Truyện tình cảm - Cô gái nhà giàu theo đuổi tình yêu - trang 9
Chương 9 Y theo lời nói nhờ Lại Tả Huyên nhắn dùm, Hạng Dư Khang đơn thương độc mã đi vào căn phòng trống ở vùng núi.「 Anh Đường, vì sao anh tìm tôi?」 Nhìn thấy tình như thủ túc quenbiết ngày xưa, trong lòng Hạng Dư Khang không có một chút vui mừng nào.Trên thực tế, từ lúc anh biết Nhan Bái Dung bị anh em ngày xưa bắtđi, thì một nổi lo âu tựa như bóng với hình, anh chính là đè xuống bấtan trong lòng, mà giả bộ lạnh nhạt.Người đàn ông gọi là anh Đường cười to điên cuồng,「 Ha ha! Người anh em, sau khi chú đến Đài Bắc cũng không trở về thăm các anh em, cho nênchúng tôi chạy đến Đài Bắc thăm chú nha!」Gã ta nói rất thoải mái, nhưng mà ánh mắt của vài tên đàn ông áo đen sau lưng lại lộ ra hung ác nhìn chằm chằm Hạng Dư Khang.「 Phải không?」 Hạng Dư Khang nhìn chằm chằm vào thuộc hạ của anh Đường, cuối cùng tầm mắt trở về trên người anh Đường.Trước kia Hạng Dư Khang cũng biết Trần Hạnh Đường là một nhân vậthung ác, anh sẽ không tin tưởng Trần Hạnh Đường ở Bắc Nam bộ thật xa đến đây chỉ là vì thấy mặt anh.Vả lại, muốn gặp anh có cần phải bắt Nhan Bái Dung đi không?Lúc Lại Tả Huyên nói cho anh biết, người bắt Nhan Bái Dung đi làTrần Hạnh Đường, thì tâm của anh liền lạnh một nửa, bởi vì lúc trướcchính là vì Trần Hạnh Đường, mà anh dứt khoát rời khỏi bang phái.Từ sau khi rời khỏi viện cảm hóa, anh cùng anh Đường, Tiểu Địch kếtbái làm anh em, lại cùng nhau gia nhập bang phái. Lúc ấy ba người tuổitrẻ khỏe mạnh cường tráng, lại có dã tâm bừng bừng, vài lần đấu tranhanh dũng vì bang phái, đoạt địa bàn, tuổi còn trẻ liền trở thành trụ cột vững vàng không thể thiếu trong bang phái.Nhưng mà, bọn họ ngày càng quan trọng, cũng không có làm cho anh embọn họ mọi việc đều thuận lợi. Có một ngày, Tiểu Địch ở trong một lầngiao dịch súng ống đạn dược, đã bị cảnh sát truy nã mà chết.Hạng Dư Khang trọng tình nghĩa, nên đối với cái chết của người anhem Tiểu Địch thì buồn bã đau thương, cũng hiểu ra rằng bước đến trên này là không còn đường về, ăn bữa hôm lo bữa mai, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tranh giành đánh giết mà chết.Ngay lúc anh vì cái chết của Tiểu Địch lung lay ý niệm trong đầu rời khỏi đánh giết, thì trong lúc vô ý biết được, người mật báo lần giaodịch này với cảnh sát dĩ nhiên là Trần Hạnh Đường.Anh khó có thể tin, Trần Hạnh Đường lại hại chết anh em bọn họ! Anhgiáp mặt truy vấn Trần Hạnh Đường đây có phải là sự thật không, TrầnHạnh Đường cũng rất sảng khoái mà thừa nhận, cũng nói ngày sau Tiểu Địch sẽ trở thành đối thủ lợi hại nhất của gã trong bang phái, cho nên nhấtđịnh phải chết.Lúc ấy Trần Hạnh Đường còn tàn khốc nói với Hạng Dư Khang:「 Nếu nhưkhông phải chú mày có hứng thú với phụ nữ hơn chuyện trong bang, thìngười anh em, anh rất khó nói có thể tặng cho chú mày một viên