Chương 13
Những ngày tháng chăm chỉ học hành cứ thế trôi qua, thành tích của tôi ở khối Tự nhiên vẫn luôn rất tốt, thời điểm tốt nhất, nếu không vướng môn Lịch sử và Địa lý mà tôi chẳng học hành gì, tôi đã vươn lên xếp thứ 5 toàn trường rồi. Nhưng vậy thì vẫn chưa đủ tư cách lên bục sân khấu lĩnh thưởng với Thẩm Giai Nghi từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ vị trí hạng nhất bên khối Xã hội.
Có điều, con người mà gian trá quá, thế nào cũng gặp phải báo ứng.
Kỳ nghỉ đông đã đến, năm học lớp Mười trôi qua được một nửa.
Cả kỳ nghỉ đông buồn chán, tôi đều bận bịu với việc chuẩn bị mười món quà sinh nhật tặng Thẩm Giai Nghi vào ngày 23 tháng Hai, trong đó có một tấm thiệp sinh nhật tự làm khổ A3, một bài văn dài 5000 chữ, thậm chí còn bao gồm cả một dấu triện tự khắc bằng cục tẩy, công việc đòi hỏi sự cần cù quá đáng trái ngược hẳn với bản tính của tôi.
Nhưng chỉ có quà tặng thì vẫn chưa đủ, tôi cần thêm một niềm vui bất ngờ nữa.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới có nửa buổi làm tổng vệ sinh. Mới sáng sớm còn ngồi chưa ấm chỗ, tôi đã viết một bức “thư tuyệt giao” không đầu không đuôi, nhờ Hứa Chí Chương chuyển phát đến Thẩm Giai Nghi bên lớp Hòa, để cô bắt đầu một ngày trong nơm nớp lo âu.
Hứa Chí Chương trở về lớp học, nghi hoặc hỏi: “Mày viết cái gì cho Thẩm Giai Nghi thế, sao cậu ấy đọc xong liền có vẻ rất căng thẳng, cứ gặng hỏi tao xem mày giận dỗi chuyện gì?”
Lúc này, Liêu Anh Hoằng, Tạ Mạnh Học, Hứa Bác Thuần, Lý Minh Phong, Đô Tiến Hiền đều bị tôi vẫy tay gọi lại, quây xung quanh xem trò vui.
“Tạm thời đừng hỏi.” Tôi đường hoàng lấy ra một cục gạch xấu xí, nói: “Nào, cả bọn lấy bút xóa ra ký tên vào, cùng tặng quà sinh nhật cho Thẩm Giai Nghi đi!”
“Cục gạch?” Liêu Anh Hoằng hồ nghi.
“Đúng thế, chính là một cục gạch. Khì khì, để Thẩm Giai Nghi phải mang một cục gạch nặng trình trịch về nhà không phải thú vị lắm sao? Ha ha! Hơn nữa, cậu ấy nhất định sẽ không thể nào quên!” Tôi đặt cục gạch lên bàn, lấy bút xóa trắng ra.
“Vậy mà mày cũng nghĩ ra được!” Cả bọn cười lên hô hố, lần lượt dùng bút xóa bôi nguệch ngoạc lên cục gạch.
Tôi để ý thấy chỗ ngồi của A Hòa bỏ trống. Nó xin nghỉ à? Hê hê, cục gạch không có chữ kí của mày, thật là tiếc quá đi. Vì ý định của tôi là, để Thẩm Giai Nghi thắc mắc sao bọn này lại không dưng tặng sinh nhật cho mình cái cục gạch nặng muốn chết, còn xấu xí đến nỗi vứt đi cũng chẳng ai thèm, như vậy mới làm nổi bật lên giá trị các món quà của tôi chứ!
Trẻ con, nhưng mà có hiệu quả.
Nhìn bọn chúng đắm chìm trong niềm vui vẽ lên cục gạch, tôi không khỏi cảm thán, trận chiến tình yêu này sao mà thiếu tính cạnh tranh quá!
Mặt khác, để Thẩm Giai Nghi có thêm nhiều thời gian thấp thỏm không yên, tôi đợi đến tận giờ tan học buổi trưa mới động đậy. Cả buổi sáng, Thẩm Giai Nghi sai Dương Trạch Vu làm sứ giả chạy đi chạy về mấy lượt, hỏi tôi rốt cuộc đang giận cô chuyện gì, chỉ không dám tự mình qua gặp tôi mà thôi.
Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, đời người không có gì là bất ngờ cả.
“Lật bài tẩy.”
Tôi hăm hăm hở hở mang theo một đống quà sinh nhật “kiểu tình bạn” to đùng đến khu phòng học của khối Xã hội tìm Thẩm Giai Nghi, cực kì muốn nhìn thấy nét mặt cô lúc nhận được quà.
“Hừ.” Tôi hằn học trừng mắt lên nhìn Thẩm Giai Nghi.
Thẩm Giai Nghi vừa trông thấy tôi, gương mặt liền tái mét, không dám nói gì.
“Ha ha! Đùa với cậu thôi, tới chẳng giận dỗi gì cả, chúc mừng sinh nhật!” Tôi lấy làm hoan hỉ, bắt đầu mở ra mười món quà sinh nhật tôi đã hao tổn tâm huyết chuẩn bị. Ten ten ten tèn!
“Giời ơi! Tớ biết ngay mà, tớ nghĩ mãi mà không biết rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với cậu!” Thẩm Giai Nghi sực hiểu ra, bực tức… đến nỗi phì cười thành tiếng.
“Là thế này, tớ đây cho rằng, muốn cho cậu niềm vui lớn nhất, mà để chỉ số niềm vui chạy từ 0 đến 100 thì không thể bằng cho nó chạy từ -100 đến 100, như vậy giá trị tuyệt đối lên đến 200, cực kì lợi hại, mà cả đời này cậu cũng chẳng thể nào quên được đúng không!” Tôi cười cười giải thích, đoạn mở tấm thiệp khổ A3 to đùng ngã ngửa ra.
“Kha Cảnh Đằng, cậu đúng là cực-kỳ-trẻ-con! Cậu vô công rồi nghề quá đấy hả? Thật đúng là… làm tớ sợ chết khiếp đi được!” Thẩm Giai Nghi mắng tôi, nhưng vẫn không thể ngừng cười, tóm lại là rất vui vẻ.
Tôi cực kỳ thỏa mãn ngắm nhìn bộ dạng Thẩm Giai Nghi đang cắm cúi nghiên cứu con dấu tôi khắc bằng cục tẩy.
Trong khoảnh khắc Thẩm Giai Nghi nhoẻn miệng cười ấy, thằng nhãi đã bỏ ra cả kỳ nghỉ đông cặm cụi làm thủ công là tôi đây, đã thu vào trong chiếc hộp ký ức một bức tranh đẹp đẽ vô cùng. Bức tranh ấy chứng tỏ rằng Thẩm Giai Nghi vô cùng coi trọng… tình bạn với tôi.
