Hân bế đứa bé đi được 1 đoạn thì lại đổi tư thế cho nó ngồi lên vai
mình luôn.Còn Ju thì bay bay kế bên cười đùa với thằng nhóc.Ju
nói:
- Bây giờ đi đâu để kiếm bà mẹ trả lại đây?
- Thì đi đến siêu thị lúc nãy.
- Ủa?Nhưng lúc đó bà ấy lạc thằng nhóc liền leo lên taxi đi rồi.Làm
sao trả?
- Thì bà ấy lạc thằng nhóc nên mới vội chạy đi.Có lẽ bà ấy ko phải
mẹ của thằng nhóc.
- Sao Hân biết ko phải?
- Vì nếu là mẹ thì đã vội đi kiếm khắp nơi rồi báo công an với bảo
vệ trong siêu thị rồi.Đằng này bà ấy lại chỉ kiếm trong siêu thị
rồi báo với bảo vệ thôi.Xong lại chạy đi về thì có lẽ bà ấy là vú
nuôi của thằng nhóc thôi.Bà ấy vội lên xe đi như vậy chắc là đi
thông báo với người mẹ.
- Vậy sao Hân biết là người ta sẽ ở siêu thị lúc này?
- Thì người mẹ muốn tìm con mà.Phải trở lại chỗ mà nó lạc chứ?Với
lại tìm khắp nơi ko có thì phải về lại chỗ siêu thị vì biết đâu bảo
vệ ở đó người ta tìm được rồi sao?
- Ờ,Hân hay thế?Giống đệ tử của Conan quá
- Cái đó đơn giản thôi,có gì mà hay?Chỉ có khờ như Ju mới ko
biết!
- Nói ai khờ hả?Mới khen 1 chút đã lên mặt.Xí,Hân biết rõ như thế
sao lúc nãy ko ở đó chờ người mẹ đến trả nó mà đem về làm gì?
- Vì thích nó nên cố tình bắt cóc về chơi được ko?
- Éc?-Ju ngớ người ra nhìn Hân
- Ko phải Ju cũng thích nó sao?
- >.< ừa.thích chú nhóc này quá!
Ju đưa tay lên nựng má của thằng nhóc.Thằng nhóc ngồi trên vai của
Hân nãy giờ chỉ cười toe toét thích thú mà ko hề biết thì ra mình
dễ xương quá ơới bị bắt cóc.
Đúng như mọi điều Hân nói,người mẹ và cả ba của thằng nhóc cùng bà
vú nuôi đang lo lắng đứng ở siêu thị tìm khắp nơi.Hân bước đến trả
thằng nhóc cho bà mẹ.
- Ah..con tôi!Con của tôi...cám ơn cháu.Sao...sao cháu lại tìm được
nó vậy?
- Dạ,tình cờ thôi ạh!
- Gia đình tôi phải làm gì để cám ơn cháu đây?-người cha lên
tiếng
- Dạ thôi,ko cần đâu chú.Chuyện ko có gì mà!Cháu xin phép đi!
Hân cúi chào rồi vội đi.Thằng nhóc nằm trong lòng của mẹ nhìn theo
gọi:
- Papa...ma..ma...
- Hiz... -Ju xoay lại nhìn luyến tiếc
- Thôi,đừng lưu luyến nữa.Nó phải về với mẹ của nó chứ?-Hân
nói
- Biết là vậy nhưng đã có với nó 1 kỉ niệm vui trong mấy tiếng
mà!
- Mấy tiếng vậy đủ rồi.Còn tiếc gì nữa?
- Hiz...!
- Bây giờ mình đi đâu tiếp nè?
- Đi đâu là đi đâu?
- Thì hôm nay nói đi chơi suốt ngày mà,bây giờ mình đi đâu?
- Ừa ha!Giờ mình đi Đầm Sen chơi đi.
- Cũng được!Vậy đón xe buýt đi.
- Ừa!
Thế là cả 2 đi bộ đến trạm xe buýt đón xe đến Đầm Sen.Vì là buổi
chiều mát nên cũng ít ai đi xe buýt nên chỗ ngồi rất thoáng.Hân đi
xuống ngồi phía sau xe.Định ngồi kế cửa sổ thì Ju liền bay vào ngồi
và nói:
- Ju thích ngồi gần cửa sổ
- nhiều chuyện!
Hân nói rồi ngồi xuống ghế kế bên.Người khác đi chung xe ai cũng
thắc mắc sao lại ngồi chừa ra 1 chỗ?Hân biết chắc ai cũng cho là
mình quái dị nên giả bộ nhắm mắt ngủ để khỏi phải nhìn cặp mắt tò
mò của mọi người.Còn Ju thì chẳng để ý gì hết.Leo vào ngồi là cứ
nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thôi.Thiệt là...vô tư!
...Thế rồi chỉ mất 20p đến được Đầm Sen.Hân vừa bước xuống xe chưa
kịp mua vé vào cổng thì Ju đã bay vào bên trong hối Hân:
- Lẹ..lẹ..đi..Hân!
- =.= Chưa mua vé lấy gì mà lẹ?
- >.<
Hân đi chậm đến quầy mua vé rồi bước vào cùng Ju.Ju phấn khởi
hỏi:
- Mình đi chơi cái gì trước?
- Tùy.Ju muốn chơi gì?
- Chơi tàu lượn siêu tốc đi.
- Ko!
- Ơ?Sao ko?
- Hân ko thích chơi trò đó!
- Sao ko thích?Trò đó zui mà?
- Zui thì cũng kệ.Hân ko chơi đâu!
- Éc,Hân ko chơi sao Ju chơi?
- Có gì đâu?Chơi 1 mình đi.Bám lấy cái đuôi tàu bay theo nó!
- >"< ko!thích ngồi chơi đàng hoàng àh!
- Hân ko chơi cái đó!
- Áh àh,hay là Hân ko dám chơi?
- Ai ko dám chơi?Ko thích thôi!
- Vậy chơi với Ju đi.Còn ko thì Ju ko tin đâu.
- ....Chơi thì chơi!
Hân đi đến chỗ xếp hàng mua vé còn Ju thì đứng cười đắc thắng vì đã
dụ được Hân.Thế là cả 2 bước lên tàu lượn.Người soát vé thắc
mắc:
- Sao đi có 1 người mà mua 2 vé thế này?
- Dạ,tại cháu muốn ngồi 1 mình.Nhưng biết người ta thế nào cũng dồn
lên ngồi nên mua 2 vé.Coi như 2 chỗ này 1 mình cháu.
- Thế đâu được?
- Cháu biết ko được nhưng cháu ko quen ngồi kế ai.Chú cho qua 1 lần
đi được ko?
- Hừm...thôi được!
- Cám ơn chú!
Hân ngồi xuống chỗ của mình.Hiz..hà..ngồi phía đầu luôn mới ghê
chứ?Ju ngồi kế bên thích thú định thắt dây an toàn vào thì Hân ngăn
cản:
- Ju ko được cài dây an toàn vào!
