Hàn Duy có vẻ bối rối thực sự. Cậu lảng tránh vấn đề:
- Chuyện quan trọng giờ là sức khỏe của chị Hải Vi. Em nghĩ tất cả chúng ta nên ra về, để chị ấy nghỉ ngơi. Hải Vi đang mệt mà.
Trong lòng Hải Vi cũng rất muốn biết chuyện Hàn Duy quen mình là như thế nào, nhưng cô lại nói:
- Đúng đó. Tôi mệt rồi. Mọi người thông cảm về giùm cái.
Mọi người có vẻ không bằng lòng, nhưng đều nghe lời Vi ra về. Hàn Duy cố nán lại định nói gì đó với Vi, thì bị Thiên Vũ lôi đi: “Cậu bảo tất cả phải về cơ mà, đi thôi.”
Hải Vi lại đắp chăn chùm kín người với bao suy nghĩ miên man trong đầu, mặc Mai Thu đang luyên thuyên cái gì đó.
Một lúc sau, có tin nhắn của Hàn Duy gửi tới: “Em có mua ít thuốc treo ngoài cổng. Chị ra lấy vào nhé!”.
Hải Vi chạy vội ra cổng xóm trọ, cánh cửa sắt vẫn đóng, một túi nhỏ màu trắng còn khẽ đung đưa trên đó. Vi mở cổng chạy ra ngoài thì không thấy bóng dáng Hàn Duy đâu nữa cả.
Rút cuộc, vẫn là cậu ấy thật lòng quan tâm đến mình. Trong lòng ngập tràn niềm vui, Vi nhắn tin: “Cảm ơn em. Về cẩn thận nha!”. Tin nhắn đáp lại: “Em sẽ trả lời thắc mắc của chị sau, chị nghỉ ngơi đi nhé!”
Buổi sáng Hải Vi rón rén bước vào nhà sau khi cô giúp việc mở cổng. Cô rất sợ đập mặt Bảo Nguyên và Thiên Vũ giờ này. May mắn làm sao cô giúp việc nói, hai người đó hôm nay đều đi vắng. Nhưng buồn thay, hôm nay là chủ nhật mà Hàn Duy lại phải tới trường vì hoạt động gì đó.
Hải Vi lên tầng 2 dọn phòng. Cô mở cửa bước vào căn phòng của cậu ba. Trước giờ đâu hề biết đây là phòng của Hàn Duy.
Vẫn là những thứ quen thuộc: Chiếc giường mềm mại với tấm đệm và những chiếc gối kẻ ca rô xanh, bức tranh phong cảnh treo trên tường, Bộ bàn ghế ở gần cửa sổ, chiếc tủ quần áo lớn…Nhưng sao hôm nay mọi vật đều trở nên thật dễ thương. Hải Vi tưởng tượng ra cảnh Hàn Duy đã hiện diện ở nơi này và cảm thấy rất vui.
Lau dọn thật kỹ lưỡng căn phòng của Hàn Duy xong đâu đấy, Hải Vi đành chuyển sang phòng Bảo Nguyên. Khi mở ngăn bàn ra, cô thấy trong đó có 1 bông hoa hồng, cùng một tấm thiệp. Hải Vi tò mò giở tấm thiệp ra, trong đó có viết: “Hoa hồng này dành tặng em đó. Mong rằng mỗi sáng đều được nhìn thấy nụ cười của em, Hải Vi ạ!”
Lần đầu tiên trong đời được 1 người con trai tặng hoa kèm theo những lời nói ngọt ngào, Hải Vi thực sự cảm thấy vui. Cô cầm nụ hồng lên, khẽ hít một hơi thật sâu hương thơm của nó.
Bảo Nguyên thực sự có ý với mình sao? Gía mà nụ hồng này là của Hàn Duy thì tốt biết mấy!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hải Vi. Mai Thu ở đầu dây bên kia nhanh nhảu nói:
- Vi ơi. Mày đã được trả thù rồi?
- Sao cơ?
- Thiên Vũ vừa bắt tao đi cùng, tới trường của Hàn Duy để nhận mặt bọn đã đánh mày với Phương Lan hôm qua. Sau đó đàn em của Thiên Vũ đã dạy cho bọn kia một bài học rồi. Nhìn con bé đó xanh mặt mà tao hả hê quá!
- Trời đất. Lại đánh nhau à. Oan Oan tương báo khi nào mới dứt đây. Sao mày không nói tao biết sớm.
