Ra vườn sau của trường, Nhím giật tay ra ngồi khóc nức nở…..Nó khóc
cho bao uất ức, bao nỗi đau, khóc cho tất cả những gì đã bị nó kìm
nén trong thời gian qua…tại sao nó phải chịu đựng tất cả những thứ
này….mới hôm qua mọi thứ còn rất ổn….nhưng sao hôm nay tất cả như
tan biến hết…..nó chẳng để ý nhiều nữa….cứ khóc như thế không biết
có Ken bên cạnh….
Ken đưa cho nó chiếc khăn:
_Em đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thế
này…
Nó lau nước mắt, một lúc sau mặt tỉnh khô:
_Đó không phải lỗi của anh…..Không sao đâu…tôi vốn dĩ không hay để
ý tới mấy chuyện đó…
Nó đi về lớp…..hôm nay trời không nắng….hình như đã lâu rồi nó cũng
không nhìn thấy nắng…..gió thổi rít…..lạnh…buốt….
_Ủa!Tụi mày nhìn tao dữ thế?
_Mày không sao chứ?
_Không…..
Tan học nó chẳng về nhà, lại lang thang khắp phố…..Khu phố này có
lẽ kỳ lạ nhất trong những con đường ở Hà Nội mới 10h mà đường phố
đã vắng ngắt…..Bất chợt nó thấy chói mắt mấy chiếc xe máy rú ga rồi
dừng lại chỗ nó….
_Ê cô em có nhớ tụi này không?
Trong chút ký ức mơ hồ về ngày hôm đó, nó nhớ tiếng nói của tên
đó…Một nụ cười nhạt:
_Tao tưởng đứa nào, hóa ra là chúng mày…tìm tao có việc gì?
_Mày không nhớ sáng nay mày đắc tội với ai hả?
_Ah, con Trinh đó hả?Thì ra là nó…..Chúng mày định trả thù cho nó
hả?
_Cô em thông minh đấy
_Lên đi, bổn cô nương chơi với tụi mày…….
4 đứa lần lượt xông lên, con bé nhanh thoăn thoắt dùng chân đạp
bụng một thằng, cú đánh không mạnh nhưng với chiếc giày cao gót của
nó thì đó quả là đòn trời giáng….Một tay nó quật vào gáy thằng thứ
2….nó nhanh nhẹn né đòn rồi tấn công…..bọn kia chỉ là đánh đấm lung
tung chứ nó dù gì cũng đai đen karate rồi…….bọn nó chao đảo…
_Lũ chúng mày cũng đến thế thôi sao?
Nhưng chợt có tiếng la thất thanh:
_Nhím cẩn thận!
Theo phản xạ nó quay lại đằng sau nó thấy một con dao đang gần kề
nó nhưng đã được một bàn tay giữ lại…máu cứ thế chảy ra
_Anh Ken….
Ken là con nhà giàu học hành tử tế nhưng đánh nhau cũng đâu
ít….Nhưng vì khôn khéo nên chẳng vụ ầm ĩ nào đến được ban giám
hiệu…. Bọn kia hoảng sợ nhưng vẫn chưa chịu rút lui:
_Chúng mày được đấy, tao đã cảnh cáo rồi…tất cả sẽ phải trả
giá….Mày nhìn thấy chưa?
Ken giật mạnh tay, tay thằng kia giật lại đằng sau….con dao trả về
chủ nó….thằng ấy gục ngã…..
_Anh Ken, bỏ qua đi, anh không thể để thế này được….
Nó xé chiếc khăn lụa đang quàng băng tạm cho Ken….một tay anh giữ
chặt cổ tay cho máu không chảy nữa….Nó thấy đau lắm, đáng ra người
bị thương là nó, Ken là gì đâu mà phải gánh chịu hộ nó thế này, giá
như nó bớt đỏng đảnh đi một chút, biết kiềm chế thì chuyện này
không xảy ra….Nước mắt nó cứ thế rơi….
_Em khóc ak?Anh không sao đâu!
Nhưng nó thấy máu vẫn chảy, Ken lịm đi….Vội vàng lấy chiếc xe nó
đưa anh tới một phòng khám tư….Họ cầm máu xong thì nó cũng mệt lử
rồi….
