Cả ngày hôm qua Hách Hạ Tĩnh vừa vội vừa lo lắng, không ăn cái gì, bụng đói đã sớm kêu vang.
Buồn ngủ và đói bụng, cô bị đói bụng đánh bại, cho nên mở mắt.
Nhìn thấy trần nhà trong nháy mắt, cô không biết mình đang ở chỗ nào.
Suy nghĩ trong một chút, cúi đầu nhìn chăn đắp trên người, đột nhiên, cô giật mình ngồi dậy.
Cô lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất ngon, rất sâu?
"Thật là không thể tưởng tượng nổi. . . . . ." Cô cảm thấy khó hiểu, nhưng mà còn chưa tìm được đáp án, lại ngửi thấy mùi bánh rất thơm . . . . . Cô khẳng định, đó là mùi t bom của bánh nướng xốp.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô chạy vào phòng tắm, rửa mặt quá loa một chút, lại nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Nhà này rất lớn, rất trống trải, không biết lúc nào thì đồ dùng mới có thể đầy đủ hết, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô không tìm được bàn ăn ở nơi nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là vọt vào phòng bếp.
Sau đó, cô nhìn thấy.
Có một người đàn ông, dien@a^lequyd#n.com anh đang trong phòng bếp, đang làm bánh nướng xốp. . . . . .
Bất tri bất giác đi tới bên cạnh anh, không! Không phải đi tới bên cạnh anh, là tới bên cạnh bánh nướng xốp, cô tham lam nhìn chằm chằm một vài chiếc bánh bốc hơi nóng trên bàn, tỏa ra mùi thơm ngon miệng.
"Anh biết làm loại bánh này?"
Đúng là một chuyện rất khó tin, nhìn anh đứng lên mặt mũi và thần kinh mất cân đối, không thú vị lại không thích cười, lại biết làm loại đồ ăn làm cho người ta cảm thấy ngọt hạnh phúc này?
"Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn không thể ăn được sao?" Mặc dù rất muốn ăn, nhưng cô có một chút hoài nghi.
Bỗng nhiên, một cái đĩa đưa tới trước mắt của cô.
Cô không có dè dặt, không chút khách khí nhận lấy cái đĩa, cầm lên bánh nướng xốp còn nóng, cắn một miếng. Trong miệng thổi ra hơi nóng, sau đó cô không nhịn được cười đến híp cả mắt, kinh ngạc lại cảm động kêu lên: "Ăn ngon. . . . . ."
Chỉ chốc lát sau, một ly sữa tươi được đưa đến.
Cô không khách khí đón lấy cái ly, vui vẻ uống một hớp.
"Oa oa oa, làm như vậy rất ngon, không ngờ anh có thể làm đồ ngọt vừa miệng như vậy, thật là lợi hại."
Cô muốn ăn lấy cái đĩa đưa lên phía trước, lại đưa tay diễn tả với anh.
Mặt Thiệu Sỹ Trần không chút thay đổi, thả một chiếc bánh nướng xốp khác vào trên đĩa của cô.
Cô hưng phấn đứng ở bên cạnh anh, ăn.
Anh nhìn chằm chằm cái chảo trên tay, đổ lượng dầu gián vửa phải, lấy thêm chiếc muôi gỗ để giở mặt, không rảnh để ý tới cô.
Cô cũng nhìn, khi anh đặt bánh nướng xốp đã làm xong bánh nướng ở trên cái khay bên cạnh thì một giây kế tiếp, cô lấy đi bánh nướng xốp, sau đó đưa vào trong miệng.
Liên tục sau 3, 4 lần, anh không khỏi nhíu mày, chậm rãi quay đầu, nhìn người phụ nữ đó vừa thổi vừa vui vẻ ăn bánh nướng xốp nóng bỏng.
Phát hiện tầm mắt của anh, cô dừng lại động tác, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Mắt anh nheo lại, nhìn chằm bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn chằm bánh nướng xốp cô đã cắn một nửa trên tay.
Theo tầm mắt của anh, ánh mắt của cô cũng dừng lại ở trên bánh nướng xốp.
Tính tính toán toán cô đã ăn xong mấy cái bánh nướng xốp, vẫn chưa thỏa mãn, mà anh nhân viên phục vụ đáng thương này, thậm chí ngay cả nửa cái cũng còn chưa ăn đến.
Cô giơ tay lên lấy nửa cái bánh nướng xốp, lại đưa đến miệng của mình.
Anh nheo lại tròng mắt có chút trở nên sắc bén, còn ẩn ý muốn cảnh cáo.
