Teya Salat
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen - Chuyện tình tên tài xế cứng đầu và cô giáo bướng bỉnh - Trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chap 6

Đôi mắt tròn dường như mở to hết cỡ cùng với sự ngạc nhiên bất ngờ vì sự cố ko lường trc đc... giờ đây đã quá gần rồi. Quá gần để tôi có thể cảm nhận đc hơi thở gấp gáp hoảng loạn của cô ta, quá gần để nhìn thấy rõ từng mạch máu li ti trong đôi mắt đó... quá gần để chỉ cần 1 chút nữa thôi 2 bờ môi sẽ ko có khoảng cách nếu như 1 trong 2 cử động... cứ như vậy... lại lạc vào trong không gian im lặng, cái không gian đối lập với hoàn toàn so với chỉ vài phút trc đây...cô ta vẫn nằm im bất động đè hẳn lên cơ thể tôi. Cái cảm giác mềm mại của 2 cơ thể áp sát vào nhau... tôi như bị mê hoặc trong đôi mắt đó, đôi mắt còn vương đôi chút long lanh của những giọt nc mắt... tôi lạc vào đó mất thôi... ko còn ý thức đc mình là ai nữa... tôi như 1 ng khác, mê muội, ảo giác, tay chân cơ thể cứng đơ ko 1 chút sức lực... mà ko, đúng hơn là tôi ko muốn điều đang xảy ra đây sẽ dừng lại. Tôi bị sao vậy ? Rõ ràng cô ta là ng gây phiền toái cho tôi mà. Rõ ràng tối qua tôi rất ghét cô ta mà... tại sao ? Tại sao chứ... tôi điên mất... đầu óc tôi đang điên lên vs quá nhiều câu hỏi... và thật sự thì ko biết chuyện này là thế nào và sẽ kết thúc ra sao... đang mơ hồ thì cô ta dường như nhận ra cái tư thế của cả 2 ko đc hay ho cho lắm nên cô ta vội lồm cồm từ từ mà ngồi dậy. Tôi cảm thấy hụt hẫng như đang rơi từ nơi cao nhất thế giới rơi xuống... ko hiểu ý thức thế nào hay suy nghĩ của 1 kẻ tiếc nuối khi sắp có đc thứ mà mình ao ước và chờ đợi nay bỗng dưng tuột khỏi tầm tay mà theo quán tính hoặc là hành động vô ý thức 1 cách có ý thức của kẻ đang ở trang thái vô ý thức tôi vội chụp tay cô ta kéo xuống đổ ập trở lại vào ng tôi... bất giác đặt lên bờ môi kia 1 nụ hôn... vụng về... đúng ra thì cũng ko phải là nụ hôn, chỉ là 2 môi áp vào nhau rồi để vậy... chỉ vậy thôi mà môi tôi dường như run lên khi chạm bờ môi mềm kia...vòng tay đã ôm chặt cô ta từ lúc nào. Quá bất ngờ ko kịp phản ứng, cô ta đơ ng trong giây lát rồi quờ quạng 2 tay đấm lung tung vào ng tôi tìm cách đẩy tôi ra... những cú đánh như thức tỉnh cho tôi biết tôi là ai và chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi vội buông tay rời cô ta ra rồi ngồi dậy.... cảm giác ngại ngùng khó tả... 1 giây ngu ngốc thay đổi ngay cục diện làm tôi từ vị trí kèo trên giờ tụt ngay xuống kèo dưới với nỗi lo ko biết phải đối mặt vs cô ta thế nào sau hành động vừa rồi...
- Anh... anh làm cái trò gì vậy ? Cô ta gằn lên với tôi..
- Tôi xin lỗi. Chắc do sơ ý. Chả hiểu mồm mép để đâu mà tôi có thể thốt ra đc cái câu đáng chém như vậy nữa... hình như dính vào gái làm cho người ta ngu đi phải ko mn ?
- Sơ ý? A ns như vậy mà đc hả. A coi tôi là cái gì? A nghĩ tôi dễ dãi, là trò đùa của a hả? Cô ta ko ngừng gào thét to tiếng với tôi.
- Tôi... ko biết bữa. Ai bảo cô đánh tôi. Tôi trơ trẽn trả lời
- Tôi đánh anh ? A nghĩ tôi đánh a hả? Là tôi muốn giết anh chứ ko chỉ là đánh a hiểu ko?
- Đợi tôi chút.. tôi bình thản 1 cách trơ trẽn.
- A làm gì?
- Tôi. Báo công an... vừa nói vừa từ từ đứng dậy rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại mà trốn cô ta. Ko phải là vì sợ cô ta đánh hay giết mà tôi nghĩ đó là cách hay nhất để khỏi phải đối mặt vs cô ta lúc này. Thật khó xử...
Bất động vài giây sau như nhận ra bị tôi lừa, cô ta hét lên...
- A đứng lại cho tôi. Tôi giết a... tên khốn kiếp. Vừa hét cô to vừa chạy theo. Nhưng tôi nhanh hơn nên đã kịp chui vào phòng đóng cửa lại cố thủ
- Cô nghĩ tôi ngu chắc. Lêu lêu...
- A ko thoát khỏi tôi đâu. Khôn hồn ra đây cho tôi..
- Haha. Có ngu mới ra chứ đâu phải là khôn. Còn lâu nhé. Lêu lêu. Tôi lì lợm trêu cô ta
- A có ra ko thì bảo... a dám lợi dụng tôi hả? Đừng mong tôi tha cho a.
- Tôi chả cần. Xem cô làm gì đc tôi chứ...
- Mở cửa ra tên khốn.. a ko ở mãi trong đó đc đâu. Tên khốn.
- Thử xem cô có ở đó mà canh tôi đc mãi ko nhé. À thôi cô cúe ngồi đó đi. Canh cho tôi ngủ. Tôi ngủ đây. Bye bye. Haha...
Giờ thì lại im lặng rồi. Ko biết cô ta âm mưu gì hay là bất lực mà ko thấy có động tĩnh nữa. Haiz.. thôi kệ. Tôi cứ ngủ đã. Trc mắt là tránh gặp mặt cô ta đỡ khó xử. Thứ 2 cũng thèm ngủ thật. Tối qua đến giờ có ngủ đc giấc nào ra hồn đâu. Vừa chạy mấy ngày về cộng thêm đạp nước rút hơn 1 ngày ko ngủ nên tôi thấy mệt mỏi. Cần lắm 1 giấc ngủ sâu... nằm xuống định bụng ngủ nhưng trong đàu cứ suy nghĩ toàn chuyện đâu đâu. Khó hiểu thật... mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá bất ngờ khiến tôi ko thể tỉnh táo đc để nhìn nhận lại 1 cách tỷ mỉ chắc chắn... vò đầu thở dài nghĩ thôi nặc kệ cứ ngủ đã dậy rồi tính... chợt có tiếng ns cất lên.
- Anh... a mở cửa cho tôi phơi đồ rồi tôi về.. là cô ta. Đã nhỏ nhẹ xuống nước rồi.
- Thôi ko cần. Để đấy ngủ dậy tôi phơi. Đừng lừa tôi. Tôi ko phải trẻ con mà dễ mắc bẫy đâu nhé. Tôi trả lời với sự cảnh giác cao độ
- Hức hức... thật mà. Dù sao cũng vì tôi. Nên tôi ko muốn a nghĩ xấu tôi dù tôi biết a cũng ko xem tôi ra gì. Tôi chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm thôi. Tôi ko muốn mắc nợ a. Hức...
- Hihi... tôi ko cần nhé. Hihi. Cô cứ về đi... tôi xí xóa cho cô hết đó. Hihi. Tôi trơ trẽn trêu cô ta...
