Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Cô nàng mạnh mẽ - trang 17

Chương 32: Không thể quay lại ngày xưa.

Tần Mạch trầm mặc hồi lâu rồi không nói gì mà ngắt máy. Thật ra cũng có thể xem câu nói kia chỉ là hậu quả bộc phát của lúc buồn bực xúc động chứ thật tâm tôi cũng không muốn cắt đứt quan hệ với anh như vậy. Cuộc sống như oán phụ trong khuê phòng gần đây thật khiến người ta sinh ra oán giận nhưng tôi thật sự không ngờ khi nói ra lời chia tay lại làm tâm tình mình thoải mái vài phần. Vì thế tôi tự nói với chính mình: Làm đúng rồi Hà Tịch! Đây mới là điều mi muốn.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó dù tôi có vắt sức làm việc thế nào, coi mình là Transformer để tự ngược đãi thế nào thì đêm khuya thanh vắng tôi sẽ bất tri bất giác, lơ đãng mà nhìn di động chằm chằm rồi ngơ ngẩn thật lâu. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn cái cục vuông vức kia, không biết tôi đang hy vọng nó vang lên hay cứ im ỉm như thế.

Không nhìn chằm chằm thì tôi lại cầm lấy nó, nhấn dãy số quan thuộc kia, dịu dàng nói: Xin lỗi anh, ý em không phải như thế nhưng anh vẫn biết em không quản được cái miệng của mình mà, anh biết không, Hà Tịch yêu anh lắm…

Nhưng rốt cuộc tôi chẳng làm gì cả.

Thứ bảy này là ngày cưới của Bé Ù, thư ký Tạ Bất Đình. Đám cưới không phô trương hào nhoáng như của Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên, hôn lễ được tổ chức theo kiểu truyền thống trong một nhà hàng bình thường. Tôi ngồi cùng đồng nghiệp nhìn bé Ù khoác tay cha đi trên thảm đỏ tiến lên sân khấu cầm tay chú rể cũng tròn trịa như cô ấy. Hai người hơi khẩn trương, cô dâu tự dẫm chân lên vạt váy cưới suýt nữa ngã sấp xuống, chú rể liền xông vào đỡ nhưng do cô dâu béo quá nên đỡ không nổi, cô dâu trong lúc chới với, quơ quào chộp ngay vào đũng quần chú rể.

Chú rể xấu hổ, quên luôn micro còn mở ngay miệng liền nhỏ giọng mắng: “Lộn xộn gì đó … Hết chỗ nắm rồi sao! Đừng có tuột quần anh xuống!”

Cơ mặt vốn cứng đơ từ lâu của tôi từ từ dãn ra, cùng cười với mọi người.

Bé Ù sợ mất mặt, oán hận trừng mắt với chú rể, MC tiệc cưới liền đến hòa giải. Chú rể gãi gãi đầu, xin lỗi: “Thật ra nắm thì nắm, tuy anh không thích em làm như vậy ở đây nhưng may mà đời này em chỉ có một lần nắm quần anh tại đây thôi. Bà xã, em đừng giận nữa, em thích thì nắm lại một cái nữa đi.”

Mọi người đều kích động đứng lên, hoan hô có, ồn ào cũng có.

Tôi nhìn giữa bọn họ ngọt ngào có thể khiến người ta ghen tị bèn nhìn xuống di động đang nắm chặt trong tay. Đây vốn chỉ là một hành động theo bản năng nên khi thấy màn hình lóe sáng tôi bị hù giật mình. Hai chữ “cầm thú” đập vào mắt tôi làm tôi có giác như đang bay thật cao mà sắp rơi xuống. Tôi lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc náo nhiệt, ra góc cầu thang yên tĩnh, hít sâu một hơi, hồi hộp nghe điện thoại.

“A lô?”

“Hà Tịch.” Giọng nói trầm thấp đã từ lâu không nghe khiến lòng tôi thoáng rung động nên dịu dàng ừ một tiếng. Bên kia dường như cũng không biết nói gì, cứ im lặng một lúc lâu. Tôi so thời gian, bây gờ ở Mỹ chắc là nửa đêm, anh lại thức đêm …

“Đang làm gì?” anh hỏi.

