Chương 4
“Vị công tử này , làngươi tìm lão …”
“Xin chào , là tamuốn hỏi ngươi , quý tiệm có thiếu người làm hay là có cần ngườikhác ngoài hắn hay không ?”
“Không có a ! Công tửhỏi cái này là có ý gì …”
“Kỳ thật cũng khôngcó ý gì ! Ta chỉ muốn tự đề cử mình một lần .”
“Ha ha , công tử thậtsự là thích nói giỡn ! Bổn tiệm không thiếu người làm huống mộtngười giống như công tử bổn tiệm cũng mời không nổi .”
“Ta không có nói đùa, ta nói thật a ! Ngươi có thể không biết. Hiện nay ta hai mươi lăm tuổi, thật không biết là xảy ra chuyện gì , ta tuổi trẻ lực tráng , khôngthể ăn mà lười làm , còn thật sự chịu khó học tập , nhưng mà ,nhưng mà không ai chịu cho ta một cơ hội , ta khổ vì không có lấy mộtcơ hội phát triển lý tưởng khát vọng …”
Vẻ mặt trưởng quầyvốn đang tươi cười , nhưng nghe đến chỗ này , hắn thật sự không thểtiếp tục giả vờ được nữa , nếu không không biết đối phương còn nóiđến khi nào .
“Công tử .” Chủ quầyđúng lúc nói chen vào , cắt đứt lời nói chưa hết của người trẻtuổi kia . “Ngươi gọi lão đến còn nói một lời dài như vậy , rốtcuộc là muốn chứng tỏ điều gì ?”
Trên mặt người trẻtuổi bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười khổ chưa từng thấy trước giờ, “chưởng quầy ,thực không dám giấu diếm , lúc này ngươi không cần tacũng không được . Bởi vì ta … trên người của ta nửa xu cũng không có ,hai bát rượu và tiền thức ăn kia , ta không có cách nào trả a !”
“Cái gì ? Ngươi …”Mặt trưởng quầy tái mét , đỉnh đầu giống như bốc hơi nước.
Người trẻ tuổi nởnụ cười trên mặt , biểu tình ra vẻ đứng đắn “Ta có thể phụ tráchrửa chén ,quét rác , nếu không phụ vặt cũng được …” Hoàng Thi hàmbị biểu tình tức điên của chưởng quầy cho cho buồn cười , nàng vộiđưa tay lên che miệng , ở trong lòng thầm cười trộm .
“Ngươi … Ngươi thật sựlà tức chết ta …” Sắc mặt trưởng quầy xanh mét , không kìm chế đượcquát to một tiếng , “ Tới đây ! Đánh cho ta” Hắn dùng một ngón taychỉ người trẻ tuổi kia .
Ngưởi trẻ tuổi nghethấy trưởng quầy nói dứt khoát ngượng ngạo nằm xuống đất . “Đánhmột trận để rượu trướng cũng được , dù sao chuyện như vậy ta gặpcũng nhiều rồi , cũng không kém hơn lần này .” Khi này chỉ thấy bảytên tiểu nhị như châu chấu vọt tới , mỗi người mặt mày khác ghét ,bộ dạng như muốn đánh chết người .
Chiếu theo biểu hiệncủa bọn họ thì cũng đủ biết được ngày thường nghiêm chỉnh huấnluyện mấy người ăn trắng khẳng định là không ít .
Đám tiểu nhị cầm cônxoay , đang lúc nhấc tay chuẩn bị đánh xuống thì cửa chính tửu lâubỗng nhiên vang lên tiếng thét to của một hán tử : “Mộ Dung công tửđến đây ! Mộ Dung công tử đến đây !” Mộ Dung công tử này không biếtngười như thế nào , chỉ thấy tiểu nhị vội vàng buông côn trên tay ,mang theo nụ cười chân thành , chạy tới bên cửa lớn , lập tức cungkính đón khách .
“Lãng huyh thật sựlà chê cười …” Mộ Dung công tử người theo tiếng xuất hiện . Ánh mắtnhiều người không hẹn mà đồng thời cùng sáng lên , tự động nhìn vềhướng người nọ.
Trời ạ ! Bộ dạngcủa hắn thật đẹp trai! Hoàng Thi Hàm tâm thình thịch nhảy dựng.
Cùng đi vào trong tửulâu có bốn người . Một người đi đằng trước là con trai duy nhất Cô TôMộ Dung thế gia Mộ Dung Tuấn ; tiếp theo là hai thị vệ trẻ tuổi đicạnh , người giang hồ xưng là tả hữu đặc sứ.
Cuối cùng đi vào cửachính là một lão nhân tuổi quá năm mươi , trên lưng vác một rương gỗ ,hắn chính là Trường phòng Mộ Dung thế gia Lưu Anh Thái.
