CHƯƠNG 55: HÓA NGỐC
Ngàn lần xin đừng nói hai tiếng rời xa như vậy sẽ khiến đôi tim đau khổ vô bờ.
Chỉ là bên cạnh nhau thôi nhưng vẫn rất yên bình, dù em không biết không hiểu cũng chẳng sao.
Buổi sáng tinh sương không vướng chút bụi trần nào, Tử Phong một thân âu phục đen lãnh đạm ngồi bên giường bệnh của Tâm Di. Hiện tại anh không thể làm gì ngoài việc nhìn người con gái mình yêu thương say giấc nồng, thà như vậy tim anh sẽ không đau. Mỗi nhíu mày trong giấc ngủ của Tâm Di khiến tim anh nhức nhói lạ thường.
Là yêu
Là thương
Chỉ khi yêu thương sâu đậm mới vì đối phương tổn thương mà lòng đau như cắt.
Tâm Di đột ngột cử động, đôi mắt vô hồn không chút sức sống thoắt ẩn thoắt hiện đâu đó đau đớn cùng tuyệt vọng.
- Tâm Di! Em tỉnh rồi._Tử Phong cười yếu ớt ôm lấy Tâm Di.
Tâm Di không biết rằng chỉ một cử động của cô cũng khiến tim Tử Phong đập loạn nhiều xúc cảm phức tạp.
Tâm Di hoảng sợ ngồi dậy thân hình run rẩy, đầu óc cô chính là một mảng kinh hoàng.
- Ba…, mẹ không thể chết đừng bỏ con một mình, con rất sợ!_Tâm Di đôi môi tái nhợt ánh mắt tràn ngập ánh nhìn sợ hãi.
- Tâm Di, có anh ở đây đừng sợ._ánh mắt Tử Phong từ vui mừng chuyển sang hoảng hốt.
Tâm Di của anh thật sự không có tỉnh lại, cô thật sự muốn vứt bỏ tất cả chìm trong đau đớn này sao? Anh biết làm sao đây?
- Ba…mẹ đừng đi đừng bỏ lại con!_Tâm Di rơi nước mắt nức nở khóc.
Giờ phút này cô không có ý thức được bất cứ thứ gì ngoài mảnh kí ức đầy nỗi đau cùng mất mát kia. Trong một ngày ba mẹ đều không còn, em gái biến mất. Cô phải sống sao đây? Một đứa bé chín tuổi có thể làm gì để cứu ba mẹ trong biển lửa đây. Một đứa trẻ đáng thương có thể làm gì để ngăn không cho ngườ kia bắt em cô đi đây?
Nức nở
Thản thốt
Đau đớn
Sợ hãi
Một đứa trẻ yếu ớt có thể chịu nổi sự đả kích này sao?
Cô van xin người đàn ông đó, cô xin ông ta đừng giết ba mẹ cô, cô van xin ông ta đừng bắt em cô đi. Vì sao người đàn ông đó lại lãnh đạm, vô tâm đến vậy? Ông ta là không có tính người sao? Cô làm tất cả cũng chỉ có thể nhìn nụ cười như ác ma của ông ta, nhìn ông ta một thân lãnh đạm mang người em gái cô đi trong hôn mê, bỏ lại cô cùng ba mẹ trong biển lửa.
Cô chỉ có thể nở nụ cười tựa thiên thần bị ác ma đánh bại, đôi cánh thiên thần cũng không còn lấy gì mà cứu mạng những người thân yêu của cô đây? Cô nghe Tử Phong gọi cô chính là một thiên thần nhỏ, cô tin mình có khả năng đem lại may mắn cho người khác. Nhưng vì sao chính gia đình cô lâm nạn lại không thể đem may mắn kia cứu sinh mạng họ. Một màn nhìn những người thân yêu rời xa tầm mắt có biết bao đớn đau cùng phẫn uất. Đầu tiên chính là người cô quấn quýt yêu thương gương mặt tuấn mĩ mang tên Tử Phong, nhìn anh ra đi cô có biết bao lo sợ sẽ không gặp lại anh. Tiếp theo một nhà ba người thân yêu còn lại cũng rời cô mà đi.
Cô tự hỏi ông trời Diệp Thiên Tư gây nên tội lỗi gì, vì sao lần lượt người cô yêu thương đều rời cô mà đi không quay trở lại. Họ có biết cô một mình rất cô đơn và lạc lỏng giữa biển người mênh mông.
Tử Phong quặng thắt tâm can ôm Tâm Di vào lòng, nghe tiếng cô nức nở anh cũng như ngừng hô hấp. Anh chỉ có thể dùng vòng tay của mình ôm lấy cô, anh không thể giảm bớt đau đớn cho cô thì hãy để anh là người duy nhất bên cạnh che chở cho cô lúc này.
- Tâm Di! Em có thể đừng để ý đến quá khứ kia không?_Tử Phong nhẹ giọng cầu xin âm thanh trầm thấp ẩn nhẫn đau thương.
Chỉ cần cô vứt bỏ quá khứ kia thì có thể bình yên cùng anh bước tiếp, cô vẫn là cô vẫn là người anh yêu không có gì thay đổi. Nhưng hà cớ gì ông trời nhất quyết để cô lâm vào tình cảnh này để khiến cô một nụ cười trên môi cũng không có, một gương mặt u uất tang thương vì mất đi người thân.
- Tử Phong! Em không phải thiên thần em không cứu được ba mẹ…huhu._Tâm Di nước mắt lả chả không sao kiềm chế được.
- Không phải lỗi của em, là anh…là anh không giữ lời hứa ở lại cạnh em._Tử Phong nghẹn ngào, từng lời nói của cô vì sao lại làm lòng anh tê dại đến vậy.
- Ba…mẹ có thể không mang con theo._Tâm Di một chốc vô hồn âm thanh lãng đãng không tỉnh táo.
- Đừng…Tâm Di mau tỉnh lại, đừng rời xa anh. Em như vậy có biết anh đau lắm không?
Cứ như vậy khắp phòng bệnh một không khí ảm đạm đến lạnh lẽo cùng đau thương. Một cô gái run rẩy không ngừng nói những lời làm lòng người tái tê nằm trong vòng tay chàng trai. Một chàng trai một thân tuấn lãng thanh âm chua xót cố trấn tĩnh người mình yêu.
Một thoáng nhìn qua khiến người ta có cảm giác vô cùng não lòng, mùi yêu thương hòa lẫn đau thương là vui hay buồn đây?
Họ yêu nhau không sai, họ bên nhau không sai thế nhưng xung quanh họ chỉ có nước mắt không có nụ cười khi nhìn vào họ nên vui sao? Mười phần người ta gọi đó là bi đi.
Để bên nhau cũng thật khó nhưng bên nhau mà không có nụ cười cũng là một loại cực hình. Để nhìn thấy một nụ cười của người mình yêu họ phải trả giá rất nhiều thế nhưng vẫn còn nhiều chướng ngại.
Là oán hận của đời trước vì sao bắt họ gánh chịu? Tê tái như vậy, đau thương như vậy cuộc đời thật là khắc nghiệt.
Không ai có lỗi cả, cũng chỉ vì tình yêu mà họ ra nông nổi như vậy sao?
Bên ngoài căn phòng có hai bóng người nhìn một màn này cũng cảm xúc hỗn độn không thể tìm được đường thoát ra. Họ hành động theo ý nghĩ cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ mang lại kết quả như vậy. Họ không nghĩ rằng vì đánh thức kí ức mà khiến người con gái đó đau đớn đến như vậy.
Quả nhiên trên đời này cũng chỉ có Tử Phong trong tâm tư cô gái này, dù tâm tư hoảng loạn vẫn nhớ đến anh. Cũng chỉ có anh mới đủ sức che chở cho cô gái ấy đang đứng trong bể khổ.
Hai bóng dáng ấy không lâu liền rời đi trong sự ảm đạm cùng đau xót nhưng không rõ rằng họ có còn tiếp tục khơi gợi lại kí ức kia không?
Tất cả mọi người từ nhà họ Du đến họ Lăng, họ Dương đều cảm thấy vô cùng thương cảm cho hai người trong phòng bệnh kia. Họ không có cách nào khiến cho Tâm Di vơi đi đau đớn, họ cũng không thể đến gần cô bởi vì họ biết ngoài Tử Phong ra cũng không còn ai có thể che chở cho cô, đem đến cho cô sự an toàn.
Tử Phong một mực ở bên cạnh cô, một ánh mắt lãnh đạm thương tâm thật sự khiến người ta không kìm được mà rơi nước mắt. Tuy nhiên không ai dám bước vào phòng dù là nửa bước.
Thiên Ân khẽ thở dài đây thật ra là chuyện gì, anh vừa mới có tin vui một tin buồn lại đến khiến anh cũng không dám hé môi chuyện mình sắp nói. Ông trời cũng khéo đùa đi nhưng anh cũng không có cách khiến hai người trên giường bệnh kia bớt đau khổ. Một đôi tưởng như từ khi vừa sinh ra đã dành cho nhau thế nhưng khó có thể có được bình yên, coi đó như là trắc trở trong tình yêu dành cho họ nhưng nó cũng quá khắc nghiệt rồi.
Không biết qua bao lâu phòng bệnh lại một mảnh thanh tĩnh, Tâm Di mê man khóc suốt rồi mệt cũng lại thiếp đi trong vòng tay Tử Phong. Những giọt lệ tinh khiết vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt kia. Một nỗi đau đọng lại nơi trái tim kia.
————————————
[FLASH]http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNy8xMi84LzYvInagaMEODY0ZGM4MTg4MjY5NzE0ZDBhZjk3ZDA2NmI4Nzg3MDkdUngWeBXAzfFdhWeBGsgaW4gYSBEmUsICmVhWeBXkgUm9hZHxKYW5nIE5hUmF8MXwz[/FLASH]
Ánh nắng xuyên qua cửa kính lên hai con người đang ôm nhau trên chiếc giường ngủ say.
Ánh sáng lan tỏa khắp nơi, một chân trời đỏ ửng hé mở ở phía đông. Vầng dương đỏ tươi như mỉm cười ban phát ánh sáng.
Người con trai có gương mặt hoàn mĩ thoáng nhíu mày có chút không hài lòng với sự quấy rối này. Chỉ là người con gái kia vẫn như một con mèo nhỏ nép trong lòng người con trai kia mà say ngủ.
Một bức tranh của một đôi tình nhân hạnh phúc bảo ai dám cả gan phá rối đây. Khó nhận biết rằng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, bên trong đó vẫn là bi thương cùng hoảng loạn.
Tử Phong mở mắt trời đã sáng rồi, anh nhíu mày nhìn người con gái đang trong vòng tay mình mà thở dài một cái. Gương mặt Tâm Di có chút biến chuyển, nhưng tinh thần vẫn không chuyển biến hơn bao nhiêu. Cô vẫn thường giật mình nửa đêm, vẫn thường chìm trong sợ hãi.