Cô vẻ mặt vô tội nhìn anh, hé miệng, dùng sức cắn.
Nhìn bánh nướng xốp chỉ còn lại một phần tư, hai gò má của anh khẽ co quắp.
Đột nhiên, cô vươn tay, đưa bánh nướng xốp về phía anh.
Anh cảm giác bánh nướng xốp chống đỡ môi của mình, còn có một chút nhiệt độ.
Đó là đồ ăn cô ăn rồi, hơn nữa bị cô ăn ba phần tư.
Cô không thèm để ý chút nào theo dõi anh, giống như muốn hỏi anh có cần ăn hay không.
Anh mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không hề cử động.
Hé miệng, ăn đồ cô ăn rồi? Anh có chút cảm giác tế nhị.
Không ăn đồ cô đưa tới? Vậy vừa rồi anh cứ nhìn chằm chằm cô ăn làm gì?
Rõ ràng, hành động vừa rồi của anh chính là cảnh cáo cô, tại sao có thể quá đáng như vậy, đưa toàn bộ bữa ăn sáng anh khổ cực hoàn thành vào trong miệng của mình, cũng không để lại một chút cho anh?
Mà bây giờ cô tốt bụng phần anh ăn một miếng. . . . . . Phía trên có nước miếng của cô, cô cắn qua. . . . . .
Anh cảm giác bánh nướng xốp chống đỡ ở trên bờ môi tăng thêm chút sức lực, thúc giục anh, mà trên mặt cô lộ ra dáng vẻ: "Anh không ăn phải không, vậy tôi sẽ không khách khí".
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không có ai nháy mắt.
Cuối cùng, anh hé miệng, mà cô thuận thế đút bánh nướng xốp vào trong miệng của anh, trong lúc này, đầu ngón tay của cô còn không ngừng mơn trớn môi mỏng của anh.
Trên tay không có thức ăn, cô còn tham lam liếm liếm ngón tay.
Tròng mắt của anh thoáng qua một tia ánh sáng thâm trầm, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ nới đáy mắt biến mất, anh quay đầu, lực chú ý lần nữa trở lại cái chảo trên tay.
"Chào buổi sáng."
Anh sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn cô.
Cô hơi mất tự nhiên mỉm cười với anh."Hình như tôi quên chúc anh buổi sáng tốt lành, đã ăn bữa ăn sáng anh làm trước." Bởi vì cảm thấy thú vị, cô nở nụ cười ha ha.
Anh nhíu mày, đáy mắt khẽ hiện một nụ cười."Chào buổi sáng."
"Anh dậy rất sớm sao?"
"Ừ."
"Hôm nay không cần đi làm?"
"Ừ."
"Bởi vì thời gian nghỉ kết hôn sao?"
"Ừ."
"Đây coi là. . . . . . A. . . . . . Một kiểu hưởng tuần trăng mật khác?"
Động tác trên tay của anh dừng lại."Nếu như cô muốn giải thích như vậy, cũng có thể."
"Vậy. . . . . ."
"Không trốn sao?" Anh trầm ổn mở miệng, cắt đứt vấn đề liên tiếp của cô làm anh chống đỡ không được rất. Nhìn anh vô ý lộ ra nụ cười, cô không nhịn được ngẩn ra, lại dùng lực lắc lắc đầu.
"Trốn?"
"Không phải muốn rời đi nơi này sao? Thế nào không đi?"
"Tôi đi, anh sẽ đáp ứng?" Nghĩ đến chút mưu kế xấu xa của anh tối hôm qua, cô nhỏ giọng oán trách.
"Không biết."
Vậy anh còn hỏi! Cô quệt quệt khóe môi, "Hiện tại không muốn chạy trốn."
"Hiện tại không muốn chạy trốn?"
"Ừ, bởi vì anh không có đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi." Cô nói rất thẳng thắn.
"Xem ra tôi rất đáng sợ?" Anh không cảm thấy mình có chỗ nào đáng sợ.
"Ừ, anh không thích cười, một chút thân thiện cũng không có, lúc không cười, nhìn rất hung dữ."
"Vậy bây giờ không muốn chạy trốn là bởi vì. . . . . ."
"Anh mới vừa cười, hơn nữa. . . . . . Anh làm bánh nướng xốp ăn thật ngon."
"Cho nên?" Anh không tìm được đầu mối, không hiểu cô muốn nói điều gì.
