Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Đến đây nào vợ ngốc trang 3

Chap 5:

Hàn gia nổi tiếng là một dòng dõi quý tộc thuộc hàng bậc nhất trong giới thượng lưu về tiền bạc, địa vị. Vì vậy nên, con cháu họ khi vừa mới sinh ra đã nắm trong tay một khối tài sản to sụ, địa vị thì cao chót vót trên tận mây xanh trời cao. Không phải ai muốn với tới là với tới được.

Nói đến Hàn lão gia, người ta chỉ có thể nói gỏn gọn trong năm từ: Nhân tài và danh giá

Hàn lão gia đã giữ vững tiêu chí chậm mà chắc. 20 năm trước, ông đầu tư thành lập Công ty Đông Nam Á (IPP). Hiện tại ông là cổ đông lớn nhất và là chủ tịch của tập đoàn IPP. Hàn lão gia đã đưa IPP đi lên bẳng những dự án đầu tư lên đến con số hàng trăm triệu USD. Khi quyết định đầu tư vào vào một dự án nào, ông phải nắm chắc đó là lĩnh vực tiên phong và có lợi thế cạnh tranh với các nước khác.

''Phải đi trước và đi đường dài chứ không đi theo phong trào''. Hàn lão gia chọn đầu tư vào hàng không, du lịch, thương mại và không đầu tư ''bừa bãi'', đặc biệt là không lấn sang bất động sản hay chứng khoáng.

Nói đến Hàn gia, người ta lại nhắc đến các cô con gái mỗi người một vẻ, một tính cách và tài sắc vẹn toàn của họ. Vì xác định rõ hướng đi của IPP sẽ trở thành tập đoàn đa quốc gia nên Hàn lão gia đã có kế hoạch đào tạo những người trong gia đình để nắm các vị thế chủ chốt trong tập đoàn, trong đó không thể thiếu con gái ông. Hẳn người ta sẽ thắc mắc, tại sao đó không phải là một cậu công tử. Tất nhiên, vì Hàn lão gia không có con trai để nối dõi.

Hàn Đông Nghi - Tri thức trẻ, giàu có và xinh xắn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Đông Nghi tiếp tục qua Mỹ học lên cao học ngành Quản trị kinh doanh. Cô đã theo Hàn lão gia đi khắp các châu lục để cùng ông kí kết các dự án mà ông đầu tư. Khi ấy, Hàn Đông Nghi chỉ mới 13 tuổi. Cô trở nên lanh lợi, khôn ngoan hơn trong các cuộc giao tiếp, trao đổi. Cô đã có 2 năm ''thử lửa'' tại Công ty DFS thuộc tập đoàn IPP, chuyên về các sản phẩm xa xỉ. Hàn lão gia đã tin tưởng giao phó cho cô con gái cả quản lý và điều hành hoạt động của nhiều công ty thành viên trong số 18 thành viên trực thuộc IPP.

Song song với việc đó, Hàn Đông Nghi còn có một thú vui là dùng tình cảm của người khác làm trò tiêu khiển cho mình. Cô biết nhà mình giàu bao nhiêu, sắc đẹp mình đến đâu và bọn đàn ông trên đời này đang thèm muốn cô như thế nào. Đông Nghi cũng dùng nhan sắc của mình để trừng phạt những thằng đàn ông đểu cán. Không cần dùng đến vũ lực cũng khiến người ta chết dần chết mòn.

Hàn Đông Nhi - Cô con gái út của Hàn lão gia - Xinh đẹp, quyền lực và tài năng.

Hiện cô còn đang theo học cấp 3, thường xuyên xếp hạng nhất nhì trong các cuộc thi Anh Văn, Toán,... ở trường. Tuy chưa nắm trong tay ''tất sắt tất vàng'' nào. Nhưng trong tương tai, người ta dự đoán chắc chắn cô sẽ được thừa hưởng nhiều thương hiệu thời trang đắt tiền như: Christian Dior, Channel, Zara, Lancome, Nike....