- Thiên Vũ không cho tao nói. Mày đã đòi được công bằng rồi, không phải ấm ức nữa nhé. Con nhỏ đó nói không dám động tới tụi mình nữa đâu.hehe.
Hải Vi chẳng thấy vui tí nào, đành rằng bọn kia đáng bị trừng phạt, nhưng đánh nhau đâu phải là biện pháp tốt. Bọn chúng cay cú, lại trút tội lên đầu Hàn Duy thì chết. Nhưng con nhỏ đó thích Hàn Duy mà, chắc nó không nỡ động tới cậu ấy đâu. Hy vọng là vậy.
Thiên Vũ trở về nhà, vừa nhìn thấy Hải Vi đã sốt sắng hỏi: “Cậu vẫn khỏe đấy chứ?”
Hải Vi nhìn Thiên Vũ một cái rồi nói: “Tớ khỏe! Vừa mới nghe Mai Thu kể chuyện cậu tới trường Hàn Duy…
- Định cảm ơn tớ hả? Không cần đâu-Thiên Vũ cười.
Hải Vi nói:
- Tớ chẳng thích giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực. Nhưng dù sao cậu cũng có ý tốt, vì Phương Lan…
- Vì cả cậu nữa đấy. Tớ biết cậu không thích đánh nhau, nhưng trường hợp này là đặc biệt, không tính. Từ giờ trở đi, tớ sẽ không đánh nhau nữa đâu. Cậu yên tâm!
Thiên Vũ nói rồi đi thẳng lên lầu, Hải Vi chỉ biết nhìn theo không nói câu gì.
Cậu ta sẽ thực hiện được những điều mình vừa nói chứ? Làm được như thế thì tốt.
Có lẽ cậu vì Phương Lan nên mới trả thù bọn họ, nhưng dù sao vẫn cảm ơn cậu. Xưa nay tôi chưa được người ngoài bênh vực bao giờ.
Tan giờ làm, Hải Vi thong thả bước trên con đường quen thuộc, mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Lúc này trong lòng Vi có chút thất vọng. Bởi vì cô mong được gặp Hàn Duy mà cậu ta vẫn chưa đi học về.
Trong vườn nhà ai đó có 1 loài hoa rất đẹp. Một nhành hoa lách qua hàng rào sắt vươn ra vỉa hè rung ring theo gió. Hải Vi lại gần, khẽ hít một hơi thật sâu hương thơm của nó. Loài hoa gì mà thơm vậy không biết. Chợt nhớ ra bông hồng Bảo Nguyên tặng mình vẫn còn nằm trong ngăn bàn như cũ. Tại lúc cô đang định cất nó vào túi mang về thì Thiên Vũ lại bước vào, nên cô quên béng đi mất. Không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Vi vừa đi vừa nghĩ thì bỗng nhiên:
- Này, sao dám bẻ hoa nhà tôi. Đứng lại ngay.
Hải Vi giật mình vì tiếng nói ấy, quay lại thì nhìn thấy Hàn Duy với nhành hoa trên tay, miệng thúc giục: “Chị lên xe mau lên!”, rồi đưa nhành hoa cho Vi nói: “Tặng chị đó!”
Hải Vi cầm hoa, nhảy lên xe. Hàn Duy ra sức đạp, phóng nhanh ra đường cái lớn, thoát khỏi sự truy đuổi của ông chủ nhà trồng hoa.
Xong, Hàn Duy thở phào, cười nói: “Hú hồn!”
Hải Vi cũng cười : “Lần đầu làm ăn chộm, sợ thật đấy!”
- Đây đâu phải ăn chộm, là ăn cướp đó!
- Em lưu manh thật!
- Chị cũng là tòng phạm mà.
Tim Hải Vi vẫn lỗi nhịp từ lúc nhìn thấy Hàn Duy tới giờ. Cô nhìn nhành hoa rồi đưa lên mũi ngửi hương thơm đặc biệt của nó. Một lúc sau, Vi mới nhớ ra chuyện cũ:
- Chuyện chúng ta quen nhau là thế nào nhỉ? Em không giấu chị điều gì nữa chứ?- Hải Vi rụt rè hỏi.
Rõ dàng điều mình hỏi là chính đáng, mà sao lại rụt rè thế chứ, phải mạnh mẽ lên!
- À…Để sau em kể được không?
- Tại sao- Hải Vi bất ngờ nói lớn. Lòng áy náy tự hỏi, có phải mình đã mạnh mẽ quá rồi không?