Mộ Dung , Tư Mã , NamCung là tam đại thế gia của võ lâm Trung Nguyên , được người giang hồngưỡng mộ cùng kính nể . Bởi vậy , khi Mộ Dung Tuấn đi vào tửa lâuthì tiểu nhị sẽ dùng loại phô trương này mà cung nghênh , hoàn toànkhông phải việc gì bất ngờ . Huống chi Mộ Dung Tuấn ngày thường đềutạo cầu trải đường rất tốt , muốn nhiều người nghe thấy .
Mộ Dung Tuấn tuổichừng hai mươi hai , dáng người gầy yếu , khí thái anh hùng bức người, ngũ quan trên dưới không hề có chút tì vết , tuyệt đối đáng đượcxưng tụng là một nhân vật soái bạo.
Ban đầu người trẻtuổi nằm trên đất chuẩn bị bị đánh vừa thấy Mộ Dung Tuấn đi vàotửu lâu không khỏi lẩm bẩm một tiếng , “thiệt là! Thế nào thật quámất mặt!” Sau đó hắn chậm rãi đứng lên , vẻ mặt xấu hổ nhìn lên MộDung Tuấn .
“Chưởng quầy ngươingàn vạn lần chớ nên làm ẩu …” Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ DungTuấn mang theo nét cười thành khẩn , nhưng ngữ khí nói chuyện lạinghiêm túc không ngờ “Phóng nhãn khắp võ lâm , phàm là người tronggiang hồ có người nào không biết A Lãng huynh dạo chơi nhân gian , cátính tiêu sái , ngôn ngữ khôi hài .”
“Ta … Ta thật sự làkhông có bạc !” A Lãng lộ ra vẻ mặt khổ sở . “ Mộ Dung lão đệ ,ngươi không rõ , đêm qua ta ở ‘sòng bài’ thua sạch toàn bộ gia sản ,trên người ta lúc này nửa cắc cũng hông có , bất đắc dĩ mới ra hạsách này.”
“Không thành vấn đề ,bữa cơm này để cho tiểu đệ làm chủ thế nào ? Không biết A Lãng huynhcó thưởng tiểu đệ một nặt ?” Mộ Dung Tuấn ảm đạm cười nhưng tuyệtđối thành khẩn .
“Cái này thì …” ALãng ấp úng , đột nhiên ngẩng đầu , lén liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàmmột cái , đồng thời chậm rãi đi lên cầu thang .
Lên lầu hai , hắnkhiến người khác không ngờ tiêu sái bước tới trước mặt Hoàng Thi Hàm, thật cẩn thận nói : “Cô nương , chúng ta thương lượng chút đượckhông?” Hoàng Thi hàm ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái , khôngbiết trong bụng hắn có chủ ý bẩn thỉu gì , lại e sợ hắn làm loạntrêu chọc , cho nên không mở miệng nói chuyện .
“Ta…” Biểu tình A Langcàng nhìn càng chua sót , “Ta thật sự không muốn thiếu nhân tình củahắn , ngươi … Ngươi có thể trả giúp ta bữa ăn này được hay không , tanhất định sẽ mau chóng trả lại ngươi” Nói gì vậy ! Hoàng Thi Hàm âmthầm tức giận trong bụng
Hắn không biết mình ,dựa vào cái gì mà đưa ra cái yêu cầu này? Nếu mỗi người ăn cơm đềumuốn kêu nàng trả tiền , như vậy thiên lý ở đâu ?
“Bênh thần kinh!”Hoàng Thi Hàm trừng mắt liếc hắn một cái
“Bệnh thần kinh ? Đâylà ý gì ?” A Lãng thì thào tự hỏi : “Cô nương , đồng ý hay khôngcũng chỉ là một câu mà thôi.” Hoàng Thi Hàm không liếc mắt nhìn hắnmột cái , “Tiểu nhị Phiền người lại đây tính tiền” A Lãng không ngờnàng lại phản ứng vậy không khỏi hơi bị sửng sốt , nhưng rất nhanhlấy lại tinh thần , một mình ủ rũ đi xuống lầu . “Thiệt là ! Bâygiờ giang hồ đồng đạo sao một chút lòng từ bi cũng không có , lạitàn nhẫn muốn xem ta nằm trên đất bị đánh…” A Lãng trề môi lẩm nhẩmmột tràng dài , cuối cùng mới hướng về phía Mộ Dung Tuấn nhếch mépcười ngây ngô . “Nói nửa ngày cũng là Mộ Dung công tử tốt … Tiểu nhị, nhanh giúp ta đưa hai món nhắm rượu , ngoài ta mang mười cân Hoa điêuMộ Dung công tử mời khác .”
