Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Mỉm cười đợi em ở kiếp sau - trang 8

Một thoáng sau, có vài người thuộc hạ của Quang Triệu đến. Như Quỳnh thấy họ lên lầu, rất nhanh liền khiêng xuống xác một người phụ nữ be bét máu. Đó là Tú Anh ư, mấy phút trước cô ta còn sống khỏe mạnh, hiện giờ chỉ là một đống máu thịt tanh nồng. Lúc họ khiêng Tú Anh đi ngang qua mặt Như Quỳnh, cô không khỏi dâng lên cảm giác ghê sợ khủng khiếp lẫn buồn nôn.
Quang Triệu đứng ở lưng chừng cầu thang nhìn xuống, trên người hắn vấy đầy máu của Tú Anh, tuy nhiên ánh mắt lại bình thản mà lạnh buốt, ngắn gọn nhắc thuộc hạ bốn chữ “Thu dọn gọn gàng”.
Quang Triệu vừa không vui là có thể lập tức giết người? Mới chỉ hôm qua còn là tình nhân được hắn cưng chiều, ngày hôm nay đã bị hắn bắn chết không chút thương xót.
Như Quỳnh run lẩy bẩy, lúc này rất muốn chạy trốn. Cô sai rồi, sai khi chủ quan xem nhẹ hắn, hắn rõ ràng đã trở thành một tên đồ tể mất nhân tính. Vy Oanh cũng sai rồi, làm sao có thể đối thoại với con người này được?
Lúc này, Như Quỳnh chỉ muốn lập tức chạy trốn. Cô như con thú sợ sệt lùi về phòng mình nhưng đã bị ánh mắt của Quang Triệu chiếu đến.
- Đứng lại!
Hắn lớn tiếng ra lệnh, thấy cô hoảng hốt lẫn kinh tởm hắn, chẳng hiểu sao thâm tâm sinh ra một chút phiền não. Cô ta hẳn cho là hắn giết Tú Anh. Nhưng hắn chẳng việc gì phải hạ mình giải thích, cô ta vốn không tin hắn, năm năm trước đã vậy, bây giờ càng không.
Thực tế lúc Tú Anh chết, trong lòng hắn có một tia không đành lòng. Nếu cô ta ngoan ngoãn rời đi, hắn còn có thể chiếu cố cho cô ta một khoản tiền, muốn đi đâu làm gì thì tùy. Là cô ta quá cực đoan nên mới dùng cách đó. Nhưng ngẫm lại, người đàn bà đó cũng yêu hận mãnh liệt như hắn vậy.
Quang Triệu từng bước xuống lầu, hắn thấy Như Quỳnh đứng quay lưng về phía hắn. Cô không chạy nữa nhưng đôi vai mỏng manh vẫn đang run lên, hệt như năm năm về trước khi cô né tránh hắn.
Cô mới gặp lại hắn ít ngày đã trở nên suy nhược như vậy.
Mắt hắn lại di chuyển đến bàn tay gầy guộc của cô, những ngón tay vẫn đang nhớp nháp máu, còn chưa được băng bó.
Hắn muốn tiến lên một bước, hắn muốn làm vậy chết đi được, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, cách cô một khoảng đủ lớn.
- Thu dọn hành lý đi, căn nhà này vấy bẩn rồi, không ở nữa. – Hắn nói cho cô, cũng là nói cho lão quản gia đang ở gần đó.
Như Quỳnh bỗng quay ngoắt lại, ngẩng đầu nhìn thẳn hắn:
- Đủ rồi, Quang Triệu, anh muốn tiếp tục đến bao giờ? Ngày hôm nay anh giết một người vốn không thù oán gì với anh, vậy tôi nhiều thù oán với anh như vậy, bao giờ mới đến lượt tôi?
Quang Triệu trong lòng tê lạnh, mặt ngoài trào phúng cười, đi đến trước mặt cô, bóp lấy cằm cô:
- Cô hỏi rất hay, tôi cũng đang nghĩ đến. Nếu đem một người đàn bà khác tới, một ngày nào đó cô ta đánh cãi chửi nhau với cô rồi lộ ra tật xấu làm tôi chán ghét, mất công tôi lại phải giết một người. – Bàn tay còn vừa vấy máu của hắn vuốt ve dọc mặt cô – Giờ tôi lại muốn cô làm đồ chơi vừa để tôi hưởng thụ, để tôi chà đạp trả thù cho chán. Tôi chơi chán rồi thì cô sẽ biết phải chết lúc nào.
Nói rồi lôi mạnh cô đi, Như Quỳnh hoảng sợ nhưng không náo loạn, lúc bị hắn nhét vào xe, cô vẫn bình tĩnh chống chọi:
- Còn nhớ, anh từng nói tôi rất bẩn, không phải sao?
- Cô đúng là rất bẩn, nhưng năm năm trước khi tôi có được thân thể cô, ngày đó cô hẳn là còn trong sạch. – Hắn nhếch môi thâm độc nói. – Sao ngày đó cô không kiên nhẫn một chút, bây giờ tôi cũng có tiền rồi.
Hắn nhắc lại chuyện đó, thâm tâm Như Quỳnh liền co rút lại. Chỉ thấy cô kiên quyết, đầy chắc chắn mà nói:
- Quang Triệu, nếu như anh động vào tôi một lần, ngày hôm sau anh liền nhận được thêm một cái xác như của Tú Anh.
- Cô đang đe dọa tự sát? Cô chẳng nhẽ đã quên người nhà mình?
