Chương 6
Lúc cả 8 người bắt đầu rời khỏi khu rừng thì Hàn Tường Vi bỗng nhảy múa loạn xạ như 1 đứa điên
TƯỜNG VI: truyện…truyện…gì…ì… đang…ng xảy ra với tôi thế này
CHẤN THIÊN(chép miệng): aiza, chắc là ngửi phải mùi hương của cây Bí ẩn rồi
Đường Chí Kiệt lập tức lẩm bẩm gì đó. Sau mấy giây, Tường Vi trở lại trạng thái bình thường. Đường Chí Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Hàn Tường Vi mặt cắt không còn giọt máu.Lúc về đến kí túc xá Tường Vi vẫn chưa dám mở miệng ra nói 1 câu nào.trước lúc Tường Vi cùng chậu cây Scrollion về phòng, Triết Vũ nhìn Tường Vi hỏi
TRIẾT VŨ: cô sợ vậy sao, đầu heo?Cô thấy ổn không?
TƯỜNG VI(nổi cáu): Cậu nhìn tôi thế này mà bảo ổn hả.tôi sợ thật đấy và tôi cũng không thích mấy truyện đã xảy ra vào tối nay đâu.Cảm giác phải làm điều mình không muốn khiến tôi thấy khó chịu lắm. Còn cái cây chết tiệt này nữa chứ. Tại sao tôi phải chăm sóc? tôi đâu có liên wan gì tới truyện này mà bắt tôi làm
Nói xong Tường Vi ôm chậu cây bước vào phòng và đóng sầm cửa lại. bỏ mặc Âu Triết Vũ mặt đang tái dần đi: ‘giống quá,giống đến kì lạ”.lúc này trong đầu cậu hình ảnh 1 cô bé xinh như búp bê đang khóc lóc ầm ĩ. bên cạnh cô bé,2 cậu nhóc con trạc tuổi đang gãi đầu gãi tai,không biết phải làm gì
----------Flash back-----------------
- huhuhu.ghét lắm.Carey ghét thấy đấy.Carey không thích mấy truyện đã xảy ra vào hôm nay đâu.Cảm giác phải làm điều mình không muốn khiến Carey thấy khó chịu lắm. tại sao mình phải chăm sóc cái cây chết tiệt này chứ?nó đã cắn mình! - cô bé vừa nói vừa lau nước mắt
- Carey, bọn mình xin lỗi. đáng lẽ bọn mình không nên ép cậu… .tay cậu h còn đau không?cậu thấy ổn chứ,Carey - Triết Vũ vẻ mặt hối lỗi
- Cậu nhìn thế này mà bảo mình ổn hả ?còn nữa mình sẽ không chăm sóc cây này đâu.ko bao h. để nó cắn mình thêm 1 lần nữa hả? mình không ngốc đến vậy đâu - Carey trừng mắt nhìn Triết Vũ
- Xin lỗi nhưng mình nhận thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở 2 người nhớ cho việc chúng ta sẽ phải làm. - Chấn Thiên lên tiếng - Cậu sẽ không sao đâu,Carey.nó chưa kịp hút sinh lực và phép thuật của cậu mà.vì vậy làm ơn không khóc nữa.Anh Tường Luân sẽ lo đấy.
Xem ra chiêu này có vẻ hữu hiệu.Vừa nghe thấy tên Tường Luân là cô bạn im bặt,không dám kêu ca gì nữa.Nhờ vậy mà 2 cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được cả 1 gánh nặng.Cũng phải thôi,tội làm công chúa Carey khóc sẽ bị mọi người trừng phạt kinh khủng lắm.Và các cậu đã được nếm mùi đôi ba lần rồi.Lần nào cũng thật khó quên
-------------Flash end-----------------
Tường Vi ôm chậu cây và bước vào phòng. đặt chậu cây xuống bàn cả người Hàn Tường Vi mệt rã rời, 2 mắt díu cả lại. Tường Vi quyết định leo lên giường ngủ. Khi cô vừa nhắm 2 mắt lại,cây Scrollion khễ động đậy.bông hoa của nó bắt đầu vươn dài và di chuyển về phía Tường Vi nằm.Các cánh hoa mở rộng hết cỡ giống như đang há miệng,sắp sửa đớp con mồi. 1 bóng đen xuất hiện phía cửa sổ.Bông hoa bỗng dừng lại và chuyển mục tiêu tới gần phía bóng đen kia.Có lẽ do wa’ mệt mỏi mà Tường Vi đã không nhận ra sự xuất hiện của 1 người lạ mặt ở trong phòng mình.Và khi người này lên tiếng thì cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.ko nghe thấy gì nữa : “ Muốn cắn cô gái đó ak?Cắn xong mày cũng sẽ chết luôn đấy.sức mạnh của Tường Vi bây h thay đổi rồi.ko giống lần trước nữa đâu.”. bóng đen di chuyển lại gần giường Tường Vi.nhìn cô gái đang ngon giấc nồng liền mỉm cười. “ngủ ngon nhé Thiên thần của anh. phải mơ thấy anh trong giấc mơ của em đó. Còn mày (way lại phía cái cây di chuyển y như người kia) thì hãy ngoan ngoãn là 1 cái cây bình thường trước mặt Tường Vi và mọi người đi. đừng để tao phải dùng đến bạo lực. (way lại nhìn Hàn Tường Vi) đến khi nào em sẽ nhớ lại mình là ai? anh không biết có nên để em phục hồi lại kí ức của mình không nữa. sức mạnh của em?phép thuật của em…anh e ngại nó sẽ khiến em phải khốn khổ.có lẽ em cứ như thế này sẽ tốt hơn chăng
“ vừa mới sáng sớm, 3 người mò sang đây làm gì?” - Tường Vi trong bộ dạng ngái ngủ nhìn Triết Vũ,Tử Khiêm và Chấn Thiên.