“Hừ ! Thật là mộttên vô lại không biết xấu hổ!” Hoàng Thi Hàm trong lòng nghĩ như vậylập tức trả tiền , rời khỏi Khai Phong đại tửu lâu.
Ước chường khoảng haikhắc sau , Hoàng Thi Hàm đã đi tới Long Môn khách điếm , muốn thuê mộtgian phòng lớn , dự định tìm nơi ngủ trọ đêm nay.
Suốt bảy ngày trướcđấy , Hoàng Thi Hàm tuy rằng chạy không ít đường , ngươi cũng khôngbiết thế nào là mệt mỏi nhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hộiđược đi thăm đại Tướng Quốc Tự . Huống chi ngày mười năm tháng hámcòn lâu mới tới , nàng rất tim mình nhất định đến kịp hẹn.
Hoàng Thi Hàm đã lâuchưa được thấy qua chăm đệm giường chiếu sạch sẽ , lúc nãy đã sớmkhẩn cấp vứt bao quần áo trên vai xuống , giống như bay nhảy bổ vềphía giường , đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười khờ dại lâu chưathấy.
Nàng nửa nằm nửangồi ở trên giường , nhớ tới cảnh ngộ của bản thân không khỏi dởkhóc dở cười . Nàng không những mạc danh kỳ duyên đi tới Minh triều ,thậm chí còn trở thành một người võ công cao cường trở thành truyềnnhân Kiếm Hậu , nàng còn có thể phát sinh kỳ ngộ nào nữa hay không ?Chính nàng cũng không rõ .
Nghĩ đi nghĩ lại ,nàng bỗng nhiên nghĩ đến Mộ Dung công tử làm trái tim nàng đập rộnlên kia.
Tuy rằng Hoàng ThiHàm không rõ bối cảnh gia thế của Mộ Dung công tử nhưng không thể phụnhận là đã bị khí độ độc đáo cùng khuôn mặt tuấn tú không chút tìvết kia làm cho thu hút .
Trên cơ bản , nam nữcũng là một loại động vật , hai bên đều có thể trong vô thức hấpdẫn ánh mắt người khác hoặc là bị đối phương hấp dẫn . Đấy là mộtloại phản ứng rất vi diệu giữa giống đực và giống cái , chỉ cần làlòai người , có rất ít người có thể thoát khỏi cái định luật này.
Đột nhiên , một hồitiếng đập cửa vang kéo Hoàng Thi hàm đang trong tưởng tượng về thếgiới thực .
“Người nào ?” HoàngThi hàm xuống giường , đi đến mở cửa phòng , người tới thì ra làtiểu nhị. “Có chuyện gì không ?” Tiểu nhị cười nói : “Cô nương , nướctắm đã chuẩn bị ổn thỏa.” “Được ,cám ơn ngươi .” Hoàng Thi Hàm ngẫmlại thấy không đúng , tiếp đó lại hỏi : “Gian tắm rửa ở đâu?” Tiểunhị xoay người lấy tay chỉ nơi cuối cùng : “Ở chỗ đó” “Ừ , tôi đãbiết” Hoàng Thi Hàm gật đầu , “Không có chuyện của ngươi nữa , ngươiđi làm việc của ngươi đi!” “Tiểu nhân cáo lui” Dứt lời , tiểu nhịchuyển động lập tức lui xuống.
Chờ tiểu nhị đi rồi, Hoàng Thi Hàm quay lại phòng , lấy túi ngân lượng trong túi ra ,giấu dưới gối ; sau đó mở tay nải , lấy ra quần áo để thay , thongthả bước khỏi phòng nghỉ đi đến nơi cuối hành lang .
Sau khi đẩy cánh cửa, lọt vào trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một thùng gỗ cao nửangười đặt ở trong góc so với tưởng tượng của nàng không khác mấy .
Gian phòng tắm nàylớn chừng ba bình , ngoại trừ một cái thùng gỗ , một gáo gỗ vàmột miếng giống như nhựa cây gì đó ra , mặt khác thì không còn vậtgì .
Hoàng Thi hàm đặtquần áo ở một góc , cầm lấy đống nhựa cây gì đó lên hít hà , mộtmùi thơm ngát lập tức xông vào mũi.
Kiếm cả buổi , thìra vật này là xà phòng . Hoàng Thi Hàm âm thầm cảm thấy buồn cười ,đồng thời tự đáy lòng bội phục sự thông minh của người xưa.
Nàng chậm rãi cởixiêm y , cầm lấy gáo gỗ xối thân thể , sau đó cầm lấy cục xà phòngchà lau thân thể nhưng không thấy bọt gì.