- Người chết rồi, sẽ không còn có thể quan tâm nhiều nữa… – Cô bỗng dưng rất bình thản mà khép mắt, thực sự cô đã rất mệt mỏi. – Còn nhớ một đêm anh đã nói với tôi, người sống thì mãi chịu dày vò, chỉ có người chết mới được giải thoát? Bây giờ tôi đang suy nghĩ lại đây…
Quang Triệu chợt thấy ý chí muốn sống tiếp của cô mỏng manh như sương khói. Nhưng hắn không đành lòng buông tha cho cô, vĩnh viễn không bao giờ.
- Nếu đã vậy, tôi muốn nhìn cô héo mòn mà chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng.
Hắn đem cô đến căn nhà màu trắng, đem cô nhốt trong đó, sai người canh chừng cô cả ngày, trong phòng ngủ cũng có mấy người phụ nữ cao to thay nhau giám sát. Mọi liên lạc của cô đều bị cắt đứt, hắn còn đe thuộc hạ, chỉ cần cô chạy trốn thì họ sẽ bị giết. Ai tự ý bắt chuyện với cô cũng sẽ bị trừng phạt.
Đây là cái mà hắn gọi là “chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng”…
Hai ngày liền, hắn cũng không xuất hiện. Mà có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện, một là cô cầu xin, hai là cứ như vậy chịu giam cầm cả đời sao?
Trong mấy ngày đó, Như Quỳnh chợt cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Cô muốn vì Tấn Khang mà kiên cường, tại sao con đường càng lúc gian truân như vậy?
Tấn Khang, Tấn Khang… Cô đã thực sự không biết cách xoay sở, giá như anh có thể ở đây, giá như anh có thể xuất hiện, giá như …
Đời này kiếp này, thực sự còn có thể gặp Tấn Khang sao? Chẳng hay năm năm qua cô cũng đã tự huyễn hoặc mình?
Vết thương trên tay Như Quỳnh vì không xử lý kịp mà nhiễm trùng sưng tấy, trong lúc phát sốt, cô càng suy nghĩ miên man.
Đêm hôm đó, Quang Triệu trở về biệt thự màu trắng sau khi nhận được thông báo của thuộc hạ. Bọn chúng thấy tình hình của Như Quỳnh có vẻ nghiêm trọng nên liền thông báo với hắn. Lúc hắn đứng bên đầu giường, cô vì sốt cao mà đã mê man mất ý thức.
Rốt cuộc lại đem cô đến bệnh viện, một lần nữa trả thù thất bại.


Trong giấc mộng đẹp đẽ, Như Quỳnh thấy mình cùng Tấn Khang đi may đồ cưới. Cô mỉm cười rất hạnh phúc.
Bỗng dưng khi cô vô tình quay đầu nhìn sang phía bên kia đường, liền thấy bóng dáng Quang Triệu đứng đó, hắn ta tuy là trên môi mỉm cười, nhưng trên người lại vấy đầy máu. Cô kinh hoảng giật mình, lập tức vì thế mà tỉnh dậy.
Bên cạnh cô, cũng là người đàn ông ám ảnh trong giấc mộng đó – Quang Triệu.
Hắn chậm rãi xoay đầu nhìn sang cô, nhận lại được từ phía Như Quỳnh một ánh mắt căm hận không gì tả nổi.
Trên tay hắn còn cầm điện thoại của Như Quỳnh, ban nãy vừa mới bật nguồn lên xem. Toàn là tin nhắn của Vy Oanh và một người đàn ông tên Anthony. Tin nhắn của người đàn ông khá khách sáo lịch sự, coi bộ không giống nhân tình. Hắn không hiểu sao vì thế mà lại thoải mái trong lòng. Tin nhắn của Vy Oanh, chỉ có mấy tin đại loại như “Bạn đã tìm cách nói chuyện với Quang Triệu chưa?”, “Sao rồi, tại sao không nhắn lại?”
Như Quỳnh thấy hắn tự ý xem điện thoại của mình, tuy bất mãn nhưng lại im lặng quay đầu sang hướng khác.
- Cô muốn nói chuyện gì với tôi? – Đột nhiên hắn hỏi.
- Không cần thiết nữa. – Giọng cô còn khá yếu ớt.
- Vậy phải mời cô ta đến hỏi rồi. – Hắn cười lạnh.
- Không được làm hại Vy Oanh, cô ấy là người không liên quan!
- Vậy thì đợi cô bình phục thì nói chuyện. – Hắn liền tự ý tuyên bố.
Trả lại điện thoại cho cô, hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh. Khi bước đến cửa, bỗng dưng hơi quay đầu lại:
- Tú Anh kia không phải do tôi giết, cô ta tự sát.
Nói xong cũng không xem phản ứng của Như Quỳnh, đóng mạnh cửa lại.
Năm năm về trước, hắn không chủ ý làm tổn thương Như Quỳnh, nhưng ngoài cách chạy theo cô giải thích và xin lỗi thì chẳng còn lựa chọn nào.
Hiện tại, dù cam chắc là cô sẽ không tin, dù hắn không muốn hạ mình biện minh… nhưng rồi không hiểu sao vẫn cứ phải nói ra một lần.


Như Quỳnh cầm điện thoại, hồi âm lại cho Anthony và Vy Oanh. Cô không dám nói là mình bị thương, chỉ bảo là làm rơi điện thoại xuống nước, bây giờ mới sửa được.
Ngày hôm sau lúc Quang Triệu trở lại phòng bệnh, không thấy Như Quỳnh ở đó. Hắn thoạt đầu rất tức giận đến mức muốn giết người, may mà cô y tá sợ sệt vội báo bệnh nhân vừa mới ra ngoài đi WC. Mãi không thấy cô trở vào, hắn sai cô y tá vào WC tìm cô nhưng cũng không thấy.
