Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Góc khuất số phận - trang 8

Sáng hôm nay mặt trời lấp ló sau lũy tre xanh, có tiếng gà gáy vang vọng, tiếng nghé ngọ o e tìm mẹ, tiếng lũ trẻ nô đùa trên cánh đồng xanh bao la bát ngát, Lưu Đan lặng thầm nhìn ngắm khung cảnh của buổi sáng tinh sương mới thấy đẹp làm sao, đã lâu rồi, lâu lắm rồi kể từ ngày xa quê vào Sài Gòn thì đây là lần đầu tiên cô mới được nhìn ngắm lại quê hương mình sau bao nhiêu năm trời xa cách, có biết bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra, nó cứ nghèn nghẹn trong cổ mà không thể nào giải bày cùng ai.

_Con đi nha ba mẹ

Minh Hạo khẽ nói.

Mẹ anh buồn bã lên tiếng.

_Mới về sao không ở thêm về hôm hãy đi?

_Con cũng muốn như vậy nhưng mà việc học của năm cuối đòi hỏi con phải trở về sớm mẹ à

Nghe vậy bà lặng thinh không nói thêm gì, ba anh cũng chẳng buồn lên tiếng dù trong lòng buồn hơn chữ buồn, Minh Hạo cũng biết rằng anh đi rồi mọi người sẽ rất buồn nhưng vì tương lai mai sau anh đành ngậm ngùi nuốt lệ vào lòng, anh quay sang nắm tay Lưu Đan.

_Đi thôi em

Tiếng nói của Minh Hạo như vô tình cắt đi niềm cảm xúc trong con người Lưu Đan, đứng trước sân cô buồn bã gật đầu chào thay lời tạm biệt gia đình anh, rồi khẽ lê bước hiu hắt trong ánh nắng nhạt nhòa của vùng quê sông nước thanh bình.

Sài Gòn ngày trở về có nhiều nắng, vừa bước chân xuống xe Lưu Đan nhận được ngay điện thoại của Hạo Trình báo tin Đổi Đình có dấu hiệu tỉnh dậy, nghe đến đây Lưu Đan giật mình đánh rơi chiếc điện xuống đất vỡ nát.

_Có chuyện gì vậy em?

Minh Hạo lo lắng.

Bối rối, Lưu Đan không biết phải nói sao cô vội ngồi xuống nhặt lại từng mãnh điện thoại ngập ngừng.

_Không có gì đâu, thôi anh về nhà trước đi em ghé qua tiệm sữa điện thoại rồi sẽ về sau

_Để anh đưa em đi

_Không cần, không cần đâu, em đi một mình được rồi sữa xong điện thoại em còn phải đi mua một số đồ dùng phụ nữ, anh mau trở về nghĩ ngơi sớm đi ngày mai còn phải đến trường nữa

_Uhm, vậy cũng được nhưng em cũng phải tranh thủ về nhà nghĩ ngơi đi, em cũng đã bắt đầu nhập học lại rồi còn gì

Lưu Đan gượng cười.

_Em biết rồi, cám ơn anh

_Vậy anh đi trước đây

Lưu Đan mĩm cười gật đầu rồi Minh Hạo bước đi, đợi anh đi xa cô ngó xung quanh rồi chạy đến bưu điện gọi ngay cho Hạo Trình đến nhà cô hỏi chuyện.

Cuộc nói chuyện kết thúc cô lập tức quay về, vừa về tới nhà thì Hạo Trình cũng vừa lúc có mặt.

Đẩy ly nước về phía Hạo Trình, Lưu Đan ngồi xuống hấp tấp.

_Chuyện là như thế nào anh mau nói cho em biết đi Hạo Trình

Hạo Trình uống hốp nước liền nói.

_Hôm qua anh có tới bệnh viện xem tình hình của Đổi Đình ra sao thì nghe một số bạn học của cô ấy nói, cổ có dấu hiệu tỉnh lại rồi

Lưu Đan tức giận ra mặt.

_Trước không tỉnh sau không tỉnh lại tỉnh vào đúng lúc này, cô ta muốn chết đây mà

_Bây giờ mình tính sao đây em?

Lưu Đan suy nghĩ rồi dứt khoát.

_Phòng bệnh hơn chữa bệnh, Hạo Trình em không cần biết anh làm cách nào miễn sao làm cho cô ấy không bao giờ tỉnh lại được nữa

Hạo Trình tròn mắt nhìn Lưu Đan.