"Biết làm đồ ngọt ăn ngon, chứng tỏ rằng thật ra thì anh không phải lãnh khốc, mặc dù mặt mũi thần kinh mất cân đối, nhưng mà thật ra thì anh biết cười, cười lên nhìn không tồi, cho nên tôi từ bỏ nhận định ban đầu về anh. Lại nói. . . . . . Tôi muốn chạy, anh lại không ly hôn, trốn cũng không được." Đây là mới vừa rồi cô vừa nghĩ thông suốt.
"Tôi nghĩ cô là vì đồ ăn ngon mới ở lại." Anh không nhịn được nhận định như vậy, mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng mà nghe được cô quyết định ở lại, tâm tình cũng không tồi.
"Sẽ không ai vì mấy cái bánh nướng xốp mà ở lại, tôi cũng vậy không ngoại lệ." Cô nói lời lẽ chĩnh nghĩa.
"Ừ. . . . . . Vậy tôi hiểu lầm cô." Anh không khỏi nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Không sao, tôi tha thứ cho anh." Cô lộ vẻ mặt đại nhân đại lượng bao dung.
Đáy mắt anh lần nữa xẹt qua một chút ý cười."Còn muốn ăn sao?"
"Muốn!" Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ."A. . . . . . Nếu như anh có thể."
Anh lấy bánh nướng xốp từ chảo lên thả vào đĩa của cô, cho cô đáp án.
"Cám ơn." Cô không khách khí cầm lên bánh nướng xốp, lần này không có đưa nó vào trong miệng của mình, mà rất có lương tâm đưa tới trên môi anh:"Anh bận rộn, tôi cho anh ăn."
Anh khẽ nhếch lông mày, nhìn cô một cái, cắn mấy miếng.
Cô vui mừng rút tay về, đưa một phần hai bánh nướng xốp còn lại vào miệng của mình, đang muốn há mồm ăn thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ sửng sốt, ngừng động tác trên tay.
Len lén dò xét anh một cái, cô lúng túng lại khẽ ho một tiếng, lần nữa đưa bánh nướng xốp vừa bị cô ăn rồi tới trước mặt của anh.
Cô mới vừa rồi. . . . . . Giống như cho anh ăn luôn đồ ăn cô đã ăn qua rồi. . . . . . Mà anh cứ như vậy trực tiếp đưa nó ăn vào trong miệng?
Nghĩ tới đây, gương mặt của cô không nhịn được nóng lên, nóng lên, cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn vẻ mặt cô không được tự nhiên, nụ cười anh sâu hơn, sau đó không lạnh không nóng yêu cầu, "Đợi lát nữa cô và tôi cùng nhau đi chọn đồ dùng, tiền công tôi làm bữa sáng cho cô."
"Được." Cô lập tức gật đầu, bởi vì vẫn còn lúng túng, tâm tình không được tự nhiên làm cô không rảnh suy nghĩ cái khác.
Anh cười cười, lần nữa vội vàng làm công việc trên tay.
Ở trong không khí, bọn họ lại tốn nửa giờ, mới kết thúc bữa ăn sáng đầu tiên.
***
Thiệu Sỹ Trần cũng quên không biết đã bao lâu anh không cùng người khác ra khỏi cửa, có lẽ ba năm, có lẽ năm năm, nhưng thành thật mà nói, hiện tại đối với anh mà nói loại thể nghiệm này hết sức mới mẻ.
Cô nhóc kia thì vô tư chạy ở bên trong, có lúc cùng nhân viên phục vụ tán gẫu đông tây, có lúc dùng thử những đồ dụng cô vừa mới xem, hoặc nằm hoặc ngồi, có khi lại gọi người tuổi có thể bằng mẹ mình là chị, chỉ vì muốn đối phương giảm giá cho cô một chút.
Đứng ở một bên, vẻ mặt anh không biết từ lúc nào đã trở nên nhu hòa.
Cô tinh khiết trẻ con nụ cười lúm đồng tiền chân thành để cho anh thật nhiều cảm xúc, đáy lòng càng thêm mềm mại.
"Thiệu Sỹ Trần, nơi này, nơi này, tới ngồi thử một chút xem, chiếc ghế bằng gỗ này nằm thật thoải mái, hơn nữa thật to đó!" Hách Hạ Tĩnh hưng phấn ngoắc ngoắc tay với anh, nụ cười sáng lạn.
Anh không biểu hiện gì đi về phía cô, ngồi xuống ở bên cạnh của cô.
"Như thế nào? Có cảm thấy nó phù hợp với thân thể con người công việc hay không, khi ngồi xuống, eo không cảm thấy bất kỳ áp lực gì?" Cô vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Anh lắc đầu một cái, vẻ mặt áy náy.