- Tối nay chị bận gì không?- Hàn Duy nhẹ nhàng.
- Không.
- Vậy tối gặp chị, em sẽ giải thích sau nhé!
- Ừ. Thế cũng được.- Hải Vi nói xong lại tự trách mình sao quá dễ dãi. Nhưng mà nghe giọng nói đó, quả thực khó lòng từ chối điều gì được.
Vừa ăn cơm tối xong, Vi đã vội vàng soi gương, chải lại đầu tóc cho gọn gàng. Mai Thu chọc Hải Vi: “Còn sớm mà, Hàn Duy chưa tới giờ này đâu mà lo làm đỏm”
Vi ngượng ngùng, cười nói: “Đầu rối, ta chỉ chải lại thôi chứ có phải vì ai đâu.”
Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa. Không ngờ Hàn Duy tới sớm vậy, Hải Vi hồi hộp mở cửa. Nụ cười trên môi chợt tắt vì người đứng đối diện cô không phải Hàn Duy mà là Bảo Nguyên.
- Ra ngoài này nói chuyện một chút!- Bảo Nguyên chẳng đợi Vi trả lời liền kéo tay cô ra ngoài.
Hải Vi bất chợt sợ hãi, hình như anh ta đang giận dữ thì phải.
- Chuyện gì vậy?- Vi hỏi
- Thật ra em ghét anh tới vậy sao?
- Đâu có!
- Vậy tại sao lại đập nát nụ hồng đó?- Bảo Nguyên quát lớn.
- Nụ hồng trong ngăn bàn của anh hả?...Không phải, là tôi quên không mang nó về thôi…Cảm ơn anh nha! Mai tôi sẽ tới lấy.
- Nó bị nát rồi!- Bảo Nguyên hạ giọng.
- Tại sao?
- Khi anh vào phòng đã thấy cánh hoa lả tả khắp nơi, bông hoa đã bị đập nát nằm dưới đất. Không phải em đã làm thế đấy chứ?
- Không đâu! Sao lại thế được. Lúc tôi để lại nó trong ngăn bàn, nó vẫn còn nguyên vẹn mà.
- Vậy mà anh cứ lo rằng người đập nát nó là em.- Bảo Nguyên lúc này đã bình thường trở lại.- Chắc là Thiên Vũ làm chuyện đó rồi.
Bỗng có hai người qua đường gần đó, họ cười rúc rích và nhại lại cách xưng hô của Hải Vi và Bảo Nguyên. Bảo Nguyên lại có vẻ bực mình kéo Hải Vi lên xe ô tô.
- Đi đâu thế? Tôi có việc bận rồi- Hải Vi đòi ra khỏi xe.
- Vậy thì, xin em vài phút thôi. Anh muốn nói chuyện ngiêm túc với em- Bảo Nguyên nói.
Hai người bọn họ không đi đâu cả mà ngồi trong xe nói chuyện. Bảo Nguyên bỗng nhiên cầm lấy tay Hải Vi. Vi hốt hoảng rút ra nhưng không được, hắn nắm tay cô rất chặt, rồi nói:
- Đúng là từ trước tới giờ anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng anh biết đó không phải là tình yêu. Cho tới khi gặp em. Anh cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Anh tìm được định hướng cho cuộc đời mình. Tất cả những điều đó đều do em mang lại…
- Không phải đâu. Tại anh đã trưởng thành hơn thôi. Là do thời gian làm con người ta thay đổi ý mà- Lần này Hải Vi đã rút được tay mình ra.
- Vì em đó. Anh thật sự đã vì em mà thay đổi. Và anh nhận ra, em là một người rất quan trọng đối với anh.
Hải Vi im lặng. Hắn đang tỏ tình với mình chắc? Không biết bao nhiêu cô gái đã được nghe những lời này của hắn rồi?
Vi chưa nghĩ ra gì để nói thì bỗng nhiên Bảo Nguyên vươn tay tới, ôm cô vào lòng thì thầm: “Làm bạn gái anh được không?”
Hải Vi bị bất ngờ, đơ người mất 3 giây, rồi mới tỉnh ngộ đẩy Bảo Nguyên ra. Nhưng hắn lại càng ôm cô chặt hơn. Vi cố thoát khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích, cô run run nói:
- Không được đâu! Không được!
Lúc này Bảo Nguyên mới chịu buông cô ra, nhìn Vi với vẻ mặt thất vọng: “Tại sao?”
