XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Hôn hôn em, bé yêu

Full | Lùi chương 3 | Tiếp chương 5

Chương 4

Anh nghe lầm rồi sao? Thiệu Sỹ Trần không thể tin nổi nhìn cô.

Hách Hạ Tĩnh cười, nhìn anh.

"Em mới vừa nói. . . . . . Lên giường?"

Cô không chút do dự gật đầu lia lịa, giống như nếu không nhanh như vậy, một giây kế tiếp sẽ không có can đảm.

"Lên giường? Anh? Và em?"

"Ừ." Làm ơn, anh đừng nghiêm túc lặp lại vấn đề như vậy!

"Chúng ta. . . . . ."

"Đúng! Lên giường, ân ái, cởi quần áo ở trên giường lăn lăn một vòng, bất kỳ anh nghĩ đến giải thích cũng chính xác." Cô không nhịn được đỏ mặt, lớn tiếng nói.

"Tại sao?" Anh nghĩ, anh bị hồ đồ rồi.

Nếu như anh cưới cô là vì ích lợi công ty, bây giờ cô muốn lấy đồ từ trên người anh. . . . . . Chính là vì. . . . . . Nam sắc?

Anh nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo."Tại sao muốn lên giường cùng anh?"

"Bởi vì tôi muốn lấy được đứa bé từ trên người anh." Cô gật đầu lia lịa, vẻ vẻ mặt càng trở nên kiên định nghiêm túc.

"Đứa bé?" Anh nhẹ giọng mở miệng.

"Ừ, tôi biết rõ người nhà muốn tôi kết hôn là vì cái gì, cũng biết nếu còn do dự như vậy, không quyết tâm nhất định kế tiếp tôi sẽ rất thảm, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đạt tới mục đích của bọn họ, chỉ cần tôi hoàn thành trách nhiệm của mình, bọn họ cũng sẽ không buộc tôi làm chuyện tôi không muốn làm nữa."

Trách nhiệm?

"Không phải chuyện em muốn làm? Là cái gì?"

"Tái hôn!"

"Gì?" Anh nhíu chân mày, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.

"Thật, đây tuyệt đối không phải nói giỡn, người nhà hi vọng chúng ta có thể có người thừa kế, nguyên nhân để cho chúng ta kết hôn, chính là hi vọng chúng ta có thể sinh người thừa kế cho nhà Hách Hạ, anh đã lấy tôi là vì ích lợi nhà Hách Hạ cho, như vậy hiện tại tôi cũng vậy tôi muốn lợi ích, tôi muốn đứa bé, có thể là người nối nghiệp tiếp tục nhà Hách Hạ." Cô nói xong rất nhanh, sau đó có cảm giác toàn thân buông lỏng thư giãn.

Thật tốt, có thể nói thẳng thắn như vậy, mặc dù có chút lúng túng, nhưng mà dù sao cũng hơn là nhăn nhăn nhó nhó.

"Em. . . . . ." Anh đột nhiên vươn tay, vuốt ve cái trán của cô.

Cô không nhịn được kéo tay của anh ra."Tôi không phát sốt, cũng không có nổi điên, tôi là nghiêm túc."

"Loại vấn đề này thật sự không nên lấy ra." Anh không đồng ý cau mày, giọng nói có chút lạnh.

"Tại sao không được? Tôi biết rõ thân là người thừa kế mới nhà Hách Hạ nên gánh trách nhiệm, đừng nhìn hiện tại tôi tuổi còn nhỏ, thật ra thì ở gia đình giàu có, với công ty gia đình, tôi biết roc trách nhiệm phải gánh bất đắc dĩ cùng không có lựa chọn nào khác."


"Cho nên bây giờ em nguyện ý nhìn thẳng vào trách nhiệm của bản thân?"