- Nhưng mà... còn áo của tôi. A cũng phải để tôi lấy để mang về chứ. Giờ tôi đâu có áo đâu. Hu hu... tôi vào phơi đồ xong tôi lấy đồ tôii rồi tôi về à. Tôi ko làm phiền a nữa... hức! À đúng rồi. Cô ta đâu có áo đâu. Đang khoác tạm cái sơmi của tôi mà. Lại còn ko có “xu chiêng” nữa... đúng là ko thể về với tình trạng đó đc. Thấy cô ta dịu lại như vậy chắc là ko giận mình nữa. Tôi đành lại mở cửa cho cô ta. Dù sao cũng muốn cô ta về để đc nghỉ ngơi với lại đỡ chạm mặt nhau ko tôi lại khó xử..
- Cạch.. cô vào đi. Nhanh tôi còn nghỉ ngơi. tôi mở cửa ra thấy cô ta đứng đó mặt buồn thiu thấy thương lắm. Tôi quay lưng đi lại giường.. cô ta lủi thủi nhẹ nhàng theo sau rồi... cạch.! Cái gì vậy trời. Tôi quay lại thì gặp ánh mắt nham nhở của cô ta, cửa thì đã bị cô ta đóng lại... cô ta lừ lừ tiến về phía tôi, a mắt đầy sát khí....

Chap 7

Cảm giác bất an... tôi lo lắng tột độ. Ko nghĩ rằng 1 đời cảnh giác lại mắc lừa khổ nhục kế đơn giản của con bé bạch cốt tinh đó... viễn cảnh bị nó tra tấn hành hạ diễn ra trong đầu... còn gì đau đớn hơn, có lẽ còn thê thảm hơn Tôn Ngộ Không bị núi đè 500 năm... tôi lùi dần về sau cố thủ. Cô ta vẫn lầm lủi tiến tới, 2 tay nắm chặt như muốn giã tôi bằng hết tất cả sức lực và kĩ năng mánh khóe cô ta có. Tôi bị dồn vào thế bí... mặt tái đi khua tay cầu xin cô ta bình tĩnh ko manh động. Dường như mọi lời cầu xin của tôi cô ta ko xem kí lô nào hết vẫn từ từ lao tới... tôi tuyệt vọng hoàn toàn... chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận cái chết đau đớn nhất sau cái hành động dại dột tôi gây ra vs cô ta... Oàng... tè tè tè tè tè... tiếng nhạc chuông đt tôi. Tôi mê rock nên phân đoạn cài làm nhạc chuông đc tôi chọn rồi cắt ra thật sự rất ồn ào. Cơ bản vì tôi thấy hay và quan trọng hơn là tôi cũng dùng luôn làm nhạc báo thức mỗi lúc cần chợp mắt ít phút để tiếp tục chuyến chạy đường dài.. nghe đoạn nhạc đó tôi đố ai ngủ nổi... móc đt ra, thằng mặt l** L gọi... chính nó. Chính cái thằng đem cái rắc rối đến cho tôi. Tôi đang bị dồn vào bước đường cùng sống chết ko biết thế nào mà nó đang còn nhởn nhơ tung bay ngoài cái xã hội đầy tươi đẹp ngoài kia... nó có mặt ở đây chắc tôi bóp cổ nó đến chết ko thương xót. Đm nó chứ, thằng Dog. Dù sao trc khi chết đc nghe giọng nó thì tôi cũng ko còn thiết tha gì nữa... nó sẽ giúp tôi lo hậu sự. Nó vẫn là thằng bạn tốt của tôi... ko buồn trách móc nó nữa tôi bốc máy tỉ tê luôn vs nó nhuẽng mong nó sẽ là nguồn bấu víu cuối cùng của tôi...
- Cứu tao... tao sắp chết rồi.. tôi cầu cứu nó vs giọng buồn bã gấp gáp...
- Thế hả, khi nào chết vậy ? Hahaha.. đậu má nó nghĩ tôi đùa bợt chợt vs nó hay sao mà nó cười hả hê vậy trời.. đc rồi đã vậy tao chết cho mày xem
- Tao đang cầu cứu mày, nhưng nhìn lại có lẽ ko kịp nữa rồi. Tai họa đang ập tới vs tao... nếu mày thương tao thì đến nhà tao nhận xác... nhớ trang điểm cho tao thật đẹp trai. Tao chưa có vợ, tao muốn xuống dưới kia cũng phải thật đẹp trai để kiếm vợ... và nhớ phòng tao phải giữ nguyên ko đc thay đổi nhé.. còn 2 cây đàn nữa... thỉnh thoảng mày sang cắm điện lên cho khỏi ẩm và mua dây về thay cho tao với... tao muốn ns nhiều vs mày lắm con chó ạ nhưng có lẽ ko kịp nữa rồi... tao sẽ phù hộ cho mày. Vĩnh biệt mày... nói rồi tôi tắt máy quẳng xuống giường, mắt nhắm lại 2 tay dang ngang , mặt ngửa lên...
- Xuống tay đi...
........
Vẫn giữ tư thế đó chờ đợi... nhưng sao cơ thể tôi vẫn ko thấy thay đổi. Vẫn ko có cảm giác đau đớn nào xảy ra vs tôi. Ko lẽ... ko lẽ cô ta là cao thủ 1 phát chết luôn khiến tôi ko kịp cảm thấy đau đớn...? Thế là xong rồi... biết là cô ta sẽ ko tha cho tôi nhưng vẫn hy vọng cô ta chỉ hành hạ thân xác tôi chứ ko đến mức nhẫn tâm giết tôi 1 cách lạnh lùng như vậy... vậy là tôi đã chết rồi... chưa kịp lấy vợ sinh cho bố mẹ 1 đàn cháu... chưa kịp báo hiếu mà đã phải từ bỏ dương trần đến 1 thế giới đầy bỡ ngỡ... thôi thì chấp nhận vs suy nghĩ mình vắn số.. thở dài ngao ngán rồi mở mắt ra để còn thấy đường mà bơi qua sông hay đi qua cầu gì đấy mà hồi còn sống thường nghe ng ta bải nếu đi qua cầu mà rơi xuống là sẽ ko đc đầu thai kiếp khác... và...
- Ơ... cô....??? Tôi há mồm ngạc nhiên...còn cô ta thì tay che miệng khúc khích cười.... sư cha nhà cô chứ. Tôi chết mà cô còn đứng đó mà cười. Cô vui lắm chắc. Tôi chửi thầm trong bụng.... cơ mà tôi chết rồi mà, sao lại gặp cô ta ở đây? Hay là cô ta cũng chết theo tôi rồi? Sao toàn chuyện quái gở khó hiểu thế này... tôi ú ớ tay run run chỉ cô ta... cô ta ko nhịn đc cười nữa bật to thành tiếng
- Hahahaha. Nhìn cái mặt a tôi buồn cười quá. Gì mà nhận xác, gì mà trang điểm đẹp trai, rồi còn dặn dò gì gì như trăn trối thế. Tôi mắc cười quá. Hahaha... rồi cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo...
- Ko phải tôi.... tôi chết rồi à. Ko phải cô giết tôi rồi à? Cô cười gì ?
- Tôi đâu có điên mà giết a. Tôi chưa muốn đi tù nhé... mà nãy tôi định giã cho a 1 trận thật nhưng nhìn điệu bộ a tôi buồn cười quá quên hết tức giận rồi. Hahaha. Nói ròi cô ta đưa tay ôm bụng cố nín cười nhưng ko thành công.. tôi thộn ra 1 lúc rồi ms kịp hoàn hồn lại thở phài nhẹ nhõm. May quá. May mà cô ta ko làm gì mình. Mất hồn 1 tí mà hên.