Những tưởng Quang Triệu sẽ nổi đóa lần nữa, cũng lại may là hắn liền trông thấy bóng dáng cô đứng ở một góc hành lang khuất khác.
Như Quỳnh vốn đang nói chuyện điện thoại với Anthony, cũng đang hỏi thăm tình hình của Tấn Khang thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Vừa quay đầu bắt gặp gương mặt bực dọc của Quang Triệu, cô vội vã chào Anthony rồi cúp máy.
- Tại sao phải ra ngoài nghe điện thoại?
- Là thói quen thôi, tôi thích riêng tư. – Cô chậm rãi trở về phòng bệnh trước.
- Là gọi cho ai mà phải riêng tư? – Lúc vừa vào đến phòng bệnh, hắn tự dưng lại nổi điên truy xét.
Thấy cô không muốn đáp, hắn giật lấy điện thoại của cô mở ra xem. Gọi hơn mười phút với gã Anthony, lại còn lén lén lút lút, họ có thực sự chỉ là bạn bè?
Như Quỳnh vội giật lại điện thoại, trong lòng vô cùng phẫn nộ vì bị xâm phạm đời tư.
Trước đây hắn tỏ ra lạnh lùng mà thâm hiểm, mấy hôm gần đây bỗng trở nên mưa nắng thất thường, tức giận mà không có một chút uy.
- Hắn ta không phải là tình nhân của cô sao? Tiền lần trước cô định đem trả cũng là của hắn?
- Chúng tôi là bạn bè đàng hoàng, không có gì hổ thẹn. – Như Quỳnh rất muốn nói “không liên quan gì đến anh” nhưng chỉ e hắn làm khó Anthony nên đành bình thản trả lời.
Quang Triệu thấy ít nhiều thoải mái, nhưng mặt ngoài vẫn độc mồm độc miệng nói thêm:
- Vậy là cô thực sự chưa từng lên giường với hắn?
- Tôi không giống như anh, ai cũng có thể ngủ cùng.
- Ha ha, cô nói vậy phải chăng có ý bảo rằng… – Hắn cười vang, cầm một sợi tóc cô lên mân mê – Không phải từ trước đến giờ, cô chỉ ngủ với một mình tôi đấy chứ?
- Anh… ! – Bỗng thấy Như Quỳnh vươn tay lên tát hắn, mắt đỏ lên vì tức giận.
Hắn nhìn phản ứng mãnh liệt bộc phát của cô, không hiểu sao lại càng vui vẻ, rất muốn tin đó là sự thật. Cái tát này chẳng làm hắn phẫn nộ, một chút bực mình cũng không có.
Hắn lấy cái cặp lồng ban nãy mới xách vào đặt trước mặt cô, ngắn ngọn ra lệnh:
- Ăn hết! – Nói rồi đứng lên ra về.
Mở cạp lồng ra thấy cháo thịt yến xào xa xỉ, đổ đi là phải tội, Như Quỳnh liền không nghĩ nhiều mà đem xuống khu phòng bệnh dành cho người nghèo tặng cho mấy cụ già neo đơn.

Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra lại lần cuối cho Như Quỳnh rồi đồng ý cho cô xuất viện. Quang Triệu đứng lù lù ở cửa phòng bệnh từ sớm.
Như Quỳnh không nói gì, lẳng lặng theo hắn ra bãi đậu xe, lúc lên xe rồi mới nói:
- Như đã đề cập, tôi muốn tìm nơi nào đó nói chuyện.
Quang Triệu cũng không đáp lại, chở thẳng cô đến một trung tâm thương mại cao tầng. Tuy là giới hắc đạo nhưng bọn hắn cũng có đầu tư làm ăn, đứng tên một vài công ty, nhà hàng hoặc siêu thị. Khu thương mại này hiện cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.
Hắn dùng thang máy riêng đưa cô lên tầng thượng. Buổi chiều hoàng hôn, gió trên cao lồng lộng thổi, Như Quỳnh chợt thấy hơi lạnh.
Nơi này không một bóng người, cũng thật là yên tĩnh.
Bỗng nhiên cô thấy Quang Triệu cởi áo vest ném cho cô:
- Vừa ra viện, tốt nhất đừng có ngất vì lạnh. Lát nữa dùng xong thì cứ ném ra đường.
Như Quỳnh không muốn run rẩy trong lúc nói chuyện, miễn cưỡng mặc vào áo. Đột nhiên thấy Quang Triệu bước sát ra phía lan can rồi trèo lên.
- Anh làm gì?
Hắn ngạo nghễ đứng trên ranh giới của sự sống và cái chết, không sợ mà còn ngẩng đầu, dang hai tay, bộ dạng như đang hít thở không khí trong lành.
- Không chỉ có cô, tôi từ lâu cũng không còn sợ cái chết. – Hắn cười nói – Đã từng có rất nhiều con nợ đứng trước mặt tôi, khi họ đứng trên lan can như thế này, mặt kẻ nào cũng trắng bệch. Tôi vốn nghĩ rằng, nếu có kẻ nào bình thản ngẩng cao đầu một chút, tôi nhất định bỏ qua cho kẻ đó. Nhưng mà đa số họ, chưa nhảy đã vì run rẩy hay chóng mặt mà rơi xuống.
- Chỉ có kẻ điên mới có thể bình tĩnh! – Như Quỳnh liền đáp.