"Đúng! Nếu như mà tôi không cùng anh sinh con, tin tưởng không bao lâu nữa, nhất định sẽ xảy ra ra chuyện để cho hôn nhân quan hệ chúng ta  tuyên bố kết thúc, sau đó tôi độc thân không bao lâu, sẽ bị ném cho người đàn ông khác rồi."

"Không có cha mẹ nào. . . . . ." Anh im lặng không nói. bạn đang đọc truyện tại dien@an^^quydon.com

Anh là muốn nói, không có cha mẹ nào sẽ không nghĩ cảm nhận đứa bé như vậy.

Nhưng là suy nghĩ một chút, trong hai người anh là người không có tư cách nhất nói loại lời nói này, bởi vì. . . . . . Quả thật anh cũng không được người nhà coi trọng, sống chung với cha mẹ anh họ chưa từng xem sự tồn tại của đứa con trai như anh là một sự kiện, chỉ vì anh ra đời, có người thừa kế, cho nên bọn họ không bao giờ quản anh làm gì nữa, để mặc cho anh được giáo dục nghiêm khắc, bọn họ chỉ quan tâm tới người mình yêu một chút tình thương cũng keo kiệt không muốn chia sẻ cho anh. . . . . .

Loại chuyện đã trải qua này, loại cảm giác này, anh là hiểu rõ nhất, đứa trẻ vì trách nhiệm vì nhiệm vụ mà được sinh ra, thật đáng buồn? Anh làm sao có thể để cho con mình cũng biến thành bất hạnh như anh?

"Tôi hiểu anh muốn nói gì? Không có cha mẹ nào gây thương tổn cho con của mình như vậy. . . . . . Đúng, anh nói không có sai, cha mẹ của tôi vì chuyện này mà có ý kiến khác nhau, hơn nữa rất phiền toái, một tán thành chúng ta vì nhà Hách Hạ mà sống, một phản đối bọn tôi vì chuyện người thừa kế mà hôn kết, nhưng mà vậy thì như thế nào? Tôi có trách nhiệm, cũng nguyện ý tiếp nhận trách nhiệm này, không có lý do gì cả đời sống trong bao bọc của cha mẹ, cũng không nguyện ý làm ra cống hiến." Cô kiên định nhìn anh, trong mắt tràn đầy quyết tâm.

"Cho nên. . . . . . Ý của em là, nếu như em có đứa bé, đứa bé sẽ giống như bọn họ?"

"Anh từ chối sao?" Anh hi vọng đứa bé của anh cũng họ Thiệu? Nếu như anh thật hi vọng như vậy, như vậy anh có thể phải thất vọng.

Chỉ là cô không hề từ bỏ, hơn nữa rất nhanh nghĩ đã ra biện pháp.

"Nếu như anh cự tuyệt, thật ra thì chúng ta cũng không phải là không thể thương lượng, hay là thế này đi! Chúng ta sinh hai, một họ Hách Hạ, một họ Thiệu, anh đạt được thú anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi cần, sau hôn nhân quan hệ của chúng ta có lẽ không cần như vậy duy trì. . . . . ."

"Đây không phải là một vở kịch, nói sống thì sống." Anh ngắt lời cô, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.

Trong cơ thể anh giống như có một cảm xúc khác lạ xuất hiện, nó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi còn còn chưa nói hết, chúng ta có thể cho đến sinh ra hai đứa con trai mới thôi, tôi hiểu rõ coi như anh không để ý, nhưng là gia đình của anh cũng nhất định sẽ có ý kiến, bé trai mới có tư cách thừa kế sự nghiệp gia tộc, cho nên tôi sẽ cố gắng sinh ra hai đứa con trai, một cho anh, một là của tôi."

"Tiểu Tĩnh, anh sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà để cho quan hệ hôn nhân của chúng ta mất đi, anh cũng sẽ không ly hôn với em, cho dù em sinh hai đứa con trai cũng như vậy." Không nghĩ tới, cô lại mang chuyện này ra nói giống như là chơi một trò chơi vậy.

