Cuốituần, cả nhà đến vườn thực vật.
Tôi cầmtheo chiếc máy ảnh Minolta thừa hưởng của ông nội từ hồi xửa hồi xưa.
“Khôngbiết em có lên được ảnh không nhỉ?”
“Khôngsao đâu. Em ở đây rõ rành rành thế này cơ mà.”
Vẫn nhưmọi lần, nàng ngồi đằng sau xe đạp để tôi chở đi, Yuji đạp theo sau.
“Chồngkhông đi Scooter nữa à?” Mio hỏi.
“Ừ, anhkhông động đến từ lâu rồi. Anh sợ không dám đi.”
“Emnghĩ nên như vậy. Nguy hiểm lắm.”
“Ừ. Anhcũng nghĩ riêng chuyện anh lái được xe cũng là giỏi quá rồi. Vì xe chẳng có dâybảo hiểm gì.”
“Lạicòn,” Mio nói, “không có cả túi khí.”
“Côngnhận.”
Lâu lắmrồi chúng tôi mới đến vườn thực vật. Hồi Mio còn khỏe, tháng nào cả nhà cũngđến chơi một lần.
Chúngtôi để xe đạp bên ngoài, chui qua cổng để vào trong vườn. Trong vườn có lối đibằng đá dài chừng năm mươi mét. Bên tay phải có tấm bảng thông báo cắm trên bãicỏ.
Bêntrên tấm bảng đề: “Những loại hoa xem được mùa này” kèm theo mười bảng tên củamười loài hoa.
Hoathài lài, thủy dương mai, trân châu rau, hoa chuông….
“Ở đâycó ghi ngọc trâm đại đóa này.”
Yujisung sướng hét lên. Tiếng thằng bé vang khắp vườn vắng vẻ.
“Vườnthực vật này có rất nhiều loài ngọc trâm. Ngoài ngọc trâm đại đóa còn có ngọctrâm đường và ngọc trâm vân.”
“Chồngbiết rõ nhỉ.”
“Tất cảlà học từ em đấy.”
“Ồ?”
“Ừ. Emthuộc tên của hơn hai trăm loài hoa. Có khi còn nhiều hơn ấy chứ? Vì em rấtthích hoa.”
“Emcũng có cảm giác như vậy.”
“Mìnhđi vào bên trong đi. Trong đấy có một chỗ em rất thích. Biết đâu em lại nhớđược điều gì.”
“Vâng.”
Chúngtôi chầm chậm len qua những hàng cây.
“Đây làcây dẻ ngựa.”
Tôi đọctên từng cây cho Mio. Đương nhiên, tất cả đều do Mio dạy tôi trước đây.
“Đây làcây tô tô.”
Yujikhúc khích cười.
“Tô tô.Tên gì mà buồn cười.”
“Tênthật của nó là lưu tô.”
Còn đâylà cây tulip.
“Câytulip?”
“Ừ,không phải hoa tulip đâu. Đến mùa xuân, cây ra hoa khác với hoa tulip. Em vẫnthường đến đây vào mùa hoa nở.”
“Thếcòn con?”
“Concũng đến. Từ hồi bé xíu, con đã nằm trên xe đẩy đến đây rồi.”
“Thếhả?”
“Ừ.”
Chúngtôi đi đến cuối vườn theo chiều ngược kim đồng hồ thì gặp một giàn đậu tía. Bêndưới, cỏ xước và linh lăng răng cưa mọc um tùm. Chúng tôi trải tấm ni lông ra,bắt đầu ăn cơm hộp do Mio và Yuji chuẩn bị.
“Xúcxích này là con cắt đấy.”
“Giỏiquá. Giống con bạch tuộc nhỉ.”
“Vâng.”
Yêntĩnh quá, Mio nói.
“Chỗnày ít khách lắm.”
“Mọingười thích đi xem những loài hoa quen thuộc hơn. Chẳng hạn như cẩm tú cầu, oảihương hoặc hoa hồng. Chẳng mấy ai cất công đi xem hoa thài lài cả. Thế nên chỗnày lúc nào cũng yên tĩnh.”
“Em thíchchỗ này.”
“Em lúcnào cũng nói thế. Em có nhớ được gì không?”
“Thếnào nhỉ? Em cảm thấy hơi đau trong lồng ngực. Có phải đây là chỗ quen thuộc vớiem không?”
“Chắcchắn rồi.”
Ăn xonghộp cơm, Yuji chạy đến chỗ hồ nước lớn đắp bằng gạch. Trong hồ đầy cỏ bấc đènvà rau hạnh nổi lềnh bềnh này có rất nhiều cá sóc đen.
“Trôngcon có vẻ vui.”