- Sao ko?Ko thắt rồi 1 chút bay khỏi tàu luôn làm sao?
- Biết là vậy nhưng thắc bây giờ người ta sẽ thấy có 1 khoảng
trống.Như thế lại làm người ta chú ý!
- Ờ ha!Cũng đúng.Nhưng nếu vậy thì làm sao mà Ju chơi?
- Ai biết.Lúc nãy Hân nói rồi,ko chơi nhưng Ju cứ đòi chơi cho được
thì Ju chấp nhận bay luôn đi!
- >.< ko chịu đâu!
- Ko chịu thì biết tính sao?
Cả 2 đang nói thì bánh xe bắt đầu chuyển động.Bất giác,Ju nắm tay
Hân lại.Hân giật mình nhìn Ju thì Ju đã nhắm mắt lại vì tàu lượn
đang chạy vòng vèo khiến Ju ko dám mở mắt ra nhìn.Hân lắc đầu nghĩ
thầm trong bụng:"sợ đến nhắm tịt 2 con mắt mà đòi chơi cho
được!Đúng là phiền phức ko?Nhưng...tay nắm chặt thế này cũng tốt!Ủa
mà mình lại đang nghĩ gì nữa vậy? >"< "
Lúc này,Hân mới thoát khỏi suy nghĩ 1 mình trở về thực tế
thì...hiz..điếc tai luôn.1 con mắm ngồi kế bên la chưa đủ mà còn
mấy người đi chung ngồi phía sau cũng la nữa0
Hết 3 vòng đi,Hân bước xuống ù ù tai.Còn Ju thì cười khì lên:
- Zui quá!Mình đi tàu cá chép tiếp đi!
- Nữa àh?
- Ừa.Đi cái đó cũng hay mà?
- Nhưng mà cứ nhắm mắt lại thì cũng như ko!
- >"< kệ người ta đi!
...Cũng như lần đi tàu lượn,Hân phải mua 2 vé rồi xin được chừa 1
chỗ trống kế bên với 1 lí do hết sức vớ vẩn:"cháu ko quen ngồi kế
ai! >.".<]hân cùng ju đi đến 1 băng ghế ngồi xuống nghỉ
mệt.nhìn thấy mọi người đang chơi trò bong bóng nước hay hay,thế là
ju quên mệt,mắt sáng rỡ nói:
- Hân ơi,chơi trò đó đi.Nhìn hay hay.
- Thôi,chơi cái đó lỡ ướt hết người thì đồ đâu mà thay?
- Thì đi zô Băng Đăng lạnh 1 chút là khô mà!
- Hay quá ha!Ju ko sợ bệnh nhưng Hân thì sợ bệnh đó!
- Thôi mà,đâu có ai đi cái đó ướt hết đâu?Có ở trong bong bóng ko
sao đâu.Đi đi mà! >.<
- =.=
- Hân nói hôm nay đi chơi hết ngày luôn mà.Giờ lại ko chịu đi với
Ju là sao?
- Rồi..rồi..được rồi!Thì đi.
Hân nhăn mặt đứng lên đi mua vé.[ sai lầm là ở chỗ đó,chơi trò đó
rồi mới chít ]“
....Trò chơi mới ở Đầm Sen bao giờ cũng thu hút nhiều người
chơi.Hân phải xếp hàng khá lâu mới đến lượt của mình và cũng may là
trò này chơi 1 mình cũng được.Ko bắt buộc 2 người trở lên nên Hân
ko cần phải mua 2 vé và năn nỉ người soát vé nữa. Hân bước vào quả
bóng rồi Ju cũng tranh thủ bay vào luôn.Quả bóng được đóng lại và
được đẩy xuống nước.Đương nhiên mỗi quả bóng đều được gắn dây lại
vì sợ mọi người trôi ra xa và hết oxi trong đó thì ngu lun.[ coi
zậy chứ cũng nguy hiểm ]
Vì có dây giữ lại nên ko thể đi xa,người này đụng người kia thành 1
đống bong bong nước hỗn loạn.Ju ở bên trong với Hân bị người ta
chen lấn đẩy bong bóng trúng thế là đứng bên trong lắc lư,mất thăng
bằng.Nhưng ko chỉ có Ju mất thăng bằng mà Hân cũng thế.Mà ai cũng
biết khi mình mất thăng bằng thì sẽ té.Mà té rồi thì phải nằm xuống
mới gọi là té.Đúng ko? Thế nên Hân té trước,Ju té sau nằm lên người
Hân.Cảnh đẹp thế mà người bình thường ko ai nhìn thấy được và cũng
đâu ai chú ý đến nên họ làm gì kệ họ đi. 4 mắt nhìn nhau,Ju như
nghe được tiếng tim đang đập của Hân.Dường như loạn nhịp rồi thì
phải.Ngây thơ quá chăng?Ju hỏi trong tư thế vẫn nằm đè lên
Hân:
- Sao tim của Hân đập lạ vậy?
- Lạ đâu mà lạ?-Hân cố bình tĩnh trả lời
- Ko,lạ thật đấy.Lạ lắm!
Ju cúi đầu xuống đặt tai sát tim của Hân để nghe rõ hơn thì tiếng
tim của Hân ngừng đập mất tiêu.Hết hồn,Ju tưởng Hân có chuyện định
ngước lên nói với Hân:"Hân ơi,tim Hân ngừng đập luôn rồi!" thì vô
tình môi lại chạm môi với Hân.Nhưng lần này,Ju ý thức được,ko như
cơn mê lần trước nên liền đứng dậy định xin lỗi thì Ju quên mất
mình đang ở trong bong bóng mà.Làm sao có dụ đứng phắt dậy dễ dàng
như thế?Ju đứng lên thì bong bóng như đàn hồi đẩy Ju té tiếp.Ju ngã
tập 2 đè lên Hân.Hân la lên 1 tiếng rõ đau:
- A..a..! [ thử kiếm 1 người đè mình là biết cảm giác ]
- Áh,xin lỗi Hân,Ju ko cố ý!
Vừa ngước lên nói thế xong thì lại nữa.Cũng là tập 2 vô tình.Ju lại
định đứng dậy thì lần này Hân kéo Ju lại hôn luôn.Ko cho trốn nữa 1
giây...2 giây....3 giây....tíc tắc..tíc..tắc...Ju ko biết đây là
cảm giác gì nữa.Nụ hôn này sao mà mãnh liệt quá khiến Ju ko thể
kháng cự lại được.Nhưng nó cũng thật ngọt ngào,cứ như Ju đang được
Hân đút cho ăn kẹo socola ấy,ngọt quá,ko thấy đắng tí nào....có
điều ma cũng phải thở chứ,làm thế sao chịu nổi?Ju cố gắng
nói:
Hân liền ngừng lại nói và buông Ju ra.Ju ngồi dậy nhìn Hân ko biết
nên nói gì thì Hân đã mở miệng ra nói trước:
- Hân..Hân...kì quái..lắm ko?