đạn haykhông.」Anh cười dữ tợn, đến giờ Hạng Dư Khang nhớ tới, thì lưng vẫn sẽ toát ra lạnh lẽo.Anh vốn muốn vạch trần chuyện Trần Hạnh Đường mật báo với cảnh sát,nhưng mà, anh biết rõ, anh sẽ không trơ mắt nhìn lão đại vì bị tổn thấtnghiêm trọng mà giết chết Trần Hạnh Đường.Một người không đủ thủ đoạn độc ác căn bản là không thích hợp ởtrong bang phái, từ khi đó, tinh thần của Hạng Dư Khang từ từ sa sút,thẳng đến trong một lần bị bao vây, ngay cả một tên nhóc ăn cơm bá vương cũng không thể đánh thắng, mới bị trở thành phế vật mà đá ra khỏi bangphái……Trần Hạnh Đường lấy ra điếu thuốc, rồi chờ thuộc hạ đốt thuốc giápgã,「 Chú mày căn bản sẽ không tin lời nói của anh, đúng hay không?」「 Từ lúc anh hại chết Tiểu Địch, thì anh nói cái gì tôi cũng khôngtin, cũng không xem anh như anh em.」Ân tình anh em trong lúc đó đã sớmkhông còn tồn tại từ ngày gã hại chết Tiểu Địch rồi.Trần Hạnh Đường nghe xong, khẽ nhíu đuôi lông mày, mới chậm rãi phun ra một vòng khói,「 Người đã chết còn nhớ mãi không quên như vậy.」Hạng Dư Khang không muốn nghĩ đến chuyện cũ,「 Vì sao anh đến chỗ của tôi, còn bắt người đi?」 Nghĩ đến Nhan Bái Dung ở trên tay gã, anh liềntâm phiền ý loạn.「 Anh đã bắt người phụ nữ của chú mày có đúng vậy không?」 Trần HạnhĐường đem vứt điếu thuốc đã cháy một nửa lên trên mặt đất rồi giẫm lên,lộ ra nụ cười gian yêu thích và ngưỡng mộ,「 Bộ dạng cô ta rất được,không giống những người phụ nữ trước kia của chú, tầm thường không chịunổi. Có đôi khi anh thực hâm mộ chú, cũng như bộ dạng tuấn tú lịch sựcủa chú vĩnh viễn đều hơn anh.」Hạng Dư Khang có chút sợ hãi ánh mắt tham lam của Trần Hạnh Đường,「Cô ấy ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy người!」 Anh bắt đầu lo lắng Nhan BáiDung có chịu khổ thủ đoạn hiểm độc của gã hay không.「 Đừng nóng vội, chú cũng đều còn chưa có trả lời cô ấy có phảingười của chú hay không. Nói thật, ánh mắt của chú thay đổi nhiều lắm,ngay cả anh nhìn thấy tâm cũng ngứa khó nhịn, ha ha!」Trần Hạnh Đường dứt lời, ngửa đầu cười to.Gã tốn rất nhiều thời gian cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Hạng Dư Khang, nhưng mà, lại không gặp hắn, trái lại gặp được hai cô gái canhgiữ chỗ ở của hắn, sau khi truy vấn thì mới biết được một cô gái xinhđẹp kia là bạn gái của Hạng Dư Khang.Gã chịu đủ rồi, vì mấy ngày nay tìm kiếm nơi dừng chân của Hạng DưKhang mà người mệt mỏi, gã muốn Hạng Dư Khang chủ động tìm đến, cho nêngã cướp đi người phụ nữ yêu kiều của hắn, yêu cậu một cô gái khác truyền lời cho Hạng Dư Khang.Nếu gã không đoán sai, thời điểm quan trọng cô gái này có thể có tác dụng, tuyệt đối sẽ làm cho Hạng Dư Khang không thể động đậy.「 Tôi biết lần này anh tới tìm tôi, là tuyệt đối có mục đích . Nếutôi không gặp cô gái kia, anh mơ tưởng nói chuyện gì với tôi.」 