“Đang uống rượu mừng đồng nghiệp kết hôn.”

“Uống ít thôi.”

Chỉ hai ba câu quan tâm đã khiến tâm tình đang được giữ cho bình tĩnh của tôi gợn sóng, khóe miệng run run, mấy lời nghẹn trong ngực những ngày qua cơ hồ muốn thốt ra. Xin lỗi anh, trong lòng ngàn vạn âm thanh khích lệ, mau quăng cái kiêu ngạo chết tiệt kia mà xin lỗi anh! Nói cho anh biết Hà Tịch thật sự không muốn nói như vậy…

“Lần trước…” Tôi yếu ớt phun ra hai chữ này.

“Lần trước.” Bên kia nói tiếp, thanh âm đã muốn kiên định hơn nhiều, “Em nói đúng, ngay cả lời hứa mà anh cũng không cho em được thì có lẽ em cũng không nên chờ anh làm gì nữa”

Trái tim đang đập kịch liệt vì lời này mà trong nháy mắt im bặt: “Anh có ý gì?”

“Hà Tịch, là anh ích kỷ .”Anh dừng một chút, “Chúng ta…”

Anh chưa nói xong, nhưng tôi cũng đã không thể nghe tiếp được nữa rồi. Nếu lúc này Tần Mạch đang đứng trước mặt tôi, chắc chắn tôi sẽ cho anh ta một cái tát và mắng: nếu đã ích kỷ thì tại sao lại không ích kỷ cho đến cùng. Nếu có thể suy nghĩ thấu triệt như vậy thì tại sao tại sân bay lưu lại chữ yêu cho tôi làm gì. Thổ lộ xong lại không chịu trách nhiệm, so với việc buông tay càng làm cho tôi thêm thống hận. Nhưng tôi lại không có cách nào rống to những lời này cho anh nghe, chỉ sợ mới nói đến phân nửa, thì mình đã bật khóc trước rồi.

Lúc thất tình tôi luôn phải đặt tôn nghiêm của mình ở vị trí ưu tiên, cho nên tôi cười ha ha, nói rành rọt: “Cảm ơn, như vậy cũng tốt, chúng ta buông tay ra, anh lại có bầu trời đầy sao còn em lại có mặt trời như trước.”

“Ừ.” anh lên tiếng, người cãi lộn chưa bao giờ chịu thua như Tần Mạch đến cuối cùng chỉ chừa cho tôi bốn chữ, “Đừng uống nhiều rượu .”

Nghe tiếng u u từ bên kia truyền đến, tôi dựa lưng vào tường tự tát mình một cái. Tôi đang bay trên trời thì rơi xuống, nhưng không rơi theo quy luật nào mà rơi thẳng từ trên cao nhất xuống đất, nên kết quả… tan xương nát thịt.

Cửa cầu thang lục cục bị mở ra, giọng nói Tạ Bất Đình truyền đến: “Quản lý Vương, màu của gạch men sai hả? chắc bên giao hàng giao nhầm…tôi biết, tôi biết, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, được, được, để tôi phái nhân viên đến phối hợp với anh, ừ anh chờ một chút.”

“Ai, Hà Tịch, cô ở đây à. May quá, dự án lần trước chúng ta làm có chút sai sót, khách hàng muốn gạch men vàng viền xanh nhưng bên giao hàng lại đưa đến gạch vàng viền đen. Cô đến đó xử lý nhân tiện trấn an khách hàng…”

Tôi cúi đầu không trả lời, yên lặng đi ra khỏi chỗ đó, bước vào thang máy rồi rời khỏi khách sạn.

Trong đầu hoàn toàn rối loạn, tôi đến nhà Tần Mạch, nhưng hiện giờ đã bán cho người khác. Tôi đứng ở bên ngoài khuôn viên khu nhà, nhìn vào cửa sổ nhà anh, si ngốc ngẩn người, khiến cho bảo vệ khu nhà kỳ quái đánh giá tôi hồi lâu. Tôi đi qua ngõ nhỏ kia, ánh nắng chói mắt khiến tôi dường như đang thấy Tần Mạch bị đánh, vẻ mặt chật vật đang ngồi ở chỗ kia, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nhíu mày: “Em thiệt ngốc!”