- Tại vì…tại vì…tôi thích người khác rồi.
Bảo Nguyên im lặng, nhìn chừng chừng vào mắt Hải Vi như không tin điều cô vừa nói. Vi không biết phải làm sao, đành nhìn đi hướng khác.
Không có tình cảm thì từ chối thôi, sao mình cứ có cảm giác mang tội thế này.
- Xin lỗi!- Hải Vi nói rồi mở cửa ô tô chui ra khỏi xe.
Bảo Nguyên bất ngờ nắm lấy tay cô lần nữa. Hắn nhìn vào mắt Vi hỏi:
- Em đã thích người khác thật à?
- Ừ- Vi khẽ gật đầu.
- Vậy thì…anh sẽ không từ bỏ đâu. Em chỉ mới thích người đó, nhưng anh sẽ làm cho… em yêu anh!
- Tôi không xứng với anh đâu- Vi giật vội tay mình rồi bước ra khỏi ô tô, xong chạy một mạch vào nhà, bên tai còn nghe tiếng của Bảo Nguyên:
- Anh nhất định không bỏ cuộc đâu.
Hải Vi chạy vào tới nhà rồi đóng cửa lại. Trái tim vẫn còn đập dồn dập! Lần đầu tiên trong đời được 1 người con trai tỏ tình có cảm giác thật lạ.
Đúng là mình không thích Bảo Nguyên nhưng sao vẫn có cảm giác vui vui. Có lẽ tại đây là lần đầu tiên có một người muốn làm bạn trai của mình. Điều mà mình đã từng tin rằng chẳng người con trai nào muốn. Làm cho mình cảm thấy, bản thân cũng có chút giá trị.
Mai Thu đập đập vai Hải Vi mấy cái: “Mày ơi. Có chuyện gì mà mày đờ đẫn vậy?”
Chưa kịp trả lời thì lại có tiếng gõ cửa. Lần này Vi không dám ra mở cửa nữa, liền nhảy lên giường ôm lấy chăn. Mai Thu nhìn Vi khó hiểu rồi đi mở cửa. Người xuất hiện lúc này là Thiên Vũ.
Hắn đứng ở cửa rồi nói với Mai Thu: “Bảo Hải Vi đi đằng này với tớ có chút chuyện! Tớ đợi ngoài cổng”, nói rồi đi luôn không thèm nhìn vào trong phòng
Mắt cậu có bị làm sao không vậy, cách nhau có 4m mà cậu không nói luôn với tôi lại chuyển lời qua Mai Thu.
- Nói với cậu ta là tớ bận rồi-Vi cũng ngồi giường nói với ra cửa.
Mai Thu chạy theo nói với Thiên Vũ, rồi quay vào hỏi Hải Vi: “Thiên Vũ hỏi cậu bận gì?
- Có… việc bận. Cậu ấy biết thế là được rồi.
Mai Thu chạy ra, lát xuất hiện ở cửa nói:
- Thiên Vũ hỏi cậu khi nào hết bận? Cậu ấy sẽ chờ cậu xong việc.
- Bận cả buổi tối rồi. Nói cậu ấy có chuyện gì thì để hôm khác.
Mai Thu ra vào làm nhiệm vụ truyền tin thêm mấy bận nữa, xong cô bực mình nói: “Hai anh chị có què cụt gì đâu, tự đi mà nói chuyện với nhau, làm người ta chạy đi chạy lại, mệt hết cả người!”
Hải Vi cười hì hì : “Tại thấy mày thích làm người đưa tin nên cho mày cơ hội thực hành đấy chứ!”
Đang nói thì có chuông điện thoại vang lên. Hàn Duy gọi tới, Hải Vi hồi hộp nhấc máy:
- Allo!
- Chị Vi ơi. Em xin lỗi, hôm nay em có việc nên không tới được.
- Ừ. Bận thì thôi, hôm khác cũng được- Hải Vi rất muốn hỏi cậu ta bận việc gì, nhưng không dám.
- Vậy mai gặp chị sau nha.
- Ừ. Thế nhé!
- Bye chị!
Vi thất vọng tắt máy. Bỗng giật mình vì thấy Thiên Vũ đã đứng cạnh mình từ lúc nào? Hắn hỏi:
- Không bận nữa rồi phải không?
- Sao cậu biết?
- Đoán thôi. Đi cùng tớ nhé, tớ đang buồn.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Thiên Vũ, Hải Vi không nỡ từ chối cậu ta, đành nhận lời.