Những thương hiệu nổi tiếng ở các nước khác luôn tìm đến Đông Nhi, mong cô làm đại diện cho sản phẩm của họ. Hay đến những trang báo tuổi teen cũng luôn săn đón cô. Nhưng thứ họ nhận được, chỉ là những cái lắc đầu quyết liệt. Tuy nhiên, tên tuổi của cô vẫn nổi như cồn nhờ nụ cười tỏa nắng không ai có thể sánh bằng. Đầu tiên phạm vi chỉ là trong trường, sau đó lan rộng ra phường, quận, và rồi... cả thành phố đều biết đến tên cô với cái mác ''Hotgirl''.

Các làng sóng tình trường luôn luôn vì cô mà bùng nổ và có thể áp đảo cả... giáo viên. Được xem là tiên thế giai nhân vẹn toàn cả về tài sắc. Gương mặt sắc sảo, vẻ đẹp cuốn hút và body hết sức chuẩn là những gì người ta thường nói về Đông Nhi. Nếu như vẻ đẹp của cô chị cả Đông Nghi khiến người ta như bị mê mệt, chết trong mê muội. Thì với Đông Nhi, nhan sắc của cô vẫn khiến mọi người còn sống nhăn răng nhưng đến mức phải ganh tị, ghen ghét với cô. Và nếu, Đông Nghi là môt ''loài sinh vật gây bệnh'', thì Đông Nhi cô lại là một ''liều thuốc kháng sinh hoàn toàn miễn dịch''.

......

- Nè! Sao lại bắt tôi làm một mình hả?? - Đông Nhi cộc cằn lên tiếng. Cô cắm cuối ghi tên vào mấy cái thiệp hồng đúng chất là màu hồng ở phòng khách. Chưa cưới mà đã bị Minh Vũ hành hạ rồi, cưới về chắc phải dâng cơm lên tới tận họng chồng thì may ra mới chịu ăn!!!. Trong khi đó Minh Vũ ung dung nằm dài trên chiếc ghế salon dài, lật lật xem mấy cuốn báo. Mấy hôm nay, Đông Nhi đã chính thức dọn sang ở chung với Minh Vũ.

- Em đi mà làm một mình. Anh không rảnh!

Đông Nhi sôi máu, cô như muốn tức điên lên. Không rảnh mà nằm đấy đọc báo, đã thế còn gác chân lên đùi cô. Đã mấy lần Đông Nhi hất ra, thế mà anh vẫn gác lên lại như vị trí cũ. Chẳng biết cô là osin hay là vợ nữa...!! Bất chợt tên cận vệ quen thuộc luôn đi theo sát Minh Vũ từ ngoài chạy vào hối hả, hắn định nói gì đó với Minh Vũ nhưng chợt nhận ra sự có mặt của Đông Nhi thì trở nên e dè nhìn cô:

- Thiếu phu nhân....

Lúc này Minh Vũ mới ngồi bật dậy, bước đến gần tên cận vệ ấy rồi ghé tai vào nghe. Đông Nhi thầm cảm ơn tên cận vệ ấy vì biết chọn thời cơ, đến thật đúng lúc. Giờ đây cô cảm thấy thật thoải mái nơi hai cánh đùi, không còn phải chịu một khối lượng trên chân cô nữa. Minh Vũ nghe tin xong bước lại gần ghế sofa, với tay lấy cái áo vest đen, tiện thể hôn lên môi vợ mình một cái thật nhẹ để... lấy hên.

- Giờ anh có việc, chắc là về muộn lắm! Đừng chờ anh nhé!

Đông Nhi không còn giãy nãy hay tức giận trước nụ hôn của Minh Vũ nữa. Nhìn theo bóng dáng Minh Vũ bước ra rồi khuất dần. Mặt Đông Nhi chợt đượm buồn, tất nhiên là cô biết anh đang đi đâu và sẽ làm gì. Cái công việc của một Mafia đâu có để cho Minh Vũ - chồng cô - được nghỉ ngơi giây phút nào. Dù có là đang dùng cơm đi chăng nữa cũng phải bỏ bữa để mà đi tiêu diệt những tên làm ngáng bước chân tập đoàn của Đằng lão gia.