“Ôi dào, tất nhiên là không phải wa đây chào buỏi sáng cô rồi. Bọn tôi wa xem chậu cây Scrollion có ổn không” - Chấn Thiên liến thoắng
“yên tâm đi,tôi không có băm cây đấy ra nấu canh đâu. tôi cũng không có ý định ăn thứ cây biết cắn người mà” - Tường Vi hết nhìn Chấn Thiên lại way sang 2 cậu nam kia
“Này đầu heo, cô phải chăm sóc cây Scrollion cho tốt vào. đó là loại cây mà Carey rất thích và yêu quý (không dám đâu), cây này mà chết thì cô cũng nói lời tạm biệt với Dracate đi là vừa” - Giang Chấn Thiên đe doạ
“Carey?ai vậy?” - Tường Vi mặt ngẩn ra
“một nhân vật được rất nhiều người yêu quý.cách đây 13 năm. đó là 1 siêu mẫu nhí nổi tiếng, 1 ca sĩ nhí tài năng và là 1 diễn viên nhí triển vọng. và 1 bộ phận nào đó biết rằng cô ấy là 1 phù thuỷ thiên tài. đừng nói với tôi là cô không biết công chúa Carey hay chưa nghe đến tên cái tên Carey bao h nhé” - Chấn Thiên nhíu mày
“thật sự là chưa. 13 năm trước,lúc đâý tôi mới 5 tuổi.làm sao mà tôi nhớ được Carey nào với Carey nào.Mà cô Carey đó bi h sao rồi. sao các cậu không để cô ấy chăm sóc cây Scrollion mà lại giao cho tôi.” - Tường Vi tò mò hỏi
“Vì Carey đã mất rồi.vào đúng sinh nhật 5 tuổi của cô ấy” - Triết Vũ giọng trầm buồn, ánh mắt xa xăm.khi nhắc đến tên Carey, đôi mắt cậu ấy sáng rực sự hạnh phúc. Bất giác Tường Vi cảm thấy chạnh lòng. tại sao Tường Vi bỗng muốn khóc thật to.có cái gì đó uất nghẹn ở trong lòng. Tường Vi thấy đau lắm. Cô có cảm giác đã mất đi 1 điều gì đó wan trọng? Thực ra cô đã đánh mất điều gì?Cô đã bỏ quên cái gì chăng?có thể lắm chứ?phải không?
****************************************************
“giờ học gì mà chán òm” - Trịnh Trúc Lam ngáp ngắn ngáp dài,hết quay ngang rồi quay ngửa - “Thầy!!!!!!! tiết này chơi cái gì đi.học chán thế này làm sao bọn em tiếp thu được?”
“Trịnh Trúc Lam,em…” - thầy giáo nhìn Trúc Lam toé lửa nhưng không hiểu sao thầy lại gật đầu đồng ý - “thôi được…nếu Trịnh Trúc Lam tiểu thư đã muốn….Vậy bây h em muốn làm gì”
Tội nghiệp thầy Văn Trực.Mà không phải chỉ có riêng mình thầy thôi đâu. ông thầy này không phải là người duy nhất không dám ho he, động chạm gì tới Trịnh “tiểu thư”. Mà cũng dễ hiểu thôi, Trịnh Trúc Lam có khả năng tàng hình. cô ta thường lợi dụng sức mạnh của mình để rình rập những điều bí mật,khuất tất của người khác. Đó còn là chưa kể tới việc bố cô ta là 1 trong những cổ đông lớn nhất của Dracate. Nhưng có 1 điều thú vị xảy ra ở đây. Việc các giáo viên hay hiệu trưởng của trường kiêng nể Giang Chấn Thiên và Trịnh Trúc Lam thì đã wa’ rõ nhưng riêng Âu Triết Vũ,mọi người còn sợ cậu ta hơn, kể cả 4 vị hiệu trưởng cũng không dám làm phật ý Hoàng tử Hắc ám.chẳng lẽ là tại hắn quá mạnh uk?vì tuy là hắn giàu thật nhưng không phải là cổ đông của trường nên sao giáo viên lại phải sợ hắn chứ?
“Em nghe nói thầy đã từng dạy anh Tường Luân khi anh ấy còn sống phải không?hay…..thầy kể chuyện về anh ấy cho bọn em nghe đi” - Trúc Lam năn nỉ
“Truyện về Hạ Tường Luân uk? tôi cũng không biết gì nhiều đâu” - giọng thầy Văn Trực trầm ngâm - “tôi còn nhớ rất rõ Tường Luân là 1 cậu học trò rất ngoan,rất tài giỏi và thông minh. Nhìn cậu ấy đẹp trai lắm. Hạ Tường Luân luôn được mọi người yêu mến,chào đón. Tường Luân và Dyland là 1 cặp bài trùng đấy. Hai người ngồi cùng bàn và nhà cũng gần nhau.
“Thầy. Điều đó bọn em biết rồi. thầy kể truyện khác đi” - Lana lên tiếng
“vậy các em biết vụ Tường Luân thi đấu với Công chúa Carey chưa?Hai người họ thi nhau xem ai nhận được nhiều sự yêu mến hơn” - Mắt thầy sáng rực đầy vẻ ngưỡng mộ khi nhắc dến cái tên Hạ Tường Luân hay Công chúa Carey
“ak,vụ này thì mới đấy. thầy kể đi” - Trúc Lam háo hức
“Hôm đó Công chúa Carey đến trường mình, các hs biết được tin này liền bỏ học ra đón cô ấy.các giáo viên vô cùng bực mình nhưng không biết làm cách nào để bắt hs vào lớp được. Thầy nhớ ngay cả mấy em học sinh lớp 1 mới vào cũng dám chống lại lệnh. Hình như trong số đó có cả Đường Chí Kiệt và Đỗ Kì Bình thì phải. Tường Luân đã phải ra giải tán đám đông.Sau đấy, cậu ấy còn mắng Công chúa Carey 1 trận vì tội gây ra truyện lộn xộn này. Công chúa Carey rất ấm ức vì việc đó.Cô bé ấy quy cho Tường Luân là đang ghen tị với cô ấy vì mọi người wan tâm tới cô ấy hơn. Thế là 2 người đó quyết định phân tranh thắng bại. Dyland và Thiên Dã đã rất khó xử không biét giúp đỡ ai, đứng về phía người nào”
“Vậy kết quả cuối cùng thế nào? anh Tường Luân hay Công chúa Carey thắng? Mà không biết Công chúa Carey tên thật là gì?” - Giai Đình thắc mắc
“Uhm…kết quả hả?Có tổng cộng 8591 phiếu được phát ra. Số phiếu của Tường Luân là 4295 còn của Công chúa Carey là 4296”
“Ak, vậy là Công chúa Carey thắng uk?”
