- chẳng lẽ D chưa quên đc người ta hay sao? - kệ tôi - đừng buồn nữa, cứ nói với T - tôi hok thích nói Nhỏ nhìn tôi, một chút bối rối hiện rõ trong ánh mắt của nhỏ khi tôi cười ! Tôi liền nói với nó : - D cứ coi T như một người bạn thân, cứ nói hết trong lòng, đừng như thế, hok thì buồn lắm đó ! - hok cần T quan tâm - sao D lạnh lùng với T như vậy? - tôi quen rồi - chẳng lẽ trong D thì T hok có 1 chổ đứng sao? - tôi hok biết trong phút chốc 2 chúng tôi ngượng ngùng nhìn nhau. Bất chợt nhỏ nói : - T về đi, tôi hok cần ai bên cạnh lúc này - ùhm vậy T về nha - bye Tôi bước xuống bậc thang nhà nhỏ, mà sao nặng nề quá... Ê ! Sáu sao rồi mày? - thằng Tuấn chạy lại hỏi - nó kêu tao về, nó vẫn lạnh lùng với tao lắm, vậy mà mày nói nó cần tao? - Tôi nói với khuôn mặt buồn - tao thấy mắt nó " nói " lên điều đó thôi - nó trả lời phớt lờ - Sáu nhà ta thất tình rồi - tao nói rồi, con nhỏ đó kua hok dễ đâu - chị tao mà, phải cao giá chứ - cao trước giờ rồi - haha Cả đám lao nhao lên, bọn nó cố gắng làm để tôi vui nhưng lòng tôi nào có nghe lời? Tim tôi cứ quặn thắt mỗi lần nghe nhỏ nói, thấy nhỏ nhìn mình ! Sao nhỏ lại lạnh lùng với tôi thế chứ??
Về phía con D thì..... Trông thằng Trường tội quá, tôi hình như thương nó rồi, nhưng tôi hok muốn vì nó có quá nhiều điểm tương đồng với thằng Đỏ mà tôi thg nó, tôi hok muốn nó là cái bóng của thằng Đỏ ! Thực chất lòng tôi hok hề muốn lạnh lùng với nó tý nào ! Trải qua 2 ngày ở nhà, tôi đã khoẻ hẳn và chuẩn bị đi học thì : " alo " - D hả? - hình như giọng con Oanh ở lớp - ùhm sao biết số mà gọi? - thằng Trường bị bắt xe rồi, đến chở nó cái - nhỏ nói tiếp - hả? - tôi ngạc nhiên - chẳng lẽ ba mẹ nó hok xin đc cho nó?? - D nghĩ sao vậy? nhà nó bình thường chứ đâu đc như nhà D - con Oanh nói nhẹ - nhưng đang ở đâu? nó chở Oanh đi học nữa hả? - đang ở ngã ba cây bàng, ùh nó chở cả Oanh đi học - okie, chờ D với V.A đến chở nhé - cảm ơn nha, hihi, có cả V.A nữa - giọng nhỏ hí hững hẳn lên Tôi biết thừa là nhỏ Oanh thích thằng V.A em tôi lắm. Nhưng tôi hok thích can thiệp vào đời tư của thằng nhóc. Nhưng tôi phải tìm bồ cho thằng nhóc đó, hok thì nó lẽo đẽo theo chị nó hoài. Nghĩ thì tôi xém nữa quên đi chở thằng Trường và con Oanh : - V. A, đi đây với chị - đi đâu hả chị? - lấy xe ba em đi với chị xuống đây cái - dạ - thằng nhóc đang chơi game, nên mặt hơi khó chịu Tới chổ ngã 3 cây bàng thì tôi thấy thằng Trường và con Oanh ngồi đó : - Duyênnnnnnnnnnnn ! ở chổ này nè - nhỏ Oanh hét tướng lên - chị ! sao lại tới đây? - lúc này thằng V.A khó chịu hỏi tôi - chị xl mà, tại vì thằng Trường chở con Oanh đi học mà bị bắt xe nên chị mới nhờ em đó chứ - tôi nói rồi khuyến mãi cho nó 1 nụ cười - hừ ! bực mình, vậy em phải chở nó sao?? - thôi mà, đừng bực mình nữa mà, chị thương, dù sao cho nó 1 cơ hội chứ nhóc - tôi nói khểnh - Đc rồi bà chị yêu quái của tôi ạh - nó trả lời một cách " điên " lắm rùi Nói đã rồi tôi với thằng V.A lại chổ của bọn nó : - Có đi hok lên xe của tôi nhanh lên - thằng nhóc V.A lên tiếng với con Oanh - cảm ơn V.A nha - con Oanh giả bộ lẽn bẽn trèo lên xe của thằng V.A - phiền quá đi mất - tôi thật buồn cười với giọng điệu của thằng V.A lúc này Rồi đến phiên tôi đối diện với thằng TRường : - T tưởng D sẽ hok đến - Khi nào tôi kêu T cũng đến chẳng lẽ 1 lần T gặp khó khăn tôi hok giúp đc? - Cảm ơn D - đáng lẽ thằng nhóc em tôi chở T, nhưng vì con Oanh nên tôi mới chở T, mệt thiệt - Vậy thôi