Chỗ đó lại cách nhà Ken khá xa…hơn nữa trong hoàn cảnh này tốt nhất
để anh ấy được yên tĩnh….Nó đưa anh về nhà nó…..Chiếc xe lướt trong
đêm….gió thổi buốt như cứa vào mắt nó…..mắt nó cay và đau
lắm…..Nhưng nó đâu biết, người bên cạnh nó bất giác mỉm
cười…..
Đã lâu lắm rồi Ken không quan tâm đến người khác…cuộc sống của cậu
dường như quá lẻ loi…chẳng biết vì sao từ khi gặp Nhím, Ken thấy
mình không thể để mặc cô ấy bị bắt nạt được….Ken có cảm giác mình
sẽ là người bảo vệ Nhím suốt cả cuộc đời….
]Sáng hôm sau, khi Ken tỉnh dậy thì thấy Nhím ngủ gục bên giường
mình….Mái tóc xõa che gần hết khuôn mặt nhưng trên khóe mắt cô vẫn
còn đọng vài giọt nước….Chắc cả đêm qua không ngủ được, cô bé có nụ
cười rất giống Linh_người đã làm Ken đau nhưng không thể nào quên
được…..
Ken cựa mình thì Nhím cũng thức giấc…
_Anh thấy đau nữa không?
_Anh không sao!Chuyện nhỏ mà….
_Vì em mà hết lần này đến lần khác anh gặp chuyện, lúc trước là tin
đồn….giờ là vết thương này, có đáng không chứ?
_Cũng từ anh mà ra…em đừng nghĩ nhiều…….
………………..
_Hôm nay anh đừng đi học…thế này không ổn đâu…vết thương sâu
quá…
_Anh không sao đâu!Vết thương này có là gì đâu…..
_Anh về nhà đi….nghỉ một ngày cũng mất gì đâu…
_Nhưng anh có việc phải giải quyết….
_Chuyện gì?
_Em không cần quan tâm…kệ anh….
_Chuyện nhỏ Trinh đúng không?Anh bỏ qua đi….
_Không được, anh không thể để thế này được…phải cho cô ta biết
không nghe lời cảnh cáo của anh thì sẽ như thế nào…..
_Chuyện đó để sau đi, hôm nay anh phải nghỉ…em sợ vết thương nhiễm
trùng….anh về thay băng đi….
_Uh, anh biết rồi….
_Em đi học nhá!Em bảo quản gia rồi tẹo nữa có người đưa anh
về…..
Nhím lương thiện quá…..nhưng anh không thể để một người nào nữa có
thể bắt nạt em…..Anh không thể để em chịu uất ức như thế.......Anh
sẽ làm tất cả để bảo vệ em…..
Grand school…..
11A1…..
Do đêm qua mất ngủ lại khóc mắt nó sưng như gấu trúc….nhỏ Trinh đi
qua thấy nó vẻ mặt sợ hãi…vô ích thôi ra chơi nó sẽ giải quyết xong
chuyện này….
Đang mơ màng nó chợt thấy tiếng ầm ĩ, tụi con gái cứ reo lên…rẽ đám
đông…Ken đi ra tới thẳng chỗ Trinh….tát nó một cái trời giáng
_Tôi đã nói rồi…cô sẽ phải trả giá đắt….
_Vì con nhỏ đó mà anh đánh tôi …
_Cô cứ thử như thế nữa xem….
_Anh định làm gì? ……
Nhím vội chạy ra….
_Anh Ken, em đã bảo anh về nhà cơ mà…
_Anh xin lỗi, anh phải giải quyết xong việc này….
_Chuyện này cứ để em, anh về lớp đi…..
_Em để yên đi, đừng can thiệp vào chuyện này nữa…..
Ken nhìn về phía Trinh….
_Từ mai cô không phải đi học nữa…đây là quyết định của hiệu
trưởng….
_Anh….
_Còn nữa, thông báo cho cô biết tập đoàn Duy An sẽ rút hết vốn đầu
tư vào công ty của gia đình cô…Tất cả chỉ vì hành động ngu ngốc của
cô thôi….