Tôi cúi đầu cười: “Đúng vậy, thiệt ngốc.”

Tôi lại đi đến quán bar lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, ban ngày ban mặt, quán bar đóng cửa nên tôi liền lảo đảo muốn về nhà, đang đi trên đường, một cuộc điện thoại của Tạ Bất Đình đuổi giết đến đây: “Cô ở đâu rồi? Sao còn chưa tới! Khách hàng hối muốn chết kia kìa!”

“Hối cũng chịu thôi.” Tôi nói, “Tôi không đi.”

“Hà Tịch, cô lại phát điên gì nữa!”

“Cupid nói cho tôi biết, nếu hôm nay tôi không nghỉ đông thì trong vòng năm nay sẽ chết thê thảm”

“Gì?” Tạ Bất Đình hoang mang một phen, tiếp theo nổi trận lôi đình, “Vào lúc này cô nói với tôi cô muốn nghỉ đông? Sao hồi nãy cô không chịu nói. Cô không muốn đi thì nói tôi đổi người khác thì xong chứ gì. Ai, tôi nói con bé này lại lên cơn nữa rồi, cô…”

Tôi tắt điện thoại, tháo pin, rồi ném vào túi sau đó tiếp tục đi về nhà. Đi đến một ngã tư đông đúc, tôi bắt gặp một đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau bên đường, chàng trai gạt tay cô gái, đi thẳng về trước còn cô gái thở phì phò đuổi theo, hung hăng đẩy lưng chàng trai, khóc rống: “Anh kiêu ngạo cái gì? Kiêu ngạo cái gì? Chẳng qua là ỉ vào em thích anh mà thôi!”

Cô gái khóc thê lương, còn chàng trai kia chỉ nhìn cô một cái rồi xoay người rời khỏi. Tôi đứng sững, ngây ngốc nhìn cô gái đang khóc kia cho đến khi người trước mặt tôi đột nhiên dừng bước, rồi ở người ở sau cũng vậy, sau đó từng người, từng người biểu tình lạnh lùng tránh xa tôi ra.

Tôi hít sâu một hơi, tự nói với mình đây chỉ là chuyện xưa của người khác. Tần Mạch đã không còn ở đây, chúng tôi đã cách nhau hơn nửa vòng trái đất và bằng một cú điện thoại ở tháng thứ ba xa cách, chúng tôi chính thức chia tay.

Anh không còn ở đây thì lời yêu của anh cũng theo gió bay mất. Ma xui quỷ khiến sao mà tôi quay đầu nhìn gương mặt xa lạ đang đi bên cạnh mình xem nó có chạm vào mặt mình không, có ôm vai tôi không, có đối với ánh mắt kỳ quái của mình mà nhìn theo phương hướng mình đang nhìn không…nhưng cái gì cũng không có. Sự thật là cảm tình là thứ không hề rõ ràng. Hà Tịch, cô xem đi, cái gì cũng đều không có, cô có muốn nắm giữ thì cũng không có cơ hội.

Có lẽ như vậy mới là cách tốt nhất, tôi nghĩ, cho dù chúng ta đều không buông tay thì tương lai sẽ ra sao? Dựa vào một cú điện thoại vài ngày một lần mà tiếp tục yêu nhau? Không thể ôm nhau, không thể hôn nhau? Mặc dù Internet rất nhanh chóng và tiện lợi nhưng tôi vẫn không biết ngày anh trở về. Chẳng lẽ vô vọng chờ đợi như trinh tiết liệt nữ hồi xưa? Tôi nhếch môi cười giễu cợt, Hà Tịch từ trước đến giờ đều là người thực tế, việc này nếu làm cho tới cùng cũng chẳng đi đến đâu trái lại lại đem hai người đều liên lụy mình đầy thương tích, không bằng ung dung xoay người, tiếp tục về phía trước. Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ, quên đi, coi như đã hết, cuộc đời không phải muốn cái gì thì đều đạt được cái đó.