Còn thằng A Hòa nửa ngày nay không thấy mặt, lúc này đang từ trong lớp Hòa đi ra.
Chẳng những vậy, nó còn gầy tọp hẳn đi. Thằng A Hòa béo múp míp như quả dưa hấu ngày nào, không ngờ đã teo lại đến nỗi cả gò má cũng hóp hẳn xuống, cơ hồ biến thành một “người bạn cũ” mà tôi chẳng thể nhận ra nổi.
Sau này tôi mới biết, nhờ ăn kiêng, tập thể thao, cộng với nghị lực siêu cường, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi A Hòa đã gầy đi một cách rất lành mạnh. Quả là một thằng trâu bò đáng sợ.
“A Hòa, mày cũng đến tặng quà à?” Tôi nói, kinh ngạc nhìn thằng bạn đã trở nên gầy gò.
“Không, lớp mới của tao ở đây mà.” A Hòa chỉ vào lớp Bình ngay bên cạnh lớp Hòa.
Lớp Bình, khối Xã hội.
“Gì cơ! Mày chuyển sang khối Xã hội à!” Tôi há hốc miệng, món quà trên tay gần như đang run lẩy bẩy.
“Đúng thế, tao đếch theo nổi khối Tự nhiên.” A Hòa thở dài, hai tay xòe ra.
Thế… thế này rõ ràng là gian dối mà!
“Mày đừng có làm loạn lên chứ!” Tôi trố mắt ra.
“Loạn cái gì mà loạn! Môn Vật lý ông Dũng dạy tao chẳng hiểu gì cả, suy đi tính lại, tao vẫn thấy mình hợp với khối Xã hội hơn.” A Hòa thở dài, nhưng ánh mắt lại đang cười hỉ hả.
Gã tình địch khó nhằn nhất, cũng chính là thằng bạn chơi với tôi lâu nhất.
Giờ nó gầy đi rồi, lại còn gian xảo chơi trò chuyển lớp.
Chỉ cách Thẩm Giai Nghi, có một bức tường.
Tình yêu của tôi…
Chương 14
Bây giờ là tháng Mười năm 2005, tôi đang ngồi trong quán nước viết bài cho kịp đăng tạp chí, lại một lần nữa đối mặt với thảm cảnh bị dán nhãn “người tốt[1]”. Trong khoảnh khắc, tôi chợt thấy mình có vô số tâm sự muốn trút lên bàn phím.
[1] Ý là khi chia tay hoặc từ chối tình yêu, cô gái thường hay nói những câu kiểu như: “Anh thật quá tốt, em không xứng đáng với anh!”
Mỗi lần không thể tiếp cận tình yêu mà mình coi trọng nhất, tôi đều nhận được những lý do khác nhau. Nói thực lòng, trong lúc vô ý, tôi đã sưu tầm được đủ các kiểu lý do mình bị đối phương từ chối… sở thích ấy thật quá đỗi bi tình, mà cũng quá mức biến thái.
Tình yêu không phải toàn bộ cuộc đời, nhưng lại là điểm nhấn trong đời tôi.
Nỗi đau càng sâu đậm, chứng tỏ rằng tình yêu tôi trải qua càng trọn vẹn.
Mỗi lần trải qua một cuộc tình, tôi đều có được dũng khí chẳng gì sánh nổi, vấp ngã liền thổi phù vết thương một cái, sau đó đứng lên.
Bao giờ cũng theo đuổi cô gái mà mình yêu với tâm ý mong cầu “vĩnh viễn ở bên nhau”, đây là nguyên tắc tình yêu của tôi. Chính vì vậy tối qua, khi tôi tỏ tình với người con gái ấy, mặc dù vẫn bị người ta khéo léo chối từ, tôi vẫn không chùn bước, vẫn tin vào tình yêu tràn đầy nhiệt huyết độc nhất vô nhị của mình.
Từ quân ngũ, Liêu Anh Hoằng gọi điện về an ủi tôi, nói chuyện một lúc, Liêu Anh Hoằng nhắc đến nỗi khổ xa cách hai nơi Hoa Liên, Đài Nam của cậu ta với người yêu. Đôi trẻ ấy chỉ nhờ vào thư tín, mạng Internet và điện thoại, cẩn thận bồi đắp nỗi mong chờ vào tình yêu dành cho nhau, nhưng vì vẫn chưa gặp mặt, nên cảm thấy rất sợ hãi và bất an.
“Kha Đằng, tớ đang phiền muộn lắm, yêu xa thật là đáng sợ… tớ chỉ muốn đến Đài Nam tìm cô ấy ngay. Tớ muốn gặp cô ấy, nhìn cô ấy, nói chuyện với cô ấy.” Giọng Liêu Anh Hoằng tràn ngập nỗi âu lo vì sợ mất người yêu.
“Xóc Lọ, tớ vừa chợt hiểu ra một chuyện này.” Tôi nhìn hình đại diện MSN của kẻ vừa bị dán cho cái nhãn người tốt, sống mũi cay cay.
“Cái gì?”
“Hồi trước lúc bọn mình đang yêu thầm Thẩm Giai Nghi ấy, có bao giờ vì bất cứ lý do gì mà rút lui không?”
“…không.”
“Nếu tớ dùng hết sức cầu xin cậu đừng tranh giành với tớ nữa, cậu có rút lui không?”
“Không. Vì đó là Thẩm Giai Nghi.”
“Không sai chút nào. Vì đó là Thẩm Giai Nghi.”
Đúng thế, đã bao giờ rút lui vì bất cứ lý do gì chưa? Chiều cao? Thành tích học tập? Khoảng cách?
Khi hồi ức tình yêu của tôi được viết ra dưới dạng một cuốn hồi ký, nếu như nó có ý nghĩa gì đó, thì chính là hy vọng những chàng trai cô gái đọc những câu chuyện ấy, đều có thể từ đó thu được một chút dũng khí để yêu.
A Hòa, tên tình địch mà tôi lo ngại nhất đã gầy đi, lại còn giở trò gian dối chuyển sang học khối Xã hội, vào lớp Bình chỉ cách Thẩm Giai Nghi có một bức tường, mỗi lần hết tiết lại phịa bừa một lý do sang lớp Hòa tìm Thẩm Giai Nghi tám chuyện. Sự việc này khiến tôi vô cùng đau đầu, cũng rất hối hận. Khỉ gió! Giá hồi xưa tôi không nghe lời Lý Tiểu Hoa “con trai là phải học khối Tự nhiên”, bây giờ có phải đã cầm chắc học cùng lớp với Thẩm Giai Nghi rồi không.
Coi thường sức mạnh của tên Đại ma vương Số mệnh, quả nhiên sẽ chuốc lấy vận đen.