- .....!- Ju im lặng lắc đầu
- Hân xin lỗi!Hân ko cố ý làm thế.Chỉ là...chỉ..là..Hân ko biết
giải thích thế nào nữa...!
Thấy Hân khó xử và ko biết giải thích thế nào,Ju mỉm cười
nói:
- Chỉ là vô tình thôi mà.Tai nạn!Coi là vậy đi.Hân đừng tự trách
mình.Ju có giận Hân hay ghét đâu?
- ......
- Hì..hì...
- Ko Ju àh,Hân..Hân...muốn..nói..là..là...
Hân đang định nói ra tất cả.Nói về cảm giác của Hân.Những suy nghĩ
của Hân về Ju.Hân muốn nói đến chuyện của cả 2 nếu...nếu...nhưng
chưa kịp nói hết thì hết giờ chơi.Nhân viên trên bờ kéo cái bong
bóng của Hân và Ju vào bờ cắt ngang mọi cố gắng của Hân.
....Hân và Ju ra khỏi bong bóng và tiếp tục buổi đi chơi nhưng nó
ko còn vui như lúc đầu nữa.Giữa cả 2 bỗng có 1 khoảng trống của sự
ngại ngùng,hơi ngượng,ko biết nói gì với nhau hết.Rồi trời dần dần
tối.Những ánh đèn màu được bật lên khắp nơi.Khách đến vui chơi bắt
đầu đông hơn.Đầm Sen bây giờ sáng rực lên giữa những ánh đèn đủ
màu.Chơi suốt cả buổi nên Hân và Ju cũng bắt đầu mệt.Cả 2 ngồi
xuống 1 cái ghế ở gần bờ hồ.Im lặng,chỉ im lặng nhìn người ta đi
qua đi lại,nói cười vui vẻ.Khó chịu thật,Hân muốn phá tan cái không
khí im lặng này.Hân nói:
- Ju muốn uống gì ko?Hân khát nước rồi.
- Ừm,cũng được!-Ju đứng dậy nói, định đi cùng Hân nhưng Hân cản
lại
- Thôi,Ju ngồi đó đi.Hân đi nhanh lắm rồi về!
- Ờh!
Nghe Ju ờ xong,Hân liền vội đi.Nhìn Hân bước vội chen vào đám đông
rồi mất bóng,Ju bỗng thấy có 1 cảm giác kì lạ.Dường như là ko muốn
Hân đi xa như thế,ko được đi lâu quá,ko và ko.....chẳng biết nữa.Ju
chỉ biết ngồi nhìn chung quanh và chờ....
Hân đi mua nước thật mau rồi quay lại thật nhanh nhưng khi đi gần
đến chỗ Ju ngồi thì Hân bỗng dừng bước lại núp vào 1 chỗ khuất.Hân
ko biết sao mình phải núp nhưng đứng từ đây nhìn Ju như cảm nhận
được Ju đang bận suy nghĩ gì đó và Hân ko muốn cắt ngang suy nghĩ
đó.Và...có lẽ đứng đây mới có cơ hội nhìn Ju thật kĩ.Mái tóc ép
thẳng dài xuống vai,đôi mắt thật trong sáng sau cặp kính đáng yêu
đang nhìn về xa xăm.Gương mặt thiên thần đó sao mà yêu đến
thế?
Càng nhìn Ju,Hân càng cảm nhận rõ cảm giác của mình.Có lẽ là ko
sai...Hân đã yêu Ju mất rồi...đã yêu thật rồi và Ju thì sao?Hân ko
biết nên Hân sẽ hỏi...sẽ hỏi rõ...dù Ju có trả lời như thế
nào....Nghĩ thế,Hân mạnh dạn bước ra khỏi chỗ núp đi đến chỗ
Ju.Thấy Hân,Ju liền hỏi:
- Hân đi mua nước lâu vậy?
- Ừm..tại..đông người!
- Tại đông người hả?Hay tại Hân lo ham chơi ghé ở đâu rồi?Nhìn lon
nước kìa,chảy nước ra quá trời,chắc hết lạnh rồi!
- Áh,chết rồi,Hân quên mất!-Hân nhìn lon nước trên tay la lên.Thấy
Hân nhăn mặt như thế,Ju bỗng cười nói
- Hì..hì...nhìn mặt Hân nhăn xí chưa kìa.
- Ế,gan quá ha,dám nói vậy àh?
- Thì sao?
Ju lè lưỡi ra chọc rồi bay đi.Hân cầm lon nước rượt theo.Thế là
khoảng trống giữa 2 đứa bỗng biến mất.Cả 2 lại có thể vui vẻ đùa
giỡn lại như lúc đầu.Ju bị Hân rượt đến chỗ đu quay.Nhìn thấy đu
quay đẹp thật nên Ju ko chạy nữa mà đứng lại nhìn.Hân nói:
- Mình đi đu quay đi.
- Ừa,đi đu quay đi!
Hân vội đến quầy vé mua vé rồi xin người soát vé được đi 1 mình
trong 1 khoang.Đương nhiên người ta ko đồng ý nhưng Hân đưa hết số
vé dành cho số người ngồi trong khoang nên người soát vé đành đặc
biệt cho Hân ngồi 1 mình 1 khoang.Hân bước vào khoang rồi Ju cũng
tranh thủ bay vào ngồi kế.Đu quay bắt đầu xoay thật chậm thật chậm
cho đến khi khoang của Hân và Ju ngừng lại trên đỉnh của đu
quay.Hân ngồi nhìn gương mặt của Ju đang thích thú ngắm cảnh đêm ở
trên cao rồi chợt nhớ ra lúc nãy mình đã mua 1 thứ dùm 1 thằng
nhóc.Hân vội lấy cái đó ra rồi mở cửa sổ ra.Vì mãi ngắm cảnh nên Ju
ko để ý Hân đang làm gì.Cho đến khi Ju nhìn thấy nhưng bong bóng
bọt đang bay lơ lửng bên ngoài không trung...
Ju ngạc nhiên nói:
- Wow...đẹp quá!Hân ơi,nhìn này,tự nhiên có mấy cái bong bóng bọt
bay giữa không trung nè!
Ju xoay qua nói với Hân thì thấy Hân đang thổi những bong bóng bọt
đó.Ju mỉm cười nói:
- Hả?- Ju mở tròn mắt nhìn Hân bất ngờ nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm
nhưng gương mặt Hân thật nghiêm túc nhìn Ju,ko chút nào là đùa hết
chờ câu trả lời của Ju.Ju đỏ mặt ấp úng nói:
- Ju...Ju...Ju..ko..biết...nữa...
- Xin lỗi!Coi như là Hân chưa nói gì.