_Sao anh có thể hành động như thế chứ?Tôi làm tôi chịu sao anh phải
hại nhà tôi chứ?
_Nếu cô biết nghĩ đến gia đình mình cô đã không làm như thế!
Ken bước tới chỗ nó:
_Anh xin lỗi nhưng anh phải làm thế này…để không ai dám động đến em
nữa…..
_Anh có cần phải làm thế không?
Ken cười:
_Đó là việc duy nhất anh có thể làm….
Ken quay đi, con nhỏ kia sững người….nó đâu ngờ mọi việc lại kết
thúc như thế……………
_Nhím!Tay Ken sao thế?
_Ken đỡ cho tao một đòn….hôm qua con Trinh giở trò thuê đầu gấu
chặn tao….
_Con này dám thế cơ ak?Tao cho nó biết…
_Thôi, tụi mày kệ đi, nó cũng thảm lắm rồi….
Lớp của Ken…..
_Mày tàn nhẫn với nhỏ Trinh thế!Dù sao nó cũng theo đuổi mày cả năm
rồi….Bỏ qua cho nó đi….
Ken nhìn thằng bạn với đôi mắt lạnh:
_Mày không hiểu tao ak?Tao đã cảnh cáo nó rồi mà…..
_Hay mày muốn thể hiện trước người đẹp…công nhận con bé Nhím cũng
xinh…..
_Mày thôi cái giọng đểu đi, Nhím không giống những đứa khác….
_Mày đừng bảo là mày yêu nó nhá…????
_Có sao không???
_Tao tưởng mày vẫn chung tình với em Linh?
_Đừng nhắc cái tên đó trước mặt tao….
Ken yêu Linh từ những ngaỳ cuối cấp 2…tình cảm đó tưởng rằng cứ bền
chặt mãi….Nhưng tình đầu vốn dĩ chẳng bao giờ có cái kết trọn
vẹn….2 năm trước Linh nói lời chia tay để sang Mỹ.Sau đó Ken mới
biết thực ra cô bé đã yêu một người khác…đau và hận…một lần vấp
ngã, Ken không cho phép mình yêu ai nữa.Có lẽ chưa thể quên được
một bóng hình……………..
** **
Tan học nó vội thu dọn đống sách vở ra về….Ra đến cổng trường nó
gặp Bin….Nó phớt lờ thì thấy tiếng rành rọt cất lên từ đằng
sau:
_Tôi không ngờ em thay đổi nhanh như thế....
Nó định đi tiếp thì cái giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên:
_Em không chịu được cô đơn hả?
Nó quay đầu lại cho hắn ta ánh mắt khinh miệt, nó cười khan:
_Tất cả mọi người đều có quyền nói tôi như thế, trừ anh!
Nó vẫn thế, kiêu hãnh và cao ngạo……
Hôm nay nó không đi xe…. Sáng nay nó đi với Ken….khi về cũng không
muốn gọi người ra đón nữa….đi bộ nó có thể tự do ngắm đường phố, tự
do đuổi theo những cơn gió heo may…thoải mái thả những bước chân vô
thức trên đường phố tấp nập…..bao nhiêu chuyện xảy ra..nó buồn
nhưng có lẽ đã đủ rồi….nó thấy một chút lạ….phải chăng nó cần thay
đổi?
Chiếc xe hơi đỗ xịch cạnh nó, nó ngạc nhiên quay đầu lại:
_Anh!
_Sao không đợi anh đưa về?Sáng anh mang em tới đây mà….
_Anh nói kỳ….Em đi bộ chút cũng sao đâu….
_Thôi lên xe đi anh chở….
Dạo này nó hay gặp Ken, từ những người không quen biết nó và anh
trở nên thân thiết….có lẽ số phận vẫn cứ sắp đặt những điều bất
ngờ….
_Anh vẫn hay đi xe hơi vậy hả?
_Không, bình thường anh đi xe máy thôi….
_Vi phạm luật giao thông nha….chưa có giấy phép lái xe…phạt
tiền…phạt tiền…..