“Conthích chỗ đấy lắm. Nó cứ đứng ngắm mặt nước mãi không chán.”
“Vậysao?”
“Ừ.”
Miovươn vai rồi ngả người xuống tấm ni lông. Tôi cũng nằm xuống cạnh nàng.
“Dễchịu quá.”
“Ừ.”
Đâu đóvẳng lại tiếng cười của trẻ con. Chợt có con mòng mòng đến bay quanh quẩn bêntai rồi lại bay đi.
“Anhmuốn ngủ luôn quá.”
Tôiquay sang thì bắt gặp ánh mắt Mio đang nhìn tôi.
“Mùamưa sắp hết rồi,” Mio nói.
“Ừ.”
“Emkhông muốn xa hai bố con.”
Tôiquàng tay kéo cái đầu nhỏ xinh của nàng lại.
“Ừ.”
“Giánhư đây chỉ là giấc mơ.”
“Vậyư?”
“Để khitỉnh dậy, em vẫn đang ở trong lớp học cấp III, bên cạnh chồng.”
“Ừ.”
“Em sẽnói với chồng thế này. Chúng mình sẽ cưới nhau và sinh một cậu con trai giốnghệt hoàng tử Anh quốc.”
“Ừ.”
“Khôngbiết chồng sẽ nói gì nhỉ?”
“Anhrất hân hạnh,” tôi nói. “Nếu em không chê một người như anh.”
Chúngtôi hôn nhau
“Nụ hônđầu đời của em,” Mio nói.
“Cảm ơnem đã đãi anh.”
Tôinói. Và đề nghị nàng:
“Choanh xin thêm cái nữa?”
Bachúng tôi cùng chụp ảnh. Tôi đặt máy ảnh lên chỗ vòi nước xây bằng đá, đặt chếđộ chụp tự động để chụp mấy kiểu. Yuji đứng giữa, tôi và Mio đứng hai bên. Bachúng tôi nắm tay nhau. Phía sau chúng tôi, cây bách nhật đang nở hoa trắngmuốt.
Chúngtôi mua một chậu hoa hồng ở cửa hàng đối diện vườn thực vật. Không còn hoa nởvào mùa xuân. Chậu hoa này đến mùa thu mới nở.
“Hoanày tên gì ạ?” Yuji hỏi.
“Côngchúa Kaguya[1].”
[1].Nhân vật chính trong truyện cổ tích Nhật Bản “Người chặt ống tre.”
“Côngchúa Kaguya?”
“Ừ. Mẹnhờ Yuji chăm sóc em nhé.”
“Conchăm sóc?”
“Ừ, conphải chăm cẩn thận để mùa thu em ra hoa.”
“Ra hoathế nào ạ?”
“Ra hoamàu vàng. Mùi rất thơm,” tôi nói.
“Vâng,con sẽ cố gắng. Con sẽ thử.”
“Mẹ nhờYuji đấy.”
Sau đó,chúng tôi đi về nhà cùng chậu hoa hồng.
Những ngày còn lại trôiqua nhanh hơn tôi tưởng.
Mio dạyYuji nấu ăn, còn tôi laị ngồi luyện chữ vào buổi tối. mỗi lần đi chợ về, chúngtôi lại rẽ vào công viên số 17 – nơi không còn thầy Nombre và con Pooh (tronglúc tôi ốm liệt giường vì sốt cao, thầy đã được chuyển đến một trung tâm khác ởrất xa), sau bữa tối, cả nhà lại đi dạo dọc con kênh dẫn nước.
Tranhthủ những lúc Yuji không để ý, tôi và Mio lén hôn nhau.
Chương trìnhdự báo thời tiết trên tivi thông báo mùa mưa sắp kết thúc. Sáng nay, khi trờicòn chưa tỏ, một cơn mưa to kèm theo sấm chớp ập xuống, đây cũng là cơn mưa báohiệu mùa mưa sắp hết.
Còn haingày nữa.
Yujimải ăn sang nên không để ý đến tivi.
Tôinhìn Mio.
Nànglắc đầu, mặt như muốn khóc.
(Xinmùa mưa đừng kết thúc…)
Yujitiếp tục ăn mà không biết chuyện sắp xảy ra.
Đêm hômđó, tôi và Mio làm tình.
Sau khichắc chắn nghe tiếng khò khè của Yuji, Mio chui vào chăn của tôi.
“Hồixưa, chúng mình phải mất hơn sáu năm”.
“Giờchỉ có sáu tuần, nhanh thật”.
Ở đấtnước này, có biết bao nhiêu cặp đôi chỉ mất có sáu ngày cho chuyện này. Tôi dòdẫm cởi bộ đồ ngủ bằng vải cotton trên người Mio. Nàng gồng người lên, để tôithoải mái cởi đồ cho nàng.