Đối với anh mà nói, ghế có thể ngồi là tốt rồi, cũng không suy nghĩ loại vấn đề không quan trọng này.
"Không tốt sao? Không có cảm giác sao? Được rồi! Vậy chúng ta đổi lại." Cô rời khỏi ghế gỗ đơn, đi về ghế sa lon màu đen đối diện."Vậy cái này được không? Màu sắc xem ra chững chạc thành thục, chất liệu sờ thoải mái, tan việc mệt mỏi vừa về tới nhà có thể nằm xuống. . . . . ." Cô vừa nói vừa nằm trên ghế sa lon màu đen, "Ừ, cứng mềm vừa phải, không tệ." Cô lại ngoắc ngoắc tay với anh một lần nữa.
Anh lại đi đến bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhường chỗ ngồi cho anh.
Sau khi anh ngồi xuống, cô lại thuận thế nằm xuống, lần này không phải tựa vào trên ghế sa lon, mà là tựa vào trên đùi của anh.
"Như thế nào? Ngồi có thoải mái không?" Cô ngước nhìn anh.
Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ nằm trên chân mình, trong mắt khẽ giật mình, giống như có chỗ nào cảm thấy có gì đó không đúng, làm người ta kinh ngạc.
Tầm mắt của anh rơi vào trên mặt của cô, khuôn mặt trắng noãn mang nét cười, đôi mắt bồ câu nháy một cái, chờ đợi anh lên tiếng.
Mái tóc dài của cô rơi vào trên đùi của anh, theo tư thế của cô tai cô rơi vào giữa hai chân của anh.
Cử chỉ của cô tự nhiên như vậy, rất thoải mái, giống như vốn nên như thế.
Nhưng là, loại cảm giác này lại làm anh khẽ run lên.
"Thế nào? Anh cũng không thích chiếc ghế sa lon màu đen này sao?" Cô ngồi dậy, cô và anh bốn mắt chạm nhau. Khoảng cách của hai người hết sức gần, gần đến nỗi anh có thể nhìn vào tinh lượng trong đáy mắt.
Đột nhiên, anh hạ mắt, không nói lời nào.
Nhìn cử chỉ quái dị của anh, cô cũng không để ý, chỉ nhún nhún vai, sau đó lại nhảy khỏi ghế sa lon màu đen, chạy về phía một chiếc ghế sa lon màu trắng khác.
"Như vậy lấy chiếc nay đi?" Cô ngoắc ngoắc tay với anh.
Thiệu Sĩ Trần giương mắt, nhìn cô ở cách đó không xa, từ từ đứng lên, đi tới.
Khi anh ngồi vào trên ghế sa lon màu trắng thì cô cũng ngồi xuống, lần này vừa thuận thế ngồi ở trên đùi của anh.
"Tôi cảm thấy được tấm này tương đối mềm, giống như có chút không thoải mái." Cô không nhịn được nhíu mày một cái.
"Màu trắng không tệ." Anh nhẹ giọng nói.
"Màu trắng không tệ? Anh thích màu trắng?" Cô mở to hai mắt, nhìn anh.
Nhìn khuân mặt cô trắng nõn gần trong gang tấc, anh quay mặt đi, khẽ gật đầu.
"Thật sao? Thì ra là anh thích màu trắng!" Cô nghĩ muốn ngồi dậy.
Anh lập tức kéo cô, ngăn lại hành động của cô.
Cô lại nằm trên đùi của anh, trong mắt hiện ra tia tò mò. "Làm sao vậy?"
"Từ lúc cô đi vào đến bây giờ, đã xem đồ già dụng hai giờ rồi, nghỉ ngơi một chút đi!" Mặc dù anh cũng đang mua đồ già dụng, anh cho đó là đồ dùng thuộc về hai người bọn họ, nhưng rất rõ ràng cô không hề xem nhà của anh cũng là nhà của mình.
Nhưng mà nếu như không có xem nhà của anh là nhà của cô, cô còn thích thú mua đồ gia dụng hơn anh.
"A!" Lúc này Hách Hạ Tĩnh mới phát hiện ra chân của mình cũng hơi đau. "Được rồi! Thừa dịp lúc chúng ta nghỉ ngơi, anh nên suy nghĩ một chút, những vật dụng vừa xem kia, anh vừa ý cái nài, rồi quyết định mua."
Cô thoải mái nằm ở trên đùi của anh, không hề phát hiện hành động và tư thế như vậy có gì không đúng.
Cuối cùng vẫn chỉ là cô gái nhỏ hai mươi mốt tuổi, một chút hành động nhỏ này, cô sẽ không quan tâm suy nghĩ có thể làm hoặc không thể làm, bởi vì trong cuộc sống ờ đại học, cô và các bạn bè cùng lớp vẫn chung đụng thân mật tự nhiên như vậy.
