Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen tinh cam - Cô nàng tốt bụng trang 2

giỏi ngoại trừ tai thính và đánh trống lảng. Cái này thì đến nó còn phải tự bái phục mình ấy chứ, mọi người có nói nhỏ cỡ nào, tai nó cũng nghe được hết.

“Hôm nay con trai giám đốc đến công ty làm việc đấy” Cô A

“Thật á? Nghe nói hắn rất là đẹp trai và phong độ” Cô B

“Hình như sống hơn mười năm tại Mỹ” Cô C

“Tôi nghe chị Thư nói hắn còn chưa có bạn gái đâu” Cô D

“…”

“…”

Nó ngồi tính lương, cũng không thể bỏ qua lời bàn tán về con trai chú Hòa-giám đốc. Vậy là lại có thêm người nữa à? “Chán” nó khẽ thở dài ngao ngán. Mỗi lần có thêm thành viên mới thế nào nó cũng có thêm kẻ thù, mà nhất là đối với cái dạng du học gì đó, thì chắc là càng ghét nó mất thôi.

“Chị Hiền, sếp gọi chị” kế toán Liên nói mà không quên tặng cho nó cái lườn thân ái. Nó khẽ gật đầu thẳng tiến lên phòng giám đốc.

“ Cháu vào đi” nó chưa kịp gõ cửa, chú Hòa đã lên tiếng.

“Dạ, chú muốn gặp cháu ạ?” Nó đứng trước mặt giám đốc.

“Ừ, cháu ngồi đi” chú Hòa chỉ ghế đối diện cho nó, không quên lấy cho nó chai C2,” Cháu đã quen việc chưa?”

“ Dạ” nó gải đầu “ cháu hơi kém, nên có thể khiến mọi người phận ý, cháu sợ ảnh hưởng đến người khác”. Nó thật sự giãi bày.

“Không sao đâu, có người kiểm tra lại nữa mà” Chú Hòa khẽ vỗ vai động viên nó. Nó cảm thấy thật sự yêu quý ông chú này. Ông đã cho nó một công việc nhàn nhã mà mức lương cũng không tồi. “Chú nghe nói cháu đang tìm phòng trọ à?”.

“ Dạ” nó hơi bất ngờ, sao ông chú này lại biết nhỉ? Có khi nào kiếp trước ông làm thầy bói không nhỉ? Thật kỳ lạ.

“Cháu thấy lạ là làm chú biết à?” Ông nhìn thấy cái bản mặt ngơ ngác của nó là biết ngay.

“Chú à? Kiếp trước chú làm thầy bói hả?” Nó trợn mắt nhìn ông

Ông cũng đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn không đầu không đuôi của nó. Nhưng ông biết nó là một người hoàn toàn lương thiện, nếu không nó sẽ không bỏ nguyên ngày làm việc để đưa mẹ ông- người mất trí nhớ đi tìm nhà. Ông sống đến tuổi này mà chưa gặp người nào tốt như thế, nó cũng không muốn nhận bất cứ đồng tiền đa tạ nào từ gia đình ông. Vì lý do đó ông đã luôn quan tâm giúp đỡ nó, cụ thể như cái công việc này chẳng hạn.

“Chắc vậy” Ông mỉn cười thân ái “ Nhà chú có một dãy trọ gần công ty, cũng may có một phòng trống, nếu cháu không chê cháu có thể dọn đến đó ở”.

“Thôi ạ!, cháu ở một mình cháu cần phòng nhỏ thôi, ở phòng rộng cháu không quen”

“Bây giờ kiếm phòng khó lắm, cháu cứ dọn đến đó ở trước đi, khi nào tìm được phòng mơí dọn đi được”


“Nếu thế cháu sẽ trả tiền thuê nhà cho chú ạ”

“Không sao, cháu trả chú tiền bằng tiền phòng cháu đang ở là được” ông biết nếu là miễn phí nó sẽ không nhận tấm lòng này của ông.

“Dạ, thế cũng được, cháu cảm ơn chú nhiều ạ”nó cũng không muốn từ chối dù sao chỉ ngày mai thôi là nó sẽ bị ném ra ngoài đường rồi. Cũng tại cái thằng cha lần trước nó giúp. Chẳng biết sao lúc hắn rời đi lại để cho bà chủ nhà nhìn thấy. Bà ta ghét nhất là dẫn trai về phòng ngủ nên tống cổ nó ra đường. Thật oan uổng cho nó mà. Lần này nó gặp đúng đồ sao chổi rồi.