“không.kết quả hoà.vì 2 người này vốn dĩ không được phép tham gia bình chọn nhưng sau đó giám khảo phát hiện ra Hạ Tường Luân đã lén bỏ 1 phiếu cho Công chúa Carey.”
“Sao lại thế được.Số phiếu phát ra lẻ mà.Chẳng lẽ có người đã không tham gia bình chọn mà nhường lại phiếu cho anh Tường Luân uk?” - Trúc Lam nhíu mày
“là ai đã làm vậy?” - Giai Đình không dấu nổi vẻ tò mò
“Thầy không biết. Tường Luân không khai. mới đầu mọi người nghĩ là do Dyland.và ai chẳng biết Dyland rất khó xử khi 2 người Tường Luân và Carey thi đấu,1 người là bạn thân,còn 1 người là cô bé mình yêu thương như em gái.nhưng sau phát hiện ra Dyland đã bỏ phiếu cho Công chúa Carey (anh này trọng sắc khinh bạn naz). nên giả thiết này bị loại bỏ” - thầy giáo gõ mấy ngón tay xuống bàn rất ung dung
“Lá phiếu anh Tường Luân lấy là của Lí Thiên Dã.” - Triết Vũ bỗng lên tiếng.lập tức mọi người trong lớp liền đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta
“Cái gì? Sao cậu biết, Triết Vũ” - Tử Khiêm sửng sốt
“không biết mới lạ. Thiên Dã luôn coi anh Tường Luân là anh trai của mình. Tường Luân là người đã chăm sóc Thiên Dã từ nhỏ. Thiên Dã không bao h quên ơn đó của anh Luân. và anh ấy thề dù truyện gì xảy ra cũng luôn đứng về phía anh Tường Luân.vì vậy cuộc thi này đã khiến anh ấy vô cùng bối rối. Anh ấy đã ném phiếu đi và Tường Luân vô tình lượm được. và tất nhiên Tường Luân sẽ bỏ phiếu cho Carey rồi” - Chấn Thiên kể lại
“đừng nhìn bọn tôi như vậy chứ. truyện có thật đấy.Hôm trước Thiên Dã uống say nên đã khai hết mà” - Triết Vũ nhún vai
“Thầy nè, thực ra anh Tường Luân và Công chúa Carey có wan hệ gì với nhau vậy? và cô ấy có sức mạnh gì? - Lana đăm chiêu
“Thầy nè, thực ra anh Tường Luân và Công chúa Carey có wan hệ gì với nhau vậy? và cô ấy có sức mạnh gì? - Lana đăm chiêu
“Cái đó thì thầy nghĩ là các em nên hỏi Triết Vũ hoặc Chấn Thiên”
“Triết Vũ và Chấn Thiên thì liên wan gì tới truyện này” - Giai Đình sửng sốt nhìn Triết Vũ không chớp mắt
“Chẳng lẽ các em không biết Vũ và Thiên là bạn thân của Công chúa Carey sao” - Thầy Văn Trực nhìn mấy cô cậu học trò “iu quái” sửng sốt không kém
Cả lớp ngoại trừ thầy giáo, âu Triết Vũ, Giang Chấn Thiên, Trần Tử Khiêm và Hàn Tường Vi ai cũng đờ người ngạc nhiên
“Vũ, vậy ra cậu là bạn của Công chúa Carey và anh Tường Luân uk?” - Lana nhìn Triết Vũ chăm chú
“Vũ,sao cậu không nói cho bọn tớ biết” - Giai Đình 2 mắt tròn xoe
“Thiên,cậu khá lắm.Dám giấu cả tôi cơ ak?Còn cậu nữa Tử Khiêm.cậu cũng biết trước truyện này rồi phải không?” - Trịnh Trúc Lam mặt hầm hầm
Đúng lúc đó Hàn Tường Vi xin ra ngoài nghe điẹn thoại. đó là điện thoại của Nhược Ninh. Cô ấy muốn thông báo với Tường Vi là cô ấy sẽ sang Anh du học vào tháng sau và hẹn gặp Tường Vi nói chuyện. Nghe xong tin này, Tường Vi cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng và chân tay bủn rủn. không hiểu sao 1 nỗi cơ đơn,trống trải bỗng ùa vào trái tim bé nhỏ của Tường Vi.Cô gái lững thững bước vào lớp nhưng rồi giọng của cậu bạn Chấn Thiên đập vào tai cô.