Nhím giơ tay trước mặt Ken như thể đòi tiền, khiến anh bật cười, nụ
cười hiếm hoi mà chưa bao giờ nó nhìn thấy….
_Cô cảnh sát ơi, anh đủ 18 tuổi, thi bằng xong oy….không phạt được
anh đâu…nhưng hôm trước lại thấy ai kia phóng Lx bạt mạng trên
đường đó….
Bất chợt nụ cười của nó tắt ngúm…..nó nhớ lại cái ngày hôm ấy……dù
sao giờ vẫn thấy đau…tình yêu…niềm kiêu hãnh của nó tất cả tan như
bong bóng xà phòng….Ken bối rối:
_Anh xin lỗi, anh không cố ý….
_Không sao đâu, tự dưng nhớ lại thôi…hôm ấy em kỳ quá…nghĩ lại thấy
ngượng…..nó cười nụ cười gượng gạo đến tội….
_Anh cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu cần em hãy
khóc …khóc một trận cho xong…rồi lại trở về như em trước kia…đừng
cố kìm nén trong lòng…..
_Em cũng giải quyết xong oy….nghĩ thế cũng tốt anh ak, kết thúc sớm
đỡ đau nhiều…..
_Uh, thôi hôm nay nhiều chuyện quá rồi…em về rồi nghỉ sớm
đi….
_Vâng, thank anh đã đưa em về…..
Những ngày sau đó nó thường cùng Ken đi chơi…và nó thấy Ken cười
nhiều hơn…..Rồi tụi nó cũng quen với việc Ken hay xuống lớp
Nhím….những lời bàn tán vẫn xôn xao
Nó đã nhiều lần nghe thấy:
_Ê, mày biết không, con Quỳnh giờ lại cặp với Ken đó?
_UH, tin đồn khắp rồi còn gì…..Mà con nhỏ đó tài ghê nhá, vừa chia
tay Bin xong giờ đã yêu được Ken….
_Dù gì nó cũng xinh thế mà…lại là đại tiểu thư làm sao mình so với
nó được
_Nhưng từ trước tới giờ Ken đâu có yêu ai?Thế mà giờ hết lần này
đến lần khác đều bảo vệ nó…..
_Tại sao trai đẹp trường này đều đổ nó thế nhỉ?Tao còn nghe nói
cũng có mấy chàng thầm thương trộm nhớ nó nhưng chậm chân..giờ đã
là người yêu của Ken ai dám tán tỉnh nữa…..
_Ken còn công bố bất cứ đứa nào động đến nó sẽ phải trả giá….dựa
vào thế lực nhà anh ta thì điều đó hoàn toàn có thể….
Rất nhiều lời bàn tán, nó biết hết….nhưng mặc kệ, nó quen rồi….Ken
cũng chẳng để ý….
_Anh!Mình đi ra Bát Tràng đi….
_Làm gì….
_Đi, em thích mà….
_OK…
Thế là nó đã lôi kéo được Ken đi….chẳng hiểu sao tự dưng thích tới
nơi đó….
_Mình vào làm gốm ha anh?
_Anh không biết làm đâu….
_Kệ, em cũng biết đâu….không là em nghỉ chơi anh luôn đấy….
Nhìn nó giả vờ giận mà Ken bật cười, trẻ con hết cỡ….
_Được rồi, sợ em rồi….
Nó và Ken ngồi bên chiếc bàn xoay…cứ nặn rồi đổ..nó cứ tưởng mọi
chuyện đơn giản…..Nhưng hình như Ken khéo tay hơn nó…thế rồi nó bất
ngờ lấy tay tác động vào tác phẩm nghệ thuật của Ken…
_Em làm gì kỳ thế, phá của anh hả?
Nó ngó lơ:
_Đâu có.Chỉ là cái tay em nó thấy anh làm đẹp quá nên mới nghịch
thôi….
_Em ăn gian nhé!Cho chết nè!.
Nói rồi Ken lấy tay quệt mặt nó:
_Anh này, làm mặt em dơ rồi….
_UH thì tại cái tay anh thôi…..
Lại bắt chước cái giọng của nó…
_Anh khiêu chiến đấy nhá!