Anh cũngđã rời khỏi bang phái rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho TrầnHạnh Đường phải tìm tới anh?Trần Hạnh Đường liếc nhìn Hạng Dư Khang một cái, xoay người ra phía sau phân phó thuộc hạ,「 Đi mang con bé kia ra.」Nhan Bái Dung bị trói chéo tay đẩy đi ra, bị một thuộc hạ gỡ vảirách trong miệng xuống, lập tức kêu to:「Khang……」 bị trói hai ngày, trong lòng run sợ hơn nữa vô cùng nhớ Hạng Dư Khang, hai mắt không khỏi đẫmlệ lưng tròng.Khang cũng không có vứt bỏ cô, anh đặc biệt tới cứu cô rồi……Hạng Dư Khang lo lắng muốn tiến lên ôm cô,「 Tiểu Dung, em không sao chứ?」Trần Hạnh Đường thấy anh muốn chạy đến nên lập tức hét lớn:「Đứng lại cho tao! Tin bây giờ tao gọi người mang nó đi hay không?」Hạng Dư Khang quả nhiên không dám động, hai mắt anh tràn ngập phẫnhận,「 Tôi và anh có phân tranh gì, cũng không nên kéo người thứ ba vào,anh Đường, bây giờ tôi muốn anh buông cô ấy ra.」Thấy sắc mặt cô tiều tụy, hoảng hồn chưa ổn định, thì anh đã oán giận không thôi.Trần Hạnh Đường nghe vậy cười nham hiểm,「 Mày cho rằng mày là ai?」Hắc hắc! Đúng như gã suy đoán, con nhỏ này quả nhiên có thể lấy ra để ép Hạng Dư Khang!Biết Hạng Dư Khang nhiều năm, cho dù đối mặt với nguy hiểm nhất,tình huống khẩn cấp nhất, hắn vẫn ung dung có thừa, mặt không đổi sắc;Nhưng mà, mới vừa rồi vừa nhìn thấy Nhan Bái Dung, thì cuối cùng cũngkhiến cho hắn lộ ra dấu vết, thì ra, hắn sợ con nhỏ này đã bị thươngtổn.Ha ha! Gã còn tưởng rằng Hạng Dư Khang vốn không có nhược điểm chứ! Nếu gã không lấy để lợi dụng chính là ngu ngốc!Khuôn mặt tuấn tú của Hạng Dư Khang nhanh chóng tái xanh, cử chỉ lỗmãng của anh quả nhiên làm cho Trần Hạnh Đường nhìn thấy hoảng sợ tronglòng anh.「 Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?」 Hạng Dư Khang bắt buộc mình phải khôi phục bình tĩnh.Trần Hạnh Đường xoa xoa cằm, giả vờ trầm tư,「 Cũng nên để cho tao một chút thời gian để suy nghĩ làm thế nào trừng trị mày chứ?」Thần sắc của Nhan Bái Dung được không tốt khi nghe Trần Hạnh Đườngnói muốn trừng trị Hạng Dư Khang, nên quá sợ hãi,「Khang, bọn họ là ai?Vì sao muốn trừng trị anh?」Hạng Dư Khang thấy Nhan Bái Dung cau mày ảm đạm, thì cuối cùng cũngdấu không được kinh hoảng trong lòng,「 Tiểu Dung, anh….. Bọn họ là anhem trong bang phái trước kia của anh.」Biết Hạng Dư Khang từng gia nhập bang phái, Nhan Bái Dung cũng không kinh ngạc, hai ngày nay cô từ trong miệng đám người này cũng nghe rachân tướng,「 Vậy vì sao bọn họ tới tìm anh?」Anh hẳn là đã rời khỏi bang phái, vì sao đám người này còn tìm anhchứ? So với chính mình, Nhan Bái Dung càng lo lắng an nguy của Hạng DưKhang hơn.Lúc này Trần Hạnh Đường ở bên cạnh chen vào nói,「 Cô hỏi hắn cũng vô dụng, tiểu thư. Ngay cả hắn cũng không biết vì sao tôi tới tìm hắn, ha ha! Hắn đại khái cũng không nghĩ tới, đã nhiều năm không liên lạc,chúng tôi còn có thể tìm tới hắn.」Nghe thấy gã nói như vậy, Hạng Dư Khang cùng Nhan Bái Dung hai mặtnhìn nhau, vẫn là không rõ vì sao bọn họ tới tìm Hạng Dư Khang.