Ánh mắt của Hân thoáng buồn nhìn qua chỗ khác.Thấy Hân như thế,Ju
cúi mặt xuống nói thật khẽ:
- Ju..Ju..ko..biết...nói..sao..hết!Chuyện..ch
uyện..này.thật..lạ..Ju..Ju..chỉ..là..1.. con..ma..mất..trí..nhớ.Ko
biết..mình là ai?Ko nhớ gì những việc lúc còn sống.Ko biết tại sao
mình chết...Ju..Ju..ko biết giữa 2 người con gái có thể...có
thể...có..được...ko?lại...lại...thêm..
Ju..ko..phải..người...nữa...Ju..Ju...
- Suỵt....Ju ko cần phải lo nghĩ nhiều,ko cần phải nói gì nữa.Ju
chỉ cần nói cho Hân biết,Ju có cảm giác gì khi ở bên Hân?Ju có cùng
1 cảm nhận giống như Hân đang cảm nhận ko?-Hân quì gối xuống trước
mặt Ju đưa ngón tay lên che miệng Ju lại rồi hỏi Ju với tất cả sự
chân thành.Ju đưa tay lên nắm lấy tay của Hân đang che miệng mình
rồi đặt nó vào ngực của Ju.Ju nói:
- Ju ko biết Hân có cảm nhận được tiếng tim của Ju đập
ko?Nhưng..nhưng...nó nói rằng ở bên Hân rất vui...rất vui...dường
như nó chưa bao giờ vui như vậy.Nó ko biết như thế gọi là yêu chưa
nhưng chắc chắn rằng nó thích được bên cạnh Hân.
Hân mỉm cười nhìn Ju rồi đứng dậy ôm Ju vào lòng hạnh phúc.Ju cũng
đưa tay vòng qua người Hân ôm Hân thật chặt.Cả 2 bây giờ đã thực sự
hiểu rõ nhau và ko cần phải nói thêm điều gì nữa.Nhưng cái tình yêu
đó chỉ là mới chớm nở.Nó cần phải qua thử thách thì mới có thể trở
thành vĩnh cửu và thử thách dành cho cả 2 cũng bắt đầu....
Vòng đu quay chấm dứt.Hân và Ju bước ra khỏi khoang đu quay rồi đi
về nhà vì cũng đã đến lúc về rồi.[Sáng mai Hân còn đi học nữa mà
>.< ] đi cùng nhau trên con đường về,cả 2 cười nói vui vẻ với
nhau về chuyến đi hôm nay thế nào?ngày mai sẽ làm gì?mà ko hề biết
ở nhà đang có 1 rắc rối đang chờ họ.đi bên cạnh nhau nhưng hân cứ
nhìn nhìn xuống tay của ju.hân muốn nắm tay ju đi về nhưng lại ko
biết nên làm thế nào?chẳng lẽ nói:"ju đưa tay cho hân nắm" hơi bị
zô duyên.nhưng rồi cơ hội đến với hân.
Vì mãi nói và nhìn tay của Ju xem chừng nào có thể nắm được mà Hân
ko nhìn phía trước nên đụng đầu vào cột điện 1 cái cốp u 1 cục Hân
ôm đầu ngồi xuống đau quá thì Ju liền cười Hân trêu:
- Lo ngó đâu mà để bị đụng cột điện vậy?Hi..hi...!
- >"< người ta đau quá trời mà còn đứng đó cười nữa!
- Ờ..ờ..tình yêu của Ju đau lắm hả?Đưa Ju coi coi nà!-Ju nói giọng
tinh nghịch ngồi xuống đưa tay lên kéo tay của Hân ra xem.Đỏ chót
cái trán rồi >.<.ju xoa xoa nhẹ chỗ đau cho hân nói:
- Đã hết đau chưa nà?
- Hì,hết rồi!
Hân cười nhìn Ju khiến Ju lại đỏ mặt liền đứng phắt dậy nói:
- Hết đau rồi vậy đi về thôi,chẳng lẽ cứ ngồi đây mãi àh?
- Ừa..ừa...!
Hân vừa nói vừa đưa 2 tay lên cho Ju.Ju hiểu ý nhăn mặt nắm 2 tay
của Hân kéo Hân dậy nói:
- Lười thế?
- Hì..hì..!
Hân đứng dậy nhưng tay vẫn nắm tay của Ju ko buông ra.Cả 2 lại tiếp
tục đi nhưng ngón tay của Ju đang đan xen với ngón tay của Hân.2
người đã nắm tay nhau luôn rồi Nhìn Hân cười vui như con nít,Ju
cũng mỉm cười vì sự ngốc nghếch của Hân:"Muốn nắm tay mà cũng ko
dám nữa!Ngốc thật!"
Thế rồi khi cả 2 về gần đến nhà thì Ju bỗng bỏ tay của Hân ra.Bất
ngờ khi tự nhiên Ju làm vậy,Hân định hỏi sao vậy thì ánh mắt của Ju
đang nhìn về phía trước,gương mặt mất đi nụ cười.Hân ngước nhìn
theo thì thấy Thy.Gặp Hân,Thy bước đến nói:
- Hân vừa đi đâu về vậy?Hôm nay ko thấy Hân đi học tưởng Hân bệnh
nên Thy ghé qua thăm Hân.
- Sao Thy biết nhà của Hân?
- Thy hỏi cô Loan.
- ......!
- Hân sao vậy?Ko mời Thy vào nhà àh?
- Ờh,mời Thy vào!
Hân đến mở cửa mời Thy vào nhưng vẫn ko quên nhìn Ju.Ju ko nói gì
hết bay đi thẳng vào trong rồi vào phòng luôn,để Hân ở lại nói
chuyện với Thy.Thy bước vào nhà nhìn quanh rồi ngồi xuống nhìn
Hân.Hân nói:
- Thy muốn uống gì ko?
- Gì cũng được.
- Ừm,chờ Hân 1 tí!
Hân bước vào bếp mở tủ lạnh ra lấy nước uống thì Thy nói vọng
vào:
- Thy có đem theo tập cho Hân chép nè,Hân có muốn Thy chép bài phụ
ko?
- Ko cần đâu.Hân tự làm được!
Hân bước ra,tay bưng nước đặt lên bàn nói với Thy.Thy cầm ly nước
lên uống 1 ngụm rồi nói:
- Nhưng nếu có gì ko hiểu thì sao?
- Thì mai Hân sẽ vào lớp hỏi lại.
- Nhưng ngày mai có kiểm tra về phần hôm nay học.
- .......!
- Hay tối nay Thy ngủ lại đây với Hân nhé!Có gì ko hiểu hỏi
Thy.
- Vậy ko được!
- Sao lại ko được?Đều là con gái mà có sao đâu?
- Hân ko quen ngủ chung với ai!
Thấy mặt Hân lạnh băng,Thy cũng ko dám làm tới nữa nên nói:
- Vậy thôi Thy về,đây là số dt của Thy có gì ko hiểu thì cứ gọi dt
cho Thy.Dù lúc đó có là 12h đêm Thy cũng sẽ trả lời!-Thy đưa 1 tờ
giấy nhỏ cho Hân
- Cám ơn!
- Hì,Thy về đây!Ngủ ngon!
- Bye,ngủ ngon!