Rất rõ ràng, anh tức giận.

Cô rõ ràng cảm nhận được, đây là lần đầu tiên anh tức giậnvới cô.

Không nhịn được nhíu mày, cô tỏ vẻ không hiểu."Tôi. . . . . ."

"Anh thích em, mặc dù bây giờ không thể khẳng định nói với em đó là tình yêu, nhưng mà lúc này anh lại rất rõ ràng cảm giác của mình đối với em. . . . . . Chẳng lẽ em ghét bỏ anh?"

Anh biết cô quan tâm vấn đề yêu hay không yêu, @iendan&&quyd@n.com nhưng rõ rành rành, hiện tại muốn lập tức phát sinh sự tình này, không phải một câu nói, một hành động là có thể lập tức xảy ra, mà là cần phải thời gian.

Với hôn nhân của hai người, anh không chỉ nghĩ đến hiện tại, mà tương lai cũng đã tính đến rồi.

Anh tin tưởng, tương lai có một ngày anh sẽ yêu cô. . . . . . Được rồi! Anh thừa nhận, coi như không có, anh cũng sẽ không bỏ cô.

Nguyên nhân?

Anh cũng không nói lên được, chính là một loại. . . . . . Cảm giác không bỏ được cô.

"Tôi? Tôi. . . . . . Tôi ghét. . . . . . ghét bỏ? A. . . . . . Hình như cũng không. . . . . . Khụ, nếu không, làm sao có thể nói chuyện sinh con với anh chứ?" Thật đáng ghét, vấn đề này để cho cô rất lúng túng, vậy mà hỏi cô không ghét bỏ. . . . . . Hơn nữa mới vừa rồi cô không phải nghe lầm? Anh nói. . . . . . Thích cô sao? Anh có chút thích cô?

Trái tim của cô lại nhảy loạn lên, hơn nữa phải thừa nhận, khi nói anh cưới cô chỉ vì lợi ích trong lòng cô rất khó chịu, nhưng mà bây giờ. . . . . . Kỳ diệu trở nên rất tốt.

"Tiểu Tĩnh." Anh nghiêm túc nhìn cô.

"Hả?" Thái độ của anh làm cô cũng nghiêm túc theo.

Anh cúi đầu, nhìn cô, đáy mắt thoáng qua vẻ áy náy."Thật xin lỗi, yêu cầu em mới vừa nói, anh không có biện pháp giúp em."

Giọng điệu của anh không mang chút nhiệt độ, nhất thời, nhệt độ giữa hai người tản ra hoàn toàn khác biệt.

"Vì. . . . . . Tại sao?" Cô thất vọng lại khiếp sợ nhìn anh. Anh. . . . . . Không muốn để cho cô sinh đứa bé của anh?

"Bởi vì anh cảm thấy em cũng không có nghiêm túc đối với chuyện này, đây không phải là trò chơi." Anh nghiêm túc nói.

"Tôi rất nghiêm túc đối với chuyện này, cũng chưa từng coi nó như trò chơi." Cô không hiểu, tại sao khi cô nói chuyện sinh con với anh thì anh lại luôn xem đó như một vở kịch một trò đùa chứ?

"Sinh con xong. . . . . . Thân là mẹ em có thể làm gì?" Giống như cha mẹ anh, có thể giao soa, cho nên bỏ lại đứa trẻ, hưởng thụ cuộc sống của mình? Bởi vì trách nhiệm nên gánh đã kết thúc?

Anh không thể nào để chuyện này xảy ra! Coi như không sẽ cùng anh ly hôn, coi như anh và cô sẽ đi cả đời, anh cũng không cần con của mình ra đời vì trách nhiệm và nghĩa vụ.

Nếu như không yêu thương đứa bé, anh tuyệt đối không muốn cho đời sau của mình chịu đựng cảm giác khổ sở anh đã từng trải qua.