Đột nhiên, Trần Hạnh Đường hung tợn nói:「 Mày vừa hỏi tao rốt cuộcmuốn thế nào, Hạng Dư Khang, tao nói cho mày biết, tao muốn một cánh tay của mày.」Hạng Dư Khang giận tái mặt, và khẩu khí cũng trở nên lạnh,「 Anh làmuốn trả thù tôi đã vì Tiểu Địch mà tặng cho anh một dao kia sao?」Anh từng bi phẫn đến khó nhịn mà chém cho Trần Hạnh Đường một dao,nếu gã thật sự vì một dao này mà tới trả thù, thì anh cũng sẽ nhận.Nhưng mà, Trần Hạnh Đường lại lắc đầu phủ nhận,「 Một dao đó mày chém là đúng, nếu mày không cho tao một dao này, ngược lại tao sẽ đồng tìnhvới Tiểu Địch cả đời, trừ bỏ có người anh em độc ác như tao, còn có mộtngười anh em không dùng được.」「 Vậy rốt cuộc là vì sao?」 Hạng Dư Khang gào thét.Trần Hạnh Đường liếc anh,「 Chỉ cần một tay của mày bị phế đi, thìtao có thể trở về báo lại với lão đại Hắc Diện, là mày đã không còn dùng được, tìm về trong bang cũng chỉ là một phế nhân!」Hạng Dư Khang cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn,「Lão đại Hắc Diện tìmtôi?」 Lúc trước chính là lão đại Hắc Diện ghét anh yếu đuối, nên mới đáanh ra khỏi Hắc bang .「 Đúng vậy!」 Trần Hạnh Đường tức giận mà trừng mắt với Hạng DưKhang. 「 Lão già kia muốn tao tìm mày về. Ông ta lại nói cho tao biết,lúc trước đuổi mày đi là sai ! Lão nói mày là vì Tiểu Địch chết mà nhấtthời yếu đuối, còn nói mày nặng tình trọng nghĩa như vậy, trên giang hồcũng không gặp nhiều lắm!」Mấy năm năm, vì vây trong tranh đoạt địa bàn, mà huynh đệ tổn hạinghiêm trọng, lão đại Hắc Diện nhìn thấy trong bang ngày càng sa sút nên không ngừng lo lắng, dặn dò Trần Hạnh Đường tìm Hạng Dư Khang từng được coi là người nối nghiệp về,Điều này làm cho Trần Hạnh Đường vô cùng tức giận, gã đã vì ngườitrong bang mà vào sinh ra tử, nhưng lại so ra kém hơn Hạng Dư Khang đãrời đi bốn năm?! Cho nên ở trước mặt lão đại Hắc Diện thì gã biểu hiệnlà dẫn dắt anh em lên đường đi tìm Hạng Dư Khang, nhưng sau đó sẽ làmcho Hạng Dư Khang vĩnh viễn cũng không thể quay về.Hạng Dư Khang cuối cùng cũng biết vì sao Trần Hạnh Đường muốn mộtcánh tay của anh, thì ra anh đã đi theo gót của Tiểu Địch, lại uy hiếpđịa vị của Trần Hạnh Đường!「 Tôi sẽ không trở về, anh có thể nói như vậy với lão đại Hắc Diện.」Trần Hạnh Đường cười giễu cợt,「Khang à, mày cho tao là đứa trẻ ba tuổi sao? Sẽ dễ dàng tin tưởng lời mày nói như vậy sao?」「 Mặc kệ anh tin hay không tin, tôi đã quen với cuộc sống của ngườibình thường, tôi sẽ không trở về nơi mà hàng ngày trên dao liếm vếtmáu.」 Hạng Dư Khang tiếp tục thuyết phục Trần Hạnh Đường.「 Muốn tao tin tưởng cũng rất dễ, chém đứt cánh tay của mình, tao sẽ tha cho mày!」 