- Cô đang mắng tôi là kẻ điên? Cô trước mặt tôi lúc nào cũng thích tỏ ra bình tĩnh, chẳng phải cô cũng điên?
- Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa! Anh xuống đây!
- Tôi từng nghe giang hồ truyền lại một kì tích, năm xưa gã Hoàng Tấn Khang đấu với một gã trùm khác, họ quyết định thắng thua sống chết bằng việc đứng trên lầu cao như thế này đấu súng. Cô chắc cũng biết nhỉ? Xem như hắn cũng có chút ít công phu hơn người, cô thích những người đàn ông vừa có tiền vừa mạnh mẽ như thế sao?
Như Quỳnh không hề biết chuyện này, mà nếu biết, cô cũng chỉ có thể thầm cảm thán, trách anh chơi một canh bạc quá nguy hiểm.
- Tôi thực sự yêu anh ấy, không phải vì anh ấy có tiền hay có uy quyền. Nếu tôi thích mấy thứ đó, chẳng phải bây giờ đã lợi dụng anh rồi sao? – Như Quỳnh thẳng thắn đáp.
Quang Triệu nghe được câu trả lời của cô, bỗng nhiên bật cười ngặt nghẽo, người hắn vì cười mà rung lên, đứng nơi lan can kia xem chừng lại càng nguy hiểm. Trông vậy nhưng hắn vẫn đứng rất vững, cười xong mới đi xuống trước mặt cô.
Thì ra, hắn lại muốn nhận một cái đáp án thế này, một cái đáp án đau lòng cũng không kém…
Cô ta không ham tiền, không ham quyền lực sức mạnh? Nhưng cũng có nghĩa là, trước đây hay là mai sau, dù hắn có trở nên như thế nào, cô ta cũng vĩnh viễn không thích hắn?
Mà hắn thì vừa mới phát hiện ra.
Năm năm, mười năm, mười lăm năm… cũng không biết kéo dài đến bao giờ, hắn vẫn sẽ để tâm đến cô ta. Vì cô ta mà yêu hận không thể rạch ròi, vô cùng bế tắc.
Như Quỳnh nhìn người trước mặt, không tưởng được rằng hắn ta lại đang có vẻ rất cô tịch u ám…
Giống như bầu trời hoàng hôn tím đỏ này, ảm đạm hiu quạnh…
- Quang Triệu, không cần biết anh có tin không… Nhưng năm năm về trước, không phải tôi chủ ý sai người đến trả thù anh. – Cô hít một hơi sâu rồi nói. – Tôi hận anh, tôi rất hoảng loạn, nhưng tôi hoàn toàn không muốn anh phải chết…
- Vậy cô có tin không? – Hắn cười khổ đáp lại – Năm năm về trước, không phải là tôi cố ý làm tổn thương cô. Tôi chỉ muốn cô bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích…
Như Quỳnh hơi ngẩn người, Quang Triệu liền nói tiếp:
- Hồi đó tôi còn ngây thơ nên không thể hiểu nổi là làm sao, ngoài xin lỗi cô ra thì cũng không thể giải thích hết cảm giác mình từng trải qua. Hôm đó tôi đưa cô về đến nửa đường, khắp người liền thấy nóng rực nhộn nhạo, thoáng cái lí trí bị bay mất, nhục dục bức đến phát điên, cũng không nhận ra người bên cạnh là cô nữa. Hắn là bị người ta chuốc thuốc kích dục.
- Chuốc… thuốc…? – Như Quỳnh kinh hoàng lùi ra sau – Anh nói, anh bị người ta chuốc thuốc?
- Đúng vậy.
- Là ai ?
- Tôi năm đó ngây thơ, thuốc kích dục là cái gì cũng không biết, làm sao biết được là ai đã ra tay. – Hắn vặn hỏi lại cô – Nếu không phải cô muốn giết tôi, vậy cô thì có biết kẻ nào đã sai người đánh tôi chăng?
Như Quỳnh sợ hãi lắc đầu. Cô không biết, thực sự không biết chính xác là ai. Năm đó mọi biến cố cứ dồn dập bất ngờ kéo đến, cô còn không thở kịp… Chẳng hay mọi chuyện lại trùng hợp đến thế?
- Vậy anh sau đó có biết là kẻ nào không?
- Hừ, cô cho rằng sau khi tôi suýt mất mạng, còn liên lụy hại chết cha tôi, tôi còn lòng dạ quan tâm đến những chuyện liên quan cô? – Hắn nghiến răng nói.
Bỗng thấy Như Quỷnh đầy run rẩy, mặt mũi thất sắc, âm điệu hoảng hốt:
- Anh nói sao? Hại chết cha anh? Bác ấy thế nào?
- Cha tôi vì lao vào đỡ đòn cho tôi mà bị tụ máu não, không phát hiện sớm, hai tuần sau đó mới tử vong. – Lúc này hắn lại thản nhiên mà kể lại.
Cô ngã bệt xuống nền gạch, hai mắt mở lớn, nước mắt trào ra, không ngừng lắc đầu… Quang Triệu vẫn đứng lặng tại chỗ, nheo mắt nhìn biểu cảm của cô.
Cứ hi vọng là cô không giả tạo đi.
Cứ nghĩ là cô hận hắn, hắn hận cô, rồi cô làm tổn thương hắn một lần, hắn hủy hoại cô một lần thì coi như hòa. Nhưng không ngờ lại kéo theo cái chết của cha hắn, cô vĩnh viễn nợ không trả đủ. Người nhà hắn, không tính hắn ra thì chỉ có bác ấy là luôn quý cô, trước sau không đổi. Mẹ cô bị ốm, bác trai bác gái không ai đi họp phụ huynh, cũng chỉ có bác ấy thay người nhà của cô đến trường….