Chờ đến khi thân thểcủa nàng hoàn toàn được tẩy sạch thì nàng mới đi vào trong thùnggỗ . Trong chốc lát , thân thể của nàng đã hoàn toàn chìm vào trongnước , chỉ lộ ra một khoản đầu.
Nàng ngầm hít mộthơi , đem chân khí trong cơ thể ngưng tụ bên trong đan điền sau đó dùnglục thúc bên trong , chỉ một thoáng tứ chí gân cốt tuyền đến mộtloại khoan khoái trước giờ chưa có.
Sau khi hành công xongmười hai vòng , nàng chậm rãi phân tán nội lực đi sau đó mới đứnglên , như đóa sen thanh tú nở trên mặt nước bước ra từ thùng gỗ.
Khoảng hai khắc sau ,nàng đã thay xong quần áo , với thân thể sạch sẽ cầm quần áo cũphơi ở xào trúc phía sau viện xong , khi này mới quay về phòng.
Lúc này thân nàngmặc trang phục màu thủy lam , mái tóc như thác nước vân để xõa trướcngực , trên gương mặt hiện lên hai chấm đỏ ửng , nụ cười ngọt ngàođộng lòng người.
Tính lại , nàng đãlâu rồi chưa hảo hảo ăn bữa cơm , thoải mái khoan khoái tắm rửa mộtlần , yên ổn nằm ngủ trên một cái giường , nụ cười trên mặt khi nàyvề đêm càng đậm.
Nhưng , trong lúc nàngđẩy cửa phòng ra , bước vào trong thì nụ cười trên mặt nàng bỗngcứng ngắc ; nàng đã hoàn toàn không cười nổi.
Trong phòng được baophủ lên một mùi rượu thoang thoảng , không cần phải nghĩ nhiều , vừarồi nhất định có người thừa lúc nàng đang tắm lén lút xâm nhập vàophòng , nếu vậy …
Hoàng Thi Hàm khôngdám nghĩ nhiều thêm nữa , thân mình lướt một cái đi đến bên giường ,cầm gối đầu lên . Quả nhiên không sai! Bọc kim ngân dưới gối đã khôngcánh mà bay , nhưng lại có một tờ giấy , chữ việt như rồng bayphượng múa.
Gửi cô nương đại tựđại bi
Bởi vì tình hìnhkinh tế tại hạ không tiện , cố xin tạm mượn bạc cô nương dùng mộtchút , ngày sau ổn thỏa xin trả gấp bội . Đại ân đại đức , cảm kíchvô cùng.
Tri danh* không thểnói (nổi tiếng)
Không ! Không thể nào! Hoàng Thi Hàm hoảng , cả người như rớt vào trong sương mù , hoàntoàn tìm không thấy bờ.
Mặc dù vừa rồi nàngđang tắm . nhưng nàng tai thính mắt tinh sao lại có thể không pháthiện ra bọn đạo chinh xâm nhập trong vòng hai mươi trượng , hay là võcông của người đấy cao cường , còn xa hơn cả nàng ? Hay là …
Hoàng Thi Hàm khôngmuốn lãng phí trí tuệ của mình , bởi vì mất đi lộ phí chẳng khácgì mất hết thảy . Không có bạc , sau này nửa bước khó đi , cuốicùng kêu nàng lưu lạc đầu đường , còn nói cái gì mà hành hiệptrượng nghĩa, trừ cương tế nhược đây ? *( trừ mạnh giúp yếu)
Điều quan trọng nhấtbây giờ chính là phải tìm ra tặc tử kia , đoạt bạc bị trộm về ,hảo hảo giáo huấn hắn một phen . Nhưng mà cái tên Tri danh không thểnói là ai đây?
Tri danh không thể nói? Tri danh không thể nói … Hoàng Thi hàm trầm tư , rất nhanh nàng nghĩđến một tên cặn bã có khả năng nhất.
Biểu tình mơ hồ trênmặt hắn thoáng chốc thay đổi thành một nét cười lạnh thoáng hiện ,tám phần chính là hắn ! nàng vừa lẩm bẩm tự nói vừa cầm tay nảiđể dưới chân giường .
Cung may tay nải vẫnchưa mất . Kẻ cắp hiển nhiên là người trong nghề , rõ ràng phân biệtđược trong bao quần áo không đặt ngân lượng , nhưng cũng bởi vì vậtmà Phục Ma Kiếm Lão thái bà truyền cho nàng mới không bị đối phươngtrộm đi , nếu không hậu quả khẳng định khó lường .
Thật sự là tức chếtta ! Hoàng Thi Hàm tức giận đến mức sắc mặt thay đổi mấy lần , lậptức mở cửa sổ , thân hình lướt một cái như luồng khói hẹ bay khỏiphòng , trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối.