“Cháu về làm việc đi, chiều chú nói thằng Dương –con trai chú dẫn cháu đến đó”

“Dạ” nó cảm ơn ông rồi lững thững đi ra ngoài. Số phận của nó cũng không tệ lắm thì phải, dù sao cũng vẫn gặp người tốt như chú Hòa.

Buổi chiều nó được mời đến gặp giám đốc kinh doanh. Nó thấy lạ là làm sao nó quen biết cái người phòng khác, nhưng nó cũng không tiện hỏi ai khác vì ánh mắt mọi người nhìn nó đã không khác gì mấy so với chó con nhìn thấy cục xương. Giám đốc kinh doanh là con trai chú Hòa, rất đẹp trai, da trắng như da em bé, môi mỏng, mũi cao, chân mày rậm nhưng ánh mắt hắn cùng với mấy câu siêu ngắn gọn mà hắn nói với nó, nói cho nó biết tên này thuộc bên kẻ thù của nó. Mà ngẫm lại cả cái công ty hai trăm nhân viên này có lẽ nó có một đồng minh. Nhưng không sao, đồng minh này ít nhất cũng sẽ theo nó ít nhất vài ba năm nữa.

Nhìn tờ địa chỉ và số phòng trong tờ giấy mà nhóc Dương đưa, nó tìm ra một căn phòng nhỏ khoảng 25 m2, rất sạch sẽ và khá mới. Nó mừng như bắt được vàng, cuối cùng cuộc đời nó cũng có cơ hội sống trong căn phòng mơ ước. Tối đó nó dọn vào nhà mới với hưng phấn tụt độ. Rồi sau đó nó tự ăn mừng với hai lon bia. Nó thầm nghĩ cuối cùng nó cũng nhìn thấy tia sáng le lói trong mắt nó.

Sáng hôm sau, nó đi làm muộn do hai lon bia, không biết ma sui quỷ khiến thế nào nó lại gặp ngay nhóc giám đốc kinh doanh trong thang máy. Nó cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng nào. Với nó, nó chỉ chào mỗi quản lý Thư và chú Hòa thôi, còn người khác trong mắt nó chỉ là bụi thôi.

“Này nếu cận thị nặng quá thì đeo kiếng vào nhé” Người nào đó ấm ức nói. Nó kiên trì với khẩu hiệu” im lặng là vàng”

“Này” Nhóc Dương tức tối nói lớn hơn, nhưng đúng lúc thang máy mở ra. Nó đi thẳng ra ngoài, kệ ai đó tức điên nên. Nó thấy rất thỏa mãn” cho đáng đời, ai bảo hôm qua vênh váo với ta, ngươi chỉ là con muỗi thôi”. Nó biết nó có làm gì thì chú Hòa cũng không thèm chấp nó đâu.

Nó vừa vào phòng lại nhận được ngay điện thoại của nhóc Dương kêu lên phòng. “Chắc là nhỏ mọn đây mà”nó lẩm bẩm đi ra phía thang máy trước bao ánh mắt ghen ghét cực độ.

“Đây là cái gì?” Thằng nhóc ngồi oai vệ trên ghế, ném tập bảng lương trước mặt nó.

“Bảng lương” Nó vô tư trả lời, nhưng tâm tư nó đang treo ngược trên cái cà vạt màu đỏ của nhóc Dương. Nhìn thấy ánh mắt nó nhìn chằm chằm ngực mình, nhóc Dương chột dạ.

“Cô nhìn cái gì?”

“Cái cà vạt đó bao nhiêu tiền thế?”nó hỏi luôn. Thằng nhóc bị nó hỏi đến bất ngờ, trợn mắt không trả lời nổi.

“Cô...tôi đang nói chuyện về cái bảng lương mà” Dương bực mình hét lớn.

“Uống cà phê chưa?”

“Này, cô điếc à? Tôi đang hỏi về bảng lương “ Dương đứng dậy hét lớn.

“ Mắt hơi kém, nhưng tai thì không vấn đề gì, anh uống cà phê đi, sáng sớm la hét như vậy sẽ rát cổ họng lắm. Tôi sẽ chỉnh lại bảng lương” Nó nhặt mấy tờ giấy trên nền đi thẳng ra cửa. Sau khi nó đóng cửa nó nghe thấy tiếng đổ vỡ. Nó khẽ mỉn cười “Ai cho ngươi dám khinh thường ta”.