“Chồngcó vẻ thành thạo nhỉ?”
“Ơntrời, anh đã được tập luyện rất nhiều với em”.
Tôi cởiđồ lót của nàng, vo tròn lại rồi vứt ra khỏi chăn cùng bộ đồ ngủ. Nàng cuốngcuồng thò tay ra giấu đồ lót xuống dưới đồ ngủ. Khi ấy, tôi nhìn thấy bầu ngựcnhỏ của nàng khẽ đung đưa. Phát hiện ra tôi đang nhìn, nàng bèn kéo chăn đếntận vai.
“Chẳnghiểu tại sao nữa?” nàng nói. “Em cứ cảm thấy không yên tâm, chỉ vì không mặcquần áo. Cảm giác cứ hớ hênh thế nào ấy”.
“Vậyà?”
“Vâng.Chồng cũng cởi quần áo đi. Em không thích mình em không mặc gì đâu”.
“Đượcrồi.”
Tôi cởiđồ ngủ, quần lót, vo tròn lại ném ra ngoài chăn.
“Thếnày là chúng mình giống nhau rồi”.
Chúngtôi nằm nghiêng, quay mặt vào nhau, rồi nhẹ nhàng và chậm rãi, ôm ghì lấy cơthể nhau.
“Hmm…”nàng nói. “ Hóa ra là thế này”.
“Ừ.Nhưng không chỉ thế này đâu”.
“Loquá. Không biết em có theo kịp không?”
“Sẽ ổnthôi. Ít ra thì ngày xưa em cũng ổn”.
“Em sẽcố gắng”.
“ Phảicố sao?”
“Đươngnhiên rồi”.
“Ừ”.
Tuynhiên, mọi chuyện không ổn chút nào. Nàng đã phải rất cố gắng.
“Emthấy đau”.
“Thậtkhông?”
“Thật”.
“Nhưngmà…”
“Haytại không đúng vị trí?”
Tôi cốgắng tập trung vào một điểm.
“Không,đúng đấy”.
“Vậythì sao nhỉ?”
Nằm bêndưới, nàng nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chống hai tay để đỡ lấy cơ thể mình rồingẫm nghĩ.
“Có lẽmọi thứ đã bị xóa sạch khi em rời khỏi nơi đây rồi lại quay trở lại”.
“Xóasạch?”
“Giốngnhư trò chơi điện tử ấy. Tất cả kinh nghiệm đã có đều trở thành con số không”.
“Vậyạ?”
“Thếnên em mới không nhớ gì cả, khinh nghiệm cũng không”, tôi nói.
“Chắclà vậy rồi. Trước hết phải nạp những thông tin cần thiết, sau đó mới bắt đầuđược”.
“Nghĩalà em còn trong trắng?”
“Đúngvậy”.
Nànghoang mang.
Đươngnhiên.
Bà mẹnào có con sáu tuổi chẳng hoang mang khi bỗng nhiên bị bảo: cô vẫn còn trongtrắng.
“Sẽ ổnthôi em”, tôi nói.
“Em cứđể anh. Vì anh đã luyện tập nhiều rồi”.
Câu nóicủa tôi khiến nét mặt nàng bớt căng thẳng hơn.
“Phảirồi. Phải rồi”.
Nàngnhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể như thể muốn bảo nàng đã sẵn sàng tuânlệnh. Khi tôi từ từ tiến vào trong nàng, nàng ưỡn người, hướng cái cổ trắngngần về phía tôi. Nàng hé môi, rên khe khẽ.
“Em xinchồng. Nhẹ thôi, từ từ thôi…”
Tuynhiên, tôi có cảm giác mình làm không được khéo như nàng mong đợi. Có vẻ nhưlần đầu của hai đứa cách đây mấy năm còn khả dĩ hơn. Hồi ấy, tôi quá mải mê nênchẳng còn tâm trí đâu mà giữ ý với nàng, chuyện kết thúc khi cả hai còn chưakịp hiểu chuyện gì xảy ra. Còn lần này, chính vì có kinh nghiệm đâm ra lại giữý và rụt rè hơn. Kết quả là tôi khiến nàng phải chịu đau lâu hơn.
Tôi nằmngắm bộ ngực trắng để trần của Mio với cảm giác hoàn toàn thư thái. Đôi gò bồngđảo đẫm mồ hôi của nàng trông như cặp mèo sinh đôi mới chào đời.
“Em đãrất cố gắng. Em tuyệt lắm”.
Nghe tôinói vậy, nàng mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Nếu embảo không được như vậy đâu thì có sao không?”
“Khôngđâu, em đã rất cố gắng mà”.