Mặc dù trong lúc đó không bao gồm người khác giới, nhưng mà đối với cô mà nói, địa vị của Thiệu Sỹ Trần cao hơn so bạn bè khác giới, dù sao anh cũng là chồng của cô.
Nhìn cô một cái, Thiệu Sỹ Trần ngẩng đầu lên, vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa.
Chờ nhân viên phục vụ đi tới, anh lấy ra tờ giấy viết địa chỉ nhà, giao cho đối phương.
"Một bộ ghế sa lon kia và một bộ ghế sa lon này đưa đến địa chỉ này."
Hách Hạ Tĩnh kinh ngạc trợn to mắt, mới vừa rồi anh cũng không nói thích bộ nào.
"Còn có một cái ghế nằm cũng thế." Anh vươn tay, chỉ về chiếc ghế gỗ cô rất thích nằm lúc trước.
"Thiệu Sỹ Trần?" Cô cau mày, nhìn về phía anh, cảm giác rất khó nắm bắt ý nghĩ của anh, cô không hiểu nổi anh
Nhân viên phục vụ cười tà mị rời đi.
"Còn có bàn ăn, bàn đọc sách. . . . . . Lầu cuối cùng ban công cũng cần bàn ghế đề nghỉ ngơi, tủ bát. . . . . ." Anh nghiêm túc suy nghĩ trong nhà còn thiếu những thứ đó.
"Tại sao anh muốn mua hai bộ ghế sa lon? Phòng khách muốn đề hai bộ sao?" Cô cắt đứt lời của anh.
"Một bộ đặt ở phòng khách, một bộ khác có lẽ đặt ở thư phòng, có lẽ có thể đặt ở phòng ngủ của chúng ta." Phòng ngủ của chúng ta? Ta. . . . . . Chúng ta? Không khỏi, Hách Hạ Tĩnh cảm thấy tâm tình vô cùng vi diệu, có một loại cảm giác khó hiểu đang nhen nhóm ở ngực, làm nhịp tim cô không ổn định.
"Còn có phòng tắm. . . . . . Phòng tắm ở lầu một muốn làm lại sao?" Anh nhìn cô, vẻ mặt thành thật.
"A. . . . . . Giống như mới."
"Vậy thì không cần, bên trong phòng ngủ của chúng ta có phòng tắm?" Ánh mắt của anh nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Cô lại cảm thấy không được tự nhiên, bên tai thật là nóng.
"Phòng tắm ở lầu ba đổi thành đá cẩm thạch, đủ cho hai người chúng ta. . . . . . Còn có nhiều gian tắm rửa. . . . . . Nếu như có thể hạ cửa sổ xuống sát đất, khi tắm cũng có thể thưởng thức cảnh đêm." Vẻ mặt anh thong dong, giống như trong đầu đã tạo thành một bức hình xinh đẹp.
"Thiệu. . . . . . Thiệu Sỹ Trần. . . . . ." Cô có chút co quắp, bởi vì anh nói. . . . . . Hai người chúng ta. . . . . . Phòng tắm của chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . . Cô và. . . . . . Anh. . . . . .
"Như vậy ga giường và khăn trải giường cũng cần đổi sao? Rèm cửa sổ nữa? Còn có những chỗ nào là em muốn thay đổi?" Anh kéo dài đặt câu hỏi.
Cô. . . . . . Cô chưa từng nghĩ tương lai sẽ có tiếp xúc nhiều với anh. . . . . . Không có nghĩ qua bố trí nhà anh thành có sự tồn tại của cô trong nhà. . . . . . Thậm chí chưa từng nghĩ cùng anh trở thành vợ chồng thật sự, hoặc là đối đãi lâu dài, nhưng anh . . . . . Giống như không phải nghĩ như vậy. . . . . .
Nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường, cho tới bây giờ, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt bừng tỉnh hiểu ra lại đỏ mặt, đôi mắt lóe ra tia sáng không được tự nhiên.
Cô mới vừa rồi. . . . . . Có phải nằm ở trên đùi của anh hay không?
Cử động vừa rồi của cô. . . . . . Có phải quá tự nhiên hay không?
Cô mới vừa rồi. . . . . . Cảm thấy tư thế kia không có gì to tát cả, cảm thấy nằm như vậy rất thoải mái. . . . . . Cô không biết khi chính mình nằm trên đùi anh, ánh mắt của anh nhìn cô có bao nhiêu khác biệt. . . . . .