....

- Thiếu phu nhân!

Đông Nhi ngồi bần thần ở chiếc ghế sofa trong khách. Cô cũng quên mất rằng bây giờ trời đã tối. Minh Vũ vẫn chưa thấy về. Cho đến khi bà vú già lên tiếng gọi, cô mới giật mình như người trên trời mới rơi xuống.

- Cô... thấy nhớ Minh Vũ khi cậu ấy không có ở đây à? - Bà vú già cất giọng khàn đặc, cái thanh âm dường như đã hoạt động hết công suất hỏi cô.

- Không, con không có!! Con chỉ... - Đông Nhi tròn mắt, xua xua tay phản bác. Nhưng càng về sau, âm thanh của câu nói giảm dần. Dường như bà vú nói trúng tim đen cô mất rồi. Cô cảm thấy thật khó chịu khi Minh Vũ không có ở đây.

- Vậy là ta nói đúng rồi... - Bà vú cũng ngồi xuống bên cạnh Đông Nhi, đưa bàn tay khô ráp vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của cô, đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nơi khóe mắt nhìn Đông Nhi, mỉm cười - .... Minh Vũ từng nói với ta, nó mà yêu ai rồi thì sẽ yêu suốt đời. Ta nghĩ... nó cũng yêu con nhiều lắm!

- Không... không có đâu vú. Con lên phòng đây! - Nói rồi Đông Nhi rời khỏi ghế. Nhanh chóng bước đôi chân nặng nề lên phòng. Không để cho vú nói thêm câu nào nữa.

Phải, làm sao mà có chuyện đó được. Đông Nhi biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Cô và Minh Vũ chỉ là vợ - chồng trên mặt hình thức. Còn sự thật, cô và Minh Vũ cũng chỉ tới ranh giới bạn bè là cùng. Biết đến bao giờ cô mới được thứ mà mình mong muốn thật sự. Ngay cả đến chuyện hôn nhân - chuyện quan trọng cả một đời người - cũng phải do người khác định đoạt cho cô. Tại sao số phận cứ trêu ngươi cô mãi như vậy...??

.....

- Đông Nhi đâu?? - Minh Vũ từ khoản sân rộng bước vào nhà. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cất giọng lạnh băng hỏi đám người giúp việc nhà. Anh chẳng an tâm chút nào khi để Đông Nhi ở nhà một mình. Mặc dù có bảo vệ nghiêm ngặc, nhưng anh vẫn muốn chính tay anh sẽ che chở cho Đông Nhi vẫn tốt hơn. Nhưng tất nhiên, công việc của anh không cho phép Đông Nhi suốt ngày kè kè bên anh, như thế chẳng khác nào đẩy cô ấy vào chỗ chết. Anh hứa, rồi một ngày nào đó, anh sẽ khiến Đông Nhi yêu anh thật sự.

- Thiếu phu nhân lên phòng rồi ạ! Chắc đã ngủ rồi!

Minh Vũ vứt cái áo vest cho cô giúp việc. Nhanh chóng chạy lên các bậc cầu thang dài ngoằng. Anh muốn nhìn thấy cô ngay tức khắc. Khẽ khàng đẩy cánh cửa gỗ để không phát ra bất cứ tiếng động nào. Trước mắt anh hiện ra là Đông Nhi đang nằm ngủ say trên giường. Tiến đến gần cô hơn, Minh Vũ chạm nhẹ vào gò má cô. Cảm thấy ngón tay ướt ướt. Đông Nhi... cô ấy khóc sao? Ai làm cho cô ấy khóc thế này? Anh nhất định sẽ không tha thứ cho những ai làm cô ấy rơi nước mắt.
Chap 6: Ngày trọng đại hay ngày... xui xẻo?