“Cám ơnchồng”.
“Khôngkhông”.
Haichúng tôi, không mặc gì, nằm cạnh nhau, ngắm nhìn trần nhà màu da cam.
Chồngà, Mio nói.
“Em rấtvui”.
“Thếhả?”
“Sáutuần qua thật tuyệt”.
“Ừ”.
“Chúngmình đã yêu nhau”.
“Ừ”.
“Chúngmình đã nắm tay nhau, đã hôn nhau”.
“Và làmcả chuyện ấy”.
“Em cònđược làm mẹ nữa”.
Thế làđủ rồi nhỉ, nàng nói.
“Emkhông mong gì hơn”.
“Ừ…”
“Emthật may mắn vì gặp được hai bố con”.
“Ừ…”
Nàngnhẹ nhàng đặt hai cánh tay lên ngực mình.
“Emnghĩ thế này, tuy có vẻ hơi buồn cười”.
Nàngnghiêng đầu sang nhìn tôi.
“Hồiđầu, em đã ghen với vợ của chồng”.
“Vợ củaanh chính là em mà”.
Nànglắc đầu.
“Em làem. Một cô gái mới ra đời cách đây sáu tuần”.
“Ừ, anhhiểu rồi. Anh hiểu cảm giác của em”.
“Cô ấythật hạnh phúc. Cô ấy được bố con anh yêu quí, nhưng đó không phải là em, mà làngười phụ nữ trong kí ức của hai bố con”.
Vì vậy,nàng nói.
“Em đãnỗ lực hết mình. Nỗ lực để trở thành một người vợ tốt, được bố con anh yêu”.
“Ừ. Vàanh đã yêu. Giống như lần đầu tiên yêu em”.
“Vậyư?”
“Timanh lại xốn xang. Anh lại gục ngã”.
Trướcngười con gái mới ra đời là em.
Mionhìn tôi, mắt nàng sáng bừng lên. Rồi nàng mỉm cười ngượng ngùng, mặt rưng rưngmuốn khóc.
“Emkhông thể nào không yêu chồng được”.
Tôivươn tay, kéo nàng lại gần. Mồ hôi khiến cả cơ thể nàng lạnh toát.
“Anhcũng vậy. Chắc chắn chúng mình sẽ còn yêu nhau thêm nhiều lần nữa. Chỉ cần gặpnhau là mình sẽ bị hút về nhau”.
“Mộtngày nào đó, tại một nơi nào đó?”
“Ừ,nhất định một ngày nào đó, tại một nơi nào đó. Khi đấy, nhất định em phải choanh ở bên cạnh em nhé. Ở bên em thật dễ chịu”.
“Vâng”,nàng nói.
“Emcũng rất thích được ở bên chồng”.
Nàngdúi đầu vào cổ tôi.
“Tư thếthích hợp nhất, chồng nhỉ?”
Giọngcủa Mio khẽ dội vào xương bả vai của tôi.
“Vìchúng mình là vợ chồng mà”, tôi nói.
“Vâng”.
Sắprồi, nàng nói.
“Sắpsang ngày mới rồi”.
Nànghỏi tôi có buồn ngủ không, tôi trả lời là không.
“Vớilại, mai là thứ Bảy, anh không phải đi làm, không vấn đề gì đâu”.
“Vậy,em nằm thế này thêm chút nữa nhé?”
“Ừ,chúng mình sẽ nằm thêm chút nữa”.
“Cảm ơnchồng”.
“Khôngcó gì”.
Ngày hôm sau vẫn đến, chẳng có gì thay đổi so với ngàyhôm trước. Chỉ có điều hôm nay là ngày buồn đối với chúng tôi. Giống như ngàynày cách đây một năm.
Khôngphải chương nào cũng ngập tràn niềm vui. Vẫn có chương buồn. phần lớn nhữngchương buồn đều dính dáng đến cảnh chia tay. Tôi chưa từng nghe câu chuyện nàocó hội ngộ mà không có chia ly.
Mưagiăng như sương mù, lặng lẽ trút xuống mặt đất. Bầu trời nhuộm màu sữa trắng.Bầu trời trông nông choèn, chẳng có chút chiều sâu .
Chúngtôi đi bộ vào rừng, tay cầm ô. Đã xuất hiện các vũng nước nhỏ. Yuji lần lượtnhảy qua từng vũng.
Xưởngrượu ở cửa rừng vẫn phát ra tiếng rên “gừ, gư, ga”. Chúng tôi tiến vào lối mònđầy lá rụng ẩm ướt. Trên cao, tán lá sồi và bồ đề thẫm nước mưa vươn ra chekhuất cả bầu trời. Bên lề đường, cây me đất trổ hoa vàng li ti. Ánh nắng rọithứ ánh sáng nhờ nhờ, ẩm ướt vào những giọt sương đọng trên đám rễ thông chồilên khỏi mặt đất.
