Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Em sẽ đến cùng cơn mưa trang 4

Chương 7
Khi tôi phát hiện ra thì tình hình đã tồi tệ rồi. Mũi tôi thấy mùi khét lẹt, các đầu ngón tay và ngón chân tê cứng. Người tôi run cầm cập.

Tôi vẫn cố đáp lại lời Yuji. Dù cho nội dung chẳng lọt được vào đầu tôi là mấy. Tôi chịu đựng được chừng năm phút thì đến giới hạn.

“Yuji ơi!” tôi ngắt lời thằng bé.

“Gì ạ?”

“Dừng lại đã.”

“Vâng.”

Chúng tôi rẽ vào con đường dân sinh nối từ đường nhựa tới giữa cánh đồng. Tôi ngồi thụp xuống như thể sắp ngất đến nơi.

Năng lượng hết, xăng cũng hết.

Với người bình thường thì hạ đường huyết chỉ là do bị đói, nhưng cơ thể tôi vốn quen phóng đại mọi chuyện nên tình trạng này cũng bị phóng đại theo. Cảm giác tê cứng lan đến tận bả vai và háng. Không thể ngồi được nữa, tôi nằm xuống. Thường ngày, tôi vẫn chú ý ăn đủ năm bữa để không bị thế này. Nhưng hôm nay, do tâm trạng xáo trộn nên tôi quên mất bữa ăn phụ lúc ba giờ.

“Takkun không sao chứ?”

“Ừ, bố chỉ gặp rắc rối chút thôi.”

“Thật à?”

“Yuji này.”

Thằng bé quỳ xuống, ghé sát vào mặt tôi.

“Gì ạ?”

“Trong túi con còn tiền không?”

“Còn ạ. Con chỉ mua bắp rang bơ thôi, vẫn còn tiền.”

“Bố nhờ con một việc nhé.”

“Vâng.”

“Con đạp xe đến cửa hàng tiện dụng nào đó quanh đây, mua cái gì đó về cho bố ăn.”

“Cái gì đó để ăn ạ?”

“Ừ. Bố hết pin rồi. Bố phải thay pin thì mới hoạt động được.”

“Thế ạ?”

“Ừ, con đi được không?”

“Được ạ.”

“Vậy con đi đi.”

“Vâng ạ.”

Yuji đứng lên, dắt xe đạp ra đường nhựa. Khi đã ngồi trên yên xe, Yuji ngoái lại nhìn tôi.

“Takkun ơi.”

“Ơi.”

Mũi Yuji lại đỏ rực lên.

“Takkun sẽ không chết chứ?”

“Không sao. Bố không chết đâu.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Yuji nhìn vào mắt tôi một lúc như muốn kiểm chứng sự thật trong lời nói của tôi. Tôi cố mỉm cười với thằng bé.

“Con đi đây.”

Mãi Yuji mới lên tiếng.

“Ừ, đi giúp bố nhé.”

Yuji nhấn chân đạp xe đi.

“Yuji!”

Nghe tôi gọi, thằng bé phanh kít xe lại.

“Gì ạ?”

“Chắc con biết rồi, nhưng bố nhắc lại là không phải mua pin thật đâu nhé.”

“Thế ạ?”

(Câu “thế ạ?” của thằng bé giống một kiểu phản xạ có điều kiện, thật chẳng nên cố tìm hiểu ẩn ý trong lời nó làm gì. Dù sao thì… cũng chẳng có cách nào.)“Con mua cái gì ăn được ấy. Đồ ngọt là tốt nhất.”

“Vâng.”

“Nếu có thì mua…”

“Dạ?”

“Bánh kẹp kem.”

“Vâng ạ. Takkun thích món đấy mà.”

“Ừ.”

“Con đi đây.”

“Ừ.”

Thằng bé nhấn bàn đạp và phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tôi hốt hoảng, toan gọi với theo nhưng nhớ ra là thằng bé hơi nghễnh ngãng nên thôi.

“Đừng phóng nhanh thế…”

Tôi nằm xuống.

“Nguy hiểm lắm…”


Điều duy nhất kết nối tôi với thế giới thực tại là cái lạnh của mặt đất dưới lưng và mùi cỏ. Tôi dần rơi vào trạng thái mê man nhưng vẫn không quên cầu nguyện cho Yuji bình yên vô sự.

Hình ảnh Yuji bị ô tô đâm cứ hiện lên trong đầu tôi, mỗi lần như thế, ngực tôi đau thắt lại. Nhịp tim của tôi như đàn chơi đến đoạn reo dây. Đôi lúc có vài nhịp lạ chen vào khiến tôi đau đớn.

“Mio ơi!” tôi thầm gọi trong tim.

Không có tiếng trả lời.

“Mio.”

Tôi gọi lại một lần nữa nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Tôi thấy buồn vô cùng, dù chẳng hiểu tại sao.