Ba ngày nay Tâm Di vẫn đau đớn như vậy không có khởi sắc, Tử Phong chỉ có thể cắn chặt răng nén đau đồng ý cho Hà Lam dùng thuốc giúp cô an ổn ngủ. Nếu cô vẫn không thoát khỏi tình trạng này, anh lại nảy sinh một loại tâm niệm tà ác.
Tử Phong mệt mỏi xoa trán muốn trấn tĩnh bản thân nhưng càng nghĩ anh càng không an tĩnh được. Anh liếc nhìn người con gái vẫn nằm trên giường lại hiện tia đau lòng nhưng cũng không có cách làm vơi đi nỗi đau kia.
Tử Phong một thân dày đặc nỗi lo đi vào phòng tắm, có lẽ anh đúng là tinh thần không được ổn. Đúng là anh thường trực ở bên cạnh Tâm Di nhưng cũng không có phút giây bình yên.
So với tiếng tiếng nước réo rắc trong phòng tắm, bên ngoài có chút yên tĩnh hơn. Trên giường có một thân người đang khẽ động đậy thân. Chớp chớp mi mắt tiếp nhận ánh sáng Tâm Di đưa tay dụi dụi mắt như bản năng vốn có của một đứa trẻ. Tâm Di nghiêng người nhìn quanh căn phòng tao nhã nhưng lạnh lẽo một lượt. Cô liền ngồi dậy khởi động cổ vài cái đầy mệt mỏi, đưa tay gải gải đầu. Tâm Di có chút bừng tỉnh, căn phòng này không phải của cô nhưng cô nhận ra đây là phòng của Tử Phong.
Tâm Di đi xuống giường, một bước lại một bước rất nhẹ nhàng lại chau mày than vãn một tiếng.
- Ai da sao toàn thân lại mệt mỏi như vậy?
Người ở trong phòng tắm căn bản đã tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Đầu tóc Tử Phong ướt sủng, một thân màu trắng áo thun quần lửng, trên cổ còn choàng thêm chiếc khăn lông trắng chuẩn bị lao khô tóc. Dù chỉ là đồ ở nhà cực kì đơn giản nhưng vẫn đẹp trai như thường nhưng ánh mắt buồn lo cùng lãnh đạm. Phải hôm nay anh quyết định không đi làm, một việc chuyên tâm ở bên cạnh Tâm Di.
” Cạch”
Tử Phong mở cửa đi ra mới đi được vài bước liền mở mắt nhìn người con gái trước mặt. Anh là đang nằm mơ có phải không? Tâm Di đột nhiên tỉnh lại tự mình đi xuống giường không khỏi làm Tử Phong vui mừng như điên, càng bước càng nhanh.
Trong khi Tử Phong tràn ngập tia vui mừng thì Tâm Di như bị sét đánh trúng đứng ngay tại không nhúc nhích. Tâm Di mở mắt trừng trừng nhìn người đang đi tới trước mặt mình một cách ngây ngốc. Tâm Di nhăn mặt nhíu mày nghiêng nghiêng đầu nhìn Tử Phong một lúc một gần mình. Người con trai này là ai trông thật đẹp trai mà cũng thật quen mắt.
- Tâm Di! Em…_Tử Phong kích động còn định ôm Tâm Di vào lòng.
- Anh Tử Phong!_Tâm Di né tránh vòng tay của Tử Phong lại đi lướt qua anh gọi tên anh.
Buồn bực!
Khuôn mặt tươi cười của Tử Phong bị đông cứng, tay cũng cứng đờ trên không trung. Cô là đang làm cái gì anh ở trước mắt còn đi đâu tìm anh? Hơn nữa ánh mắt kia không giống thường ngày giống như một cô gái ngốc.
Ngốc?
Tử Phong giật mình một cái, lại nhớ đến lời Hà Lam. Nếu Tâm Di tỉnh lại sẽ xảy ra hai trường hợp, thứ nhất có thể kháng cự quá khứ mà trở lại bình thường bằng không có thể trở thành một đứa trẻ sống trong quá khứ. Hoặc dã trường hợp tệ nhất chính là cứ như vậy hoảng loạn mãi.
Tử Phong nhíu mày Tâm Di lúc này không phải là đứa trẻ đi nên mới dùng ánh mắt ngây thơ kia nhìn anh như vậy không một tia gợn sóng.
Tâm Di đi một vòng lại không ngừng gọi tên anh:
- Anh Tử Phong anh là đang ở đâu? Em nhất định tìm được anh đừng mong sẽ trốn được em._giọng nói trong trẻo kia lại một lần nữa vang lên.
Tử Phong nuốt khan một cái không muốn tin cô mất kí ức của hiện tại. Chuyện này cũng hài quá rồi, cô lúc trước là mất kí ức lúc nhỏ hiện tại lại mất kí ức lúc trưởng thành sao?
Anh nhớ có một lần cũng trốn cô rời khỏi phòng để cô tìm kiếm không phải cô lại quay về ngày đó chứ?
- Tâm Di!_Tử Phong bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Tâm Di ngây ngốc đi tới đi lui một hồi ngay cả phòng tắm cũng nhìn qua nhưng không có thấy Tử Phong. Tử Phong của cô đi đâu rồi, Tâm Di gải gải đầu khó hiểu.
Tâm Di nghe Tử Phong gọi lại giật mình đi đến trước mặt anh nhìn từ trên xuống dưới. Lại ngó quanh khó hiểu người này là ai nha? Lại còn Tâm Di là ai vậy?
- Anh là ai vậy? Anh có thấy anh Tử Phong hay không?_Tâm Di nheo nheo mắt nhìn Tử Phong.
Nhưng cô không khỏi nghi hoặc người thật sự rất quen lại ở trong phòng Tử Phong làm cái gì? Ăn trộm sao? Tâm Di một thoáng giật mình hơi lùi mấy bước.
- Anh…anh không phải trộm chứ?
Tử Phong thật là hít thở không thông cô đúng là quên mất hiện tại rồi. Nhưng anh không có cách giảm bớt đau đớn cho cô, cô như vậy cũng không phải xấu.
- Anh chính là Tử Phong đừng tìm nữa._Tử Phong một thoáng khó nhọc đáp trả.
- Anh đừng nói dối, anh Tử Phong chắc là đang giận tôi cái gì nên trốn mất rồi._Tâm Di mặt mày ủ dột cúi gằm mặt đầy thất vọng.
- Thiên Tư!_Tử Phong muốn thử một lần nếu cô không nhớ hiện tại vậy thử gọi tên của quá khứ đi.
- A, anh cũng biết tôi sao? Tại sao tôi chưa từng gặp qua anh vậy?_Thiên Tư ngây ngốc nở nụ cười tươi rói.
- Anh chính là Tử Phong của em!_Tử Phong bất đắc dĩ thở dài kéo Tâm Di tựa vào ngực anh.
Thiên Tư kích động lùi lại mấy bước, có chút oán giận nhìn chằm chằm Tử Phong. Anh ta không phải Tử Phong của cô, người này sao lại thích gạt người như vậy?
- Anh tại sao lại thích gạt người như vậy?
- Anh không có gạt em, anh chính là Du Tử Phong đi không đổi tên ngồi không đổi họ.
Tử Phong đi từng bước tiến đến trước mặt Thiên Tư, anh tiến một bước cô lại lùi một bước. Đến khi không lùi được nữa Thiên Tư vô lực ngã xuống giường ngồi cứng ngắc một chỗ.
Thiên Tư bị đôi mắt của Tử Phong áp đảo, đôi mắt kia thật lạnh sẽ dọa chết cô đó. Nhưng có điều đôi mắt này đúng là của Tử Phong, tại sao hình dạng của anh lại khác trước như vậy?
- Anh Tử Phong! Anh thật là Tử Phong sao?_Thiên Tư nhìn Tử Phong chằm cằm muốn xác định sự thật.
- Phải, em có chỗ nào không hài lòng về anh lại không muốn nhận anh?_Tử Phong cong môi cười đem tay của mình khóa người cô lại.
Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau Thiên Tư nhất thời không biết nên tin hay không? Cô có thể đánh giá rằng người này rất đẹp trai nếu so với Tử Phong của cô chắc là không hơn không kém. Chẳng qua người này thân ảnh cao lớn, Tử Phong của cô cũng chưa cao lớn như vậy đâu.
- A, không…không phải em muốn biết anh vì sao trở thành hình dạng này? Anh du học về lại có hình dạng như vậy sao? Sao lại lớn nhanh như vậy?_Thiên Tư mờ mịt không rõ mình đang nhìn thấy ai?
Tử Phong nheo mắt nhìn Thiên Tư một chút lại trở về trạng thái vô lo, cô là đang ở độ tuổi nào đánh giá anh đây? Lại bảo anh lớn nhanh anh đâu phải thần tiên có phép thuật. Hình như kí ức cô có chút đảo lộn cùng đứt đoạn thì phải nhớ cái gì liền nói cái đó.
- Đúng vậy, như thế nào không đẹp như lúc trước sao?_đôi mắt Tử Phong hiện ý cười bao phủ một tầng dịu dàng.
- Không phải so với trước không hơn không kém. Nhưng em nhớ chỉ mới có một năm anh làm sao thay đổi nhanh như vậy nha?_Tâm Di đưa tay chọc chọc khuôn mặt anh đánh giá.
- Nói cho anh biết em bao nhiêu tuổi?_Tử Phong chuyển tư thế ngồi bên cạnh vuốt tóc Thiên Tư.
- Chín tuổi._Tâm Di không khách khí giơ lên chín ngón tay.
Tử Phong giật mình xém chút phun một ngụm máu tươi. Ngón tay đang vuốt tóc cũng cứng ngắc không dám động. Cô chỉ mới ba ngày hoảng loạn liền trở nên như vậy sao?
- Được rồi chín tuổi thì chín tuổi, bây giờ em chỉ cần nhớ anh là Tử Phong của em thì được rồi._Tử Phong bất đắc dĩ thở dài kéo cô vào lòng.
Cô bao nhiêu tuổi cũng được chỉ cần không đau đớn là được. Anh sẽ kiên nhẫn chờ ngày cô hồi tỉnh.
- Anh Tử Phong, anh đi thật lâu thật xấu xa._Thiên Tư bĩu môi trách móc.
- Được xấu xa thì xấu xa, anh chẳng phải cũng về bên em rồi sao._Tử Phong cười dịu dàng.
Tâm Di không nói thích thú ở bên người anh cọ cọ. Đúng vậy đã lâu như vậy cô chưa nhìn thấy anh. Mới nhìn qua cô cũng không biết đó là anh.
Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, Tử Phong nhíu mày khó chịu ai mới sáng sớm đã làm phiền anh như vậy.
- Vào đi!_thanh âm không rõ hờn giận.
Tâm Di nhanh như sóc rời khỏi Tử Phong. Bốn bóng dáng trước mặt làm cho cô kinh sợ chạy về phía Tử Phong nhờ giúp đỡ.