Mưakhông rơi được đến chỗ chúng tôi vì vướng lá cây. Tôi cất ô, nắm tay Mio vàYuji bước đi.
“Emmuốn xem lại hoa ngọc trâm”, Mio nói.
“Sắpđến nơi rồi. ngay phía trước thôi”.
Nhưngkhi chúng tôi đến nơi thì không thấy hoa ở đó nữa. Chỉ còn những chiếc lá to,tuyệt đẹp đang đung đưa dưới mưa.
“Hìnhnhư hết mùa rồi”.
“Vâng,hình như vậy”.
Chúngtôi đi bộ ra đến tận bìa rừng. Đường hơi dốc. Đi hết dốc cũng là hết cánh rừng.
Mio đichậm lại để ngắm Yuji.
“Gì thếmẹ?”
Thằngbé hỏi khi nhận ra ánh mắt mẹ đang nhìn mình.
“Mẹ…”
“Dạ?”
Tuynhiên, Mio không nói gì thêm nữa.
“Gì ạ?”
Yujingẩng đầu lên nhìn mẹ, nét mặt có vẻ phân vân không biết nên mừng hay lo.
“Mẹ…”
Mãi Miomới nói được tiếp.
“Mẹ sắpphải tạm biệt con rồi”.
MặtYuji biến sắc. Đôi môi khép hờ của thằng bé khẽ rưng rưng. Thằng bé nhìn mẹ mộtlúc lâu.
“Sắp làbao giờ ạ?” Yuji hỏi, mắt vẫn nhìn xuống nền đất ẩm ướt.
Mio lắcđầu.
“Mẹcũng không biết nữa”.
“Mẹ làngười quyết định cơ mà? Mẹ nhớ ra rồi phải không?”
“Mẹchưa nhớ ra đâu. Bố kể lại cho mẹ thôi”.
Yujilàu bàu, mặt vẫn cứ cuối gằm xuống.
“Tại mẹbảo bố kể”.
“Thếhả?”
“Ừ”.
Đến đóthì cả hai cùng im lặng.
Hai mẹcon nắm tay nhau, thong thả đi tiếp. Tôi thấy hai mẹ con giống như hai ngườiđầu tiên, hoặc hai người cuối cùng còn sót lại của thế giới. Không ai thay thếđược hai người. Họ đi bên nhau như thể cùng chung một số phận.
Tôi điphía sau, lơ đãng ngắm hai mẹ con. Mio mặc chiếc váy dài màu trắng, bên trênkhoác áo len mỏng màu hoa anh đào. Bộ này giống bộ nàng mặc hôm ấy. Yuji mặcchiếc quần soóc dài quá đầu gối, trên là áo phông dài tay màu vàng. Dưới cẳngchân khẳng khiu là đôi ủng cùng màu với màu áo. Trên đôi ủng có hình con chólông xù rất giống con Pooh. Đây là đôi ủng Mio mua cho Yuji. Thằng bé đi đôiủng này kể cả hôm trời nắng to.
“Mẹơi?”
Cuốicùng, Yuji cũng lên tiếng. Giọng thằng bé rất giống Mio, tuy âm vực cao hơnkhoảng 3 độ.
“Mẹ ơi,con xin lỗi”, thằng bé nói.
Miođứng lại, cúi người xuống để nhìn thẳng được vào mắt Yuji.
“Saocon lại xin lỗi?”
Nàngvén mái tóc đã ướt vì mưa lên để ghé sát vào mặt cậu con trai nhỏ.
“Conkhông làm gì xấu cả”.
Yujikhẽ lắc đầu.
“Con cólàm”.
Yujithì thào nhưng lại lên giọng ở cuối câu. Như thể thằng bé đang cố kìm nén thứgì đó đang dâng lên trong cổ họng.
“Conrất ngoan. Đừng nói vậy”.
Mio nhẹnhàng đặt tay lên má Yuji. Mũi Yuji ửng đỏ. Thằng bé liên tục chớp mắt.
“Lỗitại con mà?” giọng Yuji run run. “Tại con mà mẹ mới chết đúng không?”
Miongẩng lên nhìn tôi.
Tôi vộilắc đầu, rồi từ từ gật đầu.
Khôngphải lỗi tại thằng bé đâu.
Em cũngbiết mà? Suy nghĩ của anh cũng giống như những gì em đã đọc trong cuốn tiểuthuyết. Yuji hoàn toàn vô tội như bông tuyết chưa chạm tới mặt đất.