Trong Đại thông đổphường tiếng người sôi nổi , vạn đầu dúi vào , rất náo nhiệt .
Bình tĩnh nhìn lạimọi chuyện , chỉ thấy bên phải trong đổ phường , có một mười haingười ngồi một bàn tròn lớn , bên cạnh có một đám người vây quanh ,nhưng thật sự ngồi ở trên bản đổ lại chỉ có một người – A Lãng.
Bàn tròn mười haingười này là Đại thông đổ phường chuẩn bị dùng để ra tay với nhữngkhách nhân hào phóng xa xỉ , nếu đổ vào không đủ mười tám lượng thìkhông thể ngồi xuống , chỉ có thể đứng một bên quan sát.
“Tây Bát Nhạc huynh ,ngươi sao vậy?” A Lãng nhìn chằm chằm vào một lão già ở mặt bàn bênkia , thần thái hào hứng , vẻ mặt tiểu nhân đắc ý .
Bộ dạng của hắnhiện tại , cùng với lúc ở Khai Phong đại tửu lâu không bạc trả tiềnthì cách biệt một trời một vực , đã thấy trước mặt hắn chất mộtđống ngân phiếu cao gầ lên cùng một núi nhỏ bạc trắng , nhìn tìnhhuống thì đêm nay thủ khí của hắn không tệ , khẳng định là thắngkhông ít.
Lão già sắc mặttrắng bệch , hai tay cầm áp bảo * ( một loại đồ dùng để đánh bạcthời xưa) toàn thân giống như phát bệnh sốt rét run rẩy không ngừng .“A … Lãng công tử , lão …”
A Lãng nở nụ cười ,ra vẻ khó hiểu nói : “Tốt xấu gì ngươi cũng phải buông áp bảo ra ,ra mới đổ vào được , nếu không ván này sao có thể tiếp tục nữa?”
“ A Lãng công tử ,người hôm nay đã thắng được không ít …” Lão già bày ra bộ mặt đắngnhư khổ qua , “thật sự đã thắng được không ít , chi bằng dừng tay từđây”
“Hắc hắc , ngươi nóinghe thật hay đó!” A Lãng bày ra vẻ mặt chán ghét “Sao ngươi không suynghĩ trường hợp như hôm qua , ngươi thẳng hết tài sản của ta , hại tahôm nay cả tiền ăn cũng không có , còn thiếu Mộ Dung Tuấn một nợ nhântình.” Sắc mặt lão già càng thấy chua sót hơn “ A Lãng công tử , hãocũng chỉ là người ăn cháo cầm hơn để sống qua ngày .” A Lãng cắtđứt lời của hắn “Tốt lắm ! ngươi đi tìm chưởng quầy của ngươi ra , tacùng hắn đối đổ , nếu hắn thua , việc không nói có thể nói chứ!”
Lão già còn khôngkịp trả lời , bức rèm phía sau cửa leng keng vang lên , một gã trungniên mập lùn . “ Lãng lão đệ quả nhiên không đơn giản , chỉ mới quamột ngày đã hạ cố đến tệ điếm gỡ vốn”
A lãng ngoài cườinhưng trong không cười nói : “từ chỗ nào mất thì từ chỗ đấy lấy trởvề , mọi người không phải đều nói như vậy sao ?”
“Hảo! Thật hay!” Gãtrung niên ục ịch ha ha cười . “Sảng khoái ! Sảng khoái ! Như vậy Lãnghuynh chuẩn bị đánh cuộc thế nào đây ?”
“Thì một phen thẳngthua , ta hạ toàn hộ!” A lãng ngay cả một chút lo lắng cũng không có, đem ngân phiếu trên mặt bàn đẩy về phía trước như thể toàn bộ đồtrên bản chỉ là đá , giấy vụn.
Bắp thịt trên mặttrung niên ục ịch co giật một hai cái sau đó gật đầu nói : ‘Được ,tệ điếm xin nhận của Lãng huynh ! Dứt lời , hai tay của hắn nâng ápbảo lên , nhoáng một cái , rung động hai cái , ước chường mười bảy ,mười tám . lúc này mới hạ áp bảo xuống bàn.
Phàm là người đi lạitrên giang hồ , có người nào không biết người trung niên ục ịch nàykỳ thật chính là Đổ vương Dư Bàn Tử thanh danh lan xa . Nghe nói hắnđổ gần ba mươi năm , chưa bao giờ thất thủ . Bởi vậy , lúc náy hắntự mình áp trận , nhiều người lập tức xông tới ; người chơi bạckhông ngờ có thể tận mắt nhìn thấy kỹ thuật cao siêu của Dư Bàn Tử, việc này chẳng lẽ không phải là cơ duyên khó mua được hay sao .