Mùa đông rét mướt, vậy mà đường phố không hề bớt tấp nập. Bên đường vẫn có những người bán rong với những bắp ngô luộc, khoai nướng bốc hơi nghi ngút. Hải Vi cảm thấy ấm áp hơn khi nhìn thấy những bếp than hồng của họ. Trong số những người dừng chân mua ngô khoai ấy, có một hình dáng thật quen thuộc.
Từ xa Vi đã nhìn thấy người con trai ấy đang bóc khoai nướng và đưa cho người con gái bên cạnh ăn, rồi họ cùng cười nói thật là vui vẻ. Hải Vi thẫn thờ, cảm giác giận hờn thì ít, buồn bã thì nhiều.
Hàn Duy nói có việc bận, thì ra là bận như vậy.
Quán cà phê này khá là ấm cúng. Vi nguấy cốc trà nóng theo điệu nhạc chầm chậm mà quán đang mở. Thiên Vũ nhìn Vi nói:
- Tớ đã thấy buồn, vậy mà xem ra cậu còn buồn hơn tớ.
- Cậu vẫn buồn vì chuyện Phương Lan hả?- Hải Vi hỏi, cố quên hình ảnh vừa nhìn thấy.
- Đâu dễ gì quên được. Vì thế cần nhờ cậu ở bên cạnh một thời gian dài đó.
- Ừ. Chắc là cậu mệt mỏi lắm nhỉ. Lúc nào buồn cứ gọi cho tớ, tớ sẽ lắng nghe cậu nói, tới khi cậu chán thì thôi.
- Hôm nay sao có vẻ tốt bụng vậy.
Xưa nay Hải Vi đâu biết thất tình có cảm giác như thế nào. Nhưng vừa rồi, nhìn thấy Hàn Duy bên người con gái khác thật sự cảm thấy rất buồn, rất khó chịu trong lòng. Giờ thì cô đã hiểu được phần nào về cảm giác bị thất tình.
Tôi chỉ mới thích người ta mà đã buồn như vậy, cậu yêu Phương Lan bấy nhiêu năm thì không biết còn đau khổ đến nhường nào. Gía mà ai cũng tìm được một người mình yêu và yêu mình, vậy thì tốt biết mấy!
- Xin lỗi cậu!- Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
- Tại sao lại xin lỗi, cậu có lỗi gì với tớ đâu.- Hải Vi ngạc nhiên hỏi.
- Có đó… Lần trước khi nghe Hàn Duy nói thích cậu. Tớ rất bực mình. Tớ đã có suy nghĩ rằng, phải tán đổ Hải Vi để trả thù Hàn Duy. Giờ tớ biết như vậy là sai. Cậu là một người bạn tốt của tớ, tớ không nên làm vậy với cậu. Bỏ qua cho tớ nhé!
Vậy mà cứ tưởng cậu ta định xin lỗi chuyện đập nát nụ hoa hồng của Bảo Nguyên chứ.
Con người Thiên Vũ xưa nay ăn nói khó nghe, vậy mà hôm nay sao lại nhẹ nhàng tình cảm thế? Có thật, cậu ta coi mình là người bạn tốt không?
Hải Vi cười: “Tớ cũng đã đoán được ý đồ của cậu. Giờ cậu nói ra rồi thì coi như chưa từng có chuyện đó. Cậu thật sự coi tớ là bạn chứ?
- Tấc nhiên rồi. Còn cậu có muốn làm bạn với tớ không?
- Nếu cậu không ngại tớ là con nhà nghèo thì chúng ta sẽ là bạn.
- Vớ vẩn, giàu nghèo gì chứ. Tớ là người nghèo nhất thế gian. Không có tình yêu của gia đình, bạn gái cũng không. Bạn bè của tớ từ trước tới giờ chỉ tụ tập chơi bời, đánh nhau, cũng chẳng gọi là bạn bè được. Cậu là người bạn thật sự và duy nhất của tớ đó.
- Thật sao? Vinh dự quá ha.
- Thật mà. Vì thế từ giờ trở đi, tụi mình có gì hãy chia sẻ với nhau một cách thành thật nhé.
- Được thôi.
Lần đầu tiên trong đời Hải Vi có một người bạn là con trai. Điều này làm cho cô cảm thấy vui vui. Vi thành thật hỏi:
- Có phải hôm nay cậu đã đập nát nụ hồng trong phòng Bảo Nguyên không?