- Thế cô ko làm gì tôi thì nhanh nhanh đi rồi về. Chứ tôi thấy cô rắc rối phức tạp quá. Từ hôm qua đến giờ bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi thấy tôi giống bị thần kinh rồi. Cô làm tôi hoảng loạn rồi đấy. Gì mà giết vs chết ở đây chứ. Tôi đúng là điên quá mà. Đến vấn đề sức cô ko thể làm gì đc tôi mà tôi cũng ko nhận ra để rồi vẫn hoảng loạn rồi tưởng tượng vớ vẩn là tôi biết tôi sợ cô lắm rồi. Thôi cô tha cho tôi đi tôi xin cô... rồi cô muốn gì tôi cũng đc. Tôi càn nghỉ ngơi., tôi mất hồn rồi... haiz. Nói rồi tôi ngồi phịch xuống giường. Mệt mỏi. Tự nhiên buồn cười đến lố bịch. Chắc do thiếu ngủ nên ảo ảo thật thật chả biết đâu mà lần.
- Đó là a nói nhé, tôi ko bắt a ns đâu nhé! Cô ta đã hết cười rồi nhưng cái vẻ mặt giờ thì đã chuyển sang hớn rồi. Là hớn đấy mn ạ... là nằm kèo trên đấy... sao tôi yếu đuối vậy chứ. Haiz...
- Cô muốn gì nói nhanh đi. Rồi tha cho tôi... tôi xua tay ý bảo cô ta bớt hớn đi rồi hành thì hành luôn đi để tôi còn nghỉ. Có cái thân này đây hiếp thì hiếp luôn đi cũng đc tôi cũng chả giữ làm gì. Tôi mất trinh từ hồi hồi năm nhất rồi nên có cái gì đây nữa mà giữ...
- Tôi đói ! Cô ta nói dứt khoát...
- Thì liên quan gì tôi... tôi đốp lại nhưng điệu bộ vẫn mệt mỏi lắm.
- Anh nấu gì tôi ăn!. Ra lệnh, là cái giọng ra lệnh mn ạ... sao cô ta lại có thể nghĩ ra đc cái ý tưởng quái gở vậy nhỉ? Tôi mà phải lum khum đi nấu đồ cho cô ta ăn ư? Phải làm gì đó cho cô ta quên cái ý tưởng bất khả thi đó đi... nghĩ là làm, tôi tụt xuống ngồi hẳn dưới sàn chứ ko ngồi trên giường nữa, đoạn gọi cô ta..
- Cô lại đây... ngón tay tôi ngoắc ngoắc.. cô ta từ từ bước tới đứng trc mặt tôi
- Sao? A có chịu thực hiện ko hả ?
- Cô ngồi lên đây, trèo lên đây... nói rồi tôi chỉ tay lên trên đầu mình..
- Để làm gì? A bị khùng hả?
- Để làm gì à? Để làm mẹ tôi, làm bà nội tôi... rồi tôi nấu cho mà ăn. Nhé ! Cô đừng có ảo tưởng quá mà quên mất đây là đâu và cô là ai. Hay để tôi lôi cô ra giận nước cho cô tỉnh táo khỏi mê muội. Đồ tào lao ! Tôi làm 1 tràng trc sự ngỡ ngàng của cô ta... nhưng cô ta vẫn ko chịu nhún nhường...
- Ai bảo anh nói tôi muốn gì cũng đc... tôi ko cần biết. A phải nấu cho tôi ăn ko là ko xong vs tôi đâu. Cô ta khoanh tay trc ngực kênh mặt lên mà nói
- Gì cũng đc là những gì mà tôi có và tôi làm đc. Sao suy nghĩ cô thì đi xa tận đâu đâu mà cái mặt cô lại ko chịu xa hẳn tôi luôn đi mà cứ xuất hiện trc mặt tôi làm phiền tôi thế hả ?
- A làm như mình là công tử ko bằng, là cậu ấm chắc. Cả đời a chưa bao giờ vào bếp chắc. Xờ !
- À tôi có. Tôi có vào bếp. Nhưng nấu cái khác chứ ko có nấu ăn.
- Vào bếp ko nấu ăn thì nấu gì? A phỉnh tôi chắc.!
- Tôi nấu nước. Đc chưa? Hay tôi nấu nước cho cô uống nhé? Nhũng nhiễu!
- Anh...đi mà. Sáng giờ tôi chưa ăn gì, tối qua thì nôn hết cả rồi a cũng biết đấy... đi nào... nấu gì cho tôi ăn đi.. rồi tôi ko phiền a nữa... bắt đầu xài bài xuóng nước năn nỉ, tôi đến chịu cái con người đa sắc thái này..
- Ko!
- Đi mà... gì cũng đc, tôi ko chê đâu. Hứa. Ko tin thì nghéo tay nè... nói rồi cô ta đưa ngón tay út ra giơ trc mặt tôi. Haiz. Giờ lại giống cả trẻ con nữa.. tôi nợ nần gì của dở hơi này mà ko thoát ra đc hả trời...
- Thôi đc... nấu gì ăn nấy nhé? Tôi đến chịu cái nhõng nhẽo của cô ta. Đành xuống nc đáp ứng cho nhanh rồi tống cổ cô ta về còn nghỉ ngơi nữa. Thật sự là tôi quá mệt rồi.
- Hihi. Đồng ý... vậy có phải dễ thương ko chứ hihi..
- Cấm chê!
- Ko chê hihi ! Cô ta cười tít cả mắt lại. Sao cái lúc này lại dễ thương thế chứ, khác hẳn cái tối hôm qua vs cái lúc cô ta trừng trừng đòi ăn sống tôi.
- Phải ăn hết.
- Tất nhiên. Ăn hết...
- Và ở yên đây cấm ko đc xuống dưới, khi nào xong tôi lên gọi. Tôi ko thích ai thấy tôi đứng bếp. Đồng ý thì tôi nấu ko thì dẹp ko có ăn uống gì hết.
- Có ăn là đc. Hihi
- Móc nghéo! Tôi đưa ngón tay út ra.
- Sợ gì ko móc. Hihi...
Hazi... vừa chê cô ta trẻ con xong giờ tôi chả khá hơn chút nào. Hình như bên cô ta tôi như 1 con ng khác. Điên điên khùng khùng, mất tập trung, háo thắng với cả trẻ con nữa.... đôi lúc cãi nhau với cô ta thấy trong lòng vui vui, nhất là khi làm cô ta cứng họng bất lực... cô ta là ai chứ? 1 ng lạ ko hơn ko kém, là ng mà vừa tôi hôm qua tôi đã rất ghét, rất khó chịu ko muốn nhìn mặt. Mà bây giờ, ngay trong nhà tôi, cô ta lù lù ra đó... vừa lạ mà cảm giác vừa quen... cô ta cho tôi cảm giác thân quen lắm dù nhiều lúc muốn tống cổ ra khỏi nhà... muốn là muốn vậy, nhưng tôi chưa nghĩ đến lúc cô ta đi rồi tôi có vui ko... thực sự điều đó tôi chưa hề nghĩ đến.... mà cô ta ở đâu, làm gì nhỉ? Thôi kệ biết cũng đc ko biết chẳng quan trọng...
Tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại đi xuống tầng. Cứ suy nghĩ vẩn vơ chả đâu vào đâu. Hứa thì hứa lèo vậy thôi chứ dưới nhà làm gì có gì mà nấu. Cái nghề tôi nó vậy. Cơm chợ vợ đường, đúng kiểu ăn tranh thủ ngủ khẩn trương, làm gì cũng vội vàng. Nhiều khi buồn ko muốn ăn nhịn luôn cả ăn luôn cả ngủ đạp 1 mạch. Hàng hóa trên xe hối hả nên chỉ muốn về sớm rồi đi đâu đó ăn vội linh tinh rồi về nằm vật xuống ngủ lấy sức. Nhiều khi cũng chán cái cảnh này lắm chứ, muốn có ai đó bầu bạn tâm sự nhưng cái nghề đi suốt cũng ko tìm đc ai, có đi chăng nữa thì để ng ta ở nhà ngóng ngóng đợi đợi cũng tội.. nhưng mà cái đam mê nó vậy. Tôi mê xe từ nhỏ, chỉ vì có tố chất học văn hóa nên gia đình hướng tôi đi học văn hóa. Cấp 3 cũng học trường chuyên của Tỉnh, rồi cũng vào đại học ngời ngời như ai rồi ra trường rồi đi làm nhưng ko thích nên bỏ bê hết quay về với đam mê... tạm thời thì ổn định nhưng chưa biết tương lai nó đi về đâu... mù mịt quá. Suy nghĩ cho đã rồi tôi đánh vật xuống ghế quyết định làm 1 giấc. Nấu nướng gì chứ. Có thân tự đi mà lo, tôi đâu có rảnh... với lại móc nghéo ko đc xuống đến khi tôi gọi thì cứ thế mà triển khai thôi. Cho đợi cho chết cho chừa... Tôi sợ cô chắc... rồi tôi chìm vào giấc ngủ...

Chap 8

Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ sau bao nhiêu mệt mỏi, đc bao lâu rồi cũng ko rõ nữa chỉ biết là con mắt cũng no rồi... trở mình vươn vai ngáp rõ to... chợt khứu giác nhận ra mùi gì đó sộc vào tận mũi... thơm thật. Mình đang ở đâu vậy nhỉ. Sao thơm thế... mở mắt dáo giác nhìn xung quanh. Là nhà tôi mà. Vỗ tay lên trán moi lại trí nhớ, tất cả đc ghi lại rõ ràng như 1 cuốn phim quay chậm... à, tôi nhớ rồi... thở dài ngao ngán rồi chột dạ. Ko biết cô ta thế nào rồi. Biết bị tôi lừa thế này chắc cô ta lên cơn mà xé xác tôi mất...
- Ngủ như heo, nhìn xấu xí thế ko biết... chợt cô ta đi từ trong ra nói.
- Ưhm... tôi mệt quá ngủ quên mất... mấy h rồi? Tôi uể oải hỏi cô ta.
- 3h chiều...
- Chết... định bụng xuống nấu gì cho cô ăn mà lại ngủ mất. Cô ăn gì chưa. Mà tôi bảo bqo giờ tôi gọi ms xuống cơ mà, sao giờ cô đứng đây, có ý đồ gì?
- Vâng! Nhờ anh. A tốt quá. Ko nghe tiếng xe anh L đến chắc tôi giờ ngồi chờ a nấu cho ăn mà chết rục xác héo hon trên kia rồi. Quá đáng... cô ta trách móc tôi, cũng ko gay gắt, có vẻ cam chịu lắm.
- Thằng trời đánh kia đến à, sao ko gọi tôi dậy ?
- Thiếu cách lấy súng bắn vào đầu a nữa thôi ông tướng... ngủ gì mà khiếp thế, chắc tôi khiêng đi bán cũng ko biết luôn.
- Haiz.. sao ko bán đi luôn cho tôi khỏi thấy cái mặt cô. Chắc chiều tôi đi tìm nhà để thuê quá.
- A thuê nhà làm gì? Thế nhà này là như nào? Cô ta ngạc nhiên hỏi tôi.
- Chả là nhà cô còn gì... cô trưng dụng từ tối qua đến giờ thì tôi chỉ có nước ra ngoài tìm đường cứu thân thôi. Chứ ở với cô chắc tôi lên huyết áp đứt mạch máu não chết mà ko biết vì sao mình chết mất.
- Đồ quỷ... cô ta đánh nhẹ vai tôi...
- Lại chả phải. Tôi vẫn ko ngừng gây sự... cô ta trầm hẳn xuống ko ns gì, 2 tay đan vào nhau rồi lại thả ra vân vê tà áo... chân miết vô thức xuống sàn nhà... chẳng biết vì sao.. rồi cô ta lên tiếng..
- Thôi giờ a dậy đi đã, tắm cho mát rồi vào ăn cơm, tôi nấu xong đc lúc rồi nhưng thấy a ngủ ngon tôi ko muốn gọi...
- Ờ... ơ mà trong nhà làm gì có gì mà nấu? Tôi thắc mắc.
- Anh L đến gọi a ko dậy, đành đêt a ngủ rồi tôi nhờ a ấy đi mua dùm tôi ít thứ, chứ tôi ra ngoài đâu có đc... mặt cô ta có vẻ buồn bã chùng xuống.
- Nấu xong sao ko ăn đi luôn, cô cũng đã ăn gì đâu.
- A L có mua cho tôi ít bánh ngọt tôi ăn tạm.. chứ ko a nghĩ tôi còn sống mà nấu ăn vs đứng đây ns ch vs a chắc. Vô tâm thế ko biết... haiz, lại giọng trách móc nữa. Nhìn tội thế chứ. Thật ra giờ tôi cũng chả muốn đấu đá gì vs cô ta nữa nhưng ko hiểu sao cái mồm cứ mở ra là sửa lưng nhau... bó tay.
- Nó về có nhắn gì tôi ko?
- A ấy nói tối nay anh chở ng yêu đến gặp a ấy hỏi tội... mà a có ng yêu rồi à ?
- Trời đánh thằng thối mồm...
- Là sao? Cô ta có vẻ tò mò..
- Thôi ko sao. Tôi đi tắm. Tắm chung ko ? Tôi ti hí mắt gian xảo trêu cô ta...
- Linh tinh. Tôi giết a luôn tin ko? Mồm thì mạnh mà mặt thì đỏ, đáng yêu thế chứ
- Thì tôi chả thấy hết r còn gì... với lại tôi với cô cũng..... tôi bỏ câu lấp lửng trâu cô ta
- Cũng làm sao... a còn nhắc lại nữa tôi liều mạng vs a cho xem... người đâu mà... chả đứng đắn tẹo nào. Vừa lao lên dứ dứ nắm đấm vào tôi xong lại cúi xuống phụng phịu đỏ mặt
- Haha...đêm qua cô cuồng nhiệt bạo dạn lắm, sao giờ như gà dịch thế. Hahaha...
- Tôi giết anh... trêu cô ta rồi tôi chạy luôn chứ ở lại đó thật tôi ko dán nghĩ mình còn nguyên vẹn ko nữa... trong lòng chợt thấy vui vui... nhưng vẫn chưa giải thích đc cái cảm giác này, điều tôi có thế chắc chắn đc ngay bây giờ là.... vì cô ta...đúng! Là vì cô ta...
Dòng nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo hắn... cũng bởi vì đã làm đc 1 giấc ko bị quấy rầy nên xem như là no giấc... cơ với tinh thần thoải mái sảng khoái hẳn.. Ôi nhưng mà... thôi chết. Tôi ko mang theo áo quần. Oái oăm chết dở... lo chạy khỏi cô ta mà quên mất điều quan trọng... làm sao giờ...cái khó là tôi tắm tàng dưới, đồ đạc thì trên phòng ở trên tầng... nếu tắm trên tầng thì chuyện ko có gì phải nói. Đằng này... dường như có cô ta tôi thiếu minh mẫn đi thì phải... nghĩ 1 hồi, giờ mà ngại ngùng thì bị cô ta hà hiếp chắc, tôi phải chai mặt để giữ cái thế của mình. Nghĩ là làm. Tôi gọi vọng ra...
- N, vào tôi bảo nhanh. 1 lát thì nghe cô ta nói vói vào.
- Ko tắm còn định giở trò gì?