Tần Mạch, cuối cùng anh cũng đã trở thành ngày xưa của Hà Tịch.

Ngày xưa không thể quay về.

Chương 33. Trở về

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm. Tôi vẫn như trước, ở trong một căn phòng thuê nho nhỏ, trải qua những ngày bình thản, không có gì thay đổi. Một phụ nữ ở cái tuổi trẻ sắp hết 28 – trẻ đã qua mà già chưa tới như tôi mệt mỏi trong việc tìm bạn trai, lại tuyệt vọng với đàn ông nên cũng chẳng mặn mà với việc kết hôn cứ thế giãy dụa sống qua ngày.

Mà mẹ từ khi nghe chị họ đã sinh con trai thì càng gấp gáp, ngày nào cũng điện thoại hỏi thăm thậm chí bắt tôi đi tìm người trên các trang web mai mối.

Hôm nay thứ Bảy, mẹ đã sớm gọi điện thoại giục tôi rời giường, tôi rửa mặt, chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng, xách túi lẳng lặng ra cửa. Hôm nay, tôi phải tham gia một bữa gặp mặt tập thể, sáu mươi người tham gia… là xem mắt tập thể. Vì năm phút gặp mặt này, mẹ tôi đã đặc biệt chế tạo cho tôi một bảng câu hỏi có thể dấu gọn, đến lúc gặp mặt chỉ cần theo các câu đã viết trên đó mà hỏi.

Lúc tôi đến đó thì hiện trường đã được sắp xếp đâu vào đó cả rồi, khoảng mười cái bàn được xếp thành vòng tròn lớn, phụ nữ ngồi bên trong còn đàn ông ngồi bên ngoài vòng tròn. Sau đó theo trình tự, các chàng trai từ từ bước xuống dưới.

Tôi cuốn tờ danh sách mà mẹ viết lại rồi ngoan ngoãn tìm số ghế của mình mà ngồi xuống, sau đó các anh chàng đi gặp mặt cũng tìm ghế mình ngồi xuống và năm phút tra tấn nhau bắt đầu. Nếu thấy hợp nhau, cả hai dắt tay nhau ra ký tên còn nếu ngồi quá năm phút mà chưa có tia lửa ái tình nào xẹt lửa thì tiếp tục tiến vào vòng địa ngục tiếp theo.

Tôi không có hứng thú với loại hoạt động như thế này nhưng quả thật có một sự thật không thể chối bỏ, mình đã quá lứa rồi, cứ nhìn đám người đến xem mắt hôm nay thì biết toàn trong độ tuổi ba mươi, tôi được sắp số 15.

Ở vòng thứ nhất, ngồi đối diện tôi là một anh chàng vừa hô vừa mập, anh ta vừa nhe răng cười với tôi thì lập tức dấu ngắt câu bắn tung tóe trên mu bàn tay tôi. Tôi hít sâu, cố gắng giữ sắc mặt rồi niệm tờ danh sách mẫu hậu đưa, vừa nghe câu trả lời vừa gạch chéo vào giấy.

“Tuổi, nghề nghiệp, thu nhập, nhà có mấy người, có xe, có nhà không, đã từng kết hôn…” Mẫu hậu làm một tràng, nếu gạch năm dấu chéo thì không nên tốn thời gian làm gì, ba dấu thì phải xem xét nhân phẩm thế nào còn chỉ có một thì phải nhanh tay đóng gói đem về nhà.

Người này hiển nhiên thuộc loại nên tiễn bước. Tôi hỏi rất nhanh, anh ta trả lời thật chậm thậm chí còn khuyến mãi thêm vài câu vô nghĩa, qua năm phút, tôi không thèm ngẩng đầu nói: “Xin mời bước qua số mười bốn.”

Kế tiếp là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu. Vừa nhìn thì cái gì tôi cũng không muốn hỏi, chỉ cầm bút viết rồi nhìn ông ta văng nước miếng tùm lum khoe khoang sự nghiệp trồng trọt của mình.