Không chỉ có thế, kinh khủng hơn là Thẩm Giai Nghi vẫn tiếp tục cao lên, điều này khiến cái thằng chỉ cao một mét sáu tư như tôi thường xuyên rơi vào trạng thái hoang mang. Về sau, Thẩm Giai Nghi cao đến một mét sáu bảy, hơn tôi hẳn ba phân.
Ba phân ngắn ngủi ấy, sau này đã trở thành rào chắn mà tôi không ngừng nỗ lực muốn vượt qua. Thực tình là rất mệt mỏi. Khoảng cách ấy khiến tôi nhớ lại trong truyện manga H2[2], Kunimi Hiro mới đầu cũng thấp hơn cô bạn thanh mai trúc mã Amamiya Hikari…
[2] Bộ truyện trạnh về tuổi thiếu niên của tác giả Adachi Mitsuru.
Kẻ bắt đầu rơi vào tình thế không thuận lợi như tôi đây, thực ra cũng không có kế sách gì đặc biệt. Điều tôi có thể làm, chính là tiếp tục đóng vai “bạn tốt” của Thẩm Giai Nghi, đồng thời tuân thủ theo hai nguyên tắc: không rút ngắn khoảng cách; không cố ý lấy lòng. Ngoài việc ấy ra, điều tôi có thể làm không gì ngoài ra sức cổ vũ cho đám bạn xung quanh thằng trước thằng sau lần lượt vi phạm hai nguyên tắc lớn ấy.
Một hôm, sau khi tan học, một đám chúng tôi chơi bóng rổ ở sân sau nhà Hứa Chí Chương.
Chơi mệt rồi, tôi và Liêu Anh Hoằng đầm đìa mồ hôi ngồi sang một bên tán chuyện lăng nhăng.
“Liêu Anh Hoằng, tao thấy Thẩm Giai Nghi rất tốt, nói thực lòng, tao thấy mày rất xứng với cậu ấy đó.” Tôi cầm nước tăng lực tu ừng ực, dựa lưng vào bức tường bao quanh sân.
“Hả? Rồi sao nữa?”
“Mau theo đuổi người ta đi!”
“… thế sao mày không theo đuổi?” Liêu Anh Hoằng lau mồ hôi, nhìn tôi với vẻ mặt cổ quái.
Đúng thế, tôi và Thẩm Giai Nghi thân mật “trao đổi bài học” như thế, nhất định đã gây ra khá nhiều mối hiềm nghi.
“Nói hay lắm, nếu không phải Thẩm Giai Nghi đột nhiên cao vống lên, với lại thằng A Hòa quả thực là một đối thủ cạnh tranh quá lợi hại, tao cũng muốn theo đuổi Thẩm Giai Nghi thật đấy chứ.” Tôi cười cười, nhìn thằng A Hòa đang rảo bước lên rổ, đập bóng.
Khốn khiếp thật, thằng nhãi này vứt đi được mấy cân thịt mỡ, tốc độ lên rổ cũng khá thật… tôi tuyệt đối không thể chơi bóng rổ với A Hòa trước mặt Thẩm Giai Nghi được, hừ hừ.
“A Hòa? A Hòa cũng thầm yêu Thẩm Giai Nghi thật à?” Liêu Anh Hoằng hơi ngạc nhiên, hạ thấp giọng nói.
“Có gì mà không nhìn ra chứ? A Hòa thậm chí còn chuyển sang học khối Xã hội!” Tôi nghiêng nghiêng đầu.
“Chà, mày biết nhiều thật đấy. Mà lúc nào mày cũng có bao nhiêu chuyện để nói với Thẩm Giai Nghi, tao thật hâm mộ quá đi.” Liêu Anh Hoằng nói. Thằng này mà bắt đầu nghiêm túc thì chỉ khiến người ta muốn ọe.
“Có nhiều chuyện nói thì có tác dụng gì chứ? Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Tôi vỗ vỗ vai Liêu Anh Hoằng, nở một nụ cười thành khẩn, “Nói gì thì nói, nếu mày muốn theo đuổi Thẩm Giai Nghi, tao có thể giúp mày cung cấp tin tức tình báo, làm tai mắt cho mày.”
Tôi đứng dậy, nhìn Lý Phong Danh vượt qua hàng rào phòng thủ của cả bọn, xâm nhập khu cấm địa, ném bóng vào rổ một cách ly kỳ.
“5 – 3, Over!” Đội vừa thua lúc này vào sân.
Tôi đứng trên vạch ném phạt, A Hòa thở hổn hển ném bóng cho tôi, tôi thong dong đẩy bóng cho Liêu Anh Hoằng đang chờ sẵn ở ngoài vạch ba điểm.
“Cố lên, đừng để thua đấy!” Tôi nhướng nhướng mày, lưng cúi xuống.
“Hô, bắt đầu!” Liêu Anh Hoằng đập bóng xông lên, liếc mắt nhìn A Hòa.
Cứ vậy, chỉ cần có cơ hội, tôi lại cổ vũ cho đám bạn quanh mình chớ nên để lỡ tuổi thanh xuân tươi đẹp, lần lượt từng thằng một đặt chân lên con đường theo đuổi Thẩm Giai Nghi, tạo cho tôi cơ hội giúp cô “xử lý rắc rối về mặt tình cảm.”
Chẳng hạn, mỗi lần đến giờ gia chánh, mọi người chia nhóm nấu ăn, bao giờ cũng không quên chuẩn bị thêm một cái bát nhựa cho Thẩm Giai Nghi, cứ có món mới ra lò là xúc ngay vào bát, hăm hở mang đến cho Thẩm Giai Nghi thưởng thức.
Chẳng những thế, những lúc ân cần xum xoe, bọn chúng còn đua nhau xem đứa nào nhanh hơn, chỉ sợ chậm chân đi sau sẽ không thể hiện được sự quan tâm đối với Thẩm Giai Nghi… hoặc là, chậm một bước, sẽ không kịp nhét đầy cái dạ dày của Thẩm Giai Nghi bằng món ăn do chính mình xào nấu.
“Hôm nay lớp Bình cũng có tiết Gia chánh, thằng A Hòa thế nào cũng…” Lúc đi qua bên cạnh bọn Liêu Anh Hoằng, tôi tựa như bóng ma hờ hững ném lại một câu như thế.
Có thằng vừa hết tiết liền bưng khay thức ăn xông vào lớp Hòa với tốc độ như thi chạy một trăm mét, đứng nhìn Thẩm Giai Nghi ăn hết trước mặt mọi người rồi mới chịu đi về. Có thằng giữa giờ giả bộ xin đi nhà vệ sinh, rồi ôm một đống thức ăn sang lớp Hòa, rón ra rón rén ngồi chồm hỗm sau bức tường, thấp thỏm đưa thức ăn vào qua góc cửa sổ, quá trình ấy rất giống đội cảnh sát đặc nhiệm đang tấn công giải cứu con tin.