_Ý em là…

Chưa nói hết lời Lưu Đan đã cắt ngang.

_Phải, ý em là vậy, chỉ cần anh làm được việc này em sẽ lập tức rời xa Minh Hạo

Nghe Lưu Đan mạnh miệng tiên bố chắc nịch như đinh đóng cột, ngay tức thì Hạo Trình bỏ qua những lo sợ gật đầu đồng ý không một điều kiện.

Vì mong muốn sớm ngày được ở bên cạnh Lưu Đan, Hạo Trình bất chấp nguy hiểm, anh tìm mua ngay một bộ quần áo y tá rồi thừa cơ lẽn vào bệnh viện tiến thẳng đến phòng bệnh của Đổi Đình, không chút đắn đo suy nghĩ anh ra tay tháo bỏ ống thở của cô, rồi âm thầm rời khỏi bệnh viện không để lại một dấu vết.

Xong chuyện Hạo Trình ung dung gọi điện báo tin cho Lưu Đan trong vui mừng sung sướng, nghe qua những gì mà Hạo Trình vừa nói cô lấy làm thõa mãn, cuối cùng thì cô cũng nhổ được cái gai trong mắt, giờ chỉ lo nghĩ cách đối phó với Hạo Trình nữa là coi như mọi chuyện sẽ khép lại, cô sẽ có một cuộc sống trọn vẹn niềm vui cùng Minh Hạo mà không nghĩ ngợi nhiều đến chuyện thế gian.

Với Lưu Đan thì Hạo Trình chỉ là một thứ công cụ dùng để sai vặt và lợi dụng, khi hết giá trị không còn lợi dụng thêm được nữa cô sẽ đẩy anh vào đống bùn lầy sâu hút, rời xa khỏi thế giới của cô vĩnh viễn.

Khi nhận được tin vui từ Hạo Trình lẽ ra Lưu Đan phải cùng anh đi ăn mừng thật lớn để chúc mừng cho kế hoạch thành công mĩ mãn, nhưng ngược lại cô đã không làm như thế, cô đẩy Hạo Trình qua một bên với lý do chính đáng cảm thấy trong người không được khỏe cho nên muốn nghĩ ngơi không muốn gặp bất kì một người nào, trong khi đó cô lại mặc sức vui chơi cả ngày cùng Minh Hạo quên cả đường đi lối về, mà Hạo Trình vẫn một mực tin tưởng và không một chút nghi ngờ dù là nhỏ nhoi.

Hơn 9 giờ tối ngồi trong công viên bên cạnh Minh Hạo, Lưu Đan tựa đầu vào vai anh ngắm nhìn hàng ngàn vì sao lấp lánh như pha lê trên nền trời đêm thật đẹp, cái cảm giác được ngồi bên cạnh người mình yêu trong một không gian vắng lặng êm đềm, gió nhè nhẹ thổi mà ngắm sao trời mới thật hạnh phúc làm sao, mới thấy được tình yêu mật ngọt là vào những lúc như thế này, đây chính là điều mà Lưu Đan cảm thấy vô cùng thích thú, đã lâu lắm rồi nay mới có dịp ngồi tựa vào bờ vai rắn chắc khỏe mạnh của anh mà lặng nhìn hạnh phúc bất tận, mỗi một vì sao trên trời đại diện cho một tình yêu vĩnh cữu mà cô vĩnh viễn trao về anh, chỉ duy nhất một mình anh mà thôi.

_Lưu Đan, em đang nghĩ gì vậy?

_Em đang nghĩ tới những ngày sắp tới đây

Lưu Đan đáp.

_Những ngày sắp tới đây em nghĩ như thế nào?

_Em không biết những ngày sắp tới sẽ như thế nào, nhưng em mong những ngày còn lại trong cuộc đời em mãi mãi sẽ gắn chặt với anh, anh Minh Hạo

Mĩm cười Minh Hạo xoa xoa bờ vai Lưu Đan.

_Chắc chắn là như vậy rồi, chắc chắn là những ngày còn lại của cuộc đời em, anh sẽ bắt em giam giữ trong trái tim anh mãi mãi không bao giờ thả em ra

Lưu Đan mĩm cười rất hạnh phúc sau đó im lặng một lúc khá lâu rồi bất ngờ hỏi.