Khó trách hắn và Quang Tuấn lại hận cô đến vậy.
- Quang Triệu, tôi xin lỗi… thực sự rất xin lỗi… – Đây là những lời đau đớn chân thành từ lòng cô, cô hoàn toàn không muốn hại chết người như vậy.
Quang Triệu cũng vì nước mắt của cô mà trở nên phiền não.
Bao năm nay, cô không khóc trước mặt hắn, ngay cả lúc bị thương cũng rất kiên cường. Bị hắn uy hiếp cũng không tỏ ra yếu đuối…
Trong kí ức của hắn, hình như chỉ có một lần, đó là khi cô chạy ra từ nhà nghỉ, rất hoảng loạn và đau khổ…
Ngày ấy, cô là công chúa của hắn, nữ thần của hắn.
Sau đêm cô đem tiền về cứu mẹ, hắn còn luôn cho rằng đó là lỗi của mình, là do hắn vô dụng nên mới khiến cô cùng đường phải bán thân, còn muốn dùng cả đời này bù đắp cho cô… Thậm chí dù biết cô làm bạn gái của Tấn Khang, hắn vẫn tự gạt bản thân mình theo đuổi cô, thậm chí giao du với xã hội đen để tiếp cận cô. Làm sao có thể nói, hắn chủ ý cưỡng đoạt trinh tiết của cô?


Quang Triệu thấy lệ cô vẫn không ngừng rơi, lòng hắn từ ngứa ngáy hóa thành nôn nao, từ nôn nao hóa thành đau thắt. Hắn cũng đau đầu suy nghĩ một hồi rồi, rốt cuộc xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Nếu như lời cô nói là thật, chỉ sợ họ đã vô tình rơi vào một âm mưu nào đó.
- Đừng khóc nữa. – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, từ từ bước đến trước mặt cô. – Tôi tạm thời tin cô không phải cố ý, cha tôi cũng không trách cô.
Hắn rút chiếc khăn tay trong người ra lau nước mắt cho cô, lúc này cô không né tránh hay tỏ ra căm ghét hắn, chỉ mở to mắt, yên lặng để hắn thấm đi từng giọt lệ.
- Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bác ấy…
- Được rồi, tôi nhất định đem chuyện năm đó lật lại. Tôi phải tìm ra chân tướng sự việc, chúng ta có lẽ đều đã bị trúng kế…
Như Quỳnh lúc này mới ngộ ra nhiều điều. Cũng như Quang Triệu ban nãy, cô cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình ngầm sắp đặt tất cả.
Vì sao Quang Triệu bị chuốc thuốc để cưỡng bức cô? Vì sao có người đến đánh hắn? Vì sao cô bị bắt cóc? Vì sao Tấn Khang bị phản bội, còn suýt mất mạng?
Đó như một màn kịch hết sức hoàn hảo, từng chương từng chương không có sơ sảy, cứ ngỡ như là do số phận đưa đẩy vậy…

Quang Triệu đưa cô về biệt thự màu trắng của hắn, nghiêm giọng nói:
- Trước khi tôi tra ra chân tướng, cô nhất định không được bỏ trốn.
- Được, tôi không bỏ trốn. Nhưng anh cũng không được cho người theo sau giám sát hay canh chừng tôi. – Như Quỳnh cũng bổ sung điều kiện.
- Được. Đây coi như là cam kết.
Lúc họ bước vào, hàng chục người làm đã đứng ngay ngắn xếp hàng chào đón. Quả nhiên như lão quản gia kia đoán, sớm muộn cũng là cô gái này.
Thức ăn được dọn lên đầy một bàn, ông chủ còn chưa bao giờ đích thân liệt kê ra một thực đơn chi tiết như vậy. Cô gái kia ngày hôm nay không phải người giúp việc, mà có lẽ đã trở thành chủ nhân.
Như Quỳnh lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, cúi đầu ăn qua loa một vài thứ. Nãy giờ Quang Triệu vẫn mãi nhìn cô, thỉnh thoảng mới đưa rượu lên môi nhấp một chút. Cảm tưởng chỉ hơi ngẩng đầu lên là chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt của hắn.
Mà trong đôi mắt của Quang Triệu kia, rõ ràng là đang ưu phiền.
- Tại sao lại làm cho mắt môi thâm xì như vậy? – Hắn bỗng dưng hỏi.
- Để tiện buôn bán, không muốn người ta bắt nạt thì cũng phải tỏ ra lọc lõi một chút. – Cô cũng rất thẳng thừng đáp.
- Nếu không gặp lại tôi chắc cô vui lắm?
- Nếu tôi không xuất hiện chắc anh cũng rất vui vậy…
- Làm cho mặt mũi trở về bình thường đi. – Hắn sau khi hừ lạnh liền tuôn ra một câu.
- Không cần. – Như Quỳnh buông chén đũa, toan đứng lên – Tôi ăn xong rồi, có thể về được chứ?
Quang Triệu có vẻ như không hề nói đùa, lạnh giọng tuyên bố:
- Không được, cô phải ở lại đây.
- Tôi cũng có nhà cửa, tôi không chạy thoát khỏi bàn tay anh được, không cần thiết phải giam giữ tôi. Chúng ta đã đồng ý tin tưởng đối phương đến khi tìm ra sự thật.
Hắn đứng dậy, đi đến ngay sát bên cô, không e ngại, vươn tay ôm chặt lấy.