- Tôi không có đập nát nó à nha..mà là làm rơi nó xuống đất sau đó vô tình dẫm phải.- Thiên Vũ cười nham nhở: “Sorry nha. Tại thấy câu viết trong thiếp sến quá, buồn cười không chịu được nên lỡ tay.
- Ừ. Bảo Nguyên giận lắm đó, anh ấy cũng đoán là cậu làm nát hoa.
- Hơ, “anh ấy” tình cảm thế nhỉ? Tôi thì sợ gì hắn. Chỉ có tên Hàn Duy đáng ghét kia mới sợ hắn thôi. Lúc nào cũng nịnh bợ mọi người. Nghĩ đến lại thấy ghét!
- Hàn Duy không phải người như thế đâu.
- Cậu hiểu nó được mấy phần, tớ sống cùng nó từ nhỏ mà còn chưa hiểu hết nữa là. Lúc nào nó cũng giả bộ quan tâm tới người khác, nhưng thực ra chỉ là giả dối mà thôi.
- Không đâu, Hàn Duy thực sự tốt mà, là cậu hiểu lầm thôi.
- Nó tốt mà sau khi cậu và Phương Lan bị đánh vì nó, mà nó còn có thể đi uống nước với con nhỏ đó được sao. Cái con đã đánh các cậu ấy. Khi biết tớ đánh con nhỏ đó, Hàn Duy còn giáo huấn tớ 1 bài nữa đấy.
- Tại cậu ấy không muốn cậu đánh nhau nên mới thế.
- Thôi thôi không nói nữa, dần dần rồi cậu sẽ hiểu bản chất của nó thôi. Chuyển chủ đề.
Hải Vi chợt nhớ ra, cô gái đi cùng Hàn Duy vừa nãy, chính là con nhỏ đã đánh cô và Phương Lan hôm nọ. Tại sao Hàn Duy lại thân mật với cô ta như vậy? Không phải cậu ta từng tỏ ý là thích mình sao? Hàn Duy! dốt cuộc cậu đang làm cái gì đây?
Mai Thu dạo này rất vui. Vì có một anh chàng mới quen đang tán nó. Suốt ngày hai người bọn họ nhắn tin và gọi điện cho nhau. Lúc này cũng vậy, Mai Thu đang bận buôn điện thoại với hắn ta. Câu chuyện của hai người có vẻ rất vui, vì thi thoảng Mai Thu lại cười phá lên.
Hải Vi nằm trong chăn một mình, tay cầm chiếc điện thoại không rời, chẳng để làm gì cả, chỉ vì cô đang chờ tin nhắn của một người.
Hàn Duy giờ này đang làm gì nhỉ? Tại sao cậu ta không nhắn tin cho mình, chỉ một tin nhắn chúc ngủ ngon thôi cũng được. Thích một người thì muốn gặp và nói chuyện với người đó chứ! Tại sao cậu ta nói thích mình mà 1 tin nhắn cũng không có. Nhưng mà...tại sao mình lại mong chờ ở cậu ta nhiều như vậy? Tại sao cảm thấy buồn nhiều như thế này? Chẳng lẽ tình cảm mình dành cho Hàn Duy cũng nhiều đến vậy sao? Còn cậu ta lại chẳng hề quan tâm đến mình. Như vậy là mình đang bị thất tình rồi. Huhu.
Hải Vi mang tâm trạng nặng trĩu tới nơi làm thêm. Cô vừa bước vào nhà, thì thấy Bảo Nguyên vừa từ tầng 2 đi xuống cầu thang. Nhanh như cắt, Hải Vi chạy vào phòng ăn, tránh mặt hắn ta. Cô núp vội sau cánh cửa, lấy tay ôm ngực, tim đập thình thịch.
Sao giờ này hắn còn chưa đi làm không biết?
Tiếng Bảo Nguyên đòi bữa ăn sáng với cô giúp việc, rồi tiếng bước chân người đang đi vào phòng ăn. Hải Vi sợ đó là Bảo Nguyên nên vội vàng chui xuống bàn ăn ẩn náu. Nhờ chiếc khăn trải bàn phủ kín, nên chỗ ẩn nấp của cô khá an toàn.
Một người, hai người, rồi ba người ngồi xuống bàn ăn.
Tim Hải Vi càng đập nhanh hơn nữa. Giờ này sao còn nhiều người ở nhà vậy không biết? Mình làm sao bây giờ?
Tiếng cô giúp việc vang lên: “Mời các cậu dùng bữa sáng!”