T hok làm phiền D nữa, D đi về đi - nó nói với giọng giận - giận mất đẹp đó - kệ T, nói những lời đó mà D cũng nói, nếu hok có lòng thì đừng tới - haha - Tôi cười lên Thằng Trường nhìn tôi ngây ra rồi nói : - sao D lại cười? - tôi thấy mặt T buồn cười quá chứ sao? - T ước gì T sẽ làm D mãi cười như vậy - lôi thôi quá, có lên xe hok? - Tôi lấy lại gương mặt lạnh lùng rồi nhường tay lái cho nó - lên nè, đừng cứ giữ khư khư khuôn mặt đó Nói rồi, nó trèo lên xe và chạy lên quán bà Tím, nhưng hok may cho tôi là cả đám bạn nó hôm nay " nỗi hứng " lên sớm vậy hok biết nữa, hix hix, tôi đang nghĩ sợ bọn nó chọc đây ! Vừa đến nơi thì : - àh ha ! đẹp đôi chưa? - tao chộp đc 1 tấm hình rồi nè - tao làm phó nháy lợi hại hơn mày nữa nè - thằng Zin nói rồi nó giơ điện thoại khoe những tấm mà có lẽ nó chụp đc thằng T chở tôi - IM HẾT ! BỌN MÀY PHIỀN QUÁ ĐI - mặt con nhóc HQ đỏ bừng Nói rồi nó giật phăng chìa khoá xe ở tay tôi rồi nó phóng xe đi, nhưng không hướng xuống trường mà đi đâu đó. Có lẽ xíu nữa nó sẽ xuống trường. Còn bọn kia thì lắc đầu khó hiểu, vì chẳng đứa nào dám lên tiếng khi nó tức. Nghĩ xong thì chúng tôi xuống trường. Nhưng còn 15p nữa vào học mà giờ này không thấy mặt mũi nó đâu hết : - Ê ! tụi mày thấy con D lên chưa? - thằng Tuấn chạy từ dãy bên kia qua - Bọn tao đang coi nè - Không thấy đứa nào cũng " một lòng hướng về cánh cỗng " kia àh? - Chẳng thấy nó chạy ngang qua chứ nói gì vào trường - Không biêt nó đâu rồi - thằng Tuấn vừa gãi đầu vừa nói - Tuấn ơi - con bé đen đen gọi thằng Tuấn - cái gì? - có thằng nào gữi giấy xin phép cho con D nè - nó chìa tờ giấy XP ra - GIẤY XIN PHÉP ???? - Cả đám ngạc nhiên - trước giờ nó nghĩ chưa bao giờ viết giấy xin p hép, mà càng hok bao giờ đưa cho người khác gữi - Con thảo nói giọng ngờ ngợ
- Đúng đó, chữ này không phải chữ của nó, chữ kí của phụ huynh thì không biết của ai - thằng Tuấn lại nói giọng nghi ngờ - Tao có linh tính không hay rồi - thằng Minh bây giờ mới lên tiếng - Thôi ! cúp tiết 1 đã, thằng nào đi thì đi không thì ở lại, con Thảo đi hok? - thằng Tuấn hỏi - đi thì đi hết, bạn bè mà, có gì thì còn có lực lượng - okie, nhưng thằng Rin với V.A ở lại - sao bọn tao lại ở lại?? - 2 thằng hét lên - 2 tụi mày bị ông thầy Thắng " me " rồi, còn đòi đi nữa àh? ngoan xíu đi - đúng đó, thằng V.A mà trốn về con D nó cạo đầu - thằng Cường thêm vào - thôi đc rồi, nhưng nhớ là có chuyện gì nt vào đt cho tao để tao biết nha - biết rồi, đi tụi bây Nói rồi bọn tôi chia 2 tốp để tránh sự chú ý của thầy cô, ông thầy Hiền phó ban nề nếp cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cuối cùng thì cả đám cũng yên vị ở ngoài quán 62 : - Nó đi đâu vậy hok biết nữa?? - Thấy nóng ruột - Gọi điện - con Thảo thốt lên - Con này đôi khi nói đc 1 câu đc phết " số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được " - tụi mày gọi thử xem, tao gọi thì không liên lạc được - tôi lên tiếng - bọn tao cũng vậy - nói rồi bọn nó giơ điện thoại ra - Tuấn ! mày có gây lộn với bọn nào hok?? - con Dạ Thảo hỏi - không có - còn nó bữa nay có gây với ai hok? - không mà, nhưng tao cũng hok rõ Cả đám thở dài, không biết sao lòng tôi nóng ruột như vậy ! Con nhóc đó có chuyện gì sao? Bỗng : - Ê ! Sáu ! - thằng Tuấn nó nói - gì? - mày có gây lộn với bọn nào hok? - nhưng sao? - vì chỉ mày là bồ nó, ai cũng biết, mày mà gây lộn thì nó dễ bị liên luỵ - đúng đo - có gây với ai hok Sáu? - để tao xem Ngay