- Xong rồi.
- Xong rồi ko ra ở trong làm gì? Định quyến rũ tôi hả. Đừng mơ, đồ quỷ...
- Tôi ko mang theo đồ. Cô lên phòng lấy giúp tôi. Ko ngâm nước lâu tôi ốm thì cô liệu hồn đấy.
- Tôi ko phải ô sin. A tự đi mà lấy..
- Bộ cô bị điếc hả. Đã bảo là ko có đồ. Hay tôi cứ trần như nhộng thế này mà ra nhé... nói rồi tôi cười tỏ vẻ đê tiện.
- A dám...
- Nhà tôi tôi thích làm gì tôi làm. Cô khỏi phải thách... cạch.. rồi tôi nhẹ nhàng giả vờ xay núm cửa hé ra...
- A a a a... anh làm thật hả tên biến thái chết dẫm. Đứng yên đó. Cấm ra... ko tôi cắt... cô ta hét toáng lên..
- Haha... thế còn ko nhanh lên lấy cho tôi còn đứng đấy làm gì? Hay thích mà giả bộ. Để tôi ra thật nhé...
- Cấm... tôi cấm anh...
- Ô hay. Thế lấy cho tôi thì ko lấy. Tôi ra tự lấy thì ko cho. Vậy cô muốn sao? Cô có vẻ bất bình thường nhỉ?
- Mặc xác anh. Ở trong đó mà chết luôn đi tôi chả thèm quan tâm. Ng đâu mà kì cục...
.....
.....im lặng...
.....
- Thôi đc rồi. Vậy cô ăn trc đi rồi về để tôi còn ra. Tôi ở trong này đợi cũng đc. Chả sao... tôi nói bâng quơ..
....
....
....
Lại im ắng 1 lúc thì cô ta gõ cửa, tôi hé ra nhìn thì cô ta đứng quay lưng lại tay đưa ra sau cầm cái quần cọc kiểu đưa cho tôi...
- Mỗi này thôi hả?
- Vậy chứ a đòi gì nữa? Cô ta lí nhí.
- Thế quần sịp đâu... tôi mặt dày cà khịa cô ta.
- Tên bệnh hoạn nhà anh. Có lấy thì lấy ko thì thôi tôi đi á...
Chợt tôi nãy ý định trêu tiếp cho cô ta khớn... tôi vói tay ra cầm.... tay cô ta kéo sát lại...
- A.a.a.a thả tôi ra a làm cái gì vậy tên bệnh hoạn, tên biến thái... thả tôi ra. Tôi ko đùa đâu... a coi chừng tôi ko tha cho a... thả ra....! Cô ta hốt hoảng vùng bỏ chạy nhưng tôi mạnh hơn nên giữ chặt lại rồi kéo lại gần thêm, cô ta cố gắng vùng vẫy ko thoát đc khỏi tay tôi bổ phịt ghì cả thân người bấu víu xuống nền tỏ vẻ bất lực, mồm ko ngừng kêu gào... tôi buồn cười quá, hả hê quá tôi thả tay ra làm cô ta chúi người hẳn xuống nền như vồ ếch... lúc này chịu ko nổi nữa tôi cười vang cả nhà.. cô ta lồm cồm bò dậy bò đi xa như muốn càng xa càng tốt... cười chán rồi lắc đầu tặc lưỡi tôi đóng cửa lại mang đồ vào rồi ra.... ra thấy cô ra ngồi nơi bàn ăn cúi đầu khóc rấm rứt..
- Sao đấy...tôi ko làm gì nên tiếc ngẩn ngơ ngồi khóc tủi hả.. tôi trêu lì
......
- Giỡn có chút xíu cũng khóc... tuyến nc mắt cô thông vs nc tiểu hay sao mà mau nước mắt thế...
.......
- Thôi tôi xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi chứ ko có ý gì đâu. Làm gì cô thì tôi đã làm tối hôm qua rồi còn đâu...
- Anh.... rồi lại tiếp tục khóc...
- Thôi nào.... ăn đi tôi đói rồi. Ko phải cô cũng đói à. Nguội hết rồi kìa... nói rồi tôi tự nhiên ngồi xuống bới cơm ăn như ko có gì xảy ra...
.....
- Ăn đi chứ... khóc hoài, có no đc ko? Vừa nói tôi vẫn tiếp tục ăn và theo dõi cô ta... nhìn cô ta lúc này như con mèo con ấy.. tội tội thương thương...
....
- Giờ sao? Có chịu ăn ko thì bảo... tôi xin lỗi rồi còn gì. Đừng thấy tôi xuống nước mà làm tóei nhé. Bực cả mình. Nói rồi tôi đáp đôi đùa mạnh xuống bàn.. cô ta giật mình 1 cái rồi lại ngồi im.
- Cô ăn thì ăn ko thì thôi... tôi ra ngoài. Mất cả ngon.. rồi tôi đứng dậy đi lên phòng thay đồ.
.....
.....
- Anh đứng lại đó...!
.....

Chap 9

Tôi ko thèm để ý lời cô ta nói cứ thế mà lên phòng... nằm vật xuống giường nghĩ ngợi linh tinh... tại sao cô ta vẫn còn ở đây nhỉ? Rõ ràng 2 ng xa lạ ko quen biết, lại 1 nam 1 nữ... tôi nhận thức rõ ko phải vì lí do cô ta ko có áo mang để về... nhưng vì gì thì tôi chịu. Chịu thật sự. Cô ta là ai? Ở đâu? Làm gì? Bố mẹ cô ta đâu sao cô ta ko về nhà ở lại qua đêm mà ko thấy ai lo lắng hỏi han, thậm chí chính cô ta cũng ko tỏ vẻ gì lo lắng và ánh mắt, thái độ của cô ta tôi lờ mờ hiểu đc hình như cô ta muốn ns gì đó vs tôi dù rằng thái độ, hành xử của tôi từ khi gặp cô ta là hoàn toàn gây cho cô ta rất nhiều sự khó chịu... cô ta ko sợ tôi sao? Tôi hoàn toàn có thể làm điều xấu xa vì mọi cơ hội và hoàn cảnh xảy ra đã quá rõ ràng... thật ra thì bây giờ tôi ko còn thấy ghét cô ta nữa, lại còn cảm thấy cô ta thú vị. Lúc thì lạnh lùng như tảng băng, lúc thì kênh kiệu kiểu cách như tiểu thư kiêu sa, lúc thì trẻ con, lúc thì cứng đầu bướng bỉnh, lúc thì lại có vẻ yếu đuối cam chịu... và điều ko thể phủ nhận là cô ta rất xinh... dù tôi cũng đã từng bị cô ta làm cho cảm thấy mệt mỏi nhưng dường như tôi lại quên đi hết tất cả khi trêu và khiến cô ta nổi giận hay là đỏ mặt. Cái cảm giác chiến thắng của kẻ hiếu thắng trc 1 đối thủ khó chơi. Chắc chỉ có cô ta ms trả lời đc những tò mò của tôi lúc này... đứng dậy mang áo quần định bụng xuống hỏi cô ta đôi điều rồi ra ngoài làm li cf cho thư giãn... xuống tầng thì thấy cô ta đang ngồi cúi gằm mặt, môi bặm lại trông có vẻ buồn bã. Nhìn cô ta dường như quá nhỏ bé khi khoác trên mình cái áo của tôi... 1 giây chạnh lòng thấy thương xót. Hình như tôi hơi quá đáng thì phải... ngồi lại đối diện cô ta... vẫn ngồi yên vậy chưa chịu ăn... tôi lại thấy bực mình. Gì chứ ko nghe lời vs cả làm nũng là tôi cực kì khó chịu. Có lẽ do tôi khô khan ko biết dỗ dành nên trc những tình huống đó tôi ko xuống nc thì chỉ có cách bỏ đi nơi khác để khỏi phải thấy cảnh đó thôi. Haiz... tôi thở dài...