_Minh Hạo nè, anh có muốn gặp lại Vệ Đan không?

Minh Hạo ngạc nhiên không hiểu sao ngày hôm nay Lưu Đan lại nhắc đến Vệ Đan, người mà cô được biết đến qua những lời kể của anh, anh nheo mày.

_Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy?

_Thì anh cứ trả lời em đi

Không cần suy nghĩ Minh Hạo gật đầu, cái gật đầu đầy sự dứt khoát.

_Có, anh rất muốn gặp lại cậu ấy dù chỉ một lần duy nhất

_Vậy sao anh không đi tìm cậu ta?

Mỗi lần nhắc đến Vệ Đan là mỗi lần Minh Hạo lại buồn, nỗi buồn của mỗi lần ngày càng dâng cao, anh cuối mặt đáp.

_Suốt mấy năm qua anh đã cố đi tìm cậu ta nhưng không bao gặp, có chăng cũng chỉ là những kỷ niệm đã qua, vội vàng trở về rồi vội vàng ra đi mà thôi

Lưu Đan bùi ngùi đồng cảm nỗi buồn của Minh Hạo.

_Có lẽ cậu ta đang sống rất hạnh phúc ở một nơi nào đó và đã quên anh mất rồi

Minh Hạo khẽ gật đầu.

_Có lẽ em nói đúng, có lẽ là cậu ta đã quên đi hết rồi chỉ còn mình anh là ôm kỷ niệm xa xôi

Nói đến đây Minh Hạo im lặng ngước mắt nhìn những vì sao đêm rồi quay lại nhìn Lưu Đan mĩm cười.

_Thôi, sau này mình đừng nói đến chuyện này nữa, chuyện gì đã qua thì hãy cho nó đi vào kỷ niệm để mà bước tiếp con đường của mình em à

Lưu Đan mĩm cười gật đầu rồi tựa vào vai Minh Hạo tiếp tục lặng ngắm những vì sao đêm thật tinh khôi.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại Minh Hạo reo vang phá vỡ không khí của riêng hai người, anh xin lỗi Lưu Đan rồi nghe máy, cô không hờn chẳng trách chỉ ngồi yên bên cạnh anh, không biết người gọi điện cho anh là ai và đã nói gì nhưng trông sắc mặt của anh rất thất thần, nghe máy xong anh ngồi thẩn thờ.

_Có chuyện gì vậy anh?

Minh Hạo thở ra vài hơi dài rồi khẽ nói.

_Đổi Đình qua đời rồi

Bất ngờ hoảng hốt, tròn mắt kinh ngạc, đưa tay che miệng, sững sờ đau lòng là những gì mà Lưu Đan thể hiện ra bên ngoài để che giấu đi bên trong là một lòng dạ độc ác, tàn nhẫn, mất đi tính người trước mặt một người rất đổi ngây thơ như Minh Hạo.

Nghĩa tử là nghĩa tận ngày đám tang Đổi Đình, Lưu Đan đi cùng Minh Hạo đến thắp cho cô nén hương, hương tàn cũng là lúc đặt vào ở cuối câu chuyện một dấu chấm hết.

Thời gian trôi qua cuộc sống vẫn tiếp diễn như một quy luật, việc học hành vào năm cuối đại học của Minh Hạo ngày một nhiều hơn chiếm hết thời gian, nhưng anh vẫn đều đặn mỗi tuần ít nhất một lần hẹn hò cùng Lưu Đan như để sưởi ấm tình yêu giữa mùa giá lạnh.

Hôm nay vào ngày cuối tuần, Lưu Đan có một cuộc hẹn với Minh Hạo nhưng cô cứ chờ mãi mà không thấy bóng dáng anh đâu, cô nóng lòng vội đến nhà tìm anh thì được Hải Đăng cho biết tuy rằng hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng Minh Hạo vẫn phải đến trường tranh thủ học hỏi thầy chủ nhiệm những kinh nghiệm thực tế, để anh có thể dễ dàng trong việc thực tập và cũng để chuẩn bị thật tốt cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.

Nghe qua những điều Hải Đăng vừa nói Lưu Đan cảm thấy khá hụt hẫng và thất vọng, thất vọng vì cả buổi sáng nay cô đã cố tình ăn mặc thật đẹp và gợi cảm rất khác với một Lưu Đan của trước đây chỉ để tạo cho Minh Hạo một sự ngạc nhiên lớn, vậy mà lại không gặp được anh.