Chấn Thiên: Đúng, bon này đã chứng kiến cái chết của Carey và anh Tường Luân.. tôi nhớ hôm đó là sinh nhật tròn 5 tuổi của Công chúa Carey, 5 người bọn tôi - anh Tường Luân,Dyland,Thiên Dã,Triết Vũ và tôi đã kéo cô ấy vào trung tâm khu rừng bí ẩn và tổ chức tiệc sinh nhật. Đang giữa tiệc vui thì bỗng xuất hiện 1 toán phù thuỷ của phe chống đối học viện. đứng đầu là Daniel
Triết Vũ: tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn. anh Tường Luân đối phó với Daniel, Carey đối phó với em gái của Daniel. Con đó cũng trạc tuôi bọn mình thôi.Còn 4 người bọn mình đánh nhau với bọn còn lại. Rồi có 1 kẻ đánh lén Carey, anh Tường Luân đã lao ra đỡ cho cô ấy và bị thương nặng.Sau đấy mọi truyện diễn ra quá nhanh.Bọn bên chống đối Dracate xuất hiện ngày càng nhiều.4 người bọn tôi đã bị vô hiều hoá.Chỉ có Carey và anh Tường Luân là chưa bị phong toả
Chấn Thiên: rồi anh Tường Luân sử dụng sức mạnh ánh sáng của mình đánh văng Daniel xuống vực.giết được Daniel anh Tường Luân đã kiệt sức. bọn chống đối dồn anh ấy về phía vực núi
Triết Vũ: Lúc đó anh ấy đã hỏi Carey: “Em có sợ chết không,Carey” và cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh ấy giộng cương quyết: “không,em không sợ. Chỉ cần anh Tường Luân ở bên cạnh thì em không sợ gì hết”. Rồi anh ta nắm lấy tay của Carey và nhảy xuống vực núi. Hai người đó, 2 người họ…
Chấn Thiên: Triết Vũ… sau đó thì giáo viên trường mình đến,bọn mình được cứu. Còn 2 người đó thì… Bọn chống đối Dracate đã bỏ chạy, trước khi đi,em gái Daniel còn trừng mắt nhìn bon tôi kêu sẽ way lại trả thù cho anh trai mình………………….Bọn tôi đã cố tìm xác của anh Tường Luân và Công chúa Carey nhưng không được…….Carey…………………
Triết Vũ(ánh mắt vô cùng sầu não, ảm đạm, không 1 chút sức sống): đáng lẽ Carey đã không chết nếu anh Tường Luân không kéo cô ấy nhảy cùng. Carey của mình…
Tử Khiêm: h thì tớ đã hiểu tại sao cậu lại hận anh Tường Luân đến vậy
Giai Đình(giọng buồn so): Thì ra đến tận bi h cậu vẫn chưa quên được Công chúa Carey và vì vậy cậu đã không cho mình 1 cơ hội nào. Ngày trc cậu nói là cậu đã có người con gái ở trong lòng. mình cứ tưởng là Triết Vũ ghét mình nên mới nói vậy…thì ra lại đúng là sự thật.
Tường Vi(nhìn Triết Vũ không chớp mắt): Nếu bi h cả 2 người đó còn sống thì sao
Chấn Thiên: không thể có truyện đó đc đâu, đầu heo ak. Chắc chắn là 2 người họ chết rồi. 2 người họ đã rời xa bọn tôi thật rồi.
Tường Vi: Xem ra 2 cậu có vẻ đau buồn wa’ trc cái chết của bạn mình mà không nghĩ ra đc truyện gì xa xôi. tôi không hiểu rõ lắm về truỵen của mấy người, cũng không biết Tường Luân hay Carey là ai nhưng tôi dám bảo đảm chắc chắn 2 người họ chưa chết,chí ít là cũng chưa chết ngay khi nhảy xuống vực. nếu họ đã chết thì phải thấy xác của họ chứ làm gì có truyện tìm không ra.
Triết Vũ(nhìn Tường Vi ánh mắt lạnh lùng): Này đầu heo, cô biết tại sao tôi còn sống được đến tận h này không? là bởi vì trong suốt 13 năm nay, tôi vẫn sống bằng hi vọng và niềm tin cô vừa nói. vì tôi vẫn luôn hi vọng, ngay cả lúc ngủ trong giấc mơ, tôi cũng cầu nguyện Carey và cả anh Tường Luân nữa 1 ngày nào đó sẽ xuất hiện,sẽ quay trở về. Và chúng tôi sẽ lại sống vui vẻ bên cạnh nhau như ngày trước
Tường Vi(cáu kỉnh): Tôi chẳng quan tâm.Mấy người xem ra có vẻ rất thích sống với hoài niệm nhỉ? Vậy thì cứ đi mà sống tiếp với mấy cái kỉ niệm đau buồn đó 1 mình đi. đừng có lây buồn sang cho người khác nữa.ngày gì thế này không biết,toàn chết chóc với xa cách biệt li.Rõ là vớ vẩn mà.
Rồi Tường Vi bỏ ra ngoài.Vừa bước wa cánh cửa lớp, nét mặt Tường Vi trở nên vô cùng băng giá. Ánh mắt thoáng chút buồn rầu, đau khổ. “Nếu thích cái cô Carey đó đến vậy thì sao cậu không chết cùng cô ta luôn đi. tại sao còn sống để mà phải đón nhận đau đớn như vậy.Cậu đã có người con gái trong lòng rồi. 1 ác ma đội lốt thiên thần như cậu cũng biết yêu,cũng phải khổ sở trong tình duyên vậy ak, Âu Triết Vũ.Tại sao cậu lại chung tình với cô gái đó như vậy. Lúc đó cậu còn wa’ nhỏ, tình cảm đâu thể sâu sắc vậy chứ. hãy quên cô gái đó đi nếu không cậu sẽ tiếp tục đau.mà tại sao tôi lại phải wan tâm xem cậu có đau không?tôi ghét cậu, Âu Triết Vũ.mỗi lần ở bên cạnh cậu, tôi đều không còn là mình nữa. tim tôi đập nhanh hơn,luôn hướng đôi mắt về phía cậu nhưng nào cậu có phát hiện,nhận ra. Cảm giác gì đó lạ lắm cứ len lỏi vào tim tôi. Đau.Thật sự rất đau. giống như mỗi lần nhìn thấy bóng hình mờ ảo đó - bóng hình của 1 người tôi không biết cứ xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi.