- Nhưng tôi muốn cô ở lại. Như Quỳnh, hắn ta đã chết rồi, tại sao tôi lại không được? Tôi có thể đối xử với cô như lúc xưa, còn mang lại cho cô nhiều thứ viên mãn hơn ngày đó. Những gì tôi ngày trước không làm được, bây giờ liền có thể làm cho cô.
- Quang Triệu, cả đời này tôi không bao giờ phản bội Tấn Khang! – Như Quỳnh giãy dụa, kiên quyết nói.
Họ vì giằng co mà làm chén bát trên bàn rơi xuống nền đất tạo ra những chuỗi âm thanh vỡ nát. Quang Triệu rốt cuộc khó có thể kiên trì, dùng sức mạnh siết chặt cô, đôi môi rơi xuống mặt cô, tai cô, liên tiếp hôn. Hơi thở nóng như lửa mang theo mùi men không ngừng quẩn quanh mũi cô.
- Quang Triệu, anh so với năm năm trước có gì khác nhau, chỉ biết cưỡng bức tôi! – Cô oán hận thét lớn. – Anh so với ngày đó chỉ càng kinh tởm hơn!
Quang Triệu đang trong cơn sóng tình bất chợt ngẩn người, tạm đình chỉ động tác, cũng phẫn nộ xen đau đớn mà hét lên:
- Cô nói cô không phản bội hắn, được thôi, cho cô không phản bội hắn về tư tưởng, nhưng người cô rõ ràng là của tôi, mãi mãi chỉ là của tôi. – Nói rồi lại tiếp tục hôn xuống – Cô yêu hắn ta được bao nhiêu lâu? Tôi từng yêu cô nhiều như vậy, tôi cũng có quyền sở hữu tình yêu mà tôi muốn!
Đột nhiên thấy cô không giãy dụa nữa, chỉ run bắn vì mỗi nụ hôn hay những cử chỉ động chạm của hắn. Quang Triệu không muốn nghĩ nhiều, ôm cô lên lầu. Lúc hắn đặt cô xuống giường, mặt đối mặt với cô mới có phần hoảng hốt.
Cô cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn đầy căm hận. Hắn giật mình, quên là cô và Tú Anh vốn khá giống nhau, bây giờ cô nhìn hắn như vậy, khiến hắn liên tưởng đến gương mặt Tú Anh hôm đó, bên tai còn vang rõ những lời nguyền rủa của cô ta.
- Còn nói là năm xưa anh không cố tình tổn thương tôi? Rõ ràng anh chỉ nói dối.
- Im đi, năm xưa tôi không hề!
- Tấn Khang anh ấy không bao giờ ép buộc tôi, anh ấy không phải loại người cầm thú như anh!
- Đừng so sánh thằng đàn ông khác với tôi. Tôi yêu cô mãnh liệt hơn hắn nhiều lần, ham muốn giữ lấy là chuyện tất yếu. Nhưng năm xưa tôi không hề âm mưu tổn hại cô!
Hắn nói rồi phẫn nộ nhảy xuống giường, trút giận lên những đồ đạc trong phòng. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đồ đạc xa xỉ đều bị đập vỡ, hóa thành những đống ngổn ngang tan tành…
Cuối cùng, hắn thẫn thờ đi ra phía cửa, chân dù dẫm phải từng mảnh vỡ cũng không quan tâm.
- Đi đi… đi đi…! – Hắn vừa cười vừa lẩm bẩm nói.
Như Quỳnh vội chạy ra ngoài, những tưởng hắn đã buông tha cho cô rồi, nào ngờ khi cô đi lướt qua hắn được mấy bước, cánh tay lại bị hắn bóp chặt:
- Nếu những lời cô nói có nửa chữ dối trá, tôi nhất định không tha thứ cho cô!


Hai tuần sau đó, Như Quỳnh không nghĩ là mình lại được tự do bình yên như vậy, Quang Triệu cũng không hề xuất hiện, cũng không hề gây cản trở cho cô.
Hắn biến mất không dấu vết hệt như năm năm về trước vậy.
Thời gian này, cô ngày nào cũng có thể tranh thủ đến thăm Tấn Khang và chơi violon cho anh nghe. Bệnh tình của mẹ cô cũng tiến triển rất tốt, Anthony nói có thể để bà điều trị ngoại trú.
Một hôm, Anthony đến mời cô đi uống cà phê. Bấy giờ thái độ của anh giống như đang có điều muốn nói nhưng lại e dè chưa thể nói ra. Như Quỳnh cảm thấy anh cứ mãi nhìn xuống tách cà phê, bèn chủ động mở lời trước:
- Anthony, anh có chuyện gì muốn nói sao? Giữa chúng ta chẳng phải không cần e ngại ư?
Anthony bỗng thở dài, cuối cùng mới thừa nhận:
- Như Quỳnh, tôi có việc cần nhờ cô giúp đỡ, nhưng có lẽ sẽ làm phiền cô.
- Sao lại có thể nói như vậy? Anthony, anh luôn giúp đỡ tôi, khi anh có việc cần, nhất định tôi sẽ tận tâm… – Cô quả quyết nói.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng nếu cô thấy không tiện thì cứ từ chối, cũng không cần nghĩ nhiều đâu. – Lúc này anh mới chậm rãi trình bày – Tuần tới là sinh nhật lần thứ bảy mươi của mẹ tôi, sức khỏe của bà dạo này rất sa sút, anh trai lớn của tôi cũng đã cố gắng tìm liệu pháp chữa trị nhưng cũng không mấy khả quan. Các anh của tôi đều đã lập gia đình, chỉ có tôi vẫn chưa có ý định đó, cũng chưa bao giờ mang bạn gái về ra mắt bà, cho nên mẹ tôi thường hay phiền lòng. Lần này, cũng do cha tôi và các anh thúc ép, nhất định phải đi cùng một cô gái về ra mắt để vui lòng mẹ…
- Cho nên… – Như Quỳnh nửa ngạc nhiên nửa phỏng đoán nói – Cho nên có phải anh muốn tôi giả làm bạn gái?