lúc đó điện thoại tôi reo lên, hiển thị số của con nhóc HQ, tôi bất ngờ vì người nó gọi đầu tiên luôn là thằng Tuấn chứ không phải tôi ! Tôi liền mở loa lớn và ra hiệu cho mọi người lại nghe : " alo " - Mày là Sáu xạo?? - đây là đt của con D, mày là ai? - cũng biết àh? - đ.m mày là ai? - mày nhớ mày gây với bọn nào chứ? - tụi mày là.... - mày cũng thông minh nhỉ? - bọn Hồng Bàng đây? - mày làm gì với con D? - haha - thằng chó, tao cấm mày làm gì với con D - nhưng nó dễ thương quá àh Thằng Tuấn nghe được, nó điên tiết giựt điện thoại của tôi và nói : - ######, mày là thằng l' nào? Bọn Hồng Bàng phải hok? - A ! anh Tuấn pro ND đây hả? - đĩ mẹ, thằng chó Bo - ô ! cũng biết tao àh? - mày muốn gì? - đến nhà kho số 3 gần Sân Vận động sẽ rõ, haha Nói rồi bọn nó cúp máy, thằng Tuấn mặt nóng bừng, còn tôi thì thật sự hoảng loạn và lo cho nó. Con Dạ Thảo thì như sắp khóc, nó lại nắm cổ áo thằng Tuấn nói : - thì ra mày với thằng Sáu gây sự với bọn Hồng Bàng, vậy mà nói là hok? 2 thằng chó - đúng ! con D mà bị sao thì tụi mày đừng ở đây nữa - bọn kia cũng nói trong tức tối - ngồi đây trách bọn nó thì giải quyết đc gì? ra nhà kho số 3 nhanh - thằng Hiếu quát lên Sau đó bọn tôi đi xuống nhà kho số 3. Nhìn qua khe cửa, đứa nào cũng há mồm vì : " Đ.M BỌN CHÓ " - " bốp " " rắc " Bọn nó cứ thế cầm cây phang vào người con D hok thương tiếc, tát cho máu miệng nó chảy ra ròng ròng, vì nó bị trói nên nó hok làm gì đc. Tôi chợt nghe thấy thằng Linh " sẹo " cầm đầu bên Hồng Bàng nói : - Dễ thương lắm cô bé, không hổ danh là " đại đại tiểu thư " của PVĐ - Biến - con nhóc đó hok hề sợ hãi - chắc thằng Sáu xạo với thằng Tuấn gần đến nơi cứu cô bé rồi Vừa nghe nó nói, cả đám 8 thằng con trai và thêm con Dạ Thảo nữa là 9 đứa đạp cửa vào thì..... " bộp " bộp " bộp " - đúng là bạn tốt, bồ tốt mà - thằng Linh kia, mày muốn gì? thả bạn tao ra - thằng Tuấn hét lớn - Thôi nhường bồ mày lại cho tao đi Sáu " ha ha " - cả đồng bọn của bọn nó cười tôi Tức quá ! tôi liều chết xông lên trước, sau đó bọn trong đám tôi cũng như bên bọn kia đều xông lên ! Tôi cứ đè đầu thằng Linh " sẹo " đánh, vì biết là nó hok biết đánh lộn, chỉ ra lệnh cho bọn đàn em. Còn con Dạ Thảo có nhiệm vụ cởi trói cho con nhóc HQ. Nhưng tình thế lúc này thật không may với chúng tôi, vì bọn nó có quá nhiều người. Bỗng : " bốp " - A ! - tôi la lên 1 tiếng vì đau quá, bọn nó đánh lén Tôi bò dây, vừa lúc đó : " choang " Cái gạt tàn vỡ toang vì con nhóc HQ đập lên đầu thằng Linh " sẹo ". Nó la lên : - Trường, Tin chạy đi, coi chừng !!!!!!!! - nó hét lên và chạy ra phía tôi và thằng Tin - Duyên !!!!!!!! - con Dạ Thảo thất thanh kêu lớn Nó đỡ cú ra đòn của thằng kia cho tôi với thằng Tin, rồi quỵu xuống, lúc đó tức quá tôi liền đánh bọn nó không biết trời mây là gì, cũng như mấy thằng bên tôi, thằng Tuấn cũng thế ! Một lúc sau bên bọn thằng Linh đỡ đồng bọn dậy và chạy. Cả đám chúng tôi không ai bị thương tích nặng, chỉ sơ sơ. Bỗng nhớ đến con nhóc HQ : - Duyên, mày bị sao hok? - thằng Tuấn lại đở con nhócContinue... - Tụi mày không sao là tốt rồi Nhìn nó lúc này tàn tạ và tôi thương nó lắm, nhưng tôi hok thể tiếp xúc với nó được. Bỗng thằng Tin kéo tôi lại và nó nói trước : - D, sao mày ngu vậy? sao lại đỡ cho bọn tao ? lỡ mày có chuyện gì thì sao ? hả D? - D có sao hok ? - tôi tiếp lời nhưng cũng hok biết nói gì hơn ngoài câu đó - 2 người không sao là đc rồi mà - nhỏ nói với giọng yếu ớt