“Tao còn lâu mới giống bọn mày.” Tôi cười thầm trong bụng.
Mặc dù, có lúc tôi cũng không kiềm chế được, hờ hững đặt món ăn do chính tay mình nấu bậy nấu bạ đến trước mặt Thẩm Giai Nghi…
8 rưỡi tối, phòng học buổi tối, lại đến thời gian cho đôi bạn trẻ vô tư.
Tôi và Thẩm Giai Nghi ăn bánh quy kẹp trong tiếng quạt trần vù vù.
“Tớ thật sự không thể hiểu nổi, tớ tốt như vậy sao? Lúc này lẽ ra cần tập trung học hành, tại sao lại cứ thích phân tâm vào chuyện tình cảm thế nhỉ?” Thẩm Giai Nghi chau mày, giọng bất lực.
“Ơ, người ta thích cậu thì có gì là không đúng chứ? Đã yêu thích thì làm gì có chuyện phân biệt thời điểm thích hợp hay không?” Tôi nghênh ngang nói, ở một mức độ nào đó, cũng có thể xem như đang biện giải cho chính mình.
“Nhưng mà Trương Gia Huấn, cậu ta, gần, như, ngày, nào, cũng, gọi điện đến nhà tớ, chẳng biết cậu ta muốn nói gì với tớ nữa, mà tớ lại không tiện dập máy, thật là phiền quá đi mất!”
“Ha ha, Trương Gia Huấn nó hơi bị hâm hâm đấy, nhưng mà nói thật nhé, chẳng lẽ cậu thích mình bị ghét à?”
“Tớ có làm gì đâu, sao lại bị ghét được?” Thẩm Giai Nghi không thể chấp nhận.
“Đúng vậy, cậu chẳng làm gì cả, sao lại cứ được người ta thích thế nhỉ!” Tôi lẩm bẩm.
“… Tớ chỉ muốn được yên tĩnh học hành thôi.”
Ngắm nhìn bộ dạng phiền não của Thẩm Giai Nghi, thật đúng là một thú vui rất dị thường!
Ngoài tôi ra, Thẩm Giai Nghi không tìm được người nào khác để giãi bày những chuyện này, vì cô cảm thấy ở tuổi mình mà nói chuyện “tình cảm trai gái” thì cực kỳ trẻ con, cô cũng khó lòng thổ lộ được với những đứa con gái khác. Còn cái thằng trẻ con như tôi thì vừa biết hết tất tật mọi chuyện, lại còn tỏ rõ là không hứng thú gì với Thẩm Giai Nghi, chỉ là một người bạn tốt chết tiệt…
Những phiền não ấy của cô gần như đều do một tay tôi tạo ra, tôi có thêm “nghĩa vụ” làm “ông mối” cho Tạ Mạnh Học, Tạ Minh Hòa, Trương Gia Huấn, Liêu Anh Hoằng, Hứa Triết Khôi, Đỗ Tín Hiền, thường xuyên không biết mệt mỏi giới thiệu cho Thẩm Giai Nghi biết ưu điểm của chúng nó, cũng như phân tích động cơ đáng yêu đằng sau hành vi theo đuổi của từng thằng, hy vọng Thẩm Giai Nghi ít nhiều hiểu được những hành động nảy sinh vì tình cảm của chúng dành cho cô.
Nhưng tôi càng nhiệt tình giới thiệu, Thẩm Giai Nghi lại càng khó chịu, phản tác dụng một trăm phần trăm.
Nói thực lòng, nếu không tính đến động cơ bên trong hành vi cố gắng làm ông mai đó, tôi thật sự là bạn tốt của bọn con trai kia: cực kỳ nghĩa khí, không lấy của chúng nó một xu nào. Nhưng mà tôi thật sự rất xấu xa, hê hê!
Ăn gần hết hộp bánh quy, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay ho.
“Thẩm Giai Nghi, nói như vậy, cậu rất tự tin với mấy chuyện chăm chỉ học hành đúng không?”
“Thế là ý gì?”
“Không có gì, tớ chỉ muốn đánh cược với cậu thôi.”
“Đánh cược?”
“Đúng thế, chúng ta so tài ba môn khối Tự nhiên và khối Xã hội đều có là Quốc văn, tiếng Anh và Toán, lấy điểm thi lần tới cộng lại, đọ xem ai điểm cao hơn, thế nào?”
“Trẻ con đúng là trẻ con, nhưng nếu so điểm thì… tớ tiếp nhận, đằng nào cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng mà chúng ta cược cái gì nhỉ?”
“Khì khì, cược một tuần sữa bò!”
“Được đấy, chơi thế nào đây?” Thẩm Giai Nghi hiếm khi nào đáp ứng rồi mới hỏi rõ chi tiết như thế này, có thể thấy cô cực kỳ tự tin với thành tích học tập của mình.
“Người nào thua, mỗi ngày phải mua một hộp sữa tươi, tự mình mang đến lớp người kia trước tiết một. Thời hạn trong vòng một tuần.” Tôi nhìn Thẩm Giai Nghi với ánh mắt mờ ám.
“Nhưng tớ không thích ngày nào cũng uống sữa tươi không đường, tớ muốn lúc thì sữa tươi hoa quả, lúc thì vị sô cô la cơ.” Thẩm Giai Nghi nghiêm nghị nói.
“Này… vừa vừa thôi, cậu tưởng cậu thắng chắc rồi hả?” Tôi khịt khịt mũi.
“Tớ cảm thấy làm cậu thiệt hại như vậy, rồi lại bắt cậu mua sữa cho tớ uống mỗi ngày, chắc tớ sẽ áy náy lắm.” Thẩm Giai Nghi nói một câu mà chính bản thân cô cũng phải bụm miệng cười.
“Có giỏi thì cứ cười đi. Thẩm Giai Nghi, hóa ra cậu cũng biết kể chuyện cười cơ à?”
Nhưng mà đừng quên, bây giờ ai đang ngồi đối diện với cậu cùng giải đề Toán đấy nhé? Tiếng Anh thì đây được xưng là cao thủ đệ nhất khối rồi. Còn môn Quốc văn… thật là ngại quá, tương lai tại hạ sẽ trở thành tiểu thuyết gia, từ thời bấy giờ, môn Quốc văn đã rất lợi hại rồi. Thi đấu ba môn này, nếu nghiêm túc tính toán ra, chỉ sợ phần thắng nghiêng về phía tôi nhiều hơn.
Trên thực tế, dù thắng hay thua, chỉ cần tham gia vào trận đánh cược này, là tôi có thể coi như hoàn toàn thắng lợi rồi.
Nếu thắng, tôi có thể hằng ngày đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với Thẩm Giai Nghi ngồi trong lớp.
Đó sẽ là, một buổi sớm tràn trề sinh lực đến nhường nào.