Người thứ ba là một bác sỹ tâm lý, các mặt đều được nhưng tôi lại có bóng ma tâm lý đối với nghề này nên cũng mời anh ta lui bước.

Người thứ tư…Tôi liếc mắt ghi nhớ tên và số của anh ta trên dãy số, số 18, Phương Thả.

“Tuổi?”

“31.” Tôi yên lặng viết một câu.

“Nghề nghiệp.”

“Luật sư.”

“Thu nhập?”

“Chưa tính qua.”

Chưa tính qua, rất đa nghĩa? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, gương mặt cũng tuấn tú nhưng lúc này anh ta đang ngồi lệch một bên trên ghế, vẻ mặt thờ ơ, không chút khẩn trương. Trong lòng tôi thầm nhủ: lại thêm một thanh niên đau khổ bị ép buộc. Tôi hỏi thêm một câu để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

“Trong nhà có mấy người?”

“Ba.”

“Có nhà có xe?”

“Có.”

“Đã từng kết hôn?”

Anh ta bị hỏi bèn nở nụ cười: “Chú ý điểm này sao?”

“Vậy có từng ly hôn?”

“Cô nghĩ sao?”

Anh ta hoàn toàn vượt qua sáu ải của mẹ tôi. Theo tiêu chuẩn của mẫu hậu, người đàn ông như thế này nên cướp về nhà nhưng chính bản thân tôi lại còn hai câu hỏi nữa. Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện anh ta cũng đang quan sát đánh giá mình, tôi bày ra dáng vẻ khó gần hỏi: “Có vấn đề về khuynh hướng tình dục không?”

Miệng hắn bất giác giật giật: “Tiểu thư, cô đang làm nhục tôi sao?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Bởi vì bản thân có chút vấn đề với chuyện này nên tôi hay để ý. Mặt khác, nói cường điệu một chút, tuy rằng tôi không tán thành đồng tính luyến ái nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng bị sỉ nhục. Tiên sinh, anh cần cải thiện quan điểm của mình.”

Hắn thoáng ngồi thẳng người lên, lật lật mấy tờ thông tin cá nhân của tôi trên bàn nói: “Cô nói tiếp đi.” Ngữ khí không giống như đi gặp mặt mà như là đang phỏng vấn. Nhưng đáng xâu hổ hơn là bộ dáng ba trợn của hắn lại làm tôi nhớ đến tên lưu manh chết tiệt kia.

Tôi im lặng trong chốc lát, định thần lại hỏi: “Đã từng có tình yêu sâu sắc khắc1 cốt ghi tâm chưa?”

“Có.”

“Hiện tại thì sao?”

“Đã quên.” Hắn khoát tay áo, đáp nhẹ tưng. “Cô cũng từng trải qua loại tình cảm đó sao?” Hắn thấy tôi im lặng suy nghĩ liền hỏi lại, trong tay hắn cầm thông tin cá nhân mà tôi đã giao cho phòng môi giới, “Cô Hà?”

“Đương nhiên là có.”

“Hiện tại?”

“Còn nhớ rõ rành mạch.”

Hắn thảy mấy tờ giấy kia lại trên bàn: ” Nếu đã như vậy, tại sao còn muốn đến cái chỗ hoang đường như vầy? Cô không thấy thật nực cười sao?”

Tôi thản nhiên nhìn hắn trong chốc lát, dùng ánh mắt trực tiếp đưa hắn phản pháo : “Anh nói thử coi.”

Hắn mím môi, suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, chúng ta giúp nhau một việc, ký tên rồi mạnh ai nấy đi thôi. Nơi này làm tôi phát nghẹn.”

Tôi cân nhắc trong chốc lát, nghĩ rằng nếu thật sự ngồi trong này thêm nửa tiếng thì không chừng sẽ nổi điên mất. Bây giờ có người đồng ý diễn trò với mình, đồng ý thì cũng đâu có mất mát gì. Vì thế tôi và anh cùng đi ký tên, bỏ chạy. Ra đến cửa lớn, tôi với anh ta ăn ý gật gật đầu, mỗi người đi một ngả .