Ngày mà vô vàn người chờ đợi, mong mỏi đến hao mòn thể chất. 2 tuần trôi qua nhanh chóng như thoi đưa. Nhưng đối với một số người, họ chẳng mong muốn cái lễ cưới này diễn ra một chút nào. Điển hình là các ''vệ tinh'' của Đông Nhi lẫn Minh Vũ. Tất nhiên họ chẳng sung sướng gì khi người trong mộng của họ đã là gái có chồng hoặc trai đã có vợ. Thể nào họ cũng sẽ khóc lóc vật vã và.... nhanh chóng tìm đối tượng mới. Nhưng điều khiến cho Minh vũ cảm thấy lo lắng, đó là đám cưới diễn ra công khai. Liệu những tên đầu gấu căm ghét anh có tìm đến đây?

Đôi bàn tay vẫn đang thắt chiếc cà vạt. Vẻ mặt vẫn không có bất kì xúc cảm nào nhưng vẫn điển trai và có sức hút. Nhưng có mấy ai biết được rằng. Trong lòng Minh Vũ đang vô cùng bất an.

Đông Nhi ngắm mình lại lần nữa trong chiếc gương to trong phòng thay đồ. Mọi ngày cô đã rất đẹp rồi, nhưng hôm nay cô còn đẹp gấp trăm lần trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết. Chiếc váy này, là chính Minh Vũ chọn cho cô.

Chiếc váy cưới có dáng cổ điển, mang phong cách Art Nouveau. Chiếc váy được làm bằng chất liệu satin trắng, kiểu dáng hết sức đơn giản với tay áo dài và phần đuôi áo tinh tế. Ôm sát vùng eo của Đông Nhi và có ''cơ hội'' khoe đường cong cơ thể, tay áo dài đính ren, hơi trễ phần vai hình chữ V để lộ hai gò xương trên chiếc cổ trắng muốt. Phần lưng được cách điệu để lộ cả tấm lưng nhỏ.

- Em gái của tôi xinh đẹp thật!

Đông Nhi nhìn lên tấm gương phản chiếu hình ảnh của chị gái cô đang đứng tựa vai vào cửa, khoác tay trước ngực nhìn cô, nụ cười ngự trị trên đôi môi xinh xắn. Cô có hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên chị gái khen cô, cô vui chứ. Chỉ có điều Đông Nhi không biết đó là khen thật từ đáy lòng hay đang chế nhạo cô.

- Rồi chị cũng sẽ được như em thôi!

- Chị cũng hi vọng như thế! - Đông Nghi rời khỏi cánh cửa, bước đến gần cô em gái xinh xắn đang ngồi đó. Với tay lấy tấm voan đầu cài lên búi tóc của Đông Nhi, sau khi xác định nó đã chắc chắn trên đầu và không bị rơi, cô đặt tay lên vai Đông Nhi, mỉm cười nhìn hình ảnh em gái trong tấm gương lớn - Hạnh phúc nhé, em gái!

Nói xong Đông Nghi bước ra khỏi phòng, để lại cho Đông Nhi một dấu chấm hỏi to đùng. Có thể Đông Nghi thấy vui, khi vài phút nữa thôi, cô em gái Đông Nhi sẽ không còn là vật tai gai mắt của cô nữa. Không phải suốt ngày luôn chạm mặt nhau để rồi gây gổ với nhau.

- Đi thôi con gái! - Không biết Hàn lão gia đến khi nào, nhưng ông lên tiếng gọi Đông Nhi. Nheo nheo đôi mắt nhìn cô con gái bé bỏng sắp đi lấy chồng, mắt ông bỗng ươn ướt nhưng vẫn nở nụ cười - Đến giờ rồi!

Đông Nhi đứng dậy, nhìn lại nhìn trong gương lần nữa để chắc chắn rằng không có bất cứ sai sót nào có thể xảy ra. Lúc nãy cô vẫn bình thường, nhưng bây giờ, khi biết lúc quan trọng nhất đời cô đã đến, cô trở nên hồi hộp. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Đông Nhi khoác tay Hàn lão gia để bước ra ngoài.