- Đúng vậy… – Anthony nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng hi vọng – Mẹ tôi thích những cô gái dịu dàng như cô, chắc chắn bà sẽ rất thích…
Anthony tuy là nói vậy nhưng trên thực tế, một người được nhiều phụ nữ mến mộ như anh thì không thiếu người để sắm vai này. Chỉ có điều trong tâm tưởng, anh vẫn muốn đó là Như Quỳnh, dù chỉ là giả trong vài ngày cũng được.
Còn Như Quỳnh, cô cũng cảm thấy có chút ít e ngại nhưng nhớ đến việc Anthony đã nhiệt tình giúp đỡ mình bao lâu nay như vậy, cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, liền gật đầu đồng ý, dẫu sao cũng chỉ sắm vai này trong một hai ngày.

Để chuẩn bị cho buổi ra mắt làm vừa lòng mẹ Anthony, Như Quỳnh buộc phải quan tâm đến ngoại hình. Cô liền đi xóa xăm mắt xăm môi, chú ý việc chăm sóc tóc và da mặt trong một tuần liền. Cô cũng đang bắt đầu mở một cửa hàng tạp hóa cỡ vừa, cũng chẳng có ý định buôn bán cửa hàng vật liệu xây dựng nữa, cho nên sau này cũng không cần phải hóa trang thành già dặn lọc lõi.
Đến hôm lên máy bay, cô xuất hiện trước mặt Anthony trong một bộ dáng thanh tú hoàn hảo hệt như nhiều năm về trước, khiến cho cả Anthony cũng phải ngây ngất ngỡ ngàng.
Chính là cô gái này, người đã thu hút ánh nhìn của anh ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Như Quỳnh mặc một chiếc váy xanh ngọc đơn giản mà thanh nhã, tóc đen mượt thả suông, càng tôn lên nước da trắng nõn của cô. Đi bên cạnh chàng người lai Anthony cao ráo điển trai, bọn họ thực sự là một cặp tiên đồng ngọc nữ, thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Đây là lần đầu tiên Như Quỳnh đến nước Pháp, cô không khỏi ngỡ ngàng khi đứng trước kinh đô Paris hoa lệ. Anthony mỉm cười, hứa sẽ đưa cô đi thăm thú thỏa thích.
Henri – anh trai của Anthony lái xe đến tận sân bay đón hai người bọn họ. So với Anthony, người anh cả sống lâu năm ở Pháp này càng có phần hào hoa lịch thiệp. Anh ta không rành tiếng Việt như Anthony nên chỉ nói bằng tiếng Pháp, chẳng hiểu anh ta nói câu gì mà Anthony nghe xong thì mỉm cười rất vui vẻ.
“Anh ấy nói em rất xinh đẹp, còn nói chúng ta rất đẹp đôi, mau mau tổ chức lễ cưới”.
Anthony ghé vào tai Như Quỳnh tường thuật xong, hai má cô liền đỏ bừng vì ngượng.
Bởi vì cha anh là người Việt cho nên họ đã giao hẹn trước, cách xưng hô cũng tạm thời thay đổi cho giống một cặp đôi yêu nhau.
Nhà của cha mẹ Anthony nằm ở vùng ngoại ô phía Đông Paris, là một biệt thự kiểu cổ với khuôn viên rất rộng. Gia đình họ đều là y bác sĩ cho nên trong nhà vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Julie, chị dâu đảm đang của Anthony đã ở nhà chuẩn bị bữa tối từ sớm. Cha anh thì vừa đưa mẹ anh đi bệnh viện kiểm tra, anh hai và anh ba thì phải đến một tiếng nữa mới hạ cánh xuống sân bay Paris.
Gần tám giờ tối, đại gia đình mười mấy người mới sum họp đầy đủ bên bàn ăn lớn. Cha mẹ và các anh chị của Anthony đều là những người nhã nhặn thân thiện, chưa kể đến việc họ đều là những bác sĩ hiền đức lương thiện. Họ vừa gặp liền rất quý Như Quỳnh, cô hoàn toàn không cảm thấy áp lực như khi con dâu đến ra mắt một gia đình truyền thống phương Đông.
Cha mẹ Anthony nghe nói Như Quỳnh là nghệ sĩ violon thì càng vừa lòng, nhất là mẹ Anthony, mắt bà không giấu khỏi vui mừng vì đứa con trai út cứng đầu không chịu có bạn gái kia cũng đã tìm được một cô nàng tốt.
Anh trai Anthony còn tự nhiên nói đùa trước mặt mọi người rằng, suýt nữa cả nhà đã nghĩ Anthony là gay rồi. Trong nhà đã lắm con trai, không lẽ Anthony sau này lại dẫn thêm một anh chàng về? Nói đến đó, mọi người cùng vui vẻ bật cười, Anthony chống đỡ bằng cách bình tĩnh ôm lấy Như Quỳnh.
Cuối cùng mọi người động viên cặp đôi nhỏ nhất song kiếm hợp bích biểu diễn một bài. Lúc Như Quỳnh còn đang ngơ ngác thì đã thấy Anthony ngồi vào đàn piano, dịu dàng nhìn cô rồi xướng lên đoạn đầu của bản Canon in D. Thì ra anh còn biết chơi piano, không phải chỉ suốt ngày biết cầm dao mổ, đúng là công tử hào hoa con nhà danh giá có khác.