Nói rồi nó cũng lấy bàn tay lấm lem quệt mặt Ken…2 đứa nó chẳng
biết làm gốm hay là phá nữa….Ken chưa bao giờ cười nhiều như
thế…dường như ánh sáng đời cậu đã hé mở….là em đó Nhím ạ….
Trên đường về 2 đứa đi qua con đường gốm sứ….
_Chụp ảnh cho em nhé!
_Em có vẻ cũng thích tự sướng nhỉ?
_Em mà…..
Rồi Ken đứng bấm máy cho nó…cảnh nó chun môi y như bé con…rồi có
tấm nó cười, nụ cười thật rạng rỡ…..nhưng tấm ảnh khiến Ken để ý
nhất là tấm ảnh chụp nó chăm chú nhìn một bức tranh gốm…có gì đó
rất say mê….
_Anh nhờ ai chụp dùm đi…chụp với em một tấm….
_Ok….
Rồi nó với Ken cũng có vài bức ảnh…..nhìn rất đẹp…suốt đoạn đường
nó cứ ngắm mãi không thôi, rồi ngồi cười một mình…
_Em làm gì mà vui dữ thế!
_Giờ mới biết anh trông cũng đẹp trai, haha…
_Thế từ trước tới giờ em không nghĩ thế hả?
_Lúc trước chẳng mấy khi thấy anh cười….khó gần lắm..
_Giờ anh dễ gần lắm hả?
_vâng…
_Nhầm rồi, chỉ với em thôi…..
_Anh còn đùa nữa….
Nghe Ken nói mặt nó đỏ ửng…nó biết Ken không nói đùa…chỉ với nó Ken
mới hay cười như vậy…ai cũng bảo anh lạnh lùng….bản tính cao ngạo
không cho phép anh thân thiết với nhiều người….
Hội thi thanh lịch cụm trường đã tới gần, trường nó cử Ken làm đại
diện……Phần thi năng khiếu, Ken đã mời nó tham gia cùng và nó gật
đầu…..là một bài hát song ca……
Hội thi thanh lịch…
Phần thi tài năng….
Sau đây là phần dự thi của thí sinh mang số báo danh 05 Lê bảo
Duy….
Ken bước ra sân khấu cúi chào khán giả rồi ngồi xuống bên cạnh
chiếc piano….
Khán giả ở dưới như vỡ òa…tiếng cổ vũ hò reo……Rồi băng rôn Ken is
no1, Ken is winner….
Dạo lên khúc nhạc nhẹ nhàng rồi giọng ca trầm ấm vang lên:
Hiding from the rain and snow
Trying to forget but I won't let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you girl..
Tới đoạn điệp khúc, một giọng hát trong trẻo vang lên rồi từ sau
cánh gà nó xuất hiện với chiếc váy trắng giống như một thiên
thần…..
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I'm old
Show me what love is - haven't got a clue
Show me that wonders can be true
……………
Nhìn chúng nó ai ai cũng phải ngưỡng mộ….Đây là lần đầu tiên mọi
người nghe chúng nó hát…đương nhiên tiết mục thành công hơn mong
đợi…..
Tới phần thi ứng xử…mọi người lo lắng nhìn câu hỏi chuẩn bị dành
cho Ken…..
_Giữa tình yêu ở quá khứ và hiện tại, nếu bắt buộc phải lựa chọn
bạn sẽ chọn gì?
Ken sững sờ trước câu hỏi đó….phải chăng câu hỏi đó dành riêng cho
cậu….đã bao lần cậu trăn trở…..nếu một ngày phải trọn Nhím và Linh,
cậu sẽ chọn ai???
Nhưng Ken trấn tĩnh được ngay:
_ Quá khứ là những thứ đã qua đi, dù có đẹp thì cũng chỉ là ký ức
của một thời gian đã qua đi nhưng không bao giờ trở lại…còn hiện
tại là thứ đang hiện diện, những thứ mình đang có…..Một người tham
lam muốn ôm trọn có thể sẽ mất tất cả…..Một người đã nói “hạnh phúc
là biết chấp nhận chôn vùi quá khứ để đón nhận hiện tại” Tôi tin
tất cả mọi người ai cũng muốn có hạnh phúc….và tôi cũng không là
ngoại lệ….