"Em có muốn mua quần áo luôn không? Hình như em cũng không có chuẩn bị nhiều đồ, áo ngủ, đồ lót, quần áo ở nhà, còn có đồ dùng cá nhân, dù sao gần đây cũng mua được, không bằng chuẩn bị luôn." Mặt anh không biểu hiện gì nhìn cô.
Anh vẫn nghiêm tức như trước, nhưng mà cô phát hiện, nhiệt độ trong mắt anh trở nên khác thường, có chút dịu dàng, có chút sáng ngời, có chút. . . . . . Vui vẻ.
Trong lòng có cảm giác kỳ lạ khó hiểu, cô không cách nào tiếp nhận.
"Tĩnh."
"Cái gì?" Nghe được anh gọi, gương mặt của cô càng thêm đỏ.
Cô không nghe lầm chứ? Anh. . . . . . Anh thế nhưng gọi cô. . . . . . Chỉ gọi cô là Tĩnh?
Cô vội vàng, hốt hoảng, nhanh chóng cúi đầu.
Anh vươn tay, nâng cằm của cô lên, chậm rãi nâng lên.
Cô và anh bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, đôi mắt cô lóe lên, không biết nên nhìn về nơi nào.
"Dù là thử cũng được, anh hi vọng. . . . . . Em có thể cho anh một cơ hội, nhìn thẳng quan hệ vợ chồng của chúng ta, đừng gấp gáp ngay ngày đầu tiên đã phủ quyết sự tồn tại của anh, có lẽ anh không phải là người chồng tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng để cho em vui vẻ, dù với thân phận là chồng, hay là người đàn ông của em."
Hách Hạ Tĩnh nghe lời nói nghiêm túc lời nói của anh, nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, giờ phút này thái độ người đàn ông trước mắt cô rất chân thành.
Mặc dù quân hệ hôn nhân giữa cô và anh giống như là một bộ phim hài, mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ hai mười mốt tuổi trở thành vợ người ta, nhưng là. . . . . .
Cô nhìn thấy hy vọng trong mắt anh, mặc dù cô cảm thấy cuộc hôn nhân này là một vở kịch, thế nhưng anh lại kiên định không cho là như vậy . . . . .
Cúi đầu, cắn môi,vẻ mặt cô do dự.
"Tôi . . . . . Tôi không biết phải làm một người vợ như thế nào." Cô cảm thấy mình trả lời rất nhỏ.
"Không sao cả, anh cũng không biết phải làm thế nào để trở thành một người chồng." Chẳng qua nếu như đối tượng là cô, có lẽ. . . . . . Anh rất nguyện ý thử một chút, tưởng tượng ngày tháng sau này chung sống cùng cô, anh nghĩ rằng sẽ không lạnh lẽo, anh không khỏi bắt đầu mong đợi.
"Tôi . . . . . Tôi rất thất thường. . . . . . Lại ham chơi, không có cá tính, lại. . . . . . Tôi không bảo đảm mình sẽ không chọc giận anh, để cho anh tức giận, tôi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời của anh, cũng không làm được một người vợ ôn nhu. . . . . ."
"Như vậy rất tốt." Hắn thà bị nàng tinh thần tràn trề sức sống, cũng không hi vọng cùng với nàng quan hệ tràn đầy kỳ cục cùng ngụy trang.
"Anh . . . . . Thật xác định đây là anh muốn?" Cô rất không xác định loại ý nghĩ này.
"Ít nhất thử chung đụng với anh vài ngày, đừng gấp gáp muốn hất anh ra, hủy bỏ hôn nhân của chúng ta."
"Vậy. . . . . ." Cô không được tự nhiên cúi đầu, gương mặt càng thêm đỏ rực."Vậy. . . . . . Cái đó. . . . . . Chính là. . . . . . Về. . . . . . Phần có tiếng mà không có miếng. . . . . ."
"Không có vấn đề." Anh nghĩ, anh biết cô muốn hỏi cái gì."Trừ khi em nguyện ý, trừ khi em chủ động, nếu không anh sẽ không chạm vào em."
"Tôi . . . . . Tôi chủ động? Tôi . . . . . Tôi nguyện ý?" Gương mặt của cô càng hồng, đầu lắc giống như sóng vỗ..
"Tôi mới sẽ không. . . . . . Không chủ động. . . . . ." Cô làm sao có thể chủ động tìm anh lên giường? Mắc cỡ chết người.
Nhìn vẻ mặt cô hoang mang sợ hãi lại khẩn trương, đáy mắt anh càng thêm thâm trầm, mềm mại.