"Tôi có thể làm cái gì?" Nét mặt của cô rất kỳ lạ, nhìn anh giống  như nhìn quái vật."Làm mẹ, đương nhiên là yêu thương con cái, hơn nữa dạy cho nó biết, để cho nó nhớ mẹ chính là người phụ nữ nó thích nhất cuộc đời này."

Anh trợn to mắt, cả người giật mình kinh ngạc.

"Đồng thời muốn cho nó biết, mẹ yêu thương nó nhiều thế nào, muốn cho nó không thể nhìn thấy tôi khổ sở, mỗi sáng sớm rời giường, chuyện thứ nhất chính là nói với tôi nó yêu tôi, trước lúc ngủ cũng phải cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon. . . . . . Nếu như tương lai có người dám cướp con của tôi, tôi nhất định muốn làm bà mẹ hung ác, chỉ cần con tôi dám yêu người phụ nữ khác, tôi sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, dây dưa đến khi nó quyết định chỉ thích tôi thì mới dừng lại. . . . . ." Nét mặt của cô thật rất tà ác.

Ý tưởng của cô. . . . . . Rất đáng sợ, cũng không chính xác, giống như một. . . . . . Khống chế con cái?

Anh chợt phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt trở nên không bình thường."Như. . . . . . Nếu là con gái?"

Con gái? Cô có chút bi thảm cánh môi cứng đờ.

"Nếu như là con gái, tôi nhất định phải nói cho nó, tôi yêu nó, cho nên tôi hi vọng nó có thể vui vẻ sống cuộc sống của mình, muốn yêu đương, không sao, chỉ cần khi còn là con nít sẽ không mang thai, phải biết chơi lại biết bảo vệ mình, còn có. . . . . . Tôi sẽ nói với nó, trên thế giới này đàn ông nhiều so với phụ nữ, cho nên nó phải yêu vài lần, từ yêu đương sẽ sáng suốt hơn, chọn một người đàn ông giỏi nhất vì mình. . . . . . Hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không bức hôn nó." Cô làm bộ đáng thương nhìn anh.


Khóe miệng của anh không nhịn được kéo ra, giống như là buồn cười lại không dám cười.

Như thế nào. . . . . Anh có một loại cảm giác cô đang muốn ám chỉ điều gì đó? Giống như  cô đang nói về con gái mình, nhưng thật ra là nguyện vọng của chính bản thân cô. . . . . . Rốt cuộc gia đình của cô sống như thế nào? Tại sao có thể dạy bảo ra một người phụ nữ đáng yêu lại có thú vị như vậy?

Từ lời nói vừa nãy của cô không khó để đoán được, trong gia tộc cô, có người bức hôn với thế hệ người thừa kế mới như các cô, anh đoán, người bức hôn này chính là người đang đảm nhiệm nhà Hách Hạ hiện tại, bởi vì nghe nói hắn vẫn cảm thấy bất mãn vì chuyện không có sinh được con trai.

Hơn nữa lại để cho con gái mình trở thành vợ của một người đàn ông không quen biết, chắc hẳn những người con gái này nhất định rất không được họ coi trọng và thương yêu, lại vô cùng hạn chế các cô vể vấn đề kết giao bạn bè.

Nếu cha cô không thương yêu cô, như vậy. . . . . . Những cái được gọi là tương lai của con gái, chắc hẳn chính là mẹ cô nói với cô? Bởi vì mẹ cô thương yêu con gái của mình, nhìn thấy con gái không được tự do yêu đương, cho rằng cô đau lòng, mới có thể nói cho cô biết như vậy, mà cô hi vọng tương lai con gái mình cũng có thể tự do yêu thương. . . . . .

Đột nhiên, anh phát hiện hình như chính mình rất buồn cười.

Mới vừa đối mặt với thái độ của cô, buồn cười đến khiến anh hoàn toàn trở thành một kẻ ngu! Anh thế nhưng cho là cô và cha mẹ anh cùng một dạng, tàn nhẫn vô tình như vậy, vì lợi ích cá nhân. . . . .