Vẻ mặt A Lãng vẫnthản nhiên ngồi nguyên cô , nụ cười tà trên mặt thoảng thoảng dù aicũng không thể nào đoán biết . “Ta mua đại.”
“Đại?” Dư Bàn Tửthần sắc không thay đỏi , “Lãng huynh khẳng định mua đại , không đổi ý?” A Lãng lắc đầu , “ta làm việc luôn rõ ràng , hơn nữa tuyệt đốikhông hối hận .”
“Được !” Dư Bàn Tửquát to một tiếng , tay phải từ từ vươn tới chỗ cái bát , nhẹ nhàngxốc một cái , mở bát.
Ba khối xúc xắc balục yên ổn nằm ở đấy chén , mười tám điểm , đại; Dư Bàn Tử thầnsắc đột nhiên đại biến , phút chốc xanh mét.
“Không ! Không có khảnăng …” hai mắt Dư Bàn Tử lồi hẳn ra , trừng mắt nhìn ba khối xúcxắc , như thể không tin được chuyện này.
Vừa rồi hắn trảobát đã dùng nội lực vừa thô vừa thu , làm cho xúc xắc trong bátcùng quay một mặt , trở thành ba nhất , thế nhưng một lát sao lạibiến thành kết quả thế này , hắn nghĩ hoài không ra.
Nhìn tầm vóc như DưBàn Tử cũng có thể hiểu rõ nội công của hắn đã đạt tới cảnh giớinào … chẳng lẽ thanh niên tên A Lãng trước mắt giấu nghề , giả trư ăncọp?
Vừa rồi khi hắn đangđưa tay bắt bát xuống đồng thời A Lãng cũng đẩy ngân lượng trên bàn ,chẳng lẽ chính là trong khoảng khắc đó hắn động tay chân?
Dư Bàn Tử đang lúchết sức trầm tư , A Lãng đã hắc hắc cười mỉa , “Thật là xin lỗi ,đa tạ…” Thần sắc hắn vẫn không đổi ngồi một chỗ . “Không biết nhàcái quý tiệm còn muốn tiếp hay không , buổi tối hôm nay ta còn chưađổ đã ghiền đâu!” Tuy rằng hắn cười hì hì nói ra lời này nhưng trênthực tế lại chan chua cực điểm . Ngay cả người chỉ huy Đại thông đổphường Bàn Tử cũng thua , trên đời này còn có người nào có thể quađược hắn ?
Nhưng mà , một chuyệnkhiến người khác không thể tin đột nhiên phát sịnh , bởi vì phía sauhắn truyền đến một tiếng quát của nữ tử “ Ta tới đổ cùng ngươi !” ALãng quay đầu , vừa nhìn . “Ngươi …” Thần sắc hắn không chỉ đại biến, thậm chí cả tiếng nói cũng run rẩy.
Đứng ở sau hắn chínhlà Hoàng Thi Hàm . Từ đống ngân lượng trước mặt hắn , nàng dễ dàngphát hiện miếng vàng lá óng ánh . Vàng lá không mọc cánh được chonên không có khả năng tự bay đế Đại thông đổ phường ; đáp án chânchính lúc này đã được công bố.
Hoàng Thi Hàm khôngđợi hắn nói xong , tay phải đột nhiên duỗi ra nhanh như chớp , với vềphía cổ tay phải hắn , cười nói : “Sao ? Ta không thể đổ cùng ngươi ?”Trên mặt A Lãng tuy là đang cười nhưng bất luận là ai đều có thểnhìn ra nét cười của hắn thập phần miễn cưỡng . “Hai vợ chồng chúngta có gì phải đổ , không phải để người ngoài chế giễu sao?” Khi nóichuyện , hắn nhếch miệng trừng mắt nhìn mọi người , diễn cảm thậpphần tà khí.
Hoàng Thi Hàm vừamới ra tay chế trụ mạch môn cổ tay của hắn , tuy rằng không sợ hắnchạy trốn nhưng mà sợ hắn nói lung tung . Nàng lập tức âm thầm hítmột hơi , thanh âm như tiếng muỗi truyền đến : “Nếu ngươi không muốn chongươi ngoài cười nhạo , ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài!” A Lãng khẽthở dài một cái , gật đầu , “hảo , ta đi với ngươi” hắn lập tứcđứng lên , cao giọng nói: “Dư lão đại … Chỗ ngân phiếu , ngân lượngnày ngươi tạm thời bảo quản giúp ta , chờ lần tới nếu có đi qua KhaiPhong thì sẽ thu hội lại.” Nói xong , hắn tùy tay cầm mấy thỏi bạcnguyên bảo , vàng lá cùng một chồng ngân phiếu. “Hiện tại vợ chồngchúng ta có chuyện phải nói , cáo từ!” Chỉ cần là người đi lạitrong giang hồ đều biết , A Lãng – người này làm việc , nói chuyệnhoàn toàn không theo lẽ thường . Nhiều người chỉ thấy là Hoàng ThiHàm xuất hiện , gián đoạn bán bài này ; hoàn toàn không rõ haingười này rốt cuộc là có quan hệ gì.