Nhìn thấy nét buồn trên gương mặt Lưu Đan, Hải Đăng nhẹ nhàng an ủi.

_Em đừng buồn, bây giờ không gặp được thì khi khác gặp, thời gian còn dài mà, có gì đâu em phải buồn

Khẽ mĩm cười nhẹ Lưu Đan gật đầu chân thành.

_Cám ơn anh

Hải Đăng mĩm cười đáp trả, thoáng nhìn thấy trước cổ Lưu Đan có một sợi dây chuyền trông cũng rất bình thường, nhưng cái thu hút anh là trên sợi dây chuyền đó cô lại đeo thêm một chiếc nhẫn trông rất bắt mắt, chiếc nhẫn được làm bằng bạc không kiểu cách nhưng rất đẹp và quen thuộc, hình như là đã có lần anh nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải, anh tần ngần.

_Thôi em về đây, chào anh

Lời nói của Lưu Đan vô tình đánh thức sự suy tưởng của Hải Đăng, anh vội đáp.

_Em về cẩn thận

Lưu Đan gật đầu rồi quay lưng bước đi.

Hải Đăng cứ ngu ngơ đưa mắt nhìn theo từng bước chân buồn bã của Lưu Đan mà suy nghĩ về chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền được cô đeo trên cổ, vừa quen thuộc vừa xa lạ và rồi anh chợt nhớ ra, chiếc nhẫn đó giống với chiếc nhẫn trong tấm hình của một người bạn thân Minh Hạo hồi còn dưới quê mà đã có lần Minh Hạo cho anh xem.

Cố nhớ thì cũng đã nhớ ra Hải Đăng cảm thấy trong đầu vô cùng nhẹ nhàng, nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ sáng, anh vội quay vào trong đánh thức Hạo Trình hiện vẫn đang chìm sâu trong những giấc mộng đổi đời hư vô, sau đó thì rời khỏi nhà.

Hạo Trình mệt mỏi, uể oải với tay lấy chiếc điện thoại xem giờ thấy đã trưa nhưng anh không vội dậy, anh ngồi dậy rồi lại nằm xuống gác tay lên trán vẻ suy tư.

Nhìn căn nhà trống rỗng xung quanh chỉ toàn sách vỡ và những dụng cụ phục vụ cho việc học mà Hạo Trình cảm thấy vô cùng chán chường, cái thời sinh viên của anh đã chính thức chấm hết đúng vào ngày anh cằm trong tay giấy báo quyết định đuổi học, mục tiêu của anh hiện tại không có gì ngoài kiếm tiền và kiếm thật nhiều tiền, trước hết là để ung dung ăn chơi sa đọa, nhào vào hố sâu trụy lạc mà ra sức hưởng thụ, sau là để chuẩn bị một tương lai thật hào hoản cho anh và Lưu Đan.

Nhắc đến Lưu Đan làm Hạo Trình chợt nhớ ra, hình như là gần một tuần rồi anh không gặp mặt cô.

Đúng vậy, nếu tính luôn ngày hôm nay thì đúng là một tuần trôi qua trong sự chán chường buồn sầu, mà Hạo Trình không dám gặp Lưu Đan chỉ vì trong người không còn lấy một đồng xu dính túi, càng nghĩ anh càng chán hơn chữ chán và cũng không dám nghĩ thêm điều gì, số tiền mà gia đình gửi từ ngoài quê vào mỗi tháng để lo cho anh ăn học và cả tiền nói dối rằng học thêm này nọ cộng lại cũng không được nhiều lắm, nhưng ít ra nó còn giúp được anh sống sót đến tận cuối tháng, vậy mà chỉ trong một đêm sa đọa anh đã tiêu sạch số tiền đó, lại còn thiếu nợ bọn xã hội đen chuyên cho vây nặng lãi.

Hạo Trình chán nản cảm thấy thật khó chịu khi trong người không có tiền, anh ngồi bật dậy đấm mạnh tay xuống giường và lại suy nghĩ xa xôi.