Tiếng cỗ tay rầm rầm…..tiếng hò reo “Ken vô địch”
Bất chợt Nhím khóc, nếu một ngày bắt buộc phải lựa chọn…anh có làm
được như thế không????
Giây phút quan trọng nhất của cuộc thi cũng đến:
Giải nhất cuộc thi hôm nay thuộc về Grand school….SBD 05 Lê Bảo
Duy…
Khán giả ở dưới vỡ òa…..mọi người lên tặng hoa và chụp ảnh mãi sau
Ken mới thoát ra khỏi chỗ đông đúc ấy:
_Sao không lên tặng hoa anh?
_Anh nhiều thế em tặng xong lại bỏ đi, uổng lắm….Nó cười
_Hoa của Nhím làm sao anh vứt đi được….
_Ê Ken!Hóa ra mày ở đây!Ăn mừng chứ?
Ken quay sang hỏi Nhím:
_Em đi cùng bọn anh luôn nhé!
_Thôi anh đi đi, em không muốn đi….
Ken quay sang đám bạn:
_Hôm khác nhé, hôm nay tao có việc….
_Uh, tao hiểu….
_Sao anh không đi cùng họ?
_ Đi với anh nhé!
Nó khẽ gật đầu…..
Anh đưa nó ra bờ hồ….Hai đứa ngồi mà bỗng dưng chẳng ai nói câu
nào…. có cái gì đó làm cả 2 phải im lặng…
_Nhím ak!
_dạ
_Em biết anh yêu em chứ??
Ken hỏi mà nó không biết nói sao…nó cảm thấy anh rất tốt với nó
luôn ở bên bảo vệ nó…nhưng nó không dám gọi đó là tình yêu….nó
sợ…sợ anh lại giống Bin…nó sợ lại một lần nữa tan vỡ………….
Nó cứ im lặng, giọng nói của Ken như gió thoảng…
_Anh không biết yêu em từ bao giờ…..rất lâu rồi anh không biết yêu
ai….chính em đã làm anh cười_nụ cười tưởng như đã đánh mất….Em đồng
ý là người yêu anh nhé??
Nó ngẩng đầu nhìn anh…nhìn vào mắt anh nó biết anh thật lòng nhưng
nó không biết đã khép lại được quá khứ chưa?Với nó, Bin vẫn là một
nỗi đau, là cái tên khiến tim nó rớm máu….
_Anh biết em chưa thể quên được Bin mà?
_Anh biết!Vì nếu em quên được một người dễ như thế thì em đâu còn
là em nữa….Anh sẽ chờ….chỉ cần em cho anh một cơ hội là được…
Nó không nói gì chỉ im lặng, mọi chuyện quá bất ngờ
_Anh hiểu là em đã cho anh cơ hội nhé!
Ken cười, nó cũng mỉm cười…..Ôm nó vào lòng, Ken thấy nhẹ nhàng như
trút đi được gánh nặng…Ken đã sợ nó từ chối……..
Trên đường về:
_Em thường tới bar đúng không?
_Chỉ khi nào không vui…..
_Em biết con gái mà uống nhiều như thế là nguy hiểm lắm
không….
_Biết
_Sao em vẫn đi?Từ giờ đừng đi tới đó nữa…..
_Anh cấm em luôn hả?
_Nếu muốn đi thì rủ anh đi cùng…….
** **
Có tiếng chuông tin nhắn:
“Anh đợi em ở vườn hoa sau trường….hãy gặp anh một lần….xin em
đấy”
Là Bin…nhưng không hiểu sao nó không thấy đau nữa…..Bin với nó giờ
chỉ như những người xa lạ…gặp nhau để làm gì chứ?Nhưng thôi, giờ đã
bình tĩnh lại thì mọi chuyện cũng nên được giải quyết dứt
khoát……
Nó tới vườn hoa…thấy Bin đã ngồi ở ghế đá……
_Tìm tôi có chuyện gì…..
_Anh xin lỗi, anh đã sai rồi….
_Anh làm sai chuyện gì?