Hoàng Thi Hàm lúcnày nổi giận trong bụng nhưng lại không muốn nổi bão ở nơi này , vởivậy lúc này theo sát phía sau A Lãng , sắc mặt thật sự không tốt.
Trái lại A Lãng thìđiềm tĩnh khác thường , trên mặt mang theo một nụ cười kỳ lạ , ởtrong trường hợp này hắn cư nhiên vẫn còn cười được ?
A Lãng đi phía trước, Hoàng Thi Hàm theo sau hắn , cách nhau khoảng a bước , mãi cho đếnkhi hai người tới đường cái đôg đúc hàng rong thì tình huống bỗngnhiên có thay đổi.
Khi A Lãng đến gầnmột hàng ròng thì hắn lấy từ trong quần áo ra một đống bạc vun;bạc vụn rơi xuống đất , tiếng vang lập tức hấp dẫn đãm người nhấnnháo tới cao độ .
“Mọi người mau tớinhặt bạc !” A Lãng kêu lên một tiếng , mọi người không chút do dự ,tức thì như đám châu chấu lao đến.
A Lãng nhìn tình thếkhông thể để lỡ mất , lập tức nhảy qua băng ghế , giống như chó chạynhà tang bay thẳng về hướng ngoại thành.
Lúc này , chỉ thấyHoàng Thi Hàm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng , giỏi cho một tên tặctửu , ta lại muốn xem ngươi có thể chạy tới đây ! Nàng nhún chân mộtcái , bất chấp những người ở trước mặt thi triển tuyệt thế khinhcông kinh thế hãi hùng , toàn thân như một con chim đại bàng dương cánhlướt qua đỉnh đầu mọi người , sau đó gắt gao đuổi theo hướng A Lãngchạy .
Vô số nóc nhà , ngọncây lướt qua chân Hoàng Thi Hàm . Ước chừng khoẳng nửa khắc đồng hồqua đi , bóng lưng A Lãng đã rõ ràng trong tầm mắt.
Hai người cách nhautầm mười trượng , như thể khoảng cách duy trì đã giảm một chút ,mãu đến khi trước mắt đã hoàn toàn không thấy nhà cửa thì Hoàng ThiHàm mới mãnh liệt hít một ngụm chân khí , thân thể mềm mại như mũitên vọt về phí trước.
Trong chớp mắt ,khoảng cách đã không quá năm trượng . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm chỉcần thêm sức lực , không lo tặc tử kia thoát khỏi tay , lập tức đemnội lực phát huy đến cực hạn , lướt đi như hình với bóng cùng ALãng.
Trình độ khinh côngcủa A Lãng hình như cũng không kém , một trận gió phi như điện , nhẹnhàng thổi như sương khói hướng về bên trái rừng cây . động tác nhanhchóng , một chút cũng không dừng.
Hoàng Thi Hàm cũngkhông quên lời căn dặn mà Lão thái bà nói nhiều lần ‘giặc cùngđường chớ đuổi’, ‘gặp rừng đừng vào’ , nhưng từ lúc nàng rời khỏiThái Hành sơn tới nay cũng chưa gặp loại tình hoáng này , hơn nữatrên người nửa phân bạc cũng không có , nếu không mang bạc về , saunày sống thế nào qua ngày?
Bởi vậy , nàng cơ hồngay cả chút lo lắng cũng không có , liền khẽ quát một tiếng : “Đứnglại!” chân điểm một cái , nàng đã tiến vào khu rừng không biết tên.
Trong rừng cành látươi tốt , che đi ánh trăng , đưa tay khó nhìn thấy năm ngón.
Hoàng Thi Hàm cườilạnh một tiếng , cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển , ta cũngsẽ tìm ra ngươi! Nàng ngưng thần nín thở , âm thầm thăm dò động tĩnhbốn phía ; đáng tiếc trong rừng tối đên như mực , tặc tử kia lạitránh ở chỗ tối , bởi vậy không nghe thấy tiếng động gì.
“Ta biết ngươi ở trongrừng , mau ra đây!” Hoàng Thi Hàm khí tụ đan điền , cao giọng nói.
Nàng sắc nhọn nhìnlướt qua bốn phía , bỗng nhiên ngầm lên một tiếng , tả chưởng ra ,người đồng thời cũng đánh tới bụi cây bên trái.