Thế thế tạo anh hùng, bần cùng sinh đạo tặc, Hạo Trình nhìn sang dàn máy vi tính của Minh Hạo một suy nghĩ len lói trong đầu và rồi anh quyết định dứt khoát, để có tiền chỉ còn cách duy nhất là mang dàn máy vi tính của Minh Hạo đem bán, nghĩ là làm anh tranh thủ nhân lúc nhà không có ai liền nhanh tay tháo từng bộ phận của máy cho vào một chiếc thùng lớn.

Không may lúc ấy, Lưu Đan bất ngờ xuất hiện và phát hiện ra Hạo Trình đang có định xấu với chiếc máy vi tính của Minh Hạo.

_Anh làm gì vậy, tại sao lại tháo rời máy vi tính của Minh Hạo?

Nghe thấy giọng nói của Lưu Đan, Hạo Trình giật mình rung tay đánh rơi thùng máy, ngập ngừng.

_Ơ…anh…anh…

Lưu Đan bực bội vì cái giọng ngập ngừng của Hạo Trình liền lên tiếng.

_Có phải anh đang định mang máy vi tính của Minh Hạo đem bán để kiếm chút tiền đúng không?

Hạo Trình tiếp tục ngập ngừng.

_Anh…anh…

Lưu Đan khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng vào Hạo Trình.

_Nếu tôi không quay lại đây tìm Hải Đăng có chút chuyện thì anh đã cho chiếc máy vi tính này biến mất rồi, đúng giang sơn dể đổi bản tính khó dời

_Em nói vậy là sao?

Lưu Đan nhếch môi cười khinh.

_Anh đừng giả ngu giả khờ với tôi, không phải trước đây anh đã từng lấy trộm chiếc máy quay phim của Hải Đăng đem bán kiếm tiền ăn chơi hay sao?

Hạo Trình kinh ngạc nhìn Lưu Đan, không hiểu sao cô lại biết chuyện liền bước tới trước mặt đặt hai tay lên vai cô.

_Tại sao em lại biết chuyện đó?

_Tôi không chỉ biết chiếc máy quay phim của Hải Đăng là do anh lấy mà cả số tiền của bà ngoại cả đời dành dụm cũng do một tay anh lấy đi

Lưu Đan càng nói càng làm Hạo Trình kinh ngạc, anh thật sự không hiểu, không hiểu tại sao những chuyện này Lưu Đan lại biết một cách rành mạch như thế.

_Em mau nói cho anh biết tại sao em lại biết được những chuyện đó?

_Bây giờ tôi và anh đã đứng chung trên một con thuyền lẽ ra anh phải nói cho tôi biết những việc đó, nhưng mà anh lại không nói thì tôi chỉ còn cách tự tìm hiểu thôi, bọn đàn em của anh cũng thú vị lắm, anh có những tên đàn em thật tốt, tất cả những chuyện xấu của anh họ đều nói hết cho tôi biết cả rồi, nhưng không sao tôi sẽ không tố giác anh đâu chỉ cần anh đặt chiếc máy vi tính lại đúng chỗ của nó

Không còn cách chối cải Hạo Trình gật đầu thừa nhận.

_Phải, đúng là chiếc máy quay phim của Hải Đăng và số tiền của bà ngoại là do anh lấy nhưng anh lấy chúng để làm gì, để cho em thỏa sức mua sắm thôi, trong chuyện này em cũng có phần mà

Lưu Đan chợt nhớ tới những lần bất đắc dĩ đi chơi cùng Hạo Trình, anh thường tỏ ra vẻ đại gia mua cho cô hết thứ này đến thứ khác, toàn hàng đắt tiền thì ra số tiền đó là do trộm cắp mà có, cô suy nghĩ rồi khẽ xuống giọng.

_Thôi được rồi mình bỏ qua chuyện đó đi anh, em biết tất cả những gì anh làm đều là vì em, nhưng mà lần này anh nghe lời em đi đừng lấy cắp chiếc máy vi tính đó, nó là thứ rất quan trọng cho việc học của Minh Hạo

Hạo Trình dự tính sẽ làm theo lời Lưu Đan, nhưng nghe thấy cái tên Minh Hạo máu ghen tức lại nổi lên.

_Có phải vì Minh Hạo cho nên em mới ngăn cản anh làm việc này không?

Bất ngờ trước câu hỏi của Hạo Trình, Lưu Đan bối rối rồi vội vàng trả lời.

_Không phải như vậy đâu, không phải là như thế

Hạo Trình nổi nóng to tiếng.