- Cô ăn đi, rồi tôi có đôi điều muốn hỏi... tôi ns vs cô ta...
....
....
- Sao cô bướng thế nhỉ, ns cho cô hay tôi đang thêm ghét cô đấy. Đừng có thử thách kiên nhẫn của tôi...
...
...
- Tôi hỏi lần cuối cô có ăn ko hay để tôi đem đi đổ bằng hết?
...
...
- Anh... ăn cùng tôi.. cô ta mếu máo lý nhí trong miệng.
- Tôi mất hứng rồi. Nhanh lên đừng làm tôi bực.
- Nhưng... ăn 1 mình... buồn.. vẫn cúi gằm mặt miệng thì lí nhí.
- Buồn vs đói cô chọn cái nào?
- Buồn...
- Gì?
- Đói... à ko... buồn...
- Trời ơi.. tôi điên vs cô mất...! Giờ sao? Tôi đạp cô ra khỏi nhà nhé?
- Đừng mà...
- Ko muốn vậy thì giờ cô làm sao?
- Thì... tôi ăn..hức.
- Thế nhanh bới cơm đi còn ngồi đần thối ra thế.. tôi lại đạp cho giờ.
- Hức... a bắt nạt tôi... tôi có làm gì a đâu chứ... chỉ muốn a ăn cùng thôi mà. A cũng đã ăn đc gì đâu. Hức..
- Tôi khổ vs cô quá. Ừ thì ăn. Tôi ăn cùng. Đc chưa? Khổ quá cái cục nợ nhà cô... hình như cô ta vui hẳn, ngước mắt lên nhìn tôi, mắt long lanh ngấn nước. Mặt thì tèm lem nhìn như con mèo ngao nửa bực nửa buồn cười...
- Bới cơm đi... tôi thúc cô ta... cô ta bới cơm cho cả 2 rồi lại ngồi xuống, tay cầm đũa dằm dằm chén cơm ko chịu ăn. Tôi nhìn thật là ngứa mắt quá quắt... gắp thức ăn để lên chén cô ta rồi ép.
- Ăn nhanh ko tôi bực... rồi tôi ăn việc tôi, cô ta ăn việc cô ta. Ăn khới khới như mèo vậy. Thôi kệ, còn hơn là ko... rồi cả 2 im lặng ko ns gì 1 lúc... không khí ngột ngạt quá tôi kiếm đôi chuyện cho bớt nặng nề...
- Cô nấu cũng đc đấy....
.....
- Đc chứ ko phải ngon đâu đừng tưởng bở.
.....
.....
- Tối hôm qua.... cô ta lên tiếng rồi bỏ lửng...
- Làm sao?
- Anh... làm gì tôi ko?... khổ quá, lại sắp mếu máo nữa rồi...
- Có! Tôi đáp tỉnh bơ.
- Hả? ... là... anh làm gì?
- Làm việc cần làm thôi. Thế cũng hỏi. Ăn nhanh đi. Phiền phức.
- A ns đi... tôi sợ..
- Cô yên tâm. An toàn tuyệt đối. Tôi khôn lắm nên cô đừng lo. Tôi ko dại để cô bắt vạ tôi đâu.
- Anh.... rồi lúc này thì khóc thật rồi mn ạ. Ng đâu mà lắm nc mắt thế ko biết. Uống say cho lắm rồi ko biết gì giờ thì ngồi khóc. Mà kể cũng vô lý, làm gì hay ko bản thân ko tự kiểm tra đc sao còn hỏi. Hay là cô ta ko biết đếch gì thật
- Thôi nín. Đi. Ồn ào ỏm tỏi quá. Ừ thì tôi làm gì cô đấy. Tôi cởi áo cô ra đấy, tôi lau người gội đầu cho cô đấy, tôi dọn cái sản phẩm của cô cả đêm đấy. Đc chưa. Chứ cô nghĩ tôi làm gì? Vớ vẩn..
- Anh... nhìn thấy hết rồi à... hức hức...
- Tôi có mù đâu mà ko thấy...
- Hức.. hức...
.....
- Mà... đẹp đấy. Tôi bâng quơ nói trống không.
- Gì...gì cơ ạ?..
- Thôi ko có gì... cô ăn nhanh đi tôi còn đi. thoáng thấy cô ta đỏ mặt.
....

......
- Anh.. kì lạ lắm...
- Tôi lạ sao?
- Anh... ko có như hồi xưa...
- Hả? Hồi xưa tôi sao?
- À thôi... ko có gì.. a làm sao biết đc... thôi a ăn đi rồi đi công chuyện. Cô ta ns thế là sao? Giờ thì tôi chắc chắn đc rằng cô ta có biết tôi còn tôi thì hoàn toàn mù tịt... thực sự rất tò mò...
- Cô buồn cười nhỉ, nói lấp lửng ko đầu ko cuối.. cô trêu tức tôi hả...tôi bực mình gắt
- Ko có gì mà... a ăn đi... rồi cô ta cắm cúi ăn ko thèm ngước lên nhìn tôi... muốn hỏi cô ta nhiều mà nghĩ từ từ cũng đc.. giờ có lẽ ko càn thiết lắm... rồi cả 2 lại im lặng tiếp tục sự nghiệp lấp khoảng trống dạ dày.
.....
.....
- Lát ăn xong... anh... anh đàn tôi nghe với nhé!
- Gì? Tôi suýt phụt cơm vì đề nghị của cô ta.
- Thì... tôi muốn nghe a đàn hát... a đàn tôi nghe vs nhé? Cô ta lấm lét nhìn tôi rồi ns chậm rãi sợ sệt...
- Cô ấm đầu à. Tôi ko biết đàn. Lắm chuyện.
- Sao a lại giấu?
- Giấu gì?
- Thì a biết chơi đàn đó còn gì...
- Đừng đoán mò. Ko có đâu. Cô ăn đi.
- A khác ng ta lắm...a biết ko?
...
...
- Ng ta thường thì khoe những cái ng ta có, những điều ng ta biết. A thì toàn trái ngược. A xuất hiện cũng khác ng ta, làm gì cũng khác người... giống như a ko muốn ng khác nhìn thấy con ng thật của a. Sao a lại che giấu?
.....
.....
- 6 năm trc...
....
....
- Trong ngày lễ tổng kết trường... có 1 cô bé rất hồi hộp, tò mò và háo hức khi nghe lời giới thiệu 1 ng lên trình bày tiết mục chia tay trường... 1 bài hết tiếng Anh... bài mà cô bé đó rất thích...1 cô bé ko có gì nổi bật... rất trầm tính nhưng cái dòng nhạc cô ta nghe thì trái ngược hoàn toàn vs tính cách cô bé ấy... rock! Cô bé rất chăm chú và trong lòng cảm thấy rộn ràng khi đoạn intro dạo đầu cất lên...
- Don’t cry!... tôi buột miệng khi tâm trí đang hồi tưởng lại ngày đó... mọi hình ảnh ngày đó đang lởn vởn trc mắt như hiện thực... tôi đang chìm lại vào khoảng thời gian đó... ngày mà thằng học sinh cuối cấp phải chia tay vs trường lớp thầy cô bạn bè...
- Đúng... là “don’t cry”... A có gì nói ko ?
.....
- Cô là ai?
- Là cô bé lớp chuyên Anh sau a 1 khóa! Là cô bé quyết tâm học đàn đến chai đầu ngón tay khi thấy 1 ng con trai ôm đàn guitar chơi cái bài cô ta thích và đúng cái dòng nhạc cô ta nghe...
- So với hiện tại nó có liên quan gì ko?