Cứ tưởng rằng đáp án của cô sẽ làm cho người ta thất vọng, không ngờ lại là loại kết quả này. . . . . . Được rồi! Anh thừa nhận thật ra thì anh vẫn hơi bị tổn thương, bởi vì cô nói thích nhất là con, mà không phải anh.

Nhưng mà cũng không sao, dù sao mặc kệ cuối cùng người cô thích nhất là người nào, đều cùng anh sinh ra đứa bé.

Chỉ là. . . . . .

"Em quên lời của mình đã nói rồi sao? Em phải ở cùng với người mình yêu, lúc đầu em đã nói chúng ta không có yêu nhau, cho nên không nên ở chung một chỗ." Còn có anh quá già. . . . . . Chuyện này, là đánh chết anh cũng không thừa nhận.

Chẳng biết từ lúc nào cô đã bị kéo tới cùng anh ngồi một chỗ ở trên giường, suy nghĩ một chút cùng anh nói chuyện kinh nghiệm, chuyện này còn là lần đầu tiên.

Nhưng là cô cảm thấy làm như vậy làm người ta cảm thấy vui vẻ, bởi vì  anh là đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt.

Cuộc trò chuyện không hề mang theo cảm giác khẩn trương nữa, tâm trạng căng thẳng cũng được thư giãn, cô lười biếng nằm xuống, lại kéo chăn, che mình.

"Tôi biết rõ khi đó mình nói cái gì, nhưng mà tình huống bây giờ không cho phép tôi nghĩ những chuyện này, nếu như không ở chung một chỗ với anh, bản thân tôi còn bất lực không quyết định người muốn là người nào, hiện tại cũng hoàn toàn không có đồng nhất số đối tượng. . . . . ." Bạn đang đọc truyện tại dien^^dan..@uy@on.com Suy nghĩ một chút cô thật đúng là dám nói, cũng không sợ anh sẽ đột nhiên phát điên !

Nghe cô nói hình như còn rất đáng thương, vậy mà anh chỉ có thể miễn cưỡng chịu thiệt? Thiệu Sỹ Trần nheo mắt,vẻ mặt giống như bất mãn hoặc là rất khó chịu.

"Được rồi! Vậy bây giờ chúng ta nói một chút vào vấn đề." Anh giống như có điều suy nghĩ nhìn cô, tuyệt không thừa nhận sau khi nghe xong tâm tình chân thật của cô, trong cơ thể hiện lên một loại gọi là ác liệt hư nhân tử.

Nằm xuống bên cạnh cô, anh nghiêng người, đối mặt nhìn nhau.

"Em biết. . . . . . Lên giường. . . . . .  hành động này có nghĩ là gì không?"

Mặt Hách Hạ Tĩnh đỏ lên, không được tự nhiên trừng mắt liếc anh một cái.

Vẻ mặt cô, giống như đang chỉ trích "Chẳng lẽ anh cho là tôi ngu ngốc sao".

"Như vậy em có thể tiếp nhận sao?" Mặt của anh đột nhiên lại gần cô.

Nhẹ nhàng chạm một cái, hôn y như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác còn nhạt hơn so với nụ hôn ngày thường của anh.

Vẻ mặt cô oán hận, giống như bất mãn anh chỉ vừa chạm môi của cô, không hề xâm nhập liền lui ra.

"Vậy dạng này thì sao?" Anh lần nữa đến gần cô.

Lần này, anh hôn sâu hơn, nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên môi cô.

Khi anh lần nữa lui ra thì thấy đáy mắt cô xấu hổ.

Đây chính là phương pháp bình thường anh hôn cô, mặc dù chỉ là một cái hôn, nhưng cô vừa quen lại có chút không quen!

Cô đều không nói lời nào, nhưng mà chỉ cần nhìn ánh mắt của cô, là anh biết cô bắt đầu khẩn trương.

"Như vậy nếu cũng có thể tiếp nhận. . . . . ." Hai mắt của anh ảm ảm, "Như vậy. . . . . . Như vậy thì sao?"

Anh vươn tay, đỡ gáy cô, kéo về hướng mình.

Sâu sắc hôn, nhiệt độ hoàn toàn bất đồng so với lúc trước.

Tay anh dùng sức rất lớn, lớn làm cho cô chống đỡ không được, chỉ có thể trợn to mắt, mặc cho mình cùng anh thân mật.

Môi mỏng của anh mạnh mẽ đoạt lấy môi co, sau đó anh nhẹ nhàng cắn, làm trái tim cô rung động, nhưng cũng có chút đau đớn, không nhịn được há mồm, muốn rời đi môi của anh, ngay sau đó phát hiện mình không thể động đậy.

Thừa dịp cô vì kinh ngạc mà @@iendan..quydon.com không cách nào phản ứng thì đầu lưỡi của anh thăm dò vào trong miệng cô.

Một giây kế tiếp, cô cảm giác trong đầu phát ra tiếng vang.

Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, giữ chặt tất cả suy nghĩ của cô, để cho cô đắm chìm trong đó.

Trong miệng của cô tất cả đều là mùi của anh, cái loại mùi vị đó làm người ta run sợ, hoàn toàn bao vây cô, làm cô không thể thoát khỏi.

Nhiệt độ trong miệng cô cũng nóng dần lên, lưỡi cùng lưỡi ở giữa dây dưa, bị động, không cách nào hưởng ứng mà run rẩy ướt át, cảnh tượng trước mắt, trở nên hỗn độn hoa mắt, cô không biết phản ứng thế nào, trừ thân thể mềm nhũn ra, còn có nhịp tim đập dồn dập nhanh hơn bình thường.

Rốt cuộc, hai tay của cô có có thể hoạt động

Cô run rẩy đưa tay ra, muốn đẩy anh ra, nhưng một giây kế tiếp đã bị anh nắm chặt.

Nhiệt độ của anh rất nóng, khi anh trêu chọc, giống như lửa thiêu đốt, muốn hòa tan cô.

Đầu lưỡi của anh trêu chọc lưỡi thơm mềm của cô, cô không lý trí mặc cho anh khống chế.

Cho đến khi coi gấp gáp thở dốc giống như là muốn ngừng thở, anh mới chịu thả cô ra

Trong mắt lộ ra mờ mịt cùng sương mù, trừ vội vàng thở bên ngoài, gương mặt của cô bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng, giống như bị thiêu đốt.

"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Anh khắc chế cảm giác háo hức rung động, trong ngực có cảm giác khát vọng xa lạ.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, lực sát thương của cô sẽ lớn như vậy.

Chỉ là chỉ là một cái hôn, vốn là muốn ảnh hưởng cô, lại phát hiện thì ra là  người bị ảnh hưởng không phải chỉ có cô, ngay cả anh cũng thiếu chút nữa không ngừng lại được.

Rốt cuộc, trong mắt của cô cũng có bóng dáng của anh.

Cô không nhịn được thở ra một hơi, giống như là muốn phun ra cảm giác khẩn trương cùng kích động trong cơ thể.

"Như vậy. . . . . . Em cũng có thể tiếp nhận?" Anh cố nở nụ cười, rõ ràng tình trạng không tốt lắm.

Cô ngơ ngác nhìn anh, vốn là nhìn gương mặt của anh, tầm mắt lại không tự chủ được  di động, từ hai mắt của anh đi tới mũi của anh lại từ mũi của anh dời xuống đến đôi môi mỏng của anh.

Đôi môi hơi hé thật ấm áp, rất mềm mại, làm cảm xúc của cô trở nên kích động, dù nghĩ muốn coi thường, nhưng hai mắt của cô cũng không chịu khống chế, chỉ có thể ngây ngốc ngơ ngác vẫn nhìn chằm chằm vào môi của anh.

Thấy cô sững sờ, đang nhìn mình chằm chằm, từ gương mặt của anh lại chuyên chú nhìn môi anh, đột nhiên trong lòng anh giống như bị một cây đuốc thiêu đốt, đánh thẳng vào anh, làm anh cảm thấy thân thể nóng lên, càng lúc càng có cái gì không đúng.


Anh cố gắng giữ vững hô hấp bình thường, cố gắng làm mình tỉnh táo, nhưng một giây kế tiếp thấy cô cắn cắn môi, lại không nhịn được nhẹ nhàng cử động liếm cánh môi, rõ ràng đây là một hành động  đơn thuần, thế nhưng anh lại cảm thấy làm như thể cô đang hấp dẫn anh, lập tức hai mắt của anh xuất hiện một ngọn lửa, vừa nóng lại ngứa ngáy, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.

Cô không biết hành động của mình đã kích thích khát vọng đè nén trong ngực anh, vẫn ngơ ngác nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại ngọt ngào của mình.

Anh hít một hơi thật sâu, lại không nhịn được nặng nề than thở.

Cô mở đôi mắt vô tội, đôi mắt bất lực trong suốt, e sợ thẹn thùng theo dõi anh.

Đột nhiên, anh cắn răng, giống như là cảm thấy bất mãn đối với chuyện gì.

"Thôi!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, kích động đấu tranh cùng lý trí.

Cô phản ứng không kịp, thậm chí còn không kịp hoàn hồn, liền phát hiện mình bị hung hăng  dùng sức lôi kéo.

Khi ngã vào thân thể ấm áp thì thân thể cô không ngừng run rẩy, tim giống như bị lực mạnh va vào, nhịp tim đập lỡ một nhịp.

Khi cô phục hồi lại tinh thần thì đã rơi vào tình huống không thể suy nghĩ được.

Hơi thở đàn ông lại một lần nữa đánh thẳng vào thần kinh và lý trí của cô, cô cảm giác cánh môi mình lần nữa bị chiếm. Cái loại đó làm tim cô đập nhanh nhiệt độ cũng nóng lên, cô rất yêu thích mùi hương trên người anh, bao bọc ôm trọn cô, làm cô không nhịn được phát ra âm thanh nức nở.

Lưỡi của anh cạy ra miệng của cô, hắn thấp nhiệt ở trong miệng của nàng cùng với nàng triền miên, hai tay của anh ôm cô thật chặt, cô không cách nào kháng cự, chỉ có thể mất lý trí cùng anh lâm vào trong vòng xoáy.

Môi của anh từ môi cô, chậm rãi dao động đến lỗ tai của cô, khi anh khẽ liếm vành tai cô thì nghe được cô không cách nào đè nén thở dốc và tiếng ngâm mê người.

Ngọn lửa trong ngực càng lúc càng nóng, anh cắn lỗ tai của cô, hôn cổ của cô, khế mút cánh môi cô, tất cả đều làm cô cảm thấy từng trận run rẩy  mềm nhũn.

"Thiệu . . . . . Sĩ. . . . . . Sĩ. . . . . . Trần . . . . ." Cô không thể phản kháng, mặc cho anh xâm lược, làm ngực cô trở nên nóng quá.

Tay của anh lau khuôn mặt của cô, chạm vào sợi tóc mềm mại, khi cô vội vàng thở dốc thì anh lần nữa che miệng cô lại, hôn cô thật sâu.

Thân thể của cô tản ra một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, có chút tương tự như trên người anh, lại hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng hai người chính là dùng cùng một loại sữa tắm, thế nhưng anh lại cảm thấy mùi trên người cô dễ chịu hơn so với anh. Anh yêu thương lướt nhẹ qua lỗ tai của cô, nhẹ nhàng lướt qua cổ của cô.

Khi anh càng lúc càng di chuyển xuống phía dưới thì cô nhịn không được tạm ngừng hơi thở.

Tay của anh dừng lại ở trên áo ngủ thật mỏng của cô thì cô cảm thấy  nhịp tim của mình giống như dừng lại.

Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy trong mắt cô có chút mong đợi, vừa khẩn trương lo lắng.

Đột nhiên, anh nhắm mắt lại, cúi đầu.

Bởi vì sắp nghỉ ngơi, cho nên anh chẳng có mặc gì bên trong cả, cũng bởi vì tin tưởng anh, cho nên lúc anh đang ngủ cô sẽ không mặc để cho mình thoải mái không bị trói buộc.

Nhưng là bây giờ. . . . . . Bên trong áo ngủ cô chẳng có mặc gì cả, mà cô đang bị anh đụng chạm, loại cảm giác này giống như có chút trở nên rất mập mờ, giống như. . . . . . Cô là cố ý muốn hấp dẫn anh. . . . . .

"Thiệu Sỹ Trần . . . . . Tôi. . . . . . Khụ, tôi không phải. . . . . . Chính là bên trong. . . . . ." Cô muốn nói chuyện, xóa tan không khí lúng túng túng giờ phút này, nhưng lời nói vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì cô thế nhưng nghĩ nói cho anh biết, bên trong cô chẳng có mặc gì cả.

Không đợi cô nói xong, môi của anh chậm rãi in ở trên lồng ngực cô.

Đôi mắt cô trợn to, hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.

Trong cơ thể có cảm giác kỳ quái, xa lạ lại vi diệu nhiệt độ bắt đầu lan tràn, trái tim đập kịch liệt nhảy loạn lên làm cô cảm thấy thật là khó thở.

"Thiệu . . . . ."

"Sĩ Trần, gọi tên của anh." Anh kề sát lỗ tai nhạy cảm của cô, nhỏ giọng khàn khàn nói, sau đó đầu lưỡi khẽ hôn vành tai của cô.

Lửa trong người lần nữa bị đốt đến run rẩy, cắn môi, cảm giác tình hình thân thể mềm yếu càng lúc càng nghiêm trọng. Có lẽ. . . . . . Cô đã đánh mất đi lý trí!

Cô không biết, tại sao ở chung một chỗ cùng người đàn ông này, cô luôn trở nên không bình thường?

Rõ ràng cô nên nghĩ biện pháp thoát khỏi anh, không nên bị trói buộc khi còn trẻ như vậy.

Nhưng là cho tới bây giờ, sau một thời gian chung sống với anh, cô càng dễ quên công việc hàng này.

Có lẽ sống chung với anh, cũng là lựa chọn không sai! Cô có loại ý tưởng kỳ diệu này. Nói không chừng người đàn ông này thật thích hợp với bản thân mình. Cô cũng không biết từ đâu mà có loại ý nghĩ này.

Có lẽ không phải chỉ vì lợi ích muốn dựa vào anh để sinh ra đứa bé, hình như cô đã quen có sự tồn tại của anh. Cô rất không cam tâm nghĩ như vậy.

Nghe nói không thích nam nữ ở trên cao giường thì thật ra thì chính là công sự công bạn, không có nói chuyện  yêu đương. . . . . . Coi như không phải nghe nói, nhưng trong nhận thức của cô, cũng nên là như thế.

Nhưng mà bây giờ đây?

Cô đang động tình! Cô vì ý nghĩ xấu hổ này của mình mà cảm thấy chột dạ.

Động tình, đúng, bởi vì cô cảm thấy mỗi nơi bị anh đụng chạm qua đều cảm thấy rất thoải mái, thậm chí không cách nào phủ nhận cô thích được anh vuốt ve như vậy.

Full | Lùi chương 3 | Tiếp chương 5

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