_Vậy thì là cái gì mà mỗi khi nhắc đến Minh Hạo thì em lại một mực bênh vực cậu ta như vậy hả?

_Em đã nói lý do rồi mà anh nghe không hiểu sao?

Lưu Đan quát.

Hạo Trình nhếch môi cười.

_Cái lý do là em đang lợi dụng ở Minh Hạo một điều gì đó sao? Em tưởng anh là thằng ngốc hay sao mà muốn nói gì cũng được? Em tưởng rằng em nói như thế thì anh sẽ cho là như thế sao? Lúc đầu anh thật sự tin ở em nhưng càng về sau thì chính em làm cho anh mất đi lòng tin đó, anh biết người em đang lợi dụng không phải là Minh Hạo mà chính là anh, em chỉ lợi dụng anh để đạt được mục đích mà thôi

Thấy chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu đi dần Lưu Đan giả vờ khóc lóc giải thích.

_Không phải như vậy đâu Hạo Trình, em thật sự yêu anh mà sao anh không tin em vậy?

Lưu Đan càng nói Hạo Trình càng tức giận.

_Em nói anh làm sao tin em đây? Em đi với Minh Hạo chẳng qua là vì lợi dụng cho đến khi hai người lên giường với nhau cũng chỉ là lợi dụng thôi đúng không? Em muốn anh tin như vậy sao?

Hạo Trình vừa dứt lời Lưu Đan thẳng tát vào mặt anh tức tói trong lòng.

_Có lẽ tôi đã nhìn lầm anh rồi

Hạo Trình không nói gì chỉ âm thầm trong hờn ghen thù hận, tiếp tục cho chiếc máy vi tính vào thùng mang đi, nhìn thấy anh chứng nào tật nấy một mực không nghe theo lời mình mà lại dứt khoát mang chiếc máy vi tính của Minh Hạo đi Lưu Đan thật sự nổi nóng bước theo giật lấy chiếc máy.

_Anh đưa nó cho tôi

Lưu Đan ra lệnh.

Hạo Trình giật trở lại một mực không đưa và tiếp tục bước đi, Lưu Đan không cho phép ai lấy đi bất cứ thứ gì thuộc về Minh Hạo, liền lên tiếng cảnh cáo.

_Nếu anh dám mang chiếc máy đó đi tôi sẽ nói hết sự thật cho mọi người biết

Nghe thấy lời cảnh cáo của Lưu Đan, Hạo Trình quay lại nhếch miệng cười đầy ám chỉ.

_Em tính nói cho mọi người biết sự thật gì đây? Sự thật là em và anh cùng nhau *** hại Đổi Đình rồi chính tay em giết chết bà ngoại hay là chuyện gì khác đây?

Bị Hạo Trình đe dọa ngược lại, Lưu Đan lo lắng hạ mình lần cuối cầu xin anh.

_Hạo Trình em…coi như là em xin anh đi, anh muốn lấy gì cũng được chỉ cần anh đừng lấy đi chiếc máy vi tính đó, em xin anh đó

Lạnh lùng, vô cảm Hạo Trình đáp.

_Anh đang thiếu nợ bọn cho vây nặng lãi nếu không mang nó đi bán để trả nợ anh sẽ bị bọn nó chém chết, lúc đó chắc em vui lắm đúng không?

Nói dứt lời Hạo Trình bước đi, Lưu Đan dừng lại ít phút suy nghĩ rồi nói vọng theo.

_Em sẽ trả nợ giúp anh

Nghe thấy Hạo Trình dừng lại rồi quay sang nhìn Lưu Đan rất chăm chú, cô bước đến gần anh hơn.

_Anh thiếu bọn nó bao nhiêu?

_Nếu tính cả vốn lẫn lời thì khoảng 100 triệu

Lưu Đan tròn mắt nhìn Hạo Trình đầy kinh ngạc trước số tiền quá lớn, rồi nén nỗi tức giận vào lòng khe khẽ.

_Anh mang chiếc máy đặt vào vị trí cũ đi em sẽ giúp anh trả số tiền đó

Nghe Lưu Đan hứa trả nợ giúp mình Hạo Trình vui mừng ra mặt vội đặt chiếc thùng xuống đất, nhào tới ôm cô hết lời cám ơn rồi vui vẻ mang chiếc thùng vào trong lấy dàn máy ra đặt vào vị trí cũ, sau đó cùng cô ra ngoài dùng cơm.