Tiễn Thy ra khỏi cửa xon,Hân liền chạy vào phòng xem Ju thế nào thì
thấy Ju đang nằm trên giường nhưng gối ngủ thì bị quăng xuống đất
hết.Hân cúi xuống nhặt lên,leo lên giường nói:
- Tình yêu của Hân bực mình chuyện gì mà ném gối xuống hết vậy
nè?
- Xí!
Ju ko thèm trả lời nằm quay mặt qua bên khác.Hân cười trừ
nói:
- Thôi mà,có gì đâu mà giận thế?Thy chỉ đến đưa tập cho Hân chép
thôi mà!
- Ừa,đúng rồi.Đâu có gì đâu?Ko có mà người ta đòi ngủ lại.Ko có mà
số dt cũng cho mà còn nói dù 12h đêm gọi cũng sẽ tiếp Hân.Có mù
cũng biết người ta có ý với Hân rồi!
- Thì người ta có ý kệ người ta.Hân đâu quan tâm đến đâu.
- Ai biết được?
- >"< ko ai biết được thì hân cũng đành chịu nhưng ju thì
phải biết được chứ?ju rõ ju là gì với hân mà?
- Xí!
- Hì..hì..thôi mà honey của tui.
Hân nằm xuống cạnh Ju vòng tay qua ôm Ju vào lòng.Ju xoay qua nhìn
Hân nhéo vào 2 bên má của Hân nói:
- Tránh xa người ta ra biết ko?
- >.< ui..đau..biết mà.
Ju buông Hân ra ko nhéo nữa mà lại xoa xoa.Hân cười hun nhẹ lên má
của Ju nói:
- Hân chỉ có mình Ju thôi!
- Hì! Nói thì phải nhớ đó.
- Nhớ mà!
- >__<
Cả 2 ôm nhau thật chặt.Ju nằm trong lòng của Hân hạnh phúc rồi 2
đứa chìm vào giấc ngủ thật ngon.[ trẻ em ko được yêu cầu thêm điều
gì]
....1 buổi sáng mới lại đến và đối với mọi người thì sáng nào cũng
như sáng nào,ko có gì mới.Họ vẫn phải thức dậy làm công việc của
họ.Nếu có buổi sáng nào khác bình thường thì chắc là do trời mưa
làm cho công việc bị trì trệ nhưng lũ con nít thì khoái vì được
nghỉ học.Nhưng cái đó là buổi sáng của người ta,còn giờ đây buổi
sáng này là của Hân.1 buổi sáng thật khác hẳn mọi ngày vì sự xuất
hiện của Ju.[ ]Hân thức dậy thật sớm để làm bữa ăn sáng cho cả 2
rồi vào phòng gọi Ju dậy 1 cách âu yếm:
- Ưm..nấu gì mà nghe thơm vậy?-Ju hít 1 hơi dài để ngửi mùi thơm
đang bay ra từ trong bếp
- Bánh mì ốp la chứ gì đâu?Hân chỉ biết 2 món mì gói với ốp la thôi
àh
- >.<
- Đi ra ăn nào,để nguội hết!
Hân nắm tay Ju kéo đi.Ju đứng dậy vừa gãi đầu vừa đi theo Hân.Nhìn
cái ốp la dễ thương chưa?2 trứng nằm cạnh nhau mà ko bể.Ju
nói:
- Nhìn ngon quá ta
- Hân của Ju mà
- Hì,đợi Ju vào rửa mặt đã!
Ju bay vào phòng tắm để lại Hân ngồi chờ.Trong khi chờ Ju ra,Hân
lấy 1 tờ báo buổi sáng xem.Hân lật sơ qua từng trang rồi dừng lại ở
trang tin tức thế giới.Hân ko tin vào mắt mình được,đó là hình ba
của Hân.Ông ấy vừa được bầu chọn làm 1 thành viên trong các nghị sĩ
của Anh.Hân nhếch mép cười vì sự cố gắng ko ngừng nghỉ của ông và
vì những thứ ông đang đeo đuổi cả đời đó rốt cuộc thì cũng có ai
đứng bên cạnh ông đâu?
Rồi Ju bước ra thấy Hân đọc báo mà cười liền hỏi:
- Có gì hay sao mà cười vui thế?
- Àh,ko có gì!
- Xạo!
- Hì,thiệt mà!Hân cười vì bây giờ ko biết ngoài giờ học ra nên đi
đâu kiếm việc làm buổi tối thôi.
- Áh,nhắc đến việc làm mới nhớ.Hình như tại Ju làm Hân mất việc
đúng ko?
- Chứ còn ai nữa?
- >"< ju xin lỗi!
- Ko sao mà.Mất rồi thì làm chỗ khác!
- Àh,hay đến Dinh Độc Lập làm đi.Nghe nói ở đó đang tuyển nhân viên
đó.1 tháng 30 USD mà công việc lại đơn giản nữa.
- Éc,việc gì mà lương tính đến đô dữ zạ?- Hân ngạc nhiên nói
- Ờ,thì đẩy xe tăng đó.Sáng đẩy ra trưng bày rồi đứng canh.Tối đẩy
zô lại
- Con mắm này....người ta đang nghiêm túc mà dám đùa thế àh?
-
- >.< thôi ăn mau còn đi đến trường nữa!
- Hì,ừa!
Cả 2 ngồi ăn nhanh rồi đi đến trường.Vẫn đi bằng chiếc xe đạp của
mình,Hân chở,Ju ngồi phía sau và lại cất giọng hát.Nhưng lần này ko
còn bài con nít nữa mà là 1 bài hát dành cho người đang yêu.
....Sáng thức giấc nghe xuyến xao trong lòng.Hình như là tim em đã
yêu anh rồi.Bước xuống phố thấy bóng ai thật gần,tự trách mình sao
lại ko nói ra....nói ra...chỉ nói với anh rằng em yêu anh...yêu rất
nhiều và thật nhiều...Trái tim này trọn đời sẽ thuộc về anh mãi
thôi....[ bài Love love love của Thu Thủy ý mờ ]
Nghe người mình yêu hát cho mình nghe như vậy thì còn gì vui
hơn?Hân cười suốt trên chặng đường đi trong hạnh phúc rồi Hân
nói:
- Tí nữa tan học về,mình đi hỏi thăm mấy người hàng xóm.
- Hàng xóm gần nhà Hân hả?
- Ừh!
- Hỏi thăm gì vậy?
- Thì hỏi về Ju chứ hỏi gì?Lúc trước ko phải luôn miệng nói nhà của
Ju sao?
- >.<
- Hì,phải tìm hiểu thân thế của bà xã tương lai chứ?
- .......!-Ju bỗng im lặng ko nói gì
- Ủa?Sao vậy?
- Tụi mình như thế này ko sao chứ Hân?Ju sợ lắm!Lỡ tìm ra được gia
đình và thân thế của Ju,biết được Ju chết như thế nào rồi thì Ju
cũng sẽ như chị Quyên hoàn thành tâm nguyện và siêu thoát.Ju
sợ...sợ..nếu..Ju siêu thoát đầu thai vào 1 kiếp khác thì Hân sẽ ra
sao hả Hân?