Sáu giờ tối, tôi đang ngồi chờ mì ăn liền chín trước bàn trà thì Trình Thần gọi tới.

Bên kia đầu dây chị nói thì mơ hồ mà khóc thì như núi đổ, tôi thật vất vả mới làm chị tạm ngưng giây lát để chen miệng vào: “Chuyện gì, vuốt thẳng lưỡi nói cho rõ ràng! Chị bị cái gì, đang ở đâu?”

Chị khóc thút thít vài cái: “Sân bay.”

“Chị đến sân bay làm gì?”

“Chị muốn bay đi Mỹ, ô…Chị muốn ly hôn với Thẩm Hi Nhiên, hu hu, chị muốn ly hôn với anh ta rồi bỏ đi Mỹ.”

Tôi đỡ trán, hơi đau đầu. Hai người này đã kết hôn hai năm mà giống y chang hai đứa mới biết yêu, lúc ngọt ngào thì ngọt phát ngấy còn khi cãi nhau thì huyên náo ầm ĩ, hơn nữa không ít lần lại liên lụy người vô tội…… Lần trước là em họ Thẩm Hi Nhiên, trước nữa là chị họ Trình Thần,còn lần trước của lần trước nữa là… Cho nên, giết hết thân thích rồi thì giết tới bạn bè luôn …

Tôi thở dài, gần như chấp nhận số mệnh nói: “Được rồi, đừng khóc! Nói cho em biết vị trí cụ thể, em đến chỗ chị liền.” Vừa ngắt cuộc gọi, tôi gọi ngay cho Thẩm Hi Nhiên, nhưng lại không có người nghe máy. Gọi ba lần như một, tôi chán nản nhìn chằm chằm tô mì ăn liền rồi vội lùa mấy đũa, bất đắc dĩ ra ngoài.

Đúng 7:40 tôi xuất hiện ở cửa vào sân bay, tôi qua phải qua trái tìm kiếm đến khi đi ngang qua quầy phục vụ thấy dân tình đang vây quanh xem cái gì đó, mà trong đám hỗn loạn đó tôi lại nghe được giọng nữ cao quen thuộc đang gào khóc.

Trong lòng tôi đang có một dự cảm vô cùng xấu. Tôi đẩy đám đông đang bu đen bu đỏ chen vào thì thấy cô Trình hoàn toàn mất hình tượng đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Nhân viên phụ trách sân bay đang nhỏ giọng khuyên giải an ủi chị nhưng chị cứ lờ lớ lơ coi người ta như không khí. Cô nhân viên rơi vào đường cùng đành phải gọi bộ đàm cho bảo vệ.

Trốn không được tôi bèn tiêu sái bước ra, trưng cái bản mặt già nua dưới ánh nhìn kinh dị của quần chúng mà thừa nhận người phụ nữ đang khóc ầm ỹ này là bạn mình. Ánh mắt của cô nhân viên sáng lên, dùng ánh mắt “chủ nhân của hàng hóa đã xuất hiện” nhìn tôi.

Tôi ngồi xổm xuống kéo nàng: “Trình Thần! Đứng lên, chị biết chị đang làm gì không!” Tiếng khóc của chị yếu dần, nhìn tôi chằm chằm, ợ một cái, hơi rượu theo đó tràn ra. Tanh tưởi!

Tôi bịt mũi, chán ghét đánh giá: “Rốt cuộc chị uống bao nhiêu?”

Chị thấy biểu tình của tôi bèn nở nụ cười, “Tịch Tịch, em đến rồi, mau dẫn chị đi đi, bọn họ đều… Không cho chị đi, đi, ly hôn, ô ô…” Nói xong lại khóc lên.

Tôi đau đầu, xấu hổ nhìn cô nhân viên đứng một bên: “Thực ngại quá, nhưng cô có biết chuyện gì xảy ra không?”