Bốn người ngoài cửa liền bị một màn trước mắt làm cho ngây ngẩn không rõ sự tình. Tuy vậy họ vẫn hiện lên vui mừng.
- Tâm Di bà tỉnh rồi sao?_Tiểu Kì tao nhã đi đến trước mặt Thiên Tư khuyến mãi thêm một nụ cười.
- Cô là ai vậy, anh Tử Phong bọn họ là người xấu có phải không?_Thiên Tư nép bên người anh sợ sệt.
Tiểu Kì đứng chết trân tại chỗ còn Thiên Ân, Tử An cùng Kỳ Quân trợn mắt há mồm. Tâm Di là bị làm sao lại trở nên sợ bọn họ như vậy?
- Đúng vậy họ chính là người xấu._Tử Phong nhếch môi cười xấu xa.
Ai dám quấy rầy anh và Thiên Tư đều là người xấu. Anh cũng chỉ là dọa họ một chút thôi.
- Như vậy anh phải mau đuổi họ đi ra ngoài đi!_Thiên Tư kéo kéo tay anh.
- Muốn đuổi thật sao?_Tử Phong giả vờ nhân đạo.
- Phải đuổi đi!_Thiên Tư gật đầu chắc nịch.
Bốn người kia xém chút chết ngất, họ từ khi nào liền trở thành người xấu. Trong mắt cô gái này hình như chỉ có mỗi Tử Phong là tốt thì phải. Nhưng cô lầm to rồi đôi mắt anh lúc này chính là một mảnh xấu xa.
- Có nghe rõ hay chưa, Thiên Tư muốn đuổi các người ra ngoài._Tử Phong đắc ý cười.
Thiên Tư?
Bốn người kia ” à” một tiếng, hóa ra cô sống trong quá khứ nên không nhận ra bọn họ. Như vậy thì thôi đi còn gán ghép cho bọn họ các mác người xấu làm gì.
- Mày định chiếm dụng Thiên Tư một mình sao?_Thiên Ân lắc đầu đáy mắt hiện ra châm chọc.
Người con trai này cũng có tính sở hữu cao quá đi chỉ muốn cô nhớ đến một mình anh thôi sao. Lợi dụng cô không nhớ hiện tại lại tự đề cao uy tín đối với cô.
Xấu xa!
- Như vậy thì đã sao?_Tử Phong không hờn giận ôm lấy Thiên Tư.
- Thật là ích kỉ._Tử An bĩu môi khinh thường.
- Em mới biết sao?_Tử Phong nhếch môi cười thừa nhận.
Thiên Tư ngồi một hồi lâu cũng chưa thấy bọn họ đi liền lên tiếng xua đuổi:
- Tại sao bọn họ vẫn chưa đi?
- Họ đúng là người xấu nhưng xấu với người khác, tốt với chúng ta nên không cần đuổi._Tử Phong bất đắc dĩ sửa lại lời nói.
- Là như vậy sao?_Thiên Tư chỉ biết chớp chớp mắt chờ nghe theo lời Tử Phong.
Tử Phong gật đầu một cái lại xoa đầu Thiên Tư, cô biến thành đứa trẻ cũng không hẳn đã xấu. Ít ra cô không ngừng nghe lời anh như vậy rất ngoan.
Tất cả mọi người trong phòng mặt đen một mảng nhìn nhau, đây là tình hình gì vậy? Một cô gái thông minh liền trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn chỉ biết nghe lời Tử Phong thôi sao.
Tử Phong nhìn mọi người chỉ mỉm cười bất đắc dĩ lại xoa đầu Thiên Tư, anh đúng là có chút phiền lòng nhưng không có cách khác. Anh cũng không thể nào ép cô nhớ lại.
- Chị dâu chị đừng nghe anh hai nói bậy, tụi em hoàn toàn là người tốt nha._Tử An bất mãn mặt dày ngồi cạnh Thiên Tư.
Thiên Tư nhìn chằm chằm Tử An hồi lâu cũng không có rời mắt lại tiến lại gần Tử Phong hơn. Ai là chị dâu vậy? Thiên Tư cảm thấy một đống kì quái xuất hiện quanh mình.
Tử An nhìn hành động của Thiên Tư mà không biết làm sao cho phải, muốn lại gần nói chuyện lại sợ cô kinh hãi nhưng lại không nỡ nhìn cô như vậy.
- Đây là ai vậy anh Tử Phong?_Thiên Tư buồn bực hỏi lại.
- Là Tử An.
Thiên Tư mở to mắt mà chiêm ngưỡng dung nhan người trước mặt, chuyện gì đang xảy ra quanh cô vậy? Tử An sao lại lớn như vậy nha?
- Chị hai ngay cả em cũng không nhớ sao?_Kỳ Quân cũng thật bất mãn đi sống chung mười năm mới mấy ngày liền quên sạch sao.
Thiên Tư một mặt đen nhìn Kỳ Quân người này càng kì quái cô nào có em trai đâu, quái lạ thật. Cô tự hỏi đây là thời đại nào mà nhận người lung tung như vậy?
- Bà đứng dậy cho tôi, nhìn cho kĩ đây tôi chính là Tiểu Kì bạn thân của bà có nhớ không?_Tiểu Kì không kiên nhẫn kéo Thiên Tư xuống giường bắt Thiên Tư nhìn chằm chằm mình.
Một người bạn thân lâu năm như vậy lại không nhận ra quả thật phũ phàng, Tiểu Kì dĩ nhiên không cam nguyện chịu trận.
Tử Phong giật mình muốn kéo Thiên Tư lại nhưng bị Thiên Ân chặn lại. Hai người bọn họ là đang làm cái gì muốn hành hạ Thiên Tư đau đến chết sao nhất quyết bắt cô nhớ lại.
- Tôi có người bạn tên Tiểu Kì sao?_Thiên Tư có chút run rẩy nhưng vẫn là không nhớ bất cứ thứ gì.
- Bà là Tâm Di là bạn của tôi có nhớ chưa, chúng ta đã mười chín tuổi rồi._Tiểu Kì không kiên nhẫn kéo Thiên Tư nhìn vào tấm gương lớn trong phòng mà so sánh.
Tiểu Kì buồn bực nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Thiên Tư.
- Hả?_Thiên Tư kinh ngạc nhìn vào tấm gương toàn thân run rẩy.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Cô chỉ mới chín tuổi kia mà vì sao tăng thêm mười tuổi như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng của hai người trong gương đúng là người trưởng thành. Đây là hình ảnh của cô trong gương sao?
- Hả cái gì mà hả, bà chính là người trưởng thành rồi nhớ cho kĩ đó._Tiểu Kì một mặt kiên định.
- Trong gương là ai vậy?_Thiên Tư vẫn không tin trong gương chính là bản thân cô.
- Là Dương Tâm Di có biết chưa?_Tiểu Kì lại kéo Thiên Tư đến gần tấm gương.
- Vậy Tâm Di là ai?_Thiên Tư vẫn có chút không hiểu những người này làm sao một mực gọi tên Tâm Di.
Xong rồi!
Một chút kí ức về Tâm Di cũng không còn, muốn cô nhớ lại toàn bộ cũng phải mất một thời gian dài. Tiểu Kì âm thầm thở dài vẫn là bất đắc dĩ trả lời một câu cô cho là vô bổ.
- Thì chính là bà đó.
- Nói sai rồi tôi mới không phải Tâm Di, tôi là Thiên Tư._cô nhớ rất rõ không sai đâu.
Tiểu Kì vỗ trán một cái chào thua, cô đúng là không có khả năng biến một đứa trẻ chín tuổi thành mười chín tuổi được.
- Không có ích gì đâu, cứ để Thiên Tư từ từ thích ứng._Tử Phong đôi mày nhíu lại giọng điệu lạnh tanh không hài lòng, lại đi đến kéo Thiên Tư đến bên cạnh anh.
- Thiên Tư không nhớ anh Thiên Ân sao?_Thiên Ân nở nụ cười sáng lạn nheo mắt nhìn Thiên Tư.
- Anh…là Thiên Ân?_Thiên Tư tiếp tục nghi hoặc lại liếc nhìn Tử Phong chỉ thấy anh gật đầu.
Cho dù cô không nhận ra Thiên Ân nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười bởi vì Thiên Ân cũng là cái tên quen thuộc nằm trong kí ức tuổi thơ của cô.
- Đúng vậy anh chính là Thiên Ân, có đẹp trai hơn Tử Phong hay không?_Thiên Ân được nước đẩy thuyền xoa đầu Thiên Tư y như lúc nhỏ.
Thiên Tư một bộ dạng si ngốc hết liếc Tử Phong lại liếc Thiên Ân, ánh mắt trong veo lại lóe sáng có chút minh mẫn.
- Dĩ nhiên anh Tử Phong đẹp hơn.
Nên nhớ rằng Thiên Tư chỉ nhớ mỗi một mình Tử Phong vì vậy trong tâm trí Thiên Tư chỉ có Tử Phong là đẹp trai hơn người. Thiên Tư chính là nghĩ rằng muốn so với Tử Phong thì nên luyện thêm vài năm đi.
Thiên Ân một mặt xám xịt nhẫn tưởng cô nể tình xưa khen anh một câu chứ, ít ra anh cũng biết được trọng lượng Tử Phong trong Thiên Tư lớn hơn tất cả. Tiểu Kì cùng Tử An mím môi cười trộm, hạ Tử Phong không được lại tự hạ mình không phải thê thảm lắm sao.
Tử Phong trưng ra một bộ mặt đương nhiên, anh cũng không nghĩ là mình thua kém Thiên Ân đâu. Khụ…khụ anh không phải tự tin mà là vì anh tin trong mắt Thiên Tư chỉ có anh.
Một phòng mấy người nói đi nói lại kể đủ chuyện cho cô nghe rốt cuộc cũng giơ tay đầu hàng, có kể một nghìn lần cô không nhớ chính là không nhớ. Bọn người này cũng thật kì quái, chẳng lẽ cô từng có tên là Tâm Di sao?
Một đại si ngốc Diệp Thiên Tư tái sinh!
CHƯƠNG 56: NGUY CƠ
Một đợt sóng đi qua, sóng sau lại đến. Sóng sau lại mạnh hơn sóng trước có chăng đó là quy luật?
Đứng yên chờ cơ hội chi bằng tự ra tay, một ngày không được lại tiếp tục thêm một ngày sớm muộn rồi cũng có khả năng thành công.
Nắng nhẹ chiếm cứ một vùng trời xanh trong, gió hiu hiu thổi. Từng đợt lá xào xạc rơi, từng chiếc lá nương theo gió mà im lặng gieo mình xuống đất.
Mặt hồ xanh trong lăn tăn gợn sóng, bên trong hồ có những chú cá xinh đẹp ngoe nguẩy đuôi như muốn chào hỏi cái người ngây ngốc nhìn nó nảy giờ mà không lên tiếng.