Sau đó là âm thanh bát đũa vang lên. Cả ba người ngồi ăn không ai nói với ai câu nào.
Hải Vi ngồi dưới bàn ăn thận trọng nuốt nước bọt. Từ sáng cô chưa có cái gì vào bụng mà.
Giọng của Thiên Vũ bất chợt vang lên:
- Tối qua cậu cùng Hà Linh hẹn hò sao?
Tiếng nói quen thuộc trả lời:
- Sao anh biết vậy?
Hải Vi thẫn thờ. Vậy là cậu đã hẹn hò người ta thật. Thế mà tôi cứ hy vọng đó chỉ là hiểu lầm.
- Thấy cậu bóc khoai cho cô ta ăn mà. Thân mật quá nhỉ? Thật không hiểu nổi.
- Không phải đâu, chúng em chỉ là bạn!
- Bạn à. Người ngoài nhìn vào chắc chả ai tin đâu. Không ngờ cậu cũng đa tình như thế! Hẹn hò 1 người, lại nói thích 1 người khác. Không biết Hải Vi có nhìn thấy cảnh đó không? Vì lúc đó chúng tôi đi cùng nhau.
- Chị Hải Vi đi đâu với anh thế?
Thiên Vũ nói giọng giễu cợt:
- Hẹn hò. Là cậu đã cho tôi cơ hội. Lúc đầu không phải cô ấy hẹn với cậu sao. Cuối cùng thì cậu lại chọn Hà Linh.
- Không phải vậy...
- Hai đứa thật sự cũng có ý với Hải Vi sao?...Anh cũng thật sự thích cô ấy, rất thích. Vì thế anh nghĩ 2 người nên bỏ cuộc đi. Hải Vi sau này sẽ là chị dâu của các cậu đó.- Tiếng Bảo Nguyên vang lên.
- Tôi chỉ coi Hải Vi là bạn. Tình yêu đối với hai người chẳng có ý nghĩa gì, nhưng với cô ấy thì rất quan trọng. Hải Vi chưa từng có bạn trai bao giờ. Các người cứ giả bộ thích cô ấy sẽ làm cô ấy tưởng thật rồi hy vọng đó. Đùa bỡn như vậy là nhẫn tâm!
Hải vi cảm thấy nhùng nhục. Thiên Vũ đang bênh vực mình mà sao thấy bực với hắn vậy trời!
- Không phải đùa bỡn! Hàn Duy cùng Bảo Nguyên đồng thanh nói to.
- Là em thật lòng với chị ấy!
- Anh cũng thật lòng!
May mà được hai câu này kéo lại, Hải Vi thấy vui vui.
- Kể cả hai người có thật lòng cũng vậy thôi. Hai người đều không xứng đáng!
Thiên Vũ đang nói bỗng cậu ta đã làm rơi chiếc đũa xuống gầm bàn ăn. Hải Vi sợ bị phát hiện liền nhanh chóng ngồi lùi xa chiếc đũa. Thiên Vũ nhặt đũa lên rồi đứng dậy khỏi bàn ăn luôn.
Còn lại 2 người, Bảo Nguyên buông đũa nói : “Hải Vi đối với anh cũng rất quan trọng. Vậy thì để không ảnh hưởng tới tình anh em, mình cạnh tranh công bằng. Hải Vi chọn ai thì chọn.
- Vâng! Em cũng nghĩ vậy!- Hàn Duy nhẹ nhàng.
Bảo Nguyên nghe xong câu nói của Hàn Duy thì đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.
Hải Vi hồi hộp, mong sao Hàn Duy cũng đi nốt để cô chui ra. Vài phút sau Hàn Duy cũng buông đũa, đứng dậy. Nhưng cậu ta không rời khỏi phòng mà ngồi xuống... lật... tấm khăn trải bàn lên.
Hai người bốn mắt tròn xoe nhìn nhau. Hải Vi ngại ngùng, ngồi im không biết nói gì.
Hàn Duy cười: “Chị mau ra khỏi đó đi. Muốn không bị phát hiện thì đừng giẫm vào chân em chứ!
Hải Vi từ gầm bàn chui ra, mặt nóng phừng phừng vì xấu hổ. Hàn Duy vẫn cười. Hải Vi lại càng xấu hổ hơn, mãi mới nghĩ ra câu để nói : “Chị vừa chui vào đó tìm con mèo, thôi chị đi làm đây!”