Tiệc cưới được bày đãi ngoài trời. Thay vì cha sứ sẽ giảng trong nhà thờ, nhưng ở đây, giữa không gian thoáng đãng này cùng mấy bụi hoa màu trắng được kết thành vòm và được treo ở một vài chỗ khác. Hai gia đình đã đồng ý mời cha sứ đến đây để giảng. Vì là ngoài trời nên không khí mát mẻ, thoải mái hơn nhiều.

Đông Nhi bấu chặt lấy cánh tay Hàn lão gia trước khi bước ra trước hàng trăm con mắt đổ dồn về cô. Cô như sắp bị nghẹt thở tới nơi, lại liên tục hít thở sâu. Hàn lão gia nhận thấy sự hồi hộp từ con gái. Đến ông cũng không tin được rằng, cô con gái bé nhỏ suốt ngày chỉ biết luẩn quẩn bên cạnh ông bây giờ đã sắp sửa theo chồng. Hàn lão gia mỉm cười trấn an Đông Nhi cũng như tự trấn an chính mình. Ông vỗ nhẹ vào bàn tay Đông Nhi đang khoác tay mình:

- Cười lên đi, nó sẽ giúp con thoải mái và xinh đẹp hơn nhiều!

- Ba đừng để con ngã nhé! - Đông Nhi cũng mỉm cười lại với Hàn lão gia. Nhưng đó không phải là nụ cười tỏa nắng thường ngày, đó chỉ là một nụ cười gượng gạo nhằm che đậy thứ cảm xúc đang hỗn loạn bên trong cô.

- Tất nhiên rồi, con gái! Ta sẽ không để con phải ngã đâu!

Hàn lão gia cất bước, Đông Nhi cũng bước theo. Hai bên khách mời ngồi đông kín, để lại ở giữa một lối đi trải đầy những cánh hoa màu trắng, y hệt màu chiếc váy mà cô đang mặc trên mình. Phía trước, gần trên chiếc bục thềm kia, người mà cô sẽ lấy làm chồng và giao cả tấm thân này - Minh Vũ - đang đứng khoác tay ra phía sau trong bộ vest đen lịch lãm. Mái tóc đen bay lòa xòa trong gió. Xung quanh Đông Nhi giờ đây có hàng trăm con mắt đang nhìn cô, cùng những lời khen xuýt xoa trước vẻ đẹp của ngọc nữ.

Đôi mắt màu hổ phách hướng ánh nhìn về phía Đông Nhi khi nhận ra cô đang từ từ tiến về phía anh. Vợ anh... đẹp thật!! Khoảng cách của cả hai đang dần được rút ngắn bởi bước chân của Đông Nhi. Vậy liệu, tình cảm của hai sẽ được rút ngắn như thế này không? Minh Vũ mỉm cười nhìn cô vợ ngốc nghếch đang rặng cười. Nhẹ lắm nhưng khi Đông Nhi bắt gặp nụ cười ấy, cô cảm thấy an tâm và bớt hồi hộp đi một chút.

Cuối cùng thì cô cũng đến bên anh...

Hàn lão gia gỡ tay Đông Nhi ra khỏi tay mình nhưng sau đó lại nắm chặt lấy. Đôi mắt dần nhòe đi khi nhìn cô con gái lộng lẫy trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Ông cuối người, đặt một nụ hôn lên gò má đang ửng hồng của Đông Nhi, sau đó đặt bàn tay cô lên tay Minh Vũ. Kể từ bây giờ, Hàn lão gia đã chính thức giao con gái cho nhà chồng. Ông đưa mắt nhìn Đông Nhi lần nữa rồi rời về chỗ ngồi của mình.

Minh Vũ đón lấy tay Đông Nhi, từ từ kéo cô lên đứng trên bậc thềm. Mặc dù cô đã mang giày cao gót, nhưng vẫn còn thấp hơn anh. Đông Nhi ngước mặt nhìn Minh Vũ cũng là lúc bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang dịu dàng nhìn cô, nhưng vẫn còn phảng phất một chút lạnh của một loài hổ báo.

...

...

...

''Đoàng!!''