“Vậy quyết định thế nhé.” Tôi giơ tay ra.
“Quyết định.” Hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau.
Kết quả thi cuối tháng được công bố, lễ phát thưởng diễn ra vào buổi tập trung đầu giờ.
Trên bục sân khấu, Thẩm Giai Nghi ngượng ngùng nhận lấy phần thưởng của học sinh điểm cao nhất trường, còn tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới, nhìn người con gái trong lòng vẫn cách mình một khoảng khá xa.
Sau đó, tôi thua mất một tuần sữa bò vì kém có mấy điểm.
Trước giờ tự học, tôi đeo cặp sách cầm theo hai hộp sữa bò vị hoa quả, đi thẳng đến lớp Hòa, đứng bên cạnh cửa sổ vẫy vẫy tay với Thẩm Giai Nghi đang học từ vựng tiếng Anh.
Thẩm Giai Nghi bước ra, cùng ăn sáng với tôi ở mé hành lang.
“Cảm ơn nhé, tớ đã bảo là sẽ làm phiền cậu mà.” Thẩm Giai Nghi cười tươi nhận lấy hộp sữa vị hoa quả, đưa cho tôi bản photo giáo trình Toán ở lớp học thêm, trang giấy gấp bên trong có các vấn đề đã được đánh dấu và mảnh giấy nhỏ ghi lời trao đổi.
“Còn lâu, lần sau chúng ta chơi lớn hơn đi.” Tôi cũng bóc hộp sữa hoa quả của mình ra.
“Vẫn muốn chơi tiếp à?” Thẩm Giai Nghi không khách khí, bóc luôn hộp sữa tươi của tôi ra uống.
“Đúng vậy, nếu không phải lần rồi tớ bỗng dưng quên mất bài chứng minh đó phải giải như thế nào, giờ chúng ta đã đứng ở trước cửa lớp Trung, uống sữa tươi cậu mang đến rồi.” Tôi bực bội nói.
“Được thôi, vậy lần này cược cái gì nào? Vẫn là điểm ba môn Văn Toán Anh cộng lại chứ hả?” Thẩm Giai Nghi cười thành tiếng, trên môi có một “hàng ria” màu trắng, thật đáng yêu đến ngã ngửa ra mất.
“Đúng, chúng ta cược…” Tôi làm bộ làm tịch trầm tư, thực ra, đáp án đã nghĩ ra từ lâu rồi.
“Nhanh lên nào.” Ánh mắt Thẩm Giai Nghi có vẻ rất mong đợi, rõ ràng, hễ là chuyện liên quan đến thành tích học tập, cô đều không từ chối.
“Nếu tớ thắng, cậu phải buộc tóc đuôi ngựa lên cho tớ. Nếu tớ thua, tớ sẽ cắt đầu ba phân.” Tôi kiên quyết nói.
“Buộc tóc đuôi ngựa thì có gì đâu chứ? Nhưng mà tớ cũng muốn xem cậu cắt đầu ba phân lắm. Được thôi, quyết định vậy nhé, cậu chuẩn bị cạo đầu đi là vừa.” Thẩm Giai Nghi xem chừng rất vui vẻ.
“Thỏa thuận thế, cậu phải buộc tóc đuôi ngựa cả tháng đấy nhé!” Tôi nhướng mày.
Đúng lúc tôi và Thẩm Giai Nghi ngoắc tay, A Hòa đeo cặp sách xuất hiện.
“Ồ, trùng hợp thế, ăn sáng chung nào.” A Hòa cười cười đặt bữa sáng của nó lên lan can.
“Ừ, cậu nhìn này, đây là sữa bò Kha Cảnh Đằng thua tớ đấy.” Thẩm Giai Nghi đắc ý khoe hộp sữa vị hoa quả đang cầm trên tay, bắt đầu nói chuyện với thằng A Hòa “lúc nào cũng hiểu biết”.
“…” Tôi trợn mắt nhìn A Hòa.
Cái thằng tình địch kia, mày cũng thật nham hiểm, đừng có mà nương theo chiến thuật của tao rồi cắn trộm đấy nhé!
Chương 15
Người ta nói, tình yêu có thể biến mọi phàm phu tục tử thành nhà thơ.
Thật đấy!
Tình yêu của tôi dành cho Thẩm Giai Nghi khiến thành tích học tập của tôi luôn duy trì trong Top 30 toàn trường, cũng khiến một kẻ hoàn toàn không hiểu nhạc lý như tôi bắt đầu sáng tác bài hát.
Hết bài này đến bài khác.
Mỗi buổi sáng đạp xe đến trường, đạp xe về nhà, đạp xe đến lớp học thêm, chỉ cần đón ngọn gió thổi qua, là tôi có thể ngâm nga hát một cách rất tự nhiên, lấy ra mấy câu “bày tỏ tình yêu trong sáng với Thẩm Giai Nghi”, sau đó không ngừng gọt giũa, cuối cùng phổ thành bài hát.
Hứa Bác Thuần cực kỳ ngạc nhiên trước tài năng đặc dị của tôi.
Hai đứa tôi vốn là những thằng đần cực kỳ sợ giờ Âm nhạc, phải dùng ngón tay đếm đi đếm lại tính toán mới biết mấy chấm chấm đen trên khuông nhạc ấy là nốt gì; lúc thi thổi sáo, tôi còn phải dùng bút viết các nốt “Đồ Rê Mí” lên thân cây sáo bằng ngà voi màu trắng, vừa cẩn thận dè dặt lại vừa mặt trơ trán bóng lần lần dò dò, cho đến khi cô giáo dạy nhạc đanh mặt lại đuổi tôi xuống khỏi bục biểu diễn.
Một thằng dốt nhạc lý như tôi, không ngờ lại bắt đầu sáng tác bài hát.
Học thêm xong, tôi và Hứa Bác Thuần theo lệ cũ lượn qua nhà Lý Tiểu Hoa rồi mới quay lại đường về nhà mình.
Dọc đường, tôi ngâm nga bài hát đầu tiên mình sáng tác cho Thẩm Giai Nghi “Anh vẫn ngày ngày nhớ đến em”, nhờ Hứa Bác Thuần đánh giá. Tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với Thẩm Giai Nghi, hát bài này cho cô nghe trước mặt tất cả mọi người, khiến cô cảm động đến mức thấy áy náy nếu không ở bên tôi.
“Phét lác vừa thôi, mày sáng tác bài này hả?” Hứa Bác Thuần không tin, ngạc nhiên nhìn tôi.
“Đúng mà, tao cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, lời bài hát cứ tuôn ra như cháo chảy ấy.” Tôi dang rộng hai tay, dễ dàng giữ xe đạp thăng bằng.
“Lời bài hát thì quan trọng gì? Vấn đề là làm sao mày phổ nhạc được kia? Mày có biết đọc khuông nhạc đâu?” Hứa Bác Thuần trố mắt.