- Đúng ra là ko nếu như cô bé đó ko gặp a đến những 4 lần kể từ ngày đó.... cả 4 lần đều đặc biệt.. đặc biệt với cô bé mà cứ ngỡ hình ảnh chàng trai chơi guitar ngày xưa sắp rơi vào kí ức lại bị đánh thức dậy...
- Tôi ko nhớ...
- Vậy nên tôi nói anh vô tâm đâu có sai...
.....
.....
- Giờ cô làm gì?
- Tôi dạy Anh Văn...
- Đúng chuyên môn nhỉ?
- Ai đâu như anh học đại học xong đi lái xe...
- Sao cô biết?
- Thôi... a cứ biết là tôi biết vậy đi... a ăn đi rồi chở tôi về dùm...
- Cô tự đi mà về. Tôi ko rảnh.
- Tôi hiểu rõ a đấy. Chỉ là tôi ko thích đôi co thôi.
- Cô hiểu gì về tôi? Suy nghĩ trc khi nói đừng hồ đồ.
- Đủ để biết bây giờ a ko bận.
- Cứ cho là tôi ko bận đi, nhưng tôi ko thích....
- Vậy tôi ở đây luôn!
- Tùy! Tôi đáp...
Rồi tôi kệ cô ta ngồi đó, đứng dậy uống nước rồi ra dắt xe đi...

Chap 10

...
- Tao nghe mày...
- Gọi thêm mấy thằng nữa ghé quán ông H đi.. tôi gọi thằng L
- ko đc rồi con giai ạ.
- Sao?
- Tụi nó bận hết rồi.
- Bận cái quái gì mà rủ nhau cùng bận. Mày đùa tao hả.
- Tâo đéo rảnh như mày. Đm. Tụi nó thằng thì chở bố đi chợ, thằng chở ông đi đá banh, đứa chở mẹ đi ghi số đề, đứa chở cháu đi đánh golf...... đại khái là bận cả rồi.
- Đậu má... thế còn mày?
- Tao như trên.... haiz..muốn ra khỏi nhà tránh giáp mặt cô ta thì lại chả có ma nào giết thời gian cùng, dường như cả thế giới đang quay lưng lại chống tôi hay sao ấy. Chán nản tắt máy chả buồn nói... thôi thì đi lang thang xem cuộc sống xã hội nó vội vã như nào... tức thì thằng L mặt l** lại gọi...
- Mở mồm ra đi...
- Đm ko ns gì cúp máy thằng chó.
- thế có ch gì? Tôi bực mình.
- Ghé quán trà sữa xxx tao ns chuyện. Nhanh ko bố bỏ đói.
- Tao có nghe nhầm ko? Tôi hỏi lại khi nghe cái địa chỉ nó bảo là trà sữa gì gì đó... nó nghĩ sao tôi chừng này tuổi chui vào ba cái quán trà sữa mà tụi ranh con vắt mũi chưa sạch tụ tập ồn ào đó..
-Nhầm cái đầu mày. Tao đang đi vs cái T, tiện mày gọi thì kêu mày tới rồi tao hỏi đôi chuyện luôn. Mày làm tao bất ngờ đấy con chó...
- T nào? Tao đếch biết.
-Đến rồi biết. Lắm mồm... rồi nó tắt máy... Uh thì cũng đang buồn... cũng chả biết làm gì, thử đến xem sao, lũ teen bữa nay nó như nào, có lẽ mịn lạc hậu quá rồi. Trà sữa thì sao chứ  tự an ủi vậy thôi ....
Đến nơi thì thấy nó đông gì đâu, nhìn sơ qua cách trang trí thì tôi chả thấy vừa mắt tẹo nào, định tả cho mn nhưng ngu văn nên chịu.. móc máy gọi thằng mặt l**, nó thấy tôi gọi thì đứng dậy huơ huơ tay báo hiệu rồi tắt máy. Tôi đi lại, tưởng ai hóa ra là đi vs con bé tóc đầm đêm hôm qua. Vậy là con bé đó tên T. Chắc chuyến này thằng L quyết tâm cua đổ hay sao mà nhẵn mặt chui vào mấy cái nơi này... mà con bé kia nếu là bạn của con bé N thì cũng đâu có trẻ con gì đâu.. haiz, thoáng nghĩ có lẽ chắc tụi con gái nó thế, chứ cũng bó tay ko giải thích đc. Mà kệ tụi nó đi. Mệt...
T: dạ em chào anh. Con bé T nhanh nhảu chào khi thấy tôi đi đến.
L: kiếm ghế ngồi đi con chó.
Tôi: Uh em. 2 đứa quắn quýt nhỉ. Thằng em dại của a có gì đâu mà em chơi vs nó... chậc chậc. Phí cả 1 đời hoa. Đúng là đất phù sa trồng hoa cứt lợn..
T: hihi. A đừng ns thế tội a L. Con bé tít mắt
L: mẹ mày, bạn bè ko giúp nhau thôi còn chọt tao. Tin tao móc lồi mắt mày ko...
Tôi: Dùm tao cái. Nói là làm nghe. Tôi đưa mặt sát vào thằng L...
L: thôi hôm nay tao đang vui, xem như mày may mắn.
Tôi: chớ ko phải mày sợ tao mách con Hoa con Huệ con Hằng hả?
T: ủa, là ai vậy anh? Con bé hỏi tôi mắt thì nhìn thằng L lừ mạnh..
L: em đừng nghe nó nói linh tinh. Thằng L khuơ tay thanh minh.
Tôi: tụi nó gọi tao hỏi thăm mày suốt đấy. Trách mày sao lâu rồi ko ghé tụi nó. Than thở dạo này vãn khách quá nên buồn. Mày xem đó mà đối xử, tao ko biết đâu.
T: anh giỏi quá ha...vậy còn dám rủ tôi đi chơi thật a là loại ng gì vậy?
L: ko như em nghĩ đâu. E hiểu nhầm rồi. A ko có... lại tiếp tục thanh minh
T: a ko cần ns gì nữa. Tôi biết a là loại ng gì rồi. Tôi tiếc đã tốn thời gian dành cho a... từ nay đừng gặp đừng liên lạc với tôi nữa. Thật thất vọng. Nói rồi cô ta định đứng dậy ra về thì thằng L vội chồm dậy giữ lại...
L: thằng kia. Mày có thôi ngay đi ko, T mà về tao giết mày luôn đấy. Mẹ thằng cà chớn... thằng L quay sang nói với tôi... tôi ngồi rung đùi cười đã đời mặc kệ nó tức đỏ mặt vì bị tôi chơi xỏ...
L: mày còn ngồi đó mà cười hả.... em... em nghe a nói, a ko phải như nó nói đâu, đừng hiểu nhầm a tội.
T: a thôi đi, tôi còn lạ gì con trai tụi anh, 1 phường như nhau hết cả. A bỏ ra tôi về.
Tôi: L, mày bỏ ra cho nó về đi.
L: mày điên à.
Tôi: quen nhau phải tin tưởng và hiểu nhau. Nếu chỉ vì 1 lời nói từ bên ngoài tác động vào mà đã vội tin ko chịu tìm hiểu hay nghe giải thích rồi bỏ đi thì tao thấy mày nên dừng lại đi, tiếp tục chỉ tốn thêm thời gian ko đáng, rồi suốt đời mày chi biết mỗi việc chạy lẽo đẽo theo mà giải thích cầu xin thôi, cũng ko bền đâu...vừa rồi chỉ là 1 chuyện nhỏ thôi, bên ngoài còn có biết bao nhiêu trở ngại chúng mày còn sẽ gặp nữa, liệu 2 đứa sẽ giải quyết như nào? tôi nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi, mắt xoáy sâu nhìn thẳng vào con bé T.