Hải Vi đi ra, Hàn Duy cũng đi theo. Hải Vi liền quay vào thu bát đĩa trên bàn, Hàn Duy cũng vào theo. Cậu vừa thu bát cùng Vi vừa cười.
Hải Vi thắc mắc: “Sao em cứ cười mãi vậy?”
- Tại được gặp chị em vui thôi.
- Nói dối!- Hải Vi buột miệng nói.
- Thật mà.
- Hôm nay sao em không đi học- Vi thắc mắc.
- Trường em được nghỉ học hôm nay.
Nhớ tới hình ảnh tối qua đã bắt gặp, Hải Vi bỗng thấy bực mình.
Hàn Duy định cho tay vào rửa bát cùng Vi thì bị cô đẩy ra.
- Em đi ra ngoài đi.
- Em muốn làm cùng chị.
- Không cần đâu.
Mặc Hải Vi nói, Hàn Duy vẫn nhúng tay vào nước. Vi bỗng bực mình nói:
- Cậu chủ à. Tôi được thuê để làm công việc này. Cậu tránh ra để tôi làm việc.
Hàn Duy có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của Hải Vi. Cậu nhìn Vi hỏi:
- Hình như chị đang giận em thì phải.
- Không đâu!
Câu “không đâu!” nghe nặng trình trịch như thế, ai chả biết là Hải Vi đang giận.
- Chị giận vì tối qua em hẹn mà không đến hả?
- Không!- Vẫn là câu nói nặng trịch.
- Tối qua chị nhìn thấy em đi cùng Hà Linh à? Chị đừng hiểu lầm nha.
- Hiểu lầm gì đây?- Vi nhìn Hàn Duy với ánh mắt tức giận.
Vì cậu mà tôi và Phương Lan bị đánh, cậu không bênh vực lại còn trách Thiên Vũ vì đã bênh vực chúng tôi. Rồi lại còn đi chơi với kẻ côn đồ đó nữa. Nếu coi chúng tôi là bạn bè thì đâu có thể xử xự như vậy. Điều đó chứng tỏ trong lòng cậu, cô ta có vị trí rất quan trọng.
- Em sẽ giải thích. Đợi em một chút!
Hàn Duy nói rồi bỏ đi. Hải Vi không hiểu nổi cậu ta nữa. Con người cậu ta càng ngày càng không giống những gì mà cô biết.
Đợi! Đợi! Đợi! Lúc nào cũng bắt tôi phải đợi, rút cục cậu muốn làm gì đây?
Bỗng có tiếng nói bên tai làm Vi giật mình. Cô chợt nhận ra, mấy anh em nhà này rất có tài dọa người khác. Lúc nào cũng bất thình lình xuất hiện.
Bảo Nguyên nói:
- Trốn dưới gầm bàn đã nghe hết những lời của anh rồi chứ?
Uả! Hắn cũng biết mình trốn ở đó sao?
Hải Vi ấp úng:
- Đâu có. Ai trốn...
- Em vừa bước vào nhà anh đã nhìn thấy rồi, em vào phòng ăn, rồi chui xuống bàn ăn anh cũng nhìn thấy cả. Chỉ là không nói ra vì có bọn họ ở đó thôi.
- À...Tại..
- Dù là vì anh hay cái gì đi nữa, thì lần sau em cũng đừng làm vậy. Ngốc ngếch lắm biết không?
Hải Vi không nói được câu nào, Bảo Nguyên im lặng 1 lúc rồi nói: “Anh đi làm đây, gặp em sau nhé!
Bảo Nguyên đi rồi, Thiên Vũ lại xuất hiện.
- Tại sao cậu lại trốn dưới bàn ăn vậy? Không phải đang ăn vụng gì dưới đó đấy chứ?
Hic. Cả Thiên Vũ cũng biết mình trốn ở đó à. Mất mặt hết chỗ nói!
- Sao cậu biết vậy?
- Lúc nhặt đũa nhìn thấy giầy của cậu, nhưng không nói ra đấy thôi. Vì sao trốn vậy?
- À...- Vi chẳng nghĩ ra lý do gì cả.
Bỗng nhiên Hàn Duy trở xuống. Nói giọng gấp gáp: “Chị Vi có việc gấp cần chị giúp. Rửa tay đi theo em mau lên!”
- Việc gì?- Cả Thiên Vũ và Hải Vi đồng thanh hỏi.
- Mau lên. Em sẽ nói sau.
Chúc các bạn online vui vẻ !