**********************************************
Trong khi đó tại phòng 605, kí túc xá cho sinh viên Dracate, có 1 anh chàng rất đẹp trai đang nói chuyện qua điện thoại (may mà t/g nhanh chân,lẻn được vào phòng nghe trộm.khà khà.anh đẹp trai oy,anh chết chắc rồi.)
Thiên Dã: Dyland,anh nói thật đấy hả? có khả năng em gái của Daniel đã trà trộn vào làm hs của trường Dracate rồi uk?
Dyland:không phải có khả năng mà là chắc chắn luôn đấy. Vấn đề bây h chỉ là liệu cô ta có hình dạng ra sao? đã vào được Dracate bao lâu và đã biết được những truyện gì rồi
Thiên Dã: được rồi,em sẽ điều tra vụ này. Nhân tiện anh có biết Công chúa Lá bài Hàn Tường Vi không?
Dyland:Công chúa lá bài ak?uhm…1 chút.sao?có truyện gì hả?nghe đâu cô ta khá xinh đẹp nhưng IQ bình thường,tôi cũng chưa gặp bao h.và tôi được biết cô ta bói tú khá chuẩn, chính xác 95%. sống 1 mình, không có người thân,họ hàng. Cô ta trọ ở số nhà 12 đường Night Roland. Có 1 người bạn thân, tên là Nhược Ninh gì đó, rất giàu có và học giỏi. Nhưng sao tự dưng cậu lại hỏi về cô ta vậy
Thiên Dã: cũng không có truyện gì đâu. chẳng qua tò mò vì cô ta là hs mới chuyển tới và…
Dyland:Khoan đã nào,Thiên Dã.ko phải cô ta là người bình thường uk?
Thiên Dã:thì đúng là vậy đó.truyện này kể ra cũng dài, thôi để hôm nào gặp nhau em sẽ kể cho anh nghe sau. nhưng cô ta có nét gì đó khá quen. hôm nào anh thử về trường gặp cô ta được không
Dyland:uk, tôi biết rồi. còn truyện gì nữa không
Thiên Dã:không.nhưng dạo này mọi học viên của Dracate càng ngày càng wan tâm hơn về cái chết của anh Tường Luân và Carey cũng như mối wan hệ giữa 2 người ấy
Dyland:truỵen đó thì cũng dễ hiểu thôi mà. chỉ cần họ biết sức mạnh của Carey họ sẽ có câu trả lời ngay. Các học viên Dracate đều biết Tường Luân có năng lực của ánh sáng và đó cũng là năng lực kế thừa từ dòng họ ánh sáng cao quý. Chỉ có những người thuộc dòng họ này mới có thể điều khiển ánh sáng. Nhưng họ không biết các thành viên của gia tộc ánh sáng có 2 sức mạnh. và Tường Luân cũng có 2 sức mạnh. Còn Công chúa Carey thì…
Cũng ngay lúc đó tại 1 nơi khác (là nơi nào thì t/g chịu. t/g là người mù đường mà, hix)
Người 1: Thưa chủ nhân, tiểu thư vẫn ổn ak.Hiện h cô ấy vẫn chưa nhớ ra truyện gì
Người 2: Ta biết.
Người 1: vậy tại sao chủ nhân lại có vẻ lo lắng vậy ak
Người 2: Vì ta không biết có nên giải phong ấn cho tiểu thư nhớ lại không nữa. Ta đã phong ấn cho nó quên đi mọi truyện đã xảy ra. Có vẻ nó đang sống rất vui vẻ với 1 thân phận mới. Ta không biết có nên phá vỡ đi sự bình yên đó không nữa. nhưng ta lại cần nó giúp đỡ ta trong việc tìm hiểu nội bộ Dracate.muốn phá huỷ Học viện Dracate thì ta cần phải biết tình hình của 4 hiệu trưởng. dẹp giặc phải bắt tướng giặc. Câu nói đó không sai đâu.nhưng như vậy thì tiểu thư sẽ...
Chương 7
NGOẠI TRUYỆN : A BRAVE PRINCESS - Bông hoa can đảm nhất
Địa điểm:- kí túc xá cho hs khối cấp 2 DracateChương 8
Hỡi Bạch Mã hòang tử của emChương 9
Tại phòng 502, kí túc xá cho sinh viên Dracate. Còn 13 ngày nữa thanh tra sẽ về
Chấn Thiên(tức giận): Cái cô đầu heo, đầu bò này. cô ngốc thật hay giả ngốc thế. tôi không tin trên đời này còn có loại người đầu đất như cô đâu. tuyệt chủng lâu rồi. cô nên được đưa vào viện bảo tàng thì hơn
Tường Vi(mếu máo): ek, Chấn Thiên.cậu đừng xúc phạm tội vậy. tôi đâu có muốn vậy đâu. tôi đã cố hết sức rồi, hix
Chấn Thiên(mặt đỏ gay gắt vì tức): Cố hết sức rồi uk? cô giỡn tôi ak? không muốn học ở đây nữa thì cứ nói thẳng ra.