Vừa nói xong thì máu ở miệng nhỏ chảy ra và nhỏ ngất đi ! Lúc đó tôi lo quá liền chạy lại gạt tay thằng Tuấn và bế nhỏ ra xe của mấy đứa chờ sẳn để chở nhỏ đi bệnh viên. Tới bệnh viện nhỏ nằm trong phòng hồi sức cấp cứu. Thấy bác sĩ ra chúng tôi vội chạy lại hỏi : - BS ơi ! nó có bị sao hok? nghiêm trọng hok? - BS ơi ! cháu xin bác đừng để nó bị sao - con Thảo nói trong giọng nghèn nghẹn Bác im lặng một hồi lâu rồi trả lời : - Nó đã bị bệnh tim gần giai đoạn cuối rồi, vừa mới bị chấn thương mạnh, sao các cháu để nó bị chấn động mạnh nữa ! Bác e.... THôi các cháu gọi điện cho người nhà lên nhanh đi Chúng tôi chưa kịp nói gì thì ông ấy đi vào trong với vẻ mặt rất lo lắng cho con nhóc đó, giống như con nhóc đó đã quen thuộc với ông ấy rồi. - BỆNH TIM??? - cả đám ngạc nhiên và chính tôi cũng ngạc nhiên hok kém Tôi chỉ thấy thằng Tuấn ngồi yên. Chắc rằng nó đã biết trước, nhưng tại sao con nhóc đó giấu làm gì? giờ cả đám thấy thương cho nó quá. Bỗng : - Chị tao đâu? chị tao sao rồi? chị tao đâu? sao tụi mày đứa nào cũng máu me tùm lum vậy? trời ơi chị tao đâu? - thằng V.A hớt hoảng chạy vào - Con D đâu? tụi mày sao vậy? nó đâu rồi - đến thằng Tin thốt lên Cả đám đứa nào cũng im lặng, cúi đầu xuống ! Lúc đó thằng V.A rút đt ra gọi cho ba mẹ con nhóc. Lúc sau thì 2 người đó tới : - Tuấn ! Thảo ! bé na nhà cô làm sao?? làm sao??? - bọn cháu xin lỗi,tại bọn cháu - con Thảo nấc lên " Ai là người nhà của bệnh nhân B.Đ.M.Duyên? " - Tôi đây, con tôi có sao hok bác Sĩ? - mẹ con nhóc HQ hớt hoảng - Chị Long àh? con bé hiện đang hôn mê, có biểu hiện phù não, chúng tôi đang theo dõi, mong chị bình tĩnh - Cô BÁc sĩ đó ra nói - Không ! con tôi hok bị sao hết, xin các bác sĩ hết lòng - nói rồi bà quỵu xuống đất - Mong các bác sĩ cứu giúp cháu - người đàn ông kia lên tiếng, hok giấu nỗi sự lo lắng Nói rồi, 2 ông bà quay lại ghế ngồi, mẹ nhỏ thì không ngừng khóc, còn người đàn ông kia thì vẻ mặt rất lo sợ. Bà kêu thằng Tuấn lại và hỏi : - nó lại gây sự đánh nhau sao? - không có ạh, bọn kia nó kêu vì Na nó đẹp nên bọn nó bắt ở nhà kho gần SVĐ đó cô - rồi sao nữa? - bọn cháu đến cứu, rồi nó bị vậy, bọn cháu xin lỗi - thằng Tuấn nói với giọng sắp khóc - Các cháu không có lỗi, cảm ơn các cháu đến kịp không thì.... - nói đến đó bà oà khóc lên Thật ra chúng tôi giấu để bà khỏi phải lo lắng, nhưng chúng tôi hok biết phải làm sao cả. Giờ nếu như con nhóc đó có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao đây? tôi thương nó lắm ! Trời ơi ! - Ê ! tụi mày ! giờ về rồi tối tập trung vào bệnh viện coi tình hình nó sao - ĐT nó nè - đưa cho thằng V.A - ùhm, tối 6h30 ở nhà tao nha - thằng Tuấn lên tiếng - ok? Rồi tôi với thằng Tuấn quay qua thằng V.A động viên nó : - mày đừng lo, chị mày không sao đâu - tao sợ - thôi mà, đừng lo, chị mày là D sắt đá của tụi mình mà - tối đến sớm Nói rồi nó đi với dạng thất thểu vào chổ ba mẹ nó, thật sự con nhóc đó nó đã thuần hoá đc thằng V.A. Tôi thấy buồn cũng sợ nếu nhóc đó có chuyện gì..... - Thương con D quá mày ơi - thằng Tuấn thốt lên - tao cũng thế mày àh - chỉ có đi với thằng Tuấn tôi mới nói thật lòng mình - Mong ông trời đừng ác với nó - giờ mới có 4h30, tao chưa muốn về - tôi nói - đi ăn với tao đi - ùhm, đi ăn gì? - ở đâu cũng đc - nhưng tao hok có tâm trạng - thôi xuống 81 uống cafe - đc thôi 2 thằng quay xe lại và xuống 81. Chúng tôi ngồi nói chuyện, tôi nhận ra rằng con D nó quan trọng với thằng Tuấn như thế nào. Cả 2 thằng như 2 thằng điên. Ngồi mặt xị 1 đống dzậy ! Đến tối 6h30, đứa nào cũng có mặt đầy đủ, thế là bọn tôi liền đi xuống bệnh viện. Vừa tới nơi thì thấy thằng V.A đang ngồi buồn ở ngoài ghế đá của bệnh viện : - Sao ngồi đây? - con D sao rồi? - nó tỉnh chưa? - mày sao vậy? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà nó vẫn như người hok hồn vậy. Tôi liền lại hỏi : - D nó tỉnh chưa? mày nói đi, đừng im lặng làm mọi người sợ - Bị phù não, yếu tim, mạch đập rất chậm, đang bị hôn mê sâu - nó nói xong, con Thảo nghe thì khóc - trời ơi - thằng Tin thốt lên - KHông phải chứ? - thằng Tuấn thì ngồi bệt xuông ghế - tao hok tin đâu - đúng đó, con D là D sắt đá mà - nó phải tĩnh dậy để còn đi chơi với tụi mình nữa - D ơi cố lên D ơi Bọn nó đứa nào cũng nói lên lời ! Nhưng riêng tôi nghe thằng V.A nói, tôi hok nói được lời nào nữa ! Tôi như mất hết sức lực, tôi như đang đứng giữa không trung bao la, không biết bờ vực. Tai tôi ù lên ! Bất thần một lúc cả đám chạy vào trong khu hồi sức cấp cứu : - Giờ mong vào số phận chứ tỉ lệ sống sót của cháu ít lắm - tôi xin bác sĩ mà, cứu con gái tôi với - Tôi thấy tội cho cháu quá, vì dễ thương như thế, nhưng sao ra nông nỗi này - Có thể đây là một giấc ngủ dài Chúng tôi khựng lại vì những lời nói của bác sĩ với mẹ nhỏ ! - CON ƠI ! - mẹ nó la lên thất thanh rồi té xuống Có lẽ bà không chịu được cú sock lớn này. Tôi mong ông trời sẽ thương lấy nó, tôi hok muốn nó bị sao ! Continue....... Đến ngày hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi, nó đã hôn mê 3 ngày rồi, chưa tĩnh, tôi cứ sợ nó sẽ ngủ luôn. Ở trường nhiều người đến thăm nó, trong đó có thầy cô, ai cũng lo lắng cho nó, vì hầu như ở trường hok hề biết bệnh của nó. Chợt nhận ra có nhiều người quý mến nó, nhiều người lo lắng cho nó đến vây, tôi thấy tội nhất là cô Mười dạy anh văn và thầy Hiền dạy vật lý của nó. Tôi nghe được một cuộc nói chuyện giữa họ với bs : - Nó ở trường là một đứa tuy rất im nhưng học giỏi, tham gia đầy đủ các phong trào, nó sống khép kín, nếu như nó có chuyện gì tội nó lắm - nó có chuyện gì thì ai đi thi môn Anh cho tôi? - Cả môn lý của tôi nữa - 2 thầy cô yên tâm, chúng tôi hok dám hứa nhưng chúng tôi sẽ hết lòng. Hôm nay đã qua ngày thứ 4, hầu như ở trường bây giờ đều nói về con nhóc HQ hết. Đám chúng tôi hok còn vui vẻ nữa, nhất là tôi và thằng Tin, Tuấn, nếu hok vì 3 chúng tôi nó đã không bị sao rồi : - Tao nhớ khuôn mặt lạnh lùng của chị tao
- còn tao nhớ nụ cười hiếm hoi của nó - tao lại nhớ ánh mắt của nó - Tao nhớ hết - tôi bất chợt hét lên Con Thảo chỉ biết ngồi đó khóc. Nhưng nó mà biết chúng tôi như thế này nó sẽ không yên tâm đâu. Thằng Tuấn vội kêu lên : - Hôm nay ngày bao nhiêu??? - 7/12 - trời ơi ! tội nó qua - mà sao? - 9/12 SN nó - THẬT HẢ? - Cả đám thốt lên trong kinh ngạc - Chị tao hok sao mà, chị tao sẽ hok sao - thằng V.A nói rồi sụt sùi Lúc này không khí lại càng ảm đạm hơn, bây giờ kể cả thằng con trai thì cũng phải khóc thôi ! Tôi tự trách mình làm hại đến con nhóc đó.....Bọn chó Hồng Bàng ! Tôi thề phải trả thù cho nó. Rồi tất cả chúng tôi đi học : - Bọn bạn của D kìa - mấy bạn ơi, D tỉnh chưa? - nó mà bị sao thì uổng lắm - BIẾN VÀ CÂM - thằng Tuấn hét lên Cả đám cũng mặt nặng mày nhẹ đi vào trường. Rồi thời gian nó cũng đã trôi, hôm nay là 9/12, đúng vào chủ nhật. Chúng tôi mong rằng sẽ có phép màu với nó.....Cả bọn chúng tôi lên bệnh viện sớm ! Continue ......