Hai dĩa cơm sườn thơm ngon được đặt trước mặt, Hạo Trình ra sức ăn còn Lưu Đan thì ngồi nhìn anh với vẻ suy nghĩ.

_Anh có số điện thoại của bọn cho vây nặng lãi không?

_Tức nhiên có rồi

_Đưa cho em

_Không cần đâu em đưa tiền cho anh, anh mang trả cho bọn chúng là được rồi

Lưu Đan bực bội quát to.

_Em kêu đưa thì anh đưa đi nói nhiều làm gì?

Nhìn thấy Lưu Đan đã nổi nóng sợ rằng cô sẽ đổi ý, Hạo Trình liền ngoan ngoãn đưa ngay số điện thoại cho cô.

Có số điện thoại trong tay, Lưu Đan đẩy ghế đứng dậy bước đi thẳng một mạch không quay đầu nhìn lại, dù Hạo Trình ở phía sau ra sức kêu gọi.

Rời khỏi quán cơm, Lưu Đan ngay lập tức trở về nhà và gọi điện đến bọn cho vây nặng lãi, cô không có ý định trả nợ giúp Hạo Trình mà trái lại còn muốn thủ tiêu luôn cả anh để sau này không còn kẻ nào có thể đe dọa được hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới dành được, tiếng chuông đỗ lên ba tiếng sau đó là tiếng một người đàn ông nghe có vẻ dữ tợn.

_Chuyện gì?

_Có phải anh là người chuyên cho vây nặng lãi?

Lưu Đan thăm dò.

_Đúng vậy, cô muốn gì?

_Tôi nghe danh anh đã lâu nay mới có dịp nói chuyện, tôi nghe đồn anh sẽ giết chết người nào nếu như người đó không trả nợ cho anh đúng không?

Ngắn gọn người đàn ông đáp.

_Chính xác, lời đồn không sai

Lưu Đan cười đắc chí.

_Nếu như tôi trả cho anh một số tiền lớn mà bảo anh giết người anh có làm không?

Người đàn ông bật cười to tiếng.

_Tất nhiên làm rồi đó là nghề của tôi mà, nhưng phải xem cô có thể trả cho tôi được bao nhiêu đây?

_Ra giá đi

Đợi có vậy người đàn ông trả lời.

_100 triệu đồng

Lưu Đan suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

_Hơi đắt đó nhưng không sao, chỉ cần anh làm sạch sẽ không để lại một dấu vết gì là ok rồi

Người đàn ông cười ngạo mạn.

_Về chuyện đó thì cô yên tâm đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng người cô muốn giết là ai?

_Hạo Trình, tôi nghĩ là anh biết người đó

Người đàn ông gật gù tỏ vẻ rành mạnh.

_Ok, nhưng tôi muốn nhận tiền trước khi ra tay

_Tôi sẽ gặp anh ở đâu?

Người đàn ông trả lời rồi tắt máy, Lưu Đan lập tức lấy hết số vòng vàng mà cô có được mang đi bán, chỉ để lại duy nhất chiếc nhẫn đeo trên sợi dây chuyền, cộng thêm với tất cả số tiền mà cô có gom góp lại cũng đủ 100 triệu, rồi cho vào phòng bì 50 triệu mang đến chỗ đã hẹn.

Đó là một ngôi nhà đỗ nát, ánh nắng len lói chiếu hắt xuống từ những mái ngói bị vỡ, dưới nền đầy gạch đá ngổn ngang, Lưu Đan bước vào vẻ hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao to đứng quay lưng về phía mình, cô mới cảm thấy đỡ đi phần nào sợ hãi giữa cảnh vật quá đổi hoang sơ.

Nghe thấy có tiếng bước chân người đàn ông quay lại nhìn Lưu Đan.

_Cô tới rồi sao?

Lưu Đan bước tới không đáp mà đưa thẳng số tiền cho người đàn ông.

_Đây là 50 triệu số còn lại Hạo Trình sẽ mang đến cho anh, anh biết phải làm gì rồi đó

Người đàn ông cằm lấy số tiền, Lưu Đan không chần chừ gì thêm cô quay lưng bước đi ngay lập tức không nói một điều gì.

Người đàn ông lấy làm lạ đưa mắt nhìn theo, rồi sau đó cũng bước đi chẳng buồn quan tâm.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polly po-cket