......
T: em... xin lỗi... tại...
L: thôi, a ko giận e đâu, tại thằng cà chớn này nó đùa như thật thật như đùa. Mà lần sau đừng có vậy nữa nghe ko. Phải cho a giải thích chứ, ng gì đâu dễ bị dụ thế. Thằng L xoa đầu con bé nói.
T: Dạ.. em xin lỗi anh. Hihi.. mà cái a G này đùa ác dễ sợ ấy...
L: Nghề của nó đấy. Ko đâm chọt ng khác nó sống gì nổi... thằng L lườm tôi. Tôi thì ngồi hút thuốc rồi cười trừ. Mẹ mày, tao vừa giúp mày thăm dò tình cảm của nó cho mày đấy. Đi cua gái mà để gái dắt mũi là chết con ạ... tôi nghĩ thầm trong bụng.
L: mà sao mày đi có 1 mình? Thằng L hỏi tôi
T: Đúng rồi, cái N đâu sao a đi có 1 mình vậy ạ ? Con bé T tiếp lời.
Tôi: Ủa, sao lại nhắc cái của nợ đó ở đây? Tôi nhíu mày.
T: Thôi a đừng giấu e biết cả rồi hịihi.. con bé cười ma mãnh
Tôi: e thì biết gì? Vớ vẩn. Tôi khó chịu
T: A L kể cho e rồi đó nhá. Cái N ở lại nhà a từ tối hôm qua tưởng e ko biết chắc.
Tôi: thì sao? Bực mình, khi ko có ng lạ xuất hiện trong nhà. Chả đâu vào đâu.
T: Bạn e nó hiền lắm đó nha. A có làm gì nó ko đó hả, a coi chừng bọn e ko tha cho a đâu. Con bé chun mũi dọa tôi.
Tôi: Uh , hiền, nó hiền thấy ớn ấy. Bướng như cua, mồm thì khi nào cũng cãi chem chẻm. Đòi dọa giết tôi đến mấy lần đấy. Tôi sợ cái hiền của mấy đứa quá.
T: Chắc a làm gì nó nó ms vậy chứ gì. Mà nó có khi nào tiếp xúc với con trai đâu. A phải tự hào đấy.
Tôi: Thôi tôi xin, cho tôi nhường cái tự hào đó cho ng khác. Phiền tôi hôm qua đến giờ tôi chưa hỏi tội mấy ng đấy... gì mà rủ theo, gì mà cho sdt. Đau cả đầu...
L: Thế giờ con bé đó ở đâu? Thằng L lên tiếng hỏi.
Tôi: Đang nhà tao.
L: Ghê nhỉ. Cái mồm thì kêu ghét nó, thái độ thì tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến nó mà đển nó ở nhà ko cho về. Mày giỏi... thằng L vỗ vai tôi..
Tôi: Nó phiền bome ra. Tao đuổi nó về nó có chịu về đâu, đang đòi ở lại hẳn đấy. Bó tay...
L: Ai bảo mày làm gì nó. Lo mà chịu trách nhiệm đi định quất ngựa truy phong hả con giai...
Tôi: làm cái đầu mày. Tao thèm vào.
T: Hay a về chở cái N ra đây chơi chung cho vui đi. Em cũng muốn hỏi tội nó, bỏ nhà theo trai. Đúng là mê trai quá mà. Con bé T lên tiếng.
Tôi: Thôi a xin, mới thoát khỏi nó đc tiếng đồng hồ mừng còn chưa kịp.
T: À hay là tối tụi mình đi ăn gì a nhỉ? Rồi rủ cái N đi luôn.. T quay sang nói với thằng L.
L: Uh ý hay đấy, rồi giải quyết cho cặp trời đánh này luôn... thấy chúng nó như mặt trăng mặt trời mà lại mắc vào nhau.. chắc là có duyên rồi... haha. Ổn thì tới luôn cho 2 chúng nó cho các cụ 2 nhà gặp nhau... đc ko mày.. thằng L hếch mặt hỏi tôi.
Tôi: Dẹp. Dẹp dùm tao cái. Đừng gây rắc rối thêm cho tao nữa. Tao cần nghỉ ngơi. Khuya nay đi Daklak.
L: Thôi nào, thì đi ăn rồi về nghĩ, đường nào cũng phải ăn tối. Tao quyết rồi. Tối lại quán ông H – nơi tình yêu bắt đầu. Haha. Ko tới đừng trách bọn tao. Em nhờ hihi.. nó quay sang T tìm đồng minh.
T: Đúng rồi. E thấy hợp lý quá đi chứ. Anh nhờ hịihi.. mẹ 2 tụi nó sao ms quen nhau mà hợp rơ thế ko biết.
Tôi: Tao ko biết. Để xem đã. Tao ra đây chút. Ngồi đây ko quen..
Rồi tôi đứng dậy đá thằng L 1 cái, chào T rồi ra về. Giờ cũng chả biết đi đâu, thôi thì dạo 1 vòng thành phố đốt xăng giết thời gian. Trong đầu nghĩ đủ thứ linh tinh.. có nên gọi cô ta đi ko nhỉ? Mình mà đối xử nhẹ nhàng vs cô ta thì bị nhờn mặt. Mà gay gắt quá thì.... cũng tội. Nghĩ lại thì trừ lúc đầu gặp cô ta có vẻ khó chịu còn lại thì chỉ hơi bướng chút chứ có làm gì đc mình đâu, toàn bị mình ăn hiếp thì có... nhiều lúc thấy cô ta ngoan ngoãn thấy cũng chạnh lòng. Có lẽ mình hơi quá thì phải. Thôi tối rủ đi xem sao, ngoan thì làm bạn ko ngoan thì cầm chổi rượt chạy quanh thôi... haiz... Về nhà thấy của khép, mở cửa ra thì ko thấy cô ta đâu. Chắc là trên phòng. Chiếm dụng cả phòng tôi luôn cơ đấy... tôi lên phòng xem thì vẫn ko thấy cô ta đâu... nghĩ bụng cô ta đi đâu nhỉ. Nhà tôi là phòng trọ chắc, đi về ko báo cáo. Phải trị cái tội này ms đc. Rôi tôi xuống tầng. Nghĩ chắc cô ta đi đâu đó chút rồi về, tôi ra khép cửa rồi vào ngả lưng xuống ghế, hưt thuốc rồi thiếp đi lúc nào ko hay. Ngủ no mắt rồi mà vẫn ngủ tiếp đc. Tài thật. Tỉnh dậy thì 8h tối. Đt có mấy cuộc gọi nhỡ của thằng L. Ko thèm gọi lại. Quái lạ, cô ta sao ko gọi mình dậy nhỉ. Mà cô ta đâu sao ko bật điện lên mà để phòng tối thui thế này.. tôi dậy bật điện rồi đi lên phòng tìm cô ta. Ko thấy đâu. Đi tìm khắp nhà cũng ko thấy, tự nhiên thấy lo lo.. đi đâu thế ko biết. Dồ dở người... thôi tắm đã tính sau. Lên phòng tắm, thấy cái đen đen của cô phơi mà nhớ đêm hôm qua... haiz... cũng đẹp chứ đùa đâu.. thôi kệ tắm cái đã. Tắm xong xuống dưới vẫn ko thấy cô ta đâu... lòng chợt chùng xuống thấy buồn buồn... gặp nhau thì khó chịu, gầm gừ nhau cả ngày mà giờ ko thấy thì cảm giác thấy thiếu thiếu... bó tay. Lấy đt gọi thằng L...
- Mẹ mày hẹn hò cái cóc khô gì vậy gọi thì đéo cầm máy, mày tin tao giết mày ko? Bốc máy cái thằng L chửi tôi liền...
- Cái N nó bỏ đi rồi...

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