Cả đám chúng tôi ngồi đó, mẹ nó cũng ngồi đó mắt đỏ hoe, người đàn ông kia luôn túc trực bên cạnh họ. Còn riêng V.A thì mặt buồn khỏi nói. Lặng tanh ! Buồn quá, hôm nay là SN nó. Mấy đứa, đứa nào cũng cầm quà lên. Bọn nó cố cười :
- D ơi ! tĩnh dậy đi, bọn tao làm bánh ga tô socola cho mày nè, món mày thích lắm nè
- Con gấu này dễ thương giống mày đó, màu mày thích nè D, màu trắng nè D ơi
- D àh, tao phải tốn tiền lắm, tao phải dành dụm tiền ăn sáng để mua cho mày đôi giày này. Đẹp lắm đó
- Hoa lưu ly nè, hoa mày thích nhất đó, cả đám bọn tao tự làm đó, D ơi tỉnh dậy đi D ơi .
- Sao mày kì vậy hả D, tĩnh dậy đi D
- D ơi dậy đi
- huhu, đừng có làm sao nha D
Cả đám đứa nào cũng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt rồi đứa nào cũng quay về trạng thái buồn như ban đầu mà thôi ! và đã 11h, chúng tôi phải về. Con nhóc HQ vẫn chưa tĩnh nữa. Vừa ra khỏi cổng tự nhiên con Thảo ngồi bệt xuống :
- Con D nó chỉ ngủ thôi mà, sao nó không tĩnh ? tại sao vậy ? - nó vừa nói và lại hỏi tr'c mặt chúng tôi một cách bất thần
- Nó sẽ tĩnh mà, mày đừng nói lung tung - thằng Tuấn nói với giọng buồn
- Tao hok biết đâu, tao phải ở cạnh nó đến khi nó tĩnh
- Như thế thì cả đám chúng ta ở lại,gọi điện về cho ba mẹ, còn hok thì thôi. Vì nó tất cả - thằng Bon lên tiếng
- duyệt luôn ! vào lại - thằng Rin chạy vào trước
Nói rồi cả đám chúng tôi vào lại. Người đàn ông ấy lại nói với chúng tôi :
- Các cháu coi bé Na giùm chú một xíu nhé, chú đưa cô đi ăn, 2 ngày nay cô bơ phờ rồi .
- Dạ, chú với cô cứ đi đi, bọn cháu ở lại đây được rồi
- không ! em phải ở lại với bé, em hok đi đâu hết - Bà nói với giọng uể oải
- Thôi ! cô đi đi, nó tĩnh dậy mà biết cô như vậy thì nó buồn lắm đó .
- Mẹ đi mua quà cho chị nữa chứ, chị tĩnh hok có quà thì chị trách mẹ đó - thằng V.A nói với theo
- vậy cô đi nha các cháu - bà nói rồi đi
- V.A đi ăn luôn con - người đàn ông ấy lại lên tiếng
- Con muốn ở lại với chị và bạn bè, 2 người đi ăn đi, con đói thì con tự đi ăn
Cả đám ở lại, đứa nào cũng hướng về con nhóc đó hết ! Thằng Zin tự đi mua bánh mì cho cả bọn chúng tôi ăn. Đã 2h chiều, nó vẫn chưa tĩnh. Chúng tôi ai cũng lo lắng hết, ai cũng lo sợ hết ! Phải làm sao đây ??? tôi buộc miệng nói với bọn nó :
- Sao nó cứ im lìm thế kia, nhớ nó quá
- Mày tưởng có mình mày àh ?
- Đáng lẽ hôm nay phải là ngày vui của nó chứ đâu phải là ngày buồn như thế này đâu
Chúng tôi đang nói bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc xen vào với vẻ yếu ớt :
- Hôm nay là ngày gì mà buồn chứ ?
Con nhóc đó, chính con nhóc đó ! Phải nó rồi ! Tôi vẫn ngồi bất thần, hok tin vào mắt mình là nó mở mắt và nói. Cả bọn nó chạy lại ôm nó hò reo. Vừa lúc đó mẹ nó cũng vừa về :
- Nó bị sao ? sao mà các cháu bu lại vậy ? - Bà hoảng hốt
- Con có bị sao đâu ? - nó nói
- Con tĩnh rồi hả ? con tĩnh rồi àh ??? trời ơi, may quá, cảm ơn ông trời - mẹ nó nói trong sự xúc động cực mạnh
- Cháu đở chưa ? cháu tỉnh là vui rồi, quà SN của cháu nè - Người đàn ông đó nói
- Cháu đở rồi ạh, ủa mà sao lại là quà SN cháu ? - Nhỏ nói với giọng ngây ngô
- Chị đã hôn mê 5 ngày rồi đó, ai cũng lo lắng hết đó - thằng V.A xen vào
- 5 NGÀY - Nhỏ ngạc nhiên
- mày làm hại cả đám tốn nước mắt nè
- đúng đó, bắt đền đi, haha
- Nhóc lạnh lùng muôn năm, haha
Ai cũng vui mừng vì nó đã tĩnh dậy ! Mọi người cứ tưỡng như hok có tia hy vọng nào nhưng ông trời, vận may đã mĩm cười với nó.Lòng tôi lúc này phải tả như thế nào nhỉ ? phải nói như thế nào nhỉ ? vui quá rồi, tôi chỉ biết đứng nhìn nhỏ mà cười thôi ! Không còn lo lắng nữa, hôm nay có lẽ phải vui xả láng :