Đôi mắt to tròn, xinh đẹp nhưng trong suốt một mảnh hồn nhiên nhẹ nở nụ cười. Tóc dài đen nhánh tùy tiện xõa dài đến thắt lưng.
Nhìn vào một dáng người thanh thuần không chút che dấu sự dịu dàng, đó là một cô gái khiến người ta cầm lòng không được tán thưởng khí chất tao nhã. Nhưng có ai biết trí óc kia chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Thiên Tư cả ngày chạy tới chạy lui trong biệt thự không biết mệt, cô chính là hiếu kì với tất cả mọi người nơi này. Cô phải làm quen với tất cả bọn họ, lần lượt từng người một đều đến trước mặt cô giới thiệu khiến cho cô một mảnh rối loạn, toàn thân run rẩy.
Từng người một gợi nhắc cho cô cái này cái kia nhưng là cô không thể nhớ được. Đầu óc cô giống như một trang giấy trắng vậy. Nhưng thật ra trong mấy ngày nay cô cũng trưởng thành hơn trước.
Thiên Tư gặp ông bà Du liền vui mừng cô có thể nhận ra họ cũng thật quá tốt đi nhưng vì thấy họ nhưng không thấy ba mẹ mình mà cô một thân bất an. Ba mẹ cô thật ra đã đi đâu cả em gái của cô cũng không thấy.
Thiên Tư ngây thơ hỏi chỉ thấy sắc mặt mọi người đại biến lại nở nụ cười gượng gạo bảo rằng ba mẹ cô có công việc phải đi xa. Cô chưa nghe ba cô nói cái gì nha làm sao đột nhiên đi xa mà không nói cho cô biết, trong khi mang em cô theo vì sao bỏ cô ở lại không quan tâm. Bất quá hiện tại cô cũng không có một mình vẫn còn có Tử Phong bên cạnh.
Thiên Tư còn thấy cả quản gia nhà cô nữa, cô bảo bọn họ đưa cô về nhà họ lại không chịu đây là lí lẽ gì? Cô về nhà mình mà cũng không được sao? Cảm thán một tiếng Thiên Tư cô thật nhớ nhà.
Một vòng tay ấm áp ôm Thiên Tư từ phía sau, hơi thở ấm nóng quen thuộc phả vào cổ cô làm cô giật mình một cái liền xoay người cười mừng rỡ ôm lấy người kia.
- Anh về rồi, em chờ thật lâu._Thiên Tư cười rạng rỡ.
- Vậy em ở đây ngơ ngẩn cái gì?_Tử Phong dứ dứ chóp mũi Thiên Tư
Thấy tình trạng cô tạm ổn nên anh đi làm lại, thật ra trong khi làm việc anh cũng không được tập trung cho lắm. Tử Phong vẫn mong là có thể ở bên cạnh Thiên Tư nhiều hơn một chút, nhưng bộ dạng cô hiện tại thật chất không thích hợp đi ra ngoài nên không thể mang cô theo.
- Em đang muốn đi gặp ba mẹ anh đưa em đi đi!_Thiên Tư hì hì cười.
Sắc mặt Tử Phong thoáng cái trầm xuống, cô vẫn còn nghĩ ba mẹ mình còn sống anh nhất thời đau lòng. Bây giờ làm thế nào với cô đây, Tử Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh xoa đầu cô dịu dàng cười
- Một thời gian nữa đi, hiện tại họ không ở đây mà anh cũng không có thời gian đi ra nước ngoài._lại nói dối nhưng không có biện pháp.
Sắc mặt Thiên Tư lại trở về thiểu não, cô không thể ép được Tử Phong thôi cũng bỏ qua đi. Tử Phong khẽ thở dài lại ôm cô từ trên thành hồ bước xuống dưới.
- Đi, anh đưa em đi chơi như vậy sẽ không buồn nữa. Nói đi em muốn đi đâu?_Tử Phong nắm lấy tay cô nhẹ giọng an ủi.
- Có thật không? Em muốn đi sở thú, đi công viên, đi ăn kem dâu, ừm…còn mà thôi sẽ suy nghĩ sau._Thiên Tư một tràng kể hết gương mặt hưng phấn.
Tử Phong bật cười gật đầu đồng ý, cô muốn đi đâu anh đều có thể đưa cô đi chỉ cần cô đừng bảo anh đưa cô đi gặp ba mẹ mình là được rồi.
Thiên Tư hưng phấn nắm lấy tay Tử Phong thuận ý để anh đưa đi chơi. Chiếc xe nhanh chóng rời hà họ Du đi ra ngoài, bên trong lại một mảnh thở phài nhẹ nhõm phút chốc khí ô xi dư dã giúp họ dễ dàng hít thở.
Nói gì thì nói Thiên Tư lúc nhỏ quả thật hiếu động quá đi cái gì cũng hỏi, cái gì cũng muốn biết chả trách cô thông minh như vậy. Bất quá hiện tại mỗi lần cô đòi về nhà mình đều dọa mọi người sợ hãi sắc mặt xanh mét. Cũng chỉ có Tử Phong một câu liền dỗ được cô.
Cả biệt thự lại một mảng lo âu cho số phận của Thiên Tư nhưng cũng bó tay ngậm ngùi chờ đợi cô hồi tỉnh.
- Thật là một con bé mạng khổ._bà Nhã Nhàn thở nhẹ một cái than vãn.
- Đúng vậy nhưng con bé vẫn còn cậu Tử Phong cũng không tính quá bất hạnh._ông Dương Thanh có chút an tâm khi nhắc về Tử Phong.
- Nếu ông Hạo Ưng vẫn tìm cách không tha cho con bé phải làm thế nào?_bà Ngọc Hoa nơm nớp lo sợ.
Nếu hiện tại Thiên Tư là một Thiên Tư trưởng thành tỉnh táo thì tốt rồi, không chừng cô có thể tìm cách để đỡ tổn hại bản thân. Hiện tại cô cái gì cũng như một đứa ngốc không tự nhận ra được nguy hiểm như vậy càng khó qua ải này.
- Không cần quá lo con bé chính là phúc lớn mạng lớn, nếu có chuyện không may thì hơn mười năm trước đã gặp rủi rồi._ông Du uống ngụm trà nhất quán tin rằng Thiên Tư hoàn toàn an toàn.
Phút chốc cả phòng khách một mảnh trầm mặc không nói tiếp lời nào nữa, họ cảm thấy lời nói ra chỉ thêm vô ích. Hiện tại họ vốn biết hung thủ gây ra cảnh tan nhà nát cửa của nhà họ Diệp là ai nhưng không có bằng chứng gán tội cũng thật đau đầu. Nếu tin tức nói rằng Thiên Tư nhớ ra mọi chuyện lan ra ngoài không chừng sẽ khiến ông ta động tay động chân, không chừng như vậy họ sẽ dễ dàng bắt thóp hơn.
- Vậy còn nhị tiểu thư phải tính như thế nào?_ông Dương Thanh thoáng tia lo lắng.
Ngay sau khi nghe Tử Phong nói về thân thế của Hạnh Nghi thì tất cả mọi người muốn tự tát vào mặt mình, họ muốn chứng thực là mình đang mơ hay đang tỉnh. Một cô gái xa lạ một điểm giống Thiên Tư cũng không có thì sao có thể là ThiênTrầm được đây. Tuy vậy họ biết được một chuyện Hạnh Nghi đã từng phẫu thuật gương mặt không giống bình thường âu cũng không lấy làm lạ.
- Tìm cơ hội tốt gặp con bé nói chuyện nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện._Ông Du thoáng qua lạnh nhạt kiên định nói.
Chả trách khi Hạnh Nghi bước vào nhà ông không có cảm giác chán ghét mà chính là ngờ vực. Ngờ vực cô không phải người lạ mà chính là người quen, nhưng lại không ngờ đến cô gái đó lại là Thiên Trầm.
Cả mấy người già suy nghĩ chuyện của mấy đứa trẻ mà đầu ong ong, mái tóc đã điểm bạc nếu cứ lo lắng như vậy không chừng mai mốt liền một đầu bạc trắng.
————————-
Nắng có chút chói chang, mây nhè nhẹ trôi lơ lửng trên bầu trời thời tiết tốt như vậy thật thích hợp đi chơi.
Tiểu Kì cùng Thiên Ân lái xe đến công viên theo như điểm hẹn mà Tử Phong đã nói, chẳng qua anh muốn có nhiều người đi chung một chút để Thiên Tư kịp thời thích ứng. Thiên Tư hiện tại giống như không muốn tin bất cứ ai, chỉ cần có người lạ đến gần cô liền cảnh giác giống như bản năng sẵn có.
Công viên đông người vô cùng, chỉ thấy Tử Phong cùng Thiên Tư bước vào một người không hào hứng lắm nhưng vẫn cười dịu dàng nhìn người bên cạnh. Chỉ cần Thiên Tư vui Tử Phong không câu nệ quá nhiều. Thiên Tư cũng không có để ý đến Tử Phong hài lòng hay không, Thiên Tư chỉ cần biết rằng mình hài lòng cái gì liền kéo anh đến nơi đó.
Đi vào bên trong liền thấy được Thiên Ân cùng Tiểu Kì, cả Kỳ Quân và Tử An cũng có mặt. Tất cả một mặt tươi cười nhìn Thiên Tư. Thiên Tư cũng đã quen với bọn họ nên cũng không có xa cách như lần đầu nhưng là đeo bám lấy Tử Phong mà thôi. Tiểu Kì lâu lâu nhìn bộ dạng cười ngây ngô của Thiên Tư đôi lúc kéo cô đến bên mình nói chuyện nhiều một chút để khơi gợi kí ức.
Tử An cũng chạy nháo nhào khắp nơi, hình như Tử An không khác Thiên Tư cho mấy giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng đây là đi chơi giữa bọn họ cũng không có gì gọi là lễ nghi chừng mực nên muốn đi thế nào cứ đi, muốn giỡn thế nào liền giỡn. Hiện tại sáu người như những người bình thường không có tranh quyền đoạt lợi, không có nguy hiểm đe dọa, không có mang danh tiếng quyền cao chức trọng. Một cuộc sống như vậy bọn họ hằng mong ước cũng không có được nhưng hiện tại cũng là một khoảnh khắc vứt bỏ tất cả.
Thiên Tư cùng Tử An dường như rất hợp ý, dĩ nhiên rồi tính cách trẻ con như nhau. Hai người rủ nhau chơi hết trò này đến trò khác thật không biết mệt. Bốn người còn lại mặt đen dần cũng không phản bác lời nào.
Chơi rất mệt nhưng bọn họ đúng là cảm thấy rất vui, chỉ là bên cạnh họ hiện tại đang có một con nhóc léo nhéo đòi đi ăn kem.
Được rồi ai lại không giơ tay đầu hàng trước một cô nhóc lém lĩnh như Thiên Tư, cho dù mấy người còn lại không đồng ý chỉ cần Tử Phong đồng ý là không thành vấn đề. Vì vậy Thiên Tư vô cùng biết cách đỡ hao sức tổn hơi đó là trực tiếp xin Tử Phong liền xong chuyện.