_Thực ra anh không yêu cô ấy, đó chỉ là sai lầm của anh thôi….Anh
không ngờ mình yêu em đến thế…chỉ khi mất em anh mới thấy em quan
trọng đến chừng nào….
_Anh cứa một vết vào tim tôi rồi chỉ một câu xin lỗi là xong
sao….hơn nữa, tất cả đã muộn rồi Bin ạ!Sai lầm của anh thì anh phải
chịu trách nhiệm thôi…Chúng ta giờ chỉ là quá khứ!
_Có phải tại Ken không?Em yêu hắn?
Mình có yêu Ken không?không biết nữa….chỉ biết mình đã thực sự quên
Bin…..ở bên Ken, mình thấy an toàn…thấy hạnh phúc….có lẽ là
yêu….
_Đúng, tôi đã yêu anh ấy…nhanh hơn tôi nghĩ…..
Nhím quay đi để lại trong Bin sự đau khổ dằn vặt…một phút giây lầm
lỡ đã mang người con gái cậu yêu đi mãi…..
Valentine…..
Với nó hôm nay là một ngày bình thường….Ken không hẹn nó, thấy hơi
thất vọng, dù sao cũng là 14/2 mà…..Đã thế được lũ bạn cứ tra vấn
mãi
_Tối nay tụi mày đi đâu?
Đang làm bài tập nó ngẩng lên:
_Ai?
_Ơ kon này như trên mây ấy.. mày với Ken…..
_Đã là gì đâu mà đi đâu…với lại không thấy Ken bảo gì….
_Tên này sao vô tâm thế nhỉ?Có cưa cũng phải dùng cưa máy chứ…cứ
cưa tay thế này là hỏng hết…..
_Mà mày yêu rồi thì cưa luôn đi
Cả lũ lại nhao nhao….
_Đúng rồi đấy, giờ thế kỉ 21 rồi, ngại gì nữa…..
_Ôi! xin chúng mày…Cho tao một phút bình yên đi…mà tụi mày không
đói hả?Xuống cangtin đi cho tao nhờ….
Khổ thân mấy con bé chẳng hiểu bạn gì hết….đã buồn thế này rồi còn
nhao nhao để hỏi….
_Nhím!Nhím….
_Cái gì nữa đây…chúng mày chưa đi hả?
_Xuống sân đi…..cả trường đang bàn tán mà ngồi đây không quan tâm
hả?
Nghe tụi nó nói vậy Nhím cũng uể oải đi ra….nhìn ra sân trường….nó
bất ngờ khi thấy giữa sân trường là một trái tim lớn được kết bằng
hồng nhung….rồi biết bao bóng bay được kết thành chùm ngập khắp sân
trường….
Cả trường gần như đổ dồn ra ngoài sân, ai cũng muốn tìm người đã
nghĩ ra trò này…chẳng thấy nhân vật chính xuất hiện…lũ con gái thì
ồn ào hết biết đứa nào cũng tò mò không biết ai có diễm phúc như
thế????Rồi Nhím thấy chuông báo tin nhắn: “Anh muốn được là người
duy nhất bảo vệ em, cùng em đi đến cuối con đường…đồng ý
nhé?”
Phía trước nó có một chàng trai tay cầm bó hoa hồng tiến tới chỗ
nó…Dáng người cao cao ấy, mái tóc màu hạt dẻ luôn rất style, chiếc
khuyên bằng kim cương xanh lấp lánh bên tai trái….và nụ cười như
thiên thần chính nụ cười ấy đã đánh gục biết bao con tim…anh như
hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích….Nó không ngờ anh lại nghĩ
ra được cách này…và cũng không ngờ…tất cả chỉ là vì nó…..
Anh giờ đây đang đứng trước nó, nụ cười bừng sáng:
_Trả lời anh đi chứ?
…..nó mỉm cười…gật đầu….
Nó cầm bó hoa mà nước mắt lại rơi….anh lấy tay lau cho nó:
_Người đâu mà nhiều nước mắt thế….sau này anh sẽ không bao giờ để
em phải khóc nữa!
Anh ôm chặt nó…..cứ như thế thời gian như dừng lại…..
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!