- Thế có định bắt đền bọn này hok ? phải làm một bữa SN hoành tráng đó nha
- Mẹ làm thủ tục xuất viện cho con, con phải làm SN
- Nhưng có sao hok con ?? con mới tĩnh
- Ngày vui của chị mà mẹ
- Đúng đó cô, ngày vui của nó mà
- Có phải hôm bữa cô nhận cháu làm con rể mà, mẹ vợ nghe đi mà - thằng Tuấn chạy lại tí tỡn
- Thôi được rồi, có chuyện gì thì phải gọi điện về đấy nhé
- Hura, mẹ muôn năm
Mọi người cười ran, niềm vui trọn vẹn lắm mà, con nhóc HQ đó cười nhiều, cười vui, tôi cũng vui lây. Bác sĩ lúc đó vào nói :
- Nãy giờ tôi nghe hết rồi, mọi người phải làm cho con bé cười nhiều vào nhé
- bọn cháu biết mà
- Quà SN của cháu nè bé gái
- Bác cũng có cho cháu nữa hả ? - Nó càng ngạc nhiên
- Tất nhiên, bệnh nhân đặc biệt mà, ít ai bị phù não mà sống sót cả, cháu may mắn lắm đấy - Bác cười nhân hậu
- mày sướng nhất D nhé - con Thảo chen vào với đôi mắt sưng vù
- Nhưng nhân đây tôi cũng phải nói với Gia đình là có một biểu hiện của căn bệnh khác xuất hiện, chúng tôi đang xem xét, bây giờ xuất viện mà chuẩn bị cho buổi SN nhé - Bác ấy nói tiếp
- BỆNH NỮA SAO ? - Ai cũng há hốc mồm
- Kệ đi, tao phải xuất viện, gạt chuyện buồn qua một bên vì hôm nay là ngày vui của tao mà, kệ tất cả - con nhóc lên tiếng
- Con mẹ cừ lắm - Tuy bà hok giấu nỗi sự lo lắng khi nghe bác sĩ nói nhưng bà vẫn cố gắng cười.
Tôi lại thấy sợ, có thể bệnh này nguy hiễm, tôi mong rằng hok sao.Bây giờ đã 4h chiều, đứa nào về nhà đứa nấy, tôi cũng phải về nhà để tắm rửa thay đồ. 6h phải có mặt ở nhà con nhóc HQ đó rồi, nó vẫn thế, ngủ lâu vậy rồi mà vẫn hok thay đỗi. Nó vẫn lạnh lùng với tôi, tại sao nó cứ như thế với tôi mãi, chẳng lẽ nó hok biết nó làm tôi buồn lắm hay sao? chờ đợi từng ngày, từng giờ, từng phút, lo lắng cho nó như vậy mà nó hok biết hay sao?....Thôi thì tôi cứ chờ đợi vậy bởi vì như entry of blog của con nhóc đó ghi là :
Yêu một người là chấp nhận bước đi khi người ấy ko cần mình nữa....
Yêu một người là chấp nhận buông tay người ấy ra khi người ấy muốn nắm chặt lấy một bàn tay khác....
Yêu một người là chấp nhận lừa dối người ấy rằng Tình yêu của mình đã chấm dứt để cho người ấy ko phải bận tâm suy nghĩ....
Và yêu một người là chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng tất cả nụ cười của mình cho dù con tim mình có đau đến bao nhiêu....
Tình yêu.....đến rồi đi...nhanh như một cơn gió....
Vậy mà vẫn đủ để lại trong trái tim con người ta một nỗi đau vô bờ....
Về phía con nhóc ấy thì.....
Tôi ko nghĩ tôi đã ngủ lâu như thế, đầu mình tôi ê ẩm, như ko muốn lê chân, tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, nếu ngày đó thằng Tin và đặc biệt là Trường mà bị sao thì tôi biết làm gì đây ? sao tôi sống thiếu người tôi thương được, tôi muốn giữ khoảng cách, tôi phải lạnh lùng với Trường, bởi lẽ 1 điều.....Tôi phải nhận ra rõ ràng, T có phải là cái bóng của Đỏ hay hok? Lòng tôi đã thực sự quên Đỏ hay chưa ? Bỗng có 1 tn mới :
" sn em roi, anh nghe noi hom bua bon HB khien em trong thuong dung k? nghe em tinh roi anh mung qua, anh k dam vao tham em vi k muon nghe tin xau ve em, xl em gai anh nhieu nhe, anh se xu dep bon HB , sn vui ve em nhe, anh dang di sg, ve anh se den qua cho em sau"
Anh Hùng, người anh kết nghĩa của tôi trong nhóm 7 con quỹ của mấy ãnh, anh thân với tôi nhất, thg tôi lắm, sao ãnh lại biết được nhỉ ? Nhìn lại tôi thấy có 43 tn chưa đọc. Trời ạh. Mở ra toàn là tin nhắn chúc tôi mau tỉnh dậy và chúc mừng SN nữa. Ôi ! hạnh phúc lắm, thích nhất là món quà của thầy cô. Cảm ơn mọi người nhiều.