“Takkun?”

Tiếng Yuji làm tôi bừng tỉnh.

“Con mua bánh kẹp kem về rồi đây.”

Thằng bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vai rung lên vì thở dốc.

“Nhẹ cả người…” Tôi nói.

“Cái gì nhẹ ạ?”

“Không có gì. Từ giờ con không được phóng xe nhanh như thế nữa nhé.”

“Nhưng mà…”

“Thôi được rồi. Cảm ơn con.”

Tôi nhấc nửa người dậy, ăn chiếc bánh kẹp kem thằng bé mua cho. Cái lạnh của bánh kem khiến người tôi run lẩy bẩy. Lẽ ra tôi nên nhờ thằng bé mua đồ ăn nóng, tuy nhiên, tôi im lặng ăn bánh.

Cần phải có thời gian để năng lượng từ cái bánh kem hấp thụ vào cơ thể. Tôi lại nằm ngửa ra nhìn bầu trời. Yuji cũng nằm xuống bên cạnh.

Bầu trời lúc này đã được bao phủ bởi tấm rèm màu chàm. Các ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện như những chiếc đèn nhỏ sắp hết pin.

“Không sao chứ ạ?” Yuji hỏi.

“Ừ, chút nữa là bố ổn thôi.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

“Xem nào…”

“Sao cơ?”

“Hát sẽ đỡ hơn đấy.”

“Tức là sao?”

“Mẹ bảo con thế.”

“Bố không biết.”

“Được rồi.”

“Được rồi là sao?”

“Cái gì mà chả được ạ.”

“Thôi được rồi.”

“Mẹ bảo khi nào thấy sợ hoặc thấy đau thì chỉ cần hát bài này thôi.”“Mẹ bảo thế à?”

“Vâng, mẹ bảo thế.”

“Vậy con dạy cho bố đi.”

Sau đó, thằng bé bắt đầu hát bằng thứ giọng mỏng và trong.


Một chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến

Hai chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến

“Đợi đã.”

“Gì ạ?”

“Bài này có bao nhiêu chú voi?”

“Bao nhiêu cũng được. Đến khi nào mình thấy khỏe lại thì thôi.”

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hàng trăm chú voi chen chúc nhau trên một cái mạng nhện khổng lồ.

“Không biết mấy chú voi có vui thật không?”

“Vui chứ ạ? Vui thì mới gọi thêm bạn đến chứ?”

Hừm.

“Nào cùng hát nhé. Takkun sẽ thấy khỏe hơn đấy.”

“Được rồi.”


Ba chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến


Chúng tôi hát cho đến khi có sáu lăm chú voi mắc trên mạng nhện. Đoạn cuối của bài hát là thế này.


Sáu lăm chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Muộn quá rồi
Chúng bảo nhau: “về thôi!”

“Takkun thấy khỏe chưa?”

“Ồ?”

“Sao ạ?”

“Con xem này. Bố khỏe lại từ lúc nào rồi.”

“Thật à?”

“Ừ.”

“Hay thật đấy.”

“Công nhận.”

“Muộn rồi, bố con mình về nhé?”

“Vâng.”

Trời đã tối, hai bố con dắt xe đạp đi song song. Tiếng ếch kêu râm ran. Hôm nay bọn ếch có gì vui chăng?

“Con muốn gặp mẹ quá,” Yuji nói.

“Vậy à.”

Yuji im lặng một lúc rồi tiếp tục.

“Có phải tại con mà mẹ chết không?”

“Không phải đâu.”

“Thật không?”

“Thật. Sao con lại nghĩ thế?”

“Chẳng sao cả.”

Một lát sau, lần này đến lượt tôi.

“Không phải đâu con.”

“Con biết rồi.”

“Thế thì tốt.”

“Vâng.”


Một ngày nào đó, Yuji sẽ biết sự thật. Bất cứ nơi nào cũng có người thích buôn chuyện. Hiện giờ trông thằng bé có vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng nó đang bắt đầu muốn tìm hiểu sự thật. Rất có thể một kẻ tọc mạch nào đó đã nói với thằng bé. Dù sao, Yuji vẫn còn quá nhỏ. Tôi dự định giấu con thêm một thời gian nữa. Nếu có thể, tôi muốn thằng bé chỉ biết sự thật khi đọc cuốn sách này.

Sự thật là, nếu nói “Mio chết là do Yuji” thì không hẳn. Khi kết quả đã có từ trước đó, rất khó xác định được đâu mới là nguyên nhân.

Chương 8
Quả bóng trên vòng quay may rủi đã rơi vào con số mười ba đen đủi. Nhưng vì sao? Không thể giải thích “vì sao” chỉ bằng vài câu nói. Và ngay cả thế giới của chúng ta cũng chẳng khác gì một bàn quay may rủi.