Như Quỳnh liền lấy violon hợp tấu với anh, hai người họ uyển chuyển tạo nên một bản nhạc vô cùng đẹp…
Đến tối, bỗng dưng có chút bất tiện xảy ra. Bọn họ đều nghĩ Như Quỳnh và Anthony chính là một cặp uyên ương mặn nồng nên chỉ chuẩn bị có đúng một phòng. Anthony đành phải nói với cha anh, Như Quỳnh chính là một thiếu nữ Á Đông chuẩn mực, cho nên hai người họ tôn trọng phong tục tập quán, trước khi kết hôn không thể ngủ chung. Cha anh là người gốc Việt, dĩ nhiên ông hiểu điều này, cho nên liền bảo chị dâu Anthony đi thu xếp thêm một phòng.


Sáng hôm sau, Anthony cùng với anh cả và chị dâu dẫn Như Quỳnh đi thăm thú Paris. Bốn người họ có một ngày rất vui vẻ, đặc biệt là Như Quỳnh…
Lúc Như Quỳnh và Anthony hồn nhiên nắm tay đi dạo trên phố, cô hoàn toàn không biết rằng hình ảnh xem chừng rất hạnh phúc ngọt ngào của họ đã vô tình rơi vào tầm mắt của một người đàn ông đứng cách đó không xa…
Quang Triệu lúc này chỉ đứng cách cặp đôi kia chừng mấy chục bước chân nhưng họ hoàn toàn không để ý đến hắn – kẻ đang khoác trên người bộ vest xám và đeo kính râm. Từ xa bỗng dưng bắt gặp bóng dáng của Như Quỳnh, hắn vốn đã không tin nổi vào mắt mình. Nhưng sau khi xác nhận chính là cô, hắn liền lặng người đi, nheo mắt nhìn về phía xa đó, đôi bàn tay vô thức siết chặt, tạo nên những tiếng khớp xương kêu răng rắc…
Mấy tuần nay, hắn vốn đang có việc phải sang Paris diện kiến người đỡ đầu cho hắn năm xưa, chính là một lão đại hiện đứng đằng sau một hệ thống mafia có mặt ở nhiều nước. Tập đoàn của hắn ở Việt Nam, có thể nói là một chi nhánh trực thuộc mạng lưới của lão đại này.
Vốn định đi lòng vòng Paris mua quà gửi về cho cô ta, không ngờ đã thấy cô ta xuất hiện, còn cặp kè với đàn ông ngay trước mắt. Mà gã đó, lại không xa lạ gì, chính là gã bác sĩ người lai từng hẹn hò với cô ta, cho cô ta ba tỷ để trả hắn. Còn nói họ là bạn bè ư? Rõ ràng cô ta đã nói dối không biết ngượng mồm lừa hắn.
Mà càng bất ngờ hơn là, hôm nay cô ta xuất hiện trước mặt hắn, chính là trong bộ dạng xinh đẹp thuần khiết của nhiều năm về trước. Là vì gã đàn ông mà cô ta đang mải mê đầu mày cuối mắt kia ư? Quang Triệu không nén nổi căm hận khi nhìn thấy cô ta tình tứ bên người đàn ông khác. Giả dối, tất cả chỉ là giả dối, hắn đã bị cô ta lừa.
Ra vẻ thương tâm trước cái chết của cha hắn, còn dám nói là năm đó không phải cô ta sai người? Hét to trước mặt hắn là yêu thương gã Tấn Khang đã chết, một lòng chung thủy với gã đó? Cô ta luôn có thể nói dối không cần chớp mắt.
Hôm nay hắn tận mắt chứng kiến, còn có thể ngu ngốc tin tưởng nữa sao?


Như Quỳnh bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng, thâm tâm bỗng lo sợ khó hiểu. Anthony thấy biểu cảm không ổn trên mặt cô, vội sờ tay lên trán cô xem thử.
- Em không sao, Anthony.
- Em có đói không? Ở đây có bánh mỳ baguette rất nổi tiếng, em đợi anh một lát!
Anthony nói rồi chạy vào cửa hàng gần đó, mua một bao bánh mỳ cho cả bốn người. Như Quỳnh ăn thử, tấm tắc khen ngon. Anthony cao hứng vui vẻ thuyết minh cho cô một hồi, mọi cử chỉ gần gũi của họ đều được một người đàn ông đằng xa ghi nhận.


Lúc bốn người kia dần khuất xa khỏi tầm mắt Quang Triệu, cũng có một chiếc xe hơi đến đỗ trước mặt hắn. Là thuộc hạ của lão đại được cử đến đón hắn đi dự tiệc. Quang Triệu chui vào xe, bên trong còn có một người phụ nữ gốc Việt sắc sảo mặn mà khác đang mân mê khối rubic trong tay, khóe môi gợi cảm khẽ cong lên cười, điệu bộ bí ẩn mang theo một chút chế giễu:
- Triệu, chú không vui à? Chẳng phải nói là đi thăm thú vòng quanh sao? Làm sao mà lại có vẻ không hào hứng gì vậy? – Nói rồi khẽ liếc mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nơi có phản chiếu bóng dáng mỗi lúc một nhỏ dần của Như Quỳnh, nụ cười trên môi càng thâm thúy.
- Thanh Nguyệt, chị không phải chọc tôi. – Hắn hơi cau mày, ngả lưng về phía ghế dựa tìm một chút thư giãn.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