Mio gậtđầu.
Vâng,em biết. Em cũng nghĩ như chồng.
Nàngnhìn vào mắt Yuji, nói.
“Khôngcó chuyện ấy đâu”.
Nàngnghiêm mặt lại, chưa bao giờ nàng làm như vậy.
“Khôngphải đâu”.
“Khôngđúng. Con biết”.
Yujidùng mu bàn tay nhỏ xíu để lau những giọt nước mắt đang tuôn ra xối xả.
“Chínhcác bác trong nhà đã kể cho con. Tại sinh ra con mà mẹ phải chết”.
Yujingẩng đầu lên nhìn Mio. Hai má thằng bé đỏ ửng, đầm đìa nước mắt. Nó mở đôi môimàu đào thành hình chữ O rồi phản bác lại mẹ.
“Thế màcon chẳng biết gì”.
Thằngbé chớp chớp mắt.
“Conkhông biết. Nếu biết, con đã ngoan hơn”.
Con xinlỗi.
Yujikhịt mũi.
“Conmuốn xin lỗi mẹ từ lâu rồi. Mẹ ơi, con xin lỗi”.
Con xinlỗi.
“Conđừng xin lỗi”, Mio nói.
“Conkhông có lỗi. Con là một cậu bé ngoan. Ngoan hơn bất kì cậu bé nào trên thếgiới này”.
Giọngcủa Mio mà nghe chẳng hề thấy giống. Giọng nàng lạc hẳn đi, run rẩy.
“Nhưngmà”, Yuji khịt khịt mũi. “Nếu không có con thì mẹ và Takkun đã có thể ở bênnhau phải không?”
“Khôngphải”.
Khôngphải thế.
Miovuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của Yuji.
“Mẹnghĩ, kể cả mẹ không sinh Yuji thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy”.
Yujingừng chớp mắt.
“Hơnnữa, mẹ không thể tưởng tượng ra một cuộc đời không có Yuji. Có con, lần đầutiên mẹ mới cảm thấy được mình đang sống”.
“Thếhả?”
“Ừ. Nếukhông gặp con thì dù có sống năm mươi năm mẹ cũng không cảm thấy đủ đầy thế nàyđâu”.
“Thậtạ?”
“Ừ.Thật đấy. Đó chính là lý do bố mẹ gặp nhau. Bố mẹ gặp nhau để được gặp con”.
“Gặpcon?”
“Ừ. Gặpcon. Là chính con chứ không phải ai khác. Hoàng tử Anh quốc của mẹ ạ”.
“Ai đấyạ?”
“Làngười lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh các thứ bỏ đi, có tật hỏi ‘thế hả?’”
“Thếhả?”
“Ừ. Đólà tài sản quý nhất của mẹ”.
“Là conạ?”
“Ừ.Đúng rồi”.
Mio xoamá Yuji.
“Lớnlên con phải ngoan nhé”.
Mio hônlên má Yuji, nàng vén tóc Yuji lên để hôn tiếp vào trán thằng bé.
“Tuy mẹkhông thể ở cùng con đến lúc con lớn nhưng mẹ sẽ cầu nguyện cho con. Để cuộcđời con lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương”.
“Mẹ cầunguyện ở trên tinh cầu Lưu Trứ ạ?”
“Ừ. Ởtrên tinh cầu Lưu Trữ. Mẹ sẽ luôn nhớ đến hai bố con”.
“Concũng sẽ không quên mẹ”.
Yujithì thào vào cổ Mio.
“Con sẽkhông quên đâu. Kể cả khi Takkun lên tinh cầu Lưu Trứ, con vẫn sẽ nhớ Takkun đểTakkun được gặp mẹ”.
“Cảm ơncon. Mẹ cũng sẽ không quên con. Con trai yêu của mẹ”.
Mẹ yêucon.
Mio lạisiết chặt Yuji.
“Cuộcđời mẹ tuy ngắn ngủi, nhưng nhờ có con mà mẹ đã có những tháng ngày hạnh phúc”.
Cảm ơncon.
“Con locho bố giúp mẹ nhé. Hãy thay mẹ, chăm sóc bố chu đáo”.
“Vâng,con biết rồi ạ”.
Sau đó,Mio dùng khăn mùi xoa lau nước mắt và mũi cho Yuji.
“Mẹchưa đi ngay đâu”, nàng nói.
“Conkhông sao”.
Yujigật đầu, hai mẹ con lại nắm tay nhau đi tiếp.
Đếncuối cánh rừng, bầu trời hiện ra.
Yujimải mê đi tìm vật báu. Vật báu của thằng bé là loại bánh răng có răng cưa hìnhxoắn ốc với vài chiếc răng bé xíu.