Sau khi chỉnh lại bảng lương xong, nó lại tự mình mang lên cho giám đốc Dương. Nhưng chắc vì chuyện hồi sáng nên nó lại được ngồi ngoài đợi với lý do “giám đốc đang có khách”. Thế là nó có cơ hội đánh một giấc ngon lành ngay ngoài ghế sofa. Khi nó tỉnh lại thì nó bắt gặp ngay ánh mắt giận dữ nhìn nó chằm chằm của nhóc Dương. Nó gáp một cái cũng chẳng them che miệng rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng hắn.

“Cô dám” Nhóc Dương tức tối đi sau nó.

“Giám đốc Dương, đây là bảng lương sau khi chỉnh lại” Nó tự nhiên đặt trên bàn rồi quay đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi” Dương hét lên với nó. Nhìn thấy nó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Dương”ai cho cô ngủ ngay trong giờ làm việc?”

“Tôi có sao? Sao tôi không biết nhỉ?” Nó tỏ ra vô tội.

“Rõ ràng tôi bắt tại trận cô còn dám cãi”

“ Tôi chỉ là có thói quen chờ đợi sẽ nhắm mắt thôi, tôi đang tính toán và ghi nhớ lỗi của công việc lần này thôi mà, nhưng tiếc quá vì sếp hét to quá, tôi quên hết rồi” Nó trêu hắn.

“Cô giỏi lắm” Dương nghiến răng

“A! cám ơn nha, chưa ai khen tôi như thế cả”

“Cô…”

“Da sếp như da em bé vậy” nó nói lung tung

“Cô, đi ra ngoài cho tôi” Dương hết kiên nhẫn gào lên.

“Sếp cứ từ từ kiểm tra nhé, hẹn gặp sếp sau” nó bỏ đi.

Dương điên tiết ném hết tập bảng lương lên sàn nhà. Trong 26 năm cuộc đời hắn, hắn chưa gặp ai vô liêm sỉ như cô ta, cô ta cạy cô ta là người có ân với bà nội mà dám coi hắn như rẻ rách. Hắn ghét nhất là loại người như vậy, nhất định hắn sẽ có cách trị cô ta. Hắn thật không hiểu bố hắn tại sao cứ bắt hắn quản lý cô ta. Thật là tức chết mà.

Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Kiêu Hoa, Nguyện thừ người ra. Hắn không ngờ sau mười ngày hắn đi công tác về thì ân nhân của hắn chuyển nhà mất dạng. Giờ kiếm đâu ra người mà trả ơn cơ chứ, thật là nhức đầu. Hắn ghét nhất là mang ơn người khác. Nhưng hỏi chủ nhà thì hắn chỉ biết tên cô là Nguyễn Thu Hiền, 29 tuổi, quê ở Bắc Giang và làm kế toán. Với cái thông tin thế thì biết tìm ở đâu ? Biết thế ngay hôm đó hắn nên tìm hiểu thì có phải tốt hơn không? Mà bà chủ nhà còn nói là vì hiểu lầm cô ta dẫn trai về nhà nên mới bị đuổi. Hắn lại càng thấy áy láy.

“ Nghĩ gì thế?” Dũng tiến vào từ lúc nào hắn cũng không biết.

“Sao lại ghé đây?”

“Ghé rủ mày đi ăn trưa”

“Không có tâm trạng”

“Sao thế?, chuyến này đi không tốt?”

“Mày nghĩ tao là ai?, tao đang suy nghĩ về lời bói của ông thầy tao gặp trên đương phố Pháp”

“Thật? ông nói gì?” Dũng tò mò

“Ông nói:cuộc đời tao có một người đàn bà, người khiến tao yêu phát điên” liếc mắt bạn một cái” nhảm hết sức “

“Ha ha ha, mày không tin thì hỏi làm gì?”

“Cái lão đối tác của tao, hắn nói người đó nói trúng lắm, cuộc đời hắn thành cũng do người đó đó” Nguyện trầm tư.

“Mày tin không?”