Tường Vi: không phải. tôi muốn được tiếp tục học ở đây mà. tôi đã học rất chăm chỉ mà
Chấn Thiên: vậy thì với tình trạng hiện nay, mấy vị thanh tra sẽ tống cổ được cô chắc rồi. có mỗi pha chế thuốc gây cười dễ vậy mà làm mãi không xong. Đúng là lãng phí thời gian của tôi
Tử Khiêm(vừa mới đi tập bóng rổ về): Có gì mà 2 cậu thảo luận rôm rả vậy? Tường Vi, cậu học thế nào? tốt chứ
Tường Vi(ấp úng): không được tốt cho lắm đâu
Tử Khiêm(mỉm cười): đừng khiêm tốn vậy. cậu dễ thương lắm, lại dịu dàng, khiêm tốn nữa… Tường Vi quả không hổ danh là Công chúa… phải không Chấn Thiên
Chấn Thiên(cười miệt thị): oh tất nhiên rồi. 1 cô công chúa rất thông minh, tiếp thu nhanh. lại khéo léo nữa. vì vầy mà cái áo khoác của tôi để ở ghế đã tìm được nơi cư ngụ mới. Hàn Tường Vi, cô phải đền lại cái áo khác cho tôi đấy. Cái đồ hậu đậu. tôi bảo cô đi đun thuốc chứ không phải là đun cái áo của tôi. tôi mà không ra tay kịp chắc ngày này năm sau là giỗ đầu của chúng ta rồi. cô muốn chết thì chết 1 mình nha. đừng kéo tôi theo cùng. tôi không thích du lịch ở suối vàng đâu
Tường Vi(mặt ủ rũ): tôi biết rồi
Tử Khiêm: Vậy là buổi học đầu tiên không được suôn sẻ ak? thôi không sao. đừng buồn công chúa Tường Vi.bọn mình cố hơn là được mà
Tường Vi(mặt tươi tỉnh hơn 1 chút): Cảm ơn Khiêm vì đã an ủi mình
Tại phòng điều chế Ma dược trường Dracate, còn 12 ngày nữa là thanh tra đến
Tử Khiêm: không phải đâu,Tường Vi. muốn pha chế được thuốc ngủ cậu phải canh đúng thời gian đun thuốc, nếu không thuốc sẽ hỏng đấy
Tử Khiêm: Cậu phải cho lửa nhỏ thôi
Tử Khiêm: Mau bỏ thêm mấy cọng cỏ Kim Ngư đi, Vi
Tử Khiêm: cậu cho quá nhiều bột Liua rồi
Tử Khiêm: không phải. cậu lại làm sai rồi Tường Vi, phaỉ thế này chứ
Tử Khiêm: trời ơi, sao cậu lại cho cái cây này vào hả. muốn tạo thuốc nổ hả. Chết cả lũ bây h
Tử Khiêm: oái, bình cứu hoả đâu rồi.cháy.cháy.cháy. Triết Vũ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Triết Vũ(vừa đi ngang qua): gì thế.bộ hai người điên hả? đốt lửa trong phòng học sẽ bị kỉ luật đây
Tử Khiêm:còn ở đó mà lảm nhảm hả, Âu Triết Vũ. mau dập lửa giúp đi
Triết Vũ liền xoè tay ra, ngón tay khẽ chuyển động rồi lửa bỗng giảm dần và mấy giây sau thì tắt hẳn
Tử Khiêm(thở phào nhẹ nhõm): suýt thành chuột nướng. Vẫn còn cao số chán
Triết Vũ(nhíu mày): đã xảy ra truyện gì vậy. đừng nói với tôi đây là tác phẩm của cô đấy nhé đầu heo
Tường Vi(mặt như cái bị rách): mình lại làm hỏng rồi
Tử Khiêm: thôi không sao đâu Vi. Mới 2 ngày thôi mà. Vẫn còn thời gian. Cậu sẽ khá hơn thôi. nhưng h thì mình đã hiểu tại sao Chấn Thiên nhất quyết sống chết không cho bọn mình học ở trong phòng kí túc xá rồi
Tại 1 phòng học trong KHU PHÁT TRIỂN NĂNG LỰC, còn 11 ngày nữa là đến ngày chết
Kì Bình ( mặt méo xệch): anh tưởng thằng Chấn Thiên nó doạ anh.ra đúng là sự thật ak. Tường Vi ơi, thế là đi tong cái nồi đun thuốc anh mới mua rồi, hix
Tường Vi(mặt méo không kém): Xin lỗi anh,Kì Bình.em sẽ mua đền anh cái khác khi nào em có tiền
Kì Bình:thôi, bỏ đi. anh có thể mua mấy trăm cái mà. em không cần đền đâu. Để dành tiền mà chuẩn bị chuyển trường em ak
Tường Vi(nước mắt lăn dài): Anh ơi, emmmmmmmmmm…………………
Kì Bình(thở dài): khổ quá. em đừng khóc. anh sợ nhất là nước mắt phụ nữ đấy. Nín đi em. chắc em sẽ không sao đâu. em sẽ qua đợt sát hạch này thôi và em sẽ không bị đuổi đâu. Chúng ta thử lại lần nữa nhé.
Tại khu rừng bí ẩn, còn lại 10 ngày cuối
Chí Kiệt(la hét um rừng):trời ơi sao số tôi lại khổ thế này. Tường Vi ơi là Tường Vi. đây đã là cái nồi nấu thuốc thứ 14 em làm hỏng trong ngày hôm nay rồi đấy. anh xin em, anh cắn răng cắn cỏ lạy em. em mà còn làm hỏng cái nồi này nữa là anh không còn dụng cụ để học đâu. Nồi này anh đã phải đặt riêng ở tiệm đồ pháp thuật CON BỌ RÙA đó.
Tường Vi:em xin lỗi. em không cố ý mà.anh đừng giận. em sẽ cố gắng mà
Chí Kiệt(cuối cùng cũng thở dài giống như 3 người trước): thôi, không sao đâu. quên truyện này đi. Hôm nay chúng ta nghỉ sớm nha. Anh phải đi mua mấy cái nồi với ít nguyên liệu.Mai anh có bài kiểm tra pha chế thuốc biến hình
Tường Vi:thuốc biến hình uk?