" Tít....tít "
Lại thêm 1 tn nữa
" d ah, d tinh chua vay? hom nay sn d do, chuc d sn vui ve, do gui qua cho d roi, co le sn nam nay k co hoa luu ly nhu nam ngoai nua, nhung cung chuc d hp nhe "
Của người ấy, chính là đỏ. Tôi nhớ ngày đó, ngày đó chính Đỏ tự mua hoa lưu ly và tự trang trí và mời bạn bè cho tôi . Ngày hôm đó thật là một bất ngờ lớn, 9/12/2006. Tôi nhớ lắm.....Ngày ấy đã xa mất rồi...Bỗng tôi giật mình bởi tiếng đập cửa rầm rầm, có lẽ là đám bạn ###### đây :
- Ê con kia sao chưa thay đồ ?
- mới ngủ 5 ngày mà lú lẫn hả
- Nhanh nhanh lên con nhóc này
- còn đứng đó nữa
Cả bọn la um sùm. Tôi liền kêu bọn nó chờ tôi để tôi thay đồ và có thể trang điễm thêm 1 chút để lấy lại " phong độ " chứ ^^! Thay đồ xong tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn nó :
- Tao thấy tội thằng Sáu quá, mấy ngày con D bất tỉnh, nó chạy đôn chạy đáo, vậ y mà ....
- ùhm, con D nó cứ lạnh lùng như vậy với thằng Sáu
- chính con D làm thay đỗi thằng Sáu đó
- quên con mi vì con D
- mà nó chia tay với con Mi chưa hiếu ?
- rồi thì phải, chính nó viết luôn đó
- ủa mà thằng Sáu đâu rồi ?
- tao nè - tôi nghe được giọng nói quen thuộc, chắc chắn là thằng Trường
- tụi mày đang nói gì tao đó ? - nó nói tiếp
- sao lên muộn vây ? - con Thảo nói
- đi mua quà, mà chẳng biết mua gì
- bọn tao đang nói về mày với con D đó
- nói nhỏ thôi
- nó lạnh lùng vs mày như vậy chắc mày đau lắm phải hok sáu ?
- đau thì cũng biết làm sao giờ ?
- thôi cố gắng đi
- có lẽ con D nó chưa quên đc ng' ấy
- tao chờ, sẽ chờ, thôi kệ đi, đừng nói nữa, mà nó đâu rồi ?
- nó đang ở trong fòng thay đồ
- ùhm
Nghe đến đó, hoá ra trong những ngày tôi đau, nó là người lo lắng nhất, tôi tàn nhẫn quá ư ? tôi vô cảm quá ư ? Continue......
Rồi tôi cũng phải ra ngoài. Hôm nay tôi mặc đồ nhìn khác hẳn mọi ngày, hok còn phong cách tomboy hay quậy, nỗi loạn của tôi nữa mà thay vào đó hơi nữ tính một xíu. Váy jean ngắn kết hợp với tất đen dài hok hở da, giày búp bê, áo sơ mi kiểu dài tay màu trắng và áo khoác gi-lê màu kem. Nhìn rất dễ thương đoá nha ( cái này là tự khen ). Đứa nào nó cũng nhìn và trầm trồ :
- Có phải " D đẹp dzai " nhà ta hok dzị ?
- có phải angle hok đoá ?
- đẹp nhỉ ?
- bữa nay ăn mặc khác wá nhỉ ?
- chị tao mà, khỏi phải bàn đi - thằng nhóc V.A lanh chanh xen vào.
Tôi chú ý, ai cũng nói nhưng chỉ có thằng Trưòng là ngồi im, nó hok nói, chỉ nhìn tôi cười, một nụ cười buồn, tôi vẫn nhìn ánh mắt lạnh lùng đó với nó. Khuôn mặt buồn của nó ! Tôi thương nó thực sự, nhưng tôi cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình.
- chứ giờ định đi đâu ?
- tao lên kế hoạch hết rồi, bây giờ là 6h30, đi ăn ở Hoàng Anh, 7h30 lên 29 nhậu nhẹt, hát hò, sau đó lên bar Los chơi. Nhưng tình hình là " money " của bọn tao sạch sẽ rồi. Sr mày nha - con Thảo nói
- Tiền bạc, đã là SN tao thì tao phải đãi chứ - tôi lên tiếng
- Vậy thì giờ lên đường chứ - thằng Thành nói
- okie, ai chở ai ?
- bọn tao phải đến rước bồ đã, tụi mày xuống Hoàng Anh trc' đi nha - mấy thằng con trai trong đám nói
- V.A ! em đi chung xe với Trường nhé, còn chị chở Oanh cho - tôi nói với V.A
Nói rồi chúng tôi xuống Hoàng Anh. Lúc này chỉ có 4 người, tôi, V.A, Oanh và Trường. Con Dạ Thảo thì đi chở bồ nó...Xong hok biết sao V.A với Oanh tự dưng chuồn ra ngoài, làm bên trong chỉ còn tôi và thằng Trường.Cả 2 đều giữ im lặng, nhưng rồi người nói chuyện trc' là nó :
- mấy ngày ở bv, ai cũng lo lắng cho D hết đó
- cảm ơn, tôi hok cần
- tại sao D cứ lạnh lùng với T như vậy ? T làm gì sai sao ?
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!