“Tao muốn tin, nếu thế thì tao sẽ có hai đứa con”

“Thật? vậy có nghĩa mày sẽ khỏi bệnh, thế sao mày không nói tình hình cho hắn ta nghe”

“Tao nói rồi, hắn chỉ nói: đó là số phận, người đàn bà đó cũng là số phận của tao”

“Thật thú vị” Dũng hào hứng “ nếu có chuyện đó thì tốt quá”.

“Mày có tin số phận không?” Nguyện tò mò

“Chưa tin nhưng không có nghĩa là không tin, tao nghe nhiều người nói tử vi tương đối chính xác”

“Tao hơi sợ, nhỡ ông nói sai thì sao?”

“Có hy vọng còn hơn, dù sao cuộc đời mày giờ có gì ngoài tiền chứ? Hồi năm cấp ba, tao có cùng vài người bạn đi kẻ tử vi ông thầy tử vi đó nói tao số đào hoa nhưng được cái sau này rất yêu vợ.”

“Ừ, nếu tao có khả năng lại, thì tao sẽ chung thủy suốt đời với người đó”Nguyện thề.

“Mày nhớ lời này đấy”.

Trong bar Pro, Nguyện ngồi một góc phía trong, tay cầm ly rượi, mắt không rời khỏi một bàn khá đông phía đối diện. Dĩ nhiên họ không thấy hắn đang nhìn vì hắn đang ở trong bóng tối mà. Đây là bar yêu thích của hắn, phục vụ đẹp, nhạc hay lại khá sang trọng , hôm nay thế nào đang trên đường về hắn lại quay về đến đây. Thật là may mắn, hắn lại gặp được vị ân nhân ngay khi hắn bước vào cửa. Thật chẳng khác tấm hình trên hồ sơ là mấy, áo trắng, quần đen, giầy bệt, toàn đồ rẻ tiền.

“Đang nhìn gì thế?”

“Người mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen”Nguyện chỉ tay cho Dũng thấy

“Ai thế?” Dũng tò mò, bạn tốt hôm nay lại quan tâm đến người bình thường như thế.

“Mày đoán xem người đó, với người mặc vest ngồi đối diện có quan hệ thế nào” Nguyện vẫn không rời mắt khỏi người con gái.

“Sao lại quan tâm chuyện đó, mày quen họ à? Dũng thắc mắc

“Mày đoán đi”

“Chị em?” Dũng quan sát rồi nói

“Mày điên vừa thôi, chị em mà không giống tí nào thế à? Con bé đó vừa đen vừa lùn, thằng nhóc đó trắng trẻo, cao dáo lại đẹp trai thế cơ mà” Nguyện bất mãn

“Thế là mối quan hệ như thế nào?” Dũng tò mò

“Tình nhân”

“Cái gì? Mày đừng đùa, người như thằng nhóc kia thiếu gì người đẹp cần gì người vừa già vừa xấu kia” Dũng phản đối.

“Tao cũng không tin nhưng chính tai tao nghe thấy mà” Thế là Nguyện kể lại chuyện hơn một tuần trước khi hắn nhận được kết quả điều tra từ thám tử, hắn lái xe đi tìm ân nhân thì thấy cảnh người trai trẻ kia và ân nhân của hắn giằng co nhau tại cổng công ty, hắn chính tai nghe thấy cô ta nói”Gì nữa đây? Giám đốc không mệt sao? Để dành sức đi, tôi thật sự mệt quá rồi không chịu nổi nữa. Mai chúng tai lại tiếp tục nhé.”Ân nhân của hắn còn không khách khí nhéo hai cái vào má chàng trai trẻ. Chàng trai trẻ thì im bặt, thả tay ân nhân của hắn ra và cô nàn nhanh chân chạy mất.

“Thật?, òa òa thú vị quá, chắc công phu trên gường của cô ta là cao thủ rồi”Dũng suy đoán.

“Có thể, nhưng sao hôm nay thằng nhóc đó dẫn bạn gái đến, mà cô ta không thấy tức giận nhỉ?” hắn lại liếc nhìn cô ta.