Chí Kiệt:uk, 1 loại thuốc pha chế rất khó nên anh cũng cần phải tập lại.Vậy mình tạm dừng ở đây
Tại khuôn viên trường Dracate, 9 ngày nữa thanh tra sẽ có mặt ở trường
Vô Kị(nổi tiếng luôn lạnh lùng và bình tĩnh trước mọi việc nhưng ngay tại thời điểm này cũng đã phải mất bình tĩnh và kiên nhẫn): Ôi, Hàn Tường Vi ơi. em tha cho anh đi.em đang pha chế thuốc gì thế hả?mùi khó ngửi quá. cẩn thận chúng ta lại bị đưa ra kỉ luật vì tội gây ô nhiễm môi trường, ảnh hưởng đến bầu không khí trong lòng của trường học
Tường Vi:sao em cứ pha chế hỏng hoài nhỉ.em đã cố hết sức rồi mà sao vẫn không có 1 chút xíu tiến bộ. Em biết là em rất ngốc nhưng … (nước mắt rơm rớm. ôi trời, động1 tí là cô này khóc. đố ai thấy cảnh này mà dám mắng nữa. nhìn cô nàng tội nghiệp quá chừng.ai thấy cũng phải xót xa đau lòng. nhìn Hàn Tường Vi sau 5 buổi học mà tiều tuỳ thấy rõ.mỗi tội nhìn mấy anh đã dạy chị này còn tiều tuỵ, thê thảm hơn)
Vô Kị: Vẫn còn 9 ngày nữa mà Tường Vi.Em đừng quá lo lắng.biết đâu Thiên Dã và Triết Vũ lại có cách giúp em thì sao? Hai người đó thông minh nhất trường mà. Yên tâm em ak. Ngoài 7 người bọn anh ủng hộ giúp đỡ em, em còn có sự hậu thuẫn lớn từ 4 hiệu trưởng mà
Tại nhà bếp của trường Dracate, 8 ngày phù du nữa ơi. trôi qua nhanh nhanh cho t/g nhờ cái, cho người đọc đỡ sốt ruột, được không? mà không biết mấy bác nấu bếp chạy đâu mất rồi
Tường Vi(không dấu nổi vẻ ngạc nhiên): anh Thiên Dã ơi, sao chúng ta lại học ở trong bếp vậy
Thiên Dã(nở nụ cười bí ẩn): vì anh đã tìm ra cách giúp em học được môn này
Tường Vi(sửng sốt): thật ak?cách gì thế anh
Thiên Dã(nháy mắt): bí mật. Tường Vi?Em biết nấu ăn chứ?
Tường Vi(gật đầu): em biết
Thiên Dã(nháy mắt): vậy phiền em nấu cho anh vài món cho bữa trưa được không?
Tường Vi: okie. anh muốn ăn gì. em sẽ nấu cho
Thiên Dã(ngạc nhiên): chẳng lẽ em biết làm nhiều món lắm sao?
Tường Vi(cười): anh nói lạ. từ nhỏ em đã học nấu ăn nên tất nhiên sẽ làm được nhiều món rồi. Chẳng lẽ nhìn mặt em trông vô tích sự đến vậy ak
Thiên Dã(phì cười): không, em muốn mời anh mốn gì thì hãy nấu món đó. Với anh thì sao cũng được
Tường Vi(suy nghĩ): nếu em mà nói câu đó với Âu Triết Vũ thế nào cậu ta cũng bảo em không có chính kiến cho coi. Vậy em sẽ làm sườn sào chua ngọt cho anh nha, và soup cua nữa. được chứ?
Thiên Dã: ukm
Sao tim mình tự dưng thấy nhói khi nghe cô gái này nhắc đến Âu Triết Vũ nhỉ? Cảm giác giống như ngày trước đi bên cạnh nhưng cô ấy luôn nói về người con trai khác.lúc nào cũng là anh Tường Luân.Có cảm giác như mình chỉ là người thay thế. Quái thật mình sao thế này? đây mới là lần thứ 2 mình tiếp xúc với Tường Vi mà. Lí Thiên Dã mày điên rồi. Tỉnh lại đi. MÀy đang bị ám ảnh vì truyện gì vậy. Tường Vi không phải là cô ấy đâu
1 lúc sau
Thiên Dã(không còn tin vào mắt mình nữa): Đây là các món ăn do chính em nấu uk? nhìn trông hấp dẫn quá
Tường Vi(cười e thẹn): Vậy thì anh ăn nhiệt tình vào nhé
Thiên Dã(gắp 1 miếng bít tết lên ăn):mùi vị này…
Tường Vi(lo lắng):sao?ko ngon hả anh
Thiên Dã:không phải. Ngon lắm em ak. thật sự là rất ngon. em có thể làm đầu bếp cho hàng 5 sao rồi
Tường Vi(tiếp tục cười): anh đề cao em quá rồi. Mũi em sắp nổ rồi đó
Thiên Dã: ơ, anh nói thật mà. không phải là khen xã giao đâu.nhưng em nấu ăn ngon y hệt Carey vậy. đến cả hương vị cũng rất giống. 13 năm nay anh vẫn chưa thể quên được hương vị này cũng như chưa tìm được món ăn nào có hương vị giống vậy
Tường Vi:vậy ak. em nấu giống Công chúa Carey lắm ak? Anh Thiên Dã, anh biết không? hương vị mỗi món ăn đặc trưng ở mỗi người. đó là do cách họ phối hợp nguyen liệu cũng như điều chỉnh lửa thôi
Thiên Dã(chau mày, lắc mạnh vai Tường Vi): Carey…………em là Carey phải không? nếu bảo hình dạng này không giống thì cũng không đúng. em là Carey?em chưa chết?
Tường Vi(mặt nhăn nhó): Đau. đau quá. anh làm gì vậy. em là Hàn Tường Vi mà. Đâu phải là Carey
Thiên Dã(buông tay): Xin lỗi em, Tường Vi. tại em nói giống Carey quá nên trong phút chốc anh đã nhầm tưởng em là cô ấy. Anh xin lỗi. mà Tường Vi này.sao em nấu ăn tốt vậy mà nấu thuốc thì kém thế (Thiên Dã tìm cách lảng tránh chủ đề)
Tường Vi(ử dột): em cũng không biết nữa. nhưng pha chế Ma dược khác rất nhiều so với nấu ăn
Thiên Dã(vẫn còn khá sượng sùng sau vụ nhận nhầm người lúc nãy): thật ra thì cũng không khác nhau mấy đâu. Tường Vi, lúc nấu thuốc, em hãy coi như mình đang nấu ăn đi. em cũng cần phải kết hợp lửa và phối nguyên liệu
Tường Vi:sao mà coi như vậy được chứ
Thiên Dã: được mà. em hãy nghĩ nếu em làm hỏng thuốc thì em sẽ làm hỏng món ăn của em. vậy là em sẽ có quyết tâm hơn phải không?