Vì vậy sáu người lại lần nữa tìm một quán kem dù sao ai không thích ăn kem cũng có thể uống nước ăn thứ khác dù sao chơi mệt nãy giờ rồi.
- Tâm Di bà ăn cái gì?_Tiểu Kì quen miệng lại hỏi một câu.
- Đã bảo tôi không phải Tâm Di là Thiên Tư đừng có gọi nhầm._Thiên Tư hạ giọng liếc mắt Tiểu Kì một cái.
Mặc dù mọi người nói rất nhiều rằng cô đã từng là Tâm Di nhưng cô cũng không có ấn tượng cho lắm nên cũng không thích gọi bằng Tâm Di. Chỉ là mỗi lần nhắc đến Tâm Di đầu cô trở nên hỗn độn một mảnh rối loạn.
- Được rồi vậy xin hỏi cô Thiên Tư cô ăn cái gì đây?_Tiểu Kì trừng mắt nhìn Thiên Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
Đã là một đứa trẻ vẫn thừa sức bắt bẻ cô, Thiên Tư là đang giả vờ ngốc hay ngốc thật?
- Kem dâu đi!_Thiên Tư cười hì hì đáp một mảnh tinh nghịch ẩn hiện sâu trong đáy mắt.
Tử Phong dịu dàng cười lại xoa đầu cô nồng đậm yêu thương. Cô muốn làm cái gì anh liền làm cho cô, muốn được những gì anh lập tức cho cô ý tứ trong mắt Tử Phong chính là như vậy.
Cả một bàn lại đầy ắp tiếng nói cười mỗi người một câu, không gian quán kem này lại tồn tại một góc vừa ấm áp xinh đẹp lạ thường. Rất đơn giản nơi đó tập trung đến những sáu người nam thanh nữ tú, chỉ nhìn vào thôi người ta cho rằng đó chỉ là tranh không phải thực. Trong lòng mỗi người đều ầm thầm tán thưởng đây là kiệt tác của tạo hóa, lại tạo ra những con người xinh đẹp như vậy.
Thiên Tư đột nhiên cảm thấy nóng muốn đi rửa mặt, Tiểu Kì cùng cô đi. Hai người liền hướng nhà vệ sinh nữ đi tới cũng không biết có mấy bóng người hướng theo phía sau.
Chính là vì hôm nay đi chơi nên Tử Phong cùng Thiên Ân không có bố trí cận vệ, hơn nữa bên cạnh bọn họ cũng có võ nên không cần lo nhiều làm gì.
Tiểu Kì cũng muốn rửa mặt lại cho khỏe khoắn, cô còn chưa rửa xong đã thấy Thiên Tư đi ra khỏi phòng vệ sinh trước bảo là chờ cô ở ngoài. Tiểu Kì cũng muốn nhanh chóng rửa xong, nhìn bộ dạng Thiên Tư tâm Tiểu Kì liền dày đặc lo lắng.
Thiên Tư đi ra ngoài vừa vặn đụng phải một nhóm người đi tới, chỉ là mấy cô gái xinh đẹp Thiên Tư không có gì lo lắng chỉ hơi hoảng sợ một chút vì bị đụng ngã ngồi bẹp xuống. Đầu vô tình va một cú không nặng không nhẹ vào tường khiến cô choáng váng đầu ong ong.
- Đi không nhìn đường sao?_cô gái mặt mày trét phấn tô son dày đặc lớn tiếng quát mặt mày hung hăng vô cùng.
- Xin lỗi…xin lỗi các chị em không cố ý._Thiên Tư sợ hãi run rẩy khi vừa nghe tiếng quát nhưng trong ánh mắt rõ ràng không có sợ hãi khiến người ta cảm thấy thật lạ lùng.
Cô có làm cái gì đâu, rõ ràng đã đứng an ổn một chỗ chờ Tiểu Kì đi ra thôi. Tự nhiên ở đâu mấy cô gái này xông đến đụng cô ngã lại đổ lỗi cho cô.
- Chúng tôi còn trẻ hơn cô đó cái gì mà chị. Nhìn cái gì mà nhìn, đừng dùng ánh mắt đó dọa chúng tôi._một cô gái khác trừng mắt tức giận.
- Xin…xin lỗi em…_Thiên Tư run rẩy ngồi một chỗ mắt ngó chờ Tiểu Kì đi ra giúp cô, nếu không chỉ sợ cô không kìm được tức giận.
- Chị hai con nhỏ này rõ ràng là đồ ngốc cần gì chấp nhất._một cô gái có vẻ nhã nhặn hơn liếc mắt khinh thường Thiên Tư nồng đậm ý tứ châm chọc.
Họ chính là một đám bạn của Y Ngân chính vì thấy Thiên Tư ở bên cạnh Tử Phong nên muốn thử xem Thiên Tư thuộc loại cao quý như thế nào lại được Tử Phong để mắt đến. Trong khi đó Y Ngân xinh đẹp quyến rũ lại bị anh bỏ qua không thèm ngó. Hiện tại nhìn thấy Thiên Tư một bộ dạng ngốc nghếch như vậy liền âm thầm khinh thường. Thậm chí họ còn cho rằng mắt Tử Phong có vấn đề nên mới chọn cô gái ngu ngốc này.
Đột nhiên Thiên Tư thu hồi sợ hãi đứng dậy trừng mắt tức giận âm thanh trong trẻo hét lớn một tiếng.
- Tôi không có ngốc. Tôi là đại tiểu thư nhà họ Diệp._bình sinh Thiên Tư cô đây thông minh ai dám nói cô ngốc chính là kẻ thù của cô.
Nhưng có một người nói cô ngốc một chút cô cũng không có tức giận mà còn vui mừng cười. Tuy vậy không có nghĩa bất cứ ai cũng được phép mắng cô ngốc.
Năm cô gái một thoáng sững người có chút sợ hãi như có lửa giận đang thiêu đốt trong mắt Thiên Tư, trong phút chốc Thiên Tư như lớn lên thêm mấy tuổi. Nhưng rất nhanh chóng các cô gái lấy lại bình tĩnh.
- Xem xem bộ dạng như vậy còn nói không ngốc. Còn tự xưng là đại tiểu thư sao?_cô gái dẫn đầu cười mỉa.
Một đám phía sau cười rộ lên hùa theo, Thiên Tư mặt mày biến sắc tức giận vô cùng nhưng không làm được gì. Tiếng cười rất tốt đánh động Tiểu Kì bên trong một thân cao ngạo bước ra nheo mắt nhìn từng người một đang cười nhạo Thiên Tư thoáng hiện tia chết chóc.
- Ai dám nói cô gái này ngốc về nhà lập tức thu đồ đạc rời khỏi thành phố này đi, nếu không các người sẽ chết rất khó coi._Tiểu Kì một mặt lạnh lùng giọng nói tràn ngập hàn ý.
Quyền lực Tiểu Kì không phải nhỏ đến Y Ngân cô còn đánh bại mấy đứa nhải nhép này dám đứng trước mặt cô xỉ nhục bạn cô quả là không muốn sống.
- Chúng tôi có quyền tự do ngôn luận, thấy sự thật thì nói sự thật thì có gì sai._cô gái nhẫn tưởng dịu dàng kia cũng tóe ra tia điêu ngoa vô cùng sắc bén nói.
- Các người mỗi một người ở đây chế nhạo bạn tôi ngay hôm nay không còn nhà để ở tôi muốn xem các cô tự do ngôn luận như thế nào._Tiểu Kì quét mắt một cái âm vực ổn định nhếch môi cười.
Những cô gái trước mặt liền một mặt xanh mét, họ chưa có điều tra về Tiểu Kì cũng không biết cô là ai, có bao nhiêu quyền lực đáng để họ sợ.
- Cô…cô là ai lại khẩu khí lớn như vậy?_cô gái dẫn đầu thoáng giật mình.
- Các cô không cần biết chỉ cần biết cô gái này là hôn thê của chủ tịch Du trẻ tuổi, mỗi sợi tóc cùng tổn thương cô gái này chịu các cô sẽ trả gấp trăm._Tiểu Kì đưa Thiên Tư ra phía sau thoáng giật mình, sóng lưng lạnh buốt khi thấy ánh mắt tức giận của Thiên Tư.
Bất quá trong mắt Tiểu Kì hiện tại Thiên Tư chỉ là một đứa trẻ nhưng lại tỏa ra tia nhìn chết chóc kiểu này cũng không hổ danh đại tiểu thư nhà họ Diệp.
- Cô là đang nói Tử Phong sao? Cậu ta là bạn của chúng tôi cùng Y Ngân nhất định đối chúng tôi không bạc._một cô gái đắc ý nói.
- Nói dối anh Tử Phong làm gì có những người bạn như các chị._Thiên Tư không cam chịu tiến lên phía trừng mắt tức giận.
- Chúng tôi không có nói dối._một cô gái dõng dạc khẳng định.
Tiểu Kì lại lần nữa kéo Thiên Tư ra sau mình ra hiệu cho cô đứng yên.
- Vậy sao? Vậy Tử Phong tổn hại các cô nghe ra hơi khó xử rồi quá mất tình bạn bè vậy để tôi trực tiếp ra tay thì được rồi._Tiểu Kì lạnh lùng lên tiếng.
- Cô là cái thá gì muốn hạ chúng tôi liền hạ._cô gái dẫn đầu trừng mắt tức giận cũng không có sợ hãi vì mấy lời nói của Tiểu Kì.
- Vậy các cô có biết sản nghiệp của gia đình Y Ngân rơi vào tay ai hay không?_Tiểu Kì thu hồi sắc thái dọa người cười nhẹ nhàng nhưng lại như là hành hung bọn họ mặt người nào người nấy càng thêm tái nhợt.
- Cô là người thừa kế AT._một cô gái trợn mắt khẳng định.
- Vỗ tay ,cô thật thông minh._một câu này của Tiểu Kì như là một cái tát vào mặt họ vậy, tiếng vỗ tay nho nhỏ nhưng thật cao ngạo.
Bình thường Tiểu Kì trẻ con bao nhiêu, đơn giản bao nhiêu thì hiện giờ chững chạc bấy nhiêu, muốn bao nhiêu cao ngạo cũng có. Đừng ai chọc giận Tiểu Kì thì họ sẽ ổn thôi.
Thân thế cô gái này không thể chọc đâu, huống hồ còn có tin cô gái này chính là bạn gái của chủ tịch Lăng làm cô gái này tức giận quả là tự mình tuyệt đường sống.
Năm cô gái đứng bất động tại chỗ nửa lời cũng không dám thốt ra, toàn thân lạnh buốt.
Ánh mắt Thiên Tư lúc này mới dịu xuống nhìn chằm chằm năm cô gái kia. Tiểu Kì mắt thấy dọa người thành công liền hung hăng trừng mắt.
- Tránh ra, tôi không có thời gian ở đây tám nhảm với những người không có đầu óc như các cô.