- Ưm...Hân ko biết.Chắc Hân sẽ tự sát để đi cùng Ju đầu thai qua
kiếp khác.
- Ko!Thế đâu được?Ko cho!Ko cho!
- Hì..Hân nói vậy thôi chứ tìm được thân thế của Ju rồi thì Hân sẽ
đánh đổi tất cả để Ju sống lại bên cạnh Hân.
- Hân biết cải tử hoàn sinh àh?-Ju ngạc nhiên hỏi Hân
- Cólẽ
- >"< nhưng đánh đổi tất cả là đổi cái gì?hân sẽ ko sao hết
hả?
- Ko biết nữa.Thôi,đến đó rồi tính.
- >.< ju ko biết hân nói gì nữa.ấp úng ko àh.nhưng sau này
hân mà làm gì mà hi sinh bản thân luôn vì ju thì ju ko thèm đâu
đó.ko thích hân bị gì đâu,biết ko?
- Hì,biết rồi mà!
Ju vòng tay qua eo của Hân ôm Hân chặt hơn.Hân cười nhẹ tự nhủ:"Hân
nhất định sẽ giúp Ju sống lại dù có mất mạng Ju àh!"
....Thế rồi cả 2 cũng đến trường và vào lớp học.Nhưng vừa vào lớp
đã đụng mặt của Thy.Sợ Ju sẽ lại ghen vu vơ nên Hân chỉ gật đầu
chào rồi về chỗ ngồi.Thời gian ngồi học trôi qua từ từ,Ju ngồi cạnh
Hân cứ lâu lâu lại nghịch phá ko cho Hân tập trung vào bài giảng
được.Bình thường Hân đã bực lên nhưng giờ Ju là cục kưng rồi,ko dám
bực với nàng
Rồi giờ ra chơi cũng đến.Nghe tiếng chuông ra chơi,Ju là người mừng
đầu tiên vì lại được bay nhảy.Hân phải vừa cười vừa lắc đầu pó tay
với Ju.Thế là cả 2 hẹn nhau lên sân thượng cùng ăn nhẹ,uống
nước.Hân được giao nhiệm vụ quan trọng là đi mua đồ ăn.Còn Ju thì
bay lên đó trước.[ khôn dễ sợ ]
Hân mua đồ ăn xong liền vội chạy lên sân thượng thì khi gần đến Hân
lại gặp Thy.Nhưng ko chỉ có mình Thy mà còn có 1 đám con trai khác
nữa.Thấy Hân,Thy vội chạy đến núp sau lưng của Hân nói:
- Hân ơi,cứu Thy.Bọn họ có ý xấu với Thy.
- Nè,mài là đứa nào?Đừng nhiều chuyện nha!-1 thằng trong đám lên
tiếng
- Tụi bây ko cần biết tao là ai nhưng tao ghét nhất là bọn người
như bọn bây đấy!-Hân nói giọng lạnh lùng
- Ha..ha...mài ghét nhất bọn tao thì làm gì được hả?Định làm anh
hùng àh?Tụi bây cho nó 1 trận!
Cả đám xông lên đánh Hân thì Hân vội quăng 2 lon nước vào bọn nó
rồi kéo tay Thy bỏ chạy vì đứng ở cầu thang hơi bị khó đánh và Hân
sợ sức mạnh trong người mình sẽ ko kiểm soát được.Thấy Hân cùng Thy
chạy,tụi nó liền đuổi theo.Thy đi nửa chừng lại trượt chân vấp té
nhưng Hân đã kịp giữ Thy lại.Bọn chúng nhờ thế mà đuổi theo kịp nên
liền nhào vào đánh Hân.Ko thể làm gì khác,Hân đánh trả lại và tụi
nó liền bỏ chạy.Hân quay lại hỏi Thy:
- Thy có sao ko?
- Ko.Cám ơn Hân đã cứu Thy nha!
- Ko có gì!
Hân đưa tay đỡ Thy đứng dậy thì Thy nhăn mặt rên lên 1 tiếng
- Ui..da...
- Sao vậy?
- Chắc lúc nãy trượt chân nên giờ bị bông gân rồi.Hiz..đau quá,ko
đi nổi!
- Để Hân đưa Thy đến phòng y tế.
Hân xoay lưng lại cho Thy leo lên rồi cõng Thy đến phòng y tế.Giao
Thy cho cô y tá chăm sóc,Hân liền vội chạy lên sân thượng vì sợ Ju
chờ lâu.Cô y tá băng bó chân của Thy xong cũng ra ngoài lấy 1 ít
đồ.Lúc đó thì bọn kia lại kéo đến nhưng gương mặt ko còn hung dữ
nữa mà nói rất nhỏ nhẹ:
- Chân của Thy sao rồi?Ko sao chứ?
- Ko sao!Bông gân chút thôi.Nhưng nhờ vậy mà mọi việc diễn ra lại
hay.Các cậu làm tốt lắm!
- Hì..hì...vì Thy đã nhờ mà nên bọn này phải cố gắng thôi!
- Đây là tiền thù lao của các cậu.Từ nay biến đi nhé!
- Biết rồi!Cám ơn Thy nha.Sau này có gì cần nữa thì cứ gọi bọn
này.Bye!
Tên thủ lĩnh cầm tiền rồi đi ra cùng đồng bọn.Thy nằm xuống trên
giường mỉm cười và suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì?
Còn Hân thì chạy vội lên sân thượng = tất cả sức lực của mình.Như
là chưa bao giờ được chạy nhưng lên đến nơi thì ko thấy Ju đâu?Hân
lo lắng gọi to:
- Ju ơi....
- Kiu gì mà kiu?Hân đi đâu mà lâu vậy?Đứng chờ mỏi cả chân đây
nè!-Ju bỗng xuất hiện sau lưng của Hân,mặt nhăn nhó nói
- >"< hì,hân xin lỗi vì đã lên trễ.tại lúc nãy gặp chuyện
nên....
- Ý,cái mặt sao vậy?Ai đánh mà đỏ hoe thế này?-Ju đưa tay lên sờ
vào má của Hân
- >.<
- Ai dám đánh Hân thế?Nói Ju nghe xem!
- Ko sao mà!Hân cũng đánh lại bọn nó rồi.Thôi đừng quan tâm
nữa!
- Hứ..!Thế còn đồ ăn đâu hết rồi?
- Áh,lúc nãy quăng hết trơn rồi!
- Trời ơi!
- >__< tại lúc đó nguy quá nên có cái gì là quăng hết
àh
- Ko biết đâu.Người ta khát nước và mỏi chân quá nè!
- Rồi rồi,Hân xuống mua lại cho Ju.
- Ừk!
Ju vừa nói dứt lời thì reng chuông vào học.Hân cười lên nói:
- Ý,zô học rồi.May quá,khỏi chạy lên chạy xuống!