Trần Hạnh Đường đột nhiên xoay người nói với thuộchạ:「Lấy dao ra đây!」Nhìn thấy thuộc hạ của Trần Hạnh Đường thật sự đem ra một con daonhỏ sáng choang, thì Nhan Bái Dung sợ tới mức thét chói tai:「Khang,đừng……」Hạng Dư Khang nhận lấy con dao nhỏ, khẽ chạm vào con dao lạnh như băng.Hành động này làm Nhan Bái Dung sợ hãi, cô không ngừng vùng vẫy,「Khang, đừng…… đừng……」「 Câm miệng, con nhỏ kia!」 Trần Hạnh Đường mắng Nhan Bái Dung đangsợ hãi kêu to, sau đó tầm mắt quay lại trên mặt của Hạng Dư Khang, cườinói âm hiểm:「 Hôm nay một mình mày đi vào, muốn đánh muốn giết đều tùytheo tao, nhưng mà tao chỉ muốn một cánh tay của mày, có phải mày nêncám ơn tao hay không?」「 Thật muốn tôi cảm tạ anh, thì không nên làm phiền tôi!」 Hạng Dư Khang cũng không cảm kích.「 Ha ha! Tùy mày, dù sao hôm nay tao chỉ muốn một cánh tay của mày thôi!」Khẩu khí của Trần Hạnh Đường càng lúc càng hung tàn.「 Thật sự chỉ cần một cánh tay của tôi?』 Hạng Dư Khang giương mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hạnh Đường.「 Đúng!」 Trần Hạnh Đường trả lời chắc chắn. Muốn một cánh tay của nó thì đủ làm hỏng nó rồi!Nhìn thấy của Hạng Dư Khang thật sự giơ lên tay cầm cán dao, thìNhan Bái Dung nhịn không được sợ hãi mà kêu lên:「Khang đừng mà…… Emkhông cần anh hy sinh vì em……」 nói đến đây thì sau đó bởi vì đau lòng mà nước mắt không ngừng rơi.Tiếng khóc bi thương của cô ngăn trở động tác của Hạng Dư Khang, anh cười lộ vẻ sầu thảm,「 Tiểu Dung, anh thực xin lỗi em, là quan hệ củaanh, liên lụy đến em người vô tội. Anh đáp ứng với người nhà của em sẽlàm cho em bình an vô sự mà trở về, cho nên cho dù mất một cái mạng anhcũng sẽ không tiếc.」Lời nói này của Hạng Dư Khang, càng làm cho Nhan Bái Dung khóc kịch liệt hơn, cô lắc đầu mãnh liệt, và không ngừng giãy dụa,「 Đừng….. Khang, em không cần anh như vậy…… Em không muốn anh bị thương tổn……」「 Thực xin lỗi Tiểu Dung, anh không làm như vậy thì không thể cứuem.」 Cô ấy không thể hiểu quyết tâm mà Trần Hạnh Đường cần phải có mộtcánh tay của anh.Nếu hôm nay không chém cánh tay này, thì Trần Hạnh Đường há chịu bỏqua sao? Ngày khác khẳng định sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.(gió tanh mưa máu)「 Đủ chưa? Khang, kiên nhẫn của tao có hạn, mau đưa một bàn tay củamày cho tao!」 Trước mắt hình ảnh khóc sướt mướt, làm Trần Hạnh Đườngkhông kiên nhẫn nổi nữa.Hạng Dư Khang lại giơ dao nhỏ lên lần nữa, mắt thấy lưỡi dao sắc bén sắp chém xuống cánh tay.Nhan Bái Dung sợ hãi mà nhắm mắt lại thét chói tai:「 Đừng–」Đang lúc tràn ngập nguy cơ, thì một thanh âm từ trên trời giáng xuống, đúng lúc ngăn lại hình ảnh máu và thịt mơ hồ.「 Cảnh sát đây – tất cả không được cử động!」 Một đám người súng vácvai, đạn lên nòng như sét đánh từ bên ngoài xông vào, nhân số gấp mấylần thuộc hạ của Trần Hạnh Đường đang vây quanh bọn họ.Giữa hỗn loạn, Hạng Dư Khang suýt nữa đã chém làm tổn thương chínhmình thấy Trần Hạnh Đường và thuộc hạ bởi vì cảnh sát xông vào bất ngờmà khiếp sợ, lập tức bỏ dao nhỏ xuống, đi qua bên cạnh Nhan Bái Dung.