Cô nàng đau khổ giải thích với tôi: “Ban đầu vị tiểu thư này định mua vé máy bay đến Mỹ, tôi có chỉ cô ấy là đến quầy vé. Một lúc sau, cô ấy chạy lại nói quầy vé không chịu bán cho cô ấy. Sau khi hỏi thăm tôi mới biết cô ấy không có Visa đi Mỹ, tôi mới báo với cô ấy là phải có visa mới đúng thủ tục xuất cảnh, lúc đó cô ấy cũng đã hiểu và ra về nhưng…vừa rồi cô ấy lại chạy đến nằng nặc đòi bay sang Mỹ, tôi đã giải thích thêm một lần…nhưng cô ấy cứ như vậy .”

Tôi quay đầu, hung hăng trừng Trình Thần nói: “Sớm không không nổi điên, muộn không nổi điên mà canh ngay lúc em đến lại nổi điên, chị định làm khó em phải không?”

Trình Thần chỉ lo khóc. Tôi che mặt thở dài, chị ấy trong này gây chuyện cũng đủ dọa người ta rồi nên tôi vừa la hét vừa dỗ dành, nửa kéo, nửa dìu mang Trình Thần cách xa hiện trường gây họa. Cho đến lúc ngồi trong quán cà phê của sân bay thì Trình Thần vẫn nằm xụi lơ trên bàn, lệ chảy thành sông, lảm nhảm ly hôn, xuất ngoại linh tinh gì đó. Tôi tựa lưng vào ghế, thờ ơ, lạnh nhạt quan sát chị chìm trong bi thương. Có lẽ hình ảnh của chúng tôi quá mức quái gở nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò mà tôi cũng không rảnh để ý, chờ Trình Thần khóc không nổi nữa mới ném cái khăn giấy cho chị, lạnh lùng hỏi: “Khóc đủ chưa?”

Chị quệt nước mắt, lấy khăn lau nước mũi lại tiếp tục lầu bầu muốn đi nước Mỹ..vân vân và vân vân.

“Hừ.” Tôi cười lạnh một tiếng, một tay kéo túi xách chị lại dốc ngược, đổ tất cả tài sản của chị lên trên bàn nói: “Nước Mĩ là cái chỗ chỉ cần 25 tệ là có thể đến hả?”

Chị tiu nghỉu, thò tay vào đào đào cái đống hỗn độn trên bàn, móc ra thêm bốn đồng xu nói: “Thêm sáu hào nữa nè.”

Tôi giận đến phát điên, đang định mắng chị một trận thì chuông di động reo inh ỏi, vừa rút ra nhìn tên người gọi, được lắm! Tên khốn đó đã biết gọi điện thoại lại rồi!

“Tịch Tịch, chuyện gì vậy? Anh vừa dùng cơm với khách hàng, ồn quá nên không nghe em gọi.” Giọng của Thẩm Hi Nhiên rất bình tĩnh. Tôi cười lạnh: “Vợ yêu dấu của anh đang đòi sống đòi chết ly hôn với anh rồi bỏ sang Mỹ đây này. Anh nghe rõ chưa?”

Bên kia là một trận im lặng.

“Hiện giờ chúng em đang ở sân bay, em lại hay mềm lòng, vợ anh mà năn nỉ một hồi không chừng em dám cho chị ta mượn tiền mua vé máy bay lắm đó.”

Không đợi bên kia trả lời tôi liền ngắt điện thoại, liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của người nào đó, nói: “Chị đang lên án em thông báo hành tung của chị cho chồng chị phải không? Nếu chị có thể lấy 25 tệ 6 hào mà mua được vé máy bay đi Mĩ, em sẽ giúp chị tách người đàn ông kia ra cho tuyệt hậu hoạn.”

Trình Thần vùi đầu khóc lớn.

Tôi khuyên răn chị: “Giữa hai người còn có chuyện gì không thể nói đàng hoàng với nhau, mà mỗi lần xảy ra chuyện lại phải làm ầm ĩ như vậy. Lần nào cũng thế, nguyện nhân chỉ là những hiểu lầm nho nhỏ, không đáng mà thôi. Vì chị mà cả ngày nay ăn có một tô mì cũng không được!” câu cuối cùng mới chính là lời tận đáy lòng tôi nha…

Trình Thần lên án: “Nhưng anh ấy có bồ nhí! Anh ấy có bồ nhí bên ngoài!