Đột nhiên, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô
Cô lập tức sửng sốt, trợn to mắt, một cỗ khí nóng kinh người từ cổ truyền đến đỉnh đầu, cánh môi không khống chế, không đè nén được run rẩy.
"Mặc dù anh sẽ không lôi kéo em lên giường, nhưng. . . . . . Hôn. . . . . . Em sẽ cự tuyệt sao?"
Hai mắt cô trống rỗng, hai người nhìn nhau, trái tim đập kịch liệt giống như muốn nhảy ra ngoài, cả người ngơ ngác sững sờ, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Không phải vấn đề có nguyện ý hay không, mà là cô không cách nào khống chế hành vi của mình, suy nghĩ còn đang mù mờ ngỡ ngàng nhưng tung bay .
"Em không trả lời, anh liền cho là em đồng ý." Anh chậm rãi nhếch miệng, nhìn về phía cô cười cười. Nụ cười trên mặt anh lần nữa rơi vào mắt cô, đây là cô.. . . . . Lần thứ hai nhìn thấy nụ cười của anh.
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, không nháy mắt, nhìn chằm chằm nụ cười thoáng qua của anh, sau đó khí nóng từ ngực lần nữa bốc lên, làm cho cô sắp không chịu nổi.
"Đi thôi! Mua chút đồ dùng cá nhận của em . . . . . . Còn nữa, chúng ta nên ăn trưa rồi." Anh khoác vai của cô, đưa cô rời khỏi khu đồ gia dụng hỗn độn, đi về phía nhà hàng.
Hách Hạ Tĩnh còn không cách nào phục hồi lại tinh thần, bởi vì nhịp tim của cô đang nhảy loạn, phát ra âm thanh vang dội, nói không chừng đến người đàn ông bên cạnh cô cũng có thể nghe được. . . . . . Thật mất thể diện.
Kết quả, cô và anh vất vả suốt một ngày.
Đoạn thời gian này, cuối cùng cô từ trong suy nghĩ hỗn loạn phục hồi lại tinh thần, lại biến thành cô gái ồn ào nói chuyện tình yêu, mà anh vẫn như cũ cẩn thận lắng nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Thành thật mà nói, cô không biết hôm nay rốt cuộc anh tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà biết một chuyện, một chuyện rất quan trọng.
Chuyện rất quan trọng này là sau khi cô và anh về đến nhà mới chợt nhớ tới, hơn nữa còn là khi cô và anh chuẩn bị đi ngủ thì mới phát hiện.
"Thế nào? Tại sao còn chưa ngủ?" Thiệu Sỹ Trần ngồi ở trên giường, nhìn vẻ mặt lúng túng của Hách Hạ Tĩnh. Anh vẫn là kẻ thần kinh mặt mũi mất cân đối sao, mà cô lại nhăn nhó trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
"Chúng ta hôm nay mua rất nhiều thứ, thứ quan trọng nhất lại quên."
Anh mở đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng cô, chờ đợi cô giải thích.
Cô không nhịn được thở dài một cái, "Giường."
"Giường?" Anh nghe không hiểu.
Cô dùng sức gật đầu, "Đúng, giường. Ở trong căn nhà này, chỉ có một cái giường."
Anh vươn tay, chỉ hướng giường mình đang ngồi.
"Đúng, chúng ta chỉ có cái giường này."
"Cho nên?" Anh còn không hiểu cô muốn nói cái gì.
"Anh ngủ ở nơi này, tôi. . . . . . Tôi phải ngủ nơi nào?" Cô đỏ mặt, cố làm vẻ nghiêm túc.
Không nói hai lời, anh vỗ vỗ bên cạnh của mình.
"Nhưng mà. . . . . . Tôi và anh. . . . . . Chúng ta. . . . . . Là được. . . . . ." Nói như thế nào đây? Cô còn có chút tiếc nuối, không có thói quen.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ không chạm vào em, trừ khi em chủ động."
Cô không nhịn được cắn môi, nhìn anh chằm chằm. Cô sẽ không chủ động!
Biểu hiện trên mặt cô đã nói rõ hết suy nghĩ của cô rồi.
Hai tay anh khẽ xoa, "Vậy em còn lo lắng cái gì?"
"Nhưng. . . . . ."
"Nếu không, anh ngủ trên sàn nhà đi! Nếu như em sợ hãi như vậy." Anh đứng đắn quyết định.
Vậy không phải cô chuyện bé xé ra to sao?