Có một điều chắc chắn, Yuji là một ca sinh khó.

Ngay từ khi mang bầu, Mio đã gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, cho đến lúc sinh Yuji, nàng phải tiêm vài mũi vì quá suy nhược, chẳng biết để làm gì. Phương án mổ đẻ như Caesar (1), nghĩa là không phải đẻ tự nhiên mà đứa bé sẽ chui ra qua cái khe do bác sĩ rạch, cũng đã được tính đến. Nhưng cuối cùng, sau ba mươi giờ vật lộn, Yuji đã đến với thế giới bên ngoài qua đường chính thống. Một đứa bé vô cùng khỏe mạnh, nặng những ba cân chín.

Ngược lại, mẹ thằng bé yếu đi rất nhiều. Phần lớn các bộ phận trong cơ thể nàng như cơ quan bài tiết, tiêu hóa, hô hấp… đều không còn hoạt động được như xưa.

Năm năm sau, nàng mới từ biệt tinh cầu này. Tận bây giờ tôi vẫn không rõ tình trạng sức khỏe của Mio khi qua đời liệu có liên quan đến việc những bộ phận trong cơ thể nàng bị suy nhược trầm trọng sau khi sinh Yuji hay không. Bởi lẽ, sau khi sinh con một thời gian, nàng đã khỏe mạnh trở lại, vẫn sống cuộc sống bình thường của một người mẹ, người vợ. Do đó không thể nói “Mio chết là do Yuji” được.

Giả sử, đúng là có vấn đề khi nàng sinh thằng bé, nhưng năm năm sau vấn đề ấy mới lấy đi mạng sống của nàng thì cũng không thể quy kết đó là “lỗi của Yuji”.

Thằng bé chẳng làm gì sai cả.

Tôi và Mio đã chờ đợi được đón thằng bé đến với thế giới. Lúc chào đời, Yuji còn chưa biết thở, mắt vẫn nhắm nghiền. Thằng bé trong sáng như một bông tuyết chưa chạm xuống mặt đất.

Vì vậy, tuyệt đối không được để Yuji khổ tâm về chuyện mẹ nó.


-------------------

Chú thích:

(1): Vị anh hùng của La Mã. Có truyền thuyết cho rằng Caesar được ra đời theo phương pháp sinh mổ.
Hôm sau, hai bố con vào rừng như thường lệ.

Xưởng rượu hôm nay vẫn phát ra tiếng rên “gư, gư, ga”. Bầu trời bao phủ bởi một lớp mây dày, xám xịt. Gió từ trong rừng
thổi ra mang theo mùi mưa.

“Trời sắp mưa đấy.”

“Ồ?”


Tôi giảm tốc độ để đi song song với Yuji.

“Bố ngửi thấy mùi mưa. Có thể trời sẽ mưa.”

Yuji khịt khịt mũi.

“Con không biết.”

“Nhanh lên nào.”

Mọi khi hai bố con vẫn đi đường vòng, chạy một quãng kha khá rồi mới tới chỗ nhà máy bỏ hoang, nhưng hôm nay, chúng
tôi chọn đường tắt.

Trong rừng rất tối. Dẻ và bồ đề vươn cành tạo thành vòm lá bên trên. Bên dưới, lá rụng thành lớp, mỗi bước giẫm lên lại nghe
tiếng lép nhép.

Bầy chim không cất tiếng hót. Có lẽ trời u ám quá nên chúng chẳng buồn ca hát.

Im ắng.

Thi thoảng, như thể chợt nhớ ra điều gì, một làn gió thổi tới lay động những ngọn cây, tạo nên những âm thanh lách cách
nghe như tiếng ai ném hạt đậu. Một thân cây đổ nằm chắn ngang đường, lần trước cây này chưa nằm đây. Tôi giúp Yuji
nhấc xe đạp qua.

Đi hết rừng là tới chỗ nhà máy bỏ hoang. Trời càng lúc càng tối.

Tách, giọt mưa đầu tiên sượt qua má, rơi xuống vai.

“Mưa rồi đấy.”

Mưa đổ xuống ào ào. Nền bê tông của nhà máy lõng bõng nước. Một mùi vô cùng quen thuộc xộc thẳng lên mũi. Cả nhà
máy bỏ hoang rộng thê này mà không có nổi một chỗ trú mưa. Biết thế hai bố con ở lại trong rừng còn hơn.

Tôi quyết định quay về đường cũ nên gọi Yuji.

“Về thôi con.”

Nhưng Yuji không nghe tiếng tôi. Trán bết tóc vì dính nước mưa, thằng bé hơi chúi về phía trước, như thể đang nhìn vào thứ
gì đó, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Thằng bé chau mày, chăm chú quan sát bằng ánh mắt đăm chiêu, già dặn nhiều so với tuổi.

Tôi dõi theo ánh mắt Yuji.