“Đúng thế, nên tao mới phải cố nhớ nằm lòng, hễ có giai điệu nào mới xuất hiện là tao lại phải ư ử đến khi không quên được nữa mới thôi, cứ thế dần dần thành một bài hát.” Tôi đắc ý bổ sung thêm, “Không chỉ bài này, tao còn đang cùng lúc sáng tác ba bốn bài nữa, đến lúc ngỡ ngàng biết rằng tao thích cô ấy, thể nào cô ấy cũng cảm động trước cố gắng lặng lẽ đợi chờ, đồng thời ra sức học hành chỉ để tiếp cận cô ấy của tao cho mà xem.”
“… Kha Cảnh Đằng, mày đúng là cái loại không yêu đương thì chẳng làm được chuyện gì ra hồn, yêu đương vào thì làm loạn hết cả lên rồi cũng xong.” Hứa Bác Thuần cảm xúc dâng trào, lắc lắc đầu.
“Chính xác trăm phần trăm.” Tôi cười ha hả.
Đúng thế, tuổi trẻ trưởng thành nhờ tình yêu vun đắp thế này, cũng chẳng có gì không tốt cả.
Tràn trề sức sống, lại còn, tiên sư nó, kèm theo một cái bảng điểm rõ đẹp.
“Đứa nào làm tình địch của mày cũng đáng thương thật.” Hứa Bác Thuần nói, nó nghĩ ngợi giây lát, rồi tiếp: “Nhưng nếu mày đã làm nhiều việc như thế mà vẫn thất bại, khì khì, mày mới chính là thằng thê thảm nhất mà tao từng biết.”
Tôi trầm mặc hồi lâu, không đáp trả nó ngay lập tức.
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, sắp về đến cửa nhà, tôi mới trầm ngâm mở miệng.
“Thẩm Giai Nghi xứng đáng.”
Một bạn đọc trên mạng tên là CYM đã viết trên trang cá nhân của tôi thế này: “Chờ đợi cũng là một phần của hành động.”
Đúng vậy, chính là như thế.
Quá trình dài đằng đẵng chờ đợi Thẩm Giai Nghi không muốn yêu đương chỉ muốn chuyên tâm học hành, có thể nói là phần đặc sắc nhất trong toàn bộ cuộc chiến tình yêu của tôi. Nếu không thể tìm được niềm vui trong đó thì thật phí phạm quá. Mong chờ quá độ, mới thật sự đánh mất mọi niềm vui đáng có mà chưa có được.
Về thái độ đối với tình yêu, tư tưởng của tôi đã quá già dặn.
Nhưng đối với đủ mọi hành vi nảy sinh vì tình yêu, tôi lại cật lực trẻ con hết mức có thể.
Hồi trước xem phim lãng mạn, hay phim truyền hình dạng tình yêu trong sáng của Nhật, tôi luôn cảm thấy một cảnh quay nồng nàn tình cảm sở dĩ có thể nồng nàn tình cảm đến thế, không chỉ dựa vào những câu thoại lãng mạn được, mà còn phải có bầu không khí thích hợp tôn nó lên nữa. Mà “bầu không khí” ấy, chính là cái gọi là “nhạc nền”, cái không hề tồn tại trong đời sống thực.
“Vì vậy, tao cần nhờ chúng mày giúp sức.” Tôi nhìn bọn con trai đang đứng quây xung quanh mình, nói.
Khi hoàn thành bài hát thứ hai “Cafein cô đơn”, tôi bắt đầu dạy bọn con trai trong lớp bài đầu tiên do tôi viết “Anh vẫn ngày ngày nhớ đến em”. Bọn này vừa lười vừa ngu, phải tốn hai ba năm dạy chúng nó hát một bài, cho chúng nó thuộc lòng như cháo, vậy mới đảm bảo để tôi tỏ tình được.
Tôi gạt chúng nó, bảo rằng tôi vẫn ôm ấp niềm hy vọng với Lý Tiểu Hoa, mong rằng khi có cơ hội, chúng nó có thể cùng tôi đứng trước cổng trường nữ trung Chương Hóa, lớn tiếng hát vang bài này, tạo ra một bản nhạc nền siêu lợi hại cho màn tỏ tình của tôi. Điều kiện để chúng đồng ý giúp tôi rất đơn giản, chính là một ngày nào đó nếu chúng dùng bài hát này tỏ tình với con gái, có thể thoải mái nói đây là tự chúng nó viết “tặng” cô nàng kia.
Nhưng trên thực tế, mục tiêu của tôi đương nhiên chính là Thẩm Giai Nghi.
Khi không thể dùng tư thế “yêu đương” đối diện với Thẩm Giai Nghi, tôi lựa chọn đặt mình vào vị trí “người bạn tốt” của cô. Để đứng vững được trên vị trí này, phối hợp với cô nàng có thể nói từ chuyện bé bằng hạt vừng trở đi như Thẩm Giai Nghi, tôi phải luôn duy trì trạng thái tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng phải có chuyện để nói với cô.
Nhưng… tôi đâu có lợi hại như như vậy!
Tan học xong, trong lúc nghỉ giải lao giữa giờ ở lớp học thêm Vật lý, tôi ngồi trên bậc cấp trước tòa nhà, thảo luận phương án tác chiến của mình với Hứa Bác Thuần, thằng duy nhất không theo đuổi Thẩm Giai Nghi.
“Tính sao bây giờ? Tao thường nói chuyện điện thoại với Thẩm Giai Nghi chưa được mười phút là đã tự động gác máy, vì tao không muốn làm cô ấy nghĩ mình nhạt nhẽo, đành không nói nữa cho xong.” Tôi hỏi Hứa Bác Thuần.
“Bọn con gái đều thích nói về phim truyền hình Nhật, chuyện trang điểm, chuyện… ai thích ai. Hình như bọn nó đều vậy cả đấy.” Hứa Bác Thuần hờ hững đáp.
Hôm nay nó hơi không được thoải mái lắm, vì quai cặp sách của nó bị tôi và Liêu Anh Hoằng lấy bút xóa viết bậy lên mấy chữ “học sinh chăm ngoan học giỏi” trông đến là ngu. Mặc dù Hứa Bác Thuần đã lập tức trả thù, cũng lấy bút xóa đáp trả lên quai cặp tôi một dòng “Nam mô A Di Đà Phật”, nhưng vẫn không thể làm tiêu tan mối hận trong lòng nó… vì tôi bị viết xong lại còn thích chí cười lên hô hố.