Mặt tôi không chút thay đổi: “Đây là lần thứ năm em nghe chị nói như vậy .” Tôi mặc kệ Trình Thần, tựa lưng vào ghế, lơ đãng nhìn đại sảnh sân bay qua cửa sổ thủy tinh của quán.

Khách lữ hành đều mang dáng vẻ vội vàng, hấp tấp, một đôi tình nhân đang hôn kịch liệt trước khi chia tay. Tôi nhấp một ngụm cà phê, nghĩ rằng, thì ra chuyện như thế này trong mắt người ngoài cuộc lại có cảm giác như vầy —— bình thản vô cảm, vì không liên đến mình nên bình thản vô cảm.

Bỗng nhiên, hình ảnh nổi bật của một cô gái lập tức thu hút ánh mắt của tôi, không phải vì cô ấy xinh đẹp mà dáng vẻ của cô ấy nhìn rất quen mắt. Cô ấy nhìn quanh quất hình như đang chờ ai, ánh mắt mong chờ nhìn qua quán cà phê bên này. Người đàn ông ngồi sau Trình Thần đứng lên, tôi nhìn bóng lưng của anh ta chợt giật mình, người này mang theo hơi thở quen thuộc không hiểu sao khiến tôi động lòng. Có dòng chất lỏng nóng bỏng bùng ra trong cơ thể tôi và chậm rãi lưu chuyển khắp thân thể.

Người đàn ông này…

Anh ta ra khỏi quán cà phê và tụ họp với cô gái kia, họ bắt đầu trò chuyện, anh ấy hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trời xuyên qua kẻ hở của máy vòm sân bay chiếu sáng rực rỡ xung quanh anh. Tôi nhìn sườn mặt của anh, ngây người.

Trình Thần uống xong mấy ngụm nước cũng bình tĩnh lại vài phần, chị dõi theo ánh mắt của tôi thì thấy:: “Hả?” Chị không tin, dụi dụi mắt, “Người kia sao giống … Tần Mạch? Nhưng không phải anh ta đang ở Mỹ sao? Nước Mĩ…” Trình Thần rung đùi đắc ý nói, “Ảo giác sao…hay là chị đã đến Mỹ rồi? Hà Tịch, em thấy không? Tần Mạch?”

Tôi rời mắt khỏi anh, thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy rồi.”

Sao mà không thấy được.

Tôi nhấp tiếp một ngụm cà phê, bình ổn tinh thần, nhìn lại cặp nam nữ xứng đôi kia một lần nữa cho đến khi tôi có thể mang cảm xúc của mình quay lại trạng thái bình thường.

Trong không gian lơ đãng, ánh mắt Tần Mạch nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt tôi, xuyên qua ánh mặt trời chói lọi rồi ngừng lại thành một hình ảnh đẹp, theo bản năng, tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, lạnh nhạt, xa lạ như khi chào một người hàng xóm đi làm mỗi buổi sáng mà ánh mắt của anh cũng không dao động, gật đầu đáp lễ tôi. Khách khí mà xa lạ.

Tôi nghĩ, dù sao thời gian hai năm không dài mà cũng không ngắn. Cô gái kia, tôi đã nhớ tên – Dịch Tình, tổng giám đốc xinh đẹp của Tần Mạch mà có lẽ bây giờ đã không còn là tổng giám đốc nữa… Dịch Tình nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy tôi hơi tỏ vẻ sợ hãi. Tôi vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười của mình.

Cô ấy quay đầu nhìn Tần Mạch, lúc đó Tần Mạch đã thu hồi ánh mắt, hai người nói vài câu rồi ra khỏi sân bay.

Trình Thần ngồi một bên nói bâng quơ: “Em cười cứ như xác ướp khô ngàn năm vậy.”

Tôi đáp trả: “Xác ướp khô ngàn năm mà có thể cười được, chị không thấy em rất giỏi à.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