Đáng tiếc, khoảng cách của ánh đèn đá lửa, làm cho Trần Hạnh Đườngnhanh một bước bắt được Nhan Bái Dung đang trợn mắt há hốc mồm.「 Đứng lại! Mày không muốn mạng của con nhỏ này thì đừng qua đây!」Trần Hạnh Đường hô to với Hạng Dư Khang cách không đến ba bước.「 A…… Khang……」Hạng Dư Khang miễn cưỡng mà dừng bước chân lại, phẫn hận nhìn chằm chằm Trần Hạnh Đường đang kèm chặt Nhan Bái Dung.Trần Hạnh Đường một tay ôm lấy cổ của Nhan Bái Dung, một tay cầmsúng để lên huyệt thái dương của Nhan Bái Dung, thét lên ra lệnh vớicảnh sát.「 Mấy người đứng đó không được động!」Gã bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà chính mình lại không thể lui về phía sau, bởi vì thuộc hạ vốn đứng ở phía sau gã, đã phản ứng không nhanh bằng gã, nên toàn bộ trở tay không kịp đãbị cảnh sát chế phục và kéo tới góc.Trần Hạnh Đường nhanh chóng nhìn xung quanh mình, phát hiện trướcsau đều bị giáp công (đánh từ hai phía), giận không thể kiềm được màmắng:「 Hạng Dư Khang, mày thế mà tìm đến cảnh sát?」「 Tôi không có! 」 Hạng Dư Khang phủ nhận, đối với cục diện chuyểnbiến thành như vậy, kinh ngạc của anh không kém với Trần Hạnh Đường. Cóthể là vợ chồng Nhan thị lo lắng cho an nguy của con gái, nên nhịn không được mà báo cảnh sát.Một cảnh quan nhìn như người lãnh đạo lần hành động này bước ra,thanh sắc câu lệ mà hô to:「 Trần Hạnh Đường, thuộc hạ của anh đều bịchúng tôi bắt, anh đừng làm phản kháng không cần thiết nữa, bỏ súng củaanh lại, đầu hàng với phía cảnh sát.」* thanh sắc câu lệ [Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc]Hòn ngọc quý trên tay danh nhân Nhan Bá Nguyên của giới Ngân hàng bị kẻ bắt cóc đi, cũng không thể coi là không quan trọng, cảnh sát vừanhận báo án của Nhan Bá Nguyên thì lập tức thành lập tổ chuyên án nhỏ,phái tổ SWAT (lực lượng đặc nhiệm) tinh nhuệ đi vào vùng núi bày ralưới.Chính là, bọn họ phán đoán sai lầm, khi ở bên ngoài rình thì nghĩđến kẻ bắt cóc thiếu hỏa lực, nên mới mạo muội xông vào cứu giúp, ai ngờ Trần Hạnh Đường không như bọn họ nghĩ, trên người lại mang theo súnglục, bắt Nhan Bái Dung trở thành con tin.Hiện tại cảnh sát chỉ hy vọng Trần Hạnh Đường có thể sớm một chút nhìn ra tình thế bất lợi với gã, mà buông tay chịu trói.「 Mày không cần mạng con nhỏ này sao? Lại còn dám đi tới!」Sắc mặtcủa Trần Hạnh Đường xanh mét, đối với cảnh sát không nhìn uy hiếp củagã, nên giơ súng lục lên đe dọa.「 Trên người tôi có mặc áo chống đạn, còn có nòng súng của mười lămtên thuộc hạ nhắm ngay anh, tôi có cái gì mà sợ hãi ?」 Cảnh quan ỷ vàocảnh sát nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đại đa số, nên cũng không sợ hãi đe doạ của Trần Hạnh Đường.Nhưng Hạng Dư Khang lại sợ chết ! Anh sợ nếu không cẩn thận, thìTrần Hạnh Đường sẽ phát cuồng, Nhan Bái Dung bị gã kèm chặt sẽ bị mấtmạng.