Cơn mưacứ đuổi theo chúng tôi như cái bóng.
Miodùng cả hai tay để vén mái tóc ướt sũng nước. vầng trán rộng mà tôi đã ngắmsuốt từ hồi cấp III hiện ra. Vài sợi tóc đen đang dính bết vào trán nàng.
“Khôngbiết em nói như vậy với con có ổn không?” Mio nói.
“Ổn.Nhờ vậy mà con mới tha thứ được cho bản thân đấy”.
“Khôngngờ thằng bé lại nghĩ ngợi nhiều thế”.
“Lỗitại anh vì đã không nhận ra. Lẽ ra anh nên an ủi con nhiều hơn”.
“Khôngphải lỗi tại chồng đâu”.
Giọngnàng ráo hoảnh. Như thể muốn bảo tôi: Đâu cần em phải nhắc chồng điều đó.
Tôi gậtđầu, như trút được gánh nặng.
Chúngtôi đứng trước bức tường đổ nát. Sau chúng tôi là cánh cửa gỗ có ghi số #5. Bêncạnh là thùng thư xiêu vẹo. Tất cả đều ướt sũng nước mưa nên trông cũ kỹ hơn mọikhi.
“Chồngà”, Mio nói.
“Ừ?”
Giọngnàng không khác mọi khi nên tôi vẫn trả lời giống như mọi khi.
Nàngnói.
“Hìnhnhư chúng mình sắp phải chia tay rồi”.
Nàngnói như thể đến chiều chúng tôi sẽ gặp lại nhau.
Nhưngkhông.
Nànggiơ tay phải lên cho tôi xem. Hai đốt ngón tay trên cùng đã biến mất. Chỉ cònlại một vòng tròn lơ lửng, toàn bộ phần bên trong đã bỏ đi nơi khác. Tôi nhìnthấy cả cánh rừng phía sau qua các ngón tay trong suốt ấy.
Côngtắc trong lồng ngực tôi bật lên.
Cạch!
Có thểcảm nhận được van đã mở, kim áp kế bật lên.
“Em cóđau không?”
Giọngtôi run run lo lắng.
Miokinh ngạc nhìn vào đầu ngón tay (đúng hơn là nơi đã từng có đầu ngón tay).
“Emkhông thấy đau. Chỉ thấy lạnh thôi”.
“Nghĩalà đầu ngón tay vẫn còn?”
“Vâng.Chắc chắn còn đâu đó”.
“Em sẽđi?”
“Emnghĩ vậy”.
“Anhphải làm gì?”
“Hãynắm tay em”.
Mio mỉmcười buồn bã.
“Hãynắm tay em đến giây cuối cùng”.
“Anhhiểu rồi”.
Tôi đưabàn tay phải ra để nắm lấy bàn tay trái của Mio. Tôi siết thật mạnh.
Như thểbằng cách ấy, tôi sẽ giữ được nàng ở lại.
Miocũng siết chặt bàn tay tôi bằng những ngón tay thon gầy.
Ngóntay nàng run rẩy. Nàng đang sợ. Tôi cảm nhận được sự lo lắng tột độ của Mio.Nhưng nàng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi tựan ủi.
Mìnhphải thật kiên cường.
Kiêncường vì nàng.
“Khôngsao đâu em”, tôi nói. “Có anh đây rồi”.
Mio gậtđầu, mặt nàng tái xanh.
Chúngtôi cầm tay nhau, hai trái tim hòa vào làm một cùng vượt qua trận bão lớn đầutiên.
Giâyphút thanh bình hiếm hoi cuối cùng cũng đến.
“Chồngà”, nàng nói. “Chồng chăm sóc Yuji nhé”.
“Ừ”.
“Hãyyêu con bằng cả phần của em nữa”.
“Ừ”.
Nhưnggiọng nàng đột ngột bị ngắt quãng. Nàng mím chặt môi. Chiếc răng khểnh lộ raqua làn môi mỏng.
Nàngnhắm mắt, nước mắt tuôn thành dòng.
“Đauxót quá”, nàng nói.
“Emkhông muốn đi chút nào. Em muốn ở lại đây. Em muốn được nhìn thấy Yuji lớn lên.Em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.
Nàngthở dài rồi ngẩng lên.
“Khôngđược. Em nói vậy là làm khó cho chồng rồi”.
“Khôngsao. Em cứ nói những gì em nghĩ”.
Nàngnhắm mắt, khẽ lắc đầu.
“Khôngđược rồi. Em không nói được nữa. Chồng nói đi, nói chuyện với em đi”.
“Anh…”
Tâm tưchất chứa trong lòng tôi bấy lâu được dịp bật ra
“Anhmuốn làm cho em hạnh phúc”.