Tường Vi:thôi được, em sẽ thử làm theo cách anh nói
Thiên Dã:vậy thôi nhé.bài học ngày hôm nay kết thúc ở đây. ngày mai em hãy lên tầng thượng của Khu phát triển năng lực. chúng ta sẽ học ở đó
Tường Vi(ngạc nhiên): em sẽ học với anh ak
Thiên Dã(cười): tất nhiên. thế em nghĩ là ai khác uk?
Tường Vi:không.vậy mai gặp anh ak. em chào anh
Tường Vi nói xong liền bước ra ngoài.
Vậy mà mình tưởng mình sẽ học cùng Triết Vũ cơ? và hình như không phải chỉ có Triết Vũ mới là người duy nhất đã có tình cảm với 1 cô gái lúc còn bé thì phải. hix, đau quá.chắc là vai mình tím bầm rồi. nhìn anh ta lúc gọi tên Carey, mình đã bắt gặp ánh mắt đó ở đâu rồi nhỉ? mình có cảm giác rất lạ. cảm giác đó là gì
7 ngày nữa là chương trình đào tạo ngắn hạn của Hàn Tường Vi sẽ kết thúc. Đây là tầng thượng của Khu phát triển năng lực. t/g nhanh chân đã leo lên đây và tìm được 1 chỗ trốn thích hợp để có thể tiện theo dõi Hàn Tường Vi và Lý Thiên Dã.
Thiên Dã: Tường Vi,em làm tốt hơn rồi đấy. thuốc có màu và vị giống giống rồi, chỉ cần điều chỉnh 1 chút nữa là ổn
Tường Vi(mặt toe toét): vậy ak? em đã cố rất nhiều mà. hì, xem ra cũng không phụ công các anh huấn luyện cho em nhỉ? em cũng giỏi đấy chứ?
Thiên Dã(cũng cười): tự sướng ak? điều đó phải để anh nói chứ? cái cô này, chịu em luôn
Tường Vi(mắt long lanh): vậy hôm nay được về sớm không anh?
Thiên Dã(hơi đơ mất mấy giây khi bắt gặp vẻ mặt này của Tường Vi): sao?em có việc bận ak?
Tường Vi:thì Hoàng tử hắc ám bảo em hôm nay nhớ xin anh về sớm rồi phải đi cùng cậu ta đến 1 nơi nào đó, em cũng không rõ
Thiên Dã(nhíu mày): hoàng tử hắc ám?
Tường Vi: ak, là Âu Triết Vũ đó anh
Thiên Dã(thoáng nét buồn): ukm, vậy thì em cứ về đi
Tường Vi(mừng rỡ): Vậy em về nhé. anh cũng xuống luôn chứ
Thiên Dã: không, anh muốn ở đây thêm 1 chút nữa. em cứ xuống trước đi
Tường Vi: vâng, thế em đi đây. em chào anh
Khi Tường Vi đi gần đến cửa thì Thiên Dã bỗng lên tiếng
Thiên Dã: Tường Vi! hôm nay em học tốt vậy không phải vì lời khuyên hôm trước của anh đúng không?
Tường Vi(ngơ ngác): Dạ? Sao ak?
Thiên Dã: vì em muốn xin anh về sớm để đi cùng Triết Vũ nên em mới học tốt vậy?
Tường Vi: em không hiểu ý anh là gì. nhưng thực ra là hôm nay em đã rất cố gắng. em cũng không biết tại sao hôm nay em lại làm tốt như vậy nữa. nhưng chắc không phải chỉ vì muốn anh hài lòng và cho em về trước đâu. em nghĩ là vì em đã nhập tâm lời dạy của anh,anh tin không?
Nói xong thì Tường Vi đóng cửa lại. 1 nụ cười thoáng qua trên môi Lý Thiên Dã. “em đã nhập tâm lời dạy của anh ak. anh sẽ tin điều này.em đã coi trọng lời nói của anh sao, Tường Vi. em càng ngày càng làm anh thấy bối rối khi đối diện với em đó, cô bé ak.em giống người đó lắm”
Tường Vi chạy như bay xuống cầu thang vì sợ trễ h hẹn với Âu Triết Vũ. cô cũng chẳng biết tại sao mình lại phải sợ Triết Vũ đến vậy và cứ răm rắp nghe lời cậu ta nữa. bỗng Tường Vi bị hẫng chân. cô đang lao xuống cầu thang. không túm được lan can cô chết chắc mất. Tường Vi liền quơ tay tìm cách túm lấy vật gì đó để giữ mình lại. nhưng không chạm được vật gì, Tường Vi vô cùng hoảng sợ,phen này cô được gặp chúa trời sớm rồi. Tường Vi nhắm chặt mắt và tiếp đất. cô tiếp đất an toàn, Tường Vi thấy mình vẫn ổn. cô cảm thấy có cái gì đó êm lắm dưới người mình. môi cô chạm vào cái gì đó khá mềm mại và hơi ướt. và 1 hơi thở ấm nóng phả vào mặt mình . cô thấy máu mình dồn hết lên não. Có cái gì đó không ổn rồi. cô vội mở mắt ra. cả cơ thể Tường Vi đang đè lên ai đó, môi cô đang đặt lên môi của người này. là 1 chàng trai và người đó là………….
Chúc các bạn online vui vẻ !