Giữa khung cảnh âm u mờ nước mưa nổi bật một điểm màu sáng nhạt le lói. Điểm này nằm ngay trước cánh cửa có ghi số
#5, nơi bức tường duy nhất còn sót lại. Tôi dùng đầu ngón tay gạt nước mưa đọng trên lông mi, mở to mắt nhìn lại lần nữa.
Ngay lập tức, tôi nhận ra một dáng hình quen thuộc.



Không thể có sự nhầm lẫn ở đây.



Kia chính là Mio.



Nàng đang ngồi thu mình trước cánh cửa, trên người khoác chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào. Tôi cúi nhìn Yuji. Thằng bé
cũng ngước lên nhìn tôi. Hai mắt thằng bé mở thao láo, miệng há hốc hình chữ O.

Yuji khe khẽ thì thào, hệt như lúc kể cho tôi chuyện bí mật.

“Takkun ơi, nguy rồi.”

Mắt Yuji chớp chớp liên tục.

“Mẹ kìa!” Yuji nói. “Mẹ từ tinh cầu Lưu Trứ về.”

Hai bố con dè dặt tiến gần Mio. Không phải vì sợ. Không có ông chồng nào lại sợ linh hồn của vợ mình cả. Mà vì tôi có cảm giác
chỉ chút xao động trong không khí cũng đủ xóa đi sự hiện diện của nàng.

Yuji chắc cũng nghĩ thế. Vì tôi không thấy thằng bé chạy ào đên ôm Mio ngay.

Hoặc có thể, bản năng đã mách bảo cho Yuji biết, hạnh phúc là thứ mong manh.

Về phần mình, tôi không quên nhìn nhận sự việc theo cách thông thường với con mắt của một người bình thường.
Giả thuyết về một người giống hệt Mio.

Đây là một cô gái hoàn toàn xa lạ có ngoại hình giống như chị em sinh đôi với nàng. Hoặc là chị em sinh đôi thật chứ không
phải người lạ.

Nếu là người lạ thì người này giống nàng đến khó tin.

Nếu là chị em sinh đôi thì không có chuyện tôi lại không biết.

Nàng có em gái và em trai nhưng ba chị em lại chẳng giống nhau chút nào. Trong khi tôi, một không hề có chung huyết
thống lại còn giống em trai nàng hơn. Tôi cũng chưa từng nghe chuyện nàng có một cô em sinh đôi bị cấm cung với mặt nạ
trùm kín bao giờ.



Giả thuyết rằng nàng vẫn sống.

Không thể có chuyện đó.

Giả thuyết này nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng hơi vô lý.

Nếu nàng còn sống, điều đó có nghĩa tôi đã có mặt vào giây phút lâm chung của một Mio khác, tổ chức đám tang cho một
Mio khác, và đến tâm sự của một Mio khác.

Tôi không ngớ ngẩn đến mức ấy.

Tôi cũng nghĩ đến giả thuyết người ngoài hành tinh, giả thuyết người nhân bản, nhưng ông Mulder – tức David Duchovny (*)
– tin mấy giả thuyết đó chứ tôi thì không.

(*): Diễn viên điện ảnh của Mỹ, nổi tiếng với vai mật vụ FBI Mulder trong loạt phim truyền hình X-Files.Tôi nghĩ đến tất cả những điều trên trong lúc chậm rãi tiến lại gần nàng, tuy nhiên, ý chí chiếm trọn tâm trí tôi lúc này là người
con gái trước mặt tôi đây chính là linh hồn của vợ tôi.

Bởi nàng đã nói với tôi.

“Đến mùa mưa, em sẽ quay lại để xem hai bố con sống thế nào.”

Nàng đã giữ lời hứa, quay về gặp hai bố con vào một ngày mưa tháng Sáu.



Khi chỉ còn một chút nữa là chạm được vào nàng thì tôi nhận ra. Bên vành tai phải của nàng có hai nốt ruồi nhỏ xíu. Chiếc
răng khểnh rắng muốt thấp thoáng sau đôi môi khép hờ.

Cô gái này không phải là ai đó giống hệt Mio, cũng không phải chị em sinh đôi hay người nhân bản.

Cô chính là Mio.

Nếu cách diễn đạt trên chưa chính xác thì có thể sửa lại thế này. Cô là hiện thân của Mio với đầy đủ tâm hồn, thể xác, thậm
chí có thể có cả kí ức của Mio trước kia. Nếu là linh hồn thì là linh hồn quá thực, với hình hài quá rõ nét, chưa kể còn mang mùi
hương rất thơm nữa.

Mùi tóc thân thương của nàng.

Không thể so sánh mùi hương này với gì khác, ch1i có thể nói đó là “mùi hương ấy”. Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng
cho tôi.

Thứ ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.

Và tôi đang cảm nhận được ngôn ngữ đó.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