Sau cái âm thanh vang trời đó, tất cả khách mời đều trở nên hỗn loạn. Không ai ngu ngốc tới nỗi không biết thứ âm thanh khủng khiếp đó là gì. Phải, là súng!

Minh Vũ kéo Đông Nhi về phía mình rồi ôm chặt lấy. Anh biết chắc, thể nào thằng căm thù anh nhất cũng tìm đến đây gây rối. Mặc dù Minh Vũ đã có cho bảo vệ canh gác, nhưng ít lắm. Khách mời hoảng loạn lo kiếm đường chạy thoát. Chỉ còn lại một số người thân thiết. Điển hình là Hàn lão gia đang lo sốt vó lên. Ngày gì đây? Sao lại có tiếng súng trong đám cưới của con gái ông? Đông Nhi khiếp sợ đến mức run lên, ôm chặt lấy Minh Vũ.

- Khốn khiếp!!! Biến hết cho tao, không có đám cưới đám ciếc gì hết!!!

Tiếng nói khàn đến dễ sợ, làm cho người ta khiếp lên rồi nổi cả da gà da vịt. Sau nó là liên tiếp những phát súng được hắn chĩa lên trời.

- Minh Vũ! Mày hay lắm, tao sẽ cho mày xuống chầu trời cùng với vợ mày!! - Thằng côn đồ ấy từ từ tiến về phía Minh Vũ đang đứng, nòi súng vẫn đang hướng về anh. Minh Vũ bắt gặp ánh mắt thằng ấy đang nhìn Đông Nhi chằm chằm thì nhanh chóng kéo cô ra phía sau lưng mình. Bờ vai cùng tấm lưng rộng của Minh Vũ che gần hết thân hình bé nhỏ của Đông Nhi - ... Vợ mày... đẹp lắm! Tao sẽ cho mày chết trước, từ từ đưa vợ mày theo sau nhé!!

- Mẹ kiếp!! Tao không cho phép mày đụng đến đồ của tao!! - Minh Vũ nhướn mày, đôi đồng tử có màu của một loài hổ báo hung dữ ánh lên ánh nhìn rợn gáy, anh rít lên với thanh âm không thể nào lẩn đi đâu được - thanh âm của quỷ. Minh Vũ bây giờ chẳng khác gì một con quỷ thật sự. Anh... không còn là anh nữa.

- Dù sao thì mày cũng thua. Vì trong tay mày có gì?? Chỉ là một con vợ vô dụng!! - Tên côn đồ ấy lên tiếng với cái giọng khàn đặc rồi cười một tràn khả ố chế nhạo Đông Nhi.

.... Vô... vô dụng sao???

- Thiếu gia!!! - Tên cận vệ của Minh Vũ cất tiếng gọi. Sau tiếng gọi ấy, anh ném cho Minh Vũ một khẩu súng lục.

"Đoằng!!"

Máu...

.... máu đỏ chóe túa ra từ ngực trái. Chảy dài xuống...

Hắn khụy xuống, một tay ôm ngực. Không quên ném cho Minh Vũ một ánh nhìn oán hận trước khi hắn ngã bịch xuống lối đi đầy cánh hoa trắng. Máu chảy tràn lan ra, khiến cả một vùng đỏ hoe.

Đông Nhi cô đã chịu quá nhiều cú sốc. Nay cô chứng kiến một loạt sự việc hãi hùng trong ngày trọng đại của đời cô. Lần đầu tiên cô thấy Minh Vũ cầm súng bắn người khác và cô thấy máu. Cô hiểu, công việc cầm đầu một tổ chức Mafia là phải như thế. Mạnh thắng, yếu thua. Đó là quy luật không thể chối bỏ trong cái thế giới ngầm này. Nhưng cô vẫn không sao chịu nổi. Đông Nhi cố gắng bám níu vào lưng áo của Minh Vũ nhưng cô đã kiệt sức. Cô... hết sức chịu đựng rồi!!

Đông Nhi ngất đi. Minh Vũ đã nhanh tay đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống đất....
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Disneyland 1972 Love the old s