“Trời ạ! Thật hung dữa!” Người theo tiếng hiện ra , đã thấy A Lãng bất ngờ dựng thân , hữuchưởng nhẹ nhàng vung lên , phịch một tiếng , thân người không khỏi luinon nửa bước.
Hoàng Thi Hàm dù chưabị chưởng lực của hắn gây thương tích , nhưng lại bị phản ứng cùngchưởng lực của hắn làm hoảng sợ . Tặc tử này nội lực thật cao !Nàng lập tức ngầm vận tám phần công lực , vận sức chờ phát động .
A Lãng như bị chưởnglực của nàng rung động đến huyết khí ngùn ngụt , sắc mặt lúc nàytái nhợt , thần tình khổ cùng.
“Ngươi không chỉ hungdữ , võ công cũng không yếu .” A Lãng kiếc mắt nhìn nàng một cái ,giống như thì thào tự nói . “Xem ra đêm nay ta khó có thể thoát thân …Cô nương , bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì , ngươi không phải muốncược với ta một ván sao ? Tại sao lại …”
“Ngươi câm mồm” HoàngThi Hàm nổi giận quát một tiếng , “ta với ngươi vốn không liên quan ,là ngươi vô cớ trộm bạc của ta đi , ta tuyệt đối không tha cho ngươiđược .”
A Lãng than nhẹ mộttiếng , “đều là bằng hữu . Ta chỉ tạm thời mượn bạc của ngươi dùngmột chút , cũng không phải không trả ngươi , ngươi tội gì phải tứcgiận tới vậy a!” Tiếng vừa hạ , từ trong lồng ngực lấy ra một chồngngân phiếu , ngân bảo , một miếng vàng lá , đang muốn mở miệng nóigì đó thì không lường được thân mình lảo đảo một cái , ngã ngồitrên mặt đất.
Khóe miệng của hắnđột nhiên chảy một dòng máu tươi , “ta trả lại ngươi là được.” Tiếptheo đưa vật gì đó trên tay đặt trên mặt đất , hai mắt không hề chớpnhìn nàng.
Nhìn bộ dạng đángthương kia , Hoàng Thi Hàm không đành lòng . Dù sao hắn chỉ là mộttặc tử bé nhỏ không đáng nói , vừa rồi mình ra tay thật sự quánặng ,vạn nhất vì vậy mà hắn bị mất mạng , như vậy sát nghiệp củamình có tăng thêm hay không đây?
Hiện giờ nàng đã làtruyền nhân Kiếm Hấu , nàng không muốn tiếp nối phương thức làm việccủa Kiếm Hậu ngày trước trong giang hồ . Tìm chỗ khoan dung mà độlượng , như vậy có phải la sẽ càng khiến người khác khen ngợi sao .
Ai , quên đi ! hà cớgì phải tính toán với một tặc tử đã đầu hàng . Thế chẳng phải làhạ thấp thân phận của mình hay sao . Suy nghĩ đến đây , khúc mắc củaHoàng Thi Hàm đã được tháo gỡ , lập tức tản đi nội lực , tiến từngbước một về phía hắn.
Nàng nhặt bạc dướiđất lên , “ Ta chỉ cầm đủ của ta …” Lời của nàng còn chưa nói xong ,A Lãng đang ngã ngồi trên mặt đất không hiểu sao bỗng nhiên bật dậynhư mũi tên đánh về phía nàng , dễ dàng điểm trụ lời nói của nàng. Trong tích tắc , Hoàng Thi Hàm đã không thể động đậy.
“Ngươi …” Hoàng ThiHàm tức giận đễn mức sắc mặt thay đổi mấy lần.
A Lãng lau đi vết máubên khóe miệng , trên mặt lại lộ ra nụ cười đặc thù , “Vì muốn diễntrò này cho tốt , cả đầu lưỡi ta cũng cắn , ngay mai chắc không cócách nào uống rượu rồi .”
“Ngươi …” Vừa thấydiện mạo tà ác của hắn , Hoàng Thi Hàm không khỏi nện thình thịch ,nghiến răng nghiến lợi nói “Ngươi muốn làm gì ?”
A Lãng không đáo ,ngược lại đem ngân phiếu trên mặt đất cất toàn bộ vào trước ngực ,sau đó mới nhe răng cười nói “Ngươi là nữ , ta làm nam , cô nam quả nữở một mình trong rừng , ánh trăng làm chứng , mặt đất làm giường ,ngươi nói ta muốn làm gì .”
Hoàng Thi Hàm ngay cảcơ hội mở miệng mắng hắn cũng không có , hắn đã một phen ôm lấy thânthể của nàng , hướng rừng cây trong đêm khuya bay đi.
Chúc các bạn online vui vẻ !