- A..a.a.a...ghét Hân ghê!
Ju la lên trong tức tối rượt theo Hân đi xuống.Cả 2 lại đùa giỡn vô
tư mà ko hề biết đang có nhiều chuyện sắp đến với họ....
....Trở lại lớp học,Hân Nghiêm túc lại ngồi học nhưng Ju thì cứ
ngồi kế bên chọc phá đến nổi Hân phải bật cười vì mấy trò của Ju và
kết quả là bị phạt ra ngoài,ko được ngồi trong lớp nữa.Cho là ko
phải lỗi của mình nên Ju làm mặt tỉnh queo khi Hân nhìn.Hân
nói:
- Thấy chưa?Khỏi học luôn!
- Đâu phải tại Ju.Ai biểu thầy giáo đang nói đến nỗi đau của quá
khứ là mất nước mà dám cười lên như thế?
- Ờ...Ai biểu ko àh?Ai chọt lét cũng ko biết nữa!
-
- Thôi,đi về!
- Ủa?Về luôn hả?Mấy môn còn lại thì sao?
- Thôi bỏ.Học được với Ju chết liền áh!
- xỏ xiên đấy àh?
- Đâu có,đâu có.
- Vậy giờ về bắt tay vào tìm kiếm thân thế của Ju hả?
- Ừm.Đi thôi nà trợ lý!
- Yes sir!
Ju đặt tay lên trán chào tuân lệnh rồi cả 2 đi về.Trên đường về Ju
rất vui vẻ phấn khởi vì sắp biết được mình là ai?Thấy Ju vui như
vậy Hân cũng vui nhưng ko ngờ việc giúp Ju tìm lại thân thế chính
là sai lầm của Hân...
Cả 2 vừa về đến nhà dẹp cặp thì liền bắt đầu từ ngôi nhà kế
bên:
- Dạ thưa cô,cháu là người mới dọn đến mấy hôm ở căn bên
cạnh.
- Àh,có gì ko?
- Dạ,cô cho cháu hỏi cô có biết gì về người ở phòng đó trước đây ko
ạh?
- Xin lỗi,cô cũng chỉ mới đến cách cháu vài tuần thôi nên ko
rõ.
- Vậy cho cháu hỏi ở tầng 9 này ai là người già nhất vậy cô?
- Àh,nhà đằng kia kìa.Lại hỏi thử bà cụ 6 xem.Hình như ở đây chỉ
thấy mỗi bà cụ là lớn tuổi nhất!
- Dạ..dạ..cám ơn cô!
Hân cúi chào cám ơn rồi đi đến chỗ bà cụ 6 đang ngồi nhăm nhi ly
trà nóng.Cúi chào lễ phép,Hân nói:
- Dạ..thưa bà..cho con hỏi 1 chút được ko ạh?
- Hả?Hả?Con nói cái gì?
- Bà ấy bị lãng tai rồi,phải la lớn lên mới được Hân ơi!-Ju
nói
- Ừm.DẠ THƯA BÀ,CHO CON HỎI 1 CHÚT ĐƯỢC KO?
- CON HỎI VIỆC GÌ?-bà cụ 6 cũng la lớn theo vì sợ Hân ko nghe
thấy
- DẠ,BÀ CHO CON HỎI Ở CĂN PHÍA ĐẰNG KIA,TRƯỚC KHI CON ĐẾN THÌ CÓ AI
THUÊ KO Ạ?
- HẢ?CON NÓI GÌ?BÀ NGHE KO RÕ!
- >"< con hỏi là ở căn đằng kia trước đây có ai ở ko?
- ÀH,CÓ..CÓ...CÓ 1 CON BÉ Ở ĐÓ ĐƯỢC 1 HAY 2 THÁNG GÌ ĐÓ THÌ KO THẤY
ĐÂU NỮA!
- BÀ CÓ BIẾT TÊN CỦA NGƯỜI ĐÓ KO Ạ?
- BIẾT CHỨ?NÓ HAY CHÀO BÀ LẮM.ĐI ĐÂU MÀ THẤY CŨNG CHÀO HỎI
HẾT.NGOAN LẮM!
- VẬY NGƯỜI ĐÓ TÊN GÌ HẢ BÀ?NÓ TÊN NHƯ.
- Hì..hay chưa?Biết tên thật rồi kìa.-Hân xoay qua nói với Ju
- >"< hân hỏi tiếp đi.hỏi người nhà của ju đi!
- Biết mà!BÀ ƠI,BÀ CÓ BIẾT THÂN THẾ CỦA NHƯ KO BÀ?
- THÂN THẾ ÀH?BÀ KO BIẾT!
- VẬY NHƯ LÀ NGƯỜI THẾ NÀO HẢ BÀ?
- NÓ THÂN THIỆN LẮM.NGOAN VÀ LỄ PHÉP NỮA.VUI TÍNH,THỈNH THOẢNG CŨNG
NGHỊCH LẮM.NĂM NAY LÀ SINH VIÊN RỒI MÀ SUY NGHĨ RẤT NGÂY THƠ.BÀ
LUÔN DẠY NÓ PHẢI CẨN THẬN VỚI NGƯỜI ĐỜI MÀ NÓ CỨ CƯỜI TRỪ KO!
- HÌ,BÀ ƠI,VẬY BÀ CÓ BIẾT ĐỊA CHỈ NHÀ CỦA NHƯ KO?HAY CÁI GÌ VỀ NHƯ
NỮA KO?
- CÁI ĐÓ BÀ KO BIẾT.CON BÉ KO BAO GIỜ KỂ VỀ GIA ĐÌNH.
- THẾẠ!
- ÀH,ĐẾN TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC GIA HỎI THỬ ĐI.NÓ LÀ SINH VIÊN TRƯỜNG
ĐÓ ĐÓ.NÓ KHOE NÓ ĐẬU VÀO ĐÓ MÀ!
- Vậy là Ju chung trường với Hân rồi!-Ju vui mừng nói
- Hì,ừa,vậy trở lại trường xem.
- Ừa!
- CON CÁM ƠN BÀ,CON ĐI ẠH!
- Ờ,CON ĐI ĐI!
Hân và Ju liến đi đến trường lại và đến văn phòng để hỏi xem lí
lịch của các sinh viên năm 1.Đi trên hành lang,Hân và Ju tình cờ
bước ngang qua 1 người đang bê đống sách.Hân thì ko để ý gì vì vội
muốn giúp Ju nhưng còn Ju khi đi lướt ngang qua người đó thì bỗng
có 1 cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng khiến Ju dừng bước
nhìn theo người đó.Đang đi thì thấy Ju dừng lại,Hân ngạc nhiên
hỏi:
- Sao vậy Ju?
- Àh,ko có gì!Mình vào văn phòng hỏi mau đi!
- Ừa!
