con người ta sinh ra đã sống vì cái lợi. Sinh ra là để đấu tranh vì hạnh phúc của cá nhân.
Cho nên ông ấy mới tham ô nhiều như vậy sao?
Giờ đây, ngồi nghĩ lại những gì mà bố của Dương Thùy đã nói, Mạnh Đức chỉ biết cười. Anh còn có thể làm gì khác đây? Trách ông cũng không thể mà cảm ơn ông lại càng không. Chỉ biết cười vì ông ấy đã quá ngu ngốc trong sự khôn ngoan của mình.
- Anh đang cười cái gì vậy?
Dương thùy thấy Mạnh Đức cười vô thức nên vội hỏi.
Năm ngày trước, cô đã được tin bố cô bị bắt. Lúc đó, cảm xúc của cô rơi nhiều lắm, vương vãi nhiều lắm, có nhặt thế nào cũng không hết. Cuối cùng thì ông ấy cũng vào tù rồi, sau bao nhiêu năm làm chủ tịch, sau bao nhiêu năm tìm đủ mọi cách để tham ô và nhận hối lộ từ những người cấp dưới. Cuối cùng thì cái ông nhận được cũng chỉ là cái còng số tám của công lí. Sau khi nghe cái tin đó, Dương thùy đã tưởng mọi thứ đều sụp đổ dưới chân. Hoang tàn và đổ nát trong ánh mắt. Cô đã nói gì với bố nhỉ? À, nói rằng dù bố có bị công an tìm đến, dù bố có chết thì cô cũng không quan tâm nữa. Nhưng cô không làm được, hay nói cách khác là cô không thể ép bản thân mình làm vậy được.
Từ lúc cô sinh ra đến giờ, ông là người thương yêu cô nhất. Là người tốt với cô nhất, hơn cả những gì mà một người mẹ có thể làm. Mẹ của cô đâu? Cô không muốn nhắc đến, bà đi rồi, bà đã bỏ đi từ cái thời cô biết nói. Bà cho cô đủ lượng sữa cần thiết như bố thí, xong rồi bà bỏ đi luôn. Bỏ luôn cái gia đình sau lưng mà thản nhiên nắm tay một người đàn ông khác để đi đến cái thứ hạnh phúc ích kỉ của bà ta.
Thật là đang phỉ nhổ!
Thế đấy.
Giờ thì Dương Thùy đã thấy khá hơn rồi, cô có thể mỉm cười trước mặt người mình yêu. Có thể lắng nghe anh nói những lời ngọt ngào mà tâm hồn không bị treo ngược cành cây nữa.
Bất giác, điện thoại cô rung lên một hồi. Cô nhìn Mạnh Đức rồi đưa sát điện thoại lên tai. Tiếng của bố trầm ấm truyền vào khiến cô không kiểm soát nổi nhịp thở:
- Dương Thùy, bố đây. Có lẽ sau này, bố không thể ở gần con nữa rồi. Bố xin lỗi! Sau này con phải sống tốt vào đấy. Hãy tha thứ cho bố thời gian qua, không phải vì bố không thương con đâu. Chỉ là…Thôi! Hết giờ rồi, lần cuối nhé. Con nhớ câu nói ngày xưa của bố con mình chứ? “Nhất định sẽ hạnh phúc hơn mẹ”. – Dừng một lúc rồi ông lại nói nhỏ, tiếng nói nhỏ hết sức chỉ mình Dương Thùy nghe thấy mà thôi – Bố đã lén chuyển hết tiền đến tài khoản của con rồi. Đó là những đồng tiền trong sạch cho nên con không phải lo đâu. Hãy sống tốt như bố vậy trông mong. Chào con gái!
Chúc các bạn online vui vẻ !