"Không. . . . . . Không cần, vậy. . . . . . Vậy ngủ chung trên giường đi!" Cô đã ngủ chung với anh một ngày, nhiều hơn một ngày nữa cũng không tính là gì.
Cùng lắm thì ngày mai lại đi mua giường, dù sao trong nhà này có nhiều phòng trống như vậy. dien@an#equyd^n.com
"Thật ra thì em không phải lo lắng nhiều như vậy, nếu anh đã đồng ý với em, cũng sẽ không tổn thương em. Huống chi chúng ta là vợ chồng, nếu như em nguyện ý nhìn thẳng quan hệ của chúng ta, thử tiếp nhận anh, như vậy thân là vợ chồng, ngủ chung là chuyện đương nhiên. Hay là nói. . . . . . Thật ra thì em đang khẩn trương?" Anh lộ ra vẻ mặt có thể hiểu được cô không dũng cảm như lời nói.
Hách Hạ Tĩnh cúi xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Làm sao cô có dũng khí. . . . . . Anh là giun trong bụng cô sao? Thế nhưng anh lại cô đang âm thầm tính toán chuyện gì, có thể quá thần kỳ hay không?
"Người nào khẩn trương chứ?" Cô không nhịn được nhấn mạnh, đánh chết cũng không thừa nhận mình muốn cùng anh chia phòng, bởi vì không muốn để cho anh phát hiện thật ra thì cô thật sự có loại ý nghĩ này, sẽ chứng minh cô rất nhát gan.
Đôi mắt Thiệu Sỹ Trần vô cùng trong suốt, "Thì ra là anh hiểu lầm em, thật sự là xin lỗi."
Cô đỏ mặt, cố làm vẻ kiên định hừ nhẹ một tiếng.
"Mau đi ngủ đi! Bận rộn cả ngày, ngay cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi." Anh vỗ vỗ chỗ trống vện cạnh, không đợi cô phản ứng, nằm xuống trước.
Vẻ mặt cô lúng túng, liền hít sâu vài lần, sau đó tốc độ rất chậm đi tới bên giường, sau đó cứng ngắc nằm xuống.
Phát hiện cô nằm ở bên giường, ngay sau đó anh ngồi dậy, lập tức cảm thấy toàn thân cô cứng ngắc quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Cô chăm chú nhìn anh mặt không biểu hiện gì rời khỏi giường, tắt đèn, lại nằm trở lại trên giường.
Khi hai người cùng im lặng, anh đột nhiên quay đầu, đối mặt với cô.
Trong bóng tối khóe mắt cô phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mình, chợt rùng mình, ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.
Anh vươn tay, kéo chăn, đắp lên trên người của cô, giọng nói rất nhẹ, rất cẩn thận nói: "Phải đắp chăn mới không cảm lạnh."
Cô nghe, vừa thở phào một hơi, vừa tự trách.
Cô đang giở trò quỷ gì? Không có việc gì lại phát bệnh thần kinh, lại cho là anh sẽ có hành động gì gây rối?
Anh rõ ràng bảo đảm sẽ không chạm vào cô mà! Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô thầm mắng mình.
"Đúng rồi." Đột nhiên, anh lại lên tiếng.
Nhất thời, thân thể của cô lại cứng lại.
"Quên nói với em lời chúc ngủ ngon." Anh quay đầu, nhìn về phía cô.
"A . . . . . Muộn. . . . . . Ngủ ngon." Cô cảm thấy toàn thân mình xuất toát mồ hôi lạnh, vừa cười lại cảm thấy nhàm chán.
Anh xoay người lần nữa, quay sang một hướng khác.
Mấy phút sau, xác định anh thật muốn ngủ, cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cử chỉ hoài nghi của cô đối với anh rất ngây thơ, nhưng. . . . . . Nhưng cô không phải cố ý! Chính là. . . . . . Chính là nhất thời không đổi được.
Lại qua mấy phút đồng hồ, có lẽ là mấy chục phút, sự căng thẳng của cô cũng không đánh lại được mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở nhỏ nhẹ đều đều thì Thiệu Sỹ Trần chậm rãi mở mắt, trong bóng tối, hai mắt của anh sáng ngời, một chút buồn ngủ cũng không có.
Anh nhẹ nhàng chậm chạp xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt người phụ nữ đang ngủ bên cạnh.
Cô nắm chăn thật chặt, thân thể co lại.
Ngắm nhìn cô bởi vì ngủ say mà trở nên trầm tĩnh, đáy mắt anh hiện ra nụ cười thản nhiên dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong phòng trở nên yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, một chút buồn ngủ anh cũng không có, nhìn khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh, không nỡ đi ngủ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!