“Nhưng Thẩm Giai Nghi không nói mấy chuyện này đâu! Lần trước cô ấy còn hỏi tao về quyển Tịnh tư ngữ của pháp sư Chứng Nghiêm mà cô ấy tặng tao nữa cơ, hỏi tao đọc xong có cảm tưởng gì không chứ! Tiên sư cha, tao chẳng có ý kiến gì với pháp sư Chứng Nghiêm cả, nhưng đọc cứ nhức hết cả đầu, bảo tao giả bộ rất hứng thú, tao chịu không làm được.” Tôi khịt khịt mũi.
Ngồi với Thẩm Giai Nghi bao giờ cũng có chuyện để nói, hơn nữa còn hết sức tự nhiên. Nhưng con trai nói chuyện điện thoại với con gái, lại là một nghệ thuật giao tiếp bác đại tinh thâm vô cùng. Tôi mới mười sáu tuổi rưỡi, hoàn toàn không thể thấu đáo được.
Có những người đàn ông cả đời không thể nói chuyện điện thoại quá mười phút với phụ nữ, điều này cũng chẳng có gì lạ.
“Thế à… người khác thì tao không biết, nhưng tao nghe chị tao nói chuyện điện thoại với bạn chị ấy, hầu như toàn tán hươu tán vượn, huyên tha huyên thuyên.” Hứa Bác Thuần nhớ lại.
“Tán hươu tán vượn à? Nghe có vẻ rất sợ.” Tôi lấy giấy vệ sinh cẩn thận bọc cục rỉ mũi nhơn nhớt lại.
“Càng tán nhảm thì càng không hết chuyện để nói, ngược lại, chuyện chính đáng thì nói một lúc là hết veo, nấu cháo điện thoại với bọn con gái, nhất thiết phải tán nhảm thật nhiều vào.” Hứa Bác Thuần nói bằng giọng hùng hồn.
“Bọn con gái thích nói chuyện nhảm với nghe chuyện nhảm thật à? Sao tao cứ có cảm giác Thẩm Giai Nghi không phải loại con gái ấy nhỉ!” Tôi len lén bỏ cục “cứt mũi” vào túi quần để hở của Hứa Bác Thuần.
“Cứ nói bừa đi, không thì chơi kiểu tụng kinh vậy, theo lý chỉ cần mày có đủ chuyện chính đáng, vẫn có thể buôn điện thoại rất lâu mà?” Hứa Bác Thuần bắt đầu cảm thấy bực bội.
Nó hoàn toàn không hay biết, lát nữa khi cho tay vào túi quần, sẽ chạm phải cục cứt mũi mềm mềm nhơn nhớt mà tôi tặng nó, hễ bất cẩn là bung bét dính nhớt ngay!
“Tụng kinh?” Tôi khiêm nhường xin nó chỉ giáo.
“Thì mày lấy một tờ giấy trắng liệt kê hết những chuyện chính đáng ra, lúc nào nói chuyện điện thoại thì cứ nhìn vào đấy mà tán, hết chuyện này lại ngoắc sang chuyện khác… này, đi mua cái gì uống không?” Hứa Bác Thuần nhìn đồng hồ, đứng dậy, thời gian nghỉ giữa giờ cũng sắp hết.
“Hay đấy! Thằng này nói thế mà chí lí ra phết.” Tôi cũng vỗ vỗ mông đứng lên.
Bọn tôi đi ra cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ, tự chọn thức uống, rồi ra quầy thanh toán. Hứa Bác Thuần thò tay vào túi quần móc tiền xu ra, gương mặt nó chợt biến sắc.
“Vỡ rồi à?” Tôi bình tĩnh nhìn Hứa Bác Thuần.
“Đệch!” Nó đấm tôi một phát.
Sau đấy, tôi cầm theo một quyển sổ, lúc nào tiện lại nháp ra “các chủ đề có thể nói chuyện”, quả tình cũng khá có ích cho nội dung tám chuyện điện thoại của tôi với Thẩm Giai Nghi sau khi ở trường về nhà, chúng tôi nói càng lúc càng lâu, dần dần còn ăn ý đến mức có thể tiếp lời đối phương. Lúc nói điện thoại, tôi còn cầm bút tranh thủ ghi lại những linh cảm chợt lóe lên trong đầu, khiến cuộc đối thoại càng lê thê kéo dài hơn nữa.
Mà thoáng cái đã lại đến kỳ hạn đánh cược của tôi và Thẩm Giai Nghi.
Tôi cực kỳ thích ngắm con gái buộc tóc đuôi ngực, nếu có thể khiến Thẩm Giai Nghi vì tôi mà thay đổi kiểu đầu nấm của cô, đó sẽ là một việc cực kỳ cực kỳ đẹp lòng sướng mắt.
Kết quả thi tháng thứ hai của học kỳ hai được công bố, Thẩm Giai Nghi đứng thứ mấy toàn trường, tôi đứng thứ mấy toàn trường, tất cả đều không quan tọng. Chủ yếu nhất vẫn là tổng điểm ba môn Văn Toán Anh cộng lại.
Mặc dù vừa mới thi cuối tháng xong, tôi và Thẩm Giai Nghi vẫn ở lại trường buổi tối học bài, học thuộc từ vựng tiếng Anh, hay dùng radio cầm tay luyện nghe qua chương trình Studio Classroom trên đài. Học sinh cấp III một khi đã muốn học, thì không bao giờ sợ thiếu sách.
Tối đó trời mưa như trút nước.
Không đợi được đến 8 giờ, khoảng 7 giờ tôi đã hết kiên nhẫn lượn lờ quanh các phòng học ở tầng một, tìm kiếm bóng dáng chăm chỉ học hành của Thẩm Giai Nghi.
“Thẩm Giai Nghi, thật ngại quá đi mất. Điểm ba môn cộng lại của tớ chắc là cao nhất khối Tự nhiên rồi đấy!” Tôi cười hô hô, bước vào phòng học chỉ có một mình Thẩm Giai Nghi đang ngồi.
“Ủa? Thật thế à? Nhưng cậu vẫn thua tớ rồi.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, cũng rất vui vẻ.
“Thua?” Tôi không hiểu.
“Hôm nay Liêu Anh Hoằng đến tìm tớ, tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy cho tớ biết điểm của cậu rồi.” Thẩm Giai Nghi có vẻ rất hân hoan, ríu ra ríu rít nói tiếp: “Cậu đúng là chăm chỉ học hành hơn hồi cấp II nhiều, làm tớ phải nhìn bằng con mắt khác đấy, may mà…”
Thẩm Giai Nghi vừa nói, vừa ve vẩy tờ bảng điểm trên tay, rõ ràng đã đợi tôi đến tìm cô từ nãy rồi.
Tôi ngồi xuống, cầm tờ bảng điểm lên xem. Ba môn cộng lại, không ngờ tôi lại kém cô hai điểm… tôi đã dồn hết sức tập trung từ Vật lý và Hóa học sang ba môn Văn Toán Anh, vậy mà vẫn kém Thẩm Giai Nghi.