“Cô ta nhìn thật dự thảm nhiên”

Nó ngồi nhấm nháp ly cốc tai, với ánh mắt si mê, thật sự đây là lần đầu tiên nó uống một loại thức uống ngon như thế này. Hôm nay là sinh nhật Quản Lý Thư, nó bắt buộc phải tham dự nên giờ nó đang tranh thủ ăn uống cho đỡ phí tiền mua quà. Mới lại lâu lắm rồi, hơn hai tháng dài dằng dặc nó chưa có thời gian nghỉ ngơi mà lý do chính là quý tử của chú Hòa, ngày nào cũng trèn ép nó, bắt nó làm việc như điên mà cũng do nó không thông minh nên càng làm càng hư, càng hư càng phải sửa lại cho đúng. Đó là lý do phải làm như điên, nghe âm thanh gào thét của cái loa Dương hằng ngày. Nó khẽ liếc thằng nhóc thì thấy hắn đang nhìn nó chằm chằm, thằng nhóc này siêu nhỏ mọn, đi cùng bạn gái xinh như hoa thế kia mà cũng không quên liếc xéo nó như vậy. Hồn ma hoắc ám mà, nhất định ngày mai nó sẽ cúng giải đen mới được. Nhưng nói đi nói lại thì nó cũng phải ngưỡng mộ tài năng cũng như ý chí bền bỉ của thằng nhóc công tử bột đó. Mặc cho nó kiên trì chọc tức hắn, hắn cũng vẫn không thèm lơ nó đi, khiến cho tâm trí nó hơi buồn. Người bình thường bị nó chọc, cùng lắm chịu được một tuần, sau đó là kệ nó muốn làm gì thì làm. Gặp người gan lì như thế này, nó cũng vẫn đang tính đối sách mới. Nó không thông minh nên phải suy nghĩ hơi lâu một chút.

Quái, sao hôm nay nó cảm thấy gai gai người là thế nào nhỉ? Hay tại nó uống nhiều rượi quá, nó dời mắt khỏi cái ly rượi nhìn một lượt thì thấy ai cũng đang nhìn nó, đặc biệt là đôi mắt của người đẹp bên cạnh nhóc Dương, đôi mắt biến thành hình viên đạn thì phải, nó say rồi hay sao mà lại thấy thế chứ? Nó lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó lại nhìn lại cô nàng, cô nàn vẫn nhìn nó. Nó nhấc cặp mắt xếch lên lườn cho cô ta một cái, đúng là rất hiệu quả, cô nàn kia quay mặt đi ngay. Nó thấy cực kỳ thỏa mãn.

Nhưng khi nó đi giải quyết nỗi buồn, nó lại gặp được ngay cô nàng trong toilet, Cô nàng này cao hơn nó cả hơn chục cm, da trắng nõn, mắt phượng mày ngài, xét tổng thể đây là một tiểu thư khá xinh đẹp và hấp dẫn với dáng người chuẩn không cần chỉnh.

“Tôi có chuyện muốn nói với chị” Cô nàng chặn cửa ra

“Chuyện gì?” bất đắc dĩ nó phải trả lời, nó thật rất ít khi cùng người lạ nói chuyện

“Chị rời khỏi công ty anh Dương đi”

“Tại sao?”

“Chị ra điều kiện đi, điều kiện gì cũng được, tôi sẽ cố gắng đáp ứng chỉ cần chị cút đi cho khuấn mắt anh Dương là được” Cô ta vênh váo chỉ tay vào ngực nó.

“..” Nó cảm thấy thật buồn cười, sao ai cũng ghét nó vậy chứ, nó có làm gì đâu. Dù sao nó cũng là ân nhân cứu bà nội hắn, làm chi mà hắn ghét cô ra mặt thế không biết “ Sếp Dương nhờ cô nói với tôi?”

“Không. Nhưng thấy cô anh ấy rất bực mình mỗi khi nhắc đến chị, tôi biết chị giúp bà nội anh ấy nhưng không có nghĩa là chị có quyền bắt người ta đền ơn chị theo kiểu đó.” cô nàng tiếp tục ra vẻ bề trên.

“Kiểu đó? Là kiểu gì? Tôi nhớ là bản thân mình chưa bao giờ yêu cầu người khác trả ơn mình mà” nó nhìn cô nàng với đôi mắt hết sức ngạc nhiên.