Hân cùng Ju bước vào văn phòng gặp người quản lí sổ sách lí lịch
của sinh viên-cô Thủy.Hân cúi chào lễ phép nói:
- Dạ thưa cô có thể cho em hỏi trường mình khi nhận các sinh viên
mới vào có ai tên là Như ko ạh?
- Tên Như thì biết bao nhiêu người?Em muốn hỏi ai?Họ tên đầy đủ là
gì?
- Dạ?Em..ko biết họ tên đầy đủ.
- Chết rồi,lúc nãy quên hỏi rõ bà cụ 6!- Ju nói với Hân
- Nếu em ko biết thì cô ko giúp em được!
- Dạ..nhưng cô có thể cho em xem hết các lí lịch của ai tên Như
?
- Chuyện đó ko được!Đây là hồ sơ của trường,cô ko thể cho em
xem!
- Dạ...vậy em xin phép.Chào cô!
- Ừm!
Hân cúi chào rồi đi ra.Ju bay bên cạnh thắc mắc nói:
- Sao Hân ko năn nỉ?
- Năn nỉ cũng như ko!Hồ sơ của trường thì làm sao mình coi
được!
- Vậy bây giờ tính sao?Chỉ có xem hồ sơ lí lịch mới biết được về
Ju.
- Tối mình sẽ đi xem!
- Hả?Hân nói năn nỉ cũng ko được mà!
- Thì năn nỉ ko được nên tối đột nhập vào lục!
- >"<
- Hì
- Lỡ đến trường lại rồi,hay Hân vào học môn kế tiếp đi!
- Nhưng đâu mang theo tập vở?
- Thì mượn đại đi.Để bỏ uổng,phải mượn tập chép rồi ko hiểu bài
nữa!
- Ừm,vậy vào học tiếp!
- Hân ngồi học đi,Ju đi chơi vòng vòng trong trường.
- Ko được!Ju phải ở đây với Hân chứ?-Hân liền phản đối vì sợ sẽ
giống lần trước nhưng Ju lại cố gắng năn nỉ và hứa:
- Ju đi vòng vòng rồi về liền mà.Ko như lần trước đâu.Đi mà,đi
mà!
- >"< nhớ về liền đó biết ko?-hân lại bị đánh gục bởi cái mặt
năn nỉ của ju
- Hì,biết rồi!Thương Hân lắm áh!-Ju cười hun nhẹ lên má của Hân rồi
bay đi.Hân ngồi trong lớp lắc đầu với Ju luôn.
Thế rồi Ju liền bay vội ngang qua tất cả các lớp để tìm người lúc
nãy đi ngang qua Ju cho Ju 1 cảm giác rất thân quen.Từ lớp này qua
lớp khác,Ju cuối cùng cũng kiếm được người đó.Nhưng khi vừa thấy
người đó,tim của Ju lại bỗng đập lên thình thịch hồi hộp.Ju ko biết
đó có phải vì là do sự phấn khởi sắp tìm ra thân thế mình hay là do
người đó có cái gì đó đặc biệt với Ju?Ju ko biết và ko diễn tả
được.
....Cùng lúc đó,ở lớp Hân lại gặp Thy.Thy nói:
- Thy ko dám bỏ buổi học nên lên đây ngồi.
- Ờ!
- Hân đã cứu Thy nên Thy muốn được trả ơn cho Hân.
- Ơn gì?Ko cần đâu!
- Cần mà!Thy là người rõ ràng.Có ân với Thy thì Thy phải trả.Tối
nay 8h Hân rảnh ko?Đến nhà của Thy dự 1 bữa tiệc nhỏ nha!
- Hân ko đi đâu.Hân bận lắm!
- Vậy àh?Thế là sinh nhật buồn rồi.Vừa bị cái chân vừa ko có Hân
đến dự!-Thy nói giọng buồn chán
- Hôm nay sinh nhật của Thy àh?
- Ừm!-Thy gật đầu
- .....thôi được rồi.Hân sẽ đến dự!
- Hì,hứa rồi nhé!
- Ờ!
Nghĩ là sinh nhật của Thy,người ta đã mời rồi lại từ chối thì hơi
kì nên Hân đồng ý mà ko hề biết đó là 1 cái bẫy của Thy dành cho
mình.
Trở lại với Ju thì Ju đang lóng ngống ko biết nên làm gì tiếp theo
với người có cảm giác thân quen với mình đây?Ko ai thấy được sự có
mặt của Ju.Ju chỉ có thể đứng cạnh người đó và biết được thêm chút
thông tin về người này.Đó là cái tên Huy và là 1 hot boy trong
trường dù chỉ mới là sinh viên mới nhập học.
Rồi giờ học cũng trôi qua,chớp mắt đã reng chuông ra về.Ju liền bay
đến lớp Hân kéo Hân đi đến chỗ của Huy.Hân ko hiểu gì hỏi:
- Chuyện gì mà kéo Hân đi nhanh vậy?
- Chuyện gấp lắm.Ju gặp được 1 người cho Ju cảm giác quen thuộc lắm
nhưng Ju ko biết nên điều tra thế nào?
- Vậy sao?Ai thế?
- Cậu ấy kìa!-Ju chỉ ngón tay về Huy.Hân nhìn theo ngón tay thấy
Huy đang bị vây quanh mấy cô bạn thì đủ cho Hân có ấn tượng
rồi.
Thế là thay vì về nhà nằm ngủ,ăn cơm rồi kiếm việc làm cho hết buổi
chiều để chờ đến trời tối thì Hân và Ju đi theo Huy về nhà.Thật bất
ngờ là Huy ko chỉ là 1 hot boy mà còn là 1 cậu ấm của 1 gia đình
giàu có nữa.Nhưng đó chỉ là bất ngờ vì ko nghĩ đến chứ Hân và Ju
thì ko ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà to lớn của Huy.Với Hân thì khỏi
nói,Hân còn hơn thế nữa nên với Hân ko có gì lạ.Điều lạ chính là Ju
cũng ko thấy làm lạ mà còn cảm thấy ngôi nhà của Huy quen quen.[ đó
mới là vấn đề àh ]
Hân nhìn Ju đứng trước cổng hỏi:
- Bây giờ thì sao?
- Ju ko biết nữa.Nhưng Ju nghĩ Huy biết Ju.Ju cảm thấy cậu ấy quen
thuộc lắm.Cả ngôi nhà này nữa!Rất quen...
- Nếu vậy Hân sẽ vào hỏi thăm thử xem thế nào!
- Ừm!
Ju đồng ý với Hân.Hân bấm chuông cửa,1 người làm trong nhà vội chạy
ra hỏi:
- Cậu là ai?
- Dạ.Cháu là bạn của Huy.Cháu có chuyện muốn gặp cậu ấy!
- Cậu là bạn của cậu chủ àh?Thế thì mời cậu vào!
Người làm mở cửa ra mời Hân vào rồi dẫn vào nhà gặp Huy.Huy ngạc
nhiên khi thấy Hân vì thực sự có quen biết đâu?Ko để Huy nói,Hân đã
mở miệng trước:
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!