Tiểu Kì một tay bắt lấy Thiên Tư kéo đi oanh oanh liệt liệt. Thiên Ân cùng Tử Phong thấy một màn này liền dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp. Hai cô gái này đúng là không thể xem thường. Tử Phong một thoáng giật mình nhìn thân ảnh quật cường của Thiên Tư, ánh mắt sắc bén chứa tia tức giận đây là anh lần đầu tiên thấy. Không biết từ đâu cơn đau lại dâng trào trong lòng anh.
Thiên Tư của anh có phải vì bị người ám hại nên trong mắt có sát ý bắt đầu hình thành rồi sao? Nếu cô nhớ lại toàn bộ thì sẽ thế nào sẽ trở nên lãnh khốc đến mức nào đây? Có phải cô sẽ vì trả thù mà biến thành một con người khác không? Thiên Tư hồn nhiên trong sáng của anh không thể bị những thứ đen tối kia vấy bẩn được. Thà cô cứ như vậy ngốc nghếch cũng không sao nhưng đừng trở thành một người tràn đầy sát ý như vậy.
Thiên Ân một thoáng rùng mình nhìn ánh mắt lãnh đạm của Thiên Tư, còn Tiểu Kì chỉ là hơi cao ngạo dọa người một chút nhưng không đến mức như Thiên Tư giống như giây phút đó trở thành một con người khác vậy thật đáng sợ.
Thấy Thiên Tư cùng Tiểu Kì lâu như vậy còn chưa ra sợ hai người họ xảy ra chuyện nên Thiên Ân cùng Tử Phong đứng ở khu vực ngoài chờ. Không ngờ nghe tiếng cười sang sảng của mấy cô gái lập tức bước vào, hai người lại tận mắt chứng kiến Thiên Tư một thân lãnh đạm quật cường nhìn mấy cô gái kia.
- Thiên Tư!_Tử Phong hít sâu một hơi nhẹ giọng gọi.
Thiên Tư lửa giận đã biến mất, mắt thấy Tử Phong liền sáng lên nở nụ cười hồn nhiên chạy đến bên cạnh anh.
- Anh Tử Phong lúc nãy Tiểu Kì thật lợi hại._Thiên Tư ôm tay Tử Phong vừa đi về phía trước.
Tử Phong đột nhiên kéo Thiên Tư ôm vào lòng thật chặt, anh rất sợ cô không còn là cô nếu bị thù hận cuốn vào. Có ai có thể cảm nhận được nổi sợ hãi trong Tử Phong lúc này. Anh lãnh khốc không sao, anh có sát ý không sao nhưng cô tuyệt đối không thể.
- Lần sau có chuyện gì cũng đừng tức giận sẽ không đẹp đâu biết không, có chuyện gì nói với anh anh sẽ giải quyết._Tử Phong dịu dàng nói bên tai Thiên Tư.
Thiên Tư ngẩng mặt nhìn nét mặt thoáng không vui của Tử Phong đột nhiên cơ mặt co rút đau lòng lạ thường. Vì sao cô cảm thấy anh đang lo sợ nhưng mà lo sợ cái gì đây?
- Anh Tử Phong anh sao vây? Anh là đang lo lắng cho em sao?_Thiên Tư nở nụ cười nhìn anh.
Tử Phong thoáng cười sắc mặt lo lắng hòa hoãn lại một chút, nếu được anh mong cô đừng nhớ lại. Xem ra cô nhớ lại không chỉ thần trí bấn loạn mà một khi thật sự nhớ lại sẽ trở nên tàn nhẫn.
- Anh không sao, chỉ cần em hứa với anh thì được rồi.
- Tất nhiên rồi chuyện gì em cũng sẽ nhờ anh làm hộ mà._Thiên Tư cười vui vẻ gật đầu.
Thiên Ân cùng Tiểu Kì đi bên cạnh không khỏi bàng hoàng nhưng nhìn đến nụ cười của Thiên Tư lại một lúc thả lỏng. Xem ra khí chất của một tiểu thư vẫn là một tiểu thư, huống chi có thù hận bồi dưỡng thì khó có thể là một cô gái đơn thuần được.
Mọi người lại như cũ cười cười nói nói ngồi vào bàn, ăn uống no say lại cùng nhau quay trở về.
Chẳng qua Tử Phong lo lắng nhiều thêm, sầu lo gấp bội. Thiên Ân nhìn gương mặt Tử Phong thoáng nhíu mày lại đi đến vỗ vai anh một cái.
- Đừng quá lo Thiên Tư dịu dàng như vậy không sao đâu.
Tử Phong kinh ngạc nhìn Thiên Ân, ngay cả Thiên Ân cũng nhận ra thì sự lo lắng của anh rõ ràng không thừa thải.
- Tao mong cô ấy vĩnh viễn không nhớ lại._Tử Phong thốt lên câu này mà lòng quặng thắt hơn ai hết anh muốn Thiên Tư nhớ lại nhưng nhìn cô như vậy thà không nhớ còn hơn.
- Anh Tử Phong mau lên chúng ta về nhà._Thiên Tư vui mừng chui vào trong xe lại vẫy tay gọi Tử Phong phía sau nói chuyện với Thiên Ân.
- Thấy chưa Thiên Tư vẫn tốt là mầy quá lo lắng._ Thiên Ân nở nụ cười trấn an.
Tử Phong thoáng cười đi nhanh về phía xe, có lẽ là anh lo quá nhiều chăng? Thiên Tư của anh cũng chưa từng lãnh đạm đến như vậy xem ra do nhất thời tức giận bị chế nhạo nên mới có biểu hiện như vậy.
———————————-
Y Ngân vẫn như vậy cuồng vọng căm ghét Tâm Di nhưng hiện tại lại nhận được một tin tức cực kì khủng hoảng Tâm Di lại chính là Thiên Tư khiến tâm trí cô ta càng điên cuồng phẫn nộ càng tăng.
- Đáng chết, cô ta sao không chết đi còn trở về làm gì?_Y Ngân vừa nhận được tin liền gào ầm lên trong phòng đầy giận dữ.
Muốn Tâm Di biến mất bây giờ thế nào lại hóa thành Thiên Tư cô ta không thể nuốt trôi nổi căm giận trong lòng.
- Cô chủ như vậy phải tính như thế nào?_người theo sát Y Ngân ánh mắt lạnh không có run sợ nhìn Y Ngân.
- Tìm cách bắt Tiểu Kì cùng cô ta cho tôi, tôi nhất định khiến hai con người khiến tôi khuynh gia bại sạn nếm vị đau khổ._Y Ngân mắt quét một tia sát ý.
Người cô đã không chiếm được vậy thì cũng không thể người khác chiếm, người lấy đi tài sản nhà cô thì càng không được yên thân. Nếu họ đã dồn Tạ Y Ngân cô đây vào đường cùng tại sao cô phải tha cho họ. Bất quá cùng nhau chết, dưới cửu tuyền cũng có thể cùng nhau tranh đấu. Y Ngân điên cuồng cười một mặt lạnh khiến người ta không thể nhận ra một thân quyến rũ của cô ta nữa.
Tốt lắm! Thiên Tư, Tiểu Kì hai người rất giỏi một người lấy đi người cô yêu một người lấy đi sản nghiệp gia đình cô. Tạ Y Ngân thề rằng hai người họ không được chết tốt.
- Ha ha, hai người nhất định không được chết tốt.
Căn phòng sáng trưng như vậy bị một tiếng cười điên cuồng làm cho lạnh lẽo, quỷ dị âm u vô cùng.
Một thân tàn tạ trên giường nhiều ngày không rời khỏi phòng khiến Y Ngân gần như điên loạn, bảo cô ta làm sao ra ngoài đây khi địa vị bản thân không còn, quyền lực gia đình cũng mất sản nghiệp cũng bị lấy đi nợ nần chồng chất.
Là ai?
Y Ngân điên cuồng hỏi là ai đã gây ra cho cô ta ra nông nổi này đây, là ai khiến cô ta người không ra người ma không ra ma đây.
Cô hận, thật sự hận.
Diệp Thiên Tư sao?
Ngạn Tiểu Kì sao?
Những cái tên này có chết Tạ Y Ngân cũng không bao giờ quên hãy chờ xem họ sẽ có kết cục thật thảm trước mặt cô ta.
Ha ha, hạnh phúc sao, các cô rất hạnh phúc. Được, Tạ Y Ngân cô đây muốn thấy các người sẽ hạnh phúc thế nào đây?
CHƯƠNG 57 HỒI ỨC
Em đã trở lại là em của ngày xưa, em đã muốn không thừa nhận nó nhưng có lẽ đến lúc đã phải đối mặt.
Em thà một mình gánh chịu cũng không muốn cho anh biết, nhưng anh tin mình vẫn có khả năng bảo vệ em.
Đóa hoa sứ trắng muốt ươn ướt sương mai long lanh, rung rinh trên cành cây. Hương thơm nhẹ dịu lan tỏa khắp khu vườn, từng đợt từng đợt hương thơm theo gió mà len lỏi đi khắp nơi không có ngóc ngách nào trong khu vườn mà không có hương thơm của hoa sứ.
Thiên Tư vốn đã thức từ rất sớm, cái chính đó là muốn theo Tử Phong ra ngoài rất tiếc anh không đồng ý. Thiên Tư lại ngậm ngùi ở lại, không hiểu sao từ ngày đi chơi đó Thiên Tư cũng không còn hứng thú đi ra ngoài nữa. Cùng lắm hằng ngày cô lại ra vườn chơi nếu rãnh sẽ nghịch ngợm chăm sóc hoa trong vườn.
Thiên Tư đi quanh quẩn không lâu cũng trở về phòng, nhà họ Du hình như chỉ còn lại bà Ngọc Hoa cùng ông Dương Thanh và vài người làm. Ông bà Du cũng đã ra ngoài từ sớm, Tử An cũng đã đến trường không ở nhà.
Thiên Tư đột nhiên lại muốn đi sang phòng của Tử Phong, từng bước đi vào phòng Tử Phong . Căn phòng anh lúc nào nhìn đến cũng khiến người ta có cảm giác thật lạnh nói lên vài phần tính cách cao ngạo của anh. Thiên Tư cong môi cười một cái lại đi đến ngăn tủ cạnh giường.
Trong phòng Tử Phong liền xuất hiện một cô gái dáng người nhanh nhẹn như đang sắp xếp lại cái gì cũng như đang tìm kiếm vật gì. Cũng không một ai có thể thấy dáng vẻ Thiên Tư lúc này có chút trưởng thành hơn một chút, nói ra cũng thật kì quái mỗi ngày trôi qua trí nhớ của Thiên Tư lại trưởng thành thêm một chút.
Thiên Tư cũng không có thắc mắc mình vì sao trở nên như vậy nhưng cô không có nói ra cho bất cứ ai biết kể cả Tử Phong cũng không. Hằng ngày cô được Hà Lam xem bệnh nhưng hầu như Hà Lam không có nói cho cô biết.