Tôi dồnlực vào bàn tay đang nắm tay của Mio. Nàng cũng đáp lại bằng cách siết chặt taytôi.
“Anhmuốn đưa em đi xem phim. Muốn hai đứa lên tầng thượng ngắm cảnh đêm. Muốn cùngnhau uống rượu. Giống như một cặp vợ chồng bình thường. Anh muốn chúng mình cócuộc sống bình thường”.
Nhưngđó là điều không thể.
Mio đãkết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi đã có thể đi đếnmột thế giới rộng lớn hơn, nhưng cả hai đều không muốn xa thị trấn, muốn ở lạicùng góp nhặt những niềm vui nho nhỏ, chẳng đáng kể gì dưới mắt người đời.
Chẳnghạn như niềm vui có được bức chân dung trong chiếc khung giá rẻ.
“Anhxin lỗi”, tôi nói.
Nàngnhìn tôi, mắt đẫm lệ, miệng cố gượng cười.
“Tạisao?”
Nướcmắt khiến giọng nàng nghẹn lại.
“Saođàn ông con trai nhà mình lúc nào cũng xin lỗi?”
Làn môinhợt nhạt của nàng run rẩy.
“Emhạnh phúc lắm. Em không cần gì cả. Chỉ cần được ở bên chồng thôi”.
Chồngbiết không? Đó là điều hạnh phúc nhất thế gian này.
“Thếhả?”
“Vâng”.
“Chồnghãy tự tin lên. Chồng tuyệt lắm”.
“Mỗi emnói với anh thế”.
“Đâucó”.
“Thậtmà. Em khác người. Sở thích của em quá tệ”.
Nàngkhông nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
“Em bảonày”, nàng nói. “Em có làm cho chồng hạnh phúc không?”
“Có.Đối với anh, thế là quá đủ. Nguyên việc em đồng ý lấy anh cũng đủ khiến anhhạnh phúc rồi”.
“Thếư?”
“Ừ”.
Tiếptheo, từ bàn tay đến khuỷu tay của Mio biến mất. Thời gian còn lại rất ít.
“Chồngnhớ giữ gìn sức khỏe”, nàng nói.
Đôi mắtto thẫm đầy nước mắt, viền mắt chuyển sang màu hoa anh đào.
“Em chỉlo mỗi chuyện ấy”.
“Anh sẽchú ý. Anh sẽ cố gắng để khỏe hơn, dù chỉ một chút”.
“Cố lênchồng nhé”.
“Ừ”.
“Chồngchỉ vất vả hơn người thường chút xíu thôi. Nếu cố gắng, nhất định chồng sẽ tiếnđược xa hơn”.
Ừ, emnói đúng đấy.
Ngườinàng run bần bật. Tôi cảm thấy sự chống chếnh trong các ngón tay của nàng.
Nửa bênngười phải của nàng biến mất.
Mio cốnói với tôi.
“Ở bênchồng rất dễ chịu… Nếu có thể, em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.
“Ừ”.
“Em yêuchồng. Em rất yêu chồng. Em thật may mắn vì được làm vợ của chồng…”
“Anhcũng thế. Anh cũng…”
Nàngmỉm cười.
Nụ cườichỉ còn một nửa.
“Cảm ơnchồng…”
Mộtngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau…
Lời nóicủa nàng tan vào cõi hư không.
Tôinhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỗ ấy chỉ còn lại một làn sương màu hoa anhđào rất giống với nửa người của nàng. Một cơn gió thổi tới khiến làn sương biếnmất.
Chỉ cònlại mùi hương của nàng.
Mùihương ấy.
Thứngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi.
Thứngôn ngữ có một không hai trên thế giới.
“Mio”,nàng nói. “Đó là tên em?”
Ừ.
Đó làtên em.
Tên củangười vợ duy nhất anh yêu trên đời này.
Tạmbiệt nhé, Mio.
Yujichạy lại, thở hổn hển.
“Nhìncon này!”
Trongtay thằng bé là một bánh xích răng cưa nho nhỏ.
“Congiỏi chưa! Con sẽ tặng cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?”
Tôikhông nói được câu nào, cố gượng cười để ngăn những giọt nước mắt và gật đầutrả lời thằng bé.
“Mẹ ởđâu ạ? Chỉ cho con đi?”
Thấytôi không chịu mở miệng, Yuji liền chạy đi tìm.
“Mẹ ơi?Mẹ ở đâu?”
“Mẹ ơi,con tìm được vật báu rồi này. Con tặng mẹ đấy.”
“Mẹ ơi,mẹ ở đâu?”
Mẹ ơi?
Mẹ ơi?
Chúc các bạn online vui vẻ !