「 Sếp……」 Anh vội vàng xoay người nhìn về phía người đại đội trưởng,「 Tiểu Dung ở trên tay anh ta, tôi cầu xin anh đừng chọc giận anh ta.」Không đợi người này đáp lại, anh vội quay ngược trở lại hướng vềphía vẻ mặt lộ ra điên cuồng của Trần Hạnh Đường,「 Anh Đường, tôi cầuanh, để cho tôi trao đổi với Tiểu Dung, anh buông Tiểu Dung ra, tôi sẽtrở thành con tin của anh, giúp anh thoát khỏi nơi này!」「 Khang……」 Nhan Bái Dung nghe xong vô cùng cảm động.「 Vì sao tao phải tin tưởng mày?」 Trần Hạnh Đường kẹp lấy Nhan BáiDung, kích động mà hét lên, làm cô sợ tới mức liên tục thét chói tai.「Anh Đường, anh đừng làm như vậy…… Anh tỉnh táo lại đi, từng là anhem tôi tuyệt đối sẽ không hại anh!」 Hạng Dư Khang thành khẩn nói.「 Thật vậy sao?」Thanh âm của Trần Hạnh Đường nhất thời bình tĩnh không ít, nhưng vẫn bán tín bán nghi.Hạng Dư Khang vội vàng đáp ứng,「 Đương nhiên! Mang theo Tiểu Dungchỉ trở thành gánh nặng của anh, tôi sẽ phối hợp với hành động của anh,nghĩ biện pháp giúp anh rời khỏi nơi này, bình yên trở về Nam bộ.」Trần Hạnh Đường nghe xong lời nói của Hạng Dư Khang, cảm thấy khôngphải là không có lý, có lẽ…… gã gạt bỏ Nhan Bái Dung, nhưng hiện tại côta là lá bùa hộ mệnh chạy thoát của gã!Hạng Dư Khang nhìn ra trong lòng Trần Hạnh Đường có chút buông lỏng, nên không lơ là mà khuyên bảo,「 Anh Đường, nhanh lên, cảnh sát sắpkhông kiên nhẫn rồi.」「 Đừng thúc giục tao!」 Trần Hạnh Đường kêu lên. Giằng co như vậycũng không xong, đối với mình càng lúc càng bất lợi, nhưng mà, cảnh sátsẽ thật sự bỏ qua cho gã sao? Gã suy nghĩ một chút, cho dù cảnh sát sẽkhông bỏ qua gã, ít nhất gã có thể kéo Hạng Dư Khang xuống nước, chôncùng với gã!「 A, tao…… mấy người đang làm gì thế!」Trần Hạnh Đường đang chuẩn bịnhận đề nghị của Hạng Dư Khang, thì khóe mắt đột nhiên liếc đến cảnh sát phía sau, bọn họ thừa dịp gã phân tâm đối thoại với Hạng Dư Khang, thìlặng lẽ tập kích gã.Khi Trần Hạnh Đường giơ súng lục lên nhắm ngay cảnh sát, thì NhanBái Dung dũng cảm thấy thời cơ không còn gì để mất, đối với cánh tay đặt ở trên vai cô hung hăng cắn xuống.「 Con nhỏ đáng ghét!」 Trần Hạnh Đường nghiến răng nghiến lợi mà gầm rú.「 Đừng……」 Hạng Dư Khang nhìn thấy súng của Trần Hạnh Đường chuyển hướng sang Nhan Bái Dung, máu toàn thân giống như chảy ngược.Trong phút chốc, tiếng súng làm trong lòng người ta run sợ xuất hiện hai lần liên tục.「 Phanh! Phanh!」Mùi vị hỏa dược còn chưa tản đi, thì ngay sau đó vang lên một tiếng thét chói tai tuyệt vọng –「Khang –」Hạng Dư Khang thay Nhan Bái Dung chặn viên đạn đã tựa như lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống ở trước mặt cô.Hạng Dư Khang trước khi ngã xuống đất, nhìn thấy Nhan Bái Dung vẫnhoàn hảo thét chói tai với anh, trong lòng cảm thấy an ủi, nên nhẹ nhàng nhắm mắt lại……「 Không — Khang –」
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!