Tử Phong nói là Hà Lam là bạn anh muốn có người cùng cô bầu bạn nên gọi Hà Lam đến. Nói như vậy cũng không sai ngoài việc hỏi thăm bình thường cùng nói chuyện phiếm với Thiên Tư thì Hà Lam không làm bất cứ hành động nào khác thường. Chẳng qua Thiên Tư có thể nhận ra trong mỗi câu nói của Hà Lam luôn xoay quanh gia đình cô. Điều đó làm Thiên Tư luôn muốn gặp lại ba mẹ cùng em gái của mình.
Thiên Tư tìm cách mở ngăn tủ nhưng nó bị khóa thì phải, khuôn mặt nhăn nhó một chút Thiên Tư không biết bên trong là để cái gì chẳng qua cô nhìn thấy Tử Phong để một khung ảnh trong đó liền muốn lấy ra xem mà thôi.
Chìa khóa được để phía sau khung ảnh của cô và Tử Phong, phòng của anh hầu như cái gì cũng không là bí mật đối với Thiên Tư. Thiên Tư lấy chìa khóa ra liền mở được ngăn tủ, trên gương mặt Thiên Tư xuất hiện sự hưng phấn. Cô lục lọi mãi mới thấy một khung ảnh của cô và anh. Khẽ nhăn trán một chút Thiên Tư đang suy nghĩ một chút về chuyện mà Tiểu Kì đã nói, cô hiện tại thật sự là đã mười chín tuổi thật sao. Nếu không phải sự thật vì sao hình ảnh của cô và hiện tại lại khác nhau như vậy.
Bất quá hiện tại những gì Tiểu Kì nói Thiên Tư đều tin tưởng, cô cũng chính là đang cố nhớ lại khoảng thời gian mà Tiểu Kì kể qua.
Thiên Tư nhìn ngây ngốc khung ảnh cũng có chút cảm tưởng rằng tấm ảnh này đã chụp từ rất lâu nhưng cô cũng không để ý lắm chỉ là Tử Phong còn giữ tấm ảnh này khiến cô cảm thấy rất vui.
Thiên Tư ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cô chính là đang muốn Tử Phong trở về. Anh đúng là bận rộn thật nhưng cô cũng muốn đến tập đoàn nhà mình tại sao anh không cho. Hình ảnh xưa kia hiện về trong tâm trí ngày một nhiều hơn.
- Tiểu thư cô có trong phòng không?_người làm gọi lớn tiếng ở bên ngoài.
Thiên Tư giật mình khôi phục trạng thái cũ, nhẹ nhàng đem khung ảnh để lại vị trí cũ rồi cẩn thận khóa ngăn tủ lại như hiện trạng ban đầu. Thiên Tư bước ra khỏi phòng Tử Phong thoáng qua trong ánh mắt một tia đau lòng cũng không rõ trong đầu cô vừa nghĩ đến cái gì.
- Em ở đây chị tìm em có việc gì?_Thiên Tư nhẹ giọng hỏi.
Chị người làm có chút giật mình ngay sau đó lại mỉm cười nhìn Thiên Tư. Bất quá cô gọi Thiên Tư tại phòng của cô trong khi đó cô lại đi ra từ phòng của Tử Phong còn không làm chị người làm giật mình sao.
- Không có gì chỉ là muốn hỏi cô cần thứ gì không thôi tôi sẽ chuẩn bị, tôi thấy cô cả buổi sáng nhàm chán đi tới đi lui.
- Không cần đâu, chị có việc thì đi làm việc của mình đi em có thể tự lo được.
- Vậy được nếu có chuyện gì cô gọi tôi một tiếng, trước khi đi cậu Tử Phong có nói cô muốn gì cứ nói chúng tôi sẽ làm cho._chị người làm lại mỉm cười.
Ít ra chị cũng cảm thấy thích Thiên Tư dù tiếp xúc với thân phận nào của Thiên Tư cũng đều cảm thấy thoải mái. Cho dù là Tâm Di hay Thiên Tư thì tính tình cũng không có khác nhau là bao, chẳng qua hiện tại Thiên Tư quá trẻ con so với Tâm Di mà thôi.
- Có thật không , vậy em muốn về nhà._Thiên Tư nháy mắt một cái cười lém lĩnh.
Thật ra cô biết chắc không có sự cho phép của Tử Phong chẳng ai dám cho cô rời biệt thự này đâu.
- Tiểu…thư cô biết rõ chúng tôi không thể làm trái ý cậu Tử Phong._chị người làm bị một câu của Thiên Tư dọa cho mặt mày xanh mét.
Chị người làm không phải sợ Thiên Tư mà là sợ Tử Phong, chỉ cần nhìn vào gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén kia liền làm cả người rét run. Nếu Thiên Tư mất sợi tóc nào cái mạng nhỏ của bọn người làm có thể tồn tại sao.
- Em đùa thôi.
- Vậy được tôi đi làm việc._chị người làm thở nhẹ một cái khi nhìn thấy nụ cười của Thiên Tư.
Thiên Tư gật đầu cho chị người làm rời đi, ánh mắt Thiên Tư thoáng qua một tia sầu buồn cùng bất đắc dĩ.
Điện thoại Thiên Tư chợt reo, một dãy số lạ khiến Thiên Tư ngờ vực cùng một cảm xúc hỗn độn vô cùng. Cô cảm thấy như có một cơn gió lạnh lùa qua khiến cả người không ngừng run rẩy.
- Thiên Tư nghe đây._Thiên Tư hít sâu một hơi cố lấy bình tĩnh.
- Chị hai, em là Thiên Trầm chị có thể về nhà được không?_giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.
Thiên Tư thoáng kích động, ánh mắt đột nhiên có tia nhu hòa cùng tia đau lòng. Cuối cùng ông trời cũng cho cô cơ hội được gặp em gái mình rồi nhưng cô chính là không biết nên làm cái gì trong tình trạng hiện tại. Hàng loạt hình ảnh trong đầu Thiên Tư xuất hiện khiến cô một lúc choáng váng sắp đứng không vững nhưng vẫn nắm chặt lấy điện thoại sắp rơi xuống sàn.
- Được, chị nhất định về._Thiên Tư tươi cười đáp trả cũng không có suy nghĩ nhiều.
Có gì có thể khiến cô vui bằng khi gặp người thân mình đây, người em gái cô luôn mong nhớ nay đã trở về.
Thiên Tư cúp điện thoại liền đi nhanh xuống cầu thang, cô thật vui mừng cũng không có nghĩ đến những gì sắp tới mình phải đối mặt. Cô đã không tỉnh táo để nhận ra giọng nói kia có phải là của Thiên Trầm hay không?
- Tiểu thư cô định đi đâu?_chị người làm sốt sắng chặn trước mặt của Thiên Tư.
- Đúng vậy Thiên Tư con định đi đâu?_bà Ngọc Hoa cũng từ phòng bếp chạy ra gương mặt lo lắng vô cùng.
- Con muốn về nhà, em gái con trở về rồi._Thiên Tư mỉm cười vui vẻ.
- Không…không được đâu, cô ít nhất cũng phải đợi cậu Tử Phong về mới có thể đi._chị người làm cố lắc đầu không muốn Thiên Tư rời đi.
Chỉ là thái độ này của Thiên Tư không giống với lúc nãy mà thôi, rất khác nhau.
- Không cần đâu em có thể tự về, đợi anh Tử Phong về sẽ không tốt đâu chắc chắn Thiên Trầm phải đợi rất lâu.
Thiên Tư không nhanh không chậm gạt tay hai người đang chắn trước mặt mình bước đi nhanh về phía cửa một chút cũng không chần chừ.
- Con không được phép đi._ông Dương Thanh không xem mình là quản gia nhà họ Diệp mà đang đứng ở cương vị một người cha.
- Con là Diệp Thiên Tư con muốn trở về nhà mình không ai có thể cản._Thiên Tư cười trấn an ông Dương Thanh nhưng giọng nói chất chứa sự kiên định vô cùng.
- Con có thể nghe lời ba…chú một lần không?_ông Dương Thanh sợ hãi có chút hoảng loạn ngay cả cách xưng hô cũng lộn xộn.
- Nếu con là Dương Tâm Di con sẽ nghe lời ba, hiện tại con rất muốn nghe nhưng không thể._Thiên Tư trở về trạng thái một cô gái chững chạc.
Mọi người nhất thời sững sờ với câu nói này, câu nói này không phải nói rằng cô đã nhớ lại sao? Nếu như vậy vì cái gì cô phải nhẫn nhịn cho đến bây giờ mới nói ra?
- Con nhớ mình là Tâm Di sao?_ông Dương Thanh một mặt kinh ngạc nhưng cũng không dấu được sự vui mừng.
- Con không có thời gian để nói cho mọi người biết con phải đi gặp Thiên Trầm._Thiên Tư một mực muốn đi.
- Con thật ra đã nhớ được những gì?_bà Ngọc Hoa nắm lấy tay cô, ánh mắt đã sớm ngưng đọng hơi nước.
- Đủ để biết hiện tại con nên làm cái gì mới phải._Thiên Tư mỉm cười liền rời đi trong tích tắc.
Mọi người một mặt vừa mừng vừa lo không thể tả được, nhìn bóng dáng cô gái khuất bóng sau cánh cửa xe họ mới giật mình ý thức được mình đang để Thiên Tư dấng thân vào chỗ nguy hiểm. Về nhà cũ chẳng khác nào tự nói lên thân phận mình, về nhà cũ có thể tránh được họa sát thân sao?
- Lập tức gọi điện thoại cho Tử Phong._ông Dương Thanh hạ giọng nhưng rõ ràng gấp đến độ muốn lập tức thấy Tử Phong.
————————————
Tại căn phòng làm việc tại P&A, ánh mắt Tử Phong chợt hóa kinh ngạc khi nghe Hà Lam nói. Thân thể anh đột nhiên cứng đờ không biết nên làm cái gì trong lúc này, ánh mắt dần chuyển lên hồ sơ bệnh án của Thiên Tư lại chợt lóe chút hoang mang kì lạ.
Bàn tay anh nắm chặt hồ sơ như muốn ngay lập tức làm nó nát vụn, mọi chuyện không bao giờ theo ý muốn của anh. Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể làm theo ý muốn của mình duy chỉ có đối với Thiên Tư là ngoại lệ. Cho dù anh có hiểu cô cách mấy, có bảo vệ cô cách mấy đi chăng nữa cũng không thể cãi lại số phận. Anh càng không thể nắm giữ được ý nghĩ cùng lí trí của Thiên Tư. Cô đúng là có quyền lựa chọn cho mình một con đường nhưng cô lại chọn đối mặt một mình.
Anh đau lòng nhưng cũng không thể ngăn cô lại nhưng anh sẽ vẫn ở bên cạnh cô, bất cứ khi nào cô cần anh giúp đỡ anh đều không từ chối. Chỉ là anh không ngờ người con gái này quá đỗi kiên cường đi làm anh một thoáng đau lòng.