“Chị rời công ty đó đi, tôi sẽ giới thiệu cho chị một chỗ làm mới, lương cao hơn” cô ta nhấn mạnh

“ Vậy thì không lý do gì tôi phải biến đi cả, tôi thích chỗ làm hiện giờ, mới lại tiền với tôi vừa quan trọng lại không cho nên miễn bàn vấn đề này. Cô chỉ cần nói Sếp Dương đừng động đến tôi thì tôi đương nhiên cũng chẳng rỗi hơi mà lo chuyện bạo đồng đâu”

“Chị…” cô nàng tức giận rồi đây, nó thấy thế nên lại tiếp tục

“À, hay là cô nói Sếp Dương ngủ với tôi một lần thì coi như ân oán xóa hết” nói xong nó hất tay cô nàng đi ra ngoài. Bỏ lại một đôi mắt rực lửa cùng cái miệng tròn o. Hôm nay nó uống hơi nhiều rượi nên nó rất bạo miệng, nó biết thừa nhóc Dương đó dám mới lạ.

Thật vui vẻ, nó đi thẳng ra khỏi cửa quán bar mà chẳng thèm tạm biệt ai cả, không chú ý nó đụng ngay vào ngực một người đàn ông cao lớn. Nó hơi bất ngờ nên loạng choạng lùi về sau, may mắn người đàn ông đưa tay đỡ nó lại.

“Cám …”nó chưa kịp nói hết câu thì nó bị choáng bởi người đàn ông trước mặt, hắn là nó bị hoa mắt, sao trên đời lại có người đẹp trai như thế này cơ chứ, da hắn trắng nõn, mũi cao, chân mày rậm, mắt rất sáng và đôi môi mỏng thật gợi cảm. Sống gần ba mươi năm cuộc đời đây là lần đầu tiên nó thấy một người đẹp như thế. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào nó, thậm chí nó nhận ra cả 30s mà hắn cũng không chớp mắt đến một cái.

“Không sao chứ?” Hắn tay vẫn để tại eo nó bối rối nói, nhưng con tim hắn tự nhiên đập như trống bỏi.

“Không , không sao, cám ơn” nó ấp úng không lên lời, giọng nói của hắn thật dọa người, lạnh băng không cảm xúc. Nó hất tay hắn ra và quay lưng định bỏ đi, mới đi được hai bước thì,

“Cô không nhớ tôi à?”Nguyện lên tiếng

“Xin lỗi, tôi ghét phim việt nam” Nó nhìn kỹ người đàn ông rồi lên tiếng. Nó đoán hắn hẳn là một diễn viên gì đó,

“Phim ?” Hắn bất ngờ.

“ Tôi nói thật, tôi ghét nghe ca nhạc, ghét phim, nói chung không có khả năng tôi biết anh đâu, xin phép” Nó vô tư.

“Thật?”Hắn bị bất ngờ toàn tập. Ai từng gặp qua hắn dù vài phút đều nhớ hắn, làm sao cô ta chăm sóc anh một đêm mà không nhận ra hắn, mà thời gian có lâu gì cho can. Nhìn thái độ của cô, hắn nghĩ chắc hắn phải xem lại nhan sắc một chút mới được.

“Tôi phải biết anh sao?” Nó liếc lại dung nhan của hắn. Người đẹp như thế này nó mà quen biết mới là lạ đó.

“Không”Hắn máy móc trả lời, cô ta đã không nhớ thì hắn lơ luôn, dù sao hắn cũng không thích nói hai chữ cảm ơn.

Hắn vừa dứt lời, nó bỏ đi thẳng.

“Nghe điện thoại mà lâu thế à?”

“Ừ, gặp ân nhân”Nguyện máy móc trả lời

“Hả?rồi sao cám ơn chưa? Cô ta có muốn tiền hay mê mẩn mày không?”Dũng tò mò

“Cô ta không biết tao là ai?”

“Hả? đùa à?” Dũng không tin

“Thế mới lạ,mày xem mị lực của tao có giảm lắm không?”

“Điên khùng, mày quay ra nhìn bao nhiêu cặp mắt đang lén liếc mắt đưa tình kìa” Dũng chứng minh

“Cũng phải, nhưng sao cô ta lại không bị tao hút nhỉ? Hay lại là kế hoạch của cô ta”

“Mày khùng à? Nếu cô ta muốn tiếp cận mày thì cô ta đã làm ngay từ ngày cứu mày rồi”

“Cũng phải” Nguyện lơ đãng “tao phải tìm hiểu xem cô ta giở trò gì mới được”

Tiện thể hắn muốn tìm hiểu lý do tại sao lúc vị ân nhân kia đụng vào hắn lại khiến tim hắn đập nhanh đến thế.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog