Dạo gần đây vợ tôi thay đổi cách đối xử với tôi nhiều lắm, có vẻ quan tâm hơn, ân cần hơn.Tôi đã mong đó là những tia hy vọng mới cho tình yêu của mình nhưng tôi vẫn chưa dám tin vì tôi sợ tôi chỉ là vật thế thân khi cô bé đang thiếu thốn tình cảm, tôi sợ cảm nhận của mình là sai. Và tôi ko muốn nói mình yêu cô ấy vì tôi là một tên bất bại trong tình trường, tôi ko muốn tình yêu đầu tiên của mình nhận phải sự từ chối và sẽ thật khó đối mặt với nhau khi đã bị từ chối. Nên tôi cố tỏ ra lạnh nhạt với vợ mình, tôi giả vờ đi chơi cùng Lan, tôi muốn cô ấy phải bộc lộ ra nhiều hơn nữa và thật tốt nếu cô ấy nói luôn là đã yêu tôi.
- Anh sao thế ?
- Ko có gì, em muốn đi đâu ?
- Chúng ta đi hóng mát anh nhá.
- Ừmh
Đi cạnh Lan mà tâm trí tôi ko thể nào thôi nhớ đến Shell. Bây giờ cô ấy và Phong đang làm gì nhỉ ? Phải chi người đang đi cạnh tôi lúc này là cô ấy thì tốt biết mấy .
- Anh à, cảnh ở đây đẹp quá !.
Lan nhảy khỏi xe, reo lên thích thú. Nhìn cô ấy mà tôi lại nhớ đến vợ mình, có phải khi phấn khích cô bé cũng sẽ giống Lan hay ko ? Hình như chưa bao giờ tôi thấy được hình ảnh đó.
- Anh, nhìn kìa. Ai trông giống em gái anh quá vậy ?
- Em điên à ? Anh làm gì có em gái.
- Đấy, nhìn xem cái con bé My, em gái ở nhà anh đấy. Chính con bé nói với em anh là anh hai nó mà.
Phóng tầm mắt theo hướng Lan chỉ, xa xa có hai người ngồi cùng nhau trên ghế đá trông giống hệt Shell và Phong, cô gái đang vui cười cùng chàng trai. Trông họ rất hạnh phúc, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- Có phải em gái anh ko ?
- Chính con bé nói với em nó là em gái anh à ?
- Vâng chính My nói đấy, sao vậy anh ?
- Ko có gì.
Tại sao cô ấy phải nói dối ? Em gái ư ? Thật nực cười ! Tôi chỉ có thể làm anh trai cô ấy thôi ư ? Những cử chỉ quan tâm của cô ấy chỉ là em gái đối xử với một người anh trai thôi phải ko ?
Mà cũng phải thôi, có vợ chồng nào như chúng tôi ? Chưa một lần đi chơi cùng nhau, chưa một lần nắm tay nhau, cả số phone của nhau cũng ko biết thì làm gì mà là vợ chồng được cơ chứ.
- Anh xem, bạn trai con bé dễ thương thật cởi áo khoác cho bạn gái nữa kìa.. Đúng là tuổi trẻ có khác anh nhỉ.
- Chúng ta về thôi.
- Ơh sao thế ?
Tôi lôi Lan vào xe, đau thật! Đây là cảm giác yêu ư ? Sao nó ko ngọt ngào như người ta thường ca tụng, sao nó đau thế này ?.
***
Nó cùng Phong đi dạo mát gần bờ hồ. Thật ra Phong muốn cùng nó đi bar nhưng nó muốn đến nơi nào đó tĩnh lặng. Nó ngồi ở ghế đá cùng Phong, bọn nó ko nói gì cả, cứ lặng im nhìn mặt hồ lăn tăn sóng.
- Em có yêu Trí ko ?
Phong hỏi nó, câu hỏi mà nó ko muốn trả lời nhất lúc này.. Nó im lặng, vì nó ko biết phải trả lời Phong như thế nào ? Nó có thật sự yêu Trí hay ko ? Nó có ngộ nhận tình cảm với Trí ko ?
- Em ko muốn nói thì thôi vậy. Chúng ta nói chuyện khác đi.
- Thật sự em cũng ko biết mình có yêu Trí ko nữa, chỉ biết là em ghét những lúc anh ta đi cùng chị Lan, em ghét cách anh ta làm lơ với em. Ghét cả lúc em ko kiểm soát nỗi mình.
- Ngốc ạ, em thích Trí rồi đấy.
Phong cốc nhẹ vào đầu nó, nó nhìn anh, anh nhìn đi đâu đó xa lắm. Ánh mắt anh đượm chút buồn miên man. Chợt anh quay sang mỉm cười
- Ở đây gió lớn quá, em lạnh ko ?
- Ừmh, một chút ạ.
Phong cởi áo khoác của mình choàng qua vai nó, nó bỗng thấy lòng mình là lạ.
- Thế này sẽ ấm hơn.
Anh lại cười, anh ấy thật dịu dàng. Trông anh lúc này rất giống Ryan, anh ấy rất đẹp. Một chút lãng tử, một chút giá băng. Nếu đem so sánh thì chắc Phong cũng ngang ngửa vẻ điển trai với Trí. Nhưng về độ tinh tế chắc Trí phải chạy theo bái Phong làm sư. Nó chợt bật cười vì cái so sánh điên rồ của mình.
- Em cười gì thế ? Mặt anh dính gì à ?
- À, à mặt anh có con ruồi to kìa, để em đập 1 phát nhá.
Nó vờ nhảy lên đập vào má Phong một cái rõ to vừa để lảng sang chuyện khác vừa vì mục đích là sờ thử xem má anh ấy có mềm ko sao mà nhìn yêu thế. ^^
- Này , em 35 với anh đấy à
- Em 35 đâu, mới có 75 thôi.
- Dám lừa anh này.
Phong rượt nó chạy khắp nơi, nó vừa chạy vừa cười đến toát cả mồm. Đột nhiên nó thấy bụng mình đau dữ dội, đau đến nỗi chân nó ko thể đứng vững nữa.
- Em sao vậy ?
Phong chạy vội lại đỡ nó ngồi xuống ghế.
- Em ko biết, bụng em đau quá.
- Em ko sao chứ ? Hay để anh đưa em vào bệnh viện ?
- Thôi ko sao đâu, chắc bệnh đau bao tử của em tái phát. Chúng ta về thôi anh.
- Ừh, để anh dìu em.
****
Tôi về nhà sau khi kết thúc bữa ăn tối nhàm chán cùng Lan.
- Dạ cậu chủ về
- Vợ tôi về chưa ?
- Dạ cô chủ về rồi, nhưng hôm nay cô ấy bị đau
- Đau ?
Tôi giật mình, toan chạy lên phòng. Nhưng tôi chết điếng khi nghe câu tiếp theo của bà hai
- Dạ cậu chủ đừng lo, có cậu Phong trên phòng cùng cô chủ từ lúc về tới giờ rồi ạ.
- Thế à ?
Tôi buông câu nói một cách thờ ơ,. thế đấy. Lo làm gì nữa, đã có người lo cho cô rồi, cần gì tôi nữa cơ chứ ?.
- Bà hai chuẩn bị một phòng ngủ khác cho tôi.
- Vâng ạ
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu những sự quan tâm của em cho tôi đều ko thật, có trách chắc nên trách tôi quá mơ mộng.
Trong bao đêm mơ anh mong có em Ta tay trong tay bên nhau phút giây Và anh mong thời gian trôi nhanh Để bên em yêu em đắm say ......
Bao đêm cô đơn anh mong có em Ta tay trong tay bên nhau bên nhau ước mơ Một tình yêu dành riêng cho em Để bên em yêu em đắm say …….. .. ( Trích Juz Chill - Andree)
Em đang làm gì bên kia thế ? Em đã hết đau chưa ? Em đã ngủ chưa ?. Tôi ngồi bật dậy, tôi thật sự ko thể ngủ với hàng đống câu hỏi trong đầu. Thằng Phong nó đã về từ đời nào nhưng tôi vẫn ko muốn sang thăm vợ mình. Có một cái gì đó ngăn tôi lại. Ghen ? Tự ái ? Tôi cũng ko biết. Nhưng có một thứ tôi chắc chắn là tôi sẽ ko thể nào ngủ nỗi nếu ko thấy được mặt vợ mình ngay bây giờ. Và cuối cùng lí trí tôi cũng ko thể thắng nổi trái tim
Vợ tôi đang say ngủ, tôi bước tới gần vợ mình, ngồi cạnh giường cô ấy. Tôi ngắm vợ mình ngủ, tại sao tôi lại vì cô bé này mà đau khổ thế này ? Có phải vì tôi đã làm khổ nhiều cô gái nên thựợng đế cho em xuống để làm đau trái tim tôi ?.
- Em có yêu anh ko Shell ? Anh yêu em lắm em có biết ko ?. Thật sự rất yêu, yêu rất nhiều. Nhưng anh sẽ mãi mãi ko có cơ hội phải ko ?
Tôi sờ má vợ mình, nắm tay vợ mình và hôn cô ấy. Một nụ hôn cưỡng cầu trên đôi môi đỏ của cô bé. Một buổi tối dài chỉ mình tôi tự độc thoại với bản thân mình. Có lẽ những câu nói ấy em sẽ ko bao giờ nghe thấy, và cả tình yêu dành cho em nữa. Em sẽ ko bao giờ chấp nhận nó phải ko ? Bởi vì em chỉ xem anh như một người anh trai thôi.
Chương 17 : Đêm buồn
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ đánh thức nó dậy. Nó khẽ nhúc nhích, đầu hơi choáng ( Bà này đau bao tử mà đầu choáng ). Tay phải nó cứng đơ, có cái gì đó nằng nặng đang đè lên tay nó thì phải, nó cố rướn mắt mình nhìn. Thì ra là chồng nó, hắn ngủ gục cạnh giường. Tại sao hắn lại ngủ ở đây nhỉ ? Tối qua hắn đâu ngủ cùng nó đâu ?
Nó cố nhúc nhích cho hắn tỉnh, nhưng tên này ngủ say như chết. Nhúc nhích mãi mà chả chịu thức nên nó đành dùng liên hoàn tán ( cái này mới chế từ liên hoàn cước =]] ).Nó dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt hắn. Bộp bộp vài phát mắt hắn cũng chịu giần giật.
- Em thức rồi à ?
- Sao anh lại ngủ ở dười đất thế này ? Lại gối đầu lên tay em nữa, tê muốn chết.
Cô bé nhăn mặt, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
- Ờh…tại lúc về thấy thằng Phong bên này nên anh ngủ phòng bên cạnh.
- Phòng bên cạnh ? Thế sao giờ lại ở bên đây là sao ?
- Thì tại vì…vì..
Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời thích hợp nhất cho câu hỏi của vợ mình.
- Vì cái máy điều hoà bên phòng kia hư rồi nên anh sang đây cho mát.
Tôi thở phào nhẹ nhõm suýt tí là để lộ chuyện tối qua.
- Thế à ? Thế mà em…
- Em sao ?
- À ko gì.
- Thế anh đi rửa mặt đây, ôi nhức lưng quá.
Hắn đi khuất qua cánh cửa, nó chợt thấy lòng mình buồn. Nó đã mong hắn sẽ hỏi thăm nó, mong rằng hắn sẽ nói vì lo lắng cho nó nên đã thức cả đêm qua chăm sóc cho nó.
Nhưng tất cả chỉ là mơ ước và sự thật luôn phủ phàng hơn ước mơ. Hắn có mảy may quan tâm nó đâu, hắn cũng chả thèm ghen tuông gì khi thấy anh Phong ở cùng nó đến gần khuya.
Đã bao nhiêu lần nó tự nhủ sẽ ko yêu hắn nữa, cố dặn lòng mình quên hắn đi.
Nhưng ko thể, não ko thể điều khiển được tim.
Đã có lúc nó muốn hét vào mặt hắn “Em yêu anh đấy đồ ngốc”. Nhưng có lẽ nó chỉ ôm một đống thất vọng tràn trề. Nó chỉ yêu đơn phương thôi. Đơn phương cũng lắm đau khổ thật. Chắc hắn chả bao giờ hiểu được tình cảm của nó đâu nhỉ.
- Em làm sao vậy ? Em khóc à ?
- Anh điên vừa thôi bụi bay vào mắt em nên mắt em nó đỏ lên thế ấy.
Khỉ thật, tự dưng ở đâu lù lù đi ra
Mày ko được khóc, đã bảo là đừng khóc rồi mà, đừng khóc vì hắn. Mày cứng rắn lắm mà My !. Cố lên, chỉ 3 tháng nữa mày sẽ ko còn gặp mặt hắn nữa. Sẽ ko còn đau khổ vì mối tình ko tương lai này nữa. Chỉ 3 tháng nữa tim sẽ hết đau thôi, phải ko ?
Trưa, chúng tôi đang ăn sáng thì phone tôi reo, Lan gọi cho tôi. Bực thật, mỗi lần đang làm gì cùng vợ đều bị quấy rầy.
- Anh đi công việc một lát.
- Vâng.
Chồng nó lúc nào cũng thế, ko đi chơi thì sẽ bận việc. Chỉ có mỗi hôm chủ nhật thế mà cũng đi đây đi kia. Nó ước gì hôm nay nó và chồng cùng nhau hẹn hò, cùng tay trong tay đi xem phim, đi ngắm mặt trời lặn. Như thế thì hạnh phúc biết nhường nào nhỉ.
****
10:30 P.m
Nó ngồi xem phim mà cứ ngóng hoài ra cửa. Nó đợi tiếng rồ xe quen thuộc của chồng mình. Cứ chờ hòai, đợi hoài từ trưa đến giờ mà đáp lại nó chỉ là tiếng gâu gâu của mấy con chó nhà bên cạnh.
11:00 P.m:
Nó nhìn đồng hồ, thở dài. Nó tắt tivi, với tay lấy cái áo khoác và chùm chìa khoá. Đóng cửa cổng, nó sải bước đi dạo trên vỉa hè. Tự dưng nó muốn đi dạo đêm một mình, nó muốn thật tĩnh lặng để suy nghĩ về những chuyện vừa qua.
Phố xá tắt nắng từ chiều giờ lên đèn trông thật đẹp, Sài Gòn dường như ko ngủ, đường phố vẫn có người qua lại. Vội vã và vô tâm.
Nó đứng lại, nó nhìn dòng người qua lại, rồi nhìn trời. Bầu trời đêm đầy sao, những vì sao quấn lấy mặt trăng. Mặt trăng to tròn, hờ hững với các vệ tinh lấp lánh vây quanh mình. Trăng kiêu kì như anh, lạnh lùng như anh vậy.
Ánh trăng như hoà cùng ánh đèn đường làm ko gian mờ ảo hơn trong đêm. Nó ước gì bây giờ bên cạnh nó là Trí, chúng nó sẽ cùng nhau ngắm sao, ngắm trăng đêm. Và nó sẽ ngả đầu vào vai Trí thật dịu dàng và bình yên.
Nó nghĩ rồi lại tự cười, cười trong đau khổ, cười cho cái sự ngu ngốc của mình. Nó như màn đêm luôn cháy bỏng một khát vọng được thấy ánh nắng vàng rực rỡ. Nhưng sẽ mãi chẳng bao giờ thấy được, bởi vì nó là đêm. Và anh là nắng, sẽ ko bao giờ gặp đựơc nhau. Cứ như hai đường thẳng song song ko cùng điểm chung ấy nhỉ.
Nó lại bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật đêm, một thú vui kì lạ mà nó vừa phát hiện ra.
Em giờ đây vẫn chờ giờ đây vẫn đợi giờ đây vẫn nuôi mộng mơ Một mai tình yêu sẽ đến bên người Và em chỉ yêu anh. Hứa đi anh sẽ muôn đời sẽ muôn đời yêu em Hỡi người
- Alô, em nghe đây anh Phong.
- Em chưa ngủ hả ?
- Vâng chưa ạ, em đang đi dạo phố gần nhà
- Khuya rồi còn ra ngoài làm gì, nguy hiểm lắm đấy.
- Ôi, anh đừng lo chả ma nào dám bắt cóc em đâu. Mà có chuyện gì vậy anh ? Sao gọi cho em trễ thế ?
- Thì…..à… anh định hỏi em khi nào mới đến trung tâm dạy tiếp, mấy đứa trẻ nó đòi em dạy, anh dạy nó chê anh giọng ko ngọt bằng cô My.
- Hihihi thế à ? Ừmh em ………
Nó vừa định nói tiếp thì chợt nó thấy khuất trong con hẻm tối nhỏ. Một bóng hình con trai dong dỏng cao, rất quen thuộc. Người con trai đứng quay vào trong, anh ta đang nói gì đó cùng một cô gái.
Hình như đó là chị lan.
Vậy người con trai đó là ai ?
Là chồng nó
Ko nhầm lẫn vào đâu được. Nó đứng nhìn họ, có vẻ họ ko thấy nó, họ nói gì đó có vẻ rất quan trọng. Rồi nó thấy…. thấy….thấy
Chị Lan chồm người lên choàng tay qua cổ chồng nó và hôn, hôn rất say mê.
1 giây
2 giây
3 giây ……..
Bộp….
Con Sony trong tay nó rớt xuống đất,
Nó khuỵ người thụp vào bức tường khuất cạnh đó
Người nó mất cảm giác, tim nó dường như ngừng đập.
Đầu óc nó trống rỗng,
Nó cũng ko biết giờ nó cần phải làm gì cần phải nghĩ gì.
Mắt nó bắt đầu ngấn nước, nó biết chồng nó và chị Lan đã có nhiều thứ hơn cả nụ hôn đó nhưng dù gì thì nó vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nên nó vẫn cứ tự an ủi mình, an ủi mình đừng nghĩ lung tung về chồng mình.
Nhưng hôm nay, chính mắt nó đã chứng kiến cảnh HỌ HÔN NHAU say đắm, chả bù cho nó đã chờ chồng mình mỏi mòn thế nào, mong anh ấy sẽ dành một cái nắm tay, một buổi đi chơi nho nhỏ cho nó.
Nó ngồi bó gối và khóc, khóc như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi qúy báu.
Gìơ nó rất muốn………. ……….Nó muốn chạy lại đánh chị Lan một trận ………Nó muốn chạy lại nói với anh nó yêu anh, yêu nhiều lắm …….Nó muốn đến, xin anh cho nó một cơ hội
Nhưng ko thể, nó là đồ thừa thải, nó là kẻ đến sau, là kẻ thứ ba.
Nó cắn chặt môi, nó ngước mặt lên trời để nước mắt chảy vào trong tim.
Khao khát được thấy nắng vàng rực rỡ đẹp êm đềm Nhưng rồi thất vọng sực nhớ mình là đêm ( Trích Những đêm dài bất tận – NaH)
Nó nghe văng vẵng bên tai bài hát quen thuộc, nó bắt đầu nhẩm theo bài hát cùng tiếng nấc và nước mắt.
Đúng rồi, nó chỉ là đêm thôi, đêm ko bao giờ thấy được nắng đâu phải ko anh ?
chương 18 : bình minh đến
nó chỉ muốn ngồi lì như thế.
Phone nó rung trên nền đất nghe è è, lần này đã là lần thứ 8 phone nó reo kể từ khi nó thấy chồng nó cùng chị Lan....
- Alô !
- My....em..c.. ó ...s..ao ko ?
Nó nghe tiếng anh dồn dập, đứt quãng, có vẻ như đang thở rất mệt.
- Em ko sao cả.
- Em đang ở đâu ?
- Ở gần nhà em.
- Em ở đó nhé, anh đến ngay.
Tắt máy nó lại ngồi bó gối nhìn vào khỏan ko xa xăm, vô định. Rồi lại cúi đầu nhìn nền đất khô cứng xám xịt. Nước mắt nó lại rỉ ra, đưa tay quệt những giọt nước đang đọng ngày càng nhiều trên khóe mắt. Bất chợt một bàn tay đặt lên vai nó.
- Này cô em xinh đẹp, sao ngồi ở đây một mình vậy ?
Nó giật mình ngước nhìn giọng nói lạ. Một đám thanh niên tóc tai dựng đứng, xanh đỏ đủ màu đang đứng trước mặt nó.
- Này em, sao bọn anh hỏi mà ko trả lời ?
- Bọn mày là ai..?
- Ấy phải gọi là anh mới phải phép chứ em gái xinh đẹp.
Một thằng tóc vàng hoe, bước gần tới vuốt má nó.
- Á, mày làm gì thế?
- Em này xinh quá, đi với bọn anh một đêm nhé, đảm bảo sẽ ko bạc đãi em đâu.
- Tránh xa tao ra.
- Con này, bố mày nói nhỏ nhẹ ko nghe, muốn ăn đấm à.
Nói xong cả bọn, 4-5 thằng vây lấy nó, một thằng kéo tay nó đưa lên xe. - Thả tao ra, thả tao ra.
Nó sợ, nó la hét, nó cố giãy giụa khỏi đám điên ấy nhưng dường như mọi cố gắng của nó đều vô vọng.
- My
Ôi! thề có chúa, nó vừa nghe ai gọi tên nó. Ai thế ? Đến giúp nó đi.
- Bọn mày làm gì thế ?
- Thằng kia, ông mày làm gì đến lượt mày hỏi à ?
Đúng là ông trời còn thương cho cái thân này của nó.
- Thả cô gái ra ngay
- Hahaha, êh tụi bây nó vừa nói cái quái gì thế mày, tao nghe ko rõ
- Tao nói lại, thả cô bé đó ra ngay. Ko thì đừng trách tao
Phong nghiến lên từng tiếng, tay nắm chặt.
- Ôi ! tao sợ quá, hôhôhô. Tao đéo thả đấy, đố bố mày dám đụng đến tao
Vừa nói tên đó vừa vuốt tóc nó.
*** Máu trong người tôi chạy gần đến não, tên chó đểu đó dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình vuốt tóc My ư ?
Tôi điên dại xông đến đấm vào mặt tên chó đó. Những tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì bắt đầu nhào vào hội đồng, nhưng tôi chả sợ. Kinh nghiệm đánh nhau suốt 11 năm qua cũng đủ giúp tôi và My thóat khỏi đám ôn dịch này. Tôi cứ đấm đá, lên gối, từng thằng từng thằng ngã xuống, hòa trong tiếng hỗn độn đó là tiếng My hét. Càng đánh càng hăng, nếu ko phải My ngăn lại thì tôi đã giết luôn bọn ấy rồi.
Đêm khuya, màn sương nhẹ buông lành lạnh, nó và Phong cùng nhau đi dạo sau khi xử xong đám yêu râu xanh kia.
- Anh cừ thật, may mà có anh, ko hôm nay em cũng ko biết mình ra sao. Cảm ơn anh nhiều lắm ^^
- Ế, cảm ơn suôn thế thôi à ?
- Thế anh muốn gì nữa.
Nó nhăn mặt nhìn Phong.
- Ờh thì chút ít cũng phải thưởng cái gì đó động viên tinh thần người nghĩa hiệp chứ, hehehe
- Thế anh muốn sao đây ?
- Đi ngắm hoàng hôn cùng anh nhé ?
Nó ko đáp chỉ mỉm cười, có lẽ bây giờ thiên nhiên sẽ giúp nó dịu bớt nỗi đau trong lòng.
- Anh xem, mặt trời như cái trứng ốp la ấy anh nhỉ.
Nó thích thú chỉ tay về phía đường chân trời với một phần mặt trời vừa mới ló dạng.
- Em ngốc thật, bình minh người ta đẹp thế mà em đem đi so sánh với cái trứng ốp la, so sánh dở tệ,.
- Em thấy giống thế cơ mà. Thế anh thấy giống cái gì ?
Nó trề môi nhìn Phong.
- Gíông em bây giờ đấy.
- Hả ?
- Rất rực rỡ nhưng ko hề chói lòa, vẻ đẹp khiến mọi người đều say mê.
Vừa nói đột nhiên Phong vừa quay lại nhìn nó mỉm cười, ôi trời một nụ cười còn đẹp hơn cả cái vật thể tròn phát sáng nó đang ngắm kia. 5 giây đứng hình nó bắt đầu hiểu hết ý của cái câu nói vừa rồi.
- Hahahaha trông cái mặt em kìa, đừng tưởng anh khen nhé, anh nói đùa thôi đấy. Chúc mừng bạn vừa sập hố bom 10m hahaha.
- Anh dám trêu em àh ! Làm người ta tưởng...... Hôm nay anh sẽ chết với em...
Nó vờ vờ gầm gừ, xoắn tay áo lên và ........rượt tên già ấy chứ còn làm gì nữa.
- Anh chết với em đứng lại...
- Aaaa, hahaha em sẽ ko bao giờ bắt được anh.
- Em bảo đứng lại mà..
Trong bình minh sớm, khuất trong ánh nắng hồng đỏ dịu nhẹ, hai cái bóng bé nhỏ chạy lanh quanh khắp bờ cát cùng tiếng cười ngất vang.
- Ôi mệt quá !... Phù phù... Thôi ko rượt nữa, tạm tha cho anh đấy.
Nó ngồi phịch xuống bờ cát dài, Phong cũng quay lại ngồi xuống cạnh nó. Hai đứa cứ ngồi thế, im lặng nhìn ra biển, nó nhìn đi đâu đó nó cũng chả biết, nhìn ra một hướng vô định, rồi chợt nó lên tiếng phá vỡ khỏang không im lặng
- Anh có bao giờ yêu đơn phương tha thiết một ai chưa ?
Nó hỏi nhưng vẫn nhìn ra biển, như cố tìm kiếm một điểm dừng cho mắt mình.
- Có, yêu rất nhiều nhưng ko thể đến được với người ta, cũng ko thể quên nổi. Tiến ko được mà lùi cũng ko xong.
- Thế cô gái đó có biết anh yêu cô ta ko ?
- Ko
- Sao anh ko thổ lộ cho người ta biết đi ?
- Đã từng rất muốn, rất cố gắng nhưng có lẽ kết quả chắc chỉ là con số 0 thôi.
- Ko thử sao anh biết chỉ là số 0 ?
Nó quay sang hỏi Phong với ánh mắt nghi ngờ. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười nhạt. Phong vừa chồm người ném một hòn sỏi ra biển vừa hỏi nó
Thế còn em ? Sao hôm nay em lại lang thang bên ngòai khuya khoắt thế ? Đêm khuya nguy hiểm như thế nào chả lẽ em ko biết ?
- Chỉ là muốn đi dạo một mình thôi
Nó đáp lại Phong một cách nhẹ tênh nhưng thực ra lòng nó trĩu nặng.
- Chỉ thế thôi àh, anh nghĩ em cần nói nhiều hơn nữa mà.
Nó thở dài, tiện tay ném một cái vỏ ốc làm cho nó trượt dài trên mặt nước.
- Em giống như cái vỏ ốc lúc nãy vậy, đang trượt dài trên một cái dốc ko có dốc, đã cố ko khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em yêu anh ấy nhưng hình như anh ấy ko hề đóai hòai đến em, anh ấy chỉ xem em như một cuộc chơi. Cuộc chơi kết thúc thì anh ấy lại có trò mới.
Nó dừng lại để tim mình bớt nhói đau, mỉm cười chua chát nó lại tiếp tục.
- Mỗi lần anh ấy quan tâm em, em đều cố gắng tìm kiếm lí do để tự biện minh cho anh ấy, em như người chết đuối cứ cố gắng bấu víu vào một cái phao đầy lỗ. Anh thấy em có ngốc và điên ko ?
Mắt nó nhòe đi và nó sắp nấc. Phong kéo nhẹ nó vào lòng, nó bắt đầu run lên. Lại thế, nó lại khóc tiếp, mắt nó gìơ nặng trịch. Khóc thêm nữa chắc nó sẽ giống gấu trúc mất nhưng nó mặc kệ, chỉ lần này nữa thôi, một lần sau cuối này nữa thôi, nó tự hứa sẽ ko bao giờ, ko bao giờ rơi nước mắt vì người đó nữa. Sẽ ko bao giờ nữa!.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!