“Thẩm Giai Nghi, cậu là quái vật đấy à?” Tôi há hốc miệng, hoàn toàn không cảm thấy ấm ức gì.
Đủ thời gian làm hết bài, không điền sai đáp án nào, tôi đã đưa điểm số của mình lên giới hạn cao nhất có thể đạt được, như vậy mà vẫn còn thua, thì chỉ còn biết khâm phục khẩu phục thôi.
“Ha ha, đánh cược với cậu, đúng là không thể qua quýt tí tẹo tèo teo nào.” Thẩm Giai Nghi cười rất vui vẻ.
Vui vẻ.
Đúng vậy, chỉ cần ấy vui vẻ, tớ cũng rất vui.
“Thi xong rồi, hôm nay cậu có về nhà sớm không?” Tôi đứng lên, vươn vai một cái như thể đang ngẫm ngợi điều gì.
“Cùng lắm thì về sớm một chút thôi.” Thẩm Giai Nghi nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ.
“Đợi tớ nhé.” Tôi vẫy tay, chạy ra khỏi phòng học.
Không buồn để ý đến vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Giai Nghi, tôi bất chấp cơn mưa to quất vào người đau rát, đạp xe lao ra khỏi trường, vượt qua cây cầu Trung Hoa rất chi là dốc mà tôi đã nhắc đi nhắc lại không biết chán kia, chạy vào khu trung tâm.
Dọc đường, nước mưa không ngừng chảy dọc theo tóc mai và lông mày, chui vào mắt, khiến tôi càng thêm vất vả trong việc tìm kiếm một tiệc cắt tóc rẻ tiền ven đường. Nhưng tâm trạng tôi cứ bay bổng ngút ngàn.
Xe đạp dừng trước một tiệm cắt tóc gia đình, thoạt trông có vẻ “cắt bừa cắt bậy cũng rất chi hợp lý.”
“Bà chủ, húi cua cho cháu, càng ngắn càng tốt.” Tôi đẩy cửa.
Ướt sũng, mệt lử, đẹp trai vãi cả nước ra.
“Hả?” Bà chủ đang cõng đứa bé, tay còn bưng một bái mì to tướng.
“Xin bác đấy, phì phì phì, cắt nhanh nhanh cho cháu đi!” Tôi chỉ vào đầu mình, tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi lao thẳng xe đạp vào trường, dừng lại trước cửa phòng học Thẩm Giai Nghi đang ngồi.
Đang định bước vào, tôi chợt phát hiện ra bên cạnh Thẩm Giai Nghi đã có thêm người chị gái đang phải đối mặt với áp lực thi cử cuối cấp. Hai chị em hẳn là sắp về nhà nên mới ngồi cùng một phòng học, đợi mẹ lái xe đến đón.
Có thêm chị Thẩm Thiên Ngọc không quen thân lắm, tôi hơi ngại ngùng bước thẳng vào, lại cũng muốn ra vẻ một chút, đành đứng ngoài, gõ nhẹ lên cửa sổ kính.
Hai chị em cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía tôi mình mẩy đang ướt sũng sĩnh.
Tôi chỉ vào quả đầu gần như trọc lóc của mình, nhướng mày nháy mắt cười cười.
“!” Thẩm Giai Nghi tròn mắt, há hốc miệng, không nói được lời nào.
“Trời đất, đấy là Kha Cảnh Đằng phải không?” Thẩm Thiên Ngọc ngây ra, rồi lập tức phá lên cười.
Tôi nhún vai, hân hoan thưởng thức nét mặt như không dám tin, nhưng rồi rốt cuộc cũng bật cười khúc khích của Thẩm Giai Nghi.
“Đã cam kết rồi mà, đàn ông đàn ang phải thế chứ!” Tôi đắc ý nói, cố ý không vuốt những giọt nước mưa đọng trên mặt.
Dáng vẻ lạnh lùng, tôi quay người bước đi, phóng xe đạp về nhà.
Người dầm trong mưa, nhưng lòng lại vì nụ cười khi nãy của Thẩm Giai Nghi mà bừng ánh mặt trời.
“Tiên sư, mình đẹp trai vãi!” Tôi xoa xoa quả đầu cua, cười ngây ngô, chầm chậm đạp xe.
Trong trận mưa đó, trên đường đạp xe về nhà, tôi đã sáng tác bài hát thứ ba tặng Thẩm Giai Nghi: “Người bạn thân thiết.”
Trong lời bài hát có một đoạn thế này: “Người bạn thân thiết ơi, người bạn tốt đáng yêu của tôi, bạn có nhớ đến tôi, đã mười năm xa xôi, tôi đội mưa đi cắt đầu cua, tôi vẫn nhớ nét mặt bạn, dung nhan bạn, đôi mắt bạn.”
Sau này tôi mới biết, tổng điểm thi tháng lần ấy của Thẩm Giai Nghi cộng lại, khiến cô lần đầu tiên rơi khỏi Top 3 toàn trường.
Cô rất coi trọng cuộc đánh cược giữa chúng tôi, khi tôi dồn hết tinh thần đáng lẽ ra phải dành cho môn Hóa môn Lý để tập trung vào ba môn đánh cược, Thẩm Giai Nghi cũng thế. Còn hy sinh môn Lịch sử và Địa lý, chỉ để quyết phân thắng bại với tôi.
Vài hôm sau khi tôi cắt cua, mấy lần gặp Thẩm Giai Nghi trong trường, cô đều tỉnh bơ buộc tóc đuôi ngựa, điệu bộ rất tự nhiên.
Bọn tôi vẫn trao đổi sách tham khảo, giáo trình và đề mẫu của các môn học chung như trước.
“Lần sau, chúng ta lại cược sữa bò đi. Hai tuần.” Tôi đón lấy quyển sách.
“Được thôi, lại phải làm phiền cậu rồi.” Thẩm Giai Nghi cười khanh khách.
“Đừng hòng.” Tôi lẩm bẩm, khịt khịt mũi.
Tôi không hỏi tại sao thắng rồi cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa. Thẩm Giai Nghi cũng không nói.
Tôi chỉ biết mình rất vui, cực kỳ cực kỳ vui.
Đến giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy mình hồi trước đúng là thật đáng yêu.
Có một chút làm bộ làm tịch cố ý không mặc áo mưa, có một chút tự cho rằng mình lãng mạn hiến dâng cho tình yêu, nhưng thế thì sao chứ?
Nếu tình yêu không thể khiến người ta biến thành con người lúc bình thường sẽ không xuất hiện kia, vậy thì ma lực của tình yêu xem chừng cũng hơi nhỏ rồi… không phải là thứ tình yêu có đủ tư cách được gọi là tình yêu mà chúng ta vẫn ngày đêm chắp tay khẩn cầu.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn cứ là một gã đàn ông sẵn sàng điên cuồng vì yêu bất cứ lúc nào!
Chúc các bạn online vui vẻ !