Hà Lam ngồi ở sô pha ánh mắt tĩnh lặng cũng không quá dao động hay khiếp sợ. Cô là một người chuyên về tâm lí nên cô không cho phép bản thân vì bất cứ thứ gì mà dao động hay hoảng sợ. Huống hồ cô cũng đã trưởng thành không thiếu kinh nghiệm sống cho lắm nên có thể nói rằng cô không suy nghĩ quá phức tạp hay lo lắng vô ích.
- Chị xác định Thiên Tư đã hồi tỉnh?_Tử Phong ngẩng mặt nhìn Hà Lam cũng không có quá mức kích động.
Chỉ thấy sâu trong đôi mắt màu cà phê kia thoáng tia vui mừng lại chuyển sang ảm đạm.
- Dĩ nhiên rồi, theo kinh nghiệm của tôi và kết quả xem bệnh bấy lâu, tôi cùng thầy Join chắc rằng cô Diệp đã nhớ lại rồi. Nếu tôi đoán không lầm chính cô Diệp đang muốn lẩn tránh hoặc muốn chờ một ai đó để cùng mình đối mặt chỉ cần người đó xuất hiện lập tức kí ức sẽ trở về nguyên vẹn._Hà Lam nhã nhặn nói.
Tử Phong nhíu mày suy nghĩ, anh chẳng lẽ không đủ tin tưởng để cùng cô đối mặt sao vì sao còn phải đợi một người khác. Tử Phong xoay người nhìn ra cửa sổ, không có mây bầu trời trong xanh nhưng cớ sao trong mắt anh chỉ có sự u ám.
Thiên Tư bé nhỏ của anh đã trưởng thành nhưng có đủ sức để đối phó với một người đàn ông giảo hoạt đầy thủ đoạn kia.
- Nếu như vậy hiện tại lập tức có thể hồi phục đúng không?_anh nhếch môi cười một chút.
Cũng đến lúc trao lại quyền lực vốn có cho cô như vậy cô có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.
- Lập tức có thể.
- Được rồi nếu không còn gì chị có thể về._Tử Phong khoát tay ý bảo Hà Lam rời đi anh muốn một mình suy nghĩ.
Anh chính là đang muốn tìm ra chứng cứ trước khi Thiên Tư nhớ lại nhưng vẫn là có chút chậm chạp. Mặc kệ như thế nào anh vẫn không thể để cô một mình đối mặt.
Ngay khi Hà Lam rời khỏi không bao lâu lại có tiếng gõ cửa, Tử Phong cất nhanh hồ sơ bệnh án của Thiên Tư vào ngăn bàn mới ra hiệu cho người ngoài cửa tiến vào.
- Vào đi!
- Chủ tịch có một chút tin tức._3K tươi cười đóng nhanh cửa lại nói giọng bỡn cợt.
- Nói nhanh không cần dong dài._Tử Phong không hờn giận ánh mắt cũng tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.
- Thật ra cái mà ba Thiên Tư giữ chính là đoạn phim vô tình quay được cảnh ông Hạo Ưng mưu đồ làm giấy tờ giả muốn chiếm đoạt tài sản của mẹ Thiên Tư lúc trước khi chưa gặp ba Thiên Tư. Cậu chắc cũng biết cái loại chuyện tình tay ba này chứ?_3K chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, một chàng trai trưởng thành đúng mực.
Tử Phong có chút giật mình nhưng cũng không lấy làm lạ cho lắm. Chuyện tình trước kia của người lớn anh cũng có nghe bà Nhã Nhàn kể qua nhưng chỉ là sơ lược cũng không rõ nguồn gốc là ai đúng ai sai, ai chiếm đoạt tình yêu của ai. Lúc đó anh cho rằng chuyện đó không liên quan đến bản thân nên từ chối tìm hiểu. Nhưng xem ra hiện tại chuyện này lại thật liên quan mật thiết đến mạng sống của Thiên Tư.
- Ý của anh là ông ta chỉ vì muốn lấy lại đoạn phim đó nên mới gây ra vụ hỏa hoạng đó nhằm diệt khẩu lẫn hủy chứng cứ phạm tội.
- Cậu thừa biết rồi còn gì.
- Có thể hay không Thiên Tư đã biết người gây ra nên mới bị người ta tìm kiếm cho đến tận bây giờ cũng không buông tha?_Tử Phong trầm mặc hỏi lại nhưng thật ra đã khẳng định như vậy.
- Ai…chủ tịch cậu đã khẳng định còn hỏi tôi làm cái gì._3K lắc đầu từ chối cho ý kiến.
- Như vậy thì không sai rồi chỉ cần có bằng chứng và Thiên Tư nhớ lại lập tức có thể buộc tội ông ta rồi.
- Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy đâu._3K lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Anh ta chính là đang nhớ lại cái ngày đưa ông bà Dương về nhà họ Du đã có không ít người bám theo, còn không phải muốn ra tay với ông bà Dương sao. Nếu Tử Phong không sớm an bài đến trước bọn họ một bước thì hai mạng già của ông bà Dương sắp không giữ được rồi.
- Ông ta dĩ nhiên không để chúng ta dễ dàng thực hiện rồi nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát. Ông ta biết nghĩ chúng ta không biết ngăn hay sao, cho đến bây giờ ông ta cũng chưa chạm tới được ông bà Dương mà.
Tử Phong cười lạnh một tiếng, anh mà để người đàn ông kia đạt mục đích thì công kĩ anh bấy lâu điều tra còn có ý nghĩa gì đây. Anh sẽ khiến ông ta chịu trách nhiệm tất cả những gì mình đã gây ra.
3K cười một cái tán thưởng đúng là Tử Phong nhanh hơn người đàn ông kia một bước, biết trước ông ta sẽ ra tay với người nhà họ Dương nên mới sớm đưa họ về nhà họ Du.
- Còn nữa chẳng phải hai người nói Kỳ Quân là Thiên An sao vì sao bây giờ còn chưa nói ra?_Tử Phong hạ giọng nheo mắt nhìn 3K.
Người khác anh muốn nhắc đến ở đây chính là Thiên Ân, anh còn nhớ Thiên Ân thật kích động nói cho anh biết chuyện này cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra không biết là có ý tứ gì.
- Thiên Ân nói nhất định phải điều tra ra người đứng đằng sau vụ bắt cóc năm đó mới có thể nói ra.
- Lại còn như vậy nữa sao. Nhưng thôi cũng không quan trọng lắm miễn sao xác minh sự thật thì được rồi._Tử Phong thở nhẹ một cái liền đứng lên muốn rời đi.
Điện thoại trong túi lập tức reo, anh nhìn số nhà mình liền dâng lên nỗi bất an vô cùng khó tả.
- Tử Phong nghe đây._giọng anh vẫn lãnh đạm như vậy nhưng rõ ràng có sự hoang mang.
- Cậu…cậu Tử Phong, Tâm Di…à không Thiên Tư đã nhớ lại rồi nó quyết định đi tìm Thiên Trầm chúng tôi không cản được._bà Ngọc Hoa nghẹn ngào giọng nói run rẩy vang lên trong điện thoại.
Tử Phong bị dọa xuýt chút đánh rơi điện thoại, cô nhớ lại là vì Thiên Trầm sao. Cũng không thể trách được hai người là chị em song sinh dĩ nhiên huyết mạch tương thông rồi. Vậy mà từ đầu anh lại không nghĩ ra người quan trọng nhất đối với Thiên Tư là ai.
- Cô ấy đến nơi nào?_Tử Phong cố trấn tĩnh.
- Có thể là nhà cũ._bà Ngọc Hoa càng nói càng run.
- Được rồi con lập tức đến đó cô không cần lo.
Tử Phong mặt biến sắc cúp điện thoại một lời cũng không nói dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng.
3K trợn mắt muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng lại nuốt ngược trở lại vào trong bụng.
- Lập tức đến biệt thự nhà họ Diệp._Tử Phong đi phía trước liền ra lệnh cho người đi phía sau.
- Được chúng tôi lập tức đến._3K hiện tại đã hiểu vì sao Tử Phong lại lo lắng đến như vậy.
Nhà cũ của nhà họ Diệp cái nơi đã muốn rơi vào quên lãng còn đến đó để làm gì rõ ràng có chuyện không lành.
Tử Phong một thân lãnh đạm lại thập phần lo lắng cho Thiên Tư, khởi động xe một chút đã biến mất khỏi tập đoàn.
——————————-
Thiên Ân vừa có cuộc họp quan trọng vừa mới kết thúc, nhìn đồng hồ trên tay cũng sắp đến giờ Tiểu Kì tan học. Nghĩ đến Tiểu Kì khóe môi Thiên Ân không tự chủ được liền nở nụ cười đẹp tuyệt mĩ.
Bất giác làm những người từ phòng họp đi ra một tốp kinh ngạc, một tốp si mê ngây ngẩn. Lúc nãy trong phòng họp Thiên Ân quyết đoán biết bao, lãnh đạm giải quyết từng công việc một. Hiện tại chỉ là một nét mặt dịu dàng cùng một nụ cười yêu thương không phải nhớ đến người yêu thì là cái gì đây.
Thiên Ân còn chưa rời khỏi phòng họp đã nhận được điện thoại của Tử Phong bảo anh lập tức đến biệt thự cũ nhà họ Diệp. Thiên Ân một chốc thất thần lại đăm chiêu suy nghĩ trong tình hình hiện tại đến nơi đó làm cái gì, là có manh mối mới sao. Suy nghĩ như vậy Thiên Ân liền có chút hưng phấn nhưng nhớ đến Tiểu Kì đang đợi anh đến đón lại phân vân vân không biết nên làm thế nào.
Nếu là vì điều tra những loại sự tình như vậy thì không thể mang Tiểu Kì theo nhưng nếu anh không đi đón cô sẽ giận anh cho mà xem. Thiên Ân hít sâu một cái gọi điện xin lỗi Tiểu Kì trước vậy.
Vấn đề rắc rối chính là ở chỗ điện thoại Tiểu Kì không liên lạc được, bây giờ là tình hình nào rồi mà cô còn tắt máy. Thiên Ân không ngừng gọi vào số của Tiểu Kì nhưng không có tín hiệu trả lời.
Sắc mặt Thiên Ân từ tươi cười chuyển sang trắng bệch không còn chút máu, dù muốn nghĩ rằng điện thoại hết pin thôi nhưng tâm trí anh lại một mảnh rối loạn.
Thiên Ân lựa chọn không đi theo Tử Phong mà đi đón Tiểu Kì, không biết là do ai xui khiến hay vì tâm tư anh vốn không còn ở chỗ anh mà chỉ ở chỗ Tiểu Kì mà thôi. Nên hiện tại anh sẽ chọn biết được bình an của Tiểu Kì trước khi đó sẽ giải quyết những việc còn lại.
Chúc các bạn online vui vẻ !